Bạn được Mèo A Mao Huỳnh Mai mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
175 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 20

Diễn trò phải diễn tới cùng, người Lâm gia cũng không muốn người khác biết lão tam giả vờ bị tai nạn lao động, cho nên chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Không những không thể nói với bên ngoài, còn để Lâm Quốc An phối hợp ở nhà một buổi trưa.

Vì thế buổi chiều một nhà ba người ở nhà học tập. Lâm Vãn ôm sách giáo khoa một mình học tập, mặt khác ba mẹ hắn thì nằm ngủ trên giường.

Lâm Vãn lấy hai cục bông nhét vào lỗ tai, sau đó quay lưng lại tiếp tục học tập.

Kỳ thật chỉ xem sách giáo khoa, hiểu biết thời đại này trình độ tiểu học như thế nào. Hắn cảm thấy hẳn là không khó, đem ra so sánh thì học sinh tiểu học ở thế kỷ 21 học nội dung khẳng định so với thời đại này nhiều. Cho nên Lâm Vãn là thực tự tin.

"Ký chủ, ngươi còn không có phát hiện?"

Lâm Vãn nói, "Phát hiện gì?"

"Ngươi xác thật nắm giữ rất nhiều tri thức, chính là không liên quan tới kiến thức tiểu học. Nếu như hiện tại cho ngươi làm bài tập điền vào chỗ trống, ngươi biết làm không?"

Lâm Vãn: "..."

Nhanh chóng mở sách giáo khoa ra, xong rồi, chữ đều đọc được hết, nhưng một bài đều không thuộc!

Hắn hoàn toàn không nhớ rõ tiểu học học về những gì, nhưng nhìn xem những bài khóa này một chút cũng không có ấn tượng, hẳn là chưa có học qua.

A a a a a, sao hắn lại quên chuyện quan trọng như vậy!

"Ký chủ, giả chính là giả. Ngươi không có thiên phú xem qua là nhớ kỹ. Những bài khóa này, ngươi đều phải học một lần nữa."

"Từ từ, để ta suy nghĩ." Lâm Vãn xoa xoa mồ hôi trên trán.

"Ký chủ, ngươi đã không có thời gian. Hiện tại đã tháng tám, ngươi chỉ có thời gian học tập một tháng. Nếu ngươi không thể hoàn thành chương trình học, sau khi khai giảng sẽ không nhảy lớp được, người nhà của ngươi sẽ cho rằng ngươi lừa gạt bọn họ. Hậu quả chính là ngươi phải tiếp tục làm ruộng."

Lâm Vãn trong lòng nhanh chóng so sánh giữa làm ruộng và học tập.

Sau đó chạy nhanh tới mép giường đẩy đẩy ba hắn Lâm Quốc An, "Ba, lỡ như con không thể đọc sách thì sao?"

Lâm Quốc An xoa xoa cái mũi, "Không có khả năng."

"Lỡ như bởi vì con không thể nhảy lớp, ông bà không cho con đi học?"

"Ba sẽ đánh gãy chân của con, con không thể làm việc nhà nông, chỉ có thể đi học. Được rồi để ba ngủ một lát."

Lâm Quốc An tiếp tục nhắm mắt ngủ. Chỉ còn Lâm Vãn đứng ở mép giường, nét mặt như bị sét đánh..

Lâm Vãn vẫn luôn cảm thấy, chính mình tuy rằng không phải học bá, nhưng ít nhất kiến thức tiểu học hắn vẫn rất tự tin. Tuy rằng trường học không biết như thế nào, nhưng nếu có thể ôn tập để tham gia thi đại học, hắn tự tin có thể thi đậu trường sư phạm, học viện nào đó.

Trước kia những nhân vật chính trong tiểu thuyết không phải đều như vậy sao, chỉ cần có thể tham gia thi đại học liền đại sát tứ phương thi đậu đại học.

Hắn không cầu đại sát tứ phương, tốt xấu có cái công việc tốt, sau đó cùng cha mẹ sống qua ngày.

Nhưng hắn xem nhẹ một vấn đề quan trọng, chính mình vẫn còn nhỏ, hơn nữa vẫn là đứa chưa từng được đi học. Cho dù hắn muốn tham gia thi đại học, thì cũng phải có người nguyện ý cho hắn tham gia. Nói là thần đồng, vậy được, hoàn thành một bài thi trung học tổng hợp lại nói tiếp, bài thi trung học không biết làm, vậy tiểu học thì sao?

Trong đầu Lâm Vãn lập tức hiện ra một người giáo viên lớn tuổi đeo kính đang chỉ vào hắn mắng, "Ngay cả kiến thức tiểu học, sơ trung cũng không biết, liền muốn tham gia thi đại học? Thiên tài sao? Ngay cả bài thi tiểu học đều không biết làm, không biết xấu hổ hay sao mà nói mình là thiên tài? Trời sinh đồ ngu!"

Lâm Vãn cảm thấy sách giáo khoa trong tay lập tức nặng cả ngàn cân.

Hiện tại hắn nếu không thể đi học, ba mẹ hắn sẽ không tha cho hắn.

Hai vợ chồng lười nhác này, chuyện gì đều có thể làm được.
 
175 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 21

Nhìn hai vợ chồng đang nằm trên giường ngủ, Lâm Vãn nhận mệnh cầm lấy sách giáo khoa.

Hắn không tin chính mình ngay cả chương trình tiểu học cũng học không xong.

Đương nhiên, Lâm Vãn hiện tại trong lòng rất khó chịu. Không chỉ bởi vì khoác lác, mà phần nhiều bởi vì chính mình ký ức so với người khác nhiều, thế nhưng có một ngày ngay cả đề bài tiểu học lớp 1 cũng làm không hoàn chỉnh.

Đây quả thực là đả kích lớn đối với hắn.

"Ký chủ, mở ra hệ thống học bá, đi lên đỉnh cao nhân sinh."

"Sau khi mở ra, nếu ta muốn nghỉ ngơi, ngươi phải cho ta nghỉ ngơi, không thể trừng phạt, được không?"

"Có thể, nghỉ ngơi một ngày, số điểm trí lực sẽ thấp xuống một chút, sau đó ký chủ có thể nghỉ ngơi."

Thân thể Lâm Vãn run run, "Ngươi không phải là hệ thống học bá sao, học bá người ta cũng không phải mỗi ngày đều học, học bá cũng là có nhân quyền!"

"Ký chủ, thiên tài là bởi vì 99% mồ hôi và 1% là do thiên phú, chăm chỉ mới có thể trở thành học bá."

Lâm Vãn nghĩ nghĩ, "Còn không bằng ta tự học, dù sao đều cần chăm chỉ học, ta tự học còn chăm chỉ hơn."

"Ký chủ, thiên tài là bởi vì 99% mồ hôi và 1% là do thiên phú, điều này chứng minh mặc kệ ngươi nỗ lực cỡ nào, không có 1% thiên phú này, ngươi cũng không thể trở thành học bá. Người chăm chỉ có rất nhiều, thiên tài ngược lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."

"..."

Mẹ nó, tài ăn nói của hệ thống này so với hắn còn tốt hơn.

"Ta chính mình học, ta không tin ta ngốc như vậy. Đời trước ta không có thiên phú, nhưng hiện giờ ta còn rất nhỏ, khả năng phát huy còn rất lớn! Ngươi xem ba mẹ ta rất thông minh!"

Trên giường truyền đến tiếng ngáy của Lâm Quốc An. Sắc mặt của Lâm Vãn liền không tốt, sau đó ôm sách tiếp tục xem.

Hắn không tin, nếu như mình nghiêm túc học hành, cũng không theo kịp học sinh tiểu học.

Hai vợ chồng Lâm Quốc An ngủ say cả một buổi trưa, thời điểm ngủ dậy Lâm Vãn đã học đau cả đầu.

Lâm Quốc An cao hứng nhìn con trai mình, "Vãn Sinh, con học như thế nào?"

Lưu Thắng Nam đối con trai nhà mình thập phần có tin tưởng, kiên định nói, "Con trai em khẳng định không thành vấn đề. Nó hiện tại biết nhiều chữ như vậy, đều có thể tự học. Một tháng tự học có thể bằng người ta học cả một năm. Dù gì không phải ai cũng có thể nhìn qua thì không quên được."

Vừa nói vừa đi lấy khăn ướt lau mặt cho Lâm Vãn, giúp con thêm minh mẫn.

Mặt Lâm Vãn nhăn thành một đoàn.

Trải qua một buổi chiều tự học, hắn phát hiện, đầu hắn không đủ thông minh..

Không tính ngốc, nhưng chỉ số thông minh thật bình thường, tốc độ học bài khóa không tính nhanh. Hơn nữa không nhớ được quá nhiều. Nếu chậm rãi đọc sách, ngày ngày chăm chỉ học tập nói không chừng có thể cầm cờ đi trước. Nhưng nếu muốn nhảy lớp, vậy tương đối khó khăn.

Hắn rất muốn nói thật với ba mẹ nhà mình, nhưng hiện tại lời nói thật cũng không nói được. Hắn không thể giải thích chính mình vì sao mẹ dạy một lần liền nhớ kỹ, nhưng hiện tại lại không thể nhớ được bài học đã học.

Buổi tối người Lâm gia cùng nhau ăn cơm, nhìn cả nhà lão tam vui vui vẻ vẻ ăn cơm. Những người khác mệt nhọc cả một ngày đều không quá cao hứng.

Ông Lâm nghiêm túc nói, "Lão tam, ngày mai đi cắt cỏ heo, công việc này nhẹ nhàng, con cần phải làm cho tốt, đừng để đến lúc đó còn kém hơn so với nữ đồng chí."

"Ba người cứ yên tâm đi, con cắt cỏ heo rất nhanh. Bằng không Thắng Nam lúc trước cũng sẽ không coi trọng con."

Lưu Thắng Nam dùng sức gật đầu. Lúc trước bởi vì Lâm Quốc An là đồng chí nam duy nhất tham gia cắt cỏ heo, cho nên mới chọn Lâm Quốc An làm đối tượng, muốn hắn giúp đỡ mình cắt cỏ heo.
 
175 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 22

Sắp xếp xong xuôi, ông Lâm cũng mặc kệ hắn, lại nhìn về phía Lâm Vãn, "Vãn Sinh, buổi chiều cháu học như thế nào?"

Cả nhà đều nhìn về phía Lâm Vãn.

Lâm Vãn nuốt một ngụm nước miếng, ra vẻ trấn định, "Thật tốt, con cảm thấy việc học khá thuận lợi."

Lưu Thắng Nam cười tủm tỉm nói, "Thiên tài và người khác không giống nhau. Học gì đều nhanh."

"..."

Lâm Vãn cúi đầu ăn cơm.

Ông Lâm cũng không hỏi nhiều, sau đó nói với lão tứ Lâm Quốc Hoa, "Mấy ngày nay bận việc xong, thời điểm con đi công xã, thuận tiện tới công xã tiểu học hỏi một chút, tình huống Vãn Sinh nhà ta, làm sao có thể trực tiếp nhảy.."

"Nhảy lớp." Lâm Quốc Hoa nói.

"Đúng vậy, hỏi một chút thủ tục nhảy lớp như thế nào, con đi hỏi cho rõ ràng, để Vãn Sinh chuẩn bị. Hắn nhảy vài lớp, nhà chúng ta cũng tiết kiệm được học phí. Vãn Sinh cũng có thể sớm một chút học xong."

Lâm Quốc Hoa gật đầu đáp ứng. Nếu cháu trai có thể sớm một chút học xong, gánh nặng trong nhà cũng có thể giảm bớt, lại còn có thêm sức lao động.

Bà Lâm đột nhiên hỏi, "Con và con gái chủ nhiệm như thế nào rồi?"

Ánh mắt cả nhà tập trung tới trên người Lâm Quốc Hoa. Trừ bỏ lão tam Lâm Quốc An cưới vợ ở ngoài thôn, thì đối tượng của Lâm Quốc Hoa là người có điều kiện tốt nhất trong nhà.

Hơn nữa Lưu Thắng Nam đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ không giúp đỡ được gì. Đối tượng của Lâm Quốc Hoa thì không giống, lớn lên ở trong thành.

Lâm Quốc Hoa có chút ngượng ngùng nói, "Mẹ, chúng con dự định bận xong đợt này, chờ thời tiết mát mẻ liền làm lễ hỏi."

Bà Lâm vừa nghe, cao hứng hỏng rồi, "Tốt tốt tốt. Con cũng không nhỏ, nên sớm lập gia đình."

Lâm Quốc An nói, "Đúng vậy, thời điểm bằng tuổi em, anh đã có Vãn Sinh rồi.

Sớm chút cưới vợ, thời điểm Vãn Sinh đi công xã đọc sách, có thể đi thân thích trong nhà ăn cơm."

Lâm Quốc Hoa: "..."

Lời này mà anh hắn cũng nói được.

Bà Lâm cũng cảm thấy da mặt thằng ba quá dày, trừng mắt nói, "Con thành thật một chút, đừng để đối tượng của em con xem thường nhà chúng ta."

Lâm Quốc An nói, "Sao mà xem thường được, nói không chừng còn khen Vãn Sinh thông minh, càng xem trọng nhà họ Lâm chúng ta. Hơn nữa, mẹ còn chuẩn bị lễ hỏi nhiều như vậy cho bên đó, người ta ắt hẳn xem trọng nhà ta."

Nghe Lâm Quốc An nói như vậy lời, mặt bà Lâm tức khắc đen. Những người khác đều nhìn về phía bà Lâm, chuyện gì đây, lễ hỏi?

Bà Lâm ôm ngực nói, "Thằng nhãi ranh nhà ngươi, có phải muốn chọc tức chết tao." Đứa con trai ngu ngốc này, nói chuyện liền chẳng phân biệt trường hợp, lời này có thể nói cho người khác nghe sao, cũng không biết là nghe được từ đâu, tức chết đi được!

"Lời này không thể nói. Vậy con đây không nói nữa." Lâm Quốc An ôm chén thành thành thật thật ăn cơm.

Chỉ có đại phòng cùng nhị phòng còn nhìn bà Lâm.

Lễ hỏi? Lúc trước cưới các nàng chỉ cần một bộ quần áo mới, một túi lương thực. Lão tam đã nói lễ hỏi nhiều, vậy khẳng định không ít.

Buổi tối trở lại trong phòng, Lâm Vãn tò mò hỏi Lâm Quốc An, "Ba, sao biết ba biết bà nội chuẩn bị lễ hỏi cho tứ thúc?"

"Ba sao biết?" Lâm Quốc An phe phẩy cái quạt, ngáp một cái, "Ba chỉ thuận miệng nói thôi, bà con chính mình chột dạ. Dù sao bà con thương tứ thúc như vậy, sao có thể không chuẩn bị đồ vật. Hiện tại tốt rồi, làm cho bọn họ ầm ĩ lẫn nhau, như vậy liền không có thời gian quản chúng ta. Miễn cho cả ngày nhìn chằm chằm việc con đọc sách."

Lưu Thắng Nam hưng phấn nói, "Ai da, chồng em thông minh quá. Lần sau nếu mẹ còn nói em lười, em liền nói em không có lễ hỏi. Ai bảo mẹ lúc trước không chuẩn bị gì cho em. Trâu còn muốn ăn cỏ, làm tức phụ không có lễ hỏi, em không có động lực làm việc!"

Lâm Vãn: "..."

Mẹ, người nhiều năm như vậy cũng chưa so đo việc này, hiện tại mới so đo có phải hay không đã chậm?
 
175 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 23

Kế tiếp mấy ngày, trong nhà quả nhiên gió êm sóng lặng, không ai để ý tới hai vợ chồng Lâm Quốc An và Lưu Thắng Nam.

Ông Lâm và bà Lâm cũng không hỏi tình hình học tập của Lâm Vãn.

Đại bá nương cùng nhị bá nương cũng không so đo việc nhà bọn họ chiếm tiện nghi, ngược lại đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bà Lâm, quan tâm bà cụ rốt cuộc có chuẩn bị thứ gì tốt cho vợ chưa cưới của lão tứ.

Không khí này thực thích hợp học tập, Lâm Vãn kiên trì học mấy ngày, tốc độ học tập cũng không nhanh. Hơn nữa càng học càng cố hết sức.

Toán học còn khá tốt, chỉ cần xem một lần. Chính là kiến thức ngữ văn quá nhiều, điền vào chỗ trống, học thuộc lòng, thực khảo nghiệm trí nhớ. Lâm Vãn cũng không phải là giáo viên biết trọng điểm nằm ở đâu, mỗi lần học đều phải trải qua quá trình luyện tập mới có thể nắm được trọng điểm. Cho nên mỗi một bài học đều phải nắm kiến thức thật kỹ.

Kiên trì học được một tuần, Lâm Vãn chịu đựng không nổi.

Thời tiết nóng như vậy, đầu óc càng học càng không thanh tỉnh. Hơn nữa hắn cũng không phải là người có thể ngồi im, nhẫn nại tới hôm nay xem như là cực hạn.

"Mở ra hệ thống học bá, có chỗ tốt gì, ngươi lại nói cho ta nghe một chút đi."

Lâm Vãn ghé vào trên bàn hữu khí vô lực nói với hệ thống.

"Mở ra hệ thống ngay lập tức tặng 10 điểm năng lượng. Sau khi mở ra, có vô số tài liệu học tập. Ký chủ mỗi lần học xong một quyển sách do hệ thống chỉ định, nếu kiểm tra thành tích hơn 60 điểm sẽ được 1 điểm năng lượng, kiểm tra hơn 80 điểm sẽ được 2 điểm năng lượng, kiểm tra hơn 90 điểm tặng 3 điểm năng lượng, thành tích đạt được 100 điểm tặng ký chủ 4 điểm năng lượng. Ngoài ra, mỗi lần ký chủ tham gia kỳ thi công khai, cũng sẽ tiến hành khen thưởng dựa trên số điểm đạt được."

Trong đầu Lâm Vãn xuất hiện một giao diện, gồm năm loại năng lực là trí nhớ, sức quan sát, lực chú ý, tư duy, sức tưởng tượng.

"Năm loại năng lực này chính là trí lực của ký chủ. Ký chủ mỗi lần có được điểm năng lượng, có thể lựa chọn thêm vào bất cứ loại năng lực nào. Bình quân tổng hợp năm loại năng lực chính là giá trị trí lực của ký chủ."

Lâm Vãn xem hoa mắt, hỏi, "Chỗ xấu thì sao?"

"Chỗ xấu chính là ký chủ mỗi ngày đều phải học tập ít nhất ba giờ, hệ thống sẽ kiểm tra đo lường ký chủ có học tập nghiêm túc hay không. Nếu ký chủ học tập không đạt tiêu chuẩn, một ngày hạ thấp 1 giá trị trí lực."

Lâm Vãn trợn mắt há hốc mồm nói, "Ta nghỉ ngơi một ngày, ngươi liền hạ thấp trí lực của ta, ta học vất vả như vậy, ngươi phải cho ta thêm điểm năng lượng.."

"Người phát minh hệ thống lo lắng gặp phải ký chủ lười biếng. Cho nên mới cài đặt như vậy. Đối với ký chủ chăm chỉ mà nói, có thể xem nhẹ loại trừng phạt này."

Lâm Vãn: "..."

Mỗi ngày học tập ba giờ.. tựa hồ cũng không nhiều. Coi như là đang làm việc là được.

Lâm Vãn trong lòng an ủi chính mình, sau đó lắp bắp nói, "Mở ra, mở ra hệ thống học bá."

Thực nhanh, trong đầu hiện ra một trận bạch quang, thanh âm máy móc lại lần nữa ở trong đầu vang lên, "Hệ thống học bá Ngân Hà 999 vì ký chủ phục vụ, xin ký chủ xác nhận lại có mở ra hệ thống học bá, từ đây đi lên đỉnh cao nhân sinh hay không."

".. Xác định."

"Đinh!" một trận thanh thúy thanh âm vang lên, Lâm Vãn cảm thấy chính mình tựa hồ nghe được âm thanh vui sướng của hệ thống.

"Chúc mừng ký chủ đạt được quà khen thưởng của người mới, 10 điểm năng lượng, một bộ sách giáo khoa và video giáo trình."

Trong nháy mắt, Lâm Vãn liền phát hiện chính mình xuất hiện ở trong một không gian.

"Ký chủ không cần sợ hãi, hiện tại tinh thần đang tiến vào không gian của hệ thống."

Lâm Vãn lúc này mới yên tâm, đừng để người sống biến tới biến lui, vạn nhất dọa tới ai liền không tốt.
 
175 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 30

Lâm Vãn trấn định nhìn hai người, chuyện này khẳng định có âm mưu.

Không thể không nói, hai vợ chồng này vô cùng tâm ý tương thông, mặc dù không thương lượng trước, nhưng mạch não cũng thực nhanh trùng nhau.

Quả nhiên, Lâm Quốc An cười tủm tỉm nói, "Bình thường người ta học chữ đều phải đóng học phí, chúng ta là người một nhà thì không cần học phí. Nhưng mà Thắng Nam dạy dỗ hài tử cũng thật vất vả, có phải hay không nên bồi bổ cho Thắng Nam?"

"..."

Bà Lâm mặt đều đen. "Lão tam, dạy người trong nhà còn đòi hỏi, lời này mà con cũng có thể nói ra được."

Lâm Quốc An nói, "Mẹ, mẹ chuẩn bị nhiều lễ hỏi như vậy cho vợ lão tứ, nhưng đối với vợ con sao lại nhỏ mọn như vậy."

Lưu Thắng Nam lập tức bi phẫn nhìn bà Lâm.

Trương Thu Yến cũng nhìn bà Lâm, trong lòng tuy cảm thấy hai vợ chồng lão tam lòng dạ hiểm độc, dạy cháu trai còn đòi hỏi này nọ. Nhưng cũng cảm thấy bà Lâm bất công, có thể chuẩn bị lễ hỏi cho lão tứ, hiện tại đến phiên nhà mình muốn cho con đọc sách biết chữ, lại nhất quyết không đồng ý.

Bà Lâm nghe hắn lại nhắc đến lễ hỏi, tức giận vỗ bàn. Vẫn là ông Lâm lo lắng mọi người trong nhà cãi nhau, xụ mặt uy nghiêm nói, "Ăn cơm, không cho phép nói nữa!"

Vì thế trên bàn cơm bắt đầu an tĩnh lại.

Cơm nước xong, trời đã tối hẳn. Dân quê đều tiết kiệm, trong thôn nghèo cũng không ai mở điện. Đa số mọi người đều dùng đèn dầu hỏa. Vì có thể tiết kiệm dầu hỏa, mọi người đều sẽ ăn cơm sớm, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi, đi ngủ.

Lâm Vãn vốn dĩ cũng chuẩn bị về phòng ngủ, kết quả sau khi trở lại trong phòng, cha mẹ hắn lại sờ soạng ra cửa, cũng không biết làm gì.

Lâm Vãn trong lòng có chút lo lắng.

Một lát sau, hai người mới trở lại, sau đó kêu Lâm Vãn tới ăn cùng. Trên bàn gỗ bày một ít đậu nành và đậu phộng.

"Ở đâu ra vậy ạ?"

Lâm Quốc An ngồi ở ghế lột đậu phộng ăn, vừa ăn vừa nói, "Ăn ăn ăn, đều không cần tiền."

Lưu Thắng Nam phồng miệng nói, "Sao lại không cần tiền, đây là học phí mẹ dạy học."

Lâm Vãn vừa nghe, trong lòng lộp bộp, "Mẹ, người dạy ai?"

Lâm Quốc An nhét đậu phộng vào trong miệng hắn, "Đương nhiên là Hạ Sinh, vừa rồi con không nghe nhị thẩm nói sao, muốn để Hạ Sinh cùng con học tập. Mới vừa cơm nước xong, thẩm ấy liền kêu ba tới phòng bếp nói chuyện. Đồ này là đồ mà bọn họ giấu, ba nói mà họ cũng là người không thành thật, vậy mà suốt ngày nói nhà chúng ta."

"..."

Bà Lâm khá là tín nhiệm đại bá nương và nhị bá nương, cho nên cơ hội lấy đồ vật của hai người này rất nhiều.

"Ba, nhà ta lấy đồ ăn của nhà bọn họ, ba không lo lắng nhị thúc trách ba ư."

"Ba không làm như vậy, bọn họ cũng sẽ đi kiếm mẹ con."

Lâm Vãn cảm thấy ba hắn ba nói rất đúng.

"Mấu chốt là có lợi như vậy vì sao không lấy?" Lâm Quốc An lại nói.

Lưu Thắng Nam nhét thêm vài viên vào trong miệng, thấy Lâm Quốc An ăn rất nhiều, lập tức nói, "Đúng vậy, có đồ ăn ngon vì sao không cần, mẹ dạy học rất vất vả. Mẹ ăn nhiều một chút, hai ba con ăn ít lại."

Lâm Quốc An nói, "Dựa vào đâu, đây đều do anh mở miệng đòi, nếu anh không nói thì gì cũng không có."

Hai vợ chồng đều nhìn về phía Lâm Vãn.

Lâm Vãn: ".. Con nếu không thông minh, thì cũng không có ai tìm ba mẹ."

Vì thế ba người quyết định chia đều.

Lâm Vãn ăn uống no đủ nằm ở trên giường, sau đó tiếp tục tiến vào trong không gian hệ thống học tập. Hắn thề, nhất định phải dùng tri thức thay đổi vận mệnh, thay đổi cuộc sống nghèo khó. Ít nhất không cần vì ăn chút đậu phộng, đậu nành mà tranh đoạt với cha mẹ mình.
 
175 ❤︎ Bài viết: 34 Tìm chủ đề
Chương 31

Nhị phòng bên này đang oán giận hai vợ chồng Lâm Quốc An lòng dạ hiểm độc.

Đậu phộng và đậu nành đều do Trương Thu Yến mỗi lần nấu cơm trộm giấu đi. Ngày thường trừ bỏ cho hai đứa con trai ăn một chút, đa số là để dành khi nào về nhà mẹ đẻ có đồ vật mà mang về.

Nghĩ đến vài thứ kia, cô ngực đau, sau đó nhìn Lâm Hạ Sinh, "Con trai, con nhất định phải nỗ lực học tập, nhất định phải thông minh hơn so với Lâm Vãn, học giỏi con liền có thể đi học tiểu học. Về sau có thể thoải mái giống như tứ thúc."

Cho dù con trai mình không có thiên phú này, nhưng nếu sớm một chút học tập, về sau tới tuổi đi học, liền thông minh hơn so với người khác, cha mẹ chồng cũng không thể không đáp ứng việc cho hài tử đi học.

Lâm Hạ Sinh nhìn mẹ, lại nhìn anh mình, có chút ngơ ngác nói, "Sao anh không học?"

"Anh không đi đâu, sách nhiều như vậy, nhìn liền choáng váng đầu." Lâm Đông Sinh lập tức lắc đầu. Hắn phía trước quả thật hâm mộ Vãn Sinh đi học không cần làm việc, nhưng nếu muốn học nhiều như vậy, hắn tình nguyện làm việc.

Lâm Hạ Sinh mếu máo, hắn cũng không muốn đọc sách. Muốn đi đào con giun cho gà ăn.

* * *

Buổi sáng ngày hôm sau Lâm Quốc An chủ động nói ra việc muốn dạy Lâm Hạ Sinh học tập, lí do là sau khi suy nghĩ cả đêm, hắn cảm thấy dù sao cũng là người một nhà, vẫn không nên so đo nhiều như vậy. Cho nên quyết định để vợ hắn dạy Hạ Sinh đọc sách.

Mọi người trong Lâm gia vô cùng bất ngờ, nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ. Sau đó lại nhìn hai vợ chồng Lâm Quốc Cường, khẳng định là có chuyện gì đó.

Nhưng hai vợ chồng Lâm Quốc Cường tỏ ra trấn định, biểu hiện vô cùng quang minh chính đại.

Không thể bắt được nhược điểm của hai nhà, ông Lâm và bà Lâm tự nhiên cũng không nghĩ quá nhiều.

Sau khi cả nhà đi làm việc, năm tuổi Lâm Hạ Sinh bắt đầu đi theo Lưu Thắng Nam học tập.

Một cái bàn nho nhỏ, ba người ngồi ở một bên.

Lưu Thắng Nam hoàn toàn sẽ không dạy hài tử học, chỉ biết đọc theo sách giáo khoa, mấu chốt là Lâm Hạ Sinh chỉ là một đứa trẻ bình thường, hoàn toàn không hiểu nội dung đang nói tới.

Lâm Vãn nhìn không được, nhớ tới ngày hôm qua ăn đậu nành cùng đậu phộng, cảm thấy không thể quá hố người, vì thế hướng dẫn Lâm Hạ Sinh cầm bút bắt đầu viết số 1.

Lưu Thắng Nam nhìn Lâm Hạ Sinh thành thành thật thật ngồi một chỗ viết chữ, cũng không cần người quản, tức khắc cao hứng. Ôm con mình hôn một cái, "Vẫn là con thông minh, thật là bớt việc."

"..."

Lâm Vãn dứt khoát vùi đầu khổ học.

Bởi vì trí nhớ tốt, nên việc học tập cũng nhẹ nhàng, trừ bỏ bị trừ điểm ở phần viết văn, thì chương trình ngữ văn lớp 3 trên cơ bản không có vấn đề gì.

Tiếc nuối duy nhất chính là mỗi lần đều thiếu một điểm năng lượng, chỉ đạt được ba điểm năng lượng.

Sau khi học xong chương trình ngữ văn năm lớp 3, Lâm Vãn bắt đầu thêm toàn bộ điểm năng lượng vào trí nhớ. Trí nhớ lập tức đạt tới 130.

Thời điểm Lâm Vãn học xong chương trình ngữ văn năm lớp 4, trí nhớ của hắn đã đạt tới 136. Mà Lâm Hạ Sinh cũng bắt đầu học viết tới con số 6.

Bởi vì có Lâm Hạ Sinh để so sánh, người nhà họ Lâm càng sâu sắc cảm nhận được, con trai lão tam Vãn Sinh thật sự không đơn giản.

Trương Thu Yến: "..."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back