Welcome! You have been invited by moodyyy to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20

Diễn trò phải diễn tới cùng, người Lâm gia cũng không muốn người khác biết lão tam giả vờ bị tai nạn lao động, cho nên chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. Không những không thể nói với bên ngoài, còn để Lâm Quốc An phối hợp ở nhà một buổi trưa.

Vì thế buổi chiều một nhà ba người ở nhà học tập. Lâm Vãn ôm sách giáo khoa một mình học tập, mặt khác ba mẹ hắn thì nằm ngủ trên giường.

Lâm Vãn lấy hai cục bông nhét vào lỗ tai, sau đó quay lưng lại tiếp tục học tập.

Kỳ thật chỉ xem sách giáo khoa, hiểu biết thời đại này trình độ tiểu học như thế nào. Hắn cảm thấy hẳn là không khó, đem ra so sánh thì học sinh tiểu học ở thế kỷ 21 học nội dung khẳng định so với thời đại này nhiều. Cho nên Lâm Vãn là thực tự tin.

"Ký chủ, ngươi còn không có phát hiện?"

Lâm Vãn nói, "Phát hiện gì?"

"Ngươi xác thật nắm giữ rất nhiều tri thức, chính là không liên quan tới kiến thức tiểu học. Nếu như hiện tại cho ngươi làm bài tập điền vào chỗ trống, ngươi biết làm không?"

Lâm Vãn: "..."

Nhanh chóng mở sách giáo khoa ra, xong rồi, chữ đều đọc được hết, nhưng một bài đều không thuộc!

Hắn hoàn toàn không nhớ rõ tiểu học học về những gì, nhưng nhìn xem những bài khóa này một chút cũng không có ấn tượng, hẳn là chưa có học qua.

A a a a a, sao hắn lại quên chuyện quan trọng như vậy!

"Ký chủ, giả chính là giả. Ngươi không có thiên phú xem qua là nhớ kỹ. Những bài khóa này, ngươi đều phải học một lần nữa."

"Từ từ, để ta suy nghĩ." Lâm Vãn xoa xoa mồ hôi trên trán.

"Ký chủ, ngươi đã không có thời gian. Hiện tại đã tháng tám, ngươi chỉ có thời gian học tập một tháng. Nếu ngươi không thể hoàn thành chương trình học, sau khi khai giảng sẽ không nhảy lớp được, người nhà của ngươi sẽ cho rằng ngươi lừa gạt bọn họ. Hậu quả chính là ngươi phải tiếp tục làm ruộng."

Lâm Vãn trong lòng nhanh chóng so sánh giữa làm ruộng và học tập.

Sau đó chạy nhanh tới mép giường đẩy đẩy ba hắn Lâm Quốc An, "Ba, lỡ như con không thể đọc sách thì sao?"

Lâm Quốc An xoa xoa cái mũi, "Không có khả năng."

"Lỡ như bởi vì con không thể nhảy lớp, ông bà không cho con đi học?"

"Ba sẽ đánh gãy chân của con, con không thể làm việc nhà nông, chỉ có thể đi học. Được rồi để ba ngủ một lát."

Lâm Quốc An tiếp tục nhắm mắt ngủ. Chỉ còn Lâm Vãn đứng ở mép giường, nét mặt như bị sét đánh..

Lâm Vãn vẫn luôn cảm thấy, chính mình tuy rằng không phải học bá, nhưng ít nhất kiến thức tiểu học hắn vẫn rất tự tin. Tuy rằng trường học không biết như thế nào, nhưng nếu có thể ôn tập để tham gia thi đại học, hắn tự tin có thể thi đậu trường sư phạm, học viện nào đó.

Trước kia những nhân vật chính trong tiểu thuyết không phải đều như vậy sao, chỉ cần có thể tham gia thi đại học liền đại sát tứ phương thi đậu đại học.

Hắn không cầu đại sát tứ phương, tốt xấu có cái công việc tốt, sau đó cùng cha mẹ sống qua ngày.

Nhưng hắn xem nhẹ một vấn đề quan trọng, chính mình vẫn còn nhỏ, hơn nữa vẫn là đứa chưa từng được đi học. Cho dù hắn muốn tham gia thi đại học, thì cũng phải có người nguyện ý cho hắn tham gia. Nói là thần đồng, vậy được, hoàn thành một bài thi trung học tổng hợp lại nói tiếp, bài thi trung học không biết làm, vậy tiểu học thì sao?

Trong đầu Lâm Vãn lập tức hiện ra một người giáo viên lớn tuổi đeo kính đang chỉ vào hắn mắng, "Ngay cả kiến thức tiểu học, sơ trung cũng không biết, liền muốn tham gia thi đại học? Thiên tài sao? Ngay cả bài thi tiểu học đều không biết làm, không biết xấu hổ hay sao mà nói mình là thiên tài? Trời sinh đồ ngu!"

Lâm Vãn cảm thấy sách giáo khoa trong tay lập tức nặng cả ngàn cân.

Hiện tại hắn nếu không thể đi học, ba mẹ hắn sẽ không tha cho hắn.

Hai vợ chồng lười nhác này, chuyện gì đều có thể làm được.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21

Nhìn hai vợ chồng đang nằm trên giường ngủ, Lâm Vãn nhận mệnh cầm lấy sách giáo khoa.

Hắn không tin chính mình ngay cả chương trình tiểu học cũng học không xong.

Đương nhiên, Lâm Vãn hiện tại trong lòng rất khó chịu. Không chỉ bởi vì khoác lác, mà phần nhiều bởi vì chính mình ký ức so với người khác nhiều, thế nhưng có một ngày ngay cả đề bài tiểu học lớp 1 cũng làm không hoàn chỉnh.

Đây quả thực là đả kích lớn đối với hắn.

"Ký chủ, mở ra hệ thống học bá, đi lên đỉnh cao nhân sinh."

"Sau khi mở ra, nếu ta muốn nghỉ ngơi, ngươi phải cho ta nghỉ ngơi, không thể trừng phạt, được không?"

"Có thể, nghỉ ngơi một ngày, số điểm trí lực sẽ thấp xuống một chút, sau đó ký chủ có thể nghỉ ngơi."

Thân thể Lâm Vãn run run, "Ngươi không phải là hệ thống học bá sao, học bá người ta cũng không phải mỗi ngày đều học, học bá cũng là có nhân quyền!"

"Ký chủ, thiên tài là bởi vì 99% mồ hôi và 1% là do thiên phú, chăm chỉ mới có thể trở thành học bá."

Lâm Vãn nghĩ nghĩ, "Còn không bằng ta tự học, dù sao đều cần chăm chỉ học, ta tự học còn chăm chỉ hơn."

"Ký chủ, thiên tài là bởi vì 99% mồ hôi và 1% là do thiên phú, điều này chứng minh mặc kệ ngươi nỗ lực cỡ nào, không có 1% thiên phú này, ngươi cũng không thể trở thành học bá. Người chăm chỉ có rất nhiều, thiên tài ngược lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."

"..."

Mẹ nó, tài ăn nói của hệ thống này so với hắn còn tốt hơn.

"Ta chính mình học, ta không tin ta ngốc như vậy. Đời trước ta không có thiên phú, nhưng hiện giờ ta còn rất nhỏ, khả năng phát huy còn rất lớn! Ngươi xem ba mẹ ta rất thông minh!"

Trên giường truyền đến tiếng ngáy của Lâm Quốc An. Sắc mặt của Lâm Vãn liền không tốt, sau đó ôm sách tiếp tục xem.

Hắn không tin, nếu như mình nghiêm túc học hành, cũng không theo kịp học sinh tiểu học.

Hai vợ chồng Lâm Quốc An ngủ say cả một buổi trưa, thời điểm ngủ dậy Lâm Vãn đã học đau cả đầu.

Lâm Quốc An cao hứng nhìn con trai mình, "Vãn Sinh, con học như thế nào?"

Lưu Thắng Nam đối con trai nhà mình thập phần có tin tưởng, kiên định nói, "Con trai em khẳng định không thành vấn đề. Nó hiện tại biết nhiều chữ như vậy, đều có thể tự học. Một tháng tự học có thể bằng người ta học cả một năm. Dù gì không phải ai cũng có thể nhìn qua thì không quên được."

Vừa nói vừa đi lấy khăn ướt lau mặt cho Lâm Vãn, giúp con thêm minh mẫn.

Mặt Lâm Vãn nhăn thành một đoàn.

Trải qua một buổi chiều tự học, hắn phát hiện, đầu hắn không đủ thông minh..

Không tính ngốc, nhưng chỉ số thông minh thật bình thường, tốc độ học bài khóa không tính nhanh. Hơn nữa không nhớ được quá nhiều. Nếu chậm rãi đọc sách, ngày ngày chăm chỉ học tập nói không chừng có thể cầm cờ đi trước. Nhưng nếu muốn nhảy lớp, vậy tương đối khó khăn.

Hắn rất muốn nói thật với ba mẹ nhà mình, nhưng hiện tại lời nói thật cũng không nói được. Hắn không thể giải thích chính mình vì sao mẹ dạy một lần liền nhớ kỹ, nhưng hiện tại lại không thể nhớ được bài học đã học.

Buổi tối người Lâm gia cùng nhau ăn cơm, nhìn cả nhà lão tam vui vui vẻ vẻ ăn cơm. Những người khác mệt nhọc cả một ngày đều không quá cao hứng.

Ông Lâm nghiêm túc nói, "Lão tam, ngày mai đi cắt cỏ heo, công việc này nhẹ nhàng, con cần phải làm cho tốt, đừng để đến lúc đó còn kém hơn so với nữ đồng chí."

"Ba người cứ yên tâm đi, con cắt cỏ heo rất nhanh. Bằng không Thắng Nam lúc trước cũng sẽ không coi trọng con."

Lưu Thắng Nam dùng sức gật đầu. Lúc trước bởi vì Lâm Quốc An là đồng chí nam duy nhất tham gia cắt cỏ heo, cho nên mới chọn Lâm Quốc An làm đối tượng, muốn hắn giúp đỡ mình cắt cỏ heo.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22

Sắp xếp xong xuôi, ông Lâm cũng mặc kệ hắn, lại nhìn về phía Lâm Vãn, "Vãn Sinh, buổi chiều cháu học như thế nào?"

Cả nhà đều nhìn về phía Lâm Vãn.

Lâm Vãn nuốt một ngụm nước miếng, ra vẻ trấn định, "Thật tốt, con cảm thấy việc học khá thuận lợi."

Lưu Thắng Nam cười tủm tỉm nói, "Thiên tài và người khác không giống nhau. Học gì đều nhanh."

"..."

Lâm Vãn cúi đầu ăn cơm.

Ông Lâm cũng không hỏi nhiều, sau đó nói với lão tứ Lâm Quốc Hoa, "Mấy ngày nay bận việc xong, thời điểm con đi công xã, thuận tiện tới công xã tiểu học hỏi một chút, tình huống Vãn Sinh nhà ta, làm sao có thể trực tiếp nhảy.."

"Nhảy lớp." Lâm Quốc Hoa nói.

"Đúng vậy, hỏi một chút thủ tục nhảy lớp như thế nào, con đi hỏi cho rõ ràng, để Vãn Sinh chuẩn bị. Hắn nhảy vài lớp, nhà chúng ta cũng tiết kiệm được học phí. Vãn Sinh cũng có thể sớm một chút học xong."

Lâm Quốc Hoa gật đầu đáp ứng. Nếu cháu trai có thể sớm một chút học xong, gánh nặng trong nhà cũng có thể giảm bớt, lại còn có thêm sức lao động.

Bà Lâm đột nhiên hỏi, "Con và con gái chủ nhiệm như thế nào rồi?"

Ánh mắt cả nhà tập trung tới trên người Lâm Quốc Hoa. Trừ bỏ lão tam Lâm Quốc An cưới vợ ở ngoài thôn, thì đối tượng của Lâm Quốc Hoa là người có điều kiện tốt nhất trong nhà.

Hơn nữa Lưu Thắng Nam đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ không giúp đỡ được gì. Đối tượng của Lâm Quốc Hoa thì không giống, lớn lên ở trong thành.

Lâm Quốc Hoa có chút ngượng ngùng nói, "Mẹ, chúng con dự định bận xong đợt này, chờ thời tiết mát mẻ liền làm lễ hỏi."

Bà Lâm vừa nghe, cao hứng hỏng rồi, "Tốt tốt tốt. Con cũng không nhỏ, nên sớm lập gia đình."

Lâm Quốc An nói, "Đúng vậy, thời điểm bằng tuổi em, anh đã có Vãn Sinh rồi.

Sớm chút cưới vợ, thời điểm Vãn Sinh đi công xã đọc sách, có thể đi thân thích trong nhà ăn cơm."

Lâm Quốc Hoa: "..."

Lời này mà anh hắn cũng nói được.

Bà Lâm cũng cảm thấy da mặt thằng ba quá dày, trừng mắt nói, "Con thành thật một chút, đừng để đối tượng của em con xem thường nhà chúng ta."

Lâm Quốc An nói, "Sao mà xem thường được, nói không chừng còn khen Vãn Sinh thông minh, càng xem trọng nhà họ Lâm chúng ta. Hơn nữa, mẹ còn chuẩn bị lễ hỏi nhiều như vậy cho bên đó, người ta ắt hẳn xem trọng nhà ta."

Nghe Lâm Quốc An nói như vậy lời, mặt bà Lâm tức khắc đen. Những người khác đều nhìn về phía bà Lâm, chuyện gì đây, lễ hỏi?

Bà Lâm ôm ngực nói, "Thằng nhãi ranh nhà ngươi, có phải muốn chọc tức chết tao." Đứa con trai ngu ngốc này, nói chuyện liền chẳng phân biệt trường hợp, lời này có thể nói cho người khác nghe sao, cũng không biết là nghe được từ đâu, tức chết đi được!

"Lời này không thể nói. Vậy con đây không nói nữa." Lâm Quốc An ôm chén thành thành thật thật ăn cơm.

Chỉ có đại phòng cùng nhị phòng còn nhìn bà Lâm.

Lễ hỏi? Lúc trước cưới các nàng chỉ cần một bộ quần áo mới, một túi lương thực. Lão tam đã nói lễ hỏi nhiều, vậy khẳng định không ít.

Buổi tối trở lại trong phòng, Lâm Vãn tò mò hỏi Lâm Quốc An, "Ba, sao biết ba biết bà nội chuẩn bị lễ hỏi cho tứ thúc?"

"Ba sao biết?" Lâm Quốc An phe phẩy cái quạt, ngáp một cái, "Ba chỉ thuận miệng nói thôi, bà con chính mình chột dạ. Dù sao bà con thương tứ thúc như vậy, sao có thể không chuẩn bị đồ vật. Hiện tại tốt rồi, làm cho bọn họ ầm ĩ lẫn nhau, như vậy liền không có thời gian quản chúng ta. Miễn cho cả ngày nhìn chằm chằm việc con đọc sách."

Lưu Thắng Nam hưng phấn nói, "Ai da, chồng em thông minh quá. Lần sau nếu mẹ còn nói em lười, em liền nói em không có lễ hỏi. Ai bảo mẹ lúc trước không chuẩn bị gì cho em. Trâu còn muốn ăn cỏ, làm tức phụ không có lễ hỏi, em không có động lực làm việc!"

Lâm Vãn: "..."

Mẹ, người nhiều năm như vậy cũng chưa so đo việc này, hiện tại mới so đo có phải hay không đã chậm?
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23

Kế tiếp mấy ngày, trong nhà quả nhiên gió êm sóng lặng, không ai để ý tới hai vợ chồng Lâm Quốc An và Lưu Thắng Nam.

Ông Lâm và bà Lâm cũng không hỏi tình hình học tập của Lâm Vãn.

Đại bá nương cùng nhị bá nương cũng không so đo việc nhà bọn họ chiếm tiện nghi, ngược lại đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bà Lâm, quan tâm bà cụ rốt cuộc có chuẩn bị thứ gì tốt cho vợ chưa cưới của lão tứ.

Không khí này thực thích hợp học tập, Lâm Vãn kiên trì học mấy ngày, tốc độ học tập cũng không nhanh. Hơn nữa càng học càng cố hết sức.

Toán học còn khá tốt, chỉ cần xem một lần. Chính là kiến thức ngữ văn quá nhiều, điền vào chỗ trống, học thuộc lòng, thực khảo nghiệm trí nhớ. Lâm Vãn cũng không phải là giáo viên biết trọng điểm nằm ở đâu, mỗi lần học đều phải trải qua quá trình luyện tập mới có thể nắm được trọng điểm. Cho nên mỗi một bài học đều phải nắm kiến thức thật kỹ.

Kiên trì học được một tuần, Lâm Vãn chịu đựng không nổi.

Thời tiết nóng như vậy, đầu óc càng học càng không thanh tỉnh. Hơn nữa hắn cũng không phải là người có thể ngồi im, nhẫn nại tới hôm nay xem như là cực hạn.

"Mở ra hệ thống học bá, có chỗ tốt gì, ngươi lại nói cho ta nghe một chút đi."

Lâm Vãn ghé vào trên bàn hữu khí vô lực nói với hệ thống.

"Mở ra hệ thống ngay lập tức tặng 10 điểm năng lượng. Sau khi mở ra, có vô số tài liệu học tập. Ký chủ mỗi lần học xong một quyển sách do hệ thống chỉ định, nếu kiểm tra thành tích hơn 60 điểm sẽ được 1 điểm năng lượng, kiểm tra hơn 80 điểm sẽ được 2 điểm năng lượng, kiểm tra hơn 90 điểm tặng 3 điểm năng lượng, thành tích đạt được 100 điểm tặng ký chủ 4 điểm năng lượng. Ngoài ra, mỗi lần ký chủ tham gia kỳ thi công khai, cũng sẽ tiến hành khen thưởng dựa trên số điểm đạt được."

Trong đầu Lâm Vãn xuất hiện một giao diện, gồm năm loại năng lực là trí nhớ, sức quan sát, lực chú ý, tư duy, sức tưởng tượng.

"Năm loại năng lực này chính là trí lực của ký chủ. Ký chủ mỗi lần có được điểm năng lượng, có thể lựa chọn thêm vào bất cứ loại năng lực nào. Bình quân tổng hợp năm loại năng lực chính là giá trị trí lực của ký chủ."

Lâm Vãn xem hoa mắt, hỏi, "Chỗ xấu thì sao?"

"Chỗ xấu chính là ký chủ mỗi ngày đều phải học tập ít nhất ba giờ, hệ thống sẽ kiểm tra đo lường ký chủ có học tập nghiêm túc hay không. Nếu ký chủ học tập không đạt tiêu chuẩn, một ngày hạ thấp 1 giá trị trí lực."

Lâm Vãn trợn mắt há hốc mồm nói, "Ta nghỉ ngơi một ngày, ngươi liền hạ thấp trí lực của ta, ta học vất vả như vậy, ngươi phải cho ta thêm điểm năng lượng.."

"Người phát minh hệ thống lo lắng gặp phải ký chủ lười biếng. Cho nên mới cài đặt như vậy. Đối với ký chủ chăm chỉ mà nói, có thể xem nhẹ loại trừng phạt này."

Lâm Vãn: "..."

Mỗi ngày học tập ba giờ.. tựa hồ cũng không nhiều. Coi như là đang làm việc là được.

Lâm Vãn trong lòng an ủi chính mình, sau đó lắp bắp nói, "Mở ra, mở ra hệ thống học bá."

Thực nhanh, trong đầu hiện ra một trận bạch quang, thanh âm máy móc lại lần nữa ở trong đầu vang lên, "Hệ thống học bá Ngân Hà 999 vì ký chủ phục vụ, xin ký chủ xác nhận lại có mở ra hệ thống học bá, từ đây đi lên đỉnh cao nhân sinh hay không."

".. Xác định."

"Đinh!" một trận thanh thúy thanh âm vang lên, Lâm Vãn cảm thấy chính mình tựa hồ nghe được âm thanh vui sướng của hệ thống.

"Chúc mừng ký chủ đạt được quà khen thưởng của người mới, 10 điểm năng lượng, một bộ sách giáo khoa và video giáo trình."

Trong nháy mắt, Lâm Vãn liền phát hiện chính mình xuất hiện ở trong một không gian.

"Ký chủ không cần sợ hãi, hiện tại tinh thần đang tiến vào không gian của hệ thống."

Lâm Vãn lúc này mới yên tâm, đừng để người sống biến tới biến lui, vạn nhất dọa tới ai liền không tốt.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24

[HIDE-THANKS]
Bốn phía không gian đều là pha lê, nhìn không tới bên ngoài. Phía trước có một cái bàn học, mặt trên bày sách giáo khoa, kiến thức bên trong cùng nội dung hiện tại mình đang học có chút giống, nhưng không hoàn toàn giống nhau. Lâm Vãn nghĩ tới, có thể sách giáo khoa của tứ thúc hiện tại đã tái bản!

Phía trước bàn học lại xuất hiện một cái màn hình, thời điểm Lâm Vãn cầm lấy sách giáo khoa, video liền sáng lên, sau đó xuất hiện một lão sư mặc quần áo màu xám đang chuẩn bị giảng bài. Sách lão sư đang cầm trên tay giống y như sách giáo khoa của Lâm Vãn.

"Ký chủ có thể lợi dụng thời gian đi ngủ để học tập, như vậy thân thể ký chủ sẽ lâm vào trạng thái ngủ đông, sẽ không ảnh hưởng tới thân thể bình thường nghỉ ngơi. Học bá chính là khi người khác ngủ thì mình học tập, khi người khác học tập là thời điểm mình ngủ."

"..."

Lâm Vãn tưởng tượng ra sau này ngủ cả ngày trên lớp, tới khi kiểm tra lại đứng nhất trường, ngay lập tức có chút hưng phấn.

Đương nhiên, thực nhanh hắn lại thanh tỉnh, học bá cũng phải học tập.

Hắn nghiêm túc nói, "Ta muốn phân bổ 10 điểm năng lượng"

Trong nháy mắt, liền xuất hiện cái bảng với năm loại năng lực

Trí nhớ (200) : 92

Sức quan sát (200) : 88

Lực chú ý (200) : 89

Tư duy (200) : 90

Sức tưởng tượng (200) : 85

Bình quân giá trị trí lực: 88.8 (bình thường trí lực 90-110)

Lâm Vãn nhìn tiêu chuẩn trên, tức khắc đầu tối sầm.

Hắn lại ngốc như vậy!

"Ký chủ, ngươi không cần nhụt chí, chỉ cần ngươi nghiêm túc học tập, một ngày nào đó sẽ biến thành thiên tài!"

Lâm Vãn không cao hứng nói, "Ta không phải nhụt chí, ta là tức giận! Khó trách trước đây ta nỗ lực như vậy cũng không thi đậu đại học, không thể trách ta không biết cố gắng, thì ra là do vấn đề trí lực của ta!"

999: "..."

Vì chính mình tìm cớ, trong lòng Lâm Vãn cảm thấy thoải mái hơn.

Hắn cảm thấy trí lực là do trời sinh, hắn không thông minh, không thể trách hắn.

Hệ thống trầm mặc nửa ngày, chờ cảm xúc Lâm Vãn bình tĩnh, lại hỏi "Ký chủ muốn thêm 10 điểm năng lượng ở đâu?"

Lâm Vãn lập tức nghiêm túc nhìn về phía màn hình lớn, sau đó nhìn chằm chằm mấy loại năng lực.

"Thêm vào trí nhớ."

Tốt xấu cũng có ký ức của người thành niên, Lâm Vãn suy nghĩ cũng rất toàn diện. Hắn hiện tại xem như là người mới. Chủ yếu học một ít kiến thức căn bản, chưa cần đến khả năng tư duy, chủ yếu nhanh nhanh nhớ kỹ các kiến thức cần thiết. Về toán học, hắn tin không có vấn đề gì lớn.

Hệ thống thực mau thêm xong điểm năng lượng, trí nhớ của Lâm Vãn biến thành 102. Được xem như là người có trí nhớ tương đối tốt.

Đương nhiên, so với thiên tài vẫn kém rất xa.

Sau khi thêm điểm vào mục ký ức, Lâm Vãn cảm thấy nội dung học mấy ngày nay tựa hồ so với trước đây rõ ràng hơn, kiến thức lúc trước cảm thấy đã quên mất, hiện tại cũng loáng thoáng nhớ lại.

Đáng tiếc là không dùng được, sách giáo khoa đã tái bản, cần thiết học lại thêm một lần nữa!

Lâm Vãn chạy nhanh cầm sách giáo khoa ngữ văn nhìn một lần.

Hắn xem thực mau, sau khi xem xong, cảm giác quả nhiên so với trước đây nhẹ nhàng hơn.

Lần này Lâm Vãn đã biết chỗ tốt của điểm năng lượng.

Nếu đột nhiên có mấy chục điểm, chính mình chẳng phải có khả nặng xem qua là nhớ?

Lâm Vãn tức khắc nhìn một đống sách trên bàn, "Hệ thống, ta hiện tại học sách giáo khoa mà hệ thống cung cấp, nếu sau khi học xong tiến hành kiểm tra, có phải được thêm điểm năng lượng?"

"Đương nhiên có thể, nhưng sau này nếu ký chủ lại kiểm tra các kiến thức tương đồng, hệ thống sẽ không khen thưởng."

"..."

Tính thật rõ ràng.

Tuy rằng như thế, Lâm Vãn vẫn muốn có thêm điểm năng lượng trước, như vậy sau này hắn có nguỵ trang thành thần đồng thì càng thuận lợi.

Sách ngữ văn hiện tại không xem, Lâm Vãn trực tiếp học sách toán học lớp 1. Những kiến thức này hoàn toàn không cần học, cho nên tuỳ ý lật tới lật lui, liền yêu cầu kiểm tra.

"Hệ thống kiểm tra đo lường ký chủ vẫn chưa tiến hành học tập. Chưa hoàn thành yêu cầu học tập, không được kiểm tra."

"..."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25

[HIDE-THANKS]
Lâm Vãn đành phải đọc từng câu từng chữ trong sách toán học một lần. Bởi vì đều là kiến thức căn bản, nên không tốn quá nhiều tâm tư, học rất nhẹ nhàng. Chỉ tốn hai giờ đồng hồ, liền xem xong tất cả.

Đóng sách lại, Lâm Vãn yêu cầu hệ thống cho kiểm tra.

Lần này hệ thống thập phần phối hợp, trên bàn xuất hiện một tờ bài thi và văn phòng phẩm có thể sử dụng. Cùng lúc đó, sách trên bàn cũng biến mất.

Lâm Vãn nhanh chóng cầm bút liền bắt đầu làm bài thi. Mười lăm phút thì làm xong.

"Ký chủ có xác định nộp bài thi hay không?"

"Nộp bài thi."

Thật nhanh, bài thi đã không thấy tăm hơi, sau đó trên màn hình lớn xuất hiện bài thi mà Lâm Vãn vừa mới làm. Số điểm hiện ra là 98 điểm. Bởi vì Lâm Vãn sơ sẩy, viết sai một con số.

"..."

Lớp 1 tiểu học mà thi không được tròn điểm! "Ký chủ, cẩu thả dễ bị trừ điểm, mong ký chủ nhớ kỹ lần này, về sau nghiêm túc kiểm tra.

" Chúc mừng ký chủ đạt được 3 điểm năng lượng. "

Lâm Vãn đem một ngụm huyết nuốt xuống. Lần này vẫn như cũ thêm vào trí nhớ.

Trí nhớ (200) : 105

Sức quan sát (200) : 88

Lực chú ý (200) : 89

Tư duy (200) : 90

Sức tưởng tượng (200) : 85

Bình quân giá trị trí lực: 91.4 (bình thường trí lực 90-110)

Tốt xấu cũng đạt tới giá trị bình quân của người bình thường, đáng giá!

Lâm Vãn còn muốn tiếp tục kiểm tra, kết quả bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm," Ăn cơm nào. "

Hắn sợ tới mức trực tiếp mở to mắt, trước mắt chính là ba hắn đang cười hì hì.

Nhìn đến Lâm Vãn đã tỉnh, Lâm Quốc An không những không tức giận mà còn cao hứng nói," Con thật giống ba, một chút thiệt thòi cũng không chịu. Ngủ ngon không, dậy ăn cơm nào, đợi lát nữa thì không có gì ăn. "

" Dạ "Lâm Vãn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ may mắn thời điểm mình ở trong hệ thống, còn có thể nghe được thanh âm của ba hắn, bằng không ngủ mà không tỉnh thật quá dọa người.

Bởi vì ngày mùa đã qua, cho nên người trong nhà không mệt nhọc như trước. Thời gian trở về cũng sớm hơn so với trước đây.

Năm nay trong thôn thu hoạch rất tốt, ông Lâm và bà Lâm đều thật cao hứng, hối thúc Lâm Quốc Hoa nhanh nhanh ra mắt đối tượng, chọn ngày lành tháng tốt làm lễ kết hôn, tốt nhất có thể tổ chức vào cuối năm, vì thời điểm này là thời điểm chia thịt, chia phiếu, chia lương thực.

Lâm Quốc Hoa vô cùng cao hứng.

Lâm Quốc Đống làm anh cũng rất vui, trong nhà lại muốn thêm người, đứa em nhỏ nhất cuối cùng cũng thành gia.

Nhưng mà lão nhị Lâm Quốc Cường lại không vui như vậy. Con trai lão tam muốn đi học, lão tứ lại muốn cưới vợ nhưng người vợ này lại không biết làm việc, cuộc sống càng thêm khổ sở.

Hai vợ chồng Lâm Quốc An vô cùng cao hứng nhìn mọi người với những biểu tình rối rắm.

Cơm nước xong, Lâm Vãn nói với Lưu Thắng Nam về việc muốn mượn sách giáo khoa mới.

Lâm Vãn nói như vậy, Lưu Thắng Nam mới nhớ ra chuyện quan trọng. Bởi vì sách giáo khoa của lão tứ bảo quản còn rất mới, cho nên cô quên mất sách giáo khoa này rốt cuộc còn có thể sử dụng hay không.

" Ai da con trai, con quả nhiên thông minh hơn mẹ. Yên tâm, mẹ sẽ nói với tứ thúc, nhờ thúc ấy đi mượn cho con nguyên bộ. "

Lâm Quốc An lo lắng nói," Việc này chậm trễ lâu như vậy, Vãn Sinh, con còn có thể học không? "

Lưu Thắng Nam phồng mặt nói," Đương nhiên có thể, thiên tài học gì đều nhanh. "

Giả dạng thiên tài Lâm Vãn nghẹn khí gật đầu," Con tận lực ạ."

Hắn đột nhiên phát hiện sách giáo khoa tái bản không phải chuyện xấu, nếu hắn thi không tốt, có thể lấy cớ.. A da, đúng là không có tiền đồ!

Có hệ thống học bá, sao còn có thể không tiền đồ như vậy!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26

[HIDE-THANKS]
Vì nghiệp lớn học hành của con trai nhà mình, Lưu Thắng Nam và Lâm Quốc An vô cùng tận tâm tận lực. Thực nhanh liền nói với Lâm Quốc Hoa, nhờ hắn nhất định phải giúp Lâm Vãn nhanh chóng tìm được bộ sách giáo khoa.

Trình độ văn hóa của Lâm Quốc Hoa cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học, mấy năm nay không tiếp xúc với trường học, hơn nữa hài tử trong thôn trên cơ bản đều không đi học, cho nên hắn thật không nghĩ ra vấn đề này. Lúc này liền cảm thấy muốn không xong. Lâm Vãn bị chậm trễ nhiều thời gian như vậy, vạn nhất không thể nhảy lớp thì sao?

Nếu như không thể nhảy lớp, chẳng phải muốn học thêm mấy năm?

Là một người chuẩn bị kết hôn, hắn cũng là thực vì chính mình tính toán. Cung phụng một tiểu tử choai choai đọc sách thêm mấy năm, sau này ít nhiều sẽ bị liên luỵ. Cho nên rất nhanh liền đáp ứng.

Buổi tối khi đi ngủ, Lâm Vãn lại lần nữa tiến vào trong hệ thống học tập.

Hiện tại hắn còn không đến một tháng, vì vậy cần phải học tập thật nhiều, chủ yếu để gia tăng trí lực.

Tốn thời gian hai tiếng đồng hồ, Lâm Vãn học xong sách toán học kì 2 của lớp 1. Kiểm tra lần này, Lâm Vãn nghiêm túc rất nhiều.

Sau khi viết xong bài thi, còn dành thời gian kiểm tra lại, phát hiện không thành vấn đề mới tiến hành nộp bài thi.

Thật nhanh, trên màn hình lớn hiện ra 100 điểm đỏ tươi, loé cả đôi mắt của Lâm Vãn.

Hai đời lần đầu tiên điểm cao như vậy.

Lâm Vãn thiếu chút rơi cả nước mắt.

Trước đây khi học lớp 1 thành tích thường đứng cuối lớp, hiện tại rốt cuộc mãn phân.

Đáng tiếc không có giáo viên khen thưởng, không có các bạn học hâm mộ ghen ghét.

"Hệ thống, lần sau cần có hoa tươi và vỗ tay khen ngợi."

"Ký chủ, ngươi xác định kiến thức lớp 1 kiểm tra được 100 điểm cần hoa tươi và vỗ tay?"

Lâm Vãn thập phần nắm chắc nói, "Ta bằng bản lĩnh của mình đạt được, vì sao không thể?"

Trên màn hình lớn ngay lập tức xuất hiện hoa tươi và một tràng vỗ tay.

Lâm Vãn chính mình đều cảm thấy xấu hổ, "Được rồi, mau thêm điểm năng lượng ở mục trí nhớ."

Trí nhớ liền biến thành 109.

Lâm Vãn còn muốn tiếp tục học tập, nhưng khi cầm lấy sách toán lớp 2, liền phát hiện càng học càng không vào, không phải là học không được, mà cảm thấy có chút thất thần, không khống chế được. Hắn vẫn luôn nỗ lực tập trung lực chú ý, nhưng đôi mắt thì nhìn sách, nhưng đầu lại bay đi chỗ khác.

"Ký chủ, ngươi cuối cùng cũng phát hiện vấn đề của chính mình. Muốn học tập tốt, tăng mỗi trí nhớ là không được. Không có thời gian dài tập trung tinh thần học tập, ngươi liền không thể tận dụng thời gian của mình một cách có hiệu quả."

Lâm Vãn cảm thấy đây xác thật là vấn đề. Ngày thường hắn rất khó tập trung tinh thần đọc sách.

Trước kia hắn cảm thấy này hoàn toàn không thành vấn đề, bởi vì hắn không thích học tập. Mỗi ngày có thể học một hai giờ, liền cảm thấy chính mình thật ưu tú.

Hiện tại tăng thêm số giờ học, ngay lập tức ứng phó không nổi.

Nhưng hiện tại biết cũng không có biện pháp nào, ai bảo hắn hạng mục nào cũng kém.

Cưỡng bách chính mình tập trung lực chú ý, thời gian so với trước đây nhiều gấp đôi, mới học xong quyển sách này.

Lần kiểm tra này lại lần nữa được 100 điểm.

Bốn điểm năng lượng, Lâm Vãn thêm hai điểm vào trí nhớ, thêm hai điểm vào lực chú ý.

Vì thế trí nhớ biến thành 111, lực chú ý biến thành 91

Trí nhớ đã vượt qua tiêu chuẩn của người bình thường, tuy rằng chỉ là vượt qua một chút, nhưng Lâm Vãn thực rõ ràng cảm giác được chỗ tốt này, hiện tại học càng thêm rõ ràng.

Bất quá lực chú ý cũng không có cảm giác gì nhiều, cho nên Lâm Vãn cũng chỉ có thể lựa chọn nghỉ ngơi. Học tập thời gian quá dài, hắn thật sự khó có thể an an tĩnh tĩnh ngồi xuống học tập.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27

[HIDE-THANKS]
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Vãn cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, một chút cũng không giống bộ dáng khi thức đêm.

Hơn nữa nhớ lại nội dung tối hôm qua học tập, hắn thậm chí còn nhớ rất rõ ràng.

Hiệu quả thật đỉnh!

Buổi chiều, Lâm Quốc Hoa xách theo một đống thư trở lại, từ sách giáo khóa lớp 1 cho đến lớp 5.

Nhìn nguyên một chồng sách, nhà họ Lâm đều không dám khẳng định, còn lại hơn mười ngày Vãn Sinh có thể học hết hay không?

Hai người anh họ Lâm Thu Sinh và Lâm Đông Sinh cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

Nhiều sách như vậy, nhiều chữ như vậy, xem đều xem không hiểu, Vãn Sinh còn muốn học nhiều như vậy, so với làm việc mệt hơn nhiều!

Lâm Vãn đau đầu sờ sờ đầu mình.

Bên cạnh Lâm Quốc An vẻ mặt phẫn nộ, "Lão tứ, em chính là người đọc sách duy nhất của nhà chúng ta, sao em không nhắc nhở. Em nói xem, có phải em cố ý khiến cho Vãn Sinh nhà chúng ta học sai kiến thức, không cho nó đi học?"

Lâm Quốc Hoa nghe vậy, thiếu chút nữa bị chọc tức mà phun ra một ngụm máu.

Hắn xuất lực còn bị oán trách!

"Anh, anh nói bừa gì vậy, em không nghĩ như vậy, sách này là do em thật vất vả đi mượn."

"Vậy em nói tại sao em không nhắc nhở sớm? Em chính là người có tiền đồ nhất trong nhà chúng ta, đừng nói là em không biết!"

Lâm Quốc Hoa: "..."

Hắn thật sự không biết.

Bà Lâm không cao hứng nói, "Lão tam, con ồn ào cái gì, lão tứ không phải đã mượn sách đem về, con nói Vãn Sinh chăm chỉ đọc sách là được rồi, đều là sách, còn có gì không giống nhau?"

"Không giống nhau, sách này đã được tái bản, dù sao Vãn Sinh bị chậm trễ thời gian quá nhiều." Lâm Quốc An không thuận theo nói.

Lưu Thắng Nam đảo tròng mắt nói, "Đúng vậy, vì vãn hồi thời gian bị lãng phí, con quyết định không đi làm, ở nhà phụ đạo Vãn Sinh học tập!"

Cả nhà Lâm gia: "..."

"Dù sao đây là lỗi của lão tứ! Mọi người nếu ai không đồng ý, chính là không muốn để Vãn Sinh đi học." Lâm Quốc An cả giận nói.

Bởi vì Lâm Quốc An làm ầm ĩ, hơn nữa trách nhiệm này còn đẩy lên người Lâm Quốc Hoa, cho nên ông Lâm và bà Lâm đành phải cắn răng đồng ý..

Bất quá ông Lâm xụ mặt nói, "Yêu cầu này ba đã đáp ứng rồi, nếu như Vãn Sinh không biết cố gắng.. Vậy không cần đi học!"

Lâm Vãn đem mặt chôn vào trong sách.

Lưu Thắng Nam lại kéo hắn từ trong sách ra, "Vãn Sinh nhà ta chính là thiên tài!"

Lâm Vãn trong lòng nghẹn chịu không được, âm thầm kêu hệ thống, hệ thống, cho ta mượn chỉ số thông minh dùng trước đi..

* * *

Hệ thống đương nhiên là gì cũng sẽ không cho mượn. Lâm Vãn chỉ có thể thành thành thật thật tiếp tục đọc sách.

Ban ngày có nhiều thời gian học tập, hắn liền trực tiếp đem sách giáo khoa mà tứ thúc mượn được ra học.

Hoàn cảnh học tập bên ngoài đương nhiên so ra kém không gian trong hệ thống, trời nóng hơn nữa tiếng kêu của các loại côn trùng khiến cho Lâm Vãn không tập trung toàn bộ được.

Nhiệm vụ học tập càng gấp gáp, hắn càng thêm cảm nhận được thiên tài không phải chỉ cần mỗi trí nhớ tốt là được. Những hạng mục khác cũng rất quan trọng.

Cho nên thời điểm mỗi lần kiểm tra, hắn liền thêm điểm vào mục trí nhớ và lực chú ý. Bởi vì chương trình lớp 3 có đề mục làm sai, nên Lâm Vãn không thể đạt mãn phân.

Chờ học xong chương trình toán học năm 3, trí nhớ của Lâm Vãn đã là 116, lực chú ý đạt tới 96.

Đương nhiên, Lâm Vãn cũng phát hiện chính mình nhiều mặt chưa đủ.

Đừng nhìn là kiến thức tiểu học, càng về sau liền xuất hiện một ít kiến thức quan trọng.

Đối với người mới học mà nói là rất khó, nhưng đối với Lâm Vãn không tính khó quá, nhưng thời điểm học tập tốn khá nhiều thời gian và tâm huyết, thời điểm làm bài kiểm tra thì thời gian dùng để tư duy càng nhiều.

Lâm Vãn phát hiện năng lực tư duy của mình không đủ dùng.

"Học sinh tiểu học cũng không dễ dàng." Lâm Vãn thở dài một tiếng.

Lâm Vãn nghĩ nghĩ, buông sách toán học, bắt đầu học ngữ văn. Ngữ văn thì không cần tốn công nhiều như vậy, có trí nhớ hơn người bình thường, học gì cũng cảm thấy vô cùng đơn giản. Học thuộc bài khóa, trên cơ bản đọc bốn năm lần là thuộc.

Bất quá thời gian học so với học toán học nhiều hơn, hơn nữa còn cần thời gian nghỉ ngơi, một ngày cũng chỉ học được một quyển sách. Cũng may tất cả nội dung đề kiểm tra đều có trong sách vở, căn bản không có đề mục cần tư duy, do đó Lâm Vãn đạt được hai lần 100 điểm, được thưởng 8 điểm, 5 điểm thêm vào ký ức, 3 điểm thêm vào lực chú ý. Trí nhớ thật nhanh liền đạt tới cấp bậc ưu việt.

Chờ tới thời điểm Lâm Vãn lại một lần nữa học thuộc bài khóa, phát hiện chính mình chỉ cần đọc ba lần bài khóa, là có thể học thuộc, tức khắc nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc cũng trở thành người thông minh.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28

[HIDE-THANKS]
Nhờ có trí nhớ tốt, Lâm Vãn học ngữ văn học ít hưởng nhiều.

Bất quá bởi vì phải nhớ nội dung tương đối nhiều, hơn nữa hệ thống còn yêu cầu thời điểm hắn học tập phải hết sức chăm chú, một chút cũng không thể phân tâm, còn muốn học từng câu từng chữ, cho nên cũng chậm trễ một ít thời gian. Chương trình học năm lớp 1 một ngày có thể học một quyển sách, sang năm lớp 2 thì cần thời gian tới hai ngày.

Hơn nữa nội dung càng nhiều, lực chú ý càng thêm quan trọng.

Điều khiến Lâm Vãn không cao hứng chính là, bởi vì đề kiểm tra năm lớp 2 xuất hiện đề mục viết đoạn văn, số lượng từ không nhiều lắm, yêu cầu 100 chữ. Nhưng loại đề này phụ thuộc nhiều vào khả năng tư duy, sáng tạo và không có đáp án tiêu chuẩn. Lâm Vãn viết chữ rất đẹp, nhưng vẫn như cũ không được mãn phân, chỉ đạt 90 điểm, đều bị trừ điểm ở loại bài này. Sau khi thêm điểm thưởng vào trí nhớ và lực chú ý, hắn liền bắt đầu tìm hệ thống lý luận.

"Hệ thống, chuyện gì xảy ra, ta cảm thấy đoạn văn này viết khá tốt!"

"Hệ thống chấm điểm theo quy định, bài văn này không đủ tiêu chuẩn ưu tú. Ký chủ, ngươi hẳn là rõ ràng, đề mục này phải viết xuất sắc mới có thể đạt điểm cao. Tuy rằng chỉ là học sinh tiểu học viết văn, nhưng có nhiều trường hợp viết ra được bài văn kinh tài tuyệt diễm, ví dụ như mấy bài sau."

Thực nhanh trên màn hình lớn xuất hiện mấy bài viết văn ngắn. Nội dung bài văn miêu tả thật rõ ràng đặc sắc của thời đại này. Ví dụ như chủ đề về mặt trời mọc, thế nhưng Lâm Vãn nhìn thấy nội dung bài viết không chỉ miêu tả về cảnh sắc tốt đẹp sau khi mặt trời mọc lên cao, mặt khác còn đề cập tới việc ánh nắng mặt trời có tác dụng sinh trưởng đối với thực vật..

Lâm Vãn cảm thấy mình thật sự không nên coi khinh anh hùng thiên hạ, thậm chí ngay cả học sinh tiểu học cũng không thể khinh thường, hài tử thông minh động não thật sự nhiều.

Nhìn lại trí lực của mình:

Trí nhớ (200) : 124

Sức quan sát (200) : 88

Lực chú ý (200) : 102

Tư duy (200) : 90

Sức tưởng tượng (200) : 85

Bình quân giá trị trí lực: 97.8 (trí lực của người bình thường 90-110)

Trừ bỏ trí nhớ xuất sắc một chút, thật sự không có gì ưu tú. Gặp phải đề mục không cần tư duy thì còn làm được, đối với những đề mục cần sức tưởng tượng và năng lực tư duy quả thật kém xa so với những thiên tài chân chính.

Bất quá hiện tại hắn lại không dư thừa điểm năng lượng để thêm vào những mục khác. Thứ hắn thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian, muốn học xong tất cả chương trình còn cần một khoảng thời gian. Vì vậy cho dù đạt được điểm năng lượng, cũng chỉ có thể thêm vào mục trí nhớ, trong thời gian nhanh nhất có được năng lực gặp qua là nhớ. Sau này đi học sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Hiện tại rất nhiều người khi xác định một ai đó có thông minh hay không, đa phần đều khảo nghiệm trí nhớ. Nếu không biểu hiện ra được năng lực gặp qua là nhớ, hắn ngượng ngùng nói chính mình là thiên tài. Hắn muốn giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống.

Không đúng, hắn hiện tại cũng không xem như giả vờ, tốt xấu cũng nhanh thành sự thật.

Ngẩng đầu nhìn số điểm trên màn hình, hắn quyết tâm tiếp tục học tập.

Thiên tài thật không dễ làm!

Mấy ngày nay Lưu Thắng Nam trôi qua quả thật quá nhẹ nhàng, không cần ra ruộng làm việc, mỗi ngày đều có thể ở nhà. Hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là dạy con trai học.

Nhưng cô rất nhanh liền phát hiện chính mình theo không kịp tiến độ học tập của đứa con nhà mình. Có đôi khi ngủ xong một giấc, Lâm Vãn đã đọc xong một quyển sách.

Bởi vì Lâm Vãn hiện tại đã biết chữ, cho nên Lưu Thắng Nam không cảm thấy kỳ quái, người biết chữ đương nhiên sẽ đọc sách.

Nhưng là đối với tốc độ con trai cô tiếp thu tri thức, cô quả thực cảm thấy kinh hỉ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29

[HIDE-THANKS]
Tốt xấu là người đã đọc sách được mấy năm, Lưu Thắng Nam biết rằng tự mình đọc sách cũng không thể học được bao nhiêu, bằng không còn muốn cô giáo để làm gì?

Thế nhưng con trai cô lại có thể tự học, hiện tại đã học xong chương trình lớp 2. Hơn nữa còn đang bắt đầu học chương trình học của lớp 3.

Hoàn toàn không cần cô dạy.

Cô thật sự sinh được thần đồng. Trước kia luôn cảm thấy con mình ngốc, hiện tại xem ra, đây mới chân chính là đại trí giả ngu.

"Con trai, con đều xem hiểu phải không?"

Lâm Vãn gật đầu.

Hắn tình nguyện chính mình tự học cũng không muốn để mẹ hắn dạy, mỗi lần mẹ hắn ở bên cạnh đọc sách, thanh âm đều là hữu khí vô lực, hơn nữa tới cuối cùng lại lăn ra ngủ luôn một giấc, vô cùng ảnh hưởng tới tinh thần học tập của hắn.

"Mẹ, ít nhiều là do người dạy tốt, nên cơ sở của con mới tốt như vậy. Con nhận ra rằng những kiến thức mới này chính con cũng có thể tự học, mẹ người vất vả rồi, mau mau nghỉ ngơi đi."

Lưu Thắng Nam tâm hoa nộ phóng, "Con nói xem nếu mẹ đi công xã tiểu học dạy học thì như thế nào." Cô cảm thấy thiên phú này không thể lãng phí.

Lâm Vãn: "..."

Đừng đi tai họa hài tử nhà khác. "Mẹ, mẹ vẫn nên nghỉ ngơi đi, đi công xã làm việc sẽ mệt lắm."

"Chính là so với làm ruộng thì nhẹ nhàng thoải mái hơn. Con tranh thủ thời gian học đi, đến lúc đó lại nhìn xem mẹ con lợi hại như thế nào." Lưu Thắng Nam vẻ mặt hưng phấn nói.

"..."

Lâm Vãn trong lòng liền bắt đầu lo lắng, vạn nhất mẹ hắn thật sự đi làm giáo viên thì phải làm sao, mẹ hắn đọc sách còn thể ngủ quên, có khả năng sẽ ngủ luôn trên bục giảng,

Ngẫm lại liền rất đáng sợ.

Lâm Vãn vô cùng lo lắng mẹ mình đi tai họa hài tử nhà khác, cố tình còn có người tự động đưa hài tử cho mẹ hắn tai họa.

Nhị bá nương Trương Thu Yến cân nhắc một vài ngày, rốt cuộc quyết định cho Lâm Hạ Sinh năm tuổi đi theo đồng chí Lưu Thắng Nam học tập.

Dù sao Lưu Thắng Nam hiện tại không đi làm, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy.

Buổi tối khi ăn cơm, Trương Thu Yến trực tiếp nói ra ý định này.

Lâm Hạ Sinh mờ mịt nhìn tam thẩm. Lưu Thắng Nam lại cẩn thận xem Lâm Hạ Sinh, "Vãn Sinh thiên tài như vậy, nếu cùng lúc dạy thêm Hạ Sinh nữa, e rằng có chút lao lực."

Bà Lâm cảm thấy vợ lão nhị muốn làm chuyện xấu, lo lắng nhị phòng cũng muốn cho con đi học, liền nói, "Hạ Sinh còn nhỏ, học cái gì?"

Nghe được lời bà Lâm nói, Trương Thu Yến không cam lòng nói, "Mẹ, con chính là cảm thấy vợ lão tam đang ở nhà, dù sao đều có thể cùng lúc mà dạy, cũng không phải việc gì nặng nhọc."

Bà Lâm không kiên nhẫn nói, "Vậy để vợ lão tam dạy."

"Nhị tẩu, như vậy quá là vướng bận!" Lâm Quốc An lập tức nói, "Em kém văn hóa, nhưng còn biết rằng nếu phải phân tâm dạy thêm một người, có thể khiến cho thời điểm dạy Vãn Sinh không được tận tâm."

Lo lắng lão tam lại làm ầm ĩ trong nhà, bà Lâm nói, "Chuyện Hạ Sinh đọc sách liền dừng tại đây, ai cũng không được nói tới nữa."

Hai vợ chồng Lâm Quốc Cường có chút không cao hứng, con trai nhà lão tam có thể đi học, con cái nhà bọn họ lại không thể học cùng. Mẹ cũng quá bất công.

Bất quá hai vợ chồng cũng không dám cãi lời bà cụ. Nhà bọn họ có ba người con, trong đám huynh đệ là đông con nhất, nuôi dưỡng mấy đứa trẻ này đều dựa vào trong nhà, cho nên không đủ tự tin.

Lâm Quốc An nhìn nhìn mọi người, sau đó cười tủm tỉm nói, "Kỳ thật cũng không phải không thể dạy, tuy rằng có chút ảnh hưởng, nhưng chỉ cần khắc phục một chút, vẫn là có thể dạy."

Lưu Thắng Nam cũng gật đầu, "Đúng vậy, chỉ cần khắc phục một chút là được."

Nghe hai vợ chồng nói như vậy, người trong nhà đều nhìn bọn họ.

Thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây, hai vợ chồng lão tam từ trước tới nay đều không để người khác chiếm tiện nghi.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back