Chương 10: Dẫn sói vào nhà
Về đến nhà, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa lại phát hiện cửa nhà không khóa liền không khỏi cảm thấy kì quái: "Mình nhớ rõ mình đã khóa cửa rồi mà nhỉ."
"Chẳng lẽ đi vội quá nên nhớ nhầm?"
Mở cửa ra, nhìn đến trước huyền quan có hai đôi giày quen thuộc được đặt song song thì tôi trợn trắng mắt: "Không, là mình dẫn sói vào nhà rồi."
Trong phòng khách là hai người nghiêng trái ngả phải ngủ say, không khí còn phiêu đãng mùi hương cháy khét, tôi che mũi lại, tức giận nói: "Dứt khoát ném hai người này xuống sông cho xong."
"Con có hẹn gặp mặt với các bạn sao?" Ba tôi hỏi một câu.
Tôi vỗ đầu nhớ ra: "A, Tân Đường hình như có nói qua đây ăn lẩu."
Làm sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ? Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Đại Hoa, trong hơi thở của cô ấy vẫn còn thoảng thoảng mùi rượu, vậy mà còn uống cả rượu nữa? Quay đầu thì nhìn thấy hộp chocolate nhân rượu trên mặt đất, hôm trước mang ra mời bọn họ thì không ai chịu ăn, hôm nay lại cùng nhau xử lý sạch sẽ cả hộp, không say mới là lạ.
Ba tôi rửa mặt xong từ toilet đi ra: "Hai đứa nhỏ này sắp xếp thế nào đây? Cũng đã trễ rồi, để Tân Đường đến phòng ba ngủ đi."
"Ba không cần quản bọn họ làm gì, con đắp cho bọn họ một cái chăn là được, dù sao mai cũng không đi học, ngày mai ba còn phải dậy sớm đi làm nữa, ba mau đi ngủ đi."
Cha già nhà tôi có chút không yên tâm nhìn hai người bọn họ thêm một chút rồi mới gật gật đầu: "Vậy được rồi, con sắp xếp không được thì tới gọi ba."
"Con quen rồi, không sao đâu."
Ba tôi trở về phòng, tôi chuẩn bị đi lên lầu lấy chăn thì di động trên bàn của Đại Hoa vang lên, là mẹ cô ấy gọi tới, tôi vừa bắt mắt thì đầu dây bên kia liền vui mừng nói: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng con cũng nghe điện thoại rồi, con ở nhà Mộ Sênh sao?"
Tôi sờ sờ mũi: "Dì à, con là Mộ Sênh đây, Đại Hoa ngủ ở nhà con rồi, con với ba vừa trở về."
"Ồ, là Mộ Sênh à, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, dì còn tưởng con bé đi nơi nào khác chứ. Ai nha, Mộ Sênh, cảm ơn con nhé, con xem có thể gọi con bé dậy để nó về nhà không?"
"Dì à, Đại Hoa ngủ rất say, thôi đừng đánh thức cô ấy nữa, cô ấy ngủ nhà con cũng như ở nhà thôi, dì không phải lo lắng đâu ạ."
Bà ấy đột nhiên ậm ừ nói: "Thực ra, dì còn có việc muốn thương lượng với con bé."
"Chuyện gì ạ? Dì cứ nói với con để con chuyển lời lại cho cô ấy."
Bà ấy cười rộ lên: "Cũng đúng, việc này nói với con cũng như nhau."
Cúp điện thoại xong, tôi nhìn Tân Đường đang nằm nghiêng ngủ trên sàn nhà thì thầm nghĩ con trai và con gái đúng là có nhiều chênh lệch. Tân Đường dù có như thế nào thì mẹ cậu ấy vẫn có thể yên tâm để cậu ấy ở bên ngoài qua đêm.
Thời điểm lấy chăn, tôi thấy người nằm trên mặt đất rụt rụt thân mình, hiện tại thời tiết cũng dần chuyển lạnh, ngủ trên sàn nhà quả thực rất dễ bị cảm, tôi nghĩ nghĩ vẫn dùng sức đẩy đẩy Đại Hoa để cô ấy tỉnh lại: "Cậu vào phòng tớ ngủ được không?"
Cô ấy dụi dụi mắt, một lát sau hiểu được ý của tôi, gật gật đầu chậm rãi đi lên lầu, tôi nhìn cô ấy nghiêng nghiêng ngả ngả đi lên cầu thang chỉ lo lắng cô ấy bước hụt một cái liền ngã lăn xuống dưới.
"Này, Tân Đường, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại." Tôi đá cậu ấy nhưng cậu ấy không có phản ứng, chuyển phương hướng khác tiếp tục đá, cuối cùng người nằm trên đất cũng có phản ứng, lại ách giọng kỳ quái nói: "Trần Mộ Sênh, sao cậu lại ở đây?"
"Vô nghĩa, đây là nhà tớ." Tôi ném chăn lên người cậu ấy: "Đi lên sô pha đi, bị cảm tớ không chịu trách nhiệm đâu."
Nói xong liền nhấc chân muốn đi nhưng lại dẫm phải cái thìa không biết ở đâu ra, trọng tâm hướng về phía trước, tôi vững vàng đè lên người nào đó đang nằm trên đất, chỉ nghe thấy Tân Đường kêu lên một tiếng, may mắn có cái chăn chống đỡ, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Tôi phản ứng lại, duỗi tay kéo chăn lông trên mặt cậu ấy ra, nhấc tay tạ lỗi: "Cậu không sao chứ?"
Cậu ấy quay đầu, vành tai đỏ lựng, tôi còn chưa quan sát cẩn thận thì cậu ta đột nhiên đứng lên, cả người tôi liền thuận thế lăn xuống đất.
"Cậu nên giảm béo đi." Cậu ấy dùng một tay cực nhanh kéo chăn lông ra, lại dùng tốc độ cực nhanh nằm lên sô pha, để lại cho tôi một bóng lưng.
Ở nhà người khác mà vẫn kiêu ngạo như vậy, tôi đứng lên, vỗ vỗ quần áo, lần nữa nói: "Thực sự không có chuyện gì chứ, sau này có nội thương thì tớ không phụ trách đâu đấy."
"Cậu đi ngủ đi."
"Sao cậu có thể đáp ứng mẹ tớ? Việc đêm qua tớ còn chưa tha thứ cho bà ấy đâu, hôm nay đi trông cửa hàng cho bà ấy cái gì chứ."
Buổi sáng ngày hôm sau, Đại Hoa vừa hung tợn cắn một miếng bánh bao vừa kêu lên.
Hai người chúng tôi đang cùng nhau đi tới cửa hiệu cắt tóc của dì Lý.
Tôi uống một ngụm sữa đậu nành, vỗ vỗ vai cô ấy: "Được rồi, việc mẹ cậu không nấu cơm cũng không phải ngày một ngày hai, cậu đã quen rồi còn gì. Cứ coi như mẹ cậu là tiểu công chúa đi."
"Tớ không có sự kiên nhẫn khổng lồ như ba tớ đâu, bà Lý nhà tớ chắc chắn không có gien làm mẹ rồi."
"Mặc kệ thế nào, bà ấy vẫn đang ở bên cạnh cậu."
"Tớ tình nguyện không ở cùng bà ấy, giống như mẹ cậu thật tốt biết mấy, mỗi lần đều cho đủ tiền ăn vặt, những chuyện khác thì không can dự vào."
Thấy cô ấy sảng khoái, nhanh nhẹn như thế tôi chỉ biết cười khổ, bỏ chỗ sữa đậu nành không uống hết vào thùng rác.
Đại Hoa chạy nhanh xua tay: "Tớ.. Tớ không có ý đó, Mộ Sênh, cậu đừng tức giận."
"Không có, tiền tiêu vặt mẹ cho tớ đúng là rất nhiều nhưng tớ chưa dùng một đồng nào cả."
"Vì sao thế?"
"Bởi vì." Tôi ôm chầm lấy bả vai cô ấy: "Bởi vì ba tớ cho còn nhiều hơn."
Thị Trấn nhỏ Lâm Thủy mấy năm nay phát triển thật nhanh, trước kia "Tiệm cắt tóc Mỹ Lệ" là tiệm cắt tóc duy nhất trong trấn, nhưng mấy năm nay lại trở thành cửa tiệm lạc hậu nhất. Bà Lý thích theo đuổi sự thời thượng nhưng làm thế nào cũng không chịu sửa sang lại tiệm, đến bảng hiệu của tiệm vẫn còn là chữ viết tay. Lần tu sửa duy nhất là sơn lại vách tường một lượt, cũng là bởi vì vôi vữa rơi ra quá nhiều, nghe nói có khách hàng vừa mới gội đầu xong thì vôi trên trần nhà rơi xuống rớt vào đầu vị khách này không ít.
Phong cách trang trí trong phòng vẫn như cũ, so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy lúc học sơ trung thì không có gì khác biệt. Ghế trúc, gương kiểu cũ, trên tường dán bảng giá nhuộm tóc, cắt tóc, trần nhà là một cái quạt trần lớn. Nhưng hiện tại gần như không bật bao giờ, dì Lý sợ nóng, đã lắp điều hòa từ lâu, quạt liền trở thành vật trang trí.
Trong tiệm có hai người làm việc, một người là thợ cắt tóc già, còn lại là một cô gái trẻ phụ trách quét tước, vệ sinh và gội đầu.
Hiện tại chưa tới giờ làm việc, chúng tôi vừa ngồi xuống, Khanh Ngữ đã gọi điện thoại đến hỏi xem chúng tôi ở đâu, tôi nói địa chỉ cho cô ấy rồi nằm trên ghế trong tiệm mở tạp chí ra xem.
Một lúc sau, Khanh Ngữ cùng Lục Mang mang theo sách vở đi vào, Đại Hoa lắc đầu: "Tiệm cắt tóc sắp biến thành lớp học bổ túc rồi."
"Không phải sách của tớ, là sách y học mẹ Lục Minh mua cho cậu ấy, tớ tò mò nên lấy ra xem thôi."
"Mẹ cậu đúng là nhất định muốn cậu làm bác sĩ rồi." Tôi lấy quyển sách trong tay Khanh Ngữ, tùy tiện nhìn xem một chút: "Không thú vị, không thú vị chút nào."
"Tớ lại cảm thấy khá hay đấy chứ, cậu nhìn xem, đây là hệ hô hấp của người, đây là gan, đây là phổi.."
Tôi quay đầu chạy nhanh: "Tớ không cần xem hệ hô hấp của mình trông thế nào đâu, chỉ cần chúng vẫn tốt, không có bệnh gì là được."
"Không có khả năng không có vấn đề gì." Lục Minh đột nhiên nói.
"Thật không thể giao tiếp với cậu mà."
Tôi vừa muốn ném đồ vật vào cậu ta thì Đại Hoa vươn tay bảo: "Được rồi, học tập, đến bàn ăn cơm bên kia đi. Nhưng mà các cậu muốn học tập thì đến thư viện là được rồi, đến tiệm cắt tóc nhà tớ làm gì."
Đang nói thì Tân Đường bước vào, trên tay còn ôm theo cô bé Tân Tống, theo sau là một người cao lớn, hai người vừa nói vừa cười, đột nhiên tôi lại cảm thấy hình ảnh này dị thường hòa hợp.
"Anh nhớ mọi người muốn chết, các em trai, em gái yêu quý." Người này là anh họ của Tân Đường, tên là Lưu Đại Xuyên, kỳ thật tôi cũng mới thấy qua mặt anh ta vài lần, nhưng người này rất dễ thân cận với người khác, gặp một lần liền giống như bạn bè thân thiết nhiều năm.
Tôi tiếp nhận Tần Tống từ trong ngực Tân Đường, cậu ấy không thèm nhìn tôi, còn giả vờ ho vài tiếng, tôi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Cậu ấy lùi lại đến một bên ghế ngồi xuống.
"Anh trai hôm nay đến đây cắt một kiểu tóc thật đẹp trai nha, trong mọi người ai cắt tóc cho anh đây? Khanh Ngữ sao?"
Từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thấy anh ta có tâm tư bất lương với Khanh Ngữ, bây giờ lại muốn sán lại, tôi chạy nhanh ôm theo bé con ngăn cản: "Ngại quá, bọn em không ai biết làm cả, thợ cắt tóc một chút nữa sẽ làm việc, anh cứ ra ghế ngồi chờ trước đi."
"Xem này, em lại hiểu lầm rồi, nói cho em biết, anh có bạn gái rồi, anh đối với Khanh Ngữ không có tâm địa xấu xa."
"Thật sự?"
"Lừa em làm gì? Lần sau anh dẫn em đi xem." Anh ta tựa đầu vào ghế dành cho khách, cười nói: "Em khẩn trương cùng cẩn thận hộ người khác như vậy, nên tự đề phòng mới phải chứ."
Những người khác đều che miệng cười trộm, tôi suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra là ý gì: "Có ý gì? Em tự phòng bị làm gì."
Đến cả bé con Tân Tống cũng nhếch miệng cười, tôi nhìn cô bé: "Như thế nào, đến em cũng biết là ý gì sao?"
"Chị, chị, đường, đường đường." Cô bé nói ra yêu cầu.
"Muốn ăn đường sao? Này, Tân Đường, em ấy có thể ăn đường không?"
"Mẹ tớ không cho nó ăn đường."
"Ai, nhóc đáng thương, đến đường cũng không được ăn."
Đại Hoa ở bên cạnh cười xấu xa: "Tiểu Tống Tống, gọi chị dâu, gọi chị dâu liền được ăn đường."
Những người khác lại cười, tôi vẫn mang vẻ mặt ngốc nghếch nhìn cô ấy: "Vì cái gì?"
Hôm nay khách đến không nhiều lắm, dì Mỹ Lệ vẫn luôn làm tóc cho một vị khách hàng có tuổi, là khách quen làm tóc ở đây, hôm nay khách quen đến cũng chỉ có hai ba người.
Hai người làm việc cũng đã tan tầm, Tân Đường cùng mấy người con trai còn lại đã không kiên nhẫn nổi ra ngoài chơi bóng rổ từ lâu, ba cô gái chúng tôi thì đang xem phim trên máy tính của tiệm.
Là một bộ phim tên là "Ngây Thơ", Giang Trực Thụ bên trong là hình mẫu lý tưởng của Đại Hoa, tôi thật sự nhìn không ra điểm nào hấp dẫn trên gương mặt lạnh lùng của anh ta. Thế hệ chúng tôi chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất của phim thần tượng độc hại, các tác phẩm của Quỳnh Dao đã không còn tác động quá lớn, ngược lại phim tình cảm bi kịch của Hàn Quốc và phim thần tượng Đài Loan mới là khởi nguồn của tội ác.
Trong phim sự si tình của Viên Tương làm tôi không cách nào hiểu được, đại khái là một cô gái ngốc nghếch đến cực điểm mới có thể nhất nhất thích một người, nhưng trên đời này còn rất nhiều người mà.
Trên màn hình đang chiếu đến đoạn Giang Trực Thụ thể hiện một màn hôn môi kinh điển, ba người chúng tôi đều che mắt theo bản năng, lại cùng nhau nhau nhìn trộm qua khe hở giữa các ngón tay, nhìn đến Giang Trực Thụ hôn xong, một lúc sau lại không chịu trách nhiệm tránh ra, để lại Tương Cầm với vẻ mặt thảng thốt.
"Anh ta đúng là quái thai mà. Hôn con gái nhà người ta xong ngoảnh mặt đi mất, phải tố cáo anh ta tội quấy rối tình dục thôi." Tôi chống mặt nói.
Đại Hoa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tôi: "Cậu có tí lãng mạn nào không vậy, nếu hành động này của anh ta mà tính là quấy rối tình dục thì mấy chuyện Tương Cầm làm lúc trước không phải là biến thái cuồng theo dõi à?"
"Đúng là như vậy, căn bản đây là tình yêu của hai người không bình thường, thích nhau lâu vậy mà không nhận ra."
"Tình cảm vẫn luôn là phức tạp mà."
Tôi chế nhạo cô ấy: "Vậy sao cậu lại có thể thích nhiều học trưởng như vậy?"
"Ai nha, cậu đáng ghét chết đi được."
Hai người chúng tôi ríu rít, Khanh Ngữ ở một bên vẫn yên lặng không nói chuyện, tôi đẩy đẩy cô ấy: "Này, Khanh Ngữ, cậu nói xem đây có phải âm mưu không? Âm mưu lừa đảo trẻ em yêu đương."
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to, vô cùng thành khẩn nói: "Tớ cảm thấy Giang Trực Thụ này đặc biệt giống Lục Minh."
"Hả?"
Đôi mắt của tôi và Đại Hoa cùng lúc chuyển tới màn hình, tôi vỗ đùi: "Giống, nhất là lúc trợn trắng mắt rất giống luôn."
"Chẳng lẽ đi vội quá nên nhớ nhầm?"
Mở cửa ra, nhìn đến trước huyền quan có hai đôi giày quen thuộc được đặt song song thì tôi trợn trắng mắt: "Không, là mình dẫn sói vào nhà rồi."
Trong phòng khách là hai người nghiêng trái ngả phải ngủ say, không khí còn phiêu đãng mùi hương cháy khét, tôi che mũi lại, tức giận nói: "Dứt khoát ném hai người này xuống sông cho xong."
"Con có hẹn gặp mặt với các bạn sao?" Ba tôi hỏi một câu.
Tôi vỗ đầu nhớ ra: "A, Tân Đường hình như có nói qua đây ăn lẩu."
Làm sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ? Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Đại Hoa, trong hơi thở của cô ấy vẫn còn thoảng thoảng mùi rượu, vậy mà còn uống cả rượu nữa? Quay đầu thì nhìn thấy hộp chocolate nhân rượu trên mặt đất, hôm trước mang ra mời bọn họ thì không ai chịu ăn, hôm nay lại cùng nhau xử lý sạch sẽ cả hộp, không say mới là lạ.
Ba tôi rửa mặt xong từ toilet đi ra: "Hai đứa nhỏ này sắp xếp thế nào đây? Cũng đã trễ rồi, để Tân Đường đến phòng ba ngủ đi."
"Ba không cần quản bọn họ làm gì, con đắp cho bọn họ một cái chăn là được, dù sao mai cũng không đi học, ngày mai ba còn phải dậy sớm đi làm nữa, ba mau đi ngủ đi."
Cha già nhà tôi có chút không yên tâm nhìn hai người bọn họ thêm một chút rồi mới gật gật đầu: "Vậy được rồi, con sắp xếp không được thì tới gọi ba."
"Con quen rồi, không sao đâu."
Ba tôi trở về phòng, tôi chuẩn bị đi lên lầu lấy chăn thì di động trên bàn của Đại Hoa vang lên, là mẹ cô ấy gọi tới, tôi vừa bắt mắt thì đầu dây bên kia liền vui mừng nói: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng con cũng nghe điện thoại rồi, con ở nhà Mộ Sênh sao?"
Tôi sờ sờ mũi: "Dì à, con là Mộ Sênh đây, Đại Hoa ngủ ở nhà con rồi, con với ba vừa trở về."
"Ồ, là Mộ Sênh à, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, dì còn tưởng con bé đi nơi nào khác chứ. Ai nha, Mộ Sênh, cảm ơn con nhé, con xem có thể gọi con bé dậy để nó về nhà không?"
"Dì à, Đại Hoa ngủ rất say, thôi đừng đánh thức cô ấy nữa, cô ấy ngủ nhà con cũng như ở nhà thôi, dì không phải lo lắng đâu ạ."
Bà ấy đột nhiên ậm ừ nói: "Thực ra, dì còn có việc muốn thương lượng với con bé."
"Chuyện gì ạ? Dì cứ nói với con để con chuyển lời lại cho cô ấy."
Bà ấy cười rộ lên: "Cũng đúng, việc này nói với con cũng như nhau."
Cúp điện thoại xong, tôi nhìn Tân Đường đang nằm nghiêng ngủ trên sàn nhà thì thầm nghĩ con trai và con gái đúng là có nhiều chênh lệch. Tân Đường dù có như thế nào thì mẹ cậu ấy vẫn có thể yên tâm để cậu ấy ở bên ngoài qua đêm.
Thời điểm lấy chăn, tôi thấy người nằm trên mặt đất rụt rụt thân mình, hiện tại thời tiết cũng dần chuyển lạnh, ngủ trên sàn nhà quả thực rất dễ bị cảm, tôi nghĩ nghĩ vẫn dùng sức đẩy đẩy Đại Hoa để cô ấy tỉnh lại: "Cậu vào phòng tớ ngủ được không?"
Cô ấy dụi dụi mắt, một lát sau hiểu được ý của tôi, gật gật đầu chậm rãi đi lên lầu, tôi nhìn cô ấy nghiêng nghiêng ngả ngả đi lên cầu thang chỉ lo lắng cô ấy bước hụt một cái liền ngã lăn xuống dưới.
"Này, Tân Đường, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại." Tôi đá cậu ấy nhưng cậu ấy không có phản ứng, chuyển phương hướng khác tiếp tục đá, cuối cùng người nằm trên đất cũng có phản ứng, lại ách giọng kỳ quái nói: "Trần Mộ Sênh, sao cậu lại ở đây?"
"Vô nghĩa, đây là nhà tớ." Tôi ném chăn lên người cậu ấy: "Đi lên sô pha đi, bị cảm tớ không chịu trách nhiệm đâu."
Nói xong liền nhấc chân muốn đi nhưng lại dẫm phải cái thìa không biết ở đâu ra, trọng tâm hướng về phía trước, tôi vững vàng đè lên người nào đó đang nằm trên đất, chỉ nghe thấy Tân Đường kêu lên một tiếng, may mắn có cái chăn chống đỡ, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Tôi phản ứng lại, duỗi tay kéo chăn lông trên mặt cậu ấy ra, nhấc tay tạ lỗi: "Cậu không sao chứ?"
Cậu ấy quay đầu, vành tai đỏ lựng, tôi còn chưa quan sát cẩn thận thì cậu ta đột nhiên đứng lên, cả người tôi liền thuận thế lăn xuống đất.
"Cậu nên giảm béo đi." Cậu ấy dùng một tay cực nhanh kéo chăn lông ra, lại dùng tốc độ cực nhanh nằm lên sô pha, để lại cho tôi một bóng lưng.
Ở nhà người khác mà vẫn kiêu ngạo như vậy, tôi đứng lên, vỗ vỗ quần áo, lần nữa nói: "Thực sự không có chuyện gì chứ, sau này có nội thương thì tớ không phụ trách đâu đấy."
"Cậu đi ngủ đi."
"Sao cậu có thể đáp ứng mẹ tớ? Việc đêm qua tớ còn chưa tha thứ cho bà ấy đâu, hôm nay đi trông cửa hàng cho bà ấy cái gì chứ."
Buổi sáng ngày hôm sau, Đại Hoa vừa hung tợn cắn một miếng bánh bao vừa kêu lên.
Hai người chúng tôi đang cùng nhau đi tới cửa hiệu cắt tóc của dì Lý.
Tôi uống một ngụm sữa đậu nành, vỗ vỗ vai cô ấy: "Được rồi, việc mẹ cậu không nấu cơm cũng không phải ngày một ngày hai, cậu đã quen rồi còn gì. Cứ coi như mẹ cậu là tiểu công chúa đi."
"Tớ không có sự kiên nhẫn khổng lồ như ba tớ đâu, bà Lý nhà tớ chắc chắn không có gien làm mẹ rồi."
"Mặc kệ thế nào, bà ấy vẫn đang ở bên cạnh cậu."
"Tớ tình nguyện không ở cùng bà ấy, giống như mẹ cậu thật tốt biết mấy, mỗi lần đều cho đủ tiền ăn vặt, những chuyện khác thì không can dự vào."
Thấy cô ấy sảng khoái, nhanh nhẹn như thế tôi chỉ biết cười khổ, bỏ chỗ sữa đậu nành không uống hết vào thùng rác.
Đại Hoa chạy nhanh xua tay: "Tớ.. Tớ không có ý đó, Mộ Sênh, cậu đừng tức giận."
"Không có, tiền tiêu vặt mẹ cho tớ đúng là rất nhiều nhưng tớ chưa dùng một đồng nào cả."
"Vì sao thế?"
"Bởi vì." Tôi ôm chầm lấy bả vai cô ấy: "Bởi vì ba tớ cho còn nhiều hơn."
Thị Trấn nhỏ Lâm Thủy mấy năm nay phát triển thật nhanh, trước kia "Tiệm cắt tóc Mỹ Lệ" là tiệm cắt tóc duy nhất trong trấn, nhưng mấy năm nay lại trở thành cửa tiệm lạc hậu nhất. Bà Lý thích theo đuổi sự thời thượng nhưng làm thế nào cũng không chịu sửa sang lại tiệm, đến bảng hiệu của tiệm vẫn còn là chữ viết tay. Lần tu sửa duy nhất là sơn lại vách tường một lượt, cũng là bởi vì vôi vữa rơi ra quá nhiều, nghe nói có khách hàng vừa mới gội đầu xong thì vôi trên trần nhà rơi xuống rớt vào đầu vị khách này không ít.
Phong cách trang trí trong phòng vẫn như cũ, so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy lúc học sơ trung thì không có gì khác biệt. Ghế trúc, gương kiểu cũ, trên tường dán bảng giá nhuộm tóc, cắt tóc, trần nhà là một cái quạt trần lớn. Nhưng hiện tại gần như không bật bao giờ, dì Lý sợ nóng, đã lắp điều hòa từ lâu, quạt liền trở thành vật trang trí.
Trong tiệm có hai người làm việc, một người là thợ cắt tóc già, còn lại là một cô gái trẻ phụ trách quét tước, vệ sinh và gội đầu.
Hiện tại chưa tới giờ làm việc, chúng tôi vừa ngồi xuống, Khanh Ngữ đã gọi điện thoại đến hỏi xem chúng tôi ở đâu, tôi nói địa chỉ cho cô ấy rồi nằm trên ghế trong tiệm mở tạp chí ra xem.
Một lúc sau, Khanh Ngữ cùng Lục Mang mang theo sách vở đi vào, Đại Hoa lắc đầu: "Tiệm cắt tóc sắp biến thành lớp học bổ túc rồi."
"Không phải sách của tớ, là sách y học mẹ Lục Minh mua cho cậu ấy, tớ tò mò nên lấy ra xem thôi."
"Mẹ cậu đúng là nhất định muốn cậu làm bác sĩ rồi." Tôi lấy quyển sách trong tay Khanh Ngữ, tùy tiện nhìn xem một chút: "Không thú vị, không thú vị chút nào."
"Tớ lại cảm thấy khá hay đấy chứ, cậu nhìn xem, đây là hệ hô hấp của người, đây là gan, đây là phổi.."
Tôi quay đầu chạy nhanh: "Tớ không cần xem hệ hô hấp của mình trông thế nào đâu, chỉ cần chúng vẫn tốt, không có bệnh gì là được."
"Không có khả năng không có vấn đề gì." Lục Minh đột nhiên nói.
"Thật không thể giao tiếp với cậu mà."
Tôi vừa muốn ném đồ vật vào cậu ta thì Đại Hoa vươn tay bảo: "Được rồi, học tập, đến bàn ăn cơm bên kia đi. Nhưng mà các cậu muốn học tập thì đến thư viện là được rồi, đến tiệm cắt tóc nhà tớ làm gì."
Đang nói thì Tân Đường bước vào, trên tay còn ôm theo cô bé Tân Tống, theo sau là một người cao lớn, hai người vừa nói vừa cười, đột nhiên tôi lại cảm thấy hình ảnh này dị thường hòa hợp.
"Anh nhớ mọi người muốn chết, các em trai, em gái yêu quý." Người này là anh họ của Tân Đường, tên là Lưu Đại Xuyên, kỳ thật tôi cũng mới thấy qua mặt anh ta vài lần, nhưng người này rất dễ thân cận với người khác, gặp một lần liền giống như bạn bè thân thiết nhiều năm.
Tôi tiếp nhận Tần Tống từ trong ngực Tân Đường, cậu ấy không thèm nhìn tôi, còn giả vờ ho vài tiếng, tôi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Cậu ấy lùi lại đến một bên ghế ngồi xuống.
"Anh trai hôm nay đến đây cắt một kiểu tóc thật đẹp trai nha, trong mọi người ai cắt tóc cho anh đây? Khanh Ngữ sao?"
Từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thấy anh ta có tâm tư bất lương với Khanh Ngữ, bây giờ lại muốn sán lại, tôi chạy nhanh ôm theo bé con ngăn cản: "Ngại quá, bọn em không ai biết làm cả, thợ cắt tóc một chút nữa sẽ làm việc, anh cứ ra ghế ngồi chờ trước đi."
"Xem này, em lại hiểu lầm rồi, nói cho em biết, anh có bạn gái rồi, anh đối với Khanh Ngữ không có tâm địa xấu xa."
"Thật sự?"
"Lừa em làm gì? Lần sau anh dẫn em đi xem." Anh ta tựa đầu vào ghế dành cho khách, cười nói: "Em khẩn trương cùng cẩn thận hộ người khác như vậy, nên tự đề phòng mới phải chứ."
Những người khác đều che miệng cười trộm, tôi suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra là ý gì: "Có ý gì? Em tự phòng bị làm gì."
Đến cả bé con Tân Tống cũng nhếch miệng cười, tôi nhìn cô bé: "Như thế nào, đến em cũng biết là ý gì sao?"
"Chị, chị, đường, đường đường." Cô bé nói ra yêu cầu.
"Muốn ăn đường sao? Này, Tân Đường, em ấy có thể ăn đường không?"
"Mẹ tớ không cho nó ăn đường."
"Ai, nhóc đáng thương, đến đường cũng không được ăn."
Đại Hoa ở bên cạnh cười xấu xa: "Tiểu Tống Tống, gọi chị dâu, gọi chị dâu liền được ăn đường."
Những người khác lại cười, tôi vẫn mang vẻ mặt ngốc nghếch nhìn cô ấy: "Vì cái gì?"
Hôm nay khách đến không nhiều lắm, dì Mỹ Lệ vẫn luôn làm tóc cho một vị khách hàng có tuổi, là khách quen làm tóc ở đây, hôm nay khách quen đến cũng chỉ có hai ba người.
Hai người làm việc cũng đã tan tầm, Tân Đường cùng mấy người con trai còn lại đã không kiên nhẫn nổi ra ngoài chơi bóng rổ từ lâu, ba cô gái chúng tôi thì đang xem phim trên máy tính của tiệm.
Là một bộ phim tên là "Ngây Thơ", Giang Trực Thụ bên trong là hình mẫu lý tưởng của Đại Hoa, tôi thật sự nhìn không ra điểm nào hấp dẫn trên gương mặt lạnh lùng của anh ta. Thế hệ chúng tôi chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất của phim thần tượng độc hại, các tác phẩm của Quỳnh Dao đã không còn tác động quá lớn, ngược lại phim tình cảm bi kịch của Hàn Quốc và phim thần tượng Đài Loan mới là khởi nguồn của tội ác.
Trong phim sự si tình của Viên Tương làm tôi không cách nào hiểu được, đại khái là một cô gái ngốc nghếch đến cực điểm mới có thể nhất nhất thích một người, nhưng trên đời này còn rất nhiều người mà.
Trên màn hình đang chiếu đến đoạn Giang Trực Thụ thể hiện một màn hôn môi kinh điển, ba người chúng tôi đều che mắt theo bản năng, lại cùng nhau nhau nhìn trộm qua khe hở giữa các ngón tay, nhìn đến Giang Trực Thụ hôn xong, một lúc sau lại không chịu trách nhiệm tránh ra, để lại Tương Cầm với vẻ mặt thảng thốt.
"Anh ta đúng là quái thai mà. Hôn con gái nhà người ta xong ngoảnh mặt đi mất, phải tố cáo anh ta tội quấy rối tình dục thôi." Tôi chống mặt nói.
Đại Hoa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tôi: "Cậu có tí lãng mạn nào không vậy, nếu hành động này của anh ta mà tính là quấy rối tình dục thì mấy chuyện Tương Cầm làm lúc trước không phải là biến thái cuồng theo dõi à?"
"Đúng là như vậy, căn bản đây là tình yêu của hai người không bình thường, thích nhau lâu vậy mà không nhận ra."
"Tình cảm vẫn luôn là phức tạp mà."
Tôi chế nhạo cô ấy: "Vậy sao cậu lại có thể thích nhiều học trưởng như vậy?"
"Ai nha, cậu đáng ghét chết đi được."
Hai người chúng tôi ríu rít, Khanh Ngữ ở một bên vẫn yên lặng không nói chuyện, tôi đẩy đẩy cô ấy: "Này, Khanh Ngữ, cậu nói xem đây có phải âm mưu không? Âm mưu lừa đảo trẻ em yêu đương."
Cô ấy chớp chớp đôi mắt to, vô cùng thành khẩn nói: "Tớ cảm thấy Giang Trực Thụ này đặc biệt giống Lục Minh."
"Hả?"
Đôi mắt của tôi và Đại Hoa cùng lúc chuyển tới màn hình, tôi vỗ đùi: "Giống, nhất là lúc trợn trắng mắt rất giống luôn."