Ngôn Tình [Edit] Sưởi Ấm Thanh Xuân Của Em - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi uhtuuu, 13 Tháng bảy 2021.

  1. uhtuuu

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Sưởi Ấm Thanh Xuân Của Em

    Tác giả: Tây Tử Tình

    Editor: UHT Ú Ù U

    Thể loại: Ngôn tình, sủng, hiện đại, HE, ngọt văn.

    Lịch đăng :3 ngày/chương

    [​IMG]

    Văn án:​

    Vào một ngày nọ, chiếc máy bay cất cánh lên bầu trời xanh cao vút, Hứa Viên khóc nức nở ở khu vực sân bay, cũng từ đó cô mất đi niềm tin vào tình yêu.

    Một màn này, không ngờ lại vô tình lọt vào tầm mắt của người đang ngắm cảnh ở phía xa.

    Nhớ ngày đó, ngày khai giảng ở trường đại học, lần đầu tiên cô gặp Lâm Thần.

    Cô đâu ngờ rằng sau này Lâm Thần chính là người cướp đi quãng thời gian ba năm đại học, quãng thời gian đẹp nhất tuổi thanh xuân của cô, nhưng tình yêu của cô dành cho anh lại không được đến đáp.

    Cô luôn nghĩ rằng cô không còn sức lực để yêu nữa cho đến khi Tô Nhan xuất hiện.

    Anh mang theo ánh nắng và hơi ấm xua tan đi sương khói mù mịt, anh đã mang đến cho cô một tình yêu và một thanh xuân viên mãn.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của UHT Ú Ù U
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2021
  2. uhtuuu

    Bài viết:
    1
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi ra từ cao ốc Vân Thiên, trời đã tối.

    Hứa Viên ngẩng đầu nhìn sắc trời, đem tệp văn kiện vừa dầy vừa nặng nện ở trên đầu, giậm chân một cái, than thở, "Xong đời!"

    Lâm Thần nghe tiếng quay đầu, hiếm thấy mở miệng hỏi, "Thế nào?"

    Hứa Viên mặt đầy như đưa đám, nhìn Lâm Thần, định mở miệng, lại thôi.

    Làm sao cô có thể nói rằng cô đã trì hoãn buổi hẹn hò mù quáng được mẹ cô sắp đặt, mẹ cô đã gọi điện giục hơn chục lần?

    Làm sao cô có thể nói rằng Tôn Phẩm Đình cũng đi theo chen vào quấy rối, nói nếu là cô không nghe theo lời mẹ an bài, cô ấy liền đem ảnh cô trần truồng khi còn bé dán khắp sân trường?

    Cô mới học năm thứ ba đại học, nghĩ cái gì mà lại lo chuyện kết hôn?

    Thật là..

    Bây giờ đi liệu có quá muộn hay không nhỉ?

    Cô từ trong túi lấy điện thoại di động ra, bởi vì quy tắc lịch sự trong phòng họp nên lúc nãy cô đã tắt máy, lại không nghĩ rằng vốn là dự án đấu thầu gần trong gang tấc sẽ thành công lại bị chặn ngang vì có sự tham gia của công ty Lam Hải, cũng vì vậy mà cuộc họp kéo dài đến hai giờ.

    Tới trễ một giờ người nọ có lẽ còn có kiên nhẫn đợi chờ.

    Tới trễ hai giờ, nếu còn chờ đợi được trừ phi người nọ quả thực không tìm được bạn gái..

    Nhưng là cô từ nơi này bắt xe chạy tới, nhanh nhất cũng còn phải mất một giờ, đó là còn chưa tính tới tình huống bị kẹt xe.

    Còn có người nào có kiên nhẫn chờ ba giờ đồng hồ?

    Vốn là được ấn định là bảy giờ, nhưng bây giờ đã là chín giờ, lại qua một cái giờ đi xe, chính là mười giờ.

    Người nọ nếu là còn đang chờ, nếu anh ta không phải người điên thì chính là một kẻ ngu, hoặc là thật sự là quá thích chiếc ghê lạnh lẽo của nhà hàng kia.

    Cô vừa nghĩ tới vừa mở máy, mấy chục cái tin tức lập tức tràn ra, sắc mặt cô nhất thời xám xịt.

    Ngày mai..

    Cô có thể không trở lại trường học được sao?

    Cô dùng điện thoại di động che mặt, trong nháy mắt cảm thấy tương lai ngày mai so với bầu trời đen kịt hôm nay còn tối tăm hơn.

    Lâm Thần đứng ở nơi đó nhìn Hứa Viên hồi lâu, chậm rãi xoay người đi trở về hai bước, đứng ở trước mặt cô, đưa tay cầm lấy tệp văn kiện trong tay cô, "Đời người có thua có thắng. Lần đấu thầu này không thành công, không phải do chúng ta làm không đủ tốt mà là do công ty Lam Hải là chi nhánh của công ty Tô Vân. Không có gì ngạc nhiên khi bọn họ thắng thầu."

    Hứa Viên ngẩn ra, anh ta.. Đây là đang an ủi cô?

    "Đi thôi! Chúng ta đón xe trở về!" Lâm Thần xoay người, đi về phía khu vực đợi xe taxi.

    Hứa Viên cứng ngắc đi theo sau lưng hắn.

    Đi tới ven đường, cô vẫn chưa tỉnh hồn lại. Lâm Thần.. Lúc nào sẽ an ủi người? Hay là cô mới vừa cảm giác sai rồi? Hắn thật ra thì không phải đang an ủi cô, mà là đối với lần đấu thầu này làm ra cái nhận xét mà thôi.

    Đúng, nhất định là đang nhận xét buối đấu thầu!

    Cô đưa tay đánh nhẹ đầu, lúc này, điện thoại di động reo, cô cúi đầu nhìn một cái, mặt lập tức lại xám xịt.

    Tôn Phẩm Đình..

    Lúc này cô cảm thấy so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.

    Tay nhấn nút trả lời làm sao cũng không dám ấn xuống, cô hung hăng mắng thầm trong lòng, dứt khoát đưa điện thoại di động ném vào trong túi, mặc kệ nó đổ chuông liên tục.

    Hôm nay không biết là chuyện gì xảy ra, lúc trước chỗ này bắt xe rất tốt, hôm nay hết lần này tới lần khác không một chiếc xe taxi chạy ngang qua đây, hai người đợi mười phút, xe taxi cũng không có tới, mà điện thoại di động của Hứa Viên một mực cố chấp vang lên. Tựa hồ nếu như cô không nghe mày, đối phương sẽ gọi tới khi cô nghe mới thôi.

    Lâm Thần cuối cùng từ mặt đường thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chiếc túi Hứa Viên, thấy cô cúi đầu, dáng vẻ mặt mày ủ dột, anh ta nhíu mày, "Làm sao lại không nghe máy?"

    Hứa Viên "A" một tiếng, gãi đầu một cái,"Là Tôn Phẩm Đình, đã trễ thế này còn tìm tôi, nhất định không có chuyện tốt mà, mặc kệ cô ấy.

    Lâm Thần gật đầu một cái, lúc này, có một chiếc xe taxi đi tới, hắn vẫy tay, xe taxi dừng lại, hai người một trước một sau ngồi lên xe.
     
    Quỳnhhh đâyGill thích bài này.
  3. uhtuuu

    Bài viết:
    1
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bác tài hỏi địa điểm, có ý tốt mà nhắc nhở cô, "Cô gái, điện thoại di động reo!"

    Hứa Viên đưa tay vào trong túi xách, cắn răng, nhấn nút tắt máy.

    Tình hình giao thông của Bắc Kinh lúc nào cũng kẹt xe.

    Dọc theo đường đi, máy radio phát bản tin về thị trường chứng khoán, bác tài nghe đến hăng say, thỉnh thoảng còn bình luận đôi câu.

    Lâm Thần không nói gì.

    Hứa Viên cũng không có lời gì có thể nói.

    Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại trước cửa nhà hàng, Lâm Thần thanh toán tiền xe, sau đó hai người đi vào nhà hàng.

    Nhà hàng này phục vụ thức ăn Tứ Xuyên, bọn họ là khách quen ở đây. Hội nghị đấu thầu kéo dài từ hai giờ chiều đến chín giờ tối, bọn họ tất nhiên là muốn ăn cơm.

    Phục vụ hỏi Lâm Thần có muốn gọi món giống như cũ hay không, Lâm Thần gật đầu một cái, phục vụ liền đi xuống chuẩn bị.

    Bởi vì sợ phải đi vệ sinh trong lúc hội nghị diễn ra sẽ bỏ lỡ tin tức, trước đó Hứa Viên không dám uống nhiều nước, lúc này ngồi xuống mới cảm thấy khát khô cổ, cô cầm bình nước ở trên bàn, liên tiếp rót vào hai cái ly, trong nháy mắt đem hai ly nước uống hết.

    Sau khi uống xong, cô mới phát hiện, cô dùng hai cái ly, tức là đã dùng một cái ly của Lâm Thần, cô nhất thời lúng túng.

    Bởi vì thường xuyên tới quán ăn này, cho nên cô cùng Lâm Thần mỗi người đều gửi một cái ly ở đây, mỗi lần bọn họ đến, phục vụ liền lấy ra.

    Hôm nay..

    Trời ạ!

    Cô dù có khát, cũng không thể choáng váng đầu đến nước này a, vậy mà lại quên đi kiêng kỵ..

    Lâm Thần nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ gọi phục vụ tới, giúp hắn lấy một cái ly đến.

    Hứa Viên thấy hắn dùng cái ly của nhà hàng, từ từ uống nước, cô cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, thầm mắng mình ngu xuẩn, lại đi phạm phải sai lầm cơ bản này.

    Cô lấy hai tay đè lại mi tâm nói, "Thật xin lỗi, ngày mai em mua cho anh cái ly mới!"

    Động tác uống nước của Lâm Thần ngừng một lát, "Không sao, tôi có thể tự mua!"

    Hứa Viên còn muốn nói điều gì, thấy hắn thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ lơ đễnh, cô đem lời muốn nói lại nuốt xuống.

    Thức ăn không cần chờ bao lâu liền được bưng lên.

    Hứa Viên lề mề gắp thức ăn.

    "Không muốn ăn?" Lâm Thần giương mắt nhìn cô, "Một cái ly mà thôi, không cần để ý."

    "Không có a!" Hứa Viên lắc đầu, tìm lý do, "Có lẽ là đói quá đi! Hoặc là em uống nước nhiều rồi! À đúng rồi.. Anh không phải nói buổi tối không thể ăn quá nhiều sao? Cẩn thận trúng thực."

    Lâm Thần gật đầu một cái, cũng không nhiều lời nữa.

    Hứa Viên lại miễn cưỡng ăn vài miếng, liền buông đũa xuống.

    Tâm tình cô lúc này đúng là kém cực kỳ.

    Cho dù sắp đối mặt với sự oanh tạc của mẹ, cô cũng không sợ, dù sao mẹ cô cũng đang ở nước ngoài, trời cao hoàng đế xa. Cho dù sắp đối mặt với cơn bão táp đến từ Tôn Phẩm Đình, cô cũng cảm thấy còn có thể cứu vãn, bởi vì chưa tới ngày mai, còn có cả một đêm thời gian, cô có thể tìm trăm phương ngàn kế lấy lòng vị đại tiểu thư kia.

    Nhưng là vừa mới phạm vào sai lầm để cho cô cảm thấy những việc kia cũng chẳng đáng là gì.

    Lâm Thần không thích người khác dùng đồ của anh, từ ngày đầu tiên gặp hắn cô đã biết điều đó, tính tới hôm nay đã qua ba năm, cô vậy mà lại mắc phải sai lầm.

    Quả nhiên hôm nay là một ngày tồi tệ của cô!

    Lâm Thần cũng không ăn bao nhiêu liền buông đũa xuống.

    Hai người cùng đi ra nhà hàng.

    Từ nhà hàng này trở lại kí túc xá ước chừng cũng mất khoảng mười phút, mặc dù đã trễ, nhưng trên đường vẫn có kha khá người qua lại, đại đa số là các cặp tình nhân.

    Hứa Viên đi ở sau lưng Lâm Thần, liếc nhìn những bước chân của anh ta, từng bước từng bước theo sau dấu chân như có như không của anh ta.

    Cái thói quen này của cô đã duy trì ba năm kể từ khi biết Lâm Thần.

    Cô cứ như vậy cúi đầu nhìn dấu chân của anh ta rồi chuyên tâm đi theo, việc này có hai tốt chỗ, thứ nhất là cô không cần phải nhìn các cặp uyên ương kia gắn bó nhau như keo sơn ở hai bên đường, không phải ăn cơm chó, thứ hai là cô không cần vắt hết óc để tìm đề tài nói chuyện cùng Lâm Thần.

    Cứ như vậy, hai người một mạch đi tới dưới lầu kí túc xá.

    Lâm Thần dừng bước.

    Trải qua ba năm, hắn cũng có một thói quen, chính là dù khuya bao nhiêu, cũng sẽ vì sự an toàn của cô mà đưa cô về dưới lầu kí túc xá.

    Hứa Viên ngẩng đầu lên, vừa định theo thói quen chúc anh ngủ ngon, liền thấy một người mặt mày âm trầm như gió bão đứng ở cửa kí túc xá, cô nhất thời mở to hai mắt, như gặp quỷ mà lui về sau một bước, "Đình Đình? Đã trễ thế này, cậu.. Cậu làm sao lại tới đây?"

    "Tớ làm sao lại tới đây?" Tôn Phẩm Đình hung hăng trợn mắt nhìn cô, đưa tay chỉ về phía Lâm Thần, giận dữ, "Cậu không đi xem mắt, hại người ta đợi mấy tiếng đồng hồ, lại còn không nhận điện thoại của tớ, chính là vì đi hẹn hò cùng anh ta có phải hay không?"

    Hứa Viên bị Tôn Phẩm Đình tố cáo, liền sợ hãi, nhất là từ trong miệng cô ấy thốt ra hai chữ xem mắt, bị Lâm Thần nghe được, cô hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui xuống. Không dám nhìn sắc mặt của Lâm Thần, cô lập tức chạy tới, một phát níu lại cô ấy, kéo cô ấy đi về phía phòng ký túc xá, "Đình Đình đại mỹ nữ, tớ nào dám không nhận điện thoại của cậu? Điện thoại di động của tớ bị hết pin mà! Nếu cậu tới, vừa vặn, tớ cũng đỡ mất công đi tìm cậu, đi, cùng tớ đi vào trong, tớ sẽ cho cậu lời giải thích thỏa đáng mà."

    "Hết pin? Bớt lấy cái lí do tầm thường này để lừa tớ đi! Hứa Viên, từ nhỏ đến lớn, điện thoại di động của cậu hết pin bao nhiêu lần rồi hả?" Tôn Phẩm Đình cố gắng kéo lại cái cánh tay bị Hứa Viên kéo, không nhìn cô nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần, cười nói, "Ui da, Lâm đại tài tử, đã trễ thế này còn đưa cô ấy về, xin hỏi anh là gì của Hứa Viên nhà chúng tôi a?"

    Hứa Viên sắc mặt thay đổi, trong chốc lát thân thể cứng đờ, nhìn về phía Lâm Thần.

    Dưới lầu túc xá đích ánh đèn không quá sáng, Lâm Thần lại đứng ở vị trí ánh đèn không chiếu tới, cho nên cô không thấy được biểu tình của anh.

    Cô căng thẳng, lập tức kêu một tiếng, "Đình Đình!"

    "Cậu im miệng!" Tôn Phẩm Đình trợn mắt nhìn Hứa Viên một cái, cảnh cáo cô, "Nếu cậu nói thêm một câu nào, bây giờ tớ liền đi lan truyền tấm ảnh kia của cậu cho mọi người cùng xem! Đừng tưởng rằng tớ đang nói đùa đấy!"

    Hứa Viên lập tức vỗ trán không biết làm sao.

    "Uy? Lâm đại tài tử! Cứ coi như tôi là cái khuê mật không có đầu óc, hôm nay tôi liền hỏi anh một câu, là vì lý do gì, khiến cho cô ấy không đến buổi xem mắt tối nay, mà cùng anh ở chung một chỗ?" Tôn Phẩm Đình hùng hổ dọa người nhìn Lâm Thần.

    Lâm Thần nhìn Tôn Phẩm Đình một cái, ánh mắt chuyển hướng sang Hứa Viên, "Coi mắt?"

    Hứa Viên mặt mày suy sụp như trời sắp sập, bây giờ cảm thấy có lẽ dùng cái ly của anh cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận, mà là tình cảnh bây giờ mới không thể tiếp nhận. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, cô chỉ có thể gật đầu một cái, thừa nhận.

    Lâm Thần thấy cô gật đầu, ánh mắt hơi biến đổi một chút, bỗng nhiên cười, "Thì ra là như vậy!"

    Bốn chữ bị đêm gió thổi một cái, nghe không ra rốt cuộc là vui đùa hay là u lãnh.

    Cả người Hứa Viên như bị điểm huyệt, trong lúc nhất thời có cảm giác như máu đang chảy ngược.

    Tôn Phẩm Đình nhíu mày, định nói gì nữa, lúc này có một đôi trai gái cũng vừa đến đến dưới lầu, nam sinh kia kêu một tiếng "Lâm Thần!" Sau đó ánh mắt nhìn về phía Hứa Viên, dừng một chút, giọng có chút lạ, "Lại đưa bạn gái cậu trở lại sao!"

    Lâm Thần bỗng nhiên xoay một bên đầu, nhìn nam sinh kia một cái, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, "Cô ấy không phải bạn gái tôi!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà rời đi kí túc xá.
     
  4. uhtuuu

    Bài viết:
    1
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén, đem dòng máu đang chảy ngược tại một giây trước đó của Hứa Viên lập tức đóng băng.

    Lâm Thần dường như đang trả lời sự hùng hổ dọa người khi nãy của Tôn Phẩm Đình, dường như là trả lời câu nói của nam sinh kia.

    Nam sinh kia sửng sốt một chút, nữ sinh bên người hắn bỗng nhiên nổi nóng, nhìn Triệu Dương một cái, lại liếc nhìn Hứa Viên, sau đó hậm hực bước lên lầu.

    Nam sinh kia gãi đầu một cái phát, nhìn về phía Hứa Viên, thấy cô kinh ngạc đứng yên đó, hắn tiến lên một bước, tựa hồ muốn nói cái gì, nhìn thấy mắt Tôn Phẩm Đình liếc qua, hắn lập tức dừng lại, lúng ta lúng túng cười một tiếng, nói câu "Xin lỗi", rồi xoay người cũng rời đi.

    Ở phía dưới ký túc xá, trong nháy mắt chỉ còn lại Hứa Viên cùng Tôn Phẩm Đình.

    Tôn Phẩm Đình mặt đầy tức giận, thấy người đều đi, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Viên, "Đây chính là người cậu thích ba năm sao? Còn nói với tớ một ngày nào đó cậu sẽ trở thành bạn gái của anh ta?"

    Hứa Viên lẳng lặng đứng, trước lầu túc xá có gió lạnh thổi qua, sợi tóc của cô bị thổi đến rối loạn, che đi nửa khuôn mặt.

    "Lâm đại tài tử, ba năm trước rất nhiều người đều nói Lâm thị bị phá sản, bố anh ta qua đời, trong tay anh ta miễn cưỡng nắm quyền một công ty nhỏ bé mà mẹ anh ta sống chết mới giữ lại được.

    Cứ ngỡ không chống đỡ được bao lâu nhưng mà anh ta hết lần này tới lần khác một bên hoàn thành việc học, một bên chống đỡ công ty tận ba năm. Phần này nghị lực ai có thể so với anh ta?

    Huống chi đến nay công ty của ngày càng phát triển. Bên ngoài vô số người nói giá trên trời muốn thu mua công ty nhỏ của anh ta, chỉ là vì muốn đem cả hắn thu vào công ty của họ. Hắn không bán, ai muốn cũng không mua được.

    Một người như anh ta nay một lòng một dạ muốn lần nữa xây dựng Lâm thị lớn mạnh như trước, trong đầu làm sao có thể nghĩ tới chuyện tình yêu a?

    Nếu anh ta muốn cậu làm bạn gái, thì cậu ở bên anh ta ba năm, có vô số cơ hội, nếu anh ta muốn thì đã sớm đã ngỏ lời với cậu."

    Tôn Phẩm Đình không chút nào khách khí chọc chọc vào trán của cô, "Hứa Viên, cậu tỉnh lại đi! Hắn căn bản là không có thích cậu. Anh ta giữ cậu ở bên cạnh chỉ là cậu có thể giúp ích cho công ty mà thôi."

    Người Hứa Viên lung lay, không biết là do bị Tôn Phẩm Đình chọc đến, hay là sự cố chấp trong lòng đột ngột bị đánh nát.

    Mặt nàng tái nhợt dưới ánh đèn mờ mờ của ký túc xá, cả người lạnh lẽo giống như củ cải trắng mùa đông, không một chút ấm áp.

    Tôn Phẩm Đình vốn còn muốn quở trách cô, nhưng khi nhìn đến cái bộ dáng này liền không nỡ, xoay tay một cái nắm lại tay cô, "Đi!"

    Cô nói đi, không phải trở về ký túc xá, mà là rời đi.

    Hứa Viên cả người lảo đảo bị kéo đi một đoạn đường, ở bên đường thấy cô mở cửa xe, mới cứng nhắc hỏi, "Đi nơi nào?"

    "Dĩ nhiên là mang cậu đi hóng gió hóng mát, chẳng lẽ muốn tớ để mặc dáng vẻ thương tâm muốn chết này của cậu mà trở về trong phòng rồi trốn ở trong chăn khóc?" Tôn Phẩm Đình mở cửa xe, đem cô nhét vào ghế phó lại, sau đó xoay người sang ngồi vào ghế lái.

    Hứa Viên sắc mặt tái nhợt, "Cho dù trở về nhà trọ, tớ cũng sẽ không khóc."

    Tôn Phẩm Đình cười nhạt, hừ, "Cậu sẽ không khóc, nhiều lắm chỉ là một đêm không ngủ, đau lòng muốn chết lại khóc không ra nước mắt, đến ngày hôm sau thức dậy lại mang quầng thâm ở dưới mắt đến công ty làm việc vất vả cho anh ta mà thôi.

    Hứa Viên không nói lời nào.

    " Hứa Viên, cậu thật không có chút tiền đồ!"Tôn Phẩm Đình thắt đai an toàn cho cô, sau đó lại thắt cho mình, dứt khoát cho xe chạy, đạp cần ga, rời đi.

    Hứa Viên ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảnh sắc thoáng một cái vụt qua, trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại bóng lưng lạnh lùng của Lâm Thần lúc rời đi.

    Vốn dĩ cho rằng bị phát hiện chuyện đi xem mắt đã đủ nghiêm trọng so với việc uống nhầm cái ly của anh, bây giờ nhìn lại, xem ra cô đã đánh giá thấp vân xui của mình rồi.

    Rõ ràng là bị anh thừa nhận mình không phải bạn gái của anh mới là vận xui nhất ngày hôm nay.

    Con người chính là như vậy, trước khi một chuyện nào đó xảy ra, bạn vĩnh viễn sẽ không ngờ đến điều gì có thể phá vỡ giới hạn của trái tim mình.
     
  5. uhtuuu

    Bài viết:
    1
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Muốn khóc cứ khóc, sẽ không ai chê cười cậu!" Tôn Phẩm Đình đánh tay lái quẹo xe, liếc nhìn cô một cái.

    Hứa Viên lắc đầu, cô cũng không muốn khóc, có cái gì có thể khóc đây? Vốn là tự mình trèo cao trước, liền phải có chuẩn bị vào một ngày nào đó sẽ bị té xuống dốc.

    Hôm nay cô đã bị lăn xuống sườn núi!

    Mặc dù ngã đến khắp người đều là thương tích, nhưng cũng không đến mức muốn sống muốn chết!

    Dù sao..

    Cô dường như đã sớm mơ hồ có chuẩn bị tâm lý.

    "Nếu bây giờ không khóc, ngày mai lúc tỉnh táo lại đừng có mà khóc sướt mướt, tớ không chịu được đâu."

    Hứa Viên thấy phương hướng cô ấy đi không giống như đến chỗ cũ, từ ngoài xe thu hồi tầm mắt, "Cậu rốt cuộc muốn dẫn tớ đi nơi nào?"

    "Cậu chỉ cần ngồi yên là được! Đến nơi tự nhiên liền biết."

    Hứa Viên ngậm miệng lại.

    Tôn Phẩm Đình không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe.

    Bắc Kinh tại thời điểm này cũng không quá kẹt xe, nhưng xe cộ vẫn là một chiếc lại một chiếc, vèo vèo lướt qua.

    Đi ước chừng một giờ, Tôn Phẩm Đình dừng lại trước cửa một nhà hàng.

    Hứa Viên hướng ra phía ngoài nhìn một cái, nhất thời kinh ngạc, cô không dám tin nhìn cô ấy, "Cậu lại dẫn tớ tới nơi này?"

    Tôn Phẩm Đình tắt máy xe, gật đầu một cái.

    "Cũng mấy giờ rồi chứ? Có lẽ người ta đã sớm đi! Cậu thật đúng là.." Hứa Viên ngạc nhiên nhìn Tôn Phẩm Đình, cô ấy lại chở cô đến chỗ hẹn xem mắt.

    "Có lẽ không đi đâu!" Tôn Phẩm Đình cởi dây an toàn ra, dứt khoát xuống xe, đồng thời thúc giục Hứa Viên, "Cậu nhanh lên một chút xem nào!"

    Hứa Viên không biết làm sao, từ từ cởi dây an toàn ra, xuống xe.

    Cửa xe đóng lại, khóa lại xe, Tôn Phẩm Đình kéo Hứa Viên đi vào trong nhà hàng.

    Phục vụ ở của đón khách hết sức lịch sự nghênh đón hai người, mỉm cười hỏi, "Hai vị tiểu thư có đặt phòng trước không?"

    Tôn Phẩm Đình hít một hơi, mong đợi hỏi, "Khách ở phòng 222 đã đi chưa?"

    "Ta giúp ngài kiểm tra một chút!" Phục vụ kia cười đi về phía quầy phục vụ.

    Tôn Phẩm Đình lôi kéo Hứa Viên lập tức đi theo.

    Hứa Viên nhức đầu lẩm bẩm, "Đại tiểu thư, cậu cũng không nhìn một chút bây giờ lúc nào rồi? Người ta sao còn có thể chờ?"

    "Đó cũng không nhất định!" Tôn Phẩm Đình vuốt tóc.

    Hứa Viên chỉ đành im lặng.

    Không lâu lắm, phục vụ kia liền kiểm tra xong, đối với hai người mỉm cười giải đáp, "Vị khách phòng 222 vừa đi vào nửa giờ trước."

    Nửa giờ trước?

    Hứa Viên lập tức liền ngây ngẩn!

    Hiện tại đã mười một giờ, nói cách khác, người nọ mười giờ rưỡi mới rời đi? Tại nơi này từ bảy giờ chờ đến mười giờ rưỡi?

    Tôn Phẩm Đình giậm chân một cái, hung hăng chọc vào cái trán của Hứa Viên mắng cô, "Nha đầu chết tiệt, người ta chờ cậu đến mười giờ rưỡi, cậu thật là tức chết tớ.." Dứt lời, cô ấy lại dùng sức nhéo vào mặt cô một cái, tức giận đùng đùng đi ra tiệm cơm.

    Hứa Viên bất ngờ không dứt, người kia lại đợi lâu như vậy? Cô lấy lại tinh thần hỏi, "Phòng 222 tới tổng cộng mấy người?"

    "Chỉ có một vị tiên sinh!"

    Hứa Viên im lặng gật đầu, đi một mình đến, tại trong tửu lầu đợi ba tiếng rưỡi, quả thực khó có thể tưởng tượng.

    Cô nói một tiếng cám ơn, đi ra nhà hàng.

    Tôn Phẩm Đình đã đi lấy xe.

    Hứa Viên đi tới trước xe, mở cửa, nhìn Tôn Phẩm Đình, thấy cô sắc mặt hết sức khó coi, cô từ từ bước lên xe, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, "Đi liền đi, tớ mới họcnăm thứ ba đại học, gấp cái gì? Cậu và mẹ tớ thật là, đều sợ say này không ai thèm lấy tớ."

    Tôn Phẩm Đình hung hăng lườm cô một cái, tức tối, "Cậu biết cái gì? Cậu có biết người cùng cậu xem mắt người là ai sao?"
     
  6. uhtuuu

    Bài viết:
    1
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Viên một mực cảm thấy kỳ quái về độ nhiệt tình của Tôn Phẩm Đình đối với buổi xem mắt của cô, cho là lần đầu tiên xem mắt, cảm thấy mới lạ, cho nên mới đi theo mẹ cô tham gia náo nhiệt, bây giờ nhìn lại giống như không phải vậy, không khỏi hỏi, "Ai?"

    Tôn Phẩm Đình hừ một tiếng, hận không thể rèn sắt thành thép, "Dù sao một cây hoàng kim bị cậu thả chạy, cậu còn cần thiết phải biết anh ta là ai sao!" Dứt lời, cô đạp cần ga, xe rời đi trước cửa nhà hàng.

    Lái xe chạy cực nhanh, giống như sự tức giận của cô ấy.

    Hứa Viên nhịn không được mở miệng nhắc nhở, "Này, cậu chậm một chút!"

    Tôn Phẩm Đình làm như không nghe thấy.

    Hứa Viên lại kêu cô hai tiếng, cô mới miễn cưỡng giảm tốc độ đi một chút, Hứa Viên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhức đầu, nhắm hai mắt lại.

    Xe đại khái lại chạy nửa giờ mới dừng lại.

    Cho dù Hứa Viên nhắm mắt lại, nhưng trong đầu ánh sáng tán loạn, cũng không ngủ được, cảm giác xe dừng lại, cô mở mắt ra, hướng ra phía ngoài nhìn một cái, nhìn thấy chỗ cũ cực kỳ quen thuộc.

    Tại trước của quán bar, đèn đuốc sáng trưng, người người ra ra vào vào, nửa đêm chính là thời điểm náo nhiệt nhất.

    Tôn Phẩm Đình đậu xe xong, cũng không để ý Hứa Viên, một mình đi vào trước.

    Hứa Viên xuống xe, cũng đi vào theo.

    Hai người một trước một sau mới vừa tiến vào, liền có mấy người đi tới, cười chào hỏi, "Ui, chị Đình Đình, chị Viên Viên, hai vị tiểu thư hôm nay sao lại có thời gian rãnh rỗi đến đây?"

    "Bớt nói nhảm, đi lấy lại rượu mạnh nhất." Tôn Phẩm Đình bước chân không ngừng, hướng quầy bar đi tới.

    Có người nhìn một cái liền thấy không đúng, lập tức kéo Hứa Viên nhỏ giọng hỏi, "Chị Đình Đình thế nào? Hôm nay hỏa khí thật giống như có chút lớn nha."

    Hứa Viên cười cười, cố làm vẻ ung dung, "Cô ấy ngày nào hỏa khí không lớn chứ? Nghe cô ấy, lấy rượu đi thôi!" Dứt lời, cô cũng theo sau.

    Người nọ sửng sốt một chút, nhìn xung quanh, "Các cậu có cảm thấy chị Đình Đình hôm nay không giống bình thường lắm hay không?"

    "Đâu chỉ Đình Đình tỷ không giống, Viên Viên tỷ cũng không giống theo!" Có người le lưỡi, "Chị Viên Viên từ trước đến giờ là không cho phép chị Đình Đình uống rượu mạnh, hôm nay thế nhưng mà đồng ý."

    Những người khác cũng nhất trí gật đầu.

    Người nọ rụt cổ một cái, "Vậy tớ hôm nay có lẽ phải cẩn thận phục vụ, nếu không đắc tội phải hai vị này, chén cơm liền khó giữ được." Dứt lời, hắn vội vàng chạy đi pha rượu.

    Những người khác nhìn nhau một cái, nhìn về hai người đang ngồi trước quầy bar, không hẹn mà gặp cùng nhau tránh xa chút.

    Trong quán rượu đang phát bài hát cũ thuở xưa, tràn ngập cảm giác ưu thương.

    Tôn Phẩm Đình sau khi ngồi xuống, gõ quầy bar và hét lên, "Đổi ca khúc lưu hành, sao mở loại nhạc làm tụt hết cả hứng?"

    Một tiếng này cực lớn, người xung quanh lặng thinh.

    Có người lập tức khoát tay, "Không nghe thấy chị Đình Đình lên tiếng sao? Còn không mau đổi!"

    Có người lập tức tay chân luống cuống đi đổi, không lâu lắm, đổi thành ca khúc lưu hành, hết sức vui vẻ, quét sạch sẽ cảm giác ưu thương.

    Tôn Phẩm Đình hài lòng, lắc cổ nghe.

    Hứa Viên nhìn cô một cái, suy nghĩ một hồi là cô đưa cô ấy trở về, hay là cô ấy đưa cô trở về. Nhưng mà phải cùng say chứ? Cô vẫy tay gọi lại một người, ghé người với hắn người nhỏ giọng nói, "Một hồi chúng ta uống say, sẽ ngủ tại chỗ này."

    "Căn phòng phía trong một mực được giữ lại cho hai người." Người nọ lập tức cũng nhỏ giọng nói.

    Hứa Viên gật đầu một cái.

    Không bao lâu, rượu liền pha tốt, bày ở hai người trước mặt, một người một ly.

    Tôn Phẩm Đình lại gõ hai cái lên quầy bar, "Một ly này mà làm sao đủ? Tối nay cậu không được phép làm gì khác, tôi không để cho cậu ngừng, cậu vẫn tiếp tục pha rượu, chớ có dừng lại, biết không?"

    Người nọ thở dài một tiếng, nhìn về phía Hứa Viên.

    "Cậu nhìn cô ấy làm gì? Làm theo lời tôi nói là được!" Tôn Phẩm Đình trợn mắt.
     
    Gill thích bài này.
  7. uhtuuu

    Bài viết:
    1
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nọ liền vội vàng gật đầu.

    Tôn Phẩm Đình đem ly rượu đẩy đến trước mặt Hứa Viên, "Tối hôm nay không uống say thì cậu không được về! Chị đây bồi cậu say một bữa, ngày mai cậu quên tên khốn kiếp kia cho tớ! Nếu cậu dám nói không, bây giờ liền cút!"

    Hứa Viên lặng lẽ nhìn ly rượu, nếu uống say ai cũng không đi được! Bất quá bây giờ cô quả thật muốn uống rượu, là loại rượu mạnh nhất. Cô cầm ly rượu lên, ngửa cổ, rót hết rượu vào.

    Cảm giác cay nóng tràn đầy cổ họng, nhưng vẫn cảm thấy rượu mạnh nhất cũng chỉ có thế!

    Đêm nay, dưới ánh đèn mê ly của quán bar, vẫn náo nhiệt như thường ngày.

    Trừ việc xuất hiện thêm hai vị mỹ nữ cụng ly liên tục, tăng thêm một cảnh sắc trong quán bar, ngoài ta không có gì khác biệt.

    Có vị khách thấy thú vị, bưng ly rượu tiến đến bắt chuyện.

    Tôn Phẩm Đình lại tạt đến một ly rượu, "Không muốn chết liền cút xa chị đây một chút!"

    Hiển nhiên khách nhân là người có chút thân phận, chưa từng bị người khác tạt rượu, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, vừa muốn làm khó dễ, bên cạnh một người phục vụ liền kéo hắn qua một bên, ở bên tai hắn nhỏ giọng thì thầm đôi câu, khách nhân kia nhất thời ngừng công kích, lặng lẽ đi ra ngoài.

    Trải qua chuyện này, lại không có người tới quấy rầy.

    Hứa Viên buông xuống ly rượu, mắng Tôn Phẩm Đình một câu, "Phụ nữ đanh đá!"

    Tôn Phẩm Đình nhất ôm bả vai cô, không tức giận chút nào, đáp lại, "Học từ cậu!"

    Hứa Viên không nói nên lời.

    Tôn Phẩm Đình ngoắc ngoắc tay, có người lập tức đem rượu rót đầy, ngón tay nhỏ nhắn của cô ấy cầm ly rượu, cùng Hứa Viên đụng một ly, ngửa cổ một cái, đem ly rượu đều uống hết vào, tư thế hết sức quyến rũ lại phóng khoáng. Sau đó, buông xuống ly rượu, hỏi Hứa Viên, "Cậu nói, hôm nay trong hai chúng ta ai là người say trước"

    "Cậu!"

    Tôn Phẩm Đình cắt một tiếng, "Chưa gì cậu đã say rồi!"

    Hứa Viên từ chối cho ý kiến, ly ở dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng, cô chớp chớp mắt, ánh sáng từ một biến thành hai. Cô suy nghĩ, có lẽ cô say thật rồi. Cô lắc lư đầu, buông xuống ly rượu, gục đầu ở trên bàn.

    "Này, nói cậu say cậu liền say thật sao?" Tôn Phẩm Đình đẩy đẩy Hứa Viên.

    Hứa Viên không nhúc nhích.

    Tôn Phẩm Đình dùng sức kéo Hứa Viên dậy, "Cậu đứng lên cho tớ, uống một chút như vậy liền say? Không có cửa đâu!"

    Hứa Viên người quơ quơ, đẩy tay cô ấy ra, tiếp tục gục đầu ở trên bàn.

    Tôn Phẩm Đình lại kéo mấy cái, vô luận làm thế nào cô cũng không lay động, Hứa Viên cũng không tỉnh, cô ấy khinh bỉ cô một câu, tiếp tục để cho người rót rượu.

    Người pha rượu cho cô ấy rót đầy, đồng thời nhỏ giọng khuyên, "Chị Đình Đình, rượu này thật sự rất mạnh, lúc uống vào thì không có cảm giác quá nhiều, là tại vì nó có tác dụng chậm.."

    "Bớt nói nhảm!" Tôn Phẩm Đình khoát tay ngăn hắn nói tiếp.

    Người pha rượu không biết làm sao, chỉ có thể ngừng nói, tiếp tục cho cô pha rượu.

    Tôn Phẩm Đình lại uống mấy ly, sau đó lắc người đứng lên, tựa hồ muốn chuẩn bị đi đến sàn nhảy, đi một bước, quay đầu lại thấy Hứa Viên nằm ở đó, cô ấy nhấc chân đá cô một cước, "Thật vô dụng." Sau đó ngoắc tay với người phục vụ bên cạnh, "Lái xe của tôi đưa cô ấy trở về."

    Phục vụ kia lập tức nói, "Chị Viên Viên nói chị ấy say liền ở nơi này."

    "Từ sau khi gặp tên đàn ông chết tiệt kia, cậu liền biến thành dáng vẻ khiến người ta chán ghét này, ngay cả cho mình một lần phóng túng cũng không." Tôn Phẩm Đình chán ghét bỏ lại một câu nói, mặc kệ Hứa Viên, đi sàn nhảy.

    Phục vụ viên kia thấy Tôn Phẩm Đình sợ là còn phải chơi hồi lâu, hắn suy nghĩ một chút, đỡ Hứa Viên đi nghỉ ngơi.

    Quán bar với hội quán phía sau cách một cái lối đi.

    Ra khỏi quán bar, lại ra khỏi lối đi nối liền hội quán, lên lầu, Hứa Viên bỗng nhiên mở mắt ra, thẳng người lên, đối với phục vụ kia khoát khoát tay, "Chính tôi đi lên, cậu trở về làm việc đi thôi!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...