53,684 ❤︎ Bài viết: 781 Tìm chủ đề
Chương 30: Phòng cháy phòng trộm phòng biểu huynh

Tiền thị đưa hai tỷ muội Họa Ngữ Họa Thi trở lại Nhị phòng, đồng thời dặn dò hai chị em sắp tới phải chú ý nhiều hơn một chút, không nên quá thân cận với Lâu Minh Nguyệt bên kia, đặc biệt là nhắc nhở Lâu Họa Ngữ chú ý đúng mực, dù Thạch gia bên kia có tặng gì thì cũng phải để bà nhìn qua, thức ăn tuyệt đối không được chạm vào.

Như vậy còn không yên tâm, lại bảo người trông cửa viện cẩn thận, bất cứ ai vào Nhị phòng đều phải thông báo với bà, một nữ nhi vốn có hai tỳ nữ đi theo, bà lại dặn dò họ dù có thế nào cũng không được tách rời hai vị nương tử, thời thời khắc khắc phải luôn có người dòm ngó.

Lâu Họa Ngữ nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, có lẽ là do kiếp trước vào cung quá đột ngột, nên cũng chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân biểu hiện phòng cháy phòng trộm phòng biểu huynh như vậy.

"Con còn cười." Tiền thị nhìn thứ nữ vẫn còn đang ngây thơ, búng nhẹ vào trán Lâu Họa Ngữ: "Gần nhất ngoại trừ học đường, con không được đi đâu, thành thành thật thật ngốc ở nhà. Nếu thật sự không được thì cứ báo bệnh đi, ở trong phòng an tâm dưỡng!"

"Mẹ." Lâu Họa Ngữ gọi một tiếng.

Tiền thị cũng biết việc này sẽ không có tác dụng, lo lắng nhìn con gái: "Chỉ cần trong lòng con biết là được, đi đi."

Sau khi hai chị em rời đi, Tiền thị mới nói với ma ma ở một bên: "Ngươi nghĩ ta có nên giúp Ngũ Nương tìm một mối hôn sự không? Để miễn cho từng người họ đều nghĩ cách?"

Triều đại này cũng không có quy định về hôn phối, có rất nhiều nương tử ở tuổi mười bảy mười tám chưa hôn phối, những nhà công hầu hai mươi tuổi chưa lập gia đình cũng có, mười bốn mười lăm tuổi xuất giá sớm cũng có.

Tiền thị vốn muốn giữ con gái mình bên cạnh thêm vài năm nữa, nhưng kết quả đầu tiên bị tính kế suýt nữa đã vào cung, bây giờ Lâu Minh Nguyệt cư nhiên còn muốn tính kế nữ nhi của bà.

"Nhị gia tuy rằng không có ở nhà, nhưng ngươi cũng hãy giúp ta hỏi thăm xem, nhà nào có tiểu lang quân đến tuổi kết hôn. Nhà công hầu thì quên đi, tất cả đều là tính kế, gia thế trong sáng, huynh đệ giản dị hòa thuận, mẹ chồng và chị dâu em chồng dễ hòa hợp, tự mình cũng coi như tiến tới, diện mạo vừa phải là được, giúp ta âm thầm tìm hiểu nhé. Ta sẽ xem trước, đợi Nhị gia về rồi từ từ bàn bạc, trước tiên định ra, qua ba bốn năm nữa lại thành hôn cũng không phải là không thể." Tiền thị xưa nay là người có tính tình sấm rền gió cuốn (mạnh mẽ, nhanh nhẹn), gần đây liên tục gặp phải nguy cơ, đương nhiên không thể ngồi yên, vội vàng bảo ma ma bên người phải làm nhanh chóng.

Lâu Họa Ngữ đương nhiên không biết, sau giờ nghỉ trưa, Đào Yêu liền đi vào nói với nàng: "Lục nương tử lại khóc lớn một trận."

Thấy Lâu Họa Ngữ nhướng mày nhìn mình, Đào Yêu thở dài nói: "Nhị cô nãi nãi cho nương tử con vợ cả trong túi tiền đều là một đôi vòng tay bằng vàng ròng, khảm đá quý; Tứ nương tử và Lục nương tử lại chỉ là một cặp vòng tay vàng nguyên chất thông thường."

Vị Nhị cô mẫu này hành sự quả thực rất thế lực, Hầu phủ từ trước đến nay nương tử đích thứ đều đối đãi tương đồng, mà bà ta cho hầu bao lại còn phân đích thứ, Tứ nương tử là do di nương nuôi đã đành, nhưng Lục nương tử vốn đã được ghi tạc dưới danh nghĩa của Tam thẩm, bà ta lại như thế, đây không những coi thường Lục nương tử mà còn trực tiếp tát vào mặt Tam thẩm.

Lâu Họa Ngữ ừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đã biết, đồng thời yêu cầu Đào Yêu đem cặp ngọc câu giả đó ra thay thế.

Buổi chiều ngày hôm đó, nữ nhi mười hai tuổi của Lâu Minh Nguyệt là Thạch Diệu Huy đã mang theo đặc sản, la cà đến chỗ từng người, Lâu Họa Tâm bằng tuổi với nàng ta, lại là chị em họ trực hệ ruột thịt, tự nhiên là phải đi cùng.

Khi đến phòng Lâu Họa Ngữ, Thạch Diệu Huy nhìn những thứ bài trí trong phòng, hai mắt đều tỏa ánh sáng, nhưng Lâu Họa Tâm lại chỉ nhìn chằm chằm vào cặp ngọc câu đó.

Chờ sau khi họ rời đi, Lâu Họa Ngữ nháy mắt ra hiệu với Đào Yêu, Đào Yêu lập tức lui ra ngoài.

Đến giờ ăn tối, mới trở về nói với Lâu Họa Ngữ: "Sau khi Thất nương tử rời khỏi Nhị phòng, cũng không đi đến Tam phòng Tứ phòng, mà đi thẳng đến chỗ Lão phu nhân, sắc mặt có vẻ rất gấp gáp, hình như tìm Lão phu nhân để mượn một quyển sách, rồi trở về phòng."

"Mượn sách?" Lâu Họa Ngữ sắc mặt hơi tối sầm, hỏi Đào Yêu: "Biết là sách gì không?"

"Chỉ biết đó là quyển duy nhất mà Lão phu nhân từ Thanh Hà mang về, Thất nương tử còn đảm bảo sẽ giữ gìn cẩn thận, cũng không biết là loại sách gì." Đào Yêu nhìn thoáng qua cặp ngọc câu, lại nói với Lâu Họa Ngữ: "Có liên quan đến ngọc câu sao?"
 
53,684 ❤︎ Bài viết: 781 Tìm chủ đề
Chương 31: Vào cung

Sở dĩ thế gia vẫn đứng vững vàng không ngã, là vì ngoài nội tình và nhân mạch, còn có vô số bản đơn lẻ*.

*bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)

Triều đại này đàn áp các thế gia rất nhiều, bốn họ cũng không mạnh bằng tiền triều, nên bấy giờ mới thông hôn với họ khác, hai thế hệ Lâu gia thậm chí toàn cưới con gái của bốn họ, điều này đã trở thành giai thoại ở trong Kinh.

Kiếp trước, mãi cho đến khi Cơ Cẩn lên ngôi, Lâu Minh Phong được truy phong làm Thánh Mẫu Thái hậu, Lâu Họa Tâm được phong làm Hoàng Hậu, mà trước đó còn có chuyện lúc Lâu Minh Phong sinh ra đã có một con Hỉ Thước tượng trưng cho tiếng nói của Phượng Hoàng bay vào, sau đó dưới sự tra xét của Lâu Họa Ngữ, mới biết được khi thế gia bị chèn ép, có Quỷ Cốc Thần Toán mệnh danh là Viên Thiên Sư đã trắc quẻ xem vận cho bốn họ, tính ra được khí vận của thế gia đều ở Lâu thị trong Kinh đô, Lâu gia lúc này mới có thể hai đời đều cưới con gái của bốn họ.

Lúc này cẩn thận suy nghĩ, kiếp trước Nhị cô mẫu tuy rằng chưa vào Kinh, nhưng Lâu Họa Tâm trước khi nàng tiến cung đã tới tặng quà cho nàng, hình như cũng đã nhìn qua đôi ngọc câu này.

Xem ra nguyên nhân của việc muốn ngọc câu vẫn nằm ở trong bản đơn lẻ đó.

Ngày hôm sau chính là ngày Lâu Họa Ngôn vào cung, buổi sáng tất cả các nương tử đều đến học đường như cũ, sau giờ ngọ thì chuẩn bị tâm ý của từng người, rồi đưa đến phòng Lâu Họa Ngôn, sau đó bọn tỷ muội lại tụ tập cùng nhau.

Gần đây, Lâu Họa Ngôn vừa học lễ nghi, vừa thể hiện lòng hiếu thảo của mình trước mặt Lão phu nhân, tính ra mọi chuyện vẫn ổn.

Chỉ là khi những nương tử khác rời khỏi, chỉ giữ lại một mình Lâu Họa Ngữ, Lâu Họa Ngôn trực tiếp hỏi: "Lúc trước vì sao Ngũ muội muội lại không chịu vào cung?"

"Tam tỷ." Lâu Họa Ngữ giả vờ nhìn nàng ta một cái, rồi thở dài: "Phú quý trong cung muội đương nhiên khát vọng, nhưng muội với Tam tỷ khác nhau, Tam tỷ với cô mẫu Quý phi là huyết mạch ruột thịt, muội bất quá chỉ là nương tử Nhị phòng con vợ lẽ mà thôi, còn Tam tỷ thân phận tôn quý, đương nhiên sẽ khác với muội."

Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn hộp quà mình đưa, lén lút nói nhỏ vào tai Lâu Họa Ngôn: "Muội biết Tam tỷ sau khi vào cung nhất định sẽ thăng tiến, cho nên sau này còn xin Tam tỷ dìu dắt muội nhiều hơn."

Sau đó, cũng mặc kệ Lâu Họa Ngôn có hiểu hay không, cũng vội vàng đi ra.

Sau khi Lâu Họa Ngôn đợi nàng đi khỏi, mới mở hộp quà nhưng lại phát hiện một ngăn bí mật, trong đó để rất nhiều tờ ngân phiếu giá trị lớn, nghĩ đến những thứ Đào Yêu đưa tới gần đây, có vẻ như Lâu Họa Ngữ cũng đang thật lòng muốn lấy lòng.

Đêm đó, cả nhà mở tiệc, Lâu Họa Ngôn phải vào cung vào lúc bình minh, vào buổi tối, nàng ta đã bưng một chén canh bổ đến bái kiến Lão phu nhân, rồi lại bái biệt cha mẹ, sau giờ Tý, cùng đi với hai vị ma ma trong cung, bước vào cửa cung.

Đêm đó, Quý phi Lâu Minh Phong bệnh trở nặng, thổ huyết, Tam hoàng tử Cơ Cẩn vẫn luôn hầu ở tẩm điện.

"Cẩn ca nhi." Lâu Minh Phong nửa đêm bừng tỉnh, nhìn con trai mình, đứng dậy nói: "Tam Nương ở đâu?"

"Đã có cung nhân an bài, mẫu phi không cần lo lắng." Cơ Cẩn nhìn mẫu thân sắc mặt tái nhợt, nắm tay nàng nói: "Mẫu hậu đã tìm hiểu việc của Trình Thời, tất nhiên sẽ động tâm."

"Đây là một nước đi thật tuyệt vời." Lâu Minh Phong nắm chặt tay nhi tử, thở dài nói: "Với tâm tính của Ngũ Nương, nếu nàng vào cung sẽ giúp ích rất nhiều cho con, cũng thật đáng tiếc. Nàng kiêng dè chuyện biểu huynh biểu muội, nhưng rồi lại tự mình quy thuận, cũng là vì muốn tìm lối thoát cho Nhị phòng. Con có thể.. Có thể.."

Lâu Minh Phong ho mạnh, nghĩ tới con chim Hỉ Thước đầu đỏ đuôi dài xuất hiện ở Hầu phủ, sau khi ho xong thì nói tiếp: "Liên hợp với Ngũ Nương, mượn tiền tài của Tiền thị, dìu dắt Nhị phòng."

Cơ Cẩn nặng nề gật đầu, cầm lấy canh an thần ở bên cạnh: "Mẫu phi, xin hãy nghỉ ngơi trước."

Lâu Minh Phong uống canh an thần, ngửi thấy mùi trầm hương trong điện, thầm thở dài: "Mẫu phi không thể định ra được một mối hôn sự tốt cho con, ngày sau nếu con cưới phi, hãy thỉnh bà ngoại của con xem xét nhiều hơn."

Nhưng chung quy không còn đủ sức nên đã từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Cơ Cẩn xác nhận bà đã ngủ say, mới rời khỏi tẩm điện, gió đêm thổi khiến áo choàng của chàng xào xạc phất phới.

Việc Lâu Tam Nương vào cung, đã thành kết cục đã định.

Chỉ là lúc này nghĩ đến Lâu Họa Ngữ, chàng lại có chút vui mừng, không vào cung mới tốt!
 
53,684 ❤︎ Bài viết: 781 Tìm chủ đề
Chương 32: Có trộm

Bởi vì buổi tối đưa Lâu Họa Ngôn vào cung nên mọi người ngủ tương đối muộn, đến giờ Mẹo Lâu Họa Ngữ thức dậy rửa mặt chải đầu rồi uống trà nhưng vẫn còn hơi buồn ngủ, trên đường đến Xuân Huy Đường, vẫn còn mơ màng, lại nghe thấy tiếng ai đó từ xa khẽ gọi: "Ngũ biểu muội."

Cụm từ "Ngũ biểu muội" này khiến Lâu Họa Ngữ giật mình sợ hãi, tưởng rằng đó là Cơ Cẩn, cuối cùng chút buồn ngủ này cũng đã biến mất, vội vàng nắm lấy tay Quan Sư, cảnh giác nhìn sang.

Kết quả là vừa liếc sang một bên, đã thấy Thạch Diệu Tổ đang đứng ở trong viện của nàng, ở chỗ giao lộ dẫn vào chính phòng trong đám sương mù mờ nhạt. Thân hình gã khuất một nửa sau bụi tường vi bên cạnh hòn non bộ, ánh sáng lúc này đang mờ ảo, trên mặt gã nở nụ cười, nửa nheo mắt nhìn Lâu Họa Ngữ, trên tay cầm một đóa tường vi đẫm sương, làm mặt quỷ, đầy vẻ đáng khinh.

Để thể hiện lòng từ ái, Lão phu nhân Thôi thị chỉ cần đến thỉnh an vào mùng một mười lăm là được, nhưng mà do đêm qua Lâu Họa Ngôn đã vào cung, hơn nữa trong phủ có khách, nên theo quy củ buổi sáng phải đến thỉnh an.

Lâu Họa Ngữ hiện tại định gặp mẹ nàng, rồi hội hợp với Lâu Họa Thi cùng đến Xuân Huy Đường, nhưng không ngờ Thạch Diệu Tổ lại lẻn vào Nhị phòng vào sáng sớm tinh mơ như vậy.

"Làm sao vào được?" Lâu Họa Ngữ âm thầm lui về sau một bước, nhìn dáng điệu ngả ngớn đó của Thạch Diệu Tổ, nói với Đào Yêu ở phía sau: "Mẫu thân đã thêm người thủ viện, ngươi gọi ma ma phía sau tới trực tiếp đánh cho một trận."

Quan Sư và Đào Yêu nghe vậy mở to mắt, nhưng thấy Thạch Diệu Tổ đang cầm bông hoa, vẻ mặt phong lưu đi về phía bên này, Lâu Họa Ngữ tức giận đến tay đều đang run, Quan Sư tính tình lão thành, quyết định chủ ý, đột nhiên chỉ vào Thạch Diệu Tổ, trầm giọng quát lên: "Có trộm!"

Ma ma phía sau đi theo cách mấy bước, thấy phía trước dừng lại, còn đang khó hiểu thì đã nghe thấy Đào Yêu kêu to: "Mau đánh, đừng để kẻ trộm chạy thoát." Mấy ma na đầu tiên là hoảng sợ, nhưng nghĩ đến Nhị phòng nổi tiếng giàu có, đêm qua trong phủ có tiệc, có lẽ kẻ trộm nhân lúc đó đã lẻn vào, lập tức liền xong lên, gã sai vặt và hộ viện bên ngoài nghe tiếng cũng liền chạy tới.

Thạch Diệu Tổ còn đang cầm hoa, đang suy nghĩ về việc làm sao để lấy lòng thiên kim Hầu phủ như vị thư sinh phong lưu trong sách, sau này làm sao có thể tự do ra vào hiệu buôn của Tiền thị, khi nghe được "có trộm", gã quay đầu nhìn xung quanh, rồi lập tức giả vờ giơ tay ra hiệu về phía Lâu Họa Ngữ nói: "Biểu muội chớ sợ, có biểu ca ở đây, không cần gì phải sợ kẻ trộm! Ta.."

Gã chưa kịp nói xong thì một ma ma đã lấy một thanh gỗ trên giàn trồng hoa đánh mạnh vào đầu gã.

Các ma ma đi sau người thì lấy gậy, người thì nhặt hòn đá, người thì xắn tay áo, lập tức trộn lẫn vào nhau.

Lúc này bất quá mới giờ Mẹo (6 giờ sáng), Thạch Diệu Tổ bị một gậy đánh vỡ đầu, mặt đầy máu, muốn kêu lên nhưng lại bị một ma ma cho một bạt tay vào mặt, cho dù gã đã luyện võ từ nhỏ, nhưng ngặt nỗi các ma ma số lượng đông đảo, trong đó còn có hộ viện vừa đến, trong khoảng thời gian ngắn bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, xiêm y cũng bị xé đến rách nát, vì chạy quá vội vàng nên rơi thẳng vào trong bụi hoa tường vi, bị gai hoa đâm khắp người, đau đến kêu lên thảm thiết như một con heo bị giết thịt.

"Bịt miệng lại, kéo vào kho củi chờ bá nương xử lý." Lâu Họa Ngữ giả vờ sợ hãi, lạnh lùng nói.

Thạch Diệu Tổ còn muốn lên tiếng, nhưng đã bị một hộ viện đá vào bụng, khi mở miệng hét lên đau đớn, một chiếc khăn không rõ mục đích đã được nhét vào miệng gã.

Đào Yêu tự nhiên biết ý của Lâu Họa Ngữ, lập tức lấy từ trong tay áo ra hai túi tiền nặng nề, đưa cho ma ma cùng hộ viện: "Nhị gia không có ở nhà, trong viện đều là phụ nữ và trẻ con, mọi người dụng tâm nhiều hơn, sau khi phu nhân biết tất nhiên sẽ còn có hậu thưởng."

Mẹ con Tiền thị từ trước đến nay đều ra tay rất hào phóng, các ma ma và hộ viện lập tức vui vẻ ra mặt, lại đá Thạch Diệu Tổ thêm vài cái nữa, cho đến khi hoàn toàn biến thành đầu heo mới lôi đi.
 
53,684 ❤︎ Bài viết: 781 Tìm chủ đề
Chương 34: Phát bệnh

Nghe tin lão phu nhân bị bệnh, mọi người tự nhiên không thể rời đi, muốn thăm hỏi mấy câu.

Lâu Minh Nguyệt không cam lòng, còn muốn đi vào phòng trong, nhưng Hạ ma ma lại có sức ảnh hưởng, chỉ nhìn bà ta một cái, bà ta cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể dừng lại.

"Chỉ là tối qua đi ngủ muộn, dậy sớm nên có chút khó chịu, không có gì nghiêm trọng cả. Mọi người giải tán đi, để không quấy rầy Lão phu nhân nghỉ ngơi." Hạ ma ma ngăn cản mọi người muốn vào thăm, đặc biệt là sau khi liếc nhìn Lâu Minh Nguyệt một cái xong, lúc này mới quay người đi vào phòng trong.

Sau khi mọi người rời khỏi Xuân Huy Đường, Lâu Minh Nguyệt vội vàng kéo Tạ thị đi theo, bây giờ không có Lão phu nhân chống lưng, Lâu Minh Nguyệt vẫn mạnh mẽ nói: "Chẳng lẽ Nhị tẩu vẫn muốn giam giữ Diệu Tổ mãi sao, ta đây sẽ đi tìm cha ngay bây giờ, đến lúc đó e rằng rằng ngươi không chỉ trả lại Diệu Tổ mà còn phải bồi thường thêm!"

Tạ thị bị bà ta kéo đến, hận không thể liền quay người rời đi, cũng mất công Lão phu nhân dụng tâm lương khổ, giúp bà ta tìm được một nhà tốt, nếu không với bộ dạng này của bà ta, làm sao có thể có cuộc sống dễ chịu như vậy, e rằng đã sớm bị nhà chồng xoa nắn đến chết!

Mụ ta vội vàng cười với Tiền thị: "Nhị đệ muội, cùng là người một nhà với nhau, Nhị cô nãi nãi bất quá chỉ là nóng vội chút thôi, Diệu Tổ là khách, lại còn trẻ.."

"Đại tẩu nói đùa rồi." Tiền thị nhìn thoáng qua Lâu Minh Nguyệt, cười rạng rỡ: "Thật sự là không nhìn ra đó là Diệu Tổ, hiện tại đã sắp sang thu rồi, giờ Mẹo trời còn chưa sáng lắm, hắn lại trốn sau những bụi hoa ở hòn non bộ, lại không lên tiếng, lén lút.."

"Nhị tẩu." Lâu Minh Nguyệt nhìn thấy tỳ nữ trong hành lang cụp mắt xuống và giấu nụ cười, khi nghe những gì Tiền thị nói về con trai mình như thế, liền lớn tiếng nói: "Ta đây sẽ đi tìm cha xin hỏi cưới Ngũ Nương."

Bất kể có thành công hay không, hủy đều là thanh danh của Lâu Ngũ Nương, bà ta cũng không tin Nhị phòng có chỗ lợi.

Nhưng vừa dứt lời, bà ta đã nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên: "Không cần ngươi tìm, ta ở đây, ngươi muốn nói gì?"

Mọi người quay lại, lại thấy lão Hầu gia đứng ở góc hành lang, lạnh lùng nhìn Lâu Minh Nguyệt: "Không có việc gì thì trở về đi, la ó om sòm cái gì!"

"Cha!" Lâu Minh Nguyệt sinh lòng bất mãn, bất bình kêu một tiếng, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Mà lão Hầu gia chỉ khịt mũi lạnh lùng rồi đi vào phòng, thậm chí cũng không thèm nhìn ai.

Tiền thị gật đầu với Tạ thị, đồng thời bảo ma ma bên cạnh đưa Thạch Diệu Tổ đang bị nhốt trong kho củi đến viện của Lâu Minh Nguyệt, sau đó dẫn hai tỷ muội rời đi, thậm chí chuyện tìm thầy trị bệnh bốc thuốc cũng hờ hững, ngay cả thuốc dán cũng không lên tiếng bảo đưa đến một miếng, khiến Lâu Minh Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Những tỳ nữ trong Xuân Huy Viện đều là người của Lão phu nhân, miệng của họ thật sự rất nghiêm, ngay cả gió trong viện cũng không thoát ra được một chút nào, cho nên Lâu Họa Ngữ cũng không lo lắng về lời đồn bị lan truyền, dù sao mất cũng không chỉ là mặt của nàng.

Sau khi trở lại Nhị phòng, Tiền thị vẫn còn tức giận đến run rẩy, lập tức uống hai ngụm trà rồi nói với Lâu Họa Ngữ: "Nhìn xem? Còn nói bốn họ gì chứ, nàng ta như thế, ngay cả ta cũng không bằng, còn làm giá, khinh thường ta! Ta.."

Đang lúc tức giận đến không biết phải nói gì, lại nhìn thấy Lâu Họa Ngữ cười khúc khích vỗ lưng giúp bà, cô con gái thứ hai vuốt ve ngực bà, ấu tử háo hức nhìn bà, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, một tay ôm lấy Lâu Họa Thi, một tay nắm lấy tay Lâu Họa Ngữ: "Chỉ cần các con ổn là được, có mẹ ở đây."

Đôi mắt Lâu Họa Ngữ nóng lên, vươn vòng tay ôm lấy cánh tay Tiền thị, dạ mạnh một tiếng.

Sau khi ăn sáng xong, Tiền thị nghe tin Xuân Huy Đường thỉnh thái y, nên đến nhà kho để chọn dược liệu, hai tỷ muội Họa Ngữ và Họa Thi đương nhiên là phải đến học đường Nữ Học Vương thị.

Sau khi ra viện môn, Đào Yêu lấy cớ đi tặng đồ, nói với Lâu Họa Ngữ: "Mọi chuyện đều đã làm xong, không có lưu dấu vết, chờ thái y tới kiểm tra, có lẽ sẽ biết là canh có vấn đề."

"Ừ." Lâu Họa Ngữ vuốt tóc mái trên thái dương, nhìn thấy Lâu Họa Tâm ấy thế mà dẫn theo Thạch Diệu Huy đi tới, đáy lòng bật cười, xem ra Lâu Minh Nguyệt sẽ không rời đi nhanh như vậy.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back