Cổ Đại [Edit] Tái Sinh: Mưu Kế Của Sủng Phi Trong Thời Thịnh Thế - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 8 Tháng tư 2025.

  1. Chương 10: Ngươi không nên ức hiếp muội muội của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâu Họa Ngữ còn chưa bước vào học đường, đã nghe thấy có người đang chế nhạo Lâu Họa Thi và mình, bước chân đột nhiên dừng lại.

    Ở kiếp trước, mối quan hệ của nàng với em gái Lâu Họa Thi cũng không mấy tốt đẹp.

    Trước khi vào cung, Lâu Họa Thi cho rằng nàng thích xa hoa lãng phí, ham hư vinh, hơn nữa trong sáu môn của nữ tử, ngoài số học, những môn khác nàng luôn đứng cuối, những nương tử khác trong học đường thường cười nhạo Lâu Họa Ngữ, thậm chí còn liên lụy đến Lâu Họa Thi không khỏi khiến nàng ấy mất mặt.

    Sau khi vào cung, mối quan hệ càng trở nên tồi tệ hơn, Lâu Họa Thi cho rằng nàng vì theo đuổi hư vinh nên mới vào cung cùng cô mẫu Quý phi hầu cùng một người chồng, khiến nàng ấy bị bạn bè chế giễu, tự nhiên càng ghét nàng hơn.

    Ngay cả sau khi Lâu Họa Tâm được phong làm hoàng hậu, trong cung đại yến, Lâu Họa Thi cũng cáo bệnh không đi.

    Nhưng khi Lâu Họa Ngữ bị nhốt trong Kiêm Gia Cung, sau cái chết của cha mẹ, ngày càng trở nên khó khăn hơn, chỉ có Lâu Họa Thi lấy lý do thăm Hoàng hậu, đã bỏ rất nhiều tiền hối lộ một nữ quan để đến Kiêm Gia Cung một lần.

    Lúc ấy nàng ấy nhìn Lâu Hoa Ngữ cũng không nói gì, chỉ cởi áo ngoài ra, sau đó đưa áo khoác bên trong cho Lâu Họa Ngữ, trong chiếc áo đó được may vào đầy ngân phiếu, tất cả đều là từng tờ năm lượng, mười lượng, tổng cộng có chín trăm bốn mươi ba tờ, bảy ngàn ba trăm tám mươi lăm lượng.

    Một số ngân phiếu đã cũ và ố vàng, một số vẫn còn mới.

    Để tránh bị các ma ma lục soát người khi vào cung soát ra, cũng như không cho Hoàng hậu Lâu Họa Tâm phát hiện, Lâu Họa Thi chỉ có thể giấu nó trong quần áo.

    Và vì sợ bá nương trong phủ phát hiện, lúc nàng ấy may nó vào quần áo, ở trong phòng cũng không dám thắp đèn, mượn ánh trăng bên ngoài cùng với tỳ nữ bên cạnh cắt chiếc áo khoác trong ra, rồi lại may ngân phiếu vào, trên ngón tay tràn đầy lỗ kim, hai mắt đỏ hoe.

    Khi đó, một nhà ngoại tổ chết thảm, cha mẹ đều đã chết, Lâu Họa Thi lại bị Đại phòng giám thị, nên làm sao còn tiền!

    Nhưng nàng ấy lại nói với Lâu Họa Ngữ là đã cố ý đổi thành số tiền nhỏ để nàng tiện sử dụng, hối lộ nữ quan nội thị thì một tờ mười lượng hoặc năm lượng là đủ.

    Nhưng ba ngày sau khi Lâu Họa Thi rời cung, Lâu Họa Ngữ mới biết được, nàng ấy đã bị bá nương gả cho một kẻ ngốc, số tiền mà Lâu Họa Thi đưa cho nàng, có một phần là số tiền nàng ấy đã tiết kiệm từ khi còn nhỏ, phần còn lại là của hồi môn của Lâu Họa Thi, những gì có thể bán được, nàng ấy đều bán hết để đổi lấy tiền, Lâu Họa Thi lén bán của hồi môn của mình đưa tiền cho Lâu Họa Ngữ, chính là vì sợ nàng phải chịu khổ trong cung.

    Lâu Họa Ngữ nhớ lại đêm đó, sau khi Lâu Họa Thi rời đi, nàng và Quan Sư đã đếm từng tờ ngân phiếu ấy cả đêm.

    Trong học đường, Lâu Họa Thi đang tranh luận sôi nổi, người trêu chọc nàng ấy là Diệp Anh Mai, Tam nương tử của phủ Uy Viễn Hầu ở cùng phường, nàng ấy bằng tuổi Lâu Họa Ngôn, có mối quan hệ rất thân thiết, hơn nữa xuất thân từ thế gia võ tướng, nên sẽ biết một ít quyền cước, vì vậy Lâu Họa Thi nhiều lần đưa tay ra để lấy những tờ chữ to, nhưng đều bị Diệp Anh Mai tránh được, nàng ấy lại cười to hơn.

    Sau khi Lâu Họa Ngữ bước vào học đường, nhìn thấy Lâu Họa Tâm đang ngồi trước án kỷ với vẻ mặt bình tĩnh, cùng với các nương tử của Tam phòng Tứ phòng xem náo nhiệt, trong lòng buốt giá.

    Ngoại trừ Lâu Họa Tâm, tất cả các nương tử trong Tam phòng và Tứ phòng đều giả vờ như không nhìn thấy Lâu Họa Ngữ.

    "Ngũ tỷ." Lâu Họa Tâm còn gật đầu với nàng, nhưng giọng nói rất lớn, còn mang theo ý cười.

    Diệp Anh Mai nghe thấy Lâu Họa Ngữ tới, lập tức quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Lâu Ngũ Nương, ngươi phải cố gắng nhiều hơn nữa đấy, quỷ vẽ bùa của muội muội ngươi so với ngươi tốt hơn rất nhiều, còn chữ của ngươi ấy à, cho dù sau này trở thành thương phụ, e rằng khi hạch toán ngay cả bản thân mình còn không nhận ra nữa đấy."

    Nàng ấy vừa nói lời này, Lâu Họa Thị đang đoạt chữ tức giận trừng mắt nhìn Lâu Họa Ngữ, nhưng Lâu Họa Tâm lại mỉm cười, tựa như đang nhìn bọn họ vui đùa.

    Lâu Họa Ngữ đảo mắt nhìn, Lâu Họa Ngôn đã được định vào cung, đương nhiên phải ở nhà học lễ nghi, cho nên hiện tại nàng cũng xem như là nương tử lớn nhất của Lâu gia.

    Quy định của học đường nữ Vương thị là không thể mang tỳ nữ vào, cho nên mặt Lâu Họa Thi đã đỏ bừng vì tranh đoạt, nhưng không ai giúp đỡ hay mở miệng để ngăn cản.

    Lâu Họa Ngữ liếc nhìn Diệp Anh Mai, sau đó cầm nghiên mực trên bàn của nàng, đột nhiên ném mạnh vào Diệp Anh Mai.

    "Á!" Những nương tử khác khác trong học đường sợ hãi đến mức che miệng hét lên.

    Diệp Anh Mai thân thủ nhanh nhẹn, tự nhiên tránh được nghiên mực, nhưng mực còn lại trong nghiên mực cũng đã văng vào váy áo của nàng ấy, nàng ấy trợn mắt tức giận nhìn Lâu Họa Ngữ rồi nói: "Lâu Ngũ Nương ngươi dám!"

    "Ngươi không nên ức hiếp muội muội của ta." Lâu Họa Ngữ cười khẽ, cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn, chậm rãi đi về phía Diệp Anh Mai.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...