Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Nhân Vật Đại Phản Diện - Tinh Như Ngân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dreamer 471, 31 Tháng bảy 2021.

  1. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Nhân Vật Đại Phản Diện.

    http: //

    [IMG]https://i.imgur.com/1wuQSub.jpg[/IMG]


    [​IMG]

    Tác giả: Tinh Như Ngân

    Editor: Dreamer 471

    Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị Tình Duyên, Truyện Sủng, HE

    Số Chương: 531

    Văn án:

    Vân Thời Phi trở về cô năm mười lăm tuổi, lúc này cô vừa trở thành thiên kim nhà giàu có.

    Ngoan ngoãn, nghe lời, cô chỉ muốn bắt đầu cuộc sống của riêng mình.

    Ai ngờ cô lại gặp phải nhân vật phản diện đại ma vương.

    Trong trí nhớ của cô, vị lão đại này thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, hủy hoại của gia sản, lạnh lùng nhìn anh trai cô chết vì bệnh, tống cha cô vào tù.

    Những lão đại này ngày hôm nay, trầm tĩnh, nhu thuận, hay bị bắt nạt, còn rất thích bám lấy cô. Vân Thời Phi mềm lòng, cố gắng bảo vệ anh.

    Nhưng đến một ngày, chàng thiếu niên tội nghiệp được cô che chở ngày nào đã ôm cô vào lòng và hôn.

    Cô thập phần khiếp sợ.

    Anh vẻ mặt vô tội: "Nghe nói đây là biểu đạt của việc thích a, em không thích anh sao?"

    Cô cảm thấy có chỗ không đúng cho lắm nha?

    Nhân vật chính: Vân Thời Phi, Trình Liệt.

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - - Các Tác Phẩm Edit Của Dreamer 471
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng bảy 2021
  2. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 1: Trở lại tuổi mười lăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đau!

    Cái ót truyền đến từng đợt đau đớn, khiến cho Vân Thời Phi thập phần khó chịu. Lông mi rung động, cô mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.

    Còn sống?

    Từ tầng mười ngã xuống, không chết?

    Vân Thời Phi hít một hơi sâu, lê thân đứng dậy.

    Lại ẩn ẩn cảm thấy được có điểm không thích hợp.

    Cô như thế nào có thể rơi từ một tiểu khu cao cấp vào một ngôi nhà rách nát?

    Hơn nữa, cảnh vật xung quanh này cô lại cảm thấy rất quen thuộc.

    Là cái kia đêm khuya mộng quay về nơi ở hàng ngày.

    Rất nhiều năm sau Vân Thời Phi thường xuyên nghĩ, nếu cô ở năm mười lăm tuổi ấy, mọi chuyện trong căn phòng ấy hết thảy đều không xảy ra, chính mình hay không sẽ cùng Vân Tư Tư giống nhau, khảo thượng một cái nghiêm chỉnh học đại học, Mộ Thừa Trúc cũng sẽ không ghét bỏ cô.

    Cô từng vô số lần nghĩ muốn trở lại quá khứ, thay đổi hết thảy mọi thứ.

    Không nghĩ tới, cô thế nhưng thật sự về tới thời điểm này.

    Vân Thời Phi tâm tình thực phức tạp.

    Lại không có thời gian suy nghĩ sống lại như vậy là một việc rất quỷ dị.

    Cô chỉ biết là, không thể dẫm lên vết xe đổ.

    Hiện giờ nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng kế tiếp, Vân Tư Tư sẽ mang theo cha mẹ cùng với bạn bè của cô lại đây, sau đó phát hiện cô quần áo không chỉnh tề cùng một người đàn ông ở chung trong một phòng.

    Lời đồn như gió thổi đến trường học.

    Nhà trường Luôn luôn lấy * dưỡng phẩm hạnh của học sinh làm việc chính, trực tiếp đem cô đuổi khỏi trường.

    Cuối cùng, cô phải học ở một trường trung học tồi tệ nhất thành phố với nền tảng kém cỏi, thậm chí không thể thi đậu đại học, cuối cùng chỉ có thể đi làm sớm.

    Nhân sinh như một hiệu ứng Domino, một sựu kiện nhỏ liền đem cả cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn.

    Không nghĩ tới thế nhưng cô có thể trở lại nơi đây, Vân Thời Phi hốc mắt ửng đỏ.

    Nhưng cô cũng không rảnh tự hỏi nhiều như vậy, trong đầu chỉ có một ý niệm, Chạy!

    Nhưng cửa mở không được, bị khóa?

    Phỏng chừng là Vân Tư Tư làm.

    Cô sẽ đến nơi này, cũng là Vân Tư Tư lừa cô nói Mộ Thừa Trúc muốn gặp cô, cô lòng tràn đầy vui mừng mà chạy tới đây.

    Kết quả là sau khi vào nhà, bị Vân Tư Tư một gậy đánh ngất, tỉnh lại không lâu thì Vân Tư Tư đã tới rồi, bắt đầu vu khống cho cô.

    Thất sự là sốt ruột!

    Vân Thời Phi nghĩ đến lúc trước chính mình cứ như ngu ngốc vậy tin tưởng những lời nói dối của Vân Tư Tư.

    Cô lại thử đẩy cửa sổ.

    Cửa sổ tự nhiên cũng bị khóa, bất quá đây là cửa sổ thủy tinh, nhưng thật ra hành động rất dễ.

    Vân Thời Phi đưa ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhấc chiếc ghế dựa bên cạnh hướng cửa sổ ném tới.

    Rầm___

    Cửa sổ ngay lập tức vỡ nát, mảnh thủy tinh vung vãi dưới đất.

    Cô chuẩn bị nhảy qua cửa sổ trốn đi.

    Lại bỗng nhiên nhận thấy được phía sau có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

    Cô quay đầu lại, thiếu chút nữa chết lâm sàn tại chỗ.

    Trong đêm đen tối, hoàn cảnh u ám, chỉ chó thể mượn ánh trăng ngoài cửa sổ mới có thể mô hồ phân biệt được đồ vật trong phòng.

    Một người đột ngột đứng ở phía sau nàng giống như bóng ma quỷ mịn và ân trầm.

    Hơn nữa ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng không có một tia độ ấm.

    Như là băng sơn tuyết lĩnh, toàn thân phát ra khí lạnh.

    Cần phải nói là xem cô, không bằng nói là đang quan sát, tựa như quan sát chú chuột trắng trong phòng thí nghiệm.

    "Cái kia, chúng ta đi ra ngoài thôi." Vân Thời Phi thở ra một hơi, sau đó cận thận mở miệng.

    Thiếu niên không nói lời nào, như trước nhìn chằm chằm cô.

    Ánh trăng chiếu vào trên mặt hắn, tái nhợt không chút huyết sắc, đôi môi mỏng nhàn nhạt, giống như ma cà rồng trong đêm đen.

    Vân Thời Phi cảm thấy da đầu tê dại: "Đợi lát nữa em gái tôi có thể sẽ đến đây, đến lúc đó một đám người phát hiện ra chúng ta ở trong này sẽ rất phiền toái."

    Cô cố gắng giải thích, thiếu niên lại như trước ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.

    Cô mơ hồ nhớ ra, chính thiếu niên lạnh lùng này đã khiến gia đình giàu có của cô phá sản.

    Lại trơ mắt nhìn anh trai chết, đem cha cô đưa vào tù.

    Nghĩ đến đây, Vân Thời Phi liền run rẩy.

    Bất quá lúc này hắn còn chưa có năng lực lớn như vậy, vẫn là một thiếu niên cái gì cũng đều không hiểu.

    Cũng không biết hắn vào đây bằng cách nào, là trong lúc vô ý đi vào hay là cũng bị người hãm hại?

    Đánh giá về gia đình hắn, không quá giống sẽ bị người hãm hại nha.

    "Chị, chị ơi, chị là ở bên trong phải không? Ba mẹ, con giống như nghe thấy tiếng của chị."

    Tiếng Vân Tư Tư vang lên ở cửa.

    Phải không? Kia chúng ta chạy vào xem xem. "Cha cô Vân Thiên nói.

    Vân Thời Phi:"... "

    Cô vừa rồi không có nói chuyện nha.

    Bất quá cô cũng không thể để ý nhiều như vậy, nếu không đi chờ bọn họ tiến vào liền coi như xong rồi.

    Nhưng chờ cô chuẩn bị nhảy qua cửa sổ trốn đi, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Trình Liệt:" Anh có đi hay không? "

    Cô không biết Trình Liệt như thế nào lại đi vào nơi này, nhưng tóm lại cũng từng cùng cô bị người ta nói xấu qua, coi như là cùng chung hoạn nạn.

    Trình Liệt ngơ ngác nhìn về phía cô, tựa hồ như không hiểu ý của cô.

    Vân Thời Phi thở dài, cố gắng giải thích:" Theo tôi rời đi, bằng không sẽ có chuyện không hay xảy ra. "

    Cô nói xong, đã theo cửa sổ nhảy xuống.

    Cô chỉ có thể chờ anh một phút đồng hồ thôi nha.

    Anh không không đi, cô cũng không có biện pháp.

    Hiện giờ, cô chỉ có thể chăm sóc bản thân, mang thêm người nữa vẫn là như vậy có chút đặc biệt, nếu không cẩn thận sẽ lật ngược tình thế.

    May mắn thay, Trình Liệt nghe hiểu lời của cô, anh leo lên cửa sổ.

    Sau khi anh tiếp đất, Vân Thời Phi liền kéo anh chạy đi.

    Hai người đi một vòng lớn, trục tiếp từ cánh cửa ở sân sau đi thẳng.

    Ngôi nhà này bị bỏ hoang đã lâu, ngày xưa bọn nhỏ thích ở trong này chơi trốn tìm.

    Không nghĩ tới Vân Tư Tư lại lựa chọn nơi này để hủy hoại danh tiếng của cô.

    Bất quá, đều đã là chuyện của đời trước rồi.

    Hiện tại, cô cuối cùng đã trốn thoát.

    Thoát khỏi cơn ác mộng đó.

    Nhưng cô biết, bây giờ còn chưa thể hoàn toàn thả lỏng.

    Cho dù vượt qua được cửa ải này, nhưng kế tiếp trở về khẳng định sẽ bị cha mẹ cô chất vấn, vì cái gì mà đi nhiều giờ vẫn chưa về nhà.

    Cô nên trả lời như thế nào đây?

    Nghĩ đến đây, Vân Thời Phi nhìn về phía Trình Liệt: :" Trình Liệt, làm ơn giúp tôi một việc. "

    Trình Liệt nhìn về phía cô.

    Lại là ánh mắt tối đen u tĩnh kia, thẳng tắp, không có một chút cảm xúc.

    Ánh mắt như vậy, bạn căn bản không biết anh ta đang nhìn mình hay là đang nhìn địa phương khác.

    Cũng căn bản không biết, hắn đến tột cùng có thể nghe hiểu lời nói của bạn hay không.

    Nhưng thông qua sự kiện vừa rồi, Vân Thời Phi biết là Trình Liệt có thể nghe hiểu lời cô nói.

    Cô hướng anh nở một nụ cười sáng lạn:" Tôi không biết anh như thế nào chạy đến trong căn phòng kia, nhưng là hiện tại tôi đưa anh về nhà, anh đừng cùng người trong nhà anh nói chúng ta ở chung trong cái căn phòng kia được không? Đã nói.. đã nói anh lạc đường, sau đó trùng hợp gặp tôi, tôi đưa anh trở về nhà."
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng bảy 2021
  3. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 2: Con Gái Ruột

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như vậy chính là lí do thoái thác hoàn mỹ nhất.

    Trình Liệt bởi vì mắc chứng tự kỷ, không cùng người khác giao tiếp, cũng không lắng nghe lời nói của người khác, chỉ đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình.

    Anh không nhận ra được đường đi, bởi vậy mỗi lần Trình Liệt ra ngoài, đều sẽ có người đi theo. Ở trong trí nhớ mơ hồ của Vân Thời Phi, Trình gia thập phần cưng chiều Trình Liệt.

    Bởi vậy, Vân Thời Phi không nghĩ ra, vì cái gì mà sau này Trình Liệt lại trở nên tuyệt tình như vậy.

    Nhưng cô hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy. Trình Liệt lúc này còn không phải nhiều năm sau trở thành một người lãnh khốc hay sao. Anh im lặng, nhu thuận, lắng nghe lời cô, thế là đủ.

    Thiếu niên như trước vẫn không mở miệng, ánh mắt lại nhìn theo gương mặt cô rồi di chuyển xuống ngực cô.

    Vân Thời Phi: "..."

    Cô theo bản năng nhìn xuống, nhìn thấy cúc áo trước ngực mở rộng, nháy mắt xấu hổ vô cùng. Trong cơn hoảng loạn, cô thế nhưng quên chính mình quần áo không chỉnh tề. Vân Tư Tư vì định tội danh cho cô mà đem nút cài áo trước ngực cô cởi ra. Lúc này quần áo của cô rộng mở, lộ ra nội y bên trong. Những cô gái ở tuổi này của cô, bộ ngực đã hơi hơi phát triển nên sẽ mặc một chiếc áo bra bên trong. Vừa vặn che chắn bộ ngực.

    Nhưng nhìn vẫn là quá mức bại lộ. Cô cuống quít quay lưng lại, đem út áo toàn bộ cài lại.

    Trong lòng cũng cảm thấy may mắn, hoàn hảo Trình Liệt cái gì cũng đều không hiểu.

    Ban đêm thực im lặng, có thể nghe được cả tiếng dế kêu vang.

    Ở Nam Thành năm 1996, cuộc sống về đêm của con người không phong phú như sau này. Mọi người trên cơ bản đều là cơm nước xong xuôi thì đi tản bộ sau đó liền về nhà.

    Lúc này, Vân Thời Phi cùng Trình Liệt từng bước từng bước đi về phía trước.

    Một lúc sau, liền đi đến trước cửa Trình gia. Vân Thời Phi Liền nhấn chuông cửa.

    Anh trai Của Trình Liệt thò đầu ra, nhìn thấy Vân Thời Phi thì có chút ngạc nhiên. Vân Thời Phi hướng Trình Hoài mỉm cười: "Chào anh, em vừa rồi ở bên ngoài đi dạo thì thấy trình Liệt bị lạc đường nên đưa hắn về."

    "Cảm ơn em a." Trình Hoài nhìn Vân Thời Phi với vẻ mặt cảm kích.

    Bất quá, Vân Thời Phi cảm thấy được biểu hiện của Trình Hoài có chút kì quái. Nhưng cô đầu óc lúc này rất loạn, nhất thời vẫn chưa thể nghĩ ra, khóe mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang chạy tới đây, liền hướng Trình Liệt vẫy tay: "Tôi về trước đây, tạm biệt."

    Bọn họ giờ tốt xấu gì cũng có chút tình nghĩa, chỉ hy vọng Trình Liệt sẽ không tiếp xúc với cô nữa.

    Trình Liệt vẫn là biểu tình lạnh lùng như trước, tựa hồ như ở trrong thếgiới của anh, không có gì có thể tiến vào được. Trong nháy mắt, Vân Thời Phi cảm thấy được anh cũng có chút đáng thương. Cô tuy rằng tình cảnh không tốt, nhưng ít ra cô vẫn khỏe mạnh.

    Nhưng Trình Liệt thì không, anh lạnh như một khối băng, không ai dám tiếp cận cả. Ngay cả người nhà của anh cũng vậy. Trình Hoài lúc này đang đứng ở cách đó không xa, tuy rằng cười cười nói nói, nhưng cũng không tới gần Trình Liệt.

    Vân gia.

    "Ba mẹ, sự tình chính là như vậy." Vân Thời Phi buông xuống mặt mày, nhu thuận giải thích rõ mọi chuyện tối nay. Cô nói, chính mình muốn làm quen hoàn cảnh ở bên ngoài, nên mới ra ngoài đi dạo một chuyến. Ai biết mới vừa nói xong, Từ Nhã liền giáng một cái tát xuống mặt Vân Thời Phi.

    "Vân Thời Phi, cánh của cô cứng rồi phải không? Vẫn nghĩ muốn chọc giận ta, đêm tối chạy ra ngoài chơi? Cô có biết vừa rồi cả nhà chúng ta, còn có bạn bè của Tư Tư đi tìm cô bao lâu không?"

    Vân Thời Phi bị cái tát này làm cho choáng váng. Sự đau đớn trên mặt dữ dội đến mức len lỏi vào tận tim. Hóa ra, cho dù thoát khỏi sự sỉ nhục đó thì tình hình cũng không trở nên tốt hơn là bao.

    "Mẹ, đừng đánh chị ấy." Vân Tư Tư đứng dậy, đi đến bên người Vân Thời Phi, "Chị, chị có đau không? Em lấy cho chị ít thuốc để bôi lên nhé." Giọng Vân Tư Tư tựa như là thanh âm của chim hoàng oanh vậy, êm tai cực kỳ. Khi cô ta đến, còn có một làn gió thơm bay tới.

    Vân Tư Tư mười lăm tuổi, là cô gái xinh đẹp nhất trong tiểu khu này. Cô ta có gương mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn, mặc một chiếc vái liền màu trắng, sạch sẽ lại đơn thuần. Lúc này, đôi mắt đen láy tràn đầy lo lắng, tựa hồ như sắp khóc, thập phần động lòng người.

    Không giống Vân Thời Phi.

    Mặc dù Vân Thời Phi trở về nhà trước bọn họ, rửa mặt một phen. Nhưng dù quần áo có sạch sẽ tới đâu, cô cũng không thể che dấu dáng vẻ thô kệch của mình. Vì bị suy dinh dưỡng từ nhỏ nên cô vừa gầy vừa đen, cùng Vân Tư Tư đứng chung một chỗ, chính là một con vịt xấu xí và một con thiên nga trắng.

    Rõ ràng là chị em, lại cách nhau một trời một vực như vậy.

    "Thật sự là không bớt lo! Con nhìn Tư Tư đi, rồi nhìn lại mình xem, tuy rằng ta biết, con không phải do ta nuôi lớn, nhưng trong người con như thế nào cũng chảy dòng máu của chúng ta, như thế nào lại kém cỏi như vậy?" Từ Nhã cằn nhằn liên miên, hiển nhiên, bà đối với cô thập phần thất vọng.

    Không phải do bà nuôi lớn.

    Vân Thời Phi lông mi run lên.

    Vốn dĩ cô mới là con gái duy nhất của nhà họ Vân, bởi vì năm đó cha mẹ bận đi công tác đột xuất nên giao cô cho bảo mẫu chăm sóc, bảo mẫu lại mắc nợ cờ bạc, thấy cô nhu thuận đáng yêu nên liền trực tiếp đe mcô mang đi bán cho người khác.

    Một năm sau, gia đình mua cô mang thai, sinh được con trai, lại đem cô bán cho một gia đình khác. Vân Thời Phi cứ như vậy, lớn lên đầu đường xó chợ.

    Thẳng đến một tháng trước, Vân Thiên Thành tìm được cô, nói ra thân thế của cô, đem cô từ nông thôn trở về Nam thành. Và vị trí vốn thuộc về cô sớm đã bị Vân Tư Tư thay thế.

    Bởi vì thân thể Từ Nhã có vấn đề, bà không thể có con được nữa, hơn nữa năm đó bọn học đối với cô nhớ nhung rất nhiều, liền đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ có bộ dáng giống Vân Thời Phi, bởi vì tượng niệm cô, liền gọi là Tư Tư. Vân Tư Tư mang trong mình sự kỳ vọng của Vân Thiên và Từ Nhã mà lớn lên nổi bật và rực rỡ.

    Mà cô con gái ruột Vân Thời Phi của bọn họ, giống như là bị người ta dẫm nát trong lòng bàn chân, chật vật không chịu nổi. Vân Thời Phi hiểu tâm trạng của Từ Nhã lúc này, nếu là cô, cô cũng không thể nào chấp nhận được.

    Nhưng là, loại chuyện bị bắt đi này, trách cô sao? Lúc ấy cô mới nhiêu tuổi? Chưa đầy ba tuổi.

    Vân Thiên Thành nghe không nổi nữa, liền ngăn Từ Nhã đang nói không ngừng: "Được rồi, đứa trẻ mấy năm nay cũng không dễ dàng, bà bớt tranh cãi đi,"

    "Ông không biết, Tư Tư vừa nãy vì tìm nó, suýt chút nữa là ngã, Tư Tư hơn hai ngày nữa còn phải tham gia cuộc thi khiêu vũ đó? Nếu vì vậy mà không thể tham gia, phải làm bao bây giờ!" Giọng điệu Từ Nhã trở nên sắc bén.

    "Mẹ, không có việc gì.. Con.. Con không sao, chỉ cần chị bình an là tốt rồi." Vân Tư Tư ôm lấy Từ Nhã nói. Cô ta nói xong, ánh mắt dừng lại ở trên người Vân Thời Phi, Vân Thời Phi nhìn thấy sự đắc ý không thể che dấu trong mắt cô ta.

    Cô rũ mi xuống che dấu suy nghĩ của mình.

    Vân Tư Tư cùng Từ Nhã tình cảm rất tốt, mà cô, liền chưa từng cùng Từ Nhã có hành động làm nũng như vậy.

    Lời nói của Vân Tư Tư như là một mồi lửa đem lòng thương tiếc trong người Từ Nhã châm lên: "Tư Tư, con chính là rất lương thiện, về sau ra xã hội nhỡ bị lừa thì phải làm sao bây giờ? Người khác làm sai, con không cần thay nó chịu trách nhiệm?"

    "Từ Nhã, bà đang nói cái gì vậy, Thời Phi là con gái ruột của bà đó." Vân Thiên Thành nghe không nổi nữa, phải lên tiếng. Từ Nhã lúc này mới nghĩ đến giọng điệu của mình có hơi nặng nề.

    Mà lúc này, Vân Thời Phi không có hé răng, bụm mặt, thật cẩn thận nhìn bà, tựa hồ có chút sợ bà. Biểu tình như vậy, làm cho lửa trong lòng Từ Nhã đánh tan hơn phân nữa, bà bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Đúng vây, Vân Thời Phi dù thế nào cũng là con gái ruột của bà, thất lạc nhiều năm như vậy, cô ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực như vậy, vì cái gì mới cùng cô ở chung một tháng lại không có chút kiên nhẫn nào như vậy.

    Không nên như vậy nha.

    Vân Tư Tư nhịn không được trợn tròn mắt.
     
  4. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 3: Giải quyết mâu thuẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Tư Tư không rõ vì cái gì mà Vân Thời Phi không khóc không nháo gì cả? Phải biết rằng, lúc trước mỗi khi Từ Nhã mắng cô, cô liền nổi điên, chỉ trích bọn họ vì cái gì lúc trước không xem trọng cô, thậm chí ngay cả cô ta cũng bị mắng chung luôn.

    Cuối cùng trận mâu thuẫn này, lấy sự nhường nhịn của ba người bọn họ mà giải quyết. Vân Tư Tư biết loại nhẫn nhịn này có vẻ nhìn như là nhượng bộ, kỳ thật chính là một loại phản kháng. Một ngày nào đó, Vân Thời Phi ở trong lòng Từ Nhã cùng Vân Thiên Thành, ngoại trừ một chút quan hệ huyết thống thì cái gì cung đều không có.

    Lúc này, Vân Thời Phi cũng biết Vân Tư Tư đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cô đã không còn là con người của kiếp trước nữa, sống lại một lần nữa, như thế nào cũng không thể phạm phải những sai lầm của trước kia được.

    Quy tắc bảo toàn sinh mệnh của cô đời này chính là cả đời bình an!

    "Ba mẹ, Tư Tư, thực xin lỗi, là con đã làm mọi người lo lắng. Mọi người nếu không thích con, con sẽ trở về sống ở trấn Liên Hoa." Thanh âm nữ hài tử nhẹ nhàng. Khó được Vân Thời Phi tâm bình khí hòa như vậy, dịu ngoan giống như một con cừu nhỏ, cùng quá khứ không hề giống nhau vì bị bọn họ giáo huấn một chút đã mất bình tĩnh.

    Vân Thiên Thành nhịn không được tiến lên, sờ sờ tóc Vân Thời Phi: "Thời Phi, con là con gái của chúng ta, ba mẹ sao có thể không cần con được." Nói xong ông nhìn thoáng qua Từ Nhã.

    Trái tim Từ Nhã cũng dịu lại, nhìn cô nói: "Vừa rồi là mẹ không tốt, ta không nên đánh con."

    Nhìn thấy Vân Thời Phi như vậy, bọn họ không khỏi ngẫm lại chính mình. Dù Vân Thời Phi có tồi tệ đến thế nào đi nữa, cũng là con gái của bọn họ a, cô ở nông thôn sinh sống nhiều năm như vậy, hiện giờ trở về cũng đã không tồi rồi, bọn họ còn có thể hy vọng xa vời cái gì nữa?

    Từ Nhã nói xong, liền cầm hòm thuốc đi ra bôi thuốc trên mặt cho Vân Thời Phi. Một bên Vân Tư Tư hoàn toàn chết lặng.

    Sao lại thế này, không nên thành ra như vậy nha!

    Vân Thời Phi hẳn là nên sinh khí phản kháng, đại náo một hồi mới phải chứ!

    Cô ta ngây người nhìn ba người bọn họ. Cô ta mới không phải là người ngoài, nếu Vân Thời Phi không xuất hiện, cô ta chính là tiểu thư duy nhất của Vân gia, là cô công cúa được sủng ái!

    "Chị, chị hôm nay rõ ràng ở trong căn phòng đó, sao chị lại chạy vậy?" Vân Tư Tư ngây ngô hỏi, "Em nhớ rồi, chị ban đầu là muốn đi tới đó gặp Mộ ca ca, chị không thấy hắn sao?" Vân Tư Tư nói chính là Mộ Thừa Trúc.

    Vân Thời Phi mi tâm nhảy dựng, cô cũng không quên hôm nay Vân Tư Tư đưa cô đến căn phòng bỏ hoang kia để tìm Mộ Thừa Trúc. Cái tên Mộ Thừa Trúc này, cơ hồ là đã từng cùng với cô gắn bó cả đời.

    Sau khi cô được đưa về nhà họ Vân, cô đã yêu Một Thừa Trúc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô đã rất cố gắng để dõi theo từng bước đi của anh ta, mặc kệ Mộ Thừa Trúc đi đến nơi nào, cô liền theo hắn tới đó. Sau cùng cô cũng đã đạt được ước nguyện, cùng Một Thừa Trúc ở chung một chỗ.

    Nhưng cuối cùng, Mộ Thừa Trúc lại vì Vân Tư Tư đẩy cô ngã xuống từ hơn mười tầng.

    "Vân Thời Phi, cô chết đi, Tư Tư có thể kế thừa tài sản sản của Vân gia, người như cô căn bản khoogn xứng trở thành nữ chủ nhân của Mộ gia."

    Những lời này của Mộ Thừa Trúc vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

    Nó giống như một câu thần chú.

    Từng có bao nhiêu yêu, hiện giờ hồi tưởng lại liền có bấy nhiêu hận.

    Vân Thời Phi hít hơi sâu, làm cho chính mình bình tĩnh. Sống lại đời này, cô nên vì chính mình hảo hảo sống tốt.

    Vân Thiên Thành cùng Từ Nhã nghe tháy lời nói của Vân Tư Tư, đều nhịn khong được nhìn về phía Vân Tư Tư. Về mối quan hệ giữa Mộ Thừa Trúc với Vân Thời Phi, họ ít nhiều cũng biết. Bọn họ cùng Mộ gia mối quan hệ rất tốt, Vân Tư Tư cùng Mộ Thừa Trúc là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

    Sau khi Vân Thời Phi trở lại, luôn thích ở cùng một chỗ với Mộ Thừa Trúc mặc kệ việc Một Thừa đối với cô tỏ thái độ lạnh lùng thản nhiên. Bọn họ ít nhiều cũng cảm giác được, Vân Thời Phi đối với Mộ Thừa Trúc có tình cảm không bình thường.

    Tuổi này là thời điểm dễ dàng có mối tình đầu, bọn họ đều sợ Vân Thời Phi làm ảnh hưởng tới việc học tập, nên đã yêu cầu cô ít cùng Một Thừa Trúc ít lui tới. Hiện giờ nghe Vân Tư Tư nói như vậy, chẳng lẽ mới vừa rồi Vân Thời Phi không phải ra ngoài đi dạo, mà là đi tìm Mộ Thùa Trúc?

    Tâm trạng Vân Thiên Thành và Từ Nhã nháy mắt liền thay đổi.

    Nhưng Vân Thời Phi lại lạnh nhạt nhìn về phía Vân Tư Tư. Ánh mắt lạnh lùng mà yên tĩnh, như là một lưỡi dao sắc bén, khiến cho trái tim Vân Tư Tư run rẩy. Từ khi nào thì Vân Thời Phi lại có ánh mắt như vậy, điều này làm cho cô ta có một dự cảm không tốt.

    Lúc này, chuông cửa vang lên.

    Vân Tư Tư tiến lên mở cửa, liền thấy bác Thành trong tay ông cầm không ít quà cáp, có chút kinh ngạc.

    "Chú Trình, sao chú lại tới đây, mời chú vào ạ." Vân Tư Tư nói chuyện nhẹ nhàng, bên môi cong lên một vòn cung nhạt, điễm tĩnh dịu dàng, là kiểu mà người lớn tuổi muốn thấy nhất.

    Nhưng trong lòng cô ta có chút suy nghĩ, tại sao Tình Quốc Dân lại đến vào lúc này?

    Ta là đến để cảm tạ Thời Phi. "Trình Quốc Dân nói.

    Cảm tạ Vân Thời Phi? Vân Tư Tư có chút không phản ứng được.

    " Lão Trình, làm sao vậy? "Vân Thiên Thành hỏi.

    " Trình Liệt lúc chạng vạng đã bị lạc đường, may mắn Thời Phi phát hiện ra hắn, liền đưa hắn về nhà. "Trình Quốc Dân nói.

    Thế nhưng lại có chuyện như vậy?

    Vân Tư Tư một lần nữa trừng mắt nhìn về phía Vân THời Phi, cũng không biết đem nay là lần thứ mấy cô ta trừng mắ rồi nha. Cô ta thật sự kinh ngạc, vì cái gì mọi chuyện xảy ra hôm nay, lần lượt vượt qua mọi dự đoán của cô ta? Rõ ràng trước đó, mỗi lần cô ta chỉnh Vân Thời Phi, đều thành công. Lần này, cô ta đã tỉ mỉ thiết kế kế hoạch, quyết tâm hủy hoại cả người Vân Thời Phi.

    Ý muốn của cô ta là muốn hất Vân Thời Phi ra khỏi cuộc sống này, cuối cùng cô lại tránh được. Thậm chí còn làm cho Trình Quốc Dân vội tới cảm ơn.

    Ở tiểu khu này của bọn họ đều là người có tiền, Trình gia lại càng không cần phải nói, Trình Quốc Dân từ rất sớm đã trở thành một doanh nhân thành công, không ngừng phát triển sản nghiệp trong nước, ở nước ngoài cũng có sản nghiệp ở rất nhiều nơi.

    Cô ta còn nhớ rõ cha muốn cùng Trình Quốc Dân hợp tác.

    Vân Thiên Thành cùng Từ Nhã thập phần kinh ngạc.

    Chờ Trình Quốc Dân đi rồi, Vân Thiên Thành hỏi Vân Thời Phi" Con đưa Trình Liệt về nhà nên mới chậm trễ nhiều thời gian như vậy? Như thế nào lại nói với chúng ta? "

    " Giáo viên đã nói, làm việc tốt không cần lưu danh."Vân Thời Phi nhẹ giọng nói.

    Nói là nói như vậy, nhưng kỳ thật cô cố ý ở cửa Trình gia nán lại trong chốc lát, vừa vặn thời gian Trình Quốc Dân tan tầm, cô nhìn khi xe Trình Quốc Dân chạy lại gần, rồi mới đi. Trình Quốc Dân sẽ thác mắc cô tại sao lại cùng Trình Liệt xuất hiện ở đây, Trình Hoài sẽ không dấu diếm, từ đó ông sẽ biết được chuyện cô đem Trình Liệt trở về.

    Lấy tình yêu thương của Trình Quốc Dân, khẳng định sẽ tới cửa tặng quà cảm ơn.

    Mà cô, cũng có thể lấy cơ hội này làm cho Vân Thiên Thành cùng Từ Nhã chuyển biến thái độ đối với cô. Đem chuyện đêm nay hoàn toàn trở thành quá khứ. Mức độ hoàn mỹ nhất mà cô có thể làm được chỉ có vậy.

    Ngay cả khi Vân Tư Tư lên kế hoạch với trăm ngàn sơ hở, nhưng cô vẫn chưa thể vạch trần bộ mặt đạo đức giả của cô ta trước mặt cha mẹ.

    Vân Tư Tư trước sau đều luôn là một hình tượng ôn nhu lương thiện. Cha mẹ cô cũng rất tin tưởng lời nói của Vân Tư Tư.

    Nếu cô cùng Vân Tư Tư có mâu thuẫn trong lời nói, theo bản năng bọn họ đều sẽ khẳng định là cô nối.

    Tựa như đời trước, cô bị người ta nói xấu khi ở chung một chỗ với Trình Liệt, Vân Tư Tư tùy tiện nói hai câu, liềm làm cho cha mẹ cô tin rằng là cô muốn vào Trình gia nên mới đi câu dẫn Trình Liệt. Vậy nên đối với cô cực kỳ thất vọng.
     
  5. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 4: Bắt nạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tưởng tưởng đến điều đó, Vân Thời Phi cảm thấy khó chịu. Cô không thể lấy trứng chọi đá, kinh nghiệm đời trước nói cho cô biết, mất nhiều hơn được.

    Hiện giờ Vân Tư Tư được rất nhiều người yêu thích. Cô còn nhớ rõ, từ khi cô trở về nhà, Từ Nhã vì làm cho Vân Tư Tư yên tâm, sẽ không vì cô trở về mà bỏ mặc Vân Tư Tư, cố ý đối với cô thập phần lãnh đạm. Để cho ngủ ở căn phòng trong góc khuất, căn phòng kia ánh sáng không tốt, hàng năm lạnh lẽo. Phòng cũng khong được chuẩn bị chu đáo.

    So với căn phòng màu hồng phấn mơ mộng như công chúa của Vân Tư Tư, căn phòng trống trải của cô trừ bỏ một chiếc giường, một cái bàn học và thêm một cái tủ quần áo, cái gì cũng đều không có.

    Vẫn là sau này, cô tùy hứng năn nỉ, họ mới lục tục mua rất nhiều đồ vật này nọ. Lúc đó, cô bị tâm hư vinh quấy phá, yêu cầu phòng cô với phòng Vân Tư Tư phải bố trí giống nhau. Đương nhiên đây cũng không phải là điều cô muốn, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với lúc này.

    Nhưng cô lại quá ương ngạnh, lại làm cho mối quan hệ mẹ con trong lúc đó có khoảng cách càng ngày càng lớn, rốt cuộc không thể cứu vãn được.

    Nghĩ đến đây, vân Thời Phi hít một hơi thật sâu.

    Việc nặng một đời, đại khái là ông trời muốn cho cô cơ hội bù đắp lại những tiếc nuốt của đời trước.

    Cô sẽ không tùy hứng giống như đời trước nữa, những những thứ thuộc về cô, cô sẽ không dễ dàng buông tay.

    Bất quá lần này, cô thập phần may mắn khi Trình Liệt nghe lời mình, nếu anh nói ra cái gì đó, cô liền gặp phiền phức. Nghĩ đến đây, trong đầu Vân Thời Phi không khỏi hiện lên gương mặt thiếu niên lạnh lùng kia, một mảnh yên tĩnh, giống như một vùng tuyết rộng lớn. Cô đã từng nghe qua một câu, những bệnh nhân tự kỷ đều là những đứa trẻ của vì sao, một mình tỏa sáng trong bầu trời đêm đen xa xăm.

    Anh cũng là như vậy sao?

    * * *

    "Vân Thời Phi, tôi cảnh cáo cậu, không được lại gần anh trai của tôi nữa."

    Vào thứ hai, Vân Thời Phi vừa tới trường liền bị Mộ Gia Vũ chỉ vào mũi cảnh cáo một câu.

    Cô ta nhìn chằm chằm Vân Thời Phi, biểu tình chán ghét, "Nghe nói cuối tuần cậu còn đến tiểu khi tìm anh tôi? Đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh tôi không có khả năng sẽ để ý đến cậu đâu."

    Mộ Gia Vũ là em gái Mộ Thừa Trúc, là bạn tốt của Vân Tư Tư. Là Vân Tư Tư cùng cô ta nói cái gì đó đi.

    Đời trước cũng không có phát sinh tình huống như vậy nha. Bởi vì khi đó cô đã bị trường họ đuổi học.

    Hiện tại, bởi vì không có chuyện xảy ra trong căn phòng kia, nên hết thảy mọi chuyện đều thay đổi.

    Vân Thời Phi nghĩ tới đây, tâm tình liền trở nên tốt hơn.

    Cô không tự chủ được mà bất giác nhếch khóe miệng, hai mắt cong lên, long lanh như ánh sáng bình minh. Nhìn cô cười, Mộ Gia Vũ sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Bình thường Vân Thời Phi bị cô ta mắng, đều sẽ mắng trả lại.

    Nhưng hiện tại, cô còn nở nụ cười?

    "Cậu cười cái gì?" Mộ Gia Vũ hung hăng hỏi.

    Vân Thời Phi phục hồi tinh thần, lập tức thu lại nụ cười: "Tôi không cười."

    Cô nói chuyện thật cẩn thận, giọng nói yếu ớt, giống như có thể bị một cơn gió thổi tan biến.

    Cô một chút cũng không muốn trêu chọc Mộ Gia Vũ, vốn xử lý chuyện tình của mình cũng đã đủ phiền toái, không muốn có thêm nhiều kẻ đối địch. Đời trước, bởi vì cô ngang ngạnh không biết đã phải ăn nhiêu mệt mỏi. Mộ Gia Vũ đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cô. Đời này, cô vẫn là nên tránh cô ta đi.

    "Cậu cho là tôi mắt mù à? Không phải là lại đang suy nghĩ tới anh tôi chứ?" Mộ Gia Vũ trừng mắt.

    Vân Thời Phi cuống quýt xua tay: "Không có, tôi không thích hắn."

    "Cậu nói cái gì?"

    "Tôi không thích Thừa Mộ Trúc, thật sự." Vân Thời Phi ngữ khí chân thành, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

    Giống như sợ Mộ Gia Vũ không tin lời cô nói là sự thật.

    Biểu tình này, thoạt nhìn như là sự thật.

    Nhưng Mộ Gia Vũ cũng không phải không biết lúc trước Vân Thời Phi lúc trước thích anh trai cô ta đến phát điên.

    "Thật, cậu là không phải lại đang nghĩ cách để theo đuổi anh tôi đấy chứ? Lạt mềm buột chặt? Nghĩ cũng đừng nghĩ?" Mộ Gia Vũ nói xong, liền bước ra khỏi lớp học của Vân Thời Phi.

    Sau khi rời khỏi lớp bạn bảy trung học, Mộ Gia Vũ nhịn không được vỗ vỗ cơ thể, giống như thể trên người dính cái gì đó bẩn thỉu. Cô ta là một học sinh giỏi của ban nhất, vì vậy cô ta không muốn cùng học sinh yếu kém của lớp bảy này đứng chung một chỗ.

    Trung học Tín Hoa tổng cộng có bảy lớp, dựa theo cấp bậc mà sắp xếp thứ tự lớp. Lớp bảy là lớp ở cuối cùng, bên trong đều là con nhà giàu có nhét vào học tập.

    Dù sao Trung học Tín Hoa cũng có đội ngũ giáo viên giỏi nhất Nam Thành, ngay cả học sinh kém nếu có thể được giáo viên tốt bồi dưỡng, nói không chừng cũng có thể đậu vào trường đại học tử tế.

    Vân Thời Phi cũng là dựa vào quan hệ tiến vào học ở Tín Hoa.

    Mà Vân Tư Tư, Mộ Gia Vũ đều ở lớp một. Mộ Thừa Trúc hơn các cô một bậc, ở lớp mười một ban nhất.

    Dựa theo kinh nghiệm theo học ở Tín Hoa, ban nhất là đứng đầu bảy ban, có thể vào ban này, liền có ý nghĩa là một bước bước vào trọng yếu.

    Đời trước Vân Thời Phi thành tích không tốt, mặc dù sau này chăm chỉ nghiên cứu một số kiến thức.

    Nhưng tất cả đều là dực theo sở thích của Mộ Thừa Trúc mà nghiên cứu. Mộ Thừa Trúc thích đàn dương cầm, bởi vậy cô báo danh đi học dương cầm. Công việc của Mộ Thừa Trúc là ngoại giao, bởi vậy cô học tiếng Anh cùng tiếng Pháp.

    Cô thực sự cố gắng, ngày đêm học tập chăm chỉ, cũng không có nhiều tác dụng. Đoán chừng ngày từ đầu, thành tích cũng là cùng đời trước giống nhau đi. Nhưng có trải qua đời trước, cô biết chính mình cần phả học tập thật tốt, khẳng định có thể đạt được thành tốt trong kì thi tới.

    Cô không ngốc, nhưng nên tảng tườn đối yếu. Đời trước là bị tình yêu làm cho mờ mắt, nên mới chậm trễ việc học tập.

    Vân Thời Phi âm thầm cổ vũ chính mình.

    Sau đó mở ra cuốn sách hóa học, lại được hai trang chỉ cảm thấy hai mắt tối đen. Cô.. Vì sao đều xem không hiểu gì hết! Còn những ngón tay vàng của cô sau khi tái sinh thì sao?

    Cô lại lật sách giáo khoa, chợt nghe thấy phía sau có tiếng nói của các nam sinh truyền tới.

    "Này, đồ ngốc, hôm nay giúp tôi trực nhật!"

    Đồ ngốc?

    Vân Thời Phi quay đầu lại, liền thấy Trình Liệt ngồi ở trong góc. Hóa ra là bọn họ cùng một lớp.

    Đời trước Vân Thời Phi mới học chưa đến tháng đã bị đuổi, học sinh trong lớp đều chưa nhận biết hết, thế nhưng không nhớ rõ Trình Liệt lại cùng mình học chung ban.

    Lúc này, có một nam sinh ngồi trên bàn của Trình Liệt, cà lơ cà phất nhìn anh. Hắn cầm quyển sách trong tay Trình Liệt đập xuống bàn. Tiếng đập bàn làm người ta nghẹt thở.

    "Cậu từ khi đi vào lớp này cái gì cũng chưa làm, không cần làm bất cứ việc gì, không cần trực nhật, quá thoải mái nha, hôm nay là thời điểm nên vì lớp chúng ta cống hiến một chút."

    Hắn nói rất nhiều, nhưng Trình Liệt trước sau không hề phản ứng.

    Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên một lớp vàng óng, cũng nhiều thêm vài phần sinh khí.

    Nhưng thần sắc Trình Liệt vẫn lãnh đạm, tối tăm như trước.

    Lúc này, anh cụp mắt xuống, nhìn sách giáo khoa trong tay, bất động như núi.
     
  6. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 5: Đừng Sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thiếu niên như vậy vẫn là không có cảm giác tồn tại cho đến, nhiều năm sau được ba anh ta đem ra nước ngoài chữa bệnh. Anh không nói chuyện cũng không hề lắng nghe người ta nói. Chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Thế cho nên đời trước, Vân Thời Phi căn bản không biết cô cùng anh đã từng học chung lớp trong một thời gian ngắn.

    Tống Dương thấy Trình Liệt một câu cũng không nói, chỉ chú ý tới quyển sách trên tay. Hắn liền nổi nóng, nghiến răng đem quyển sách trong tay Trình Liệt xé rách. Vứt nó ra phía sau một cách tùy tiện.

    Ba___

    Cuốn sách kia thế nhưng lại thẳng tắp rơi xuống mặt bàn học của Vân Thời Phi. Làm Vân Thời Phi hoảng sợ. Lúc này cuốn sách giáo khoa mở ra, là một cuốn sách tiếng anh mới tinh, so với với sách của cô còn sạch sẽ hơn rất nhiều.

    Sách của Trình Liệt bị giật đi, anh cuối cùng cũng nhận ra, giương mắt nhìn về phía Tống Dương. Ánh mắt thẳng tắp, không một chút cảm xúc. "Cậu là ngốc hay là điếc vậy? Tôi nói với cậu cả buổi, mà một câu cậu cũng không đáp?" Tống Dương mở miệng nói.

    Trình Liệt vẫn không nói một tiếng. Giống như một một cú đấm đánh vào không trung, vô lực lại cực kỳ làm cho người ta phẫn nộ. Tống Dương tính khí vốn bạo lực, bình thường hắn lại là đại ca của lớp bảy, ai dám không nghe lời nói của hắn. Trong lúc nhất thời tính khí bạo lực của hắn nổi lên, liền túm lấy áo Trình Liệt, tư thế như muốn đánh anh ngay.

    Tim Vân Thời Phi đập thình thịch, cô biết, chính mình không thể ngồi yên được nữa. Mặc kệ tương lai trình Liệt có trở nên tàn nhẫn như thế nào, nhưng hiện giờ anh vẫn là một đứa nhỏ đáng thương bị bắt nạt. Anh cái gì cũng đều không biết.

    Lần trước, anh trong lúc vô tình đã giúp cô một lần, lần này nếu cô vì sợ hãi mà không đứng ra, anh khẳng định sẽ rất đau khổ, thất vọng.

    Mà cô, lương tâm cũng sẽ bất an.

    Lúc này Vân Thời Phi cũng không có nghĩ tới Trình Liệt có thể không còn nhớ cô nữa. Vì thế, mắt thấy Tống Dương sẽ ra tay đánh Trình Liệt, Vân Thời Phi vội xông lên nắm lấy tay Tống Dương: "Dừng tay!"

    Một cô gái không biết từ đâu mà lại có khí lực lớn như vậy, đem Tống Dương từ bên người Trình Liệt kéo ra.

    Tống Dương sững sờ, vừa nhìn thấy Vân Thời Phi liền cười: "Học sinh chuyển trường, cậu dám quản tôi?" Hắn cười tươi, nhưng sắc mặt lại rất u ám, giống như một con dao găm tẩm độc, có thể giết chết người ngay lập tức.

    Vân Thời Phi ở trong mắt, thập phần không yên.

    Kiếp trước, cô đối với các bạn học trong lớp không có ấn tượng nhiều, nhưng đối với Tống Dương ấn tượng vẫn khắc sâu, bởi vì hắn là học sinh cứng đầu nhất lớp, thường xuyên trốn học đánh nhau, còn rất thích Vân Tư Tư.

    Câu chuyện theo đuổi nữ thần, cơ hồ ở mọi trường học đều diễn ra quá. Cho nên về chuyện của hắn, cô có biết một chút.

    Vân Thời Phi cắn môi, cố gắng thuyết phục bản thân. Nói như thế nào thì cô cũng đã sống một đời, có cái gì phải sợ Tống Dương chứ? "Cậu ức hiếp bạn học cùng lớp, nếu giáo viên biết sẽ không hay."

    Tống Dương nghe vậy, lúc đầu có chút sửng sốt, sau đó bật cười đứng lên: "Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ giáo viên sao?"

    Bạn học xung quanh đều nhịn không được mà cười nhạo. Cười Vân Thời Phi ngây thơ, thân phận của Tống Dương là cái gì a, trước đó không lâu, cha hắn mới đầu tư cho trường học xây dựng thư viện mới, giáo viên sao dám quản hắn chứ?

    Vân Thời Phi lần đầu bị các bạn học cùng lớp cười nhạo, mặt của cô đỏ lên, cảm giác nước rát muốn khóc a. Dường như sự sỉ nhục của kiếp lại một lần nữa diễn ra. Cô nắm chặt tay, nếu cô đã đứng ra, thì sẽ không có đường lui nữa.

    Tống Dương lúc này vô cùng tức giận. Trình Liệt kia dù sao cũng là một kẻ ngốc. Nhưng nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim này là sao? Ngay cả một cô gái bộ dạng bình thường đờ đẫn im lặng cũng dám khiêu khích hắn?

    Tống Dương thực sự không vui. Hắn nhìm chằm chằm Vân Thời Phi, ánh mắt hung ác. Vân Thời Phi có chút khẩn trương, sợ Tống Dương sẽ thực sự đánh cô. Nhưng cô vẫn là đứng ở trước người Trình Liệt bảo vệ anh. Cô cảm thấy được Tống Dương sẽ không thực sự động thủ đánh cô, dù sao cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua hắn sẽ đánh con gái.

    Bất quá, cho dù đánh cũng không sao cả.

    Thiếu niên phía sau lúc này ánh mắt dừng ở trên người cô gái trước mặt. Cô thực gầy nhỏ, đứng mới chỉ tới ngực anh, chính là cô đứng trước mặt anh giống như một người hùng che chở cho anh. Anh nhớ rất rõ cô, ngày đó cô cùng anh bị nhốt trong cùng một cái phòng. Bởi vì anh giữ bí mật cho cô, nên hiện tại vì anh mà ra mặt?

    Trình Liệt chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

    Anh nhìn bàn tay nắm chặt của cô, cảm thấy có chút khó hiểu. Rõ ràng chính mình sợ muốn chết, mà còn mạnh bạo đứng ra. Nhưng anh vẫn chưa lên tiếng, im lặng như thể đang xem một vở kịch.

    Cuối cùng, Tống Dương cũng không đánh cô, mà nhìn cô nói: "Được, ông đây không đánh con gái, nhưng là việc trực nhật hôm nay cậu phải làm."

    Lúc này, tiếng chuông vang lên, Tống Dương trở về chỗ ngồi của mình. Vân Thời Phi mím chặt môi, đây xem như là kết quả tốt nhất đi. Làm trực nhật thôi mà, cũng không có gì lớn. Trước khi trở về Vân gia, cô từ nhỏ đã có thói quen làm việc nhà.

    Vân Thời Phi đem sách giáo khoa đưa cho Trình Liệt, nhẹ giọng an ủi: "Cậu đừng sợ hắn, không sao đâu." Ánh mắt Trình Liệt rơi xuống sách giáo khoa, cùng với bàn tay đưa sách của Vân Thời Phi. Bàn tay yếu ớt kia, bởi vì hàng năm phải làm việc mà nổi lên rát nhiều vết chai, còn có vết sẹo. Không giống với tay của những người khác mà anh đã gặp qua - đại khái là vì bên người anh đều là những người sống an nhàn sung sướng.

    Trình Liệt vẫn như cũ không nói một lời, Vân Thời Phi cũng không cảm thấy xấu hổ, cô cũng quen rồi.

    Trở lại chỗ ngồi của chính mình, cô còn phải học bài a. Đến cuối cùng, Vân Thời Phi nhịn không được mà thở dài, đại khái là nền tảng của cô quá yếu, nghe giảng giống như lọt trong sương mù vậy.

    Nhưng mà cô vẫn cố gắng đem bài giảng của giáo viên chép kỹ, tự nhiên khiến cho chủ nhiệm lớp chú ý. Học sinh lớp này rất đặc biệt, trên cơ bản đều không chú ý học tập, nhận bằng tốt nghiệp là ngay lập tức ra nước ngoài du học. Cho nên đi học, học sinh nghe giảng rất ít. Giống Vân Thời Phi chăm chỉ nghe giảng cũng không nhiều.

    Lúc trước ông quan sát học sinh mới này, mỗi lần ngồi học đều ngẩn người, không biết là suy nghĩ cái gì. Không nghĩ tới, hiện tại cô lại chăm chỉ như vậy.

    Khi tan học, ông ấy đặc biệt gọi Vân Thời Phi vào văn phòng. Vân Thời Phi có chút lo lắng, suy nghĩ chính mình cũng không làm sia cái gì, sao lại bị giáo viên gọi lại.

    "Bạn học Vân Thời Phi, hôm nay tôi quan sát một chút, thấy em rát chăm chỉ." Hóa ra là khen ngợi. Vân Thời Phi nở nụ cười tươi: "Em nền tảng còn yếu nên sẽ chăm chỉ chuyên cần."

    Chủ nhiệm lớp thập phần vui mừng: "Về sau em có cái gì không hiểu, có thể đến văn phòng khoa tìm các giáo viên để hỏi."

    "Thật sao ạ?" Vân Thời Phi mặt đầy kinh ngạc.

    "Đương nhiên, hy vọng trong kỳ thi cuối kỳ em có thể đạt được kết quả tốt, được phân vào một lớp tốt hơn."

    Năm lớp 10 trung học là thông qua thành tích kì thi dầu vào mà phân ban, đến lớp 11 thì đều sẽ thông qua kì thi cuối kì để quyết định phân ban.

    "Thưa thầy, em sẽ cố gắn g ạ." Vân Thời Phi tươi cười sáng lạn, vẻ mặt nhu thuận. Giáo viên đều thích loại học sinh có động lực này. Nền móng thiếu chút cũng không sao, chỉ cần bọn họ cố gắng thì cũng không thành vấn đề.

    Từ văn phòng trở về lớp học, vẻ mặt Vân Thời Phi ngay nháy mắt liền suy sụp. Trước mặt cô là một đống rác, sao lại thế này? Lúc này, trên sàn nhà nào là túi snack, khăn giấy, thậm chí còn có cả nước cam đổ trên sàn. Nhìn cực kì bẩn thỉu.

    "Này, học sinh chuyển trường, cậu nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ đó!" Tống Dương cười nói với Vân Thời Phi, vừa xé khăn giấy trên tay vừa làm rơi vãi trên mặt đất.

    Vẻ mặt hắn thập phần khó xử.
     
  7. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 6: Ngoan Ngoãn Như Vậy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy mà còn cô phải quét dọn, không khỏi khinh người quá đáng đi! Vân Thời Phi tức giận trừng mắt nhìn Tống Dương. Mặc dù trọng sinh sau khi trở về Vân gia, Vân Thời Phi lúc nào cũng cảnh báo mình không được tức giận, không thể giống quá khứ động một chút liền phát hỏa. Nhưng hiện tại, cô vẫn là nhịn không được mà tức giận.

    Nhưng Tống Dương một chút cũng không thèm để ý đến sự tức giận của cô. Người như Tống Dương chính là không thể ép buộc được. Nên làm cái gì bây giờ?

    Lúc này đã tan học rồi, trong phòng học không còn bao nhiêu người, Tống Dương chọn chascch làm cho phía sau lớp học trở nên bẩn thỉu. Thậm chí còn làm đổ thùng rác. Một tư thế chính là phải bắt nạt Vân Thời Phi cho tới cùng. Học sinh chuyển trường này hắn không cũng không có nhiều ấn tượng lắm, mới đên một tháng, tính cách hướng nội, không cùng người khác nói chuyện. Đợi chút nữa sẽ khóc đi, nghĩ tới đây Tống Dương liền cảm thấy buồn cười.

    Hắn không thể đánh con gái, truyền ra sẽ rất khó nghe, nhưng cũng không nói hắn không thể chỉnh cô khóc nha. Hắn quyết định tiếp tục chọc tức cô: "Này, học sinh chuyển trường, cậu giúp tên ngốc kia, cậu xem hắn lại không thèm để ý tới cậu, tạn học tên ngốc kia liền ra về, hiện tại cậu có phải rất thương tâm không?" Vân Thời Phi nhìn về phía chỗ ngồi của Trình Liệt, trống không.

    Bầu trời bên ngoài xẹt qua một tia chớp, vang lêm một tiếng nổ ầm, trở liền đổ mưa. Cuối xuân đầu hè, Nam Thành ẩm ướt oi bức, không khí tựa hồ ngưng tụ thành một đoàn, làm cho người ta cảm giác hít thở không thông. Trận mưa sau có phần đỡ hơn, nhưng vẫn có cảm giác ẩm ướt đến mốc meo, làm cho người ta cảm tưởng như ngâm mình trong nước, cả người khó chịu.

    Trận mưa này bắt đầu là khi Trình Liệt chuẩn bị về nhà. Trận mưa bất ngờ làm mọi người trở tay không kịp, xung quanh nhiều người không mang theo ô đều bị mưa làm cho ướt sũng. Nhưng Trình Liệt không một chút bị ảnh hưởng, anh ngồi trên xe ô tô, những hạt mưa được cửa sở che chắn. Anh trầm ngâm nhìn bên ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên nghĩ tới cô gái kia.

    Thấy anh bị bắt nạt, liền ở trước người anh che chở, kết quả thời điểm tan học liền bị Tống Dương bắt ở lại trực nhật.

    Anh thấy Tống Dương vì bắt nạt Vân Thời Phi mà đem phòng học làm loạn lên. Nhưng anh lại không hề ngăn cản. Dù sao hết thảy mọi thứ đều không phải chuyện của anh, là Vân Thời Phi tự mình đứng ra. Đúng vậy, tất cả đều là cô tự mình đứng ra nhận.

    Trình Liệt nhắm mắt ngừng suy nghĩ, cố thuyết phục bản thân. Trong đầu lại hiện lên khuồn mặt của Vân Thời Phi, nho nhỏ, làn da có chút đen, nhìn không được xinh xắn cho lắm. Còn có đôi tay kia, dường như là đã trải qua rất nhiều khổ cực..

    Trình Liệt lập tức đá cô ra khỏi suy nghĩ của mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Anh cũng không hề thích lòng tốt của cô. Cũng không hề thích lòng tốt của bất kỳ kẻ nào cả. Trong thế giới của anh, chỉ có một người là anh.

    Trong phòng học.

    Vân Thời Phi đem rác quét hết vào thùng rác, Tống Dương vẻ mặt bất đắc dĩ kéo thùng rác: "Đều quét xong hết rồi?"

    "Quét xong hết rồi."

    "Được, tôi đi đổ rác."

    "Cảm ơn." Vân Thời Phi hướng Tống Dương nở một nụ cười ngọt ngào. Nếu nụ cười này xuất hiện ở trên mặt Vân Tư Tư, Tống Dương sẽ rất phấn khích. Nhưng đây lại là một Vân Thời Phi bộ dáng bình thường, lại còn cười như vậy, làm hắn nhịn không được trợn tròn mắt. Liền kéo thùng rác đi nhanh xuống tầng dưới đổ.

    Chờ Tống Dương đi rồi, Vân Thời Phi nhịn không được mà nhàng thở ra. Cô biết vừa rồi Tống Dương có suy nghĩ gì, khẳng định là ở trong lòng đem cô cùng Vân Tư Tư ra so sánh. Cảm thấy được cô cùng Vân Tư Tư tuy rằng là chị em, nhưng bộ dạng cùng Vân Tư Tư lại kém xa. Bất quá cô cũng không để ý chuyện này, trải qua đời trước, cô biết, kỳ thật, cô so với Vân Tư Tư cũng không hề kém cạnh. Chính là do trước kia cô phơi nắng nhiều, làm da có chút đen, chờ thêm một thời gian nữa sẽ lại trắng lên thôi.

    Cô hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi với Tống Dương. Cô nói: "Nếu tôi trở về muộn, em gái tôi sẽ rất lo lắng cho tôi." Tống Dương sắc mặt không hề thay đổi: "Em gái cậu lo lắng, tôi thèm vào quan tâm."

    "Vân Tư Tư là em gái tôi." Một câu liền làm cho thiếu niên kiêu ngạo ngây ngẩn cả người.

    Cô vừa mới tới không lâu, Vân Tư Tư ở trong trường học lại không muốn để cho người khác biết cô là chị gái của cô ta, cảm thấy như vậy rất mất mặt. Cho nên, luôn giữ khoảng cách với cô, không để người khác biết. Tống Dương tự nhiên cũng không biết. Hắn kinh ngạc cả buổi cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

    "Cậu tên gì?"

    "Vân Thời Phi."

    "Vân Tư Tư.. Vân Thời Phi.. Cô ấy quả nhiên là em gái của cậu a."

    Hắn nháy mắt trở nên ôn hòa: "Chị à, vừa rồi thực sự xin lỗi, tôi sao có thể để cậu một mình dọn dẹp được? Tôi cùng cậu dọn dẹp, chúng ta tốc chiến tốc thắng." Thay đổi trong nháy mắt này, làm cho Vân Thời Phi không thể phản ứng được.

    Bất qua, coi như là cô tránh được một kiếp nạn. Hơn nữa Tống Dương trong khoản thời gian này cũng không gây phiền toái cho cô.

    Điều khó khắn duy nhất đó là____

    Trên đường về nhà, Vân THời Phi nhìn thư tình trong tay, lâm vào trầm tư. Đây là vừa rồi Tống Dương đưa cho cô, nhờ cô chuyển cho Vân Tư Tư.

    Hừm..

    Đưa loại đồ vật này cũng không quá phiền phức, phiền phức là không biết Vân Tư Tư sẽ có phản ứng như thế nào.

    Hạt mưa lất phất bay trong không trung. Đánh vào mặt có phần lạnh lẽo, Vân Thời Phi đưa tay gạt nước mưa trên mặt. Khi đi ngang qua Trình gia, không khỏi liếc mắt nhìn qua. Cô đứng ra giúp đỡ Trình Liệt nhưng Trình Liệt sau khi tan học lại rời đi ngay, Vân Thời Phi cũng không cảm thấy tức giận.

    Anh vốn mắc bệnh tự kỷ, nói không chừng căn bản là không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Huống hồ, đây cũng là vì cô thiếu anh một cái ân tình. Về sau hai người không ai nợ ai.

    Vân Thời Phi về đến nhà, khi thay giày liền nghe được tiếng trò chuyện của Vân Tư Tư cùng Từ Nhã truyền đến.

    "Hai ngày nữa con sẽ đi tham gia cuộc thi khiêu vũ. Hôm nay mẹ liền đi mua cho con hai bộ quần áo, con thử xem có đẹp có không?"

    Cô nghe được tiếng lật túi.

    "Mẹ, mẹ thật tốt, con thấy bộ nào cũng đẹp."

    "Tư Tư nhà ta bộ dáng xinh đẹp như vậy, mặc kệ là mặc đồ nào cũng có thể tỏa sáng hết."

    Hai người nói xong, liền thấy Vân Thời Phi xuất hiện ở phòng khách.

    "Thời Phi, con tan học rồi à?"

    Vân Thời Phi gật đầu, ánh mắt rơi vào quần áo trên tay Từ Nhã. Đó là một chiếc váy liền màu hồng, trên váy có nhiều lớp voan mỏng, lung linh trong ánh đèn, giống nư là váy của công chúa vậy.

    Rất đẹp!

    Cũng rất hợp với Vân Tư Tư.

    Từ Nhã thấy ánh mắt của Vân Thời Phi dừng ở chiếc váy trên tay bà, theo bản năng liền đem váy thả vào trong túi. Sợ Vân Thời thấy cũng muốn nó.

    Trong quá khứ, Vân Thời Phi luông cùng Vân Tư Tư tranh giành. Chiếc váy này chính là nhập từ nước ngoài, được một chiếc duy nhất, sao có thể đưa cho Vân Thời Phi.

    Vân Thời Phi nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt, làm như không có gì, lãnh đạm nói: "Mẹ, con vừa về."

    "Ồ.." Từ Nhã thấy Vân Thời Phi không hề muốn chiếc váy, nhát thời có chút xấu hổ, "Thời Phi về rồi thì vào ăn cơm đi, để mẹ nói dì Chung hâm nóng cơm cho con, chúng ta đã ăn trước rồi."

    "Vâng." Vân Thời Phi nhu thuận gật đầu.

    Vân Tư Tư liền cau mày. Vân Thời Phi hình như đã thực sự thay đổi, bọn họ không chờ cô cùng ăn cơm, nhưng cô lại không hề tức giận?

    Hôm nay trời mưa, cô ta có đem theo ô nhưng Vân Thời Phi thì không, cô ta cũng không thèm để ý tới Vân Thời Phi. Sau khi trở về liền nói với Từ Nhã Vân Thời Phi ở trường có chút việc bận nên sẽ trở về muộn. Từ Nhã liền không đi đón cô.

    Mà cô ta còn kêu đói bụng nói muốn ăn cơm trước, vì thế bọn họ liền ăn cơm trước. Cô ta làm như vậy, chính là muốn làm Vân Thời Phi tức giận, xem cô nổi trận lôi đình cùng Từ Nhã cãi nhau.

    Đáng tiếc, Vân Thời Phi hiện tại rất ngoan ngoãn, một chút cũng không hề tranh cãi ầm ĩ với Từ Nhã.
     
  8. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 7: Tôi không giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở sau lưng Từ Nhã, Vân Tư Tư dùng ánh mắt âm độc liếc nhìn Vân Thời Phi một cá. Vì sao hiện tại Vân Thời Phi lại có biến hóa lớn như vậy? Không khóc không nháo. Ngoan ngoãn như vậy, Từ Nhã khẳng định sẽ chậm rãi chấp nhận cô. Vân Tư Tư tâm phiền ý loạn, cô ta cắn chặt răng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Từ Nhã cùng Vân Thiên Thành khẳng định sẽ chậm rãi chấp nhận Vân Thời Phi.

    Lúc này, Vân Thời Phi đang ăn cơm, Từ Nhã liền ngồi trước mặt cô, một mặt là dọn thức ăn cho cô, một mặt cùng cô trò chuyện, hỏi cô hôm nay ở trường học tập như thế nào. Giọng điệu của Từ Nhã khác hẳn thường ngày, thập phần ôn nhu. Kỳ thật Từ Nhã cũng là vì hóa giải sự xấu hổ của mình. Bà ý thức được mình đối xử với hai người con gái quá mức bất công. Chỉ mua quần áo cho một mình Vân Tư Tư, còn Vân Thời Phi thì không hề nhớ tới. Hiện tại thời tiết sắp chuyển mùa, quần áo cần thay đổi, nhưng Vân Thời Phi có lẽ không có quần áo để mặc.

    "Chờ cuối tuần rảnh, chúng ta cùng tới trung tâm thương mại mua sắm đi, ta đối với Tư Tư biết rõ số đo, cho nên thời điểm đi dạo phố thấy váy đẹp liền mua cho nó. Còn của con ta không biết rõ, lần sau chúng ta tới cửa hàng quần áo thử xem." Bà không cố ý giải thích, chỉ là muốn hóa giải hành động xấu hổ của mình. Vân Thời Phi biết, Từ Nhã chính là muốn tìm cho chính mình một cái bậc thang đi xuống, cô liền thuận theo mà đưa cho một cái bậc thang.

    "Được mẹ." Cô bé thực sự trở nên rất nghe lời, Từ Nhã thập phần vui mừng, sờ sờ đầu Vân Thời Phi: "Để ta kêu dì Chung làm cho con một bắt canh gừng nóng." Vân Thời Phi cụp mắt, cô biết Từ Nhã chỉ là đang che dấu cho sự bất công của mình. Nhưng cô lại có chút nhớ thương sự ôn nhu lúc này của bà.

    Đời trước, cô rất ít khi nhìn thấy Từ Nhã dịu dàng như vậy với mình. Trên cơ bản, bọn học là mẹ con nhưng lại như kẻ thù của nhau vậy. Cô thống hận một cách vô lý bởi vì Từ Nhã rất cưng chiều Vân Tư Tư, mà Từ Nhã cũng bị cô làm cho bực bội không ít. Tuy nhiên, Từ Nhã rốt cuộc vẫn coi cô là con gái của bà. Cho nên, khi cô nghỉ học đi làm. Từ Nhã luôn âm thầm giúp đỡ cô. Khi cô cùng Mộ Thừa Trúc bàn việc kết hôn, cũng chuẩn bị cho cô một phần hồi môn hậu hĩnh.

    Chỉ sợ rằng người khác sẽ coi thường cô.

    Bà là một người mẹ bình thường, tuy giai đoạn trước có thiên vị Vân Tư Tư, nhưng sau này vẫn chấp nhận cô, bởi vì cô là con gái ruột của bà, cho nên mặc kệ cô có hành động như thế nào, bọn họ cũng không đành lòng buông tay cô. Cho nên hiện giờ, đối mặt với cảnh tượng như vậy, Vân Thời Phi cũng không có tức giận, cô không thể để lỗi lầm của đời trước lặp lại lần nữa.

    Một bên Vân Tư Tư nhìn thấy từ Nhã cùng Vân Thời Phi bộ dạng thân mật khăng khít, cô ta nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt. Cô ta cũng không hề cảm thấy đau. Không, không thể tiếp tục như vậy được! Phải làm sao bây giờ?

    Vân Thời Phi cơm nước xong xuôi liền trở về phòng của mình làm bài tập. Dì Chung đem đun nóng nước gùng rồi đưa tới phòng cho cô. Vân Thời Phi hướng dì Chung cười cười: "Cảm ơn dì Chung." Cô ngoan ngoãn khéo léo mà tươi cười, làm cho dì Chung giật mình sửng sốt.

    Trước đó không lâu, thời điểm Vân Thời Phi vừa mới tới, một chút lễ phép cũng không có. Một lời cảm ơn cũng không hề có, còn sai sử bà không hề khách khí. Dì Chung tuy rằng sẽ không cùng một đứa trẻ so đo, nhưng trong lòng bà nhiều ít cũng có chút không thoải mái. Cuối cùng, cũng chỉ có thể an ủi bản thân rằng Vân Thời Phi lúc trước sống ở đầu đường xó chợ, không có ai dạy dỗ, không lễ phép cũng là chuyện thường. Vân Tư Tư thì tốt hơn nhiều, không hề xem bà là người hầu, mà luôn tôn trọng bà như trưởng bối, ngày lễ ngày tết còn tặng quà cho bà.

    Nhưng bây giờ, Vân THời Phi hướng bà nói lời cảm ơn, dì chung đối với Vân Thời Phi có chút thay đổi. Liền cười cười với cô rồi xoay người rời đi.

    Vân Thời Phi uống xong canh gừng, liền đem sách vở mở ra. Cô trước tiên đem những kiến thức cơ bản đều xem qua một lượt, nền tảng chưa vững, về sau việc học của cô sẽ có chút khó khăn. Hiện tại, cô cảm thấy mình có chút may mắn, cô mới học lớp mười, hết thảy đều chưa quá muộn.

    Một lúc sau, cửa bị mở ra.

    "Chị." Vân Tư Tư ló đầu vào gọi Vân Thời Phi bằng giọng điệu nhỏ nhẹ. Cô ta liền trực tiếp đi vào phòng, liếc nhìn căn phòng Vân Thời Phi một lượt rồi nói: "Lúc trước không phải chị nói muốn một tấm rèm màu hồng sao? Mẹ còn chưa đổi cho chị à? Có thể mẹ quên chuyện đó rồi, lần trước em có nói với bà là muốn mua nột con nhỏ, bà liền mua về cho em ngay."

    Vân Tư Tư sau khi nói xong liền bắt gặp bộ dạng thờ ơ của Vân Thời Phi, nghĩ thầm có phải hay không chính mình nói có chút dịu dàng? Liền nói tiếp: "Kỳ thật, hôm nay mẹ tặng em quần áo là bà cố tình cho người đặt ở nước ngoài vội mang về cho em, ở Nam thành này là độc nhất vô nhị. Mẹ còn nói, váy này chỉ thích hợp với em, để chị mặc sẽ có chút quê mùa, chị có thể đi tìm mẹ hỏi một chút."

    Lời nói này đã đủ trắng trợn đi!

    Cô ta nhìn Vân Thời Phi, chờ mong sự xúc động xuất hiện trên mặt cô. Ai ngờ, Vân Thời Phi lại dựa vào ghế im lặng nhìn cô ta, biểu tình không giống đang diễn chút nào. Tiếp theo, cô thản nhiên phun ra một câu: "Sau đó thì sao?"

    Sau đó thì sao?

    Vân Tư Tư dường như không tin vào tai mình. Tất cả đều không giống vơi những gì cô ta muốn. Vì sao Vân Thời Phi lại có thể bình tĩnh nói ra một câu như vậy? Cô ta hy vọng sau đó Vân Thời Phi sẽ tức giận mà cùng Từ Nhã cãi nhau, khiến Từ Nhã càng thêm chán ghét cô. Tuy nhiên, lúc này cô lại có biểu cảm lạnh nhạt như vậy, cô ta thậm chí còn có thể từ dáng ngồi của cô nhìn ra một chút hương vị đoan trang.

    Cái loại cảm giác bị coi nhẹ đó..

    Làm sao có thể!

    Vân Tư Tư cảm thấy chính mình là bị làm cho tức giận đến mức hoa mắt. Một nha đầu nông thôn bình thường như vậy, dựa vào cái gì có thể so sánh với cô ta được?

    "Chị không tức giận sao? Chị không có tức giận là tốt rồi." Vân Tư Tư cụp mắt xuống thì thầm nói. Trước kia, cô ta chính là dùng những từ ngữ này để kích thích Vân Thời Phi, Vân Thời Phi sẽ tức giận mắng chửi cô ta một chút. Từ Nhã sẽ ra mặt che chở cho cô ta. Nhưng là hiện tại, mọi thứ đều không giống với trước kia.

    Không giống với..

    Vân Tư Tư nội tâm vô cùng lo lắng bất an, dường như có điều gì đó đang dần dần biến chất, mà cô ta căn bản không có khả năng thay đổi. Tỷ như giờ khắc này, Vân Thời Phi liền đối với Vân Tư Tư nói: "Chị không tức giận, em là em gái chị, chị nhường nhịn em là đúng rồi." Giọng nói cô thực mềm mại, ôn hòa như nước. Vân Tư Tư thiếu chút nữa là tứ c hộc máu.

    Vân Thời Phi biết, chính mình hiện tại quả thực nên nhượng bộ một chút, khi mà thời điểm này cô còn chưa được Vân Thiên Thành cùng Từ Nhã tiếp nhận. Nếu cô tức giận mắng chửi Vân Tư Tư, Từ Nhã khẳng định sẽ đối với cô càng ngày càng thất vọng.

    Cô cách xa mười mấy năm mới quay trở lại ngôi nahf này, một chút quan hệ huyết thống kia, sao có thể so sánh được với mười mấy năm ở chung sớm chiều? Trải qua đời trước, Vân Thời Phi phát hiện ra, hiện tại nhẫn nhịn một chút, vòng quanh Vân Tư Tư đi, khồn thể trở mặt ngay được.

    Ánh mắt dừng ở lá thứ trên bàn, Vân Thời Phi đem nó đưa cho Vân Tư Tư: "Đúng rồi Tư Tư, đây là một bạn nam trong lớp chị viết thư tình cho em, hắn nhờ chị chuyển giúp cho em." Vân Tư Tư ngơ ngác cầm lấy, nở ra nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên đó, nhíu mày.

    "Có phải là Tống Dương kia không?"

    Tống Dương theo đuổi Vân Tư Tư rất lớn mật, thường huýt sáo khi gặp được Vân Tư Tư, anh em cùng đi với hắn cũng sẽ gây ồn ào. Cũng bởi vậy làm Vân Tư Tư biết đến hắn.
     
  9. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 8: Đáng Tiếc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Tư Tư có chút không kiên nhẫn. Đem thư tình kia ném vào thùng rác bên cạnh. "Chị, về sau loại đồ vật như thế này chị đừng đưa cho em nữa." Vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn. Cô ta mới không thèm thích Tống Dương, loại nam sinh cậy nhà mình có tiền nên hành động chẳng ra gì. Vẫn là loại cực phẩm học giỏi, mọi mặt đều tối như Mộ Thừa Trúc phù hợp với cô ta hơn.

    Nghĩ đến Mộ Thừa Trúc, Vân Tư Tư liền liếc mắt nhìn về phía Vân Thời Phi, nghe Mộ Gia Vũ nói Vân Thời Phi không thích Mộ Thừa Trúc. Thật hay giả vậy? Cô ta thế nào cũng cảm thấy không thể tin được. Vân Thời Phi ái mộ Mộ Thừa Trúc đến mức độ nào? Chỉ cần Mộ Thừa Trúc xuất hiện, Vân Thời Phi liền ngơ ngẩn cả người, nhìn như một đứa ngốc vậy.

    Thế nhưng nói không thích thì sẽ không thích sao? Sao có thể được chứ.

    Vì thế cô ta thử nói một câu thăm dò: "Chị, ngày em đi tham gia cuộc thi khiêu vũ, anh Thừa Trúc nói muốn đến xem em biểu diễn, ngày đó sẽ xin phép nghỉ để tới."

    "Quan hệ của hai người thật tốt." Vân Thời Phi nói.

    Vân Tư Tư: "..."

    Tính khí của Vân Thời Phi tựa hồ trong nháy mắt thu liễm một cách lặng lẽ không tiếng động. Làm cho cô ta như đang một đấm đánh vào bông, thập phần phẫn nộ.

    Ngày hôm sau, Vân Thời Phi vừa bước vào phòng học, đã bị Tống Dương ngăn lại. "Sao rồi, thư tình đã đưa cho Tư Tư rồi chứ?" Hắn vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Vân Thời Phi. Vẻ mặt tươi cười này làm cho Vân Thời Phi cảm thấy có chút không yên. Cô gật gật đầu.

    "Cô ấy nói sao?"

    Vân Tư Tư trực tiếp ném vào thùng rác nói cậu sau này đừng quấy tầy nó bằng những thứ như vậy nữa? Phải nói ra trực tiếp như vậy sao? Hình như không tốt lắm. Vân Thời Phi sợ gặp phải phiền toái, Tống Dương này chính là Hỗn Thế Ma Vương, không thể khiêu khích hắn được. Vì thế cô thoáng cân nhắc một chút: "Nó nói, nó không thích cậu như thế này."

    Tống Dương chớp mắt: "Cái gì?"

    "Nó thích nam sinh có thành tích tốt, giỏi về nhiều mặt. Cậu lại không giống như vậy." Vân Thời Phi cung cấp lời khuyên cho Tống Dương.

    Tựa như Mộ Thừa Trúc vậy.

    Vào thời điểm sau khi trưởng thành của kiếp trước, Vân Thời Phi chỉ coi tình cảm của Mộ Thừa Trúc và Vân Tư Tư là thanh mai trúc mã, hai người này cũng chưa bao giờ ở trước mặt cô biểu hiện quá nhiều tình cảm. Mãi đến sau này, cô ở một khắc trước khi chết mới biết được Mộ Thừa Trúc vẫn luôn thích Vân Tư Tư. Cùng cô ở chung một chỗ, trước sau chỉ có lợi dụng.

    Tống Dương bởi vì lời nói của cô mà lâm vào trầm tư. Hắn cũng không hoài nghi lời nói của Vân Tư Tư, bởi vì hắn cảm thấy được Vân Tư Tư rất có thể là người như vậy. Ai mà lại không thích nam sinh thành tích tốt? "Nếu tôi chăm chỉ đọc sách, cậu nói xem cô ấy có thể thích tôi không?" Tống Dương bỗng nhiên sắng sốt nói.

    "Có lẽ sẽ.."

    "Được! Tôi nhất định phải chăm chỉ học tập, tranh thủ bắt kịp hoa khôi của tôi càng sớm càng tốt." Tống Dương tràn đầy ý chí chiến đấu. Vân Thời Phi cũng nhịn không được mà thở nhẹ ra. Hy vọng Tống Dương không cũng cô dây dưa nữa là tốt rồi.

    Tuy nhiên, Vân Tư Tư giống như là một người cầm kịch bản nữ chính trong tiểu thuyết vậy. Có một thanh mai trúc mã, bên cạnh cũng không thiếu người theo đuổi. Học tra cũng vì cô ta mà nguyện ý trở thành học bá. Đối lập với cô, sự tồn tại của cô chính là đang làm nền cho Vân Tư Tư, chính là một vật hi sinh. Cô thật sự rất hâm mộ. Tuy nhiên, Vân Thời Phi bây giờ vẫn rất lạc quan. Ông trời nếu đã cho cô cơ hội sống lại, nên mặc dù khó khăn đến đâu, cô cũng phải giành được hạnh phúc của mình một lần nữa.

    Cách đó không xa, ánh mắt Trình Liệt dừng trên người Vân Thời Phi. Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho thái độ của Tống Dương đối với Vân Thời Phi thân thiết như vậy. Anh còn tưởng rằng sẽ thấy cảnh Tống Dương tiếp tục bắt nạt Vân Thời Phi.

    Thật có chút đáng tiếc.

    Trình Liệt quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết thực sáng sủa, bầu trời không một gợn mây. Ánh sáng rực rỡ như vậy cũng không thể soi sáng được mây mù trong lòng anh.
     
  10. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 9: Làm bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự thật chứng minh, bốn chữ chăm chỉ học tập này, đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn!

    Vân Thời Phi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bài thi toán học. "Nếu đường thẳng I1 :(m+3) x +4y + 3m - 5 = 0 song song với đường thẳng i2: 2x + (m +5) y -8 = 0 thì giá trị của m là.." Đại não Vân Thời Phi lúc này như đang quay cuồng trong gió bão. Cuối cùng, cô tìm đáp án nhìn thuận mắt nhất rồi điền vào.

    Một ngày trước còn tràn đầy tự tin, cho rằng chỉ cần cố gắng thì cô nhất định sẽ làm được, nhưng cuối cùng dưới thực tế khắc nghiệt cô cũng nhận ra vị trí của mình hiện tại. Vốn dĩ cô không nhảy cảm với khoa học tự nhiên, nền tảng lại không vững chắc, hiện giờ nhìn thấy tờ giấy này, quả thực chính đang nhìn những con số thiên văn. Vân Thời Phi cảm thấy cực kỳ khó chịu, sau khi làm xong tờ đề cô càng thêm tuyệt vọng.

    Không nghĩ tới, chờ khi có kết quả, khẳng định cô chỉ được nhiều nhất là hai đến ba mươi điểm. Đối với đề bài này, đại đa số là đều là đoán mò. Vân Thời Phi cắn môi lo lắng, không thể như vậy được. Chỉ dựa vào cô để cố gắng, cô không thể làm được gì cả, cõ lẽ cô nên thảo luận với Từ Nhã một chút về việc tìm gia sư.

    Hôm nay sau khi tan học, cô không cần phải ở lại lớp trực nhật. Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì không ngờ lại nhìn thấy Trình Quốc Dân ở cửa. Trình Quốc Dân nhìn thấy Vân THời Phi liền mỉm cười với cô: "Thời Phi, cháu học cùng lớp với Trình Liệt à?"

    "Dạ vâng, chú Trình." Cô cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường đều là lái xe đến đón Trình Liệt, hôm nay sao lại đổi thành người khác rồi? "Vừa văn hôm nay ta rảnh rỗi, nên tới trường đón tiểu Liệt tan học." Tựa như nhìn thấy điểm khó hiểu trên mặt Vân Thời Phi, Trình Quốc Dân liền giải thích. Vân Thời Phi a lên một tiếng, cô đang muốn cùng Trình Quốc Dân nói tạm biệt, ai biết ông ấy lại hỏi cô: "Cháu có biết tình huống của tiểu Liệt ở trường như thế nào không?"

    "Tình huống gì ạ?"

    "Biểu hiện của nó ở trường như thế nào?"

    Biểu hiện? Vân Thời Phi cảm thấy được câu hỏi này của Trình Quốc Dân có chút kỳ lạ, Trình Liệt từ nhỏ đã mắc chứng tử kỷ, bình thường mặc dù nghe hiểu được lời nói của người khác cũng không bao giờ mở miệng nói chuyện. Giống như là cả thế giới chỉ có một mình anh vậy. Trình Quốc Dân không phải rất rõ điều này sao?

    Nhưng Vân Thời Phi vẫn đme tình huống thực tế nói với Trình Quốc Dân: "Cậu ấy rất im lặng." Im lặng như thể lớp này không có ai vậy. Đây cũng là lý do tại sao đời trước Vân Thời Phi không chú ý tới Trình Liệt.

    "Thời Phi, chú có thể nhờ cháu giúp một chuyện được không." Vân Thời Phi nhìn Trình Quốc Dân.

    "Cháu học cùng lớp với nó, khi có thời gian có thể cùng nó nói chuyện một chút, bắc sĩ nói, bệnh của nó cần trò chuyện nhiều mới có thể tốt lên được. Kỳ thật nó mắc chứng tự kỷ không nghiệm trọng, cũng không phải do bẩm sinh đã như vậy.." Nói đến đây, Trình Quốc Dân dừng một chút, sau đó cũng không tiếp tục nói tiếp.

    "Tóm lại, nếu cháu đã học cùng lớp với nó, thì mong cháu giúp đỡ nó nhiều một chút."

    Vân Thời Phi mẫn cảm ngửi được hơi thở bát quái, nhưng Trình Quốc Dân cũng không nói gì. Vân Thời Phi bị lời nhờ vả của ông làm khó xử, kỳ thực cô không muốn cùng Trình Liệt có một chút dính líu gì cả. Sau này hắn trở nên tàn nhẫn như vậy. Tuy rằng, hiện tại Trình Liệt là một đứa trẻ rất đáng thương. Nhưng trước ánh ánh thỉnh cầu của Trình Quốc Dân, Vân Thời Phi vẫn là không đành lòng cự tuyệt: "Được ạ, cháu sẽ cố hết sức giúp đỡ trình Liệt."

    Cô tính cách mềm yếu, lại không có quyền thế, Trình gia cũng không phải là một gia đình bình thường. Nếu Trình Quốc Dân đã nhờ vả cô như vậy, cô làm sao dám cự tuyệt a. Vốn dĩ ngay từ đầu, chính cô đã mượn quyền thế của gia đình họ.

    Nhưng Trình Quốc Dân khẩn cầu Vân Thời Phi, làm cho cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không thể nói thành lời, điều này làm cho cô không thể không nhận lời. Dù sao, trong lớp học học sinh ở cùng tiểu khu với bọn họ không phải ít. Đều là những đứa con nhà giàu hoặc là thành tích không tốt hoặc hành kiểm yếu kém. Chính là những người đó, cũng không nguyện ý cùng Trình Liệt chơi chung, bọn họ chỉ biết xa lánh Trình Liệt, gọi anh là đồ ngốc.

    Cho nên, Trình Quốc Dân mới đến tìm cô sao? Có phải hay không bởi vì cảm thấy cô cùng Trình Liệt giống nhau? Cho nên hai người có thể ở lớp học sưởi ấm cho nhau?

    Lúc này, khóe mắt Trình Liệt nhìn tháy Trình Quốc Dân đang đứng nói chuyện với Vân Thời Phi ở cửa, không khỏi co rút khóe miệng, ánh mắt dần dần trở nên u ám. Ngày hôm đó, Vân Thời Phi ngồi xe Trình gia trở về tiểu khu. Trình Liệt cùng Vân Thời Phi ngồi ở ghế sau. Trình Quốc Dân ngồi ở ghế phó lái, một bên nhìn phía trước, một bên cùng Trình Liệt nói chuyện.

    "Tiểu Liệt, hôm nay ở trường con học cái gì thế?"

    "Giữa trưa ta nhờ má Trần đưa cơm tới cho con, có hợp khẩu vị của con không?"

    "Con phải cùng bạn học hòa hợp biết không?"

    Trình Quốc Dân lảm nhảm rất nhiều lời, nhưng từ đầu tới cuối Trình Liệt một chữ cũng không đáp. Thiếu niên lạnh như băng, người lạ chớ lại gần. Vân Thời Phi ngồi bên cạnh anh chỉ thấy không khí trong khoang xe có chút ngột ngạt. Làm cho cô nhịn không được mà mở cửa kính xe hít thở không khí bên ngoài.

    Trình Quốc Dân nói rất nhiều nhưng Trình Liệt hoàn toàn phớt lờ ông. Tình huống như thế này ông cũng đã quá quen rồi. Liền hướng Vân Thời Phi hỏi: "Thời Phi, cháu đã quen với cuộc sống ở Nam Thành chưa?" Mọi người đều biết, Vân Thời Phi vừa mới được tìm về không lâu.

    "Cũng ổn rồi ạ."

    "Về sau nếu rảnh cháu có thể tới nhà chúng ta chơi, tiểu Liệt không có bạn bè, cháu là người bạn đầu tiên của nó." Trình Quốc Dân hào hứng nói. Lông mày Vân Thời Phi bất giác nhếch lên một cashc khó nhận ra. Kỳ thật cô rất muốn hỏi, cho dù cô muốn kết bạn với Tình Liệt đi nữa, nhưng Trình Liệt người ta đồng ý sao? Đơn phương kết bạn là không được đâu chú a! Này kỳ thật xem như là bắt buộc đi, còn có thể nói một cách thoải mái như vậy, thật là không thể tin được.

    Đời trước, Vân Thười Phi cùng Trình Quốc Dân tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ biết ông là một thương nhân thành đạt, thương con như mạng, đưa Trình liệt đi khắp nơi để chữa bệnh. Hiện giờ được tiếp xúc gần gũi, mới phát hiệ ra rằng Trình Quốc Dân là như vậy. Mang theo sự khéo léo của một thương nhân, làm cho cô có chút không thoải mái. Chính là, cô vẫn đáp lại: "Cảm ơn chú."

    Khóe mắt cô không nhịn được nhìn về phía Trình Liệt. Thiếu niên kia dáng ngồi thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía trước, trên mặt không một chút biểu tình, không thèm đếm xỉa đến bất cứ thứ gì.

    Kỳ thật, Trình Liệt sinh ra đã rất tốt. Mặt mày anh đẹp như tranh vẽ, từng nét đều tinh xảo đến lạ thường. Cặp mắt kia trong suốt lại lạnh lẽo, như hồ nước mùa thu lạnh giá. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng trông rát lạnh lùng. Tuy nhiên, bộ đồng phục học sinh xanh trắng trên người đã làm dịu đi nét lạnh lùng của anh. Là một thiếu niên sạch sẽ. Nếu không bởi vì anh bị bệnh, ở trường nhất định sẽ được rất nhiều nữ sinh yêu thích.

    Mộ Thừa Trúc so ra đều kém xa anh.

    Trình Liệt lặng lẳng ngồi đó, anh cảm giác được ánh mắt của cô gái bên cạnh. Thoạt nhìn như lén lút, nhưng ánh mắt lại rất táo bạo thẳng thắn. Chưa từng có người nhìn anh như vậy, làm cho anh cảm thấy rất không được tự nhiên. Anh mím chặt môi.

    Trong nháy mắt, Vân Thời Phi cảm thấy được khí lạnh tỏa ra xung quanh anh, làm cho cô hồi phục tinh thần, nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình. Xe rất nhanh đã tới trước cửa Vân gia. Vân Thời Phi xuống xe, đối với Trình Liệt vẫy tay: "Trình Liệt, tôi về trước đây. Chú Trình, tạm biệt.

    " Được"

    Vân Thời Phi vẫy tay chào tạm biệt họ, quay đầu lại liền thấy hai người đang đứng ở cửa, nháy mắt nụ cười lập tức phai nhạt. Cố nhân này, từ khi sống lại đến nay, cô cũng chưa có gặp mặt hắn. Không nghĩ tới hắn lại xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ như vậy.

    Mộ Thừa Trúc!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...