Chương 10: Thị trường chứng khoán
Trải qua sự việc lần này, Đường Tâm Di ra vào nhà không còn ai dám quản.
Vài ngày sau, Đường Tâm Di mơ hồ nhìn thấy thị trường chứng khoán đã bắt đầu hỗn loạn, ánh mắt cô liền thay đổi, trở nên sắc bén.
Hiện tại, thời cơ đã tới.
Đường Tâm Di lúc này trông như một nữ chiến binh, mặc dù chỉ mặc một bộ đồ ngủ nhẹ trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp, nhưng cô lại vô cùng tự tin trước máy tính.
Thị trường chứng khoán là chiến trường của cô, bất kể lúc nào, cô cũng chưa bao giờ thất thủ.
Đôi mắt đẹp có thể câu mất hồn phách người khác của Đường Tâm Di đang gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mỗi một cái cổ phiếu trúng tuyển, cô điều khắc sâu vào trong tâm trí.
Ngay khi hai ngón tay chạm vào nhau, cô đã vô cùng chắc chắn, đây chính là nghề nghiệp cụ thể của Đường Tâm Di cô.
Đường Tâm Di triển khai tính toán một hồi ở trong đầu, sau đó cô tự tin bước ra ngoài.
Cô dựa vào trí nhớ độc nhất vô nhị của mình, đi tới biệt thự của Mạc Thiên Hành.
Trông thật sang trọng.
Hai lần trước cô tới đây, một lần là vì cô có việc cần giải quyết, một lần là do cô ngủ quên.
Dùng từ tráng lệ, huy hoàng để hình dung khung cảnh trước mắt quả thật không đủ.
Trước mặt cô, căn biệt thự hiện lên giống như một tòa cung điện, một biệt thự dát vàng hình thác nước đổ xuống, những nét chạm khắc trên đó rất tinh tế và cũng rất đặc biệt.
Đường Tâm Di chậm rãi đi về phía trước nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
"Cô tìm ai?"
"Mạc Thiên Hành, nói với anh ta, Đường Tâm Di đến tìm."
Đôi môi cô khẽ hé mở, cho dù không trang điểm, cô vẫn cực mê người. Trên mặt có chút ửng hồng làm cho khí chất của cô càng trở nên độc nhất.
Mạc Thiên Hành chậm rãi đi ra từ biệt thự.
Đường Tâm Di trông như hoa sen đỏ.
Từ xa nhìn lại, trong đầu Mạc Thiên Hành chỉ có hai chữ đẹp và rung động lòng người, trước đây điều gì anh cũng không tin, nhưng lúc này, anh đã hiểu.
Anh bước đến trước mặt Đường Tâm Di, nắm chặt tay cô, dẫn vào trong biệt thự.
"Tìm anh, là nhớ anh sao?"
Giọng nói trầm bổng của anh vang lên, nghe êm tai, dễ chịu giống như suối chảy bất tận, lại trong veo, trầm ấm.
"Tôi muốn mượn anh thêm một ít tiền, năm triệu, nhiều một chút."
"Em muốn dùng nó vào việc gì?"
Mạc Thiên Hành ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, nếu là người khác, bộ dáng này chắc chắn là kiểu thái độ cà lơ phất phơ, nhưng Mạc Thiên Hành lại mang đến cho người ta cảm giác, người đàn ông này đẹp giống như một viên pha lê lấp lánh.
Nếu mà so người với người thì thật khiến người khác ghen tị mà tức chết!
"Tôi dùng nó để mua cổ phiếu. Số tiền tôi có bây giờ không đủ."
"Vậy em cần bao nhiêu?"
"Một ngàn vạn."
Đường Tâm Di nói rõ ràng từng câu, từng chữ.
"Được rồi, anh cho em mượn."
Mạc Thiên Hành trực tiếp lấy trong túi ra một tờ chi phiếu, viết hai ngàn vạn đưa cho Đường Tâm Di.
"Anh tin tôi, tại sao, không sợ bị mất tiền à?"
Trong mắt Đường Tâm Di hiện lên một tia nghi hoặc. Mạc Thiên Hành trong đáy mắt cũng tràn đầy kiên định, ánh mắt sáng ngời:
"Chỉ bởi vì em là Đường Tâm Di, sự tự tin của em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không mất tiền."
"Cảm ơn."
Đường Tâm Di cầm tờ chi phiếu trực tiếp rời khỏi căn biệt thự.
Sau khi Đường Tâm Di rời đi, Mạc Thiên Hành búng tay, một cái bóng đen chậm rãi bước ra.
"Đi theo cô gái vừa mới rời khỏi kia đi, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô ấy, nghe rõ chưa."
Bóng đen gật đầu, rời khỏi biệt thự.
Sau khi Đường Tâm Di đi ra, cô trực tiếp bắt taxi đến một góc phố vắng vẻ.
Mặt đất đầy ổ gà, bốc mùi hôi thối nồng nặc, thoạt nhìn, những gác mái này như sắp đổ sập.
Đường Tâm Di nhắm mắt đi theo trí nhớ đến cuối con đường, kiếp trước thiên tài kinh tế Lục Hạo Hiên đã từng nói qua, hắn làm việc ở đây, trải qua muôn vàn khổ sở. Hiện tại, hấn chắc chắn phải đang ở chỗ này.
Lúc này, Lục Hạo Hiên đang mặc một bộ quần áo rách nát, đeo tạp dề ố vàng quanh eo, khuôn mặt lấm lem, nhưng Đường Tâm Di liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là hắn, Lục Hạo Hiên.
"Xin chào, tôi tên là Đường Tâm Di. Tôi đến đây để hợp tác với anh. Không biết anh có hứng thú hay không?"
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Di, khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, dưới ánh nắng chiếu xuống, khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Đường Tâm Di giơ đôi tay mảnh khảnh của cô lên, muốn bắt tay anh:
"Anh có muốn suy nghĩ một chút không?"
Giọng nói ngọt ngào truyền đến tai Lục Hạo Hiên, khiến cho tâm trí anh bắt đầu bị phân tâm.
"Cô.. cô muốn hợp tác với tôi? Hợp tác gì?"
Lục Hạo Hiên vì luống cuống nên nói chuyện có hơi lắp bắp.
"Tất nhiên đó là thị trường chứng khoán tài chính rồi. Tôi muốn mở một cửa hàng trang sức, anh sẽ là nhà thiết kế và tài chính, tôi chỉ là ông chủ đứng phía sau thôi."
Lục Hạo Hiên có chút kinh ngạc, hắn biết rõ mình có khả năng này, chỉ là mọi người căn bản không ai tin, thật không ngờ người phụ nữ trước mặt lại nguyện ý tin tưởng hắn.
Lục Hạo Hiên gật đầu:
"Được rồi, tôi đồng ý với cô."
Đôi môi Đường Tâm Di hơi nhếch lên, cô cười nhẹ, nụ cười đẹp đến mê hồn, nghiêng nước nghiêng thành, còn đẹp hơn cả hoa cỏ. Anh là người duy nhất nhìn thấy khoảnh khắc này, Lục Hạo Hiên trong lòng thầm cảm thấy mình thật may mắn.
Đường Tâm Di cầm tờ chi phiếu hai ngàn năm trăm vạn trong tay, đưa cho Lục Hạo Hiên.
"Tôi biết, anh có ý tưởng của riêng mình. Sau khi mở công ty trang sức, đặt tên là Lục thị, sau đó lấy một ngàn vạn nhân dân tệ đầu tư vào thị trường cổ phiếu của Trần thị. Một tháng sau, lập tức rút ra ngay. Phần còn lại sẽ do anh thu xếp."
Đường Tâm Di nói xong, còn không đợi Lục Hạo Hiên kịp phản ứng lại, cô đã đưa cho anh một tờ giấy, sau đó rời đi.
Lục Hạo Hiên đứng tại chỗ một lúc, đột nhiên hắn dùng sức vỗ mạnh vào trán mình, không sao, vẫn còn tốt, vẫn đau.
Đây không phải là mơ!
Tài năng của anh, thật không ngờ lại được một cô gái coi trọng.
Anh đi đến chỗ studio mà anh tâm đắc nhất, trực tiếp bỏ ra năm trăm vạn để mua nó.
Sau đó, anh ta đi mua một chiếc điện thoại di động và trực tiếp gọi cho Đường Tâm Di.
"Tôi đã mua công ty rồi, chỉ là, nên để tên ai đây?"
"Viết tên của anh đi, ngày mai tôi sẽ ký hợp đồng, hai giờ chiều gặp nhau ở quán cà phê Ngang Thú."
Đường Tâm Di nói một cách cực kỳ bình tĩnh, cô nhìn vào bản hợp đồng trên máy tính, hài lòng gật đầu.
Đây chỉ là một khởi đầu nhỏ, cô phải thật cố gắng, cố gắng thay đổi vận mệnh của mình ở kiếp trước. Cô nhất định phải báo thù cho đứa con của mình, ai cũng không thể ngăn cản.
Đường Tâm Di nằm trên giường, Thẩm Tiếu đã lâu không gặp cô, giờ hắn không biết lại đang hẹn hò cùng với người phụ nữ nào.
Chỉ cần cô không gọi, Thẩm Tiếu liền có thể đem cô ném ra sau đầu, hóa ra từ bây giờ đã bắt đầu rồi, đời trước cô thật đúng là ngốc. Còn tưởng đây là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, cho nên mới trở nên bình thản như vậy.
Hiện tại, hắn vì đang muốn có được cửa hàng trang sức nên chắc chắn cũng bị chuyện này gây cản trở tay chân không ít.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thẩm Tiếu.
Trong khách sạn, tại căn phòng lãng mạn, số 808, Thẩm Tiếu và một người phụ nữ xinh đẹp đang cùng nhau ân ái.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, hiển nhiên là đang quấy rầy tới hai người bọn họ, Thẩm Tiếu cầm điện thoại chuẩn bị cúp máy, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thấy ba chữ Đường Tâm Di.
Người phụ nữ này, đã lâu không gọi điện thoại cho hắn, hắn còn đang chuẩn bị dỗ dành cô một trận, thật không ngờ bây giờ còn chủ động gọi điện thoại đến, hắn đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.
Vài ngày sau, Đường Tâm Di mơ hồ nhìn thấy thị trường chứng khoán đã bắt đầu hỗn loạn, ánh mắt cô liền thay đổi, trở nên sắc bén.
Hiện tại, thời cơ đã tới.
Đường Tâm Di lúc này trông như một nữ chiến binh, mặc dù chỉ mặc một bộ đồ ngủ nhẹ trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp, nhưng cô lại vô cùng tự tin trước máy tính.
Thị trường chứng khoán là chiến trường của cô, bất kể lúc nào, cô cũng chưa bao giờ thất thủ.
Đôi mắt đẹp có thể câu mất hồn phách người khác của Đường Tâm Di đang gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mỗi một cái cổ phiếu trúng tuyển, cô điều khắc sâu vào trong tâm trí.
Ngay khi hai ngón tay chạm vào nhau, cô đã vô cùng chắc chắn, đây chính là nghề nghiệp cụ thể của Đường Tâm Di cô.
Đường Tâm Di triển khai tính toán một hồi ở trong đầu, sau đó cô tự tin bước ra ngoài.
Cô dựa vào trí nhớ độc nhất vô nhị của mình, đi tới biệt thự của Mạc Thiên Hành.
Trông thật sang trọng.
Hai lần trước cô tới đây, một lần là vì cô có việc cần giải quyết, một lần là do cô ngủ quên.
Dùng từ tráng lệ, huy hoàng để hình dung khung cảnh trước mắt quả thật không đủ.
Trước mặt cô, căn biệt thự hiện lên giống như một tòa cung điện, một biệt thự dát vàng hình thác nước đổ xuống, những nét chạm khắc trên đó rất tinh tế và cũng rất đặc biệt.
Đường Tâm Di chậm rãi đi về phía trước nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
"Cô tìm ai?"
"Mạc Thiên Hành, nói với anh ta, Đường Tâm Di đến tìm."
Đôi môi cô khẽ hé mở, cho dù không trang điểm, cô vẫn cực mê người. Trên mặt có chút ửng hồng làm cho khí chất của cô càng trở nên độc nhất.
Mạc Thiên Hành chậm rãi đi ra từ biệt thự.
Đường Tâm Di trông như hoa sen đỏ.
Từ xa nhìn lại, trong đầu Mạc Thiên Hành chỉ có hai chữ đẹp và rung động lòng người, trước đây điều gì anh cũng không tin, nhưng lúc này, anh đã hiểu.
Anh bước đến trước mặt Đường Tâm Di, nắm chặt tay cô, dẫn vào trong biệt thự.
"Tìm anh, là nhớ anh sao?"
Giọng nói trầm bổng của anh vang lên, nghe êm tai, dễ chịu giống như suối chảy bất tận, lại trong veo, trầm ấm.
"Tôi muốn mượn anh thêm một ít tiền, năm triệu, nhiều một chút."
"Em muốn dùng nó vào việc gì?"
Mạc Thiên Hành ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, nếu là người khác, bộ dáng này chắc chắn là kiểu thái độ cà lơ phất phơ, nhưng Mạc Thiên Hành lại mang đến cho người ta cảm giác, người đàn ông này đẹp giống như một viên pha lê lấp lánh.
Nếu mà so người với người thì thật khiến người khác ghen tị mà tức chết!
"Tôi dùng nó để mua cổ phiếu. Số tiền tôi có bây giờ không đủ."
"Vậy em cần bao nhiêu?"
"Một ngàn vạn."
Đường Tâm Di nói rõ ràng từng câu, từng chữ.
"Được rồi, anh cho em mượn."
Mạc Thiên Hành trực tiếp lấy trong túi ra một tờ chi phiếu, viết hai ngàn vạn đưa cho Đường Tâm Di.
"Anh tin tôi, tại sao, không sợ bị mất tiền à?"
Trong mắt Đường Tâm Di hiện lên một tia nghi hoặc. Mạc Thiên Hành trong đáy mắt cũng tràn đầy kiên định, ánh mắt sáng ngời:
"Chỉ bởi vì em là Đường Tâm Di, sự tự tin của em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không mất tiền."
"Cảm ơn."
Đường Tâm Di cầm tờ chi phiếu trực tiếp rời khỏi căn biệt thự.
Sau khi Đường Tâm Di rời đi, Mạc Thiên Hành búng tay, một cái bóng đen chậm rãi bước ra.
"Đi theo cô gái vừa mới rời khỏi kia đi, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô ấy, nghe rõ chưa."
Bóng đen gật đầu, rời khỏi biệt thự.
Sau khi Đường Tâm Di đi ra, cô trực tiếp bắt taxi đến một góc phố vắng vẻ.
Mặt đất đầy ổ gà, bốc mùi hôi thối nồng nặc, thoạt nhìn, những gác mái này như sắp đổ sập.
Đường Tâm Di nhắm mắt đi theo trí nhớ đến cuối con đường, kiếp trước thiên tài kinh tế Lục Hạo Hiên đã từng nói qua, hắn làm việc ở đây, trải qua muôn vàn khổ sở. Hiện tại, hấn chắc chắn phải đang ở chỗ này.
Lúc này, Lục Hạo Hiên đang mặc một bộ quần áo rách nát, đeo tạp dề ố vàng quanh eo, khuôn mặt lấm lem, nhưng Đường Tâm Di liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là hắn, Lục Hạo Hiên.
"Xin chào, tôi tên là Đường Tâm Di. Tôi đến đây để hợp tác với anh. Không biết anh có hứng thú hay không?"
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Di, khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, dưới ánh nắng chiếu xuống, khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Đường Tâm Di giơ đôi tay mảnh khảnh của cô lên, muốn bắt tay anh:
"Anh có muốn suy nghĩ một chút không?"
Giọng nói ngọt ngào truyền đến tai Lục Hạo Hiên, khiến cho tâm trí anh bắt đầu bị phân tâm.
"Cô.. cô muốn hợp tác với tôi? Hợp tác gì?"
Lục Hạo Hiên vì luống cuống nên nói chuyện có hơi lắp bắp.
"Tất nhiên đó là thị trường chứng khoán tài chính rồi. Tôi muốn mở một cửa hàng trang sức, anh sẽ là nhà thiết kế và tài chính, tôi chỉ là ông chủ đứng phía sau thôi."
Lục Hạo Hiên có chút kinh ngạc, hắn biết rõ mình có khả năng này, chỉ là mọi người căn bản không ai tin, thật không ngờ người phụ nữ trước mặt lại nguyện ý tin tưởng hắn.
Lục Hạo Hiên gật đầu:
"Được rồi, tôi đồng ý với cô."
Đôi môi Đường Tâm Di hơi nhếch lên, cô cười nhẹ, nụ cười đẹp đến mê hồn, nghiêng nước nghiêng thành, còn đẹp hơn cả hoa cỏ. Anh là người duy nhất nhìn thấy khoảnh khắc này, Lục Hạo Hiên trong lòng thầm cảm thấy mình thật may mắn.
Đường Tâm Di cầm tờ chi phiếu hai ngàn năm trăm vạn trong tay, đưa cho Lục Hạo Hiên.
"Tôi biết, anh có ý tưởng của riêng mình. Sau khi mở công ty trang sức, đặt tên là Lục thị, sau đó lấy một ngàn vạn nhân dân tệ đầu tư vào thị trường cổ phiếu của Trần thị. Một tháng sau, lập tức rút ra ngay. Phần còn lại sẽ do anh thu xếp."
Đường Tâm Di nói xong, còn không đợi Lục Hạo Hiên kịp phản ứng lại, cô đã đưa cho anh một tờ giấy, sau đó rời đi.
Lục Hạo Hiên đứng tại chỗ một lúc, đột nhiên hắn dùng sức vỗ mạnh vào trán mình, không sao, vẫn còn tốt, vẫn đau.
Đây không phải là mơ!
Tài năng của anh, thật không ngờ lại được một cô gái coi trọng.
Anh đi đến chỗ studio mà anh tâm đắc nhất, trực tiếp bỏ ra năm trăm vạn để mua nó.
Sau đó, anh ta đi mua một chiếc điện thoại di động và trực tiếp gọi cho Đường Tâm Di.
"Tôi đã mua công ty rồi, chỉ là, nên để tên ai đây?"
"Viết tên của anh đi, ngày mai tôi sẽ ký hợp đồng, hai giờ chiều gặp nhau ở quán cà phê Ngang Thú."
Đường Tâm Di nói một cách cực kỳ bình tĩnh, cô nhìn vào bản hợp đồng trên máy tính, hài lòng gật đầu.
Đây chỉ là một khởi đầu nhỏ, cô phải thật cố gắng, cố gắng thay đổi vận mệnh của mình ở kiếp trước. Cô nhất định phải báo thù cho đứa con của mình, ai cũng không thể ngăn cản.
Đường Tâm Di nằm trên giường, Thẩm Tiếu đã lâu không gặp cô, giờ hắn không biết lại đang hẹn hò cùng với người phụ nữ nào.
Chỉ cần cô không gọi, Thẩm Tiếu liền có thể đem cô ném ra sau đầu, hóa ra từ bây giờ đã bắt đầu rồi, đời trước cô thật đúng là ngốc. Còn tưởng đây là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, cho nên mới trở nên bình thản như vậy.
Hiện tại, hắn vì đang muốn có được cửa hàng trang sức nên chắc chắn cũng bị chuyện này gây cản trở tay chân không ít.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thẩm Tiếu.
Trong khách sạn, tại căn phòng lãng mạn, số 808, Thẩm Tiếu và một người phụ nữ xinh đẹp đang cùng nhau ân ái.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, hiển nhiên là đang quấy rầy tới hai người bọn họ, Thẩm Tiếu cầm điện thoại chuẩn bị cúp máy, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thấy ba chữ Đường Tâm Di.
Người phụ nữ này, đã lâu không gọi điện thoại cho hắn, hắn còn đang chuẩn bị dỗ dành cô một trận, thật không ngờ bây giờ còn chủ động gọi điện thoại đến, hắn đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.
➱Đăng Ký
꧁༺ [URL='https://dembuon.vn/go/?to=aHR0cHM6Ly9zeW1ib2xzLnZuL2tpLWhpZXUtZGFjLWJpZXQuaHRtbA.99065']༒
༻꧂
Chỉnh sửa cuối: