Bài viết: 0 

Chương 637+638
[BOOK]Chương 637: Đây là đôi tiểu tình lữ hung tàn.
Đáp lại Quân Cửu, là toàn trường trầm mặc hít thở không thông.
Bọn họ không bị Mặc Vô Việt bóp chặt cổ, lại không khác nhau gì như bị bóp lấy. Một nửa tài sản là quá mức? Toàn bộ của cải thì không quá phận sao! Cái gì kêu là ức hiếp người?
Quân Cửu chính là ví dụ!
Bạch viện trưởng ngơ ngác nói: "Quân Cửu, sao con còn tăng giá lên vậy?"
"Có sao? Vừa rồi một nửa tài sản, là mua mệnh. Hiện tại là đổi mệnh." Quân Cửu phúc hắc câu môi, nhướng mày nhìn về phía Bạch viện trưởng.
Vậy có gì khác nhau sao?
Đương nhiên là có khác nhau.
Quân Cửu cười, tà khí phúc hắc mở miệng giải thích: "Vừa mới là làm một cú. Nhưng bởi vì phó viện trưởng không phối hợp, cho nên hiện tại ông ta chút nhận rõ tốt nhất. Bằng không qua thôn này đã có thể không còn cửa hàng nào đâu."
Quân Cửu nói lời ngầm lãnh khốc, làm cho người toàn trường hít vào khí lạnh. Trên lưng lông tơ đứng lên.
Ý tứ này, nếu như phó viện trưởng lại phản kháng cự tuyệt. Toàn bộ tài sản cũng cứu không được mệnh của ông ta!
Bạch viện trưởng cùng Tề Hà cũng bị khí thế thổ phỉ bá đạo của Quân Cửu làm cho chấn động. Nhất thời nói không ra lời, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, Quân Cửu chớp chớp mắt với Mặc Vô Việt. Mặc Vô Việt buông phó viện trưởng ra, che lại cổ, phó viện trưởng ho đến sắp trợn trắng mắt ngất xỉu.
Quân Cửu cũng sẽ không để cho ông ta có cơ hội hôn mê. Khom lưng, đối mặt với phó viện trưởng thì cười nguy hiểm lại lạnh băng: "Phó viện trưởng, ông nghĩ kỹ rồi sao? Là muốn mệnh, hay là cần tiền?"
"Muốn.. Muốn mệnh."
Phó viện trưởng gian nan che lại cổ mở miệng. Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, tựa như lại nhìn hai tên ma quỷ!
Quân Cửu mỉm cười: "Vậy cho mời phó viện trưởng sai người lấy lại đây đi. Ta tin tưởng, phó viện trưởng khẳng định có túi trữ vật không gian đúng không? Vừa lúc Bạch viện trưởng cùng trưởng khu ở nơi này, có thể làm chứng kiến."
Có túi trữ vật không gian, cũng không cần lại tìm lấy cớ, nói dọn không được đẩy ra sau này.
Phốc!
Phó viện trưởng phun ra một búng máu. Sống sờ sờ bị tức hộc máu.
Quân Cửu lắc mình nhnah chóng tránh đi. Nhìn đến vẻ mặt ghét bỏ của nàng, phó viện trưởng che lại trái tim, cảm thấy ngụm máu vừa rồi mình còn chưa có phun xong.
Ông ta vừa oán lại hận lại sợ hãi cầu cứu Bạch viện trưởng. Nhưng mà Bạch viện trưởng buông tay, thương mà không giúp gì được: "Phó viện trưởng, thật là ông làm sai."
"Tiền tài là vật ngoài thân, mệnh mới là quan trọng nhất." Tề Hà nhìn như an ủi, kỳ thật là thọc đao.
Phó viện trưởng còn có thể làm gì?
Chỉ có thể làm theo, kêu đệ tử đi kiểm kê tài sản của mình. Đáy lòng ông ta đều đang lấy máu!
Gia tài của phó viện trưởng, ba cái túi trữ vật không gian còn không chứa hết. Dư lại không ít dùng cái rương chứa đựng nâng tới đây, ánh sáng thoát ra từ khe hở cái nắp, làm chúng đệ tử vây xem đều trợn trừng đôi mắt.
Đó chính là gia sản hơn phân nửa đời ông ta dốc sức kiếm được tới nay!
Phó viện trưởng mắt thấy Quân Cửu nhẹ nhàng bâng quơ nhận lấy, còn chia cắt với Mặc Vô Việt trước mặt mọi người. Giận đến công tâm, phó viện trưởng lại là phun một búng máu, ngửa đầu tức giận ngất đi rồi.
Bạch viện trưởng nhìn mà đồng tình. Ông lắc đầu: "Người đâu, nâng phó viện trưởng trở về. Thỉnh một luyện dược sư đến xem."
Lúc phân phó, Bạch viện trưởng còn nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, ánh mắt dò hỏi.
Các ngươi đã đánh cướp xong rồi, có thể mang người đi chứ?
Quân Cửu câu môi: "Viện trưởng xin cứ tự nhiên~"
"Vô dụng, liền không cần lại gác nơi này chướng mắt." Mặc Vô Việt nói.
Bạch viện trưởng nghe xong, không khỏi liếc mắt nhìn nhau với Tề Hà. Đều là cảm thán, đây đúng là đôi tiểu tình lữ hung tàn nha!
Thật đáng sợ!
Trải qua một chuyện này, danh khí của Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt chỉ sợ sẽ truyền khắp học viện đệ tam, mỗi người đều biết.
Ngay cả phó viện cũng không phải là đối thủ của Mặc Vô Việt!
Ngay cả phó viện trưởng đều bị Quân Cửu cướp bóc gia sản!
Đôi tiểu tình lữ đáng sợ lại hung tàn này, ai dám đến gây chuyện? Đương nhiên, cũng luôn có người chút ngu xuẩn, hoặc là không hiểu chuyện không sợ. Nhưng kết cục của bọn hắn sẽ là~~
Thu hồi túi trữ vật không gian, Quân Cửu xoay người nhìn về phía Thanh Trạch cùng Vương Hạc. Hai người ngây ngốc đứng ở tại chỗ, còn chưa có phục hồi tinh thần lại.
Quân Cửu nhướng mày: "Vương Hạc, đưa Thanh Trạch tới chỗ ta cùng Vô Việt ở đi."
"A được!" Vương Hạc liên tục gật đầu.
Thanh Trạch cái gì cũng chưa nói. An tĩnh đi theo Vương Hạc, chỉ là liên tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt. Hắn vẻ mặt phức tạp cực kỳ.
Nhưng mà tuy rằng mang theo Thanh Trạch, Quân Cửu lại không có tính toán đi tìm Thanh Trạch nói chuyện ngay từ đầu.
Trở lại sân viện được phân phối xuống.
Quân Cửu đang tinh tế chia cắt một chút gia sản phó viện trưởng. Phân biệt phân loại, bày biện một lần nữa. Quan trọng không tệ, đặt tới lắc tay không gian. Thứ khác đều để vào trong nhẫn không gian.
Phân chia xong rồi, Quân Cửu chế nhạo câu môi nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Không hổ là phó viện trưởng đệ tam học viện, gia sản thực phong phú."
"Gia sản của viện trưởng cùng trưởng khu, sẽ càng phong phú."
Nghe vậy, Quân Cửu lại kéo khóe miệng.
Nàng đỡ trán cười bất đắc dĩ: "Vô Việt, huynh thật đúng là coi ta như thổ phỉ? Phó viện trưởng, đó là cái giá mà ông ta hẳn là trả. Bạch viện trưởng cùng trưởng khu cũng không tệ lắm, hơn nữa thức thời."
Quân Cửu hiểu rất rõ ràng.
Bạch viện trưởng cùng trưởng khu cũng không chỉ là đang nhìn thiên phú của bọn họ. Mà là, nhìn đến thực lực của Mặc Vô Việt!
Mới có thể đạo nghĩa không chùn bước mà đứng ở phe bọn họ. Nếu bọn họ bị phó viện trưởng ức hiếp, cũng sẽ không có kết quả xử lý sảng khoái như vậy. Thế giới này chính là như thế, cường giả vi tôn.
Mặc Vô Việt gật đầu: "Vậy buông tha bọn họ."
Gia sản của Bạch viện trưởng bọn họ, Mặc Vô Việt còn chướng mắt. Chẳng qua là Tiểu Cửu Nhi vui vẻ, vậy cướp về làm lạc thú~~
Lại thấy Quân Cửu tay chống cằm, có chút buồn bực nói: "Ta lấy được đan phương từ bên trong Bái Nguyệt Tông, trong đó có vài vị dược liệu ta cũng không quen biết. Xem ra đến Trung Tam Trọng tìm y thư xem, phải nghiên cứu học tập một phen."
Câu chuyện vừa chuyển, Quân Cửu nheo mắt lại.
Những thứ này chỉ có thể để đó, không nóng vội! Nhưng có chuyện cần thiết phải giải quyết nhanh một chút.
Quân Cửu vung tay áo lên, Tiểu Ảnh từ trong nhẫn không gian bị bắt ra ngoài. Cuộn thành một cục hồ ly đồng thau xuất hiện ở trên bàn, Tiểu Ngũ tò mò duỗi trảo đẩy đẩy hắn.
Tiểu Ảnh đây là làm sao vậy?
Quân Cửu nhíu nhíu mày, đồng dạng Mặc Vô Việt cũng cảm thấy một phần kinh ngạc.
Dù cho là khi hắn uy hiếp, Tiểu Ảnh cũng chưa từng như vậy. Đã xảy ra cái gì, mới có thể làm hắn biến thành như vậy!
Không hẹn mà gặp, Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt liếc nhau. Bọn họ đều đoán được, nhất định là bởi vì Bái Nguyệt Tông! Sau khi bọn họ tiến vào cửa rừng bia đá, Tiểu Ảnh liền bắt đầu trở nên không thích hợp.
Quân Cửu mở miệng: "Tiểu Ảnh, ngươi không có lời nào muốn nói với chúng ta sao?"
"Đây là chuyện của ta, sẽ không ảnh hưởng đến các người." Tiểu Ảnh trầm buồn mở miệng. Ý tứ chính là không muốn nói.
Nhưng mà hắn không muốn nói, cũng có người cũng đã điều tra xong.
Khi tham gia Tuyển Linh Đại Tái, Lãnh Uyên một mình đi thông đạo tới Trung Tam Trọng. Hiện tại hắn hoàn thành nhiệm vụ của Mặc Vô Việt, đã trở lại.
Lãnh Uyên hiện thân trong phòng, hắn trước cung kính hành lễ với Mặc Vô Việt. Theo sau mở miệng: "Tiểu Ảnh không muốn nói, là có quan hệ cùng Huyết Ảnh Vương đi?"
Vèo!
Tiểu Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, hắn giãn thân thể ra. Hồ ly đồng thau bắn ra lợi trảo, Tiểu Ảnh nhìn chòng chọc vào Lãnh Uyên.
Lãnh Uyên cũng không lo lắng tính công kích của Tiểu Ảnh.
Chỉ với thực lực của Tiểu Ảnh, còn không gây thương tổn một sợi tóc của hắn.
Lãnh Uyên nhìn về phía Mặc Vô Việt cùng Quân Cửu, hành lễ nói: "Chủ nhân, Quân cô nương. Lãnh Uyên đã điều tra rõ chuyện của Bái Nguyệt Tông, hơn nữa ngoài ý muốn biết được Huyết Ảnh Vương cũng đi qua bí tàng."
Xoạt --
Tiểu Ảnh cào móng tay vỡ cái bàn.
Chương 638: Hai Huyết Ảnh Vương.
Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh há miệng, vẫn là cái gì cũng chưa nói.
Hắn cứ nhìn chằm chằm Lãnh Uyên, thoạt nhìn như là muốn ngăn cản Lãnh Uyên mở miệng nói ra. Nhưng hắn cũng biết chuyện này không hiện thực, đừng nói đấu cùng Mặc Vô Việt, hắn ngay cả thuộc hạ của Mặc Vô Việt cũng đánh không lại.
Cuối cùng đành cam chịu, Tiểu Ảnh cúi đầu: "Ngươi nói đi."
Quân Cửu lúc này mới nhìn về phía Lãnh Uyên, nàng nhíu mày hỏi: "Lãnh Uyên, huynh nói Huyết Ảnh Vương đi qua bí tàng Huyền Linh Sơn?"
"Đúng vậy."
Tiếp theo, Lãnh Uyên một năm một mười nói tất cả tin tức hắn đã điều tra ra được cho Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt bọn họ.
Sau khi hắn thu được mệnh lệnh của Mặc Vô Việt, đi trước điều tra Bái Nguyệt Tông. Cái này đối người khác mà nói, là bí ẩn khó có thể chạm đến. Nhưng thực lực chỉ cần tới cảnh giới nhất định rồi, thì hết thảy đều không hề là bí mật.
Cho nên Lãnh Uyên thực nhẹ nhàng sẽ biết toàn quá trình!
Bái Nguyệt Tông, đã từng là tông môn cường đại nhất Nam Vực. Thực lực có thể sánh vai cùng tông môn siêu cấp trung tâm đại lục, đệ tử môn hạ ngàn vạn đếm không hết, huy hoàng một thời.
Nhưng Bái Nguyệt Tông có cường đại đi nữa, cũng vẫn trêu chọc tới cường địch không thể đối kháng. Cũng bị diệt môn!
Nhưng người ra tay diệt Bái Nguyệt Tông, tựa hồ không có hứng thú đối với các thứ bảo vật truyền thừa của Bái Nguyệt Tông. Tùy ý Bái Nguyệt Tông mở ra tông môn đại trận, giấu di chỉ đi. Bí tang trên Huyền Linh Sơn, chính là chìa khóa bí tàng.
Lãnh Uyên nói tiếp: "Thuộc hạ tra được ba mươi năm trước, có một người thông qua Tuyển Linh Đại Tái, hô mưa gọi gió ở Nam Vực. Người này được gọi là Huyết Ảnh Vương. Thuộc hạ tra xét kỹ lại, thì phát hiện hắn đến từ thế giới của Quân cô nương!"
Huyết Ảnh Vương, lại đến từ thế giới của Quân Cửu.
Trừ bỏ bản thân hắn, không có khả năng lại khéo như vậy!
Hơn nữa, Quân Cửu hiện tại nhớ tới. Lúc trước Tiểu Ảnh yêu cầu nàng dẫn hắn tới Trung Tam Trọng, hiện tại hết thảy đều nối tiếp lại được.
Tâm ý tương thông, Tiểu Ngũ biết việc này. Nàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Ảnh: "Nói như vậy, ngươi tới Trung Tam Trọng chính là vì gặp Huyết Ảnh vương!"
"Đúng vậy." Hết thảy đều đã nói ra, Tiểu Ảnh cũng không cần phải che che giấu giấu.
Khi tiến vào cửa rừng bia đá, Tiểu Ảnh cũng cảm giác được hơi thở Huyết Ảnh Vương đã từng lưu lại.
Cho dù trong lúc đó đã cách ba mươi năm, hắn vẫn cứ có thể cảm giác được! Bởi vì liên hệ giữa hắn cùng Huyết Ảnh Vương, không giống bình thường.
Ở sau khi biết Huyết Ảnh Vương đã tới nơi này, Tiểu Ảnh là bức thiết muốn đi truy tìm. Cho nên hắn đưa Quân Cửu đi vào rừng cây khô, nhưng chờ tiếp cận rồi, Tiểu Ảnh lại hối hận. Hắn không nên vì dục vọng của chính mình, mang tới phiền toái cho Quân Cửu.
Ngữ khí của Tiểu Ảnh rất suy sút ảo não, hắn mở miệng: "Huyết Ảnh Vương còn sống."
"Vậy mộ địa Huyết Ảnh Vương là chuyện như thế nào?"
Trong nháy mắt Tiểu Ảnh cứng đờ thân thể. Hắn đâm lợi trảo thật sâu vào cái bàn, Tiểu Ảnh cười khổ tràn ngập bi thương.
Hắn nói: "Mộ địa không có sai. Đó thật là mai táng Huyết Ảnh Vương, mai táng ta."
Cái gì!
Hàm lượng tin tức trong lời Tiểu Ảnh nói, làm mọi người sợ ngây người.
Thật là mai táng Huyết Ảnh Vương!
Mai táng hắn?
Ánh sáng lập loè ở trên người hồ ly đồng thau, Tiểu Ảnh dần hiện ra thân ảnh. Thân ảnh nửa trong suốt dưới ánh mặt trời phá lệ suy yếu đơn bạc.
Hắn mất tinh thần bi thương, ngay cả dung mạo hồ ly tinh yêu mị cũng nhấc không nổi nửa điểm tinh thần. Một thân hồng y bất biến, cũng mang không nổi một chút không khí vui mừng. Nhìn đến hắn, chẳng hiểu sao làm người ta cảm thấy đau lòng.
Tiểu Ảnh ngồi ở đối diện Quân Cửu, hắn ngẩng đầu kéo kéo khóe miệng: "Chính là như mọi người suy đoán. Ta không phải thủ mộ linh, mà là Huyết Ảnh Vương."
"Nhưng ngươi là Huyết Ảnh Vương, vậy kẻ tới Trung Tam Trọng thì sao?" Tiểu Ngũ đều bị làm cho hồ đồ, trong ánh mắt đang chuyển như khoanh nhang muỗi.
Đúng vậy, như thế nào có hai cái Huyết Ảnh Vương?
Lúc này, Mặc Vô Việt hé mở môi mỏng: "Phân hồn chi chứng."
Tiểu Ảnh cứng đờ phản ứng, chứng minh Mặc Vô Việt nói đúng.
Nghe tên, Quân Cửu có thể đoán ra đây là có ý tứ gì. Nhưng càng cụ thể, nàng không biết.
Quân Cửu nhìn về phía Mặc Vô Việt, chờ hắn giải thích cho nàng: "Hắn chỉ có một hồn hai phách, là tàn hồn bị chia lìa vứt bỏ. Khi hắn nói hắn là thủ mộ linh, ta liền có hoài nghi."
Chẳng qua khi đó, Tiểu Ảnh đối với hắn mà nói, cũng chỉ là con kiến. Căn bản không cần lo lắng.
Dù cho y ở bên người Tiểu Cửu Nhi, có hắn tọa trấn, cũng không lật nổi bọt sóng!
Quân Cửu hiện tại mới biết được.
Nàng lẩm bẩm dưới đáy lòng bốn chữ "Chia lìa vứt bỏ".
Trong đầu lại có Tiểu Ngũ ngữ khí đồng tình, lặng lẽ nói với nàng: 'chủ nhân, muội biết cái này! Linh hồn chia lìa vứt bỏ ra, chính là từ bỏ. Khó trách Tiểu Ảnh sẽ bị nhốt ở phần mộ.'
Linh hồn vốn là nhất thể.
Nhưng Tiểu Ảnh lại bị chính mình vứt bỏ. Lại còn có tước đoạt tự do, nhốt ở phần mộ không thấy ánh mặt trời.
Chờ đến khi Quân Cửu tới, hắn mới có cơ hội đi ra phần mộ. Nghe một chút liền cảm thấy thực thảm!
Nhưng Tiểu Ảnh cần không phải đồng tình. Quân Cửu từ trên mặt hắn thấy được cự tuyệt cùng chán ghét đối với đồng tình, còn có phẫn nộ oán hận.
Tiểu Ảnh mở miệng: "Các người đều đã biết Linh Vương bất tử. Lúc trước chúng ta gặp được Linh Vương bất tử, Linh Vương bất tử mê hoặc hắn, muốn đột phá tự mình, thì phải vứt bỏ địa phương vô dụng của bản thân."
"A, hắn cảm thấy ta là vô dụng. Ta quá khiến người khác chú ý; ta quá trêu chọc những nam nữ đó thích; ta cũng quá lang thang phóng túng. Sẽ liên lụy nghiệp lớn của hắn. Hắn thật đúng là nghe xong Linh Vương bất tử nói, xuống tay với ta."
Đối với Tiểu Ảnh mà nói. Đó là một đoạn quá khứ u ám, không muốn hồi tưởng.
Huyết Ảnh Vương cướp đoạt hắn ra ngoài, nhốt hắn vào trong phần mộ đã được chuẩn bị tốt. Sau đó gã rời đi, một mình đi Trung Tam Trọng.
Tiểu Ảnh: "Ta tới Trung Tam Trọng, chính là muốn hỏi hắn một chút. Không có ta, hắn có phải thật sự sẽ thành chí cường giả hay không? Đi lên đỉnh? Hắn có từng hối hận qua."
"Hắn sẽ hối hận." Quân Cửu nói.
Tiểu Ảnh quay phắt đầu nhìn chằm chằm Quân Cửu, trong một đôi mắt là bức thiết chờ mong, hắn muốn được tán thành.
Quân Cửu cong cong khóe miệng, nàng lẳng lặng nhìn Tiểu Ảnh nói: "Ta không biết Huyết Ảnh Vương là thế nào. Nhưng ta biết, huynh mới là Huyết Ảnh Vương ta nhận thức, độc nhất vô nhị."
"Ừ ừ! Tiểu Ảnh ngươi rất tuyệt. Hắn ngay cả bản thân mà cũng vứt bỏ, là một người nhu nhược. So không được với ngươi!" Tiểu Ngũ cũng mở miệng an ủi.
Lãnh Uyên suy nghĩ một hồi, bổ sung: "Ngươi có thể trở nên mạnh hơn! Để khi gã gặp lại ngươi, hối hận khóc lóc thảm thiết!"
Tiểu Ảnh cảm động cực kỳ.
Hắn muốn nhào qua đi cho Quân Cửu bọn họ một cái ôm. Nhưng mà khi đối diện với đôi mắt cảnh cáo của Mặc Vô Việt, Tiểu Ảnh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trên mặt thu liễm bi thương, Tiểu Ảnh châm lại sức chiến đấu. Hắn nắm tay hai mắt đỏ đậm: "Không sai! Tiểu Ảnh ta hiện tại chính là người có chỗ dựa. Quân Cửu, ta sẽ không cho cô mất mặt! Gặp lại hắn, ta nhất định phải khiến hắn hối hận không kịp!"
"Được." Quân Cửu câu môi.
Tiểu Ảnh bắt đầu kích động phấn khởi. Quay đầu trở lại nhẫn không gian, dốc lòng đi tu luyện.
Quân Cửu cười cười. Lại nghĩ đến Huyết Ảnh Vương, đáy mắt hiện lên khinh thường. Không nghĩ tới một thế hệ kiêu hùng Hạ Tam Trọng, lại là người nhu nhược như thế!
Đảo mắt, lại nghĩ đến trên người một người khác.
Quân Cửu một phen vớt Tiểu Ngũ lên rồi đứng dậy, nàng nhìn về phía Mặc Vô Việt nói: "Cũng đến lúc, chúng ta đi nhìn Thanh Trạch một cái. Nhìn xem người đã tỉnh hay chưa."
"Tiểu Cửu Nhi muốn giúp hắn?" Mặc Vô Việt hỏi.
Quân Cửu câu môi gật đầu, Thanh Trạch cũng không tính là hoàn toàn không thể cứu.[/BOOK]
[BOOK]Chương 637: Đây là đôi tiểu tình lữ hung tàn.
Đáp lại Quân Cửu, là toàn trường trầm mặc hít thở không thông.
Bọn họ không bị Mặc Vô Việt bóp chặt cổ, lại không khác nhau gì như bị bóp lấy. Một nửa tài sản là quá mức? Toàn bộ của cải thì không quá phận sao! Cái gì kêu là ức hiếp người?
Quân Cửu chính là ví dụ!
Bạch viện trưởng ngơ ngác nói: "Quân Cửu, sao con còn tăng giá lên vậy?"
"Có sao? Vừa rồi một nửa tài sản, là mua mệnh. Hiện tại là đổi mệnh." Quân Cửu phúc hắc câu môi, nhướng mày nhìn về phía Bạch viện trưởng.
Vậy có gì khác nhau sao?
Đương nhiên là có khác nhau.
Quân Cửu cười, tà khí phúc hắc mở miệng giải thích: "Vừa mới là làm một cú. Nhưng bởi vì phó viện trưởng không phối hợp, cho nên hiện tại ông ta chút nhận rõ tốt nhất. Bằng không qua thôn này đã có thể không còn cửa hàng nào đâu."
Quân Cửu nói lời ngầm lãnh khốc, làm cho người toàn trường hít vào khí lạnh. Trên lưng lông tơ đứng lên.
Ý tứ này, nếu như phó viện trưởng lại phản kháng cự tuyệt. Toàn bộ tài sản cũng cứu không được mệnh của ông ta!
Bạch viện trưởng cùng Tề Hà cũng bị khí thế thổ phỉ bá đạo của Quân Cửu làm cho chấn động. Nhất thời nói không ra lời, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, Quân Cửu chớp chớp mắt với Mặc Vô Việt. Mặc Vô Việt buông phó viện trưởng ra, che lại cổ, phó viện trưởng ho đến sắp trợn trắng mắt ngất xỉu.
Quân Cửu cũng sẽ không để cho ông ta có cơ hội hôn mê. Khom lưng, đối mặt với phó viện trưởng thì cười nguy hiểm lại lạnh băng: "Phó viện trưởng, ông nghĩ kỹ rồi sao? Là muốn mệnh, hay là cần tiền?"
"Muốn.. Muốn mệnh."
Phó viện trưởng gian nan che lại cổ mở miệng. Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, tựa như lại nhìn hai tên ma quỷ!
Quân Cửu mỉm cười: "Vậy cho mời phó viện trưởng sai người lấy lại đây đi. Ta tin tưởng, phó viện trưởng khẳng định có túi trữ vật không gian đúng không? Vừa lúc Bạch viện trưởng cùng trưởng khu ở nơi này, có thể làm chứng kiến."
Có túi trữ vật không gian, cũng không cần lại tìm lấy cớ, nói dọn không được đẩy ra sau này.
Phốc!
Phó viện trưởng phun ra một búng máu. Sống sờ sờ bị tức hộc máu.
Quân Cửu lắc mình nhnah chóng tránh đi. Nhìn đến vẻ mặt ghét bỏ của nàng, phó viện trưởng che lại trái tim, cảm thấy ngụm máu vừa rồi mình còn chưa có phun xong.
Ông ta vừa oán lại hận lại sợ hãi cầu cứu Bạch viện trưởng. Nhưng mà Bạch viện trưởng buông tay, thương mà không giúp gì được: "Phó viện trưởng, thật là ông làm sai."
"Tiền tài là vật ngoài thân, mệnh mới là quan trọng nhất." Tề Hà nhìn như an ủi, kỳ thật là thọc đao.
Phó viện trưởng còn có thể làm gì?
Chỉ có thể làm theo, kêu đệ tử đi kiểm kê tài sản của mình. Đáy lòng ông ta đều đang lấy máu!
Gia tài của phó viện trưởng, ba cái túi trữ vật không gian còn không chứa hết. Dư lại không ít dùng cái rương chứa đựng nâng tới đây, ánh sáng thoát ra từ khe hở cái nắp, làm chúng đệ tử vây xem đều trợn trừng đôi mắt.
Đó chính là gia sản hơn phân nửa đời ông ta dốc sức kiếm được tới nay!
Phó viện trưởng mắt thấy Quân Cửu nhẹ nhàng bâng quơ nhận lấy, còn chia cắt với Mặc Vô Việt trước mặt mọi người. Giận đến công tâm, phó viện trưởng lại là phun một búng máu, ngửa đầu tức giận ngất đi rồi.
Bạch viện trưởng nhìn mà đồng tình. Ông lắc đầu: "Người đâu, nâng phó viện trưởng trở về. Thỉnh một luyện dược sư đến xem."
Lúc phân phó, Bạch viện trưởng còn nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, ánh mắt dò hỏi.
Các ngươi đã đánh cướp xong rồi, có thể mang người đi chứ?
Quân Cửu câu môi: "Viện trưởng xin cứ tự nhiên~"
"Vô dụng, liền không cần lại gác nơi này chướng mắt." Mặc Vô Việt nói.
Bạch viện trưởng nghe xong, không khỏi liếc mắt nhìn nhau với Tề Hà. Đều là cảm thán, đây đúng là đôi tiểu tình lữ hung tàn nha!
Thật đáng sợ!
Trải qua một chuyện này, danh khí của Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt chỉ sợ sẽ truyền khắp học viện đệ tam, mỗi người đều biết.
Ngay cả phó viện cũng không phải là đối thủ của Mặc Vô Việt!
Ngay cả phó viện trưởng đều bị Quân Cửu cướp bóc gia sản!
Đôi tiểu tình lữ đáng sợ lại hung tàn này, ai dám đến gây chuyện? Đương nhiên, cũng luôn có người chút ngu xuẩn, hoặc là không hiểu chuyện không sợ. Nhưng kết cục của bọn hắn sẽ là~~
Thu hồi túi trữ vật không gian, Quân Cửu xoay người nhìn về phía Thanh Trạch cùng Vương Hạc. Hai người ngây ngốc đứng ở tại chỗ, còn chưa có phục hồi tinh thần lại.
Quân Cửu nhướng mày: "Vương Hạc, đưa Thanh Trạch tới chỗ ta cùng Vô Việt ở đi."
"A được!" Vương Hạc liên tục gật đầu.
Thanh Trạch cái gì cũng chưa nói. An tĩnh đi theo Vương Hạc, chỉ là liên tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt. Hắn vẻ mặt phức tạp cực kỳ.
Nhưng mà tuy rằng mang theo Thanh Trạch, Quân Cửu lại không có tính toán đi tìm Thanh Trạch nói chuyện ngay từ đầu.
Trở lại sân viện được phân phối xuống.
Quân Cửu đang tinh tế chia cắt một chút gia sản phó viện trưởng. Phân biệt phân loại, bày biện một lần nữa. Quan trọng không tệ, đặt tới lắc tay không gian. Thứ khác đều để vào trong nhẫn không gian.
Phân chia xong rồi, Quân Cửu chế nhạo câu môi nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Không hổ là phó viện trưởng đệ tam học viện, gia sản thực phong phú."
"Gia sản của viện trưởng cùng trưởng khu, sẽ càng phong phú."
Nghe vậy, Quân Cửu lại kéo khóe miệng.
Nàng đỡ trán cười bất đắc dĩ: "Vô Việt, huynh thật đúng là coi ta như thổ phỉ? Phó viện trưởng, đó là cái giá mà ông ta hẳn là trả. Bạch viện trưởng cùng trưởng khu cũng không tệ lắm, hơn nữa thức thời."
Quân Cửu hiểu rất rõ ràng.
Bạch viện trưởng cùng trưởng khu cũng không chỉ là đang nhìn thiên phú của bọn họ. Mà là, nhìn đến thực lực của Mặc Vô Việt!
Mới có thể đạo nghĩa không chùn bước mà đứng ở phe bọn họ. Nếu bọn họ bị phó viện trưởng ức hiếp, cũng sẽ không có kết quả xử lý sảng khoái như vậy. Thế giới này chính là như thế, cường giả vi tôn.
Mặc Vô Việt gật đầu: "Vậy buông tha bọn họ."
Gia sản của Bạch viện trưởng bọn họ, Mặc Vô Việt còn chướng mắt. Chẳng qua là Tiểu Cửu Nhi vui vẻ, vậy cướp về làm lạc thú~~
Lại thấy Quân Cửu tay chống cằm, có chút buồn bực nói: "Ta lấy được đan phương từ bên trong Bái Nguyệt Tông, trong đó có vài vị dược liệu ta cũng không quen biết. Xem ra đến Trung Tam Trọng tìm y thư xem, phải nghiên cứu học tập một phen."
Câu chuyện vừa chuyển, Quân Cửu nheo mắt lại.
Những thứ này chỉ có thể để đó, không nóng vội! Nhưng có chuyện cần thiết phải giải quyết nhanh một chút.
Quân Cửu vung tay áo lên, Tiểu Ảnh từ trong nhẫn không gian bị bắt ra ngoài. Cuộn thành một cục hồ ly đồng thau xuất hiện ở trên bàn, Tiểu Ngũ tò mò duỗi trảo đẩy đẩy hắn.
Tiểu Ảnh đây là làm sao vậy?
Quân Cửu nhíu nhíu mày, đồng dạng Mặc Vô Việt cũng cảm thấy một phần kinh ngạc.
Dù cho là khi hắn uy hiếp, Tiểu Ảnh cũng chưa từng như vậy. Đã xảy ra cái gì, mới có thể làm hắn biến thành như vậy!
Không hẹn mà gặp, Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt liếc nhau. Bọn họ đều đoán được, nhất định là bởi vì Bái Nguyệt Tông! Sau khi bọn họ tiến vào cửa rừng bia đá, Tiểu Ảnh liền bắt đầu trở nên không thích hợp.
Quân Cửu mở miệng: "Tiểu Ảnh, ngươi không có lời nào muốn nói với chúng ta sao?"
"Đây là chuyện của ta, sẽ không ảnh hưởng đến các người." Tiểu Ảnh trầm buồn mở miệng. Ý tứ chính là không muốn nói.
Nhưng mà hắn không muốn nói, cũng có người cũng đã điều tra xong.
Khi tham gia Tuyển Linh Đại Tái, Lãnh Uyên một mình đi thông đạo tới Trung Tam Trọng. Hiện tại hắn hoàn thành nhiệm vụ của Mặc Vô Việt, đã trở lại.
Lãnh Uyên hiện thân trong phòng, hắn trước cung kính hành lễ với Mặc Vô Việt. Theo sau mở miệng: "Tiểu Ảnh không muốn nói, là có quan hệ cùng Huyết Ảnh Vương đi?"
Vèo!
Tiểu Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, hắn giãn thân thể ra. Hồ ly đồng thau bắn ra lợi trảo, Tiểu Ảnh nhìn chòng chọc vào Lãnh Uyên.
Lãnh Uyên cũng không lo lắng tính công kích của Tiểu Ảnh.
Chỉ với thực lực của Tiểu Ảnh, còn không gây thương tổn một sợi tóc của hắn.
Lãnh Uyên nhìn về phía Mặc Vô Việt cùng Quân Cửu, hành lễ nói: "Chủ nhân, Quân cô nương. Lãnh Uyên đã điều tra rõ chuyện của Bái Nguyệt Tông, hơn nữa ngoài ý muốn biết được Huyết Ảnh Vương cũng đi qua bí tàng."
Xoạt --
Tiểu Ảnh cào móng tay vỡ cái bàn.
Chương 638: Hai Huyết Ảnh Vương.
Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh há miệng, vẫn là cái gì cũng chưa nói.
Hắn cứ nhìn chằm chằm Lãnh Uyên, thoạt nhìn như là muốn ngăn cản Lãnh Uyên mở miệng nói ra. Nhưng hắn cũng biết chuyện này không hiện thực, đừng nói đấu cùng Mặc Vô Việt, hắn ngay cả thuộc hạ của Mặc Vô Việt cũng đánh không lại.
Cuối cùng đành cam chịu, Tiểu Ảnh cúi đầu: "Ngươi nói đi."
Quân Cửu lúc này mới nhìn về phía Lãnh Uyên, nàng nhíu mày hỏi: "Lãnh Uyên, huynh nói Huyết Ảnh Vương đi qua bí tàng Huyền Linh Sơn?"
"Đúng vậy."
Tiếp theo, Lãnh Uyên một năm một mười nói tất cả tin tức hắn đã điều tra ra được cho Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt bọn họ.
Sau khi hắn thu được mệnh lệnh của Mặc Vô Việt, đi trước điều tra Bái Nguyệt Tông. Cái này đối người khác mà nói, là bí ẩn khó có thể chạm đến. Nhưng thực lực chỉ cần tới cảnh giới nhất định rồi, thì hết thảy đều không hề là bí mật.
Cho nên Lãnh Uyên thực nhẹ nhàng sẽ biết toàn quá trình!
Bái Nguyệt Tông, đã từng là tông môn cường đại nhất Nam Vực. Thực lực có thể sánh vai cùng tông môn siêu cấp trung tâm đại lục, đệ tử môn hạ ngàn vạn đếm không hết, huy hoàng một thời.
Nhưng Bái Nguyệt Tông có cường đại đi nữa, cũng vẫn trêu chọc tới cường địch không thể đối kháng. Cũng bị diệt môn!
Nhưng người ra tay diệt Bái Nguyệt Tông, tựa hồ không có hứng thú đối với các thứ bảo vật truyền thừa của Bái Nguyệt Tông. Tùy ý Bái Nguyệt Tông mở ra tông môn đại trận, giấu di chỉ đi. Bí tang trên Huyền Linh Sơn, chính là chìa khóa bí tàng.
Lãnh Uyên nói tiếp: "Thuộc hạ tra được ba mươi năm trước, có một người thông qua Tuyển Linh Đại Tái, hô mưa gọi gió ở Nam Vực. Người này được gọi là Huyết Ảnh Vương. Thuộc hạ tra xét kỹ lại, thì phát hiện hắn đến từ thế giới của Quân cô nương!"
Huyết Ảnh Vương, lại đến từ thế giới của Quân Cửu.
Trừ bỏ bản thân hắn, không có khả năng lại khéo như vậy!
Hơn nữa, Quân Cửu hiện tại nhớ tới. Lúc trước Tiểu Ảnh yêu cầu nàng dẫn hắn tới Trung Tam Trọng, hiện tại hết thảy đều nối tiếp lại được.
Tâm ý tương thông, Tiểu Ngũ biết việc này. Nàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Ảnh: "Nói như vậy, ngươi tới Trung Tam Trọng chính là vì gặp Huyết Ảnh vương!"
"Đúng vậy." Hết thảy đều đã nói ra, Tiểu Ảnh cũng không cần phải che che giấu giấu.
Khi tiến vào cửa rừng bia đá, Tiểu Ảnh cũng cảm giác được hơi thở Huyết Ảnh Vương đã từng lưu lại.
Cho dù trong lúc đó đã cách ba mươi năm, hắn vẫn cứ có thể cảm giác được! Bởi vì liên hệ giữa hắn cùng Huyết Ảnh Vương, không giống bình thường.
Ở sau khi biết Huyết Ảnh Vương đã tới nơi này, Tiểu Ảnh là bức thiết muốn đi truy tìm. Cho nên hắn đưa Quân Cửu đi vào rừng cây khô, nhưng chờ tiếp cận rồi, Tiểu Ảnh lại hối hận. Hắn không nên vì dục vọng của chính mình, mang tới phiền toái cho Quân Cửu.
Ngữ khí của Tiểu Ảnh rất suy sút ảo não, hắn mở miệng: "Huyết Ảnh Vương còn sống."
"Vậy mộ địa Huyết Ảnh Vương là chuyện như thế nào?"
Trong nháy mắt Tiểu Ảnh cứng đờ thân thể. Hắn đâm lợi trảo thật sâu vào cái bàn, Tiểu Ảnh cười khổ tràn ngập bi thương.
Hắn nói: "Mộ địa không có sai. Đó thật là mai táng Huyết Ảnh Vương, mai táng ta."
Cái gì!
Hàm lượng tin tức trong lời Tiểu Ảnh nói, làm mọi người sợ ngây người.
Thật là mai táng Huyết Ảnh Vương!
Mai táng hắn?
Ánh sáng lập loè ở trên người hồ ly đồng thau, Tiểu Ảnh dần hiện ra thân ảnh. Thân ảnh nửa trong suốt dưới ánh mặt trời phá lệ suy yếu đơn bạc.
Hắn mất tinh thần bi thương, ngay cả dung mạo hồ ly tinh yêu mị cũng nhấc không nổi nửa điểm tinh thần. Một thân hồng y bất biến, cũng mang không nổi một chút không khí vui mừng. Nhìn đến hắn, chẳng hiểu sao làm người ta cảm thấy đau lòng.
Tiểu Ảnh ngồi ở đối diện Quân Cửu, hắn ngẩng đầu kéo kéo khóe miệng: "Chính là như mọi người suy đoán. Ta không phải thủ mộ linh, mà là Huyết Ảnh Vương."
"Nhưng ngươi là Huyết Ảnh Vương, vậy kẻ tới Trung Tam Trọng thì sao?" Tiểu Ngũ đều bị làm cho hồ đồ, trong ánh mắt đang chuyển như khoanh nhang muỗi.
Đúng vậy, như thế nào có hai cái Huyết Ảnh Vương?
Lúc này, Mặc Vô Việt hé mở môi mỏng: "Phân hồn chi chứng."
Tiểu Ảnh cứng đờ phản ứng, chứng minh Mặc Vô Việt nói đúng.
Nghe tên, Quân Cửu có thể đoán ra đây là có ý tứ gì. Nhưng càng cụ thể, nàng không biết.
Quân Cửu nhìn về phía Mặc Vô Việt, chờ hắn giải thích cho nàng: "Hắn chỉ có một hồn hai phách, là tàn hồn bị chia lìa vứt bỏ. Khi hắn nói hắn là thủ mộ linh, ta liền có hoài nghi."
Chẳng qua khi đó, Tiểu Ảnh đối với hắn mà nói, cũng chỉ là con kiến. Căn bản không cần lo lắng.
Dù cho y ở bên người Tiểu Cửu Nhi, có hắn tọa trấn, cũng không lật nổi bọt sóng!
Quân Cửu hiện tại mới biết được.
Nàng lẩm bẩm dưới đáy lòng bốn chữ "Chia lìa vứt bỏ".
Trong đầu lại có Tiểu Ngũ ngữ khí đồng tình, lặng lẽ nói với nàng: 'chủ nhân, muội biết cái này! Linh hồn chia lìa vứt bỏ ra, chính là từ bỏ. Khó trách Tiểu Ảnh sẽ bị nhốt ở phần mộ.'
Linh hồn vốn là nhất thể.
Nhưng Tiểu Ảnh lại bị chính mình vứt bỏ. Lại còn có tước đoạt tự do, nhốt ở phần mộ không thấy ánh mặt trời.
Chờ đến khi Quân Cửu tới, hắn mới có cơ hội đi ra phần mộ. Nghe một chút liền cảm thấy thực thảm!
Nhưng Tiểu Ảnh cần không phải đồng tình. Quân Cửu từ trên mặt hắn thấy được cự tuyệt cùng chán ghét đối với đồng tình, còn có phẫn nộ oán hận.
Tiểu Ảnh mở miệng: "Các người đều đã biết Linh Vương bất tử. Lúc trước chúng ta gặp được Linh Vương bất tử, Linh Vương bất tử mê hoặc hắn, muốn đột phá tự mình, thì phải vứt bỏ địa phương vô dụng của bản thân."
"A, hắn cảm thấy ta là vô dụng. Ta quá khiến người khác chú ý; ta quá trêu chọc những nam nữ đó thích; ta cũng quá lang thang phóng túng. Sẽ liên lụy nghiệp lớn của hắn. Hắn thật đúng là nghe xong Linh Vương bất tử nói, xuống tay với ta."
Đối với Tiểu Ảnh mà nói. Đó là một đoạn quá khứ u ám, không muốn hồi tưởng.
Huyết Ảnh Vương cướp đoạt hắn ra ngoài, nhốt hắn vào trong phần mộ đã được chuẩn bị tốt. Sau đó gã rời đi, một mình đi Trung Tam Trọng.
Tiểu Ảnh: "Ta tới Trung Tam Trọng, chính là muốn hỏi hắn một chút. Không có ta, hắn có phải thật sự sẽ thành chí cường giả hay không? Đi lên đỉnh? Hắn có từng hối hận qua."
"Hắn sẽ hối hận." Quân Cửu nói.
Tiểu Ảnh quay phắt đầu nhìn chằm chằm Quân Cửu, trong một đôi mắt là bức thiết chờ mong, hắn muốn được tán thành.
Quân Cửu cong cong khóe miệng, nàng lẳng lặng nhìn Tiểu Ảnh nói: "Ta không biết Huyết Ảnh Vương là thế nào. Nhưng ta biết, huynh mới là Huyết Ảnh Vương ta nhận thức, độc nhất vô nhị."
"Ừ ừ! Tiểu Ảnh ngươi rất tuyệt. Hắn ngay cả bản thân mà cũng vứt bỏ, là một người nhu nhược. So không được với ngươi!" Tiểu Ngũ cũng mở miệng an ủi.
Lãnh Uyên suy nghĩ một hồi, bổ sung: "Ngươi có thể trở nên mạnh hơn! Để khi gã gặp lại ngươi, hối hận khóc lóc thảm thiết!"
Tiểu Ảnh cảm động cực kỳ.
Hắn muốn nhào qua đi cho Quân Cửu bọn họ một cái ôm. Nhưng mà khi đối diện với đôi mắt cảnh cáo của Mặc Vô Việt, Tiểu Ảnh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trên mặt thu liễm bi thương, Tiểu Ảnh châm lại sức chiến đấu. Hắn nắm tay hai mắt đỏ đậm: "Không sai! Tiểu Ảnh ta hiện tại chính là người có chỗ dựa. Quân Cửu, ta sẽ không cho cô mất mặt! Gặp lại hắn, ta nhất định phải khiến hắn hối hận không kịp!"
"Được." Quân Cửu câu môi.
Tiểu Ảnh bắt đầu kích động phấn khởi. Quay đầu trở lại nhẫn không gian, dốc lòng đi tu luyện.
Quân Cửu cười cười. Lại nghĩ đến Huyết Ảnh Vương, đáy mắt hiện lên khinh thường. Không nghĩ tới một thế hệ kiêu hùng Hạ Tam Trọng, lại là người nhu nhược như thế!
Đảo mắt, lại nghĩ đến trên người một người khác.
Quân Cửu một phen vớt Tiểu Ngũ lên rồi đứng dậy, nàng nhìn về phía Mặc Vô Việt nói: "Cũng đến lúc, chúng ta đi nhìn Thanh Trạch một cái. Nhìn xem người đã tỉnh hay chưa."
"Tiểu Cửu Nhi muốn giúp hắn?" Mặc Vô Việt hỏi.
Quân Cửu câu môi gật đầu, Thanh Trạch cũng không tính là hoàn toàn không thể cứu.[/BOOK]