Bài viết: 0 

Chương 617+618
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chương 617: Vả mặt thành công, Huyết Nguyệt đất khô cằn.
Tư Cổ và Tả Khải Thiên, rõ ràng đánh chủ ý dọn bãi, chuyện liên quan bí tàng Huyền Linh Sơn, đương nhiên là người càng ít, bọn họ chiếm chỗ tốt càng nhiều.
Lúc này, Quân Cửu bọn họ còn có Thượng Quan Vân Hạo không có lệnh bài liền thành đại địch hạng nhất!
Bọn họ cũng không ngu xuẩn giống như Thôi Tề, xem Quân Cửu trở thành bình hoa. Trực giác nói cho bọn họ, Quân Cửu không yếu, lại còn có thể tạo thành nguy hiểm cùng phiền toái cho bọn họ. Thượng Quan Vân Hạo thì càng không cần phải nói, xếp hạng thứ ba cũng đủ để cho bọn họ kiêng kị.
Quân Cửu nghe vậy thì nhướng mày, đây là muốn đá các nàng đi.
Long Ngọc Nhi cũng đã nhìn ra, nàng ta nhíu mày cả giận nói: "Bọn họ là đồng đội của ta. Các ngươi đều có thể dẫn người đi vào, vì sao ta không thể?"
"Long Ngọc Nhi, bọn họ thật là đồng đội ngươi sao? Ngươi sẽ không sợ bảo vật bị bọn họ đoạt?" Mạnh Đào vừa mở miệng, chính là châm ngòi ly gián.
Nhưng mà Long Ngọc Nhi không mắc lừa. Nàng ta mời, thì đã làm tốt chuẩn bị!
Long Ngọc Nhi đứng ở trước mặt Quân Cửu cùng Thượng Quan Vân Hạo bọn họ, mặt đẹp rét lạnh. Thấy vậy, Tư Cổ cùng Tả Khải Thiên liếc nhau, cười ha ha lên.
Tư Cổ giơ tay, một con rắn độc mang kịch độc leo lên bò sát ở trên cổ tay hắn.
Tư Cổ nheo đôi mắt lại: "Long Ngọc Nhi, chỉ dựa vào ngươi còn không có tư cách động thủ cùng chúng ta."
Lại nhìn về phía Thượng Quan Vân Hạo: "Thượng Quan Vân Hạo, nơi này không chào đón ngươi! Nhân lúc hiện tại còn có thể đi ra ngoài, mà không phải nằm đi ra ngoài. Ngươi còn đang đợi cái gì?"
Trần trụi uy hiếp, bày ở ngoài sáng.
Tả Khải Thiên chưa nói cái gì. Hắn vừa cất bước đi tới gần Quân Cửu bọn họ, đan điền mở ra, uy áp bức người bao phủ xuống.
"Thế này cũng quá ngang ngược bá đạo!" Nam Lạc Nhạn thấp giọng mắng.
Các nàng lại nhìn về phía Quân Cửu. Một đường đi tới, người tâm phúc trong đội ngũ các nàng đã sớm do nàng làm chủ.
Quân Cửu vẫn chưa mở miệng, mà là nghiêng đầu đối diện cùng Thượng Quan Vân Hạo, ánh mắt giao hội. Đánh bọn họ? Ngươi chọn tên nào?
Thượng Quan Vân Hạo thu được ánh mắt dò hỏi của Quân Cửu, không khỏi buồn cười.
So với dong dong dài dài, hắn vẫn là thích Quân Cửu như vậy, không lằng nhằng, trực tiếp làm!
Thượng Quan Vân Hạo làm ra trả lời.
Tư Cổ cho ta đi, Tả Khải Thiên cô được không?
Tả Khải Thiên? Quân Cửu không hề vấn đề. Nàng vừa lúc muốn thử xem, nàng và Tả Khải Thiên cùng tu luyện thể thuật, ai càng tốt hơn!
Quân Cửu và Thượng Quan Vân Hạo ánh mắt giao lưu hoàn thành ở trong nháy mắt. Bọn họ phân biệt nhìn về phía đối thủ chính mình lựa chọn, nhưng mà lúc này đột nhiên có người vội vã chen vào. Duỗi tay hô to: "Ai nói nàng không có chìa khóa, nàng có!"
Là ai?
Quân Cửu kinh ngạc quay đầu, nhìn đến Lê Thanh Thanh thở hổn hển chen đến trước mặt nàng. Ngẩng đầu lên, Lê Thanh Thanh gương mặt tươi cười tươi xinh đẹp.
Không nghĩ tới là Lê Thanh Thanh, lời nàng nói lại là có ý tứ gì?
Chỉ thấy Lê Thanh Thanh móc ra lệnh bài từ trong lòng ngực, trực tiếp nắm tay Quân Cửu lên nhét vào lòng bàn tay nàng. Sau đó Lê Thanh Thanh dào dạt đắc ý nhìn về phía Tư Cổ bọn họ: "Quân Cửu có lệnh bài! Nàng có tư cách đi vào!"
Ha? Mọi người há hốc mồm.
Này này, đừng tưởng rằng chúng ta không nhìn thấy, lệnh bài là ngươi vừa mới đưa cho Quân Cửu!
Đồng thời mọi người cũng buồn bực. Người nào vậy, mới có thể chịu đưa lệnh bài trong tay cho người khác? Lê Thanh Thanh này và Quân Cửu có quan hệ gì.
Thượng Quan Vân Hạo cười: "Xem ra ngươi có tư cách đi vào."
"Lê Thanh Thanh." Quân Cửu kinh ngạc nhìn Lê Thanh Thanh, người sau ra sức đưa mắt ra hiệu với nàng.
Lê Thanh Thanh lặng lẽ truyền âm nói: 'Lệnh bài này là ta nhặt được trên đường! Thực lực của ta quá yếu, đi vào bí tàng quá nguy hiểm. Cho ngươi, vừa vặn có thể cảm tạ ân tình ngươi đưa ta Huyền Linh quả.'
Quân Cửu chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không biết nên nói Lê Thanh Thanh vận khí thật quá tốt một chút? Vừa tiến đến liền biết tung tích của Huyền Linh quả, hiện tại còn nhặt được lệnh bài trên đường.
Hay là nói, không nghĩ tới Lê Thanh Thanh sẽ đưa lệnh bài cho nàng.
"Cố lên! Giáo huấn bọn họ một trận, cho đám nam nhân thúi này một chút nhan sắc để nhìn một cái." Lê Thanh Thanh vẫy vẫy nắm tay, ý có ám chỉ.
Những người này quá đáng giận!
Chính mình có chút thực lực, liền có thể bá đạo ức hiếp người như vậy sao?
Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi lợi hại! Ân nhân cứu mạng của nàng cũng rất mạnh đấy, ngồi chờ ân nhân cứu mạng vả mặt bọn họ.
Thực tế, đã vả mặt thành công.
Quân Cửu cầm lệnh bài trong tay, hài hước nhìn về phía hai người Tư Cổ: "Hiện tại chúng ta có tư cách đi?"
Tư Cổ cùng Tả Khải Thiên nhìn đến lệnh bài trong tay Quân Cửu, sắc mặt vừa xanh lại đen. Bọn họ cũng chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn Lê Thanh Thanh làm chuyện xấu, sau đó nghẹn hỏa lui về.
Nghĩ thầm, vào bí tàng thì thế nào? Có bọn họ ở, mơ tưởng được thứ gì tốt.
Mạnh Đào nheo lại mắt đào hoa, nàng đứng ra hòa giải: "A~nếu năm cái lệnh bài đã đầy đủ. Chúng ta đây ai cũng đừng lãng phí thời gian, trước mở ra lối vào bí tàng đi!"
Tư Cổ và Tả Khải Thiên lập tức đứng ra, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Quân Cửu cùng Long Ngọc Nhi.
Long Ngọc Nhi chớp chớp mắt với Quân Cửu: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Đi."
Năm người đi vào trong rừng tấm bia đá.
Giữa rừng tấm bia đá, quay chung quanh một vòng có năm cái tấm bia đá, khe lõm trên đó, vừa vặn để đặt lệnh bài.
Bọn họ đặt lệnh bài vào trong đó, chỉ nghe rắc một tiếng, linh khí thiên địa nháy mắt sôi trào lên, từ bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ tới đây. Quân Cửu bọn họ lập tức thối lui, nhường ra đất trống chính giữa.
Phù phù~
Tiếng gió thổi lên, linh khí đặc sệt hội tụ như có hình.
Dần dần, một cơn lốc xoáy xuất hiện ở trong giữa rừng tấm bia đá. Mọi người có thể cảm giác được, từ trong lốc xoáy thổi ra tới một cơn gió râm mát đến xương, nó đại biểu, có thể thông hành.
Tư Cổ và Tả Khải Thiên bọn họ gấp không chờ nổi, lập tức dẫn người tiến lên: "Đi!"
Mạnh Đào cũng dẫn người đuổi kịp, sau đó là Long Ngọc Nhi.
Quân Cửu nghiêng người nhìn về phía Lê Thanh Thanh: "Cùng đi sao?"
Lê Thanh Thanh ngượng ngùng lắc đầu, thực lực của nàng quá yếu, Thôi Dung Nhi cũng không đối phó được. Huống chi nơi này đều là nhân vật hung tàn mạnh mẽ hơn Thôi Dung Nhi vài lần.
Nàng muốn đi, sẽ chỉ kéo chân sau Quân Cửu. Điểm này, Lê Thanh Thanh rất có tự mình hiểu lấy. Nàng nắm tay cười nói: "Mọi người cố lên! Đừng để cho thứ tốt, đều bị đám người xấu kia đoạt đi rồi."
"Được." Quân Cửu câu môi cười cười.
Nàng và Mặc Vô Việt liếc nhau, cuối cùng nhìn về phía hoa tỷ muội Nam Trầm Ngư, còn có Thượng Quan Vân Hạo. Quân Cửu: "Chúng ta cũng vào đi thôi."
Bọn họ xoay người, trực tiếp bay vào trong lốc xoáy.
Ở phía sau bọn họ, không ít người nhìn đến lốc xoáy còn chưa biến mất, lập tức lớp sau nhào lên lớp trước vọt vào. Không đoạt được của đại lão, có thể từ trong miệng đoạt chút tép riu cũng không tồi!
Trước mắt phong cảnh chuyển biến, Quân Cửu chân đứng lên đất bằng.
Ngẩng đầu, trong đêm đen một vòng ánh trăng huyết sắc treo ở trên trời cao.
Cúi đầu, dưới lòng bàn chân là đất màu đen khô cằn hoang vắng, không có nửa điểm sức sống.
Đám người Tư Cổ tiến vào ở phía trước các nàng, xoay vòng quanh chung quanh vài vòng, không có bất luận phát hiện gì. Trong vòng phạm vi tầm mắt, tất cả đều là đất màu đen khô cằn hoang vắng.
Địa phương như vậy, sẽ có bảo vật?
Tả Khải Thiên đen mặt, mắng: "Tư Cổ, chúng ta sẽ không bị lừa chứ? Nơi này chim không thèm ỉa, lông cũng không nhìn đến một cái!"
"Không có khả năng, tình báo không có đạo lý sai lầm." Tư Cổ chau mày.
Rào rạt.
Động tĩnh rất nhỏ khó có thể bị phát hiện, vẫn là Tiểu Ngũ có trực giác của thú phát hiện, sau đó nhắc nhở Quân Cửu.
Quân Cửu cúi đầu nhìn qua, nhìn đến trong cái khe đất màu đen khô cằn, có con kiến màu đỏ bò qua. Quân Cửu nhảy dựng trong lòng, trong trí nhớ của nàng lập loè đoạn ngắn.
Đây là Huyết Kiến!
Chương 618: Huyết Kiến triều điên cuồng.
Huyết Kiến chỉ là linh thú bậc một, nhưng Huyết Kiến tồn tại, không phải riêng một con, mà là một cái quốc kiến! Là đại quân Huyết Kiến!
Mấy vạn Huyết Kiến, đủ để hủy diệt sinh linh một phương. Chúng nó cái gì cũng ăn, hơn nữa tốc độ sinh sản cực nhanh. Hiện tại không khó lý giải, vì sao nơi này sẽ là đất đen khô cằn mênh mông vô bờ.
Thời gian tự hỏi ngắn ngủn một giây, trong tầm mắt Quân Cửu đã thấy được một cổ Huyết Kiến tinh tế hội tụ thành.
Ánh mắt trầm trầm, Quân Cửu nhìn về bốn phía che kín cái khe đất đen khô cằn dưới lòng bàn chân. Nàng kéo kéo khóe miệng, xem ra bọn họ đang đứng ở trên sào huyệt Huyết Kiến.
Cái này tính là cái gì? Bữa tiệc lớn đưa tới cửa?
"Bữa tiệc lớn là bọn họ, cũng không có chúng ta." Mặc Vô Việt đứng ở bên người Quân Cửu, đôi mắt bễ nghễ cửu thiên, hờ hững máu lạnh đảo qua mọi người.
Quân Cửu không thể phủ nhận.
Mặc Vô Việt nói cũng không sai. Huyết Kiến này có thể để cho người khác đau đầu, đi gặp Diêm Vương.
Đối với thánh thủ Quân Cửu nàng, không là vấn đề!
Mắt thấy số lượng Huyết Kiến càng ngày càng nhiều, nàng mở miệng: "Tất cả mọi người đến bên người ta."
Mọi người đều nhìn về phía Quân Cửu, đây là làm sao vậy?
Nam Trầm Ngư và Nam Lạc Nhạn khoảng cách gần, các nàng nghe được Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt đối thoại, nhưng mà chính là nghe không hiểu.
Thượng Quan Vân Hạo và Long Ngọc Nhi dẫn người đi tới. Hai người vẻ mặt khó xử, tựa như là đã nhận ra cái gì. Long Ngọc Nhi mở miệng: "Rất kỳ quái. Ta cứ cảm thấy nơi này có nguy hiểm, nhưng cái gì cũng chưa phát hiện."
"Ngươi cũng có loại cảm giác này?" Thượng Quan Vân Hạo kinh ngạc.
Bọn họ liếc nhau, mày càng thêm nhíu chặt, nghiêm túc lên.
Quân Cửu liếc mắt quét bọn họ một cái, tính cảnh giác cũng không thấp. Nàng mở miệng nói cho bọn họ, đợi lát nữa mặc kệ phát sinh cái gì, cũng đừng rời khỏi bên cạnh nàng. Trừ phi tự mình tìm chết, vậy thì nàng sẽ mặc kệ.
Nghe vậy bọn họ trăm miệng một lời, cùng kêu lên hỏi: "Ngươi phát hiện cái gì?"
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm vang lên.
A!
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, hoảng sợ khi thấy người kia bị bao phủ thành màu đỏ. Tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến người sởn tóc gáy, đau đến lăn lộn đầy đất. Thời gian ngắn ngủn một cái hô hấp, màu đỏ rút đi, chỉ lưu lại cho bọn hắn một khối xương cốt tàn khuyết.
"Đây cái thứ quỷ gì?"
"A! Cút ngay! Chúng nó bò đến trên người ta, cứu mạng!"
* * *
Huyết Kiến đột nhiên bùng nổ.
Đất đen khô cằn chính là sào huyệt của chúng nó. Số lượng cuồn cuộn không ngừng phun trào hướng lên trên, chớp mắt liền nhuộm đất đen khô cằn thành màu đỏ.
Tư Cổ và Tả Khải Thiên, Mạnh Đào phản ứng lại, lập tức dẫn người công kích!
Nhưng mà bọn họ công kích với Huyết Kiến lấy số vạn để mà nói, không hề có tác dụng. Giết chết lại nhiều Huyết Kiến, ngay sau đó sẽ bị càng nhiều bổ khuyết bao phủ.
Thực nhanh có người nhận ra đây là Huyết Kiến!
Hai chữ Huyết Kiến vừa được hô lên, tức khắc người đã biết nó thì từ bỏ phản kháng, quay đầu chạy trốn. Nhưng mà, sao có thể chạy trốn qua được đại quân Huyết Kiến khắp nơi?
Phàm là nơi Huyết Kiến đi qua, từng cỗ cốt hài tàn khuyết ngã xuống, nhìn thấy ghê người!
"Hít! Chúng ta muốn hay không.."
"Đừng nhúc nhích." Quân Cửu lạnh lùng quát bảo Nam Lạc Nhạn ngưng lại ý tưởng muốn chạy trốn.
Lúc này, Long Ngọc Nhi, Thượng Quan Vân Hạo bọn họ mới phản ứng lại. Không đúng! Vì sao không có Huyết Kiến công kích bọn họ?
Rõ ràng bọn họ và đám người Tư Cổ cách gần như vậy!
Lại liên tưởng đến Quân Cửu vừa mới nói, bọn họ kinh ngạc phát giác, dường như lấy Quân Cửu làm trung tâm, Huyết Kiến né tránh ra bốn phía hình thành một cái vòng tròn trống rỗng. Mà bọn họ thì ở bên trong vòng tròn.
"Quân Cửu ngươi có biện pháp đối phó đàn Huyết Kiến?" Long Ngọc Nhi mừng như điên.
Đám Huyết Kiến này cũng không phải không nhìn đến bọn họ.
Mà là phát hiện, điên cuồng bò hướng nơi này, chỉ là bò đến bên cạnh vòng tròn, chúng nó lại theo bản năng sử dụng đường vòng.
Lúc này Tư Cổ bọn họ cũng phát hiện tình huống bất đồng bên này, lập tức hô to: "Huyết Kiến không công kích bọn họ, mọi người mau đến bọn họ bên kia đi!"
Vèo!
Âm nhận phá không, một kích chém ở trước mặt Tư Cổ bọn họ. Lập tức toàn bộ dừng lại.
Tả Khải Thiên trừng mắt mà mắng: "Quân Cửu ngươi có ý tứ gì?"
"Nếu như ngươi biết đối phó Huyết Kiến như thế nào, vì sao không nói phương pháp ra?" Tư Cổ hung ác nham hiểm trừng mắt Quân Cửu nói.
Quân Cửu cười. Ngu ngốc!
Chơi bắt cóc đạo đức với nàng? Bọn họ còn chưa đủ tư cách.
Cũng không thèm nhìn tới Tư Cổ bọn họ, Quân Cửu xoay người, đầu ngón tay vừa chuyển Vạn Tượng Huyễn Âm để ở bên môi đỏ. Nhưng ở khi thổi lên, Quân Cửu khó khăn.
Ngự xà ngự trùng là một đạo lý. Chỉ là bốn phương tám hướng đều là đất khô cằn, nên đi nơi nào?
Lúc này, một thanh âm xuất hiện ở trong đầu Quân Cửu: "Đi bên phải. Năm trăm dặm có một tòa rừng rậm, Huyết Kiến sẽ không tiến vào nơi đó."
"Làm sao huynh lại biết?"
"Tin tưởng ta, đi theo ta thì tốt rồi."
Quân Cửu dừng một chút, nàng và Mặc Vô Việt liếc nhau. Theo sau, Quân Cửu thổi Vạn Tượng Huyễn Âm, âm phù bay ra, trong đại quân Huyết Kiến tức khắc tách ra một con đường.
Quân Cửu cất bước, mọi người lập tức đuổi kịp.
Bọn họ cũng không muốn thể nghiệm thảm trạng của Tư Cổ, Tả Khải Thiên bọn họ. Hiện tại ôm chặt đùi Quân Cửu mới là chính đạo!
Lúc này một bóng hình xinh đẹp bay về phía Quân Cửu: "Muội muội tốt, phải đi thì mang theo tỷ tỷ đoạn đường được không?"
Bốp!
Tiểu Ngũ đánh ra một móng vuốt, cơn lốc đánh lên chụp Mạnh Đào trở về trong đại quân Huyết Kiến.
Vừa ra tay, mọi người sợ ngây người ngơ ngác nhìn Tiểu Ngũ, con mèo trắng thoạt nhìn chỉ biết bán manh này, hung như vậy?
Tiểu Ngũ hừ lạnh.
Muội muội tốt? Mệt cho Mạnh Đào không biết xấu hổ, nói được ra lời!
Vừa mới rồi là ai châm ngòi ly gián, Tiểu Ngũ nó nhớ rõ rành mạch. Muốn đánh gió thu với chủ nhân, không có cửa đâu!
Quân Cửu bớt thời giờ thưởng cho Tiểu Ngũ một ánh mắt khen ngợi. Ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mắt thấy Quân Cửu bọn họ phải đi, một đám người nóng nảy. Có người hô to: "Thấy chết mà không cứu, Quân Cửu các ngươi vẫn là người sao?"
"Độc phụ rắn rết! Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi.. A! Cứu mạng!"
"Cứu mạng a!"
Một đám phế vật!
Mạnh Đào lau máu trên khóe miệng. Không nghĩ tới một con mèo hung tàn như vậy, nàng ta đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chút vết thương nhẹ.
Khinh miệt trào phúng quét mắt mọi người kêu rên thảm thiết. Có rảnh cầu cứu mắng chửi người, không bằng nhanh chân tự cứu. Ôm đùi không thành, Mạnh Đào chỉ có thể tự mình đuổi theo!
Phía sau, Tư Cổ sắc mặt âm trầm dọa người.
Hắn mở ra cái chắn ở quanh người, chặn Huyết Kiến ở bên ngoài. Nhưng Huyết Kiến hung tàn, ngay cả cái chắn cũng có thể gặm cắn, chịu không được bao lâu!
Tả Khải Thiên nhìn về phía hắn: "Tư Cổ, chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi không phải độc dược sư sao? Mau ngẫm lại biện pháp."
"Làm sao bây giờ? Không thấy được Mạnh Đào cơ trí, đã theo sau sao? Quân Cửu nếu có thể đối phó Huyết Kiến, khẳng định đã biết cái gì đó rồi. Đi theo nàng, khẳng định có thể thoát khỏi đám bò sát đáng chết này!"
Tư Cổ nhìn thấy, Mạnh Đào dẫn người đuổi theo Quân Cửu bọn họ.
Hắn lại cúi đầu xem Huyết Kiến dưới chân, hung hăng dậm chân. Sỉ nhục, đây là vô cùng nhục nhã!
Hắn thân là cao thủ dùng độc, có thể ngự trăm trùng. Lại cố tình không có biện pháp làm gì Huyết Kiến, còn không bằng tiểu nha đầu kia. Đáng giận!
Mất mặt như thế, hoàn toàn tại Quân Cửu kia!
Hắn sẽ không bỏ qua nàng!
* * *
Khoảng cách năm trăm dặm cũng không ngắn, dùng chân đi thì đi đến năm nào tháng nào.
Quân Cửu rời khỏi đại quân Huyết Kiến triều, sau đó lập tức truyền âm cho mọi người. Cần bay! Lấy tốc độ nhanh nhất của các ngươi ra!
Chậm nàng cũng mặc kệ.
Lúc này, tất cả mọi người lấy hết sức bú sữa ra đuổi theo Quân Cửu!
Đại lão, đừng ném bọn họ xuống mà QAQ
Tư Cổ và Tả Khải Thiên, rõ ràng đánh chủ ý dọn bãi, chuyện liên quan bí tàng Huyền Linh Sơn, đương nhiên là người càng ít, bọn họ chiếm chỗ tốt càng nhiều.
Lúc này, Quân Cửu bọn họ còn có Thượng Quan Vân Hạo không có lệnh bài liền thành đại địch hạng nhất!
Bọn họ cũng không ngu xuẩn giống như Thôi Tề, xem Quân Cửu trở thành bình hoa. Trực giác nói cho bọn họ, Quân Cửu không yếu, lại còn có thể tạo thành nguy hiểm cùng phiền toái cho bọn họ. Thượng Quan Vân Hạo thì càng không cần phải nói, xếp hạng thứ ba cũng đủ để cho bọn họ kiêng kị.
Quân Cửu nghe vậy thì nhướng mày, đây là muốn đá các nàng đi.
Long Ngọc Nhi cũng đã nhìn ra, nàng ta nhíu mày cả giận nói: "Bọn họ là đồng đội của ta. Các ngươi đều có thể dẫn người đi vào, vì sao ta không thể?"
"Long Ngọc Nhi, bọn họ thật là đồng đội ngươi sao? Ngươi sẽ không sợ bảo vật bị bọn họ đoạt?" Mạnh Đào vừa mở miệng, chính là châm ngòi ly gián.
Nhưng mà Long Ngọc Nhi không mắc lừa. Nàng ta mời, thì đã làm tốt chuẩn bị!
Long Ngọc Nhi đứng ở trước mặt Quân Cửu cùng Thượng Quan Vân Hạo bọn họ, mặt đẹp rét lạnh. Thấy vậy, Tư Cổ cùng Tả Khải Thiên liếc nhau, cười ha ha lên.
Tư Cổ giơ tay, một con rắn độc mang kịch độc leo lên bò sát ở trên cổ tay hắn.
Tư Cổ nheo đôi mắt lại: "Long Ngọc Nhi, chỉ dựa vào ngươi còn không có tư cách động thủ cùng chúng ta."
Lại nhìn về phía Thượng Quan Vân Hạo: "Thượng Quan Vân Hạo, nơi này không chào đón ngươi! Nhân lúc hiện tại còn có thể đi ra ngoài, mà không phải nằm đi ra ngoài. Ngươi còn đang đợi cái gì?"
Trần trụi uy hiếp, bày ở ngoài sáng.
Tả Khải Thiên chưa nói cái gì. Hắn vừa cất bước đi tới gần Quân Cửu bọn họ, đan điền mở ra, uy áp bức người bao phủ xuống.
"Thế này cũng quá ngang ngược bá đạo!" Nam Lạc Nhạn thấp giọng mắng.
Các nàng lại nhìn về phía Quân Cửu. Một đường đi tới, người tâm phúc trong đội ngũ các nàng đã sớm do nàng làm chủ.
Quân Cửu vẫn chưa mở miệng, mà là nghiêng đầu đối diện cùng Thượng Quan Vân Hạo, ánh mắt giao hội. Đánh bọn họ? Ngươi chọn tên nào?
Thượng Quan Vân Hạo thu được ánh mắt dò hỏi của Quân Cửu, không khỏi buồn cười.
So với dong dong dài dài, hắn vẫn là thích Quân Cửu như vậy, không lằng nhằng, trực tiếp làm!
Thượng Quan Vân Hạo làm ra trả lời.
Tư Cổ cho ta đi, Tả Khải Thiên cô được không?
Tả Khải Thiên? Quân Cửu không hề vấn đề. Nàng vừa lúc muốn thử xem, nàng và Tả Khải Thiên cùng tu luyện thể thuật, ai càng tốt hơn!
Quân Cửu và Thượng Quan Vân Hạo ánh mắt giao lưu hoàn thành ở trong nháy mắt. Bọn họ phân biệt nhìn về phía đối thủ chính mình lựa chọn, nhưng mà lúc này đột nhiên có người vội vã chen vào. Duỗi tay hô to: "Ai nói nàng không có chìa khóa, nàng có!"
Là ai?
Quân Cửu kinh ngạc quay đầu, nhìn đến Lê Thanh Thanh thở hổn hển chen đến trước mặt nàng. Ngẩng đầu lên, Lê Thanh Thanh gương mặt tươi cười tươi xinh đẹp.
Không nghĩ tới là Lê Thanh Thanh, lời nàng nói lại là có ý tứ gì?
Chỉ thấy Lê Thanh Thanh móc ra lệnh bài từ trong lòng ngực, trực tiếp nắm tay Quân Cửu lên nhét vào lòng bàn tay nàng. Sau đó Lê Thanh Thanh dào dạt đắc ý nhìn về phía Tư Cổ bọn họ: "Quân Cửu có lệnh bài! Nàng có tư cách đi vào!"
Ha? Mọi người há hốc mồm.
Này này, đừng tưởng rằng chúng ta không nhìn thấy, lệnh bài là ngươi vừa mới đưa cho Quân Cửu!
Đồng thời mọi người cũng buồn bực. Người nào vậy, mới có thể chịu đưa lệnh bài trong tay cho người khác? Lê Thanh Thanh này và Quân Cửu có quan hệ gì.
Thượng Quan Vân Hạo cười: "Xem ra ngươi có tư cách đi vào."
"Lê Thanh Thanh." Quân Cửu kinh ngạc nhìn Lê Thanh Thanh, người sau ra sức đưa mắt ra hiệu với nàng.
Lê Thanh Thanh lặng lẽ truyền âm nói: 'Lệnh bài này là ta nhặt được trên đường! Thực lực của ta quá yếu, đi vào bí tàng quá nguy hiểm. Cho ngươi, vừa vặn có thể cảm tạ ân tình ngươi đưa ta Huyền Linh quả.'
Quân Cửu chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không biết nên nói Lê Thanh Thanh vận khí thật quá tốt một chút? Vừa tiến đến liền biết tung tích của Huyền Linh quả, hiện tại còn nhặt được lệnh bài trên đường.
Hay là nói, không nghĩ tới Lê Thanh Thanh sẽ đưa lệnh bài cho nàng.
"Cố lên! Giáo huấn bọn họ một trận, cho đám nam nhân thúi này một chút nhan sắc để nhìn một cái." Lê Thanh Thanh vẫy vẫy nắm tay, ý có ám chỉ.
Những người này quá đáng giận!
Chính mình có chút thực lực, liền có thể bá đạo ức hiếp người như vậy sao?
Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi lợi hại! Ân nhân cứu mạng của nàng cũng rất mạnh đấy, ngồi chờ ân nhân cứu mạng vả mặt bọn họ.
Thực tế, đã vả mặt thành công.
Quân Cửu cầm lệnh bài trong tay, hài hước nhìn về phía hai người Tư Cổ: "Hiện tại chúng ta có tư cách đi?"
Tư Cổ cùng Tả Khải Thiên nhìn đến lệnh bài trong tay Quân Cửu, sắc mặt vừa xanh lại đen. Bọn họ cũng chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn Lê Thanh Thanh làm chuyện xấu, sau đó nghẹn hỏa lui về.
Nghĩ thầm, vào bí tàng thì thế nào? Có bọn họ ở, mơ tưởng được thứ gì tốt.
Mạnh Đào nheo lại mắt đào hoa, nàng đứng ra hòa giải: "A~nếu năm cái lệnh bài đã đầy đủ. Chúng ta đây ai cũng đừng lãng phí thời gian, trước mở ra lối vào bí tàng đi!"
Tư Cổ và Tả Khải Thiên lập tức đứng ra, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Quân Cửu cùng Long Ngọc Nhi.
Long Ngọc Nhi chớp chớp mắt với Quân Cửu: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Đi."
Năm người đi vào trong rừng tấm bia đá.
Giữa rừng tấm bia đá, quay chung quanh một vòng có năm cái tấm bia đá, khe lõm trên đó, vừa vặn để đặt lệnh bài.
Bọn họ đặt lệnh bài vào trong đó, chỉ nghe rắc một tiếng, linh khí thiên địa nháy mắt sôi trào lên, từ bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ tới đây. Quân Cửu bọn họ lập tức thối lui, nhường ra đất trống chính giữa.
Phù phù~
Tiếng gió thổi lên, linh khí đặc sệt hội tụ như có hình.
Dần dần, một cơn lốc xoáy xuất hiện ở trong giữa rừng tấm bia đá. Mọi người có thể cảm giác được, từ trong lốc xoáy thổi ra tới một cơn gió râm mát đến xương, nó đại biểu, có thể thông hành.
Tư Cổ và Tả Khải Thiên bọn họ gấp không chờ nổi, lập tức dẫn người tiến lên: "Đi!"
Mạnh Đào cũng dẫn người đuổi kịp, sau đó là Long Ngọc Nhi.
Quân Cửu nghiêng người nhìn về phía Lê Thanh Thanh: "Cùng đi sao?"
Lê Thanh Thanh ngượng ngùng lắc đầu, thực lực của nàng quá yếu, Thôi Dung Nhi cũng không đối phó được. Huống chi nơi này đều là nhân vật hung tàn mạnh mẽ hơn Thôi Dung Nhi vài lần.
Nàng muốn đi, sẽ chỉ kéo chân sau Quân Cửu. Điểm này, Lê Thanh Thanh rất có tự mình hiểu lấy. Nàng nắm tay cười nói: "Mọi người cố lên! Đừng để cho thứ tốt, đều bị đám người xấu kia đoạt đi rồi."
"Được." Quân Cửu câu môi cười cười.
Nàng và Mặc Vô Việt liếc nhau, cuối cùng nhìn về phía hoa tỷ muội Nam Trầm Ngư, còn có Thượng Quan Vân Hạo. Quân Cửu: "Chúng ta cũng vào đi thôi."
Bọn họ xoay người, trực tiếp bay vào trong lốc xoáy.
Ở phía sau bọn họ, không ít người nhìn đến lốc xoáy còn chưa biến mất, lập tức lớp sau nhào lên lớp trước vọt vào. Không đoạt được của đại lão, có thể từ trong miệng đoạt chút tép riu cũng không tồi!
Trước mắt phong cảnh chuyển biến, Quân Cửu chân đứng lên đất bằng.
Ngẩng đầu, trong đêm đen một vòng ánh trăng huyết sắc treo ở trên trời cao.
Cúi đầu, dưới lòng bàn chân là đất màu đen khô cằn hoang vắng, không có nửa điểm sức sống.
Đám người Tư Cổ tiến vào ở phía trước các nàng, xoay vòng quanh chung quanh vài vòng, không có bất luận phát hiện gì. Trong vòng phạm vi tầm mắt, tất cả đều là đất màu đen khô cằn hoang vắng.
Địa phương như vậy, sẽ có bảo vật?
Tả Khải Thiên đen mặt, mắng: "Tư Cổ, chúng ta sẽ không bị lừa chứ? Nơi này chim không thèm ỉa, lông cũng không nhìn đến một cái!"
"Không có khả năng, tình báo không có đạo lý sai lầm." Tư Cổ chau mày.
Rào rạt.
Động tĩnh rất nhỏ khó có thể bị phát hiện, vẫn là Tiểu Ngũ có trực giác của thú phát hiện, sau đó nhắc nhở Quân Cửu.
Quân Cửu cúi đầu nhìn qua, nhìn đến trong cái khe đất màu đen khô cằn, có con kiến màu đỏ bò qua. Quân Cửu nhảy dựng trong lòng, trong trí nhớ của nàng lập loè đoạn ngắn.
Đây là Huyết Kiến!
Chương 618: Huyết Kiến triều điên cuồng.
Huyết Kiến chỉ là linh thú bậc một, nhưng Huyết Kiến tồn tại, không phải riêng một con, mà là một cái quốc kiến! Là đại quân Huyết Kiến!
Mấy vạn Huyết Kiến, đủ để hủy diệt sinh linh một phương. Chúng nó cái gì cũng ăn, hơn nữa tốc độ sinh sản cực nhanh. Hiện tại không khó lý giải, vì sao nơi này sẽ là đất đen khô cằn mênh mông vô bờ.
Thời gian tự hỏi ngắn ngủn một giây, trong tầm mắt Quân Cửu đã thấy được một cổ Huyết Kiến tinh tế hội tụ thành.
Ánh mắt trầm trầm, Quân Cửu nhìn về bốn phía che kín cái khe đất đen khô cằn dưới lòng bàn chân. Nàng kéo kéo khóe miệng, xem ra bọn họ đang đứng ở trên sào huyệt Huyết Kiến.
Cái này tính là cái gì? Bữa tiệc lớn đưa tới cửa?
"Bữa tiệc lớn là bọn họ, cũng không có chúng ta." Mặc Vô Việt đứng ở bên người Quân Cửu, đôi mắt bễ nghễ cửu thiên, hờ hững máu lạnh đảo qua mọi người.
Quân Cửu không thể phủ nhận.
Mặc Vô Việt nói cũng không sai. Huyết Kiến này có thể để cho người khác đau đầu, đi gặp Diêm Vương.
Đối với thánh thủ Quân Cửu nàng, không là vấn đề!
Mắt thấy số lượng Huyết Kiến càng ngày càng nhiều, nàng mở miệng: "Tất cả mọi người đến bên người ta."
Mọi người đều nhìn về phía Quân Cửu, đây là làm sao vậy?
Nam Trầm Ngư và Nam Lạc Nhạn khoảng cách gần, các nàng nghe được Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt đối thoại, nhưng mà chính là nghe không hiểu.
Thượng Quan Vân Hạo và Long Ngọc Nhi dẫn người đi tới. Hai người vẻ mặt khó xử, tựa như là đã nhận ra cái gì. Long Ngọc Nhi mở miệng: "Rất kỳ quái. Ta cứ cảm thấy nơi này có nguy hiểm, nhưng cái gì cũng chưa phát hiện."
"Ngươi cũng có loại cảm giác này?" Thượng Quan Vân Hạo kinh ngạc.
Bọn họ liếc nhau, mày càng thêm nhíu chặt, nghiêm túc lên.
Quân Cửu liếc mắt quét bọn họ một cái, tính cảnh giác cũng không thấp. Nàng mở miệng nói cho bọn họ, đợi lát nữa mặc kệ phát sinh cái gì, cũng đừng rời khỏi bên cạnh nàng. Trừ phi tự mình tìm chết, vậy thì nàng sẽ mặc kệ.
Nghe vậy bọn họ trăm miệng một lời, cùng kêu lên hỏi: "Ngươi phát hiện cái gì?"
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm vang lên.
A!
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, hoảng sợ khi thấy người kia bị bao phủ thành màu đỏ. Tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến người sởn tóc gáy, đau đến lăn lộn đầy đất. Thời gian ngắn ngủn một cái hô hấp, màu đỏ rút đi, chỉ lưu lại cho bọn hắn một khối xương cốt tàn khuyết.
"Đây cái thứ quỷ gì?"
"A! Cút ngay! Chúng nó bò đến trên người ta, cứu mạng!"
* * *
Huyết Kiến đột nhiên bùng nổ.
Đất đen khô cằn chính là sào huyệt của chúng nó. Số lượng cuồn cuộn không ngừng phun trào hướng lên trên, chớp mắt liền nhuộm đất đen khô cằn thành màu đỏ.
Tư Cổ và Tả Khải Thiên, Mạnh Đào phản ứng lại, lập tức dẫn người công kích!
Nhưng mà bọn họ công kích với Huyết Kiến lấy số vạn để mà nói, không hề có tác dụng. Giết chết lại nhiều Huyết Kiến, ngay sau đó sẽ bị càng nhiều bổ khuyết bao phủ.
Thực nhanh có người nhận ra đây là Huyết Kiến!
Hai chữ Huyết Kiến vừa được hô lên, tức khắc người đã biết nó thì từ bỏ phản kháng, quay đầu chạy trốn. Nhưng mà, sao có thể chạy trốn qua được đại quân Huyết Kiến khắp nơi?
Phàm là nơi Huyết Kiến đi qua, từng cỗ cốt hài tàn khuyết ngã xuống, nhìn thấy ghê người!
"Hít! Chúng ta muốn hay không.."
"Đừng nhúc nhích." Quân Cửu lạnh lùng quát bảo Nam Lạc Nhạn ngưng lại ý tưởng muốn chạy trốn.
Lúc này, Long Ngọc Nhi, Thượng Quan Vân Hạo bọn họ mới phản ứng lại. Không đúng! Vì sao không có Huyết Kiến công kích bọn họ?
Rõ ràng bọn họ và đám người Tư Cổ cách gần như vậy!
Lại liên tưởng đến Quân Cửu vừa mới nói, bọn họ kinh ngạc phát giác, dường như lấy Quân Cửu làm trung tâm, Huyết Kiến né tránh ra bốn phía hình thành một cái vòng tròn trống rỗng. Mà bọn họ thì ở bên trong vòng tròn.
"Quân Cửu ngươi có biện pháp đối phó đàn Huyết Kiến?" Long Ngọc Nhi mừng như điên.
Đám Huyết Kiến này cũng không phải không nhìn đến bọn họ.
Mà là phát hiện, điên cuồng bò hướng nơi này, chỉ là bò đến bên cạnh vòng tròn, chúng nó lại theo bản năng sử dụng đường vòng.
Lúc này Tư Cổ bọn họ cũng phát hiện tình huống bất đồng bên này, lập tức hô to: "Huyết Kiến không công kích bọn họ, mọi người mau đến bọn họ bên kia đi!"
Vèo!
Âm nhận phá không, một kích chém ở trước mặt Tư Cổ bọn họ. Lập tức toàn bộ dừng lại.
Tả Khải Thiên trừng mắt mà mắng: "Quân Cửu ngươi có ý tứ gì?"
"Nếu như ngươi biết đối phó Huyết Kiến như thế nào, vì sao không nói phương pháp ra?" Tư Cổ hung ác nham hiểm trừng mắt Quân Cửu nói.
Quân Cửu cười. Ngu ngốc!
Chơi bắt cóc đạo đức với nàng? Bọn họ còn chưa đủ tư cách.
Cũng không thèm nhìn tới Tư Cổ bọn họ, Quân Cửu xoay người, đầu ngón tay vừa chuyển Vạn Tượng Huyễn Âm để ở bên môi đỏ. Nhưng ở khi thổi lên, Quân Cửu khó khăn.
Ngự xà ngự trùng là một đạo lý. Chỉ là bốn phương tám hướng đều là đất khô cằn, nên đi nơi nào?
Lúc này, một thanh âm xuất hiện ở trong đầu Quân Cửu: "Đi bên phải. Năm trăm dặm có một tòa rừng rậm, Huyết Kiến sẽ không tiến vào nơi đó."
"Làm sao huynh lại biết?"
"Tin tưởng ta, đi theo ta thì tốt rồi."
Quân Cửu dừng một chút, nàng và Mặc Vô Việt liếc nhau. Theo sau, Quân Cửu thổi Vạn Tượng Huyễn Âm, âm phù bay ra, trong đại quân Huyết Kiến tức khắc tách ra một con đường.
Quân Cửu cất bước, mọi người lập tức đuổi kịp.
Bọn họ cũng không muốn thể nghiệm thảm trạng của Tư Cổ, Tả Khải Thiên bọn họ. Hiện tại ôm chặt đùi Quân Cửu mới là chính đạo!
Lúc này một bóng hình xinh đẹp bay về phía Quân Cửu: "Muội muội tốt, phải đi thì mang theo tỷ tỷ đoạn đường được không?"
Bốp!
Tiểu Ngũ đánh ra một móng vuốt, cơn lốc đánh lên chụp Mạnh Đào trở về trong đại quân Huyết Kiến.
Vừa ra tay, mọi người sợ ngây người ngơ ngác nhìn Tiểu Ngũ, con mèo trắng thoạt nhìn chỉ biết bán manh này, hung như vậy?
Tiểu Ngũ hừ lạnh.
Muội muội tốt? Mệt cho Mạnh Đào không biết xấu hổ, nói được ra lời!
Vừa mới rồi là ai châm ngòi ly gián, Tiểu Ngũ nó nhớ rõ rành mạch. Muốn đánh gió thu với chủ nhân, không có cửa đâu!
Quân Cửu bớt thời giờ thưởng cho Tiểu Ngũ một ánh mắt khen ngợi. Ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mắt thấy Quân Cửu bọn họ phải đi, một đám người nóng nảy. Có người hô to: "Thấy chết mà không cứu, Quân Cửu các ngươi vẫn là người sao?"
"Độc phụ rắn rết! Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi.. A! Cứu mạng!"
"Cứu mạng a!"
Một đám phế vật!
Mạnh Đào lau máu trên khóe miệng. Không nghĩ tới một con mèo hung tàn như vậy, nàng ta đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chút vết thương nhẹ.
Khinh miệt trào phúng quét mắt mọi người kêu rên thảm thiết. Có rảnh cầu cứu mắng chửi người, không bằng nhanh chân tự cứu. Ôm đùi không thành, Mạnh Đào chỉ có thể tự mình đuổi theo!
Phía sau, Tư Cổ sắc mặt âm trầm dọa người.
Hắn mở ra cái chắn ở quanh người, chặn Huyết Kiến ở bên ngoài. Nhưng Huyết Kiến hung tàn, ngay cả cái chắn cũng có thể gặm cắn, chịu không được bao lâu!
Tả Khải Thiên nhìn về phía hắn: "Tư Cổ, chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi không phải độc dược sư sao? Mau ngẫm lại biện pháp."
"Làm sao bây giờ? Không thấy được Mạnh Đào cơ trí, đã theo sau sao? Quân Cửu nếu có thể đối phó Huyết Kiến, khẳng định đã biết cái gì đó rồi. Đi theo nàng, khẳng định có thể thoát khỏi đám bò sát đáng chết này!"
Tư Cổ nhìn thấy, Mạnh Đào dẫn người đuổi theo Quân Cửu bọn họ.
Hắn lại cúi đầu xem Huyết Kiến dưới chân, hung hăng dậm chân. Sỉ nhục, đây là vô cùng nhục nhã!
Hắn thân là cao thủ dùng độc, có thể ngự trăm trùng. Lại cố tình không có biện pháp làm gì Huyết Kiến, còn không bằng tiểu nha đầu kia. Đáng giận!
Mất mặt như thế, hoàn toàn tại Quân Cửu kia!
Hắn sẽ không bỏ qua nàng!
* * *
Khoảng cách năm trăm dặm cũng không ngắn, dùng chân đi thì đi đến năm nào tháng nào.
Quân Cửu rời khỏi đại quân Huyết Kiến triều, sau đó lập tức truyền âm cho mọi người. Cần bay! Lấy tốc độ nhanh nhất của các ngươi ra!
Chậm nàng cũng mặc kệ.
Lúc này, tất cả mọi người lấy hết sức bú sữa ra đuổi theo Quân Cửu!
Đại lão, đừng ném bọn họ xuống mà QAQ