Welcome! You have been invited by Kat Nguyen to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 150: Có bổn đại gia ở đây, ai dám làm loạn?

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

"Nhưng mà.. Có thật là mỗi tầng đều có bảo vật?" Phượng Sở Ca có chút nghi ngờ.

Vậy không phải ai cũng có thể tùy tiện vào trong lấy đồ?

Yêu Dạ biết suy nghĩ trong lòng Phượng Sở Ca, mắt phượng lướt qua người nàng: "Có bổn đại gia ở đây, ai dám làm loạn?"

Khóe mắt Phượng Sở Ca giật một cái.

Vậy phải thật xin lỗi hắn rồi. Nay bị nàng bắt lại.

"Được rồi, ta đi lên lấy ít đồ đây." Phượng Sở Ca khẽ cười nói.

Nếu đã tới, nàng phải làm Dung Lương Mộng thua tâm phục khẩu phục!

Phượng Sở Ca lên tầng, không khí bốn phía vẫn trầm thấp như cũ nhưng nàng không quan tâm.

Đúng như lời Yêu Dạ, mỗi một tầng đều cất giấu một bảo vật.

Tầng thứ nhất là một viên đan dược. Phượng Sở Ca đi ngang qua, quét mắt nhìn viên đan dược, nàng không khỏi cười nhạt một tiếng.

Chỉ là một viên Trúc cơ đan thôi, vậy mà có thể trở thành bảo vật ở đây?

Đan dược như vậy, nàng tùy tiện luyện đều có thể ra được cả giỏ.

Tầng hai đặt một cây chủy thủ.

Dưới ánh sáng dạ minh châu, lưỡi dao sắc bén tỏa ra từng đợt hàn quang.

Thanh chủy thủ tinh tế lọt vào mắt Phượng Sở Ca.

Đoản đao nhỏ gọn sắc bén rất thuận tiện khi đem theo bên người.

Phượng Sở Ca đưa tay ra cầm lấy thanh chủy thủ lên.

Ngay khi vừa chạm vào, khí tức bốn phía lần nữa thay đổi.

Cảm giác được không khí khác thường, chân mày Phượng Sở Ca khẽ động, chợt cầm lấy chủy thủ lên.

Không khí xung quanh người chậm rãi chuyển động..

Phượng Sở Ca cầm chủy thủ đứng cách đó không xa, thấy được nơi không khí thay đổi đưa tới từng mũi tên nhọn!

Nơi này..

Có ám khí!

Tốc độ ám khí cực nhanh!

Cũng may, giác quan nàng tương đối nhạy bén, nếu không sợ là đã bị tên bắn thương tích đầy mình rồi.

Cầm lấy chủy thủ, Phượng Sở Ca xông thẳng xuống kéo Yêu Dạ đang bị trói lên: "Tiểu tử thúi, sao ngươi không sớm nói có ám khí!"

Yêu Dạ nhàn nhạt rũ mắt, đôi mi dài vừa vặn che khuất viên lệ chí thoáng xuất hiện ở khóe mắt.

Môi mỏng khẽ nâng lên một đường cong xinh đẹp, hắn cười diêm dúa lòe loẹt: "Nếu ngươi dễ dàng chết như vậy, ta mới không để cho ngươi cứu! Yêu Dạ ta không thiếu ân tình của phế vật!"

Phượng Sở Ca mỉm cười..

"Yên tâm, ta không chết được!"

Dứt lời, Phượng Sở Ca phóng người lên tầng ba.

Tầng ba cất giữ một bộ y phục phòng ngừa đao thương.

Ừ, thứ tốt, thu!

Tầng bốn là một loại thảo dược vô cùng hiếm.

Cũng là đồ tốt, tiếp tục thu!

Cứ như vậy..

Trong túi Phượng Sở đã sớm đầy đồ.

Nhục Đoàn vốn được ôm trong lòng cũng không khỏi đi xuống theo bên chân nàng.

Thời điểm nàng bước đến lầu năm, thanh âm Yêu Dạ truyền khắp toàn bộ Trấn Yêu Tháp.

"Tầng bốn trở xuống, các cơ quan đều cực đơn giản. Nhưng từ tầng năm trở đi không giống vậy nữa, ta nghĩ ngươi không cần phải đi lên tiếp."

Bước chân Phượng Sở Ca thoáng chậm lại.

Lúc này, nàng đã biết vì sao Dung Lương Mộng lại nhất định muốn nàng đến tầng năm.

Nhưng, rốt cuộc là cơ quan gì, nàng thật muốn xem một chút.

Vừa đặt chân đến tầng năm, Phượng sở Ca liền cảm giác được một trận khí thế cường đại áp xuống.

Quả nhiên, cảm giác khác hẳn những tầng trước.

Nàng hơi co người lại vì đau.

Vận khí từ đan điền, chậm rãi thả linh lực bao phủ toàn thân, ngăn trở chèn ép từ bên ngoài.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 151: Không gian trữ vật

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Dưới ánh sáng dạ minh châu là một hạt châu được chạm khắc tinh xảo đang tản ra từng tia sáng long lanh.

Vừa đến gần hạt châu, Phượng Sở Ca đã cảm thấy dòng linh khí oánh nhuận chải chuốt khắp lục phủ ngũ tạng khiến cả người nàng thoải mái hẳn ra.

Không chỉ Phượng Sở Ca, Nhục Đoàn cũng trở nên yên tĩnh hơn kể từ khi nhìn thấy hạt châu.

Phượng Sở Ca đứng nhìn hạt châu. Trực giác nói cho nàng biết đây là đồ tốt.

"Đó là không gian linh châu, ánh sáng của nó không chỉ giúp ngươi nâng cao tu vi mà còn có tác dụng trữ vật nữa." Giọng nói lạnh nhạt của Yêu Dạ truyền đến lần nữa.

Chân mày Phượng Sở Ca cau lại.

"Trữ vật?"

"Nha đầu, kiến thức của ngươi thật là nông cạn. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua không gian trữ vật?"

Đáy lòng Phượng Sở Ca hung hăng chấn động một cái.

Không gian trữ vật, nàng tất nhiên biết.

Nhưng, trên mảnh đại lục này, cơ hồ chưa từng nghe nói qua ai có không gian trữ vật.

Cái gọi là tồn tại chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.

"Bất quá, ta khuyên ngươi không nên lấy thứ này. Cái giá phải trả ở tầng thứ năm, những tầng khác không so được." Yêu Dạ tiếp tục lên tiếng.

Phượng Sở Ca khẽ cong môi.

"Sao lại không lấy? Hạt châu này rất có duyên với ta. Nhất định là nó thấy ta khó khăn khi cầm nhiều đồ trong tay nên mới xuất hiện. Nhục Đoàn, ngươi nói có đúng vậy không?"

Nhục Đoàn vốn đang sợ hãi nhìn bốn phía nhưng vừa nghe Phượng Sở Ca nói liền rất nể mặt kêu lên hai tiếng.

Yêu Dạ không nhìn thấy Nhục Đoàn, chỉ mơ hồ cảm giác được hơi thở của nó.

Nghe thấy tiếng kêu, đôi môi mỏng gợi lên một tia ý cười nghiền ngẫm.

Nha đầu này, ngay cả mèo của nàng cũng đều rất có ý tứ.

* * *

Trong tầng năm.

Phượng Sở Ca để mọi thứ xuống, nhẹ nhàng tiến lên.

Nàng nhất định phải lấy được hạt châu này!

Vượt qua không trung, thả ra một lá chắn bao quanh thân thể.

Thân thủ nàng rất nhạy bén, dường như chỉ cần hai bước là đã đến gần.

"Hô hô.." Một trận gió mạnh truyền đến, Phượng Sở Ca cảm nhận được rõ ràng, càng đến gần hạt châu, không khí càng mỏng manh (loãng).

Đột nhiên, lỗ tai nàng động một cái.

Cảm giác được động tĩnh khác thường, Phượng Sở Ca lắc mình tránh đi.

Lần này bắn ra không phải mũi tên mà là những mũi dao nhọn, toàn thân sắc bén tương tự đoản đao.

Mưa đao từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía Phượng Sở Ca.

Từng đợt ám khí rơi xuống, thân ảnh băng lam bay lên hạ xuống lên tục.

Dạ minh châu oánh nhuận vừa vặn soi trên người Phượng Sở Ca.

Lam y tung bay, từ xa nhìn lại giống như nàng đang bay múa trong gió vậy.

Đột nhiên có một ám khí chệch hướng bay thẳng vào Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca bị những thứ khác dây dưa nên không có khả năng phân thân ra được.

"Hưu.." Ám khí xẹt qua bên tai, nàng dùng ngọc trâm duy nhất trên đầu đánh qua.

Tóc đen tung bay, Phượng Sở Ca khẽ cắn môi dưới, biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

Nàng híp mắt. Trong bóng tối, chỉ thấy thân ảnh băng lam hiện lên vô số ánh sáng trắng.

Bạch quang vừa hiện, không khí lần nữa ngưng trệ.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ Trấn Yêu tháp, từ tầng mười tám xuống đến tầng một, mặt đất rung chuyển.

"Cái này.. Cái này.." Yêu Dạ vốn đang nhắm mắt nằm dựa một bên cảm giác được hết thảy. Như phát giác được điều gì, hắn chợt mở mắt, đôi coi ngươi đỏ tươi tràn đầy vẻ không dám tin![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 152: Đại linh tông mười lăm mười sáu tuổi

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Thực lực của nàng..

Sắc đỏ trong mắt Yêu Dạ càng thêm rõ ràng. Hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, lắc đầu một cái.

Không thể nào, nhất định là mình cảm giác sai rồi.

Nàng cùng lắm chỉ là Cao cấp linh sư thôi, sao có thể..

Đúng lúc này, một âm thanh như tiếng nứt vỡ truyền đến, đồng thời phát ra luồng uy lực mạnh mẽ.

Nháy mắt, toàn bộ mặt đất rung chuyển.

Yêu Dạ mở mắt lần nữa..

Không sai, thực lực của nàng thật sự đã tới đại linh tông!

Tuy rằng đại linh tông không hiếm thấy nhưng mà, nha đầu này mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi!

Đại linh tông nhỏ tuổi như vậy.. Nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Vân Thiên đại lục sẽ oanh động.

Khóe môi Yêu Dạ cong lên một lần nữa.

Thú vị, thật thú vị. Hiếm khi gặp được con người, không ngờ hôm nay có thể gặp được một người hiếm thấy lại thú vị như vậy.

Ở một bên khác, Phượng Sở Ca không muốn tiếp tục dây dưa trong tháp nữa.

Hơn nữa, những ám khí kia quá hung mãnh, nàng phải thả ra thực lực chân chính.

Bạch quang phủ quanh thân nàng.

Lúc ám khí đến gần nàng cũng là lúc ánh sáng chói mắt nhất.

Bạch quang tỏa ra bốn phía như đang gói tất cả những ám khí kia lại.

"Đoàng đoàng đoàng.." Từng đợt từng đợt tiếng vang kịch liệt.

Phượng Sở Ca giơ tay, trong nháy mắt, những ám khí kia hóa thành tro bụi.

Giờ khắc này, ba ngàn sợi tóc nhảy múa điên cuồng cùng với khí thế cường đại của nàng.

Dạ minh châu chiếu đến, khuôn mặt trắng nõn không một chút cảm tình.

Xa xa nhìn lại, lộ ra mấy phần quỷ mỵ, mấy phần kinh khủng.

Đây..

Mới thật sự là bộ mặt thật của nàng.

Đây..

Mới là thực lực chân chính của nàng.

Lúc này, bụi bặm trong không khí dường như đang di chuyển theo chuyển động của nàng.

Mặt đất toàn bộ Trấn Yêu tháp đung đưa.

Không chỉ bên trong cảm thụ chấn động mãnh liệt, bên ngoài, đám học sinh đang đợi cũng phát giác được một ít khác thường.

Có người dụi mắt một cái, lên tiếng: "Ta.. ta không nhìn lầm chứ? Cái tháp này.. đang lay động?"

"Đúng.. Ta cũng cảm thấy cái tháp này đang đung đưa." Có người phụ họa.

Cũng có người im lặng, không biết đang tập trung nghe cái gì.

"Suỵt, các ngươi nghe bên trong có tiếng vật nặng va chạm phải không.."

"Nguy rồi, nhất định tiểu sư muội đã gặp phải yêu thú rồi!"

Ngay lập tức, bên ngoài một mảnh khủng hoảng.

Yêu thú..

Yêu thú trong truyền thuyết.

Nếu thật để cho tiểu sư muội gặp được, vậy chỉ sợ tiểu sư muội lành ít dữ nhiều!

Cách đó không xa, Dung Lương Mộng ngã ở một bên chịu đựng đau nhức trên đùi.

Nàng đang đợi Phượng Sở Ca chết ở bên trong hoặc đi ra ngoài.

Thần sắc Phượng Sở Ca trước khi vào Trấn Yêu tháp làm nàng ta thấp thỏm lo lắng, nhưng bây giờ thì..

Dung Lương Mộng cười..

Phượng Sở Ca, ngươi nhìn đi, ta không đánh lại ngươi nhưng Trấn Yêu Tháp có thể vây được ngươi!

"Làm sao? Chuyện gì xảy ra? Phượng Sở Ca đâu?" Thanh âm thanh thúy tràn đầy lo lắng truyền đến.

Ngoảnh lại đã thấy Đế Cảnh Liên một thân hồng y đang vội vàng chạy đến.

"Sư tỷ, tiểu sư muội vào Trấn Yêu tháp." Có người lên tiếng.

Sắc mặt Đế Cảnh Liên đại biến.

Tan học, nàng liền theo Vân Thiên Triệt đến đây, mới vừa tới đã nghe được tin Phượng Sở Ca vào Trấn Yêu tháp.

Đế Cảnh Liên vốn dĩ không tin.

Vì cho dù là nàng cũng không dám tùy tiện vào tháp.

Nhưng hiện tại, Phượng Sở Ca lại có thể tùy tiện vào.

Đến trước tháp, chỉ thấy cửa sắt đóng chặt.

Đế Cảnh Liên cũng không quản những thứ khác, dồn tất cả lực đạo đánh mạnh vào cửa sắt.

"Ầm!"

Dưới sức va chạm mãnh liệt, cửa sắt từ bên ngoài mở ra.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 153: Ngươi xảy ra chuyện thì ca ca ta phải làm sao đây?

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Tiểu tẩu tử..

Tiểu tẩu tử ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Nếu không với tính tình của Đế Tuyệt Trần, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trên mặt Đế Cảnh Liên tràn đầy lo lắng.

Trước mắt, nàng chỉ ảo não mình không trông coi tốt Phượng Sở Ca.

Cuối cùng cửa sắt đã mở ra hoàn toàn.

Đế Cảnh Liên đang nghĩ đến việc tự mình vào Trấn Yên tháp thì thấy một lam y nữ tử từ trong bóng tối chậm rãi đi ra bên ngoài..

Nàng xõa tóc, khuôn mặt trắng nõn không chút biểu cảm.

Một thân váy dài màu thủy lam.

Bước ra từ bóng tối, ánh mặt trời tản trên mặt nàng. Nhìn đến khiến cho người ta cảm thấy có chút không thực tế.

Một lúc sau, Đế Cảnh Liên mới hoàn toàn hồi thần lại.

Nàng ta lên tiếng dò xét.

"Tiểu.. Tiểu tẩu tử?"

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày, nhìn Đế Cảnh Liên đứng cách cửa tháp chỉ một bước chân.

"Ngươi cũng cảm thấy hứng thú với Trấn Yêu tháp?" Nàng trêu ghẹo nói.

Lúc nãy, Đế Cảnh Liên nôn nóng đòi phá cửa, Phượng Sở Ca đều thấy rõ ràng.

Tất nhiên nàng nhận ra ý định của Đế Cảnh Liên.

Nhưng nàng nghĩ không ra bình thủy tương phùng, tại sao Đế Cảnh Liên nguyện mạo hiểm tính mạng đi cứu nàng.

Đế Cảnh Liên nhìn Phượng Sở Ca, kích động giữ chặt tay nàng.

"Tiểu tẩu tử, thật tốt quá, tẩu không sao. Ta rất sợ tẩu xảy ra chuyện. Đến lúc đó ca ca ta phải làm thế nào đây?"

"Ca ca ngươi?" Phượng Sở Ca cau mày hỏi.

Lần đầu tiên nghe Đế Cảnh Liên lớn tiếng gọi nàng là tiểu tẩu tử, nàng còn cho là nàng ấy chỉ thuận miệng gọi như vậy thôi.

Nhưng sự việc hôm nay đã chứng minh mọi việc không như nàng nghĩ.

Đế Cảnh Liên không nói gì nhiều, chỉ hưng phấn nhìn Phượng Sở Ca: "Tiểu tẩu tử, sao tẩu lại vào Trấn Yêu tháp? Lá gan tẩu cũng thật lớn."

"Không phải ta đã ra rồi sao?" Phượng Sở Ca hời hợt dời chủ đề.

Nàng đi về phía trước vài bước, ánh mắt lướt qua đám đông đang kinh ngạc, cuối cùng dùng lại tại một góc cách đó không xa.

Nơi đó, Dung Lương Mộng mặt mũi tái nhợt, không dám tin tưởng nhìn nàng.

Cơn gió lướt qua, ánh mắt Phượng Sở Ca lạnh băng, thấu triệt.

Nàng nhìn Dung Lương Mộng, môi đỏ cong lên

"Dung cô nương, phải làm sao đây? Ta đã ra ngoài rồi.."

Ánh mắt lạnh thấu xương tựa như hàn đàm, làm cho cả người Dung Lương Mộng chợt rùng mình một cái.

Lúc này, tóc tai Phượng Sở Ca bù xù, lại thêm nụ cười mang mấy phần quỷ dị.

Dung Lương Mộng nhìn nàng giống như là đang nhìn ma quỷ vậy.

Mọi người vốn đang tập trung mọi sự chú ý lên Phượng Sở Ca, lúc này nghe lời nàng nói cũng lập tức nhìn về phía Dung Lương Mộng.

Đúng rồi..

Giữa tiểu sư muội cùng Dung sư muội còn có ước định đấy.

"Ha ha, bây giờ Dung sư muội thảm rồi!" Có người hả hê lên tiếng.

Thanh âm truyền vào tái Dung Lương Mộng, nàng ta sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Đột nhiên nàng ta hét lên một tiếng chói tai.

"Phượng Sở Ca, ngươi gạt người. Nhất định là ngươi chưa đi tới tầng năm. Ước định ban đầu của chúng ta là ngươi phải lên đến tầng năm!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 154: Không nên tự lừa mình dối người.

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Lúc này, Dung Lương Mộng tức giận trừng mắt, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn thanh tú bây giờ muốn bao nhiêu dữ tợn có bấy nhiêu dữ tợn.

Tất cả mọi người nghe Dung Lương Mộng nói cũng đều có suy nghĩ khác nhau.

Không sai..

Trong Trấn Yêu tháp thực sự có yêu thú tồn tại.

Tuy nói thực lực tiểu sư muội không chỉ là Cao cấp linh sư, nhưng nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, thực lực nhất định không cao nhiêu.

Đã từng có một người ở Tứ Ban đã đột phá Sơ cấp linh tông xông nhầm vào Trấn Yêu tháp, nhưng người nọ không bao giờ xuất hiện nữa.

Nghĩ tới đây, mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.

Phản ứng hiện tại của Dung Lương Mộng, Phượng Sở Ca đã sớm ngờ tới. Cũng bởi vậy nên nàng mới nhất định phải lên đến tầng năm gỡ hạt châu kia xuống.

Nàng chậm rãi đi về phía trước.

Chân bước không nhanh nhưng mỗi một bước đều như đang giẫm vào lòng Dung Lương Mộng.

Nhìn Phượng Sở Ca như vậy, Dung Lương Mộng cảm thấy như có gai sau lưng.

"Phải làm sao đây? Dung cô nương, đã định trước ngươi phải thất vọng rồi.." Phượng Sở Ca đến bên cạnh Dung Lương Mộng, hơi cúi người nhìn nàng ta.

Nàng khẽ cười một tiếng.

Nhìn như đang cười nhưng đáy mắt đầy lạnh lẽo làm cho người ta không rét mà run.

Phượng Sở Ca cũng không vòng vo nữa, nàng lấy hạt châu long lanh trong suốt ra: "Ngươi nhìn xem, cái này không phải hạt châu ở tầng năm sao?"

Dưới ánh mặt trời, toàn thân viên minh châu trong suốt nhìn không ra điểm gì đặc biệt.

Đây đúng là hạt châu có không gian trữ vật Yêu Dạ đã nói. Ngay khi có được nó, nàng đã theo lời Yêu Dạ nhỏ máu nhận chủ.

Sau đó đem tất cả những vậy bắt được trong Trấn Yêu tháp cất vào trong.

Hạt châu này nhìn bình thường nhưng ai có thể biết được càn khôn bên trong nó?

Nhìn đến hạt châu, Dung Lương Mộng sửng sốt một chút.

Chợt, ánh mắt nàng ta lóe lên.

Trong Trấn Yêu tháp có những gì, bọn đệ tử không một ai biết được.

Cụ thể bên trong có gì cũng chỉ có viện trưởng Vân Thiên học viện cùng một số ít trưởng lão biết được thôi.

Dung Lương Mộng đột nhiên cười.

"A ha.. Phượng Sở Ca, ta thật cảm thấy xấu hổ thay ngươi. Ngươi làm sao vậy? Tùy tiện cầm một hạt châu rách đến liền dám nói là lấy từ tầng năm ra? Ta nói cho ngươi biết, hạt châu như vậy, ta tùy tiện tìm cũng được một rổ! Ngươi rất thích nó phải không? Nếu thích, chờ ngươi ngoan ngoãn nhận thua, trở về ta.."

"Ba.." Dung Lương Mộng còn chưa nói xong thì đã bị đánh một tát.

Thanh âm cực vang.

Bốn phía tương đối yên tĩnh.

Vì vậy, cái tát này truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.

Dung Lương Mộng bị đánh một tát, đầu nghiêng qua một bên, nửa gương mặt hồng hồng.

Hồi lâu sau, nàng ta tỉnh hồn lại.

"Ngươi đánh ta? Phượng Sở Ca, ngươi lại dám đánh ta?"

Phượng Sở Ca dựa người vào lan can, môi đỏ cong lên.

"Một cái tát này là ta thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi, chẳng lẽ cha mẹ ngươi chưa nói với ngươi tự lừa mình dối người là không đúng sao? Làm việc gì cũng phải để ý đến hiện thực."

"Ngươi.." Mặt Dung Lương Mộng lúc đỏ lúc trắng.

Nàng ta không nghĩ đến Phượng Sở Ca sẽ ra tay đánh người, hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy!

Thậm chí ngay cả ngụy trang nàng cũng không muốn, cứ như vậy trực tiếp động thủ!

Dung Lương Mộng nhìn hạt châu kia, đáy lòng chấn động.

Bất kể nó có được Phượng Sở Ca lấy ra từng tầng năm không, hôm nay nàng ta quyết không thể thừa nhận!

Nếu không, nàng ta chỉ kết cuộc bị đuổi khỏi học viện.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 155: Hạt châu thật giả

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Bị đánh một cái, thần sắc Dung Lương Mộng lập tức biến ảo.

Trên mặt vẫn còn rất đau.

Một tát này của Phượng Sở Ca quả thực không nhẹ.

Nhưng trước mắt, Dung Lương Mộng sớm đã bất chấp tất cả.

"Phượng Sở Ca, có bản lĩnh thì chứng minh đồ là do ngươi cầm từ tầng năm tới, ta liền nhận thua. Nếu không có biện pháp thì người thua là ngươi."

Dung Lương Mộng tin tưởng rằng không có bao nhiêu người biết vật này nên nàng ta cứ cắn chặt điểm này không thả.

Phượng Sở Ca nhướng mày một cái.

Hay cho một Dung Lương Mộng, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến.

Một đạo kình phong quét qua.

Cùng lúc đó, thanh âm uy nghiêm vang lên: "Nghe nói có người lại tự tiện xông vào Trấn Yêu tháp?"

Theo hướng âm thanh, chỉ thấy mấy bóng người người đứng cách đó không xa.

"Là viện trưởng.. Viện trưởng tới rồi.." Có người cả kinh nói.

Viện trưởng..

Cả năm trời, chúng đệ tử cũng chỉ có thể gặp được viện trưởng một hai lần.

Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Viện trưởng đi tới nhìn đám người hỏi rõ.

Ông nheo mắt lại, nhìn về phía Phượng Sở Ca: "Ngươi là Phượng Sở Ca?"

"Đúng vậy!"

"Viện trưởng.. Ngài thấy không, đây chính là đồ nhi ta yêu thích nhất." Lão giả bạch y bên cạnh viện trưởng cười nói.

Tầm mắt Phượng Sở Ca quét qua hắn, mày liễu khẽ nhíu lại.

Đồ nhi..

Nàng có đáp ứng làm đồ nhi của hắn sao?

Sau khi nghe Dương trưởng lão nói, thần sắc viện trưởng thấm ra vài tia khác thường.

Dương trưởng lão tâm cao khí ngạo lại chủ động muốn thu nhận một người làm đồ đệ.

Mà đồ đệ này vừa hay lại là Phượng Sở Ca.

Xem ra, Phượng Sở Ca này thật đúng là không đơn giản!

Viện trưởng lần nhìn Phượng Sở Ca mấy lần, cuối cùng dời mắt nhìn sang mọi người: "Xảy ra chuyện gì?"

Có người tiến lên nói rõ ngọn nguồn sự tình.

Dung Lương Mộng nhìn thấy viện trưởng đến, khó có được có hội liền khóc lóc kể lể.

"Viện trưởng, ngài phải làm chủ cho học trò, tiểu sư muội không chỉ đánh gãy chân học trò, còn tùy tiện cầm một hạt châu tới giả mạo bảo vật trong Trấn Yêu tháp."

Dung Lương Mộng than khóc, nước mắt chảy dài, nhưng không biết khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng trông vô cùng dữ tợn.

Hơn nữa nàng ta vừa ngã xuống đất, cả người đầy bụi bặm. Lúc này, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Viện trưởng liếc nàng ta một cái, cũng không nhiều lời.

Hắn nhìn về phía Phượng Sở Ca: "Người vào tầng thứ năm?"

"Vâng." Phượng Sở Ca mặt không đổi sắc lên tiếng.

"Hạt châu kia?"

Phượng Sở Ca cầm lấy hạt châu đưa cho viện trưởng.

Viện trưởng cầm lấy, quan sát tỉ mỉ.

Lúc này, xung quanh không một tiếng động.

Ai cũng biết, đây chính là thời khắc quyết định vận mệnh của Dung Lương Mộng và Phượng Sở Ca.

Tất nhiên là viện trưởng biết được bảo vật bên trong Trấn Yêu tháp.

Nếu giám định được hạt châu không phải vật bên trong, hôm nay Phượng Sở Ca sẽ mất hết mặt mũi.

Ngược lại, người thua sẽ là Dung Lương Mộng.

Dung Lương Mộng mở to mắt nhìn viện trưởng, không dám bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của ông, dù là nhỏ nhất.

Đáy lòng nàng ta âm thầm cầu nguyện, chỉ cần hạt châu này là giả, hoặc là viện trưởng có thể đứng về phía nàng ta.

Dung Lương Mộng nghĩ, viện trưởng hẳn là sẽ đứng về phía nàng ta.

Dẫu sao nàng ta cũng là người của Lục Ban, mà Phượng Sở Ca chỉ là người Thất Ban cấp thấp mà thôi..

Nhưng, nàng ta đã sai rồi..

Chỉ thấy viện trưởng cười một tiếng, ông đưa hạt châu trả lại cho Phượng Sở Ca..

"Không sai, vật này xác thực là băng phách chi tâm trongTrấn Yêu tháp."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 156: Nghỉ học

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Băng phách chi tâm..

Bốn chữ này làm cho tất cả mọi người sửng sốt một chút.

Trong truyền thuyết, băng phách chi tâm được ngưng tụ từ linh lực trong lòng biển sâu suốt mấy ngàn năm mới hình thành nên hạt châu.

Không chỉ giúp tăng trưởng linh lực mà còn có thể cất giữ vật thể.

Chỉ một khắc, tất cả mọi người đầy hâm mộ nhìn hạt châu kia.

Phượng Sở Ca ngược lại không nghĩ tới lai lịch của hạt châu này lớn như vậy.

Sở dĩ nàng lấy nó về là vì vật này ở tầng thứ năm, nàng phải lấy ra chứng cứ. Thứ hai là bởi vì hạt châu này có chức năng trữ vật.

Không còn cách nào..

Từ tầng hai đến tầng bốn, nàng cầm về quá nhiều đồ!

Bất quá..

Trước mắt, hạt châu này đang nằm trong tay viện trưởng.

Nàng không ngại nó bị giữ lại, chẳng qua là đau lòng vì trong đó cất giấu nhiều thảo dược.

Trong khi Phượng Sở Ca đang suy nghĩ, viện trưởng đã lên tiếng: "Hạt châu này đã nhận chủ, đây cũng là duyên phận của ngươi, vậy hãy nhận lấy bảo quản nó thật tốt."

Nói xong, viện trưởng nhìn Phượng Sở Ca thật sâu: "Bất quá.. Trấn Yêu tháp là một nơi nguy hiểm, sau này không thể tùy tiện đi vào."

"Đã biết." Phượng Sở Ca nhận lấy hạt châu.

"Ừ, chuyện đã giải quyết xong, ta cũng nên rời đi.." Viện trưởng xoay người nhưng vừa nghĩ tới điều gì lại nói tiếp: "À đúng rồi, ngươi là người Thất Ban?"

"Đúng vậy."

"Chiều nay đi học nói cho tiên sinh các ngươi biết ngày mai lớp các ngươi có thêm một học sinh nữa.."

"..."

Phượng Sở Ca kinh ngạc.

Không phải hàng năng nhập học đều phải qua khảo sát sao? Còn có học sinh mới à?

Bất quá, nếu viện trưởng trưởng đã nói vậy, nàng cũng không nghi ngờ gì.

"Được, ta sẽ."

Viện trưởng gật đầu rời đi.

Chờ viện trưởng đi rồi, mọi người mới cười ầm lên: "Tiểu sư muội thật lợi hại, lấy được cả băng phách chi tâm."

"Đúng vậy.. Hơn nữa lại có thể an toàn ra ngoài, tiểu sư muội thật sự là người có nhiều phúc khí."

Mọi người sôi nổi bàn luận, Phượng Sở Ca lại hài hước nhìn về phía Dung Lương Mộng cách đó không xa.

Theo tầm mắt của nàng, ánh mắt mọi người cũng đều hướng về phía Dung Lương Mộng..

"Dung sư tỷ.. Làm sao đây, ngươi thua rồi.." Phượng Sở Ca cười nói.

Trên mặt Dung Lương Mộng không một tia huyết sắc, cả ngươi run rẩy không chịu được.

Đám học sinh đang xem náo nhiệt bên cạnh hả hê nhìn.

Phải biết rằng tất cả rắc rối hiện tại đều do một tay Dung Lương Mộng lựa chọn. Nếu không nàng ta cũng không rơi vào kết quả hôm nay.

"Dung sư tỷ hẳn sẽ tuân thủ ước định đi." Phượng Sở Ca cười nhạt.

Đám người bên cạnh nghe thấy, lại một trận cười ầm vang lên.

"Nghỉ học! Nghỉ học!"

Không biết là ai mở đầu, chỉ trong chốt lát, toàn trường một mảnh tiếng hô.

Cuối cùng Dung Lương Mộng không chịu được nữa ngất xỉu.

Phượng Sở Ca hừ nhẹ một tiếng.

Hết thảy những chuyện này đều không oán được nàng. Tất cả đều do Dung Lương Mộng tự tìm!

Phượng Sở Ca nhìn mọi người xung quanh nói: "Mọi người mau giải tán đi, buổi chiều còn có giờ học đấy.."

"Ừ, giải tán, giải tán.." Náo nhiệt cũng đã xem xong, cũng nên giải tán rồi.

Phượng Sở Ca vuốt vuốt tóc, cùng Tử Lan các nàng rời đi.

Không ngoài ý muốn, nàng phát hiện một đạo ánh mắt phẫn hận cách đó không xa.

Tầm mắt bén nhọn tựa như muốn giết chết nàng vậy..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 157: Sư phụ nhà ngươi chính là bùa chú sư

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Chân mày Phượng Sở Ca khẽ nhíu lại một chút, nàng tự nhiên phát giác được ánh mắt phẫn hận kia.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại về phía ánh mắt đó nhưng chỉ thấy được thân ảnh màu trắng xẹt qua.

Đạo thân ảnh kia lóe lên với tốc độ cực nhanh, chỉ một thoáng, Phượng Sở Ca đã xác định nàng ta không phải người bình thường.

Nhan Thanh sư tỷ?

Phút chốc, trong đầu nàng lóe lên cái tên này, cái tên mà mấy ngày nay luôn quanh quẩn bên tai nàng.

"Tiểu thư, sao vậy?" Thấy thần sắc Phượng Sở Ca khác thường, Tử Lan liền hỏi thăm.

Phượng Sở Ca khẽ lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."

Các nàng vừa đến một khúc quanh, chợt có tiếng cười truyền đến.

"Ha ha, đồ nhi tốt, không tệ, không tệ, có thể bình yên vô sự từ trong Trấn Yêu tháp ra ngoài."

Phượng Sở Ca dừng bước.

Nhìn về phía người đến, môi nàng giật giật.

Người này không phải đã đi rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

"Dương trưởng lão ở chỗ này làm gì?" Phượng Sở Ca dửng dưng hỏi.

Dương trưởng lão cười hắc hắc.

Đồ nhi này, ông càng ngày càng thấy vừa lòng.

"Đồ nhi, phải gọi sư phụ. Sao con có thể không lễ phép như thế?"

"Ta có đáp ứng làm đồ đệ của ông sao?"

"Con sẽ đáp ứng?" Dương trưởng lão tràn đầy tự tin.

Khóe mắt Phượng Sở Ca khẽ rút lại.

"Đồ nhi.. Sư phụ có thể đem tất cả bản lĩnh truyền cho con."

"Ta không cần." Phượng Sở Ca vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước.

"Nay con mới chỉ là Trung cấp luyện dược sư, ta có thể giúp con trở thành cao cấp luyện dược sư trong thời gian ngắn nhất. Hơn nữa.." Dương trưởng lão vừa nói vừa thần bí nhích lại gần nàng: "Con đã nghe qua bùa chú sư chưa? Rất không khéo, sư phụ nhà ngươi chính là bùa chú sư.."

Bùa chú sư..

Phượng Sở Ca vẫn đang đi về phía trước, bỗng dừng lại.

Trong Trấn Yêu tháp, Yêu Dạ nói với nàng, chỉ có có bùa chú sư mới có thể giải trừ phong ấn cho hắn, giúp hắn ra ngoài được.

Ánh mắt lóe lên vài tia khác thường.

Nàng quay đầu lại, khuôn mặt tinh xảo lộ ra mấy phần ngạc nhiên: "Ngươi là bùa chú sư?"

Thấy Phượng Sở Ca nhìn ông như vậy, Dương trưởng lão hãnh diện nói: "Tất nhiên."

"Sơ cấp? Trung cấp? Hay là.. Cao cấp?" Phượng Sở Ca chần chờ một lát rồi hỏi rõ.

"Nói nhảm! Đương nhiên là cao cấp! Sơ cấp cùng trung cấp không đáng để ta khoe khoang." Dương trưởng lão nói tiếp, trên mặt đừng nhắc tới có bao nhiêu là đắc ý: "Thế nào, nếu con chịu ngoan ngoãn bái sư, ta liền truyền tất cả bản lĩnh lại cho con. Ta thấy con có năng lực lĩnh ngộ cực nhanh, hơn nữa, có ta chú tâm chăm sóc dạy bảo, không lâu sau con nhất định có thể vượt qua ta."

Lúc này, dáng vẻ Dương trưởng lão rất giống như đang dụ dỗ trẻ con.

Phượng Sở Ca nheo mắt lại, trong đầu lóe lên hình ảnh đầy hoang tàn của Yêu Dạ.

Bị giam trong tháp nhiều năm như vậy, hắn rất cô tịch đi..

Số mệnh thiếu niên này sao lại bi thảm như vậy..

"Hắc hắc.. Đồ nhi, đừng suy nghĩ nữa. Ta biết con nhất định sẽ bái sư." Thấy Phượng Sở Ca còn đang suy nghĩ điều gì, Dương trưởng lão gian trá cười nói. Ông khoanh tay trước ngực, đứng cách đó không xa nhìn Phượng Sở Ca, bộ dáng nghiền ngẫm như đang chờ nàng gọi ông là sư phụ.

Tử Lan, Bích La, Lục Trúc ba người nhìn nhau một cái, không để ý mím môi.

Muốn tiểu thư nhà mình làm đồ nhi của ông ta?

Thật là đang nằm mơ!

Ngay lúc này, Phượng Sở Ca đột nhiên mở mắt.

Nàng cười nhẹ một tiếng, nhìn Dương trưởng lão: "Được, ta có thể đáp ứng ông. Nhưng trước hết, ông phải đáp ứng ta một điều kiện!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 158: Giúp ta cứu hắn

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Lời vừa nói ra, cả ba thị nữ sau lưng đều kinh ngạc đến há hốc mồm..

Không.. Không phải chứ? Ý của tiểu thư là đáp ứng Dương trưởng lão?

Các nàng kinh ngạc nhìn nhau lần nữa, cuối cùng thấy được trong mắt Phượng Sở Ca lóe lên vài tia bất thường.

Dương trưởng lão nhướng mày, vuốt râu một cái: "Điều kiện gì?"

"Giúp ta đi Trấn Yêu tháp cứu một người.."

Dương trưởng lão nghe vậy nhíu mày một cái.

Đi Trấn Yêu tháp cứu người, đùa gì thế? Trong đó không phải chỉ có yêu thú sao?

"Cứu được hắn, ta đáp ứng làm đồ đệ của ông." Phượng Sở Ca nói tiếp.

Dương trưởng lão nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, chỉ thấy thần sắc nàng đầy cương quyết, không giống đang nói đùa.

Nhưng mà..

Trong Trấn Yêu tháp là yêu thú ngàn năm đó!

Coi như nó đã hóa thành hình người thì cũng vẫn là yêu thú!

Khóe miệng ông giật giật: "Con đã nhìn thấy người trong tháp?"

"Dĩ nhiên." Phượng Sở Ca khẽ thở dài một tiếng: "Thật là một người đáng thương, bị giam trong đó nhiều năm như vậy. Bất quá, có mấy người thật đúng là quá đáng, chỉ vì một đôi mắt màu đỏ liền kết luận hắn là quái vật! Rõ ràng là một thiếu niên thích giả vờ lãnh khốc.."

Dương trưởng lão co rút khóe miệng lần nữa.

Thật không sai..

Dựa theo lời Phượng Sở Ca, đích xác là con yêu thú đó.

Nhưng.. thiếu niên thích giả vờ lãnh khốc?

Cái này thì Dương trưởng lão không dám gật bừa.

Ông nhớ rõ, những năm trước cũng có mấy học sinh xông vào Trấn Yêu tháp, cuối cùng đều có thể vào nhưng không thể ra. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định bọn chúng đều chết trong tay yêu thú đó.

Thần sắc Dương trưởng lão lọt vào mắt Phượng Sở Ca. Nàng thấy ông đang do dự không quyết chỉ nghĩ là ông không dám vào Trấn Yêu tháp mà thôi. Nàng cười nhẹ: "Dương trưởng lão, xem ra ông không muốn giúp ta, vậy coi như xong."

"Giúp, làm sao không giúp!" Bị Phượng Sở Ca kích thích, Dương trưởng lão bật thốt lên.

Có gì ghê gớm, chờ ông chuẩn bị đầy đủ sẽ đi. Đến lúc đó, cho dù ma thú kia có lợi hại thì cũng không làm gì được ông.

"Được!" Chân mày Phượng Sở Ca thoáng cau lại. Trước đó vẫn khổ não không biết đi đâu tìm Cao cấp bùa chú sư, không nghĩ tới chuyện này có thể giải quyết nhanh đến vậy.

"Dương trưởng lão, chiều nay, sau khi tan học, ta đợi ông ở Trấn Yêu tháp.."

"Cái này.. Nhanh như vậy?" Dương trưởng lão chấn động một chút.

"Làm sao? Không lẽ ông đang sợ?" Phượng Sở Ca nhìn Dương trưởng lão, đáy mắt hiện lên mấy phần hài hước.

"Sao có thể?" Dương trưởng lão ưỡn thẳng lưng: "Ta là sư phụ của con. Sao có thể sợ hãi được? Chiều nay thì chiều nay, đến lúc đó, ta ở Trấn Yêu tháp chờ con."

Thấy vậy, đáy mắt Phượng Sở Ca hiện lên mấy phần ý cười: "Được, không gặp không về."

* * *

"Tiểu thư, trong Trấn Yêu tháp thực sự có yêu thú sao?" Nhớ lại mấy lời nghị luận của những người kia, Tử Lan tò mò hỏi lại.

Phượng Sở Ca liếc nàng một cái: "Không phải đã sớm nói với các người rồi sao? Lời đồi đại không thể tin được. Cái gọi là ba người thành hổ, lời nói truyền đi nhiều tất cả mọi người đều sẽ tin là thật."

"Nói như vậy, bên trong không có yêu thú."

"Ừ, không có." Phượng Sở Ca gật đầu: "Nếu có, tiểu thư nhà ngươi có thể nhanh như vậy đã an toàn đứng bên cạnh các ngươi sao?"

"Nhưng mà tiểu thư, lúc đó, Trấn Yêu tháp đột nhiên rung chuyển, đó là?"

"Yên tâm, không phải yêu thú." Biết Tử Lan các nàng đang suy nghĩ cái gì, Phượng Sở Ca lần nữa khẳng định.

Lúc này, các nàng mới an tâm.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 159: Vì cái gì mà kêu nàng là tiểu tẩu tử

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Giờ học buổi chiều vẫn là Vân Thiên Triệt dạy.

Thời gian này, Phượng Sở Ca luôn cảm thấy tầm mắt Vân Thiên Triệt thường xuyên như có như không rơi về phía nàng. Cảm giác như vậy làm nàng có chút không thích ứng.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối ánh mắt Vân Thiên Triệt đều lộ ra mấy phần cổ quái.

Nàng không biết mình cùng Vân Thiên Triệt có liên hệ gì sâu xa không. Dĩ nhiên cũng không muốn biết..

Cuối cùng cũng đến giờ tan học..

Nghĩ đến lời viện trưởng đã giao phó, Phượng Sở Ca gọi Vân Thiên Triệt đang chuẩn bị ra ngoài lại.

"Vân sư huynh!"

Hôm nay, hiếm khi thấy Đế Cảnh Liên không chờ sẵn bên ngoài, vậy nên Vân Thiên Triệt đang muốn rời đi sớm, sợ Đế Cảnh Liên lại quấn đến.

Hắn thật sự sợ Đế Cảnh Liên.

Đến bây giờ, hắn không biết thì ra một cô gái lại có thể mặt dày mày dạn đến như vậy..

Lúc hắn định rời đi thì nghe thấy có người gọi lại.

Đáy lòng Vân Thiên Triệt khẽ run lên.

Cũng chỉ trong chốc lát, thần sắc hắn đã trở lại như thường, bộ dạng không quan tâm đến mọi thứ.

"Tiểu sư muội, có chuyện gì sao?"

"Vân sư huynh, viện trưởng nói ngày mai lớp chúng ta sẽ có một đệ tử nữa đến."

"Ừ."

"Không có chuyện gì nữa, ta đi trước. Sư huynh cũng bận chuyện của mình đi, ta không phiền huynh nữa."

Đáy mắt Vân Thiên Triệt ảm đạm đi mấy phần, hắn cho là Phượng Sở Ca tìm hắn bởi vì chuyện gì khác, không nghĩ tới chỉ có như vậy.

Vân Thiên Triệt giật giật môi, đang muốn gọi Phượng Sở Ca lại thì tầm mắt đã thấy một bóng người màu đỏ cách đó không xa.

"Vân sư huynh.. Hôm nay ta tới trễ.. A, tiểu tẩu tử cũng ở đây sao?"

Tiểu tẩu tử?

Vân Thiên Triệt ngạc nhiên nhìn Đế Cảnh Liên cùng Phượng Sở Ca.

Dung nhan tinh xảo của Đế Cảnh Liên thấm ra vài tia ý cười: "Đúng rồi, Vân sư huynh, huynh còn không biết nàng ấy là tiểu tẩu của ta đúng không~"

Tẩu tử.. Là nương tử của huynh trưởng nàng.

Sắc mặt Vân Thiên Triệt hơi biến.

Khóe môi Phượng Sở Ca cũng giật giật.

Nàng ngược lại rất muốn biết vì cái lông gì mà Đế Cảnh Liên hết lần này đến lần khác gọi nàng là tiểu tẩu tử..

Còn có.. ca ca của Đế Cảnh Liên lại là ai..

Không đợi nàng hỏi nhiều, Đế Cảnh Liên nhìn Phượng Sở Ca hỏi: "Tiểu tẩu tử, các ngươi vừa nói gì vậy?"

Thần sắc Phượng Sở Ca ngưng lại: "Cũng không có gì, chẳng qua là ngày mai có thêm một đệ tử chuyển đến lớp ta thôi."

"..."

Đế Cảnh Liên kéo dài âm thanh, nhìn về phía Phượng Sở Ca "Tiểu tẩu tử biết là ai sao?"

Phượng Sở Ca cười một tiếng: "Ta làm sao biết được?"

"Cũng phải, dù sao ngày mai cũng biết thôi." Lúc nói lời này, Đế Cảnh Liên còn nhìn nàng chớp mắt một cái.

Phượng Sở Ca buồn cười nhìn Đế Cảnh Liên, lắc đầu một cái.

Tính tình Đế Cảnh Liên cũng không tệ.

Dĩ nhiên là phải trừ cái miệng kia của nàng ta ra..

Chờ có cơ hội, nàng nhất định phải hỏi rõ vì sao nàng ta lại gọi nàng là tiểu tẩu tử..

Bất quá, trước mắt không phải là cơ hội tốt.

Nhìn Đế Cảnh Liên cùng Vân Thiên Triệt đứng cạnh nhau..

Toàn bộ Thất ban, thậm chí cả học viện, không người nào không biết Đế Cảnh Liên Nhị ban có ý với Vân Thiên Triệt.

Phượng Sở Ca nàng đúng là sa sút tới mức làm kỳ đà cản mũi.

"Ta còn có việc, đi trước đây, các ngươi cứ từ từ nói chuyện."

* * *

Đến Trấn Yêu tháp, Dương trưởng lão đã chờ sẵn ở đó.

Nhìn thấy ông đến sớm như vậy, đáy mắt Phượng Sở Ca hiện lên một tia ý cười.

"Đồ nhi, ngươi đã tới." Dương Trưởng lão thấy Phượng Sở Ca lập tức đến đón.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back