Chương 150: Có bổn đại gia ở đây, ai dám làm loạn?
[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà
"Nhưng mà.. Có thật là mỗi tầng đều có bảo vật?" Phượng Sở Ca có chút nghi ngờ.
Vậy không phải ai cũng có thể tùy tiện vào trong lấy đồ?
Yêu Dạ biết suy nghĩ trong lòng Phượng Sở Ca, mắt phượng lướt qua người nàng: "Có bổn đại gia ở đây, ai dám làm loạn?"
Khóe mắt Phượng Sở Ca giật một cái.
Vậy phải thật xin lỗi hắn rồi. Nay bị nàng bắt lại.
"Được rồi, ta đi lên lấy ít đồ đây." Phượng Sở Ca khẽ cười nói.
Nếu đã tới, nàng phải làm Dung Lương Mộng thua tâm phục khẩu phục!
Phượng Sở Ca lên tầng, không khí bốn phía vẫn trầm thấp như cũ nhưng nàng không quan tâm.
Đúng như lời Yêu Dạ, mỗi một tầng đều cất giấu một bảo vật.
Tầng thứ nhất là một viên đan dược. Phượng Sở Ca đi ngang qua, quét mắt nhìn viên đan dược, nàng không khỏi cười nhạt một tiếng.
Chỉ là một viên Trúc cơ đan thôi, vậy mà có thể trở thành bảo vật ở đây?
Đan dược như vậy, nàng tùy tiện luyện đều có thể ra được cả giỏ.
Tầng hai đặt một cây chủy thủ.
Dưới ánh sáng dạ minh châu, lưỡi dao sắc bén tỏa ra từng đợt hàn quang.
Thanh chủy thủ tinh tế lọt vào mắt Phượng Sở Ca.
Đoản đao nhỏ gọn sắc bén rất thuận tiện khi đem theo bên người.
Phượng Sở Ca đưa tay ra cầm lấy thanh chủy thủ lên.
Ngay khi vừa chạm vào, khí tức bốn phía lần nữa thay đổi.
Cảm giác được không khí khác thường, chân mày Phượng Sở Ca khẽ động, chợt cầm lấy chủy thủ lên.
Không khí xung quanh người chậm rãi chuyển động..
Phượng Sở Ca cầm chủy thủ đứng cách đó không xa, thấy được nơi không khí thay đổi đưa tới từng mũi tên nhọn!
Nơi này..
Có ám khí!
Tốc độ ám khí cực nhanh!
Cũng may, giác quan nàng tương đối nhạy bén, nếu không sợ là đã bị tên bắn thương tích đầy mình rồi.
Cầm lấy chủy thủ, Phượng Sở Ca xông thẳng xuống kéo Yêu Dạ đang bị trói lên: "Tiểu tử thúi, sao ngươi không sớm nói có ám khí!"
Yêu Dạ nhàn nhạt rũ mắt, đôi mi dài vừa vặn che khuất viên lệ chí thoáng xuất hiện ở khóe mắt.
Môi mỏng khẽ nâng lên một đường cong xinh đẹp, hắn cười diêm dúa lòe loẹt: "Nếu ngươi dễ dàng chết như vậy, ta mới không để cho ngươi cứu! Yêu Dạ ta không thiếu ân tình của phế vật!"
Phượng Sở Ca mỉm cười..
"Yên tâm, ta không chết được!"
Dứt lời, Phượng Sở Ca phóng người lên tầng ba.
Tầng ba cất giữ một bộ y phục phòng ngừa đao thương.
Ừ, thứ tốt, thu!
Tầng bốn là một loại thảo dược vô cùng hiếm.
Cũng là đồ tốt, tiếp tục thu!
Cứ như vậy..
Trong túi Phượng Sở đã sớm đầy đồ.
Nhục Đoàn vốn được ôm trong lòng cũng không khỏi đi xuống theo bên chân nàng.
Thời điểm nàng bước đến lầu năm, thanh âm Yêu Dạ truyền khắp toàn bộ Trấn Yêu Tháp.
"Tầng bốn trở xuống, các cơ quan đều cực đơn giản. Nhưng từ tầng năm trở đi không giống vậy nữa, ta nghĩ ngươi không cần phải đi lên tiếp."
Bước chân Phượng Sở Ca thoáng chậm lại.
Lúc này, nàng đã biết vì sao Dung Lương Mộng lại nhất định muốn nàng đến tầng năm.
Nhưng, rốt cuộc là cơ quan gì, nàng thật muốn xem một chút.
Vừa đặt chân đến tầng năm, Phượng sở Ca liền cảm giác được một trận khí thế cường đại áp xuống.
Quả nhiên, cảm giác khác hẳn những tầng trước.
Nàng hơi co người lại vì đau.
Vận khí từ đan điền, chậm rãi thả linh lực bao phủ toàn thân, ngăn trở chèn ép từ bên ngoài.[/HIDE-THANKS]
"Nhưng mà.. Có thật là mỗi tầng đều có bảo vật?" Phượng Sở Ca có chút nghi ngờ.
Vậy không phải ai cũng có thể tùy tiện vào trong lấy đồ?
Yêu Dạ biết suy nghĩ trong lòng Phượng Sở Ca, mắt phượng lướt qua người nàng: "Có bổn đại gia ở đây, ai dám làm loạn?"
Khóe mắt Phượng Sở Ca giật một cái.
Vậy phải thật xin lỗi hắn rồi. Nay bị nàng bắt lại.
"Được rồi, ta đi lên lấy ít đồ đây." Phượng Sở Ca khẽ cười nói.
Nếu đã tới, nàng phải làm Dung Lương Mộng thua tâm phục khẩu phục!
Phượng Sở Ca lên tầng, không khí bốn phía vẫn trầm thấp như cũ nhưng nàng không quan tâm.
Đúng như lời Yêu Dạ, mỗi một tầng đều cất giấu một bảo vật.
Tầng thứ nhất là một viên đan dược. Phượng Sở Ca đi ngang qua, quét mắt nhìn viên đan dược, nàng không khỏi cười nhạt một tiếng.
Chỉ là một viên Trúc cơ đan thôi, vậy mà có thể trở thành bảo vật ở đây?
Đan dược như vậy, nàng tùy tiện luyện đều có thể ra được cả giỏ.
Tầng hai đặt một cây chủy thủ.
Dưới ánh sáng dạ minh châu, lưỡi dao sắc bén tỏa ra từng đợt hàn quang.
Thanh chủy thủ tinh tế lọt vào mắt Phượng Sở Ca.
Đoản đao nhỏ gọn sắc bén rất thuận tiện khi đem theo bên người.
Phượng Sở Ca đưa tay ra cầm lấy thanh chủy thủ lên.
Ngay khi vừa chạm vào, khí tức bốn phía lần nữa thay đổi.
Cảm giác được không khí khác thường, chân mày Phượng Sở Ca khẽ động, chợt cầm lấy chủy thủ lên.
Không khí xung quanh người chậm rãi chuyển động..
Phượng Sở Ca cầm chủy thủ đứng cách đó không xa, thấy được nơi không khí thay đổi đưa tới từng mũi tên nhọn!
Nơi này..
Có ám khí!
Tốc độ ám khí cực nhanh!
Cũng may, giác quan nàng tương đối nhạy bén, nếu không sợ là đã bị tên bắn thương tích đầy mình rồi.
Cầm lấy chủy thủ, Phượng Sở Ca xông thẳng xuống kéo Yêu Dạ đang bị trói lên: "Tiểu tử thúi, sao ngươi không sớm nói có ám khí!"
Yêu Dạ nhàn nhạt rũ mắt, đôi mi dài vừa vặn che khuất viên lệ chí thoáng xuất hiện ở khóe mắt.
Môi mỏng khẽ nâng lên một đường cong xinh đẹp, hắn cười diêm dúa lòe loẹt: "Nếu ngươi dễ dàng chết như vậy, ta mới không để cho ngươi cứu! Yêu Dạ ta không thiếu ân tình của phế vật!"
Phượng Sở Ca mỉm cười..
"Yên tâm, ta không chết được!"
Dứt lời, Phượng Sở Ca phóng người lên tầng ba.
Tầng ba cất giữ một bộ y phục phòng ngừa đao thương.
Ừ, thứ tốt, thu!
Tầng bốn là một loại thảo dược vô cùng hiếm.
Cũng là đồ tốt, tiếp tục thu!
Cứ như vậy..
Trong túi Phượng Sở đã sớm đầy đồ.
Nhục Đoàn vốn được ôm trong lòng cũng không khỏi đi xuống theo bên chân nàng.
Thời điểm nàng bước đến lầu năm, thanh âm Yêu Dạ truyền khắp toàn bộ Trấn Yêu Tháp.
"Tầng bốn trở xuống, các cơ quan đều cực đơn giản. Nhưng từ tầng năm trở đi không giống vậy nữa, ta nghĩ ngươi không cần phải đi lên tiếp."
Bước chân Phượng Sở Ca thoáng chậm lại.
Lúc này, nàng đã biết vì sao Dung Lương Mộng lại nhất định muốn nàng đến tầng năm.
Nhưng, rốt cuộc là cơ quan gì, nàng thật muốn xem một chút.
Vừa đặt chân đến tầng năm, Phượng sở Ca liền cảm giác được một trận khí thế cường đại áp xuống.
Quả nhiên, cảm giác khác hẳn những tầng trước.
Nàng hơi co người lại vì đau.
Vận khí từ đan điền, chậm rãi thả linh lực bao phủ toàn thân, ngăn trở chèn ép từ bên ngoài.[/HIDE-THANKS]