Welcome! You have been invited by Trần Ngọc Phong to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 130: Chênh lệch giữa nữ thần cùng nữ thần kinh

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Hắn đứng thẳng trước mặt mọi người.

Thân ảnh cao lớn tuấn tú khiến cho đám nữ tử trong lớp không rời mắt được.

Thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử quả nhiên danh bất hư truyền.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt đảo qua bốn phía: "Người có thể vào được Vân Thiên học viện đều là nhân tài nổi bất trong gia tộc, đều là những người có thiên phú cực cao. Sở dĩ nhiều năm nay mọi người vẫn luôn dậm chân Thất Ban nhất định là có nguyên nhân khác. Về phần đó là nguyên nhân gì, có lẽ mọi người đều rõ ràng."

"Kỳ tích là một tên gọi khác của cố gắng. Ta hi vọng các ngươi vĩnh viễn ghi nhớ câu nói này: Ngàn vạn lần đừng vì tình cảnh hiện tại mà tự coi nhẹ chính bản thân mình!"

Những lời này của Vân Thiên Triệt làm vang vọng trong phòng thật lâu.

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Nhiều năm qua, Chu Hữu Vi vẫn luôn dẫn dắt bọn họ.

Chu Hữu Vi đối với bọn họ không đánh thì mắng. Trước giờ đều coi bọn họ là phế vậy, chưa bao giờ nói với họ những điều này.

Thấy tất cả đều trầm mặc, Vân Thiên Triệt cũng không nói thêm lời nào.

"Kế tiếp, bắt đầu bài học hôm nay.."

Qua nhiều năm như vậy, buổi học này là buổi học tốt nhất mà đệ tử của Thất Ban được học.

Tuy tư lịch của Vân Thiên Triệt kém Chu tiên sinh, nhưng thái độ giảng bài của hắn tuyệt đối tốt hơn Chu tiên sinh vô số lần.

Hơn nữa..

Đây chính là mỹ nam tử đứng thứ hai của đại lục.

Buổi học trôi qua thật nhanh.

Hai canh giờ thoáng cái đã qua.

Đến khi Vân Thiên Triệt tuyên bố buổi học hôm nay chấm dứt, mọi người mới ý thức được thời gian đã hết.

Vân Thiên Triệt cũng không nán lại thêm, đi thẳng ra ngoài.

Chờ hắn đi xa, trong phòng học tràn đầy những tiếng vui mừng.

"Quả nhiên là đệ nhị mỹ nam tử, thật sự là quá xuất sắc rồi."

"Hơn nữa hắn dạy cũng rất tốt, phương pháp dẫn dắt linh lực hắn dạy thật sự có hiệu quả. Đâu như Chu tiên sinh lừa gạt trước kia."

"Đúng vậy. Xem ra ở Thất Ban cũng không phải không có chỗ gì tốt rồi! Những đệ tử của các ban khác có thể ở khoảng cách gần như vậy không kiêng nể gì nhìn mỹ nam sao?"

Mấy nữ tử thảo luận về Vân Thiên Triệt, đáy mắt tràn đầy màu hồng.

Đám nam tử bên cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn các nàng.

"Một đám hoa si.."

Lại quay đầu nhìn Phượng Sở Ca lạnh nhạt cách đó không xa, có người khẽ lắc đầu.

"Ai.. Chênh lệch.. Thật sự chênh lệch! Đối lập giữa nữ thần cùng nữ thần kinh quả thật quá lớn."

* * *

Mặt trời ngả về phía tây, người Thất Ban cũng dần tán đi.

Phượng Sở Ca ôm Nhục Đoàn, cùng Tử Lan các nàng hướng về phía một tiểu viện.

Phòng học của Thất Ban nằm ở phía nam Vân Thiên học viện, còn tiểu viện được phân cho các nàng thì ở phía bắc.

Các nàng gần như phải đi xuyên qua toàn bộ học viện.

Trên đường, Tử Lan theo sau líu ríu không ngừng.

"Thật ra điều kiện của Vân Thiên Triệt cũng vô cùng tốt, có hai nam tử ưu tú nên lựa chọn cũng nhiều hơn một chút.."

"Nhưng.. Đế Tuyệt Trần có chút quá hoàn mỹ, căn bản không thực tế. Ta vẫn ủng hộ Vân Thiên Triệt hơn."

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn Lục Trúc cùng Bích La: "Các ngươi thì sao? Các ngươi ủng hộ ai?"

Lục Trúc cùng Bích La đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Phượng Sở Ca đi trước khẽ vuốt trán, nàng thật muốn mở đầu Tử Lan ra xem bên trong rốt cuộc chứa những gì.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 131: Trên đường gặp ác bá

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Thấy ánh mắt của mọi người, Tử Lan nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngậm miệng lại.

Đúng lúc này, có mấy thân ảnh từ phía trước đi đến.

Khi đi ngang qua, nam tử dẫn đầu ngừng lại.

Hắn quay đầu nhìn Phượng Sở Ca.

"Từ lúc nào trong học viện lại có tiểu cô nương xinh đẹp như vậy?"

"Lão đại, hôm qua không phải có bốn tân sinh sao? Xem ra chính là các nàng rồi."

"Ah?" Đáy mắt nam tử được gọi lão đại lộ ra một chút hào quang.

Hắn lui về phía sau vài bước, ánh mắt lần nữa rơi vào khuôn mặt Phượng Sở Ca.

"Nữ tử này lớn lên thật không sai.."

Khóe môi hắn hiện lên một đường cong tà tứ.

Người hắn đầy mồ hôi, trên mặt thì nổi đầy mụn.

Đôi mắt vốn không lớn cũng vì nụ cười này mà híp thành một đường nhỏ, cơ hồ không nhìn ra được cả ánh mắt.

Phượng Sở Ca nhìn hắn, khẽ chau mày lại, lui về sau một bước.

Tiền Bá cho rằng Phượng Sở Ca sợ nên hắn tiếp tục lại gần nàng.

"Tiểu muội muội đừng chạy, ta là người Nhị Ban, chỉ cần muội theo ta, về sau ta sẽ bảo kê cho muội." Nói xong hắn nhìn Phượng Sở Ca, nhịn không nổi than một câu: "Chậc chậc.. Thân hình này, nhan sắc này so với nữ nhân Nhan Thanh luôn ra vẻ thanh cao kia đẹp hơn rất nhiều! Làn da thủy linh này.."

"Ngươi nói cái gì đó!" Tử Lan chịu không được bất luận kẻ nào khinh nhờn tiểu thư nhà mình, phẫn nộ quát lên.

Tiền Bá liếc nhìn ba người Tử Lan, Bích La, Lục Trúc rồi quay đầu nhìn mấy tiểu đệ của hắn: "Ba nữ nhân này sẽ là của các ngươi!"

"Tạ ơn lão đại!" Cả đám nghe thấy liền nở nụ cười.

Tiền Bá này có chút danh tiếng.

Hắn ỷ vào việc hắn là cao thủ Nhị Ban nên làm xằng làm bậy khắp nơi.

Từ Nhị Ban trở xuống, có rất ít người là đối thủ của hắn.

Cao thủ Nhất Ban không nhiều thì khinh thường so đo với hắn.

Hơn nữa có phụ thân là Tiền trưởng lão của Vân Thiên học viện, Tiền Bá càng thêm làm càn hơn nữa.

Tại Vân Thiên học viện, Tiền Bá cơ hồ xưng bá một phương, người gặp người sợ.

Lúc này, hắn nhìn những nữ tử trước mặt, nước miếng cơ hồ sắp rớt ra..

Không nghĩ tới, ngoại trừ Nhan Thanh, trong học viện lại có người xinh đẹp như vậy!

Tiền Bá không rời mắt đánh giá Phượng Sở Ca, chỉ kém chảy nước miếng ra thôi.

Phượng Sở Ca đứng tại chỗ, lãnh ý dưới đáy mắt càng thêm sâu.

"Xem xong rồi? Có muốn ta cắt hạt châu trong mắt ngươi ra hay không?"

Nàng mặt không biểu cảm mở miệng, trong giọng nói đều là hàn ý.

Tiền Bá không nghĩ tới Phượng Sở Ca lạnh lùng như thế, sững sờ một chút lập tức nở nụ cười: "Hắc hắc, tính tình này, ta thích!"

Thân hình hắn đột nhiên lóe lên muốn tiến đến ôm lấy Phượng Sở Ca.

Thực lực của hắn đã là Đại linh tông nhưng hoàn toàn do dược vật xây nên.

Vì để cho Tiền Bá tấn cấp, mỗi ngày Tiền trưởng lão đều cho hắn phục dụng lượng lớn linh đan diệu dược.

Hậu quả là làm cho thực lực hư cao.

Nhìn thì thực lực rất mạnh nhưng chân chính chiến đấu thì căn bản không được như vậy.

Nay, thực lực chân chính của hắn thậm chí còn không bằng Trung cấp linh tông của Phượng Viễn Hàng ngày đó.

Ngay lúc Tiền Bá vận công, thân là Trung cấp luyện dược sư, Phượng Sở Ca cũng phát hiện ra điểm này.

Đáy mắt nàng lộ ra vài phần xem thường.

Thời điểm Tiền Bá tới gần, thân hình nàng lóe lên. Thuận tiện, bổ một cước vào lưng hắn.

Tiền Bá không nghĩ tới mình sẽ thất thủ. Trong mắt hắn, Phượng Sở Ca chẳng qua chỉ là một người mới của Thất Ban mà thôi, thực lực không cao bao nhiêu.

Cũng vì nghĩ như thế, hắn buông lỏng cảnh giác nên trúng phải một cước không mong muốn ở sau lưng.

Thân thể mất cân bằng, cả người Tiền Bá thẳng tắp ngã ngược về phía trước.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 132: Tiền Bá VS tiểu sư muội

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

"Phanh!"

Thanh âm kịch liệt vang lên, cả người Tiền Bá trực tiếp ngã gục trên mặt đất.

"Ai nha, vị sư huynh này, lễ gặp mặt cũng quá lớn rồi đó."

Ba thị nữ sau lưng bật cười thành tiếng.

Không trách ai được, muốn trách chỉ có thể trách Tiền Bá mắt mù chọc phải người không nên dây vào!

Những tiểu lâu la bên cạnh cũng bởi vì biến cố bất ngờ mà sững sờ mở to hai mắt.

Cuối cùng cũng có người hồi thần lại, tiến đến nâng Tiền Bá dậy.

"Lão đại, lão đại không có chuyện gì chứ?"

Thân hình Tiền Bá hơi béo, lúc này ngã trên mặt đầy tựa như một tảng đá lớn.

Vừa rồi, một cước kia rơi thẳng vào lưng hắn.

Xương cốt như muốn đứt gãy, toàn bộ sau lưng đều đau nhức cả lên.

Hắn giãy giụa đứng lên, đáy mắt tràn đầy lửa giận.

"Xú nha đầu, ngươi dám đá ta! Ngươi không muốn sống nữa rồi phải không?"

Lúc này, đôi mắt Tiền Bá trừng to như cái chiêng đồng nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong mắt tràn ngập tức giận, còn có mấy phần không thể tưởng tượng nổi.

Tại Vân Thiên học viện, chưa từng có ai dám đối với hắn như vậy.

Tiểu sư muội mới tới này thật quá không có mắt rồi!

Phượng Sở Ca đứng tại chỗ, hai tay phẩy nhẹ làn tóc tán loạn trước ngực.

Đôi môi đỏ mọng giương nhẹ: "Sư huynh nói đùa, ta thấy sư huynh đột nhiên nhào về bên này nên cho rằng sư huynh đang muốn tiếp xúc thân mật với mặt đất. Ta không phải đang giúp sư huynh một tay đó sao?"

Tiền Bá nghe xong, tức đến vểnh mũi trừng mắt.

Lại nhìn về phía Phượng Sở Ca, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn hắn đầy trêu tức.

Giờ khắc này, Tiền Bá triệt để thẹn quá hóa giận rồi.

Hắn đi về phía trước một bước, khuôn mặt tức đến đỏ bừng: "Xú nha đầu, xem ta thu thập ngươi thế nào."

Nói xong, một đạo linh lực màu trắng hiện lên quanh thân hắn.

Tiền Bá vận công, chỉ cảm thấy cả thân thể tràn đầy đau nhức.

Nhưng đau nhức này căn bản không cản được quyết tâm muốn bắt lấy Phượng Sở Ca.

Thực lực của hắn tuy hư cao nhưng chính thức khởi động cũng vẫn có vài phần khí thế.

Thân thể mập mạp bay thẳng về phía Phượng Sở Ca.

Đôi mắt Phượng Sở Ca thoáng lạnh đi.

Thời điểm Tiền Bá công kích đến, nàng tránh đi.

Tiền Bá lại thay đổi hướng tấn công tới..

Cùng lúc đó, ba tiểu lâu la sau lưng Tiền Bá cũng không nhàn rỗi, từng người từng người chống lại Tử Lan, Lục Trúc, Bích La.

Đã lâu rồi không có giãn gân cốt nên Tử Lan các nàng đều rất hưng phấn.

Lâu rồi mới có thể đánh nhau, các nàng đều thấy xương cốt mình mềm hết cả rồi.

Chỉ một lát sau, tình thế bên này lâm vào nguy cấp.

Có người qua đường nhận ra Tiền Bá cùng người có danh tiếng nổi bật trong hai ngày qua là Phượng Sở Ca đánh nhau, không khỏi dừng bước xem náo nhiệt một chút.

Thậm chí còn thông báo cho những người khác.

"Mọi người nhanh đến xem đi! Nhị Ban Tiền Bá sư huynh cùng tiểu sư muội đang đánh nhau!"

Tiền Bá và tiểu sư muội?

Tiền Bá không phải tên ác nhân háo sắc hay sao?

Tiểu sư muội kia.. Dường như cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Mọi người trong học viện chưa kịp rời đi vội kéo đến xem náo nhiệt.

Nửa đường, người Thất Ban nghe được tin tức Tiền Bá và tiểu sư muội, cả đám đều nổi giận.

Móa! Dám khi dễ tiểu sư muội của bọn họ?

Quản hắn Nhị Ban Nhất Ban hay ban nào khác, bọn họ định là đối phó rồi!

Tô An Đức dẫn đầu đám gia hỏa đến nơi phát sinh xung đột.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 133: Hổ giấy

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Đến nơi, người Thất Ban mới biết họ đã lo xa rồi.

Nhìn xem, tiểu sư muội của họ nào phải chịu chút thiệt thòi nào?

Ngược lại, Tiền Bá cả người mồ hôi nhễ nhại.

Hắn lần lượt công kích về phía Phượng Sở Ca, nhưng đều vồ hụt hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần công kích, Tiền Bá đều vận đủ mười phần lực đạo.

Nhiều lần như vậy, hắn đã sớm mệt đến nỗi thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

Phượng Sở Ca lại như không có việc gì, mỗi lần Tiền Bá sắp đánh tới, nàng đều có thể nhẹ nhàng tránh đi.

Bên cạnh, người vây quanh càng ngày càng nhiều.

Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn một màn này.

Không đúng.

Theo lý thuyết, thực lực của Phượng Sở Ca thấp hơn nhiều so với Tiền Bá, nhưng tại sao hiện tại Tiền Bá lại không thể làm gì được Phượng Sở Ca?

Trong lúc bọn họ đang nghi hoặc, thanh âm lạnh nhạt lộ ra vài phần trêu tức vang lên: "Chậc chậc.. Sư huynh ah.. Thực lực của ngươi chỉ có như vậy sao.. Ngươi không phải là người của Nhị ban à? Tại sao bây giờ ngay cả ta cũng đánh không lại nữa! Sư huynh vào Nhị ban bằng cách nào thế?"

Phượng Sở Ca vừa dứt lời, bên cạnh đã có người lập tức bật cười.

Bọn họ nhẹ giọng thì thầm: "Không nghĩ tới Tiền Bá này là phế vật miệng cọp gan thỏ như vậy, trước kia ta nghe nói sở dĩ hắn có thể vào được Nhị ban hoàn toàn là do người cha làm trưởng lão kia. Bây giờ nghĩ lại, xem ra chuyện này là thật rồi."

"Còn phải nói? Xem ra ngày thường chúng ta đều bị hắn lừa rồi. Trước kia, nhìn dáng vẻ của hắn, ta còn thật sự cho rằng hắn là một cao thủ, thật không nghĩ tới.."

"Ha ha.. Hổ giấy mà thôi! Về sau ta cũng không cần phải sợ hắn rồi."

Thanh âm trào phúng vang lên ngày càng nhiều.

Tiền Bá đang mệt mỏi ngồi xổm thở dốc phải chịu kích thích thật sâu.

Phế vật..

Hổ giấy..

Không phải, hắn không phải!

Hắn là thiên tài đỉnh cấp của Nhị ban Vân Thiên học viện, sao có thể như lời những người này nói?

Tiền Bá vốn đã mệt mỏi gần như hư thoát lại lần nữa đứng dậy, đáy mắt đỏ ngầu lên.

Hắn lấy một viên đan dược từ trong tay áo ra, nuốt xuống.

Đây là Ngưng linh đan Tiền trưởng lão cho hắn, chỉ dùng vào lúc khảo thí tiến ban*.

*tiến ban: Lên lớp

Sau khi dùng đan dược, trong thời gian ngắn, thực lực sẽ tăng lên không chỉ một cấp bậc.

Khóe môi Phượng Sở Ca dẫn ra một tia đường cong lạnh lùng..

Xem ra..

Nàng thực sự dồn Tiền Bá tới tình trạng này rồi.

Có lẽ người khác không phát hiện ra Tiền Bá sử dụng dược hoàn, nhưng Phượng Sở Ca thấy rất rõ ràng.

Tuy Ngưng linh đan này có thể làm gia tăng thực lực trong thời gian ngắn, nhưng cũng sẽ có hao tổn nhất định đối với thân thể.

Không phải tình trạng nguy cấp, căn bản không ai muốn dùng nó!

Phượng Sở Ca trêu tức nhìn về phía Tiền Bá, quả thật khí thế quanh thân hắn tăng lên rất nhiều.

Tiền Bá giơ hai tay lên, cuồng phong nổi lên bốn phía quanh hắn.

Khí thế cường đại hiện lên, đám người vẫn đang nghị luận không ngừng lập tức ngậm miệng lại..

Khí thế kia..

Thật sự quá lớn mạnh!

Cảm giác được thay đổi của những người bên cạnh, đáy mắt Tiền Bá hiện lên vài phần đắc ý.

Hắn nhìn lại Phượng Sở Ca, tung một đòn công kích thật mạnh về phía nàng!

Sau khi dùng Ngưng linh đan, thực lực của hắn đã chính thức đạt tới Đại linh tông!

"Hô.. Thì ra Tiền Bá cũng không phải hổ giấy!"

"Trời ạ, tiểu sư muội này cũng quá thảm rồi!"

Có người lên tiếng kinh hô.

Trong đám người vây xem, người Thất Ban thấy khí thế Tiền Bá đột nhiên bạo phát, cả đám vội vàng muốn tiến lên.

Không thể..

Tuyệt đối không thể để tiểu sư muội bị thương!

Ngay tại thời điểm bọn họ tiến lên, một đạo bạch quang từ ngoài tản ra đánh thẳng vào Tiền Bá.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 134: Thật sự là quá khốn nạn!

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

"Là Vân sư huynh, Vân sư huynh đến rồi!" Có người nhìn thoáng qua thấy được thân ảnh màu lam, lập tức kinh hô thành tiếng.

Nam tử một thân lam y lạnh lùng xẹt qua giữa không trung, rơi vào giữa đám đông.

Nhìn nam tử trước mắt, dáng người cao ngất, tuấn tú, đẹp tựa quan ngọc, mọi người bên cạnh cả kinh.

Từ trước đến này, Vân sư huynh luôn làm theo ý mình, sao hôm nay lại muốn can thiệp việc này?

Vân Thiên Triệt thu tay về, đứng ngay tại chỗ.

"Đã xảy ra chuyện gì, sao lại động thủ?"

Đến cùng, Tiền Bá vẫn có vài phần sợ hãi Vân Thiên Triệt, đệ nhất thiên tài của Vân Thiên học viện.

Sau khi tiến vào Vân Thiên học viện, ngắn ngủi vài năm, thông qua các khảo nghiệm, lấy được tư cách tiến vào Tàng Bảo Các và Tàng Thư Các của học viện. Cuối cùng, trong thời gian ngắn nhất tấn cấp Linh tôn.

Người như vậy sao có thể không nể sợ, ngay cả Tiền Bá cũng thế..

Nhìn Vân Thiên Triệt, Tiền Bá khẽ rũ đầu xuống.

"Vân sư huynh cũng đừng trách ta giáo huấn xú nha đầu này, nàng đá ta trước đấy!"

Nghe lời này, Tử Lan liền tức giận.

Thật là chưa từng thấy qua ai vô sỉ như vậy.

"Ngươi có còn là nam nhân không? Rõ ràng là ngươi khiêu khích trước, hiện tại lại đổ toàn bộ sai lầm lên người chúng ta, thực m* nó quá khốn nạn mà!"

Tiền Bá nghe vậy, thần sắc liền biến đổi.

Hắn trừng mắt muốn nói thêm gì nữa nhưng Vân Thiên Triệt lập tức cắt lời.

"Đều đã tan học rồi, đừng ở trong học viện làm gì nữa, tất cả giải tán đi, chuyện này đến tai viên trưởng thì không tốt lắm đâu."

Vân Thiên Triệt nhàn nhạt nói, vô hình lộ ra vài phần khí thế.

Ai mà không biết Vân Thiên Triệt là đệ tử được Viện trưởng yêu thích nhất?

Hiện tại Vân Thiên Triệt đều đã lên tiếng, bọn họ dám không nghe theo?

Đám người bên cạnh rốt cuộc cũng tan.

Nhóm người Thất ban cũng lần lượt rời đi.

Bất kể thế nào, bây giờ Vân sư huynh cũng là tiên sinh tạm thời của bọn họ, họ cũng không lo lắng Vân Thiên Triệt sẽ hướng về ngoại nhân.

"Thế nhưng mà Vân sư huynh.." Tiền Bá vẫn không cam lòng bỏ qua như vậy.

Hắn cắn chặt răng nhìn Phượng Sở Ca cùng Tử Lan, đáy mắt đầy ngoan lệ.

Vân Thiên Triệt liếc trả Tiền Bá: "Cũng chỉ là hiểu lầm thôi, cần gì so đo nhiều như vậy. Huống chi, ngươi là sư huynh, không phải nên nhường tiểu sư muội một chút sao, đúng không?"

Tiền Bá gật nhẹ đầu, từ trong kẽ răng nhổ ra một chữ: "Vâng."

"Chuyện hôm nay cứ như vậy đi."

Thanh âm Vân Thiên Triệt vẫn nhàn nhạt như trước, hơi thở lộ ra vài phần lạnh lùng.

Cảm giác rất nhạt nhưng vẫn làm cho người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.

Bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, Tiền Bá càng không dám công khai ngỗ nghịch ý tứ Vân Thiên Triệt, cuối cùng hắn gật đầu đáp ứng.

Phượng Sở Ca lại không muốn buông tha cho Tiền Bá, nàng muốn dựa theo lời hắn, tiếp tục chơi. Cuối cùng trong lúc thể lực Tiền Bá cạn kiệt, cho hắn một chút độc dược. Đến lúc đó, Tiền Bá này nhất định phải chết.

Mà bây giờ lại bị Vân Thiên Triệt cắt ngang.

Nhưng nhiều người như vậy, Phượng Sở Ca cũng không tiện nhiều lời.

Trước mắt, người bạn cạnh đều đã rời đi, bốn phía thanh tịnh.

Phượng Sở Ca quay đầu nhìn người đứng đưa lưng về phía nàng, Vân Thiên Triệt.

Bên mặt hắn rất đẹp, quả không hổ là Thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử.

Phượng Sở Ca nhìn hắn: "Ta không thích người khác nhúng tay vào chuyện của ta."

Đáy mắt Vân Thiên Triệt tuôn ra vài phần vui vẻ.

Cũng chỉ trong nháy mắt, hắn quay lại nhìn Phượng Sở Ca: "Tạm thời, ta là tiên sinh giảng bài của ngươi, tất nhiên là muốn phụ trách. Hơn nữa, ngươi cảm thấy thi đấu không chính quy trong học viện không phải là việc lớn?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 135: Thật sự là quá âm hiểm!

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Khóe môi Phượng Sở Ca dẫn ra một nụ cười nhạt: "Vâng, tiên sinh nói rất đúng. Về sau, vấn đề trật tự trong học viện cần làm phiền tiên sinh nhiều rồi. Tin tưởng dưới sự quản lý của tiên sinh, bầu không khí trong học viện sẽ ngày càng tốt.."

Vân Thiên Triệt có thể nghe rõ ràng trong giọng nói kia tràn đầy trào phúng.

Nhìn khuôn mặt đầy vẻ không vui của Phượng Sở Ca, Vân Thiên Triệt thở dài một hơi.

"Ngươi thay đổi thật nhiều, thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra rồi.."

Phượng Sở Ca nghe thấy, hơi sững sờ: "Chúng ta quen biết nhau?"

"Thật làm người ta thương tâm." Đáy mắt Vân Thiên Triệt xẹt qua ám quang, sau một khắc, hắn lắc đầu: "Thật làm người ta thương tâm. Ngươi không biết sao? Ta là người Vân gia Thiên Khải quốc."

Lúc này Phượng Sở Ca mới hơi hiểu rõ gật đầu.

Nàng còn tưởng lúc trước thân thể này cùng Vân Thiên Triệt có quan hệ gì. Hôm nay, xem ra cũng không phải như vậy.

Phượng Sở Ca đã từng là phế vật tiếng tăm lừng lẫy. Toàn bộ Thiên Khải, có ai không biết danh hào này.

Có lẽ Vân Thiên Triệt cũng không ngoại lệ.

Phượng Sở Ca xoay người sang chỗ khác: "Tiên sinh cứ coi như mới quen biết là tốt rồi. Dù sao ta là học sinh của ngươi, ngươi là tiên sinh của ta, không phải sao?"

Nói xong, quay người đi về hướng Bắc.

"Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."

Tử Lan các nàng nghe thấy cũng vội vàng đuổi kịp.

Vân Thiên Triệt đứng tại chỗ, đáy mắt lộ ra vài phần thất vọng.

Nàng thật sự không nhớ ra hắn..

Rất nhanh, sự tình Phượng Sở Ca cùng tiểu bá vương Nhị ban giằng co đã truyền tới tai Đế Tuyệt Trần.

Tại một tiểu viện hẻo lánh sâu trong học viện, Đế Tuyệt Trần nghe Bắc Huyền báo lại, khuôn mặt non nớt lộ ra vài phần âm tàn, hoàn toàn bất đồng với tướng mạo của hắn.

"Tiền Bá Nhị ban kia động thủ với nàng?"

Khóe môi Bắc Huyền co rút lại.

Nhìn biểu cảm này của chủ tử thì tên Tiền Bá kia chắc chắn sẽ thảm rồi.

"Đúng vậy." Bắc Huyền xác nhận: "Là Tiền Bá, nhi tử của Tiền trưởng lão."

"Ừ." Đế Tuyệt Trần tựa lưng vào ghế ngồi, một tay để trên bàn, ngón trỏ và ngón giữa luân phiên gõ rất có tiết tấu vào cái bàn.

"Đúng rồi, chủ tử, còn có một chuyện thuộc hạ không biết có nên nói hay không." Bắc Huyền lại nghĩ tới điều gì, lên tiếng.

"Hả?"

"Tiên sinh giảng bài mới tới của Thất ban là người trước đó Nhị tiểu thư muốn tìm, Vân Thiên Triệt công tử."

"Vậy sao?" Đế Tuyệt Trần thuận miệng nói.

Vân Thiên Triệt kia, hắn không quen biết.

"Chỉ là.." Bắc Huyền nhớ tới lúc đi ngang qua một đoạn đường, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiên Triệt, tiếp tục nói: "Hình như Vân công tử đối với Phượng cô nương rất đặc biệt đấy.."

Ánh mắt như vậy.. Căn bản không phải ánh mắt tiên sinh nhìn đệ tử của mình.

Đế Tuyệt Trần rốt cuộc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nho nhỏ đổi thành biểu cảm khác: "À?"

"Ách.. Thuộc hạ chỉ cảm thấy mà thôi.."

Đế Tuyệt Trần nheo mắt lại.

Trên mặt lộ ra thêm vài phần quỷ dị.

Hắn ưu nhã bưng một chén nước trà lên, một hơi uống cạn sạch.

Giơ tay nhấc chân đều hiển lộ quý khí.

Sau khi hoàn thành hết thảy động tác, hắn mới chậm rì nói: "Ngươi đi báo cho Cảnh Liên, Vân Thiên Triệt đang giảng bài ở Thất ban. Mặt khác cũng nói với nàng, muốn theo đuổi nam nhân thành công, không phải chỉ cần phá đi màn lụa mà còn phải có nghị lực nữa. Ừ.. Tốt nhất là một ngày đi tìm hắn bảy tám lần, thời gian nhiều hơn, đối phương sẽ sinh ra cảm giác bất đồng đối với nàng."

Bắc Huyền nghe lời này, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.

Hắn đã được chứng kiến khả năng gây rối của nhị tiểu thư Đế Cảnh Liên đấy.

Nếu thật sự để nhị tiểu thư đi làm phiền Vân Thiên Triệt như vậy..

Vân Thiên Triệt kia còn không phát điên hay sao.

Hơn nữa, về sau Vân Thiên Triệt cũng không có thời gian chú ý tới Phượng cô nương rồi.

* * *

Chiêu này của chủ tử.. Thật sự là quá âm hiểm a..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 136: Ngăn cản tiểu thư.. Chênh lệch lớn như vậy!

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Đế Tuyệt Trần khẽ dựa vào ghế, đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại.

Thấy Bắc Huyền vẫn còn ở đây, bèn liếc mắt: "Chờ cái gì? Còn không mau đi?"

Bắc Huyền kinh ngạc: "Hiện tại liền đi?"

"Đương nhiên rồi, đi càng sớm thì Cảnh Liên mới càng có nhiều thời gian hơn."

Nói đến đây, môi mỏng lại khẽ giương lên.

Khéo môi Bắc Huyền co lại.

Chủ tử thật đúng là một chút cũng không cho Vân công tử cơ hội thanh nhàn a..

Hắn lại lau mồ hôi rồi mới rời đi.

Đợi Bắc Huyền đi rồi, Đế Tuyệt Trần mới đứng dậy.

Khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy bất đắc dĩ.

Hắn khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng..

Thật làm cho người ta không bớt lo mà!

Đáy mắt có ánh sáng tím xuyên thấu qua.

Đế Tuyệt Trần phẩy ống tay áo đi ra ngoài.

* * *

Ở một nơi khác, nhóm Phượng Sở Ca đang đi đến một tiểu viện.

Ba người Tử Lan sẽ ở bên cạnh nàng. Trước mắt, ba người đều đang ở trong phòng Phượng Sở Ca.

Đối với chuyện vừa rồi, Tử Lan thủy chung vẫn chưa hết giận.

Nếu Vân Thiên Triệt không ra tay, Tiền Bá cùng đám lâu la đã sớm bị họ đánh gục rồi.

Thật vất vả lắm mới có cơ hội hoạt động gân cốt một chút, kết quả còn chưa đánh tận hứng thì đã kết thúc rồi.

Tử Lan nhíu mi.

Uổng công trước đó nàng còn cảm thấy Vân Thiên Triệt không tệ lắm. Không nghĩ tới hắn sẽ ngăn cản tiểu thư.

Chênh lệch lớn như vậy!

"Tiểu thư, hiện tại ta cảm thấy Đế Tuyệt Trần vẫn tốt hơn một chút. Tuy hắn hoàn mỹ quá mức thực tế nhưng ít nhất sẽ không phản đối tiểu thư."

Phượng Sở Ca giương mắt nhìn Tử Lan.

"Vân Thiên Triệt chưa từng phản lại chúng ta."

"Nhưng rõ ràng hắn đã ngăn cản tiểu thư đánh Tiền Bá. Nếu không phải hắn, Tiền Bá kia đã sớm quỳ xuống đất cầu xin chúng ta tha thứ rồi."

Phượng Sở Ca lườm nàng: "Tử Lan hài nhi, gần đây ngươi ăn nhiều óc heo rồi.."

Nghe Phượng Sở Ca nói thế, Tử Lan lập tức bị nghẹn lại: "Làm sao vậy? Ta nói không đúng sao?"

Bên cạnh, Lục Trúc cười thành tiếng.

Trong ba thị nữ, tâm tư Lục Trúc là kín đáo nhất.

Nàng mở miệng: "Tiền Bá có phụ thân là Tiền trưởng lão. Nếu xảy ra chuyện gì trước nhiều người như vậy, đến lúc đó, Tiền trưởng lão chắc chắn sẽ không bỏ qua. Vân Thiên Triệt ngăn cản chính là sợ Tiền trưởng lão tìm tiểu thư trả thù thôi."

Tử Lan mím môi: "Ai biết được, có phải ngươi đã nghĩ hắn quá tốt rồi hay không?"

"Nhưng hắn là tiên sinh mới tới của Thất ban chúng ta, dù thế nào cũng khó có khả năng gây bất lợi cho chúng ta."

Tử Lan nghe thấy, khẽ cau mày, cuối cùng cũng chỉ khoát tay áo..

"Được rồi, được rồi, coi như là vậy đi. Dù sao hiện tại ta cũng cảm thấy Đế Tuyệt Trần tốt hơn nhiều so với Vân Thiên Triệt." Tử Lan không đếm xỉa nói.

Lục Trúc cùng Bích La giật giật khóe môi.

Các nàng đang muốn nói thì Nhục Đoàn vẫn luôn nằm sấp ngủ trên ghế lập tức xoay người, mở mắt.

"Meow ô.. Meow ô.." Tự hồ nhận ra điều gì đó, nó càng không thành thật, càng kêu lớn hơn.

Phượng Sở Ca vươn tay ôm lấy Nhục Đoàn, trấn an nó.

"Nhục Đoàn bị làm sao vậy?"

Tử Lan cẩn thận nhìn Nhục Đoàn mấy lần, cuối cùng như xác định được điều gì: "Tiểu thư, không lẽ Nhục Đoàn lớn rồi, đoán chừng là đến kỳ phát dục.."

Kỳ phát dục..

Kỳ phát dục..

Nhục Đoàn vốn đang thấp giọng nức nở nghẹn ngào lập tức đứng hình.

Nó nâng đôi con ngươi u lam ra trừng, đáy mắt lộ vẻ bất mãn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 137: Ngươi đến cắn ta đi!

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Nó mới không có động dục!

Nó không phải những con mèo tầm thường kia!

Chẳng qua là nó vừa cảm giác được khí tức của tiểu ác ma A Trần thôi..

Thế nhưng mà..

Không có khả năng a..

Đây chính là Vân Thiên học viện.

Làm sao tiểu ác ma kia có thể vào được?

Trận khí thế kia càng lúc càng mạnh mẽ, Nhục Đoàn đang trong lòng Phượng Sở Ca đột nhiên nhảy dựng lên chạy ra ngoài.

Phượng Sở Ca cả kinh. Đang muốn đuổi theo thì Tử Lan thong thả nói.

"Xem đi, ta nói đúng rồi.. Nó đã đến kỳ phát dục rồi. Tiểu thư, người đi đánh gãy quá trình sinh sôi nảy nở đời sau của Nhục Đoàn thì không tốt lắm đâu."

Cuối cùng Phượng Sở Ca vẫn dừng bước.

Mặc kệ Nhục Đoàn ra ngoài làm cái gì, nàng có thể xác định nó chắc chắn sẽ không để chính mình chịu thiệt.

Tiểu gia hỏa này rất tinh quái và thông hiểu nhân tính..

Bên ngoài, cách sân nhỏ ước chừng 200 mễ. (khoảng 200m)

Nhục Đoàn nho nhỏ màu trắng tuyết nằm phủ phục trên mặt đất, nhe răng trợn mắt nhìn về phía trước..

Đối diện với nó là tiểu quỷ lãnh khốc tuyệt luân đang đứng đấy.

Nam hài một thân cẩm bào màu đen vừa người.

Tại nơi hẻo lánh này, những đường vân hỏa diễm màu vàng trên áo bào càng lộ ra khí thế cao quý thanh nhã.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà là đôi mắt đầy tà khí.

Dưới trời chiều, trên lông mi dài nhuộm chút ánh nắng vàng rực.

Giờ phút này, hắn đứng trước mặt Nhục Đoàn, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nó..

Đôi con ngươi màu u lam thẳng tắp đối diện với đôi đồng tử ánh tím của A Trần.

Hai bên cứ giằng co như vậy.

Tĩnh lặng, thậm chí tiếng lá cây rơi xuống đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Trừng..

Tiếp tục trừng..

A Trần: Con mèo thối, cách xa nương tử của ta ra!

Nhục Đoàn: Nàng là chủ nhân của ta, ta đến gần thì thế nào, ngươi quản được? Có bản lĩnh thì ngươi cũng tới đi.

Vì vậy..

Lúc này, một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ.

Khí thế cả hai đều rất mạnh, không ai chịu thua ai.

Hai ngày qua, A Trần đều dùng đan dược Bắc Huyền mang đến.

Tuy tướng mạo hắn chưa thể khôi phục nhưng linh lực không giống như trước một chút cũng không có nữa.

Quanh thân hắn hiển lộ dày đặc khí thế tựa như một vương giả.

Khí tràng cường đại áp bách làm người ta không thở nổi..

Cuối cùng, Nhục Đoàn lần nữa nức nở nghẹn ngào một tiếng, bại trận.

"Meow ô.."

A Trần bước đến, nhấc Nhục Đoàn lên.

"Lão tử đã nói với ngươi, chớ tới gần nương tử của ta, ngươi lại không nghe. Lần sau nếu để ta nhìn thấy.. ngươi cọ xát lung tung trong ngực nàng, ăn đậu hũ của nàng thì đừng trách ta lột da ngươi ra!"

Tứ chi Nhục Đoàn quơ loạn giữa không trung..

Ô ô ô.. Nó không cam lòng ah ah ah!

* * *

Cách đó không xa truyền tới những tiếng bước chân rất nhỏ.

Ánh mắt A Trần lóe lên, buông Nhục Đoàn xuống.

"Con mèo ngu xuẩn, nhớ rõ lời nói của ta.."

Nói xong, hắn đứng dậy, lướt người bay về một hướng khác.

Nhục Đoàn đứng tại chỗ nhìn hướng A Trần rời đi, bẹp bẹp môi.

Sỉ nhục..

Bại bởi một tiểu thí hài thật sự là quá sỉ nhục.

Cảm giác được bước chân đến gần, Nhục Đoàn khôi phục lại khí phách hiên ngang dĩ vãng.

Thời điểm thấy được người tới, Nhục Đoàn đứng thẳng người, nhào vào lòng Phượng Sở Ca.

Sau đó vẫn không quên ngẩng đầu lên quơ quơ móng vuốt.

Bộ dạng như muốn nói, ta không sợ ngươi, thì thế nào..

Có bản lĩnh thì đến cắn ta đi![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 138: Diễu võ dương oai

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Phượng Sở Ca vốn lo lắng nên mới đến xem thử, chỉ thấy Nhục Đoàn nằm sấp ở một bên, toàn thân lạnh run, dường như đang rất sợ hãi.

Nàng ôm lấy Nhục Đoàn, nhìn khắp bốn phía nhưng không thấy một bóng người hay một con mèo nào khác như lời Tử Lan nói.

"Làm sao vậy? Sao lại sợ như vậy?" Phượng Sở Ca vuốt ve da lông Nhục Đoàn, trấn an nó.

Nàng biết là Nhục Đoàn rất có linh tính.

Lời nàng nói, Nhục Đoàn đều nghe hiểu được.

Nhục Đoàn thu hồi tầm mắt, thuận theo ghé vào lồng ngực Phượng Sở Ca.

"Meow!"

Nó kêu một tiếng, sau đó lè lưỡi liếm tay nàng..

Phượng Sở Ca cười nhẹ: "Không có chuyện gì thì chúng ta trở về đi.."

Nhục Đoàn đang tựa người trong lòng Phượng Sở Ca cũng không quên thò đầu ra, hướng về phía một nơi khác diễu võ dương oai..

Ánh nắng chiều phủ lên trường bào màu đen từng làn ánh kim.

Quanh thân thể nho nhỏ tràn đầy khí thế lăng lệ ác liệt.

Đến khi Phượng Sở Ca đã đi xa, A Trần đang nắm chặt tay mới chậm rãi buông lỏng ra..

Không được..

Hắn không đợi được hai tháng.

Hắn nhất định phải mau chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu!

* * *

Ánh mặt trời tuyệt đẹp chiếu xuống, một ngày mới bắt đầu.

Sáng sớm, toàn bộ bên trong Thất ban đều đã thay đổi thành diện mạo hoàn toàn mới.

Cả đám, ai cũng tinh thần phấn chấn chờ Vân Thiên Triệt đến.

Phượng Sở Ca đến sớm hơn Vân Thiên Triệt cũng gây ra một trận xao động nho nhỏ.

"Tiểu sư muội, hôm qua Tiền Bá có làm gì ngươi không?" Tô An Đức bước đến hỏi thăm.

Phượng Sở Ca lắc đầu: "Các ngươi đều thấy rõ hết, không phải sao? Ta giống có chuyện gì sao?"

"Nói thì nói thế, nhưng ai mà không biết Tiền Bá là tiểu nhân âm hiểm, không biết hắn có vụng trộm gây nên chuyện gì hay không? Nói không chừng lại hạ độc ngươi thì làm thế nào đây.."

Khóe mắt Phượng Sở Ca co lại.

Dùng độc..

Lúc ấy, nàng đúng là muốn làm như vậy.

Tô An Đức cũng không chú ý đến thần sắc Phượng Sở Ca, tiếp tục nói: "Tiểu sư muội, mặc kệ như thế nào, ngươi cũng phải cẩn thận Tiền Bá một chút. Hắn không phải người lương thiện gì. Hôm qua phải chịu thiệt thòi ở chỗ ngươi, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."

"Ừ, ta biết rồi." Phượng Sở Ca gật nhẹ đầu: "Tô sư huynh, lớp học sắp bắt đầu, tiên sinh cũng sắp đến rồi.."

Tô An Đức nghe ra được ý tứ trong lời nói Phượng Sở Ca, hắn gãi gãi đầu, cười mỉa hai tiếng, sau đó mới trở về chỗ của mình.

Vừa ngồi xuống, hai người bên cạnh lập tức vây quanh: "Tô An Đức, ngươi đối với tiểu sư muội thật bất đồng ah.."

"Nói, ngươi đã phải lòng tiểu sư muội rồi đúng không? Có điều, ta thấy hơi khó đấy.. Ngươi không nghe nói tiểu sư muội có quen biết với thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử hay sao?"

"Cho nên.. Tô An Đức, nếu ngươi thật sự muốn theo đuổi tiểu sư muội thì phải tốn thêm không ít sức lực rồi."

Hai người bên cạnh vừa cười vừa nói.

Tô An Đức nghe lời này, trừng bọn họ mấy cái: "Nói bậy bạ gì đó? Sao ta có thể có những suy nghĩ này đối với tiểu sư muội?"

"Ai mà tin? Nếu không thì ngươi đối tốt với tiểu sư muội như thế làm gì?"

"Không phải nha đầu Cảnh Liên đã dặn dò chúng ta chăm sóc tiểu sư muội thật tốt hay sao?" Tô An Đức thuận miệng nói.

Hai người kia nghe thấy, nhìn nhau rồi hiểu rõ gật gật đầu.

"Ah.. Thì ra ngươi không thích tiểu sư muội mà là Đế Cảnh Liên cô nương.."

Tô An Đức nao nao, trên mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên.

Hắn quay đầu đi: "Nói bậy bạ gì đó? Đều trở về chỗ ngồi hết đi, tiên sinh sắp đến rồi."

Hai người vừa đùa giỡn vừa trở lại chỗ ngồi.

Toàn bộ đoạn đối thoại của họ đều được Phượng Sở Ca thu cả vào tai.

Nàng cũng không cố ý muốn nghe nhưng bọn họ nói chuyện lớn tiếng quá.

Nghe được cái tên Đế Cảnh Liên này, lông mày Phượng Sở Ca có chút nhăn lại..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 139: Làm tốt lắm

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Phượng Sở Ca nhớ rõ người này.

Ngày ấy, hình như Đế Cảnh Liên gọi nàng là "đại tẩu".

Nghĩ đến hai chữ "đại tẩu", Phượng Sở Ca cười nhẹ lắc đầu.

Thật đúng là nha đầu nhanh mồm nhanh miệng..

"Vân sư huynh, vì sao ngươi luôn trốn tránh ta?" Bên ngoài, đột nhiên vang lên một đạo thanh âm thanh thúy, toàn bộ người trong phòng học thuận theo hướng mắt nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy nữ tử một thân hồng y chặt chẽ theo sát Vân Thiên Triệt.

Vân Thiên Triệt vốn mặt không biểu tình lúc này cũng lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Phượng Sở Ca nhìn người mới đến, khóe môi giương nhẹ.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới..

Đế Cảnh Liên nhắm mắt theo đuôi, đi theo sau lưng Vân Thiên Triệt: "Vân sư huynh, chờ ta một chút, huynh đi nhanh như vậy làm gì?"

Đến bên ngoài Thất ban, Vân Thiên Triệt rốt cuộc xoay người lại: "Đừng đi theo ta."

Đế Cảnh Liên nghe xong, sững sờ một chút.

Bất chợt, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng lộ ra vài phần ủy khuất.

Từ sáng sớm tới giờ, Vân Thiên Triệt chưa từng nói câu nào với nàng.

Hiện tại, vất vả lắm hắn mới nói một câu lại là câu nói này.

Đáy lòng không khỏi có vài phần uể oải. Nhưng sau một khắc, nàng lại nhớ đến những lời đại ca bảo Bắc Huyền truyền đạt lại cho nàng.

Đúng vậy, chân thành, kiên định.

Chỉ cần nàng tiếp tục kiên trì, Vân sư huynh nhất định sẽ bị đả động!

Nghĩ đến đây, Đế Cảnh Liên giương lên khuôn mặt tươi cười.

"Vân sư huynh, ta biết rõ huynh bề bộn nhiều việc. Bây giờ ta cũng không quấy rầy huynh nữa, đợi các ngươi tan học rồi ta lại đến."

Nói xong, nàng còn làm nhiều hơn một chuyện, đó là nói với tất cả mọi người trong Thất ban: "Các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời Vân sư huynh, ngàn vạn lần không được làm Vân sư huynh phiền lòng. Nếu để ta biết được ai dám không nghe lời, ta là người đầu tiên không buông tha cho hắn! Nhất là ngươi đó, Tô An Đức!" Nói xong, nàng trừng mắt nhìn Tô An Đức.

Thần sắc Tô An Đức trở nên hết sức khó coi. Đế Cảnh Liên cũng không nhận ra, chỉ lui bước trở về.

"Vân sư huynh, vậy ta đi trước."

Đợi Đế Cảnh Liên đi rồi, Vân Thiên Triệt mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Hôm nay, mới sáng sớm Đế Cảnh Liên đã gấp gáp chạy đến đuổi theo hắn cả buổi không rời..

Đi vào phòng học, Vân Thiên Triệt phát hiện tất cả mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn..

Đúng vậy, người sáng suốt đều nhìn ra được ý vị trong cuộc nói chuyện của hắn với Đế Cảnh Liên.

Ở Vân Thiên học viện, Đế Cảnh Liên cũng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy. Thực lực và dung mạo của nàng đều tương đương với người đã từng là đệ nhất mỹ nữ Nhan Thanh.

Đương nhiên cũng chỉ là đã từng.

Sau khi Phượng Sở Ca vào Vân Thiên học viện, dường như bảng xếp hạng mỹ nữ đã lén lút được thay đổi lại..

Ánh mắt Vân Thiên Triệt đảo qua bốn phía, chống lại ánh mắt vui vẻ của Phượng Sở Ca.

Thần sắc hắn có chút lạnh.

Nàng.. Thật sự không nhớ rõ hắn sao?

* * *

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Một thân ảnh nho nhỏ ngồi tựa vào mặt ghế.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua từng nhánh cây, rơi lả tả trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia.

Giờ khắc này, hắn đáng yêu tựa như một tiểu tiên đồng.

Bắc Huyền đứng phía dưới đang bẩm báo điều gì đó.

Rốt cuộc, hắn bỗng nhiên mở mắt, đôi con ngươi nhàn nhạt màu tím tràn đầy vui vẻ.

"Làm tốt lắm!"[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back