Welcome! You have been invited by tiemnhocuato1111 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 120: Tiểu Tẩu Tẩu?

[HIDE-THANKS]Theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một thân hồng y đang tiến lại gần.

Nữ tử mặc một chiếc váy dài màu đỏ, thân hình nóng bỏng, dung mạo cũng thuộc hàng thượng đẳng.

Đôi mắt tinh xảo ẩn hiện vài phần giận dữ, vài phần chế giễu. "Tô An Đức, thực lực còn không bằng tiểu sư muội mới tớii, ngươi còn không biết xấu hổ sao?"

Thấy người đến, sắc mặt Tô An Đức liền thay đổi.

"Ngươi.. ngươi đến làm gì?"

Nàng ấy liếc nhìn Tô An Đức, "Nhìn bộ dạng của ngươi, sợ cái gì chứ? Ta đến không phải để tìm ngươi.."

Tô An Đức trừng mắt, định nói thêm điều gì, nhưng thấy nàng ấy quay đầu nhìn về phía Phượng Sở Ca, cẩn thận đánh giá nàng.

"Ngươi chính là Phượng Sở Ca?" Nữ tử hồng y nhìn nàng, đầy vẻ thích thú.

"Đúng vậy." Phượng Sở Ca gật đầu đáp.

Đón nhận ánh nhìn có chút nóng bỏng của cô gái, Phượng Sở Ca khẽ nhíu mày..

Lúc này, nàng ấy bật cười, "Ha ha ha.. ánh mắt hắn quả thật không tồi.."

"Hắn?" Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, hỏi lại.

Cô gái không trả lời, chỉ vỗ nhẹ vào vai Phượng Sở Ca. "Tiểu tẩu tẩu, ngươi yên tâm, sau này ở Học viện Vân Thiên, ta sẽ che chở ngươi, nếu đám tiểu tử này dám bắt nạt ngươi, ta sẽ thay ngươi giết chết bọn chúng!"

Nói xong, nàng liếc một cái về phía Tô An Đức. "Đặc biệt là ngươi, Tô An Đức. Ngươi không biết xấu hổ sao? Năm đó chúng ta cùng vào Học viện Vân Thiên, giờ ta ở lớp hai, còn ngươi vẫn ở lớp bảy! Này? Có phải ngươi cố ý ở lại lớp bảy để mỗi khóa đều chọc ghẹo tiểu sư muội mới không?"

Tô An Đức cười nhạt, ánh mắt lóe lên một chút đắng cay không dễ nhận ra. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, "Không đến lượt ngươi quản~~"

Bên cạnh, Phượng Sở Ca bị tiếng "tiểu tẩu tẩu" làm ngây người.

Tiểu tẩu tẩu?

Nàng ngẩng đầu, định hỏi lại, nhưng thấy cô gái cười khẽ. "Ta còn việc, không ở lâu được. Sau này có chuyện gì, tiểu tẩu tẩu trực tiếp đến lớp hai tìm ta là được.."

Nói dứt lời, thân hình đã bay đi xa..

"Nàng là ai?" Phượng Sở Ca nhìn bóng dáng đang dần xa của cô gái, hỏi.

"Cái đồ ngốc đó à? Đế Cảnh Liên."

"Đế? Người của Thiên Địa phủ?" Sắc mặt Phượng Sở Ca căng thẳng.

"Nàng không phải là người của Đế gia Thiên Địa phủ, người Thiên Địa phủ không vào Học viện Vân Thiên đâu, nhưng cụ thể là nhà nào, ta thật sự không biết.. Tiểu sư muội, ngươi đừng tin lời cái đồ ngốc đó, nàng tính tình lỗ mãng, thường ngày càng nói năng không kiêng nể. Vừa nãy, ta không phải đang bắt nạt ngươi, ta chỉ đang thử thực lực của ngươi thôi!"

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày.

Những lời này nói không sai.

Đúng là cô gái đó nói năng có phần không kiêng nể.

Sao nàng có thể là tiểu tẩu tẩu của nàng ta được?

Người dẫn đường lúc trước nói với nàng, hôm nay họ sẽ có buổi học đầu tiên ở đây.

Mặc dù không thực sự hứng thú với việc học, nhưng nàng vẫn tìm một góc ngồi xuống.

Tử Lan, Bích La, Lục Trúc cũng lần lượt ngồi xung quanh nàng.

Phượng Sở Ca dựa vào ghế, đôi mắt khẽ nheo lại, thầm suy ngẫm.

Rốt cuộc, nghĩa phụ muốn nàng đến Học viện Vân Thiên này để lấy thứ gì..

* * *

Cùng lúc đó, bên ngoài, Đế Cảnh Liên một thân đỏ rực lướt qua không trung, đi đến một góc khuất.

"Ca ca, muội thấy tiểu tẩu tẩu rồi" Vừa hạ xuống sân, Đế Cảnh Liên liền cất tiếng gọi.

Từ trong phòng, một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra.

Cơ thể nhỏ bé, hai tay khoanh trước ngực nhìn người đến. "Ngươi không tiết lộ điều gì với nàng chứ?"

"Yên tâm, ta là muội muội ruột của huynh mà, sao có thể phá đám huynh được?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 121: Nữ Truy Nam, Như Cách Một Tầng Sa

[HIDE-THANKS]Đế Cảnh Liên vừa nói, vừa đánh giá Đế Tuyệt Trần từ trên xuống dưới một lượt. "Ca, đừng nói chứ, sau khi trúng độc trông ca thật dễ thương, nếu là muội, chắc chắn muội không kìm được mà sẽ ôm ca vào lòng và nựng vài cái.. Nhưng, với điều kiện là ca đừng lột da muội, muội biết ca ghét nhất là bị người khác chạm vào."

Khi Đế Cảnh Liên nói những lời này, hoàn toàn không nhận ra rằng, người đứng trước mặt nàng, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.

Hắn cúi đầu, cộng với chiều cao của mình, khiến người ta khó mà thấy được biểu cảm của hắn.

Hắn nheo mắt lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh một người từng "nựng" hắn, bỗng dưng tâm trạng trở nên rất tốt..

Đế Cảnh Liên vô tình ngồi xuống một chiếc ghế đá trong sân.

"Khi nào ca giải được độc này?"

"Hai tháng nữa." Sau một chút trầm ngâm, Đế Tuyệt Trần mở miệng.

"Hai tháng thật là dài.. Ca nói xem liệu trong hai tháng này, tiểu tẩu tẩu có thích người khác không?"

"Nàng là của ta." Đế Tuyệt Trần đột nhiên nheo mắt lại, khuôn mặt non nớt tràn đầy sự nghiêm túc.

"Ta chỉ nói bâng quơ thôi mà.." Không ngờ Đế Tuyệt Trần lại phản ứng mạnh như vậy, Đế Cảnh Liên nhếch môi. "Ca, ca có thể tìm giúp ta một người không?"

"Ai?"

"Vân Thiên Triệt ở lớp một.." Đế Cảnh Liên chống cằm, trên mặt đầy vẻ khổ sở. "Tất cả là tại A Mạn, A Mạn nói với muội rằng nữ theo đuổi nam, như cách một tầng sa, chỉ cần đâm thủng" tầng sa "ấy là được.. Vì vậy nửa đêm muội mới đi đâm thủng màn của hắn, kết quả là hắn tưởng muội là trộm, suýt nữa bắt muội lại. Thật là mất mặt, giờ muội cũng không biết phải đối diện với hắn thế nào.. Hơn nữa, từ hôm đó muội cũng không gặp hắn nữa, có phải hắn bị dọa sợ nên tránh mặt muội không?"

Đôi mắt Đế Tuyệt Trần hơi nheo lại, nhìn muội muội mình.

Gương mặt non nớt ấy, khóe mắt khẽ hếch lên.

Đôi môi mỏng cong cong.

"Đồ ngốc.."

Đế Cảnh Liên liếc nhìn Đế Tuyệt Trần, "Dù sao ca giúp muội đi tìm hắn, muội sẽ thay huynh chăm sóc tiểu tẩu tẩu.."

Tiểu tẩu tẩu ba chữ này lọt vào tai Đế Tuyệt Trần vô cùng dễ chịu, khóe môi khẽ nhếch, hắn nói, "Được."

Đột nhiên, Đế Tuyệt Trần rất tò mò không biết Phượng Sở Ca giờ đang làm gì..

Thực lực thật sự của Phượng Sở Ca hắn không biết, nhưng hắn rõ ràng, nàng có thực lực rất cao, ít nhất không chỉ dừng lại ở Linh Tông cao cấp.

Một cao thủ như vậy ngồi trong lớp bảy nghe giảng, chỉ sợ là nàng sẽ ngủ mất..

Trong lớp bảy, thầy giảng đã tới đúng giờ.

Học viện Vân Thiên cấp bậc nghiêm ngặt, kỷ luật cũng rất nghiêm khắc.

Không chỉ học sinh, ngay cả thầy giảng cũng không được vắng mặt vô cớ.

Học sinh ngồi dưới nghe thầy giảng.

Thầy lạnh lùng nhìn khắp phòng, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt.

Một bọn vô dụng!

Trong cả Học viện Vân Thiên, sự tồn tại của lớp bảy là một sự sỉ nhục.

Hắn thực sự cảm thấy xấu hổ khi phải đến lớp này dạy học!

Tiết học này giảng về những điểm yếu trong vận hành linh lực, thầy giảng như đọc sách, đọc ra tất cả mọi thứ.

Những gì truyền đạt gần như không có giá trị thực tiễn.

Sự giảng dạy khô khan và vô vị này đã khiến những người phía dưới nghe mà buồn ngủ.

Hôm nay, tâm trạng ông không tốt.

Vừa rồi trên đường đến dạy học, hắn gặp thầy giảng của lớp ba, kết quả là bị chế giễu một trận.

Giờ nhìn thấy bộ dạng của cả lớp, lại càng tức giận.

Hắn lùi lại hai bước, nhìn đám người đó, cười lạnh một tiếng..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 122: Thầy Chu

[HIDE-THANKS]"Thảo nào các ngươi chỉ mãi ở lớp bảy. Nhìn các ngươi mà xem, làm mất mặt Học viện Vân Thiên của chúng ta! Một đám vô dụng, ta thật xấu hổ vì đã phải dạy một lũ heo vô dụng như các ngươi! Các ngươi cố gắng chút thì sẽ chết sao? Không biết cố gắng như vậy, các ngươi muốn chết trong lớp bảy cả đời à?"

Khi thầy giảng nói những lời này, cả khuôn mặt đã đỏ tía lên như màu gan lợn.

Đối với những lời mắng nhiếc như vậy, học sinh lớp bảy dường như đã quen.

Họ vẫn làm việc của mình, không thèm để ý đến lời ông ta.

Thấy mình bị cả lớp phớt lờ, thầy giảng càng giận dữ hơn.

Ánh mắt bất chợt quét qua chỗ nhóm Phượng Sở Ca, thầy giảng nhíu mày.

Phải rồi, năm nay lại có bốn học sinh mới.

Nhìn Phượng Sở Ca chỉ chống cằm ngồi tựa vào một bên, thầy giảng trừng mắt.

Tốt lắm! Ngay cả học sinh mới cũng không để ông vào mắt.

Thầy giảng bước tới một bước, đưa tay chỉ vào Phượng Sở Ca.

"Ngươi, đứng lên!"

Những gì thầy giảng dạy chỉ là mớ lý luận suông, đối với việc nâng cao thực lực thực sự gần như vô dụng. Hơn nữa, bài giảng của ông thật khô khan và vô vị, Phượng Sở Ca tựa vào một bên, tập trung nghỉ ngơi.

Kiếp trước nàng chưa từng nhận được giáo dục hệ thống, từ nhỏ đã được đưa vào tổ chức huấn luyện, không biết rằng đi học lại nhàm chán như vậy, nhất là gặp phải một thầy giáo nhàm chán..

Giờ nàng mới thực sự trải nghiệm.

Trong lúc nàng đang tập trung, bên tai vang lên tiếng gầm nhẹ.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên, nhìn về phía thầy giảng.

"Ngài gọi ta?"

"Không gọi ngươi thì còn ai?" Khi nhìn thấy Phượng Sở Ca, trong mắt thầy giảng lóe lên một tia ngạc nhiên.

Thật không ngờ, học sinh mới này lại xinh đẹp đến vậy!

Ngạc nhiên chỉ trong khoảnh khắc, tiếp theo thầy giảng giận dữ, "Mới vào ngày đầu mà đã không chịu tiến bộ, ngươi vào đây để lừa dối sống qua ngày sao? Hay ngươi nghĩ rằng, chỉ cần vào Học viện Vân Thiên là thật sự trở thành người trên người rồi sao? Ta thật xấu hổ cho ngươi!"

Những lời này, tuy rằng có phần hợp lý.

Phượng Sở Ca cũng biết sự giận dữ của thầy, không định nhiều lời cùng ông.

Nhưng những lời tiếp theo đã hoàn toàn chọc giận Phượng Sở Ca..

Chỉ thấy ông lui lại hai bước, tiếp tục nói, "Ta thấy ngươi không nên ở lại Học viện Vân Thiên đâu? Thà ra ngoài tìm một người mà gả, với nhan sắc của ngươi, ra ngoài làm hoa khôi còn hơn ở đây! Thật là xui xẻo, một đám phế vật toàn chọc giận ta!"

Nghe những lời của thầy giảng, mọi người trong phòng đều lộ vẻ phẫn nộ, nhưng không ai dám động đậy.

Họ biết hôm nay chắc chắn Thầy Chu lại gặp chuyện bực mình, nếu lúc này có ai đứng ra, chắc chắn sẽ trở thành bia đỡ đạn.

Dù Thầy Chu có ngang ngược, nhưng làm thầy giảng của lớp bảy, thực lực tất nhiên không yếu.

Phượng Sở Ca lặng lẽ đứng đó.

Khi nghe thấy những lời của Thầy Chu, nàng khẽ rũ mắt xuống, che giấu đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt.

Là một bậc thầy, lời ông nói ra thật không thể chấp nhận..

Hơn nữa những lời đó hoàn toàn là công kích cá nhân nàng..

Ánh mắt lóe lên, nàng ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong khó nhận ra, "Lớp bảy này luôn do thầy dẫn dắt?"

Thầy giảng có vẻ không ngờ Phượng Sở Ca sẽ ngược lại hỏi ông một câu, đầu tiên ngẩn ra, rồi lập tức mở miệng với vẻ mặt đầy ghét bỏ. "Đúng vậy.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 123: Giáo Bất Nghiêm, Sư Chi Đọa

[HIDE-THANKS]"Ta thật là vận xui tám đời mới phải dạy các ngươi, đám heo này!"

Ánh mắt của Phượng Sở Ca lóe lên vài phần lạnh lẽo, "Thầy có phải chưa từng nghe qua câu này? Giáo bất nghiêm, sư chi đọa (1). Thầy nói học trò của thầy là heo, vậy thầy chẳng phải là còn không bằng heo?"

(1) Trích trong Tam Tự Kinh. Tạm dịch: Dạy trò mà không nghiêm, là do thầy bê trễ.

Lời vừa dứt, cả phòng đều nhịn cười.

Đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với thầy Chu..

Không khí xung quanh vốn có chút căng thẳng, lúc này dường như thay đổi hẳn.

Thầy Chu tức đến mặt mũi trắng bệch.

Ông không ngờ cô gái mới tới này mồm mép nhanh nhẹn, gan dạ như vậy, lại dám công khai đối đầu với ông!

"Ngươi tên là gì?" Thầy Chu tức giận hỏi.

"Hỏi ta sao?" Phượng Sở Ca nhướng mày, "Thì ra thầy Chu còn chưa biết ta, ta tên là Phượng Sở Ca.."

Sáng nay đã nghe nói trong số người tham gia kiểm tra hôm qua, có một người là cô gái đạt đến cấp bậc linh sư cao cấp, không ngờ lại chính là cô.

Thầy Chu đánh giá Phượng Sở Ca một lượt, thấy cô ấy đứng một bên với nụ cười nhẹ trên mặt. "Phượng Sở Ca phải không? Ngươi nghĩ mình là linh sư cao cấp thì có thể không coi trọng sư trưởng sao?"

"Thầy nói đùa rồi. Làm sao ta dám không coi trọng bề trên? Chỉ là thầy đây, ngươi nghĩ ngươi có xứng làm sư trưởng không!"

Phượng Sở Ca vẫn luôn cười, nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.

Một người thầy thực sự làm sao có thể nói ra những lời như vậy với học sinh?

Hơn nữa..

Về nội dung mà ông ta giảng dạy, hoàn toàn không xứng làm thầy gì cả!

Bên cạnh đã có tiếng cười vang lên.. Sắc mặt của thầy Chu thay đổi liên tục.

Trước đó ở bên ngoài phải chịu uất ức từ thầy giảng lớp hai, giờ muốn tìm một người để xả giận, không ngờ lại bị Phượng Sở Ca làm nhục một phen.

Toàn bộ sự giận dữ đột ngột bùng phát!

Xung quanh thầy Chu đột nhiên tạo ra một luồng khí mạnh mẽ

"Đồ không biết lễ nghĩa, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào!"

Nói rồi, thầy Chu lùi lại hai bước, từ đan điền tập trung linh lực, định đánh về phía Phượng Sở Ca.

Các học sinh xung quanh, từng người đều lo lắng..

Hiện tại thực lực của thầy Chu đang ở cảnh giới Đại Linh Tông.

Phượng Sở Ca tuy là người mạnh nhất trong đợt tân sinh này, nhưng một linh sư cao cấp làm sao chống lại được thầy Chu?

Thấy ông sắp tấn công Phượng Sở Ca, có mấy người, dẫn đầu là Tô An Đức tiến lên muốn ngăn lại.

"Thầy Chu, tiểu sư muội mới đến không hiểu quy củ, ngài hãy tha cho cô ấy.."

"Đúng vậy.. Thầy ơi, chúng con thay mặt tiểu sư muội xin lỗi thầy, nàng ấy là nữ tử không chịu nổi sự trừng phạt của thầy." Một nam sinh khác lên tiếng.

Tô An Đức cũng đã chứng kiến cảnh thầy Chu nổi giận ra tay như thế nào.

Có lần có người chọc giận ông ta, kết quả là bị đánh đến nửa sống nửa chết.

Sư muội là nữ, trông cũng rất yếu đuối..

Tô An Đức cắn răng. "Thầy Chu, nếu thầy không nguôi giận thì trừng phạt con đi, con nguyện thay mặt tiểu sư muội chịu phạt. Tiểu sư muội mới đến không hiểu quy củ, là do chúng con chưa nói rõ.."

"Còn con nữa.."

"Con cũng vậy.."

Chỉ trong chốc lát, gần như cả phòng đều bước lên phía trước, vây quanh thầy Chu. Từng người đều chủ động xin chịu phạt, để giảm bớt trách nhiệm của Phượng Sở Ca.

Cảnh tượng này không chỉ khiến thầy Chu ngạc nhiên mà Phượng Sở Ca cũng hơi sững sờ.

Nàng luôn không dễ dàng tin tưởng người khác, những trải nghiệm trước đây khiến nàng vô cùng cảnh giác với mọi thứ.

Giờ đây nhìn những người vì nàng mà hành động như vậy, lòng Phượng Sở Ca ấm áp hẳn lên.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 124: Ngươi Cũng Xứng

[HIDE-THANKS]Thì ra..

Vẫn còn có tình nghĩa!

Những kẻ giống như Phượng Triều Dương, rốt cuộc chỉ là số ít.

Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, từ tận đáy lòng nở nụ cười.

Nhóm thị nữ Tử Lan đứng phía sau Phượng Sở Ca, nhìn phản ứng của những người khác trong lớp, ngạc nhiên mà nhìn nhau.

Phản ứng của những người này thực sự là điều mà họ không ngờ đến..

Thầy Chu đứng tại chỗ, thấy mọi người như vậy, lại càng tức giận.

Con yêu nữ này, mới vào học viện Vân Thiên đã lôi kéo được nhiều người như vậy, bình thường những học sinh khác đâu dám công khai đối đầu với ông thế này?

Sự phẫn nộ trong lòng ngày càng nặng, thầy Chu lạnh lùng nhìn quanh, "Được lắm, nếu các ngươi đều muốn bị trừng phạt, vậy ta sẽ không khách khí!"

Ông ta dạng chân ra, cả người lại lùi hai bước.

Chỉ trong chốc lát, xung quanh ông tràn ngập khí thế còn mạnh mẽ hơn lúc trước!

Khí thế này thực sự khiến tất cả mọi người bị giật mình, nhưng với những người lớp bảy do Tô An Đức dẫn đầu, họ quyết tâm bảo vệ tiểu sư muội của họ.

Dù thế nào cũng không để ai bắt nạt người của lớp bảy!

Bắt nạt người lớp bảy, chẳng phải là đánh vào mặt của lớp bảy họ sao!

Thầy Chu vốn chỉ định dọa đám học sinh không biết sợ chết này, giờ thấy họ ai cũng vẻ sống chết không sợ, trong mắt lộ rõ sát ý.

Ông ta giơ tay lên, khí thế mạnh mẽ đột nhiên lóe lên..

Luồng khí cuộn trào, kéo theo quần áo của ông.

Luồng khí bên ngoài tràn ra, xông thẳng về phía các học sinh xung quanh..

Khí thế mạnh mẽ khiến học sinh bên cạnh từng người một nhắm mắt lại.

Dù biết rằng hình phạt của thầy Chu sẽ không nhẹ, nhưng họ tin rằng, thầy Chu chắc chắn sẽ không giết họ, trừ khi.. ông ta không muốn sống nữa, không muốn tiếp tục tồn tại trong học viện Vân Thiên này!

Mọi người nhắm mắt chờ đợi hình phạt sắp đến..

Nhưng trái với dự đoán, cơn đau tưởng chừng như sẽ xuất hiện lại không đến, ngược lại từ phía thầy Chu, truyền đến một tiếng gầm đau đớn..

"..."

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy thầy Chu vốn vẫn còn kiêu ngạo hống hách, giờ đang ôm mặt kêu đau đớn.

Phượng Sở Ca đứng bên cạnh, nhẹ nhàng phủi phủi tay..

"Thầy Chu, cũng chẳng ra gì nhỉ!" Phượng Sở Ca nhìn những hạt phấn ngứa còn lại trên đầu ngón tay.

Cô nhướng mày.

Quả nhiên..

Muốn không bị thương, luôn phải mang theo Phấn Ngứa Phượng Sở Ca bên mình!

Mọi người xung quanh đều bị dáng vẻ của thầy Chu lúc này làm cho ngạc nhiên, rồi khi nhìn về phía Phượng Sở Ca, lập tức hiểu ra điều gì đó..

Thầy Chu chỉ cảm thấy trên mặt mình ngứa ran vô cùng, ông tất nhiên biết là do Phượng Sở Ca giở trò.

"Đồ yêu nữ hôi hám, đưa ta giải dược!"

Phượng Sở Ca nhếch môi, "Giải dược à? Được thôi.. nhưng cần có điều kiện.."

Nói rồi, giọng điệu của Phượng Sở Ca đột ngột thay đổi, "Xin lỗi những người lớp bảy, nếu không, đừng nói chuyện giải dược nữa!"

Thầy Chu tức giận không thôi, không ngờ học sinh mới tới lớp bảy này lại kiêu ngạo như vậy.

"Buồn cười! Ta đây là thầy sao có thể xin lỗi đám học sinh các ngươi?"

"Thầy?" Đường cong trên khóe môi Phượng Sở Ca càng rõ.. "Ngươi chắc chắn ngươi xứng sao?"

"Ta không xứng? Chẳng lẽ ngươi xứng?" Thầy Chu quát lên giận dữ.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 125: Tiểu Sư Muội Quá Mạnh Mẽ

[HIDE-THANKS]"Con nhóc vắt mũi chưa sạch, ngươi thật sự nghĩ rằng có chút bản lĩnh là có thể lên trời rồi sao!" Thầy Chu trừng mắt, giận dữ quát.

"Thầy Chu nói đùa rồi.. Ta chỉ là học viên của Học viện Vân Thiên, làm sao xứng đáng là thầy chứ." Phượng Sở Ca chậc lưỡi vài tiếng, khẽ lắc đầu, "Không nói nhiều nữa, một lời thôi, xin lỗi! Nếu không, đừng bàn đến giải dược!"

"Ngươi.." Thầy Chu không ngờ học sinh này lại khó đối phó đến vậy.

Ông rõ ràng cảm nhận được khuôn mặt ngày càng ngứa, cảm giác như có hàng nghìn con sâu bò trên da, sau đó chậm rãi thẩm thấu vào kinh mạch, lúc đầu là ngứa, sau đó là đau.

Cũng vào lúc này, một câu nói của Phượng Sở Ca khiến ông lạnh sống lưng.

Chỉ thấy Phượng Sở Ca khoanh tay đứng đó, chậm rãi nói, "Ta khuyên ông nên xin lỗi đi, độc này của ta không giống bình thường đâu, một lát nữa độc sẽ từ từ thẩm thấu qua da vào kinh mạch, đến lúc đó, không chỉ như bây giờ đâu.."

Giọng Phượng Sở Ca rõ ràng rất trong trẻo, nhưng giờ đây trong tai Thầy Chu lại như tiếng ma quỷ.

Cảm giác khó chịu trên người ngày càng nặng, cuối cùng Thầy Chu quyết định tạm thời thỏa hiệp.

"Được, được.. Ta xin lỗi.. ta xin lỗi.."

Khuôn mặt ông đỏ bừng, đưa tay liên tục gãi.

Lúc này ông đâu còn vẻ uy nghi như trước?

Quay người lại, ông cúi chào những học sinh đã sững sờ không nói nên lời. "Lỗi là ở ta, ta xin lỗi các ngươi.."

Các học sinh trong lớp thấy Thầy Chu như vậy, ai nấy đều giật giật khóe miệng.

Thật khó tin!

Thầy Chu luôn uy nghi giờ đây lại xin lỗi họ!

Rồi quay đầu nhìn tiểu sư muội vẻ mặt không hề bận tâm bên cạnh, ai nấy đều thầm kính phục.

Tiểu sư muội này thật sự quá mạnh mẽ!

Không chỉ vừa đến đã đối đầu với Thầy Chu, mà còn đẩy Thầy Chu vào tình trạng như thế này.

Lúc này, Thầy Chu chẳng khác nào một con chó sủa lung tung, trông thật thảm hại.

Khi xin lỗi xong, Thầy Chu quay sang Phượng Sở Ca, "Ta đã xin lỗi rồi, giải dược đâu?"

Phượng Sở Ca không nuốt lời, từ trong áo lấy ra một cái lọ khác, ném cho ông.

Thầy Chu nhận lấy lọ, không nói hai lời, lập tức đổ vào miệng.

"Khụ khụ.. khụ khụ.." Chỉ một lúc, ông đã bị sặc không nói nên lời.

"Đây.. là vị gì?"

Phượng Sở Ca khẽ nhướng mày, "Giải dược đấy.. Giải dược này quý lắm. Nó được chế từ phân ngựa buổi sáng, cùng nội tạng của ngàn con sâu. Vị thế nào?"

Sắc mặt Thầy Chu lập tức tái nhợt, suýt nữa nôn ra.

Cũng ngay lúc đó, ông phát hiện, ngứa ngáy trên mặt dần biến mất..

Đứng thẳng dậy, trong mắt Thầy Chu hiện lên sát ý vô tận.

Con nhóc này..

Ông đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Phượng Sở Ca.

Ngay sau đó, không nói một lời, không hề báo trước tấn công Phượng Sở Ca.

Mọi người xung quanh còn đang cười trước tình cảnh của Thầy Chu, đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, nụ cười trên mặt mỗi người đều cứng đờ.

"Tiểu sư muội, cẩn thận!" Tô An Đức là người đầu tiên phát hiện ý đồ của Thầy Chu, hắn kêu lên.

Nhưng, đã quá muộn rồi.

Thầy Chu dù sao cũng là người có thực lực Đại Linh Tông, tốc độ của ông cực nhanh, như cơn gió đánh về phía Phượng Sở Ca..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 126: Không Để Người Khác Bắt Nạt

[HIDE-THANKS]"Nhóc con, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc đắc tội với ta!" Lần này, Thầy Chu gần như dùng đến tám phần lực.

Trong mắt ông, Phượng Sở Ca chỉ là Linh Sư cao cấp, hoàn toàn không thể chống lại cảnh giới Đại Linh Tông của ông.

Một chưởng này xuống, Phượng Sở Ca không chết thì cũng bị thương.

Chiếc áo choàng xanh hướng về phía Phượng Sở Ca mà lướt đến.

Toàn thân phát ra ánh sáng màu trắng.

"Phịch!" Một âm thanh va chạm lớn vang lên.

Cùng với âm thanh này, nơi va chạm giữa Thầy Chu và Phượng Sở Ca, một làn khói trắng dày đặc bốc lên..

Khói trắng từ từ lan tỏa khắp cả căn phòng.

Không khí lúc này dường như cũng trở nên nặng nề hơn.

Những học sinh lúc nãy còn cười nhạo Thầy Chu, giờ phút này đều mở to mắt nhìn về phía ánh sáng trắng, tất cả đều im lặng, không thốt nên lời..

"Tiểu sư muội!"

Thầy Chu thực lực mạnh mẽ như vậy, một đòn vừa rồi, tiểu sư muội chắc chắn là dữ nhiều lành ít rồi.

Mười mấy học sinh, ai nấy sắc mặt đều thay đổi.

Tử Lan, Lục Trúc, Bích La đứng một bên, nhưng cũng không ai lo lắng.

Dưới chân các nàng, Nhục Đoàn luôn nằm đó, đôi mắt lam nhạt nhẹ nhàng chuyển động..

"Tiểu sư muội.."

"Tiểu sư muội.." Mọi người xung quanh lần lượt tiến lên phía trước, gọi Phượng Sở Ca, trong giọng nói đều lộ vẻ lo lắng, đau lòng.

Nếu họ ngăn cản nhiều hơn, sẽ không có chuyện như thế này xảy ra!

Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo truyền ra

"Ta không phải ở đây sao?"

Theo tiếng nói của nàng vang lên, khói trắng dần dần tan biến.

Mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong đám khói..

Lúc này, nữ tử bạch y đang tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt nở một nụ cười đầy hài hước.

Mái tóc có chút rối, nhưng cũng chỉ có thế.

Nhìn Phượng Sở Ca, mọi người đầu tiên là ngạc nhiên, rồi lập tức vui mừng tiến lên.

"Tốt quá rồi, tiểu sư muội, ngươi không sao, tốt quá rồi!"

Nhìn những người xúm lại, Phượng Sở Ca không tránh né, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Ừ, không sao, người của lớp bảy chúng ta sẽ không để người khác bắt nạt! Hiện tại và sau này cũng vậy!"

"Đúng!"

Mọi người dường như bị lây nhiễm, cùng cười nói đầy kiên định..

"Meo!" Nhục Đoàn trước đó được Phượng Sở Ca đặt dưới chân Tử Lan, lúc này thấy Phượng Sở Ca đã giải quyết xong, kêu nhẹ một tiếng, rồi lại nhảy vào lòng nàng.

Đột nhiên, nó như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, đôi mắt lam nhạt như những viên đá quý lóe sáng.

Ngay sau đó, nó lại kêu lên một tiếng, cả thân mình từ lòng Phượng Sở Ca bay ra, lao thẳng về phía Thầy Chu.

Và rồi..

Thầy Chu vừa mới tỉnh lại sau cú choáng váng, lại một lần nữa bất tỉnh..

Nhục Đoàn với cái mông béo mập cứ thế ngồi lên mặt Thầy Chu..

Lúc này, mọi người mới nhớ ra chuyện chính.

"Tiểu sư muội, Thầy Chu là Đại Linh Tông, sao ngươi có thể thoát khỏi tay ông ta? Hơn nữa, còn đánh bại được ông ta?"

"Đúng vậy đúng vậy.."

Phượng Sở Ca nhẹ nhàng nhếch môi, "May mắn thôi.."

May mắn?

Mọi người nhìn nhau không tin.

Biết rằng Phượng Sở Ca không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm gì..

Có người nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt khẽ trầm xuống, "Tiểu sư muội, Thầy Chu là thầy giảng của chúng ta, giờ sự việc thành ra như vậy.. e rằng ông ta sẽ tìm viện trưởng để nói lung tung.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 127: Thời điểm nên cáo lão hồi hương

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Nhục Đoàn sớm đã rời khỏi người Chu tiên sinh.

Trước khi đi, nó không ngừng cọ vào một góc áo của Chu tiên sinh như là vừa không cẩn thận đụng phải thứ dơ bẩn gì đó.

Động tác này lần nữa làm mọi người kinh ngạc.

Con mèo này, nhìn thế nào cũng cảm thấy vài phần cổ quái.

Phượng Sở Ca ôm lấy Nhục Đoàn, vuốt ve bộ lông bóng loáng của nó, khóe môi giương nhẹ: "Vậy thì đợi hắn đi tìm viện trưởng.."

Chu tiên sinh tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.

Sau khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện toàn bộ mọi người đều đã rời đi, không còn một ai ở trong phòng.

Hắn vuốt vuốt cánh tay đã mệt rã rời, trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh cùng Phượng Sở Ca giằng co.

Nhất thời, đồng tử co rụt lại.

Không sai!

Khí thế Phượng Sở Ca phát ra căn bản không phải Cao cấp linh sư.

Hắn nhớ rõ thời điểm sắp đánh đến Phượng Sở Ca, có một lực đạo cường đại đánh thẳng vào hắn từ phía sau.

Cũng bởi vì chịu không nổi va chạm kia nên hắn mới ngất đi.

Thần sắc Chu tiên sinh biến đổi không ngừng.

Hắn đã ở Vân Thiên học viện được sáu năm, chưa từng phải chịu sỉ nhục đến nỗi làm trò cười cho thiên hạ như ngày hôm nay.

Chu tiên sinh cắn răng đứng dậy đi thẳng về một hướng..

Hắn phải tìm viện trưởng phân xử, hắn không tin viện trưởng sẽ không trừng phạt xú nha đầu dám ẩu đả sư trưởng kia.

* * *

Trong phòng làm việc, viện trưởng tĩnh tọa nghe Chu tiên sinh khóc lóc kể lể bên dưới.

Nghe những lời Chu Hữu Vi nói, đáy mắt viện trưởng tràn đầy kinh ngạc.

Ngày hôm qua có việc nên ông chưa từng đến xem cuộc khảo thí, cũng không biết bộ dáng Phượng Sở Ca như thế nào.

Chu Hữu Vi tiếp tục nói.

"Viện trưởng, ngài nhất định phải trừng trị nha đầu mới tới kia một phen. Nàng ta mới tới đã làm rối loạn bầu không khí trong học viện chúng ta, về sau không biết còn náo loạn đến thế nào nữa? Hôm nay là ta bị đánh đến như vậy, về sau sẽ là ai? Viện trưởng, ta đề nghị thừa dịp nàng chưa vững gót chân ở học viện, chúng ta đuổi nàng đi! Lúc này nàng đã ẩu đả tiên sinh, đây là phạm vào tối kỵ rồi!"

Nghe hắn nói, đáy mắt viện trưởng chợt lóe lên quang mang nhàn nhạt.

Đuổi đi?

Chuyện cười!

Đây chính là người Thiếu chủ Thiên Địa Phủ cố ý bàn giao phải chiếu cố thật tốt, đương nhiên không có khả năng đuổi đi rồi!

Bất quá, hắn thật sự cảm thấy hiếu kỳ đối với Phượng Sở Ca rồi.

Rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào, không chỉ làm cho Thiếu chủ Thiên Địa Phủ quan tâm, còn dám cả gan làm loạn như thế..

Viện trưởng là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Hắn một thân trường bào đen, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo vài phần thâm ý.

Hắn khẽ gật đầu, vuốt vuốt chòm râu rồi nói: "Chu tiên sinh bị đệ tử đánh bại, ngươi nên cao hứng mới đúng a.. điều này nói rõ học sinh của ngươi trò giỏi hơn thầy, xanh đậm hơn xanh lam a.. Làm sao ngươi lại trưng ra khuôn mặt khóc tang như vậy?"

Chu tiên sinh tuyệt đối không nghĩ tới viện trưởng sẽ nói như vậy, hắn gấp đến nỗi tái cả mặt: "Viện trưởng, đây không phải là trò giỏi hơn thầy, là nàng ta phạm vào tối kỵ, ngài xem khuôn mặt của ta đi.."

"Tốt rồi tốt rồi.." Viện trưởng khoát tay: "Thương thế của ngươi không nhẹ. Đã như vậy, ngươi về nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Chu tiên sinh mới hòa hoãn một chút, thở phào một hơn. Nhưng cơn tức chưa đi đã bị một câu của viện trưởng làm nghẹn lại.

"Ngươi cũng lớn tuổi rồi, đã đến lúc nên cáo lão hồi hương rồi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 128: Xử quyết hắn

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

Cáo lão hồi hương!

Bốn chữ này như sấm sét giữa trời quang, làm cho đáy lòng Chu Hữu Vi run lên bần bật.

Chu Hữu Vi trừng lớn mắt không dám tin.

"Viện trưởng.. Ngài nói cái gì?"

Viện trưởng ngồi dựa vào ghế, thần sắc ban đầu còn vài phần trêu tức lúc này đã trở nên nghiêm túc.

"Chu Hữu Vi, mấy năm qua ngươi dẫn dắt Thất Ban thế nào ta còn không rõ sao? Nhưng năm đó người cũng đã từng là đệ tử của Vân Thiên, ta cũng nhắm một mắt mở một mắt mà tha thứ, muốn xem thử ngươi có thay đổi thái độ hay không, nhưng mà.."

Viện trưởng khẽ xoay xoay ngón tay, nheo mắt lại.

"Ngươi làm ta quá thất vọng rồi."

Chu Hữu Vi cả kinh: "Viện trưởng, ta sai rồi.. Ngài hãy tha cho ta lần này đi, lần sau ta nhất định sẽ dẫn dắt Thất Ban thật tốt."

"Đã muộn.." Viện trưởng khẽ híp mắt, lạnh lùng nói.

Đích xác đã muộn.

Hắn biết chuyện hôm nay sẽ không qua mắt được Đế Tuyệt Trần.

Phẩm chất của Chu Hữu Vi hắn cũng rõ ràng.

Sở dĩ Chu Hữu Vi cùng Phượng Sở Ca náo đến độ này cũng là do Chu Hữu Vi đã làm ra chuyện gì quá phận.

Nếu bây giờ không xử lý Chu Hữu Vi, chỉ sợ viện trưởng ông cũng gánh không nổi hậu quả.

Chu Hữu Vi bị dọa đến ngã co quắp trên mặt đất..

Qua vài năm nữa hắn về hưu là có thế trực tiếp đến Thiên Địa Phủ rồi.

Bây giờ lại xảy ra sự cố ở chỗ này, hắn thế nào can tâm cho được!

Chu Hữu Vi còn muốn nói gì đó nhưng viện trưởng đã vung tay lên.

Lập tức có người đi lên đưa hắn xuống dưới, hoàn toàn không quan tâm đến Chu Hữu Vi giãy giụa cầu xin tha thứ.

Viện trưởng lạnh mặt nhìn hướng Chu Hữu Vi rời đi, vỗ vỗ tay.

Tức khắc có một lão giả đi vào phòng.

"Xử quyết hắn.."

Trong giọng nói của viện trưởng hoàn toàn không có chút độ ấm nào.

Có thể trở thành viện trưởng của Vân Thiên học viện, tất nhiên hắn cũng phải có vài phần năng lực.

Người nọ nghe tiếng lập tức gật đầu rời đi.

Viện trưởng lại nghĩ tới điều gì, nói: "Thuận tiện gọi Dương trưởng lão tới."

"Thất Ban không thể không có giảng sư, tạm thời để Dương trưởng lão đến đấy giảng bài.

Ánh mặt trời ấm áp phủ xuống, xa xa nhìn lại, toàn bộ Vân Thiên học viện như được phủ lên một tầng vàng kim.

Chuyện buổi sáng đã qua, toàn bộ người người Thất Ban đều một mực lo lắng chờ đợi kết quả, sợ Chu tiên sinh sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tính tình Chu tiên sinh, bọn họ đều hiểu rõ.

Người này lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo.

Không biết hắn sẽ nói những điều thị phi gì trước mặt viện trưởng.

Trong lúc cả đám đang lo lắng vô cùng thì có một tin tức truyền đến.

Thất Ban thay đổi tiên sinh giảng bài.

Khóa học buổi chiều không thay đổi, mọi người phải đến đúng giờ.

Trong phòng học, tất cả đệ tử của Thất Ban đều đã đến đủ, tạo thành cảnh tượng rất kỳ lạ.

Trước đây, những đệ tử này đi học hoặc ngủ, làm việc riêng, hoặc là hai ba người nói chuyện, đùa giỡn..

Nhưng hôm nay, toàn bộ đều vây quanh Phượng Sở Ca.

" Tiểu sư muội, ngươi thật lợi hại. Thực lực ngươi mạnh như vậy, hai tháng sau nhất định có thể vào được lớp cao cấp hơn, đến lúc đó sẽ thoát khỏi tai tiếng sỉ nhục của Thất Ban! "

" Đúng vậy! Tiểu sư muội không sao chứ? Sáng nay Chu tiên sinh có làm ngươi bị thương hay không? "Một nữ tử hỏi thăm.

Người bên cạnh bảy miệng tám lưỡi tranh nhau thảo luận. Thấy vậy, Phượng Sở Ca cười khẽ lắc đầu.

" Ta không sao. Sắp đến giờ học rồi mọi người trở về chỗ của mình hết đi. Nghe nói hôm nay đổi một tiên sinh khác đến giảng bài, chúng ta nên lưu lại ấn tượng tốt cho tiên sinh a."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 157 Tìm chủ đề
Chương 129: Vân Thiên Triệt làm tiên sinh tạm thời

[HIDE-THANKS]Editor: Phong Hà

"Đúng đúng, tiểu sư muội nói rất đúng!"

Trải qua chuyện sáng nay, Phượng Sở Ca đã trở thành một tồn tại đặc biệt trong lòng họ.

Mấy năm qua, cho tới giờ trong Thất Ban chưa từng có ai dám công khai đối kháng Chu tiên sinh.

Thế nhưng tiểu sư muội lại lợi hại như vậy, lại có thể đuổi Chu tiên sinh đáng ghét kia đi!

Điều này làm bọn họ thế nào không bội phục?

Cho nên sau khi nghe Phượng Sở Ca nói, mười mấy đệ tử đều trở lại chỗ ngồi của mình, lẳng lặng chờ tiên sinh mới đến.

Phía sau, ba người Tử Lan nhìn màn này trong phòng học, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên.

Quả nhiên..

Bất kể đi tới nơi nào, tiểu thư cũng đều ngưu bức* như thế.

*Ngưu bức: Uy vũ, lợi hại, (trâu bò)..

Uy lực như thế này, ai có thể so được với tiểu thư?

Mặc dù cùng Phượng Sở Ca ở chung đã lâu nhưng lúc này, đáy mắt Tử Lan các nàng nhìn Phượng Sở Ca vẫn tràn đầy khâm phục.

Rốt cuộc tiên sinh mới cũng đã đến.

Trong phòng học, có người mắt sắc nhìn thấy thân ảnh bên ngoài, lập tức thấp giọng nói: "Tiên sinh mới đến rồi.."

Nghe thấy, mọi người ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Thời điểm nhìn thấy người đến, phòng học vốn yên tĩnh chợt truyền đến những tiếng hét chói tai của các nữ đệ tử.

"Trời ạ, lại có thể là Vân sư huynh!"

"Thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử là tiên sinh mới của chúng ta sao?"

* * *

Chỉ một khắc, ba bốn nữ tử kia đã nói chuyện được một tràng.

Cho nên, ngoài bốn người Phượng Sở Ca, toàn bộ Thất Ban triệt để nổ tung rồi.

Phượng Sở Ca nhìn người mới đến, chỉ thấy nam tử một thân cẩm bào màu lam chậm rãi đi đến.

Thân hình hắn cao lớn cõng theo ánh mặt trời trên lưng như được phủ lên một tầng vàng kim.

Hắn đi vào, cả khuôn mặt hiển hiện rõ ràng trước mắt mọi người.

Ngũ quan lập thể tuấn mỹ như đao khắc, môi mỏng khẽ nhấp, biểu cảm nghiêm túc.

"Tiểu thư, quả thật là một mỹ nam tử!" Sau khi nhìn rõ khuôn mặt hắn, Tử Lan thấp giọng nói với Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca nhếch môi không nói gì. Ngược lại, Bích La cùng Lục Trúc nhìn không được hung hăng khinh bỉ Tử Lan.

Rõ ràng là Tử Lan thích xem mỹ nam nhưng mỗi lần đều lấy cớ là muốn tìm cô gia cho tiểu thư.

Khinh bỉ!

Sâu sắc khinh bỉ!

Vân Thiên Triệt từ bên ngoài bước vào, đến Thất Ban giảng bài chỉ là nhiệm vụ trong lúc cấp bách mà thôi.

Vốn Dương trưởng lão định an bài sư phụ của hắn đến nhưng trùng hợp là hôm nay sư phụ hắn muốn bế quan thăng cấp nên mới bảo hắn tới đây dạy thay.

Hắn cũng không cự tuyệt nhiệm vụ này.

Một là vì rèn luyện chính mình, hai là vì nghe nói trong nhóm tân sinh lần này có Phượng Sở Ca..

Ánh mắt lãnh liệt nhìn qua bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Phượng Sở Ca. Đáy mắt hắn xuất hiện vài tia ý vị thâm trường.

Phượng Sở Ca chỉ tùy ý đánh giá Vân Thiên Triệt nhưng lúc này lại chống lại đôi hắc mâu sâu thẳm của Vân Thiên Triệt.

Đôi mắt sắc bén làm cho Phượng Sở Ca hơi kinh hãi.

Lông mày nàng nhăn lại.

Ánh mắt kia làm nàng có chút không được tự nhiên!

Thấy Phượng Sở Ca quay đầu đi, trên mặt nàng mang theo vài phần nghi hoặc, đáy mắt Vân Thiên Triệt ảm đạm vài phần.

Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mọi người.

"Trong một tháng tới, ta sẽ tạm thời đảm nhiệm chức vụ tiên sinh giảng bài của Thất Ban, hi vọng các sư đệ sư muội phối hợp."[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back