Trọng Sinh [edit] Sống lại làm nữ binh mạnh nhất - Dạ nguyệt độc nhất nhân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Bì Bạch, 30 Tháng chín 2018.

  1. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 40: Uông Hạo Binh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lương Kiến Nghị nghe Lương Nhất Nhất nói xong cũng nhìn lão gia tử nhẹ gật đầu, ý là ông tán thành đề nghị của Lương Nhất Nhất.

    Vì vậy lão gia tử hơi cân nhắc một chút liền cầm điện thoại trên bàn sách lên, bấm số, ông cân nhắc cũng không phải là vì không đồng ý suy đoán của Nhất Nhất, mà là muốn lựa từ để nói.

    Cúp điện thoại, lão gia tử trở về phòng thay đổi trang phục chính thức, Lương Kiến Nghị vẫn ăn mặc quân trang như cũ, cầm lấy tài liệu và đoạn ghi âm mà Lương Nhất Nhất lấy được, đang muốn đi ra ngoài, lại bị Lương Nhất Nhất ngăn cản: "Ông nội, lúc người báo cáo với cấp trên, hãy nói phần tài liệu này là do anh cả điều tra được. Chờ anh cả trở về, con đem công việc nghe trộm giao cho anh ấy, chuyện này là do bố phát giác ra không đúng, phái anh cả đi điều tra mới tìm được những văn kiện này, không có một chút quan hệ nào với con, con chỉ là người bị hại."

    Ánh mắt lão gia tử tràn ngập cơ trí nhìn xem Lương Nhất Nhất, sau nửa ngày cũng không nói gì.

    Lương Kiến Nghị lại nói: "Nhất Nhất, nếu tương lai con muốn vào quân đội, cái này chính là một công lớn đấy, con làm như vậy.."

    Lão gia tử không chờ Lương Kiến Nghị nói xong đã lập tức đã cắt đứt nói: "Liền theo như Nhất Nhất nói mà làm, hiện tại không thích hợp để lộ Nhất Nhất trước mặt người khác, như vậy ngược lại là hại nó. Đi thôi, Nhất Nhất, con cũng sớm chút đi nghỉ ngơi đi." Hai người rất nhanh ra cửa. Ngồi trên chiếc xe hồng kỳ của lão gia tử, một đường thẳng đến Trung Nam Hải mà đi.

    Tối nay ánh sao chói mắt, chiếu rọi ra tâm tình giờ phút này của Lương Nhất Nhất, vô cùng khoan khoái dễ chịu.

    Nhìn ô tô đi xa, Lương Nhất Nhất một hồi cảm khái, chuyện này cứ như vậy đã xong rồi? Không có bị hoài nghi, không có bị không tin, cứ như vậy liền kết thúc? Lương Nhất Nhất cảm giác hình như là mình đang nằm mơ. Ông nội và bố phải có bao nhiêu sủng cô mới có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!

    Cuối cùng cảm khái hoàn tất, Lương Nhất Nhất chỉ đưa ra một cái kết luận, đó chính là: Có thể có được người nhà như vậy chính là phúc phận tu luyện mấy đời của cô, coi như là mình đối với bọn họ tốt như thế nào cũng đều không quá mức, bởi vì.. bọn họ đáng.

    Trở lại phòng, Lương Nhất Nhất nghĩ đến một phòng đầy đồ kia của Lương Điền Tín Nhị liền ngứa tâm, tổng như có một loại cảm giác được vào bảo khố mà tay không thể động.

    Không được, phải nghĩ cách đem những vật kia trở thành của mình mới được, bằng không nghĩ đến những vật kia cứ như vậy mà bay qua trước mắt, ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

    Hai ngày nay Uông Hạo Binh đều đang rất phiền muộn, rất phát hỏa! Không biết vì cái gì? Hai ngày trước cấp trên đột nhiên truyền tin xuống, nói có người tố cáo hắn hối lộ, lệnh cưỡng chế tạm thời cách chức điều tra hắn, hơn nửa còn làm cho hắn phải ở nhà chờ tin.

    Hai ngày nay, Uông Hạo Binh tao ngộ thật đúng là một lời khó nói hết, bạn thân của hắn thấy hắn gọi điện, hoặc là nói được hai câu liền cúp điện thoại, hoặc là liền căn bản không thèm nghe máy. Giống như sợ cùng hắn nói nhiều hai câu, lập tức sẽ bị liên quan.

    Cuối cùng chỉ còn một người bạn bình thường cùng hắn quan hệ không tệ nói nhiều hai câu: "Hạo Binh a, chẳng phải bình thường anh rất không khéo sao, sao hiện tại lại hồ đồ như vậy? Loại chuyện này làm gì có người dám dính? Anh nha, trước hết nên nghĩ xem có phải là đã đắc tội người nào hay không? Hơn nữa, còn có vợ của anh, chỉ có ít chuyện nhỏ này, bảo cô ta đi nhà mẹ đẻ một chuyến chẳng phải liền xong sao? Có chỗ dựa lớn như vậy lại không dựa vào, còn muốn tìm quan hệ cái gì?"

    Hồi tưởng đến lời nói của người bạn kia, liền nhớ lại đầu tuần này, sau khi vợ mình - Lương Kiến Lan từ nhà anh vợ trở về có tiếp cú điện thoại kia, bởi vì ngày đó không có đi làm, nên lúc nghe máy hắn cũng ở bên cạnh, liền nghe rành mạch lão gia tử chính miệng nói "Nếu quản không tối vợ con, công việc kia cũng không cần làm nữa, liền thành thật ở nhà quản lý tốt vợ con mình đã rồi hãy nói."

    Chẳng lẽ lần này bị điều tra là có quan hệ với chuyện này? Còn có lúc lão gia tử giáo huấn Lương Kiến Lan, rõ ràng cho thấy đang cảnh cáo tay của hắn đã duỗi quá dài, xem ra ý tưởng tác hợp giữa Lương Văn Long với cháu gái có chút quá liều lĩnh, lỗ mãng. Uông Hạo Binh lâm vào trầm tư.

    Đang nghĩ ngợi, điện thoại rãnh rỗi hai ngày nay lúc này lại có người gọi, Uông Hạo Binh đưa mắt nhìn số điện thoại, lập tức giảm âm thanh điện thoại, đi tới cửa phòng khách nhìn thoáng qua, sau đó khép cửa phòng lại.

    Hai ngày nay Lương Kiến Lan thấy Uông Hạo Binh bị đình chức, tâm tình liền không tốt, đã ra ngoài chơi mạt chược, Uông Tiểu Bình có lớp tự học phải hơn 9h tối mới có thể trở về, hiện tại trong nhà chỉ có một mình hắn.

    Bắt điện thoại, thanh âm ỏn ẻn ỏn ẻn thông qua microphone truyền tới: "Này, Thân ái, sao chậm như vậy mới nghe? Sao hai ngày nay anh không sang chỗ em?"

    Nếu như bình thường, Uông Hạo Binh nghe xong âm thanh này, xương cốt lập tức đều xốp giòn rồi, đáng tiếc hôm nay tâm tình của hắn thật sự không được tốt, chỉ qua loa nói: "Phi Tuyết nha, hai ngày nay anh thật sự bận quá, không thể qua được, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi loạn ra ngoài, chờ anh rãnh rỗi lập tức liền qua tìm em." Nữ nhân đối diện tự nhiên là không muốn, Uông Hạo Binh không có biện pháp chỉ có thể hứa qua mấy ngày gặp lại nhất định sẽ mua cho cô một phần quà, cam đoan khiến cho cô thỏa mãn, lúc này mới cúp điện thoại.

    Sau khi Uông hạo Binh cúp điện thoại, mới ý thức tới chuyện hắn nuôi phụ nữ ở bên ngoài, ngàn vạn không thể để Lương Kiến Lan phát hiện, nhất là bây giờ, nếu như muốn làm sạch chuyện trước mắt, chỉ có thể dựa vào Lương Kiến Lan, tuy nói mấy năm nay lão gia tử đã đoạn tuyệt quan hệ với Lương Kiến Lan, thế nhưng những năm này Lương Kiến Lan cũng không ngừng lui tới bên kia.

    Tuy bên ngoài lão gia tử đã mặc kệ đứa con gái này, nhưng trên thực tế trong nhà vẫn còn những đầu kia, coi như là lão gia tử thật sự mặc kệ thì vẫn còn có Lương Kiến Nghị.

    Hắn và Lan Phi Tuyết là quen biết trong một nhà hội cao cấp ở kinh thành, lần đầu tiên thấy cô ta, Uông Hạp Binh đã bị người phụ nữ này hấp dẫn thật sâu, tuy lúc ấy cô ta chỉ là một người PR, nói dễ nghe là PR, nói khó nghe thì là gái, nhưng Uông Hạo Binh lại bị mê hồ đầu, phí hết không ít tiền tài mới có được cô ta, đến hôm nay hai người đã ở cùng một chỗ bốn, năm năm rồi, Uông Hạo Binh đã sớm bảo cô ta từ chức ở hội sở, bắt đầu ở bên ngoài mua nhà, nuôi dưỡng cô.

    Xem ra buổi tối Lương Kiến Lan trở về còn phải làm cho cô ta chạy về nhà mẹ đẻ một chuyến, nếu không cứ để mình bị điều tra thế này thì lúc nào mới lên được mặt mũi.

    Uông Hạo Binh đi ra phòng ngủ, ngồi trên ghế salon đánh giá bộ phòng hơn một trăm mét vuông này, lúc ấy mua nhà Lương Kiến Lan vẫn còn muốn mua một cái to hơn nữa đấy, hắn không có đồng ý, trong nhà tổng cộng chỉ có ba người, ở một căn nhà hơn 200 mét vuông làm gì? Khoe khoang sao? Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng may là lúc trước không có nghe cô ta, đàn bà chính là tóc dài não ngắn.

    Bất quá người như vậy cũng dễ lừa gạt, bằng không thì lúc còn trẻ sao cô ta có thể theo mình? Lương gia lão gia tử khi đó cũng đã tiến vào quân ủy rồi, chỉ bằng điều kiện trong nhà, muốn đàn ông như thế nào mà tìm không thấy? Nếu không phải vì cưới Lương Kiến Lan thì mấy năm nay làm sao mình có thể bò cao như vậy? Tuy rằng Lương Kiến Lan có một thân tật xấu, nhưng mà thật sự phải nói, Lương Kiến Lan có một ưu điểm lớn nhất chính là 'Vượng phu'.

    Bây giờ nghĩ lại đời hắn làm chính xác nhất chính là việc này. Vì vậy mấy ngày nay hắn phải đối xử với Lương Kiến Lan tốt một chút, dỗ dành cho cô ta cao hứng thì công tác của mình mới có hi vọng bảo trụ.
     
    dem co don, tieuthienthanqunpro.20000 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2019
  2. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 41: Nguyên do

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, lúc Lương Kiến Lan về nhà, Uông Tiểu Bình sớm đã ngủ từ lâu, trong phòng khách chỉ có một mình Uông Hạo Binh đang ngồi, thấy Lương Kiến Lan vào phòng liền hỏi: "Sao hôm nay lại chơi trễ vậy, cũng đã hơn mười hai giờ rồi, Tiểu Bình đã đi ngủ từ sớm, em làm khẽ một chút."

    Lương Kiến Lan cũng biết con gái không tới một tháng sẽ phải thi, gần đây rất dụng tâm học tập, vì vậy giảm thấp âm lượng nói: "Sao anh còn chưa ngủ?"

    "Đang đợi em, một người ngủ không được. Em nhanh đi rửa mặt, chúng ta về phòng nói chuyện, anh có việc muốn hỏi em." Nói xong liền đứng dậy đi về phòng trước.

    Lương Kiến Lan rửa mặt đơn giản một chút, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào phòng ngủ. Thấy Uông Hạo Binh quả nhiên còn chưa ngủ liền hỏi: "Anh muốn hỏi em cái gì, mà trễ như vậy vẫn còn chưa ngủ?"

    Uông Hạo Binh liếc bà nói: "Em nói cho anh biết chủ nhật ngày hôm đó, ở chỗ lão gia tử rốt đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Để cho lão gia tử phải tức giận gọi điện mắng chửi em." Lương Kiến Lan nghe Uông Hạo Binh hỏi, liền có chút buồn bực nói:

    "Chuyện đó thì có gì phải nói? Sao anh lại muốn hỏi cái này?"

    Uông Hạo Binh thở dài nói: "Em không nhớ sao, lúc lão gia tử gọi điện đã nói:" Nếu quản không tốt vợ con, công việc kia cũng không cần làm nữa, liền thành thật ở nhà quản tốt vợ con của mình rồi hãy nói ", ông ta nói câu đó xong, anh liền đã bị cách chức điều tra, em nói xem chuyện này có quan hệ hay không? Em mau tranh thủ nhớ lại cho anh, rốt cuộc ngày đó ở chỗ của lão gia tử đã xảy ra chuyện gì?"

    Lương Kiến Lan nghe xong lập tức nghĩ đến ngày đó Uông Tiểu Bình làm chuyện ngu xuẩn, tức giận nói: "Còn không phải là do con gái ngoan của anh làm được việc tốt, bằng không thì sao ngày đó bọn em lại có thể xám xịt trở về, còn bị lão gia tử gọi điện chửi rủa." Vì vậy cũng không giấu giếm, đem đầu đuôi ngọn gốc chuyện tốt Uông Tiểu Bình làm kể lại một lần.

    Uông Hạo Binh nghe xong tức giận đến nghiến răng, hận không thể lập tức đem Uông Tiểu Bình từ trên giường xuống đạp mấy cước, thành sự không có bại sự có thừa, nữ nhân chính là nữ nhân, chỉ biết cản trở, hóa ra nguyên nhân chính mình bị cách chức điều tra là ở chỗ này, ngươi nói ngươi trắng trợn chạy đến nhà người ta khi dễ cháu gái người ta, thì làm sao người ta có thể tha cho ngươi? Cháu ngoại là tiểu bối mà, không thể động, vậy nên cũng chỉ có thể để cho hắn - người làm cha này đưa mắt nhìn.

    Suy nghĩ cẩn thận, Uông Hạo Binh hầm hừ nói: "Đứa nhỏ này phải cẩn thận dạy bảo lại rồi, cũng quá không có ánh mắt, em nói xem, nó muốn chỉnh Lương Nhất Nhất, lúc nào ra tay không được, lại đi trong nhà người ta, trước mắt bao người hại người, đây không phải là rõ ràng làm cho người ta bắt lấy nhược điểm sao? Hiện tại thì tốt rồi, không có làm bị thương người ta, ngược lại còn làm đánh mất tất cả công việc của anh rồi, sao nó lại đần như vậy chứ?"

    "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lương Kiến Lan vội vàng hỏi.

    Uông Hạo Binh suy nghĩ một chút: "Còn có thể làm sao? Chỉ có thể đợi hai bữa nữa em dẫn Tiểu Bình đến nhà nói xin lỗi, nói vài câu dễ nghe với lão gia tử, để cho ông ấy giơ cao đánh khẽ buông tha anh chứ sao. Nha đầu Tiểu Bình kia bình thường nhìn thấy cũng thông minh, sao đến trước mặt lão gia tử lại trở nên đần như vậy? Việc lão gia tử yêu thích cháu gái mọi người cũng đều biết, nhưng tại sao Tiểu Bình ở trước mặt ông ấy lại ngay cả một chút địa vị cũng không có chứ? Tốt xấu gì Tiểu Bình cũng học tập không tệ, thế nhưng Lương Nhất Nhất chính là cái tiểu côn đồ, suốt ngày ẩu đả đánh nhau, học tập càng là không dám nhắc tới, lão gia tử lại hết lần này đến lần khác ưa thích nó đến lên trời đấy! Lòng của ông ta cũng quá lệch, đồng dạng đều là cháu gái, sao đến chỗ ông ấy lại có khác biệt lớn như vậy?"

    Uông Hạo Binh càng nói càng tức giận: "Cũng là Tiểu Bình không được việc, nếu có thể dỗ dành được lão gia tử thì tốt rồi, lúc đó thì anh đây đâu phải chỉ là một cái cán bộ cấp phó, mà đã sớm thăng lên đến cấp bậc gì rồi. Nếu em không có chuyện gì làm thì cũng đừng có mỗi ngày đều ra ngoài chơi mạt chược, liệu dỗ dành tốt người nhà mẹ đẻ của em, vậy thì thời gian của chúng ta mới qua tốt."

    "Nó cũng đã sắp phải thi tốt nghiệp, anh còn có tâm tư để cho nó đến trước mặt lão gia tử xin lỗi nhận sai? Anh không sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích thi tốt nghiệp trung học của nó sao?" Lương Kiến Lan cao giọng hỏi.

    "Bây giờ ngay cả bát cơm của lão tử cũng không bảo vệ được, thì còn có thể chú ý đến những cái khác sao, lại nói con gái sớm muộn gì cũng phải kết hôn lập gia đình, muốn bằng cấp cao như vậy để làm gì? Hơn nữa nếu nói lời xin lỗi mà cũng ảnh hưởng đến thành tích, thì tâm lý thừa nhận của nó cũng quá kém."

    Lương Kiến Lan quả thực không dám tin Uông Hạo Binh có thể nói ra lời như vậy, đây chính là thái độ của một người cha đối với con gái của mình sao?

    Uông Hạo Binh nói xong câu nói đó cũng đã hối hận, thế nhưng là hắn không thể đợi, xã hội này làm gì có ai làm quan mà sạch sẽ đây, vạn nhất thực sự bị tra ra cái gì, lúc đó tiền đồ của hắn cũng liền xong.

    "Thứ sáu tuần này em liền mang nó về nhà mẹ đẻ một lần, để nó nói xin lỗi xem lão gia tử có phản ứng gì, hai mẹ con các người hẳn sẽ không muốn nhìn thấy tôi bị cách chức đi? Nếu thật sự đến lúc đó, đừng nói là ở phòng lớn, mặc hàng hiệu, mà ngay cả cái nhà này cũng không thể giữ được."

    "Em mặc kệ, anh đi mà nói với nó, chỉ cần nó đồng ý xin lỗi thì em liền mang nó đi. Sao trước kia em lại không nhìn ra anh trọng nam khinh nữ như vậy? Có phải anh đang oán trách em không chịu sinh con trai cho anh?" Lương Kiến Lan vẻ mặt hồ nghi nhìn Uông Hạo Binh hỏi.

    Uông Hạo Binh tranh thủ phủ nhận: "Vừa rồi chính là do anh nhất thời nóng lòng nên nói sai, mặc kệ con trai hay con gái, chỉ cần là em sinh thì đều giống nhau, em cũng đừng quá để trong lòng, giờ cũng đã muộn, chúng ta mau tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi."

    Lương Kiến Lan nghe hắn giải thích xong, cũng hiểu được là như vậy, phải biết rằng, bình thường Uông Hạo Binh còn lo cho con cái hơn chính mình, vì vậy cũng không suy nghĩ thêm, lên giường ngủ.

    Uông Hạo Binh thấy bà nghe lời mình, cũng là nhẹ nhàng thở ra, chỉ là cặp mắt tam giác kia lại đổi tới đổi lui cho thấy nội tâm của hắn không được bình tĩnh.

    Sáng thứ sáu, trước bàn ăn, Lương Nhất Nhất ngáp mấy ngày liền, tối hôm qua sau khi trở về phòng cô liền muốn nghỉ ngơi, kết quả có thể là do sự việc đã được người nhà tiếp nhận, tâm tình đột nhiên buông lỏng, quá hưng phấn đến nỗi không ngủ được, cô đành phải chạy vào không gian đi luyện quyền, luyện hết trọn vẹn một buổi tối, thẳng đến luyện thuộc làu chín chiêu hai mươi bảy thức quyền pháp, mới từ không gian đi ra, nhìn qua bên ngoài, đã sắp đến 4h sáng rồi, vì vậy chỉnh đốn một chút, đeo lên phụ trọng, ra bên ngoài chạy bộ.

    Tối qua Lương Văn Long đang ở quân khu thì bị Lương Kiến Nghị gọi điện bảo về nhà, vừa vặn hai người cùng một chỗ tiếp tục luyện tập.

    Về phần lão gia tử và Lương Kiến Nghị khi nào trở về, sự tình xử lý như thế nào? Lương Nhất Nhất một mực không biết, lúc này cũng không phải là thời điểm nên hỏi.

    Hiện tại cô chỉ lo vội vàng ăn xong đồ ăn trong tay.

    Trên bàn cơm, lão gia tử và Lương Kiến Nghị tâm tình rất tốt, hai người cười mị mị nhìn Lương Nhất Nhất đang vẻ mặt mơ hồ, chỉ thấy cô một tay cầm cái bánh bao, một tay bưng chén sữa bò, ánh mắt lim dim không có tiêu cự, sau đó tay trái hướng trong miệng nhét một cái bánh bao, tay phải liền hướng trong miệng đổ sữa bò, miệng chậm rãi nhai hai cái, sau đó lại tiếp tục nhét đến trong miệng, lại đổ vào miệng.

    Đoán chừng ngay cả cô cũng đều không biết trong mồm mình là mùi vị gì! Cái này rõ ràng cho thấy là còn chưa tỉnh ngủ, bộ dạng rầu rĩ đáng yêu làm người một nhà thiếu chút nữa không kìm được cười phun.
     
    dem co dontieuthienthan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2019
  3. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    [​IMG]

    Chương 42: Bảo tiêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rốt cuộc, đợi ăn xong hai món trong tay, Lương Nhất Nhất cũng có chút tỉnh táo, thấy mọi người trên bàn ăn đều ánh mắt lòe lòe nhìn mình, mới không rõ ràng hỏi: "Ách, làm sao vậy?"

    Lương Văn Vũ nghẹn cười, vui vẻ nói: "Nhất Nhất, có phải tối qua ngủ không ngon giấc hay không? Nếu không được thì hôm nay em cứ ở nhà ngủ một giấc đi, một mình anh hai đi làm là được."

    Lương Nhất Nhất lập tức không đồng ý, đây cũng không phải là chuyện đùa: "Như vậy sao được? Đã làm việc thì sao lại có thể bỏ dở giữa chừng được chứ? Em đã hứa sẽ đi cùng anh hai thì nhất định phải làm được, đợi một lát chúng ta liền đi." Nói xong chợt nghĩ tới một chuyện: "Anh cả, đưa điện thoại của anh cho em, đợi một lát sẽ trả lại anh."

    Lương Văn Long cũng không hỏi cô muốn điện thoại làm gì, liền móc ra đưa cho cô.

    Trong phòng, Lương Nhất Nhất đem vỏ điện thoại của Lương Văn Long mở ra, lấy ra một con chíp nho nhỏ trong máy tính của mình, bỏ vào trong khe đựng thẻ điện thoại, lắp xong liền đóng vỏ lại. Mở điện thoại, nhập vào một chuỗi thông tin, sau đó nghe thử một chút, mặc dù trong ống nghe không có âm thanh, nhưng mà mạng đã được nối thông, cho thấy hiện tại trong phòng kia không có ai.

    Sau khi loay hoay xong, Lương Nhất Nhất gọi Lương Văn Long lên phòng của mình, nói cho hắn biết là cô đã thay đổi điện thoại một chút, chỉ cần đè xuống phím số một là có thể tiến hành nghe lén, đè phím số hai chính là ghi âm, sau này liền giao việc nghe lén Lương Điền Tín Nhị cho hắn. Nói xong, cũng không có đợi Lương Văn Long phản ứng, nhanh nhẹn đi ra ngoài. Để lại Lương Văn Long đang buồn bực. Sao còn chưa nói hai câu đã đi rồi?

    Lương Nhất Nhất tự nhủ trong lòng không tránh không được. Cô sợ nếu như phải giải thích, vạn nhất Lương Văn Long lại truy hỏi những thứ này là ở đâu đi ra thì phải làm sao bây giờ? Còn không bằng trực tiếp rời đi, để Lương Văn Long tự thông não, đến lúc đó coi như là đoán sai thì cũng không liên quan đến cô.

    Về phần sau khi cô đi rồi thì phản ứng của Lương Văn Long là gì đây? Chỉ có hai chứ "Im lặng"

    Lặng người một lát, Lương Văn Long cũng không có biện pháp, đành phải đi tìm Lương Kiến Nghị, tối hôm qua đột nhiên bị gọi về làm hắn vẫn còn đang hồ đồ! Lúc đó trời cũng đã tối, cũng không còn cách nào hỏi, vừa vặn hiện tại hỏi luôn.

    Lương Văn Vũ lái xe, khóe miệng treo cười, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn em gái đang ngồi kế bên ghế lái, hôm nay Lương Nhất Nhất mặc bột bộ váy dài màu trắng, trên mép váy, ống tay áo và lưng có thêu nhiều đóa hoa lài xinh đẹp. Trên chân là một đôi giày xăng-đan màu trắng miệng cá, tóc lúc này cũng đã dài đến lỗ tai, có loại tóc chải ngược tinh xảo, bộ dạng an tĩnh tựa như tiên nữ.

    Lương Văn Vũ thầm nghĩ: "Có em gái quý giá như vậy, mình làm sao có thể để con bé xảy ra chuyện gì đây? Hắn, tuyệt tối sẽ không để thêm một lần ngoài ý muốn nào xảy ra nữa. Kỳ thật Lương Văn Vũ cũng không phải kẻ ngu, trái lại chỉ số thông minh của hắn rất cao, chỉ bất quá đôi khi hắn không có chú tâm suy nghĩ mà thôi, đêm hôm đó thảo luận, trong phòng khách người nhà cũng không có phản đối hắn việc Nhất Nhất đưa cơm cho hắn.

    Hắn biết rõ Nhất Nhất bị thương cũng không phải là ngoài ý muốn, anh cả bị theo dõi, con bé lại còn bộ dạng khẩn trương như vậy muốn đi theo hắn.

    Hôm nay nó đều đã buồn ngủ đến mắt cũng không mở ra được, nhưng vẫn phải cứ muốn cùng mình đi làm, cái này đã có thể nói lên rõ ràng hết thảy vấn đề, có người muốn hại hắn, Nhất Nhất muốn đi theo để bảo vệ hắn.

    Nghĩ tới đây ánh mắt của Văn Vũ có một tia hơi chua, em gái của hắn a, sao lại có thể đối tốt với mình như vậy? Hắn đã bị cảm động đến phát khóc, làm sao bây giờ?

    Trong văn phòng, Lương Văn Vũ dụ dỗ em gái của mình:" Nhất Nhất, nhanh đi ngủ đi, đừng đọc sách, cả ngày hôm nay anh hai đều bận việc trong công ty, chỗ nào cũng không đi, nếu vạn nhất có chuyện gì, anh hai liền kêu em tỉnh, chúng ta cùng đi. "

    Kỳ thật đối với Lương Văn Vũ mà nói, Lương Nhất Nhất có thi đại học hay không đều không quan hệ, đương nhiên nếu có thể có được bằng cấp tốt thì hắn cũng sẽ không ngăn cản. Bất quá trong nhà bọn họ một không thiếu tiền tài, hai không thiếu gia thế, sau khi tốt nghiệp cũng không cần phải giống như những người khác khổ cực ra ngoài làm việc vất vả, cho dù là không làm thì cũng sẽ không khiến cô phải chịu nửa điểm ủy khuất, phía trước đã có các anh trai che mưa che gió cho cô, cô chỉ cần hưởng thụ là được rồi. Vì vậy Lương Văn Vũ chưa bao giờ cho Nhất Nhất bất luận cái gì áp lực về phương diện học tập.

    Lương Nhất Nhất nghe được Lương Văn Vũ cam đoan lúc này mới yên tâm, ngáp tiến vào phòng nghỉ.

    Lương Nhất Nhất ở trong phòng nghỉ nằm ngáy o.. o.. cũng không biết, một nhiệm vụ có tên là" Chim yến nhỏ "đang được lặng lẽ tiến hành, mục tiêu của nhiệm vụ là bảo vệ an toàn cho Lương Văn Vũ. Mà người dẫn đội lần này chính là người đàn ông có thần tình lạnh lùng lần trước đã gặp cô ở nhà hàng Maxime.

    Không đúng, là nam tử có duyên gặp cô một lần, mà cô, nửa phần lực chú ý cũng không có chia cho người ta.

    " Đội trưởng, sao phía trên lại đưa cho chúng ta nhiệm vụ đơn giản như vậy, từ khi nào mà đội của chúng ta lại thành hộ vệ rồi, cái này có phải hay không là có chút giết gà dùng dao mổ trâu? "Người nói chuyện chính là nam nhân mắt nhỏ lần trước ăn cơm cùng nam nhân lạnh lùng, hắn tên là Cổ Đông Vĩ, tuy mắt nhỏ, thế nhưng người ta thật sự ứng với câu nói của Phan Trường Giang, mắt nhỏ tụ ánh sáng nha! Là Sniper số một trong đội, kỹ thuật bắn súng hết sức lợi hại.

    Nam nhân lạnh lùng tên là Võ Chính Lương, nghe được Cổ Đông Vĩ nói liền thu hồi suy nghĩ:" Nhiệm vụ lần này là do Thủ Trưởng cao nhất trực tiếp truyền đạt, nghe nói thân phận mục tiêu rất đặc thù, bên trên đã đưa xuống tử lệnh (liều chết hoàn thành), không thể để xảy ra dù chỉ là chút sai lầm nào. Vì vậy cậu nên thu hồi tâm tư, nghiêm túc thực hiện thì tốt hơn. Ân, lấy tài liệu về xem thật kỹ, mười phút sau hành động. "

    Sau khi tiếp nhận hồ sơ, Cổ Đông Vĩ nhỏ giọng reo tít lên:" Chỉ bảo vệ có một người như vậy mà lại phải xuất động 4 người trong đội, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? "

    " Lầm bầm cái gì? Tôi bị phái đi làm hộ vệ cho người ta còn không có nói gì, câu lấy ở đâu ra nhiều lời như vậy? "Võ Chính Lương nghiêm trang giáo huấn hắn.

    Cổ Đông Vĩ nghe xong lập tức mở to hai mắt nhìn, nhưng là cho dù hắn có trừng thế nào, thì cặp mắt nhỏ kia cũng không lớn hơn được bao nhiêu:" Đội trưởng, ngay cả anh cũng phải đi sao? Hắc hắc, vậy tôi đây liền không nói gì, lập tức đi chuẩn bị."Nói xong liền chạy bộ ra văn phòng.

    Vì sao sau khi Cổ Đông Vĩ nghe nói đội trưởng cũng phải đi thì lại không tiếp tục lên tiếng đây? Cái này cũng phải nói đến đội của bọn hắn, bọn hắn đều là những binh sĩ rất đặc thù, không phải chỉ vì bọn hắn là bộ đội đặc chủng, mà chính là vì tính thần bí của đội ngũ này, người biết rõ đội của bọn hắn rất ít, tuy rằng hằng năm trong đội đều chọn những binh sĩ ưu tú để bổ sung, nhưng những người được tuyển chọn không biết là bọn họ sẽ được phân đi đâu, cho dù là được chọn thì cũng chỉ là binh sĩ dự bị, không được tiếp xúc đến trọng tâm. Mà binh sĩ dự bị phải trải qua trùng trùng điệp điệp khảo nghiệm mới có thể tiến nhập vào đội. Đội bộ đội đặc chủng này tên gọi là Kỳ Lân.

    Đội viên chính thức bên trong Kỳ Lân tính thêm đội trưởng và ủy viên chính trị, thì tổng cộng có tất cả 22 người, mỗi người đều có sở trường riêng của chính mình, ví dụ như Lưu Cẩm Châu là lái xe. Lâm Dương lại giỏi về tốc độ, trong đội còn có một người tên Nhiếp Khúc Tinh, am hiểu nhất chính là gỡ Bom, tóm lại tất cả 22 người đều có sở trường riêng.

    Thế nhưng khi những người này nói đến sở trường của mình, cũng không dám xưng là thứ nhất, chung quy cũng không phải là do bọn hắn khiêm tốn, mà là vì - mà là vì - đội trưởng Võ Chính Lương của bọn hắn chính là một cái đồ siêu cấp biến thái.

    Lúc trước lão đội trưởng của Kỳ Lân xuất ngũ, cấp trên để cho Võ Chính Lương tiếp nhận vị trí đội trưởng, thế nhưng chỉ là một cái 21 tuổi mao đầu tiểu tử, người nào phục ngươi?

    Võ Chính Lương tỏ vẻ: Bệnh không phục này tốt nhất cần phải điều trị, không phục thì tôi liền đánh cho cậu phục, đánh đánh cậu liền bội phục.

    Ngươi nói ngươi am hiểu xạ kích, hắn liền dùng súng nói chuyện, giết ngươi trong nháy mắt.

    Ngươi nói ngươi võ nghệ cao cường, vậy hắn liền một đấm đánh ngươi bất tỉnh.

    Ngươi nói ngươi am hiểu kỹ thuật lái xe, cũng được, vậy hắn liền lái xe chạy cho ngươi mộng.

    Ngươi nói ngươi am hiểu ẩn núp, vậy ta liền ở trong rừng nguyên thủy nằm sấp vài ngày, cam đoan không đói chết ngươi, chỉ đói chóng mặt ngươi.

    Thật sự là không ai sánh bằng, có một người mới tới không rõ tình huống, tôi không tỷ võ chỉ so văn đấy, kết quả hắn liền làm tiểu tử mới tới vừa nhìn thấy giấy liền nôn, trông thấy bút liền chóng mặt.

    Về sau đợi cậu ta khôi phục bình thường mới nói một câu, làm cho mọi người suy nghĩ sâu xa không thôi, cũng may là tôi không có so mặt với đội trưởng, nếu như thực sự so, thì hẳn là về sau tôi cũng không có mặt mũi gặp người.

    Vì vậy, những chuyện này liền qua miệng của những lão binh này một năm một năm truyền xuống dưới.

    Kết quả, kết quả, liền hình thành nên một đoạn truyền kỳ: Kỳ Lân đội trưởng, không ai sánh bằng.

    Ngươi nói xem, ngay cả đội trưởng không ai sánh bằng cũng phải đi làm hộ vệ rồi, thì Cổ Đông Vĩ hắn còn có thể nói cái gì. Đương nhiên là phủi mông lập tức đi làm rồi.
     
    tieuthienthan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2019
  4. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    [​IMG]

    Chương 43: Lễ vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn đi rồi, Vũ Chính Lương mới cầm tư liệu của mục tiêu xem kỹ càng, sau nửa ngày cũng không nói một câu.

    Mười phút sau, Cổ Đông Vĩ cùng hai người được phân công làm nhiệm vụ lần này là Lưu Cẩm Châu và Lâm Dương tập hợp hoàn tất, hội hợp với Vũ Chính Lương, lên xe thẳng tiến vào trong thành phố. Lưu Cẩm Châu lái xe, Vũ Chính Lương hỏi: "Tư liệu đã xem rồi sao? Kỳ thật nhiệm vụ lần này rất đơn giản, mục tiêu chúng ta cần bảo vệ sinh hoạt vô cùng có quy luật, mỗi ngày cơ bản chỉ đi hai nơi đó là công ty và trong nhà, vì vậy lần này Lưu Cẩm Châu và Lâm Dương chịu trách nhiệm mỗi ngày giữ an toàn trên đường hắn đi làm, Cổ Đông Vĩ trà trộn vào trong công ty hành sự tùy theo hoàn cảnh. Có vấn đề gì hay không?" Ba người cùng kêu lên không có vấn đề.

    Cổ Đông Vĩ thấy hắn chỉ nói nhiệm vụ của 3 người, liền đến trước mặt Vũ Chính Lương nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, sao chỉ có mình chúng ta làm, vậy còn anh làm cái gì?"

    Vũ Chính Lương vốn không muốn để ý hắn, không biết nghĩ tới điều gì, vì vậy mở miệng đáp: "Đi loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn có khả năng tạo thành thương tổn tới hắn. Các cậu cũng phải nghĩ, liền một chuyện nhỏ như vậy, Thủ trưởng cao nhất lại muốn giao nhiệm vụ cho tôi, điều này chứng tỏ cái gì? Cho thấy trong chuyện này còn có ẩn tình khác, vì vậy các cậu không được phớt lờ, nhất là Cổ Đông Vĩ cậu, đừng xem nhiệm vụ lần này không ra gì. Nhiệm vụ này cũng chỉ có thời gian là 3 ngày, ngàn vạn đừng để cho tôi xảy ra cái gì ngoài ý muốn." Ba người nghe đội trưởng trịnh trọng nói, đều vội vàng gật đầu xác nhận.

    Một giờ chiều, bên trong Lương Thành Quốc Tế, Cổ Đông Vĩ thông qua tai nghe báo cáo với Vũ Chính Lương, mục tiêu hết thảy bình thường. Giờ phút này hắn đang mặc một bộ đồng phục bảo an của công ty, thư thư phục phục ngồi ở trong phòng quan sát, cũng không biết hắn vào đây bằng cách nào.

    "Anh hai, em muốn ra ngoài một lát, ngày mai là sinh nhật của mẹ, em còn chưa có mua quà cho mẹ, anh có muốn đi cùng với em hay không?" Lương Nhất Nhất ở trong phòng nghỉ ngủ trọn vẹn một buổi sáng, giữa trưa ăn qua loa một chút cơm, bỗng nhiên nghĩ đến còn chưa có mua quà sinh nhật cho mẹ. Chuyện này cũng không thể trì hoãn, vì vậy liền muốn kêu anh hai đi cùng mình, để hắn ở công ty một mình làm cô có chút không an lòng, vạn nhất anh hai tạm thời có việc phải đi ra ngoài thì phải làm sao? Vậy thì chẳng phải là hắn sẽ gặp nguy hiểm sao?

    Hai ngày nay Lương Văn Vũ bận rộn cũng đã sớm đem chuyện này quên rồi, vì vậy vội vàng gọi điện nội tuyến phân phó cho Dương trợ lý, an bài tốt hết thảy việc chuẩn bị sinh nhật cho Minh Huệ Tâm.

    "Đi thôi, cùng đi, em chuẩn bị muốn mua quà gì cho mẹ?" Lương Văn Vũ hỏi.

    "Còn không biết, không phải lần trước anh nói bên trong cửa hàng Tắc Linh mới mở cái gì cũng có sao? Chúng ta qua chỗ ấy đi dạo, nói không chừng sẽ có thể tìm được lễ vật hợp ý."

    "Tốt vậy đi Tắc Linh." Lương Văn Vũ gật đầu đáp.

    Vũ Chính Lương đang ở trong quán cà phê đối diện Lương Thành Quốc Tế uống cà phê, bên tai liền truyền đến âm thanh hưng phấn của Cổ Đông Vĩ: "Đội trưởng đội trưởng, anh đoán tôi thấy được người nào? Là cái tiểu mỹ nữ lần trước ở nhà hàng kia gặp được, mục tiêu đang muốn cùng cô ấy đi ra ngoài." Vũ Chính Lương không có phản ứng gì quá lớn, bình tĩnh tính tiền rời đi, ngồi vào trong ô tô, phân phó hai người trên xe, đuổi theo mục tiêu nhiệm vụ.

    Trên quảng trường lầu ba của quốc tế mua sắm Tắc Linh, Lương Nhất Nhất đã cùng Lương Văn Vũ đứng tại quầy này mấy phút rồi, Lương Văn Vũ muốn mua trang sức đeo người cho Minh Huệ Tâm, thế nhưng lại không biết nên chọn dạng nào, Lương Nhất Nhất nói chọn ngọc, rất thích hợp người đẹp ưu nhã như mẹ Minh, Lương Văn Vũ lại không nghĩ như vậy, nhưng là chọn tới chọn lui cũng không thấy cái nào có thể được, vừa rồi quản lý của cửa hàng phỉ thúy Lương Duyên này có nói với bọn họ trong tiệm còn có mấy món trân quý không có mang ra, ông ta có thể để người đi lấy đến cho bọn họ xem một chút, bất quá giá cả sẽ cao một chút, nếu như cần, liền chờ một chút, lập tức sẽ có người mang tới đây, Lương Văn Vũ đồng ý.

    Kết quả quả nhiên rất nhanh, hơn nữa đồ trang sức phỉ thúy lấy ra xác thực rất đẹp, trong đó có một cặp vòng tay loại cao băng, vòng tay này có tính chất tinh tế trơn bóng tỉ mỉ, màu sắc càng là tươi đẹp ướt át, Lương Nhất Nhất nhìn thấy cũng nhịn không được muốn mua lấy một đôi đeo lên. Lương Văn Vũ cũng hiểu được vòng tay này không tệ, vì vậy lập tức quét thẻ trả tiền, mua đi.

    "Nhất Nhất, hiện tại em đã có mục tiêu gì chưa? Anh hai

    Thế nhưng là đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi." Lương Văn Vũ hỏi.

    "Anh hai, tình huống của anh và em có chút bất đồng, bây giờ em còn đang phải đến trường, còn đang ăn trong nhà dùng trong nhà đấy, nếu là lại dùng tiền trong nhà mua lễ vật, vậy thì cũng không có ý nghĩa, vì vậy tlem muốn tìm một thứ vừa có thể thể hiện tâm ý của em, nhưng lại không cần phải tiêu rất nhiều tiền." Lương Nhất Nhất nói rất nghiêm túc.

    Lương Văn Vũ nhìn xem biểu lộ trịnh trọng của em gái, đưa thay sờ sờ tóc của cô, cười nói: "Nhất Nhất, anh hai cho em thì sẽ là của em, người ở nhà cũng đều nghĩ như vậy, nếu như tương lai anh hai già rồi, không thể kiếm được nhiều như trước, đến lúc đó Nhất Nhất lại kiếm tiền cho anh hai tiêu không được sao?

    " Được, đến lúc đó em sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, cho anh và người nhà, tùy tiện tiêu. "Lương Nhất Nhất tươi cười đáp. Tuy rằng cô biết rõ, chỉ bằng việc hiện tại công ty đang phát triển như thế này, thì anh hai vĩnh viễn cũng sẽ không thiếu tiền. Anh hai nói như vậy cũng chỉ là không muốn trong lòng cô có gánh nặng mà thôi.

    Vừa nói chuyện, hai người đã đi dạo tới tầng 5, Lương Nhất Nhất mắt sắc phát hiện ra một một cửa hàng làm gốm ở góc đông bắc, cô vội vàng kéo Lương Văn Vũ đi vào, trong tiệm cũng không có nhiều khách lắm, người phục vụ thấy có người đi vào liền vội vàng dặn dò, rất nhanh liền đi lên giới thiệu tiệm này:" Tiệm này của chúng tôi có thể chế tạo vật phẩm theo yêu cầu, cũng có thể để cho khách nhân tự tay chế tác, bất quá cần phải thu thêm một ít phí thủ công và nguyên liệu. Hai người xem muốn cần loại nào chế tác? "Lương Nhất Nhất lập tức đáp trả:" Muốn tự mình làm lấy, hiện tại liền làm. "

    " Được, mời tới công phòng cùng tôi, tôi giúp cô an bài một vị sư phụ, dạy cô cách sử dụng những thứ này. "Người phục vụ này rất nhanh liền an bài một sư phụ cho bọn họ, hơn nữa còn nói cho Lương Nhất Nhất biết việc mà cô quan tâm nhất, bởi vì trong cửa hàng này sử dụng máy sấy công nghệ khoa học đỉnh cao, vì vậy sau khi chế tạo xong, buổi sáng ngày mai liền có thể đến lấy. Vì vậy Lương Nhất Nhất và Lương Văn Vũ ở trong tiệm gốm này bắt đầu hành trình sáng tác của bản thân.

    Chờ sau khi đi ra, cũng đã hơn 5 giờ chiều, Lương Văn Vũ liền đi công ty cầm tài liệu văn bản cần xem, rồi lái xe cùng Lương Nhất Nhất trở về đại viện.

    " Đội trưởng, dọc theo con đường này quả thật là có người cũng đang theo dõi mục tiêu, xem ra cũng là đã qua huấn luyện, thủ pháp theo dõi vô cùng chuyên nghiệp. "Lâm Dương nói.

    " Cẩn thận điều tra lai lịch của hắn. "Vũ Chính Lương nói." Vừa rồi Cẩm Châu đã theo sau rồi. "Lâm Dương nói.

    Một giờ sau:" Đội trưởng, hắn đã tiến vào tầng 38 của Thịnh Thế Quốc Tế, chính là chỗ đối diện trước mặt Lương Thành Quốc Tế. Hiện tại tôi phải làm sao. "

    " Cậu trước về đại viện bên này tụ họp cùng Lâm Dương, đây là nhóm người mà trong tư liệu nhắc tới, vẫn không thể động. "

    " Được, vậy tôi lập tức trở lại."Lưu Cẩm Châu lập tức đáp.
     
    tieuthienthan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2019
  5. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 44: Nhắc nhở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn tối xong, Lương Nhất Nhất bị lão gia tử gọi vào thư phòng, Lương Nhất Nhất rót một chén nước nóng đưa cho lão gia tử: "Ông nội, chuyện tối hôm qua thế nào, bên trên có dặn dò gì không?"

    Lão gia tử nhận nước, uống một ngụm mới nói: "Ta gọi con tới đây chính là vì chuyện này. Trong danh sách kia con đã nhìn kỹ hay chưa?"

    Lương Nhất Nhất đáp: "Không có, lúc ấy con cũng không có tâm tư nhìn kỹ người nào nha!"

    Lão gia tử nghe cô nói như vậy, cho rằng lúc ấy là do cô vụng trộm chạy vào thư phòng người ta, sợ hãi bị phát hiện nên mới không có nhìn kỹ.

    Lời này bất luận đổi thành ai nghe vào, hắn cũng sẽ nghĩ như vậy, dù sao đây là nhân chi thường tình!

    Thế nhưng là Lương Nhất Nhất không tâm tình xem, thuần túy là bởi vì sợ bị người nhà hoài nghi nên mới không có tâm tình đi xem. Cho nên nói, có chút hiểu lầm tốt đẹp là từ như vậy mà ra.

    Vì vậy thần sắc của lão gia tử hơi có chút kích động nói ra: "Tối hôm qua chúng ta ở chỗ Thủ trưởng nghiên cứu danh sách kia, ngoại trừ Trương Kính Nghiệp, bên trong còn có hai cái quan viên cấp phó tỉnh, đã được chứng minh đúng là bị Lương Điền Tín Nhị thu mua, bởi vì trong hai phần tài liệu văn bản con cầm về, phía trên có chữ ký của chính tay bọn họ viết.

    Vì vậy Thủ trưởng nghe xong đề nghị của chúng ta, cũng đã bắt được bằng chứng xác thực, đã đồng ý vào ngày thứ hai, sau khi bắt được kẻ muốn ám sát anh hai con mới động thủ bắt Lương Điền Tín Nhị, hơn nữa Thủ trưởng đã phái ra binh sĩ tốt nhất của bộ đội đặc chủng đi theo bảo vệ anh hai con, việc này con có thể yên tâm rồi chứ?" Lão gia tử nhìn xem đứa cháu gái mà mình yêu thích nhất, không che dấu được sự tán thưởng trong mắt, nghĩ đến tối hôm qua lúc cô phân tích sự việc từ ngữ rõ ràng, hơn nữa còn có thể quyết đoán đem công lao giao cho người nhà, thật sự là làm người ta lau mắt nhìn!

    "Ông nội, người xác định hắn có thể bảo vệ được an toàn cho anh hai sao? Con không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào phát sinh với người nhà của mình, nếu như hắn không thể làm được, vậy thì còn không bằng để hắn ở đâu thì về chỗ ấy, đỡ phải vướng chân vướng tay." Lương Nhất Nhất nghiêm túc nói.

    Vì vậy lão gia tử cũng thu đi vẻ mặt tươi cười, trịnh trọng nói: "Con yên tâm đi Nhất Nhất, Văn Vũ cũng là cháu trai mà ta yêu thương, nếu như không phải nắm chắc, ta nhất định sẽ không yên tâm giao vấn đề an toàn của cháu trai cho một người ngoài, người ta thế nhưng là đội trưởng bộ đội đặc chủng, lúc nguyên thủ quốc gia xuất ngoại phỏng vấn cũng đã từng không dưới một lần, chịu trách nhiệm an toàn của lãnh đạo, bằng không thủ trưởng sao có thể phái hắn đến bảo vệ anh hai con, người khác muốn có đãi ngộ này cũng muốn không được, lại nói lần này cũng không phải chỉ có mình hắn chịu trách nhiệm chuyện của anh con. Con yên tâm đi."

    Lương Nhất Nhất trong lòng tự nhủ: Trách không được xế chiều lúc đi cửa hàng, cô liền cảm thấy có chút không đúng, nhìn mấy lần cũng không tìm được ánh mắt đang chăm chú trên người mình, xem ra người này vẫn có chút thực lực, như vậy thì mình cũng có thể thả lỏng một chút.

    "Vậy mấy người trong nhà được phái đi cũng nên cho rút về, đã có cao thủ đi theo bên người anh hai thì mấy người kia có vẻ hơi dư rồi, đừng để đến lúc thời khắc mấu chốt sinh ra phiền toái không cần thiết, chuyện này cũng không phải là nhiều người thì sẽ an toàn hơn."

    "Ông đã để cho bọn họ lui về. Có đôi khi ông cũng thật tò mò, con là ở chỗ nào học được những bổn sự này? Có thể phát hiện trong nhà phái người bảo hộ đi theo, lại còn có thế chạy đến trong mật thất phòng thủ nghiêm ngặt trong phòng người ta trộm ra những đồ vật trọng yếu như vậy. Anh cả con thế nhưng là nói, biệt thự kia của Lương Điền Tín Nhị xung quanh tất cả đều có cameras giám sát và bảo vệ, hắn ở bên ngoài đi vòng vo hai buổi tối cũng không có dám dễ dàng đi vào, con làm như thế nào vào được? Hay là con cùng ông nội nói một chút, giải đáp nghi hoặc của ông nội, ông nội cam đoan không nói cho bất luận kẻ nào, để cha của của con tự đoán, để cho hắn có đoán như thế nào cũng đoán không ra được, con có chịu không?" Lão gia tử vẻ mặt thần bí lại gần Lương Nhất Nhất hỏi, nói xong còn dùng sức mở trừng hai mắt, biểu lộ như đang chờ chia sẻ bí mật nhỏ.

    Lương Nhất Nhất phốc xích một tiếng cười ra tiếng, ông nội này của cô cũng quá trêu chọc rồi, quả thực tựa như cái Lão Ngoan Đồng (lão luyện; già dặn kinh nghiệm). Suy nghĩ một chút, về sau mình làm việc không chừng còn cần phải có lão gia tử yểm trợ, cho hắn biết điểm tình hình thực tế cũng không phải là không thể được, vì vậy nói: "Cũng không phải là không thể nói với người, chỉ cần nhìn thấy người đối tốt với con như vậy con cũng không thể gạt người, nhưng là chuyện này có chút không tưởng tượng được, con sợ cho dù có nói ra người cũng không tin nha."

    Lão gia tử vội vàng tỏ thái độ: "Con nói, ông nội cam đoan không nghi ngờ."

    "Chắc người vẫn còn nhớ rõ việc lần trước con nằm viện đi? Không phải ngày đó con bị thương liền hôn mê một buổi tối sao? Đối với bác sĩ nói chính là hôn mê bất tỉnh, nhưng với con lại chính là một giấc mộng, mấy thứ này chính là học được trong mộng đấy. Chờ sau khi tỉnh lại, những thứ trong mộng kia đều đã khắc rõ ràng ở trong đầu con rồi, người cũng biết gần đây con đều đang tại rèn luyện, chính là vì muốn đem những thứ kia rèn luyện." Nói xong ánh mắt chăm chú nhìn lão gia tử đã có điểm mơ hồ.

    "Không còn nữa? Cái này là xong rồi?" Lão gia tử trừng tròng mắt hỏi. Lương Nhất Nhất liền chưng ra một bộ: Vậy chứ người còn muốn nghe thêm cái gì nữa.

    "Giỏi lắm xú nha đầu, con đang xem ông nội của con là trò cười có đúng không? Còn nằm mơ học đấy, có bản lĩnh con liền mơ một cái như vậy nữa cho ta xem?" Nói xong, khoát tay áo "Được, không muốn nói thì thôi, ta cũng không hỏi, ông nội đã lớn bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể sống thêm được mấy năm? Biết rõ những thứ kia cũng không có làm được gì, chỉ cần mấy người các ngươi đều sống tốt là ta đã thấy đủ." Lão gia tử vẻ mặt biểu lộ: Xem ta có bao nhiêu tri kỷ, nhìn xem Lương Nhất Nhất.

    Lương Nhất Nhất trong lòng tự nhủ đã sớm biết nói cũng sẽ không có người tin, nhưng quả thật là cô cũng không có nói bậy có được hay không? Không phải công việc kiếp trước hiện tại đối với cô chính là một giấc mộng sao? Bất quá bản thân chỉ có thể lựa chọn nói một ít bộ phận mà thôi.

    "Con còn chưa nói đến cùng chỗ anh hai con phải làm sao đây?" Lão gia tử hỏi.

    "Mấy ngày nay con thấy dường như trong lòng mẹ có tâm sự, mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, nhất định là đang lo lắng cho anh hai, đương nhiên khẳng định cũng lo lắng cho con, như vậy con nhất định phải bảo đảm cho anh hai an toàn mới có thể yên tâm, như vậy mẹ sẽ an tâm." Lần này chuyện trong nhà phát sinh cũng không có gạt Minh Huệ Tâm, bao gồm chuyện Uông Tiểu Bình cấu kết ngoại nhân bà cũng được tận mắt nhìn thấy. Vì vậy khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.

    Thế nhưng sao Nhất Nhất có thể làm cho chuyện bà lo lắng xảy ra đây? Có thể sinh hoạt trong nhà này, là chuyện may mắn mà cô luôn chờ đợi trước khi chết, cô, Lương Nhất Nhất cũng có người thân, hơn nữa còn là người thân sủng ái chính mình đến cùng, những người thân này cô đều muốn bảo vệ, ai cũng không được phép tổn thương.

    "Vốn không nên để cho mẹ con biết rõ những chuyện này, thế nhưng nếu như không cho nó biết để đề phòng, chẳng may lại trúng kế của người khác thì làm sao bây giờ? Nó lo lắng cũng là bình thường, nếu như con không có việc gì thì bồi nó, cũng may chỉ còn có hai ngày là có thể giải quyết chuyện này, đến lúc đó nó cũng liền có thể thả lỏng rồi."

    Lương Nhất Nhất chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói với lão gia tử:

    "Đúng rồi ông nội, còn có một việc, người nhớ nhắc nhở anh cả của con, trong biệt thự của Lương Điền Tín Nhị có một nữ nhân kêu Anh Tử, thân phận của cô ta có lẽ còn cao hơn so với Lương Điền Tín Nhị, bởi vì Lương Điền Tín Nhị rất có kiêng kỵ với cô ta, hơn nữa có lẽ nữ nhân này thân thủ rất tốt, để cho bọn họ lúc hành động phải cẩn thận cô ta" Bởi vì sợ phiền phức tiếc lộ sự tình ra ngoài, thủ trưởng đã phái người trong đội Lương Văn Long chấp hành nhiệm vụ truy bắt lần này, tổng lại làm cho Lương Văn Long đảm nhiệm đội trưởng hành động.

    Lão gia tử nghe xong rất nghiêm túc nhẹ gật đầu: "Ông sẽ nói cho hắn biết, con yên tâm."

    Lại cùng lão gia tử ở thư phòng ngây người một lát, Lương Nhất Nhất thấy thời gian không còn sớm liền cùng lão gia tử nói ngủ ngon, sau đó trở về phòng.

    Nhìn bóng lưng đi ra của Lương Nhất Nhất, lão gia tử mới nhớ đến những lời vừa rồi Lương Nhất Nhất nói, ở trong mộng học được sao? Cũng có lẽ, Nhất Nhất không có nói dối!
     
    tieuthienthan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2018
  6. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 45: Hận ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau buổi tự học, Uông Tiểu Bình tan học về nhà, có chút buồn bực, bởi vì người luôn luôn yêu thích chơi mạt chược như mẹ vậy mà lại không có ra ngoài, mà đang ngồi trên ghế salon xem tivi, ngay cả bố cũng ngồi trong phòng khách, cảm giác giống như là đang đợi cô tan học. Lương Kiến Lan thấy rốt cuộc con gái đã về liền vẫy tay kêu: "Tiểu Bình, tới đây ngồi một lát, sao hôm nay về muộn như vậy? Mẹ ở đây chờ con thật lâu."

    Uông Tiểu Bình chầm chậm đi qua hỏi: "Hôm nay mẹ chờ con chắc là có chuyện gì đúng không?"

    Lương Kiến Lan đối với ngữ khí lãnh đạm của cô cũng không có để trong lòng, nói: "Không phải là mẹ tìm con có chuyện, mà là ba muốn thương lượng với con ít chuyện."

    Lúc này Uông Hạo Binh mới nói chuyện: "Tiểu Bình a, ngày mai là sinh nhật của mợ cả con, đúng lúc là thứ bảy con cũng không cần đi học, ta định cả nhà cùng đi qua mừng sinh nhật cho mợ cả con, con có ý kiến gì không?"

    Uông Tiểu Bình vẻ mặt nghi hoặc, những năm qua sinh nhật của Minh Huệ Tâm, đều là cô cũng mẹ đi, cho tới bây giờ bố cũng không có đi qua, tại sao năm nay bố lại muốn thu xếp như vậy? "Con không có vấn đề gì, thế nhưng hai ngày trước ông ngoại có gọi điện nói một nhà chúng ta không được phép bước qua cửa nhà người ta, con sợ đi lại bị đuổi về."

    Uông Hạo Binh nghe xong lời này vẻ mặt lúng túng: "Vì vậy chúng ta mới phải đi a, đến lúc đó con xin lỗi lão gia tử, dỗ dành cho ông ấy cao hứng, lại đi theo bồi Lương Nhất Nhất, như vậy thì làm sao ông ấy có thể đuổi chúng ta ra?"

    "What? , để con xin lỗi? Còn muốn dỗ dành ông ngoại cao hứng? Còn phải theo bồi Lương Nhất Nhất? Tại sao con phải nói xin lỗi? Con làm sai việc gì mà phải xin lỗi? Bố, người có bệnh đúng không? Hay là lỗ tai của con có tật?" Uông Tiểu Bình vẻ mặt không dám tin hỏi.

    "Con hỏi con làm sai việc gì rồi hả? Chuyện mình làm chẳng lẽ con lại không biết? Nếu không phải con gạt chân bảo mẫu nhà người ta, muốn làm cho Lương Nhất Nhất bị phỏng, thì ông ngoại con sẽ gọi điện chửi mắng chúng ta một trận sao? Lại còn không biết xấu hổ nói mình không sai? Con không sai, chẳng lẽ là lỗi của ta?" Uông Hạo Binh tức giận vỗ một chưởng lên bàn, nghiêm nghị quát hỏi.

    "Con lúc nào muốn làm Lương Nhất Nhất bị phỏng, đó là do bảo mẫu không cẩn thận, bà ta vu hãm con đấy, không có liên quan tới con, con.." không đợi cô nói xong, Uông Hạo Binh đã cắt đứt.

    "Ngừng, ngừng ngừng, lời con tự nói ra con có đã có thể tin chưa? Con còn có ý định muốn ở đây gạt ta? Con là hạng người gì chẳng lẽ người làm cha như ta lại không biết? Ta nói, con nhất định phải đi xin lỗi ông ngoại và Lương Nhất Nhất, nếu như con không muốn bị người ta đuổi ra khỏi cái nhà này cho ngủ ngoài đường." Uông Hạo Binh nói xong quay người trở về phòng ngủ.

    "Mẹ, cha nói lời này là có ý gì? Cái gì mà không muốn bị người ta đuổi ra? Làm sao chúng ta có thể bị người ta đuổi ra?" Uông Tiểu Bình vội kéo tay Lương Kiến Lan hỏi gấp.

    Lương Kiến Lan thở dài: "Con suốt ngày đi sớm về trễ nên không biết chuyện trong nhà thì cũng không phải là lạ, ba con tạm thời bị cách chức điều tra, ông ấy cảm thấy việc này có thể là do con ở chỗ mợ cả chọc giận ông ngoại, vì vậy mới khiến cho người điều tra cha con, nên mới nói cho con đi xin lỗi ông ngoại cùng bọn họ, bằng không nếu thật sự bị điều tra, vậy cha con liền có thể bị mất việc."

    "Tại sao có thể như vậy? Ông ngoại cũng thật quá độc ác, sao ông ấy có thể đối xử với chúng ta như vậy? Nhất định là do Lương Nhất Nhất nói hưu nói vượn, ông mới có thể tức giận như vậy, đều là do nó." Tiểu Bình nghiến răng nghiến lợi mắng.

    "Tiểu Bình, con nghe cha con ngày mai hạ thấp nhận sai một cái, bằng không nếu cha con thật sự bị mất việc, vậy thì sau này chúng ta phải làm cách nào để mà sống đây." Nói xong, Lương Kiến Lan lại đứng lên nói: "Coi như là vì chính con, lần này con cũng phải đi xin lỗi, con suy nghĩ cho kỹ đi!"

    Lương Kiến Lan đi nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại một người Uông Tiểu Bình, nghĩ đến ngày mai phải đi xin lỗi, trong lòng cô liền đem Hầu Kiệt mắng đến thậm tệ, còn nói muốn giúp mình báo thù giết Lương Nhất Nhất, kết quả Lương Nhất Nhất chỉ ở viện mấy ngày liền không sao, quả thực chính là phế vật, nếu như lần trước Lương Nhất Nhất chết rồi, hiện tại làm gì còn đào đâu ra nhiều việc như vậy, đáng tiếc hiện tại lại tìm không thấy người, cũng không biết hắn đã chạy đi đâu.

    Kỳ thật, nếu không phải Uông Tiểu Bình bị Uông Hạo Binh dồn ép đi Lương gia xin lỗi, cô đối với Hầu Kiệt cũng là tương đối có mấy phần hảo cảm.

    Nói đến hai người họ cũng là ngẫu nhiên quen biết, năm học mới vừa khai giảng vài ngày, Uông Tiểu Bình ngủ dậy muộn, không có bắt kịp xe bus, mắt thấy đã sắp bị muộn, vừa lúc bị Hầu Kiệt đang lái mô-tô thấy được, nói muốn đưa Uông Tiểu Bình đi học, Uông Tiểu Bình lúc ấy đang nóng vội cũng không có nghĩ nhiều liền lên mô-tô của Hầu Kiệt, hơn nữa vừa kịp đến trường trước giờ học, Uông Tiểu Bình nói muốn cảm ơn Hầu Kiệt cho thật tốt, kỳ thật lúc ấy cô nói một câu như vậy cũng không phải là lời quá đáng, chỉ là khách khí, không nghĩ tới Hầu Kiệt liền nói: "Vậy em lưu lại số điện thoại cho anh đi, nếu không thì anh làm sao có thể tìm được em." Không có biện pháp, Uông Tiểu Bình cứ như vậy liền trao đổi số điện thoại với Hầu Kiệt.

    Kết quả, sau khi chuyện này qua ba, bốn ngày, Uông Tiểu Bình nhận được điện thoại của Hầu Kiệt, hắn hẹn cô đi chơi, Uông Tiểu Bình lấy lý do phải học bài nên không thể đi, lúc này Hầu Kiệt liền nói: "Dù sao học tập nhiều sẽ dễ dàng sinh ra mệt nhọc, dù sao em cũng nên cho mình buông lỏng một chút, hơn nữa anh cam đoan sẽ đưa em về nhà trước 9h tối."

    Uông Tiểu Bình nghĩ dù sao nam nhân này thoạt nhìn cũng không giống người xấu, đi sớm cũng đỡ phiền phức hắn đến dây dưa, cho nên hai người liền hẹn tại buổi tối cuối tuần, Hầu Kiệt ở trước mặt cô biểu hiện tương đối là người có phong độ, hơn nữa còn tiêu tiền hào phóng, Uông Tiểu Bình đối với cái nhìn về hắn cũng có cải biến, về sau thường xuyên qua lại liền trở thành thân quen.

    Có một lần Uông Tiểu Bình cùng Hầu Kiệt ở quán bar uống rượu, liền nói đến Lương Nhất Nhất, cô đem thân phận của mình và Lương Nhất Nhất thay đổi, nói Lương Nhất Nhất chính là một người bại hoại, ác độc, không gì không làm, còn mình chính là Bạch Liên Hoa bị khi dễ, còn nói nếu có người có thể giúp cô giáo huấn Lương Nhất Nhất một lần thì thật tốt, cũng để cho Nhất Nhất bớt cũng ở trước mặt ông ngoại châm ngòi ly gián, ảnh hưởng tới cảm giác của ông ngoại đối với một nhà mình, kết quả Hầu Kiệt nghe xong Uông Tiểu Bình nói liền biểu hiện lòng đầy căm phẫn: "Loại người này làm sao chỉ có thể giáo huấn một lần là xong rồi, phải làm cho cô ta không còn có thể xuất hiện trước mặt em, em mới có thể an toàn." Uông Tiểu Bình nói: "Nhưng cô ta lại là biểu muội của em, ra tay quá độc ác không tốt lắm đâu?" Hầu Kiệt nói: "Em yên tâm, việc này nếu tra ra cũng sẽ không liên lụy đến em, em chỉ cần nói cho anh biết cô ta xuất hiện ở đâu là được rồi, cam đoan sẽ không để ai hoài nghi em."

    Lúc ấy xác thực là Uông Tiểu Bình có hơi do dự, bởi vì cô biết ý tứ chân chính của câu nói không để Lương Nhất Nhất xuất hiện trước mặt mình là gì, thế nhưng là vừa nghĩ tới thái độ của lão gia tử đối với Lương Nhất Nhất, liền hạ quyết tâm, đem chuyện Lương Nhất Nhất muốn tham gia sinh nhật bạn bè nói cho Hầu Kiệt, vì vậy mới có những chuyện phát sinh về sau.
     
    tieuthienthan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2018
  7. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    [​IMG]



    Chương 46: Không cho vào cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau ngày Lương Nhất Nhất gặp chuyện không may, Uông Tiểu Bình đã không liên lạc được Hầu Kiệt rồi, Uông Tiểu Bình cho là hắn đã bị bắt, lại sợ bị liên lụy đến mình, vì vậy một đoạn thời gian trước mới không dám qua nhà Lương Nhất Nhất, về sau nghe nói chuyện này chỉ là ẩu đả bình thường, mới yên tâm.

    Đáng tiếc ngày đó đến phòng Lương Nhất Nhất, còn chưa lấy được thứ tốt đã bị đẩy ra ngoài, trong nội tâm Uông Tiểu Bình liền kìm nén bực bội, lại nghĩ đến Lương Nhất Nhất ngày ngày đều sống tốt, còn Hầu Kiệt lại không biết đã trốn đi đâu, lửa giận trong lòng ngày càng lên cao, kết quả liền làm ra chuyện ngu xuẩn kia.

    Bây giờ nghĩ đến ngày mai còn phải vì chuyện này mà xin lỗi, Uông Tiểu Bình liền vô cùng không cam lòng, tại sao cô lại không phải là Lương Nhất Nhất? Có một ông nội sủng ái, có một người cha làm Thượng Tướng che chở, còn có anh hai kinh doanh một cái công ty lớn, tiền nhiều đến nỗi có thể tùy tiện tiêu, nếu như tất cả đều là của cô thì tốt rồi.

    Uông Tiểu Bình tâm tư nghìn chuyển, trắng đêm khó ngủ, thế nhưng Lương Nhất Nhất vẫn như cũ dậy rất sớm, cùng đám bạn của mình rèn luyện. Đến hôm nay, phụ trọng trên người Lương Nhất Nhất đã sớm tăng lên 15kg, từ khi trên người cô có nội lực, sức lực càng đột nhiên tăng mạnh, khiến cho cô chạy từ hiện tại đến hai giờ chiều cũng không có cảm giác gì, đây là nói trong trạng thái mang theo 70kg phụ trọng. Vì vậy, hiện tại cô rèn luyện buổi sáng chẳng qua cũng chỉ là muốn ở cùng với đám bạn này, hơn nữa những thứ Lương Văn Long dạy cũng chưa có học xong, nên bản thân mới có thể đúng giờ đi ra rèn luyện như vậy.

    Hôm nay là thứ bảy nên đám người Lưu Văn Lượng đều không cần phải đi học, buổi sáng sau khi rèn luyện xong, lại ở một chỗ cùng Lương Nhất Nhất nói chuyện một chút về việc học, cuối cùng mới tách ra.

    Tám giờ sáng, hôm nay mọi người đều ở trong nhà, ngay cả Lương Văn Long sau khi ăn xong cũng không có đi ra ngoài, chiều hôm qua Lương Nhất Nhất cố ý nhắn tin nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật mẹ, dù thế nào cũng không được quên, trong trí nhớ của nguyên chủ, Lương Văn Long rất ít khi ở nhà, lần này vừa vặn có thể bắt kịp sinh nhật mẹ cũng đã là may mắn rồi. Minh Huệ Tâm hôm nay cũng thật cao hứng, nhiều năm sinh nhật như vậy nhưng cũng chỉ có lần này là đông đủ mọi người.

    Người trong nhà đang ở trong phòng khách nói chuyện náo nhiệt, liền nhận được điện thoại của binh sĩ canh gác ngoài cửa lớn gọi tới, nói là một nhà Uông Hạo Binh tới chơi, có để cho họ vào hay không, lão gia tử nghe xong liền tức giận, chuyện lần trước còn chưa có tính sổ với bọn họ, hôm nay lại còn dám chạy đến tận cửa, quả thật là tự mình đưa tới tìm đánh. Còn có một chuyện, mấy ngày nay không có cách nào chỉnh đốn bọn họ, chờ mấy ngày nay, hôm nay nhất định phải cho bọn chúng ăn "quả ngon". Từ sau lần trước nổi trận lôi đình, lão gia tử liền cố ý truyền tin nói nếu như có khách đến thì phải gọi điện thông báo, được cho phép mới có thể tiến vào. Mà một nhà Lương Kiến Lan chính là đối tượng trọng điểm cần chú ý.

    Lương Kiến Nghị nhìn ra ý của lão gia tử, vội vàng ngăn lại : "Cha, Uông Hạo Binh tới đây khẳng định là vì chuyện hắn bị tạm thời cách chức điều tra, hiện tại chúng ta cũng không cần phải để ý đến hắn, chờ hai ngày nữa, chúng ta lại cùng hắn tính nợ mới lẫn nợ cũ, con gái của con cũng không phải là người có thể bị thiệt thòi."

    Lão gia tử nghĩ cũng đúng, vừa vặn hôm nay là sinh nhật của vợ con cả, nếu như để cho bọn họ đến đây, vậy chẳng phải liền ngột ngạt sao? Liền phân phó cháu trai lớn nói với binh sĩ canh gác, không cho người vào.

    Cửa lớn, một nhà Lương Kiến Lan lúng túng không thôi, nơi đây có rất nhiều người nhận thức cô, thấy một nhà các cô đều đứng ở cửa, mọi người ra vào trong đại viện đều rất khó hiểu, một nhà con gái của Lương lão gia tử sao lại bị ngăn cản? Lương Kiến Lan bị những người này nhìn làm cả người đều mất tự nhiên, có cảm giác như những người này đều đang chê cười mình, bà cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình đều bị mất hết.

    Thật không nghĩ tới đợi cả buổi, lại đợi đến một câu "Không cho vào" của lão gia tử, mùi vị chua chát trong lòng liền không cần phải nói, nếu không phải bởi vì công việc của Uông Hạo Binh, thì bà đã sớm phất tay áo rời đi rồi. Uông Tiểu Bình càng là phẫn nộ, trực tiếp quát binh sĩ gác cổng: "Ngươi có nói là nhà chúng ta đến để mừng sinh nhật cho mợ cả chưa? Nhất định là do ngươi không biết nói nói sai rồi, bằng không thì làm sao ông ngoại lại không để cho chúng ta vào? Ngươi mau nhanh gọi điện hỏi lại một lần nữa cho ta."

    Uông Hạo Binh nhìn vợ và con gái đều có chút không khống chế được, vội vươn tay lôi kéo hai người: "Đừng làm ồn, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Đi thôi, lên xe rồi hẳng nói." Nói xong liền đi trước đến chỗ xe mình.

    Trên ghế lái, Uông Hạo Binh buồn bực đốt điếu thuốc, nhìn qua cửa ra vào đại viện, trong mắt chợt lóe lên âm tàn, thế nhưng hắn hiểu được, hiện tại hắn không thể làm cái gì, lão gia tử rõ ràng là giận cả nhà bọn họ, đây chính là có ý định muốn triệt để phân rõ giới tuyến rồi.

    Nghĩ đến đầu sỏ gây nên chuyện này, hắn liền hận không thể lập tức một cước đem Uông Tiểu Bình đạp xuống dưới xe, hắn sủng ái cô nhiều năm như vậy cũng chỉ là muốn cô ở trước mặt lão gia tử làm dáng một chút, hơn nữa hắn xác thực là muốn nhìn một chút, rốt cuộc lão gia tử đối với bọn họ là thái độ gì.

    Nguyên bản mỗi lần thấy Uông Tiểu Bình khi dễ Lương Nhất Nhất cũng không có việc gì xảy ra, còn tưởng rằng lão gia tử vẫn có chút cảm giác đối với Tiểu Bình, hiện tại xem ra.. Cuối cùng là tự mình nghĩ sai rồi. Đáng tiếc, Uông Hạo Binh cũng không biết sở dĩ hôm nay bị nhốt ở bên ngoài, không chỉ đơn giản là vì lần trước Uông Tiểu Bình muốn giội canh gà nóng vào Lương Nhất Nhất, hiện tại nhà người ta không có thu thập hắn, chẳng qua là bây giờ không thể gây thêm chuyện phiền toái, bằng không thì làm sao có thể chỉ đơn giản cản bọn họ ở ngoài như vậy.

    Đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Lương Nhất Nhất mặc một bộ váy dài quá gối màu lam nhạt in hoa đang từ trong đại viện chạy ra, hắn tưởng rằng lão gia tử đã đổi ý, để Lương Nhất Nhất ra gọi mình vào, vừa muốn xuống xe, thì thấy Lương Nhất Nhất chạy đến bên cạnh một chiếc xe đang ngừng ở một bên cửa lớn, chỉ thấy người trên xe hỏi hai câu gì đó rồi đưa cho Lương Nhất Nhất một cái túi lớn, Lương Nhất Nhất nhận đồ xong liền quay người trở vào đại viện.

    Hắn còn đang suy nghĩ có nên để Tiểu Bình xin lỗi Nhất Nhất ngay tại đây hay không, coi như là vào không được, ít nhất còn có thể hòa hoãn quan hệ một chút.

    Ai biết còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Uông Tiểu Bình hô gọi Lương Nhất Nhất, đáng tiếc, cách làm của Uông Tiểu Bình lập tức làm cho hắn đen mặt: "Lương Nhất Nhất, mày đứng lại đó cho tao, có phải là mày ở trước mặt ông ngoại nói bậy hay không, nên ông ngoại mới không muốn cho chúng ta đi vào?"

    Vừa rồi Uông Tiểu Bình bị mất mặt ở cửa, hiện tại chính là một bụng tức giận không có chỗ bung! Vừa hay nhìn thấy Lương Nhất Nhất từ trong đại viện chạy ra, lúc đầu cô cũng cho rằng là Lương Nhất Nhất đến đón nhà mình đi vào, ai biết nó cầm đồ xong liền quay người rời đi, không đem nhà mình để vào mắt.

    Điều này làm sao cô có thể chịu đựng được? Quả thực là tức không kìm được, lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng không khống chế nổi, lập tức liền chạy đến chất vấn Lương Nhất Nhất.

    Lương Nhất Nhất quay đầu nhìn Uông Tiểu Bình đang gọi mình, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Biểu tỷ gọi tôi có chuyện gì sao?"

    Uông Tiểu Bình phẫn nộ nói: "Mày ở trước mặt tao giả bộ cái gì, mày không nghe được lời của tao nói sao? Nói, có phải là mày ở trước mặt ông ngoại châm ngòi ly gián hay không? Bằng không thì làm sao ông ngoại có thể đối xử với bọn ta như vậy, mẹ của tao thế nhưng chính là con gái duy nhất của ông ấy, cho dù tức giận thế nào thì nhất định cũng sẽ không không muốn thấy chúng ta."
     
    tieuthienthan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2018
  8. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27


    Chương 47: Lễ vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lương Nhất Nhất nhìn đầu sỏ gây nên cái chết của nguyên chủ đang ở trước mặt mình, nghe từng câu chất vấn của cô ta, nghĩ thầm một ngày nào đó nếu như bản thân giết chết cô ta để báo thù cho nguyên chủ, thì liệu ông nội có thể giận cô hay không?

    Lười để ý đến nữ nhân như người điên trước mặt mình, Lương Nhất Nhất cũng không có trả lời cô ta, quay người liền đi trở về, cô còn muốn cho mẹ xem đồ trong tay, không rảnh phản ứng cái người không quan trọng này.

    Uông Tiểu Bình thấy Nhất Nhất không để ý tới mình, liền đi lên phía trước kéo cánh tay cô, hai tay Lương Nhất Nhất đang ôm đồ, nếu như thực sự bị cô ta kéo thì chắc chắn có thể làm rơi đồ xuống đất, sau khi Lương Nhất Nhất quay người liền cảm giác sau lưng có tiếng gió đánh tới, lập tức dịch một bước sang bên cạnh, mà một chuyển này chính là dời đi chừng một mét, Uông Tiểu Bình không có kéo được người, trong lòng giật mình, buồn bực nhìn Lương Nhất Nhất đang đứng cách mình hơn một mét, sao nó có thể chạy xa được như thế?

    Thế nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Uông Hạo Binh cùng Lương Kiến Lan đã kịp đuổi đến, Uông Hạo Binh trừng mắt nhìn Tiểu Bình ý bảo cô câm miệng rồi mới nói: "Nhất Nhất, lâu rồi không gặp, nghe nói lần trước cháu bị thương, phải nằm viện, dượng lại không có thời gian đến thăm cháu, bây giờ nhìn thấy cháu khỏe mạnh như vậy, dượng cũng yên lòng. Biểu tỷ của cháu tính tình trẻ con, không biết nói chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó. Cháu xem, hôm nay chúng ta vốn muốn qua đây chúc mừng sinh nhật cho mẹ cháu, đáng tiếc.. Cháu trở về, nhớ ở trước mặt ông nội cháu nói giúp chúng ta một tiếng, dù sao cũng đều là người một nhà, cũng không thể thể vĩnh viễn đều như vậy, cháu nói có đúng không?" Uông Hạo Binh vẻ mặt tươi cười nói.

    Lương Nhất Nhất nhìn nam nhân biết ăn nói trước mặt, tướng mạo thật vô cùng bình thường, ngoại trừ cặp mắt tam giác giống Uông Tiểu Bình còn có chút đặc sắc, thật sự chính là chủng loại đặt trong đám người liền không thể nhìn ra, cũng không biết là bà cô tâm cao khí ngạo của cô làm sao có thể nhìn trúng hắn?

    "Dượng có lòng rồi, cháu thay mẹ cảm ơn một nhà các người đã tới. Bất quá, cháu không thể tùy tiện làm chủ thay đổi quyết định của ông nội, vì vậy thật xin lỗi vì đã làm cả nhà uổng công tới đây. Về phần ông nội, dượng yên tâm, ông nội là người sáng suốt, trong lòng của người nhất định có tính toán." Lương Nhất Nhất vẻ mặt bình tĩnh, cũng không còn bộ dạng cười đùa tí tửng như ở trước mặt người nhà, kỳ thật, chỉ có ở trước mặt người nhà cô mới có thể bộc lộ ra một mặt chân thực đáng yêu, còn đối với ba người trước mặt này, cô cảm thấy có thể nói chuyện với họ như vậy chính là đã quá không phụ lòng người rồi.

    Uông Hạo Binh nghe Lương Nhất Nhất nói xong trên mặt liền cứng đờ, vừa rồi trông thấy Lương Nhất Nhất trong lòng hắn còn tự nhủ mới một thời gian không gặp mà đã thay đổi thật lớn, đây cũng đâu còn là cô bé nhỏ nhắn lúc trước? Kêu là tiểu tiên nữ cũng không đủ, nhìn qua cùng lúc trước chênh lệch quá lớn, vô cùng xinh đẹp. Bất quá hắn cũng không quá để trong lòng, con gái lớn lên tự nhiên sẽ biết tự trang điểm bản thân, nhưng lời nói vừa rồi của Lương Nhất Nhất, lại làm cho hắn phải cẩn thận đánh giá cô bé trước mặt, lời này nói ra cẩn thận chặt chẽ, đem lời xin lỗi của hắn toàn bộ chặn trở lại, xem ra trước kia mình đã quá coi thường nha đầu này rồi.

    Vì vậy Uông Hạo Binh thò tay kéo Uông Tiểu Bình một cái, nói: "Tiểu Bình, sao còn không mau nói xin lỗi biểu muội, đã làm sai thì làm sao còn có thể trốn tránh trách nhiệm, lại nói biểu muội con cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, chỉ cần con thật tâm nói xin lỗi thì nhất định sẽ tha thứ cho con." Nói xong tay còn âm thầm ra sức nhấn một cái trên tay cô.

    Uông Tiểu Bình bị đau, nhíu mày một cái, cô biết rõ đây là bố đang cảnh cáo cô không được nói lung tung. Nhưng mà nghĩ đến phải xin lỗi Lương Nhất Nhất, trong lòng cô chính là trăm lần không muốn, cho nên liền đứng đó một câu cũng không lên tiếng, Uông Hạo Binh nóng nảy, đẩy cô một cái cười giải thích: "Đứa nhỏ này, không nghe thấy sao? Nhanh lên một chút xin lỗi biểu muội con, biểu muội con là người lương thiện lại đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ không chấp nhặt con."

    Lương Nhất Nhất lắng nghe, này là đang nói cái gì? Nếu cô không chịu tha thứ Uông Tiểu Bình thì chính là người bụng dạ hẹp hòi? Chấp nhặt với Uông Tiểu Bình thì chính là người độc ác, không đáng yêu? Lương Nhất Nhất hừ lạnh trong lòng.

    "Dượng, không cần phải dồn ép biểu tỷ như vậy, biểu tỷ còn nhỏ, mà đứa nhỏ, thì đều sẽ làm sai việc, người làm sao có thể tức giận với một đứa nhỏ đây? Người cũng đừng để chị ấy phải xin lỗi cháu nữa, cháu cũng không có để trong lòng, cũng không cần chị ấy phải xin lỗi. Cô, dượng, cháu cũng không cùng các người nói chuyện nữa, cháu còn phải nhanh đi vào nếu không thì người nhà lại lo lắng, nhất là ông nội, để cho ông nội sốt ruộc nổi giận chính là việc mà một người cháu gái không nên làm, tạm biệt cô, dượng." Nói xong liền quay người trở về đại viện.

    Cô xác thực không quan tâm Uông Tiểu Bình có xin lỗi hay không, nguyên chủ đều đã bị cô ta giết chết, xin lỗi còn có tác dụng sao? Sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại công bằng cho nguyên chủ, trước hết để cho Uông Tiểu Bình an ổn sống vài ngày, về sau chỉ sợ cô ta sẽ không còn được thư thái được như vậy rồi.

    Còn nhỏ? Còn là tiểu hài tử? Lương Nhất Nhất thế nhưng so với Uông Tiểu Bình còn nhỏ hơn 2 tháng đấy, lời này làm sao nghe thấy lại không được tự nhiên như vậy? Nhìn bóng lưng Lương Nhất Nhất càng chạy càng xa, vẻ mặt một nhà Lương Kiến Lan chính là vô cùng đặc sắc, trong mắt Uông Tiểu Bình lộ rõ hận ý không thể giấu được, tại sao nó lại không chết?

    Chỉ cần nó chết thì Lương gia sẽ chỉ còn lại duy nhất mình mình là cháu gái, ông ngoại liền sẽ thích mình, có thứ gì tốt cũng đều sẽ lưu lại cho Uông Tiểu Bình, đến lúc đó làm gì còn có ai nhớ tới Lương Nhất Nhất là người nào?

    Uông Tiểu Bình ở đây suy nghĩ sôi nổi, nhưng cô căn bản liền đã quên, chính mình là họ Uông chứ không phải là họ Lương, liền cái tính cách này của cô, chưa cần nói đến cháu ngoại, coi như là chái gái ruột, lão gia tử cũng sẽ không thích cô.

    Uông Hạo Binh nhìn biểu lộ của con gái, không tự giác liền đem cô so sánh với Lương Nhất Nhất, sau đó không kìm được liền lắc đầu, hai người này căn bản chính là không cùng một đẳng cấp, liền ngay cả mình ở trước mặt Lương Nhất Nhất cũng không chiếm được một chút tiện nghi, huống chi là Tiểu Bình?

    Lương Kiến Lan tức giận nói: "Đi thôi, còn ở đây đứng chưa đủ sao? Hôm nay mặt của tôi đều mất hết rồi, về sau nếu anh muốn đến thì tự mình đến, tôi cũng không muốn nhận cục tức này với anh."

    Lương Nhất Nhất trở về nhà, Minh Huệ Tâm lập tức hỏi: "Nhất Nhất, lấy cái gì mà lâu như vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?"

    Lương Nhất Nhất mang thứ đó đặt ở trên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế salon mới nói: "Mẹ đừng lo lắng, sao có thể có chuyện gì? Chính là ở cửa lớn đụng phải một nhà cô, nói chuyện hai câu trong chốc lát liền trở lại."

    Minh Huệ Tâm vội nói: "Bọn họ có làm khó dễ con hay không?"

    "Mẹ yên tâm, đúng là chỉ nói mấy câu mà thôi, có một" người thông minh "như Uông Hạo Binh ở đó, cô sẽ không có làm khó con." Lương Nhất Nhất vẻ mặt buông lỏng mà nói. "Mẹ, người mau đến xem xem:" Đây là quà sinh nhật con chuẩn bị cho người, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, thế nhưng là do con tự làm đấy, hy vọng mẹ có thể thích."Nói xong liền đem đồ mở ra, lộ đồ vật được bọc bằng bọt biển bên trong.

    Minh Huệ Tâm cũng không nói gì nữa, bà đã bị lễ vật của Lương Nhất Nhất tặng làm hấp dẫn ánh mắt, ngoại trừ Lương Văn Vũ đã biết rõ, những người khác cũng đều bị hấp dẫn, kỳ thật vật này của Lương Nhất Nhất đưa cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai cái bình hoa thủ công mà thôi, mặt khác còn có hai ly uống nước, thế nhưng khó được chính là, trên hai cái bình hoa cao một xích này (0, 33m), Lương Nhất Nhất vẽ lên hai hình ảnh khác nhau, một bình là hình ảnh người một nhà cùng nhau ăn cơm, một bình là hình ảnh người một nhà ngồi trong phòng khách xem TV, mà hai bộ tranh này đúng là thật sự đem toàn bộ người trong nhà đều vẽ lên, nhân vật chính tự nhiên chính là Minh Huệ Tâm. Hơn nữa người vẽ lại vô cùng khéo léo, quả thực giống như đem ảnh chụp dán lên, không, hẳn là so với ảnh chụp còn sinh động hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2018
  9. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27


    Chương 48: Tặng quà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Huệ Tâm kinh ngạc hỏi: "Nhất Nhất, những hình này cũng là do con vẽ sao?"

    Lương Nhất Nhất gật đầu "Ân" sau đó hỏi: "Mẹ, người có thích quà con tặng không?"

    Lúc này Mẹ Minh đã dời ánh mắt nhìn sang hai cái ly, hai cái cao chừng mười hai, mười ba cm, phía trên cũng có vẽ hình, một cái là hình ảnh Lương Nhất Nhất rúc vào người mẹ ấm áp, một cái chính là vẽ một đêm kia Lương Kiến Nghị cùng Minh Huệ Tâm đợi cô về nhà, ngay cả quần áo mặc lúc ấy cũng giống y như đúc.

    Minh Huệ Tâm ngẩng đầu cười nói: "Nhất Nhất, mẹ rất thích, con thật giỏi, vẽ giống như thật vậy, đem mẹ vẽ trẻ lên thật nhiều tuổi. Cám ơn con, Nhất Nhất!"

    Minh Huệ Tâm có chút ê ẩm trong lòng, bà đã bị cảm động, đây là lễ vật mà bà hợp ý nhất trong nhiều năm qua.

    Từ sau khi bà kết hôn, bởi vì Lương Kiến Nghị là quân nhân nên cả hai chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tuy rằng mấy năm nay Lương Kiến Nghị đã được điều đến quân khu ở Kinh Thành, thế nhưng Lương Văn Long cũng làm quân nhân, bởi vì hắn không muốn dựa vào trong nhà, nên ở trong bộ đội càng thêm khắc khổ nỗ lực hơn so với người khác, kết quả càng là nhiều năm không trở về nhà, lại nói trong nhà cũng không phải lúc nào cũng có thể đông đủ như mấy ngày nay, hôm nay Nhất Nhất tặng bà một đôi bình hoa, phía trên đem hình ảnh cả nhà đều vẽ lên, đó là hình ảnh đẹp nhất trong lòng bà, cũng là mong ước lớn nhất trong nội tâm bà, như vậy thì làm sao bà có thể không thích? Làm sao lại không cảm động?

    Mấy thành viên khác trong gia đình thì không nghĩ như vậy, nhất là lão gia tử cố ý "Khục khục" Hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó nhìn về phía Lương Nhất Nhất: "Nha đầu, cháu gái này cũng thật quá bất công rồi, có thứ tốt cũng không muốn lấy cho ông nội của mình. Hừ, lần này ta thật sự giận à!" Nói xong còn uốn éo cổ, thật đúng là không thèm nhìn Lương Nhất Nhất.

    Được, Lương Nhất Nhất nghĩ thầm, những người nói ông nội của cô là lão ngoan đồng lão ngoan đồng đâu rồi, mau tới nhìn động tác kinh điển này của ông nội một cái, vừa tức giận liền quay cổ không để ý tới người, đây thật đúng chỉ là việc mà con nít ba tuổi mới có thể làm.

    Lương Nhất Nhất vừa muốn nói gì đó dỗ dành lão gia tử một chút, thì Lương Kiến Nghị đã mở miệng: "Cha với con mỗi người lấy một cái đi! Một đống lớn như vậy đều làm cho mẹ, dù sao thì chia cho mình một cái cũng là được a!" Nói xong liền duỗi tay muốn lấy cái ly vẽ một nhà ba người.

    Minh Huệ Tâm nhanh mắt, trước khi Lương Kiến Nghị kịp đụng tay đã đem ly nước cầm lên, còn vẻ mặt đắt ý nhìn Lương Kiến Nghị: "Đây là của tôi, nếu muốn thì ông tự thương lượng với con gái đi, cái này muốn nghĩ cũng đừng nghĩ."

    Lúc này Lương Văn Long cũng nói chuyện: "Nhất Nhất, tranh này của em vẽ tốt quá, vẽ được như vậy thì thật là cấp bậc thầy đấy, anh hai thương xuyên không ở nhà cũng muốn có một món quà như vậy, lúc nào nhớ nhà thì cũng có thể lấy ra nhìn, em nói xem có phải hay không cũng nên cho anh một cái?" Lương Văn Long vừa nói xong, lão gia tử cũng uốn éo cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Nhất Nhất xem cô nói thế nào.

    Lương Nhất Nhất bất đắc dĩ giang tay: "Vừa rồi con còn đang định nói, hôm qua ngoại trừ làm một bộ làm quà cho mẹ, cũng đều làm cho mỗi người trong nhà một cái, chỉ bất quá đồ này của mẹ là cần gấp, nên để cho họ làm xong trước đưa tới đây, về phần các người, đại khái buổi chiều là có thể làm xong, đang tiếc cũng không có cơ hội nói nha!"

    Lúc này mọi người liền hài lòng, lão gia tử oán trách nói: "Xú nha đầu, cái này còn không sai biệt lắm, nếu dám quên ta, thì xem ta chỉnh con như thế nào."

    Lương Nhất Nhất vội vàng một bộ cười đùa tí tửng nói: "Sao có thể? Sao có thể? Đã quên ai thì cũng sẽ không quên ông nội, lại nói nếu như con quên, thì cũng còn có anh hai ở bên cạnh nhắc nhở mà? Ha ha. Đúng rồi, anh cả, anh hai, các người cũng lấy quà ra đi nha!"

    Lúc này Lương Văn Vũ mới đem vòng tay phỉ thúy hôm qua mua hơn sáu trăm vạn lấy ra: "Mẹ, cái này là hôm qua con cùng Nhất Nhất đi chọn đấy, nếu không hợp ý thì cũng đừng chỉ trách một mình con nha!" Nói xong liền đem cái hộp đóng gói đẹp đẽ mở ra, đem vòng tay phỉ thúy cao băng đeo lên cổ tay của Minh Huệ Tâm, lớn nhỏ vừa vặn.

    Lương Nhất Nhất ở một bên sợ hãi thán phục: "Ngày hôm qua con vừa nhìn vòng tay này, đã thấy vô cùng thích hợp cho mẹ mang, người xem bây giờ đeo lên thật sự rất xứng, thật đẹp quá!" Thế nước của vòng tay này vô cùng tốt, tôn lên làn da trắng như ngọc của Minh Huệ Tâm, cả người liền cảm thấy tươi đẹp lên hẳn.

    Minh Huệ Tâm nhìn xem vòng tay này cũng rất ưa thích, nghe Lương Nhất Nhất nói xong cũng liền tán đồng gật đầu.

    Lương Văn Long cũng lấy quà ra, không biết từ lúc nào mà hắn đã mua cho Minh Huệ Tâm một bộ trang điểm nước Pháp: "Mẹ, mấy năm nay con không ở nhà, không thể hàng năm đều qua sinh nhật cùng người, con trai thật xin lỗi người, thế nhưng trong lòng con hình dáng của mẹ lúc nào cũng y như lần đầu tiên con rời nhà tham gia quân ngũ, vẫn còn trẻ như cũ, xinh đẹp, ưu nhã hào phóng, con nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định mua món quà này, hy vọng người vĩnh viễn xinh đẹp trẻ tuổi."

    Minh Huệ Tâm cảm động muốn rơi lệ, nhìn xem con của mình từng ngày lớn lên, bà cũng đã năm mươi tuổi, hôm nay cả nhà có thể hợp lại vui cười, bình an tụ họp chúc mừng sinh nhật của mình, bà thật sự rất vui vẻ!

    Lương Nhất Nhất thấy vành mắt của mẹ đã đỏ lên, vội vàng chuyển chủ đề: "Mẹ, anh hai đã đặt phòng ở Cẩm Tú Giang Nam, giữa trưa một nhà chúng ta liền vào đó mừng sinh nhật cho mẹ, hiện tại cũng đã gần 11h, mẹ nhanh đi thay quần áo, lại trang điểm bổ sung, rồi chúng ta lập tức xuất phát." Cẩm Tú Giang Nam chính là một trong những nhà hàng khách sạn năm sao lớn nhất ở Kinh Thành, tại đây vừa có thể ăn uống, nghỉ ngơi cũng vừa có thể giải trí và đặt phòng, anh em Lương Nhất Nhất đều muốn chờ sau khi ăn trưa xong, buổi chiều liền cùng Minh Huệ Tâm và người một nhà đi hát vài bài, cũng đỡ phải phiền toái đổi chỗ.

    Ai ngờ Minh Huệ Tâm lại không có đồng ý, bà nhìn mọi người trong nhà nói: "Không cần, gần đây trong nhà nhiều việc, chúng ta cũng không cần phải quá phô trương, hôm nay chúng ta ở trong nhà ăn sinh nhật đi, mẹ đã sớm dặn chị Trương chuẩn bị cơm trưa rồi, lại nói đều có các con phụng bồi, mẹ so việc gì cũng đều vui vẻ." Nói thật hai ngày nay lòng của bà đều là không yên, thật sự không có tâm tình ra ngoài chơi sinh nhật, cho nên mới muốn cự tuyệt.

    Lương Văn Vũ còn muốn khuyên nữa, Lương Kiến Nghị đã nói: "Mẹ các con muốn ở trong nhà ăn sinh nhật, vậy hôm nay chúng ta đều không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà."

    Dù sao mặc kệ là quyết định gì thì lão gia tử cũng đều sẽ không phản đối, ba đứa nhỏ đối với Minh Huệ Tâm càng là ngoan ngoãn phục tùng, bọn họ cũng đều biết trong lòng Minh Huệ Tâm đang nghĩ đến chuyện gì, vì vậy cả nhà đều ở trong nhà dùng cơm trưa, mặc dù không có đi đâu, nhưng bầu không khí lúc ăn cơm lại tương đối tốt, dù sao người đã đến được địa vị bây giờ như Minh Huệ Tâm, thì bà đã sớm không còn để vào mắt những cái khác, chỉ cần người nhà bình an, có thể vây quần một chỗ cùng bà nói chuyện mới là trọng yếu nhất.

    Buổi chiều, Lương Nhất Nhất nhớ đến mình còn có chuyện lớn muốn làm, vì vậy liền đeo cặp da ra cửa.

    Bắt xe đến vườn nhà Phan gia, Lương Nhất Nhất đưa mắt nhìn xung quanh sau đó đi thẳng đến nhà vệ sinh công cộng ở giữa, đợi lúc cô đi ra, thì đã biến thành một phụ nữ trung niên hơn 30 tuổi ăn mặc bình thường, tìm một tiệm đồ cổ liền đi vào.

    Tiệm này tên là Cổ Kim, bên chỉ có một nam nhân viên mặc áo dài đang nhàm chán đứng ngáp bên quầy hàng, thấy có khách đến liền đi tới tiếp đón, Lương Nhất Nhất cũng không cùng hắn dài dòng: "Tôi muốn tìm một ít đồ mô phỏng, cậu cũng không cần mang đồ vật quý giá ra dụ tôi. Tôi sẽ không mua."

    Nam nhân viên nghe xong liền mơ màng, chỉ nghe qua người đến tiệm đồ cổ tìm hàng thật, chưa thấy qua có người muốn mua hàng mô phỏng đấy, bất quá vào cửa chính là khách, vội vàng nói với Lương Nhất Nhất: "Bà muốn mấy cái? Kiểu dáng có yêu cầu gì?"

    Lương Nhất Nhất nói:"Không sai biệt lắm, ba mươi cái đi, tôi muốn nhiều đồ sứ một chút, lại lấy thêm mấy cái vật trang trí bằng ngọc, có hộp châu báu hay trang sức cũng đều lấy ra đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2018
  10. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27


    Chương 49: Cứu người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhân viên vội vàng đồng ý, đem những đồ sứ cùng đồ ngọc phỏng chế hiện đại, từng cái đặt lên trên quầy, để cho Lương Nhất Nhất từ từ lựa chọn, nửa giờ sau, Lương Nhất Nhất đưa những đồ đã chọn qua một bên, nói với nhân viên: "Tính tiền những đồ này cho tôi, tôi ra ngoài tìm xe, cậu giúp tôi gói lại cho kỹ."

    Nam nhân viên gật đầu xác nhận, ba mươi món đồ, tuy rằng tất cả đều là hàng mô phỏng, nhưng cũng phải đến hai, ba vạn khối tiền, bởi vì hàng Lương Nhất Nhất lựa ra đều là chất lượng tốt, tuy rằng không thể so với hàng thật, nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt a! Nam nhân viên vội vàng tay chân lanh lẹ mang đồ đi gói.

    Không đầy một lát, một chiếc xe vận tải màu lục cỡ nhỏ dừng ở trước cửa tiệm Cổ Kim, Lương Nhất Nhất bước xuống xe trả tiền, nam nhân viên cùng lái xe giúp đỡ mang từng món đồ để lên xe. Sau khi chuẩn bị xong, Lương Nhất Nhất nói: "Tôi chỉ đường cho anh đi, chỉ cần đưa hàng đến nơi thì năm trăm đồng này sẽ là của anh."

    Xe quẹo trái, quẹo phải chạy ước chừng hơn 20p đồng hồ, đi tới một cái ngõ cụt, Lương Nhất Nhất dặn lái xe mang đồ để xuống xong liền có thể trở về, lái xe cũng là người thông minh, nên làm gì thì làm, cũng không có nhiều lời một câu, sau khi nhận tiền của Lương Nhất Nhất liền nhanh chóng lái xe rời đi. Lương Nhất Nhất quan sát xung quanh thấy không có ai, vội vàng thu mấy thứ này vào không gian, bởi vì đồ quá nhiều, làm cô phải ra ra vào vào vài lần.

    Cuối cùng đã chuyển xong, Lương Nhất Nhất nhẹ nhàng thở ra, ở trong không gian ngồi một lát, tẩy trang, đổi đồ, tóc giả cũng lấy xuống, chờ sau khi đã chỉnh đốn thỏa đáng mới từ không gian đi ra, chợt nghe bên ngoài đầu hẻm có một hồi âm thanh la hét ầm ĩ: "Nhanh tìm người cho tôi, nhiều người như vậy mà ngay cả một người bị thương cũng trông không được, còn để cho hắn trốn thoát, tất cả đều là phế vật."

    Sau đó tiếng bước chân chạy đến nhanh hơn, mười mấy người vội vàng chạy ra từ đầu hẻm, Lương Nhất Nhất không muốn nhiều chuyện, liền vận khí phi người nhảy lên đầu tường, chờ những người này đi xa mới nhảy xuống, đang chuẩn bị ra đầu hẻm thuê xe về nhà, nhưng vừa đi được vài bước liền thấy một nam nhân toàn thân là máu lảo đảo từ đầu hẻm chạy vào, dường như không ngờ đến sẽ có người ở đây, đứng ngây ra một lúc, có lẽ là bị thương quá nặng nên chỉ vừa kịp vội vàng nhìn thoáng qua Lương Nhất Nhất, liền chậm rãi té xuống.

    Lương Nhất Nhất từ từ đi tới, tây trang màu đen trên người nam nhân đã ướt sũng máu, những vết thương này rõ ràng cho thấy là bị người đánh, may mắn trên đùi cũng không có bị thương, nếu không thì cũng không thể trốn ra ngoài.

    Xem ra nhóm người kia vừa rồi chính là muốn tìm hắn. Lương Nhất Nhất vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng cô nhìn lại bộ dạng của người này, nếu như không có người giúp đỡ, hắn có thể vì mất máu quá nhiều mà chết, mặc dù kiếp trước cô là một sát thủ, thế nhưng cũng không phải là người có lòng dạ ác độc, trái lại nội tâm cô vô cùng thiện lương, bằng không cũng sẽ không vì sợ liên lụy Sơn Lang mà lựa chọn không chút nào chống cự, để Sơn Lang giết mình.

    Hôm nay nếu muốn cô trơ mắt nhìn người chết trước mặt mình, cô thật sự không làm được.

    Không còn cách nào khác, Lương Nhất Nhất ra phố nhỏ, vừa vặn cách đây không xa vài chiếc taxi đang đậu ven đường, Lương Nhất Nhất rút ra một trăm đồng, nói với lái xe: "Đi theo giúp tôi mang người đến, tiền này liền là của anh."

    Lái xe nhìn qua, nghĩ thầm cho dù mình lái xe cả một ngày cũng không kiếm được nhiều như vậy, liền sảng khoái đồng ý, xuống xe cùng Lương Nhất Nhất đi vào hẻm, thấy có người nằm trên mặt đất, cũng không đợi Nhất Nhất căn dặn liền đi đến hỗ trợ đem người lên xe, Lương Nhất Nhất ngồi trên xe nói: "Tìm một tiệm thuốc có đầy đủ dụng cụ chữa bệnh dừng lại, tôi muốn mua một ít đồ." Tài xế gật đầu xác nhận, nhanh chóng lái xe đi, hắn nhìn qua thấy nam nhân này bị thương rất nặng, chỉ sợ có thể chết trên xe của hắn, hận không thể lập tức tới nơi ngay bây giờ.

    Xe rất nhanh liền dừng lại trước cửa một hiệu thuốc Trung - Tây kết hợp, Lương Nhất Nhất xuống xe vào tiệm mua thuốc, mua một cái hộp cấp cứu, cùng một bộ dụng cụ giải phẫu ngoại thương, còn có một ít thuốc, mua xong liền nhanh chóng ra tiệm thuốc lên xe.

    Ngồi trên xe, trong lòng Lương Nhất Nhất thập phần ảo não, mình đúng là tiện tay liền nhặt được một cái phiền phức lớn, tại sao lại có thể mềm lòng như vậy đây! Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, chỉ hy vọng tương lai hắn đừng có mang đến phiền toái cho cô là quá tốt rồi.

    Đến một khách sạn nhỏ tên là Phúc, Lương Nhất Nhất đang hỏi đặt phòng, bà chủ béo hơn ba mươi tuổi hỏi: "Muốn mấy phòng?" Lương Nhất Nhất vội trả lời: "Đại tỷ, là như vầy, hai anh em chúng em ra ngoài mua đồ, không ngờ trên đường lại gặp phải người xấu, anh trai vì bảo vệ em nên mới bị thương, chúng em lại không dám đi bệnh viện vì sợ lại bị đám người kia bắt được, chỉ có thể tạm thời tìm chỗ dưỡng thương, chờ sau khi đã đỡ chúng em liền sẽ rời đi, vì vậy đại tỷ trước cho chúng em thuê một phòng là được rồi."

    Bà chủ nhìn bộ dạng của Lương Nhất Nhất, cũng đã tin lời cô nói đến bảy, tám phần, bà thấy nhất định là do những tên côn đồ kia vừa ý sắc đẹp của con gái nhà người ta, nên mới đem người đánh thành như vậy, hai anh em này cũng thật xui xẻo, trong nội tâm cũng rất là đồng tình với anh em hai người, liền nói với Lương Nhất Nhất: "Phòng thì có đấy, em chỉ cần đăng ký một chút là được, trước tiên đỡ anh trai của em lên phòng đi."

    Lương Nhất Nhất vội vàng cảm ơn, trở lại kêu tài xế giúp đỡ đưa nam nhân lên phòng.

    Đợi tài xế đặt nam nhân lên giường, Lương Nhất Nhất liền đưa tiền cho hắn, còn dặn dò: "Anh cũng thấy anh ấy bị thương rất nặng, cũng rất có thể không qua được mà chết đi, vì vậy anh ngàn vạn lần không cần nhiều chuyện, bằng không thì anh cũng sẽ bị liên quan đến án mạng, chỉ cần anh không nói, như vậy tất cả chuyện này đều không có quan hệ gì với anh. Về nhà nên cẩn thận tẩy rửa xe thật tốt, nhất là chỗ đã cho chúng tôi ngồi qua, cái gì nên ném thì ném, đây là hai nghìn đồng, anh cầm lấy đi."

    Tài xế taxi nhận lấy tiền, vội vàng cam đoan tuyệt đối sẽ không nhiều lời với người ngoài dù chỉ một chữ, nói xong tranh thủ thời gian lái xe về nhà, hắn còn phải lập tức đem xe quét dọn sạch sẽ, miễn cho khỏi phải gặp chuyện không may sau này.

    Đợi lái xe đi, Lương Nhất Nhất đóng kỹ cửa phòng, cởi quần áo trên người nam nhân ra, chỉ thấy khắp nơi trên người hắn đều là miệng vết thương, dữ tợn đáng sợ, nhìn qua là do bị người hành hạ rồi đánh, hơn nữa cũng không phải bị đánh một ngày, những vết thương này có mới có cũ, nhiều cái cũng đã sinh mủ rồi.

    Hết cách, Lương Nhất Nhất đành phải giúp hắn xử lý miệng vết thương một chút, có vài chỗ nghiêm trọng cần phải may lại, Lương Nhất Nhất cũng tay chân lanh lẹ xử lý tốt giúp hắn. Cũng may, đáng ăn mừng chính là, vết thương trên người hắn thoạt nhìn đáng sợ, nhưng đều chỉ là thương ngoài da, cũng không có bị thương đến gân cốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, mười ngày nửa tháng liền có thể lành lại. Có thể là bởi vì mất máu quá nhiều, nên lúc Lương Nhất Nhất may vết thương cho hắn, hắn cũng không thể tỉnh lại, đây là cô cũng không có tiêm thuốc tê cho hắn đấy.

    Xử lý vết thương xong, Lương Nhất Nhất đi xuống lầu, bà chủ khách sạn vẫn còn, Lương Nhất Nhất nói: "Đại tỷ, giấy chứng nhận của em ở trong trường học cũng không có lấy ra được, còn của anh trai em thì có lẽ vừa rồi đánh nhau đã bị rơi mất, chị xem có thể hay không châm chước một chút."

    Nói xong liền lấy ra một vạn tiền mặt đưa tới, rồi nói tiếp: "Hôm nay em còn phải trở lại trường, chỗ anh trai em cũng không có người chăm sóc, số tiền này đều cho chị, chị giúp em để ý anh trai một chút, nếu như có thể thì xin chị giúp anh ấy chuẩn bị một ít đồ ăn bổ máu, đại khái đến tối là anh ấy có thể tỉnh, đến lúc đó phiền chị mang cho anh ấy ăn, tất cả phí đều lấy từ trong này, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho em, số điện thoại là 139XXXXXXXX."

    Bà chủ vốn rất đồng tình hai người này, lại thấy Lương Nhất Nhất lấy ra nhiều tiền như vậy, xem cách ăn mặc cũng là người giàu có, liền vừa cười vừa nói: "Đến trường thì không nên chậm trễ, em cứ yên tâm giao anh trai của em cho chị, chị nhất định sẽ giúp em chiếu cố hắn thật tốt." Nói xong nhận tiền, cũng đem số của Lương Nhất Nhất ghi lại.

    Lương Nhất Nhất lại đem những thuốc mà nam nhân cần uống nói với bà chủ, sau đó cầm đi quần áo trên người nam nhân đã thay ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...