Trọng Sinh [edit] Sống lại làm nữ binh mạnh nhất - Dạ nguyệt độc nhất nhân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Bì Bạch, 30 Tháng chín 2018.

  1. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 60: Chạy trối chết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lương Nhất Nhất vẻ mặt đương nhiên đáp: "Lúc anh ra cửa a, không phải là em có nhìn một chút sao? Em cảm thấy anh có khả năng không đến kịp để đấu giá, nếu như vậy thì không phải là một kế hoạch hoàn mỹ như vậy sẽ không có khả năng được ra mắt người khác sao? Nên em mới đem nó đổi, em làm như vậy có cái gì không đúng sao?"

    Cô vừa nói xong, mọi người trong phòng đều nghẹn cười, nhìn Nhất Nhất biểu lộ làm chuyện tốt không để lại tên, còn hỏi Lương Văn Vũ là mình làm có sai không, anh dám nói là cô làm sai sao? Anh còn có thể nói là cô làm sai sao? Quả thực là anh bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được.

    Qua hơn nửa ngày, Lương Văn Vũ mới yếu ớt nói một câu: "Nhất Nhất, em thay đổi tài liệu của anh, vì sao lại không nói cho anh biết? Nếu em nói sớm một chút thì anh đã bớt phải lo lắng cả nửa ngày này."

    "Em không có nói cho anh biết sao? Không thể nào? -a! Đúng rồi, đúng là em chưa nói, không ngờ vội vàng lại quên mất chuyện này, xin lỗi anh hai, lần sau em nhất định sẽ nhớ kỹ nói cho anh biết haha, anh cũng đừng có giận em nha!" Lương Nhất Nhất một bên nhìn ngực Lương Văn Vũ phập phồng kịch liệt, một bên vô tội nói.

    "Còn có lần sau? Đừng, anh hai xin em, cũng đừng lại đến một lần nữa, anh thật sự là chịu không được đả kích này. Anh không nói với em nữa, anh phải nhanh đi đây, bên kia vẫn còn đang đợi anh!" Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, giống như nếu ở lại thư phòng thêm một phút thì đầu óc sẽ càng bị ngốc hơn.

    Mấy người nhìn phản ứng của hắn, rốt cuộc nhịn không nổi, phá lên cười hặc hặc. Tiếng cười làm Lương Văn Vũ chưa kịp đi xa lảo đảo một cái, xém chút nữa liền té ngã. Vì vậy, đồng chí Lương Văn Vũ làm hài cho mọi người đã nhanh chóng chạy trối chết rồi.

    Giữa trưa lúc ăn cơm, Minh Huệ Tâm nghi hoặc nhìn con gái nhỏ, hỏi: "Nhất Nhất, mọi người đều cùng đi thư phòng, sao anh hai con lại không có xuống cùng?"

    Lương Nhất Nhất nhìn ông nội và bố đang cười híp mắt nói: "Công ty anh hai trúng thầu, trưa nay có mở tiệc nên ra ngoài xã giao. A, anh cả cũng ra ngoài liên hoan với chiến hữu, trưa nay cũng không có ở nhà ăn cơm." Không biết là vì sao, mỗi lần nhớ tới biểu lộ của Lương Văn Vũ khi trúng thầu Nhất Nhất liền chịu đựng không nổi muốn cười.

    "Thật sự trúng thầu rồi! Cuối cùng thì tâm huyết của anh hai con cũng không uổng phí, bất quá Nhất Nhất của chúng ta cũng đã lập công lớn đấy, sớm nghĩ ra đem tài liệu giao cho trợ lý Dương, bằng không thì đã mất đi tư cách đấu giá lần này." Minh Huệ Tâm vui mừng vừa cười vừa nói.

    Lúc Dương Hạo đến nhà lấy văn kiện, bà cũng nhìn thấy, biết là vì Nhất Nhất đổi tài liệu của Lương Văn Vũ, cho nên bà mới nói là Nhất Nhất đã lập công lớn.

    Trong lòng lão gia tử và Lương Kiến nghị cũng là bách chuyển thiên hồi (tâm tư rối bời, thay đổi liên tục), bình thường nha đầu Nhất Nhất kia chính là một tiểu nha đầu nhu thuận, làm nũng, nịnh nọt, khoe mã, mới là những việc cô thường làm, thế nhưng một khi đụng đến công việc, liền giống như thay đổi thành một người khác, làm việc rất chu đáo, quyết định nhanh chóng, cũng không biết là cái đầu nhỏ này của cô là làm thế nào lớn lên được như vậy? Lương Kiến Nghị suy nghĩ, chuyện lần này nếu không phải nhờ Nhất Nhất quan sát cẩn thận, phát hiện có người theo dõi Văn Vũ, lại biết được chính mình cũng là bị người hại, sau đó từng bước điều tra biết được nguy hiểm của cả nhà, thì chỉ sợ hiện tại cả nhà này đã không biết đổi thành gì? Nhất người giấu trong bộ đội, từng giây từng phút đều muốn thay thế ông - Trương Kính Nghiệp, ai lại có thể ngờ rằng đường đường một người cấp bậc Trung tướng Tư lệnh phó, lại chỉ vì một chút quyền lực cá nhân mà làm ra loại chuyện đánh cắp cơ mật của quốc gia này, còn làm ra loại hành động vô sĩ giết hại con cái người khác, hàn vi này của hắn thật sự làm cho người ta tức lộn ruột. Nếu như không phải Nhất Nhất, thì chính ông cũng đã bị Trương Kính Nghiệp hại thảm rồi. Nghĩ như vậy, Trương Kính Nghiệp liền cảm khái trong lòng, xem ra là gừng càng già càng cay! Cha nói quả thật rất đúng, thành tựu trong tương lai của Nhất Nhất tuyệt đối sẽ còn mạnh hơn anh cả của nó!

    Nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, Lương Kiến Nghị đem những đồ ăn mà con gái thích gắp vào trong chén của cô, vừa gắp vừa dặn dò: "Nhất Nhất, ăn nhiều một chút, chuyện trong nhà lần này đã làm con phí hết không ít tinh thần và sức lực, đều mệt mỏi muốn gầy."

    "Cảm ơn bố, bất quá con làm gì có gầy a? Mỗi ngày đều ăn một đống. Muốn nói gầy, thật sự là mẹ đã gầy không ít, mẹ mỗi ngày đều vì con và anh hai mà lo lắng, cơm ăn không ngon, ngủ không được tốt, bây giờ chuyện này đã giải quyết xong, mẹ cũng đã có thể thư giãn được rồi." Câu nói cuối cùng của Lương Nhất Nhất rõ ràng cho thấy tiếng lòng của Minh Huệ Tâm, nói xong còn gắp chút ít thức ăn cho ba người lớn.

    Trên bàn cơm của Lương gia cũng không có quy định cái gì mà ăn không nói, lời nói phải đúng lễ xa cách, càng không có chuyện đàn bà con gái không được chộn rộn chuyện của đàn ông, đây cũng là một điểm khác biệt giữa Lương gia với những gia tộc lớn khác. Có thể cũng chính vì loại bất đồng này, mới làm cho cả nhà lộ ra ấm áp, tự tại, tràn đầy mùi vị thân tình, cũng làm cho người vừa đến chỗ này như Lương Nhất Nhất nhanh chóng hòa nhập.

    "Ông nội, ông ăn nhiều một chút món cá hấp chưng này, con nghe người ta nói người già ăn nhiều cá sẽ tốt cho não, hơn nữa có thể ông sẽ thích mùi vị này."

    "Được, ông nội ăn, Nhất Nhất cũng ăn."

    Sau khi ăn cơm trưa, Lương Kiến Nghị lập tức đến doanh khu. Dù sao quân khu ở Kinh Thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm Tổng Tư lệnh như ông cũng không thể không đến. Minh Huệ Tâm cũng vừa được bạn gọi, nên ra ngoài đi làm đẹp. Lão gia tử sau khi ăn xong thì cố định muốn nghỉ trưa, Lương Nhất Nhất tiễn lão gia tử đến phòng, sau đó cũng trở về phòng mình, tảng đá lớn trong lòng cũng đã được đặt xuống, cả người nhẹ nhõm, vì vậy Lương Nhất Nhất nằm trên giường một lát liền nhanh chóng ngủ vù vù.

    Buổi chiều không có việc, sau bữa cơm tối Lương Nhất Nhất như cũ lên sân thượng luyện công, ba giờ sau thì thu công trở về phòng, bất quá cô cũng không có ở trong phòng nghỉ ngơi, mà lén chạy ra ngoài một chuyến, về phần đi làm chuyện gì? Quy tắc thứ nhất của sát thủ: Đồ đạc của mình thì cần phải tự thân cất kỹ, không thể lưu lại bất luận manh mối hay dấu vết gì. Tùy rằng kiếp này Lương Nhất Nhất đã không còn là sát thủ, nhưng những đạp lý này vẫn là phải nghiêm khắc chấp hành. Vì vậy Lương Nhất Nhất cần phải lấy lại máy nghe trộm đặt ở Thịnh Thế và công ty Phú Đạt.

    Thời gian tựa như lại trở về lúc trước, Lương Nhất Nhất tiếp tục mỗi tối luyện công, buổi sáng chạy bộ, ban ngày ngủ, ngẫu nhiên lại đọc sách học bài xem như là một loại hình thức nghỉ ngơi.

    Lương Nhất Nhất sống tự tại, thế nhưng thời gian qua Uông Tiểu Bình lại không được tốt như vậy, từ sau ngày thứ bảy kia cả nhà không được cho phép đi vào đại viện, phải ỉu xìu cúi đầu ra về, cô liền phát hiện, ánh mắt của Uông Hạo Binh xem cô đã thay đổi, ánh mắt loại này mang theo một chút lạnh lùng, một chút xem thường thậm chí còn có một chút hận ý, làm cho cô cảm thấy người bố này sẽ không còn được như lúc trước nữa rồi. Tại trước mặt ông ta, con gái so với tiền đồ chính là không đáng một đồng, lúc trước cô còn bé cái gì cũng không hiểu, có thể đối xử với Lương Nhất Nhất như vậy đều là do ông ta giật dây, hiện tại xảy ra chuyện, ông ấy liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người cô, hơn nữa còn vì chuyện này mà hận cô, nghĩ đến thật buồn cười! Lại nói mẹ của cô, cũng không biết bà có biết suy nghĩ hay không, mỗi ngày đều chỉ biết dạo phố, làm đẹp, chơi mạt chược giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, nếu muốn trông chờ vào bà nói một chút với ông ngoại, thì chính là một chữ khó. Xem ra trên đời này, ai cũng không thể dựa vào, chỉ có dựa vào bản thân, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể không bị người ta khi dễ!
     
  2. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 61: Khai ra.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Uông Tiểu Bình có cảm giác đã bị mọi người vứt bỏ nên dồn toàn bộ thời gian vào việc học tập, nếu như không phải đã gần tới kỳ thi đại học thì cô đã dọn đồ vào ký túc xá ở rồi, đoán chừng ngay cả nhà cũng không muốn trở về, đáng tiếc loại trạng thái này chỉ đến buổi sáng ngày thứ 3 liền kết thúc, cô bị cảnh sát đến trường học bắt đi. Sau khi cô bị bắt, toàn bộ trường học đều xôn xao, bởi vì bình thường Uông Tiểu Bình quá biết giả bộ, lúc nào cũng một bộ danh ngôn khuê tú, còn có thể thỉnh thoảng không cẩn thận lại để lộ ra ông ngoại của mình là ai, hai người cậu lại có chức vị cao như thế nào, còn đem quần áo và trang sức giành được chỗ Lương Nhất Nhất khoe khoang trước mặt bạn học, vì vậy đều làm cho tất cả học sinh cảm thấy cô ta là người ưu tú, bình thường không có ai dám trêu chọc cô, thế nhưng hôm nay nhìn đến người có bối cảnh cường đại như vậy còn có thể bị bắt đi, vậy thì phải phạm đến chuyện lớn như thế nào?

    Uông Tiểu Bình bị đưa đến cục cảnh sát khóc như mưa, mặc dù bình thường cô có tính toán thế nào, tâm tư lại nặng cỡ nào, vừa gặp phải loại chuyện này cũng đều sẽ lập tức trở nên hoang mang lo sợ, thế nhưng hiện tại bị đưa đến cục cảnh sát, trong lòng Uông Tiểu Bình còn có chút may mắn vì Hầu Kiệt đã chạy rồi, như vậy khẳng định là không phải chuyện kia bị phát hiện. Thế nhưng ngoại trừ chuyện này cô cũng chưa từng làm qua cái khác, vậy tại sao đám cảnh sát này lại muốn bắt cô?

    Nguyên lai, sáu giờ tối qua Hầu Kiệt đã bị cảnh sát áp giải từ tỉnh M trở về Kinh thành rồi, công an trong thành đã lập tức tiến hành thẩm vấn hắn, nhưng Hầu Kiệt biết rõ chỉ cần hắn nhận, thì trên người sẽ lập tức phải cõng một cái tội danh mưu sát, đây chính là phải chịu phạt đấy, vì vậy hắn giữ miệng rất cứng, cái gì cũng không nói. Cảnh sát thẩm vấn hắn cũng phải đổi vài đám, thế nhưng cũng không ai có thể moi từ trong miệng của hắn ra khẩu cung có giá trị nào. Cho đến buổi sáng hôm nay Lương Văn Long nghe từ Trương cục trưởng biết được chuyện này, vì vậy hắn liền mang theo một đoạn ghi âm đến phòng tạm giam của Hầu Kiệt.

    Hầu Kiệt nhìn thấy cảnh sát không làm gì được mình, còn đang không ngừng âm thầm đắc ý trong lòng! Kết quả vừa mới sáng sớm có một người còn trẻ đi vào, người này rõ ràng cũng không phải cảnh sát, hơn nữa sau khi đi vào cũng không nói một câu, chỉ là ngồi trên ghế nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt u ám làm trong lòng Hầu Kiệt thực sợ hãi, Hầu Kiệt sợ bản thân để lộ dấu vết, cố tự trấn định nói: "Anh, anh là ai? Loại chuyện thẩm vấn này ai cũng có thể làm hay sao? Hay là ai cũng có thể đi vào phòng thẩm vấn? Tôi nói cho anh biết tôi không có làm chuyện gì, các người mau thả tôi ra, bằng không thì tôi sẽ tố cáo các người tội giam cầm phi pháp."

    Lúc này Lương Văn Long mới mở miệng: "Hừ, cậu muốn ra ngoài? Tốt lắm, nếu như cậu nghe xong cái này còn muốn ra ngoài, tôi sẽ lập tức làm thủ tục cho cậu."

    Hầu kiệt xuất nghe xong mình còn có thể đi ra, trong lòng cao hứng liền khỏi phải nói, nếu sớm biết nói muốn tố cáo bọn họ liền có thể đi ra ngoài thì hắn cũng đã sớm nói. Thật không nghĩ tới người con trai trẻ tuổi trước mắt cũng có quyền lớn đấy! Trong lòng hắn đang rất vui vẻ, kết quả sau khi đoạn ghi âm truyền vào lỗ tai, hơn nữa bên trong còn nhắc tới tên mình, Hầu Kiệt cũng liền rất nghiêm túc lắng nghe, càng nghe tiếp sắc mặt càng màu đen, khi nghe đến khúc sau hắn trực tiếp ngồi phịch trên ghế thẩm vấn.

    "Hội trưởng, người tên Hầu Kiệt kia gọi điện thoại tới, nói với người anh em của thuộc hạ rằng không có tiền, muốn chúng ta cho hắn tiền một lần nữa, hắn nói chỉ cần cho hắn tiền, hắn sẽ lập tức xuất cảnh, anh em bên dưới hỏi tôi là có nên cho hay là không?"

    "Chuyện lần trước chúng ta bỏ bao nhiêu tiền trên người hắn, hắn còn muốn đòi thêm? Chút chuyện như vậy cũng làm không xong, lại còn muốn há mồm đòi tiền? Hắn đúng là đã không kiên nhẫn được nữa rồi!"

    "Vậy ý của ngài là?"

    "Loại người lòng tham không đáy này chắc chắc sẽ không giữ chữ tín, nếu lần này cho hắn, hắn còn có thể tìm ra một nghìn cái lý do đến đòi tiền cậu."

    "Vậy tôi phái người đi qua khử hắn, để bớt đêm dài lắm mộng."

    "Cậu trước gọi điện thoại ổn định hắn, nếu không để hắn phát hiện ra chạy mất thì nguy, chạy thì không sao, chỉ sợ hắn chạy đến cục cảnh sát cắn chúng ta một cái thì thật phiền toái."

    "Được, tôi lập tức gọi điện thoại cho hắn."

    "Xin chào, xin hỏi anh là Hầu tiên sinh sao? Bây giờ anh đang ở chỗ nào.. Tốt vậy tôi cúp máy cái đã, trong chốc lát tôi sẽ để người qua đó đưa tiền cho anh, anh chỉ cần ở nguyên tại chỗ đợi chúng tôi qua là được."

    * * *

    "Lam Li, cô đến tỉnh M một chuyến, địa chỉ sẽ lập tức được gửi qua, tìm người tên Hầu Kiệt, làm cho sạch sẽ một chút."

    * * *

    Ghi âm đã hết, Lương Văn Long mặt lạnh nói: "Nếu như bây giờ cậu muốn đi, tôi lập tức có thể làm thủ tục cho cậu, thế nhưng tôi không dám cam đoan ngày mai cậu vẫn còn có mạng để sống. Người bị cậu đả thương cũng đã bình phục, nếu như cậu đem những chuyện xảy ra nói rõ ràng, nhiều lắm cũng chỉ là giết người không thành, hơn nữa nếu cậu chủ động khai ra chủ mưu, có thể làm người làm chứng, lấy công chuộc tội. Hai con đường do cậu tự chọn, tôi nghĩ cậu chắc chắn cũng không phải là người ngu ngốc, đúng không?" Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Hầu Kiệt, quay người ra khỏi phòng thẩm vấn.

    Hầu Kiệt không ngốc, không chỉ không ngốc, hắn còn muốn thông minh hơn so với rất nhiều người, không tốn thời gian cân nhắc bao lâu, hắn đã đưa ra quyết định, tất cả đều là tự dặn dò bản thân chỉ là ở trong ngục vài năm, còn hơn là đi ra ngoài rồi chịu chết. Vì vậy hắn nhìn cameras hô lớn: "Có ai không, mau tới đây, tôi có chuyện muốn khai."

    Kỳ thật, sỡ dĩ Lương Văn Long chắc chắn rằng Hầu Kiệt nhất định sẽ khai ra một phần là vì đoạn ghi âm, bởi vì không ai nghe thấy có người muốn giết mình còn có thể thờ ơ. Hai là vì Hầu Kiệt bị tạm giam, không biết được tin tức đám người muốn giết hắn đã bị bắt toàn bộ. Ngay cả Sâm Điền Quân ở Thịnh Thế theo dõi Lương Văn Vũ và Lam Li muốn đến tỉnh M cũng không thoát được vận mệnh. Đạo lý này Lương Văn Long biết rõ, cảnh sát thẩm vấn cũng biết, nhưng như vậy thì thế nào? Sẽ không có ai ngu ngốc chạy tới nói rõ chân tướng cho Hầu Kiệt.

    Trong phòng thẩm vấn, Hầu Kiệt rất nhanh liền nói ra hết những gì mình biết, người kia tên là Ngụy Nguyên, biết rõ Hầu Kiệt là cô nhi nên muốn lợi dụng hắn giết Lương Nhất Nhất, đương nhiên hắn cũng không có nói với Hầu Kiệt tình hình thực tế, chỉ nói Hầu Kiệt giúp hắn làm một việc, sau khi làm xong sẽ cho hắn năm mươi vạn, mới đầu Hầu Kiệt cũng không có đáp ứng, thế nhưng người thiếu tiền tiêu như hắn chịu không nỗi loại dụ hoặc này nên cuối cùng Hầu Kiệt cũng đồng ý làm.

    Từ lúc Lương Điền Tín Nhị muốn ra tay với Lương Nhất Nhất thì hắn cũng đã đem tình hình bạn bè và người xung quanh của cô điều tra rõ ràng, vì vậy Ngụy Nguyên liền sai Hầu Kiệt tiếp cận Uông Tiểu Bình, lợi dụng lòng đố kỵ của Uông Tiểu Bình, giật dây cô ta cung cấp tình báo cho họ. Vì vậy Hầu Kiệt dụ Uông Tiểu Bình nói ra mẫu thuẫn của cô ta với Lương Nhất Nhất, lại giả ý nói muốn hả giận cho Uông Tiểu Bình, làm cho Lương Nhất Nhất biến mất. Uông Tiểu Bình chỉ do dự vài ngày, cuối cùng liền cung cấp cho hắn một tin tức hữu dụng, hắn lập tức nói lại tin này cho Ngụy Nguyên, Ngụy Nguyên dạy cho hắn ở trong quán rượu dựng chuyện, sau đó thừa dịp đánh nhau hỗn loạn tạo tình huống ngoài ý muốn giết chết Lương Nhất Nhất.
     
    mon141 thích bài này.
  3. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 62: Khẩn cầu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hầu Kiệt cảm thấy cần phải xử lý thật tốt thì việc này mới không bị dính đến mình, vì vậy mới tham gia vào trận ẩu đả trong quán rượu kia. Thế nhưng là ai biết, hắn ra tay nặng như vậy mà Lương Nhất Nhất lại không có chết, trong lòng hắn hết sức sợ hãi, chỉ sợ Lương Nhất Nhất nhớ tới chút gì đó, lại sợ mình không cẩn thận lộ ra kẽ hở, liền lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn, trước khi chạy hắn có đến gặp Ngụy Nguyên một lần, Ngụy Nguyên không vừa ý hắn không hoàn thành việc, còn liên lụy ông ta cũng bị phạt theo, vốn định một đồng cũng không muốn chia cho hắn, về sau lại nghĩ một chút cũng không thể làm việc quá tuyệt tình, nên cho hắn năm vạn cũng coi như làm phí bịt miệng. Hầu Kiệt cũng sợ lộ chuyện, cầm tiền này liền nghĩ muốn lén trốn sang nước Y, đáng tiếc chờ lúc hắn chạy đến tỉnh M, tiền đã bị hắn xài hết, vì vậy mới lại đòi tiền Ngụy Nguyên, làm phát sinh việc giết người diệt khẩu đằng sau.

    Sau khi Hầu Kiệt khai xong, cục thành phố liền tiến hành thẩm vấn người tên Ngụy Nguyên, còn cho một đội đến trường học của Uông Tiểu Bình bắt cô ta về.

    Sau khi ra cục cảnh sát, Lương Văn Long lập tức về nhà, đồng đội cùng tham gia nhiệm vụ lần này của hắn cũng đều đã trở về, lần này về nhà vốn là có nửa tháng nghỉ phép, nhưng là vì những chuyện này mà ngày nghỉ cũng sắp nhanh qua hết rồi, tối đa hắn chỉ còn có thể ở trong nhà ba ngày, ba ngày ngày cần phải ở bên bồi người nhà thật tốt, bởi vì không biết lần sau lúc nào mới có thể được trở về.

    Buổi sáng thứ tư, Lương Nhất Nhất cùng lão gia tử đi đánh cờ trở về liền nghe tiếng điện thoại trong phòng khách không ngừng linh linh vang lên, mẹ khuôn mặt xanh mét ngồi ở bên cạnh điện thoại bất động, xem như tiếng kêu kia không hề tồn tại. Cả khuôn mặt tuấn tú của anh cả cũng lạnh ngắt, quanh thân tản ra khí lạnh. Minh Huệ Tâm thấy lão gia tử rốt cuộc đã trở về, mới hòa hoãn sắc mặt nói: "Cha, điện thoại này là Lương Kiến Lan gọi tới, nói là Tiểu Bình bị cảnh sát bắt, bảo chúng ta giúp đỡ bảo lãnh Tiểu Bình, con nói cha không có ở nhà, Kiến Nghị đi làm, cô ấy không tìn còn mắng con một trận, nói là con hại con của cô ta, kêu con để cho cha nghe máy. Cha xem, có nên tiếp điện thoại này hay không?"

    Minh Huệ Tâm còn đang nói thì chuông điện thoại đã ngừng, nhưng là Lương Kiến Lan không đợi Minh Huệ Tâm nói hết lời, điện thoại lại lập tức vang lên, âm thanh chói tai làm cho người ta nghe xong liền nhíu mày.

    Lúc vừa trở về tâm trạng của lão gia tử vốn là rất tốt, buổi sáng đánh cờ với lão Lưu, cháu gái ngoan của mình vẫn luôn ở bên cạnh phụng bồi, một hồi bưng trà một hồi lại đấm lưng, làm cho lão Lưu rất là hâm mộ, hận không thể đoạt Nhất Nhất về làm cháu gái nhà hắn. Lão Lưu có 3 đứa con trai, con cả là Lưu Viễn Chính, nhậm chức ở tỉnh G, sinh ra hai đứa con trai, cả nhà đều muốn sống tại tỉnh G nên cũng không có mấy khi trở về. Con thứ hai là Lưu Minh cũng chính là cha của Lưu Văn Lượng, trong nhà chỉ có một đứa con là Lưu Văn Lượng. Con út là Lưu Ninh, làm kinh doanh ở nước ngoài, cưới vợ ngoại quốc, dù kết hôn đã nhiều năm nhưng đến bây giờ vẫn chưa có con. Lão Lưu không thể sinh đứa con gái, nên liền ngóng trông ba con trai có thể sinh cho ông ấy một cô cháu gái ngoan ngoãn khéo léo. Đáng tiếc ba đứa này lại không có đứa nào chịu hăng hái, vì vậy lão Lưu nhìn thấy Nhất Nhất hiểu chuyện như vậy, lại hiếu thuận liền càng xem càng ưa thích, nhìn thấy lão gia tử liền ghen tị. Lão gia tử thấy có người ưa thích cháu gái của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng tươi đẹp, nhưng là tâm trạng tươi đẹp liền bị một cú điện thoại này phá đi rồi.

    Lão gia tử nghiêm mặt đi đến bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên còn chưa kịp nói thì bên kia đã truyền đến tiếng nói bại hoại, không có nề nếp của Lương Kiến Lan: "Minh Huệ Tâm, tôi nói cho cô biết, cô lập tức gọi lão gia tử về đây cho tôi, bằng không tôi sẽ không để yên cho cô đâu, tốt xấu gì Tiểu Bình nhà tôi cũng là cháu ngoài của ông ấy, cô muốn thấy cả nhà chúng tôi bị chê cười sao - nằm mơ, nếu như cô không mau nghĩ cách bảo lãnh con gái tôi ra khỏi cục cảnh sát, thì có tin hay không mỗi ngày tôi đều sẽ đến nhà cô náo lên, thời gian tôi cho nhà cô cũng đã qua không ít rồi có đúng không?"

    "Lương Kiến Lan, bắt đầu từ hai mươi năm trước cô muốn gả cho Uông Hạo Binh thì đã không còn chút quan hệ nào với tôi nữa rồi, là do anh cả của cô đau lòng cô, sợ cô chịu khổ, sợ cô bị nhà chồng ức hiếp nên mới giữ lại liên lạc với cô, cho cô chỗ dựa. Nhưng kết quả thì sao? Nhất Nhất chính là cháu gái duy nhất của tôi, là con gái duy nhất của anh cả cô, vậy mà con cô sinh ra lại muốn tìm người đi giết Nhất Nhất, từ khi con bé bắt đầu hành vi này, thì nó đã không còn bất cứ quan hệ nào với nhà này, cho nên Uông Tiểu Bình nó không phải là cháu ngoại của tôi. Từ nay về sau người một nhà các người cũng lại đừng có đến nhà chúng tôi, anh cả của cô cũng sẽ không còn nhận người em gái như cô, Lương Kiến Lan mà chúng tôi biết cũng đã chết từ hơn hai mươi năm trước rồi. Đừng có trách chúng tôi ác độc, cô dám nói là việc Uông Tiểu Bình làm ra không có chút xíu quan hệ nào với các người sao? Nếu như không phải từ nhỏ các người đã dung túng giật dây con bé, thì nó làm sao dám chạy đến nhà cậu mình để ức hiếp con gái ruột của cậu nó chứ? Vì vậy gieo nhân nào thì gặt quả đó. Hôm nay nó bị như vậy cũng chính là ứng trời phạt, những thứ này đều là nó nên nhận lấy." Lời nói của lão gia tử vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như là đang nói chuyện của nhà người khác.

    Lương Kiến Lan nghe lão gia tử nói liền bị kinh sợ, lời nói của lão gia tử hôm nay như là một lưỡi dao sắt bén đâm thấu lòng bà, hôm nay ngữ điệu của lão gia tử quá bình tĩnh, bà biết rõ được từ nay về sau lão gia tử sẽ không bao giờ quan tâm đến bà nữa, bởi vì dù trước kia không kể bọn họ đã làm ra chuyện gì, lão gia tử cũng chỉ là mắng một trận, còn chưa bao giờ nói ra lời tuyệt tình như hôm nay.

    "Cha, con sai rồi, con cầu xin người, người có thể không nhận con thế nhưng người cũng đừng mặc kệ Tiểu Bình, con chỉ có duy nhất một đứa con gái như vậy, hôm nay nó bị cảnh sát bắt đi, Uông Hạo Binh lại bị cách chức, trong nhà cũng chỉ còn lại một người đàn bà không có bản lĩnh là con, như vậy về sau con phải làm sao để sống đây? Coi như là người vì trước kia lúc con chịu khổ cùng người ở nông thôn mà giúp con một chút đi! Con cam đoan, chỉ cần Tiểu Bình bình an đi ra, con nhất định sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt, để cho nó không bao giờ làm chuyện xấu nữa, cũng càng sẽ không đi ức hiếp Nhất Nhất, kỳ thật Tiểu Bình cũng không hề xấu, nó chỉ là ghen ghét Nhất Nhất, đều là cháu gái với nhau nhưng Nhất Nhất làm cái gì cũng là tốt, làm gì cũng có thể được cha yêu thích, thế nhưng cho dù Tiểu Bình có nỗ lực thế nào người cũng đều không ưa thích nó, nó nỗ lực học tập như vậy cũng chỉ là vì muốn được ngài khẳng định một lần, thế nhưng cho tới bây giờ người cũng không hề có để mắt nó một cái. Còn có vài ngày nữa thì con bé phải thi tốt nghiệp trung học, đây chính là việc mà nó luôn một mực chờ đợi, nếu như bởi vì chuyện này mà nó không được tham gia, vậy thì cả đời này của nó đều sẽ bị hủy. Cha, người hãy cho nó một cơ hội lần này đi, chỉ cần nó có thể đi ra, con, về sau con, không, là cả nhà con, về sau sẽ không bao giờ đến quấy rầy người nữa, Con van xin người.." Nói xong, trong điện thoại liền truyền đến tiếng khóc của Lương Kiến Lan.

    Lão gia tử cũng không có trực tiếp cúp điện thoại. Âm thanh điện thoại khá lớn, mấy người lại đều ngồi bên cạnh điện thoại, không chỉ nói Lương Văn Long và Lương Nhất Nhất, mà ngay cả Minh Huệ Tâm đều nghe rất rõ ràng. Lão gia tử vì Nhất Nhất - đứa cháu gái này mà ngay cả con gái, cháu ngoại cũng đều không muốn nhận, nếu nói trong lòng Lương Nhất Nhất không cảm động thì đó là giả, thế nhưng cô biết được mấy câu cuối cùng Lương Kiến Lan nói ra, có chút ảnh hưởng đối với lão gia tử.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2018
  4. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 63: Suy nghĩ của Lương Nhất Nhất.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lương Văn Long hận không thể lập tức bóp chết Uông Tiểu Bình, ức hiếp em gái của hắn nhiều năm như vậy, hắn làm sao lại không nghĩ tới muốn giáo huấn Uông Tiểu Bình, thế nhưng một là bọn họ chênh lệch nhau hơn mười tuổi, nếu như hắn thật sự làm khó thì không tránh khỏi sẽ bị người ta nói là lấy lớn hiếp nhỏ, hai là lại có một tầng liên hệ máu mủ như vậy, dù sao thì hắn cũng phải nhìn mặt tăng xem mặt phật. Nhưng là bây giờ cho dù cô của hắn có nói thế nào thì hắn cũng không thể nghe lọt tai, chẳng lẽ hại người cũng cần phải xem lý do? Bởi vì không được ông nội coi trọng nên có thể làm tổn thương người được ông nội coi trọng? Thật đúng là bội phục cô hắn có thể nói ra được những lời như vậy, thật đúng là muốn đem người chết nói cho sống lại.

    Minh Huệ Tâm là người dễ mềm lòng nhất, nếu như chuyện này đặt trên thân người khác thì bà còn có thể tha thứ cho Uông Tiểu Bình, đáng tiếc người bị hại lần này lại chính là con gái của bà, chắc hẳn bà cũng không hề muốn về sau con gái còn có thể bị người khác tính kế, cho nên bà nghe thấy được nhưng cũng làm bộ như không hề nghe thấy, ngồi im lặng trên ghế salon không nói một tiếng.

    Lương Nhất Nhất hiểu rõ ý tứ của lão gia tử, đơn giản chính là cố kỵ phần quan hệ máu mủ này, hơn nữa coi như là ông không nhận một nhà người cô này, thì người khác cũng biết đó chính là con gái và cháu ngoại của ông. Uông Tiểu Bình gặp chuyện không may, mặt mũi của ông cũng không dễ xem, cũng không phải là lão gia tử mềm lòng, đúng là ông cũng đã không còn chút thân tình đối với nhà kia rồi, nhưng là nếu như quả thật cho qua chuyện này để nó cứ phát triển tiếp như vậy thì dường như là có chút khó coi. Lương Nhất Nhất không phải là thánh mẫu, cũng không phải là người ngu ngốc dễ bị ức hiếp, trái lại cô rất thông minh, chỉ bất quá là phần thông mình này, cô không có sử dụng với những người thân trong nhà, cho nên cô mỉm cười nói với lão gia tử: "Ông nội, mặc kệ người có nhận người nhà của cô hay không, nhưng chuyện cô là con gái ruột của ông thì không hề sai, ông nói về sau không nhận cô, có thể. Nhưng chúng ta cũng không thể mặc kệ chuyện lần này, nếu để người ngoài nghe được thì sẽ nghĩ thế nào? Là ân oán hào phú a, là chị em họ tự giết lẫn nhau a, vì muốn được sủng ái mà thuê người giết em họ.. những lời này đều không dễ nghe có đúng hay không? Lại nói, cô nói cũng không sai, Uông Tiểu Bình vẫn luôn muốn dựa vào học tập mà chứng minh chính mình, chứng minh rằng chị ấy mạnh hơn nhiều so với con, nếu như vì chuyện này mà để chị ấy mất đi cơ hội tham gia kỳ thi Đại học, vậy thì cả đời này của chị ấy đều sẽ bị hủy, nói không chừng còn có thể gây chuyện tự sát gì gì đó. Đừng nói là chị ấy còn có quan hệ máu mủ với nhà chúng ta, cho dù là tội phạm giết người bị tống vào trại giam thì chúng ta cũng còn có hy vọng người đó có thể hối cải làm lại từ đầu, tranh thủ giảm hình phạt để ra tù mà! Huống chi chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi như chị ấy? Nếu như cô có thể trông coi chị ấy thật tốt, nói không chừng chị ấy còn có thể tự sửa trở nên tốt hơn. Vậy thì chẳng phải là chúng ta đã cứu được một cô gái làm bước, làm thay đổi cuộc đời của chị ấy rồi hay sao?"

    Lão gia tử nghe Lương Nhất Nhất nói xong thì vô cùng kinh ngạc: "Nhất Nhất, đây chính là những suy nghĩ thật lòng của con sao? Con không trách nó đã hại con sao? Nó tìm người giết con, con còn có thể tha thứ cho nó sao?" Đột nhiên lão gia tử cảm thấy mình nhìn không thấu Nhất Nhất, ông tuyệt đối không nghĩ rằng Nhất Nhất sẽ nói ra những lời như vậy. Bất kể là ai tới khuyên can ông tha cho Uông Tiểu Bình, thì người đó cũng không thể nào là Nhất Nhất được.

    "Ông nội, con không có gạt ông, người trong nhà này đều là thân nhân của con, là người mà con coi như cả tính mạng mình. Con đối với mọi người, cũng chỉ biết là đối đãi thiệt tình, tuyệt đối sẽ không nói lời hay mà gạt người. Làm sao con có thể không trách chị ấy? Làm sao con có thể tha thứ cho chị ấy? Con còn hận không thể tự tay giết chị ấy, để giải tỏa mối hận trong lòng con. Nhưng là con không thể làm như vậy. Uông Tiểu Bình chỉ lớn hơn con 2 tháng, còn chưa trưởng thành. Kỳ thật lần này chị ấy làm ra những chuyện như vậy, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, coi như là chịu phạt thì cũng sẽ không quá nặng. Nếu như chúng ta mặc kệ chị ấy, ngược lại sẽ làm chị ta hận một nhà chúng ta. Không phải là Uông Tiểu Bình nói là con không bằng chị ấy sao? Không phải chị ta nói là học tập tốt hơn so với con sao? Vậy con liền để cho chị ta nhìn xem, rốt cuộc là người nào không bằng người kia? Con sẽ để cho chị ta thua tâm phục khẩu phục, làm cho chị ta không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt con kêu gào. Cảnh giới cao nhất trả thù kẻ địch không phải là giết hắn, mà là tại trên phương diện hắn để ý nhất, tự cho là kiêu ngạo nhất, đánh bại hắn. Nếu như sau khi nhận chút ít ngăn trở này, chị ấy có thể hối cải làm lại thì cũng coi như là không uổng phí chúng ta suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như chị ta lại tìm chết, đến lúc đó cũng không cần chúng ta ra tay chỉnh đốn, mà nhất định sẽ có người mà chị ta không chọc nổi chỉnh cho chị ta trở nên thành thực."

    Những lời này của Lương Nhất Nhất không thể nói là không tàn nhẫn, thế nhưng loại tàn nhẫn của cô lại rất đáng yêu, tàn nhẫn một cách thẳng thắn vô tư, không biết tại sao, sau khi lão gia tử nghe xong lời này không chỉ không có chán ghét cháu gái lòng dạ hẹp hòi, mà ngược lại càng nghe càng vui vẻ, càng nghĩ càng cao hứng, nếu như ông có nhìn lầm thì cháu gái của Lương Đức Hâm ông chính là người có oan báo oan, có thù báo thù, chẳng lẽ người ta đã ức hiếp đến trên đầu ngươi, ngươi đã không phản kháng mà còn muốn cám ơn người ta hay sao? Nhất Nhất giải quyết chuyện này như vậy rất phù hợp, đã tránh đi việc người nhà bị người ta nghị luận, lại còn có thể để cho Uông Tiểu Bình ăn một cái thiệt thòi lớn, tối thiểu nhất là sau khi trải qua chuyện này, trong thời gian ngắn Uông Tiểu Bình sẽ không dám xuất hiện trước mặt Nhất Nhất, hơn nữa bây giờ Nhất Nhất cũng không phải là người mà Uông Tiểu Bình có thể tiếp tục ức hiếp.

    Người trong nhà thấy chuyện như vậy, mà lời nói của Lương Nhất Nhất lại có thể làm lão gia tử an lòng, mới vừa rồi khuôn mặt còn đang sụp đổ, bây giờ nghe Nhất Nhất nói xong lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, Lương Văn Long ở một bên xem trong lòng không khỏi bội phục, coi như là hắn đã nhìn ra, trong nhà này người nào nói cũng không có tác dụng bằng Nhất Nhất, về sau hắn nhất định phải cẩn thận đánh quan hệ tốt với em gái, nói không chừng lúc nào đó có việc bản thân không làm được thì còn phải cầu Nhất Nhất giúp đỡ!

    "Văn Long, buổi chiều cháu đi làm cho xong chuyện này, trực tiếp lĩnh người từ trong cục cảnh sát đi ra rồi đưa đến nhà của cô cháu, cháu nói cho nó biết là sau này nhất định phải trông coi con mình cho tốt, về sau người nhà bọn họ cũng đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà chúng ta nữa rồi." Lão gia tử thấy đã sắp đến giờ cơm trưa, ông cũng không muốn để cháu trai lớn phải vì một đứa con gái hư hỏng mà đói bụng, ai bảo nó đã làm ra chuyện như vậy chứ? Cũng nên để cho bọn họ gấp quýnh lên một chút.

    "Vâng, ông nội, ăn cơm xong con sẽ đi, chuyện này rất dễ xử lý." Lương Văn Long nghe lão gia tử dặn dò, lập tức gật đầu đồng ý.

    Kỳ thật lão gia tử cũng không có nhẫn tâm với con gái của chính mình như vậy, chỉ là bất quá ông luôn một mực tin tưởng mắt nhìn người của mình, từ vừa mới bắt đầu ông đã thấy Uông Hạo Binh là người không tốt, chưa nói đến trước kia hắn đã dùng danh nghĩa của mình làm ra bao nhiêu việc, mà ngay lúc này hắn còn đang toan tính muốn lợi dụng một nhà con lớn của mình. Hơn nữa lão gia tử có một loại trực giác, rằng nếu như không triệt để phân rõ giới tuyến với Uông Hạo Binh, thì sớm muộn gì một nhà này cũng sẽ bị hắn hại đến vấp ngã. Vì vậy không còn cách nào khác, vừa vặn mượn chuyện của Uông Tiểu Bình lần này để phân rõ giới tuyến với bọn họ, cũng đỡ nếu như về sau thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.

    Cổ Ngữ đều nói: Nhà có một lão, như có một bảo. Những lời này sẽ được nghiệm chứng không chỉ một lần trong cuộc sống sau này. Điều này cũng gián tiếp nói rõ lão gia tử chính là một người có trí tuệ vô cùng.

    Buổi chiều, Lương Nhất Nhất cố ý vào trong không gian để kiểm tra lại những đồ vậy "lấy ra" từ chỗ Lương Điền Tín, tuy rằng tổng cộng trước sau cô đã tiến vào mật thất kia hai lần, nhưng cô vẫn không có thời gian nhìn rõ ràng những vật đó, hôm nay rãnh rỗi, Lương Nhất Nhất muốn cẩn thận sửa sang lại những thứ này một chút.
     
  5. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 64: Bắt Đầu Hợp Tác (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn những đồ cổ thật được mình dùng hàng giả đổi về, Lương Nhất Nhất cảm khái một hồi, bình Thanh Hoa Mẫu Đơn Triền Chi cỡ lớn, một cái vạc chén Thanh Hóa Đẩu Thái Kê, một vật trang trí thủy tinh loại Đế Vương Lục Tùng Diên, vài cái còn lại liền không cần phải nói, trong đó có một cặp ngựa tam thể Đường Triều, một bộ ấm Tử Sa Nghi Hưng, và một cái lò Lục Phương Bồn.. Lương Nhất Nhất tự nhủ những đồ cổ này cộng lại cũng phải trị giá vài ức, đây là hiện đại, nếu như đặt ở mười năm sau, thì giá kia cũng đâu chỉ là lên một chút a!

    "Đúng rồi" Lương Nhất Nhất đập cái ót, lúc đó còn thuận tay cầm hai hộp trang sức, cũng không biết bên trong chứa cái gì, cô mang hai hộp trang sức cỡ bằng bàn tay này vào trong phòng trúc, chậm rãi quan sát, hai hộp trang sức này, kiểu dáng cơ bản là giống nhau, đều là dùng gỗ Tử Đàn chế thành, bên trên khắc hoa văn rườm rà, Lương Nhất Nhất mở chiếc hộp điêu khắc hình Hỉ Thước trèo lên cây mai, chỉ thấy bên trong chính là một bộ trang sức bằng ngọc được điêu khắc, bao gồm một cái ngọc bội, một đôi vòng tay, một chiếc nhẫn, một đôi khuyên tay và một cây trâm hoa Hải Đường, hơn nữa những đồ trang sức này thoạt nhìn cũng là một bộ đồ cổ, niên kỷ cụ thể thì cô thật sự không nhìn ra được. Còn lại là chiếc hộp trang sức điêu khắc Trăng tròn hoa thắm, bên trong để một sợi dây chuyền khảm nạm chín viên hồng bảo thạch, viên chính giữa đặc biệt lớn, ước chừng có thể đến 30 carat, còn lại tám viên, mỗi viên cũng có hơn 10 carat, chỉ một sợi dây chuyền này cũng đã có giá trị không hề nhỏ rồi. Lương Nhất Nhất cũng cẩn thận đếm số tiền trên mặt đất kia, nhân dân tệ có hơn 2800 vạn, đô la hơn 300 vạn, tương đương với 2600 vạn nhân dân tệ, số tiền này có thể giúp cho Lương Nhất Nhất làm được rất nhiều chuyện.

    Ra không gian, Lương Nhất Nhất lấy ra hai thẻ tín dụng của Lương Điền Tín Nhị. Bật máy tính lên, đăng nhập tài khoản, một lát sau, trên máy tính Lương Nhất Nhất biểu thị số dư tài khoản còn lại 25004975 đôla, điều này làm Nhất Nhất cao hứng đến hỏng mất, hơn hai nghìn vạn đô la này thế nhưng chính là hơn 2 ức nhân dân tệ nha! Hiện tại đều là của Lương Nhất Nhất cô rồi. Bất quá nếu cứ để lại trong thẻ của Lương Điền Tín Nhị tổng có chút không an toàn, vì vậy ngay từ đầu Lương Nhất Nhất đã chuẩn bị xong đại kế trộm tiền, cô lén lẻn vào cơ sở dữ liệu của ngân hàng, tìm được hơn mười tài khoản đã không sử dụng trên mười năm, chuyển hết toàn bộ số tiền này vào trong các tài khoản ấy, lại dùng những số tài khoản này đánh tiền vào thẻ chết, sau đó lại phân lại chuyển, lại phân lại chuyển, vòng hơn mười tay, mới đem số tiền đã ra vào hơn một nghìn tài khoản chuyến đến thẻ mục tiêu chính thức, mọi thông tin lưu trữ của tấm thẻ này cũng đã bị Nhất Nhất giấu đi, nói cách khác, chỉ có một mình cô là biết rõ về tấm thẻ này, số tiền trong này cũng chỉ mình cô có thể tiêu, ngay cả nhân viên quản lý ngân hàng cũng không thể nhìn được đến thông tin về tấm thẻ này, loại thủ đoạn như vậy kiếp trước Lương Nhất Nhất cũng không có cách nào làm được, thế nhưng mấy hôm trước khi ở trong công ty biên soạn tường lửa, Lương Nhất Nhất liền nổi hứng muốn thử, kết quả thật đúng là thành công. Lương Nhất Nhất lui ra khỏi Mạng Internet của Ngân hàng Thụy Sĩ, xóa tất cả dấu vết, sau đó tắt máy. Khi một loạt động tác này chấm dứt, cũng liền biểu thị số tiền kia đã chính thức trở thành của cô.

    Bất quá nếu cứ để số tiền kia như vậy cũng không được, cần phải làm cho tiền đẻ ra tiền thì mới có ý nghĩa. Nhìn đồng hồ chỉ mới 3 giờ chiều, vì vậy Lương Nhất Nhất liền mang lên cặp da nhỏ, nói với mẹ một tiếng rồi ra khỏi nhà.

    Đến khách sạn Phúc, mấy ngày nay Lý Ngọc Lâu khôi phục rất tốt, cũng có lẽ là vì tâm tình tốt nên vết thương trên người khôi phục đặc biệt nhanh, hai ngày nay hắn đã không cần phải có người chăm sóc, ăn cơm, uống thuốc mặc quần áo, tất cả đều là tự làm, xem ra chỉ cần bảy tám ngày nữa là toàn bộ miệng viết thương này liền có thể khép lại rồi.

    Lúc Lương Nhất Nhất gõ cửa, Lý Ngọc Lâu đang ở trong phòng xem tin tức tài chính và kinh tế, nghe thấy tiếng cửa liền nhanh chóng mở ra, không ngờ người đến thật sự chính là Lương Nhất Nhất.

    Lương Nhất Nhất nhìn bộ dạng của hắn cười nói: "Thần sắc thoạt nhìn không tệ nha! Để tôi xem một chút, bất quá nhìn bộ dáng bây giờ của anh, tôi có thể an tâm một chút rồi."

    Lý Ngọc Lâu để cô ngồi xuống: "Tôi cũng không ngờ là tốt nhanh như vậy, đoán chừng còn có cái bảy, tám ngày là có thể khỏi rồi. Này còn phải cảm ơn cô vì đã để lại những thuốc kia, nếu không thì thật không biết tôi sẽ biến thành cái dạng gì rồi đây!" Dừng một lát, Lý Ngọc Lâu lại hỏi: "Hôm nay cô tới là có chuyện gì sao?"

    "Hôm nay tôi tới đây, ngoại trừ để xem anh, thì thật sự còn muốn hỏi một việc, không biết anh có tiện nói cho tôi biết hay không?"

    Lý Ngọc Lâu vội nói: "Có chuyện gì thì cứ việc nói, tôi chắc chắn tri vô bất ngôn (không biết không nói), ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy). "

    Mắt đen của Lương Nhất Nhất hiện lên một tia ngưng trọng: "Lý đại ca, tôi muốn hỏi anh một chút, anh có tính toán gì cho tương lai không? Tôi cũng đã xem báo của hai ngày nay, em trai anh - Lý Ngọc Thánh đã toàn diện tiếp nhận công ty của anh, tôi không biết anh ta làm sao mà được, chẳng lẽ anh đã ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty rồi sao?"

    Lý Ngọc Lâu nghe nhắc đến em trai của mình, trên mặt liền nháy mắt trầm xuống, đó chính là em trai mình luôn săn sóc từ nhỏ đến lớn, vậy mà vì để đạt được công ty do mình sáng lập, mà liên hợp với cha mẹ đuổi mình ra khỏi công ty, đã vậy nó vẫn không chịu bỏ qua, còn thuê người bắt cóc mình, bắt buộc mình phải ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty, cũng may, cũng may là mình trốn ra được, bằng không thì ngay cả mạng cũng đều đã mất rồi. Nghĩ như vậy, hắn liền nhìn cô gái đang ngồi đối diện, hắn nên cảm kích cô, nếu như không có cô, thì hắn đã không thể tránh thoát một kiếp này, coi như là không bị bắt lại, thì cũng có khả năng mất máu mà chết.

    "Tôi nghĩ, cô cũng đã đoán được, tôi đã không còn có thể ở lại trong nước nữa, tôi định đợi sau khi thương thế tốt lên sẽ đến nước Mĩ tìm một công việc, ở một nơi cách xa cái chỗ thương tâm này. Tôi hận bọn họ, nhưng lại không cách nào có thể đối xử với họ như những gì họ đã làm với tôi. Kỳ thật, nếu như A Thánh có năng lực, thì tôi đã sớm đem vị trí Tổng Giám Đốc kia tặng cho nó, đáng tiếc nó lại không tin lời của tôi, cho là tôi xem thường nó, vì vậy liền hận tôi, sau đó làm ra chuyện như vậy, tôi thừa nhận tôi không thể tàn nhẫn được như nó, hiện tại ngay cả cha mẹ tôi cũng đã đứng ở bên kia, tôi không muốn phải đấu cùng bọn họ, bằng năng lực của tôi, thì ở đâu mà lại không có cơm ăn đây?"

    "Tôi muốn hỏi anh một chút, nếu như tôi cho anh một khoản tiền, anh có lòng tin có thể giúp tôi làm nó tăng lên gấp mười lần hay không, gấp trăm lần lợi nhuận hay không?"

    Lý Ngọc Lâu nghe Lương Nhất Nhất nói xong liền thấy kỳ lạ, hai mắt nhìn cô đánh giá, xem cô có giống nhưa đang đùa hay không, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sao cô có thể xác định rằng tôi có thể kiếm được tiền? Tôi không dám cam đoan thời gian, bởi vì tôi không biết cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?"

    "Một người tốt nghiệp đại học, chỉ bằng bản lĩnh của mình dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tại trong 4 năm liền sáng lập nên một công ty giá trị hơn một tỷ, cái này còn chưa đủ để chứng minh năng lực của anh sao? Về phần tôi sẽ cho anh bao nhiêu tiền? Trong tay của tôi có chút tiền để không, ước chừng trái phải hai ức, tôi định muốn cho anh giúp tôi quản lý, tôi muốn xem tiền đẻ ra tiền, mà số tiền này nhất định phải là có được từ con đường hợp pháp."
     
    Vunhu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...