Chương 10: Bạn cùng bàn
Một người như Du Cảnh ghét sự đụng chạm của người khác.
Quả nhiên, khi Nhạc Li vừa chạm vào da cổ tay của Du Cảnh, Du Cảnh theo phản xạ có điều kiện hất tay cô ra.
Nhạc Li có chút xấu hổ một hồi, giơ tay vuốt tóc dọc theo thái dương che dấu, "Giờ học sắp bắt đầu, chúng ta vào phòng học."
Du Cảnh mím chặt môi. Hắn hất tay Nhạc Li ra, không phải hắn ghét sự đụng chạm của cô, cũng không hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, dường như chứa đựng sự nhạy cảm và căng thẳng.
Cổ tay bị chạm vào, cùng với lòng bàn tay và cánh tay, dường như bị cứng. Cảm giác ấm áp chạm vào vài phút dường như tồn tại rất lâu.
Nhưng Du Cảnh đã che giấu nó rất tốt.
Nhạc Li đi bên cạnh Du Cảnh một cách tự nhiên nhất có thể.
Khi đến lớp, Nhạc Li dành thời gian để ôn tập môn hóa. Một lúc sau, lớp trưởng nhận được tờ giấy ghi điểm của bài kiểm tra, được dán trên tường phía trước bên trái của lớp học.
Mặc dù thứ này cũng có thể được nhìn thấy trên APP của trường, nhưng ý nghĩa của việc in nó ra là khác nhau. Nhiều người chen nhau vào để xem điểm kiểm tra.
"Haizzz quả nhiên cái thằng câm kia lại là hạng nhất."
"Khổ thân cho lão nhị Tôn Doanh Chỉ."
"Lúc nãy" đầu trọc "có nói. Lần này đổi chỗ ngồi, chọn cùng bàn và chỗ ngồi theo kết quả thi. Cậu nói thử người câm cuối cùng có chọn một người ngồi chung hay không?"
"Không nhất thiết phải như vậy. Gần đây không phải không có ai cố gắng lấy lòng cậu ta sao?"
"Phốc! Không biết tại sao cô ấy lại lấy lòng cậu ta, vì cái gì chứ? Tại cậu ta bị câm hay tại vì nghèo?"
Nhạc Li đặt sách xuống, đi tới đứng ở phía sau hai người đang khua môi múa mép, mặt vô biểu tình hỏi: "Nói đủ chưa? Buổi sáng đi ra ngoài, quên đánh răng sao?"
Nói xấu người khác sau lưng thì dễ dàng chột dạ, hơn nữa Nhạc Li còn đứng đằng sau đột nhiên lên tiếng, hai người đều sửng sốt, nhìn lại thấy vẻ mặt khiếp sợ của Nhạc Li, trong lòng thắt lại không dám nói nữa.
Nhạc Li trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục đọc sách.
"Đầu trọc" đi vào qua cửa sau, đi tới chỗ Du Cảnh, gõ bàn của hắn, nói nhỏ, "Em đi cùng tôi."
Du Cảnh im lặng đi theo ông ra ngoài.
Trước khi đến giờ học, giáo viên địa lý lão Trần lười biếng bưng một tách trà lớn đi vào, ngáp một cái, nói: "Nhạc Li, lên văn phòng lấy bài kiểm tra giữa kỳ."
Hả.. Tại sao lại để cho mình lấy bài kiểm tra, chẳng lẽ nguyên thân là đại biểu môn địa lý sao?
Nhạc Li chắc chắn trước đây cô không có viết như vậy, chỉ có thể suy đoán rằng thế giới đã tự động hoàn thiện một số chi tiết.
Nhưng cô không biết văn phòng và bàn làm việc của lão Trần ở đâu, vì vậy cô chỉ có thể ngập ngừng đi về phía khu văn phòng, tìm kiếm dấu hiệu của tổ địa lý.
Khi đi ngang qua văn phòng, tình cờ nhìn thấy "đầu trọc" đang nói chuyện với Du Cảnh, hai người một ngồi một đứng, không khí cũng khá hòa hợp.
".. Vẫn luôn quái gở như vậy là chuyện không tốt, em có thể thử chọn một bạn học ngồi cùng bàn.."
Vậy là "đầu trọc" thuyết phục được Du Cảnh chọn bạn học cùng bàn? Nhạc Li nghĩ nghĩ, cuối cùng nhìn thấy bảng hiệu của tổ địa lý liền bước vào.
Bên trong có một giáo viên đang chuẩn bị giáo án, Nhạc Li đành phải căng da đầu hỏi: "Thưa thầy, cái bàn của giáo viên địa lý lớp 10-5 là bàn nào ạ?"
Giáo viên kia tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ tay về chỗ kia.
"Cảm ơn thầy." Nhạc Li vội vàng bước đến, cầm lấy bài kiểm tra rồi rời đi.
Lúc trở về, "đầu trọc" vẫn còn thuyết phục, ".. Đừng cứng đầu như vậy, Du Cảnh, thầy không có hại em.."
Nhạc Li cố ý đi chậm lại.
"Đầu trọc" rốt cuộc có chút bất lực, lấy uy nghiêm ra giáo huấn, "Thế thôi, em là người đứng đầu lớp, ngày mai em là người chọn bạn học đầu tiên trong buổi họp lớp. Hôm nay nghĩ cho kỹ xem nên chọn ai. Tiết học sắp bắt đầu, em về lớp đi."
Nhạc Li nhanh chóng tăng tốc độ, trở lại phòng học, phân phát bài thi cho tổ trưởng. Khi phát bài, cô cố tình để lại vài tờ giấy thi trên cùng - vì tờ giấy thi đầu tiên thuộc về Du Cảnh.
Môn địa lý năm cuối là địa lý tự nhiên, thiên về khoa học, đòi hỏi kiến thức hiểu biết khách quan và trí tưởng tượng không gian nhiều hơn nhưng kiến thức ghi nhớ lại ít hơn.
Du Cảnh được chín mươi tám điểm.
Nhạc Li cười đem tờ giấy kiểm tra đặt ở trước mặt hắn, "Chúc mừng người cao nhất lớp."
Du Cảnh lẳng lặng liếc nhìn cô, cầm lấy tờ giấy kiểm tra, cụp mắt xuống.
Nếu phải chọn một người bạn cùng bàn..
Có thể chọn cô ấy không? Cô ấy có ghét không?
Năm nhất không có phân ban, tất cả đều phải thi các môn ngoại ngữ, vật lý và hóa học, lịch sử chính trị. Phải mất hơn hai ngày để hoàn thành tất cả các bài kiểm tra cho chín khóa học.
Sau khi làm bài xong, buổi họp lớp sẽ bắt đầu.
"Đầu trọc" nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, ông tóm tắt đề thi trước, rồi chuyển sang chủ đề tiếp theo.
"Thật đáng tiếc mà nói, bạn học Vương Manh lớp ta bởi vì một số lý do mà chuyển trường, hôm nay là ngày bạn ấy cùng với chúng ta học buổi học cuối cùng."
Phía dưới ồn ào.
"A, Vương Manh đi rồi sao? Không có nghĩa là số người trong lớp chúng ta đã trở thành số chẵn sao?"
"Điều đó không có nghĩa là Du Cảnh nhất định phải chọn bạn cùng bàn sao? Chết tiệt, đừng chọn tôi. Tôi không muốn ngồi chung với kẻ sát nhân." Chính là Vương Huy nói lời này.
Nhạc Li không ngờ nam sinh này không dám đồng ý điều kiện "xin lỗi Du Cảnh bằng cái tát", còn vu oan cho Du Cảnh khắp nơi.
Thật là ghê tởm.
Nhạc Li cảm thấy không vả không được.
Lúc này, Vương Manh đứng dậy chào tạm biệt mọi người, tạm thời chuyển hướng chú ý lên người Nhạc Li.
"Đầu trọc" nói vài câu chúc phúc cho Vương Manh, sau đó tuyên bố sẽ bắt đầu chọn cùng một bàn, ánh mắt rơi vào nam sinh ngồi ở cuối lớp, "Du Cảnh, em bắt đầu chọn trước rồi viết tên lên bảng."
Du Cảnh cau mày, hắn thật sự không muốn chọn, nhưng "đầu trọc" là muốn tốt cho hắn, hắn không muốn để đám đông không thể làm "đầu trọc" mất mặt được. Thế là hắn lặng lẽ bước lên bục giảng.
"Mẹ kiếp, thật sự phải chọn sao? Sợ quá!"
"Không chọn tôi, không chọn tôi!"
"Tôi không sợ cậu ấy, tôi sợ ngồi cùng bàn với những người câm sẽ bị tự kỷ nhàm chán."
Nhạc Li cau mày.
Du Cảnh nhìn các bạn học dưới bục giảng và cố ý lướt qua Nhạc Li. Tóc dài qua trán và đôi mắt thâm quầng, mọi người nhìn thấy ở đâu đều có biểu hiện kháng cự và sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Không ai muốn ngồi chung bàn với hắn. Hắn cũng không cần bạn cùng bàn.
Sợ mình vẫn phải phụ sự kỳ vọng của giáo viên lớp. Du Cảnh lạnh lùng và định lắc đầu với "đầu trọc", nhưng Nhạc Li đã đứng lên trong đám đông, mỉm cười chân thành, với đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng hỏi: "Du Cảnh, tôi có thể ở bên cạnh cậu không? Điểm của tôi không tốt vừa vặn tôi chỉ có thể học hỏi từ cậu."
Hai tay Du Cảnh nắm chặt thành quyền, tâm tình kịch liệt, muốn gật đầu nhưng không ngăn được, muốn lắc đầu, nhưng không thể lắc.
"Đầu trọc" bị hắn làm cho toát mồ hôi hột, nhẹ nhàng thở ra. Ông vốn dĩ muốn Du Cảnh chọn một cô gái ngồi cùng bàn, dù sao các cô gái ấy tinh tế và chu đáo hơn, có thể chăm sóc cảm xúc của Du Cảnh tốt hơn.
Du Cảnh chậm chạp muốn bất động, tâm tình đang bất ổn, hiện tại Nhạc Li chủ động đứng lên, Du Cảnh cũng không thể cự tuyệt, thật sự là quá tốt.
Nhạc Li biết Du Cảnh thích ngồi một góc, nhưng để bảo vệ thị lực, không phải lúc nào cô cũng có thể ngồi cùng một chỗ, vì vậy cô chủ động chỉ vào một chỗ ở bên hành lang, "Nơi đó yên tĩnh, chúng ta ngồi ở đó đi?"
Du Cảnh lắc đầu chỉ vào vị trí chính giữa phòng học.
Nhạc Li cũng mang trên mình dáng vóc mũm mĩm của trẻ con, cô cũng không cao, mét năm tám. Ngồi sau, Du Cảnh lo lắng rằng cô sẽ vất vả để nhìn bảng đen.
Nhạc Li vốn là chỉ để lo lắng cho cảm xúc của Du Cảnh, cô ngồi ở đâu cũng không quan trọng. Du Cảnh bằng lòng chủ động ngồi ở giữa là chuyện tốt nên vui vẻ gật đầu.
Tạ Hiểu Nhã, bạn cùng bàn, bị Nhạc Li bỏ rơi, sắc mặt không khỏi chế nhạo, "Ân cần như vậy, có phải đã thích cái thằng câm đó, khẩu vị thật nặng."
Nhạc Li gật đầu, "Khẩu vị của tôi nặng như vậy chính là nhờ ơn nhịn nhục cái con người quái gở như cậu lâu như vậy đó."
"Hả?" Tạ Hiểu Nhã thật sự tức giận nhưng không nỡ mắng Nhạc Li.
Nhạc Li mặc kệ cô ta, cúi đầu thu dọn bàn học. Chỗ ngồi mới của cô cách đây không xa, cô nhanh chóng dọn đồ đạc qua, nhìn lại Du Cảnh, cười hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
Du Cảnh lắc đầu và dễ dàng di chuyển tất cả các chồng sách giáo khoa lớn và tài liệu ôn tập đến một vị trí mới.
Nhạc Li không khỏi thở dài một lần nữa về tính cách mà cô dành cho Du Cảnh.
Người gầy gò và đáng thương đã trở thành một viên kim cương, không biết vấn đề là ở đâu.
Ổn định ở vị trí mới, Nhạc Li ngồi bên trong, còn Du Cảnh ngồi bên ngoài. Nhạc Li nói với người bạn cùng bàn mới: "Bạn học cùng bàn, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Du Cảnh quay đi như thể bị thiêu rụi bởi cái nhìn đó.
Nhạc Li chỉ coi hắn là người sống nội tâm và sợ người khác. Du Cảnh nhớ lại cuộc gặp đầu tiên của hắn với Nhạc Li.
Năm hắn mười hai tuổi, hắn nhìn thấy Nhạc Li, còn có thể nói. Hôm đó, khi bị bố say rượu và đánh hắn, hắn đã chạy ra khỏi nhà và lang thang trong công viên gần đó, cả đêm không về nhà.
Sau đó, thấy Nhạc Li cũng đang quanh quẩn trong công viên vì một lý do nào đó.
Cô bé mặc một chiếc váy ngắn màu trắng với những chiếc cặp tóc mỏng manh, làn da trắng nõn và dịu dàng như một công chúa nhỏ. Dù kém một tuổi nhưng cô đã cao hơn một chút vì được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.
Nhạc Li thấy da hắn xanh xao, mặt mũi sưng vù, cô chủ động đến gần nói chuyện.
Tính cách của Du Cảnh từ nhỏ đã u ám, nhưng ngày hôm đó có lẽ Nhạc Li cười chân thành và thân thiện, có lẽ vì Nhạc Li còn nhỏ nên không nguy hiểm.
Nhạc Li chân thành động viên hắn, "Vậy thì cố gắng hơn đi, khi lớn lên sẽ có khả năng tự bảo vệ mình, tránh xa những điều không vừa ý kia, trở nên ngoan cường, mạnh mẽ sẽ gặp được người tốt."
"Thật sao?" Du Cảnh lúc đó hoài nghi.
Cô bé dừng lại trước khi gật đầu chắc chắn, "Thật đấy."
Đoạn lời nói này đã khắc sâu trong tâm trí của Du Cảnh. Cùng với chú mèo Hello Kitty màu hồng mà cô gái vô tình đánh rơi khi rời đi, hắn vẫn luôn trân trọng.
Cho dù sau này có gặp phải những điều đau khổ và u ám hơn, hắn cũng không bao giờ từ bỏ việc cố gắng trưởng thành.
Không ngờ gặp lại Nhạc Li như trở thành một con người khác, cô không những không nhận ra hắn mà còn không còn nụ cười rạng rỡ, thân thiện và ánh mắt chân thành nữa, thay vào đó là ánh mắt dửng dưng, khinh thường và hả hê.
Thậm chí, cô còn vì ngày kỷ niệm thành lập trường hắn trợ giúp Nhạc Vi mà gọi người đánh hắn.
Đôi khi Du Cảnh tự hỏi liệu cô gái nhỏ mà hắn nhìn thấy có phải chỉ là trí tưởng tượng của chính mình không.
Nhưng bây giờ cô gái chân thành và trong sáng đã trở lại. Cô ấy sẽ.. thay đổi trở lại một lần nữa?
Không có kỳ vọng thì không có thất vọng thậm chí là tuyệt vọng?
Nhạc Li không biết Du Cảnh đang suy nghĩ gì, đành cúi đầu thu dọn bàn làm việc.
Buổi tối trở về nhà, Nhạc Li ngồi vào bàn học mở điện thoại ra.
Bây giờ, cô đang tìm kiếm bằng chứng có thể khiến Vương Huy phải ngậm miệng.
Quả nhiên, khi Nhạc Li vừa chạm vào da cổ tay của Du Cảnh, Du Cảnh theo phản xạ có điều kiện hất tay cô ra.
Nhạc Li có chút xấu hổ một hồi, giơ tay vuốt tóc dọc theo thái dương che dấu, "Giờ học sắp bắt đầu, chúng ta vào phòng học."
Du Cảnh mím chặt môi. Hắn hất tay Nhạc Li ra, không phải hắn ghét sự đụng chạm của cô, cũng không hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, dường như chứa đựng sự nhạy cảm và căng thẳng.
Cổ tay bị chạm vào, cùng với lòng bàn tay và cánh tay, dường như bị cứng. Cảm giác ấm áp chạm vào vài phút dường như tồn tại rất lâu.
Nhưng Du Cảnh đã che giấu nó rất tốt.
Nhạc Li đi bên cạnh Du Cảnh một cách tự nhiên nhất có thể.
Khi đến lớp, Nhạc Li dành thời gian để ôn tập môn hóa. Một lúc sau, lớp trưởng nhận được tờ giấy ghi điểm của bài kiểm tra, được dán trên tường phía trước bên trái của lớp học.
Mặc dù thứ này cũng có thể được nhìn thấy trên APP của trường, nhưng ý nghĩa của việc in nó ra là khác nhau. Nhiều người chen nhau vào để xem điểm kiểm tra.
"Haizzz quả nhiên cái thằng câm kia lại là hạng nhất."
"Khổ thân cho lão nhị Tôn Doanh Chỉ."
"Lúc nãy" đầu trọc "có nói. Lần này đổi chỗ ngồi, chọn cùng bàn và chỗ ngồi theo kết quả thi. Cậu nói thử người câm cuối cùng có chọn một người ngồi chung hay không?"
"Không nhất thiết phải như vậy. Gần đây không phải không có ai cố gắng lấy lòng cậu ta sao?"
"Phốc! Không biết tại sao cô ấy lại lấy lòng cậu ta, vì cái gì chứ? Tại cậu ta bị câm hay tại vì nghèo?"
Nhạc Li đặt sách xuống, đi tới đứng ở phía sau hai người đang khua môi múa mép, mặt vô biểu tình hỏi: "Nói đủ chưa? Buổi sáng đi ra ngoài, quên đánh răng sao?"
Nói xấu người khác sau lưng thì dễ dàng chột dạ, hơn nữa Nhạc Li còn đứng đằng sau đột nhiên lên tiếng, hai người đều sửng sốt, nhìn lại thấy vẻ mặt khiếp sợ của Nhạc Li, trong lòng thắt lại không dám nói nữa.
Nhạc Li trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục đọc sách.
"Đầu trọc" đi vào qua cửa sau, đi tới chỗ Du Cảnh, gõ bàn của hắn, nói nhỏ, "Em đi cùng tôi."
Du Cảnh im lặng đi theo ông ra ngoài.
Trước khi đến giờ học, giáo viên địa lý lão Trần lười biếng bưng một tách trà lớn đi vào, ngáp một cái, nói: "Nhạc Li, lên văn phòng lấy bài kiểm tra giữa kỳ."
Hả.. Tại sao lại để cho mình lấy bài kiểm tra, chẳng lẽ nguyên thân là đại biểu môn địa lý sao?
Nhạc Li chắc chắn trước đây cô không có viết như vậy, chỉ có thể suy đoán rằng thế giới đã tự động hoàn thiện một số chi tiết.
Nhưng cô không biết văn phòng và bàn làm việc của lão Trần ở đâu, vì vậy cô chỉ có thể ngập ngừng đi về phía khu văn phòng, tìm kiếm dấu hiệu của tổ địa lý.
Khi đi ngang qua văn phòng, tình cờ nhìn thấy "đầu trọc" đang nói chuyện với Du Cảnh, hai người một ngồi một đứng, không khí cũng khá hòa hợp.
".. Vẫn luôn quái gở như vậy là chuyện không tốt, em có thể thử chọn một bạn học ngồi cùng bàn.."
Vậy là "đầu trọc" thuyết phục được Du Cảnh chọn bạn học cùng bàn? Nhạc Li nghĩ nghĩ, cuối cùng nhìn thấy bảng hiệu của tổ địa lý liền bước vào.
Bên trong có một giáo viên đang chuẩn bị giáo án, Nhạc Li đành phải căng da đầu hỏi: "Thưa thầy, cái bàn của giáo viên địa lý lớp 10-5 là bàn nào ạ?"
Giáo viên kia tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ tay về chỗ kia.
"Cảm ơn thầy." Nhạc Li vội vàng bước đến, cầm lấy bài kiểm tra rồi rời đi.
Lúc trở về, "đầu trọc" vẫn còn thuyết phục, ".. Đừng cứng đầu như vậy, Du Cảnh, thầy không có hại em.."
Nhạc Li cố ý đi chậm lại.
"Đầu trọc" rốt cuộc có chút bất lực, lấy uy nghiêm ra giáo huấn, "Thế thôi, em là người đứng đầu lớp, ngày mai em là người chọn bạn học đầu tiên trong buổi họp lớp. Hôm nay nghĩ cho kỹ xem nên chọn ai. Tiết học sắp bắt đầu, em về lớp đi."
Nhạc Li nhanh chóng tăng tốc độ, trở lại phòng học, phân phát bài thi cho tổ trưởng. Khi phát bài, cô cố tình để lại vài tờ giấy thi trên cùng - vì tờ giấy thi đầu tiên thuộc về Du Cảnh.
Môn địa lý năm cuối là địa lý tự nhiên, thiên về khoa học, đòi hỏi kiến thức hiểu biết khách quan và trí tưởng tượng không gian nhiều hơn nhưng kiến thức ghi nhớ lại ít hơn.
Du Cảnh được chín mươi tám điểm.
Nhạc Li cười đem tờ giấy kiểm tra đặt ở trước mặt hắn, "Chúc mừng người cao nhất lớp."
Du Cảnh lẳng lặng liếc nhìn cô, cầm lấy tờ giấy kiểm tra, cụp mắt xuống.
Nếu phải chọn một người bạn cùng bàn..
Có thể chọn cô ấy không? Cô ấy có ghét không?
Năm nhất không có phân ban, tất cả đều phải thi các môn ngoại ngữ, vật lý và hóa học, lịch sử chính trị. Phải mất hơn hai ngày để hoàn thành tất cả các bài kiểm tra cho chín khóa học.
Sau khi làm bài xong, buổi họp lớp sẽ bắt đầu.
"Đầu trọc" nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, ông tóm tắt đề thi trước, rồi chuyển sang chủ đề tiếp theo.
"Thật đáng tiếc mà nói, bạn học Vương Manh lớp ta bởi vì một số lý do mà chuyển trường, hôm nay là ngày bạn ấy cùng với chúng ta học buổi học cuối cùng."
Phía dưới ồn ào.
"A, Vương Manh đi rồi sao? Không có nghĩa là số người trong lớp chúng ta đã trở thành số chẵn sao?"
"Điều đó không có nghĩa là Du Cảnh nhất định phải chọn bạn cùng bàn sao? Chết tiệt, đừng chọn tôi. Tôi không muốn ngồi chung với kẻ sát nhân." Chính là Vương Huy nói lời này.
Nhạc Li không ngờ nam sinh này không dám đồng ý điều kiện "xin lỗi Du Cảnh bằng cái tát", còn vu oan cho Du Cảnh khắp nơi.
Thật là ghê tởm.
Nhạc Li cảm thấy không vả không được.
Lúc này, Vương Manh đứng dậy chào tạm biệt mọi người, tạm thời chuyển hướng chú ý lên người Nhạc Li.
"Đầu trọc" nói vài câu chúc phúc cho Vương Manh, sau đó tuyên bố sẽ bắt đầu chọn cùng một bàn, ánh mắt rơi vào nam sinh ngồi ở cuối lớp, "Du Cảnh, em bắt đầu chọn trước rồi viết tên lên bảng."
Du Cảnh cau mày, hắn thật sự không muốn chọn, nhưng "đầu trọc" là muốn tốt cho hắn, hắn không muốn để đám đông không thể làm "đầu trọc" mất mặt được. Thế là hắn lặng lẽ bước lên bục giảng.
"Mẹ kiếp, thật sự phải chọn sao? Sợ quá!"
"Không chọn tôi, không chọn tôi!"
"Tôi không sợ cậu ấy, tôi sợ ngồi cùng bàn với những người câm sẽ bị tự kỷ nhàm chán."
Nhạc Li cau mày.
Du Cảnh nhìn các bạn học dưới bục giảng và cố ý lướt qua Nhạc Li. Tóc dài qua trán và đôi mắt thâm quầng, mọi người nhìn thấy ở đâu đều có biểu hiện kháng cự và sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Không ai muốn ngồi chung bàn với hắn. Hắn cũng không cần bạn cùng bàn.
Sợ mình vẫn phải phụ sự kỳ vọng của giáo viên lớp. Du Cảnh lạnh lùng và định lắc đầu với "đầu trọc", nhưng Nhạc Li đã đứng lên trong đám đông, mỉm cười chân thành, với đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng hỏi: "Du Cảnh, tôi có thể ở bên cạnh cậu không? Điểm của tôi không tốt vừa vặn tôi chỉ có thể học hỏi từ cậu."
Hai tay Du Cảnh nắm chặt thành quyền, tâm tình kịch liệt, muốn gật đầu nhưng không ngăn được, muốn lắc đầu, nhưng không thể lắc.
"Đầu trọc" bị hắn làm cho toát mồ hôi hột, nhẹ nhàng thở ra. Ông vốn dĩ muốn Du Cảnh chọn một cô gái ngồi cùng bàn, dù sao các cô gái ấy tinh tế và chu đáo hơn, có thể chăm sóc cảm xúc của Du Cảnh tốt hơn.
Du Cảnh chậm chạp muốn bất động, tâm tình đang bất ổn, hiện tại Nhạc Li chủ động đứng lên, Du Cảnh cũng không thể cự tuyệt, thật sự là quá tốt.
Nhạc Li biết Du Cảnh thích ngồi một góc, nhưng để bảo vệ thị lực, không phải lúc nào cô cũng có thể ngồi cùng một chỗ, vì vậy cô chủ động chỉ vào một chỗ ở bên hành lang, "Nơi đó yên tĩnh, chúng ta ngồi ở đó đi?"
Du Cảnh lắc đầu chỉ vào vị trí chính giữa phòng học.
Nhạc Li cũng mang trên mình dáng vóc mũm mĩm của trẻ con, cô cũng không cao, mét năm tám. Ngồi sau, Du Cảnh lo lắng rằng cô sẽ vất vả để nhìn bảng đen.
Nhạc Li vốn là chỉ để lo lắng cho cảm xúc của Du Cảnh, cô ngồi ở đâu cũng không quan trọng. Du Cảnh bằng lòng chủ động ngồi ở giữa là chuyện tốt nên vui vẻ gật đầu.
Tạ Hiểu Nhã, bạn cùng bàn, bị Nhạc Li bỏ rơi, sắc mặt không khỏi chế nhạo, "Ân cần như vậy, có phải đã thích cái thằng câm đó, khẩu vị thật nặng."
Nhạc Li gật đầu, "Khẩu vị của tôi nặng như vậy chính là nhờ ơn nhịn nhục cái con người quái gở như cậu lâu như vậy đó."
"Hả?" Tạ Hiểu Nhã thật sự tức giận nhưng không nỡ mắng Nhạc Li.
Nhạc Li mặc kệ cô ta, cúi đầu thu dọn bàn học. Chỗ ngồi mới của cô cách đây không xa, cô nhanh chóng dọn đồ đạc qua, nhìn lại Du Cảnh, cười hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
Du Cảnh lắc đầu và dễ dàng di chuyển tất cả các chồng sách giáo khoa lớn và tài liệu ôn tập đến một vị trí mới.
Nhạc Li không khỏi thở dài một lần nữa về tính cách mà cô dành cho Du Cảnh.
Người gầy gò và đáng thương đã trở thành một viên kim cương, không biết vấn đề là ở đâu.
Ổn định ở vị trí mới, Nhạc Li ngồi bên trong, còn Du Cảnh ngồi bên ngoài. Nhạc Li nói với người bạn cùng bàn mới: "Bạn học cùng bàn, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Du Cảnh quay đi như thể bị thiêu rụi bởi cái nhìn đó.
Nhạc Li chỉ coi hắn là người sống nội tâm và sợ người khác. Du Cảnh nhớ lại cuộc gặp đầu tiên của hắn với Nhạc Li.
Năm hắn mười hai tuổi, hắn nhìn thấy Nhạc Li, còn có thể nói. Hôm đó, khi bị bố say rượu và đánh hắn, hắn đã chạy ra khỏi nhà và lang thang trong công viên gần đó, cả đêm không về nhà.
Sau đó, thấy Nhạc Li cũng đang quanh quẩn trong công viên vì một lý do nào đó.
Cô bé mặc một chiếc váy ngắn màu trắng với những chiếc cặp tóc mỏng manh, làn da trắng nõn và dịu dàng như một công chúa nhỏ. Dù kém một tuổi nhưng cô đã cao hơn một chút vì được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.
Nhạc Li thấy da hắn xanh xao, mặt mũi sưng vù, cô chủ động đến gần nói chuyện.
Tính cách của Du Cảnh từ nhỏ đã u ám, nhưng ngày hôm đó có lẽ Nhạc Li cười chân thành và thân thiện, có lẽ vì Nhạc Li còn nhỏ nên không nguy hiểm.
Nhạc Li chân thành động viên hắn, "Vậy thì cố gắng hơn đi, khi lớn lên sẽ có khả năng tự bảo vệ mình, tránh xa những điều không vừa ý kia, trở nên ngoan cường, mạnh mẽ sẽ gặp được người tốt."
"Thật sao?" Du Cảnh lúc đó hoài nghi.
Cô bé dừng lại trước khi gật đầu chắc chắn, "Thật đấy."
Đoạn lời nói này đã khắc sâu trong tâm trí của Du Cảnh. Cùng với chú mèo Hello Kitty màu hồng mà cô gái vô tình đánh rơi khi rời đi, hắn vẫn luôn trân trọng.
Cho dù sau này có gặp phải những điều đau khổ và u ám hơn, hắn cũng không bao giờ từ bỏ việc cố gắng trưởng thành.
Không ngờ gặp lại Nhạc Li như trở thành một con người khác, cô không những không nhận ra hắn mà còn không còn nụ cười rạng rỡ, thân thiện và ánh mắt chân thành nữa, thay vào đó là ánh mắt dửng dưng, khinh thường và hả hê.
Thậm chí, cô còn vì ngày kỷ niệm thành lập trường hắn trợ giúp Nhạc Vi mà gọi người đánh hắn.
Đôi khi Du Cảnh tự hỏi liệu cô gái nhỏ mà hắn nhìn thấy có phải chỉ là trí tưởng tượng của chính mình không.
Nhưng bây giờ cô gái chân thành và trong sáng đã trở lại. Cô ấy sẽ.. thay đổi trở lại một lần nữa?
Không có kỳ vọng thì không có thất vọng thậm chí là tuyệt vọng?
Nhạc Li không biết Du Cảnh đang suy nghĩ gì, đành cúi đầu thu dọn bàn làm việc.
Buổi tối trở về nhà, Nhạc Li ngồi vào bàn học mở điện thoại ra.
Bây giờ, cô đang tìm kiếm bằng chứng có thể khiến Vương Huy phải ngậm miệng.