Welcome! You have been invited by Tinh Linh Tóc Đỏ to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 102 Tìm chủ đề
Chương 98: Hoàn chính văn.

e24584bb699a52bfb533d620c8dc5105.jpg



END
 
Bài viết: 102 Tìm chủ đề
Phiên ngoại 1: Cuộc sống sau kết hôn.

76a4f81a0833d7795812df8c0dc0148b.jpg

[HIDE-THANKS]Phỏng vấn phát sóng trực tiếp.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc giảng giải khoa học kỹ thuật máy móc trước màn ảnh, chia sẻ kinh nghiệm lĩnh vực chuyên nghiệp: "Máy móc nước ta đã toàn diện tiến vào thời đại chế tạo phát triển trí tuệ, cùng lúc xây dựng tin tức và trí tuệ, hình thành hình thức quản lý hiện đại."

Phóng viên truyền thông tươi cười hỏi: "Vô cùng cảm ơn giáo sư Hứa đã chia sẻ kiến thức chuyên nghiệp, làm cho mọi người có hiểu biết hơn về máy móc khoa học kỹ thuật. Như vậy tiết mục cuối cùng chúng tôi còn có một câu hỏi đặc biệt muốn hỏi ngài."

"Ngài đã cống hiến rất nhiều cho máy móc khoa học kỹ thuật, được người kính trọng, chúng tôi cũng biết lúc ngài còn trẻ đã trải qua nhiều nhấp nhô, giáo sư Hứa có thể giải thích cho mọi người lúc trước vì lý do gì khiến cho ngài tỉnh lại một lần nữa, đi đến hôm nay?"

Câu hỏi cuối cùng này không thuộc về kiến thức chuyên môn, người đàn ông ngồi ở chỗ kia hạ mi mắt, không đĩnh đạc nói chuyện giống như lúc đầu.

Khi người phỏng vấn cho rằng anh sẽ không trả lời, chuẩn bị tìm câu hỏi giảng hòa, người đàn ông bỗng nhiên giơ microphone đứng lên.

Ánh đèn trong phòng chiếu vào trên mặt anh, độ sáng đèn và bóng tối bên cạnh làm nổi bật cho nhau, phác họa ra hình dáng ngũ quan người đàn ông một cách rõ ràng, còn có nốt chu sa màu nâu nơi khóe mắt kia.

Rất nhiều người đều bị mê mẩn trước vẻ mặt đẹp trai này, chăm chú nhìn chằm chằm video, sau đó thấy người đàn ông thành thục, ổn trọng làm ra hành động chưa từng có.

Anh đối mặt với màn ảnh, trịnh trọng tuyên bố trước mặt mọi người trên thế giới: "Tôi từng ở vực sâu của địa ngục, cho đến năm 17 tuổi gặp được ánh sáng duy nhất trên thế giới này."

Vốn cho rằng suốt cuộc đời anh sẽ sống mơ màng hồ như vậy, cũng hoặc là kết thúc sinh mệnh của mình ở đâu đó. Không nghĩ tới sẽ có một cô gái như vậy bỗng nhiên xông vào cuộc sống của anh, kéo anh từ vũng bùn dơ bẩn ra ngoài.

Năm 17 tuổi, một cô gái ánh sáng lấp lánh đi về phía anh, mang theo ấm áp cùng yêu thương.

* * *

Sau khi kết thúc phỏng vấn, anh không dừng lại lâu lắm, dường như gấp không chờ nổi muốn đi gặp ai.

Bên ngoài nơi phỏng vấn, một cô gái mang theo mũ và kính râm đứng một lúc lâu ở chỗ máy chiếu, cuối cùng lấy di động ra quay lại.

Máy chiếu không quá mười giây liền sẽ thay đổi một loạt ảnh chụp, mà gần đây chủ đề truyền tin là.. Hứa Việt.

Bảo vệ tuần tra nhìn cô vài lần, cuối cùng cũng không nhịn được đi qua: "Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài ở chỗ này tính làm cái gì?"

"Khụ." Cô gái ho nhẹ: "Không có việc gì, tôi đang đợi người."

"Phiền tiểu thư đưa ra giấy tờ tùy thân một chút." Tuy rằng cô gái trả lời như vậy nhưng bảo vệ vẫn có chút không yên tâm.

Nơi này không phải có thể đi vào tùy tiện, nếu vào phải được xét duyệt giấy tờ trước, nhưng đứng ở chỗ này lâu như vậy, liền nhìn chằm chằm mấy chục tấm ảnh chụp, hành vi này thật sự làm người khó hiểu.

Thái độ bảo vệ nghiêm túc, cô gái cũng phối hợp, đang muốn mở túi xách ra lấy giấy chứng minh, bỗng nhiên bị người ôm lấy eo nhỏ, lui lại liền gần sát ngực ấm áp.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm ổn, giàu từ tính của người đàn ông: "Không cần kiểm tra, cô ấy là vợ của tôi."

Bảo vệ vừa thấy người tới, rất là kính nể: "Thì ra là vợ của giáo sư Hứa, xin lỗi Hứa thái thái, đã làm phiền."

Kỷ Ức tươi cười đúng chuẩn: "Không sao, thái độ làm việc của anh rất tốt."

Lúc trước đồng ý cùng cô Nam Gia đi tham gia hội âm nhạc, không nghĩ tới trùng hợp với buổi phỏng vấn của Hứa Việt. Bên kia sau khi kết thúc, cô liền vội vàng đuổi lại đây.

Biết Hứa Việt vào phòng phỏng vấn không tiện làm phiền, cô liền chờ ở bên ngoài.

Bởi vì bị máy chiếu hấp dẫn, cho nên đứng ở chỗ này nhìn lâu như vậy.

Cởi bỏ hiểu lầm, hai vợ chồng mười ngón tay đan vào nhau cùng rời đi.

Bảo vệ thiếu chút nữa nhịn không được hoan hô: Anh ta lại có thể nhìn thấy Hứa thái thái thật sự!

* * *

Hứa Việt, nhà khoa học trẻ tuổi nhất trong nước, năm 26 tuổi liền được mời tham gia diễn đàn nhà khoa học đứng đầu thế giới.

Thiên tài cống hiến thật lớn cho quốc gia như vậy đều đáng được người tôn kính.

Còn có đặc biệt một chút là.. Nhà khoa học trẻ tuổi này vô cùng đẹp trai!

Trên mạng đều truyền: Rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, người đàn ông này càng muốn dựa vào tài năng, còn làm cho chín mười người cộng lại đều không dám so sánh!

Chuyện trước kia của anh cũng bị mọi người lấy ra thảo luận, hiện tại đa số những người xem kịch vui đều bảo vệ Hứa Việt, bởi vì người ta có tài, có nhan sắc, còn chung tình.

Hứa Việt đối mặt với màn ảnh phát sóng trực tiếp nói ra một câu như vậy, rất nhanh đã bị người truyền lên mạng, còn lên trang nhất.

Tuy rằng Weibo Hứa Việt luôn đăng trạng thái đều là kiến thức chuyên nghiệp, nhưng mọi người chú ý những năm đó, vẫn có thể tìm được dấu vết để lại.

Ví dụ như, anh đã từng nhấn thích weibo khác..

Mọi người mau tay nhanh mắt chụp hình, tìm nick weibo kia, tìm được một cái weibo vô cùng ấm áp!

Dùng từ ấm áp để hình dung là do chủ weibo này mỗi khi đăng bài đều là chia sẻ cuộc sống vui vẻ, không phải cố tình khoe khoang, nhưng làm người xem một cái liền cảm thấy rất tốt đẹp.

Ví dụ như hằng ngày đăng một phần bánh ngọt, mang theo cảm nghĩ: Thừa dịp tiên sinh không ở nhà, trộm vào phòng bếp làm sự nghiệp, nếu bắt được sẽ bị đuổi ra ngoài!

Lại ví dụ như, Lễ Tình Nhân ngày đó đăng bài là một đóa hoa hồng, mang theo cảm nghĩ: Tiên sinh đều chỉ biết tặng hoa hồng vào mỗi kỳ Lễ Tình Nhân.

Còn có một ít ảnh phong cảnh, sẽ mang theo cảm nghĩ vui vẻ.

Xem trạng thái trên Weibo hoặc là chú ý lâu rồi, đều có thể từ giữa những hàng chữ cảm nhận được chủ weibo này vô cùng yêu thương chồng mình, mọi người thích tới nơi này ăn đường. Cũng thích xem cô chia sẻ hình ảnh cùng cảm nghĩ, vừa nhìn liền cảm thấy chữa khỏi, còn có ngẫu nhiên đăng một số chuyện ấm áp về tâm lý học.

Các võng hữu vào rồi không thể ra, đoán ra quan hệ của chủ tài khoản này cùng giáo sư Hứa, thậm chí là loại quan hệ..

Lại sau đó, Weibo này dừng đăng bài.

Mọi người liền truyền đến mức càng thần kỳ.

Lại lại lại sau đó, nhóm bạn cấp ba, đại học của Hứa Việt đều ngồi không yên, khoe ra đoạn tình yêu tuyệt đẹp của Kỷ Ức và Hứa Việt, weibo chính thức của Kỷ Ức cũng không giữ được.

Nhưng mọi người đều không có ác ý, ngược lại cùng nhau vui vẻ theo dõi đôi vợ chồng có nhan sắc thần tiên này, thậm chí thành lập fanclub "Một tháng cp".

Cho nên câu nói kia sau khi bạo hồng trên Weibo, đa số mọi người đoán được người trong miệng Hứa Việt nhắc tới là vợ của anh.. Kỷ Ức.

Đương nhiên cho dù trên mạng truyền đến cao trào, đều không thắng nổi tấm lòng của Hứa Việt.

* * *

Sau khi lên xe, Kỷ Ức tháo mũ và kính râm xuống.

Khi cô muốn dựa ra sau, Hứa Việt nhanh tay thay cô gỡ kẹp tóc trên đầu xuống.

"Không phải nói hôm nay không tới được?"

"Cô Nam Gia bên kia sau khi kết thúc, em liền lên máy bay chạy tới, thật đáng tiếc nha, bỏ lỡ mở đầu."

Hứa Việt nghiêng người dựa vào ghế dựa, cánh tay đặt lên đầu vai cô, ngón tay thon dài tới gần vành tai cô, nhẹ nhàng nhéo hai cái, khiển trách: "Em lại nuốt lời, An An."

Những lời này của Hứa Việt không đầu không đuôi, nhưng nháy mắt Kỷ Ức đã hiểu ý của anh, kéo ống tay áo làm nũng: "Muốn cho anh một bất ngờ."

Kỷ Ức kiêm chức người mẫu thương nghiệp lúc ấy rất nổi tiếng trên mạng, tuy rằng không nổi tiếng như minh tinh, cũng có được một số lượng lớn fans. Đã từng có một lần, cô một mình đi ra từ sân bay, bị fan cuồng theo dõi, sợ hãi bản thân, càng dọa thảm Hứa Việt. Không nghĩ tới chuyện qua đi lâu như vậy, Hứa Việt vẫn luôn không quên được.

Hai người bàn bạc muốn mua một ít đồ vật về nhà, liền lái xe đi vào thành phố.

Đồ vật còn không có mua, Kỷ Ức đi ngang qua một tiệm trà sữa, lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi khô: "Em muốn uống nước chanh, lạnh!"

Tầm mắt Hứa Việt đảo qua, do dự một chút, gật đầu đồng ý: "Có thể."

Chỉ do dự một lúc như vậy lại bị Kỷ Ức bắt được "Nhược điểm".

Cô cố ý bắt lỗi anh: "Vì sao anh lại do dự? Hả? Luyến tiếc mời vợ ôn nhu xinh đẹp uống một ly nước chanh sao?"

Hứa Việt bỗng nhiên cong lên khóe môi lộ ra tươi cười, cũng không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy di động ấn một cái giao diện, đặt ở trước mắt cô.

Kỷ Ức "A" một tiếng, bản thân đều nhịn không được muốn cười, phía trên thế nhưng là ghi lại thời gian thời gian cô tới tháng.

Kỷ Ức vỗ tay lên trán, một tay khác chỉ chỉ tiệm trà sữa: "Hứa tiên sinh, mau đi mua nước chanh cho em!"

"Tuân mệnh, Hứa thái thái."

Cô nghe được tiếng bước chân của Hứa Việt đi về phía trước, mở mắt ra, xoay người, lại phát hiện Hứa Việt đứng cách 1 mét, sau đó vươn tay, liền chờ cô đuổi kịp.

Hứa Việt dùng hành động ngoắc ngón tay, Kỷ Ức chạy chậm hai bước đến bên cạnh anh, túm một cái đã bắt được ngón tay anh.

Kỷ Ức như ý nguyện mua một ly nước chanh lạnh, ôm cái ly trong suốt đi theo bên cạnh Hứa Việt.

Hai người ngọt ngào đi cùng một chỗ, một cô gái trẻ tuổi giơ microphone đi tới, nói chính mình đang tiến hành hoạt động, hy vọng bọn họ có thể trả lời mấy câu hỏi.

Hứa Việt đối loại chuyện này không có hứng thú, lúc một mình gặp được loại chuyện này đều quay đầu liền đi. Nhưng lần này có Kỷ Ức ở bên cạnh, mọi thứ đều trở nên không giống nhau.

Anh biết Kỷ Ức rất lễ phép nên nhìn về phía Kỷ Ức.

Trăm triệu không nghĩ tới, vợ anh lại.. Vô cùng vui vẻ đồng ý rồi!

Cô gái thấy ngón áp út của họ đeo đôi nhẫn, thoáng hiện ý cười: "Xin hỏi các bạn ở bên nhau đã bao lâu?"

"Bảy năm." Hứa thái thái theo thói quen trả lời thời gian đã kết hôn.

Hứa tiên sinh không vui bổ sung: "Quen nhau 12 năm, ở bên nhau 11 năm, kết hôn bảy năm."

Cô gái: "Oa, hâm mộ, như vậy xin hỏi hai bạn ở bên nhau nhiều năm như vậy đã có bao giờ chia tay chưa?"

Hứa thái thái: "Không có."

Hứa tiên sinh vô cùng kiên định: "Điều đó không có khả năng!"

Cô gái ý thức được vị tiên sinh này trả lời càng thú vị, liền đưa microphone về phía anh: "Xin hỏi anh cảm thấy vợ mình đẹp nhất là khi nào?"

"Mỗi giây mỗi phút." Lúc trước còn từ chối cô gái, Hứa tiên sinh giờ đây đã trả lời mỗi câu hỏi, một câu so một câu càng thuận miệng.

Hứa thái thái cười đến vẻ mặt ngọt ngào.

Hỏi mấy câu hỏi ôn hòa không kích thích đã là một đống thức ăn cho chó rồi.

Cô gái nhịn xuống tâm trạng kích động, lớn gan hỏi: "Xin hỏi lần trước hai người hôn môi là khi nào?"

Nhớ tới những hình ảnh đó, đầu óc Kỷ Ức đều sẽ loạn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nhẹ giọng trả lời: "Không, không nhớ rõ."

Vừa dứt lời, trước mắt che khuất lên một bóng ma, khóe môi dán lên một cái ấm áp.

Kỷ Ức dễ dàng xấu hổ bắt đầu hối hận, vì sao bản thân mình lại đồng ý trả lời chứ!

Hứa Việt hôn đến vừa lòng, ngước mắt liếc nhìn người phỏng vấn: "Thấy được?"

Trên mặt Hứa tiên sinh toàn là một mảnh vừa lòng, thân mật ôm lấy vợ mình, nắm tay rời đi.

"Hứa tiên sinh, vừa rồi vì sao anh lại phối hợp như vậy?"

"Bởi vì cô ấy nói chúng ta rất ân ái!"

Giọng nói ngọt ngào của Hứa thái thái bị che lấp trong biển người.

* * *

Hai người mua một đống đồ vật để lên trên xe, trở về nhà.

Liền lấy di động gọi điện thoại, phát hiện pin di động biểu hiện màu đỏ.

"Hứa Việt, cho em mượn di động dùng."

"Trên bàn trà, tự mình lấy."

Di động hai người có thể hoàn toàn trao đổi, không có bí mật.

Kỷ Ức mở khóa, mở ra thông tin điện thoại, tìm được số di động của Tống Nhan Khả.

Điện thoại nhận được, cô còn chưa nói ra tiếng, bên kia di động lập tức truyền ra hai tiếng gọi ầm ĩ cùng lúc:

"Ba ba!"

"Ba so!"

Tác giả có lời muốn nói: Nói có bất ngờ nha.

Cái phiên ngoại này là đại kết cục mấy năm sau khi Hứa Việt cầu hôn, chương sau càng thêm bất ngờ![/HIDE-THANKS]

Còn 1 chương nữa hoàn phiên ngoại nhé!
 
Bài viết: 102 Tìm chủ đề
Phiên ngoại 2: Cuộc sống sau kết hôn.

c144fa30b7de45af9d0d2900bf6a9272.jpg

[HIDE-THANKS]Kỷ Ức đối với di động, nhẹ giọng nói câu: "Không phải ba ba nha."

Điện thoại bên kia quả nhiên lập tức sửa miệng, trăm miệng một lời gọi: "Ma ma!"

"Ở chỗ dì Tống bọn con có ngoan ngoãn nghe lời không?"

"Có! Dì còn dẫn chúng con đi công viên trò chơi!"

"Ngoan nha, con đưa điện thoại cho dì Tống nha."

Sau khi Tống Nhan Khả lấy lại di động, hai người nói chuyện một lát, cuối cùng lại đưa điện thoại cho hai tiểu bảo bối nói tạm biệt.

Nói chuyện không lâu lắm, Hứa Việt đã đem đồ vật vừa mua vào nhà.

Kỷ Ức giơ di động lên: "Nhan Khả dẫn hai tiểu yêu đi chơi công viên giải trí, thời gian còn sớm, em đã nói với bọn họ một lát liền đi đón người, thuận tiện có thể cùng bọn họ chơi một lát."

"OK."

Loại chuyện này Hứa Việt không có bất kỳ dị nghị nào.

Kỷ Ức nắm chặt thời gian lấy cục sạc ra sạc pin di động, màn hình chính là ảnh chụp chung của bốn người nhà cô.

* * *

Kỷ Ức cùng Tống Nhan Khả duy trì liên lạc, mua vé tiến vào công viên giải trí, nhanh chóng tìm được chỗ của bọn họ.

Lúc chạy tới chỗ ngựa gỗ xoay tròn theo âm nhạc, Kỷ Ức chỉ nhìn thấy Tống Nhan Khả đứng ở ngoài vòng bảo vệ ngựa gỗ xoay tròn.

Hai người vẫy tay nhau.

"Hai tiểu yêu đâu?"

"Ngồi trên ngựa gỗ, hôm nay người nghỉ nhiều, còn một vòng, chắc là sắp kết thúc."

Kỷ Ức ngẩng đầu, liền thấy hai đứa nhỏ ngồi ở trên ngựa gỗ, sợ làm mất tập trung nên cô không có gọi.

Chờ âm nhạc kết thúc, Kỷ Ức và Hứa Việt một người ôm một đứa nhỏ xuống, nắm tay đi ra.

Bé trai mặc áo thun màu đen, trên đầu đội nón đen, một tay cắm túi, đi đường ngay ngắn.

Bé gái mặc váy màu vàng nhạt, tóc ngắn mềm mại buột thành hai đuôi ngựa đáng yêu, phối hợp với kẹp thủy tinh nhìn như công chúa nhỏ.

"Mommy, ba ba." Cô bé nhiệt tình ôm mẹ mình rồi hôn một cái, lại vươn tay về phía Hứa Việt.

Hứa Việt khom lưng bế con gái lên, hai cha con chạm trán vào nhau, đây là cách chào hỏi đặc biệt.

Năm năm trước Kỷ Ức và Hứa Việt sinh ra một cặp long phượng, hai đứa nhỏ đều kế thừa gien tốt của cha mẹ, môi hồng răng trắng, từ nhỏ đã đáng yêu.

Con trai có tính cách giống cha, tuổi còn nhỏ vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, cũng sẽ không làm nũng, cặp mắt kia sáng ngời giống mẹ, con gái có tính cách giống mẹ, lúc cười rộ lên giống hoa nở rộ, còn có nốt chu sa nơi khóe mắt làm người gặp qua khó quên.

Cha mẹ đã có mặt, Tống Nhan Khả có thể công thành trở về.

Cô ấy đặt hai viên kẹo vào tay từng bé: "Nguyện Nguyện, Hứa Vọng, dì Tống còn có việc đi trước nha."

Hứa Vọng từ lúc ba tuổi, liền muốn mọi người phải gọi tên cậu bé đầy đủ! Bởi vì cậu bé cảm thấy gọi tên đầy đủ mới có thể như người lớn, gọi nhũ danh nghe thật trẻ con.

Hai tiểu yêu đồng thời cảm ơn: "Cảm ơn dì, lần sau gặp lại."

* * *

Sau đó Kỷ Ức lại hỏi hai đứa nhỏ muốn chơi cái gì, đều dẫn bọn họ đi chơi thử.

Chơi mệt mỏi liền tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Một nhà bốn người ngồi xuống chỗ này, chỉ dựa vào nhan giá trị liền hấp dẫn ánh mắt.

Cánh tay Kỷ Ức đặt lên trên bàn, giơ tay lên quơ quơ, nhìn về phía hai cái đứa nhỏ: "Xin hỏi hai bảo bối nhà ta khát nước chưa?"

Hứa Nguyện lập tức nhấc tay: "Khát!"

Hứa Vọng theo sát phía sau: "Con cũng khát!"

"Như vậy.." Ngón tay Kỷ Ức vừa chuyển, chỉ về hướng Hứa Việt, tươi cười rạng rỡ: "Liền mời Hứa tiên sinh lợi hại nhất nhà chúng ta giúp các bảo bối mua một ly đồ uống nha!"

Hai đứa nhỏ đồng thời nhìn về phía cha mình.

Hứa Việt ngay sau đó đứng lên, đặt túi xách màu trắng của Kỷ Ức gác ở trên bàn, nhẹ gõ mặt bàn, lưu lại một câu ý vị sâu xa: "Được rồi, Hứa tiên sinh này liền đi mua đồ uống cho ba bảo bối."

"Nha!" Hai đứa nhỏ lại đồng thời nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ cũng là bảo bối của baba nhaa.."

Tuy đã kết hôn nhiều năm, da mặt Kỷ Ức vẫn rất mỏng, bị hai đứa nhỏ năm tuổi nhà mình trêu chọc, thật là vừa thẹn vừa muốn cười.

Trong thời gian chờ đợi, Hứa Nguyện gỡ xuống cặp nhỏ của mình, lấy quả bóng xoa nắn ra chơi. Quả bóng xoa nắn màu sắc rực rỡ hình dạng không giống nhau, trẻ con thích đồ chơi nhiều màu sắc, Hứa Nguyện liền rất thích chơi.

Cô bé còn thoải mái hào phóng lấy ra hai cái bản thân cảm thấy đáng yêu nhất đẩy đến phía Hứa Vọng: "Anh trai, em cho anh tiểu Dương và tiểu Ngưu."

Hứa Vọng quay mặt đi: "Không cần! Quá ngây thơ!"

"Vậy được rồi, tự mình chơi." Hứa Nguyện cũng không giận, cười lấy lại tiểu Dương và tiểu Ngưu.

Lúc này Hứa Vọng lại chuyển đầu qua: "Khụ.. thấy em muốn đưa anh chơi như vậy, anh liền cùng em chơi một lát đi."

Kỷ Ức ngồi cạnh hai đứa nhỏ nhìn thấy vậy liền buồn cười, không xen vào trò chơi của bọn nhỏ.

Tuy rằng Hứa Vọng cảm thấy trò này rất ấu trĩ, nhưng cậu bé vẫn luôn đều phối hợp em gái.

Hứa Nguyện không cẩn thận làm một viên bóng tròn xoe ra bàn, Hứa Vọng đang muốn bò xuống ghế dựa nhặt bóng giúp em gái, Hứa Nguyện trực tiếp nhảy xuống: "Anh hai, em đi nhặt!"

Cô bé làm rớt đồ vật, muốn tự mình nhặt lên lại.

Quả bóng này quá nhanh, nhảy liên tiếp ra xa mấy mét.

Bước chân của Hứa Nguyện ngắn nhỏ không ngừng đuổi theo, thẳng đến phía trước có một bóng người xuất hiện, ngăn quả bóng lại, khom lưng nhặt lên.

Hứa Nguyện ngẩng đầu, nhìn thấy một anh trai cao cao.

"Anh ơi, đây là đồ chơi của em, có thể trả lại cho em không?"

Bạn nhỏ kia nhặt cầu đưa ra.

Hứa Nguyện vươn tay nhỏ mềm mụp cầm quả bóng, ngón tay nhẹ nhàng mà đụng vào lòng bàn tay bạn nhỏ kia, như là lông chim quét qua.

Cô bé lấy đồ vật về, ngẩng đầu nhỏ nhếch miệng cười đến thật ngọt: "Cảm ơn!"

Ngoài ý muốn là lúc cô bé vươn tay lên, quả bóng không nghe lời lại nhảy ra, rơi xuống mặt đất.

Bé trai chạy nhanh theo nhặt quả bóng lên lại, trực tiếp nhét vào lòng bàn tay của Hứa Nguyện, đè ngón tay cô lại: "Không cho lăn nữa."

"Dạ, cảm ơn anh." Giọng nói lúc này còn muốn chân thành đáng yêu hơn.

Hứa Nguyện xoay người đi, bé trai ngồi xuống chỗ gần đó, lấy tập phác họa, cầm bút chì bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, cuối cùng thành bộ dáng một bé gái.

* * *

Về đến nhà, Kỷ Ức lấy đồ vật mua lúc ban ngày ra.

Hai đứa nhỏ vui vẻ mở hộp đóng gói ra, hộp quà của Hứa Nguyện là búp bê đáng yêu, còn có mấy bộ quần áo nhỏ.

Hộp quà của Hứa Vọng là một cây súng đồ chơi cùng một chiếc xe đồ chơi, nhìn khác hẳn với món đồ chơi hay bán ở trung tâm.

Hai tiểu yêu lấy đồ chơi ra, bắt đầu tập trung vào trò chơi của mình.

Hứa Nguyện thích với thay quần áo cho búp bê, dùng điện thoại chụp ảnh cho nó.

Mà Hứa Vọng hai ba cái liền tháo xe ra, linh kiện đều đặt ở trong hộp, bày đầy đất..

Hứa Nguyện chơi một lát, ngồi dậy nhấc tay tố cáo: "Báo cáo, anh hai lại phá xe!"

Kỷ Ức đang chọn đồ trong di động chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy linh kiện đầy đất, dường như rất tức giận: "Hứa Vọng! Đó là xe năm con số! Không thể cho nó tồn tại ở nhà hai ngày sao!"

Hứa Vọng không phản bác một câu, chỉ yên lặng che kín lỗ tai.

Chờ Kỷ Ức đi rồi, cậu bé quay đầu nói: "Tiểu phản đồ."

Hứa Nguyện chống hông: "Em đã đồng ý mommy giám sát anh, cô giáo nói là một khi nói ra liền phải làm được!"

Chiếc xe giá trị năm con số bị Hứa Vọng tháo rời xong, nhét vào hộp, mất đi hứng thú.

Cậu bé lại thay đổi đồ chơi thành súng, sau khi mở nó ra, bắn về phía sô pha bằng da một cái, thế nhưng.. đâm xuyên qua một cái lỗ.

"Hứa Vọng! Con có thể hủy hoại món đồ chơi của mình, nhưng con không thể phá hư đồ trong nhà."

Lúc này Kỷ Ức trực tiếp xách con trai đi về phía góc tường sám hối.

Hứa Vọng thường thường quay đầu lại đưa mắt ra hiệu, Hứa Nguyện ngầm hiểu, chạy tới phòng bếp tìm cha.

Hứa Việt bên ngoài được tôn sùng là nhà khoa học lạnh lùng đẹp trai, trước người mang tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, vòng hai tay đứng ở phía sau con trai: "Con làm gì?"

Hứa Vọng do dự: "Sửa lại súng một chút.. Bắn ra một lỗ thủng.."

Được con gái dẫn dắt, Hứa Việt thấy được nơi bị phá hư.

Hứa Việt dùng ánh mắt nhìn thấu cậu bé, sau đó lạnh nhạt cười: "Tự cầu phúc."

Hứa Vọng cảm giác trong lòng mình trúng một mũi tên: "Cha, cha quá bất công."

"?" Hứa Việt nhướng mày, chờ cậu bé nói.

Hứa Vọng bĩu môi, nói: "Mẹ nói cha dẫn mẹ dùng qua súng thật!"

Hứa Việt ngẩn ra một chút, cong môi cười: "Nga, vậy mẹ con có nói cho con là lần đầu tiên bắn không trúng bia?"

Hứa Vọng: Tôi hoài nghi ta cha mẹ đang khoe ân ái, tôi còn có chứng cứ!

* * *

Tháng 5 đúng là thời kỳ nở rộ của hoa hồng, chờ bọn nhỏ đến cuối tuần, Kỷ Ức trực tiếp bắt Hứa Việt cầm camera, mang theo hai đứa nhỏ đi tới vườn hoa hồng chụp ảnh.

Năm đó cô là người mẫu, đứng trước cameras cho người khác chụp, sau đó cô cũng bắt đầu học tập nhiếp ảnh, thậm chí có thể tự mình chỉnh sửa hoàn thiện ảnh!

Hoa hồng chiếm địa diện tích rộng lớn, vách tường bốn phía đều bò đầy hoa hồng.

Mỗi năm hoa kỳ đi vào nơi này, cho dù là Kỷ Ức hay là bọn nhỏ đều vui vẻ không thôi.

"Nguyện Nguyện, dùng bó hoa kia ôm ở cánh tay là được."

"Đúng vậy, một bàn tay chống hai mắt."

"Được rồi, ánh mắt nhìn về phía mẹ."

"Góc độ này rất tuyệt."

Kỷ Ức hướng dẫn người mẫu nhí chụp ảnh, trên thực tế cô bé xinh đẹp đáng yêu rất ăn ảnh, cho dù là chụp xa hay là chụp chân dung đều vô cùng xinh đẹp, linh động.

Hứa Việt dẫn theo con trai ngồi ở trong đình màu trắng xây theo kiểu châu Âu, ngồi cùng tư thế, nhìn chằm chằm hai mẹ con chơi vui vẻ ở trong hoa viên.

"Baba, nếu ba cho phép vườn hoa hồng này mở ra nói, chúng ta có thể thu vé vào cửa cho du khách, thu lợi từ nó." Hứa Vọng nghiêm túc bắt đầu tính toán, mở đường kiếm tiền.

"Vườn hoa hồng thuộc về mẹ con, không cần đánh chú ý nó."

"Dạ." Hứa - hèn mọn - Vọng.

Kỷ Ức dẫn theo con gái chụp mấy chục tấm ảnh, ánh mặt trời chiếu xuống có chút nóng lên. Cô dùng kẹp tóc mái lên, cái trán trơn bóng đón ánh mặt trời, không có một tia tỳ vết.

Hứa Việt và Hứa Vọng chia nhau đưa nước cho Kỷ Ức và Hứa Nguyện, sau đó Hứa Vọng lại bị em gái kéo vào trong vườn hoa.

Hứa Nguyện trộm trốn ở sau bụi hoa, giống hươu cao cổ cố gắng lộ cái đầu nhỏ ra.

Sau đó thần thần bí bí chạy đến bên cạnh Hứa Vọng: "Anh hai, em thấy ba ba và mommy đang hôn nhau!"

Hứa Vọng vội vàng vươn tay che kín hai mắt em gái.

* * *

Kỷ Ức và Hứa Việt ngồi ở đình hóng gió, đầu dựa vào đầu vai anh, nép vào bên người anh.

"Hứa Việt, thật ra em cảm thấy con trai đề nghị cũng không tệ lắm, mở vườn hoa hồng, liền có càng nhiều người nhìn thấy nó xinh đẹp."

"Không mở." Hứa Việt quyết định kiên định không thể thay đổi.

Kỷ Ức ha ha cười, nghe theo abh: "Được rồi, anh nói không mở thì không mở."

Hứa Việt xoay người, nhéo nhéo mặt cô.

An An, nói muốn tặng cho em vườn hoa hồng, anh làm được.

Em đã từng nói cho anh, mỗi người đều tâm nguyện đạt được.

Cuối cùng, là em đi vào bên cạnh anh, thực hiện mọi nguyện ước của anh..

Tác giả có lời muốn nói: Có phải siêu cấp bất ngờ không nè haha!

Tử Ni: Tới đây ta xin khép lại truyện này, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện trong thời gian qua, nếu có sai xót hay thắc mắc thì mọi người cứ cmt để ta khắc phục hoàn thiện hơn nhé! Chân thành cảm ơn x5.. Thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn Phiên Ngoại.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back