Bài viết: 14 

Chương 10: Khoe khoang
Lúc này, Mộ Thừa Trúc, Mộ Gia Vũ cùng Vân Tư Tư đang đứng ở cửa nhìn Vân Thời Phi với ánh mắt kinh ngạc. Hiển nhiên, bọn họ vừa mấy thấy cảnh tượng Trình Quốc Dân đưa cô vê nhà.
"Chị, vừa rồi là chú Trình đưa chị về sao?"
Vân Thời Phi gật gật đầu.
"Chú Trình thật tốt." Vân Tư Tư mặt mày cong cong, là một bộ dạng khả ái dễ thương.
Vân Thời Phi bị ba người nhìn chăm chằm liền cảm thấy không được tự nhiên. Cô cúi đầu, lưng đeo cặp sách hướng cửa nhà mà bước đi. Cũng bởi vậy nên khoảng cách với đoàn người Vân Tư Tư càng ngày càng gần. Khoảng cách càng gần, cảm xúc phức tạp trong lòng cô càng lớn, giống như một tảng đá lớn ép đến làm cô không thể thở nổi.
Cô còn nhớ rõ, chính người đàn ông này, người mà đời trước cô yêu thương nhiều năm, lại chính tay đẩy cô từ trên lầu xuống. Mà lúc này, hắn mới chỉ mười sáu tuổi, là một thiếu niên tuấn tú. Ngay cả khi chỉ liếc mắt nhìn lướt qua, vẫn có thể thấy được sự tao nhã trên người hắn. Thân thẳng bằng ngọc, nhẹ nhàng thanh thoát. Ai có thể ngờ được, nội tâm hắn hắn có thể giả dối như vậy.
"Chị, em mời anh Thừa Trúc với Gia Vũ tới nhà mình chơi." Vân Tư Tư lại nói. Cô ta nhìn Vân Thời Phi không chớp mắt, giống như muốn xem trò vui. Không làm cho cô ta thất vọng, Vân Thời Phi không dám nhìn thẳng về phía Mộ Thừa Trúc, vẫn giống như trước kia, thẹn thùng sao? Nhìn thấy Mộ Thừa Trúc, cả người Vân Thời Phi cứng đờ. Bình thường đã ngốc nghếch, gặp Mộ Thừa Trúc lại càng trở nên ngớ ngẩn hơn. Nhưng suy nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu cô ta, Vân Thời Phi liền ngẩng đầu lên, hướng Mộ Thừa Trúc và Mộ Gia Vũ chào hỏi: "Xin chào."
Hai chữ vô cùng đơn giản, lộ ra sự lịch sự cùng xa cách. Mà câu chữ đơn giản này trôi chảy đến mức, nó được biểu lộ rất tự nhiên. Không còn là những câu nói lắp như ngày xưa. Trong suy nghĩ của Vân Tư Tư, Vân Thời Phi hẳn là ánh mắt không thể rời khỏi người Mộ Thừa Trúc, sau đó lắp bắp nói: "Mộ.. Mộ.. Thừa Trúc.. Anh.. Anh tới nhà chúng em chơi à?
Vân Tư Tư ngay cả biểu tình lẫn ngữ khí của Vân Thời Phi đều mô phỏng ở trong đầu. Ai ngờ, Vân Thời Phi lại có thể tự nhiên bắt chuyện như vậy.
" Tôi đi vào trước. "Vân Thời Phi nói xong liền mở cửa đi vào nhà. Không hề liếc mắt nhìn lại bọn họ dù một cái. Cùng bọn họ đứng chung một chỗ, Vân Thời Phi liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Dù sao, cô đối mặt chính là người đàn ông đã nhẫn tâm giết chết mình. Đời trước, Mộ Thừa Trúc đối với cô như vậy. Đời này, hết thảy mọi chuyện đều chưa xảy ra.
Báo thù?
Cô biết, rất nhiều nữ chủ tiểu thuyết sống lại sau đó trả thù những kẻ kiếp trước đã hại mình. Nhưng cô chính là không thích bị hận thù làm mờ mắt. Nếu trong lòng chỉ có báo thù, thì sống lại một đời có ích gì. Đương nhiên, chuyện này cùng tính tình của Vân Thời Phi cũng có chút quan hệ, cô vốn là người hay sợ hãi. Đời trước, bởi vì không có đầu óc mà bị người ta đùa giỡn.
Hiện tại đương nhiên phải cẩn thận mà sống. Thù hận, về sau có cơ hội thì thuận tiện báo vậy. Nhưng hiện tại, nếu đã đánh không lại thì trước hết phải tránh đi đã. Cách bọn họ càng xa càng tốt. Nếu bắt buộc phải gặp mặt, vậy thì giữ khoảng cách thích hợp. Không cần dính vào chuyện tình lôn xộn của Vân Tư Tư cùng Mộ Thừa Trúc. Bọn họ yêu nhau như thế nào, thì cô vẫn có thể sống tốt cuộc sống của mình.
Sau khi chào hỏi xong cô vội vã vào nhà, lưu lại ba người với những suy nghĩ hỗn độn trong gió. Một lúc sau, Vân Tư Tư mới hồi phục tinh thần, nhịn không được mà tươi cười nhìn về phía Mộ Thừa Trúc:" Chị ấy thấy anh Thừa Trúc nên có chút thẹn thùng, cũng không muốn nói chuyện nhiều với chúng ta. "Cô ta vừa nói xong, liền thấy trên mặt Mộ Thừa Trúc thoáng hiện một tia chán ghét.
" Tư Tư, không phải mình nói đâu, nhưng chị gái cậu cũng quá làm dáng đi, lúc trước thì mê mẩn nhìn chằm chằm anh trai mình đến bất động, giờ thì lại như vậy, nói không thích anh trai mình, lạt mềm buộc chặt ư? Nếu không phải vì cô ta là chị gái cậu, thì tớ thèm vào phản ứng với chị ta. "
" Không nói nữa, để lát nữa chị ấy nghe thấy lại khóc mất. "
" Cậu chính là quá lương thiện, mới bị cô ta bắt nạt. "Mộ Gia Vũ tỏ ra bất bình thay Vân Tư Tư.
Vân Tư Tư cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút buồn bã:" Không có cách a, chị ấy là con gái ruột, còn mình chỉ là đứa con được nhận nuôi từ cô nhi viện. "Thoạt nhìn cô ta trông mảnh mai, yếu đuối, khuôn mặt nhỏ thanh thuần hoàn mỹ. Khi cô ta nhíu mày, rụt vai lại, cả người giống như dương liễu bị thổi bay trong gió. Vẻ ngoài yếu đuối kia, khơi dậy niềm thương cảm vô hạn của mọi người.
Mộ Thừa Trúc cũng không nhịn được mở miệng nói:" Tư Tư, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. "
" Đúng, chúng ta ở trong tiểu khu này đều là bạn bè của cậu, còn Vân Thời Phi kia một trò cười thôi. "Mộ Gia Vũ nói thêm
Mấy ngày nay, Vân Thiên Thành đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác làm ăn. Trong nhà chỉ có một mình Từ Nhã. Từ Nhã rảnh rỗi, liền bắt đầu tìm tòi làm các loại đồ ăn. Bà nghe Vân Tư Tư nói muốn mời Mộ Thừa Trúc cùng Mộ Gia Vũ tới nhà chơi liền không nói hai lời bắt đầu vào bếp chuẩn bị. Không chỉ có chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn mà còn có các món tráng miệng và điểm ngọt.
Rõ ràng là bà cực kỳ thích hai đứa nhỏ Mộ gia. Vốn dĩ Mộ gia cùng gia đình bọn họ có giao tình không tồi, hai đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà nhìn tụi nó từ nhỏ, cũng xem như mẹ đỡ đầu đi.
Trong lúc ăn cơm, bọn họ nói chuyện không ngừng.
" Cô ơi, cua này ăn ngon thật. "
" Thực ra vẫn chưa đến mùa, đợi vào mùa thu ăn càng ngon hơ. "Từ Nhã cười nói.
Mà Vân Thời Phi im lặng nhìn một bàn đồ ăn này nọ. Cô không thể hòa hợp với không khí xung quanh, bất quá cô cũng không để ý chi tiết này. Trong đầu đều là chuyện học tập. Sau khi ăn xong, cô còn phải trở về phòng học bài. Bài thi hôm nay là một đả kích rất lớn đối với cô, lát nữa cô sẽ hỏi Từ Nhã xem có thể mời một gia sư tới dạy cho cô không. Mà sự trầm mặc của cô trong mắt đám người Vân Tư Tư chính là cô độc.
Trong mắt Vân Tư Tư thoáng lóe lên một tia khinh thường. Quả nhiên, trước đây cô ta rốt cuộc lo lắng cái gì a, người như Vân Thời Phi, có thể thế chỗ cô ta sao? Quả là nực cười. Một kẻ đến từ nông thôn như vậy, trong cuộc trò chuyện của bọn họ, cô nửa điểm không thể chen vào được. Bỏ lỡ thời gian mười năm, giờ muốn dung hòa được, có biết bao nhiêu là khó khăn a. Vân Tư Tư không biết. Nhưng là, cô ta biết chính mình so với Vân Thời Phi cao nhã hơn một vạn lần, chỉ cần thế là được rồi.
Cơm nước xong xuôi, Vân Tư Tư lôi kéo Mộ Gia Vũ cùng đi phòng khách nói chuyện phiếm, Mộ Thừa trúc cũng đi theo tới. Bọn họ bàn luận về việc học tập. Vân Thời Phi không muốn đi tới, ai ngờ Vân Tư Tư gọi cô:" Chị, nghe nói hôm nay lớp chị có bài kiểm tra toán, bài kiểm tra thế nào? "
Cô kiểm tra thế nào?
" Không tốt lắm. "
Ha, Vân Tư Tư hả hê trong lòng, nhưng vẫn giả vờ quan tâm:" Khó quá phải không? Kỳ thật hai ngày trước, bọn em cũng có làm bài này, em được 95 điểm thôi. "Vân Tư Tư lục tìm tờ giấy trong cặp sách rồi đưa đến. Nhìn thấy trên tờ giấy chỉ bọ gạch một câu, Vân Thời Phi tâm tình liền trở nên phức tạp. Cô lại bắt đầu hâm mộ Vân Tư Tư. Nghĩ đến đây, Cô liền hỏi Vân Tư Tư:" Em có thể dạy chị được không? Chị có rát nhiều chỗ không hiểu rõ?"
Nguyên bản Vân Tư Tư là muốn khoe khoang, nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.
"Chị, vừa rồi là chú Trình đưa chị về sao?"
Vân Thời Phi gật gật đầu.
"Chú Trình thật tốt." Vân Tư Tư mặt mày cong cong, là một bộ dạng khả ái dễ thương.
Vân Thời Phi bị ba người nhìn chăm chằm liền cảm thấy không được tự nhiên. Cô cúi đầu, lưng đeo cặp sách hướng cửa nhà mà bước đi. Cũng bởi vậy nên khoảng cách với đoàn người Vân Tư Tư càng ngày càng gần. Khoảng cách càng gần, cảm xúc phức tạp trong lòng cô càng lớn, giống như một tảng đá lớn ép đến làm cô không thể thở nổi.
Cô còn nhớ rõ, chính người đàn ông này, người mà đời trước cô yêu thương nhiều năm, lại chính tay đẩy cô từ trên lầu xuống. Mà lúc này, hắn mới chỉ mười sáu tuổi, là một thiếu niên tuấn tú. Ngay cả khi chỉ liếc mắt nhìn lướt qua, vẫn có thể thấy được sự tao nhã trên người hắn. Thân thẳng bằng ngọc, nhẹ nhàng thanh thoát. Ai có thể ngờ được, nội tâm hắn hắn có thể giả dối như vậy.
"Chị, em mời anh Thừa Trúc với Gia Vũ tới nhà mình chơi." Vân Tư Tư lại nói. Cô ta nhìn Vân Thời Phi không chớp mắt, giống như muốn xem trò vui. Không làm cho cô ta thất vọng, Vân Thời Phi không dám nhìn thẳng về phía Mộ Thừa Trúc, vẫn giống như trước kia, thẹn thùng sao? Nhìn thấy Mộ Thừa Trúc, cả người Vân Thời Phi cứng đờ. Bình thường đã ngốc nghếch, gặp Mộ Thừa Trúc lại càng trở nên ngớ ngẩn hơn. Nhưng suy nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu cô ta, Vân Thời Phi liền ngẩng đầu lên, hướng Mộ Thừa Trúc và Mộ Gia Vũ chào hỏi: "Xin chào."
Hai chữ vô cùng đơn giản, lộ ra sự lịch sự cùng xa cách. Mà câu chữ đơn giản này trôi chảy đến mức, nó được biểu lộ rất tự nhiên. Không còn là những câu nói lắp như ngày xưa. Trong suy nghĩ của Vân Tư Tư, Vân Thời Phi hẳn là ánh mắt không thể rời khỏi người Mộ Thừa Trúc, sau đó lắp bắp nói: "Mộ.. Mộ.. Thừa Trúc.. Anh.. Anh tới nhà chúng em chơi à?
Vân Tư Tư ngay cả biểu tình lẫn ngữ khí của Vân Thời Phi đều mô phỏng ở trong đầu. Ai ngờ, Vân Thời Phi lại có thể tự nhiên bắt chuyện như vậy.
" Tôi đi vào trước. "Vân Thời Phi nói xong liền mở cửa đi vào nhà. Không hề liếc mắt nhìn lại bọn họ dù một cái. Cùng bọn họ đứng chung một chỗ, Vân Thời Phi liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Dù sao, cô đối mặt chính là người đàn ông đã nhẫn tâm giết chết mình. Đời trước, Mộ Thừa Trúc đối với cô như vậy. Đời này, hết thảy mọi chuyện đều chưa xảy ra.
Báo thù?
Cô biết, rất nhiều nữ chủ tiểu thuyết sống lại sau đó trả thù những kẻ kiếp trước đã hại mình. Nhưng cô chính là không thích bị hận thù làm mờ mắt. Nếu trong lòng chỉ có báo thù, thì sống lại một đời có ích gì. Đương nhiên, chuyện này cùng tính tình của Vân Thời Phi cũng có chút quan hệ, cô vốn là người hay sợ hãi. Đời trước, bởi vì không có đầu óc mà bị người ta đùa giỡn.
Hiện tại đương nhiên phải cẩn thận mà sống. Thù hận, về sau có cơ hội thì thuận tiện báo vậy. Nhưng hiện tại, nếu đã đánh không lại thì trước hết phải tránh đi đã. Cách bọn họ càng xa càng tốt. Nếu bắt buộc phải gặp mặt, vậy thì giữ khoảng cách thích hợp. Không cần dính vào chuyện tình lôn xộn của Vân Tư Tư cùng Mộ Thừa Trúc. Bọn họ yêu nhau như thế nào, thì cô vẫn có thể sống tốt cuộc sống của mình.
Sau khi chào hỏi xong cô vội vã vào nhà, lưu lại ba người với những suy nghĩ hỗn độn trong gió. Một lúc sau, Vân Tư Tư mới hồi phục tinh thần, nhịn không được mà tươi cười nhìn về phía Mộ Thừa Trúc:" Chị ấy thấy anh Thừa Trúc nên có chút thẹn thùng, cũng không muốn nói chuyện nhiều với chúng ta. "Cô ta vừa nói xong, liền thấy trên mặt Mộ Thừa Trúc thoáng hiện một tia chán ghét.
" Tư Tư, không phải mình nói đâu, nhưng chị gái cậu cũng quá làm dáng đi, lúc trước thì mê mẩn nhìn chằm chằm anh trai mình đến bất động, giờ thì lại như vậy, nói không thích anh trai mình, lạt mềm buộc chặt ư? Nếu không phải vì cô ta là chị gái cậu, thì tớ thèm vào phản ứng với chị ta. "
" Không nói nữa, để lát nữa chị ấy nghe thấy lại khóc mất. "
" Cậu chính là quá lương thiện, mới bị cô ta bắt nạt. "Mộ Gia Vũ tỏ ra bất bình thay Vân Tư Tư.
Vân Tư Tư cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút buồn bã:" Không có cách a, chị ấy là con gái ruột, còn mình chỉ là đứa con được nhận nuôi từ cô nhi viện. "Thoạt nhìn cô ta trông mảnh mai, yếu đuối, khuôn mặt nhỏ thanh thuần hoàn mỹ. Khi cô ta nhíu mày, rụt vai lại, cả người giống như dương liễu bị thổi bay trong gió. Vẻ ngoài yếu đuối kia, khơi dậy niềm thương cảm vô hạn của mọi người.
Mộ Thừa Trúc cũng không nhịn được mở miệng nói:" Tư Tư, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. "
" Đúng, chúng ta ở trong tiểu khu này đều là bạn bè của cậu, còn Vân Thời Phi kia một trò cười thôi. "Mộ Gia Vũ nói thêm
Mấy ngày nay, Vân Thiên Thành đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác làm ăn. Trong nhà chỉ có một mình Từ Nhã. Từ Nhã rảnh rỗi, liền bắt đầu tìm tòi làm các loại đồ ăn. Bà nghe Vân Tư Tư nói muốn mời Mộ Thừa Trúc cùng Mộ Gia Vũ tới nhà chơi liền không nói hai lời bắt đầu vào bếp chuẩn bị. Không chỉ có chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn mà còn có các món tráng miệng và điểm ngọt.
Rõ ràng là bà cực kỳ thích hai đứa nhỏ Mộ gia. Vốn dĩ Mộ gia cùng gia đình bọn họ có giao tình không tồi, hai đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà nhìn tụi nó từ nhỏ, cũng xem như mẹ đỡ đầu đi.
Trong lúc ăn cơm, bọn họ nói chuyện không ngừng.
" Cô ơi, cua này ăn ngon thật. "
" Thực ra vẫn chưa đến mùa, đợi vào mùa thu ăn càng ngon hơ. "Từ Nhã cười nói.
Mà Vân Thời Phi im lặng nhìn một bàn đồ ăn này nọ. Cô không thể hòa hợp với không khí xung quanh, bất quá cô cũng không để ý chi tiết này. Trong đầu đều là chuyện học tập. Sau khi ăn xong, cô còn phải trở về phòng học bài. Bài thi hôm nay là một đả kích rất lớn đối với cô, lát nữa cô sẽ hỏi Từ Nhã xem có thể mời một gia sư tới dạy cho cô không. Mà sự trầm mặc của cô trong mắt đám người Vân Tư Tư chính là cô độc.
Trong mắt Vân Tư Tư thoáng lóe lên một tia khinh thường. Quả nhiên, trước đây cô ta rốt cuộc lo lắng cái gì a, người như Vân Thời Phi, có thể thế chỗ cô ta sao? Quả là nực cười. Một kẻ đến từ nông thôn như vậy, trong cuộc trò chuyện của bọn họ, cô nửa điểm không thể chen vào được. Bỏ lỡ thời gian mười năm, giờ muốn dung hòa được, có biết bao nhiêu là khó khăn a. Vân Tư Tư không biết. Nhưng là, cô ta biết chính mình so với Vân Thời Phi cao nhã hơn một vạn lần, chỉ cần thế là được rồi.
Cơm nước xong xuôi, Vân Tư Tư lôi kéo Mộ Gia Vũ cùng đi phòng khách nói chuyện phiếm, Mộ Thừa trúc cũng đi theo tới. Bọn họ bàn luận về việc học tập. Vân Thời Phi không muốn đi tới, ai ngờ Vân Tư Tư gọi cô:" Chị, nghe nói hôm nay lớp chị có bài kiểm tra toán, bài kiểm tra thế nào? "
Cô kiểm tra thế nào?
" Không tốt lắm. "
Ha, Vân Tư Tư hả hê trong lòng, nhưng vẫn giả vờ quan tâm:" Khó quá phải không? Kỳ thật hai ngày trước, bọn em cũng có làm bài này, em được 95 điểm thôi. "Vân Tư Tư lục tìm tờ giấy trong cặp sách rồi đưa đến. Nhìn thấy trên tờ giấy chỉ bọ gạch một câu, Vân Thời Phi tâm tình liền trở nên phức tạp. Cô lại bắt đầu hâm mộ Vân Tư Tư. Nghĩ đến đây, Cô liền hỏi Vân Tư Tư:" Em có thể dạy chị được không? Chị có rát nhiều chỗ không hiểu rõ?"
Nguyên bản Vân Tư Tư là muốn khoe khoang, nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.