Welcome! You have been invited by Phạm Tường Vy to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 30: Thầy chơi xấu!

Buổi tối, ba Chiêu Chiêu đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn lớn.

Còn mời một nhà ba người nhà bên cạnh cùng nhau ăn mừng.

Nghe tin Thẩm Chiêu Chiêu có năng khiếu thi Olympic toán, Tần Tố Tâm còn cười vui hơn cả mẹ ruột Thư Nhiễm: "Tôi đã nói Chiêu Chiêu của chúng ta thông minh mà, từ nhỏ con bé đã thông minh rồi."

Thư Nhiễm nhìn con gái một chút: Thông minh thì có thông minh, nhưng sử dụng chưa đúng cách.

Ba Thịnh đặc biệt mang rượu hảo hạng được tích trữ nhiều năm ở nhà đến, gọi ba Chiêu Chiêu: "Tối nay chúng ta uống một ly nhé."

Mọi người đều rạng rỡ vui mừng, ngoại trừ Thịnh Trử Ý không có vẻ gì là ngạc nhiên hay ngoài ý muốn.

Dù sao, anh đã dạy cô nhóc này Olympic Toán học.

Từ lâu, anh đã phát hiện ra năng khiếu toán học của cô nhóc này, nhưng cô quá lười biếng, nếu không phải anh dùng đồ ăn vặt để uy hiếp cô, cô thậm chí còn không thèm làm bài tập chứ đừng nói đến làm các câu hỏi bổ sung.

Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, bởi vì đồ ăn tối nay ba Chiêu Chiêu nấu đều là món cô yêu thích.

Ngoài ra còn có món Đại Thanh Long mà trước đây cô muốn ăn nhưng ba cô lại không muốn mua.

Nếu biết chỉ làm một đề là có thể được ăn, cô nhất định sẽ viết nhiều một chút.

Dù lười biếng nhưng cô vẫn sẵn sàng chăm chỉ để có được những món ăn ngon.

Hai ngày sau, chủ nhiệm lớp gọi Thẩm Chiêu Chiêu, Thịnh Trử Ý và hai bạn lớp khác đến văn phòng, một người đưa cho bọn họ tờ đăng ký, nói: "Kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu rồi, đây là phiếu đăng ký huấn luyện Olympic Toán, kỳ nghỉ hè này, mấy người các em cùng nhau thử sức đi!"

"Em cũng phải đi ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ vào mình.

"Không sai!" Chủ nhiệm lớp gật đầu, "Em cũng phải đi."

Không phải chứ, để cô vào lớp Olympic Toán dành cho các học sinh kém có thích hợp không?

"Em có thể không đi được không?" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức muốn từ chối.

Cô không muốn đến bất kỳ loại trại huấn luyện nào, nó giống như một nơi đầy những con chó xoăn. Nghỉ hè được ở nhà nằm máy điều hòa và ăn kem không phải tốt hơn sao? Tại sao cô phải nghĩ đến việc cạnh tranh với một nhóm chó xoăn?

Không đi không đi!

"Không thể!"

Chủ nhiệm lớp nhìn cô nói: "Trại huấn luyện này sẽ có những giáo viên giàu kinh nghiệm dẫn dắt. Đây là cơ hội hiếm có, tổng cộng sẽ kéo dài một tháng, trong đó sẽ có đánh giá. Người vượt qua kỳ thi Đánh giá cuối cùng có thể đại diện cho thành phố đi tham gia Thế vận hội Olympic quốc gia dành cho học sinh tiểu học và trung học. Tôi không yêu cầu em tham gia cuộc thi, chỉ cần em có thể vào trại huấn luyện, sau này em không cần phải nghe lớp của tôi nữa."

Thẩm Chiêu Chiêu hừ hừ nói: "Lần trước thầy cũng nói như vậy." Thầy còn muốn đổi ý sao?

"Đúng vậy, tôi đã nói như thế, chỉ cần em giải được một nửa đề, em muốn ngủ trong lớp bao lâu cũng được. Nhưng có một điều kiện tôi quên chưa nói."

Thẩm Chiêu Chiêu trừng to hai mắt: "Thầy không nói còn điều kiện khác!"

"Chuyện này, quyền giải thích là của tôi!" Thầy chủ nhiệm nói: "Tóm lại, chuyện này tôi quyết định, nếu sau này em không muốn lên lớp của tôi, vậy thì tham gia trại huấn luyện này đi."

"Thầy chơi xấu!" Thẩm Chiêu Chiêu tức giận nói.

"Là em không hỏi rõ ràng, tôi chỉ là binh bất yếm trá* thôi."

(*Binh bất yếm trá nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng)

Thẩm Chiêu Chiêu: .

Chẳng lẽ những người làm giáo viên đều đặc biệt xảo quyệt sao?

"Vậy nếu em vượt qua đánh giá của trại huấn luyện, thầy lại nói còn những điều kiện khác thì sao?" Cô sẽ không mắc phải chiêu trò tương tự lần thứ hai.

Giáo viên chủ nhiệm: "Tôi hứa, đây là điều kiện cuối cùng."

Thẩm Chiêu Chiêu thực sự không muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến sau này có thể công khai ngủ trong lớp, cô lại có chút không đành lòng từ bỏ. Mà Thịnh Trử Ý cũng sẽ đi, cô xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Được, vậy em tin thầy một lần nữa."
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 31: Cô chỉ muốn nằm xuống thôi mà, sao lại khó đến thế?

"A! Cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi rồi."

Thẩm Chiêu Chiêu cố hết sức chép nốt chữ cuối cùng, cô vươn vai, chuẩn bị đứng dậy thì nghe thấy Thịnh Trử Ý nói: "Em chưa thể ra ngoài được."

"Em làm xong bài tập rồi, vì sao em không thể ra ngoài chơi?" Thẩm Chiêu Chiêu cau mày, vẻ mặt hoang mang nhìn anh.

Thịnh Trử Ý nhắc nhở cô: "Đừng quên thỏa thuận giữa em và giáo viên chủ nhiệm."

"Em không quên!" Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Không phải em đã hứa sẽ tham gia rồi sao?"

Thịnh Trử Ý đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: "Không lẽ em nghĩ rằng, chỉ cần tham gia thì nhất định có thể vào trại huấn luyện?"

"Không phải sao?" Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt.

Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô, bình tĩnh nói: "Chúng ta chỉ có tư cách đăng ký thôi. Trước khi chính thức vào trại sẽ có một kỳ thi đầu vào, chỉ những người vượt qua kỳ thi mới có thể ở lại."

"Cái gì? Còn phải thi nữa?" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức xù lông.

Cô ghét nhất là bài tập về nhà và các kỳ thi.

Cô không biết ai đã phát minh ra hai thứ này, nếu có thể xuyên về quá khứ, cô nhất định sẽ tìm ra kẻ nào đã nghĩ ra hai thứ này rồi hung hăng đánh một trận.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Bây giờ em đổi ý còn kịp không?"

Cô càng ngày càng cảm thấy, mình giống như bị hố!

Đúng là một trại huấn luyện tồi tệ, tại sao cô phải đi chứ?

"Nếu em không muốn đi thì cũng có thể.." Thịnh Trử Ý lấy lại bài tập trước mặt cô rồi nói: "Nhưng từ giờ trở đi em sẽ tự làm bài tập, không được chép bài của anh nữa."

"Vậy không được!" Thẩm Chiêu Chiêu nghe xong thì đột nhiên trở nên lo lắng.

Bình thường cô đều dựa vào chép bài để cứu mạng chó của mình, nếu sau này Ý Ý không cho cô chép bài, cô sẽ chết mất.

Cô sẽ là người đầu tiên bị đẩy đến chỗ chết vì bài tập về nhà.

"Đi, đi, đi, em đi là được chứ gì?" Sao những người này lại có hứng thú với việc học của cô hơn cả cô vậy.   

Cô chỉ muốn nằm xuống thôi mà, sao lại khó đến thế?

Lúc này Thịnh Trử Ý mới hài lòng, sau đó lấy ra một tờ giấy có đề thi Olympic Toán mà mình đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cô rồi nói: "Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sẽ có bài luyện tập, em phải trả lời hết thì mới được làm chuyện khác."

"Cái gì? Em vừa làm xong bài tập, giờ lại phải viết tiếp à? Em có thể không làm được không?" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức muốn từ chối.

Cô nhìn thấy Thịnh Trử Ý lấy ra một túi đồ ăn vặt lớn đặt trước mặt cô, nói: "Chỉ cần em làm xong các câu hỏi trên tờ giấy, những thứ này đều là của em."

"Anh nói thật sao?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn túi đồ ăn vặt kia một chút, giống như cũng không phải không thể.

"Được, em hứa với anh!"

Thẩm Chiêu Chiêu giật lấy đồ ăn vặt trong tay anh, thành thật ngồi xuống chỗ ngồi.

Trong giấy có tổng cộng năm câu hỏi, số lượng không nhiều.

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý: "Anh có chắc chỉ cần em giải quyết xong những câu hỏi này thì tất cả đồ ăn vặt này sẽ là của em không?" Sao cô lại cảm thấy có gì đó không đúng?

Yêu cầu này có chút quá đơn giản!

Thẩm Chiêu Chiêu có chút hoài nghi.

Từ khi nào người này trở nên nói nhiều như vậy?

Thịnh Trử Ý gật đầu.

Không phải vì anh dễ nói chuyện, mà là vì anh rất hiểu tính tình của Thẩm Chiêu Chiêu, nếu yêu cầu cô làm quá nhiều câu hỏi trong cùng một lúc, cô gái này chắc chắn sẽ bỏ cuộc.

Loại mà ngay cả đồ ăn vặt cũng không thể cám dỗ được.

"Một lời đã định."

Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng mình đã chiếm tiện nghi, vui vẻ thu đồ ăn vặt lại, bắt đầu xem xét câu hỏi trên tờ giấy.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 32: Sao con lại lén lút như vậy?

Mặc dù chỉ có năm câu hỏi nhưng độ khó lại vượt xa so với những câu cô đã làm trước đây.

Câu một câu hai cô còn miễn cưỡng làm được, nhưng bắt đầu từ câu hỏi thứ ba, cô có chút luống cuống, đây là đề cô chưa từng thấy trước đây.

Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, chỉ có thể nhờ Thịnh Trử Ý giúp đỡ: "Bài toán này nên giải như thế nào?"

Thịnh Trử Ý trực tiếp ném cho cô một cuốn sách Olympic Toán, nói: "Trang 132, 145 và 154 có ba câu ví dụ mẫu có phân tích, em xem trước đi, không hiểu thì hỏi anh."

"Em biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi, nhận lấy, lật đến số trang anh nói, quả nhiên có câu hỏi tương tự.

Cuốn sách giáo khoa trong tay cô thường được mệnh danh là trần của Olympic Toán học, chỉ cần nghe tên cũng có thể biết nó khó đến mức nào.

Mà người này chỉ cần tự học là hiểu được toàn bộ nội dung sách giáo khoa, thậm chí còn có thể ghi nhớ số trang của từng câu hỏi, quả thực chính là cái đồ biến thái.

Toán học là môn học có tính logic cao, các điểm kiến thức được nâng cao từ điểm này lên bề mặt khác, tiến lên từng tầng một, tuần hoàn lặp đi lặp lại để tạo thành một hệ thống kiến thức hoàn chỉnh.

Với tư cách là một nhánh của Toán học, Olympic Toán chú trọng hơn đến việc trau dồi, rèn luyện khả năng tư duy của con người.

Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu đọc xong tất cả các ví dụ mẫu, tìm ra logic ở giữa, sau đó làm xong các câu hỏi thì phát hiện trời đã tối, năm câu hỏi này thực sự khiến cô mất gần một tiếng đồng hồ.

So với việc tự làm bài tập về nhà, nó còn tốn nhiều thời gian hơn.

Thẩm Chiêu Chiêu lại một lần nữa hối hận về sự qua loa trước đây của mình.

Cũng may còn có đồ ăn vặt an ủi cô.

Chỉ là, vừa lấy một túi khoai tây chiên ra, chuẩn bị bắt đầu ăn, cô liền nghe thấy giọng nói của mẹ Chiêu Chiêu truyền đến từ nhà bên cạnh.

Tới giờ ăn tối rồi!

Thẩm Chiêu Chiêu đành phải miễn cưỡng cất đồ đạc, nói với Thịnh Trử Ý: "Cứ để ở chỗ anh trước, sau này có thể lén đưa cho em."

Thư Nhiễm quản lý đồ ăn vặt của cô rất nghiêm ngặt, mặc dù bà không cấm cô ăn chúng, nhưng bà không cho phép cô ăn nhiều.

Không bằng để ở bên cạnh trước, đợi đến lúc nữ sĩ Thư Nhiễm không để ý, cô lại từ ban công mang về, như vậy không cần lo lắng bị phát hiện.   

Thẩm Chiêu Chiêu vừa vào cửa, vô thức nhìn thoáng qua phía phòng bếp, Thư Nhiễm vừa mới từ đó đi ra, nhìn thấy cô thò đầu vào, bà không khỏi ghét bỏ nói: "Sao con lại lén lút như vậy?"

"Con nào có!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức đứng thẳng người.

"Mẹ nghe thầy chủ nhiệm của con nói con đã đăng ký tham gia lớp huấn luyện Olympic Toán mùa hè?" Thư Nhiễm đặt bát đĩa lên bàn ăn rồi quay đi xới cơm.

Thẩm Chiêu Chiêu đóng cửa lại, đi vào nói: "Mẹ, nếu con không thi được vào lớp huấn luyện, mẹ có thất vọng không?"

Thư Nhiễm nhìn cô rồi nói: "Con không thi được không phải là chuyện bình thường sao? Không cần tạo áp lực cho mình, cho tới bây giờ, mẹ và ba con đều không trông cậy vào tương lai của con."

Thẩm Chiêu Chiêu phồng má nói: "Mẹ, mẹ không thể tin tưởng con một chút sao? Biết đâu con thật sự là thiên tài toán học."

Rõ ràng là bà không tin cô.

Thẩm Chiêu Chiêu bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, không phải chỉ là trại huấn luyện Olympic Toán thôi sao, cô nhất định sẽ thi đậu.

"Phải rồi, ba đâu rồi ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu đặt đồ ăn lên bàn, sau đó phát hiện trong nhà thiếu người.

Ba cô vẫn chưa về.

Mẹ Chiêu Chiêu: "Ba con nghe tin con đại diện cả lớp tham gia trại huấn luyện Olympic Toán nên chạy đi khoe với đồng nghiệp, lại bị lôi ra ngoài đãi người ta ăn tối!"

Thẩm Chiêu Chiêu:.

Không biết nếu ba cô biết cô làm vậy chỉ để được ngủ công khai trong lớp nên mới đồng ý tham gia thì còn vui không?

Mà đó chỉ là việc đăng ký thôi, có ở lại được hay không vẫn là một vấn đề.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 33: Con thật may mắn khi có ba.

Thẩm Chiêu Chiêu có thể làm sao đây?

Để không làm ba mình mất mặt, Thẩm Chiêu Chiêu chỉ có thể chăm chỉ học tập!

Buổi tối, Thịnh Trử Ý vừa tắm xong, anh đã nghe thấy tiếng động từ ban công.

Khi bước ra ngoài, anh nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang đứng ở ban công bên cạnh vẫy tay chào anh.

"Đồ ăn vặt của em đâu?"

Thịnh Trử Ý đưa đồ ăn vặt cho cô, Thẩm Chiêu Chiêu nhận được đồ ăn vặt cũng không rời đi, ngược lại nhìn anh nói: "Anh có thể cho em mượn sách giáo khoa Olympic Toán được không?"

Thịnh Trử Ý kinh ngạc nhìn cô, nhưng anh cũng không hỏi gì, sau đó quay trở lại phòng, khi anh bước ra lần nữa, trên tay cầm một cuốn sách nói: "Em cần nó!"

"Cám ơn, em đọc xong sẽ trả lại cho anh nhé!" Sau khi lấy sách xong, cô vẫy tay chào anh rồi chạy về phòng.

Thịnh Trử Ý đứng ở ban công nhìn chằm chằm vào phòng Thẩm Chiêu Chiêu một lúc mới quay người lại.

Nửa đêm, Thẩm Chiêu Chiêu đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy có người nói chuyện bên tai mình.

Mở mắt ra, cô chợt thấy bên giường có một luồng ánh sáng chiếu rọi, soi rõ khuôn mặt phóng đại.

Hình ảnh đó, muốn có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.

Thẩm Chiêu Chiêu rất may mắn khi có được trái tim kiên cường, dù vậy, cô cũng sợ đến mức suýt chút nữa hét lên.

Toàn thân lông tơ dựng đứng, ba hồn bị dọa, bảy hồn biến mất.

"Con gái đừng sợ, là ba!" Cũng may người kia lên tiếng, giọng nói vẫn rất quen thuộc.

Thẩm Chiêu Chiêu dụi dụi mắt, nhận ra người đang nói chính là ba mình.

Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới như sống lại nói: "Ba, ba làm con sợ muốn chết!" Bộ ba không biết dọa người có thể dọa người ta sợ chết khiếp sao?

"Haha, thật xin lỗi, con gái! Ba không ngờ lại dọa con sợ."

Ba Chiêu Chiêu cười ngượng hai tiếng, sau đó giơ tay lên như muốn dâng bảo bối, nói: "Nhìn xem, ba mang cho con cái gì nè?"

Xuyên qua cái túi, cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, Thẩm Chiêu Chiêu đã ngửi thấy mùi thơm bên trong.

"Là thịt nướng và tôm ạ?"

Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu lập tức sáng lên, hưng phấn nhảy ra khỏi giường.   

"Suỵt," Ba Chiêu Chiêu làm động tác im lặng với cô, nói: "Nói nhỏ thôi, đừng để mẹ con nghe thấy."

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Ngoài thịt nướng và tôm, ba Chiêu Chiêu còn mang trà sữa cho cô.

Sợ tiếng động quá lớn sẽ đánh thức mẹ Chiêu Chiêu đang ngủ, hai cha con dứt khoát trốn trong phòng Thẩm Chiêu Chiêu, lén lút ăn đồ ăn vặt lúc nửa đêm dưới ánh đèn điện thoại.

Ba Chiêu Chiêu đưa con tôm đã bóc vỏ vào miệng Thẩm Chiêu Chiêu: "Nào con gái!"

Thẩm Chiêu Chiêu "a", nuốt một ngụm, còn không quên đánh rắm cầu vồng cho ba Chiêu Chiêu: "Ba, ba thật tốt, con thật may mắn khi có ba."

"Haha!" Ba Chiêu Chiêu cười nói: "Con là con gái của ba, chúng ta làm cha con có kiếp này không có kiếp sau, ba không tốt với con thì tốt với ai? Lần sau con muốn ăn gì thì cứ nói cho ba, ba sẽ lén mang về cho con."

"Vâng!" Thẩm Chiêu Chiêu dùng sức gật đầu.

Bữa ăn nhẹ đêm khuya thật ngon, hai cha con miệng đầy dầu.

Chỉ là ăn quá no bụng, giữa đêm không thể ngủ được.

Thẩm Chiêu Chiêu nằm trên giường trằn trọc, cuối cùng đứng dậy khỏi giường, lấy đề thi Olympic Toán mượn của Thịnh Trử Ý.

Bất tri bất giác nhìn đề thì thấy đã ba giờ sáng.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô chăm chỉ như vậy.

Bản thân Thẩm Chiêu Chiêu cũng cảm động rơi nước mắt.

Vào buổi sáng, cô bước ra khỏi phòng với một quầng thâm dưới mắt.

Ba Chiêu Chiêu thấy vậy thì kinh ngạc: "Con gái, có chuyện gì với con vậy?"

Thẩm Chiêu Chiêu nói nhỏ: "Ba, lần sau ba đừng mua trà sữa vào buổi tối nhé!" Ngon thì có ngon, nhưng uống quá nhiều sẽ dễ bị mất ngủ vào ban đêm.

Ba Chiêu Chiêu lập tức hiểu ý, lén nhìn về phía phòng bếp, thấy mẹ Chiêu Chiêu không để ý đến hai người, ông gật đầu, nhỏ giọng nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Được! Lần sau ba sẽ mang thứ khác cho con."

Hai cha con nhìn nhau bật cười, đạt được thỏa thuận bí mật nào đó.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 34: Tớ cũng rất muốn có một thanh mai trúc mã!

[HIDE-THANKS]"Chiêu Chiêu, cậu sao vậy?"

Thẩm Chiêu Chiêu vừa vào phòng học, Tang Dữu Dữu bưng mặt nhìn chung quanh cô.

"Đừng nói nữa, nửa đêm qua tớ uống trà sữa, sau đó mất ngủ." Thẩm Chiêu Chiêu bơ phờ, giống như một cây non bị gió mưa tàn phá.

Tang Dữu Dữu đồng cảm buông cô ra.

Thẩm Chiêu Chiêu ngáp một cái, sau đó, mặc dù buồn ngủ nhưng cô vẫn trả lại cuốn sách Olympic Toán mượn của Thịnh Trử Ý tối qua.

"Em đọc xong rồi?" Thịnh Trử Ý kinh ngạc nhìn cô.

Olympic Toán không thể giống như những cuốn sách văn học khác, chỉ cần đọc một lần là đã hiểu hết nội dung bên trong.

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, nói: "Anh nhìn thấy không? Đây là bằng chứng cho thấy em đã thức khuya học hành chăm chỉ."

Sách giáo khoa Olympic Toán rất nhàm chán, đương nhiên cô không thể nghiên cứu chi tiết hoặc nghiên cứu chuyên sâu, cô chỉ đọc qua các ví dụ và cách giải bên dưới.

Dù sao đi nữa, cô cũng cảm thấy mình đã đọc hết rồi.

Thịnh Trử Ý nhìn quầng thâm dưới mắt, nói: "Không phải là do nửa đêm uống trà sữa nên mất ngủ sao?"

"..."

Người này không biết cái gì gọi là nhân gian không sách à?

"Dù sao đồ vật cũng trả lại cho anh." Thẩm Chiêu Chiêu tức giận xoay người.

Thịnh Trử Ý không biết điều gì lại chọc tức cô, nhưng thấy cô tức giận, anh nói: "Anh có một số sách giáo khoa Olympic Toán khác, em có muốn chúng không?"

"Muốn!" Mặc dù cô không thích học, nhưng Olympic Toán có vẻ khá thú vị.

Thú vị hơn các môn học khác!

Để không làm ba mình xấu hổ, cô cảm thấy mình có thể nghiên cứu thêm.

"Tối nay anh sẽ đưa cho em."

"Đã biết!"

"Thật ghen tị với các cậu." Tang Dữu Dữu đưa tay nhỏ nâng cằm, vẻ mặt hâm mộ nhìn hai người.   

"Cậu ghen tị cái gì?" Thẩm Chiêu Chiêu nghi hoặc nhìn cô ấy.

"Tớ cũng rất muốn có một thanh mai trúc mã." Tang Dữu Dữu bưng mặt, trong mắt hiện lên tia ghen tị.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Cái quái gì thế?"

"Giống như cậu với Thịnh Trử Ý của cậu ý!"

Tang Dữu Dữu hưng phấn nắm lấy tay cô, nói: "Hai người không phải là thanh mai trúc mã mà trong sách nói đến sao? Từ nhỏ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến trường, cùng nhau lớn lên. Kiểu từ nhỏ đến lớn, bên cạnh em chỉ có anh, nghe thôi đã thấy tuyệt rồi!"

"Có phải gần đây cậu đọc phải cuốn sách kỳ quái nào không?" Trên mặt Thẩm Chiêu Chiêu hiện lên ba gạch đen sì, "Còn nữa, cậu đừng nói nhảm, anh ấy không phải của tớ."

"Không phải cậu là vợ nhỏ của cậu ấy à!"

Tang Dữu Dữu nheo mắt nói, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa: "Gần đây tớ tìm thấy rất nhiều tiểu thuyết hay trên Douyin, tớ thấy hai người các cậu vô cùng giống nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết."

Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt: "Cái gì mà vợ nhỏ, mới không phải, cậu đừng nói lung tung."

Tang Dữu Dữu: "Tại sao không phải? Lúc còn nhỏ, không phải hai cậu đã đặt mua búp bê sao.."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Chiêu Chiêu đã bịt miệng cô nàng lại.

Tang Dữu Dữu cố gắng kéo tay cô ra khỏi miệng, thốt ra từ cuối cùng: "Hôn."

"Suỵt!"

Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng nháy mắt với cô nàng: "Không phải tớ đã nói không được nhắc đến chuyện này sao? Đó là lời người lớn nói cho vui, lúc đó tớ còn nhỏ, còn ngây thơ nên mới xem là thật."

"Vậy cậu có thích cậu ấy không?" Tang Dữu Dữu ghé vào tai cô thì thầm.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đương nhiên tớ không thích anh ấy, ngoài việc học ra, mỗi ngày anh ấy chỉ biết đả kích tớ, tớ không muốn thích anh ấy."

"Nhưng tất cả mọi người đều hâm mộ cậu, cậu là nữ sinh duy nhất có thể ở bên cạnh Thịnh Trử Ý."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 35: Cô cũng không muốn thích anh!

[HIDE-THANKS]"Rõ ràng là anh ấy có tính khí thất thường, chỉ có tớ mới có thể chịu đựng được tính khí thất thường của anh ấy!" Thẩm Chiêu Chiêu nhếch môi, dù sao từ trước đến giờ, người nào đó đều lạnh lùng không nói lời nào.

Tang Dữu Dữu: "Tớ cảm thấy cậu đang ở Versailles."

"Tớ.. Tớ mới không có."

"Nhưng cậu thực sự không thích cậu ấy à?" Tang Dữu Dữu hóng hớt hỏi cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ không thích anh ấy!"

"Được rồi, cậu không thích cậu ấy, nhưng có rất nhiều bạn nữ lớp khác thích cậu ấy. Hôm nay tớ lại thấy có bạn nữ lớp khác cố ý chạy tới lớp chúng ta để nhìn cậu ấy."

"Cậu nói xem, tại sao mọi người đều thích anh ấy?" Hai cái đầu nhỏ tựa sát vào nhau.

"Đương nhiên là thích vẻ đẹp trai của cậu ấy!"

Thẩm Chiêu Chiêu xoay người nhìn về phía Thịnh Trử Ý.

Được rồi, cô thừa nhận, tiểu trúc mã của cô quả thực rất đẹp trai.

Về phần thích..

Hai má Thẩm Chiêu Chiêu phồng lên.

Nhờ Chu Tiểu Bàn ban tặng, sau lần bị thương ở tay, rất nhiều người biết cô là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý.

Dường như cô quay lại buổi chiều hôm đó, sau giờ học bóng đá, có người chạy đến chỗ Thịnh Trử Ý, hỏi anh: "Thịnh Trử Ý, Thẩm Chiêu Chiêu thật sự là vợ nhỏ của cậu à? Cậu có thích cậu ấy không?"

Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thịnh Trử Ý nói: "Không phải, không thích!"

Hừ, Thẩm Chiêu Chiêu là người có chí khí, anh không thích cô thì cô cũng không cần thích anh.

Ăn cái gì cũng được, trừ ăn thiệt!

Chẳng mấy chốc, cuối học kỳ đã đến.

Trước kỳ thi cuối kỳ, các cô đăng ký tham gia kỳ thi của trại huấn luyện Olympic Toán, chỉ là vẫn chưa có kết quả.

Theo sát đó là kỳ thi cuối.

"Quá tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi!" Sau khi làm xong bài thi cuối cùng, mọi người lập tức cảm thấy thoải mái.

"Mẹ tớ nói nghỉ hè năm nay sẽ dẫn tớ đi biển."   

"Ba tớ nói sẽ đưa tớ đi xem Vạn Lý Trường Thành."

"Nghỉ hè tớ sẽ về nhà bà ngoại. Nhà bà ngoại ở nông thôn, ở đó vui lắm!"

"Các cậu yếu quá. Ba mẹ tớ nói sẽ đưa tớ ra nước ngoài để trượt tuyết."

"Wow, có thật không? Mùa hè ở nước ngoài có tuyết sao?"

"Đồ đần, khí hậu ở nước ngoài khác với chúng ta. Chúng ta ở bán cầu Bắc, mà rất nhiều quốc gia ở bán cầu Nam, khí hậu đối lập với chúng ta, bây giờ là mùa đông, tất nhiên sẽ có tuyết."

"..."

Mọi người mồm năm miệng mười, đang bận thảo luận về nơi họ sẽ đi chơi trong kỳ nghỉ hè.

Tang Dữu Dữu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chiêu Chiêu, ba mẹ cậu có nói nghỉ hè sẽ đưa cậu đi đâu chơi không?"

Thẩm Chiêu Chiêu: "Ba mẹ tớ nói, tớ có thể chọn bừa một địa điểm."

"Thật sao? Chú dì đối với cậu cũng tốt quá rồi!" Tang Dữu Dữu hâm mộ, "Năm nay ba mẹ tớ bận rộn quá, đoán chừng tớ chỉ có thể ở nhà một mình."

Thẩm Chiêu Chiêu không vui chút nào.

"Không tốt chút nào," cô nói. "Bọn họ nói, chỉ cần tớ có thể tham gia trại huấn luyện Olympic Toán học là được."

Nguyên thoại của ba mẹ Chiêu Chiêu là, chỉ cần cô có thể thi vào trại huấn luyện Olympic Toán học, nghỉ hè năm nay sẽ do cô định đoạt. Cô có thể đi bất cứ nơi nào cô muốn, coi như đó là phần thưởng cho việc được vào trại huấn luyện.

Nhưng nếu thật sự vào trại huấn luyện, cô phải học một tháng.

Đổi một tháng lấy vài ngày đi chơi cũng chẳng đáng là bao, nghĩ thế nào cũng không thấy lời.

"Không sao đâu, cậu nhất định sẽ vượt qua kỳ thi." Tang Dữu Dữu an ủi cô.

Thẩm Chiêu Chiêu không cần an ủi.

Nghĩ đến việc người khác được nghỉ hè trong khi cô vẫn phải đến lớp, cô cảm thấy cả thế giới đều là màu đen.

Cuộc sống quá bất hạnh!

Cá ướp muối muốn nằm thẳng..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 36: Kho bạc nhỏ của ba Chiêu Chiêu.

[HIDE-THANKS]Ngày nghỉ đầu tiên, Thẩm Chiêu Chiêu ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy.

Nói chính xác hơn, cô đói nên mới dậy.

Ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu đều đi làm, Thẩm Chiêu Chiêu mở tủ lạnh, lấy ra một túi bánh mì và một hộp sữa, nhanh chóng giải quyết bữa sáng.

Nhưng lúc cô định mở ngăn đông lạnh bên dưới để lấy kem, cô kéo nó ra nhưng không kéo ra được, kiểm tra kỹ hơn, cô phát hiện ba mẹ vô tâm của mình đã thêm ổ khóa vào tủ lạnh, khóa ngăn đông lạnh.

Đây là chuyện con người có thể làm sao?

Mà bên cạnh ổ khóa còn có một tờ giấy đặc biệt dành cho cô:

[ Con gái à, mẹ con sợ con ăn kem một mình ở nhà nên khóa tủ lạnh lại, con chịu khó một chút, chờ ba tan làm sẽ mở tủ lạnh cho con!]

Thẩm Chiêu Chiêu:.

Lòng tin giữa con người với nhau đâu rồi?

Nhưng mà, bọn họ nghĩ tủ lạnh khóa rồi thì mình sẽ không thể ăn được?

Xem thường ai vậy?

Cô đã tốt nghiệp lớp năm, không phải năm tuổi được chứ?

Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp lấy quỹ đen của ba mình, đúng vậy, chính là của ba cô. Đừng hỏi tại sao không phải của cô, bởi vì tiền tiêu vặt tháng này của cô đã tiêu hết từ lâu rồi.

Sau đó, cô dùng đồng hồ chụp lại nơi ba mình giấu tiền, gửi cho ba cô: [ Con mượn một chút, tháng sau con sẽ lấy tiền tiêu vặt trả cho ba.]

Nhận được tin nhắn WeChat của con gái mình, ba Chiêu Chiêu nhìn kho bạc nhỏ quen thuộc trước mắt, ông lập tức giật mình, ý thức được tiền riêng của mình đã bị lộ, ông nhanh chóng gửi tin nhắn thoại cho con gái: "Con gái à, coi như số tiền này là ba cho con, không cần phải trả lại, nếu không đủ xài thì con cứ lấy thêm, nhưng mà.. Con đừng nói cho mẹ con biết."

Xem ra nơi ông giấu tiền không còn an toàn nữa, phải tranh thủ giấu nó đi nơi khác thôi.

"Thành giao!" Thẩm Chiêu Chiêu thành công lấy được tiền riêng của ba mình, vui vẻ đi đến siêu thị nhỏ ở lối vào khu dân cư.

Khi quay lại, mỗi tay cô cầm một cây kem ốc quế.

Cô chọn loại kem đắt nhất siêu thị.

Dù sao cũng là tiền của ba mình, không đau lòng.

"Này, cho anh đấy!"

Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp đi đến nhà bên cạnh, tự mình mở cửa, đưa cái còn lại cho Thịnh Trử Ý.

"Anh không ăn đâu!" Thịnh Trử Ý từ nhỏ đã không có hứng thú với đồ ngọt.   

Mỗi lần Tần Tố Tâm làm đồ ngọt thì hầu hết đều lọt vào bụng Thẩm Chiêu Chiêu.

"Quên đi! Anh không ăn thì em ăn." Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ thu tay lại.

Chẳng qua là lúc chọn cô đã đắn đo rất lâu, không biết hương vị nào ngon hơn, giờ cô không cần phải lo lắng nữa, cả hai đều là của cô.

Thịnh Trử Ý cau mày nhìn cô nói: "Ăn hai cái một lúc không sợ đau bụng sao?"

"Không sợ!" Dù sao tủ lạnh cũng bị khóa, cô không thể cho vào, cho nên, để tránh kem bị chảy và lãng phí, tất nhiên cô phải ăn hết vào bụng.

Đang chuẩn bị mở ra, cô phát hiện tay mình trống rỗng.

"Anh làm gì vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.

Thịnh Trử Ý: "Không phải cho anh sao?"

"Không phải anh không ăn à?" Thẩm Chiêu Chiêu cau mày, cô đã chuẩn bị sẵn sàng thưởng thức một mình, làm sao anh lại tranh giành với cô?

"Anh đổi ý rồi." Thịnh Trử Ý mở bao bì bên ngoài ra.

Thẩm Chiêu Chiêu nuốt nước bọt nói: "Đây là vị muối biển và dừa, em chưa ăn thử nên không biết có ngon không."

Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa lên miệng cô: "Em chỉ có thể cắn một miếng."

Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu lập tức sáng lên, cô gật đầu, sau đó tiến lên trước, không khách khí cắn một miếng lớn: "Ưm, ngon quá!" Sau đó cô lại háo hức nhìn Thịnh Trử Ý, "Em có thể cắn thêm một miếng nữa không? Chỉ cắn một miếng nhỏ thôi."

"Không được!" Thịnh Trử Ý thu tay lại, vô tình từ chối cô.

"Hẹp hòi!" Thẩm Chiêu Chiêu méo miệng.

Nhưng cái của cô cũng rất ngon.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 37: Tâm tư của con trai thật khó đoán!

[HIDE-THANKS]Thẩm Chiêu Chiêu liếm kem, kem sữa tan chảy trong miệng, cọ vào khóe miệng cô.

Thịnh Trử Ý rút khăn giấy trên bàn ra, duỗi tay ra lau sạch cho cô một cách rất tự nhiên.

Thẩm Chiêu Chiêu ngoan ngoãn đứng đấy bất động.

Lúc này, đồng hồ thông minh trên tay cô đột nhiên vang lên.

Thịnh Trử Ý liếc mắt nhìn thấy ảnh đại diện nhấp nháy, sắc mặt hơi trầm xuống, trực tiếp nhét khăn giấy vào tay Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu một tay cầm kem, một tay cầm khăn giấy, ngơ ngác nhìn Thịnh Trử Ý.

Rõ ràng là đang êm đẹp, tại sao Ý Ý lại đột nhiên nổi giận.

Than ôi, tâm tư của con trai thật khó đoán!

Cuối cùng vẫn là tiếng chuông đồng hồ thu hút sự chú ý của cô.

Thẩm Chiêu Chiêu ấn mở đồng hồ, chỉ nghe thấy giọng nói của Hứa Tư Ngôn từ bên trong truyền ra.

"Thẩm Chiêu Chiêu, đã có danh sách trại huấn luyện rồi đó, cậu đã thấy chưa?" Chủ nhiệm lớp đưa cho bọn họ bốn tờ phiếu đăng ký, trong đó có Hứa Tư Ngôn.

"Cậu, Thịnh Trử Ý và tớ đều đã vượt qua kỳ thi đầu vào trại huấn luyện rồi." Hứa Tư Ngôn vui vẻ nói với cô.

"Ồ!" Thẩm Chiêu Chiêu không vui nổi.

Vượt qua kỳ thi có nghĩa là trong tháng tới, cô vẫn phải đến lớp học, trong khi người khác đang trong kỳ nghỉ.

Quả thực chính là cực kỳ bi thảm, cực kỳ tàn ác!

Hứa Tư Ngôn có thể nhận ra cô không hăng hái lắm, hỏi, "Cậu sao thế?"

"Không sao!" Thẩm Chiêu Chiêu nói, "Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết."

"Vậy chúng ta gặp ở trại huấn luyện." Hứa Tư Ngôn vô cùng vui vẻ cúp điện thoại.

"Được!" Thẩm Chiêu Chiêu cúp điện thoại xong, cả người đều ỉu xìu.

Thịnh Trử Ý cũng nghe được giọng nói của Hứa Tư Ngôn, anh nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Nếu em không muốn đi, anh có thể giúp em nói với dì Thư Nhiễm và chú Thẩm."

"Ai nói em không đi." Da trâu của Mặc Mặc nhà cô đều đã thổi bay, nếu cô không đi, ba cô sẽ rất mất mặt.

Suy cho cùng, những chiếc kem cô ăn đều được mua từ quỹ đen của ba cô.   

Cô không thể làm ba mình xấu hổ được.

"Nhưng trông em chẳng có chút vui vẻ nào!" Thịnh Trử Ý nói.

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cây kem trong tay anh, giọng điệu tuy yếu ớt nhưng chân thành, nói: "Em cảm thấy ăn thêm một cây kem nữa sẽ tốt hơn."

Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô. Một lúc sau, anh mở ngăn kéo ra, lấy tiền tiêu vặt nhét vào túi, nói với cô: "Đi thôi!"

"Đi đâu?" Thẩm Chiêu Chiêu mệt mỏi hỏi.

Thịnh Trử Ý: "Không phải em còn muốn ăn kem sao? Anh dẫn em đi mua!"

"Thật sao?"

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức sống lại, toàn thân khỏe mạnh.

Hai người từ siêu thị đi ra, Thẩm Chiêu Chiêu một tay cầm kem, một tay cầm túi.

Trong túi đầy kem.

Lúc trở về, Thẩm Chiêu Chiêu vừa đi vừa nhảy cẫng lên.

Thịnh Trử Ý dùng tiền tiêu vặt của mình mua kem cho cô, mỗi vị đều mua một cái.

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy ngày hôm nay Ý Ý thật sự quá đáng yêu!

Quả thực chính là người đáng yêu nhất trên thế giới.

Thẩm Chiêu Chiêu vừa liếm kem vừa hỏi Thịnh Trử Ý: "Sao hôm nay anh tốt với em vậy?" Vậy mà lại mua cho cô nhiều kem như vậy, cô có thể không cần phải lén lút đào kho bạc của ba mình trong vài ngày.

"Có phải bình thường anh không tốt với em không?" Thịnh Trử Ý dừng lại hỏi.

Thẩm Chiêu Chiêu cẩn thận suy nghĩ, phát hiện, ngoại trừ thỉnh thoảng ghét cô ồn ào ầm ĩ, còn ghét bỏ cô ngốc nghếch, tên này kỳ thực đối với cô cũng không tệ.

Ít nhất tốt hơn những người khác rất nhiều!

Ngược lại là cô, không ít lần để anh cõng nồi.

"Được rồi, là em nói sai rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu ngoan ngoãn nhận lỗi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 38: Em nói, em chỉ muốn mở tủ lạnh để làm mát, anh có tin không?

[HIDE-THANKS]Tủ lạnh ở nhà bị khóa nên Thẩm Chiêu Chiêu dứt khoát giấu hết kem trong nhà Thịnh.

Không phải lo lắng ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu sẽ phát hiện ra.

Cô cũng có thể ăn bất cứ khi nào cô muốn.

Thịnh Trử Ý liếc mắt nhìn thấu tâm tư của cô, nghiêm mặt nói với cô: "Mỗi ngày em chỉ được ăn nhiều nhất là một cây kem, anh sẽ trông chừng em, nếu em lén ăn, chỗ kem còn lại sẽ bị tịch thu."

"Vâng vâng vâng!"

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu như gà mổ thóc, nhưng quay đầu lại lặng lẽ mở tủ lạnh.

Bị Thịnh Trử Ý tóm gọn.

Thẩm Chiêu Chiêu ngồi xổm trước tủ lạnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn người đứng sau lưng: "Em nói, em chỉ muốn mở tủ lạnh để làm mát, anh có tin không?"

Thịnh Trử Ý trực tiếp vươn tay ra, mặt không đổi sắc đóng cửa tủ lạnh trước mặt cô.

Hành động ăn vụng đầu tiên đã thất bại!

Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ đi theo anh trở về phòng.

* * *

Thịnh Trử Ý đang làm bài tập về nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ như mèo con.

Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang nằm trên mặt bàn, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Thịnh Trử Ý giật mình: "Em sao vậy?"

"Em, em đau bụng!" Thẩm Chiêu Chiêu ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, bụng truyền đến cơn đau, giống như có vật gì vặn xoắn trong bụng vậy.

Thịnh Trử Ý ngay lập tức đoán ra, chắc chắn cô đã ăn quá nhiều kem.

Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tố Tâm.   

Tần Tố Tâm đang làm đẹp, nghe tin Thẩm Chiêu Chiêu bị đau bụng, bà liền từ trên giường ngồi dậy, nói với Thịnh Trử Ý: "Các con đừng hoảng, bây giờ mẹ sẽ gọi xe cho các con, con đưa Chiêu Chiêu đến bệnh viện trước, một lát nữa mẹ sẽ tới."

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Trử Ý cầm hết số tiền còn lại, cõng Thẩm Chiêu Chiêu trên lưng nói: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

Thịnh Trử Ý cắn răng, cõng Thẩm Chiêu Chiêu xuống lầu tiểu khu.

Khi ra khỏi thang máy, anh đã thấy ô tô đang đợi ở tầng dưới.

"Chú ơi, em gái cháu bị ốm, chú có thể nhanh chóng đưa chúng cháu đến bệnh viện được không?" Thịnh Trử Ý vừa lên xe liền nói với tài xế.

"Được rồi, ngồi đi." Tài xế không ngờ người gọi taxi lại là hai đứa trẻ, nhưng sau khi nghe Thịnh Trử Ý nói, anh ta nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện gần đó.

Bình thường đều là người lớn đưa bọn họ đến bệnh viện, nhưng đây là lần đầu tiên hai bạn nhỏ tự mình đến bệnh viện.

Vì không mang theo chứng minh thư, cũng không có thẻ bảo hiểm y tế nên Thịnh Trử Ý chỉ có thể cõng Thẩm Chiêu Chiêu đến chỗ y tá để nhờ y tá giúp đỡ.

Đây là lần đầu tiên cô y tá nhìn thấy hai đứa trẻ tự mình đến gặp bác sĩ, thấy không có người lớn đi theo nên cô ấy đã giúp gọi cấp cứu, đưa hai đứa trẻ đi cấp cứu.

"A, lại là các em à!" Bác sĩ vừa nhìn thấy hai người thì mỉm cười.

"Anh bác sĩ, anh biết bọn em sao?" Thẩm Chiêu Chiêu đã khá hơn, không còn đau như lúc ở nhà.

"Đúng vậy! Anh nhớ lần trước em bị gãy tay, lần đó em đã khóc rất nhiều, còn tự hỏi mình sắp chết phải không."

Lúc đó anh ấy vừa đến bệnh viện luân chuyển thực tập, điều đến khoa cấp cứu chưa đầy một năm, trong quá trình khám bệnh, cô nhóc nói chỗ nào cũng đau, hỏi xong thì mới biết cô nhóc này dùng tay bị gãy xương mò các bộ phận khác trên cơ thể, vì vậy anh ấy đặc biệt ấn tượng.

Bị nhắc đến tai nạn đáng xấu hổ của mình, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi đỏ mặt.

Thịnh Trử Ý đứng ở trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, cau mày cắt ngang lời trêu chọc của người khác: "Bác sĩ, anh mau xem em ấy một chút đi, lúc nãy em ấy cứ kêu đau bụng mãi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 39: Bọn em là.. hàng xóm!

[HIDE-THANKS]Nam bác sĩ trẻ tuổi nhìn anh một cái, cũng rất có ấn tượng với anh.

Dù sao thì, cậu nhóc có dáng dấp đẹp trai như vậy không nhiều, rất dễ khiến người ta nhớ kỹ.

"Không cần phải gấp." Anh ấy nói: "Cô bé bị viêm dạ dày, ở nhà chắc chắn đã ăn đồ lạnh không ít đúng không? Cũng không phải vấn đề gì lớn, về nhà hãy chú ý hơn, lần sau ăn ít một chút là được rồi."

Anh ấy đã kiểm tra vài lần, tất cả đều xuất phát từ chứng háu ăn, dẫn đến ảnh hưởng xấu đến dạ dày.

"Anh bác sĩ, em không cần uống thuốc sao?" Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.

"Không cần uống thuốc, về nhà uống nhiều nước nóng một chút, nếu bụng còn đau thì có thể dùng khăn nóng hoặc là túi chườm nóng chườm nóng một chút. Hai ngày này nên ăn thanh đạm, đồ lạnh thì tạm thời không được ăn."

"Em biết rồi, cảm ơn anh trai." Nghe nói mình không cần uống thuốc, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe nói không được ăn đồ lạnh, mặt cô lại không khỏi xụ xuống.

Thịnh Trử Ý nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, nói với bác sĩ: "Cho em ấy uống thuốc đi ạ!" Kẻo lần sau cô sẽ quên mất.

"Em không muốn uống thuốc!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nói.

"Vậy lần sau em lén ăn thì sao?"

Thẩm Chiêu Chiêu kéo tay áo anh, mở to mắt nhìn anh: "Em hứa sẽ không bao giờ lén ăn nữa, từ nay về sau, mỗi ngày chỉ ăn một cây kem thôi, được không?"

"Hai đứa là anh em phải không? Tình cảm thật tốt!" Nam bác sĩ trẻ tuổi cười nói.

"Không phải." Hai người đồng thanh, sau đó nhìn nhau.

"Vậy các em là?" Nam bác sĩ có hứng thú nhìn hai người.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Thịnh Trử Ý: "Bọn em là.. hàng xóm, cùng nhau lớn lên."

"Thì ra là thanh mai trúc mã." Nam bác sĩ cười cười nói: "Được rồi, lần này anh sẽ không kê đơn thuốc cho em, tuy nhiên, thực sự cần ăn ít đồ lạnh hơn, nhất là cô bé."

Khi Tần Tố Tâm đến bệnh viện, hai người đã khám xong.

Biết Thẩm Chiêu Chiêu không sao, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Chiêu Chiêu đến muộn hơn Tần Tố Tâm một bước, sau khi biết Thẩm Chiêu Chiêu bị đau bụng và đến bệnh viện vì ăn quá nhiều kem, bà không khỏi mắng con gái. "Không đúng, tủ lạnh đã bị mẹ khóa rồi mà? Con lấy kem ở đâu ra vậy?"

Mẹ Chiêu Chiêu vừa nói lời này, Thẩm Chiêu Chiêu cùng ba Chiêu Chiêu vừa mới chạy đến đều cảm thấy da đầu tê rần, hai cha con không hẹn mà lộ ra biểu lộ chột dạ.

Ngay lúc Thẩm Chiêu Chiêu đang do dự không biết nên phản bội ba mình hay tiểu trúc mã của mình thì nghe thấy Thịnh Trử Ý nói: "Dì Nhiễm, con mua cho Chiêu Chiêu."

Hai cha con cùng nhau thở dài một hơi.

Ba Chiêu Chiêu cảm kích nhìn Thịnh Trử Ý, cậu nhóc có tiền đồ, nhân tình này ông sẽ nhớ kỹ.

Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng nói: "Bởi vì con thi đỗ vào trại huấn luyện nên Ý Ý mới mời con ăn kem. Con ăn không nhiều, chỉ ăn hai cái thôi."

Mẹ Chiêu Chiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cô: "Hai cái còn không phải là nhiều à? Xem ra quyết định khóa cửa tủ lạnh là rất đúng đắn, lần sau xem con có tham ăn hay không!"

Thẩm Chiêu Chiêu:.

Sau khi biết Thịnh Trử Ý mua kem cho cô, Tần Tố Tâm cũng phê bình con trai mình một trận.

"Dì Tố Tâm, dì đừng mắng Ý Ý nữa, đều là do con muốn ăn." Khiến Thịnh Trử Ý bị mắng, cô cảm thấy rất có lỗi.

Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là cô sợ sau này Ý Ý sẽ không mua cho cô nữa!

Tần Tố Tâm: "Thằng bé là anh trai, không chăm sóc tốt cho em gái là lỗi của thằng bé!"

Thịnh Trử Ý: Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh!   

Không quan trọng, dù sao thì anh cũng ở đây để nhận trách nhiệm.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back