Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng - Lê Manh Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi LattesTeam, 16 Tháng mười hai 2023.

  1. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Nước miếng của em chảy đầy mặt anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ tới việc sau này Thẩm Chiêu Chiêu sẽ chơi cùng những bạn nhỏ khác mà không chơi cùng mình, bạn nhỏ Thịnh Trử Ý không khỏi nhăn mặt, miệng cũng mím chặt.

    Thật ra Thẩm Chiêu Chiêu chỉ ồn ào một chút xíu, cũng không đến mức khó chịu.

    Một lúc sau, cậu bé lúng túng nói: "Xin lỗi mẹ, con sai rồi!"

    "Sai chỗ nào?" Tần Tố Tâm hỏi.

    Thịnh Trử Ý cúi đầu nói: "Con không nên cố ý cáo trạng với dì Nhiễm."

    Bà biết oắt con cố ý làm vậy.

    "Con biết sai là tốt rồi, sau này đừng tái phạm nữa, được rồi, đi chơi với Chiêu Chiêu đi! Vừa rồi con bé bị dọa sợ, nhớ an ủi em thật tốt nhé."

    Tần Tố Tâm trên mặt bình tĩnh, nhưng thực sự trong lòng đã sớm cười nghiêng ngửa trời.

    Oắt con, bà đây đã ăn gạo nhiều hơn con hơn hai năm năm, còn không thể nhìn thấu con sao.

    Buổi tối, Tần Tố Tâm giúp hai bạn nhỏ tắm rửa rồi ôm hai bé lên giường ngủ.

    Thịnh Trử Ý bày tỏ sự phản đối.

    Nhưng phản đối vô hiệu.

    Cuối cùng, nửa giường của cậu bị chia cho Thẩm Chiêu Chiêu.

    Thẩm Chiêu Chiêu như đã quen thuộc, leo lên trên giường trước, vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh, dùng giọng điệu trưởng thành nói với anh: "Ý Ý mau tới đây, em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện, dỗ anh đi ngủ."

    Câu chuyện Thẩm Chiêu Chiêu kể rất lộn xộn, đang ở giữa câu chuyện thì chính cô lại ngủ trước.

    Cô nằm ngửa, ngủ gác chân lên trời, thậm chí còn ngáy khò khò.

    Thịnh Trử Ý nhíu mày, ghét bỏ cầm chăn của mình đắp kín cho cô, sau đó nằm xuống bên cạnh cô.

    Sáng hôm sau, Tần Tố Tâm đến gọi hai bạn nhỏ dậy, nhìn thấy hai bạn nhỏ đang ngủ ngon lành, đầu chạm vào nhau.

    Thẩm Chiêu Chiêu đặt tay nhỏ của mình lên mặt Thịnh Trử Ý, chân nhỏ của Thịnh Trử Ý đặt lên cái bụng mũm mĩm của Thẩm Chiêu Chiêu.

    Lâu lắm rồi mới thấy hai đứa nhỏ ngủ đáng yêu như vậy.

    Tần Tố Tâm nhịn không được, nhấc điện thoại lên chụp ảnh hai người.

    Tiếng chụp ảnh đã đánh thức Thịnh Trử Ý, cậu bé dụi dụi mắt, ngồi dậy nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

    "Không có gì, dậy đi nhà trẻ thôi." Tần Tố Tâm vội vàng cất điện thoại, quyết định cho hai bạn nhỏ xem những bức ảnh này khi chúng lớn hơn.

    Tần Tố Tâm đang suy nghĩ xa hơn, thậm chí bà còn nghĩ đến việc tung ảnh ra trong lễ cưới sau này của hai bé.

    Thịnh Trử Ý không biết mình bị chụp ảnh, liếc nhìn Thẩm Chiêu Chiêu đang ngủ như heo con bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ đánh thức cô dậy, nói: "Dậy đi, nước miếng của em làm bẩn gối anh rồi."

    "Ưm?"

    Thẩm Chiêu Chiêu bị đánh thức, vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý ở trước mặt, cô không khỏi cười toe toét, dang rộng đôi tay ngắn ngủn ra ôm lấy cổ cậu, "chụt" một cái lên mặt cậu, giọng nói ngọt ngào nói: "Ý Ý, chào buổi sáng!"

    Thịnh Trử Ý sờ khuôn mặt nhỏ của mình, đẩy cô ra, chán ghét nói: "Không được hôn anh, nước miếng của em dính đầy mặt anh rồi!"

    Tần Tố Tâm ở một bên nhìn, không khỏi cười như được mùa.

    Mặc dù Thẩm Chiêu Chiêu bị ghét bỏ nhưng cô cũng không tức giận, vui vẻ đứng dậy chạy về phía Tần Tố Tâm, ôm cổ bà, lặp lại hành động vừa rồi: "Dì Tố Tâm, chào buổi sáng!"

    "Tiểu Chiêu Nhi, chào buổi sáng!" Tần Tố Tâm ôm cô xuống giường, sờ đầu cô nói: "Đi đánh răng rửa mặt với Ý Ý đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng."

    "Ý Ý, chúng ta đi nhanh thôi!" Thẩm Chiêu Chiêu xoay người, chủ động dắt tay Thịnh Trử Ý.

    Thịnh Trử Ý mặc dù ngoài miệng nói không thích, nhưng cậu vẫn chủ động dời chiếc ghế nhỏ, từ trong tủ lấy bàn chải đánh răng mới của mình ra, bóp kem đánh răng đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu.

    Hai bạn nhỏ đứng cạnh nhau, mặc đồ ngủ giống nhau, trên tay cầm bàn chải đánh răng giống nhau, cảnh tượng hai đứa đánh răng cùng nhau cực kỳ đáng yêu.

    Trong suốt quá trình, Tần Tố Tâm tràn ngập cảm xúc, bà lại lặng lẽ lấy điện thoại ra.
     
    Minh Hi, Phượng Chiếu NgọcLieuDuong thích bài này.
  2. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Ai cũng không yêu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịnh Trử Ý mặc dù ngoài miệng nói không thích, nhưng cậu vẫn chủ động dời chiếc ghế nhỏ, từ trong tủ lấy bàn chải đánh răng mới của mình ra, bóp kem đánh răng đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu.

    Hai bạn nhỏ đứng cạnh nhau, mặc đồ ngủ giống nhau, trên tay cầm bàn chải đánh răng giống nhau, cảnh tượng hai đứa đánh răng cùng nhau cực kỳ đáng yêu.

    Trong suốt quá trình, Tần Tố Tâm tràn ngập cảm xúc, bà lại lặng lẽ lấy điện thoại ra.

    Khi hai bạn nhỏ rửa mặt xong đi ra ngoài thì bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn.

    Trứng gà và thịt hun khói được chiên vàng 2 mặt, bánh mì nướng tỏa ra mùi thơm quyến rũ của lúa mì, có cả bò bít tết thái sẵn và sữa nóng.

    Ngoài ra còn có trái cây cắt sẵn.

    Đều là món ăn yêu thích của Thẩm Chiêu Chiêu.

    Cô bé tự mình trèo lên ghế, hai mắt sáng long lanh, miệng như bôi mật ong, trước khi ăn đã khen ngợi bà: "Nhìn ngon quá! Dì Tố Tâm, dì thật lợi hại. Nếu dì là mẹ của Chiêu Chiêu thì quá tốt rồi."

    Cô có thể ngày ngày ở nhà dì Tố Tâm, mỗi ngày đều có bữa sáng ngon lành như vậy.

    Mà dì Tố Tâm vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

    Nếu là con của dì Tố Tâm, về nhà sẽ không phải lo cái mông nhỏ của mình bị đánh đòn nữa.

    "Chiêu Chiêu làm vợ nhỏ của Ý Ý, dì Tố Tâm cũng sẽ trở thành mẹ của con." Tần Tố Tâm ngày ngày đều làm bữa sáng cho hai cha con, cũng chưa từng nghe hai người họ khen ngợi một lời, quả nhiên, chiếc áo bông nhỏ vẫn tri kỷ hơn.

    Thẩm Chiêu Chiêu không biết vợ nhỏ là gì, nhưng cô muốn dì Tố Tâm làm mẹ mình, nghe Tần Tố Tâm nói xong, ánh mắt cô sáng rực lên, quay sang nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Em muốn làm vợ nhỏ của Ý Ý."

    Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô, từ chối: "Không muốn!"

    "Con không thích Chiêu Chiêu sao?" Tần Tố Tâm cười hỏi con trai: "Vậy con muốn ai làm vợ nhỏ của con?"

    Tiểu gia hỏa lạnh lùng nói: "Con không cần vợ nhỏ!"

    Cậu mới hai tuổi đã biết vợ nhỏ không phải là thứ gì tốt, cậu mới không cần vợ nhỏ.

    Ai cũng không muốn!

    * * *

    Các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều thích chơi với bạn nhỏ xinh đẹp.

    Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu mới đến nhà trẻ học, trong hai ngày, hai người đã trở thành người nổi tiếng nhất lớp.

    Nhất là Thịnh Trử Ý, mỗi ngày có rất nhiều cô bé vây quanh cậu, các cô bé sẽ cho cậu tất cả đồ ăn vặt mà họ mang theo.

    Thịnh Trử Ý không thích bọn họ, cảm thấy bọn họ quá ồn ào.

    Nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại rất vui vẻ, bởi vì tất cả đồ ăn vặt mà các bạn nhỏ đưa cho Thịnh Trử Ý cuối cùng cũng đều tiến vào bụng cô.

    Thịnh Trử Ý đen mặt, không hài lòng nhìn cô: "Ba mẹ nói, không được tùy tiện nhận đồ của người khác."

    Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt nói: "Nhưng ba mẹ em cũng nói, phải hòa thuận với các bạn khác. Các bạn ấy tặng quà chính là muốn làm bạn tốt với chúng ta, nếu chúng ta không ăn thì họ sẽ buồn lắm."

    Thịnh Trử Ý cảm thấy lời cô nói không đúng, nhưng cậu cũng không nói lại cô.

    Cho nên mỗi ngày về nhà, trong túi nhỏ của Thẩm Chiêu Chiêu luôn chứa đầy đồ ăn vặt.

    Từ khi hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, hai gia đình ai rảnh thì sẽ đi đón.

    Hôm đó, ba Chiêu Chiêu đến đón.

    Đi ngang qua chỗ bán đồ chơi làm bằng đường, Thẩm Chiêu Chiêu muốn ăn kẹo hình người.

    Ba Chiêu Chiêu nghĩ đến chiếc cần câu mới mua phía sau xe mà không báo cho vợ biết, tức giận nói: "Tiền tiêu vặt tháng này của ba đã tiêu hết rồi, lần sau đi, lần sau ba nhất định sẽ mua cho con."

    Cô bé nhìn ba Chiêu Chiêu, dùng giọng điệu người lớn nói: "Ba, lần sau ba đừng đến đón bọn con nhé."

    Ba Chiêu Chiêu bị con gái ghét bỏ: .

    Đột nhiên cảm thấy cần câu mới mua không còn thơm nữa.
     
  3. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Ý Ý là của tớ, các cậu không được thích anh ấy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn nhỏ Thịnh Trử Ý không thích đi nhà trẻ chút nào, bởi vì các bạn nhỏ ở nhà trẻ rất ồn ào.

    Mỗi ngày có rất nhiều bạn nữ vây quanh cậu và đặt câu hỏi.

    "Bạn Thịnh Trử Ý, tớ có thể đọc sách cùng cậu không?"

    "Không thể!" Cậu thích đọc một mình.

    "Thịnh Trử Ý, chúng ta chơi cùng nhau được không?"

    "Không được!" Cậu chỉ muốn chơi một mình.

    "Bạn Thịnh Trử Ý, tớ có thể làm bạn với cậu được không?"

    "Không thể!"

    Các bạn nữ quá ồn ào, cậu không muốn làm bạn với họ chút nào.

    "Thịnh Trử Ý.."

    "Thịnh Trử Ý.."

    "Thịnh Trử Ý, tớ rất thích cậu, lớn lên tớ có thể gả cho cậu được không?"

    Thịnh Trử Ý cau mày, vừa định từ chối thì nghe thấy một giọng nói cực lớn bên cạnh: "Không được, không được, không được, Ý Ý là của tớ, các cậu không được thích anh ấy."

    Bạn nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu đang chơi xếp hình đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dang hai tay ra như gà mái già bảo vệ đàn con, đứng giữa cô bé vừa nói chuyện và Thịnh Trử Ý.

    Dì Tố Tâm nói, làm vợ của Ý Ý thì có thể gọi bà là mẹ.

    Nếu Ý Ý tìm một bạn nhỏ khác làm vợ nhỏ, cô không thể làm con của dì Tố Tâm được nữa.

    Không được, không thể.

    Cô gái nhỏ bị cắt ngang, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Mới không phải, bạn Thịnh Trử Ý là của mọi người!"

    "Đúng vậy, tại sao cậu không cho bọn tớ chơi với cậu ấy?"

    "Bọn tớ không muốn nghe lời cậu, bọn tớ muốn thích cậu ấy."

    "Đúng, bọn tớ không cần cậu quản."

    "..."

    Một nhóm bạn nữ không phục nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, bọn họ vây Thẩm Chiêu Chiêu ở giữa, vừa nói vừa tức giận, đưa tay đẩy cô.

    Bạn nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu bị đẩy đến xiêu xiêu vẹo vẹo, cô vừa sốt ruột, lớn tiếng nói: "Tớ, tớ là vợ nhỏ của anh ấy, tớ nói không được là không được."

    "Vợ nhỏ là gì?"

    "Vợ nhỏ là gì?"   

    Nhóm bạn nhỏ dừng lại, mở to mắt, ngây thơ nhìn cô.

    Thẩm Chiêu Chiêu cũng không biết vợ nhỏ là gì.

    Nhưng dì Tố Tâm nói, nếu làm vợ nhỏ của Ý Ý, cô có thể ở nhà dì Tố Tâm mỗi ngày, ngày ngày ăn đồ ăn do dì Tố Tâm nấu, còn có thể tùy ý chơi các loại đồ chơi, ngủ cùng giường với Ý Ý, được gọi dì Tố Tâm là mẹ.

    Thẩm Chiêu Chiêu đã quyết định, từ nay trở đi, cô sẽ là vợ nhỏ của Ý Ý, không ai có thể tranh giành với cô.

    Cô bé chống tay lên hông, hất cằm lớn tiếng nói: "Vợ nhỏ chính là, anh ấy chỉ có thể chơi với tớ thôi, các cậu đi tìm người khác chơi cùng đi!"

    "Cậu đang nói dối, không phải vậy đâu."

    "Bọn tớ mới không tin cậu."

    "Đúng, bọn tớ sẽ chơi với cậu ấy."

    "..."

    Nhóm bạn nữ không tin lời nói của Thẩm Chiêu Chiêu.

    Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn Thịnh Trử Ý: "Ý Ý, anh có muốn chơi cùng bọn họ không?"

    Thịnh Trử Ý: "Không muốn!"

    Tất cả bọn họ đều ồn ào, giống như một bầy vịt, cậu không muốn chơi với lũ vịt.

    Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu lại, đắc ý nhìn đám bạn nữ trước mặt, hùng dũng oai vệ nói như gà trống thắng trận: "Các cậu đều nghe thấy rồi, anh ấy nói không muốn chơi với các cậu."

    Có bạn nữ uất ức đến nỗi hai mắt rưng rưng, bật khóc "oa oa", như thể lây lan, hết người này đến người khác, lớp học nhanh chóng tràn ngập nước mắt.

    Khi cô giáo đến, sau khi biết được ngọn nguồn, không biết nên cười hay nên khóc.

    Cô giáo Đào Tử, người độc thân, nói cô ấy cũng muốn khóc, cô ấy sống hơn 20 năm mà vẫn chưa có bạn trai, cô ấy còn không bằng hai đứa trẻ ba tuổi.

    Từ đó về sau, mọi người đều biết ở nhà trẻ có một bạn nhỏ rất xinh đẹp tên là Thịnh Trử Ý.

    Cậu còn có một cô vợ nhỏ tên là Thẩm Chiêu Chiêu.

    Thịnh Trử Ý chỉ chơi với Thẩm Chiêu Chiêu.

    Chỉ khi Thẩm Chiêu Chiêu vào tiểu học, dần dần hiểu được ý nghĩa của cô vợ nhỏ, cô mới ngừng coi mình là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý.
     
  4. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Chỉ cần em không khóc, cái gì anh cũng sẽ đáp ứng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vợ nhỏ, tay cầm tay, cùng nhau đi học, ngượng ngùng quá." Từ khi mọi người biết Thẩm Chiêu Chiêu là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, sau giờ tan học sẽ có bạn nhỏ gọi hai người.

    "Thẩm Chiêu Chiêu, sau này em không được phép dắt tay anh."

    Thịnh Trử Ý đen mặt trở về nhà, vừa bước vào cửa liền hất tay Thẩm Chiêu Chiêu ra.

    Thẩm Chiêu Chiêu không đứng vững được, ngã úp mặt xuống đất.

    Chiếc răng cửa vốn đã lung lay.. bị bật ra!

    Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, nhìn thấy chiếc răng rơi ra khỏi miệng, sững sờ, giây tiếp theo liền khóc lên "Oa --".

    "Oa, răng của em, anh trả răng lại cho em." Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, gào đến kinh thiên động địa.

    Thịnh Trử Ý nhìn chiếc răng trên mặt đất cũng ngây người, mím môi, vẻ mặt ảo não nói: "Thật xin lỗi, anh không cố ý, em đừng khóc nữa, từ giờ trở đi anh sẽ cho em dắt tay, được chứ?"

    Nước mắt của Thẩm Chiêu Chiêu giống như nước sông Hoàng Hà mở cửa, dù thế nào cũng không thể kìm lại được.

    "Phải làm sao thì em mới ngừng khóc?"

    Thịnh Trử Ý rất hối hận, nói: "Chỉ cần em không khóc, bất cứ điều gì anh cũng sẽ đáp ứng."

    "Thật sao?" Thẩm Chiêu Chiêu thút thít ngừng lại, trên mi vẫn còn một giọt nước mắt, trông rất đáng thương!

    "Em muốn nhìn Ý Ý mặc váy." Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng, chỉ vào chiếc váy treo trên ban công nói với Thịnh Trử Ý.

    "Em mơ đi!"

    Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý cứng đờ trong giây lát, cậu đen mặt nói: "Không thể!" Cậu tuyệt đối sẽ không mặc váy.

    Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, giây tiếp theo há to miệng, chuẩn bị gào lên.

    "Anh mặc!"

    Thịnh Trử Ý khẽ cắn răng, nói trước khi cô khóc.

    "Để em giúp anh." Thẩm Chiêu Chiêu ngừng khóc, vui vẻ đi tới giúp cậu lấy váy.

    "Wow, Ý Ý, anh thật xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thực sự vậy." Sau khi Thịnh Trử Ý thay váy, Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ đi vòng quanh anh.

    Thịnh Trử Ý: .

    Cảm ơn!

    Cậu không cảm thấy vui vẻ lắm.

    "Vợ nhỏ, tay cầm tay, cùng nhau đi học, ngượng ngùng quá." Từ khi mọi người biết Thẩm Chiêu Chiêu là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, sau giờ tan học sẽ có bạn nhỏ gọi hai người.

    "Thẩm Chiêu Chiêu, sau này em không được phép dắt tay anh."

    Thịnh Trử Ý đen mặt trở về nhà, vừa bước vào cửa liền hất tay Thẩm Chiêu Chiêu ra.

    Thẩm Chiêu Chiêu không đứng vững được, ngã úp mặt xuống đất.

    Chiếc răng cửa vốn đã lung lay.. bị bật ra!

    Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, nhìn thấy chiếc răng rơi ra khỏi miệng, sững sờ, giây tiếp theo liền khóc lên "Oa --".

    "Oa, răng của em, anh trả răng lại cho em." Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, gào đến kinh thiên động địa.

    Thịnh Trử Ý nhìn chiếc răng trên mặt đất cũng ngây người, mím môi, vẻ mặt ảo não nói: "Thật xin lỗi, anh không cố ý, em đừng khóc nữa, từ giờ trở đi anh sẽ cho em dắt tay, được chứ?"

    Nước mắt của Thẩm Chiêu Chiêu giống như nước sông Hoàng Hà mở cửa, dù thế nào cũng không thể kìm lại được.

    "Phải làm sao thì em mới ngừng khóc?"

    Thịnh Trử Ý rất hối hận, nói: "Chỉ cần em không khóc, bất cứ điều gì anh cũng sẽ đáp ứng."

    "Thật sao?" Thẩm Chiêu Chiêu thút thít ngừng lại, trên mi vẫn còn một giọt nước mắt, trông rất đáng thương!

    "Em muốn nhìn Ý Ý mặc váy." Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng, chỉ vào chiếc váy treo trên ban công nói với Thịnh Trử Ý.

    "Em mơ đi!"

    Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý cứng đờ trong giây lát, cậu đen mặt nói: "Không thể!" Cậu tuyệt đối sẽ không mặc váy.

    Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, giây tiếp theo há to miệng, chuẩn bị gào lên.

    "Anh mặc!"

    Thịnh Trử Ý khẽ cắn răng, nói trước khi cô khóc.

    "Để em giúp anh." Thẩm Chiêu Chiêu ngừng khóc, vui vẻ đi tới giúp cậu lấy váy.

    "Wow, Ý Ý, anh thật xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thực sự vậy." Sau khi Thịnh Trử Ý thay váy, Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ đi vòng quanh anh.

    Thịnh Trử Ý: .

    Cảm ơn!

    Cậu không cảm thấy vui vẻ lắm.
     
  5. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Ai tới cứu Chiêu Chiêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba năm học nhà trẻ trôi qua nhanh chóng.

    Thẩm Chiêu Chiêu lấy danh hiệu cô vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, dựa vào sức mình để đắc tội với hầu hết các cô bé trong lớp.

    Ngay khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cả hai chính thức trở thành học sinh tiểu học.

    Trường tiểu học nơi hai bạn nhỏ học rất gần tiểu khu.

    Ra khỏi cổng tiểu khu, chỉ cần băng qua một ngã tư.

    Sau ngày đầu tiên khai giảng, hai bạn nhỏ xin được tự đến trường.

    Thẩm Chiêu Chiêu chỉ mất một tuần lễ, từ một học sinh tiểu học đeo ba lô trên lưng, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, đến khi nhìn thấy cổng trường lại muốn quay người rời đi, học chán quá, ngày nào cũng lề mà lề mề không chịu đến trường.

    "Thẩm Chiêu Chiêu, em có thể đi nhanh hơn được không?"

    Thịnh Trử Ý sốt ruột thúc giục, nhìn người bên cạnh đang đi chậm hơn rùa, đi 100 mét gian nan như Trường Chinh 25.000 km của Hồng quân.

    Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu, mở to đôi mắt vô tội: "Đừng trách em, là chân em không chịu nghe lời." Vừa nhìn thấy cổng trường, cô đã đi không nổi.

    Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô: "Nếu em cứ đi chậm như vậy, ngày mai anh sẽ không đến trường cùng em nữa." Thịnh Trử Ý mỗi buổi sáng đều lặp lại lời như vậy.

    Nhưng hôm sau, cậu vẫn sẽ kéo cô dậy khỏi giường đúng giờ.

    "Em biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu cúi đầu thở dài.

    Chiêu Chiêu khổ quá mà, Chiêu Chiêu không muốn đi học tiểu học, Chiêu Chiêu muốn về nhà trẻ!

    Ai tới cứu Chiêu Chiêu đi!

    "Lêu lêu lêu~~~Có người lại dẫn vợ nhỏ đi học kìa!" Vừa đến cổng trường, bọn họ đã nghe thấy một giọng nói trêu chọc truyền đến từ phía sau.

    Nghe được giọng nói quen thuộc, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức trở nên tỉnh táo.

    "Cẩu Đản, cậu không được bắt nạt Ý Ý!" Thẩm Chiêu Chiêu xoay người, tay nhỏ xoa eo, trừng mắt nhìn cậu bé đang nói chuyện, hai búi tóc trên đầu cô lắc lư theo động tác của cô, rất thần khí.   

    Đối diện là một khuôn mặt mập mạp, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn lại: "Không được gọi tớ là Cẩu Đản!"

    Cậu bé lên tiếng chính là tiểu mập mạp học cùng lớp ở nhà trẻ.

    Khi học năm thứ hai, cô giáo Đào Tử dạy các bạn nhỏ vẽ tranh, sau khi vẽ xong thì yêu cầu chúng viết tên của mình.

    Sau khi bọn trẻ nộp tranh, cô giáo Đào Tử cầm một bức tranh trong đó, nhìn tên trên đó rồi nói: "Chu Cẩu Đản? Lớp chúng ta có bạn nhỏ nào tên là Chu Cẩu Đản sao?"

    Sau đó, cô giáo nghe thấy một giọng nói bên cạnh: "Cô Đào Tử, em vẽ cái này."

    Tiểu mập tên là Chu Kính Dương, nhưng cậu bé lại không biết viết tên mình, lúc viết, trong tên cậu chỉ viết được một nửa của mỗi chữ, một nửa của chữ khác còn viết sai, hai chữ Kính Dương được viết thành Cẩu Đản.

    Từ đó về sau, tiểu mập có thêm nhũ danh, là Cẩu Đản!

    "Tớ cứ gọi đấy, Cẩu Đản, Cẩu Đản, Cẩu Đản.." Thẩm Chiêu Chiêu lớn tiếng nói với cậu bé.

    Ai bắt nạt Ý Ý thì sẽ bị bắt nạt lại!

    Hừ╭ (╯^╰) ╮

    Tiểu mập nóng nảy, mặt đỏ bừng, vốn nói không lại cô, tức giận, lao thân hình mập mạp về phía cô.

    Tiểu mập bây giờ đã cao và khỏe hơn hồi còn học ở nhà trẻ, giống như một viên thịt di động.

    Thẩm Chiêu Chiêu chưa kịp né tránh đã bị cậu bé xô ngã xuống đất.

    Cô bé trợn mắt, trực tiếp ngã xuống đất.

    Tiểu mập nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi: "Cậu ấy, cậu ấy chưa chết đúng không? Tớ không cố ý.." Đến cuối cùng, cậu bé trực tiếp "Oa --", khóc một trận.

    Thịnh Trử Ý cũng sợ hãi, vội vàng chạy về phía trước.

    Nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu nằm bất động trên mặt đất, nhắm mắt lại, cậu vô cùng sợ hãi.
     
  6. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Anh mặc kệ em?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thẩm Chiêu Chiêu, mau dậy đi!"

    "Đừng làm rộn nữa, sắp muộn giờ học rồi!"

    "Sau này anh sẽ không chê em đi chậm nữa đâu Chiêu Chiêu? Thẩm Chiêu Chiêu.."

    Giọng Thịnh Trử Ý càng lúc càng lo lắng.

    Đúng lúc mắt cậu đỏ hoe, đang định dùng điện thoại gọi cho Tần Tố Tâm thì nhìn thấy thi thể nằm trên đất đột nhiên mở mắt.

    "Ha ha ha, anh bị em lừa rồi!"

    Thịnh Trử Ý sửng sốt một lát, sau đó tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn cô: "Thẩm Chiêu Chiêu, em đi quá xa rồi, lừa gạt người khác rất vui à?"

    Thẩm Chiêu Chiêu nhìn hốc mắt đỏ của cậu, chớp mắt hai cái, nói: "Ý Ý, anh khóc à? Thực xin lỗi, em chỉ muốn dọa Chu mập mạp mà thôi."

    "Anh không khóc, em nhìn nhầm rồi!" Thịnh Trử Ý nói, một giây sau khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

    Chu Kính Dương ở một bên giật mình khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên mở mắt, lập tức ngừng khóc, có lẽ là quá vội vàng, nấc lên: "Cậu, cậu không chết?"

    Cô bé khẽ đảo hai mắt, quay người lại, lè lưỡi nói: "Tớ chết rồi, hiện tại tớ là ma!"

    Chu Kính Dương chỉ là đần một chút, cũng không phải ngốc, biết mình bị lừa, cậu bé hung hăng trừng mắt Thẩm Chiêu Chiêu rồi bỏ chạy.

    "Mau đứng dậy đi, sắp đến giờ học rồi!" Thịnh Trử Ý thấy cô không sao nên đưa tay về phía cô.

    Thế nhưng, Thẩm Chiêu Chiêu lại nằm bất động, nhìn cậu nói: "Em không dậy được."

    "Nếu em không muốn đứng dậy, vậy thì cứ nằm trên mặt đất đi!" Thịnh Trử Ý nói xong liền thu tay lại, xoay người bỏ đi.

    Thẩm Chiêu Chiêu trợn tròn mắt, không ngờ đối phương thật sự không quan tâm đến cô.

    Cô đang định đứng dậy thì phát hiện tay mình rất đau.

    Thẩm Chiêu Chiêu lại đưa tay chạm vào những nơi khác, mỗi lần chạm vào, sắc mặt đều trắng bệch.

    Thịnh Trử Ý đi được một đoạn, nhìn thấy cô gái vẫn còn nằm trên mặt đất, cậu không khỏi cau mày, không nhịn được quay người đi về, đứng trước mặt cô nói: "Nếu em không đứng dậy thì anh sẽ bỏ mặc em thật đấy."

    Thẩm Chiêu Chiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Trử Ý, đột nhiên bật khóc "Oa oa --".

    Tiếng cô khóc làm Thịnh Trử Ý hoang mang!

    "Em khóc cái gì?"   

    "Đừng khóc, anh chờ em còn không được sao!"

    Mỗi lần cô bé này khóc, chính cậu là người xui xẻo nhất.

    Đến nỗi Thịnh Trử Ý vừa nhìn thấy nước mắt của cô liền có dự cảm không tốt.

    Thẩm Chiêu Chiêu khóc rất thảm thiết, vừa khóc vừa thút thít nói: "Huhu, có phải em sắp chết không? Em còn chưa trở thành vợ nhỏ của anh, em còn chưa muốn chết."

    "Em đang nói linh tinh gì thế?" Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô.

    Cô bé méo miệng, khóc càng thảm thiết hơn: "Em sắp chết rồi, anh vẫn còn hung dữ với em. Huhu, Thịnh Trử Ý, anh đúng là kẻ xấu, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."

    Chiêu Chiêu rất uất ức.

    Uất ức chết đi được!

    Cô đau như thế, thay vì an ủi, cậu lại có ý làm tổn thương cô.

    Cô không bao giờ muốn làm bạn với cậu nữa.

    Thịnh Trử Ý: .

    Sao cô lại xem nhiều phim truyền hình như vậy?

    "Đừng khóc, em sẽ không chết đâu." Cậu chưa từng thấy người sắp chết nào lại nói nhiều lời như vậy!

    Hơn nữa, vừa rồi cô còn giả vờ chết để dọa người, trông không có gì khác biệt cả.

    Nhưng thấy cô không có ý định nín khóc, Thịnh Trử Ý không khỏi có chút dao động: "Em thật sự bị thương à?"

    Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi khóc nức nở: "Em không nói dối, em thật sự sắp phải chết rồi, chạm vào chỗ nào cũng đau!"

    Chẳng lẽ tay cô bị thương sao?

    Thịnh Trử Ý nhìn cô một lúc rồi quay người.

    "Anh muốn đi đâu?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy cậu lại muốn rời đi, trong mắt lập tức hình thành một tầng sương mù.
     
  7. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Em có thể an phận một chút được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh sẽ gọi giáo viên giúp em!" Thịnh Trử Ý dừng chân, nhìn cô một cái.

    "À!" Biết đối phương không phải bỏ rơi mình, Thẩm Chiêu Chiêu đành phải kìm nén nước mắt.

    Chủ nhiệm lớp nhanh chóng chạy tới, hỏi thăm tình hình xong liền bế Thẩm Chiêu Chiêu lên khỏi mặt đất, nói với Thịnh Trử Ý: "Em về phòng học trước đi, thầy sẽ đưa em ấy đến bệnh viện."

    "Thầy ơi, em muốn đi cùng hai người." Thịnh Trử Ý nói.

    "Bạn học Trử Ý, thầy không thể đưa em đi cùng được." Chủ nhiệm lớp biết quan hệ hai người rất tốt, nghe nói hai nhà ở cùng một chỗ, bình thường sẽ cùng nhau đi học.

    Tuy nhiên, bệnh viện đông người, đưa cậu đi cùng cũng không tiện, nếu xảy ra chuyện gì, ông cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.

    Thịnh Trử Ý nhìn phương hướng của Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó tiếp tục nhìn về phía thầy chủ nhiệm: "Thầy ơi, em sẽ theo sát thầy, không chạy lung tung."

    Thẩm Chiêu Chiêu cũng háo hức nhìn giáo viên chủ nhiệm, tựa như giáo viên không đồng ý, cô sẽ khóc cho ông ấy nghe.

    "Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi!" Chủ nhiệm lớp không còn cách nào, vội vàng đưa Thẩm Chiêu Chiêu đi bệnh viện, chỉ có thể cho Thịnh Trử Ý đi theo.

    Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Các bộ phận khác trên cơ thể không sao cả, nhưng tay chắc chắn là bị gãy xương. Chúng tôi cần chụp phim để xác nhận."

    "Anh bác sĩ, em sẽ chết sao?" Thẩm Chiêu Chiêu đang nằm trên giường bệnh, đáng thương hỏi.

    Bác sĩ nam trẻ tuổi mỉm cười nói: "Yên tâm đi, tay em chỉ bị thương, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."

    Thẩm Chiêu Chiêu biết mình sẽ không chết, một giây trước còn nửa sống nửa chết, một giây sau đầy máu hồi sinh.

    Lúc ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu đến bệnh viện, Thẩm Chiêu Chiêu đã chụp xong.

    Cổ tay bị gãy nhẹ, may mắn là không bị trật khớp.

    Sau khi ra khỏi bệnh viện, trên tay Thẩm Chiêu Chiêu băng bó thạch cao, nhảy nhót đến bên cạnh Thịnh Trử Ý: "Trử Ý, anh tức giận à?"

    Thịnh Trử Ý không muốn nói chuyện với cô.

    Cậu chưa từng thấy ai to gan hơn cô, tay bị gãy xương, còn giả chết dọa người.   

    Đau chết cô đi!

    Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh xem, em không có lừa anh, tay của em thật sự bị thương, bây giờ vẫn còn đau.." Nói xong, cô giơ tay đang băng bó đến trước mặt cậu.

    Thịnh Trử Ý nắm lấy tay đang lắc lư loạn của cô, nói: "Em có thể an phận một chút được không?"

    "Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu lúc này mới an tĩnh lại.

    Nhưng im lặng chưa đầy ba giây, cô lại không nhịn được nói: "Tay em bị thương, em có thể nghỉ học được không?" Đi học tiểu học chẳng vui chút nào, mỗi ngày phải viết rất nhiều chữ, còn phải tính số nữa.

    Thịnh Trử Ý: "Không được!"

    "Nhưng tay em bị thương, không thể làm bài tập được." Thẩm Chiêu Chiêu ngoài mặt khóc lóc, nhưng trong lòng sớm đã nở hoa.

    Thịnh Trử Ý: "Em có thể viết bằng tay trái."

    Thẩm Chiêu Chiêu mở to mắt nhìn cậu.

    Cậu có phải là ác quỷ không?

    "Nhưng, nhưng.. tay tôi bị thương, không thể xách cặp!" Thẩm Chiêu Chiêu giãy dụa nói.

    "Anh giúp em xách!"

    Cứ như vậy, Thịnh Trử Ý đã giúp cô xách cặp suốt cả một học kỳ.

    Chỉ tới một ngày nọ, Thịnh Trử Ý xuống lầu vứt rác, nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu từ bên ngoài nhảy nhảy nhót nhót trở về, một tay cầm cây kem, một tay cầm túi đầy đồ ăn vặt.

    Bốn mắt nhìn nhau.

    Đôi mắt của Thịnh Trử Ý rơi vào bàn tay phải đã bị tàn phế mấy tháng nay của cô, trong con ngươi xinh đẹp dần dần có một ngọn lửa.

    Không phải cô nói tay cô vẫn chưa lành sao?

    Hỏng bét, bị phát hiện rồi!

    Trên mặt Thẩm Chiêu Chiêu hiện lên vẻ chột dạ.
     
  8. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Con của ông ở đây là để báo ân!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ý Ý, anh nhìn xem, tay của em đã khỏi rồi, những thứ này là em cố ý mua cho anh, cảm ơn anh luôn đeo cặp sách giúp em." Thẩm Chiêu Chiêu tranh mở miệng trước đối phương, trên môi nở nụ cười dịu dàng dễ thương.

    Phải, cô quả là một cô bé dễ thương cơ trí mà!

    "Em có chắc những thứ này đều là mua cho anh ăn không?"

    Thịnh Trử Ý nhìn thoáng qua, phát hiện đây đều là món ăn vặt cô thích nhất.

    Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu thật mạnh. Dù sao chỉ cần cô không thừa nhận, cô chính là mua đồ ăn cho anh.

    "Được!"

    Thịnh Trử Ý đưa tay về phía cô.

    "Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu có chút ngơ ngác.

    Anh thực sự muốn nó sao?

    Nhưng không phải là anh không thích đồ ăn vặt sao?

    "Hả cái gì, không phải là em mua cho anh sao?" Trong lòng Thịnh Trử Ý hừ một tiếng, đừng tưởng anh không nhìn ra tâm tư nhỏ nhặt của cô.

    Cô gái nhỏ có chút bất đắc dĩ nhìn túi đầy đồ ăn vặt. Cô đã tiêu hết tiền tiêu vặt của mình trong tháng tiếp theo vào những món ăn vặt này.

    Thẩm Chiêu Chiêu nuốt nước bọt, ánh mắt chờ mong nhìn anh: "Có thể để lại cho em một ít được không?" Thấy Thịnh Trử Ý im lặng, cô liền đổi lời nói: "Một gói thôi cũng được!"

    "Không được!" Thịnh Trử Ý nói thẳng, trực tiếp lấy túi đồ ăn vặt từ tay cô.

    "Một gói thôi cũng không được sao?" Thẩm Chiêu Chiêu mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay anh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống.

    Huhu, hạnh phúc của cô đã không còn nữa!

    - -

    Trong lần thi tiểu học đầu tiên, Thẩm Chiêu Chiêu bị điểm 0, ra khỏi trường học với đôi mắt đỏ hoe.

    Vừa lúc ba Chiêu Chiêu đi làm về, nhìn thấy cô con gái bảo bối của mình trên đường, liền hỏi: "Con gái, sao vậy? Có phải ở trường có người bắt nạt con không? Nói cho ba biết, ba sẽ thay con dạy cho người đó một bài học."

    "Nó bắt nạt con."

    Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy ba Chiêu Chiêu thì lập tức uất ức vô cùng, đưa bài thi có trứng vịt lớn cho ba Chiêu Chiêu.   

    Ba Chiêu Chiêu cầm bài thi trống không, tỉ mỉ nhìn mấy lần, cuối cùng còn dùng sức dụi mắt một cái, ngẩng đầu lên hỏi: "Con gái à, có phải con cầm nhầm bài thi không?" Trên bài thi này không viết một chữ gì cả.

    Thẩm Chiêu Chiêu một mặt uất ức nói: "Con đọc một lần, đã hiểu hết, con trực tiếp nộp cho thầy giáo luôn."

    "..."

    Ba Chiêu Chiêu hít sâu một hơi.

    Không tức giận không tức giận, con của ông ở đây để báo ân.

    Làm sao cô có thể đi học thật giỏi, nếu cô học xong thì phải làm sao? Nếu sau này cô bỏ ông để đi học đại học ở chỗ rất xa thì sao? Nếu sau này cô không trở về thì sao?

    Cô nhất định phải ở lại bên cạnh ông!

    Suy cho cùng, bên ngoài đường cái còn phải có người quét, rác ven đường cũng phải có người nhặt.

    Ba Chiêu Chiêu cố gắng vực dậy tinh thần, hít một hơi thật sâu, sau đó ông mỉm cười với Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Con gái à, con có đói không? Chúng ta về nhà ăn cơm, ba sẽ làm món sườn kho cho con.

    Thi không điểm thì thi không điểm, ít nhất không có chỗ cho sự thụt lùi, sau này thi bao nhiêu lần cũng sẽ tiến bộ!

    Ban đêm, ba Chiêu Chiêu đăng bài kiểm tra không điểm lên Douyin: [ Nếu không có chuyện gì xảy ra, sau này con gái tôi sẽ quét toàn bộ đường cái trong thành phố. Các bậc cha mẹ khác xin hãy giáo dục con cái thật tốt, tuyệt đối không được đoạt bát cơm của con bé.]

    Ai ngờ, sau khi đăng lên không lâu, ở phía dưới hiện lên một loạt bình luận:

    [ Sau này để con gái bác quét bậc thang bên đường, nếu không con trai tôi sẽ ngủ không ngon!]

    [ Phiền con gái bác sau này quét đường nhớ cẩn thận một chút, đừng quét bát của con trai tôi ở ven đường.]

    [ Đến lúc đó bảo con gái bác quét sang một bên, đừng cản trở con gái tôi uống gió Tây Bắc!]

    [ Bác đi quá xa rồi, ít nhất cũng phải chừa đường cho con gái tôi chứ..]

    "... "

    Ba Chiêu Chiêu cầm điện thoại đọc bình luận cả đêm, sửng sốt nhìn từ" quét đường"đến thuận mắt.

    Ít nhất cũng là một công việc nghiêm túc!
     
    Võ Chung Phương Thùy thích bài này.
  9. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Ý Ý, em rất khó chịu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau kỳ thi đầu tiên, nhà trường quyết định cho mọi người thư giãn một chút nên đã tổ chức cho mọi người đi chơi ở ngoại thành.

    Địa điểm chuyến đi chơi của lớp dưới là vườn bách thú.

    Sáng sớm, Thịnh Trử Ý bị Tần Tố Tâm đuổi sang nhà bên cạnh để đánh thức Thẩm Chiêu Chiêu.

    Khi Thịnh Trử Ý mở cửa phòng Thẩm Chiêu Chiêu, anh phát hiện cô đã thức dậy, đang ngồi trên giường cố gắng bỏ đồ ăn vặt vào túi.

    Nhìn thấy anh, cô hưng phấn vẫy tay với anh, nói: "Ý Ý, anh xem, em đã chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, đến vườn bách thú chúng ta cùng ăn nhé."

    Thịnh Trử Ý nhìn một túi lớn đầy đồ ăn vặt, lông mày xinh đẹp không nhịn được nhíu lại.

    Cô mang toàn bộ đồ ăn vặt cho tháng tới đúng không?

    Bọn họ là đi chơi ở ngoại thành chứ không phải đi chạy nạn, mang nhiều đồ ăn như vậy, cô không sợ mình không đi được à.

    Thẩm Chiêu Chiêu đem đồ ăn vặt trong nhà đóng gói lại, nhìn trong túi, thấy vẫn còn chỗ, cô chạy ra phòng khách nhét hai quả táo lớn trên bàn vào trong túi.

    Chỉ khi chiếc ba lô đã đầy đến nỗi không kéo khóa được, cô mới hài lòng dừng lại.

    Thịnh Trử Ý nhìn chiếc ba lô phồng lên trên giường, mím môi nói: "Em mang nhiều như vậy, đến lúc không vác nổi, anh sẽ không giúp em đâu."

    "Em nhất định có thể vác được." Thẩm Chiêu Chiêu vỗ vỗ ngực nhỏ nói.

    Cô đã nghĩ kỹ rồi, lên xe bắt đầu ăn luôn, xuống xe sẽ để dành một ít, nhưng thứ còn lại sẽ vừa đi vừa ăn, túi xách của cô sẽ sớm trống rỗng.

    "Tùy em!" Dù sao cô cũng đừng mơ tưởng anh sẽ giúp cô.

    Xe buýt dừng trước cổng trường từ sớm, một hàng dài, lúc ra khỏi tiểu khu, hai người đã nhìn thấy.

    "Lát nữa chúng ta sẽ ngồi lên chiếc xe này để đi vườn bách thú phải không?" Trong mắt Thẩm Chiêu Chiêu tràn đầy hưng phấn, giống như một bào tử ngốc chưa từng nhìn thấy thế giới.

    "Cái xe này thật lớn, ngồi lên nhất định sẽ rất thoải mái." Thẩm Chiêu Chiêu chạy tới bên xe, sờ sờ nhìn kỹ, ước gì mình có thể ngồi vào trong đó ngay lập tức.

    "Bây giờ em có thể lên ngồi được không?" Thẩm Chiêu Chiêu ngo ngoe muốn động.

    "Không được!" Cô vừa định chạy lên xe thì bị Thịnh Trử Ý kéo lại.

    "Thầy giáo nói, chúng ta phải vào lớp tập hợp lại mới có thể lên xe."

    "Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu không còn cách nào khác, bất đắc dĩ quay mặt đi chỗ khác.

    Cuối cùng cũng đợi được giờ xuất phát, các bạn nhỏ xếp hàng đi ra ngoài, ai nấy đều rất háo hức, ríu rít như đàn chim vừa được thả ra khỏi lồng.   

    Dưới sự dẫn dắt của các thầy cô các lớp, các bạn nhỏ đến chỗ xe của lớp rồi xếp hàng lên xe.

    "Ý Ý, nhanh lên."

    Thẩm Chiêu Chiêu nóng lòng chọn chỗ ngồi tốt, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, vẫy tay với Thịnh Trử Ý.

    Các nữ sinh khác đều hâm mộ nhìn cô.

    Họ cũng muốn ngồi cùng Thịnh Trử Ý.

    Nhưng Thịnh Trử Ý thường chỉ chơi với Thẩm Chiêu Chiêu.

    Sau khi thầy giáo gọi tên, xe nhanh chóng xuất phát.

    Thẩm Chiêu Chiêu ngồi trong xe, hưng phấn nhìn khung cảnh chuyển động ngoài cửa sổ.

    Cô chỉ từng ngồi chiếc ô tô do ba cô và chú Thịnh lái, đây là lần đầu tiên cô đi xe khách.

    Tuy nhiên, một giây trước còn đang phấn khích, một sau liền say xe ỉu xìu.

    "Ý Ý, em khó chịu quá."

    Toàn thân Thẩm Chiêu Chiêu héo rũ như bắp cải bị sương giá bao phủ.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô cùng nhợt nhạt.

    Thịnh Trử Ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy của cô, khẽ cau mày nói: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nhắm mắt đi ngủ đi, ngủ thiếp đi sẽ không bị say xe đâu."

    "Thật sao?" Thẩm Chiêu Chiêu rưng rưng nước mắt nhìn anh.

    "Ừm!" Thịnh Trử Ý đáp lại, trong sách nói như vậy.

    "Được!" Thẩm Chiêu Chiêu ôm cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh.

    Thịnh Trử Ý mím môi, muốn bảo cô buông ra, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, cuối cùng anh cũng không nói gì.

    Xe xóc nảy suốt chặng đường, Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
     
    Minh HiVõ Chung Phương Thùy thích bài này.
  10. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Nuôi một con là đủ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dậy đi, chúng ta tới rồi!"

    Thẩm Chiêu Chiêu bị đánh thức.

    Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì phát hiện xe đã dừng lại.

    Xuống xe, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn còn choáng váng, được Thịnh Trử Ý dắt vào đội ngũ.

    "Uống nước đi!" Thịnh Trử Ý mở túi, lấy cốc ra đưa cho cô.

    Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu uống nước, cuối cùng cô cũng tỉnh táo hơn một chút.

    Trong túi không thiếu thứ gì.

    Để tránh việc mọi người tách ra, giáo viên chủ nhiệm chia học sinh thành nhiều nhóm, mỗi nhóm đều được tổ trưởng theo dõi, yêu cầu mọi người phải theo sát giáo viên, không được chạy lung tung.

    Cuối cùng, khi có thể tiến vào vườn bách thú, tay nhỏ của Thẩm Chiêu Chiêu múa loạn, hưng phấn hét lên: "Các con vật nhỏ, chị đến rồi!"

    Trong vườn thú.

    Các bạn nhỏ khác đều ngoan ngoãn đi theo giáo viên, ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu, một hồi chạy đến bên này nhìn, một hồi chạy đến bên kia nhìn một cái.

    Giống như chú ong nhỏ đang bận đi lấy mật.

    "Đừng chạy lung tung nữa." Thịnh Trử Ý đi theo sau, không ngừng nhắc nhở cô.

    Anh là tổ trưởng của nhóm họ, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại là người không an phận nhất trong nhóm, anh không thể nhìn bất cứ thành viên nào khác.

    May mắn thay, các học sinh khác đã nghe lời giáo viên.

    Đi được một nửa, Thẩm Chiêu Chiêu cuối cùng cũng mệt mỏi.

    Cô kéo tay áo Thịnh Trử Ý nói: "Ý Ý, túi nặng quá, em không xách nổi."

    Thịnh Trử Ý khịt mũi nói: "Đừng mong anh giúp em."

    "Ồ!" Thẩm Chiêu Chiêu móp méo nói. Cô mím môi ngồi thẳng xuống đất.

    "Em đang làm gì vậy?" Thịnh Trử Ý nhìn cô chằm chằm.

    Thẩm Chiêu Chiêu: "Em muốn ăn hết chúng rồi mới đi tiếp."

    Sắc mặt Thịnh Trử Ý lập tức tối sầm: "Không được, giáo viên nói mọi người phải đi cùng nhau, em không thể ở lại đây một mình."

    "Vậy làm sao bây giờ? Em không thể xách nổi nữa!" Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội (vô lại).

    Thịnh Trử Ý cắn răng nói: "Anh giúp em xách!"   

    Thẩm Chiêu Chiêu lập tức từ dưới đất đứng lên, đưa túi cho đối phương, không quên cho anh một chuỗi cầu vồng: "Ý Ý là tốt nhất! Em biết mà, anh sẽ không mặc kệ em."

    Thịnh Trử Ý: Anh chính là một sự bất công lớn!

    Rất tức giận!

    Nhưng anh thực sự không thể mặc kệ cô được.

    Mọi người tiếp tục đi về phía trước, khi đến vườn gấu trúc, Thẩm Chiêu Chiêu lấy từ trong túi ra hai quả táo lớn, tự mình gặm một quả, đưa quả còn lại cho Thịnh Trử Ý.

    Nhìn vỏ táo trên đó, Thịnh Trử Ý từ chối.

    Thẩm Chiêu Chiêu thu tay về, được rồi, Ý Ý không ăn thì cô sẽ ăn.

    Vừa lúc, con gấu trúc lớn trong vườn cũng đang ăn, nó dùng hai tay nắm lấy cây trúc trên mặt đất rồi cho vào miệng, ăn vừa nhanh vừa vội, kết quả là, sau khi ăn xong nó bị nấc, nhưng nó vẫn ôm đống trúc trong tay, không chịu buông ra.

    Thịnh Trử Ý chỉ vào con gấu trúc, nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Em xem, nó có giống em không?" Vẻ mặt tham ăn giống hệt Thẩm Chiêu Chiêu.

    Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh đang khen em đáng yêu sao?"

    Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô, không biết cô lấy đâu ra tự tin đấy: "Không phải, ý anh là nó cũng ngốc nghếch và tham ăn như em."

    Thẩm Chiêu Chiêu lựa chọn không nghe: "Em mặc kệ, em thấy bọn chúng rất đáng yêu, em muốn Thẩm Mặc nuôi một con cho em."

    Thịnh Trử Ý: "Chú Thẩm nuôi một con như em là đủ rồi, hơn nữa đây là quốc nhất, nuôi quốc nhất là phải vào tù."

    "Quốc nhất là gì?" Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn anh.

    "Đồ ngốc, nó là động vật được quốc gia cấp bảo hộ, cái này em cũng không biết, em đúng là đồ ngốc!" Thịnh Trử Ý chán ghét nói.

    Đồ ngốc Thẩm Chiêu Chiêu bị mắng cũng không tức giận, cười nói: "Ý Ý, anh thông minh quá! Sao anh biết hết mọi chuyện?"

    Thịnh Trử Ý được khen ngợi có chút xấu hổ, hơi đỏ mặt, hất cằm kiêu ngạo: "Là em quá ngu ngốc. Ai bảo em không đọc nhiều sách? Những cuốn sách này đã nói như vậy."

    Thẩm Chiêu Chiêu biểu thị: Cô mới không muốn đọc sách.

    Đồ chơi không thú vị sao, hay phim hoạt hình không thú vị để xem? Chẳng phải lúc cô nằm xuống và chơi game sẽ rất tuyệt sao?

    Tại sao phải đọc một cuốn sách?
     
    Minh Hi, chiqudollVõ Chung Phương Thùy thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...