Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng - Lê Manh Ngư

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi LattesTeam, 16 Tháng mười hai 2023.

  1. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng.

    Tác giả: Lê Manh Ngư


    Thể loại: Nguyên Sang, Hiện đại, Ngôn tình, Thanh mai trúc mã, Thiên chi kiêu tử, 1v1, Tình cảm, Sủng, Thị giác nữ chủ

    [​IMG]

    Văn án:

    Thịnh Trử Ý là cao lĩnh chi hoa nổi tiếng, xa cách kiệm lời, không gần nữ sắc, nữ sinh theo đuổi anh xếp tới hệ ngân hà, anh vẫn không hề lay chuyển, thường ngày anh sẽ nói ba từ để từ chối con gái: "Không được, không thể, không được phép."

    Ngoại trừ một người.

    Mọi người phát hiện ra, kể từ khi có cô gái chuyển đến biệt thự nhà họ Thịnh ở, Thịnh thiếu gia luôn lạnh lùng và xa cách đã thay đổi, chẳng những chủ động hỗ trợ học bù mà hằng ngày còn bao che khuyết điểm, mỗi ngày đều không ngừng thực hiện những chiêu tán tỉnh:

    "Ngoan một chút, anh sẽ hôn em."

    "Ngoại trừ em, vấn đề của người khác sẽ không bao giờ xảy ra."

    "Viết sai một chữ thì hôn một cái!"

    "..."

    Yêu chính là thiên vị cho người ta một cách trắng trợn.

    Anh có một bài tập tình yêu, chỉ có em mới có thể giải được.

    Những ngôi sao trên bầu trời rơi vào mắt anh, đều có dấu vết tình yêu anh dành cho em.

    [ Thanh mai trúc mã x Ngọt sủng 1v1]

    [ Chết cười, ngày nào trúc mã của tôi cũng lừa tôi hôn anh ấy]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Thanh mai trúc mã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa hè tháng Tám, nắng gắt như lửa.

    Sáng sớm, Thẩm Chiêu Chiêu đã bị mẹ Chiêu Chiêu bế ra khỏi giường, mơ mơ màng màng được đưa đến ga tàu cao tốc.

    "Qua bên kia rồi thì đừng gây phiền phức cho mẹ." Mẹ Chiêu Chiêu không quên dặn dò khi đưa con gái vào trạm.

    Thẩm Chiêu Chiêu ngáp một cái, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, không vui nói: "Mẹ có thể tin tưởng con một chút được không? Con là loại người thích chủ động gây chuyện sao?"

    Bình thường đều là người ta chủ động chọc tức cô.

    Mẹ Chiêu Chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của con gái, nếu không phải thay cô dọn dẹp quá nhiều cục diện rối rắm từ nhỏ đến lớn, bà kém chút nữa đã tin.

    "Lần này chú Thịnh của con mua một căn biệt thự gần trường, về sau con và Ý Ý sẽ sống ở đó, đi học thuận tiện hơn, hai đứa cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Con ở nhà người ta đó, nhớ chịu khó một chút nhé."

    "Mẹ, con gái mẹ đang ở tuổi như hoa như ngọc, vậy mà mẹ lại cho con ở với con trai sao?" Thẩm Chiêu Chiêu khoa trương nói.

    Mẹ Chiêu Chiêu ghét bỏ nhìn cô: "Con yên tâm, Ý Ý người ta không coi trọng con đâu. Hơn nữa, chẳng phải lúc còn nhỏ con thích ở nhà dì Tố Tâm, đòi ở cùng Ý Ý sao? Con quên rồi à?"

    Nhắc đến chuyện cũ, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi đỏ mặt: "Mẹ cũng đã nói rồi, đó là lúc con còn nhỏ."

    Mẹ Chiêu Chiêu không muốn nói nhảm cùng cô: "Được rồi, tàu đến rồi, con mau vào đi!" Bà tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt muốn đóng gói đưa cô đi.

    Có lẽ sắp vào đầu năm học nên trên xe có rất nhiều người.

    Sau khi ra khỏi ga tàu cao tốc, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tố Tâm: "Dì Tố Tâm, con đến rồi."

    "Là Chiêu Chiêu à, dì bảo A Ý đến đón con, con thấy thằng bé chưa?" Giọng nói dịu dàng của Tần Tố Tâm vang lên trong điện thoại.

    Thẩm Chiêu Chiêu vô thức ngẩng đầu nhìn chung quanh, người đến người đi, nhưng cô liếc mắt vẫn nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp đứng ở cuối đám người.

    Chàng trai mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, cởi một cúc cổ áo, để lộ chiếc cổ xinh đẹp. Đi lên là một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đôi mắt đen như được vẽ bằng mực, ngũ quan thâm thúy, rõ ràng là một bộ dáng kiều diễm, nhưng xung quanh lại có một khí chất lạnh lùng, giống như anh không hòa hợp với những người xung quanh, khiến cho người ta phải để ý tới.

    Người kia đứng giữa ánh sáng, khiến những người khác trở thành hậu cảnh.

    Hai năm không gặp, vị trúc mã này của cô ngày càng trở nên yêu nghiệt, làm chúng sinh điên đảo.

    Thẩm Chiêu Chiêu đảo mắt một cái, sau đó thu hồi tâm tư nói: "Dì Tố Tâm, con nhìn thấy anh ấy rồi."

    "Vậy là tốt rồi, con có chuyện gì thì cứ hỏi A Ý, tuyệt đối đừng khách sáo với nó." Tần Tố Tâm ở đầu dây bên kia dặn dò cô.

    "Con biết rồi, cảm ơn dì Tố Tâm. Dì yên tâm, con chắc chắn sẽ không khách khí với anh ấy."

    Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Chiêu Chiêu cất điện thoại, vò mái tóc rối bù, kéo vali đi về phía bóng người kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2023
  4. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày Thẩm Chiêu Chiêu sinh ra, vừa vặn có rất nhiều bà mẹ sinh con, khi y tá đẩy những đứa bé ra ngoài cùng một lúc, chỉ nghe thấy ba Chiêu Chiêu cực kỳ hưng phấn chỉ vào chiếc xe nhỏ ở giữa, nói với y tá: "Y tá, đứa bé ở giữa này đẹp quá, tôi muốn đứa ở giữa."

    Nghe nói bởi vì chuyện này, mẹ của Chiêu Chiêu đã phải chịu đựng cơn đau của vết mổ, đuổi ba cô ra ngoài ba lần.

    Mà đứa bé được ba cô khen đẹp chính là Thịnh Trử Ý.

    Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, ở trong cùng một phòng sinh.

    Không chỉ có thế, hai người còn sống trong cùng một tiểu khu, cùng một tòa nhà.

    Hai nhà cửa đối diện nhau, ngăn cách nhau bằng một bức tường.

    Mỗi lần ba Chiêu Chiêu nhìn cô con gái nhăn nheo xấu xí của mình, rồi nhìn cậu bé nhỏ nhắn xinh đẹp bên cạnh, ông vô cùng nghi ngờ y tá đã phạm sai lầm.

    Con gái của Thẩm Mặc ông sao có thể xấu như vậy?

    Cũng may, sau khi nuôi dưỡng một thời gian, mặt mày của Thẩm Chiêu Chiêu đã nảy nở, không còn nhăn nheo, làn da từ hồng chuyển sang trắng, Thẩm Mặc mới chấp nhận sự thật đây là con gái mình.

    Nghe nói khi đặt tên, ba Chiêu Chiêu đã đề nghị: "Tại sao chúng ta không đặt tên con bé là Thẩm Xinh Đẹp?" Con gái phải thật xinh đẹp.

    Vì cái tên ông chọn quá không đáng tin cậy, mẹ Chiêu Chiêu đã trực tiếp tước bỏ quyền đặt tên.

    Thẩm Chiêu Chiêu rất may mắn vì mẹ cô là người định đoạt mọi chuyện trong gia đình, nếu không cô đã mang cái tên đáng tự tử trong xã hội.

    Ba Thịnh và ba Chiêu Chiêu lớn lên cùng nhau, từ nhỏ họ đã có mối quan hệ thân thiết, ngay cả khi kết hôn và mua nhà, họ cũng mua cạnh nhau, hơn nữa, hai đứa bé lại sinh cùng ngày nên mối quan hệ giữa hai nhà càng trở nên tốt đẹp hơn.

    Hai đứa trẻ tuy sinh cùng ngày nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau.

    Thịnh Trử Ý từ nhỏ đã trầm tính, trừ ăn và ngủ, cậu chỉ mở mắt chơi một mình. Thẩm Chiêu Chiêu thì khác, vừa mở mắt ra chính là khóc, tiếng khóc ầm ĩ như sấm trong ngày nắng.

    Có thể kinh động nguyên một tòa nhà.

    Chỉ khi ở cùng một chỗ với Trịnh Trử Ý, cô mới có thể thành thật.

    Cũng không tính là thành thật, chỉ là không khóc nữa, chỉ là sẽ hưng phấn kêu "y y a a.." không ngừng.

    Mỗi ngày mẹ Chiêu Chiêu bị con gái khóc đến nỗi nhức đầu, bà không còn cách nào khác, dứt khoát đưa con gái sang nhà bên cạnh ngay khi cô vừa mở mắt.

    Kỳ lạ thay, cô bé vừa nhìn thấy cậu bé bên cạnh liền tự động nín khóc, nước mắt như nước chảy, tự do rơi xuống.

    Khi được 8 tháng tuổi, Thẩm Chiêu Chiêu đã biết bò đến nhà bên cạnh.

    Mẹ Thịnh rất hoan nghênh cô, nhưng Thịnh Trử Ý dường như không mấy vui vẻ về điều đó. Mỗi buổi sáng đang ngủ ngon giấc đều sẽ bị bàn tay nhỏ đánh thức.

    Chủ nhân của bàn tay bé chẳng những sẽ chảy nước miếng mà còn thổi bong bóng chơi đùa, sau đó cười khanh khách không ngừng, giống như một đứa ngốc.

    Trẻ em thay đổi ngoại hình mỗi tháng.

    Ngày hôm nay, Thịnh Trử Ý đã mười tháng tuổi lại bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, khi mở mắt ra, cậu đã phải đối mặt với một khuôn mặt phóng đại.

    Chủ nhân khuôn mặt liền ghé vào bên cạnh cậu, thổi bong bóng, quơ quơ tay nhỏ, nói "y y a a" với cậu.

    Tiểu Trử Ý bị đánh thức tức giận vươn tay nhỏ ra, muốn xua đuổi cô nhóc đáng ghét này. Kết quả là, tay nhỏ của cậu trực tiếp chạm vào bong bóng bên miệng cô.

    "Bộp!"

    Bong bóng vỡ!

    Bạn nhỏ Chiêu Chiêu có vẻ sửng sốt trong giây lát, mắt to ướt sũng chớp chớp hai lần, như thể phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, cô lập tức thổi một bong bóng khác, rồi nhìn Thịnh Trử Ý.

    Nhưng chờ hồi lâu, không đợi người bạn nhỏ bên cạnh làm nổ bong bóng, tiểu công chúa Thẩm không vui, méo môi, giây tiếp theo, cô bắt đầu giật giọng khóc lên.

    Còn chưa bị xã hội tàn phá, bạn nhỏ Trử Ý trực tiếp bị tiếng khóc của đối phương dọa sợ.

    Mà Thẩm Chiêu Chiêu cũng dựa vào tiếng khóc này mà khẳng định vững chắc địa vị của mình ở nhà bên cạnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2023
  5. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Cô dâu nuôi từ bé.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Tố Tâm nghe thấy tiếng của Tiểu Chiêu Chiêu thì lập tức chạy từ ngoài vào.

    Vừa bước vào cửa, bà đã thấy Thẩm Chiêu Chiêu khóc bù lu bù loa, còn con trai mình ngồi đối diện ngơ ngác nhìn đối phương.

    Tần Tố Tâm kiểm tra tã lót của Tiểu Chiêu Chiêu, không thấy cô bé đi tiểu hay đại tiện, sau đó đưa cho hai đứa nhỏ một ít sữa bột.

    Nhưng tiếng khóc của cô bé vẫn không ngừng.

    Tần Tố Tâm không khỏi đưa mắt nhìn con trai nhà mình, vừa dỗ dành Thẩm Chiêu Chiêu, vừa nhìn chằm chằm Tiểu Ý Ý nói: "Con trai, có phải con bắt nạt em gái không?"

    Chiêu Chiêu ở nhà bọn họ luôn rất ngoan, sẽ không vô duyên vô cớ khóc.

    Nghi phạm duy nhất trong phòng là con trai bà.

    Tiểu Thịnh Trử Ý nói: "Y y a a.."

    Cậu không có!

    Tần Tố Tâm nghe không hiểu lời nói của con trai, chỉ có thể ôm cô bé vào lòng, tiếp tục dỗ dành: "Chiêu Chiêu ngoan, có phải anh trai bắt nạt con không?"

    Thẩm Chiêu Chiêu nghe đến từ "anh trai" liền ngừng khóc, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Thịnh Trử Ý.

    Cô chỉ tay vào đối phương, "y y a a" cáo trạng.

    Không sai, chính anh ấy không chơi với con.

    Tần Tố Tâm không thể hiểu được sự phản bác của con trai mình, nhưng bà lại hiểu được sự bất bình của cô bé, nói với Thịnh Trử Ý: "Con trai, về sau muốn lấy em gái thì không thể bắt nạt em gái, biết chưa?"

    Nhưng em bé Tiểu Thịnh lại ôm bình sữa, quả quyết trở mình.

    Khi được một tuổi, hai bạn nhỏ đã tập đi, cầm học được cách giật đồ.

    Hôm nay Thịnh Trử Ý bị cướp mất đồ chơi trong tay, vội vàng chỉ về phía Thẩm Chiêu Chiêu: "Chiêu.. Chiêu.."

    "Hả? Con trai, con vừa nói đấy ư?" Lần đầu tiên Tần Tố Tâm nghe thấy con trai mình nói chuyện, vẫn có chút không xác định được.

    "Chiêu.. Chiêu.." Thấy người lớn không giúp mình lấy lại đồ chơi, Thịnh Trử Ý chỉ về phía Thẩm Chiêu Chiêu, hô lên một lần nữa.

    Lúc này Tần Tố Tâm đã nghe rõ ràng.

    Chỉ là, lần đầu tiên con nhà người ta mở miệng đều gọi ba ba mẹ mẹ, con trai bà lại gọi tên con gái nhỏ nhà người ta.

    "Ể? Con trai chúng ta biết nói rồi?"

    Ba Thịnh vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng con trai, theo sau là mẹ Chiêu Chiêu đang chuẩn bị đưa con gái về nhà.

    "Không phải, thằng bé này biết cách gọi Chiêu Chiêu."

    Mặc dù Tần Tố Tâm có chút buồn bực, nhưng lại càng vui vẻ: "Em biết mà, bình thường thằng bé này có vẻ thờ ơ với Chiêu Chiêu, nhưng thực ra trong lòng thằng bé rất thích Chiêu Chiêu."

    « tiếp »

    Nghe vậy, ba Thịnh không nhịn được cười nói: "Hai đứa trẻ mỗi ngày ở bên nhau, giống như song sinh vậy, sau này quan hệ của hai đứa nhất định sẽ rất tốt."

    Tần Tố Tâm nghe vậy không khỏi suy nghĩ, bà quay sang nhìn mẹ Chiêu Chiêu: "Cô xem, tình cảm của hai đứa nhỏ tốt như vậy, hay là chúng ta hứa hôn cho hai đứa nhỏ từ bé nhé?"

    Thư Nhiễm nhịn không được, hai mắt sáng lên, tình cảm này rất tốt.

    Vốn dĩ bà khá xấu hổ khi phải để con gái mình ở nhà bên cạnh mỗi ngày, nhưng nếu đây là con dâu tương lai, về sau cô sẽ là thành viên trong gia đình bọn họ, việc gửi con gái mình đến nhà họ cũng không có gì sai trái.

    Cùng lắm là sau này bà phải chuẩn bị thêm của hồi môn.

    Hai gia đình ăn nhịp với nhau, họ quyết định cùng nhau đi ăn một bữa, coi như tiệc đính hôn.

    Kể từ khi đính hôn, Tần Tố Tâm đã coi cô bé như con gái ruột của mình.

    Ngay cả con trai bà cũng bước sang một bên.

    Ngoại trừ buổi tối về nhà mình ngủ, Thẩm Chiêu Chiêu gần như đều ở nhà bên cạnh.

    Nếu điều này xảy ra trong quá khứ, có lẽ cô sẽ bị coi là cô dâu nuôi từ bé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2023
  6. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Thay vợ cõng nồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chớp mắt, hai bạn nhỏ đã tròn hai tuổi.

    Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nhìn bản đồ dưới người, cả người đều ngây ngẩn. Mắt to nháy một hồi lâu, méo miệng, có chút muốn khóc, đột nhiên liếc nhìn bên Thịnh Trử Ý.

    Tròng mắt cô bé xoay lòng vòng, sau đó kiên quyết bò sang bên kia, nằm xuống.

    Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên ở cửa.

    Thư Nhiễm và Tần Tố Tâm cùng nhau đi vào, đoán chừng hai đứa trẻ ngủ trưa đã dậy.

    "Hả? Tè dầm."

    Tần Tố Tâm đi tới bên giường, nhìn thấy trên giường có một chỗ ướt sũng.

    Thẩm Chiêu Chiêu âm thầm mở mắt, không khỏi cảm thấy chột dạ, thấy Thư Nhiễm nhìn sang, cô lập tức nói: "Là anh trai tè."

    Thẩm Chiêu Chiêu mới hai tuổi đã có thể nói rất lưu loát.

    Cũng rất nhanh chóng đổ lỗi.

    Thịnh Trử Ý vừa mới mở mắt tỉnh dậy đã bị buộc tội làm ướt giường, cậu hoàn toàn bối rối.

    "Đừng nghe con bé này nói bậy."

    Thư Nhiễm dở khóc dở cười, nếu không phải nhìn thấy chiếc quần ướt trên người con gái nhà mình, bà suýt nữa đã tin.

    Cũng không biết con bé này giống ai.

    "Để Ý Ý nhà cô bị oan rồi." Thư Nhiễm tự giác xấu hổ nhìn Tần Tố Tâm.

    Tần Tố Tâm cười nói: "Xem cô nói kìa, thay vợ cõng nồi, đó không phải là điều thằng bé nên làm sao!" Nói xong, bà không quên liếc nhìn con trai đang ngơ ngác.

    Bắt gặp ánh mắt của mẹ, Tiểu Trử Ý không khỏi nhíu mày.

    Gần đây cậu liên tục nghe được chữ "vợ" từ ba mẹ, mặc dù không biết vợ là gì nhưng cậu chắc chắn đó không phải là thứ tốt.

    Không muốn!

    Chẳng bao lâu sau, hai bạn nhỏ được ba tuổi, chính là độ tuổi mà ngay cả phân cũng bị nhặt lên chơi một chút.

    Tính cách của Thẩm Chiêu Chiêu hoạt bát hiếu động, lại lập dị, hiện tại nói được nhiều câu hơn, có nhiều ý tưởng kỳ quái hơn, nếu không nhìn một cái, cô sẽ gặp rắc rối ở khắp nơi, ngay cả chó trong tiểu khu cũng ngại gặp cô bé.

    Mẹ Chiêu Chiêu mỗi lần thấy cô đều sầu não.

    Ngược lại, Thịnh Trử Ý thích yên tĩnh, có thể ôm sách ngồi một mình cả ngày.

    Hai đứa trẻ có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

    Thư Nhiễm ghét bỏ con gái mình quá ồn ào, còn Tần Tố Tâm lại cảm thấy con trai mình quá nhàm chán, hai người hợp kế, quyết định gửi hai bạn nhỏ đến nhà trẻ.

    Trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, họ nghĩ tính tình của hai đứa trẻ có thể thay đổi được.

    Thủ tục nhập học được xử lý rất nhanh.

    Sáng sớm, hai người lớn đưa hai bạn nhỏ đến nhà trẻ để báo danh.

    Hai đứa trẻ mặc quần áo mới tinh, mang cặp sách giống nhau, giống như một cặp búp bê xinh đẹp.

    Trước kia ba Chiêu Chiêu cảm thấy không nỡ cho con đến nhà trẻ, trước khi đi học còn giống như sinh ly tử biệt, đến khi Thẩm Chiêu Chiêu đến nhà trẻ, ba Chiêu Chiêu cũng không muốn đi, hận không thể vào học cùng cô.

    Đứng trước cửa nhà trẻ, Thẩm Mặc lưu luyến không rời, nắm lấy tay Thẩm Chiêu Chiêu nói:

    "Con gái, ở nhà trẻ, con nhất định phải nghe lời cô giáo, biết chưa?"

    "Bạn nhỏ nào đánh con thì con cứ đánh lại, không gây chuyện thì không cần sợ!"

    "Ở nhà trẻ con phải ăn nhiều, không thể để đói bụng được."

    "Con gái, nếu con nhớ ba thì cứ gọi cho ba, ba sẽ đến đợi con sau giờ học.."

    "..."

    Giáo viên nhà trẻ nhìn ba Chiêu Chiêu mấy lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng, mẹ Chiêu Chiêu không thể nhìn được nữa, nhắc nhở cô phải vào trong, rốt cuộc ba Chiêu Chiêu cũng buông tay Thẩm Chiêu Chiêu.

    "Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt chú Thịnh, tạm biệt dì Tố Tâm!"

    Thẩm Chiêu Chiêu không thể chờ đợi lâu hơn nữa, tay nhỏ vẫy vẫy, nắm lấy tay Thịnh Trử Ý, bước vào nhà trẻ mà không ngoảnh lại.

    Ba Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng con gái bảo bối của mình, mũi chua chua, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

    Vợ chồng nhà họ Thịnh và mẹ Chiêu Chiêu đứng nhìn đều dở khóc dở cười.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2023
  7. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Ai có thể từ chối yêu cầu của một cô bé đáng yêu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chiêu Chiêu có cái miệng ngọt, vừa nhìn thấy cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp, cô liền chủ động chào hỏi: "Con chào cô."

    Cô giáo trẻ bị giọng nói ngọt ngào của cô bé làm cho mê đắm, cô ấy cười nói: "Con là Chiêu Chiêu phải không? Cô là cô giáo Đào Tử của các con."

    "Cô Đào Tử, cô thật xinh đẹp!" Cô bé nói ngọt đến nỗi cô vừa mở miệng đã khiến cô giáo Đào Tử nở hoa.

    "Con cũng rất xinh đẹp!" Cô giáo nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Chiêu Chiêu, cảm thấy cô bé trước mặt mềm mại đáng yêu, miệng ngọt ngào, giống như một thiên thần nhỏ vậy.

    Thẩm Chiêu Chiêu chào hỏi xong cũng không quên giới thiệu Thịnh Trử Ý bên cạnh: "Cô ơi, anh ấy là Thịnh Trử Ý."

    Đào Tử lập tức nhìn sang cậu bé bên cạnh, thầm kinh ngạc, thật là một cậu bé xinh đẹp.

    "Xin chào, Tiểu Trử Ý!" Cô giáo Đào Tử sờ đầu Thịnh Trử Ý.

    Thịnh Trử Ý có chút kháng cự, cậu không thích người khác sờ đầu mình. Nhưng khi ra ngoài, mẹ đã dặn cậu phải kính trọng cô giáo, phải nghe lời cô giáo ở nhà trẻ, cho nên cậu bé kéo căng khuôn mặt, nhỏ giọng nói: "Con chào cô!"

    "Cô giáo đưa hai con vào lớp được không nào?" Một tay Đào Tử nắm lấy tay Thẩm Chiêu Chiêu, tay kia chuẩn bị dắt Thịnh Trử Ý.

    Nhưng trước khi kịp chạm vào cậu, cậu đã tránh né.

    Cô giáo Đào Tử sửng sốt một lát.

    Sau đó cô ấy nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé bên cạnh nói: "Cô Đào Tử, anh ấy không thích người khác dắt tay, cô dắt Chiêu Chiêu là được rồi!" Nói xong, cô liền dắt Thịnh Trử Ý, nhưng lần này đối phương lại không tránh né.

    Cô giáo Đào Tử không khỏi mỉm cười.

    Vậy là cô ấy bị ghét à?

    Thẩm Chiêu Chiêu nóng lòng muốn đi chơi - không phải, cô muốn chơi cùng những bạn nhỏ khác, cô ngẩng đầu nhỏ lên thúc giục: "Cô Đào Tử, chúng ta đi nhanh thôi!"

    "Được!"

    Cô giáo Đào Tử cảm thấy hai bạn nhỏ này một bạn đẹp mắt một bạn vui vẻ, cả hai đều đáng yêu, chắc hai bạn nhỏ có thể hòa đồng với những bạn nhỏ khác, không cần phải lo lắng quá, cô ấy liền dẫn hai bé vào lớp học nhỏ.

    Lớp học có chút lộn xộn.

    Cô giáo Đào Tử cùng hai bạn nhỏ bước vào lớp, bọn trẻ lập tức vây quanh, mở to mắt tò mò nhìn hai người, đều hỏi: "Cô Đào Tử, các cậu ấy là ai vậy ạ?"

    "Cô Đào Tử, các cậu ấy là bạn mới tới ạ?"

    "Cô Đào Tử.."

    Lớp học trở nên ồn ào hỗn loạn.

    Cô giáo Đào Tử mỉm cười ngắt lời bọn trẻ: "Được rồi, cô hô 123, các con đều về chỗ ngồi của mình."

    "..."

    "..."

    "..."

    Các bạn nhỏ vừa rồi đứng thành vòng tròn lập tức chạy về chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

    Cô giáo Đào Tử tiếp tục hô khẩu hiệu: "Mắt nhỏ?"

    "Nhìn cô giáo." Phía dưới đồng loạt vang lên.

    "Tai nhỏ?"

    "Dựng thẳng lên."

    "Tay nhỏ?"

    "Đặt lên đùi."

    "Miệng nhỏ?"

    "Đóng lại."

    Nhìn thấy từng đứa nhỏ ngồi ngay ngắn, cô giáo Đào Tử hài lòng nói: "Các con thể hiện rất tốt. Bây giờ, cô giáo Đào Tử sẽ giới thiệu hai bạn nhỏ mới tới cho các con. Chúng ta cùng nhau vỗ tay chào đón hai bạn mới được không nào?"

    « tiếp »

    "Được ạ!" Tay nhỏ bên dưới lục tục vỗ thành tiếng, từng ánh mắt tò mò nhìn lên Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý trên bục giảng.

    "Các con giới thiệu bản thân cho các bạn biết được không?" Cô giáo Đào Tử dùng ánh mắt khích lệ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý.

    "Xin chào mọi người, tớ tên là Thẩm Chiêu Chiêu, các cậu có thể gọi tớ là Chiêu Chiêu."

    Thẩm Chiêu Chiêu như đã quen thuộc, cô giáo Đào Tử vừa nói xong cô liền gật đầu, hào phóng giới thiệu bản thân. Cuối cùng, cô cũng không quên giúp đỡ Thịnh Trử Ý giới thiệu: "Anh ấy là Thịnh Trử Ý."

    Thẩm Chiêu Chiêu vừa tự giới thiệu xong, nghe thấy các bạn nhỏ mồm năm miệng mười hỏi: "Các cậu là sinh đôi à?"

    "Sao trông khác nhau thế?"

    "..."

    Thẩm Chiêu Chiêu nhìn các bạn nhỏ bên dưới, vừa nghĩ đến mỗi ngày về sau sẽ có nhiều người chơi với mình, cô liền cảm thấy rất vui, tuy nhiên, Thịnh Trử Ý lại tỏ ra không vui, cho rằng bọn họ quá ồn ào.

    Sau đó, cô giáo Đào Tử giúp hai người sắp xếp chỗ ngồi.

    "Cô ơi, con muốn ngồi cùng Thịnh Trử Ý." Thẩm Chiêu Chiêu chủ động yêu cầu.

    "Tại sao?"

    "Con muốn bảo vệ Ý Ý."

    Mặc dù ở nhà, Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành luôn dạy Thịnh Trử Ý phải bảo vệ Thẩm Chiêu Chiêu.

    Tuy nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu luôn cảm thấy Thịnh Trử Ý mới cần bảo vệ.

    "Được rồi!"

    Ai có thể từ chối yêu cầu của cô bé đáng yêu chứ?
     
    Minh Hi, Phượng Chiếu NgọcLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2023
  8. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Cõng nồi của Chiêu Chiêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô giáo Đào Tử đã sắp xếp cho hai người ngồi cùng nhau.

    Ngồi bên cạnh là một cậu bé mập mạp.

    Cậu bé mập rất mập, mập bằng hai Thẩm Chiêu Chiêu, ngồi quay lưng về phía hai người, trên đầu có một nhánh tóc nhỏ nhô ra.

    Đôi mắt của cô bé thỉnh thoảng lại đảo qua đầu đối phương, nhìn mà tay nhỏ không khỏi ngứa ngáy.

    Lúc cậu bé mập không để ý, Thẩm Chiêu Chiêu liền vươn bàn tay ngắn ngủn ra, nhanh chóng ép nhánh tóc trên đầu đối phương xuống.

    Kết quả là đè xuống lại dựng thẳng lên, đè xuống lại dựng lên, sau khi lặp lại điều này vài lần, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi có chút bực bội, hung hăng vỗ nó xuống.

    Cậu bé mập là tiểu bá vương trong lớp, ở nhà được chiều chuộng nên hư hỏng, tính tình độc đoán, những đứa trẻ khác đều sợ hãi cậu bé. Sau khi bị đánh vào đầu, cậu bé lập tức bất mãn ngẩng đầu lên.

    Thẩm Chiêu Chiêu cũng ý thức được mình gặp rắc rối, sau khi cân nhắc chênh lệch thể hình giữa hai người, cô dứt khoát lấy tay che mặt, nằm trên bàn giả vờ ngủ.

    Cậu bé mập xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu nằm sấp ngủ, Thịnh Trử Ý ngồi bên cạnh đang đọc sách.

    Ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào Thịnh Trử Ý, cậu bé mập hung hăng hỏi: "Vừa rồi cậu đánh mình sao?"

    Thịnh Trử Ý nhìn thoáng qua cún con nằm trên bàn, Thẩm Chiêu Chiêu lộ một bên mắt ra ngoài nhìn.

    ".. Mình không có."

    "Chính là cậu."

    Cậu bé mập đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vung nắm đấm định đánh Thịnh Trử Ý.

    Thẩm Chiêu Chiêu hoảng sợ đến mức không thèm giả vờ ngủ nữa, đứng dậy nhẹ giọng hô: "Cô giáo Đào Tử tới rồi."

    Cậu bé mập tin là thật, quay đầu lại mới phát hiện mình đã bị lừa.

    Thẩm Chiêu Chiêu nhân cơ hội kéo Thịnh Trử Ý chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Cô giáo Đào Tử, cứu con với, bạn bên cạnh đang đánh người."

    Cậu bé mập tức giận hét lên, quơ quơ nắm đấm mập mạp đuổi theo.

    Cô giáo Đào Tử nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới, gọi ba người lại, hỏi cậu bé mập: "Sao con đánh bạn?"

    "Cậu ấy đánh con trước." Cậu bé mập chỉ về phía Thịnh Trử Ý, giận dữ cáo trạng.

    "Bạn nhỏ Trử Ý, là vậy sao?" Cô giáo Đào Tử nhìn về phía Thịnh Trử Ý.

    Thịnh Trử Ý nhìn thoáng qua bên cạnh, chắp hai tay nhỏ ra sau lưng, đứng thẳng, mở to đôi mắt đen láy, vô tội nhìn Thẩm Chiêu Chiêu đang mím môi không nói gì.

    Cô giáo Đào Tử cúi xuống, kiên nhẫn nói với cậu: "Đánh nhau là không đúng. Chúng ta cùng xin lỗi bạn nhỏ Kính Dương được không?"

    "Cô Đào Tử, em thay mặt anh ấy xin lỗi bạn Kính Dương." Cô giáo Đào Tử vừa nói xong, Thẩm Chiêu Chiêu chủ động mở miệng, cúi mình xin lỗi cậu bé mập: "Thực xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho chúng tớ được không?"

    Vì người đánh trước là mình nên cô rất chân thành xin lỗi.

    Nhưng cậu bé mập không cảm kích, cậu bé chỉ về phía Thịnh Trử Ý nói: "Mình muốn cậu ấy xin lỗi."

    Đào Tử nhìn về phía Thịnh Trử Ý nói: "Bạn nhỏ Trử Ý, con có thể.." Hỏng bét, suýt nữa nói lệch, "Con có thể xin lỗi bạn nhỏ Kính Dương không?"

    Thịnh Trử Ý thẳng thắn nói: "Không thể."

    Cô giáo Đào Tử đau đầu.

    Không ngờ cậu bé xinh đẹp yên tĩnh trước mặt lại cứng rắn đến thế.

    Ngày đầu tiên đến nhà trẻ đã bị gọi phụ huynh, cả Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành đều không nghĩ tới.

    Thẩm Chiêu Chiêu biết mình gặp rắc rối ngay khi nhìn thấy Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành xuất hiện.

    Không đợi hai người lên tiếng, cô đã chủ động giải thích: "Mọi người đừng mắng Ý Ý, tất cả là lỗi của Chiêu Chiêu." Cô bé chỉ vào mình, vẻ mặt áy náy.
     
    Minh HiPhượng Chiếu Ngọc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2023
  9. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Có thể đổi cho em không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi đến, cô giáo Đào Tử đã nói cho bọn họ biết chuyện gì xảy ra, bọn họ vốn đang thắc mắc tại sao tiểu tử kỳ quái nhà mình lại động thủ với người khác.

    Chỉ mới ngày đầu tiên đã gặp rắc rối, nhất định phải dạy dỗ thật tốt.

    Vừa nghe nói người đánh là Thẩm Chiêu Chiêu, tâm tư của hai vợ chồng lập tức chuyển hướng, họ sờ sờ đầu cô bé nói: "Chiêu Chiêu của chúng ta ngoan như vậy, nhất định không phải cố ý bắt nạt bạn nhỏ."

    Thịnh Trử Ý rất muốn trợn mắt, bọn họ có hiểu lầm gì về từ "ngoan" không?

    Bạn nhỏ Chiêu Chiêu nghe vậy thì hai mắt sáng lên, lập tức ngẩng đầu lên, dùng sức gật đầu.

    Đúng vậy, cô không cố ý, là do bàn tay nhỏ không vâng lời của cô.

    Hai dòng tweet nhỏ trên đầu cô bé lay động theo chuyển động của cô, dáng vẻ đáng yêu của cô khiến trái tim Tần Tố Tâm tan chảy.

    Chiêu Chiêu nhà bọn họ thật đáng yêu.

    "Chiêu Chiêu có thể nói cho mọi người biết chuyện gì đang xảy ra không?" Tần Tố Tâm kiên nhẫn, dịu dàng hỏi.

    "Chiêu Chiêu không cố ý, Chiêu Chiêu chỉ muốn giúp cậu ấy vuốt tóc mà thôi." Đôi mắt của cô bé đột nhiên vụt sáng, giọng nói vừa ngây thơ vừa chân thành.

    Mọi người lúc này mới chú ý đến nhánh tóc nhô ra trên đầu cậu bé mập, chắc cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

    Tần Tố Tâm cười nói: "Vậy chúng ta xin lỗi bạn ấy được không?"

    "Chiêu Chiêu đã xin lỗi rồi!" Cô bé nhìn về phía cô giáo Đào Tử, như muốn xác nhận.

    Tần Tố Tâm cũng nhìn cô giáo Đào Tử.

    Cô giáo Đào Tử có chút xấu hổ.

    Cô bé đúng là có xin lỗi, nhưng lại không nói mình là người đánh!

    Sau khi tìm ra nguyên nhân và hậu quả của sự việc, ba Thịnh vỗ nhẹ vào vai Thịnh Trử Ý, nói: "Con trai ngoan, làm rất đúng, nam tử hán đại trượng phu, muốn co thì co, muốn dãn thì dãn, dũng cảm gánh vác trách nhiệm. Con là anh trai, anh trai phải bảo vệ em gái mình, khi cần thiết thì giúp em gái cõng nồi, cũng không phải chuyện gì to tát."

    Thịnh • cõng nồi • Trử Ý sờ khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt vô cảm: Cậu có thể nói không được sao?

    « tiếp »

    Trên đường đi học về, Tần Tố Tâm nhìn thấy một người bán đồ chơi làm bằng đường ven đường, mua cho hai bạn nhỏ mỗi người một cái.

    Đồ chơi làm bằng đường được vẽ dựa trên ngoại hình của hai đứa trẻ, Thẩm Chiêu Chiêu không nỡ ăn hình của chính mình nên nhìn chằm chằm vào hình kẹo trong tay Thịnh Trử Ý, nói: "Kẹo của anh có vẻ ngon hơn của em, anh có thể cho em liếm một cái được không?"

    Thịnh Trử Ý từ chối: "Không được!"

    "Được rồi!"

    Thẩm Chiêu Chiêu tiếc nuối thu tầm mắt, nhìn đồ chơi làm bằng đường trong tay mình, há miệng, lại ngậm lại, ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý, lại nói: "Em không nỡ ăn chính mình, anh đổi cho em được không?"

    Thịnh Trử Ý cũng không nghĩ nhiều như cô, cậu chỉ cảm thấy cô rất phiền phức, Thẩm Chiêu Chiêu muốn đổi thì cậu đổi.

    Sau khi lấy kẹo từ tay Thẩm Chiêu Chiêu, cậu liền đưa thẳng vào miệng.

    "Rắc!" một tiếng.

    Thịnh Trử Ý còn chưa kịp nhấm nháp hương vị của kẹo, cậu đã nghe thấy Thẩm Chiêu Chiêu hét lên: "Trời, anh ăn hết đầu em rồi."

    Thịnh Trử Ý sợ hãi run lên, suýt chút nữa đánh rơi kẹo.

    Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy có lỗi với cái đầu của mình, đồng thời lại nghĩ đến hương vị của kẹo, cô nhìn Thịnh Trử Ý hỏi: "Đầu của em có ngon không?"

    Thịnh Trử Ý: .

    Không đợi cậu trả lời, cô bé tự mình đưa ra kết luận: "Chắc chắn là ngon!"

    Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu lập tức rơi vào nửa thân kẹo còn lại trong tay anh, nuốt một ngụm nước miếng: "Nhìn tay của em cũng rất ngon."

    Thịnh Trử Ý: !

    Kẹo trong miệng đột nhiên mất đi vị ngọt!

    Thịnh Trử trực tiếp đưa chỗ kẹo còn lại cho cô: "Của em đây!"

    Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên sáng lên.

    Đồ chơi làm bằng đường không có đầu, nhìn chẳng giống mình chút nào, Thẩm Chiêu Chiêu ăn nó không hề cảm thấy áp lực tâm lý.

    Có lẽ cảm thấy có chút xấu hổ vì đã ăn hết kẹo của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu miễn cưỡng đưa kẹo còn nguyên trong tay cho cậu: "Đầu của anh cũng cho anh ăn, anh có muốn không?"
     
    Minh HiLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2023
  10. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Em ngủ rất ngoan, cam đoan không giật chăn của anh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cần!"

    Cậu tuyệt đối không ăn đầu của mình.

    Thẩm Chiêu Chiêu cũng khách khí với cậu, nhưng thấy Thịnh Trử Ý không muốn, cô lập tức vui vẻ rút tay về, đung đưa hai chân nhỏ, hài lòng liếm kẹo trên tay mình.

    Lúc xe đến dưới lầu, Thẩm Chiêu Chiêu không biết đang nghĩ gì, đột nhiên ôm chặt đùi Tần Tố Tâm nói: "Dì Tố Tâm, tối nay Chiêu Chiêu có thể ở lại nhà dì được không?" Cô bé ngẩng đầu, bộ dáng mong chờ cực kỳ đáng thương.

    "Đương nhiên có thể." Tần Tố Tâm ước gì cô bé này ngày ngày đều có thể ở trong nhà mình.

    "Quá tốt rồi, tối nay con muốn ngủ cùng Ý Ý." Cô bé vui vẻ nói.

    "Không được." Nghe vậy, trên mặt bạn nhỏ Thịnh Trử Ý tràn đầy vẻ phản kháng.

    Khi lên hai tuổi, cậu đã ngủ riêng, không muốn ngủ với người khác.

    "Em ngủ rất ngoan, hứa sẽ không giật chăn của anh." Cô bé nói lời thề son sắt.

    "Vậy cũng không được!" Thịnh Trử Ý nghiêm mặt nói, nói cái gì cũng không đồng ý.

    Cô bé cau mày, bất đắc dĩ nhìn Thịnh Trử Ý: "Thật sự không được sao? Ba mẹ biết Chiêu Chiêu gặp rắc rối ở trường sẽ đánh mông Chiêu Chiêu."

    Tần Tố Tâm nghe vậy không khỏi buồn cười, bà nói tại sao cô bé này lại muốn ở trong nhà bọn họ đến vậy, hóa ra là sợ về nhà bị đánh.

    "Yên tâm, chúng ta không nói cho ba mẹ con biết, bọn họ không biết thì sẽ không đánh Chiêu Chiêu đâu." Tần Tố Tâm an ủi cô.

    "Thật sao ạ?" Cô bé nghe vậy, mắt sáng rực lên.

    "Dì Tố Tâm lừa con lúc nào chưa?" Tần Tố Tâm cười nói.

    Cô bé thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cảm ơn dì Tố Tâm, dì Tố Tâm là tốt nhất."

    "Bây giờ con đã yên tâm chưa?"

    Cô bé dùng sức gật đầu.

    Khi ra khỏi thang máy, bọn họ nhìn thấy cửa nhà bên cạnh mở ra.

    Thư Nhiễm nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra, trên người vẫn đeo tạp dề, chào hỏi: "Về rồi à? Vừa lúc tôi đang làm đồ ăn, buổi tối đến nhà tôi ăn cơm đi, coi như chúc mừng ngày đầu tiên hai đứa nhỏ đến nhà trẻ."

    "Được!"

    Hai năm nay, hai nhà thân thiết như một gia đình, không ai khách khí với nhau.

    Nhìn thấy Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành đi cùng nhau, Thư Nhiễm cười nói: "Sao hai người lại cùng nhau đi đón?"

    Tần Tố Tâm: "Đây không phải là ngày đầu tiên hai đứa nhỏ đi nhà trẻ sao? Đúng lúc thuận đường nên hai chúng tôi cùng đi đón luôn."

    "Nói dối là không đúng." Bạn nhỏ Thịnh Trử Ý nghe được thì đột nhiên mở miệng: "Rõ ràng là Thẩm Chiêu Chiêu đánh người, cho nên mới bị gọi cho phụ huynh."

    "Con nói cái gì? Con bé này đánh người ở nhà trẻ sao?" Giọng Thư Nhiễm đột nhiên cao hơn.

    Tần Tố Tâm vs Thịnh Yến Thành vs Thẩm Chiêu Chiêu: .

    Ba người họ đều nhìn về phía Thịnh Trử Ý.

    Bọn họ đã thống nhất khi về nhà thì sẽ không nói chuyện này với ai, chỉ có thằng bé này là quên mất..

    Bạn nhỏ Thịnh Trử Ý bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt không đỏ, cũng không yếu đuối, cậu mở to đôi mắt vô tội hỏi: "Con không nên nói sự thật sao?"

    Ba mẹ cậu đã hứa với Thẩm Chiêu Chiêu sẽ không nói, nhưng cậu không đồng ý.

    Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành đều bị sốc trước màn trình diễn giống như trà xanh của con trai mình!

    Thằng nhóc này mới ba tuổi, nó học được điều này từ ai vậy?

    "Không phải, con làm rất đúng, nếu sau này Chiêu Chiêu gặp rắc rối ở trường thì con nhớ báo cho dì Nhiễm càng sớm càng tốt."

    Thư Nhiễm sờ sờ đầu Thịnh Trử Ý, giây tiếp theo, bà ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, hóa thân thành sư tử Hà Đông: "Thẩm Chiêu Chiêu, con qua đây cho mẹ."

    "Dì Tố Tâm, dì cứu con với!" Cô bé hét lên, lập tức trốn ở phía sau Tần Tố Tâm.

    Tần Tố Tâm vội vàng bảo vệ cô nói: "Được rồi được rồi, trẻ con cãi nhau ầm ĩ không phải là chuyện bình thường sao? Nhìn xem, cô dọa đứa nhỏ sợ rồi."

    "Mới ngày đầu tiên đã gặp rắc rối, có con cái nhà ai giống con bé không." Thư Nhiễm càng nghĩ càng tức giận.

    "Không đúng. Con bé này đánh nhau, tại sao cô giáo lại không thông báo cho tôi và bố nó? Tại sao lại gọi cho vợ chồng hai người?"
     
    Minh Hi, Phượng Chiếu NgọcLieuDuong thích bài này.
  11. LattesTeam

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Con không thích Chiêu Chiêu sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không đúng. Con bé này đánh nhau, tại sao cô giáo lại không thông báo cho tôi và bố nó? Tại sao lại gọi cho vợ chồng hai người?"

    Bà mới là phụ huynh của con bé kia, muốn gặp phụ huynh thì phải tìm bà chứ?

    Tần Tố Tâm: "Không có gì, chỉ là cô giáo tính sai thôi, Chiêu Chiêu và Ý Ý đang ngồi cùng nhau, bạn nhỏ bị đánh lầm tưởng là Ý Ý làm, cho nên cô giáo mới tìm tôi."

    "Hiểu lầm cái gì, nhất định lại là con bé Chiêu Chiêu giở trò quỷ?"

    Không ai hiểu con gái bằng mẹ.

    Bà biết chính xác mình đã sinh ra thứ gì, con nhóc này từ lúc biết đi và biết nói chuyện đã luôn để Ý Ý chịu trách nhiệm thay mình.

    "Ý Ý, nói cho dì Nhiễm biết, có phải là Chiêu Chiêu cố ý không?" Thư Nhiễm không hỏi cô bé mà hỏi thẳng Thịnh Trử Ý.

    Bạn nhỏ Thịnh Trử Ý nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó ngẩng đầu nhìn Thư Nhiễm: "Dì Nhiễm, Chiêu Chiêu em ấy không cố ý, em ấy không cố ý đánh người rồi lại giả vờ đi ngủ, dì Nhiễm, dì đừng mắng em ấy, em ấy còn nói xin lỗi thay Ý Ý!"

    Sự chu đáo của con gái mình, Thư Nhiễm còn có gì không hiểu.

    Nghe nói con nhóc này không chỉ đánh người mà còn muốn vung nồi cho Thịnh Trử Ý, bà chợt tức giận: "Được lắm! Con không chỉ đánh người trong nhà trẻ mà còn để Ý Ý chịu trách nhiệm? Ra đây, hôm nay mẹ phải dạy cho con một bài học."

    Thư Nhiễm xắn tay áo lên, bắt đầu tìm kiếm dụng cụ hữu ích.

    "Oa!"

    Thẩm Chiêu Chiêu trốn ở sau lưng Tần Tố Tâm sợ hãi mà khóc.

    "Đừng khóc, đừng khóc, dì Tố Tâm ở đây." Tần Tố Tâm đau lòng dỗ dành cô, thuyết phục Thư Nhiễm, "Nhìn cô kìa, chuyện này không lớn lắm, hơn nữa Chiêu Chiêu cũng không phải là cố ý, đừng dọa con bé sợ."

    Tần Tố Tâm lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với con trai, muốn cậu dẫn Chiêu Chiêu trốn sang nhà bên cạnh trước.

    Ai biết bạn nhỏ Thịnh Trử Ý thờ ơ, giả vờ như không nhìn thấy.

    Tần Tố Tâm: .

    Tần Tố Tâm nhìn con trai mình vừa tức giận vừa buồn cười, hóa ra mình đã sinh ra một hạt mè đen.

    Thằng nhóc tuy không lớn nhưng lại rất biết suy nghĩ.

    "Cô đừng để ý, con bé này nếu không được dạy cho một bài học thì sẽ lên trời. Ngày đầu tiên đến nhà trẻ lại dám đánh nhau với bạn, còn dám để Ý Ý chịu trách nhiệm, không quản nữa sẽ lên thiên đường mất." Thư Nhiễm sắp tức giận muốn chết, con gái nhỏ nhà người khác đều hiền lành ít nói, chỉ có bà mới sinh ra con gái giống như khỉ, có thể gây nhiều rắc rối hơn con trai.

    Tần Tố Tâm ôm thật chặt Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng: "Không nghiêm trọng như cô nói đâu, hơn nữa, cô muốn đánh con dâu của tôi, sao tôi có thể mặc kệ được?"

    "Được, cô quản đi, từ nay về sau tôi đều giao hết cho cô. Dù sao tốt xấu cũng là do cô nuông chiều mà ra, sau này nếu cô không hài lòng, tôi cũng sẽ không nhận hàng trả lại." Thư Nhiễm tức giận nói.

    "Không thành vấn đề!" Tần Tố Tâm cười nói: "Yên tâm, tôi chính là không muốn con trai, tôi nhất định muốn Chiêu Chiêu làm con dâu."

    Dưới sự che chở của Tần Tố Tâm, Thẩm Chiêu Chiêu miễn cưỡng trốn thoát bị đánh một trận, nhưng sau khi ăn xong, cô vẫn sống chết đi theo Tần Tố Tâm sang nhà bên cạnh.

    Cô nhóc này là quỷ tinh, sợ sau khi một nhà Tần Tố Tâm rời đi sẽ bị tính sổ, dù thế nào cũng không chịu ở nhà.

    Đưa hai bạn nhỏ về nhà bên cạnh, Tần Tố Tâm gọi Thịnh Trử Ý tới: "Ý Ý, con không thích Chiêu Chiêu sao?"

    Cậu bé mím chặt môi không nói gì.

    Tần Tố Tâm giả vờ thở dài: "Được rồi, mẹ biết rồi, nếu con đã không thích Chiêu Chiêu thì sau này không được chơi cùng nhau nữa. Ở nhà trẻ có nhiều bạn nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ có bạn nhỏ thích Chiêu Chiêu, sau này cứ để bạn nhỏ ấy chơi cùng với Chiêu Chiêu đi."

    Miệng Thịnh Trử Ý đột nhiên mím chặt hơn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...