Welcome! You have been invited by BAMBAMEUPHORIA to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 280 Tìm chủ đề
Chương 80: Bệnh kiều (7)

[HIDE-THANKS]
Edit: Linh Nguyệt

Kho chứa đồ dưới lòng đất rất lớn, nó gồm rất nhiều căn phòng nối liền lại với nhau, có thể nói, dưới ánh sáng lạnh lẽo hắt lên từ cánh cửa kim loại gỉ sét lại cộng thêm với việc trong không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, sẽ khiến cho con người ta khi hít thở không lâu sẽ bắt đầu có dấu hiệu cảm thấy ngứa mũi, tức ngực, như thể có một tảng đá lớn đang đè nặng lên lồng ngực của mình vậy.

"Da, da, da.." Hàn Khinh Âm cầm trong tay ngọn nến trắng, cứ thế tiến lên đi về phía trước mà không hề có ý muốn dừng lại, khiến cho ngọn nến bị luồng không khí nhanh và áp lực này của cô ta ánh lên những tia sáng lập lòe và mờ ảo.

Một cô gái với bầu không khí u ám đi qua những hành lang dài và bí ẩn, với những cánh cửa kim loại gỉ sét ở hai bên, đã khiến bộ dạng lúc này đây của cô ta trông thật sự rất giống với một xác sống đang đi trong nhà xác trong mấy bộ phim truyền hình, gần như không thể cảm nhận được hơi thở của người sống.

Ánh lửa lặng lẽ lập loè hắt hiu trong bóng tối, cũng không thể nào xua tan đi được cái không gian âm u đến mức vô cùng đáng sợ này, bởi vậy mới nói, có lẽ nếu ai mà ở trong môi trường lâu ngày như vậy, thì e rằng chắc bản thân người đó cũng sẽ trở nên dị thường.

Tô Quỳ đút hai tay vào trong túi áo khoác, cô nhanh nhẹn âm thầm núp ra phía đằng sau lưng Hàn Khinh Âm như thể bản thân cô chỉ đang đi dạo trong vườn thôi chứ không hề có ý định nghe lén ai đó. Cứ như vậy, một người bước một người đi phía sau, yên lặng không hề có một tiếng động.

Sau khi đi được khoảng năm phút, Hàn Khinh Âm cuối cùng cũng dừng lại trước cánh cửa kim loại cuối cùng, đồng tử cô ta bây giờ như phủ một lớp sương mù, âm u đến mức đến ngay cả một tia sáng nhỏ trong mắt cũng khó mà có thể nhìn thấu được, duy chỉ có ánh nến lớn đang nhảy nhót là còn phản chiếu ngược trong mắt cô ta.

Không hiểu sao, cô ta luôn cảm thấy có người nào đó ở phía sau đang âm thầm nhìn trộm mình. Nghĩ là làm, Hàn Khinh Âm nhanh chóng quay đầu nhìn lại phía sau mình một cách đầy nghi ngờ. Nhưng thật bất ngờ thay, không gian toàn bộ tầng hầm, ngoại trừ tiếng thở của cô ra thì không hề còn âm thanh nào khác.

"A.." Cô ta thở phào nhẹ nhõm, có lẽ việc suy nghĩ quá nhiều đã khiến cô ta liên tưởng vớ vẩn.

Nghĩ rồi, cô ta nhanh chóng lấy chìa khóa ra khỏi túi và nhét vào lỗ khóa.

"Cạch!"

Cánh cửa bắt đầu từ từ mở ra cũng là lúc, một luồng không khí lạnh bất ngờ xông thẳng vào người vừa mở cửa, tuy nhiệt độ lúc này trong hầm đang ở mức cực thấp, nhưng Hàn Khinh Âm vẫn chậm rãi bước vào. Cô ta nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, rồi cứ thế đưa ngón trỏ lên để lần mò trên tường. Và rồi sau đó, chỉ bằng một cái búng tay toàn bộ căn phòng âm u nãy giờ đã trở nên bừng sáng bởi ánh đèn sợi đốt màu trắng nhạt.

Tô Quỳ ở trong góc nhướn mày, như thể sự việc này cũng không quá đỗi kinh ngạc với cô, bởi nếu cô đoán không lầm, thì trong toàn bộ khu nhà bỏ hoang này, chỉ có tòa nhà này là có điện. Với năng lực kém cỏi của Hàn Khinh Âm, tất nhiên sẽ không thể tạo ra một căn phòng như vậy một mình trong Học viện Hoa Phong với bối cảnh rộng lớn được, nhưng..

Nếu ai đó đã giúp cô ta thì sao? Đương nhiên nó lại là một vấn đề khác.

Ánh sáng chói lòa chiếu ra từ kẽ hở trên cánh cửa không đóng chặt, đã khiến cho Tô Quỳ có thể tựa lưng vào góc tường để nghe lén mà khó có thể bị phát hiện ra được, nhưng dù đã trốn ở một không gian kín đáo như vậy, cô vẫn không quên khống chế hơi thở của bản thân để không lộ ra sơ hở nào cho người trong phòng biết.

Lúc này, khi vừa bước vào phòng Hàn Khinh Âm đã nhanh chóng chạy đến xoay bức tượng ở trong phòng, như thể cô ta đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, sau một lúc lần mò cô ta lại thắp nến rồi từ rừ bước ra phía ngoài tầng hầm, bắt đầu đi lùi về phía sau, lần lượt chăm chú nhìn các tấm cửa của những căn phòng đó.

Cho đến khi nhìn thấy chiếc cửa thứ sáu có ghi "Phòng thiết bị", cô ta mới cong lông mày bước vào trong đó với sự phấn khích đang tràn đầy trên khuôn mặt.

Quả nhiên khi Tô Quỳ bước vào căn phòng thứ sáu, cô đã nhận ra được ngay căn phòng mà cô vừa bước vào là căn phòng duy nhất được cung cấp năng lượng, vì sao cô biết được đó ư? Đơn giản thôi, là vì trong căn phòng mà cô đứng lúc này đây đang không ngừng tỏa ra hơi lạnh từ phía điều hòa nhiệt độ.

Căn phòng mà cô vừa vào được bố trí giống như một phòng thí nghiệm, nhưng nó lại cũng không giống với một phòng thí nghiệm lắm, có cảm giác như đây là sự kết hợp của một phòng mổ và một phòng thí nghiệm được ghép lại với nhau.

Chính giữa căn phòng là một chiếc bàn mổ phủ đã được phủ vải trắng từ trước, trên giá đặt đầy những lọ thủy tinh chứa đầy formalin, trong khi bên cạnh thì có vô số những lọ thủy tinh chứa đầy những vật thể kỳ dị, đang lơ lửng trong bình đựng chất lỏng. Nếu có ai nhìn thấy nơi này chắc cũng sẽ sợ đến mức ngất xỉu đi vì hiện trường mà bản thân vửa nhìn thấy.

Đi song song với đó, bàn mổ trong căn phòng cũng có đủ loại dao mổ, nhíp, chỉ khâu.. Gần góc phòng còn chứa cả một chiếc tủ lạnh rộng chừng một mét, cao hai mét. Nhưng đối với Tô Quỳ mà nói, khung cảnh trước mắt cô lúc này chả khác gì cảnh trong nhà ma mà cô đã từng chơi.

Sắc mặt của cô không hề trở nên tái nhợt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đến ngay cả nhịp tim cũng hề đập mạnh hay có phản ứng gì, cô chỉ ngẫu nhiên liếc mắt nhìn một cách đầy thú vị trong khi ngón trỏ mảnh khảnh thì lại mân mê chạm vào đôi môi hồng căng mọng. Nhân lúc người trong phòng đang loay hoay cô âm thầm tìm một chỗ trốn thích hợp trong góc phòng, rồi dựa lưng vào tường bắt đầu quan sát.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 280 Tìm chủ đề
Chương 81: Bệnh kiều (8)

[HIDE-THANKS]
Edit: Linh Nguyệt

Không khí xung quanh lại bắt đầu trở nên im ắng hẳn đi ngay sau khi Tô Quỳ nhẹ nhàng ẩn mình vào trong bóng tối, đột nhiên từ phía ngoài hành lang bỗng dần dần chợt vang lên một vài tiếng bước chân nhỏ, âm thanh này nhỏ đến mức nếu không chú ý nghe kỹ sẽ dễ dàng bị bỏ qua.

"Cộc, cộc, cộc.."

Tiếng bước chân cứ thế ngày một gần hơn, mỗi âm thanh phát ra của nó đều như khiến cho trái tim của mỗi người không khỏi run lên vì ớn lạnh. Không những thế, khi bước đi nó còn mang theo cả những hạt bụi vô hình lơ lửng trong không khí, nếu như bản thân cô đoán đúng thì đây có lẽ là một phần bước chân của người nào đó, tuy không rõ nhưng nó có thể là của một người đàn ông hoặc một chàng trai..

Liệu có phải là anh không?

Hàn Khinh Âm tuy đã lâu không thấy quay lại căn phòng, nhưng tiếng bước chân ở phía bên ngoài của người đàn ông bí ẩn nghe có vẻ thư thái dễ chịu đến khó tả. Theo tiếng động, Tô Quỳ từ từ nghiêng đầu liếc nhìn về hướng cửa phòng, một đôi mắt to sáng như sao trời cứ như vậy từ từ sinh ra trong bóng tối.

Tuy nhiên, trái lại với người vừa tới lúc trước, chủ nhân của bước chân này lại không có vẻ gì là lo lắng khi anh cứ thế lựa chọn chưa vào phòng vội, mà thay vào đó, anh ta lại đi đi lại lại bên ngoài phòng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, sau tầm khoảng một phút nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng lúc này anh tớ mới nhấc chân bước vào.

Khi nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông bí ẩn kia, trong một phút chốc, Tô Quỳ đã có chút bất ngờ đến kinh ngạc.

Người vừa bước vào phòng là một thanh niên, nhìn dáng người thì có vẻ như là tầm khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng người dong dỏng cao, dung mạo tuấn tú, khuôn mặt hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế tạc bằng tất cả sự kiên nhẫn. Anh ta có sống mũi cao. Đôi môi đỏ mọng hơi khẽ cong lên, nhưng nổi bật nhất phải kể đến có lẽ chính là đôi mắt của anh, đôi mắt đó tựa như hoa đào, kèm theo phần phía dưới đuôi mắt hơi nhếch lên một chút, có lẽ là do giác quan thứ sáu rất nhạy bén nên anh đã nhanh chóng quay đầu lại, dùng đôi mắt lạnh lùng, lãnh đạm mang theo một chút thờ ơ ngẩng đầu nhìn vào phía trong góc tường.

Vẻ ngoài của chàng trai này thực sự quá hoàn hảo, đẹp đến mức hơi có chút quái dị, khí chất lãnh đạm, thờ ơ cùng với vẻ ngoài sáng sủa của chàng trai này, trái lại với hình dung của cô, phải nói như thế nào đây, có lẽ là hài hòa đến mức kinh động lòng người.

Sau khi sửng sốt chiêm ngưỡng vẻ đẹp này trong chốc lát, Tô Quỳ cũng từ từ thu hồi ánh mắt của bản thân lại, cô he hé nhìn lại qua khe hở trên mặt sàn, ở vị trí này cô dường như có thể nhìn rõ thấy được hình ảnh phản chiếu của người thanh niên bí ẩn cứ thế từng bước từng bước tới gần hơn tới chỗ cô, cuối cùng chỉ sau vài bước chân nhỏ anh cứ thế chậm rãi dừng ở trước cửa tủ.

"Này!" Anh thở dài coi như không có chuyện gì, chính điều này đã khiến cho Tô Quỳ hơi chút bất ngờ, vì thậm chí tuy rằng cách một cánh cửa nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được một mùi hương mát lạnh xông thẳng vào khoang mũi, giọng nói của thiếu niên vừa mở miệng ra đã như những hạt ngọc rơi trên đĩa, anh vô ý nói: "Hình như là có một con chuột nhỏ đã vô tình đi lạc vào chỗ này.."

Câu nói vừa thốt ra xong cũng là lúc Hàn Khinh Âm cũng từ từ mà bước vào, trên tay cô ta còn mang theo cả một chiếc rìu sắc bén, có vẻ như câu nói cuối cùng của người thanh niên đã lọt vào tai của cô.

Cô ta bắt đầu nghi ngờ liếc nhìn xung quanh rồi nói: "Trì An, cậu đang nói cái gì vậy? Ở đây có chuột sao?" Cô ta nhanh chóng bỏ rìu xuống rồi âm thầm tiến đến phía sau người thanh niên.

Trì An – cũng chính là thiếu niên vừa nói chuyện, lúc này mới quay đầu lại, anh chầm chậm bước tới trên bàn mổ, "Không có gì, có lẽ là do tôi nhìn nhầm thôi."

Trước khi quay người, trong mắt của chàng thiếu niên còn không quên mang theo một chút hài hước, anh liếc nhìn một cái rồi cũng từ từ bước đi. Quả nhiên, Tô Quỳ đang nấp ở phía trong tủ cũng đã âm thầm cảnh giác hơn bởi vì khi chàng thiếu niên này quan sát qua khe hở phía trong tủ sách, cô biết bản thân cô chắc chắn đã bị phát hiện.

Chà, quả đúng là một thiếu niên có năng lực đến kinh ngạc.

Vì vừa rồi khi Hàn Khinh Âm và chàng thiếu niên này có cơ hội đối phó với cô nhất, thì Trì An lại âm thầm lựa chọn không vạch trần nơi trốn của cô, nhưng cho dù có vậy thì Tô Quỳ vẫn nghĩ, bản thân cô vẫn nên cảnh giác với con người này.

Trì An, trong tiểu thuyết gốc miêu tả anh là một người gốc Hoa, tuy nhiên anh cũng có trong mình một phần tư là gốc Ý, vì tổ tiên của anh - bà ngoại của chàng thiếu niên này chính là một trong những thủ lĩnh có tầm ảnh hưởng trong giới Mafia ở Ý, cho nên việc anh cũng là một trong những người có ảnh hưởng nhất trong nước cũng không phải là điều gì bất ngờ. Bố mẹ anh đều là những con người kinh doanh, thậm chí rộng hơn khi các công ty lớn nhỏ của họ trải dài trên khắp thế giới liên quan đến nhiều ngành công nghiệp, không những thế gia tộc anh còn có quan hệ chặt chẽ với giới chính trị và quân sự.

Vì Trì An - người thừa kế duy nhất của dòng họ Chí, có xuất thân khủng bố từ một gia tộc quyền lực như vậy. Cho nên cũng thật không có gì lạ khi anh phát hiện ra cô nhìn trộm anh.

Đương nhiên, trong tiểu thuyết, gia tộc nhà họ Mộc ở thành phố cũng được coi là một trong những gia tộc nổi tiếng và có gia thế nhất, nhưng nếu so với gia tộc nhà họ Trì, thì thật sự nó còn chưa bằng nổi được một phần của gia tộc này.

Và-

Có vẻ anh chàng này hình như trong kịch bản gốc đóng vai trò là nam phụ phải không?

Tuy nhiên nói đi nói lại thì có một câu nói vẫn rất chi là đúng, dù là phim thần tượng hay tiểu thuyết thì các nhân vật nam phụ trong bất cứ đâu thì cũng sẽ đều thích nữ chính, cho dù nữ chính sẽ không bao giờ yêu họ thì họ cũng sẽ im lặng mà tình nguyện bảo vệ ở bên cạnh nữ chính.

Gặp phải một kẻ quái đản như vậy, Tô Quỳ cảm thấy việc hoàn thành tâm nguyện của Mộc Khinh Duyên cũng như bảo vệ được gia tộc nhà họ Mộc thật sự là một câu chuyện quá nối gian nan!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 280 Tìm chủ đề
Chương 82: Bệnh kiều (9)

[HIDE-THANKS]
Edit: Linh Nguyệt

Sau khi dùng bàn tay cầm đại lấy một cái ghế, Trì An bắt đầu thong thả tùy ý ngồi xuống, anh uể oải liếc nhìn về phía góc phòng bị chiếc tủ lạnh vô tình che khuất một nửa, sau đó thu lại ánh mắt rồi lạnh lùng nói: "Cô lại lấy một món đồ chơi khác à?"

Nói đến đồ chơi, đôi mắt to của Hàn Khinh Âm lập tức lập tức tràn đầy sự hưng phấn, cô ta vui vẻ nói: "Đúng vậy, nhưng lần này vì nó không hoàn mỹ, cho nên tôi không thích lắm." Nói đến đây, cô ta tiếc nuối lắc đầu, "Thật đáng tiếc, không hiểu sao tôi lại không cẩn thận cứ như vậy giết chết cô gái này cơ chứ~"

Vừa nói vừa thở dài, cô ta nhanh chóng bắt đầu đi tới gần chiếc tủ lạnh lớn được kê ở phía bên cạnh. Có thể nói, động tác mở cửa tủ lạnh này của cô ta khiến người ngoài không thể không kinh hãi. Và thật không ngoài sức tưởng tượng..

Ngay khi mở cửa tủ ra, đập vào mắt người xem phía trên giá đỡ là một người con gái đang rơi vào trạng thái ngủ say mặc trên mình bộ đồng phục của trường trung học Hoa Phong. Cô gái nhìn bình thường cũng không cao, cho nên việc cất giữ cô vào chiếc tủ lạnh cao 2 mét cũng khá là dễ dàng. Nhìn vào tình trạng làn da đã xanh xám của cô, ta cũng có thể kết luận ra được rằng, cô gái này đã tử vong được tầm khoảng hai ngày rồi, vì được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, cho nên vẻ bề ngoài giờ đây của cô trông giống như một con búp bê mô hình cứng nhắc trên nền ánh đèn.

Như đã đề cập trước đó, những sinh viên có thể vào được Hoa Phong học tập, thì cũng là do gia đình giàu có hoặc có gia thế, nhưng cô gái trước mặt này nhìn dường như đã tử vong được khoảng một hai ngày rồi, nhưng không hề có tin tức gì trong trường học, hoặc thậm chí đến ngay cả cha mẹ của cô gái vẫn chưa được tiết lộ hay báo án gì.

Dựa vào thông tin này Tô Quỳ nhanh chóng kết luận được rằng đây chắc hẳn là do Trì An đứng sau dật dây mọi chuyện, vì với lai lịch khủng bố như vậy, thì chuyện bịt đầu mối này dễ như trở bàn tay với anh.

Nhưng người đàn ông này làm vậy là có mục đích gì?

Trong kịch bản gốc, đúng là anh đã ở bên cạnh nữ chính để giúp đỡ cô, chi tiết này được miêu tả khá rõ qua sự quan tâm của Trì An đối với Hàn Khinh Âm.

Tuy nhiên, khi cô thực sự hòa nhập vào thế giới này, Tô Quỳ mới thấy rõ ràng trong đối mắt lạnh lùng của Trì An hoàn toàn không hề có chút cảm xúc nào khi anh tiếp xúc với Hàn Khinh Âm, thậm chí cô còn không hề nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào sẽ xuất hiện trong mắt anh trong hơn mười giây. Với một tính cách kỳ lạ như vậy, việc yêu Hàn Khinh Âm gần như là một điều viển vông và mơ tưởng!

Có thể nói, tuy điều hòa trong phòng đang tỏa ra luồng khí lạnh cực thấp, thậm chí còn khiến cho làn da mịn màng của Tô Quỳ hiện lên một lớp băng mỏng, nhưng việc đó vẫn không hề khiến cô bân tâm, mà thay vào đó cô lại chăm chú nhìn chằm chằm vào bàn mổ như không có cảm giác gì.

Tại nơi mà cô đang hướng ánh mắt nhìn lên, có thể thấy Hàn Khinh Âm lúc này đây có vẻ đang rất vất vả để có thể mang được cô gái mà cô ta đã giết chết lên bàn mổ. Vì bản thân cô ta chỉ cao khoảng một mét năm, nhưng cô gái đã chết cứng như đá kia lại cao tới tận một mét sáu năm cho nên dù cho Hàn Khinh Âm đã lãng phí nửa ngày, thì cô ta cũng chỉ có thể di chuyển được một nửa của cơ thể lên trên bàn.

Cô ta ngập ngừng nhìn về phía Trì An, muốn mở miệng để nhờ anh giúp, nhưng thấy anh không thèm để ý đến tình hình ở đây vì còn bận mải đưa hai bàn tay trắng nõn mảnh khảnh lên xem kỹ ánh đèn, như thể đang xem một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nào đó.

Cắn chặt môi dưới, Hàn Khinh Âm ngập ngừng, dưới áp lực từ sức nặng của cơ thể cô ta đành phải ngắt lời anh, "Trì An.. Cậu có thể.."

"Hả?" Trì An lúc này như một chàng trai nằm ngủ dưới ánh trăng vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ, anh hơi ngước mắt lên nhìn cô gái trước mặt, khi thấy Hàn Khinh Âm nỗ lực hơn nửa ngày nhưng vẫn không thể mang nổi cái cơ thể đã chết kia lên bàn mổ, anh liền biết cô ta gọi anh là có mục đích gì, chính điều đó đã khiến cho hai hàng lông mày của anh cau lại, anh lạnh lùng chế nhạo nói: "Hàn Khinh Âm, cô muốn tôi giúp cô dọn thi thể sao?"

Có phải là do anh đã giúp cô ta làm quá nhiều chuyện cho nên khiến cho cô gái này mơ tưởng hão huyền, nghĩ rằng anh có tình ý với cô ta, nên cô ta mới dám mở miệng sai khiến anh làm chuyện gì cũng được?

"Tôi.." Hàn Khinh Âm cứng họng, cô ta cố gắng cúi đầu xuống để che đi sự lúng túng của bản thân.

Vì Trì An không phải là một người đàn ông sẽ thương hoa tiếc ngọc trước nước mắt của con gái, nên thay vì nhân nhượng anh cực kỳ không kiên nhẫn kéo kéo cánh môi đỏ của mình nói, "Cô nếu có gan dám giết người, thì nhất định phải có năng lực để tự xử lí thi thể. Tôi có thể giúp cô xóa dấu vết, nhưng không có nghĩa là tôi cũng sẽ phải có nghĩa vụ đi giúp cô xử lí thi thể dơ bẩn này!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back