Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 90: Tể tướng, quản lại phu nhân của ngươi đi (31)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

So với cái bộ dáng chưa hiểu việc đời của những người khác, Lão đại lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Hết sức chuyên chú mà ngồi xổm bên cạnh bếp, kiên nhẫn chờ đợi món rắn xào của cô.

Cô đã rất lâu, rất rất lâu, lâu lắm rồi chưa được ăn nó.

Từ sau khi tay bị thương đến giờ, Tiểu Hoa Hoa liền không cho phép cô đi bắt rắn nữa, cái con rắn này cũng là phải đợi cha bắt về cho.

Nếu để Mộc lão tam kể lại cái câu chuyện đi bắt rắn kia thì cũng phải tốn một phen nước mắt chua xót, vào cái lúc ông nhìn thấy cái con rắn độc hoa văn tươi đẹp sặc sỡ kia, trong lòng liền đột nhiên mà sinh ra loại cảm giác mạng ta sắp xong rồi.

Vì để cho nữ nhi bảo bối nhà mình có cái ăn, ông đây cũng được coi là đánh bạc tính mạng đi ha.

Sau một hồi nơm nớp lo sợ các thứ, thật vất vả mới bắt được đến tay một cái rắn độc, Mộc lão tam mới chợt phản ứng lại, vì cái gì ông cứ nhất định phải đâm đầu đi bắt một con rắn độc về chứ?

Rắn không có độc, cũng có thể ăn cơ mà!

Con mẹ nó, ông vì cái gì cứ một hai phải đi khiêu chiến với cái loại hình thức khó khăn levermax này chứ?

"Phồn Tinh, ta thi đậu tú tài rồi." Từ Thụy Khanh nói khẽ với Phồn Tinh, lén lút mà vươn tay ra, đang định cầm tay Phồn Tinh lên, tình chàng ý thiếp một phen.

Kết quả Lão đại lại duỗi tay ra, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía mà cổ vũ, "Vậy ngươi, phải tiếp tục, cố lên nha!"

Cái loại lời nói thấm thía của trưởng bối này, thiếu chút nữa làm biểu tình trên mặt của Từ Thụy Khanh không trụ lại nổi luôn.

Còn có..

Bả vai của hắn, đau quá!

Lực đạo của Phồn Tinh, quả thực là chỉ ai thử mới hiểu được!

Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí ở Mộc gia, Từ gia giờ phút này là một mảnh yên tĩnh.

Phụ tử Từ Tử Hàm cùng Từ Duệ, không một người nào thi đỗ cả.

Nguyên bản đây cũng không phải là cái chuyện to tát gì cả, dù sao tam thúc Từ Tử Hàm nhà này cũng đã khoa khảo hơn mười năm rồi, mà cũng chưa từng một lần lấy được cái danh tú tài trở về.

Nhưng mà khi bọn họ nghe thấy người ta nói, Từ Thụy Khanh đã thi đậu tú tài rồi.

Liền đi so sánh hai bên với nhau, lại tạo thành chênh lệch vô cùng to lớn!

Lý thị phá lệ mà bày sắc mặt đối với đứa con thứ ba cùng tôn tử mà bà ta thương yêu nhất, cũng chỉ kém một nước là không dậm chân bình bịch mà mắng bọn họ mà thôi, vì cái gì lại kém hơn cái thằng nhóc con Từ Thụy Khanh chỉ mới đọc sách được mấy ngày cơ chứ!

Cái con người bày a, chính là như vậy, sợ nhất chính là bị vả mặt.

Tuy rằng cái người đỗ tú tài kia chung quy cũng chính là tôn tử ruột của bà ta, chính là đối với Lý thị mà nói, còn không bằng cho nó đừng đỗ đạt gì thì hơn. Nếu không sau khi đỗ đạt rồi, đến lúc đó không phải là toàn bộ người trong thôn đều đến nói là bà ta có mắt không tròng sao?

Từ Hán Ngưu cùng Tần thị sau khi biết được nhi tử của mình đỗ tú tài, cũng không dám ở trong nhà biểu hiện ra quá nhiều vui sướng.

Sợ chọc đến lão nương nhà mình không thoải mái.

Chỉ dám sau khi đóng cửa lại, hai phu thê mới nhỏ giọng mà bảo nhau.

Tần thị nói: "Con chúng ta đỗ tú tài rồi, có phải nên đến bảo nó dọn ra khỏi Mộc gia luôn hay không đây? Chứ nếu cứ tiếp tục sống ở Mộc gia như thế, có thể làm cho người khác nói ra nói vào, khiến người ta cho rằng Thụy Khanh thật sự là tới Mộc gia ở rể hay không?"

Từ Hán Ngưu không nói tiếng nào.

Lúc trước nhi tử bị bệnh nặng, không có tiền trị, là Mộc lão tam chi tiền ra cứu người.

Hiện tại mắt thấy nó hết bệnh rồi, còn đỗ tú tài nữa, liền vội không ngừng mà muốn đem người tiếp trở về, làm như vậy có phải quá là không có phúc hậu hay không.

"Nếu không, ngày mai tôi liền đi tìm Thụy Khanh nói thử?" Bà có một nhi tử đỗ tú tài, về sau địa vị ở nhà cũng có thể cao hơn một chút, ít nhất bà bà sẽ ít mắng bà đi một hai câu.

Không thể không nói, có mấy người nô tính đã thật sự cắm rễ sâu trong xương cốt rồi.

"Được rồi, mình ít nghĩ về mấy cái đó một chút đi." Từ Hán Ngưu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Cái mạng kia của Thụy Khanh là do Mộc lão tam người ta cứu trở về đi, lúc trước đã nói rõ ràng rồi, ai chi bạc, người liền về tay người đó. Hiện tại mắt thấy nhi tử có tiền đồ, lại tưởng leo lên người nó sao, mình nghĩ người Mộc gia dễ chọc vào lắm chắc?"

Tần thị bị dỗi đến vâng vâng dạ dạ.

Lòng tự tin mới vừa nhen nhóm lên, lại nháy mắt mai một xuống dưới.

Những chuyện phát sinh hết thảy ở Từ gia, đám người Từ Thụy Khanh một chút đều không biết gì hết.

Hiện tại trong nội tâm của Tể tướng đại nhân tương lai, vẫn còn đang bận nhộn nhạo đây nè--

Tiểu nương tử vừa rồi mới chủ động mà nhào vào trong ngực hắn, còn hôn hắn một cái nữa chứ.

* * *

Phồn Tinh: Hửm? Nhào vào trong ngực?

Từ Thụy Khanh đúng tình hợp lí nói: Đúng vậy, ngươi nhào vào trong ngực ta.

Lão đại sủng nịch gật gật đầu: Tốt.. Đi.

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 91: Tể tướng, quản lại phu nhân của ngươi đi (32)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Từ Thụy Khanh cảm thấy, thứ đang dính ở trên mặt của mình không phải nước miếng, mà là nước sôi!

Nếu không phải thì vì sao má trái của hắn, lại nóng rát như vậy được chứ?

Được rồi, kỳ thật nếu như nói là chủ động nhào vào trong ngực, kể ra cũng không đúng cho lắm.

Chính xác thì phải là Phồn Tinh vấp chân vào ngưỡng cửa, hắn tay mắt lanh lẹ tiến về phía trước đỡ cô, rồi sau đó, môi của Phồn Tinh liền bẹp một cái lên má trái của hắn.

Cái gì, bạn hỏi tiếp theo đã xảy ra chuyện gì sao?

Có phải bạn cho rằng tiếp theo, chính là hai người liếc mắt đưa tình.

Sau đó là nội tâm thiếu nam thiếu nữ như nai con chạy loạn, rầm rập bịch bịch các thứ, rồi còn tim đập thình thịch nữa đúng không?

Không có!

Hắn chỉ có càng thêm tay mắt lanh lẹ, vào ngay sau khi Phồn Tinh vô tình thơm thơm vào má trái của hắn một cái, liền nhanh chóng đẩy người ra!

Phồn Tinh thất tha thất thểu, lùi lại về phía sau vài bước, mới có thể ổn định lại thân hình.

Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, Từ Thụy Khanh đã bước nhanh xoay người trở về phòng, "rầm" một tiếng đóng sập cửa phòng lại.

Lão đại mộng bức mà nhìn theo bóng dáng Tiểu Hoa Hoa, hoàn toàn không hiểu hắn vì cái gì lại phản ứng lớn như vậy --

Từ Thụy Khanh vốn là kẻ tàn nhẫn, sau khi trở về phòng, liền nhanh chóng rót cho chính mình hai chén nước lạnh lớn đầy tràn.

Bình tĩnh!

Hắn cần phải bảo trì bình tĩnh!

Sau khi phát hiện mình không bình tĩnh nổi, liền giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, không ngừng xoay vòng vòng ở trong phòng. Thậm chí còn kéo cổ áo ra, muốn hít thở không khí.

Thật là một thiếu niên lang đáng thương quá đi mà.

Cha không thân mẹ không yêu, nên cũng không có ai nói cho hắn biết, lần đầu biết yêu sẽ có tư vị như thế nào.

Bởi vậy nên cũng hoàn toàn không biết, khi thích một người sẽ cảm thấy đủ mọi thứ bất thường.

Mà hiện tại hắn chỉ biết, chính mình hiện tại rất nóng, vì thế liền quyết định: Về sau vẫn là nên tận lực tránh cho tứ chi tiếp xúc cùng Phồn Tinh đi thì hơn, bởi vì mỗi lần hắn đụng đến Phồn Tinh, đều cảm thấy nóng cực kỳ!

"Tiểu Hoa Hoa, hình như lại thẹn thùng rồi." Lão đại cười ha ha, thể hiện vô cùng chính xác cái thiết lập 'bánh trôi nhân mè đen' của mình.

Sưu Thần Hào liều mạng mà thay Chiến Thần đại nhân cứu vãn tôn nghiêm: 【 không, hắn là đang tức giận, tức giận vì ngươi thơm thơm hắn. 】 ngươi ngàn vạn lần đừng đi thích Chiến Thần đại nhân của ta a, đối với chiến thần đại nhân không tốt, mà đối với chính ngươi lại càng không tốt.

Sưu Thần Hào hiện tại đang khẩn trương muốn chết!

Cái này mẹ nó chỉ cần nhìn bằng mắt mà thôi, đã có thể thấy nó đang có xu thế muốn phát triển thành tình yêu rồi a!

Đừng có hỏi vì sao nó - một tên cẩu độc thân vạn năm, đã thế lại còn đi theo cẩu độc thân ngàn năm là Chiến Thần đại nhân làm sao lại có thể cảm nhận ra được, cái này còn không phải thực rõ ràng hay sao?

Ở thế giới trước, từ khi Thích Hà bắt đầu giống một tên ngốc bức trở đi, thì cứ vào thời gian một mình một người liền băt đầu không thể nào hiểu nổi mà cười ngu, sau đó nó cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn toàn bộ thế giới biến thành màu hồng phấn.

Hiện tại --

Từ Thụy Khanh lại đang có xu thế đi cười ngu như thế.

Cái gì, bạn nói nó đang mắng Chiến Thần đại nhân ngốc bức sao?

Không có! Hoàn toàn không có đâu!

"Hắn rõ ràng, chính là thẹn thùng." Phồn Tinh hoàn toàn không chịu bị Sưu Thần Hào hố, phá lệ mà kiên định, "Ngươi không cần gạt ta đâu nha, ta, rất thông minh."

Sưu Thần Hào bị vả mặt: 【.. 】

MMP! Xốc bàn (╯‵□′) ╯︵┻━┻

Tăng 1 điểm chỉ số thông minh thì ghê gớm quá ha!

Ngươi có phải đã quên chỉ số thông minh của mình có thêm lên thì cũng chỉ có 2 thôi hay không vậy hả, chỉ thể thôi mà đã có thể kêu là thông minh rồi sao? Nếu không phải ta lợi dụng thần lực mà Chiến Thần đại nhân lưu lại để giúp ngươi mạnh mẽ mà đột phá được giam cầm, tăng trưởng chỉ số thông minh, ngươi hiện tại vẫn một con nhỏ nói chuyện còn đứt quãng còn lắp bắp nữa đó!

"Nhị Cẩu, giống như ngươi bây giờ, mới gọi là đang tức giận à nha."

Cái con dao nhỏ kia của Lão đại a, vừa dài vừa sắc bén như ánh mắt vậy, chuyên môn để đâm chọt vào lòng người ta mà.

【 ta.. 】 Sưu Thần Hào đang định phủ nhận. Ta không phải! Ta không có! Ngươi nói bậy!

"Vì cái gì, lại tức giận vậy?" Lão đại emmmm một hồi lâu, nghiêng nghiêng đầu, tả uốn éo hữu uốn éo rồi lại bắt đầu tự mình bán manh, ngữ khí nhẹ nhàng, "Bởi vì, bị ta chọc thủng, ngươi liền nói dối nha!"

Sưu Thần Hào: 【.. 】

Tổn thọ!

Thiểu năng trí tuệ thành tinh rồi!

Sưu Thần Hào tức đến không thèm nói chuyện nữa, dứt khoát giả chết luôn.

* * *

Sưu Thần Hào: Ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn mỗi cái thế giới biến thành màu hồng phấn, ta khó khăn quá mà, aaaaaaaaaaaaa --

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 92: Tể tướng, quản lại phu nhân của ngươi đi (33)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Cho dù đối người trong thôn mà nói, tú tài đã là một loại tồn tại mà đối với rất nhiều người trong cuộc đời này vô pháp có thể với tới.

Nhưng đối Từ Thụy Khanh mà nói, cái này bất quá chỉ là khởi điểm của hắn mà thôi.

Con đường khoa khảo tiếp theo, còn rất dài.

Phải thừa thắng xông lên mà đi khảo cử nhân, ngay sau đó còn phải đi đến kinh thành tham gia thi hội nữa.

Mấy chuyện tiền đồ này nọ này, Từ Thụy Khanh lựa chọn đi thương lượng lại với Mộc lão tam. Xem coi trước khi hắn đi đến phủ thành cùng kinh thành để khảo thí thì Mộc lão tam cùng Phồn Tinh tính toán làm cái gì.

Mộc lão tam cẩn thận mà suy tư một phen.

Cũng không thể để cho con rể một thân một mình đi khoa khảo được a.

Không ăn qua thịt heo, cũng không phải chưa gặp qua heo chạy có đúng không? Cái kịch bản 'thằng đàn ông phụ bạc Trần Thế Mỹ' đó cũng có vô cùng nhiều rồi, không phải đều là người đọc sách độc thân lên đường đi khảo Trạng Nguyên, sau khi lấy được Trạng Nguyên liền bị mất tên quan lớn khác bắt về luôn hay sao?

Này nếu để cho Từ Thụy Khanh một thâm một mình đi kinh thành --

Bạn nhìn nhìn con rể của ông mà xem, lớn lên nhân trung long phượng*.

(*) Trong nhân tướng học, nhân trung thể hiện sự thuận lợi và năng lực của con người. Trên khuôn mặt, nhân trung chính là hai đường thẳng đứng nằm giữa phần dưới của mũi và phần trên của miệng. Con rồng và phượng là vật phi thường, thời cổ đại chỉ có hoàng đế mới được mặc long bào, chỉ có hoàng hậu mới có thể trở thành phượng hoàng, vì thế cả câu này là dùng để chỉ những người đẹp, cao sang, nổi bật trong đám đông

Lại nhìn lại tài hoa của thằng bé đi, người bình thường sao có thể so sánh được chứ.

Ông không văn hóa, còn biết vì khuê nữ nhà mình mà chọn Từ Thụy Khanh về làm con rể. Vậy lại càng không nói đến là những cái tên quan lớn kia!

Mộc lão tam nhanh chóng quyết định: "Ta cùng Phồn Tinh đều sẽ bồi con đi khoa khảo."

Nói ra loại lời nói này, ông chính là rất có tự tin đó hiểu không.

"Nhà chúng ta cũng có bạc, dù sao cả đời này ta cũng chưa từng đi ra ngoài nhìn ngắm mọi thứ. Trong túi đằng nào cũng có bạc, vừa lúc cũng nên mang Phồn Tinh cùng nhau đi ra ngoài nhìn ngắm mọi thứ một chút."

Hơn nữa Mộc lão tam còn suy xét đến việc, đó chính là mấy cáu người Từ gia chính là cái dạng 'dựa cột mà bò lên'*, mắt nhìn thấy con rể nhà ông có tiền đồ như thế, còn không phải là sẽ chạy nhanh lại đây mà nịnh bợ giống như cái bọ đỉa hút máu hay sao?

(*) Gốc là 顺杆爬: Ẩn dụ cho việ nịnh bợ, làm theo ý muốn của người khác để đạt được danh tiếng cùng địa vị. Chúng là một thuật ngữ xúc phạn khi sử dụng trong ngôn ngữ hằng ngày.

Tuy rằng Mộc lão tam từng tự nhận năng lực xé bức của mình vô cùng xuất chúng, hoàn toàn không sợ bất luận kẻ nào.

Nhưng cũng không thể nào chịu nổi có người cả ngày lượn lờ trước mặt khiến mình ghê tởm a, cho nên vẫn là có thể trốn liền trốn đi còn hơn, đỡ phải tự làm mình bực bội.

Cho nên ở thời điểm mấy người Từ gia còn không kịp phản ứng lại, Từ Thụy Khanh cùng Mộc lão tam đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị việc xa nhà rồi.

Chờ đến khi đám người Lý thị cùng Tần thị đã kìm lòng không đậu mà muốn đi đến để dính chút ánh sáng của tú tài, Mộc lão tam đã kéo hết toàn bộ gia sản đáng gia của mình, kéo xe bò chậm rì rì mà rời khỏi thôn.

Dọc theo đường đi, Từ Thụy Khanh đã có thể thực bình tĩnh mà đặt đầu nhỏ Phồn Tinh ở trên đùi của mình.

Vốn dĩ, đầu Lão đại vốn là đang gối trên cái gói mềm nhỏ do cha mình làm cho, ngủ đến nửa đường thượng, liền bị Từ Thụy Khanh lặng lẽ sờ sờ mà xê dịch đầu của cô lên trên đùi của mình.

Hắn..

Hắn chính là cảm thấy gối lên gối đầu, lại còn dưới sự xóc nảy của xe bò, sẽ dễ bị đập đầu, không phải sao?

Gối lên trên đùi của hắn, hắn còn có thể kịp thời mà che chở cái đầu nhỏ của cô nữa chứ!

Cái gì, bạn nói nói hắn lúc trước từng nói là muốn tận lực tránh tứ chi tiếp với Phồn Tinh hay sao?

Nhưng đây chính là tình huống đặc biệt mà, không phải sao?

Lữ đồ bôn ba, về lý về tình vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau, rõ ràng như thế còn gì nữa, đúng không nào?

Sưu Thần Hào: 【.. 】 a, nam nhân, ngươi tự mình vui vẻ là tốt rồi.

Không nghĩ tới, Chiến Thần đại nhân vậy mà lại là loại Chiến Thần đại nhân này nha!

Có một số người, bề ngoài thì nghiêm trang như thế đấy, nhưng nội tâm lại muội tao chết đi được!

Cái gì, bạn nói nó lại đang khẽ meo meo mà đi mắng Chiến Thần đại nhân hay sao?

Nó không phải! Nó không có! Đừng nói bậy!

Vì Từ Thụy Khanh phải tham gia khảo thí, Mộc lão tam trước tiên là thuê một cái nhà ở phủ thành, để ở tầm nửa năm. Mấy tháng sau khảo thí ở phủ thành xong, liền chờ yết bảng ra tới, thì lại quyết định có nên đi đến kinh thành nữa hay không.

Thời gian nửa năm ở đây, tố chất tâm lý của Tể tướng đại nhân tương lai đã được gia cố một thêm một vòng mới chắc chắn hơn nhiều

Đừng hỏi hắn làm nó như thế nào, chỉ có thể nói là do ít nhiều bị tiểu thê tử tương lai của hắn đả kích trên mọi mặt trận --

Hắn ở thư phòng tìm được một việc là chép sách, vừa có thể dựa vào chép sách có thêm cơ hội để làm phong phú thêm học thức của mình, lại có thể tránh việc phải sử dụng tiền bạc một cách xa xỉ.

Lần đầu tiên lấy được ba đồng bạc, trong lòng Từ Thụy Khanh vô cùng vui vẻ.

Mạc danh có một loại cảm giác tự hào.

Hắn tự mình kiếm bạc về, này cũng có ý nghĩa, về sau hắn cũng có thể trở thành trụ cột trong nhà rồi.

Là một nam tử mà thê tử có thể dựa vào!

Sau đó, chỉ thấy Phồn Tinh yên lặng lấy một cây nhân sâm ra: "Hôm nay đi đến núi bên ngoài thành, khi đi bắt rắn liền tiện tay đào về."

"Hầm canh uống được sao?"

Từ Thụy Khanh đối mặt cái cây nhân sâm ít nhất trăm tuổi kia: .

* * *

Chiến Thần đại nhân: Nghe nói, ngươi mắng ta, hửm?

Sưu Thần Hào: Ta không phải, ta không có, bọn họ bôi nhọ ta!

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 93: Tể tướng, quản lại ngươi phu nhân của ngươi đi (34)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Không sai, chính là cái loại đả kích cực kỳ tàn ác - trên mọi mặt trận.

Mỗi khi Tiểu Hoa Hoa cảm thấy mình chính là một thằng đàn ông đường đường chính chính, có thể trở thành trụ cột gia đình rồi, lão đại sẽ dùng cái vận khí nghịch thiên của mình nói cho hắn biết: Không bằng cứ ăn cơm mềm tiếp đi nha.

Từ Thụy Khanh có chút không thể nề hà nổi.

Haizzzzzz, thôi vậy.

Đằng nào cũng là tiểu nương tử của mình mà, ăn cơm mềm thì ăn cơm mềm thôi, cũng chẳng sao cả.

Từ Thụy Khanh dứt khoát đem số bạc mà mình kiếm được, tất cả đều từng chút từng chút một mà tích cóp lên, thỉnh thoảng sẽ lấy ra mua cho Phồn Tinh một ít đồ ăn vặt.

Thứ quý nhất hắn từng mua, hẳn là chiếc vòng tay nhỏ dùng tơ bạc chạm rỗng.

Bên trên chiếc vòng là dùng tơ bạc chạm rỗng để khắc hoa, bên trong thì được khảm một viên đậu đỏ.

Đậu đỏ, tương tư.

Tất cả sự muộn tao của thiếu niên lang đều được giấu hết ở trong viên đậu đỏ này.

Mà lão đại lại chỉ quan tâm đến: "Cái viên đậu này, làm thế nào để nhét vào trong được vậy?"

Đối mặt với một vấn đề vượt qua phạm trù nhận thức của mình như thế, Từ Thụy Khanh tức khắc nghẹn một hơi: "..."

"Ngươi không cần phải biết nó được nhét vào như thế nào, nhưng nếu như ngươi vọng tưởng muốn moi nó ra ngoài để nấu canh mà nói, ta sẽ rất tức giận."

Tư duy của tể tướng đại nhân tương lai, đang dần dần bị Phồn Tinh hóa.

Hắn làm sao còn không hiểu cô gái nhỏ này cơ chứ?

Chỉ cần là thứ có thể ăn, lại để cô thấy được, cô đều có thể nghĩ đến cách để ăn sạch nó luôn.

Hắn đây là đang dẫn dắt suy nghĩ của cô, đem cái loại ý tưởng khó hiểu phong tình này ấn chết ở bên trong tã lót!

Mà thứ hắn không biết chính là, khi lão đại vừa nghe thấy hắn nói những lời này, tức khắc liền nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy sủng nịch..

Ah, Tiểu Hoa Hoa, thật đáng yêu nha.

"Ta sẽ rất tức giận, (▼ヘ▼#)".

Thật là đáng yêu quá đi mất thôi!

Từ Thụy Khanh cùng Sưu Thần Hào có lẽ sẽ không thể nào biết được, lão đại có đôi khi còn biết tự mang biểu tình não bổ. Mà trong lần não bổ này, nguyên bản từ ông cụ non Từ Thụy Khanh, ở trong mắt lão đại liền hoàn toàn hóa thành tiểu yêu tinh vô cớ gây rối.

Mộc lão tam nhìn thấy Từ Thụy Khanh đưa tín vật đính ước cho khuê nữ nhà mình liền tranh thủ thời gian khẽ lặng lẽ meo meo mà núp vào.

Lại núp ở trong góc phá lệ đáng khinh mà nhìn trộm, một bên xem, một bên nhịn không được mà gật gật đầu.

Tốt tốt tốt, tình cảm giữa bọn nó cứ tiếp tục tốt như thế này, hết thảy đều hoàn hảo!

Thứ mà ông lo lắng nhất, đơn giản chính là sau khi Từ Thụy Khanh từng bước một mà thi đậu công danh, sẽ ghét bỏ khuê nữ ngốc nhà mình.

Nhưng theo tình hình hiện tại vừa thấy, quả nhiên vẫn là khuê nữ ngốc nhà ông mị lực lớn không phải sao, ngây ngây ngốc ngốc thế thôi, nhưng vẫn có thể khiến Từ Thụy Khanh để bụng. Vậy nếu như không ngốc mà nói, vậy còn không phải có thể bắt cả hoàng thân quốc thích về nhà luôn hay sao a!

Mộc lão tam tuyệt đối là cái người dự liệu như thần.

Nghĩ cái gì liền trúng cái đó.

Sau này, đại lão cũng sẽ dùng hiện thực mà nói cho ông biết, cho dù có ngây ngốc ngốc ngốc đi chăng nữa, thì cũng đã đủ để có thể nhẹ nhàng mà tóm gọn một tên hoàng thân quốc thích.. nhưng mà cho dù hắn ta có theo về đến nhà rồi, cô không thích, cũng sẽ trực tiếp mà ném ra ngoài.

Dừng chân ở phủ thành ước chừng nửa năm.

Sau khi thi đậu cử nhân, Từ Thụy Khanh lại tiếp tục thương lượng cùng Mộc lão tam, tính toán khởi hành đi kinh thành ngay trong ngày hôm nay luôn. Một bên là ở kinh thành an gia trước, một bên là để chờ đợi đến kỳ thi hội năm sau.

Có một vài cử tử thi tốt, cũng muốn đi thượng kinh chung với bọn họ.

Mà cũng trên đoạn đường thượng kinh này, bọn họ mới biết được, cái người mà cho tới nay bọn họ vẫn tương đối tôn sùng - Từ Thụy Khanh, vậy mà đã có một nương tử đúng chuẩn rồi, hơn nữa còn là một đứa ngốc nữa chứ.

Từ Thụy Khanh ở trong nhóm người bọn họ, học vấn phải nói là thuộc về phạm trù thượng thừa.

Có thể nói là không ai bằng.

Khi vẫn còn sống ở phủ thành, Tri phủ đại nhân đã từng tự mình tiếp kiến, hơn nữa tiếp đãi hắn so với khi đối đãi những thường nhân khác càng thêm thân cận. Này đã đủ để chứng minh việc Tri phủ đại nhân đã cảm thấy được, Từ Thụy Khanh nhất định có thể càng tiến lên vị trí cao hơn nữa.

Bọn họ đều cho rằng, chờ sau khi Từ Thụy Khanh tham gia thi hội xong, được nhóm quan lớn để mắt, nói không chừng sẽ trở thành rể hiền của một vị quan lớn nào đó. Đến lúc đó ở trong quan trường, lưng dựa đại thụ dễ hóng mát, một đường bình bộ thanh vân*.

(*) một bước lên trời

Mà mấy cái người cùng trường như bọn họ cũng có thể cùng nhau thơm lây.

Kết quả trăm triệu lại không nghĩ tới, hắn vậy mà đã có một vị nương tử chuẩn luôn rồi!

Hơn nữa còn là một người ngây ngây ngốc ngốc.

Đây không phải là tự chặt đứt tiền đồ hay sao?

* * *

Hôm nay phân thêm càng~~~

Ha ha ha ha ha, tự mang nhan văn tự Tiểu Hoa Hoa

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 94: Tể tướng, quản lại ngươi phu nhân của ngươi đi (35)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Tương đương với việc đến lúc đó khi bước chân vào chốn quan trường, không chỉ không có nhạc gia* nâng đỡ mà còn bị liên lụy kéo chân sau.

(*) nhà ngoại, nhà vợ đó.

Vì thế liền có người nhân lúc Phồn Tinh cùng Mộc lão tam không có mặt, thử hỏi khẽ Từ Thụy Khanh: "Từ huynh đối với tương lai sau này có mưu tính gì không?"

Từ Thụy Khanh chậm rãi chuyển động cháy mặt trên của con cá nướng, ngước mắt: "Hửm? Văn An huynh đây là có ý gì?"

"Bất mãn thay Từ huynh nha, Lý gia ta ở trong triều có một vị họ hàng xa, cho nên đối mấy việc trong triều đình cũng coi như là có chút nhận thức. Trong triều vẫn luôn truyền lưu một câu, đó chính là 'Trong triều có người dễ hành sự, không người một bước một khó đi'. Cho dù có học thức đầy bụng, học phú ngũ xa, nhưng nếu như không có người nâng đỡ, cũng sẽ rơi vào thế phải chịu chèn ép."

"A, cho nên ý tứ của Văn An huynh là?"

Lý Văn An thấy hắn chủ động đặt câu hỏi, vì thế lại càng thêm đè thấp thanh âm nói: "Từ huynh, chẳng lẽ ngươi thật lòng tính toán ở cùng một nhà với một cái đứa đần độn si kia cả đời luôn hay sao?"

Ý cười trên mặt Từ Thụy Khanh hơi nhạt xuống, môi mỏng mím nhẹ.

Tuy rằng nói tiểu nương tử nhà mình là đứa ngốc cũng không sai, nhưng có ngốc thì cũng chả đụng chạm gì đến bạc trong nhà ngươi hết, vậy dựa vào cái gì mà ngươi có quyền nói cô ngốc chứ?

Tể tướng đại nhân tương lai chính là bênh vực người mình đến tận xương tủy như vậy đấy, vừa nghe thấy người ta nói Phồn Tinh là một đứa ngốc, tức khắc liền rất không vui.

"Không nói đến việc Từ huynh lại còn học phú ngũ xa, nếu như ở cùng một đứa ngốc như thế này thì cũng hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi. Còn nữa, chờ đến sau này khi Từ huynh tiến vào triều làm quan, phu nhân chính nhất lại là một đứa ngốc không rành thế sự nữa chứ, này làm sao có thể chấp nhận được đây?

Không chiếm được sự duy trì của nhạc gia rồi thì thôi đi, ngược lại còn phải bị nhạc gia liên lụy đến mình, Từ huynh sau này có làm quan, chỉ sợ là một bước khó đi."

Lý Văn An nói cực kỳ nghiêm trọng.

Từ Thụy Khanh chỉ là bất động thanh sắc, theo hắn nói hỏi: "Vậy, Văn An huynh cảm thấy, Từ mỗ hẳn là như thế nào làm?"

Ngay cả lời tự xưng cũng thay đổi hẳn đi, trở nên thành lãnh đạm xa cách - ' Từ mỗ '.

Nhưng Lý Văn An nửa điểm cũng không cảm thấy được: "Kỳ thật, Từ huynh nếu còn thương tiếc nương tử về sau sẽ không có người chiếu cố, vậy liền cho nàng ta lấy thân phận thiếp thất mà dưỡng ở hậu viện là được rồi. Không cần thiết cứ nhất định phải đưa nàng lên chiếm vị trí phu nhân chính nhất đâu."

"Ta vừa rồi không phải đã nói qua với Từ huynh rồi hay sao, Lý gia ta chính là có một vị họ hàng xa đang làm quan trong triều hay sao? Vị kia chính là quan lớn trong triều, trong nhà cũng chỉ có một cô con gái duy nhất, ánh mắt rất cao, không phải 'nhân trung long phượng' liền không chịu gả. Ta thấy Từ huynh tuyệt đối là nhân trung long phượng, đến lúc đó ta sẽ vì Từ huynh nói tốt vài câu.."

Nói đến mức này, Từ Thụy Khanh xem như đẽ biết Lý Văn An này đang bàn tính cái chuyện gì.

Biết được mình cùng hắn đều là người có kiến thức, nhân phẩm cũng không có vấn đề, cho nên mới đem chủ ý đánh đến người hắn.

Nếu như Từ Thụy Khanh hắn có thể leo lên đến quan lớn, đến lúc đó, cái tên cùng trường này cũng có thể nước lên thuyền lên.

Nếu như hắn vẫn còn là cái tên Từ Thụy Khanh bất lực bệnh muốn chết ở trên giường kia, nói không chừng sẽ vì bò lên trên mà không chút do dự đáp ứng cái kiến nghị này.

Nhưng hiện giờ..

Bản thân hắn cũng không phải đang lâm vào tuyệt cảnh.

Từ Thụy Khanh tự nhận mình cũng không phải người cổ hủ gì, nhưng cho dù có bị buộc tới tuyệt cảnh rồi, vẫn có vài nguyên tắc hắn nhất định sẽ không đụng đến.

Thí dụ như, lấy oán trả ơn!

Hơn nữa tưởng tượng đến việc cho Phồn Tinh làm thiếp, dể mất cái nữ tử bề trên kia đè nặng chèn ép cô.

Tâm tính ghen ghét của nữ tử, vốn đã rất mãnh liệt, đến lúc đó sẽ khinh bỉ cô, vũ nhục cô, cười nhạo cô là một đứa ngốc.

Từ Thụy Khanh tưởng tượng đến cái này, liền mạc danh mà cảm thấy vô cùng sinh khí!

"Nếu như Văn An huynh nguyện ý đem mấy cái tâm tư tính kế này đặt trên việc học thì nói không chừng cái ghế Trạng Nguyên kia cũng là vật trong tay rồi." Từ Thụy Khanh ngày thường luôn ra vẻ quân tử ôn nhuận, khó được lúc nói ra mấy lời như vậy.

Sắc mặt Lý Văn An tức khắc liền xấu đi: "Từ huynh, huynh làm sao lại có thể nói như vậy đâu? Tại hạ cũng là vì suy nghĩ cho huynh mà thôi, hà tất gì phải nói đến khó nghe như thế!"

* * *

Phồn Tinh: Có kẻ dám đào chân tường của ta sao?

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 95: Tể tướng, quản lại ngươi phu nhân của ngươi đi (36)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Không biết vì cái gì, Lý Văn An đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Chính là cái loại cảm giác nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh xuống, lạnh đến mức làm cho người ta phải rùng mình.

Vì thế theo bản năng mà quay đầu lại.

Mắt đối mắt với một đôi hắc bạch phân minh to tròn.

Mắt hạnh mượt mà, thẳng như băng mà nhìn hắn chằm chằm.

Trong tay Phồn Tinh vẫn còn đang cầm một con cá, cô đi đến gần một chút rồi ngồi xổm xuống, sờ sờ một cục đá lớn.

Chầm chậm mà nói với Lý Văn An: "Nhìn nè, thấy con cá này không?

Giọng nói vừa rơi xuống, cục đá liền tùy tiện mà ném mạnh vào đầu con cá, sau đó chỉ còn thấy được đầu con cá bị đập đến nát bét -- --

" Nó chết rồi. "

Lý Văn An chỉ cảm thấy một cổ hàn ý dâng lên từ sau ót.

Nhìn cái đầu cá nát nhừ, mạc danh cảm thấy cái đứa ngốc này là đang..

Uy hiếp hắn, đúng không ta?

Người đọc sách kiêng kị nhất là cử chỉ thô tục, cái dạng bạo lực một tay đập nát đầu cá này, thật là đầy tay đều là mùi tanh cùng máu huyết.

Lý Văn An sắc mặt tức khắc không tốt:" Không so đo với phụ nữ và trẻ em, hừ! "

Nói xong, liền xoay người tránh đi.

" Ngươi có nhìn thấy, con cá kia không? "Lão đại nhìn về phía Từ Thụy Khanh.

Chỉ số thông minh của cô đúng là có tăng lên, nhưng chỉ là cái loại thông minh vịt. Ánh mắt của người kia lúc trước nhìn cô, cô rất không thích. Quả nhiên, hắn ta cũng không thích cô, còn muốn Tiểu Hoa Hoa cũng đi bắt nạt cô nữa chứ.

Nếu như Tiểu Hoa Hoa, hùa theo những người khác cùng nhau bắt nạt cô..

Hơn phân nửa là thói quen, ấn trên mặt đất, đánh một trận, là được rồi!

Từ Thụy Khanh đứng dậy, từng bước đi đến, giúp Phồn Tinh cuốn ống tay áo lên một chút.

Tiểu nương tử xuống nước mò cá, cả tay áo đều thấm đẫm nước rồi.

Lại giúp cô xoa xoa máu trên mặt, vừa rồi đập nát đầu cá, máu đều bắn lên mặt hết cả rồi.

" Ta thấy rồi. "Dục vọng cầu sinh của Tể tướng đại nhân tương lai luôn rất mạnh.

" Phải ngoan nha. "Phồn Tinh khẽ meo meo mà ném cá lên thảm cỏ, sau đó xoa xoa tay vào góc áo của Từ Thụy Khanh.

Gân xanh trên thái dương của Từ Thụy Khanh giật giật:" Ừm. "

Hắn bắt đầu có chút bội phục nhạc phụ đại nhân của mình rồi đấy.

Đến tột cùng là làm thế nào mà ông ấy có thể nuôi tiểu nương tử của hắn thành cái tính tình 'nói ngốc cũng không tính là ngốc' như hiện tại được hay vậy?

Nếu như bạn bảo cô ấy là đứa ngốc --

Vậy bạn đã từng thấy đứa ngốc nào có thể thuần thục mà dùng chiêu giết gà dọa khỉ như vậy chưa?

Bạn đã từng thấy đứa ngốc nào, có thể thuần thục mà làm mấy cái việc thiếu đạo đức như vậy bao giờ chưa?

Đem cái tay bẩn hề hề kia chùi lên quần áo của hắn, cho rằng hắn không nhìn thấy được hay sao hả?

Lý Văn An sau khi bị mất mặt liền cảm thấy lòng tự trọng của mình bị làm nhục.

Trong lòng cũng thầm hận Từ Thụy Khanh không biết điều.

Thật là đọc sách nhiều đến choáng váng luôn rồi!

Còn thật đúng là tự cho rằng mình học phú ngũ xa, liền có thể bình bộ thanh vân luôn rồi sao?

Cứ tiếp tục đồng hành như vậy là không có khả năng, vì thế sau khi dừng lại nghỉ chân tại một thành trấn, hắn ta liền lấy cớ trong nhà có việc, trực tiếp đường ai nấy đi cùng Từ Thụy Khanh và mấy cử tử khác kia.

Hắn ta một mình lên đường, tự nhiên lại càng nhanh hơn so với đi chung cùng đoàn người Từ Thụy Khanh kia.

Vì thế Lý Văn An đến kinh thành sớm hơn gần nửa tháng so với đám người Từ Thụy Khanh, sau khi dẫn đầu đến kinh thành, hắn ta liền đi đến những nơi mà mấy cử tử trong kinh thành hay lui tới.

Bởi vì trong lòng còn mang oán hận, vì thế liền cố ý vô tình mà lộ ra mấy chuyện có liên quan đến Từ Thụy Khanh --

" Tài cao giống như Văn An huynh này, chắc là cũng là nhân tài đứng đầu ở phủ Nam Châu đi? "Học lực của Lý Văn An, so với Từ Thụy Khanh mà nói, khẳng định là khác nhau một trời một vực. Nhưng có thể trúng cử vào nhóm người đọc sách, vốn chính là người trăm dặm mới tìm được một, tự nhiên cũng tính là không phải dạng yếu kém gì.

Lý Văn An một bên hưởng thụ loại khen tặng này, một bên khác lại giả mù sa mưa, xua xua tay mà nói:" Không không không, nếu nói đến cử tử đứng hàng đầu phủ Nam Châu mà nói, ta còn xa mới bằng được Từ huynh Từ Thụy Khanh. "

" Từ Thụy Khanh? "

" Đúng vậy, Từ huynh chính là người đứng đầu Nam Châu phủ ta. Ngay cả Tri phủ đại nhân, đều đối với hắn khen không dứt miệng. "Lý Văn An trong lúc vô ý toát ra một tia đố kỵ.

Cố tình những người khác còn như không có mắt, suy tư gì gì đó rồi nói:" Có thể qua mặt cả Văn An huynh, đảm đương cái danh ngạnh đứng đầu phủ Nam Châu, vậy tài học nhất định thập phần xuất chúng! Nếu có cơ hội, thật sự rất muốn gặp vị Từ Thụy Khanh này một lần a. "

Lý Văn An:"..."

Sao lại thế này? Có biết nói chuyện hay không thế hả?

* * *

Lão đại: Thấy con cá kia không? Nó không chịu đầu phiếu, cho nên..

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 96: Tể tướng, quản lại ngươi phu nhân của ngươi đi (37)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Tuy rằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng Lý Văn An vẫn thở dài mà nói: "Tài học của Từ huynh tuy cao thật đấy, nhưng chuyện duy nhất làm người khác cảm thấy tiếc hận chính là nương tử tương lai của y lại là một đứa ngốc.."

"Ah, đứa ngốc?" Tức khắc mọi người liền hứng thú lên.

Phải biết rằng, cử tử thường được người tôn sùng là ngài cử nhân. Nếu là người không có nhiều dã tâm trong việc triều chính, sau khi trúng cử cũng sẽ cưới một nữ nhân trong thành, cuộc sống thoải mái dễ chịu cũng là việc dễ như trở bàn tay.

Làm gì có ai lại.. Đi cưới một đứa ngốc chứ?

"Cũng đều là bởi vì trong nhà Từ huynh thật sự quá mức bần hàn, lúc trước vì khảo tú tài, bất đắc dĩ mới phải đính hôn với một đứa ngốc. Trước mắt cho dù có trúng cử đi chăng nữa, cũng không có khả năng lật lọng.."

Lời này nói tuy rằng là sự thật, nhưng trải qua một phen miêu tả như vậy, hình tượng Từ Thụy Khanh ở trong lòng mọi người liền vô cùng vi diệu.

Hắn thật đúng là vì bảo mệnh, vì khoa khảo, mới cùng Phồn Tinh đính hôn.

Nhưng sau khi nghe thấy Lý Văn An miêu tả như vậy..

Trong lòng mọi người đối Từ Thụy Khanh, đều có chút khinh thường.

Hơn nữa một đám người này đều đang nóng lòng chờ Từ Thụy Khanh nhập kinh, để nhìn một chút cái tên cưới một đứa ngốc - Từ Thụy Khanh này, đến tột cùng là có cái bộ dáng thế nào.

Nếu thật sự là một tên học thức cực cao, vậy về sau có vứt bỏ cái người vợ Tào Khang kia hay không đây?

Trong sương phòng.

Thiếu nữ mặc một thân áo váy màu khói mỉm cười xinh đẹp nói: "Đại ca ca, anh nói xem đứa ngốc đến cùng sẽ có bộ dáng thế nào đây ha? Em lớn như vậy rồi cũng chưa từng gặp qua đứa ngốc nào đâu!"

"Phồn Nhi, giáo dưỡng của công phủ Tần Quốc chính là để cho ngươi tùy ý giễu cợt người khác như vậy sao?" Nam tử trẻ tuổi mắt lạnh mà nhìn muội tử nhà mình.

Muội tử của y khi còn nhỏ rõ ràng là lương thiện đáng yêu cực kỳ, từ sau khi bị mất tích lại được tìm trở về, cũng không biết có phải vì mấy năm kia ăn khổ cái gì đó hay không mà tính tình cả người đều hỏng hết cả rồi.

"Đại ca ca, Phồn Nhi cũng không phải cố ý. Phồn Nhi không phải chỉ là tò mò một chút mà thôi sao, còn có cái tên cử tử vì công danh lợi lộc mà không tiếc mượn một đứa ngốc để lên thượng vị cử tử kia. Cái loại nam nhân nhân phẩm bại hoại như vậy mà cũng có thể trúng cử nữa chứ." Tần Phồn Nhi làm nũng, còn thay mình biện giải hai câu.

Kết quả lại bị đại công tử phủ Tần Quốc công không chút do dự đẩy trở về: "Có phải ma ma giáo dưỡng chưa từng dạy ngươi cái gì là 'tai nghe là hư, mắt thấy là thật' đúng không? Ngươi chưa từng chính mắt gặp qua cái tên cử tử kia, làm sao biết được cái người vừa rồi nói chính là sự thật?"

"Đại ca ca, em.."

"Ta thấy, vẫn là nên bảo mẫu thân thỉnh thêm cho ngươi vài vị ma ma càng thêm nghiêm khắc trong cung thì hơn. Mỗi lời nói cử chỉ, nhất cử nhất động, đều là mặt mũi của phủ Tần Quốc công, không thể khinh thường được."

"Em.."

Tần Phồn Nhi làm sao có thể nghĩ được, mình xem náo nhiệt thì thôi đi, vậy mà lại còn tự kéo chính mình xuống nước nữa chứ!

Chờ sau khi đại công tử rời khỏi, cô ta dậm dậm gót chân đi lên.

Trong lòng lại càng hận cái tên cử tử gọi là Từ Thụy Khanh kia, còn có cái con nương tử ngốc kia của hắn ta nữa chứ.

Hai tên hạ tiện, vậy mà lại dám vô duyên vô cớ hại cô ta bị đại ca ca giận chó đánh mèo.

Phồn Tinh: ?

Meo meo meo?

Lão đại hoàn toàn không biết, chính mình còn ở trên đường đến kinh thành mà cũng có thể mạc danh kéo thêm một đợt cừu hận mới--

Cô hiện tại đang thật chán ghét Tiểu Hoa Hoa nha!

Hắn cứ một phải hai phải dạy cô viết bút lông.

Cứ tóm được cơ hội nào, liền dạy cô viết chữ ngay lúc đó.

Có lẽ là bởi vì đại não còn chưa đủ phát triển nên ngón tay Phồn Tinh rất không linh hoạt, mỗi lần cầm bút, luôn là một nắm tay nắm chặt vào cán bút.

"Phồn Tinh, tư thế cầm bút của ngươi lại không đúng rồi."

Trong khách điếm, Từ Thụy Khanh vờn quanh phía sau giữ tay Phồn Tinh, ở bên ăn nói nhỏ nhẹ bên tai.

Cái gọi là hồng tụ thêm hương, cũng không khác thế là bao.

Hắn quả nhiên là người đọc sách thông minh đến cực điểm mà, cho dù tiểu nương tử hồn nhiên không hiểu chuyện nam nữ, hắn cũng có thể chậm rãi mà hướng dẫn cô.

Dạy cô viết chữ, khiến cô học được cách viết tên hắn.

Đến lúc đó, tên cô cùng tên hắn song song viết cùng một chỗ--

Ngẫm lại, liền cảm thấy thật là một loại cảnh tượng mỹ diệu mà.

* * *

Ha ha ha ha, ta quả thực là bị thẳng nam sắt thép đại công tử này làm cho cười chết mất thôi.

[HIDE-THANKS]
Chiến Thần đại nhân cũng rất thẳng nha, nhưng mà gặp gỡ thẳng nữ sắt thép như Lão đại, chỉ có thể bắt đầu muộn tao mà thôi~~~

Thế giới này không ngược, kết cục sẽ ngọt ngọt ngọt, yên tâm mà húp đi.

(tấu chương xong)
[/HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 97: Tể tướng, quản lại ngươi phu nhân của ngươi đi (38)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Nhưng mà Từ Thụy Khanh đã đánh giá quá cao tính kiên nhẫn của Lão đại.

Lão đại đã bị dạy đi dạy lại không dưới mười lần về tư thế cầm bút không đúng. Nhưng mà cô cũng chỉ biết nắm tay thành nắm đấm mà cầm bút thôi, mấy cái tư thế khác, phản ứng của cô không theo kịp.

Nhắc nhở một lần rồi lại một lần, hô hấp ấm áp của Từ Thụy Khanh cứ phả vào sau tai cô.

Làm cho Lão đại lại càng thêm bực bội.

Hung hăng mà ném mạnh bút lông lên mặt bàn: "Không luyện, phiền!"

Bút lông, tan thành ba mảnh.

Còn bắn hết cả mực lên thành vệt đen lên trên mặt Từ Thụy Khanh.

Ai bảo hắn so với Phồn Tinh cao hơn nhiều như vậy cơ chứ, phần mặt lộ ra bên ngoài, tất cả đều bắn đầy những mực là mực.

Từ Thụy Khanh: "..."

Quả nhiên, hắn không nên cầu quá nhiều.

*

Bên trong phủ Tướng quân.

Lại là một phen đập đồ phá đạc mưa rền gió dữ, hạ nhân trong viện đều sợ tới mức giống như con chim cút hết rồi vậy, hoàn toàn không dám phát ra bất luận một tiếng vang nào.

Tính tình của đại tiểu thư này, thật là càng ngày càng táo bạo mà.

Nhưng biểu hiện của cô ả trước mặt ngoại nhân lại cực kỳ hoàn hảo, thật không biết là làm thế nào mới có thể luện ra trong ngoài không đồng nhất một cách xuất sắc như vậy được nữa.

"Chết! Đều chết hết đi cho ta!"

Giản Hân Hân lại ném thêm một món đồ cổ quý giá khác xuống mặt đất, lửa giận chất đầy trong lồng ngực vô luận như thế nào cũng không thể bình ổn lại được.

Đây là tin tức lần đầu tiên từ khi cô ả trọng sinh tới nay nghe được có liên quan đến Từ Thụy Khanh.

Làm sao mà có thể không khiến ả phát cuồng được đây cơ chứ?

Ả vĩnh viễn đều không thể nào quên, cái tên chó săn này, đã làm thế nào để có thể giúp Thiệu Huyền Viễn diệt trừ tướng quân phủ.

Sau khi trọng sinh, trước hết phải kể đến việc diệt trừ Tần Phồn Nhi, sau đó là tìm cơ hội tráo đổi một cái hàng giả vào phủ Tần Quốc công, đó đều là những kiệt tác đáng kiêu ngạo của ả ta.

Hiện tại ả lại lập tức phải đối đầu với tên tể tướng Từ Thụy Khanh kia, không một ai có thể hiểu được trong lòng ả ta bây giờ đang nổi lên một phen 'gió nổi mây phun' như thế nào!

Chó săn!

Cái tên chó săn Thiệu Huyền Viễn!

Ả ta thật muốn nhìn một phen, lúc này đây, khi Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn đã bị ả chộp trong lòng bàn tay, Từ Thụy Khanh còn có thể xuất đầu như thế nào!

Nhưng cô ả Giản Hân Hân này lại xem nhẹ một sự kiện --

Ả một bên tình nguyện cho rằng, đời trước Từ Thụy Khanh sở dĩ có thể trở thành một tể tướng đại nhân trẻ tuổi tiếng tăm lững lẫy nhất trong lịch sử là bởi vì hắn ta có vận khí tốt, ngay trước khi Thiệu Huyền Viễn còn chưa đủ lớn mạnh đã đầu nhập vào dưới cánh chim của Thiệu Huyền Viễn. Chờ đến sau khi Thiệu Huyền Viễn đăng cơ, gà chó lên trời, hắn mới được trọng dụng như thế.

Mà trên thực tế..

Ả ta lại trực tiếp bỏ qua quan hệ nhân quả trong chuyện này.

Không chỉ bởi vì Thiệu Huyền Viễn đăng cơ, nên Từ Thụy Khanh mới có thể có được đại vận.

Mà là bởi vì có Từ Thụy Khanh ngày đêm phụ tá, Thiệu Huyền Viễn mới có thể từ một tên không được sủng ái, dưới tình thế 'tứ phía giáp công' mà lại trở thành người thắng cuộc cuối cùng.

Từ Thụy Khanh cưới một đứa ngốc sao?

Sau khi Giản Hân Hân bình tĩnh lại, liều mạng cố sức mà nhớ lại mấy chuyện đời trước có liên quan tới Từ Thụy Khanh --

Kiếp trước, Từ Thụy Khanh cưới ai?

Kiếp trước ả ta tiến cung quá sớm, lại lấy đầy bụng tâm tư của mình tất cả đều đặt ở trên người Thiệu Huyền Viễn, đã thế còn phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Tần Phồn Nhi nữa, căn bản cũng không có dư thừa tâm tư để đặt trên người những người khác.

Cho dù Từ Thụy Khanh có là tể tướng đại nhân trẻ tuổi nhất đi chăng nữa, ả ta cũng không rảng mà chú ý.

Cho nên đối với những chuyện đời trước có liên quan đến Từ Thụy Khanh, ả thật đúng là nhớ không nhiều.

Ả ta cần phải ngẫm lại chuyện này thật kỹ xem, chờ tới sau khi Từ Thụy Khanh vào kinh thành, phải nghĩ ra được cách làm thể nào mới có thể cắt đứt mọi con đường của Từ Thụy Khanh--

Ả muốn làm cho hắn, muốn chết không được, mà muốn sống cũng không có cửa!

*

Từ Thụy Khanh ấn nhẹ giữa hai đầu lông mày, không biết vì cái gì mà càng là tới gần kinh thành, hắn lại càng là một loại cảm giác thấp thỏm bất an.

Chính là cái loại dự cảm nói không rõ được.

Không hiểu sao từ nhỏ hắn đã có dự cảm, nếu vẫn cứ tiếp tục sống ở Từ gia, vậy thì cả đời này hắn cũng chỉ có thể 'may áo cưới' cho người khác thôi, cứ tầm thường vô vị, buồn bực hết một đời.

Mà hiện tại, hắn lại có loại dự cảm, cứ cảm thấy ở kinh thành sẽ có một vài sự tình không tốt đẹp gì, đang chờ hắn..

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.

Trừ bỏ đi đến kinh thành đối đầu trực diện, còn có thể như thế nào được nữa đây cơ chứ?

Cùng mấy cử tử khác đi đi dừng dừng suốt dọc đường, rốt cuộc cũng tới kinh thành trước kỳ thi hội hai tháng--

* * *

Hôm nay phân thêm càng~~~

Cảm ơn duyệt thư tiểu nương tử, tự trách mình, "King", một hộp sờ không được đầu óc, A. Cây đậu, khâu đình đình, dưới ánh mặt trời, thanh tiêu, di yên, hồi tương, tâm bảo, trong lòng ngực ôm tranh gia trong miệng uống nhưng lãnh, thư hữu 119***134, lạnh sanh hơi lạnh; đánh thưởng~~~

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 98: Tể tướng, quản lại ngươi phu nhân của ngươi đi (39)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Mấy cử nhân khác bản tính cũng được tính là không tồi, cho nên cũng không giống như Lý Văn An, ghét bỏ Phồn Tinh.

Đi cùng nhau hết một đoạn đường, bọn họ lại còn mạc danh có loại cảm giác giống như có chỗ nào đó không đúng nữa cơ?

Như thế nào lại cảm giác giống như, còn có chút hâm mộ Từ Thụy Khanh vậy ta?

Tuy rằng nương tử của hắn là một đứa ngốc, nhưng bù lại cô ấy lại có vận khí rất tốt nha!

Dọc theo đường này, bảy lần nhặt được bạc, hai lần là vàng, thuận tay đào liền đào được hơn bốn năm lần là nhân sâm dại. Chỉ cần nhặt được mấy cái thứ linh tinh này thôi, cũng đã có thể đủ sức mà sống ở kinh thành được một đoạn thời gian rất dài rồi.

Tuy rằng cô chỉ là một đứa ngốc, chính là cô còn có thể cho người ta cảm giác an toàn nữa a!

Trên đường, bọn họ còn gặp phải bọn cướp hơn hai lần, vậy mà nương tử của Từ huynh lại chỉ kéo tay giấu huynh ấy ở sau người, nhảy xuống xe, đối với đám cướp kia chính là nắm đấm rơi như mưa, đánh đến nhân gia kêu cha gọi mẹ --

Cái trường hợp kia, chậc, chỉ có thể gói gọn trong hai từ 'lợi hại'!

Sau khi đánh cho bọn chúng một trận xong, trở lại trên xe, còn sờ sờ đầu của Từ huynh, an ủi: "Ngoan nha, không phải sợ."

Mấy cử nhân khác chỉ còn cảm thấy: .

Mạc danh có chút xíu hâm mộ a.

Vậy mà lại còn hy vọng, sau này khi phải chịu kinh hách thì mình cũng có một Lão đại như thế, sẽ đến bên cạnh an ủi chính mình.

Đây quả thực --

Có độc đi?

Đoàn người sau khi tới kinh thành, Mộc lão tam lại ngựa quen đường cũ mà đến tìm mẹ mìn để hỗ trợ thuê một cái viện tử lớn, cứ dàn xếp mọi thứ xong rồi tính tiếp.

Trong tay có bạc, chính là cứ thích tùy hứng như vậy đấy, hoàn toàn không cần keo kiệt bủn xỉn làm gì.

Còn có, nếu bạn hỏi bạc từ chỗ nào tới ấy hả, khuê nữ nhặt, sao nào?

Chờ sau khi dặt chân tới kinh thành, Từ Thụy Khanh liền mơ hồ biết được, dự cảm xấu lúc trước của mình là cái gì.

Thời điểm đi giao lưu cùng mấy cử tử trong kinh thành, cứ mỗi khi hắn nói tên mình ra, liền rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của những người khác lúc nhìn mình trở nên cực kỳ vi diệu..

Sau khi hỏi bóng hỏi gió mấy người, Từ Thụy Khanh mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí còn có người tiện như không, hề hề mà tiến đến trước mặt hắn, cố tình hỏi: "Nghe nói nương tử chính thất của Từ huynh là một đứa ngốc, không biết là thật hay giả đây ha?"

Từ Thụy Khanh chỉ lạnh mặt mà nhìn người nọ.

Trong lồng ngực bốc lên một cỗ kích động phẫn nộ, ánh mắt nhìn người nọ tựa như đang nhìn một người chết.

Động thủ?

Hắn tự nhiên sẽ không động thủ.

Sau này hắn còn muốn xuất đầu, đôi bàn tay này chỉ có thể để viết cẩm tú văn chương. Nếu dùng nó để đánh cái loại người này mới thật sự là sai lầm, mới là thật sự là mất nhiều hơn được.

Trước cứ ghim hắn lại cái đã, nhớ thật rõ rành rành mạch.

Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ làm cho những người này biết, cái gì gọi là mang thù!

"Vậy không biết các hạ đã từng nghe nói, nhạc gia nhà Từ mỗ cũng có vài phần tiền tài, nếu như muốn mướn một người đến đánh gãy chân gãy tay người nào đó mà nói, là chuyện dễ như trở bàn tay hay chưa?"

"Ngươi.. Từ Thụy Khanh, ngươi dám!"

Từ Thụy Khanh chỉ là hơi hơi nâng mắt, hỏi ngược lại, "Ta dám cái gì cơ?"

"Ngươi có tin ta báo quan đến bắt ngươi hay không hả!"

"Từ mỗ đã làm cái gì sao?" Từ Thụy Khanh cười khẩy một tiếng, "Ngươi cứ báo quan đi, sau đó thì sao nào, quan phủ sao có thể chỉ bằng mấy lời ngươi nói đơn phương của ngươi mà bắt ta được chứ?"

Chỗ đáng giá duy nhất mà Từ gia cho Từ Thụy Khanh chính là, cho hắn hiểu biết khá là tường tận về hiện thực trên đời này, khiến cho hắn trở nên khác biệt hơn so với những sĩ tử khác. Đầu óc linh hoạt kết hợp với sự từng trải đã in sâu vào trong xương cốt khiến hắn trở nên không còn thanh cao chẳng hiểu thế sự như bọn họ.

Giống như cái tên cử tử cổ hủ trong đầu bị úng nước này, còn muốn tranh luận với Từ Thụy Khanh á, căn bản không phải là đối thủ!

Không chỉ không khiến cho Từ Thụy Khanh có chút tức giận nào, ngược lại còn khiến cho mình túc điên lên.

Sau khi chứng kiến thái độ vi diệu của các cử tử trong kin thành đối với hắn, Từ Thụy Khanh sau đó bèn dứt khoát ở nhà dụng tâm ôn thư luôn, không thèm đi tham gia mấy cái gọi là cử tử tụ hội nữa.

Còn có, cái việc giận chó đánh mèo với Phồn Tinh á?

Vì sao lại phải giận chó đánh mèo Phồn Tinh chứ?

Khua môi múa mép ở sau lưng, là cái tên ngụy quân tử Lý Văn An kia.

Chọn Phồn Tinh làm nương tử, là hắn - Từ Thụy Khanh tự mình làm.

Mắt chó nhìn người thấp, sau lưng không xem trọng Từ Thụy Khanh hắn là mấy tên cử tử 'mắt cao hơn đầu' trong kinh thành cơ mà.

Vì sao phải đẩy hết sự nhục nhã của mình lên người Phồn Tinh đây?

Cô vô tội biết chừng nào a?

* * *

Thế giới dần dần biến thành hồng phấn..

Tiểu Hoa Hoa không chịu thừa nhận chính mình thật thơm đâu, hắn chỉ là cảm thấy, dù sao chính là do mình tự muốn đi cưới Phồn Tinh, vậy đối với cô tốt hơn một chút, thì đã sao nào?

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 99: Tể tướng, quản lại ngươi phu nhân của ngươi đi (40)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Đây cũng coi như là một điểm tốt ở Chiến Thần đại nhân, vô luận bản thân bị rơi xuống nghịch cảnh gì, chỉ cần cho hắn một chút ánh sáng, hắn liền có thể ngược gió phiên bàn. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không đem bất cứ nguyên do không thuận lợi nào của mình đẩy lên người người khác.

Thứ duy nhất hắn cảm thấy bất mãn ở Phồn Tinh chính là --

Từ sau khi tới kinh thành, toàn bộ tâm nhãn của cô, đều đặt hết lên đồ ăn rồi!

Sáng sớm đi Nguyên Đức Lâu ăn bánh bao, giữa trưa lại ăn vịt nướng ở Tụ Tuyền Trang, chạng vạng lại muốn đến một hàng ở cửa thành phía Đông bên cạnh ăn canh thịt dê, buổi tối còn muốn đi chợ đêm ăn hoành thánh..

Từ sớm đến tối, hắn cơ hồ đều không nhìn thấy cả cái bóng của cô luôn rồi.

Cái loại cảm giác này thật giống như, rõ ràng lúc trước đầy bụng tâm tư đều đặt trên người hắn, kết quả hiện tại lại vô duyên vô cớ toát ra một đống tiểu yêu tinh chạy tới tranh sủng với hắn!

Nhưng mà hắn lại không thể kéo lê cái bản mặt mình đi tới, tỏ vẻ ra bản thân đang rất không vui.

Chẳng lẽ còn muốn hắn trực tiếp đi đến nói với Phồn Tinh, 'ngươi phải bồi ta nhiều nhiều hơn nữa' hay sao?

Không, cái loại việc mất mặt như vậy, hắn không làm được!

Kết quả của nội tâm muội tao chính là, chỉ có thể một mình một người tự giận dỗi, còn cái con người gây ra cái tội nghiệt này thì một chút đều không có nhìn ra hắn không vui, sau đó có ý tứ muốn tới an ủi hắn tí nào.

Từ Thụy Khanh túc giận đến mức..

Buồn bực đến mức thiếu chút nữa là hộc máu luôn rồi!

【 Tiểu thư Phồn Tinh thân yêu ngày càng thông minh đáng yêu hơn trước kia ơi, xin hỏi ngài chẳng lẽ không nhìn thấy, Chiến Thần đại nhân của ta gần đây tựa hồ, có một tí xíu xìu xiu không vui hay sao? 】

Phồn Tinh vừa ăn xong một con vịt nướng nhỏ ở Tụ Tuyền Trang, giống như một bé thục nữ xoa xoa miệng: "Có nha."

【 ngươi gần đây, có phải chỉ toàn lo chuyện ăn uống, quá xem nhẹ Chiến Thần đại nhân của ta rồi hay không? 】

Sưu Thần Hào thật lòng cảm thấy chính mình thật sự là quá khó khăn, một bên thì nó rất không hy vọng Phồn Tinh quá thân cận Chiến Thần đại nhân, hướng toàn bộ thế giới này trong tương lai trở thành màu hồng phấn. Nhưng mặt khác, lại thường xuyên đau lòng cho Chiến Thần đại nhân, chi một mực hy vọng chủ nhân có thể vui vui vẻ vẻ.

Tốt nhất là một chút xíu xiu không vui cũng không có!

"À." Phồn Tinh ăn xong vịt nướng, sau đó lại lấy ra một khối điểm tâm ra gặm gặm, hàm hàm hồ hồ nói: "Ta, cố ý nha.."

【 cái gì? Ngươi cố ý? 】 Sưu Thần Hào lúc ấy chỉ còn thấy tức muốn nổ tung.

Vì cái gì?

Vậy mà cô lại dám cố tình vắng vẻ Chiến Thần đại nhân của ta ư, đây quả thực là không thể tha thứ!

"Hắn giống như, muốn thích ta a.." Phồn Tinh cảm thấy điểm tâm đáng lẽ sẽ ngọt ngọt nị nị hình như cũng không ngọt đến như vậy.

Không thể thích người khác, sẽ chết.

Cho nên không thể thích Từ Thụy Khanh, sẽ chết.

Hắn càng ngày càng giống Tiểu Hoa Hoa Thích Hà ở trước thế giới, bắt đầu vì cô mà làm rất nhiều việc.

Sẽ giúp cô giặt quần áo, giúp cô nấu cơm, giúp cô nấu nước tắm rửa. Sẽ luôn thường thường nhìn cô cười ngây ngô, sau đó còn trộm trốn đi, thẹn thùng..

Nghĩ đến đây, Phồn Tinh liền cảm thấy trái tim lại có xu thế ẩn ẩn đau.

Cho nên, không thể thích.

Thích, sẽ rất đau.

Tuy rằng cảm tình đối với Thích Hà đã hoàn toàn bị phong ấn lại rồi, nhưng cái loại cảm giác đau tận thần hồn khiến cho Phồn Tinh vừa nhớ tới, liền nhịn không được mà run run một chút.

Rất đau a!

Cô sợ đau!

Đáng sợ đáng sợ!

Phồn Tinh không muốn bị đau, cho nên cũng không muốn đi thích Tiểu Hoa Hoa, cũng không hy vọng Tiểu Hoa Hoa sẽ thích cô.

"Ngươi đã nói, chỉ cần hắn sống thật tốt, không biến hư, là được rồi."

Cho nên cái này rất đơn giản, chỉ cần bảo vệ tốt Tiểu Hoa Hoa, khiến hắn trở nên thật lợi hại.

Không ai có thể lại tiếp tục bắt nạt hắn, hắn liền sẽ không thay đổi trở nên hư hỏng nữa!

Chờ đến sau khi hắn thật lợi hại rồi, cô liền đi.

Như vậy, hắn sẽ không thích cô, cô cũng sẽ không thích Tiểu Hoa Hoa luôn.

【 đây là thứ ngươi nghĩ ra được đấy hả? 】 Sưu Thần Hào sau khi nghe Phồn Tinh phân tích xong, nhịn không được mà đánh ra liên tiếp mấy dấu chấm hỏi.

Nó đều sợ đến ngây người rồi a!

Cái loại mạch não này cũng nghĩ được ấy hả! Thực trâu bò nha!

Sưu Thần Hào thậm chí còn hoài nghi, cô có phải đã đem tất cả chỉ số thông minh của mình, tất cả đều đổ hết vào mấy suy nghĩ đường ngang ngõ tắt này rồi hay không.

* * *

Ta, Thúy Hoa, siêu ngọt, yêu ta đi!

[HIDE-THANKS]
(tấu chương xong)
[/HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back