Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Mèo Của Nhân Vật Phản Diện - Tây Sơn Ngư

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi lacvuphongca, 27 Tháng sáu 2023.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 103: Đại lưu manh Phó Kiêu

    (ღˇᴗˇ) 。o

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông điện thoại di động đinh đinh vang lên.

    Là của Phó Kiêu.

    Tô Trạch Ninh nhìn thần sắc Nhiếp Trường Mạch không thích hợp lắm, ấn tắt điện thoại.

    Cậu vừa mới cúp điện thoại, điện thoại di động của Nhiếp Trường Mạch liền vang lên.

    Màn hình điện thoại di động của Nhiếp Trường Mạch có tên người gọi là anh trai.

    Tô Trạch Ninh hít một ngụm khí lạnh. Thực sự có việc để làm mà!

    Cậu cho rằng Mạch Mạch sẽ cúp điện thoại, ai ngờ cậu ấy nhận điện thoại một cách hờ hững.

    Nhiếp Trường Viễn đầu dây bên kia, cái gì cũng không biết đại nạn sắp tới, thanh âm mang theo ý cười: "Mạch Mạch, em ở đâu? Anh cùng A Kiêu đi đón em."

    Nhiếp Trường Mạch siết chặt điện thoại di động: "Em đang ở trung tâm thương mại Trác Việt."

    Hai đầu điện thoại lập tức rơi vào trầm mặc lúng túng.

    Nhiếp Trường Viễn dừng một chút, trầm mặc một lát, liều mạng giãy dụa nhận mệnh, thăm dò hỏi: "Hai em mua sắm vui không?"

    Nhiếp Trường Mạch ha hả cười một tiếng: "Em có cái gì không vui, dù sao người từ chức cũng không phải là em."

    Nhiếp Trường Viễn: .

    Anh ngay lập tức nói: "Em chờ ở đó, anh đến ngay."

    Mười phút sau.

    Nhiếp Trường Viễn thở hổn hển lo lắng giải thích: "Mạch Mạch, em nghe anh nói, từ chức là kết quả anh đã suy nghĩ kỹ lưỡng, không thương lượng với em là anh không đúng, nhưng đây đều là anhcam tâm tình nguyện."

    Nhiếp Trường Mạch: "Ừhm."

    Nhiếp Trường Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Em hiểu được là tốt rồi, Mạch Mạch, anh sợ em sẽ tức giận."

    Dưới chân họ, hai con mèo đen đã an toàn đang đuổi theo chơi đùa cùng nhau.

    Tô Trạch Ninh hồ nghi nhìn Mạch Mạch, Mạch Mạch vừa rồi thoạt nhìn cũng không giống bộ dáng bình tĩnh như vậy.

    Đôi mắt Nhiếp Trường Mạch rũ xuống, cũng không nhìn Nhiếp Trường Viễn, một tay ôm Tri Tri lên thản nhiên: "Em có cái gì để tức giận."

    Nhiếp Trường Viễn không hề cảm thấy, ánh mắt dường như có an ủi: "Tiểu Mạch, em trưởng thành rồi."

    Nhiếp Trường Mạch sờ sờ con mèo đen trong ngực, mặt không chút thay đổi gật đầu: "Ừm đúng vậy, dù sao em cũng là người muốn một mình đi nước ngoài chữa bệnh, dù sao cũng phải lớn lên một chút."

    Nhiếp Trường Viễn: !

    Tô Trạch Ninh: Quả nhiên.

    Nhiếp Trường Viễn lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Mạch Mạch, em đừng như vậy, một mình em ra nước ngoài, anh về công ty không được."

    Nhiếp Trường Mạch nhếch khóe môi cười cười: "Em thì sao? Em lại không giấu diếm anh. Huống chi anh không trở về công ty cũng không liên quan gì đến em."

    Tô Trạch Ninh vừa định nói gì.

    Phó Kiêu lại một tay giữ chặt cậu, hướng hai người nói: "Chuyện của các người, tự mình thương lượng."

    Nói xong anh liền lôi kéo Tô Trạch Ninh rời đi.


    * * *

    Tô Trạch Ninh vừa quay đầu lại, liền bị Phó Kiêu kéo đi, kéo ra xa mấy trăm mét, Tô Trạch Ninh mới tránh thoát tay Phó Kiêu hỏi: "Phó Kiêu, anh làm gì vậy?"

    Phó Kiêu búng đầu cậu nói: "Em yên tâm, hai anh em bọn họ nhiều năm vẫn như vậy, để cho bọn họ tự mình nói chuyện một chút có thể sẽ có hiệu quả hơn. Chuyện của mình cũng không quản được, còn quan tâm đến chuyện của người khác, em có biết thức ăn cho mèo anh mua cũng sắp hết rồi?"

    Tô Trạch Ninh: !

    Tô Trạch Ninh rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc phải kiếm tiền nuôi gia đình cùng với việc khiếp sợ đàn mèo kia ăn quá mức có thể ăn được thật lâu không lấy lại tinh thần.

    Trời ơi! Cứ thế này sớm hay muộn cậu sẽ bị tụi nó ăn nghèo.

    Cậu giữ chặt cánh tay Phó Kiêu tràn ngập kinh hoảng.

    Phó Kiêu thấy cậu như vậy, ý cười trong mắt chợt lóe lên nói: "Lừa em đó".

    Tô Trạch Ninh như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lo lắng: "Anh hai Trường Mạch gạt Mạch Mạch từ chức, Mạch Mạch nhất định sẽ rất tức giận."

    Phó Kiêu đem mái tóc lộn xộn của thiếu niên nhẹ nhàng sửa sang lại một chút, lật cổ áo cậu lại, nhìn thiếu niên đang lo lắng hơn ai hết này: "Về lâu dài hắn sẽ không yên tâm Mạch Mạch một mình ở nước ngoài, cho dù hiện tại không từ chức, về sau cũng sẽ từ chức, hiện tại cuối năm, vừa vặn cử hành đại hội cổ đông, tổng giám đốc vốn sẽ bổ nhiệm lại, thừa dịp cơ hội này đối với tất cả mọi người là tốt nhất."

    Đại hội đồng cổ đông? Có vẻ như đại hội đồng cổ đông của Tinh Thần cũng sẽ được tổ chức. Nếu giống như lời Phó Kiêu nói, hiện tại quả thật là một thời cơ tốt.

    Thế nhưng, ánh mắt Tô Trạch Ninh hơi xúc động, ngón tay nhịn không được nắm chặt cánh tay Phó Kiêu: "Trác Việt là giấc mộng lâu dài của anh hai Trường Mạch, anh ấy đã trả giá cho Trác Việt nhiều năm như vậy, lại cứ như vậy rời đi, bao nhiêu năm vất vả đều uổng phí."

    Cậu cấp bách nói với Phó Kiêu, giống như là cầu chứng cái gì đó vậy: "Anh Trường Mạch là muốn tốt cho Mạch Mạch, nhưng anh ấy có nghĩ tới có lẽ Mạch Mạch cũng không muốn anh ấy làm như vậy. Có lẽ so với có anh hai làm bạn bên người, Mạch Mạch càng không muốn câu nệ anh hai, để cho anh ấy có thể truy đuổi thứ mình muốn?"

    Phó Kiêu nghe xong những lời này, ý cười hơi thu liễm, nhìn ánh mắt Tiểu Ninh nắm chặt tay mình cùng với thấp thỏm. Phó Kiêu nhớ tới Tiểu Ninh lần đầu tiên gặp Mạch Mạch, giống như có thể hiểu được tâm tình Mạch Mạch, giống như đồng cảm.

    Nghĩ đến một khả năng, đồng tử Phó Kiêu co rụt lại, vươn tay, nắm tay Tiểu Ninh trên, sau đó mạnh mẽ đem ngón tay của mình đan vào, hai người mười ngón tay đan vào nhau, không hề có khe hở, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của nhau, anh trịnh trọng nói: "Tiểu Ninh, vậy em có biết Trường Viễn muốn cái gì? Em làm sao biết trong lòng hắn Tiểu Mạch không quan trọng hơn Trác Việt? Tiểu Mạch cảm thấy mình là gánh nặng của Trường Viễn, nhưng anh lại không thấy như vậy. Trước kia lúc đọc sách, vô luận có vất vả hơn nữa, một khi nói đến Tiểu Mạch, trên mặt Trường Viễn vĩnh viễn là tươi cười, anh rất hâm mộ điểm này của cậu ấy."

    Tô Trạch Ninh trong lòng chợt động, nhìn Phó Kiêu.

    Đôi mắt Phó Kiêu hơi đen, vừa vặn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt Phó Kiêu ôn nhu tựa như gió đầu xuân.

    Tô Trạch Ninh bỗng nhiên nghĩ rõ.

    Nếu người kia là Phó Kiêu, cậu nghĩ cậu cũng nguyện ý buông tha tất cả mộng tưởng.

    Bởi vì không có giấc mơ nào quan trọng hơn anh ấy.

    Tô Trạch Ninh cười cười, ngược lại nắm lấy tay Phó Kiêu.

    Không nói gì thêm, hai người sóng vai đi dạo trên con đường đá trên phố thương mại.

    Ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu lên hai người.

    Đi bộ đến công viên ở trung tâm đường phố, có rất nhiều thanh niên đi dã ngoại trên bãi cỏ.

    Tô Trạch Ninh nhịn không được vặn vẹo mắt cá chân.

    Phó Kiêu thấy thế hỏi: "Mệt mỏi?"

    Tô Trạch Ninh gật đầu.

    Phó Kiêu: "Bình thường buổi tối em chạy lung tung hơn mười cây số cũng sẽ không mệt, lúc này mới bao lâu nha."

    Tô Trạch Ninh thẹn quá hóa giận: "Đây không phải cùng một chuyện." Tuần tra lãnh địa làm sao tính là chạy lung tung đây.

    Tuy rằng nói như vậy, Phó Kiêu cởi áo khoác ra trải trên bãi cỏ: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

    Tô Trạch Ninh do dự nói: "Anh gần đây rất bận rộn phải không, em nghe thư ký Trương nói đại hội cổ đông của Tinh Thần sắp tới, anh còn rất nhiều việc phải làm, không bằng em cùng anh trở về công ty, em ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát là được rồi."

    Phó Kiêu dịu dàng cười cười ngồi trên bãi cỏ: "Coi như là ở bên anh đi, anh đã lâu không phơi nắng."

    Tô Trạch Ninh gật đầu.

    Sau khi hai người náo loạn một hồi, Tô Trạch Ninh tựa vào sau lưng Phó Kiêu lười biếng nhắm mắt lại.

    Chỉ chốc lát sau Phó Kiêu liền phát hiện sau lưng truyền đến hô hấp vững vàng.

    Ánh mắt Phó Kiêu dịu dàng, nhẹ nhàng ôm Tiểu Ninh vào lòng, để cậu gối lên đùi mình.

    Cứ im lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Tiểu Ninh như vậy, Phó Kiêu đều cảm thấy nội tâm vô cùng ôn nhu.

    Điện thoại di động vang lên.

    Một đống sự việc trong công ty đang chờ đợi anh xử lý.

    Nhưng anh lại cái gì cũng không muốn xem. Lần đầu tiên anh nghĩ như vậy cái gì cũng không nghĩ, yên lặng bồi bên cạnh người khác.

    Nếu trước kia có người nói cho Phó Kiêu biết, anh sẽ không làm gì cả, lãng phí thời gian cả buổi chiều nhìn người khác ngủ, anh nhất định sẽ không tin.

    Mà bây giờ anh không chỉ làm điều đó, mà còn tự cho mình là niềm vui.

    Phó Kiêu cười cười, ném điện thoại sang một bên, dỡ bỏ toàn bộ trách nhiệm của Tinh Thần, quên đi những không cam lòng trong quá khứ, chỉ nhìn người trước mắt này, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

    * * *

    Hoàng hôn buông xuống.

    Tô Trạch Ninh mới chậm rãi tỉnh lại.

    Cậu vậy mà lại ngủ thiếp đi trong lòng Phó Kiêu.

    Tô Trạch Ninh đứng lên ảo não nói: "Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy?"

    Phó Kiêu cười nói: "Em sao biết anh không gọi em dậy? Anh đã gọi thật lâu, nhưng có một con lợn nhỏ ngủ say không chịu thức dậy."

    Tô Trạch Ninh có chút chột dạ, cậu thật sự ngủ ngon như vậy sao?

    Phó Kiêu đứng dậy kéo Tô Trạch Ninh lên.

    Dưới ánh hoàng hôn, bóng hai người kéo thật dài trên bãi cỏ.

    Hai người đi ngang qua một quán cà phê bên đường.

    Tô Trạch Ninh bước sang một bên, liền thấy có người xé poster mới tinh của Phong Giai Minh, tùy ý vứt vào bãi rác, sau đó dán áp phích của một ca sĩ khác.

    Phong Giai Minh đã hoàn toàn thua, giới giải trí từ trước đến nay luôn tàn khốc như vậy.

    Tô Trạch Ninh lắc đầu, nhìn về phía Phó Kiêu, lại phát hiện Phó Kiêu cũng nhìn bên kia.

    Tô Trạch Ninh cảnh giác nói: "Sao vậy? Anh luyến tiếc sao?"

    Phó Kiêu cười khổ không được, tại sao anh không biết Tiểu Ninh thích ghen như vậy, anh chỉ chỉ về hướng đó.

    Tô Trạch Ninh nhìn theo tầm mắt anh.

    Đó là một người quen cũ.

    Phó Duy nhặt tấm áp phích lên, sau đó cẩn thận gấp lại, cất đi.

    Tô Trạch Ninh trong lúc nhất thời có chút thổn thức.

    Cậu vừa định lôi kéo Phó Kiêu rời đi. Đúng lúc này, cậu nhìn thấy hai người từ quán cà phê đi ra.

    Hai người kia dĩ nhiên là Khổng Linh Hạc cùng Phó Vân Tích.

    Hai người có bộ dáng vừa đi vừa cười, nói chuyện rất vui vẻ.

    Tô Trạch Ninh trừng to mắt, quan hệ bọn họ tốt như vậy từ lúc nào?

    Khổng Linh Hạc giống như cùng Phó Vân Tích đang khen ngợi Phó Duy cái gì, Phó Duy ngượng ngùng cúi đầu, Phó Vân Tích vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ bả vai Phó Duy.

    Hai cha con tốt đến mức giống như chưa từng có hiềm khích.

    Ba người bên kia không chú ý tới hai người bọn họ, trực tiếp ngồi xe rời đi.


    * * *

    Tô Trạch Ninh kéo tay Phó Kiêu.

    Phó Kiêu híp mắt, trào phúng cười cười nói với Tô Trạch Ninh: "Đừng để ý bọn họ, chỉ là gã hề nhảy nhót mà thôi."

    Tô Trạch Ninh nhịn không được nói: "Bọn họ làm sao lại ở cùng một chỗ?"

    Phó Kiêu giải thích: "Có cái gì kỳ quái, hiện tại Khổng Linh Hạc cũng là cổ đông của Tinh Thần, Phó Vân Tích cũng có một ít cổ phần, hiện tại đại hội đồng cổ đông sắp mở ra, có vài người sợ là nhịn không được."

    Phó Kiêu suy nghĩ một chút nói với Tô Trạch Ninh: "Mấy ngày nay chúng ta ở trong biệt thự, mấy ngày nay Phó gia sợ là sẽ rất náo nhiệt."

    Tô Trạch Ninh sửng sốt sau đó lo lắng nhìn Phó Kiêu.

    Phó Kiêu cho rằng Tiểu Ninh lo lắng, anh thoải mái cười nói: "Đừng sợ, đợi đến khi đại hội cổ đông qua đi, bọn họ liền không nhấc nổi sóng gió gì."

    Tô Trạch Ninh lại nghiêm túc lắc đầu nói: "Em lo lắng không phải cái này."

    Phó Kiêu khó hiểu nói: "Vậy em lo lắng cái gì?" Ngoài việc này ra còn có gì phải lo lắng.

    Tô Trạch Ninh lo lắng nhìn Phó Kiêu, nhỏ giọng lại nghiêm túc nói: "Bọn họ một người là ba anh, một người là em trai của anh, bọn họ sao có thể đối xử với anh như vậy?" Rõ ràng là những người có cùng dòng máu giống Phó Kiêu, sao có thể đối xử với Phó Kiêu như vậy.

    Phó Kiêu sửng sốt, khóe miệng lại nhịn không được cong lên, nhéo nhéo hai má Tô Trạch Ninh, trong mắt mang theo ý cười: "Thật không dễ dàng nha."

    Tô Trạch Ninh nghi hoặc: "Cái gì không dễ dàng?"

    Phó Kiêu dán vào bên tai Tô Trạch Ninh nhẹ giọng nói gì đó.

    Điểm không vui trong lòng Tô Trạch Ninh lập tức biến mất, mặt cậu lập tức đỏ lên giận dữ nói: "Đồ lưu manh!"

    Hai người mười ngón tay còn nắm chặt, Phó Kiêu không buông tay Tô Trạch Ninh ra ôm Tô Trạch Ninh vô tội nói: "Anh làm gì mà em nói anh lưu manh đây?"

    Tô Trạch Ninh xấu hổ: "Sao anh có thể nói như vậy?"

    Phó Kiêu nhướng mày, bộ dáng tôi rất vô tội: "Anh đã nói gì? Tại sao anh không biết?"

    Tô Trạch Ninh cắn cắn môi, thật sự nói không nên lời!

    Cái gì gọi là --

    "Không dễ dàng nha, rốt cục cũng biết thương chồng."

    Đại lưu manh Phó Kiêu kia! Chính mình cũng không nên hảo tâm đau lòng cho anh.


    Lời tác giả: Phó Kiêu: Ăn của anh nhiều thức ăn cho mèo như vậy, gọi chồng thì thế nào?
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 104: Hội đồng quản trị (1)

    (˘͈ ᵕ ˘͈♡)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 105: Hội đồng quản trị (2)

    ≧◠◡◠≦

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Duy và Khổng tổng nói không sai, về tình về lý, hắn thân là đứa con duy nhất của Phó lão gia tử, là ba của Phó Kiêu, so với Phó Kiêu thích hợp kế thừa Tinh Thần hơn rất nhiều, mà Phó lão gia tử nhiều năm như vậy đều để cho hắn đảm nhiệm một chức vụ nhàn rỗi.

    Mắt thấy hiện tại đã có ý tứ bỏ qua hắn, trực tiếp đem Tinh Thần giao cho Phó Kiêu.

    Đây không phải là để cho hắn ra ngoài bị cười nhạo sao?

    Lúc trước hắn rộng lượng không tranh giành, nhưng hậu quả hắn không đi tranh giành chính là bị Phó Kiêu cưỡi lên đầu, Phó Kiêu là người rất xấu, đối với hắn cũng không có nửa điểm tôn trọng, đối với em trai Phó Duy này cũng nhìn không vừa mắt, Phó Duy đến Tinh Thần còn bị nó đuổi ra ngoài, Phó Kiêu làm vậy thật sựu quá khó coi.

    Đợi đến khi Phó lão gia tử trăm tuổi, Tinh Thần làm sao còn có chỗ đứng của mình và Phó Duy?

    Hắn cho dù vì Phó Duy cũng phải tranh giành một lần.

    Huống chi Phó Kiêu cũng cô phụ sự tín nhiệm của Phó lão gia tử, làm cho người ta thất vọng vô cùng, nếu để hắn làm tổng giám đốc Tinh Thần, hắn làm khẳng định so với Phó Kiêu tốt hơn nhiều.

    Phó Kiêu làm ra chuyện ghê tởm như vậy, hiện tại ba khẳng định tức giận, chắc chắn sẽ không duy trì Phó Kiêu đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc.

    Nghĩ đến chứng cứ trên tay, Phó Vân Tích chỉ cảm thấy phần thắng đang nắm trong tay.

    Ai ngờ Phó lão gia tử lạnh lùng hướng Phó Vân Tích nói: "Đây đều là chuyện gia đình, cái gì cũng chờ về nhà rồi nói sau, đừng ở chỗ này hồ nháo, thật mất mặt."

    Phó Vân Tích vội vàng nói: "Đây cũng không phải chuyện gia đình, ba đến bây giờ ba còn muốn che chở Phó Kiêu sao? Ba có nghĩ tới cảm thụ của con trai ba không, dựa theo đạo lý, con mới là người thừa kế Tinh Thần, dựa vào cái gì bỏ qua con cho Phó Kiêu!"

    Hắn quay đầu trào phúng với Phó Kiêu nói: "Con có thấy ghê tởm hay không, làm sao có thể cùng một nam nhân ở cùng một chỗ, những người khác sẽ thấy thế nào, ba tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh."

    Những người khác trong phòng họp nhìn những tấm ảnh kia thần sắc xấu hổ, làm bộ không nhìn thấy cũng không được, làm bộ như nhìn thấy lội tiến trong vũng nước đục lại càng không được.

    Nhưng Phó Kiêu nhìn Phó Vân Tích một cái: "Xin nói rõ một chút, tôi và ai ở cùng một chỗ không cần ông cho phép, còn có trong ảnh là bạn đời Tô Trạch Ninh của tôi. Ông tuổi cũng không còn nhỏ, nên có chút bộ dáng trưởng bối, không nên há mồm ngậm miệng ghê tởm không ghê tởm, ra ngoài người khác còn tưởng rằng Tinh Thần chúng ta đều là người như vậy."

    Những lời này vừa nói ra mọi người nhìn về phía Phó Kiêu, ánh mắt khiếp sợ, Phó Kiêu vừa mới thừa nhận!

    Điều này nghĩa rất khác với chơi bời.

    Tìm một cậu trai trẻ tuổi xinh đẹp chơi bời một chút, tình có thể tha thứ, dù sao tuổi trẻ, phong lưu đa tình một chút cũng là điều dễ hiểu.

    Nhưng nghiêm túc..

    Ở vị trí Phó Kiêu, nhất cử nhất động đều có người chú ý, hôm nay tin tức này được tung ra, chỉ sợ ngày mai tất cả các tiêu đề báo tài chính chính đều là "Tổng giám đốc Tinh Thần xuất quỹ, cha con Phó gia bất hòa, thị trường chứng khoán rung chuyển."

    Cái này cũng không phải nói đùa, ở vị trí này của Phó Kiêu, mỗi một lời nói mỗi một hành động, đều sẽ có ảnh hưởng.

    Lúc này Khổng Linh Hạc cười cười lên tiếng: "Phó tổng, cậu trai trong ảnh là Tô Trạch Ninh đúng không? Nghe nói còn tham gia tác phẩm mới của đạo diễn Angus, cậu ấy nhìn nhỏ như vậy liệu đã đủ tuổi chưa? Tôi lý giải tâm tình Phó tổng vì nụ cười của hồng nhan, những thứ khác tôi không quan tâm, nhưng bộ phim này của đạo diễn Angus liên quan đến bố cục mấy năm tới của chúng ta, tùy ý như vậy liền cho hắn, Phó tổng bất chấp lợi ích của công ty, còn tôi thì rất thất vọng."

    * * *

    Sắc mặt Phó lão gia tử càng thêm khó coi, ông ta liếc mắt nhìn đứa con trai không nên người một cái, loại chuyện này làm sao có thể đưa ra trong hội đồng quản trị, thật sự là không phân biệt được nặng nhẹ, Phó lão gia tử nói với Khổng Linh Hạc: "Khổng tiên sinh nói phải, nhưng mà A Kiêu cũng không phải là đứa nhỏ không phân biệt rõ nặng nhẹ, khẳng định là có hiểu lầm gì, nó cùng Tô Trạch Ninh kia cũng không có gì."

    Nói xong ông ta hướng Phó Kiêu ý vị thâm trường nói: "A Kiêu, không thể nhất thời tức giận nói lẫy với chúng ta, ông còn không biết cháu đứa nhỏ này, cháu cùng cô nương kia tình cảm rất tốt, sao lập tức liền thay đổi. Ở vị trí này của cháu, phàm là phải suy nghĩ nhiều hơn, không nên hồ đồ."

    Câu cuối cùng ông ta cắn chữ đặc biệt rõ ràng.

    Phó Vân Tích làm sao có thể không biết đại hội cổ đông không thích hợp nói loại đề tài này, chỉ là ba hắn không biết bị Phó Kiêu rót vào mê hồn thang gì, thế nhưng trực tiếp duy trì Phó Kiêu làm người đứng đầu Tinh Thần, năm nay nếu như không ngoài ý muốn vẫn có thể là Phó Kiêu.

    Cơ hội nổi bật đều để Phó Kiêu giành được, mình vĩnh viễn bị đè dưới Phó Kiêu, làm sao có thể để cho các cổ đông khác và ba nhìn thấy năng lực của mình, sau này mình làm sao có cơ hội tiếp nhận cổ đông.

    Hắn liền muốn dùng cơ hội lần này, kéo Phó Kiêu xuống.

    Ai ngờ lão gia tử lại thiên vị Phó Kiêu như vậy, chuyện lớn như vậy lại nhẹ nhàng buông tha.

    Phó Vân Tích vội vàng nói: "Ba--"

    Phó lão gia tử giận dữ nói: "Câm miệng."

    Ai ngờ Phó Kiêu nhướng mày nói: "Tôi không có tức giận nói lẫy, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng."

    Trên mặt Phó Vân Tích vui vẻ, Phó Kiêu điên rồi sao?

    Phó lão gia tử sắc mặt tái mét: "Phó Kiêu!"

    Phó Vân Tích còn định nói gì.

    Phó Kiêu không chút do dự ngắt lời: "Phó tiên sinh, đây là đại hội đồng quản trị, tôi nghĩ chuyện riêng của tôi cũng không thích hợp để nói ở chỗ này, Thư ký Trương, chúng ta tiếp tục."

    Thư ký Trương gật đầu: "Chương trình nghị sự đầu tiên của cuộc họp của chúng tôi ngày hôm nay -"

    "Chờ một chút." Khổng Linh Hạc lại đứng lên giúp đỡ: "Phó tổng, lời này của cậu không đúng, cậu ở vị trí này làm sao có thể nói là chuyện riêng. Phải không, A Duy?"

    Phó Kiêu nhìn Phó Duy đứng sau lưng Khổng Linh Hạc, thần sắc của anh bình tĩnh, nhưng khiến Phó Duy không thở nổi.

    Khuôn mặt Phó Duy trắng bệch gật đầu nói: "Vâng."

    Phó Vân Tích vội vàng nói: "Phó Kiêu, ba thân là ba của con, còn chưa có tư cách hỏi chuyện này sao?"

    "Ba ba?" Phó Kiêu trào phúng nói: "Tôi cũng không có thứ này. Phó Vân Tích ông đừng nhận con trai lung tung."

    Phó Vân Tích không nghĩ tới Phó Kiêu lại không cho hắn mặt mũi ngay trước mặt nhiều người như vậy, tức giận nói: "Nghịch tử!"

    Phó lão gia tử vẫn đang nhìn Phó Vân Tích khẽ dời tầm mắt, không còn cường ngạnh, thả lỏng thanh âm, cúi đầu thở dài giống như một lão nhân tổn thương thấu tâm: "A Kiêu, xem như là ông nội cầu xin cháu được không? Cháu đừng tùy hứng, hãy suy nghĩ về gia đình này. Có phải việc A Duy và Giai Minh đã làm cháu đau lòng không? Ông sẽ mắng bọn họ cho đàng hoàng, miễn là ông vẫn còn ở cái nhà này, bọn họ cũng đừng hòng chen vào được. A Kiêu đừng giận, cháu nên giải thích cho thỏa đáng."

    Phó Vân Tích vội vàng giúp ông thuận khí nói với Phó lão gia tử: "Ba, ba đừng tức giận."

    Phó lão gia tử khoát tay đẩy Phó Vân Tích ra nói: "Vân Tích, ta làm sao có thể giận A Kiêu. Lúc trước Tống gia làm ra chuyện như vậy, chúng ta cả đời này thật có lỗi với A Kiêu."

    Phó Vân Tích vội vàng nói: "Tống Minh Vi cũng là mẹ của Phó Kiêu, chúng ta ai có thể ngờ được, lúc trước bà ta sẽ làm ra chuyện như vậy. Nhiều năm như vậy ba đối với Phó Kiêu như thế nào, chúng ta đều nhìn thấy, ba coi như là đã làm hết trách nhiệm."

    Phó lão gia tử lại nói với Phó Kiêu: "Nhiều năm như vậy ba cháu vẫn rất quan tâm cháu, khi cháu còn bé còn lén đi thăm cháu, chuyện năm đó cùng nó không có bất kỳ quan hệ gì, cháu muốn trách thì trách ông đi."

    Hai cha con kẻ xướng người họa.


    * * *

    Phó Kiêu nghe được những lời này, trong lòng chẳng những không có bất kỳ gợn sóng nào, thậm chí còn có một chút muốn cười. Những lời này vừa mềm vừa cứng vừa cứng, Phó lão gia tử không hổ là Phó lão gia tử, thủ đoạn đâu phải người thường có thể so sánh.

    Đây là đang nhắc nhở anh, anh là được Phó gia nuôi lớn, phải xin lỗi anh là Tống gia.

    Phó Kiêu nhắm mắt lại, sau đó mở ra hướng hai người bỗng nhiên nói: "Các người thật sự không nghĩ tới sao?"

    Anh cũng mệt mỏi, bọn họ nếu nhất định phải đem một tầng vải che mặt này kéo ra, vậy dứt khoát toàn bộ kéo ra đi. Vừa vặn anh cũng muốn có một đáp án.

    Phó Kiêu nhìn Phó Vân Tích hỏi: "Lúc trước ông đã ở cùng mẹ Phó Duy, vì sao còn muốn dây dưa không rõ với Tống Minh Vi, tôi đã hỏi qua người cũ năm đó, ông là ngươi theo đuổi Tống Minh Vi trước không phải sao?"

    Phó Vân Tích sắc mặt tái mét, trầm mặt xuống.

    Phó lão gia tử thở dài: "Giữa cha con các cháu hiểu lầm quá lớn rồi. Lúc trước là ông thích tính cách của nha đầu Minh Vi, muốn con bé làm con dâu của ông mới để Vân Tích theo đuổi con bé, lại nói tiếp đều là lỗi của ông."

    Những người cũ trong thành viên hội đồng quản trị đều thổn thức.

    Không ai có thể tưởng tượng được, Phó gia cùng Tống gia lại đầy rẫy phiền phức.

    Phó Kiêu lại quay đầu nhìn Phó lão gia tử: "Ông đến tột cùng là nhìn trúng tính cách của Tống Minh Vi, hay là nhìn trúng Tống Minh Vi là nữ nhi duy nhất của Tống gia?"

    Phó Vân Tích tức giận nói: "Mày còn có lương tâm sao? Sao có thể nói như vậy? Mày rõ ràng --"

    Phó Kiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, trong lòng Phó Vân Tích lạnh lẽo, nửa câu sau biến mất trong miệng.

    Phó Kiêu đi tới trước mặt Phó lão gia tử nói: "Được, hai nhà thông gia, xem như là ngươi tình ta nguyện, muốn trách thì trách Tống Minh Vi ngu ngốc, nhưng vì sao ông không đồng ý cho Tống Minh Vi ly hôn? Mà vì sao lúc Tống Minh Vi sinh ra tôi, toàn bộ Phó gia không có một người? Tại sao bác sĩ sau khi Tống Minh Vi bị xuất huyết nặng khiến bà ta mất khả năng sinh sản vài năm sau lại ra nước ngoài? Những lời này có muốn tôi nói rõ không?"

    Ông Ngô đầu quay đầu nhìn về phía Phó lão gia tử, thần sắc khiếp sợ, dường như lần đầu tiên nhìn thấy Phó lão gia tử, Tống Minh Vi tuy rằng sau này quá đáng một chút, nhưng cũng là đứa nhỏ bọn họ nhìn lớn lên.

    Phó lão gia tử hít sâu một hơi, nhìn bạn tốt cùng khóe miệng Phó Kiêu khẽ mấp máy nói: "Những thứ này, thế nhưng cháu đã sớm biết.. Quên nó đi.. Cũng được, nhưng mà, Phó Kiêu cháu phải biết rằng, năm đó việc kết thông gia là ngươi tình ta nguyện, ông cũng không có ép buộc Tống gia. Chỉ là--"

    Ông ta biết Phó Kiêu đã biết mấy thứ này, khẳng định đã biết rồi.

    Ông ta nhìn Phó Vân Tích, thở dài.

    Phó Kiêu cái gì cũng tốt, duy chỉ có không tính là con trai của mình.

    "Đúng, đây đương nhiên là chuyện ông cùng Tống gia đều vui vẻ. Cho nên sau đó Tống lão gia tử chịu thiệt thòi này, chỉ yêu cầu giữ tôi lại Tống gia. Khi đó ông không động được Tống gia, Tống gia cũng không động được ông. Nhưng Tống lão gia tử là một người điên, vì để cho hắn không nổi điên liều mạng tìm ông, ông dù sao cũng phải lưu lại thứ gì đó cho hắn, không phải sao? Dù sao ván đã đóng thuyền, tôi nhất định phải là đứa nhỏ duy nhất giữ lại dòng máu Tống gia." Phó Kiêu lắc đầu nhìn Phó lão gia tử, "Phó Vân Tích không biết, nhưng ông chắc chắn biết rõ, với tính cách của Tống lão đầu tử, hắn làm sao có thể không cho ông biết chuyện này, ông sau khi biết đã làm cái gì? Ông chỉ là để Phó Vân Tích cưới nữ nhân kia, sinh ra Phó Duy."

    Mà anh lại giống như đứa con trai bị bỏ rơi, bị buông tha. Thậm chí khi anh chạy trốn ra được lại bị Phó lão gia tử đưa về Tống gia, anh từ trước đến nay sớm thông tuệ, nghĩ rõ hết thảy một đêm đó, anh cảm thấy rét lạnh thấu xương, ôm mình ngồi ở góc tường cả đêm đều không thể ngủ được.

    Phó lão gia tử nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Đây đều là chuyện của quá khứ."

    Phó Kiêu gật đầu nói: "Đúng là như vậy."

    Phó Vân Tích từ trong chấn động ban đầu hiểu ra, hắn nhìn Phó Kiêu: "Không ngờ mày hận Phó gia như vậy, vì sao còn muốn kế thừa Tinh Thần?"

    "Tại sao?" Phó Kiêu nhìn vị trí chính giữa, thản nhiên nói: "Bởi vì tôi muốn biết thứ gì đã phá hỏng mọi thứ của tôi."

    Phó Vân Tích nghĩ đến bộ dáng nghe lời của Phó Kiêu từ nhỏ đối với Phó lão gia tử, hắn thế nhưng có thể đem oán hận trong lòng che giấu sâu như vậy, hắn không rét mà run nói: "Ba, ba là chủ tịch, ba có nhiều cổ phần nhất, Phó Kiêu không thích hợp tiếp tục ở lại Tinh Thần, nó quá đáng sợ, nó sẽ lôi kéo Tinh Thần cùng đồng quy vu tận."

    Phó lão gia tử thần sắc phức tạp nhìn Phó Kiêu, hạ quyết tâm.

    Phó Kiêu quả thật không thích hợp nữa, lúc này ông ta mới phát hiện ông ta chưa từng hiểu Phó Kiêu.

    Phó lão gia tử hít sâu một hơi, hướng người chủ trì hội nghị thư ký Trương nói: "Thư ký Trương, tôi lấy thân phận cổ đông thứ nhất của Tinh Thần đề nghị chấm dứt chức vụ tổng giám đốc Tinh Thần của Phó Kiêu --"

    Thư ký Trương không nhúc nhích.

    Phó lão gia tử nhíu mày.

    Thư ký Trương đẩy kính vàng của mình hơi áy náy nhìn về phía mọi người: "A, thật sự là xấu hổ, Phó lão tiên sinh, tôi nghĩ có một chuyện tôi quên nói cho mọi người trước khi hội nghị bắt đầu."

    Hắn lấy ra một văn kiện đưa cho mọi người xem, khóe môi khẽ nhếch: "Nói cách khác, đệ nhất cổ đông cũng không phải Phó lão gia tử ngài."

    Lời tác giả: Xin chúc mừng Phó Kiêu cuối cùng đã có đủ tiền để nuôi mèo!
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 106: Kết cục (2)

    (@^-^)

    Meo Meo: Phó Kiêu làm người đi.

    Kết thúc tung bông~

    Thêm vào chính là phiên ngoại thật dài

    Nói về cuộc sống ngọt ngào của Tiểu Đường Cao và Phó Kiêu gà bay chó nhảy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 108: Phiên ngoại: Gặp cha mẹ vợ

    (❀˙˘˙) ♡ (˙˘˙❀)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng mùa đông vẫn còn tràn ngập sương mù mờ nhạt.

    Phó gia cũng đã náo nhiệt hẳn lên.

    Ông nội quản gia chỉ huy người giúp việc trong nhà bận rộn đến mức không thở nổi, bình thường đại sảnh luôn gọn gang ngăn nắp, lúc này chất đống rất nhiều rương, người giúp việc bận rộn ra vào, có người bận rộn đóng gói hành lý, có người bận rộn dán nhãn đã viết xong, còn có kiểm tra danh sách, tất cả đều gọn gàng và có trật tự.

    Buổi chiều bọn họ phải chuyển từ Phó gia đi, một thời gian rất dài cũng sẽ không trở về, nhất định không thể bỏ lại đồ đạc mới được.

    Ông nội quản gia thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cau mày đi về phía phòng bếp, cho đến khi đi ngang qua phòng ăn thấy bữa sáng phong phú trên bàn mới thở phào nhẹ nhõm.

    Tuy rằng hôm nay sẽ từ Phó gia dọn ra ngoài, nhưng thân là một quản gia ưu tú nhất vô luận lúc nào cũng nên làm tốt nhất, ông sao có thể để thiếu gia cùng Tiểu Đường Cao không được ăn điểm tâm đây.

    Ông hài lòng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, cảm giác tự hào trong lòng tự nhiên sinh ra.

    Lúc này tiếng chuông đinh đinh trong phòng khách vang lên.

    Điện thoại trong nhà đều là nội tuyến, lúc này, người sẽ gọi điện thoại chỉ có thiếu gia.

    Lúc này thiếu gia có chuyện gì?

    Quản gia nghi hoặc nhận điện thoại bằng đồng thau cổ điển, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm thiếu gia khó có được kinh hoảng thất thố: "Đợi lát nữa cha mẹ Tiểu Ninh sẽ tới bái phỏng, hơn nữa cùng dùng bữa trưa."

    Quản gia hoảng sợ: "Cái gì? Nhưng mà --" Hiện tại trong nhà lộn xộn làm sao có thể tiếp đãi khách?

    Thanh âm của Phó Kiêu truyền đến âm thanh cùng với sạch sẽ mặc quần áo truyền đến: "Tôi biết, nhưng cha mẹ Tiểu Ninh thật vất vả mới chủ động mở miệng nói muốn đến xem, tôi không có cách nào cự tuyệt, bằng không tôi hẹn bọn họ ăn cơm ở bên ngoài."

    Quản gia vội vàng nói: "Sao có thể thế được! Ăn bên ngoài và ăn ở nhà có thể giống nhau sao?" Huống chi cha mẹ Ninh thiếu gia vẫn không thích thiếu gia lắm.

    "Nhưng mà.." Thanh âm Phó Kiêu còn có chút do dự.

    "Không có gì." Vẻ mặt quản gia nghiêm túc: "Xin hãy giao cho tôi đi, thiếu gia! Vô luận như thế nào tôi cũng sẽ làm tốt cho cậu, hôm nay là lần đầu tiên cha mẹ Ninh thiếu gia tới đây, tôi nhất định an bài thỏa đáng thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không thất lễ!"

    "Vậy thì quá tốt." Thanh âm Phó Kiêu trầm mặc một lát, giống như đang suy nghĩ chọn từ ngữ xấu hổ nói: "Chẳng qua, ba mẹ Tiểu Ninh tương đối bảo thủ --"

    Ông nội quản gia sửng sốt, sau đó lắc đầu, biết nghe lời phải nói: "Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ đem phòng Ninh thiếu gia sửa sang lại." Mấy chữ trong phòng Ninh thiếu gia đặc biệt tăng thêm ngữ khí.

    "Cái này nhờ cả vào ông rồi." Phó Kiêu ở đầu dây bên kia cúp điện thoại, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chiếc giường trống rỗng của mình, cùng với bộ đồ ngủ Tiểu Ninh vứt rải rác trên thảm phòng, cùng với khăn mặt, bàn chải đánh răng của Tiểu Ninh trong phòng tắm thở dài.


    * * *

    Cô chú còn không biết quan hệ của bọn họ.

    Từ sau khi Tiểu Ninh chuyển vào, mấy ngày trước còn giả vờ ở trong phòng mình vài ngày, nửa đêm biến thành Tiểu Đường Cao len lén chạy tới. Nhưng mà theo thời tiết dần dần lạnh, Tiểu Ninh căn bản ngay cả bộ dáng cũng lười làm, mỗi ngày trực tiếp tiến vào phòng mình.

    Phòng của Tiểu Ninh căn bản vô dụng, hầu hết đồ đạc đều ở trong phòng mình, cô chú chỉ cần nhìn là biết. Mà nếu bọn họ biết mình và Tiểu Ninh vẫn ngủ chung một phòng, chỉ sợ anh có mười cái miệng cũng không giải thích rõ ràng.

    Nhưng nếu thật sự giống như cô chú nghĩ anh cũng nhận, nhưng mấu chốt là thật sự mỗi đêm anh đều chỉ ôm Tiểu Ninh ngủ cái gì cũng không làm.

    Vội vàng mặc quần áo xong, Phó Kiêu bắt đầu đi tìm Tiểu Ninh.

    Điện thoại của chú Tô đến muộn, lúc gọi tới, Tiểu Ninh đã rời giường không biết chạy đi đâu chơi, gần đây cũng không biết Tiểu Ninh học được từ đâu ngụy biện, cảm thấy mỗi ngày từ trong chăn ấm áp rời giường, mặc quần áo chống lại cái lạnh của mùa đông là chuyện đáng sợ nhất, hơn nữa sau khi cậu phát hiện bộ lông dày sau khi biến thành mèo hoàn toàn có thể tránh được vấn đề này, mỗi buổi sáng, cậu nhất định sẽ lấy hình thái Tiểu Đường Cao rời giường, hoạt động bên ngoài đầy mồ hôi mới có thể cảm thấy mỹ mãn trở về.

    Quả nhiên, Phó Kiêu ở trong sân tìm được bạn mèo Tiểu Đường Cao đang đứng trên ghế đá.

    Chỉ là không biết Tiểu Đường Cao nói cái gì, lời cậu vừa dứt, con mèo cam mập mạp dị thường trong đàn mèo dưới mặt đất nhảy lên chân cậu kịch liệt kêu meo meo.

    Tiểu Đường Cao nhìn Phì Quất đứng dưới đất kháng nghị kêu meo meo, dị thường lãnh khốc vô tình: "Sau này không có cá khô và thức ăn mèo đóng hộp, chính là không có. Cậu lại gọi cũng không có."

    Phì Quất nhìn Tiểu Đường Cao, giống như nhìn một hôn quân bị yêu phi mê hoặc, kháng nghị: "Cậu vì thú hai chân mà khấu trừ đồ ăn của chúng tôi?"

    "Cái gì gọi là khấu trừ! Chỉ là mọi người tạm thời cùng vượt qua một chút khó khăn." Tiểu Đường Cao chột dạ nhìn móng vuốt của mình: "Phó Kiêu hiện tại không có việc làm, tôi đương nhiên phải nuôi anh ấy."

    Phì Quất nhịn không được trợn trắng mắt: "Thú hai chân nhà cậu sao có thể cần cậu nuôi, thú hai chân nhà cậu nếu không có tiền, thế giới này sẽ không có thú hai chân nào có tiền, cậu đừng ngốc nghếch -- A, sao cậu lại đánh tôi?"

    Phì Quất còn chưa nói xong đã bị Tiểu Hắc không thể nhịn được nữa cào cho nó một vuốt, nó hai mắt đẫm lệ ôm đầu nhìn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc không để ý tới nó nghiêm túc hướng Tiểu Đường Cao nói: "Không quan hệ, hiện tại đàn mèo cũng cường đại hơn rất nhiều, cậu không cần cho chúng tôi thức ăn cũng được, chúng tôi có thể bình an vượt qua mùa đông, Tiểu Đường Cao cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân và thú hai chân của cậu nha."

    "Meo~Tôi nghe nói thú hai chân không có việc làm rất đáng thương, tôi biết một con thú hai chân không có việc làm, mỗi ngày đều ngủ trên ghế ở công viên."

    "Đúng vậy, còn có thể không có thức ăn nữa. Bản thân họ còn không bắt được chuột, thật thảm hại."

    "Phó Kiêu kia có phải cũng thảm như vậy hay không?"

    "Phó Kiêu cũng quá đáng thương rồi."

    Dưới chân Tiểu Đường Cao, nhóm mèo đàn em của cậu xoa móng vuốt nóng lòng muốn thử nói: "Đúng vậy, Tiểu Đường Cao, tôi đi bắt chuột cho cậu ăn nha, chúng tôi có thể nuôi cậu và thú hai chân nhà cậu." (Xúc động đậy quá, hồi trước nhà tui nuôi mèo thỉnh thoảng còn nhận được quà của nhóc – nửa con chuột chết ở đầu giường. Làm tui khóc như một dòng sông hu hu hu)

    "Đúng vậy, Tiểu Đường Cao đừng lo lắng!"

    "Tiểu Đường Cao, còn có chúng tôi đây."

    "Tiểu Đường Cao, các cậu thiếu thứ gọi là tiền sao? Tôi có thể lấy trộm nó từ nhà con người!"

    "Đúng, chúng ta có thể từ trong cửa sổ nhảy vào trộm ra cho Tiểu Đường Cao dùng nha!"

    Bọn mèo càng nói càng hưng phấn, trong mắt lóe ra quang mang nóng lòng muốn thử.

    Thiếu chút nữa chứng kiến một đám mèo đạo tặc được sinh ra, Tiểu Đường Cao vội vàng nói: "Không cần, không cần, các cậu có trộm ra tôi cũng không dùng được, hơn nữa làm như vậy là phạm tội đó."

    Haizz! Những con mèo ủ rũ, thất vọng.


    * * *

    Lúc này, Phó Kiêu đi tới, lướt qua mấy chục đôi mắt mèo đang nhìn anh.

    Ngay cả Phó Kiêu vốn không hề kinh ngạc cũng không khỏi khựng lại, một lát sau mới trấn định tự nhiên đi tới, quen thuộc ôm Tiểu Đường Cao vào trong ngực, Phó Kiêu giống như thường ngày rời đi.

    Anh vừa mới đi được vài bước, một con mèo đen mắt màu vàng tương đối quen thuộc nhảy ra, chắn trước mặt anh dựng đuôi lên nghiêm túc ngẩng đầu kêu meo meo với anh. Rõ ràng là một con mèo, lại làm cho Phó Kiêu nhìn ra vài phần hương vị trịnh trọng.

    Phó Kiêu lâm vào im lặng đáng ngờ.

    Anh đương nhiên không biết, con mèo đen trước mắt này phi thường có nghĩa khí đang trịnh trọng hứa hẹn với anh, chỉ cần nó có đồ ăn thì anh và Tiểu Đường Cao sẽ không bị đói.

    Phó Kiêu luôn cảm thấy con mèo đang nói chuyện với anh, anh cúi đầu nhìn Tiểu Đường Cao.

    Con mèo lông dài màu trắng như tuyết trong ngực chột dạ ôm chân trước né tránh ánh mắt của anh.

    Không chỉ như thế, hôm nay đám mèo con vốn rất ít khi phản ứng anh thế nhưng dọc theo đường đi đều kêu meo meo với anh. Chỉ là không biết vì sao Phó Kiêu cảm thấy đám mèo kia nhìn anh vừa mang vẻ đồng tình vừa mang theo một tia khích lệ.

    Khóe miệng Phó Kiêu giật giật, nhìn thủ phạm biết rõ mọi chuyện trong tay mình, trực giác mách bảo anh đừng hỏi tại sao, bởi vì anh nhất định không muốn biết đáp án.

    Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao về phòng, buộc anh thay một bộ quần áo miễn cưỡng có thể gặp người.


    * * *

    Một lúc sau, chuông cửa đã vang lên.

    Phó Kiêu nhìn về phía cửa, hít một hơi thật sâu, chỉnh lại âu phục, nở nụ cười hiếm thấy rồi mở cửa.

    Ngoài cửa Tô Bá Luân mặc áo gió màu nâu, bên trong mặc áo sơ mi cùng áo vest thẳng nếp, hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn có phong thái ôn nhu tao nhã, Dịch Y bên cạnh tóc đen buông xõa, mặc váy màu vàng nhạt bộ dáng tài trí xinh đẹp, thoạt nhìn giống chị gái của Tiểu Ninh hơn là giống mẹ.

    Tô Bá Luân mỉm cười xin lỗi: "Sáng sớm đã quấy rầy cậu, thật là xấu hổ." Kỳ thật ông cũng biết đến sớm như vậy thật sự không thích hợp bái phỏng, nhưng bọn họ làm sao có thể nhịn được, ông vừa mới xử lý xong chuyện ở nước ngoài liền lập tức bay trở về, vừa xuống máy bay liền nhịn không được đến thăm Tiểu Ninh, thẳng đến khi nhìn con trai bảo bối thật sự xuất hiện trước mắt mình, trái tim lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng rơi xuống.

    Bên cạnh ông, Dịch Y lấy ra một chai rượu vang đỏ cười nói: "Mang theo một chút lễ vật, hy vọng cậu thích."

    Phó Kiêu cho dù không nhìn cũng biết, chai rượu vang đỏ kia nhất định trân quý dị thường, ngắn ngủi mấy ngày anh đã điều tra rõ ràng thân phận của Tiểu Ninh, mẹ của Tiểu Ninh xuất thân từ Dịch gia, ba là danh môn vọng tộc trong nước C, hai vợ chồng đều yêu thích âm nhạc, từng giảng dạy tại học viện âm nhạc nổi tiếng thế giới, thân phận cũng không đơn giản.

    Phó Kiêu tiếp nhận rượu vang đỏ mỉm cười: "Không cần khách khí như vậy, nơi này cũng là nhà của Tiểu Ninh."

    Mí mắt Tô Bá Luân mí mắt giật giật, vội vàng nói: "Cậu chiếu cố Tiểu Ninh lâu như vậy, đây là một chút lòng thành của chúng tôi." Trong lòng ông mơ hồ có chút không thích hợp, ông có một phỏng đoán, nhưng ông thật sự không thể tin được.

    Bên trong cửa, Tô Trạch Ninh kỳ quái nhìn mấy người nói: "Mọi người đứng ở cửa làm gì, bên ngoài lạnh như vậy, các ngươi mau vào đi."

    Trong phòng khách.

    Hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, trong thời gian ngắn, cả căn nhà đã nhìn không ra chút dấu vết lộn xộn nào, phòng khách vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ đặt những bông hoa vừa mới hái từ trong nhà kính cũng không có vẻ trống rỗng, ngược lại rất ấm áp.

    Mấy người ngồi xuống, quản gia rót cho bọn họ trà đen cùng đồ ăn nhẹ.

    Tô Bá Luân cười giống như cùng tiểu bối nói chuyện phiếm, mấy người trò chuyện rất vui vẻ.

    Tô Trạch Ninh ngồi bên cạnh Phó Kiêu, cậu theo thói quen tiếp nhận điểm tâm Phó Kiêu đưa cho, sau khi ăn xong, ngẩng đầu lên với Phó Kiêu, Phó Kiêu vừa nói lời này với Tô Bá Luân, vừa rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu, cậu lau miệng xong lại trả lại cho Phó Kiêu, Phó Kiêu thành thói quen ném vào trong sọt rác.

    Nhìn thấy cảnh này, Tô Bá Luân không khỏi nhướng mi.

    Ông nhớ rõ ngày đó ở sơn trang nghỉ dưỡng, trong phòng Phó Kiêu còn có một người.

    Nhưng Tiểu Ninh còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, nếu thật sự là Tiểu Ninh, vậy Phó Kiêu --

    Tô Bá Luân không nhịn được nhíu mày.

    Dịch Y không hề cảm thấy gì cùng Phó Kiêu tán gẫu vui vẻ, nhìn tổ mèo trướng công chúa nhạt trong phòng khách nói: "Nhà các ngươi còn nuôi mèo sao?"

    Phó Kiêu cảm thấy Dịch Y tuyệt đối không đoán được ổ mèo kia là cho con trai bà ở, bên trong còn chất đầy bảo tàng con trai bà tìm được từ khắp nơi, anh nhìn Tiểu Ninh, hàm hồ nói: "Vâng, đúng vậy."

    Ai ngờ Dịch Y lại có chút hứng thú, không ngừng hỏi: "Là loại mèo gì vậy? Nó mấy tuổi rồi?"

    Phó Kiêu nhìn Tiểu Ninh, ánh mắt Tiểu Ninh lấp lánh nhìn lung tung, bộ dáng không liên quan đến tôi, hiển nhiên không muốn nói thật.

    Nhưng chuyện này ngày sau nhất định là không giấu được ba mẹ Tiểu Ninh, hiện tại anh nói dối, sau này tất sẽ bị phát hiện, anh có cảm giác, ba Tiểu Ninh đối với mình ấn tượng không tốt, nhưng nếu như hiện tại anh nói ra, như vậy anh có thể tưởng tượng bộ dáng tức giận của Tiểu Ninh.

    Sống đến bây giờ, Phó Kiêu lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tình thế khó xử.

    Đang lúc anh muốn kiên trì trả lời, muốn giúp Tiểu Ninh đem chuyện này giải quyết.

    Tô Bá Luân giải vây nói: "Tiểu Ninh, con nói con sống ở đây một thời gian dài, con đưa ba mẹ đến thăm nơi con sống. Nói xong ông hướng Phó Kiêu nói:" A Kiêu, cậu không ngại chứ. "

    Phó Kiêu nhìn về phía quản gia.

    Quản gia khẽ gật đầu.

    Phó Kiêu thở phào nhẹ nhõm nói:" Đương nhiên. "


    * * *

    Anh dẫn hai người lên lầu hai, dẫn bọn họ đi vào gian phòng Tiểu Ninh căn bản không ở được mấy ngày.

    Đẩy cửa phòng ra, căn phòng bố trí ấm áp, trên giường màu lam nhạt trải chăn mềm mại, trên bàn đầu giường đặt một quyển lịch sử âm nhạc lật đến một nửa, trên tường treo một cây đàn guitar phiên bản giới hạn, trên ghế bên cạnh bàn làm việc tùy ý khoác mấy cái áo khoác, trên bàn đặt đĩa trò chơi mà người trẻ tuổi thích nhất, trên mặt bàn có một ly trà còn bốc hơi nóng, thậm chí sổ ghi chép trên bàn còn mở, giống như chủ nhân căn phòng vừa mới rời đi một lát.

    Có thể nói là phi thường hoàn mỹ, tuyệt không có sơ hở.

    Dịch Y nhìn xung quanh nhịn không được cười nói:" Bảo bối ở chỗ này sống rất tốt nha. "

    Tô Trạch Ninh xấu hổ nói:" Mẹ đừng gọi con là bảo bối. "Tay cậu nhoáng lên một cái, ly trà trên bàn lắc lắc lắc mắt thấy sắp đổ lên người cậu.

    Tô Bá Luân và Dịch Y không khỏi kêu lên:" Cẩn thận. "

    Nhưng vẫn chậm một bước, nước trà rơi đến tay Tô Trạch Ninh.

    Tô Bá Luân và Dịch Y kinh hãi thất sắc, nhưng rõ ràng cách bọn họ càng gần vây quanh, vươn tay về phía Tô Trạch Ninh, nhưng còn chưa đụng tới Tô Trạch Ninh đã mạnh mẽ bật ra.

    Tô Bá Luân chỉ chỉ chỉ khăn giấy chỉ còn cách vài xăng ti mét, lo lắng nói với cậu:" Tiểu Ninh, con mau dùng khăn giấy lau đi, thế nào? Có bỏng không? "

    Phó Kiêu đã lau sạch nước nóng trên tay Tô Trạch Ninh, nhìn kỹ một chút, nước mùa đông cũng không nóng, tay chỉ hơi có chút đỏ lên, cũng không có gì đáng ngại.

    Tô Trạch Ninh không thèm để ý vết thương trên tay, ngược lại nhìn quần áo của mình tiếc hận:" Quần áo ướt rồi. "

    Tô Bá Luân thở phào nhẹ nhõm nói:" Người không có việc gì là tốt rồi, quần áo ướt thay một chút là được. "


    * * *

    Tô Trạch Ninh gật gật đầu, tự nhiên hỏi Phó Kiêu:" Cái áo hoodie màu be kia của em, chính là cái anh ghét bỏ khó cởi kia, anh có biết đặt chỗ nào trong tủ quần áo của anh không? "

    Tô Bá Luân: ?

    Cái gì? Khó cởi ra?

    Ánh mắt ông nhìn Phó Kiêu một lời khó nói hết, giống như nhìn cầm thú.

    Cầm thú Phó Kiêu: .

    Phó Kiêu quả thực khóc không ra nước mắt, đúng là anh đã oán giận mấy lần, nhưng anh sao dám để cho chú Tô biết muốn cởi áo hoodie trên người một con mèo ra thật sự rất khó nha.

    Lời Tác giả: Đầu tiên chúc mừng Phó tổng thành công lấy được sự khinh thường của bố vợ X2!

    Mèo Đồng Cảm Xn!

    Vậy là" Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện " đã đến đoạn kết rồi. Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành ủng hộ lacvuphongca. Đây là truyện đầu tiên mình edit, và cũng là truyện edit đầu tiên mình đến với diễn đàn Việt Nam Overnight . Ở đây mình được gặp các anh chị, các bạn đã luôn hướng dẫn tận tình, luôn ủng hộ mình. Hy vọng sẽ luôn có sự đồng hành của các bạn trên chặng đường tiếp theo.

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

    Các bạn ấn thích để ủng hộ bài viết nhé!

    Nếu có sai sót, mong nhận được những lời góp ý chân thành từ các bạn: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca

    Cảm ơn các bạn!
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...