Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Mèo Của Nhân Vật Phản Diện - Tây Sơn Ngư

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi lacvuphongca, 27 Tháng sáu 2023.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 95: Tiểu Đường Cao bị đánh mông

    (❛ ֊ ❛„)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm.

    Phó Kiêu một tay xách kẻ cầm đầu màu trắng, nhìn vào gương, nhìn trên người anh dính đầy lông mèo với đầy vết cào trên quần áo, thần sắc không rõ.

    Cục lông trắng nhỏ bị xách giữa không trung dùng móng vuốt che mắt, không dám nhìn sắc mặt Phó Kiêu.

    Tiểu Đường Cao chột dạ.

    Dọc theo đường đi cậu cũng không biết làm thế nào cùng Phó Kiêu trở về.

    Cậu làm nũng với Phó Kiêu không sai.

    Nhưng cậu không nghĩ tới Phó Kiêu thật sự giúp cậu kéo bè kéo lũ đánh nhau nha!

    Phó Kiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu một cái, sau đó đem cục lông trắng nhỏ nhấc lên đặt xuống đất.

    Tiểu Đường Cao nhắm mắt theo phía sau Phó Kiêu giống như một cái đuôi nhỏ, vừa chân chó vừa buồn cười.

    Phó Kiêu liếc mắt nhìn cậu một cái.

    Anh quá rõ ràng.

    Chỉ có lúc này là ngoan nhất.

    Không quá vài ngày nữa sẽ khôi phục bản tính, quên mất những gì ngày hôm nay đã làm.

    Nghĩ đến những chuyện tối nay, anh đều hận không thể đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Cũng may là đêm khuya vắng lặng, xung quanh không có ai.

    Nếu không mình có lẽ sẽ bị coi là đại biến thái ngược đãi mèo.

    Từ sau khi đụng phải Tiểu Đường Cao, cuộc sống của anh liền hướng về quỹ đạo mà anh hoàn toàn không dự đoán được.

    Những gì trước kia anh không dám nghĩ, không dám làm, hiện tại anh đều đã làm hết một lần.

    Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng meo meo.

    Cùng hai người đồng thời trở về Tiểu Hắc hai mắt mèo sáng lấp lánh sùng bái nhìn Tiểu Đường Cao nói: "Tiểu Đường Cao, thú hai chân nhà cậu thật lợi hại nha, hiện tại hắn chính là miêu lão đại của chúng ta đó."

    Áp đảo đàn mèo, uy phong lẫm liệt.

    Tiểu Đường Cao kiêu ngạo đứng lên, vẫy đuôi, ngẩng đầu meo một tiếng.

    Phó Kiêu đương nhiên lợi hại, cũng không nhìn xem anh là chủ nhân của ai.


    * * *

    Sau khi tạm biệt hai người, Tiểu Hắc lập tức nhịn không được chạy đến bên cạnh Ngốc Xít, đem tin tức tốt này nói cho nó.

    Nhưng mà sau khi Tiểu Hắc nói xong, nhịn không được phiền não nhíu nhíu mày, nó bỗng nhiên ý thức được nói lão đại khu bọn họ bây giờ là thú hai chân? Nghe có vẻ kỳ lạ, sao một con thú hai chân có thể trộn lẫn với những con mèo?

    Đang lúc Tiểu Hắc rối rắm.

    Ban ngày Ngốc Xít dường như nhìn thấy rối rắm trong mắt nó, ngọt ngào cười nói: "Meo, thú hai chân nhà Tiểu Đường Cao sao có thể xem như người ngoài, quan hệ của bọn họ cũng không tầm thường, ví dụ, giống như cậu cướp cá khô, chẳng lẽ tôi không thể ăn sao? Địa bàn mà thú hai chân nhà Tiểu Đường Cao cướp được, sao có thể không tính là của Tiểu Đường Cao chứ?

    Tiểu Hắc mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, lại nói không nên lời, ngốc nghếch gật đầu nói:" Hình như là vậy. "

    Từ đó về sau, mèo con trong thành phố lưu truyền nhiều truyền thuyết về Phó Kiêu, một con thú hai chân hung tàn xấu xí không lông cùng Miêu Vương Mông Hói cấu kết với nhau làm việc xấu.

    Mỗi buổi sáng thậm chí họ còn nhốt mèo trong một sân, làm những điều không thể tả.

    Thật là hung tàn! Thật là vô sỉ! Thật là đáng sợ!

    Đám mèo con ở thành bắc nơm nớp lo sợ sinh hoạt dưới tay hai đại ma vương, mỗi ngày trải qua những ngày nước sôi lửa bỏng.

    Mà hai đại ma vương trong miệng bọn chúng lúc này đang tiến hành chuyện hung tàn như nhau.

    Tiểu Đường Cao bị Phó Kiêu ấn vào trong ngực đánh vào mông. Phó Kiêu mặt không chút thay đổi:" Lá gan to rồi. "

    Nhìn xem Tiểu Đường Cao đã làm gì?

    Hơn nửa đêm giấu anh lẻn ra ngoài đánh nhau.

    Anh để cho nhóc thiếu ăn hay là thiếu mặc?

    Sau khi bị phát hiện vẫn không biết ăn năn, hối lỗi.

    Chỉ biết hướng mình cười đùa tí tửng.

    Tiểu Đường Cao bị đè lại thẹn thùng xoay người một cái, giấu mông dưới thân, ủy khuất meo meo một tiếng.

    Cậu đâu làm gì sai?

    Cậu cũng vô tội mà.

    Nhưng một giây sau, Phó Kiêu lại vươn tay ra, Tiểu Đường Cao cảnh giác giấu mông đi.

    Phó Kiêu còn muốn đánh cậu sao?

    Phó Kiêu sau này sẽ mất cậu cho mà coi.

    Ai ngờ Phó Kiêu vươn tay nhẹ nhàng nâng chân trước bị bong gân của cậu lên, sau đó đặt ở bên miệng giống như chuồn chuồn lướt nước một loại cẩn thận từng li từng tí hôn một chút, ánh mắt khẽ run rẩy:" Còn đau sao? "

    Cục lông trắng sửng sốt, ánh mắt màu xanh biếc của cậu ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu, sau đó lắc đầu, ngọt ngào meo meo một tiếng, vươn đầu trên tay Phó Kiêu thân mật cọ cọ, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi nhỏ màu hồng liếm liếm, Phó Kiêu một tay đầy nước miếng.

    Cũng may Phó Kiêu không tức giận.

    Nhìn bộ dáng này của Tiểu Đường Cao, trong lòng Phó Kiêu có giận muốn bốc cháy đến đâu, lần này cũng không còn nữa. Trước mắt bình thường thật xinh đẹp sáng ngời, mèo con kiều kiều ngoan ngoãn, giờ phút này bẩn thỉu, bộ lông tuyết trắng biến thành màu xám, trên người dính đầy bùn đất cùng lá rụng, đáng thương hề hề vụng trộm giương mắt nhìn mình, sợ mình tức giận.

    Phó Kiêu xách cậu đi vào phòng tắm, nghĩ đến bộ lông dày cộp của Tiểu Đường Cao, thở dài.


    * * *

    Sau khi tắm rửa xong, trên giường Phó Kiêu.

    Phó Kiêu nhìn cục lông trắng đã được tắm rửa sạch trong ngực, nhịn không được hôn, sau đó thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

    Trong ngực anh, bụng Tiểu Đường Cao phập phồng nâng lên hạ xuống, ngủ cực kỳ ngon, hiển nhiên là đang nằm mộng.

    Trong mộng, Tiểu Đường Cao lại nhìn thấy ông lão râu trắng.

    Ông lão râu trắng cười tủm tỉm nói:" Chúc mừng, nhiệm vụ của cậu sắp hoàn thành rồi. "

    " Sắp hoàn thành? "Tiểu Đường Cao nhạy bén nhận thấy không đúng, nói như vậy là còn chưa hoàn thành sao?" Còn có vấn đề gì sao? "

    Tống Minh Vi đã bị nhốt vào ngục giam.

    Ông lão giống như nhận ra mình nói sai, vô luận Tiểu Đường Cao hỏi thế nào cũng không chịu nói nữa.

    Tiểu Đường Cao không hỏi nữa, lại nghĩ đến một đề tài khác nói:" Sau khi thành công, tôi có thể về nhà không? "

    Ai ngờ ông lão càng thêm hoảng hốt, lưu lại một câu:" Cậu cố lên. "Sau đó biến mất một lần nữa.


    * * *

    Đêm nay không thể ngủ không chỉ có một mình Phó Kiêu.

    Trong nhà Phó Duy, Phó Duy nhốt mình trong căn phòng tối tăm, hắn còn ôm lấy mình, tựa đầu vào đầu gối, đầu vai hơi buông lỏng, trong đầu hắn hồi tưởng lại lời Khổng tổng buổi sáng, không, phải nói là lời ông ngoại nói.

    Mẹ hắn ôm hận mà chết, mình sẽ nhẹ nhàng buông tha cho những người Phó gia như vậy sao?

    Chính hắn đem người Phó gia coi như thân nhân, nhưng bọn họ thì sao?

    Mà tin tức người cha kia ngoại tình, cọng rơm cuối cùng đè bẹp lạc đà kia, dĩ nhiên là ông nội nói cho mẹ hắn biết.

    Tại sao ông nội phải nói cho mẹ hắn biết, chẳng lẽ ở trong lòng ông ta tuyệt không thèm để ý sinh tử của mẹ hắn sao

    Có lẽ ở trong lòng ông nội, mẹ cùng hắn cũng chỉ là một sỉ nhục của Phó gia mà thôi.

    Kỳ thật, ông nội chưa từng để hắn vào mắt, có lẽ là ở trong lòng ông nội, hắn cùng mẹ mình giống nhau là không thể đem lên mặt bàn.

    Ông ta hài lòng có lẽ chỉ có cháu trai lớn mà ông ta tâm tâm niệm niệm mà thôi.

    Phụ thân dối trá, coi thường đại ca của mình.

    Những người khác của Phó gia chưa từng coi hắn là thân nhân

    Hận ý điên cuồng bắt đầu khởi động trong lòng hắn, đối với những người gọi là người nhà của hắn.

    Nói chuyện xong, ông ngoại cho hắn một số điện thoại, ông ngoại nói với hắn, ông hy vọng hắn nghĩ rõ ràng đến tột cùng muốn hay không lấy lại những thứ thuộc về mình, nếu nghĩ rõ ràng rồi liền gọi cú điện thoại kia.

    Phó Duy hạ quyết tâm. Lấy điện thoại ra gọi cú điện thoại kia.

    Nhưng khi nhấn nút cuối cùng, hắn chợt nhớ tới một đôi mắt đen nhánh đạm mạc.


    * * *

    Sáng hôm sau.

    Cục lông được tẩy sạch thơm ngát, nằm sấp trong lòng Phó Kiêu đã bị Phó Kiêu lắc tỉnh, Đường Cao mơ mơ màng màng làm theo yêu cầu của Phó Kiêu, sau khi biến thành Tô Trạch Ninh.

    Một ông lão khuôn mặt hiền từ, bác sĩ gia đình của Phó gia, cầm cổ tay Tô Trạch Ninh cười tủm tỉm nói:" Không có việc gì, tĩnh dưỡng một thời gian là tốt rồi. "

    Lúc này Phó Kiêu mới yên tâm.

    Nguyên bản Phó Kiêu có việc. Hôm nay anh hẹn gặp Dung Hàng, xử lý một chút chuyện của Dịch Ninh.

    Hiện nay Tiểu Đường Cao còn mang thân phận Dịch Ninh, dù sao cũng phải giải quyết.

    Tư tâm mà nói, anh không muốn Tiểu Ninh đi.

    Nhưng Tiểu Ninh bị thương, anh cũng không yên tâm một mình giữ Tiểu Ninh bên cạnh.

    Dù sao một con mèo sẽ vụng trộm nửa đêm chuồn đi kéo bè kéo lũ đánh nhau, anh không thể trông cậy vào việc cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ở nhà.

    Cả hai vừa xuống cầu thang.

    Sáng sớm, Phó gia đã có khách đến thăm.

    Trong phòng khách, người đàn ông anh tuấn đưa lưng về phía bọn họ, nam nhân dáng người cao lớn, nghe được thanh âm sau lưng quay đầu, tóc đen mắt xanh, ánh mắt xẹt qua Tô Trạch Ninh, hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói với Phó Kiêu:" Đã lâu không gặp, A Kiêu. "

    Phó Kiêu ngước mắt lên thản nhiên:" Dịch Tu, anh rốt cục cũng có thời gian lăn qua dẫn em trai mình về nhà. "

    Dịch Tu cười nói:" Phó tổng đã lên tiếng, nếu tôi không đến, anh liền trực tiếp giúp tôi đóng gói đưa về, tôi có thể không đến sao?"

    Kỳ thật theo đạo lý, Phó Kiêu đã buông lời tàn nhẫn, Dịch Tu cũng không muốn tới.

    Nếu hắn mạnh mẽ đem Dịch Ninh mang về, biết đâu tiểu tử Dịch Ninh kia sẽ hận hắn cả đời.

    Còn không bằng Phó Kiêu động thủ đâu.

    Chỉ là đáng tiếc, phó Kiêu âm hiểm kia, thế nhưng lại gọi đến chỗ cha hắn, ngay cả hắn cũng bị mắng một trận.

    Vừa vặn hai vợ chồng biểu cô nhà bọn họ đã lâu không liên lạc được gần đây chịu đựng nỗi đau mất con, muốn về trong nước giải sầu.

    Hắn làm vãn bối mang bọn họ giải sầu, thuận tiện đem Dịch Ninh mang đi.

    Nhớ tới tính tình của tiểu tử thúi Dịch Ninh kia.

    Dịch Tu đau đầu xoa xoa trán.

    Lúc này, hắn nhìn thấy thiếu niên tóc đen mắt xanh phía sau Phó Kiêu, ánh mắt sáng ngời đang tò mò đánh giá mình.

    Ngoan ngoãn, đáng yêu.

    Quả thực là em trai mình muốn.

    Hắn đã nhìn qua ảnh chụp của Dịch Ninh, đây chính là người Dịch Ninh tìm tới thay thế mình.

    Ánh mắt hắn đánh giá qua lại giữa Phó Kiêu và thiếu niên, trách không được Phó Kiêu sốt ruột bắt hắn trở về như vậy.

    Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thiếu niên này so với trong ảnh càng đẹp.

    Còn có dấu hiệu tóc đen mắt xanh của Dịch gia, nếu không phải hắn xác định trong nước không có biểu huynh, hắn thật sự cho rằng thiếu niên cũng là một người Dịch gia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 96: Thân phận mới của Tiểu Đường Cao

    ٩ (๑❛ᴗ❛๑) ۶

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Kiêu tức giận: "Đi thôi."

    Tô Trạch Ninh tò mò đánh giá người tới, ghé vào bên tai Phó Kiêu nhỏ giọng hỏi: "Phó Kiêu, hắn là ai vậy?"

    Dịch Tu nghe được Hướng Dịch Ninh tiêu sái cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn.

    Phó Kiêu lườm hắn một cái: "Một người không quan trọng."

    Dịch Tu không phục cùng Tô Trạch Ninh làm quen: "Nhóc, tôi là anh trai của Dịch Ninh."

    Thiếu niên là em trai hắn tìm tới, hẳn là cùng em trai hắn quan hệ không tệ.

    Nhưng Tô Trạch Ninh vừa nghe, liền ghét bỏ lắc đầu.

    Đến bây giờ cậu cũng chưa quên mối thù lúc trước vu oan, đoạt thức ăn của cậu.

    Dịch Tu nói câu kia quả thực là phản tác dụng, anh trai Dịch Ninh, cũng không phải thứ gì tốt.

    Ba người đến một trang viên, ở trung tâm thành phố, phong cảnh rất đẹp.

    Bên ngoài sân, một con mèo hoa một mắt vốn đang nhàn nhã phơi nắng, lười biếng nhìn lướt qua mọi người một cái, sau đó cả kinh nhảy lên trời, hoảng sợ hướng Phó Kiêu meo một tiếng.

    Nó làm vậy, giống như là nhìn thấy quỷ.

    Phó Kiêu: .

    Tô Trạch Ninh: .

    Thật sự là cuộc sống nơi nào không gặp lại nha.

    Đây không phải là con mèo tối qua sao?

    Phó Kiêu lôi kéo Tô Trạch Ninh mặt không chút thay đổi tiếp tục đi.

    Con mèo hoa một mắt kêu thảm thiết vội lùi về phía sau vài bước.

    Dịch Tu sờ sờ mũi, chần chờ nhìn mèo hoa một mắt, lại nhìn Phó Kiêu.

    Con mèo này sợ Phó Kiêu như vậy, chẳng lẽ--

    Nhưng Phó Kiêu không giống người như vậy.

    Tô Trạch Ninh lại dừng lại, vân đạm phong khinh liếc mắt nhìn con mèo hoa uyển kia một cái.

    Con mèo độc nhãn mập mạp cường tráng giống như thổ phỉ, hung hãn dị thường trong nháy mắt xoay người lộ ra bụng, bốn chân hướng lên trời, nghiêng đầu hướng Tô Trạch Ninh cùng Phó Kiêu bán manh kêu: "Meo meo~"

    Dịch Tu: .

    Tiếng meo meo này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng mèo bưu hãn, không hề dễ thương, ngược lại còn có cảm giác kim cương Barbie.

    Tô Trạch Ninh cũng không thèm để ý, ôm lấy mèo hoa một mắt, Phó Kiêu bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, Tô Trạch Ninh nhỏ giọng ghé vào bên tai anh ghi thù nói: "Ngày hôm qua chính là nó dẫn đầu khi dễ em."

    Phó Kiêu nhìn mèo mèo hoa nói: "Vậy em cẩn thận một chút, đừng để bị cào."

    Sau đó trong ánh mắt mọi người mèo hoa miêu không dám nhúc nhích, Tô Trạch Ninh cười hì hì ôm nó lên điên cuồng chà đạp.

    Bị buộc phải nhét một đống thức ăn cho chó, Dịch Tu: .


    * * *

    Vừa đến phòng bao Phó Kiêu đặt trước, chợt nghe tiếng Dịch Ninh la hét.

    Thiếu niên mặc áo khoác da kiêu ngạo tóc đen khoe mẽ này, bướng bỉnh ngẩng đầu lên nhìn Dung Hàng, ngón tay chỉ vào một người khác: "Anh muốn để tôi đi? Chỉ vì anh ta?"

    Người Dịch Ninh chỉ Tô Trạch Ninh cũng biết, chính là tiểu thịt tươi của cùng một đoàn làm phim lúc trước.

    Tiểu thịt tươi yên tĩnh giống như chim cút, trên mặt một mảnh xấu hổ.

    Chỉ là muốn cùng bạn bè ở trong trang viên gặp mặt ngày cuối tuần, sau đó nhìn thấy tiền bối, hắn tiến lại lễ phép chào hỏi, cũng không biết vì sao tình huống hiện tại biến thành bộ dáng này.

    Trên mặt Dung Hàng có vẻ tức giận, nhưng vẫn tính tình tốt, xin lỗi, cười với tiểu thịt tươi, sau đó hướng Dịch Ninh nói: "Tiểu Ninh, cậu không cần chuyển đề tài, chuyện của cậu không liên quan gì đến Sở Húc. Cậu vẫn đang học, chuyện trường học cậu mặc kệ? Huống chi người nhà cậu cũng sẽ lo lắng."

    Nghe Dung Hàng giải thích, sắc mặt Dịch Ninh tốt hơn rất nhiều, không nghĩ tới liền mặt không đổi sắc, không hề có lòng hối cãi trả lời: "Chuyện trường học tôi sẽ giải quyết, về phần người nhà, tôi không có người nhà, tôi là cô nhi!"

    Tô Trạch Ninh: .

    Cậu quay đầu nhìn thần sắc Dịch Tu. Anh trai của cô nhi -- Dịch Tu, thần sắc phi thường không ổn.

    Chuyện của Dịch Ninh Phó Kiêu cũng đã nói với hắn một chút, hắn cũng biết Dịch Ninh là gạt người trong nhà đi ra.

    Dịch Ninh là người nhà, nhưng hắn vì ở lại bên cạnh Dung Hàng thật sự là dùng mọi cách.

    Dịch Tu mặt lạnh tiến lên: "Dịch Ninh, thật sự rất tốt."

    Hai anh em giống như một cái khuôn khắc ra, mặc cho ai cũng nhìn thấy cũng biết có quan hệ huyết thống.

    Dịch Ninh nhìn Dịch Tu xuất hiện, thần sắc rốt cục hoảng hốt, cảnh giác lui về phía sau một bước: "Anh, sao anh lại tới đây?"

    Dịch Tu tức giận: "Đừng, tôi không phải là anh cậu. Cậu không phải là cô nhi sao?"

    Dung Hàng đau đầu xoa xoa trán hướng Dịch Ninh nói: "Mau xin lỗi."

    Dịch Ninh tính cách ngoan cường nghe nói như vậy cắn cắn môi, thế nhưng ngoài dự liệu hướng Dịch Tu nói: "Xin lỗi, em, em--"

    Nửa câu sau ấp úng nửa ngày cũng không có nói ra.

    Một tiếng xin lỗi này, ngược lại làm cho Dịch Tu kinh hãi, đứa em này của hắn khó chiếu, chính hắn rõ ràng nhất, hiện tại lại ở trước mặt Dung Hàng này thành thành thật thật, hơn nữa em trai nghịch ngợm cũng chỉ có mình mới có thể giáo huấn.

    Dịch Tu trong lòng có chút khó chịu, không khỏi híp mắt: "Tiểu Ninh, lại đây, theo anh về nhà."

    Dịch Ninh nhìn Dung Hàng, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt nói: "Em không về."

    Dịch Tu cười lạnh: "Cái này cũng không phải do em."

    Dung Hàng thở dài: "Tiểu Ninh, đừng tùy hứng, cậu nhanh chóng theo anh cậu về nhà." Nếu không phải mấy ngày trước Phó Kiêu nói cho anh biết thân phận của Dịch Ninh, anh còn bị lừa gạt, cho rằng Dịch Ninh thật sự là đứa nhỏ đáng thương côi cút không nơi nương tựa không có người nhà.

    Dịch Ninh bực bội: "Tôi chính là không về."

    Dịch Tu: "Em không đi cũng không sao, anh cắt đứt chân, mang về cũng giống nhau."

    Dịch Ninh không sợ hãi, vươn chân dài bên trong quần jean ra: "Chân ở chỗ này, có bản lĩnh anh cứ cắt đi."

    Dịch Tu tức muốn chết, hắn sao lại có một đứa em như vậy chứ?

    Hắn nhìn bộ dáng Tô Trạch Ninh ngoan ngoãn, khéo léo sau lưng Phó Kiêu đang đi theo xem kịch vui, hắn hướng Dịch Ninh nói: "Sao em không để người khác bớt lo? Em nhìn Tiểu Ninh người ta, lại nhìn em đi!"

    Dịch Ninh nhìn Tô Trạch Ninh, hắn cũng không ngốc, từ sau khi hắn bảo Tô Trạch Ninh thay thế mình, cũng yên lặng chú ý bên kia, cũng biết một số chuyện của Tô Trạch Ninh, ví dụ như tô Trạch Ninh hiện tại đã ở gần nhà Phó Kiêu, hắn khinh thường bĩu môi, sau đó hướng Dịch Tu không khách khí nói: "Anh thích thì anh mang về nhà làm em trai đi."


    * * *

    Tiểu Thịt Tươi nhịn không được chen vào hảo tâm khuyên nhủ: "Vị trợ lý nhỏ này, cậu vẫn nên về nhà sớm, đừng để cha mẹ lo lắng. Làng giải trí phức tạp, cậu còn nhỏ như vậy sẽ chịu thiệt thòi." Hắn coi Dịch Ninh là trợ lý cho ngôi sao lớn, vì khi mới ra mắt đã nếm qua thiệt thòi này, nên hắn nhịn không được hảo tâm khuyên nhủ.

    Dịch Ninh lạnh lùng nhìn thoáng qua nói: "Chuyện của tôi không tới phiên anh xen vào, ở chỗ này anh tính là cái gì? Ngôi sao nhỏ tuyến mười tám không biết tự lượng sức mình."

    Tô Trạch Ninh nhịn không được, quả thực tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Trong đoàn làm phim, Dịch Ninh đắc tội không ít người, mỗi lần đều phải để Dung Hàng thu thập tàn cục, cậu tức giận vừa nắm miếng đệm thịt mềm mại của mèo hoa, vừa nói với Dịch Ninh: "Dịch Ninh, cậu dựa vào cái gì mà không trở về? Cho tới nay Đều là Dung Hàng hảo tâm thu lưu cậu, cậu chính là chắc chắn anh ấy sẽ không đuổi mình mới không sợ hãi không phải sao? Cậu gây thêm bao nhiêu phiền toái cho Dung Hàng, trong lòng cậu không đếm được sao? Cậu miệng nói rất dễ nghe, muốn giúp Dung Hàng, nhưng chỉ là cảm động chính mình đúng không, cậu căn bản không quan tâm Dung Hàng có cần hay không, cậu chỉ cần bận rộn thỏa mãn cảm giác chiếu cố Dung Hàng đúng không!"

    - Không, tôi không phải! Dịch Ninh trừng mắt phản bác, nhìn Tô Trạch Ninh trong mắt giống như có thể phun ra lửa giận.

    Thằng nhóc này thay đen đổi trắng! Chuyện không phải như vậy.

    Tô Trạch Ninh không sợ Dịch Ninh, tốt xấu gì cậu cũng là Miêu Vương, tình cảnh gì chưa từng thấy qua.

    Nhưng mà nhìn qua đôi chân dài của Dịch Ninh có vẻ đá người rất đau, cậu không lộ dấu vết trốn sau lưng Phó Kiêu, ở phía sau Phó Kiêu thò đầu ra nói: "Cậu khinh thường những người vì danh lợi mà đi tới bên cạnh Dung Hàng, nhưng kỳ thật so với bọn họ cậu còn không bằng bọn họ, bọn họ tối thiểu đem nam thần dỗ dành vui vẻ, còn cậu cũng chỉ biết gây thêm phiền toái cho anh ấy."

    Hả? Nam thần?

    Phó Kiêu híp mắt, một tay ôm eo Tô Trạch Ninh.

    Làm sao có thể, hắn mới không phải là người như vậy!

    Dịch Ninh nhìn phó Kiêu ôm eo Tô Trạch Ninh, trong đầu lửa giận thiêu đốt, miệng không lựa lời nói nói: "Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy? Nếu không phải nhờ tôi, cậu làm sao có thể thông đồng với Phó Kiêu? Cậu trong lòng mình trộm vui đi, đừng giả mù sa mưa đến giáo huấn tôi --"

    Rõ ràng là Phó Kiêu thông đồng với cậu có được không?

    Tô Trạch Ninh tức giận ôm con mèo trong ngực xông ra ngoài, lại bị Phó Kiêu kéo trở về, ôm vào trong ngực.

    "Dựa vào cái gì?" Phó Kiêu cười cười, trong miệng lặp đi lặp lại câu nói này, sau đó khi mọi người không phản ánh được, cúi xuống hôn lên môi Tô Trạch Ninh, nhìn mọi người xung quanh, nhìn Dịch Ninh nói: "Chỉ bằng sau này Tinh Thần cũng có một nửa của em ấy, em ấy cũng là ông chủ của Dung Hàng, như thế nào? Có tư cách để giáo huấn cậu rồi!"

    Tô Trạch Ninh đỏ mặt, hai tay buông lỏng, trong ngực mèo hoa bị ép không ra hình dạng oán hận nhìn hai người, chạy trốn như bị ma đuổi.

    Rất nhanh cậu phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía Phó Kiêu, khóe mắt bỗng nhiên phát hiện một bên gian phòng có phản quang đặc thù, giống như là ống kính.

    Đó có phải là máy ảnh không?

    Cậu lại quay đầu nhìn qua, lại không thấy gì cả.

    Có lẽ do cậu đa tâm.


    * * *

    Dịch Tu thấy thần sắc lạnh như băng của Phó Kiêu, xoa xoa trán hướng Dịch Ninh chém đinh chặt sắt nói: "Dịch Ninh, lại nói với em một lần nữa, lần này anh tới không phải tới trưng cầu ý kiến của em, anh chỉ đến thông báo cho em chuyện này, em chuẩn bị xong, chờ biểu cô giải buồn xong, em về cùng mọi người."

    Chuyện của Dịch Ninh vốn không phúc hậu, Phó Kiêu vốn mất hứng, cũng may kết quả không tệ, hắn và Tô Trạch Ninh cuối cùng ở chung một chỗ, Phó Kiêu mới không so đo chuyện này.

    Dịch Ninh chuyện này vốn là không tử tế, Phó Kiêu vốn là không vui vẻ, cũng may kết quả không sai, hắn cùng Tô Trạch Ninh cùng đi tới, Phó Kiêu mới không so đo chuyện này.

    Hắn cái này ngốc đệ đệ hết chuyện để nói. Dịch Tu nói: "Đây cũng là Dung Hàng cùng chúng ta thương lượng xong."

    Đệ đệ ngốc như hắn đúng là hết chuyện để nói. Dịch Tu nói, "Đây cũng là Dung Hàng cùng chúng ta thương lượng xong."

    Dịch Ninh không thể tin được nhìn Dung Hàng.

    Dung Hàng gật đầu: "Tiểu Ninh, cậu nên về nhà."

    Dịch Ninh còn muốn phản bác.

    Dịch Tu cười cười: "Dịch Ninh, em biết, anh không ngại đem chân em cắt đứt mang về nhà."

    Dịch Ninh run rẩy, những lời này của anh trai hắn không giống như đang nói giỡn.

    Lúc này điện thoại di động của Dịch Tu vang lên, Dịch Tu nhận điện thoại, lại biến trở về Dịch gia trưởng tử phong độ nho nhã: "Cô cô, người cùng dượng xuất phát đến sơn trang sao? Được rồi, cháu ở đây chờ hai người, vừa vặn cháu có một vài người bạn giới thiệu cho hai người quen biết."

    Đầu dây bên kia.

    Trên đường ồn ào, người phụ nữ tóc xoăn màu đen dịu dàng cúp điện thoại, nói với người đàn ông tao nhã ở một bên: "Bá Luân, lát nữa chúng ta đi xem bạn bè của Tiểu Tu còn có tiểu.. Dịch Ninh đi."

    Cái tên kia vẫn là nỗi đau trong lòng bọn họ không thể nói ra lời.

    Thế giới này náo nhiệt, nhưng lại không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.

    Bá Luân chỉnh lại khăn choàng cho vợ mình, vuốt ve mái tóc đen của bà, nhìn đôi mắt bà ẩn dấu nỗi buồn sâu sắc, muốn nói lại thôi, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán vợ nói: "Được, Tiểu Mân côi."

    Hai người rẽ qua góc đường, trong góc truyền đến tiếng hát --

    "Tôi sẽ vì em dùng hoa hồng làm giường, và hàng ngàn bó hoa."

    Dịch Y kéo tay Bá Luân ra, khẩn trương nhìn xung quanh nói: "Bá Luân, hình như em nghe được bài hát anh viết, là giọng hát của Tiểu Ninh, em không nghe lầm, là giọng hát của Tiểu Ninh."

    Tô Bá Luân sửng sốt, nhìn xung quanh, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

    Hai người nhìn nhau. Đây thực sự không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.

    Mỗi lần là một lần thất vọng.

    Họ vẫn còn mong đợi điều gì?

    Dịch Y lấy tay che mặt, khóc không thành tiếng.

    Rõ ràng họ đã tự tay giấu tiểu vương tử của họ trong một khu rừng xinh đẹp.

    Thế nhưng, vẫn không cam lòng!

    Tô Bá Luân không nói thêm gì, ông nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt vợ mình, cố nén nỗi đau, ở trán vợ hôn lên: "Không sao, sẽ không sao, sẽ không có việc gì, đều sẽ tốt lên." Sau đó, ông ôm vợ mình rời đi.

    Lúc này một đôi tình nhân lướt qua, nữ sinh lại kéo tai nghe xuống nói với nam sinh: "Tai nghe căn bản không có tác dụng. Anh nhìn kìa, thật thú vị, anh trai nhỏ này hát thu hút rất nhiều mèo nha."

    Thiếu niên tóc đen trong video trên điện thoại di động nho nhỏ cười ngọt ngào, không bệnh không lo, vui vẻ an khang.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 97: Kế hoạch bại lộ

    (❀˙˘˙) ♡ (˙˘˙❀)

    Mèo hoa một mắt khinh bỉ cười:" Cái gì? Hai con cá khô nhỏ đã muốn mua chuộc tôi? "Nó chính là mèo đã trải qua sự đời, người giang hồ xưng độc nhãn miêu gia, há là chỉ hai con cá khô nhỏ có thể mua chuộc!

    Tô Trạch Ninh sửng sốt, toát ra ý khâm phục tận đáy lòng, đây có lẽ là con mèo tiết tháo nhất mà cậu từng gặp qua, cậu không khỏi cũng nghiêm túc vài phần hỏi:" Vậy phải thế nào cậu mới nói? "Những con mèo trong viện của cậu đều là mèo có thể vì cá nhỏ bán linh hồn, thời gian dài, cậu còn tưởng rằng tất cả mèo đều như vậy.

    Cậu thật nông cạn~~~

    Mèo hoa một mắt tà mị cười nói:" Tối thiểu cũng phải ba con mới được!"(Chết cười với bạn í)
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 98: Phó Kiêu oan ức

    (❛ ֊ ❛„)

    Cùng con mèo nhỏ tiến hành xong giao dịch bẩn thỉu.

    Tô Trạch Ninh dùng ba con cá khô nhỏ trộm được từ phòng bếp mua được bí mật kinh thiên động địa của Phó Duy và Khổng Linh Hạc.

    Ba con cá khô không thể mua thiệt hại, không thể mua bị lừa.


     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 100: Phó gia gia trở về

    (❛ ֊ ❛„)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong sân Phó gia vào buổi sáng sớm, gió thổi qua, đợt tuyết đầu tiên của mùa đông đã rơi xuống, toàn bộ sân phủ màu trắng đẹp mắt.

    Đây xem như là ngày đầu tiên Tiểu Đường Cao trở về Phó gia, đêm qua Tiểu Đường Cao được Phó Kiêu mang về nhà, quả thực được đãi ngộ như hoàng đế, chúng tinh phủng nguyệt cũng không quá đáng, Phó gia từ quản gia xuống bếp đầu bếp đại thúc đều vây quanh Tiểu Đường Cao, ngay cả Phó Kiêu cũng xếp thứ hai.

    Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Đường Cao và đàn mèo gặp nhau.

    Tiểu Đường Cao đứng ở giữa ghế đá ở giữa sân, bộ lông trắng như tuyết đặc biệt trơn mượt, giữa bụng tròn trịa buộc một cái nơ xinh đẹp, thần khí mèo trắng ngẩng đầu thét dài: "Meo~~~"

    Tiếng kêu này tuyên bố sự trở lại chính thức của cậu.

    Hầu hết các con mèo trong sân ăn đang ăn thức ăn cho mèo, thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Chỉ có mấy con mèo nhỏ kích động kêu meo meo lên sân khấu.

    Những con mèo đang ăn thức ăn cho mèo trợn trắng mắt, không phải là ngày nào cũng gặp sao? Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều gặp mặt Tiểu Đường Cao biến thành thú hai chân. Chỉ có đám mèo con không có kiến thức kia mới ầm ĩ như vậy.

    Tiểu Đường Cao thấy phía dưới không có người cổ vũ, thở phì phì hừ hừ, chân trước bước lên mặt bàn đá.

    Phó Kiêu nhíu mày, vươn tay về phía Tiểu Đường Cao.

    Tiểu Đường Cao đặt đầu lên, Phó Kiêu vươn tay gãi gãi cằm Tiểu Đường Cao, Tiểu Đường Cao thở phì phì ôm lấy tay Phó Kiêu.

    Bên kia ông nội quản gia vội vàng chạy tới, khó có được có chút thất thố: "Thiếu gia."

    Có thể làm cho quản gia thất thố như vậy, nhất định không phải là chuyện nhỏ.

    Phó Kiêu muốn đi qua, nhưng tay lại bị Tiểu Đường Cao ôm lấy, Tiểu Đường Cao làm nũng không chịu buông tay, trong lòng Phó Kiêu vô cùng hưởng thụ bộ dáng này, được mèo nhà mình ôm gắt gao, anh ôm Tiểu Đường Cao vào trong ngực, tay thuận theo sống lưng của Tiểu Đường Cao, cảm thấy mỹ mãn vuốt lông của cậu: "Làm sao vậy?"

    Quản gia nhìn Tiểu Đường Cao trong lòng Phó Kiêu nói: "Thiếu gia, Phó lão tiên sinh về nước."

    Cái gì, ông nội Phó đã trở lại?

    Tiểu Đường Cao buông tay Phó Kiêu ra, ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu.

    Nguyên bản Phó gia gia về nước là sau khi Phó Kiêu xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên điều này có nghĩa là tai nạn xe cộ của Phó Kiêu đã qua sao?

    Động tác vuốt ve Tiểu Đường Cao của Phó Kiêu dừng lại, ý cười trên mặt thu lại hỏi: "Ông xuống máy bay lúc mấy giờ?"

    Quản gia: "Mười giờ sáng." Ông có chút do dự hỏi: "Thiếu gia, cậu muốn đi đón sao?"

    Phó Kiêu híp mắt nhìn Tiểu Đường Cao: "Đi, đương nhiên đi." Anh cũng sẽ không quên Tiểu Đường Cao là anh đón từ chỗ ông nội về.

    Anh không chỉ tự mình muốn đi, còn phải mang theo Tiểu Đường Cao đi.


    * * *

    Trong sân bay, người đến người đi.

    Tiểu Đường Cao ngoan ngoãn được Phó Kiêu ôm vào trong ngực, không ồn ào cũng không ầm ĩ, tổ hợp nam nhân anh tuấn cộng thêm mèo trắng đáng yêu, nghênh đón ánh mắt người qua đường liên tiếp ghé nhìn.

    Tiểu Đường Cao âm thầm ưỡn ngực cao hơn, Phó Kiêu nhận ra chút tâm tư nhỏ bé của Đường Cao, nhịn không được lắc đầu.

    Chẳng qua, Phó Duy thế nhưng cũng tới. Điều này nằm ngoài dự liệu của Tiểu Đường Cao, dù sao hiện tại trên danh nghĩa Phó Duy có xích mích cùng Phó lão gia tử.

    Không lâu sau, một ông lão tóc bạc từ trong cửa khách quý đi ra, nhìn thấy Tiểu Đường Cao cùng Phó Kiêu, hai mắt sáng ngời, đang định đi tới.

    Phó Duy đứng trước mặt bọn họ giật giật môi nói: "Ông nội."

    Phó lão gia tử quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, tươi cười thu liễm lại: "Sao cậu lại tới đây?" Đứa cháu trai này sao lại hồ đồ như vậy, trên đời này nữ nhân nào không tốt, nhất định phải đi tìm Phong Giai Minh, để cho người khác xem hết chuyện cười của Phó gia.

    Ông đến bây giờ cục tức này còn chưa tiêu tan.

    Nhưng mà ngoài dự liệu, Phó Duy thế nhưng còn có chút cốt khí, đến bây giờ còn chưa trở về, điều này ngược lại làm cho ông đánh giá hắn cao một chút.

    Phó Duy lơ đễnh, chỉ mỉm cười nói: "Ông là ông nội của cháu, vô luận như thế nào cháu cũng nên đến đón ông."

    Sắc mặt Phó lão gia tử tốt hơn một chút: "Coi như cháu còn có lương tâm."

    Sau khi nói xong, ông cũng không để ý tới Phó Duy, đi đến bên cạnh Phó Kiêu hỏi: "Ba cháu đâu?"

    Phó Vân Tích lúc này không biết đang lừa gạt ở nơi nào, từ lần trước đầu tư dự án bất động sản quái quỷ gì đó, Phó Vân Tích mỗi ngày đều ở bên ngoài giao tiếp xã giao, cũng không biết đang làm cái gì, ngay cả Phó gia cũng có thời gian rất dài không có trở về, chứ đừng nói là đón ông nội Phó về nước.

    Phó Kiêu vui vẻ tự tại, cũng không thèm quản Phó Vân Tích ở nơi nào, nhưng ở trước mặt ông nội Phó, anh vẫn cười cười trào phúng nói: "Ông ấy cũng có việc của riêng mình."

    Ông nội Phó cái gì cũng hiểu được, tức giận gõ gõ gậy nói: "Thật sự là nghiệt chướng, lớn như vậy mà vẫn hồ đồ." Ông thở dài nói với Phó Kiêu: "Ông già rồi, sau này cháu phải ngăn cản ba cháu nhiều hơn, miễn cho nó làm ra chuyện hồ đồ."

    Ông thế nào cũng không nghĩ tới đứa con trai không nên người kia lại còn sinh thêm một đứa cháu trai nhỏ, thật sự là tạo nghiệt, tiểu tôn tử này nói là con trai Phó Kiêu đều có người tin tưởng.

    Phó Kiêu lại cười cười: "Ông nói đùa, cháu làm sao quản được ông ấy."

    Ông nội Phó lại thở dài, ông làm sao nghe không ra, Phó Kiêu vẫn không coi Vân Tích là ba của nó.

    Nhiều năm như vậy ông đã nhìn thấu, cái gì danh lợi, cái gì quyền thế đều không quan trọng bằng một gia đình hạnh phúc bên nhau.

    Chỉ là tính tình cháu trai lớn nhà ông từ trước đến nay vừa thối vừa cứng, dù ông nói rách miệng cũng không có nửa điểm tác dụng.

    Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.


    * * *

    Lúc này trong lòng Phó Kiêu phát ra một loạt tiếng meo meo như không thể chờ đợi được.

    Ông nội Phó nhìn thấy con mèo lớn màu trắng quen thuộc nằm trong lòng Phó Kiêu, kinh hỉ nói: "Tiểu Đường Cao, con còn nhớ rõ ông nội không?" Tiểu Đường Cao da lông phi thường xinh đẹp, hai mắt thần thái sáng láng, vừa nhìn đã biết nhóc được Phó Kiêu nuôi rất tốt, ông nội Phó thập phần vui mừng.

    Cái này không biết Tiểu Đường Cao ở lâu như vậy còn nhớ rõ cha mẹ mình như thế nào, nhưng mà không có quan hệ, ông đem Tiểu Đường Cao đón về, về sau sẽ chậm rãi quen thuộc.

    Tiểu Đường Cao ngồi xổm trên người Phó Kiêu meo meo hai tiếng ngọt ngào, sau đó vươn đầu, rất có tâm kế cọ cọ ông nội Phó.

    Bị mèo con bồng bềnh đáng yêu cọ cọ trong lòng bàn tay, ông nội Phó cao hứng vô cùng nói: "Quả nhiên còn nhớ rõ ông nội, không hổ là ông nội thương con lâu như vậy."

    Phó Kiêu lại ôm Tiểu Đường Cao trở về.

    Ông nội Phó có chút mất hứng, làm sao ông cùng mèo nhà mình thân thiết một chút, cháu trai vì sao lại đến quấy rầy.

    Phó Kiêu nói: "Gần đây trong công ty cũng có rất nhiều chuyện." Anh liếc mắt nhìn Phó Duy: "Hợp tác với công ty Linh Đồng của Khổng tổng sắp bắt đầu ký kết, hơn nữa hiện tại Phó Duy đang làm việc ở chỗ Khổng tổng, hai bên hợp tác cũng nhờ Phó Duy ra không ít lực."

    Phó Duy bỗng nhiên bị điểm danh có chút chột dạ, ấp úng: "Vâng, không, là do Tinh Thần bản lĩnh thực lực mạnh."

    Bị cắt ngang, ông nội Phó có chút kinh ngạc nhìn Phó Duy.

    Ông thật không ngờ Phó Duy lại làm việc ở tập đoàn Linh Đồng.

    Phó Kiêu dường như vô tình nói: "Khổng tổng tuổi và ngài tuổi không sai biệt lắm, hai người hẳn là có thể tán gẫu cùng nhau."

    Ông Phó cười cười: "Phải không? Lúc trước lâu như vậy nói đến đều là đáng tiếc, đều không có cơ hội cùng Khổng tổng chính thức quen biết một chút."

    Phó Kiêu nhìn Phó Duy: "Sau này ông luôn có cơ hội mà, đúng không, Phó Duy?"

    Phó Duy cũng phản ứng rất nhanh: "Đúng vậy, Khổng tổng cũng luôn nói muốn cùng ông gặp mặt nói chuyện một chút."

    "Vậy cứ quyết định như vậy đi, tìm một cơ hội, cháu giúp ông cùng Khổng tổng hẹn thời gian." Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao vào lòng vô cùng tự nhiên nói: "Ông cũng mệt mỏi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi. Cháu có hẹn với một người bạn, cháu đi trước."

    Nói xong, Phó Kiêu liền rời đi.

    Ông nội Phó sửng sốt, vội vàng hỏi: "Buổi tối trở về ăn cơm sao?"

    Phó Kiêu bước nhanh rời đi dừng lại, dứt khoát lưu loát nói: "Không được."

    Ông nội Phó buồn bực, Phó Kiêu sao lại đi nhanh như vậy, chẳng lẽ là có người bạn quan trọng nào đến sao?

    Nhưng mà trong lòng ông mơ hồ cảm thấy giống như mình quên chuyện gì đó.

    Ông quên chuyện gì rồi?
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

    Chương 101: Tiểu Đường Cao đố kỵ

    ・✿ヾ╲ (。◕‿◕。) ╱✿・゚

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2023
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...