Bài viết: 65 

Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện
Chương 83: Thay Phó Kiêu liếm lông
Chương 83: Thay Phó Kiêu liếm lông
≧◠◡◠≦
Con mèo trắng như tuyết run rẩy, không thoải mái lắc lắc lông còn mang theo độ ẩm trên người.
Phó Kiêu bị văng đầy nước lên mặt cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Anh vốn cũng không muốn làm gì, chỉ là bị nụ hôn của thiếu niên trêu chọc có chút không khống chế được. Nhưng anh cũng không muốn ép cậu quá mức, có một số việc phải để cậu chậm rãi suy nghĩ mới có thể suy nghĩ rõ ràng. Chỉ cần thiếu niên không rời khỏi anh, anh sẽ cho cậu đủ thời gian.
Giờ phút này Phó Kiêu tỉnh táo lại hướng mèo con trắng vươn tay ra.
Tiểu Đường Cao ngoan ngoãn nhảy lên cánh tay Phó Kiêu, sau đó theo cánh tay trèo lên vai Phó Kiêu.
Phó Kiêu mang theo Tiểu Đường Cao đi vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc ra sấy khô lông trên người Tiểu Đường Cao.
Tiểu Đường Cao nhịn không được ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu, cậu nghĩ rõ ràng, Phó Kiêu thích cậu.
Loại thích đó là tình yêu giữa con trai và con gái. Nhưng cũng đã có học sinh của ba ba nói với cậu, loại thích này không chỉ giới hạn giữa các chàng trai và cô gái.
Tiểu Đường Cao cũng từng nghĩ tới, có thể có một người như vậy đến thích mình hay không. Nhưng kiếp trước, cậu ngay cả việc sống được đến ngày mai hay không cũng không nắm chắc, nào có tâm tư suy nghĩ những chuyện này.
Mà bây giờ cậu nghĩ đến người kia là Phó Kiêu, trong lòng cậu thế nhưng nhịn không được muốn mỉm cười. Như vậy cậu và Phó Kiêu có phải là có thể danh chính ngôn thuận vĩnh viễn không cần tách ra.
Sau khi hiểu được tâm ý của mình, cậu còn chưa kịp nói cho Phó Kiêu biết, liền nghe Phó Kiêu động một chút liền để cho mình rời đi. Tiểu Đường Cao cũng có chút tức giận, nhịn không được muốn ngăn chặn lời nói của Phó Kiêu, nhất thời nóng nảy, cậu liền hôn lên.
Cậu không muốn rời khỏi Phó Kiêu.
Mặc dù cậu không xác định rốt cuộc thích Phó Kiêu bao nhiêu, nhưng cậu xác định mình không muốn rời khỏi Phó Kiêu.
Huống chi nào có chuyện không công bằng như vậy. Phó Kiêu đều hôn cậu hai ba lần, cậu mới chỉ hôn một chút, như vậy sao được?
Cậu mới chịu thiệt thòi lớn được không. Sau này cậu nhất định phải hôn lại toàn bộ.
Tình huống sau đó không thể vãn hồi, trực giác của Tiểu Đường Cao có chút không ổn, mới cơ trí lập tức biến thành mèo con.
Sau khi trở về mèo con, da mặt cậu dù có dày đến đâu cũng không tiện ở trước mặt Phó Kiêu lại biến thành người.
Còn chuyện tương lai, sau này tính.
Trong phòng tắm.
Phó Kiêu nhẹ nhàng sấy lông trên người Tiểu Đường Cao.
Đang lúc Tiểu Đường Cao trong lòng thấp thỏm nhìn Phó Kiêu.
Nghĩ nên nói với Phó Kiêu như thế nào. Trong lòng Phó Kiêu cũng hiểu, anh sờ sờ đầu Tiểu Đường Cao. Ôm cậu vào lòng mình, nằm trên giường tắt đèn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Phó Kiêu cứ như vậy dễ dàng buông tha cho mình?
Sao anh có thể tốt tính như vậy?
Tiểu Đường Cao chần chờ nhìn Phó Kiêu, nhưng Phó Kiêu thật sự nhắm mắt lại.
Bọn họ giày vò đến lúc này cũng đã không còn sớm.
Đèn trong phòng tắt. Trong bóng tối, Tiểu Đường Cao đột nhiên mở đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Phó Kiêu.
Hoàn cảnh tối đen như mực không ảnh hưởng gì đến Tiểu Đường Cao, Phó Kiêu cùng cậu gối chung một cái gối, anh hô hấp đều đặn, hiển nhiên đã ngủ, khó có được giấc ngủ đặc biệt an ổn, giống như rốt cục buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Hôm nay qua đi, Tống Minh Vi có lẽ không còn cách nào tìm Phó Kiêu gây phiền toái nữa.
Tiểu Đường Cao nhìn thấy mức độ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đã đến 95%, còn lại hẳn là vấn đề thời gian, Phó Kiêu sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ là Tiểu Đường Cao lại nhịn không được nghĩ đến lão gia gia râu bạc đã từng nói, sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đưa cậu về bên cạnh cha mẹ, nhưng nếu như cậu trở về bên cạnh cha mẹ, Phó Kiêu làm sao bây giờ?
Cậu luyến tiếc Phó Kiêu.
Nhưng nghĩ đến ba mẹ, cậu cũng luyến tiếc rời khỏi bọn họ. Cậu phải làm gì đây?
Quên nó đi!
Không nghĩ nữa, đợi đến ngày lão gia gia râu bạc xuất hiện lại suy nghĩ vấn đề này đi.
Chẳng may không được, cậu liền đem Phó Kiêu đi cùng, ở trong thế giới của cậu, cậu sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi phó Kiêu, giống như Phó Kiêu nuôi cậu vậy.
Chỉ là Phó Kiêu sẽ nguyện ý sao?
Hơn nữa Phó Kiêu ăn nhiều như vậy, cậu nuôi được Phó Kiêu sao?
Tiểu Đường Cao buồn bã thở dài.
Cửa sổ mở ra một khe hở nho nhỏ, ánh trăng sáng bóng theo thủy tinh cửa sổ chiếu lên mặt Phó Kiêu.
Nam nhân anh tuấn rất đẹp trai, mặt mày thâm thúy, cái mũi cao ngất lộ ra đường cong trên mặt đặc biệt đẹp mắt.
Tiểu Đường Cao vừa nhìn, vừa vui vẻ nghĩ đến, người trước mắt này là của mình.
Cậu nhìn Phó Kiêu, cảm thấy giờ phút này anh đặc biệt thuận mắt, ngay cả sợi tóc của anh cũng đẹp vô cùng.
Giống như cự long bảo vệ bảo bối, Tiểu Đường Cao đem thân thể vòng quanh đầu Phó Kiêu. Cậu không ngủ được, thỉnh thoảng vươn đệm thịt màu hồng nhạt ra, nhẹ nhàng ấn lên mặt Phó Kiêu.
Cậu lại nhịn không được vươn đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn, liếm liếm trên tóc Phó Kiêu, thay anh liếm lông.
Một cái, hai, ba cái.
Nhưng chỉ liếm lông là không đủ.
Cậu thật sự nhịn không được muốn dựa vào Phó Kiêu gần hơn một chút, muốn cùng hương vị của Phó Kiêu càng thêm giống nhau một chút.
Sáng hôm sau Phó Kiêu tỉnh lại, liền phát hiện con mèo màu trắng bình yên nằm ngủ say trong ngực anh, bụng nhỏ phập phồng. Hai móng vuốt vững vàng ôm tay anh không buông.
Phó Kiêu không hiểu sao trong lòng cảm thấy bình yên, khẽ cười cười, anh vuốt ve đầu Tiểu Đường Cao.
Anh hy vọng mỗi ngày sau này đều có thể được như vậy.
Chỉ là anh cứ cảm giác tóc mình có chút ướt sũng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Phó Kiêu kỳ quái sờ sờ tóc, nhìn vào gương một chút, trên mặt bỗng nhiên tươi cười cứng đờ.
Chỉ thấy tóc trước trán anh được chải sang một bên. Tóc cũng dính với vết nước đáng ngờ.
Ai đã làm thế hiển nhiên có thể đoán được.
Phó Kiêu hít sâu một hơi nhìn con mèo đang ngủ say trên giường. Trong lòng yên lặng tự nhủ, đây là con mèo của mình, mỗi một miếng thịt trên người đều là do mình nuôi ra, sau đó quay đầu đi đến phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến.
Tiểu Đường Cao xoay người, từ trên giường duỗi thắt lưng một chút, mở mắt ra, theo âm thanh nhìn về phía phòng tắm. Cậu không chút do dự bước đi nhẹ nhàng, đi tới cửa phòng tắm, ngồi xổm xuống vươn móng vuốt vỗ cửa kêu meo meo.
Phó Kiêu đây là tật xấu gì vậy? Tối qua đã tắm, sáng nay còn tắm nữa.
Cậu đang nghĩ như vậy thì thấy Phó Kiêu bước ra, trên người treo một cái khăn mặt, vừa đi vừa lau tóc mình, thấy mèo con đang ngồi xổm ở cửa vươn móng vuốt muốn vỗ cửa, anh ngồi xổm xuống vươn tay, Tiểu Đường Cao biết nghe lời phải ở bên cạnh cọ cọ vào tay anh, ngọt ngào kêu meo meo.
Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao lên, sau đó đi đến phòng thay đồ nói với cậu: "Thay quần áo, chờ một chút đi ra ngoài với anh."
Tiểu Đường Cao cảnh giác nhìn Phó Kiêu, chuyện ngày hôm qua cậu còn chưa quên đâu.
Phó Kiêu sẽ không tính sổ với cậu chứ!
Phó Kiêu dường như nhận thấy được tâm tư của cậu, trong lòng không khỏi buồn cười, rốt cuộc hình tượng anh trong lòng Tiểu Đường Cao là gì?
Anh nói: "Anh sẽ không làm gì em, em bây giờ không thể xuất hiện với tư cách là Tiểu Đường Cao."
Phó Kiêu không có giải thích, nhưng cậu lại hiểu được hiện tại Tiểu Đường Cao hẳn là thân mang trọng thương, tuyệt đối không có khả năng vui vẻ xuất hiện trước mặt mọi người, vì thế cậu gật gật đầu.
Tiểu Đường Cao không nhúc nhích, ánh mắt xanh thẳm nhìn cửa phòng thay đồ.
Phó Kiêu nhịn không được cười khẽ một tiếng nói: "Bây giờ cũng biết ngượng ngùng."
Tiểu Đường Cao thẹn quá hóa giận meo meo một tiếng giương nanh múa vuốt muốn nhào về phía Phó Kiêu.
Phó Kiêu mắt thấy mèo con muốn xù lông, vội vàng nói: "Nhanh thay quần áo, anh muốn mang em đi gặp một người."
Tiểu Đường Cao sửng sốt, Phó Kiêu muốn dẫn cậu đi gặp một người? Anh muốn đi gặp ai vậy?
Phó Kiêu bị văng đầy nước lên mặt cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Anh vốn cũng không muốn làm gì, chỉ là bị nụ hôn của thiếu niên trêu chọc có chút không khống chế được. Nhưng anh cũng không muốn ép cậu quá mức, có một số việc phải để cậu chậm rãi suy nghĩ mới có thể suy nghĩ rõ ràng. Chỉ cần thiếu niên không rời khỏi anh, anh sẽ cho cậu đủ thời gian.
Giờ phút này Phó Kiêu tỉnh táo lại hướng mèo con trắng vươn tay ra.
Tiểu Đường Cao ngoan ngoãn nhảy lên cánh tay Phó Kiêu, sau đó theo cánh tay trèo lên vai Phó Kiêu.
Phó Kiêu mang theo Tiểu Đường Cao đi vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc ra sấy khô lông trên người Tiểu Đường Cao.
Tiểu Đường Cao nhịn không được ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu, cậu nghĩ rõ ràng, Phó Kiêu thích cậu.
Loại thích đó là tình yêu giữa con trai và con gái. Nhưng cũng đã có học sinh của ba ba nói với cậu, loại thích này không chỉ giới hạn giữa các chàng trai và cô gái.
Tiểu Đường Cao cũng từng nghĩ tới, có thể có một người như vậy đến thích mình hay không. Nhưng kiếp trước, cậu ngay cả việc sống được đến ngày mai hay không cũng không nắm chắc, nào có tâm tư suy nghĩ những chuyện này.
Mà bây giờ cậu nghĩ đến người kia là Phó Kiêu, trong lòng cậu thế nhưng nhịn không được muốn mỉm cười. Như vậy cậu và Phó Kiêu có phải là có thể danh chính ngôn thuận vĩnh viễn không cần tách ra.
Sau khi hiểu được tâm ý của mình, cậu còn chưa kịp nói cho Phó Kiêu biết, liền nghe Phó Kiêu động một chút liền để cho mình rời đi. Tiểu Đường Cao cũng có chút tức giận, nhịn không được muốn ngăn chặn lời nói của Phó Kiêu, nhất thời nóng nảy, cậu liền hôn lên.
Cậu không muốn rời khỏi Phó Kiêu.
Mặc dù cậu không xác định rốt cuộc thích Phó Kiêu bao nhiêu, nhưng cậu xác định mình không muốn rời khỏi Phó Kiêu.
Huống chi nào có chuyện không công bằng như vậy. Phó Kiêu đều hôn cậu hai ba lần, cậu mới chỉ hôn một chút, như vậy sao được?
Cậu mới chịu thiệt thòi lớn được không. Sau này cậu nhất định phải hôn lại toàn bộ.
Tình huống sau đó không thể vãn hồi, trực giác của Tiểu Đường Cao có chút không ổn, mới cơ trí lập tức biến thành mèo con.
Sau khi trở về mèo con, da mặt cậu dù có dày đến đâu cũng không tiện ở trước mặt Phó Kiêu lại biến thành người.
Còn chuyện tương lai, sau này tính.
* * *
Trong phòng tắm.
Phó Kiêu nhẹ nhàng sấy lông trên người Tiểu Đường Cao.
Đang lúc Tiểu Đường Cao trong lòng thấp thỏm nhìn Phó Kiêu.
Nghĩ nên nói với Phó Kiêu như thế nào. Trong lòng Phó Kiêu cũng hiểu, anh sờ sờ đầu Tiểu Đường Cao. Ôm cậu vào lòng mình, nằm trên giường tắt đèn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Phó Kiêu cứ như vậy dễ dàng buông tha cho mình?
Sao anh có thể tốt tính như vậy?
Tiểu Đường Cao chần chờ nhìn Phó Kiêu, nhưng Phó Kiêu thật sự nhắm mắt lại.
Bọn họ giày vò đến lúc này cũng đã không còn sớm.
Đèn trong phòng tắt. Trong bóng tối, Tiểu Đường Cao đột nhiên mở đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Phó Kiêu.
Hoàn cảnh tối đen như mực không ảnh hưởng gì đến Tiểu Đường Cao, Phó Kiêu cùng cậu gối chung một cái gối, anh hô hấp đều đặn, hiển nhiên đã ngủ, khó có được giấc ngủ đặc biệt an ổn, giống như rốt cục buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Hôm nay qua đi, Tống Minh Vi có lẽ không còn cách nào tìm Phó Kiêu gây phiền toái nữa.
Tiểu Đường Cao nhìn thấy mức độ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đã đến 95%, còn lại hẳn là vấn đề thời gian, Phó Kiêu sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ là Tiểu Đường Cao lại nhịn không được nghĩ đến lão gia gia râu bạc đã từng nói, sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đưa cậu về bên cạnh cha mẹ, nhưng nếu như cậu trở về bên cạnh cha mẹ, Phó Kiêu làm sao bây giờ?
Cậu luyến tiếc Phó Kiêu.
Nhưng nghĩ đến ba mẹ, cậu cũng luyến tiếc rời khỏi bọn họ. Cậu phải làm gì đây?
Quên nó đi!
Không nghĩ nữa, đợi đến ngày lão gia gia râu bạc xuất hiện lại suy nghĩ vấn đề này đi.
Chẳng may không được, cậu liền đem Phó Kiêu đi cùng, ở trong thế giới của cậu, cậu sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi phó Kiêu, giống như Phó Kiêu nuôi cậu vậy.
Chỉ là Phó Kiêu sẽ nguyện ý sao?
Hơn nữa Phó Kiêu ăn nhiều như vậy, cậu nuôi được Phó Kiêu sao?
Tiểu Đường Cao buồn bã thở dài.
Cửa sổ mở ra một khe hở nho nhỏ, ánh trăng sáng bóng theo thủy tinh cửa sổ chiếu lên mặt Phó Kiêu.
Nam nhân anh tuấn rất đẹp trai, mặt mày thâm thúy, cái mũi cao ngất lộ ra đường cong trên mặt đặc biệt đẹp mắt.
Tiểu Đường Cao vừa nhìn, vừa vui vẻ nghĩ đến, người trước mắt này là của mình.
Cậu nhìn Phó Kiêu, cảm thấy giờ phút này anh đặc biệt thuận mắt, ngay cả sợi tóc của anh cũng đẹp vô cùng.
Giống như cự long bảo vệ bảo bối, Tiểu Đường Cao đem thân thể vòng quanh đầu Phó Kiêu. Cậu không ngủ được, thỉnh thoảng vươn đệm thịt màu hồng nhạt ra, nhẹ nhàng ấn lên mặt Phó Kiêu.
Cậu lại nhịn không được vươn đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn, liếm liếm trên tóc Phó Kiêu, thay anh liếm lông.
Một cái, hai, ba cái.
Nhưng chỉ liếm lông là không đủ.
Cậu thật sự nhịn không được muốn dựa vào Phó Kiêu gần hơn một chút, muốn cùng hương vị của Phó Kiêu càng thêm giống nhau một chút.
* * *
Sáng hôm sau Phó Kiêu tỉnh lại, liền phát hiện con mèo màu trắng bình yên nằm ngủ say trong ngực anh, bụng nhỏ phập phồng. Hai móng vuốt vững vàng ôm tay anh không buông.
Phó Kiêu không hiểu sao trong lòng cảm thấy bình yên, khẽ cười cười, anh vuốt ve đầu Tiểu Đường Cao.
Anh hy vọng mỗi ngày sau này đều có thể được như vậy.
Chỉ là anh cứ cảm giác tóc mình có chút ướt sũng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Phó Kiêu kỳ quái sờ sờ tóc, nhìn vào gương một chút, trên mặt bỗng nhiên tươi cười cứng đờ.
Chỉ thấy tóc trước trán anh được chải sang một bên. Tóc cũng dính với vết nước đáng ngờ.
Ai đã làm thế hiển nhiên có thể đoán được.
Phó Kiêu hít sâu một hơi nhìn con mèo đang ngủ say trên giường. Trong lòng yên lặng tự nhủ, đây là con mèo của mình, mỗi một miếng thịt trên người đều là do mình nuôi ra, sau đó quay đầu đi đến phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến.
Tiểu Đường Cao xoay người, từ trên giường duỗi thắt lưng một chút, mở mắt ra, theo âm thanh nhìn về phía phòng tắm. Cậu không chút do dự bước đi nhẹ nhàng, đi tới cửa phòng tắm, ngồi xổm xuống vươn móng vuốt vỗ cửa kêu meo meo.
Phó Kiêu đây là tật xấu gì vậy? Tối qua đã tắm, sáng nay còn tắm nữa.
Cậu đang nghĩ như vậy thì thấy Phó Kiêu bước ra, trên người treo một cái khăn mặt, vừa đi vừa lau tóc mình, thấy mèo con đang ngồi xổm ở cửa vươn móng vuốt muốn vỗ cửa, anh ngồi xổm xuống vươn tay, Tiểu Đường Cao biết nghe lời phải ở bên cạnh cọ cọ vào tay anh, ngọt ngào kêu meo meo.
Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao lên, sau đó đi đến phòng thay đồ nói với cậu: "Thay quần áo, chờ một chút đi ra ngoài với anh."
Tiểu Đường Cao cảnh giác nhìn Phó Kiêu, chuyện ngày hôm qua cậu còn chưa quên đâu.
Phó Kiêu sẽ không tính sổ với cậu chứ!
Phó Kiêu dường như nhận thấy được tâm tư của cậu, trong lòng không khỏi buồn cười, rốt cuộc hình tượng anh trong lòng Tiểu Đường Cao là gì?
Anh nói: "Anh sẽ không làm gì em, em bây giờ không thể xuất hiện với tư cách là Tiểu Đường Cao."
Phó Kiêu không có giải thích, nhưng cậu lại hiểu được hiện tại Tiểu Đường Cao hẳn là thân mang trọng thương, tuyệt đối không có khả năng vui vẻ xuất hiện trước mặt mọi người, vì thế cậu gật gật đầu.
Tiểu Đường Cao không nhúc nhích, ánh mắt xanh thẳm nhìn cửa phòng thay đồ.
Phó Kiêu nhịn không được cười khẽ một tiếng nói: "Bây giờ cũng biết ngượng ngùng."
Tiểu Đường Cao thẹn quá hóa giận meo meo một tiếng giương nanh múa vuốt muốn nhào về phía Phó Kiêu.
Phó Kiêu mắt thấy mèo con muốn xù lông, vội vàng nói: "Nhanh thay quần áo, anh muốn mang em đi gặp một người."
Tiểu Đường Cao sửng sốt, Phó Kiêu muốn dẫn cậu đi gặp một người? Anh muốn đi gặp ai vậy?
Chỉnh sửa cuối: