Khi đến trường học, Sơ Nịnh đem xe ngừng ở khu vực đậu xe tạm thời ở cửa ra vào, xách đồ đạc xuống.
Nhìn tấm bảng ghi "Trường Nhị Trung Trường Hoàn", cô có hơi xuất thần.
Mấy năm nay luôn tránh đi nơi này, cũng đã lâu rồi không có tới đây.
Trường học sửa sang lại, nhưng từng cái cây vẫn còn cảm giác quen thuộc, ngay cả bác bảo vệ cũng không đổi, vẫn là người thích ghé vào cửa số phòng bảo vệ mà ngâm nga hí khúc rồi nhịp nhịp ngón tay.
Sơ Nịnh đi tới phòng bảo vệ, cố gắng làm cho bác bảo vệ chăm chước một chút, để cô mang đồ tráng miệng vào cho Trì Diên.
Cô còn chưa nói chuyện, lão nhân gia đã hai mắt sáng ngời: "Này, cháu là người dẫn chương trình của Trường Hoan TV, tôi biết cháu!"
Sơ Nịnh làm việc trong đài truyền hình, nhưng cô không có nổi tiếng gì, không ngờ bác bảo vệ lại nhận ra mình, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Ông cụ từ trong phòng gác đi ra, cao hứng nói với Sơ Nịnh: "Bạn già của tôi rất thích 《 Truyền thuyết cổ đại 》 của cháu. Người lớn tuổi thường khó ngủ, buổi tối lúc không ngủ được liền xem chương trình của cháu."
Sơ Nịnh vội vàng cười chào hỏi, giải thích lý do của cô.
Lão nhân gia nhiệt tình cho mọi người vào, còn tri kỷ nói với cô rằng đoàn phim của Trì Diên đang ở tòa nhà trung học thứ ba ở phía sau.
Sơ Nịnh không xa lạ gì với ngôi trường này, cô bấm còn nhớ vị trí cụ thể của từng tòa nhà, thời gian đi bộ giữa các tòa nhà, những bồn hoa ở tầng dưới trồng hoa và cây gì.
Đi ngang qua quảng trường kéo cờ và tòa nhà giáo vụ, rẽ trái vào con đường mòn trong khuôn viên trường, hai bên đường là những tác phẩm điêu khắc bằng đá về các danh nhân và những cây anh đào được trồng ngay ngắn. Khi hoa anh đào nở vào mùa xuân lãng mạn mà yên tĩnh, đẹp không sao tả xiết.
Các tòa nhà giảng dạy của cao nhất và cao nhị* được xây dựng đối diện nhau, những lời giảng đầy tâm huyết của giáo viên bay ra ngoài cửa sổ, như thể quay trở lại thời học sinh vẫn còn nghe giảng ở nơi đây.
*tương đương lớp 10 và lớp 11 bên mình.
Đi về phía trước là ngã tư, đi thẳng là tòa nhà dạy học của cao tam * và thư viện. Rẽ trái là siêu thị, căng tin và các điểm sinh hoạt khác, rẽ phải là giảng đường và sân bóng rổ.
*lớp 12.
Khi Sơ Ninh đi thẳng qua, lại có hai người đàn ông mặc vest mang giày da đi ra từ khán phòng bên phải, bước tới bên đây.
Hàn Huân đi theo kế bên Tần Hi nói: "Hi ca, tại sao khi trở về Trung Quốc, anh lại nghiện thuốc lá nhiều hơn vậy? Lúc này mới bao lâu, mà anh đã hút xong một hộp rồi, để lát nữa bí thư Giang đi không được sao, anh phải đi mua vào lúc này, cuộc diễn thuyết sắp bắt đầu rồi đấy."
Tần Hi không nói lời nào, nhìn thoáng qua ngã tư phía trước, anh mắt hơi dừng lại, con ngươi hoa đào thu vào trong, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh tăng nhanh tốc độ đi về phía ngã tư, khuôn mặt sắc bén, anh tuấn vô cùng âm trầm khó đoán.
Hàn Huân nghi ngờ đi theo, liền nhìn thấy Tần Hi dừng lại ở ven đường, nhìn về phía ngõ hẻm trong khuôn viên yên tĩnh.
Con đường vắng lặng, một con chim vô danh rơi xuống đất, mũm mĩm, dẩu mông mổ thức ăn dưới đất.
Ở phía trước, là tòa nhà giảng dạy cho cao tam của trường trung học.
Hàn Huân nhìn anh chằm chằm một hồi, hỏi: "Hi ca, có chuyện gì vậy?"
Cảm xúc trong mắt Tần Hi dần thu liếm lại, anh thản nhiên hỏi: "Phía trước đang cái vậy?"
"Nghe nói có một bộ phim
thanh xuân vườn trường được quay ở đây, được quay ở phòng học trong tòa nhà dạy học của cao tam."
Tần Hi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến bóng dáng vừa mới xuất hiện trước mặt, sờ túi thấy thuốc đã hết sạch, mới nhớ ra anh đi ra ngoài là để mua thuốc lá.
- -
Sơ Nịnh mang theo đồ tráng miệng đến dưới lầu của tòa nhà cao tam, đi vào đại sảnh lầu một gọi cho Trì Diên để cô ấy xuống lấy.
Sau khi lấy được đồ ăn mà nãy giờ luôn nghĩ tới, Trì Diên ôm lấy Sơ Nịnh nựng một phen, rồi hỏi: "Có muốn lên xem tớ quay phim không?"
Sơ Nịnh lắc đầu: "Không được đâu, tớ còn phải về đài phát thanh."
"Gấp như vậy sao? Cậu tối hôm qua hai giờ sáng mới về nhà, chưa kịp nghỉ ngơi đủ, đã vội vàng đi làm như vậy, thân thể không chịu nổi đâu."
"Buổi chiều có tổ chức một buổi dã ngoại. Mẹ của đồng nghiệp bị ốm phải nhập viện. Anh ấy lo lắng làm việc cũng không tập trung cho nên tớ mới giúp một chút."
Sơ Nịnh thản nhiên nói, đưa tay vén mái tóc dài bên trái lên vành tai, "Hơn nữa còn chưa thấy mệt. Ngày mai tớ xin nghỉ hai ngày."
Trì Diên mới nhớ ngày mai là ngày giỗ của mẹ Sơ Nịnh.
Cô ấy ghé mắt, ngập ngừng hỏi: "Ngày mai tớ cùng cậu đi nghĩa trang?"
"Không cần đâu." Sơ Nịnh bình tĩnh, vân đạm phong khinh nhàn nhạt cười, "Cậu quay phim cho tốt, không cần lo lắng cho tớ."
Cô nhìn thời gian trên cổ tay, nói với Trì Diên: "Tới giờ rồi, tớ đi làm đây, có thời gian tớ đến thăm ban cậu."
Ra khỏi tòa nhà dạy học, Sơ Nịnh đi bộ trở lại theo con đường vừa nãy đến.
Mặt trời trên đầu rất lớn, ánh nắng nóng bỏng xuyên qua khe hở giữa lá cây đổ xuống, trên mặt đất rơi xuống những điểm ánh sáng, khi cơn gió thoảng qua, ánh sáng cũng đung đưa, giống như làn váy của cô gái đang nhẹ nhàng nhảy múa
Vào mùa hè yên tĩnh, có tiếng ve hót.
Hai người phụ nữ kéo tay nhau nhanh chóng đi qua Sơ Nịnh, tiếng nói chuyện của họ bay qua bên tai cô.
"Nhanh lên, sắp đến lượt Tần tổng lên phát biểu. Nhất định phải đi nghe. Nghe nói anh ấy rất đẹp trai. Tôi còn chưa thấy qua đâu."
"Buổi sáng tiết đầu tiên, tôi có đi ngang qua, được lãnh đạo trường vây quanh, thực sự rất đẹp trai, một cực phẩm nam nhân!"
"Tiết đầu buổi sáng, anh ấy đến sớm như vậy?"
"Đúng vậy, không kịp chuẩn bị trước. Trước khi băng rôn chào mừng được treo ở cổng, người ta đã đến. Sau đó, Tần tổng không cho phép treo lên, người còn rất khiêm tốn."
* * *
Giọng nói nhỏ dần, Sơ Nịnh nhìn thấy hai người rẽ ở ngã tư phía trước, hẳn là bọn họ đi vào hội trường.
Từ cuộc trò chuyện của họ, Sơ Nịnh biết được có một người đàn ông họ Tần là một nhân vật lớn, hoặc là một tổng giám đốc, đang có buổi diễn thuyết ở hội trường.
Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua ngã tư, một giọng nói vang lên bên tai cô: "Hi ca, bí thư Giang đã mấy lần gọi điện giục anh, mọi người đều đang đợi anh lên phát biểu trên sân khấu."
Sơ Nịnh vô tình quét mắt theo hướng phát ra giọng nói, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, Tần Hi vừa bước ra từ siêu thị với điếu thuốc chưa đốt trong miệng.
Dừng lại bên đường, anh lấy trong túi ra chiếc bật lửa, cổ hơi cúi xuống, tay trái cản gió, tay phải bấm bật lửa để châm.
Anh bất cẩn nhấp một ngụm, phun ra một vòng khói nhàn nhạt, thản nhiên nhướng mi nhìn về phía trước, lại vô tình đụng phải ánh mắt của Sơ Nịnh.
Cô gái đứng ở ngã tư phía trước, mái tóc nâu xoăn dài xõa trên vai, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt như nước hồ thu, gương mặt bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc, gió thổi tới làn váy dài khẽ bay lên.
Hai người cách nhau cả trăm mét, mắt nhìn nhau, thời gian như đứng yên.
Chuông reo khi tan học trong khuôn viên trường là bài hát piano "Love Memorial" của Richard Clayderman.
Giai điệu da diết, nhẹ nhàng êm đềm và phảng phất một nỗi buồn man mác tưởng chừng như hư vô.
- - "Đã đến giờ tan học rồi, lão sư, người vất vả rồi!"
Có một giọng nói ngọt ngào từ đài phát thanh truyền ra, một số học sinh lần lượt chạy đến siêu thị, chen lấn giữa hai người.
Sơ Nịnh khôi phục thần trí, đầu óc vẫn trống rỗng, giống như đang trải qua một giấc mộng đã lặp đi lặp lại vô số lần.
Nhưng giấc mơ này khiến cô cảm thấy thực hơn bao giờ hết.
Cô có thể cảm nhận được nhịp đập dữ dội của trái tim, cảm nhận được hơi nóng trên mặt khi gió mùa hè thổi qua má cô, và thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy nhẹ của đầu ngón tay cô.
Có mùi thuốc lá thoang thoảng nơi chóp mũi, vừa quen vừa lạ.
Cô dường như thực sự nhìn thấy anh.
Người đàn ông cao lớn và đẹp trai, một nhóm học sinh trung học mặc đồng phục đi ngang qua anh.
Anh đứng đó phá lệ thu hút ánh nhìn, đôi mắt đen láy ngưng tụ, cho dù đang mặc một bộ trang phục công sở nghiêm túc và đứng đắn, cũng không thể che giấu sự kiêu ngạo cùng khinh cuồng khắc sâu vào tận xương tủy, thậm chí còn có ba phần lạnh lùng.
Có một cậu học sinh chạy tới, vô tình va phải Tần Hi liền vội vàng xin lỗi.
Tần Hi có chút sững sờ, khi ngẩng đầu nhìn lại thì bóng người ở ngã tư đã biến mất.
Dường như những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.
Anh vội vã bước về phía giao lộ phía trước, trên khuôn viên trường vốn yên tĩnh ban đầu, đã có rất nhiều học sinh qua lại.
Nhưng lại không thể nắm bắt được hơi thở nhỏ nhất thuộc về cô.
Tần Hi dừng lại tại chỗ, nhíu mày.
Hàn Huân sững sờ hồi lâu cũng hoàn hồn, đi tới, không xác định hỏi: "Hi ca, người vừa rồi.. là Sơ Nịnh?"
Khi còn học trung học Hàn Huân có quan hệ rất tốt với Tần Hi, đối với chuyện Tần Hi và Sơ Nịnh anh ấy cũng nhớ rất sâu sắc.
Khi hai người người nhau rất nồng nhiệt, khi chia tay, cũng rất dứt khoát.
Một số người nói rằng bởi vì Tần Hi ra nước ngoài nên mới chia tay Sơ Nịnh.
Cũng có một số người nói rằng Sơ Nịnh bỏ rơi Tần Hi, anh rất buồn nên đã ra nước ngoài.
Nhưng tin đồn luôn là tin đồn.
Hai người đều không ra mặt lên tiếng, ngay cả Hàn Huân cũng không biết năm đó xảy ra chuyện gì.
Hàn Huân chỉ biết tối hôm trước khi Tần Hi đi nước ngoài, anh cùng một nhóm anh em đi tiễn, nhưng Tần Hi không có ở nhà.
Khi mọi người chuẩn bị rời đi, họ nhìn thấy Tần Hi ướt sũng từ bên ngoài trở về, sắc mặt rất kém, cả người như đang lăn lộn dưới mương hôi thối.
Anh đi tắm xong liền kéo họ đi uống rượu mà không nói một lời.
Sau đó, anh say đến mức ngã trên sô pha với đôi mắt đỏ hoe, thất thần nói: "Níu giữ chặt như vậy, cuối cùng em vẫn đi lạc."
Kể từ đó, mọi người không bao giờ nghe thấy cái tên "Sơ Nịnh" từ trong miệng anh nữa.
- -
Sơ Nịnh trở về đài phát thanh mà vẫn còn cảm thấy hoảng hốt.
Cô luôn cảm thấy nếu hai người thực sự gặp nhau ở cùng một thành phố như vậy, cho dù họ không tiến tới chào hỏi thì cũng không nên bỏ chạy trối chết như vậy.
Hôm qua nhìn thấy thông báo Weibo đóm, cô vẫn có thể bình tâm suy nghĩ về câu hỏi "Khi gặp lại người yêu cũ, mình có nên tiến lên chào không".
Nhưng khi thực sự gặp nhau, cô vẫn không kìm lòng được mà chọn cách trốn tránh.
Từ phòng tắm bước ra, cô đứng trước bồn rửa và vặn vòi, dòng nước hỗn loạn vội vã rơi xuống, nước bắn tung tóe trên mu bàn tay.
Cô bàng hoàng nhớ lại ngày mưa ấy, sự kiệt ngạo trong mắt chàng thiếu niên ấy đã không còn, ở trước mặt cô tự bẻ đi ngạo khí của chính mình, cúi đầu, yếu ớt đến bất lực.
Suy cho cùng, quan hệ giữa cô và Tần Hi không phải là loại quan hệ có thể mỉm cười chào hỏi nhau sau một thời gian dài vắng bóng.
Sau nhiều năm, nếu trong nháy mắt có thể nhận ra cô, hẳn là anh rất hận cô.
-
Nữa buổi sáng Sơ Nịnh đều có chút thất thần, mãi đến buổi chiều hoạt động ngoại khóa bắt đầu, cô mới miễn cưỡng tập trung vào công việc.
Vào cuối sự kiện, mẹ của đồng nghiệp bệnh tình trở nặng nằm trong bệnh viện.
Phó Lâm làm việc đều không tập trung, Sơ Nịnh liền cho anh mượn xe, kêu anh nhanh chóng đến bệnh viện.
Tiết mục cuối một mình Sơ Nịnh dẫn chương trình, cô vẫn tự nhiên hào phóng, huy động bầu không khí trở nên sôi động, không chút câu nệ.
Sự kiện kết thúc đã là buổi tối.
Sau khi ăn tối với một vài đồng nghiệp, cô trở lại đài phát thanh, Sơ Nịnh vẫn còn phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn buổi tối.
Khi bận rộn, cô liền không bận tâm đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở trường vào ban ngày.
Khi màn đêm buông xuống, đèn đường của thành phố dần được thắp sáng.
Trong phòng làm việc, Sơ Nịnh đang ngồi trước máy tính đọc trước thông tin, Trì Diên gửi tin nhắn WeChat đến: 【 Buổi tối cậu về nhà, nhớ kêu tới lấy hành lý. Trong khoảng thời gian này, tớ sẽ sống ở đoàn làm phim, sẽ không đến nơi của nhà cậu nữa. 】
Chu Ninh đáp lại cô: 【 Được, nhớ châm sóc tốt cho mình 】
Diên: 【 Hôm nay cậu đến trường có hơi bận, mình quên mang cậu đi xem trai đẹp. 】
Diên: 【 Người đẹp trai cùng Kiều Nhiễm lên hot search là bị ép buộc, hôm nay anh ấy cũng đến Nhị Trinh, người thật còn đẹp trai hơn ảnh, tiếc là cậu không nhìn thấy. 】
Diên: 【 (/ hình) 】
Diên: 【 tớ chụp lén, không rõ lắm, nhưng vẫn đẹp trai mà đúng không? 】
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm bức ảnh do Trì Diên gửi trên màn hình máy tính, bấm chuột phóng to.
Tần Hi đứng giữa đám người, bị một đám lãnh đạo trường vây quanh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen còn áo khoác vest khoác hờ trên cánh tay, thân hình cao gầy, anh tuấn đỉnh bạc, giống như hạc giữa bầy gà, như nhật nguyệt được các vì sao quay quanh.
Khoảnh khắc điện thoại chụp được, anh đang cụp mắt xuống như thể đang nói điều gì đó, gương mặt thản nhiên và phẳng lặng nhưng lại dễ dàng thu hút sự chú ý của đám đông và tự động lắng nghe một cách cung kính.
Anh luôn là ngôi sao nổi bật nhất trong đám đông, chói lọi và rực rỡ.
Tần Hi thời đi học rất nổi tiếng, là đội trưởng đội bóng rổ, đẹp trai lại có gia cảnh tốt, ngày nào cũng có một nhóm anh em theo đuôi, gọi một tiếng đều là Hi thiếu, đối với Tần Hi là nói gì nghe nấy.
Các nữ sinh thì tranh nhau theo đuổi anh, say mê anh một cách điên cuồng.
Anh không phải là một học sinh ba tốt, ngược lại, rất lưu manh và phản nghịch, nhưng lại rất nghĩa khí, đám anh em đi theo đều được anh bảo vệ che chở, lúc đánh nhau thì không chút nào cà lơ cà phất, đánh nhau là cứ như lao vào chỗ chết, anh là một người rất tàn nhẫn.
Khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy, Sơ Nịnh lại là người đứng nhất khối, học sinh ngoan trong mắt giáo viên, nữ sinh ngoan ngoãn như vậy không hề hợp với Tần Hi, bọn họ là người đến từ hai thế giới.
Trên thực tế, mặc dù cả hai luôn học cùng lớp từ cao nhất đến cao nhị, nhưng họ thực sự chưa bao giờ có nữa điểm tiếp xúc gì với nhau.
Bọn họ là nước sông không phạm nước giếng, thậm chí còn chưa nói với nhau câu nào.
Nhưng vào một ngày của năm thứ ba trung học, hai người trở thành người yêu của nhau.
Sau khi thi giữa kì là sắp xếp lại chỗ ngồi, Sơ Nịnh, học sinh giỏi nhất trong mắt thầy giáo, từ bỏ chiếc ghế vàng* ngồi suốt hai năm, chuyển đến hàng cuối cùng, trở thành bạn cùng bàn vớ Tần Hi.
*ở bên TQ học sinh hạng càng cao thì ngồi chỗ càng gần bàn giáo viên hơn, chiếc ghế vàng là ý chỉ chỗ dành cho hạng nhật ngồi.
Năm thứ ba cấp ba là chạy đua với thời gian, hành vi của Sơ Nịnh rước lấy đủ loại tin đồn, thậm chí chủ nhiệm lớp còn nhiều lần tìm cô nói chuyện.
Nhưng cuối cùng, Sơ Nịnh đã chứng minh bằng hành động thực tế rằng dù ngồi ở đâu cô cũng giành được hạng nhất khối, thậm chí cô còn có thể làm cho thiếu niên hư hỏng khiến nhiều giáo viên đau đầu là Tần Hi phải ngoan ngoãn an tĩnh ngồi trong lớp học, không những không làm phiền người khác mà bản thân cũng bắt chước s đầu chăm chỉ nghe giảng!
Sau đó, trong trường lan truyền tin Tần Hi theo đuổi Sơ Nịnh suốt hai năm, Sơ Nịnh bị anh làm cho cảm động, cuối cùng vào cuối năm cấp ba quan trọng, hai người tay trong tay ở bên nhau.
Để vào được cùng một trường đại học, Tần Hi đã sửa đổi tính tình và chăm chỉ học hành, vì muốn phụ đạo lại cho anh, Sơ Nịnh sẵn sàng từ bỏ vị trí ngồi tốt nhất để nghe giảng, xuống hàng cuối cùng ngồi cùng anh.
Lời đồn cứ thế lan truyền, nhưng có vẻ là sự thật.
Tần Hi không hề ra mặt giải thích chuyện này, Sơ Nịnh cũng vậy.
Về lý do tại sao họ đến với nhau, hai người họ đều giữ bí mật, cũng không nhắc đến nó, mặc cho lời đồn bay khác nơi, thổi phồng tình cảm của hai người tình thâm như biền.
Tần Hi là một người có rất nồng nhiệt, trong thời gian yêu nhau, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều biết rằng tình cảm của bọn họ rất tốt.
Sự nuông chiều của anh dành cho cô mọi người đều thấy, còn làm những điều điên rồ, vì lý do này, anh đã bị giáo viên yêu cần mời phụ huynh rất nhiều lần.
Nhưng anh chưa bao giờ để tâm đến chuyện này, chỉ cần có thể làm cho cô hạnh phúc, anh sẽ không quan tâm đến hậu quả, vui vẻ mà chịu đựng.
Còn sau lưng, luôn nói mấy lời lưu manh làm cho cô không khỏi đỏ mặt, ấm áp cũng rất bá đạo, lúc phóng đãng lên là có thể muốn mạng người.
Khi đó, Sơ Nịnh đã mơ tưởng về tương lai của hai người.
Họ sẽ cùng nhau học đại học, cùng nhau tốt nghiệp, có thể sẽ kết hôn, sinh con, được anh chiều chuộng cả đời.
Nhưng biến cố luôn tới bất ngờ, khiến chúng ta không thể đoán trước được.
* * *
Lúc Sơ Nịnh tan sở buổi tối, đã hơn một giờ sáng.
Từ đài phát thanh đi ra, cô nhớ ra buổi chiều đã cho Phó Lâm mượn xe, người hẳn vẫn đang ở bệnh viện.
Vốn dĩ nên đến gara lấy xe, bây giờ liên tưởng nè trực tiếp đi ra ngoài cổng.
Đêm nay không có trăng, bầu trời trên đầu tối đen như mực, mây rất thấp, đen kịt như che kín đỉnh đầu, gió lồng lộng thổi cơ chút mát lạnh, dường như trời sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Sơ Nịnh chỉ mặc một chiếc váy với chiếc túi khoác hờ trên vai, mái tóc dài bị gió làm rối tung.
Vừa ra khỏi cổng, cô đưa tay lên xoa xoa cánh tay lạnh buốt để đỡ lạnh.
Vừa định bắt taxi ở ven đường, mớ vừa đứng yên, dư quang liếc mắt nhìn sang bên trái, hơi cứng người.
Dưới ánh đèn đường, một chiếc Bugatti Veyron màu đen đậu ở ven đường, Tần Hi đứng đưa vào thân xe, áo khoác chắn gió màu đen cùng quần tây màu đen ẩn hiện trong đêm vô hạn cùng xe thể thao, càng nổi bật lên gương mặt trắng bạch trong đêm đen.
Anh cầm điếu thuốc giữa hai ngón tay, đưa lên miệng phun ra một đám khói xám, đôi mắt có chút lạnh lẽo trong màn đêm, anh đang lặng lẽ nhìn cô.
Sơ Nịnh tim đập nhanh hơn rất nhiều, cô bình tĩnh thu hồi ánh mắt, coi như không thấy, xoay người đi hướng ngược lại.
Tần Hi sắc mặt u ám, bạnh quai hàm, bóp nhanh tàn thuốc, sải bước đi theo.
Trong màn đêm yên tĩnh, Sơ Nịnh có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần của anh.
Giữa hai người có một khoảng cách rất lớn về tốc độ, ngay sau đó cổ tay cô đã bị anh nắm chặt.
Mạnh tay hất ra một cái, nhưng Sơ Nịnh vẫn bị anh kéo lại.
"Anh làm gì vậy?"
Cô giãy giụa, còn anh thì không hề lay chuyển.
Tần Hi chân dài, bước chân rất lớn, Sơ Nịnh buộc phải chạy chậm theo anh.
Đến xe, anh đẩy người vào ghế phó lái, vẻ mặt lạnh lùng rồi đóng cửa lại.
Sơ Nịnh hoảng sợ, vừa định mở cửa xuống xe, đã có người ngồi xuống ghế lái, khóa cửa lại.