Edit: Vạn Niên Thanh.
Hắc Cẩu trước khi chết lại nghe một câu như vậy tức tới nỗi trực tiếp trút hơi thở cuối cùng.
Sau đó liền cho Bạch Dịch một giá trị ác cảm gồm năm chữ số là trị số ác cảm nhiều nhất từ trước tới nay Bạch Dịch thu được, tròn một vạn.
Bạch Dịch sợ ngây người, Hắc Cẩu này thật khó là người tốt a!
Lãnh Phong nghe thiếu niên nói, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhìn bộ dáng tiểu ác ma lo sợ bất an này, thật là đáng yêu a!
Nhưng mà lúc này cũng không phải là lúc truy cứu thiếu niên, hắn gật gật đầu nói: "Bọn họ hẳn là đã tới kỳ cảnh, chúng ta phải lập tức rời đi."
Bạch Dịch sau khi nghe được, lập tức mở miệng nói: "Mau thu thập đồ vật, đừng để cho người ta nhìn ra tôi nấu đồ ăn có độc." Có lẽ lần sau còn có thể dùng chiêu này hố người.
Lãnh Phong sau khi nghe được, rất muốn khen thiếu niên một câu nhưng lại không còn kịp rồi, Hỏa Diễm thạch cùng với ba cổ thi thể, còn có những đồ vật linh tinh toàn bộ được Lãnh Phong thu vào không gian, ngay cả chiếc xe kia cũng vậy.
Hắn bế lên thiếu niên sau đó trong nháy mắt hướng tới chỗ sâu trong sơn động phóng đi, gió cát đảo qua mặt đất, trừ bỏ ba chỗ thẩm thấu vết máu, trong sơn động đã không còn dấu vết nhóm lửa nấu cơm. Duy nhất có thể tra xét chỉ có ba vết máu trúng độc, tuyệt đối tra không ra ba cái tên này là bị đồ ăn độc chết.
Nếu không có thiếu niên cùng Tiểu Miêu, Lãnh Phong có thể giống Nghê Thường sử dụng không gian dịch chuyển, nhưng không gian dịch chuyển của hắn quá mức cuồng bạo, tuyệt đối sẽ tổn thương đến thân thể quá mức nhu nhược của Miêu Miêu cùng Tiểu Miêu, Lãnh Phong đối với điều này cũng là thực bất đắc dĩ!
Lúc Lãnh Phong nhảy vào bóng đêm không bao lâu, mấy bóng người liền xuất hiện ở sơn động.
Thành chủ Hắc Ma Thành Hắc Ma nhìn vết máu trên mặt đất hừ lạnh nói: "Thật là phế vật, cửu tinh đấu với cửu tinh, một chút động tĩnh cũng không có đã bị xử lý, thích khách hẳn là hướng tới trong sơn động chạy thoát, đuổi theo."
Hắc Ma còn chưa có nói trong bọn chúng còn có một bát tinh cùng thất tinh khi thẩm vấn bị người dân Miêu Thành cào một cái, lại còn thất bại khi truy tìm tên thích khách bên cạnh còn có một cái trói buộc. Không phải phế vật thì là gì!
Tức khắc Hắc Lang anh của Hắc Cẩu thực lực cửu tinh đỉnh phong mang theo hai thủ hạ cửu tinh hướng tới chỗ sâu trong sơn động đuổi theo.
"Không thấy thích khách trong bức ảnh" Hắc Ma quay đầu đối trợ thủ nói, giờ khắc này hắn ta đại khái là thật sự tức giận, cái mũi Hắc Cẩu thất tinh so với Hắc Lang cửu tinh tốt hơn vậy mà lại chết ở nơi này.
Bạch Dịch kỳ thật có điểm kỳ quái, căn cứ lời Hoàng Hậu nói thực lực cửu tinh của hắn có thể nghiền áp cửu tinh khác, chẳng lẽ người đuổi giết bọn họ chính là cấp bậc Truyền Kỳ, mặt mũi cậu lớn như vậy sao? Cuối cùng Bạch Dịch mới nhớ lại không phải mặt mũi cậu lớn mà đại khái là mặt mũi Nghê Thường khá lớn đi, gia hỏa kia chính là con cưng của Thiên Đạo, câu dẫn được một Truyền Kỳ cũng không phải chuyện đùa!
Trong một mảnh đen tuyền, gió lạnh bị áo choàng cản lại, Tiểu Miêu ở trong lòng ngực cậu thường thường vặn vẹo một chút, Bạch Dịch nấp ở trong lòng ngực Hoàng Hậu nhìn hệ thống giao diện cậu đã giảm bớt 36500 điểm để mở ra huyết mạch. Có điểm cao hứng chỉ cần không ngừng cố gắng, cậu một ngày nào đó có thể đem tất cả trị số mở ra huyết mạch, nhất định sẽ rất cường đại, đến lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán, có ân vậy xem tình huống.
Hắc Lang hạ xuống đất hướng tới sơn động ngày càng phức tạp phóng đi, ngắn ngủn mười phút sau, hắn ta nhíu mày phong bế lỗ chân lông toàn thân nhưng vẫn như cũ không được, hắn ta cảm giác thân thể có chút nóng lên, thân thể chịu ảnh hưởng gây bất lợi với chiến đấu.
"Lão đại, chúng ta không thể đi xuống nữa, phía dưới độc khí càng thêm lợi hại, nếu là chiến đấu, đối chúng ta thực bất lợi." Hắc Vân nhịn không được nói, hắn ta đã uống xong thuốc giải độc, nhưng vẫn như cũ cảm giác đầu óc muốn hôn mê.
Nghe được thuộc hạ nói lại nghĩ đến đệ đệ chết, Hắc Lang một quyền nện ở vách tường nhỏ hẹp trong sơn động, tức khắc vách tường vài trăm thước nhỏ hẹp trong sơn động sụp xuống.
"Quay về." Hắc Lang nhìn sơn động sụp xuống không cam lòng nói.
Lúc này ghé vào lồng ngực Hoàng Hậu, cảm giác gió giường như lớn hơn trước, nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm ầm ầm, không biết đã xảy ra chuyện gì, hay là truy binh đuổi tới? Bất quá nhìn hệ thống trên màn hình, xuất hiện giá trị ác cảm xa lạ, Bạch Dịch vẫn là vô cùng vui vẻ, Hắc Ma, Hắc Vân, Hắc Ngư, Hắc Lang.. Liên tiếp Hắc, Bạch Dịch có thể khẳng định bọn người kia hẳn đều là thủ hạ của Hắc Ma thành chủ kia.
Lúc này Bạch Dịch đang nướng BBQ trong sơn động mới thì Mạc Vân Hi đã mang theo Nghê Thường đến sơn động lúc trước, hắn ta sờ sờ vết máu trên mặt đất, mở miệng nói: "Hẳn là bị độc chết."
Vừa quay trở lại Hắc Lang cũng mở miệng nói: "Thành chủ, phía dưới sơn động độc khí rất lợi hại, bằng thực lực của bọ thuộc hạ vô pháp tiếp tục truy kích."
"Thích khách kia xác thật giỏi dùng độc, nếu không phải năng lực kháng độc của ta mạnh đã sớm bị thích khách kia độc chết." Mạc Vân Hi mở miệng nói, càng nhiều thứ hắn ta không muốn nói đó là bí mật của Nghê Thường. Lúc ấy Nghê Thường đã khống chế đa số thủ vệ Miêu thành, vốn dĩ lúc Hoàng Hậu xuất hiện ám sát những người đó có thể là trợ lực lớn. Nhưng chính là bởi vì Hoàng Hậu kia phóng thích độc khí, làm những người đó đều trúng độc hôn mê, kết quả tự nhiên là không có bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Bạch Dịch vừa mới vui vẻ xong, lúc này lại nhìn đến một đại sóng giá trị ác cảm chạy ra, trong đó vậy mà còn có Nghê Thường cùng Mạc Vân Hi, cái này làm Bạch Dịch ngạc nhiên, cậu lại cho hai tên gia hỏa kia kinh hỉ gì?
Có ánh sáng mờ mờ xuất hiện, Bạch Dịch nhìn thoáng qua phía sau lưng Hoàng Hậu, hắn kinh ngạc thấp giọng kinh hô: "Có nấm."
Lãnh Phong sau khi nghe được, thấp giọng ở bên tai thiếu niên nói: "Chỉ trông giống thôi, độc tính không đủ, em sẽ không thích. Em thích nấm Độc Uyên bên kia, so với cái này độc hơn trăm ngàn lần, bằng không em cho rằng loại nấm độc này liền có thể đem gia hỏa cửu tinh kia độc chết."
"Ngoan, nấm em thích anh đã hái cho em liền để ở trong không gian, em chừng nào muốn ăn đều được." Lãnh Phong trấn an nói.
Vì thế Bạch Dịch an tĩnh lại, gió càng mãnh liệt, cậu nhìn thấy có ánh sáng màu bay múa trong một mảnh mông lung, thật đẹp, đây là khói độc gió lốc sao?
Bọn họ từ trong sơn động ra tới nhưng lại chợt lóe rồi biến mất, lại bị Hoàng Hậu quẹo vào một cái sơn động dưới lòng đất khác, trước mắt lại lâm vào hắc ám.
Nhưng mà ngực Hoàng Hậu thực ấm, tim đập thực ổn định, Bạch Dịch vẫn là cảm thấy rất an tâm.
Chờ đến khi Bạch Dịch tỉnh lại đã là nửa đêm, Bạch Dịch chuyển động đầu cậu thấy có ánh lửa, Hoàng Hậu ôm cậu đã bước chân chậm rãi.
Nhìn phiến tường ấm, Bạch Dịch mở miệng hỏi: "Hoàng Hậu, đây là chỗ nào?"
"Đây là Hỏa Diễm thạch khoáng mạch phía trước có nơi tụ tập nhỏ, chúng ta trước tới bên kia tu chỉnh một chút." Lãnh Phong nói, đem thiếu niên từ trong lòng ngực buông xuống, lúc này mới đem thi thể lúc trước thu vào không gian trực tiếp ném vào trong đống lửa Hỏa Diễm Thạch. Nơi này độ ấm rất cao, thi thể rất nhanh liền bị đốt thành tro tẫn, không có dấu vết để tìm.
Khoác áo choàng, mang theo khẩu trang, trên cổ tay trắng tuyết mảnh khảnh mang theo một sợi dây xích, một đầu khác đeo trên cổ tay của Hoàng Hậu, dựa theo Hoàng Hậu nói, cậu hiện tại phải ngụy trang thành Tiểu Nô Lệ của Hoàng Hậu.
Bởi vì cậu một tinh nguyên lực cũng không có, cho nên ở chỗ này tuyệt đối không có cách tự bảo vệ mình, một người thực lực cường, một người hoàn toàn không có thực lực, thực dễ dàng khiến cho người ta tò mò. Bọn họ hiện tại đang bị đuổi giết, khiến cho người chú ý vô cùng không tốt, nhưng là làm tiểu nô lệ có chủ không có thực lực thì rất bình thường, tiểu sủng vật có năng lực làm gì, đẹp là được.
Chỉ là chuyện này hết thảy đối với Bạch Dịch mà nói vẫn có chút kích thích, rốt cuộc là đời trước có bệnh tim, đến phim điện ảnh kích thích một chút người nhà cậu đều phải châm chước mới có thể cho cậu xem, huống chi là trải qua quá trình trốn tránh truy sát kích thích như vậy.
Hơn nữa lúc này Bạch Dịch mới nhớ tới, cậu vừa rồi đã độc chết ba người, Bạch Dịch cảm thấy chính mình cực kỳ kiên cường, thích ứng thật nhanh!
Hoàng Hậu nhìn lướt qua thủ vệ, thủ vệ liền cho đi vào, vài người bên cạnh giống như lấy lòng lén nhét tinh tệ, mới tiếp nhận một cái thẻ bài, hẳn là thẻ ra vào.
Bạch Dịch nấp trong lồng ngực Hoàng Hậu, bị mang tới địa điểm tập trung không quá lớn.
Đây là một cái sơn động rất lớn, rõ ràng đã là nửa đêm nhưng vẫn ầm ĩ, vô số ánh sáng lay động từ Hỏa Diễm thạch phát ra.
Nghe nói sơn động dưới lòng đất có thể tránh né gió lốc cùng khói độc bên ngoài, Hoàng Hậu nói cho cậu biết thường thì người không ở trong lưới phòng hộ trong thành, trên cơ bản đều là người mang độc, chế ngự độc cùng kháng độc rất mạnh.
Cậu đại khái cũng là một thành viên trong đó, không sợ độc, lại còn có nhu cầu thường xuyên hấp thụ độc tố, thật là huyết mạch thần kỳ.
"Ha, Huyết Sát như cậu vậy mà lại mua nô lệ, tôi nhìn xem là dạng nô lệ gì, làm cho Huyết Sát đều phải động tâm" một nam nhân râu quai nón dài cười lớn, đánh một cái trên vai Lãnh Phong, tay phải hướng tới mũ Bạch Dịch.
Lãnh Phong liếc Râu Quai Nón một cái, nhẹ nhàng tránh khỏi Râu Quai Nón lạnh lùng nói: "Lạc, đừng lộn xộn, cậu ấy nhát gan, dọa tới rồi anh dỗ không nổi đâu."
"Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, cậu đừng phóng sát khí với tôi." Lạc rút tay về, lo lắng tiếp tục giỡn nữa sẽ bị sát tinh trước mắt này chém rớt cánh tay, lúc trước Huyết Sát xuất hiện ở chỗ này đó là giết ra tới thanh danh.
Lãnh Phong ôm Bạch Dịch đi đến một cái trại lửa đôi, đó là một chỗ tối góc, một viên Hỏa Diễm thạch năng lượng đã không quá đủ, ngọn lửa minh minh diệt diệt lắc lư vô chừng, có vẻ đặc biệt tối, đây là vị trí hắn chuyên chúc, không ai có lá gan chiếm cứ.
Mới vừa ngồi xuống, cái đầu nhỏ của thiếu niên dưới mũ liền lộ ra, nhìn Hoàng Hậu trong bóng tối, Bạch Dịch dán bên tai Lãnh Phong nói; "Hoàng Hậu anh biến thành mặt bình thường, như vậy không đẹp, anh làm như thế nào vậy?"
"Động một chút tay chân là được, đã khuya rồi nghỉ ngơi cho tốt em hôm nay cũng mệt mỏi rồi đi." Lãnh Phong vỗ vỗ thiếu niên trong lòng ngực.
Bạch Dịch lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, Hỏa Diễm thạch làm sáng trại đôi một chút, có rất nhiều lều trại dựng ở chung quanh, phía trước cách đó không xa chính là một quán bán rượu, không ít người uống rượu nói chuyện phiếm, bất quá thanh âm truyền tới bên này nhỏ đi nhiều.
"Anh là cái gì?" Bạch Dịch mở miệng hỏi, cậu biết người trong quyển sách này, rất nhiều đều là Alpha cùng Omega có thể biến thân, còn có Beta không thể biến thân, chính là nhân loại bình thường.
Tựa như cậu biết Nghê Thường là một con Tấn miêu nghe nói tốc độ siêu cấp nhanh, còn có Mạc Vân Hi là một con trường dực xà
[1] thuộc Thiên Dực tộc, mà cậu là một con Bàn Quất miêu. Hoàng Hậu là cái gì trong sách không có nói, cậu cũng không biết, giờ khắc này Bạch Dịch có điểm tò mò, cậu có điểm thích người này, muốn hiểu biết thêm về Hoàng Hậu.
Lãnh Phong nghe được thiếu niên nói, trong lúc nhất thời có điểm phản ứng không kịp, hắn thấp giọng nói: "Anh là Hoàng Hậu, Hoàng Hậu của em."
"Không phải cái này, tôi là Bàn Quất miêu, tôi là nói anh là cái gì," Bạch Dịch giải thích nói. Kỳ thật cậu có điểm không rõ, vì cái gì Hoàng Hậu thích Bàn Quất, cũng chính là ngốc bệ hạ, chẳng lẽ là bởi vì Tiểu Miêu. Nhưng là Bàn Quất sao có thể ăn sạch Hoàng Hậu có thực lực cường đại, thật khó có thể tưởng tượng a, chẳng lẽ là kịch cẩu huyết, Hoàng Hậu bị thương, Bàn Quất cứu mạng, không có khả năng, Ngốc Quất không cứu được người, không thêm phiền liền không tồi rồi.
Nhưng là từ vài lần nói chuyện với Hoàng Hậu, Bạch Dịch lại cảm thấy Hoàng Hậu tựa hồ quen biết Bàn Quất từ lâu, bộ dáng rất quen thuộc Bàn Quất bệ hạ, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác sao?
Lãnh Phong hiểu rõ thiếu niên muốn biết cái gì, linh hồn đã trở lại, đầu óc tốt, lại còn hỏi nhiều thứ!
"Rồng." Lãnh Phong trầm mặc một chút sau mới mở miệng nói.
Bạch Dịch trong lúc nhất thời cho rằng chính mình ảo giác, hoặc là không có nghe rõ, cất cao thanh âm nói: "Anh nói cái gì?"
Lãnh Phong nhìn thiếu niên một bộ dáng kinh ngạc, trừng hai mắt tròn tròn, miệng không tự giác mở ra, nhìn đáng yêu ngây người, hắn xoa xoa đầu thiếu niên lại mở miệng nói: "Rồng, anh là Rồng."
Còn lại không nói chính là, hắn là một con Cự Long trúng độc Băng Sương, bằng không sao có thể chỉ có cửu tinh, sao có thể làm không đối phó được một cái Mạc Vân Hi!
"Trời ơi, thật vậy chăng? Rồng, anh có thể bay sao, tôi có thể hay không trở thành Long Kỵ Sĩ
[2] ." Bạch Dịch không tự giác liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra, vẻ mặt chờ mong nhìn Hoàng Hậu, vừa rồi chính là Hoàng Hậu chính mình nói, là của cậu.
Lãnh Phong nghe được thiếu niên nói, khóe miệng run rẩy một chút, buồn cười đáp lại một câu: "Không thể."
Long Kỵ Sĩ, hiện giờ ai dám dưới phiến sao trời này xuất khẩu cuồng ngôn
[3] nói chính mình muốn trở thành Long Kỵ Sĩ, thuần phục một con rồng làm tọa kỵ
[4], tuyệt đối sẽ bị Long tộc đuổi giết đến chết, Rồng kia chính là bát cấp Văn Minh, nhìn như lười biếng, lại là có thù tất báo. Trên lưng Rồng, trừ bỏ bạn lữ bất luận kẻ nào dám lây dính, đều là tử lộ
[5] !
"Vì cái gì, vừa rồi anh rõ ràng nói, anh là của tôi, tôi vì cái gì không thể. Cưỡi một con rồng đại sát tứ phương, ngẫm lại liền rất phong cách, nhất định có thể làm người ta hâm mộ chết đi được." Bạch Dịch bĩu môi nhỏ giọng ồn ào xong, còn tức giận đi gặm cổ Lãnh Phong bị lộ bên ngoài, thật sự là dùng sức cắn.
Đương nhiên Long Kỵ Sĩ không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, hâm mộ chết người, sau đó nhất định có thể được đến rất nhiều giá trị ác cảm, cậu liền có thể mở ra huyết mạch.
"Không phải không cho em cưỡi, là thực lực của em quá yếu, một khi anh biến thân phi hành, em ổn định thân thể đều làm không được, kết quả duy nhất, chính là bị quăng ngã thành thịt nát." Lãnh Phong sườn mặt xoa xoa đầu nhỏ của thiếu niên, tàn nhẫn nói cho thiếu niên kết quả thật sự.
Đây là trắng trợn khinh bỉ cậu thể chất yếu ớt, thực lực thấp yếu, Bạch Dịch nghe mà nghiến răng nghiến lợi!
Cách đó không xa, người mà ngày thường không ít lần bị thực lực Lãnh Phong uy hiếp, chính khe khẽ nói nhỏ, tò mò có đủ, ác ý cũng có.
Rốt cuộc trước kia Lãnh Phong độc lai độc vãng, không có nhược điểm, hiện tại sao, người này trên mặt lộ ra biểu tình ôn hòa, bọn họ đã có cơ hội thừa nước đục thả câu.
HẾT.
[1] Trường dực xà: Rắn có cánh dài.
[2] Long Kỵ Sĩ: Người cưỡi rồng
[3] Xuất khẩu cuồng ngôn: Nói những lời ngông cuồng.
[4] Tọa kỵ: Vật cưỡi
[5] Tử lộ: Đường chết