Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Vườn Trường: Học Bá Nữ Thần, Sủng Nghiện - Tình Không Hi Lam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đặngg Ivy, 25 Tháng tám 2021.

  1. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Trọng sinh vườn trường: Học bá nữ thần, sủng nghiện

    Hán việt: Trọng sinh giáo viên: Học bá nữ thần, sủng thượng ẩn

    Tác giả: Tình Không Hi Lam

    Editor: Rosie

    Thể loại: Ngôn tình, Trọng sinh

    Bản gốc (ghi tên nguồn không dẫn link) : Wikidich

    [​IMG]

    Văn án:

    Kiếp trước nàng bị đoạt thân phận, đoạt địa vị, hủy dung mạo, huỷ hoại danh dự!

    Trọng sinh, nàng thay đổi thân xác thành một học giả bất chấp thế giới, nữ hoàng toàn năng của ngành giải trí, dùng tay xé nát Bạch Liên hoa và dạy tên cặn bã một lần nữa cách làm người!

    Không ngờ lại vô tình cứu được một vị thiếu gia nào đó, nhưng lại bị vướng vào, không thể thoát ra được nữa!

    Hắn vẻ mặt nghiêm túc: "Cô đã cứu tôi, cho nên tôi lựa chọn lấy thân báo đáp."

    Cho nên một vị thiếu gia nào đó ban ngày biến thành fan trung thành, ban đêm lại bật chế độ trả ơn!

    Mục Lục

     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Chương 1: Tái sinh kiếp đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùm!

    Có tiếng động lớn, trời đất rung chuyển, khói mù mịt.

    Hạ Hi Bối còn không thèm có mở mắt ra, trong lòng liền cười khổ.

    - - lại thất bại!

    Khoảnh khắc tiếp theo, sự khác thường của cơ thể khiến nàng phải mở to mắt.

    Người đàn ông luộm thuộm, bẩn thỉu và hôi hám trước mặt không nhận thấy sự thay đổi của nàng, thay vào đó, hắn ta cười toe toét và vuốt ve cơ thể cô với hàm răng ố vàng.

    Hạ Hi Bối tay nhanh hơn não, nắm lấy tay người đàn ông, hung hăng bẻ một cái!

    "..."

    Người đàn ông hét lên, khiến lũ mèo hoang và chó hoang đang tìm thức ăn trong thùng rác bên cạnh cũng giật mình.

    Nhưng ngay sau đó, hắn lại hét lên, bởi vì Hạ Hi Bối đã đá vào hạ bộ của hắn, hắn trừng mắt lên vì đau đớn!

    Có người đàn ông nào không hiểu nỗi đau này?

    Hạ Hi Bối không dừng lại và đá hắn vào góc tường một lần nữa.

    Người đàn ông cuộn tròn người lại, khuôn mặt tái nhợt và không nói nên lời.

    Hạ Hi Bối ngơ ngác nhìn xung quanh, mùi chua và hăng cuối cùng cũng mở ra ký ức đầy bụi bặm của nàng trong con hẻm có chút quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.

    Nàng nhìn xuống áo phông và quần jean của mình, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi.

    Nàng được sinh ra một lần nữa? Và thậm chí quay trở lại năm nàng mười bảy tuổi!

    Lần đầu tiên, nàng được tái sinh trong một thế giới tưởng tượng với những ký ức, và sau đó trở thành một bác sĩ và nhà khoa học.

    Nhưng nàng không ngờ rằng mình có thể sinh ra lần thứ hai! Và trở lại cuộc sống đầu tiên của nàng, nơi mà nàng không muốn và bất mãn nhất!

    Nhìn người đàn ông đau đớn rên rỉ, ánh mắt nàng càng lạnh lùng.

    Kiếp này, nàng tuy có cha mẹ, nhưng cha mẹ đều đã ly hôn, gia tộc đều coi nàng là gánh nặng, để mặc cho nàng sống tự lập.

    Vì vậy, nàng chỉ có thể tự làm việc để nuôi sống bản thân.

    Lúc này, nàng đang là nhân viên bán hàng của một tiệm cơm nhỏ, khi đi giao đồ ăn, đi qua con hẻm này thì bị kẻ lang thang bám theo và lăng mạ.

    Dù cuối cùng nàng đã trốn thoát, nhưng nó cũng để lại cho nàng một nỗi ám ảnh cả đời!

    Bây giờ nàng đã trở lại, vậy hãy thay đổi từ người đàn ông này trước!

    Nghĩ đến đây, cô đi về phía người đàn ông.

    "Không, đừng tới đây!"

    Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, kẻ lang thang trở nên sợ hãi, nhanh chóng cầu xin lòng thương xót: "Tôi, tôi.. có người kêu tôi đến! Tôi không muốn!"

    Bước chân của Hạ Hi Bối dừng lại, vẻ mặt của cô ảm đạm Khó khăn, ánh mắt anh lạnh lùng, "Ai kêu ông tới?"

    "Là, là thiếu niên trẻ tuổi! Hắn cho tôi tiền rồi để tôi chờ cô ở đây! Hắn kêu tôi làm cái này!" Kẻ lang thang đâu dám giấu giếm điều gì, kể ngay câu chuyện.

    Hắn sợ rằng nếu mình nói chậm, Hạ Hi Bối sẽ giết mình chết.

    Một thiếu niên trẻ tuổi?

    Lông mày Hạ Hi Bối rũ xuống, "Anh ta cho ông bao nhiêu?"

    "Chỉ một.. một nghìn tệ!"

    Một nghìn tệ sẽ cho phép hắn hủy hoại cuộc đời một cô gái, rẻ như vậy ư?

    Ngay cả khi nó chưa đi đến bước cuối cùng, nó đã là một đòn giáng mạnh vào Hạ Hi Bối, người sống nội tâm và nhát gan.

    Đây cũng là khởi đầu cho bi kịch của nàng.

    Nghĩ đến đây, nàng tiến lên một bước, "Tiền đâu?" Kẻ lang thang sửng sốt trong chốc lát, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

    "Đưa nó đây!" Hạ Hi Bối đặt một chân lên lưng hắn, không thương tiếc.

    "Ta, ta, ta lấy liền." Kẻ lang thang vội vàng lấy ra một nghìn tệ.

    "Bây giờ tôi đi được chưa? Tôi thực sự vô tội!"

    Nhặt lên đống tiền vẫn còn bốc mùi hôi lên, Hạ Hi Bối nở một nụ cười quái dị.

    Vô tội? Một cô gái sẽ bị hủy hoại vì một nghìn nhân dân tệ, hắn có thể ngây thơ đi đâu?

    Miệng cô mấp máy và ngay sau đó, một vài con mèo hoang đột nhiên xuất hiện và lao về phía kẻ lang thang.

    "Ah- -!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2021
  4. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Chương 2 Gặp gỡ những người quen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở kiếp thứ hai ủa Hạ Hi Bối, có những bậc thầy về động vật và những bậc thầy về thực vật và những con người có khả năng ấy thường sẽ được ta gọi là những bậc thầy của tự nhiên.

    Có thể là do trí nhớ về kiếp trước đã khiến cho nàng có một tinh thần mạnh mẽ để trở thành một nhà tự nhiên học đầy tài năng.

    Mặc dù những khả năng này gần như đã bị xóa sạch sau khi quay trở về, nhưng về việc huấn luyện hay kiểm soát một con chó, một con mèo hoang thì vẫn không thể dễ dàng hơn được.

    Từ đằng sau, nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết nhưng Hạ Hi Bối vẫn không chút động lòng nào mà cứ sải bước dài đi về phía trước.

    Tuy nhiên, khi cô đi qua một con hẻm khác, một vài bước chân bước đến.

    Tuy nhiên, khi cô đi qua một con hẻm khác, đúng lúc một vài tiếng bước chân lộp cộp và vọng lên tiếng nói:

    "Đuổi theo! Hắn ở phía trước! Đừng để hắn chạy thoát!"

    Hạ Hi Bối nhíu mày, tuy rằng không muốn gặp mặt những người này, nên đã cẩn thận tránh né.

    Nhưng vừa đến gần bụi tre bên cạnh, một mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

    Không chờ nàng phản ứng thì đã có một cánh tay kéo nàng vào một cái bụi tre.

    "Suỵt.."

    Một giọng nói trầm thấp vang lên, nàng chưa kịp chưa kịp nói gì thì hắn đã bịt miệng và ôm nàng lại.

    Khoang mũi nồng nặc hơi thở nam tính và mùi máu tanh.

    Bên ngoài, tiếng bước chân cứ dần dần gần lại vị trí của hai người, hắn chuẩn bị tới rồi đấy.

    Hạ Hi Bối lúc này cảm thấy rất khó chịu, nhưng không thể làm được gì, không thể để những người đấy lại gần được, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ lại gần.

    Sau đó, cô ấy cau mày.

    "Ở đằng kia!"

    Một người đã hét lên và sau đó mọi người đã lao về hướng khác.

    Để lũ mèo và chó hoang dẫn những người này đi, bỗng chốc Hạ Hi Bối cảm thấy choáng váng, thân thể nàng bắt đầu mềm nhũn ra.

    Nếu không có người đàn ông này thì khả năng nàng đã ngã xuống đất.

    Tuy nhiên, tư thế của hai người có một chút không rõ ràng.

    Hạ Hi Bối tuy rằng rất gầy nhưng nàng lại cao đến một mét bảy.

    Nhưng người đàn ông đấy cao hơn, Hạ Hi Bối có thể cảm thấy rằng hơi thở của hắn đang phun ra ở chính đỉnh đầu nàng, khiến nàng hơi nổi da gà. Và hắn mạnh mẽ, với một khuôn ngực rộng.

    Vừa rồi Hạ Hi Bối bị kéo vào, nàng cũng không chút giãy giụa mà cố gắng giữ khoảng cách với hắn một chút.

    Nhưng bây giờ, nàng không thể đứng vững được nữa mà chỉ có thể dựa vào hắn. Vì vậy giữa hai người gần như không còn một khoảng trống nào nữa.

    Tư thế không rõ ràng, vì vậy đã khiến hai người rất xấu hổ, nhưng điều khiến Hạ Hi Bối vừa xấu hổ vừa khó chịu chính là cơ thể người đàn ông dường như đã thay đổi!

    Hai người tựa sát vào nhau, không gian lúc này như ngưng động.

    Xác nhận những người kia đã đi, cô ấy ấn vào ngực của người đàn ông và đẩy hắn ra:

    "Ừ!"

    Người đàn ông kêu lên một tiếng và máu chảy ra từ bụng càng nhiều hơn.

    Bạch bạch bạch!

    Hàng tre rơi trên mặt đất phát ra âm thanh ầm ĩ, làm bụi bay khắp nơi.

    Hạ Hi Bối lúc này mới thấy rõ được bộ dạng của người đàn ông.

    Hắn ít nhất cao một mét tám mươi lăm, dáng người cao, đường nét góc cạnh đều rõ ràng, lông mày xếch, sắc nét, đôi mắt đen sâu, ẩn chứa đầy những thâm thúy, đôi môi mỏng và lông mày cau lại, giống như một vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, tỏa ra một sức mạnh của sự kiêu ngạo của trời đất.

    Thật không may, do tình trạng máu trên cơ thể hắn đã mất quá nhiều nên khiến hắn trở nên lố bịch.

    Khi nhìn rõ người đàn ông đó, ánh mắt Hạ Hi Bối đột nhiên thay đổi.

    Kiều Ngôn Giác, được gọi là Chúa Gia!

    Gia tộc Kiều gia là đại gia hàng đầu ở Trung Quốc, và anh ta là kẻ chiếm đoạt thị trường, điều này thật đáng sợ.

    Nhưng nghĩ về các mối quan hệ giữa Kiều Ngôn Giác với ai đó, nàng hận vì không thể đem những người đó trở về!

    Ánh mắt của Hạ Hi Bối làm Kiều Ngôn Giác cau mày, hắn khó hiểu.

    "Em có biết anh không?"

    "Không." Vẻ mặt của Hạ Hi Bối vẫn không thay đổi.

    Tất nhiên Kiều Ngôn Giác không tin, thoạt nhìn cô giá nhỏ này là biết không nói thật.

    Nhưng hắn không có thời gian cho việc đấy, vết thương của hắn đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.

    Thân thể hắn lay động một cái, Hạ Hi Bối không có thời gian suy nghĩ vì đấy là một mạng người nên nàng đã nhè nhẹ bước đến và đỡ hắn dậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2021
  5. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14


    Chương 3: Cứu người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đỡ hắn dậy, Hạ Hi Bối hận không thể cho chính mình một cái tát.

    Thật là một phản xạ có điều kiện!

    Nàng cứu người cũng là có chủ ý!

    "Tôi xin lỗi, tôi đã làm tổn thương cô, đi thôi." Kiều Ngôn Giác nói với khuôn mặt tái nhợt, mùi máu trên khuôn mặt tỏa ra mùi nồng nặc.

    Hạ Hi Bối sắc mặt tối sầm, đương nhiên muốn rời đi.

    Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt và vết máu không ngừng chảy ra của Kiều Ngôn Giác, nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng nàng gục mặt xuống và để hắn ngồi trên mặt đất.

    Sau đó, trước khi Kiều Ngôn Giác kịp phản ứng, nàng đã cởi áo khoác, kéo áo khoác lên và đè hắn xuống đất.

    Kiều Ngôn Giác biết mình không còn sức lực hay sao nữa nên đã để nàng di chuyển.

    Quần áo kéo ra, lộ ra hắn đường cong rõ ràng bụng, mặt trên vết đạn rất là làm cho người ta sợ hãi, huyết còn ở không ngừng ra bên ngoài mạo

    Quần áo bị kéo bung ra, lộ ra phần cơ bụng săn chắc của hắn, vết đạn trên đó làm người khác phải kinh ngạc, máu vẫn không ngừng chảy ra.

    Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng mười phút nữa, hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

    Hạ Hi Bối chân mày không nhúc nhích, vươn tay ấn mạnh vào vết thương.

    Điều khiến Kiều Ngôn Giác bị sốc là máu đã thực sự ngừng chảy!

    "Anh có dao và bật lửa không?"

    Kiều Ngôn Giác sững sờ một lúc "Trong túi."

    Hạ Hi Bối đưa tay sờ túi, nhanh chóng lấy ra một thanh kiếm nhỏ, một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá.

    Nàng ném gói thuốc vào thùng rác với một chút kinh tởm, rồi châm lửa đốt con dao.

    "Kiên nhẫn một chút."

    Sau khi xử lý con dao, nàng nói với vẻ mặt lạnh lùng. Trước khi Kiều Ngôn Giác có phản ứng, con dao đã cắm sâu vào vết thương của hắn.

    "..."

    Kiều Ngôn Giác lập tức toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi, thân thể đột nhiên thắt lại.

    Đau đớn! Đau đớn vô cùng!

    Không có thuốc mê, và trong một môi trường đơn giản như vậy, Kiều Ngôn Giác cảm thấy mình thật điên rồ, và cô gái nhỏ này cũng thật điên rồ!

    Nếu không phải vì nhân phẩm của một người đàn ông, có lẽ hắn đã hét toáng lên.

    Hạ Hi Bối động tác rất gọn gàng, đạn không sâu, rất nhanh được lấy ra.

    Sau đó, Hạ Hi Bối xử lý miệng vết thương trong một thời gian ngắn, rồi dùng dao xé áo khoác của hắn thành nhiều dải và băng bó đơn giản cho hắn.

    "Được rồi, không chết được."

    Hạ Hi Bối đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động, nhưng trong mắt lại có chút kinh tởm.

    Mặt Kiều Ngôn Giác tái mét, hắn nghi ngờ không biết có phải lúc trước mình đã xúc phạm cô gái nhỏ hay không, hay tại sao nàng lại có thái độ này với hắn.

    Nhưng hắn căn bản chưa từng tới nơi này, làm sao nàng có thể biết được hắn là ai?

    Hạ Hi Bối lấy một thanh kiếm nhỏ và một chiếc bật lửa, "Đây là thù lao tôi cứu anh. Về sau giang hồ không thấy."

    Nói xong, nàng rời đi mà không đợi Kiều Ngôn Giác nói.

    Nhìn cảnh này, Kiều Ngôn Giác càng thêm hoang mang.

    Sau khi định thần lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy thú vị.

    Cô gái nhỏ rất thú vị.

    Giang hồ không thấy? Sao có thể!

    Sau vài phút, trong con hẻm lại có động tĩnh, nhưng lần này là người của Kiều Ngôn Giác đi tới.

    "Thiếu Gia tha thứ cho tôi, chúng tôi đến muộn rồi!"

    Vệ sĩ nhìn Kiều Ngôn Giác nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

    Nhất là nhìn cái "băng" trên bụng, tim như ngừng đập.

    Kiều Ngôn Giác không nói lời nào, để họ tự nâng mình dậy.

    Chờ lên xe, hắn mới mở miệng nói: "Điều tra rõ."

    Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng những người khác đều sợ đến mức dựng cả tóc gáy.

    "Ừ!" Ở một phía khác, coi sự xuất hiện của Kiều Ngôn Giác như một tai nạn không mong muốn, Hạ Hi Bối rửa sạch vết máu trên tay rồi quay lại tiệm cơm nhỏ.

    Cũng may hôm nay nàng mặc bộ quần áo màu đen, vết máu trên đó không dễ nhìn, sẽ không làm người ta sợ hãi.

    Trở lại tại nhà hàng nhỏ, nàng vừa bước vào đã có tiếng chửi mắng, "Cô đã đi đâu? Còn về phần hộp cơm, cô đang mang nó đi đâu? Khách hàng đã gọi đến để phàn nàn!"

    Đương đầu với khuôn mặt dường như trung thực, Hạ Hi Bối cong khóe miệng "Tôi không làm nữa."
     
  6. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Chương 4: Tôi không làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không làm?"

    Ông chủ sửng sốt một lúc, sau đó tức giận nói: "Cô đang đùa với tôi sao? Tôi còn chưa tính việc nàng mang hộp cơm bỏ đi, giờ cô bảo không làm?"

    Ông chủ được gọi là Đặng Chí Cường, thân hình cao lớn chắc nịch, vẻ bề ngoài có chút giản dị, lương thiện nhưng đôi mắt long lanh đã bộc lộ tính cách của hắn ta.

    Lúc đầu, Hạ Hi Bối đã báo cảnh sát sau khi trốn thoát khỏi người đàn ông vô gia cư.

    Nhưng sau khi cảnh sát đến, Đặng Chí Cường cùng đoàn cảnh sát nói, nàng chắc chắn đang nói dối và nàng ấy lười biếng và thông đồng với người khác, điểu này không có gì quan trọng cả.

    Lờ khai này khiến cảnh sát có nhận thức tồi tệ hơn nhiều về Hạ Hi Bối, cho rằng nàng gây ra tai nạn là vì việc riêng của mình và họ đã không để tâm đến vấn đề đấy nữa.

    Lúc ấy, Hạ Hi Bối sững sờ, nàng và Đặng Chí Cường có thù oán gì hay sao?

    Sau đó, nàng muốn từ chức không làm nữa nhưng hắn đã đánh nàng và còn trừ đi cả mấy tháng lương của nàng!

    Một cô gái không có sức mạnh trói gà làm sao có thể phản kháng được? Vì vậy, nàng không còn cách nào khác ngoài giận dữ bỏ đi.

    Con chưa tính, sau khi nàng gặp nhiều rắc rối trong làng giải trí và đạt được thành tích tốt, hắn taa đã nhảy ra vu khống nàng, nói rằng nàng không yên phận khi làm việc trong tiệm cơm nhỏ của hắn..

    Vì có một vẻ ngoài trung thực nên những lời hắn nói đều thuyết phục mọi người. Ai có thể nghĩ rằng hắn đang vu khống Hạ Hi Bối?

    Hắc liêu* như vậy khiến cô ấy trở nên tồi tệ hơn vào thời điểm đó!

    *hắc liêu (tài liệu đen) : Tạo ra những tin bịa đặt, nói xấu.

    Nghĩ đến những điều này, Hạ Hi Bối không đem hắn ra để chúng đánh thì cũng đã rất kiên nhẫn rồi.

    "Tôi không làm nữa, trả tiền công cho tôi", Hạ Hi Bối mặt không cảm xúc.

    "Trả tiền?" Đặng Chí Cường đang nói xấu, sửng sốt một chút, sau đó bật cười: "Cô còn dám đòi tiền công từ tôi à? Cô làm được cái gì?"

    Nàng liền đáp: "Tôi mỗi ngày làm còn chưa đủ sao?"

    Từ tối thứ hai đến thứ sáu, từ 6 giờ đến 11 giờ, cả ngày thứ bảy và chủ nhật, nàng làm việc ở đây, nàng rửa rau, nàng làm đồ ăn, nàng rửa bát, nàng dọn dẹp của hàng, hầu như tất cả đều được nàng xử lý.

    Nàng đã tự mình làm rất nhiều công việc, vì vậy có rất ít người giúp việc trong cửa hàng, nhưng tất cả nhân viên đều nhận được lương hàng tháng còn nàng thì đã không có trong một thời gian dài.

    "Cô làm cái gì? Mỗi ngày ăn ngon, lười biếng tôi đã có lòng hảo tâm* lắm rồi mới giữ cô ở lại, tốt lắm mới đưa cô tới đây để làm việc! Hiện tại đã ổn lắm rồi, cô còn muốn đòi tiền công từ tôi nữa à?"

    *lòng tốt

    Đặng Chí Cường trợn tròn mắt, vẻ mặt tức giận.

    Lúc này những người giúp việc khác đã về nhà nghỉ ngơi, trong quán không còn ai cả.

    Hạ Hi Bối trầm mặt xuống: "Ông thật sự không trả?".

    "Tôi cho cô cái nịt này!" Đặng Chí Cường xua tay, "Tôi nên nhờ cô lấy tiền! Đúng rồi, tiền hộp cơm! Trả lại cho tôi! Một trăm tệ!"

    Hạ Hi Bối đang có vẻ giận dữ bỗng nhiên bật cười.

    Nàng biết Đặng Chí Cường không biết xấu hổ, nhưng nàng không biết rằng hắn không biết xấu hổ đến nỗi như vậy.

    Nhìn thấy nụ cười của nàng, đôi mắt của Đặng Chí Cường đột nhiên nhìn thẳng vào nàng.

    Hắn luôn nghĩ Hạ Hi Bối trông rất đẹp, nhưng trước đó nàng luôn cúi đầu, tóc mái che nửa khuôn mặt, bộ ngực hơi lộ ra một chút, cộng với tính cách đỏng đảnh nên đã khiến những hình ảnh vơi đi bớt những sự hấp dẫn ấy của cô.

    Nhưng hôm nay, khuôn mặt của cô ấy hoàn toàn lộ ra ngoài, xinh đẹp hơn hẳn những gì hắn tưởng tượng, thậm chí còn có thể so sánh với những sao nữ mà hắn từng thấy nữa cơ!

    Nàng cứ thế cười, dường như trong thâm tâm của Đặng Chí Cường cứ như đang ngứa ngáy, tim cứ bị đập lệch nhịp.

    "E hèm!" Hắn hắng giọng, "Nhưng mà em ơi, em là người tốt bụng nên không cần tôi trả lại tiền. Hơn nữa tôi mời em đi xem phim." Cách xưng hô của hắn thay đồi hoàn toàn

    Thuận tiện đi một chuyến khách sạn.

    Hạ Hi Bối nhìn thấy ý tứ còn chưa hoàn thành của hắn, sắc mặt hoàn toàn đen lại.

    "Đừng lo lắng, tôi sẽ rất tốt với em.. A!"

    Lời còn chưa dứt, hắn đã kêu thảm thiết một tiếng.
     
  7. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Chương 5: Tôi muốn gọi cảnh sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặng chí Cường vẫn đang nói chuyện, ánh mắt Hạ Hi Bối lạnh lùng, đá vào bụng hắn, đá hắn ra và áp đảo hắn bằng cái ghế.

    Đặng Chí Cường ngớ người ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hạ Hi Bối tiến lại mình một lần nữa, túm lấy hắn trên mặt đất, đấm vào bụng hắn một cái.

    "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

    Đầu óc anh trống rỗng, Hạ Hi Bối đã trở nên độc ác từ khi nào vậy?

    Hắn cao một thước tám thước, cỡ bằng hai người Hạ Hi Bối, nhưng ở trước mặt Hạ Hi Bối, hắn không có một chút sức lực đánh trả!

    Nhưng điều khiến hắn sợ hãi chính là vẻ mặt của Hạ Hi Bối, rất bình tĩnh, như thể những gì nàng đang làm bây giờ là những việc rất đổi bình thường.

    - -Nàng thật sự muốn giết hắn ta!

    Đặng Chí Cường dựng tóc gáy, hắn vội vàng van xin lòng thương xót, "Tôi sẽ trả cho cô! Tôi sẽ trả tiền cho cô! Đừng đánh!"

    Câu trả lời của Hạ Hi Bối là một cú đấm vào bụng hắn.

    "..."

    "Xin lỗi cho có."

    Hạ Hi Bối ném hắn ta ra xa, mờ nhạt bày tỏ một lời xin lỗi nhưng lại không có chút nào là chân thành.

    Nhưng, Đặng Chí Cường làm sao dám nói bất cứ điều gì? Hắn như chết lặng.

    Đâu ai nghĩ một cô gái gầy gò yếu ớt lại có sức mạnh đáng sợ như vậy!

    Thì ra lúc trước nàng ăn hiếp như vậy, là giả heo ăn hổ sao?

    Đặng Chí Cường bật dậy khỏi mặt đất, chạy ra sau quầy và lấy ra một xấp tiền, là năm nghìn nhân dân tệ.

    Bốn nghìn lẻ năm trong số đó là tiền công của Hạ Hi Bối trong ba tháng trước đó mà hắn không trả cho nàng.

    Nếu không có bữa ăn ở đây, Hạ Hi Bối có thể đã chết đói.

    Hạ Hi Bối đưa tay ra.

    Nhìn đôi bàn tay nhỏ bé non nớt của Hạ Hi Bối, Đặng Chí Cường run lên, hắn từ từ đưa xấp tiền.

    Hạ Hi Bối thu tiền, sau đó đi vào phòng bếp để lấy đồ đạc của mình.

    Không có nhiều thứ thuộc về nàng, chỉ là một chiếc cốc và một chiếc khăn.

    Nhìn thấy nồi thịt lăn lóc ở sau bếp, khóe miệng nở nụ cười.

    Sau khi Hạ Hi Bối rời đi, Đặng Chí Cường thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn lại tỏ ra vẻ khó chịu.

    Hắn xoa xoa lồng ngực đau nhức, nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ chua xót.

    Hắn nhất định phải khiến cho tên tiểu nhân* này phải trả giá!

    *là từ phản nghĩa với quân tử theo định nghĩa của Nho giáo, dùng để chỉ người không tuân thủ đạo đức và quy tắc một cách nghiêm khắc, người không có nhân cách cao thượng và lý tưởng lớn, không chiếu cố đến lợi ích của người khác.

    Hắn ta nhấc điện thoại và bắt đầu gọi cảnh sát.

    Ngay sau đó, cảnh sát đã đến.

    "Đồng chí cảnh sát, tôi bị đánh!" Người cảnh sát nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó nghi hoặc, "Anh bị đánh ở đâu?"

    "Đây!"

    Đặng Chí Cường kéo quần áo của mình lên, nhưng không có vết thương nào.

    Hắn ngây người, làm sao lại không có dấu vết nào? Rõ ràng ban nãy Hạ Hi Bối đã đánh hắn rất mạnh.

    "Chắc chắn đó là một chấn thương nội tạng!" Hắn khẳng định.

    "Nếu là chấn thương nội tạng, phải kiểm tra vết thương trước," cảnh sát nói.

    Vừa dứt lời, điện thoại của một cảnh sát vang lên, sắc mặt anh ta thay đổi khi nghe thấy lời nói ở đầu dây bên kia.

    ".. Được rồi, tôi hiểu rồi."

    Cúp điện thoại, Đặng Chí Cường đang định nói gì đó, liền nhìn thấy cảnh sát đang nghiêm túc lên tiếng: "Có người báo rằng anh trộn vỏ cây thuốc phiện vào thức ăn!"

    Vỏ cây thuốc phiện?

    Ngay sau đó, khuôn mặt Đặng Chí Cường đột nhiên thay đổi, khuôn mặt hắn tái nhợt, và hắn loạng choạng: "Không, không thể là tôi.. Chúng tôi ở đây làm ăn rất đúng đắn!"

    Tuy nhiên, phản ứng của hắn rất kịch liệt nên cảnh sát không thể nào nhìn ra vấn đề.

    "Có thật không? Chúng tôi sẽ giải quyết một cách chính đáng. Tuy nhiên, nếu ai đó báo cáo, chúng tôi phải xác minh điều đó. Chúng tôi tình cờ có mặt ở đây ngày hôm nay, vì vậy hãy bắt đầu."

    Khuôn mặt Đặng Chí Cường trở nên nhạt màu và tinh thần của ông bắt đầu suy sụp.

    - - xong rồi!
     
  8. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Chương 6: Cha mẹ vô trách nhiệm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Hi Bối mang 6000 tệ trở về căn nhà nhỏ của mình, cuối cùng tâm trạng của nàng cũng khá lên.

    Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền tuyệt đối là không thể.

    Về phần Đặng Chí Cường, nàng ấy bỏ lại hắn.

    Đặng Chí Cường luôn cho vỏ cây thuốc phiện vào thịt, thịt nấu chín sẽ gây nghiện nên việc kinh doanh rất tốt.

    Này thuộc về lừa gạt người khác hút độc phẩm, chính là trái pháp luật phạm tội.

    Hạ Hi Bối lần đầu tiên nhìn thấy bao lớn vỏ cây thuốc phiện trong nhà kho, nếu bị phát hiện, hắn ta sẽ bị xử tội.

    Hơn nữa, nàng còn trình báo với sở y tế về việc vệ sinh ở cửa hàng không đạt tiêu chuẩn.

    - -Thường có chuột và gián ở sau bếp!

    Còn việc hắn muốn kiện nàng đánh đập thì càng khó hơn.

    Đặng Chí Cường trông vẻ bề ngoài rất trung thực và thực thà, nhưng bên trong hoàn toàn không phải vậy.

    Nếu hắn ấy muốn đến bệnh viện để kiểm tra chấn thương, hắn sẽ thấy rằng không có chuyện gì xảy ra cả.

    Đến lúc đó, nếu hắn ta vẫn cố chấp muốn tới gây sự thì sẽ không còn thời gian, bởi vì Hạ Hi Bối đã chuẩn bị thêm nhiều thứ cho hắn.

    Dù keo kiệt nhưng Đặng Chí Cường vẫn rất hào phóng khi đối xử với người yêu.

    Hơn nữa, hắn ta cao và rất hấp dẫn đối với một số phụ nữ.

    Hạ Hi Bối nói với chồng của những người phụ nữ này.

    Sau khi Đặng Chí Cường ra tù, hắn vẫn phải đối mặt với sự tức giận của những người đó.

    Lúc này nàng không tin Đặng Chí Cường vẫn còn khí lực để làm mình xấu hổ.

    Trở lại căn nhà nhỏ, tối tăm và đổ nát, nàng cau mày.

    Năm nàng bảy tuổi, cha mẹ nàng ly hôn, giờ họ đã có gia đình riêng, nên gánh nặng của nàng chỉ còn lại trong ngôi nhà cũ kỹ này.

    Lúc đầu, nàng sống ở đây với bà của mình, khi nàng mười bốn tuổi, bà của nàng qua đời và nàng tiếp tục sống ở đây một mình.

    Cha mẹ nàng cho nàng ba trăm nhân dân tệ một tháng, số tiền này không thay đổi quá nhiều qua các tháng.

    Thời đại ngày nay, sáu trăm tệ thì làm gì được, ngay cả đồ ăn nhanh cũng ít nhất cũng phải tám tệ, nếu bị ốm thì càng thêm phiền phức.

    Vì vậy, Hạ Hi Bối chỉ có thể ra ngoài làm việc.

    Ngồi trên ghế sô pha, Hạ Hi Bối hận không thể tự cho mình một cái tát.

    Tại sao ngay từ đầu đã ngu ngốc như vậy?

    Tại sao tôi phải tự mình gánh vác mọi thứ.

    Nàng ấy vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên! Nàng đã sống vất vả ở đây, nhưng cha mẹ nàng đang sống một cách rất sung sướng, vậy tại sao?

    Sau hai kiếp mưa gió, nàng không còn chút tình cảm nào với cha mẹ.

    Ngay cả khi họ làm vậy, tất cả họ đã bị xóa sổ bởi những gì họ đã làm sau đó.

    Một năm sau, nơi này sẽ bị phá bỏ, và cha nàng trở lại và lấy hết tiền phá dỡ ngôi nhà, khiến nàng không còn nơi nào để ở.

    Mấy năm sau, nàng đấu tranh hết mình, cuối cùng trở thành ngôi sao hạng 2. Cha mẹ lên đòi tiền, không cho thì tung đủ thứ tin đồn.

    Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Hi Bối càng lạnh hơn.

    Lần này, nàng sẽ không ngu ngốc như vậy, sẽ không để họ bắt nạt lần nữa.

    Nghĩ đến đây, nàng nhấc điện thoại lên và tìm thấy một trong những số đã lưu từ lâu nhưng rất ít khi gọi đến.

    Một lúc sau, có một giọng nam vang lên một cách thiếu kiên nhẫn.

    "Không phải tôi đã bảo không được gọi cho tôi sao? Đình Đình, cẩn thận một chút, chờ ba đi lấy nước cho con."

    Câu trước trước rất không kiên nhẫn, nhưng câu sau lại trở nên dịu dàng, câu trước và câu sau chênh lệch khiến người ta không khỏi thở dài.

    Hạ Hi Bối đã không bị ảnh hưởng bởi những thái độ này lâu lắm rồi.

    Cô bình tĩnh nói: "Tôi muốn tiền, cho tôi hai trăm vạn."

    "Hai trăm vạn? Mày điên rồi"
     
  9. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14


    Chương 7: Tôi đòi tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Muốn hai trăm vạn?

    Hạ Thiếu Hải cảm thấy hắn đã nghe nhầm, hoặc là Hạ hi Bối đang bị mớ ngủ!

    "Mày điên rồi sao? Hai trăm vạn? Mày định ăn cướp à!"

    Hạ Hi Bối giật giật khóe miệng, "Tôi không điên. Nếu ông không đưa, tôi sẽ đến công ty tìm ông. Nhân tiện, tôi sẽ tính sổ với ông. Mấy năm nay ông thiếu tôi bao nhiêu là chi phí nuôi nấng?"

    Hạ Thiếu Hải tức giận lớn tiếng "Mày dám?"

    "Tôi vì cái gì mà không dám?"

    Hạ Hi Bối hừ một tiếng

    "Nếu để cho người khác biết, ông một tháng liền cho con gái ông 300 tệ phí nuôi nấng, rồi đi ăn uống, vui chơi với vợ con hiện tại.. Đến lúc đó sẽ mất mặt chính là ông, tôi tưởng ông hẳn là trong lòng hiểu rõ nhất."

    Những lời này khiến Hạ Thiếu Hải bị sốc.

    Nếu Ha Hi Bối thực sự làm điều này, nó thực sự sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến Hạ Thiếu Hải!

    Nếu những đối tác đó biết điều này, họ sẽ nghi ngờ tư cách của hắn, cũng lo lắng về khả năng của hắn.

    Hạ Thiếu Hải nghĩ như vậy và giọng nói quỷ quái của Hạ Hi Bối thì thầm bước vào tai hắn, "Con gái của ông, ông còn không nuôi nổi. Đối tác kinh doanh của ông chắc phải lo lắng về nguồn lực tài chính của ông lắm đây?"

    "Mày dám?"

    "Tôi sống không nổi nữa, vì cái gì mà tôi không dám? Hơn nữa, tôi cũng muốn xem các em thân mến, học trường nào vậy? Hình như là ở chỗ đó.."

    "Mày im đi!"

    Hạ Thiếu Hải sắp tức chết rồi, Hạ Hi Bối ngày thường đều là nội tâm đờ đẫn, sao bây giờ lại miệng lưỡi sắc bén như vậy?

    Đáng ghét nhất là nàng còn dọa anh bằng cả em trai và em gái của mình!

    Nhưng bản năng của Hạ Thiếu Hải tự nhủ - Hạ Hi Bối thực sự không nói dối! Nàng thực sự sẽ làm điều đó!

    "Ngoài hai trăm vạn, tôi muốn căn nhà đang ở, ông chuyển cho tôi."

    Ngoài tiền, cô cần một ngôi nhà?

    Hạ Thiếu Hải tức giận đến nổi trận lôi đình, cô gái chết tiệt này, được voi đòi tiên!

    "Ngày mai và thứ hai, ông xin nghỉ phép để chờ tôi. Nếu tôi không đến được thì ông đi tìm, khả năng có thể ở cùng tôi vài ngày."

    Hạ Thiếu Hải nghiến răng, sắc mặt đen lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu "Được rồi, ngày mai tao qua!"

    Nói xong, hắn tức giận cúp điện thoại.

    Hạ Hi Bối nhìn vào chiếc điện thoại, nhướng mày và bấm một số khác.

    "Sao cô lại gọi điện? Tôi đang có việc gấp ở đây.." Đổng Thục Lan ở đằng kia còn sốt ruột hơn Hạ Thiếu Hải.

    "Cho tôi hai mươi vạn."

    Lời nói của Hạ Hi Bối như muốn bóp cổ cô.

    "Hai mươi vạn? Cô điên rồi sao?"

    Phản ứng của Đổng Thục Lan giống hệt như Hạ Thiếu Hải.

    Ai có thể nghĩ rằng Hạ Hi Bối, người luôn im lặng và sống nội tâm trước đây lại đưa ra yêu cầu như vậy?

    Hai trăm ngàn tệ, còn hơn cả đi đoạt tài sản!

    "Nếu bà không đưa, tôi sẽ đến trường của bà tìm bà, nhân tiện tôi sẽ trao đổi với cảnh sát về tội mua bán trái phép trẻ em là như thế nào."

    "Cô.. Cô làm thế nào. Làm sao cô biết?"

    Khuôn mặt của Đổng Thục Lan tái xanh, cho rằng cô đang bị ảo giác.

    Nếu không, làm sao Hạ Hi Bối có thể biết được chuyện này?

    "Bà không cần lo lắng làm sao tôi biết được, từ khi đưa tôi về, bà phải chịu trách nhiệm. Đưa tôi hai mươi vạn, sau đó ký đơn thôi việc, sau này tôi sẽ không tìm bà nữa. Tất nhiên, bà cũng không tìm thấy tôi."

    Đổng Thục Lan nhìn điện thoại, đầu óc trống rỗng.

    "Hai mươi vạn, ngày mai chuyển vào tài khoản của tôi, nếu không, dù sao tôi cũng không ngại nói chuyện với chồng bà về những việc bà đã làm, tôi rất rảnh."

    Sau cuộc gọi "tống tiền" đầu tiên, Hạ Hi Bối đã có kinh nghiệm hơn.

    ".. Được rồi! Tôi hứa với cô!"
     
    Johanna thích bài này.
  10. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Chương 8: Cô ấy chính là kẻ xấu xa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hi Bối từ trên ghế sô pha đứng dậy vươn vai.

    Nàng biết mình không phải là con ruột của nhà họ Hạ, nhưng nàng cũng không có hứng thú đi tìm cha mẹ ruột của mình.

    Khi họ bán mình cho Đổng Thục Lan, mối quan hệ huyết thống giữa họ đã bị rạn nứt.

    Trải qua hai kiếp sống, Hạ Hi Bối hiểu được một chân lý -dựa núi núi sập, dựa người người chạy, dựa vào chính mình mới là tốt nhất.

    Vì vậy, kiếp này, nàng sẽ tự mình đạt tới đỉnh cao!

    Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiếu Hải đi tới, vẻ mặt u ám.

    Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một cô gái nhỏ đe dọa! Và cô gái này vẫn là con gái ruột của mình!

    Nhìn Hạ Hi Bối ngồi ở trên sô pha, hắn theo bản năng xông lên đi, mãnh liệt ngã xuống!

    "..."

    Hạ Hi Bối dơ tay ra trước mặt che lại rồi ngã xuống.

    "Cô gái chết tiệt kia, dám đòi tiền của tao?

    Hạ Thiếu Hải tức giận mắng, hận không thể tát nàng.

    "... "

    Ngay sau đó, hắn ta hét lên, lùi lại và ngã xuống một chiếc ghế sô pha nhỏ khác.

    Hắn ôm bụng, nhìn Hạ Hi Bối không tin," Mày dám chống cự? "

    " Ông Hạ, ông quên mất một chuyện rồi. "Hạ Hi Bối đứng dậy, bỏ bàn tay đang che mặt xuống, trên tay một chút dấu vết lưu lại cũng không có.

    Nàng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn hắn,

    " Vì tôi dám gọi điện đòi tiền, tôi đương nhiên không sợ ông làm chuyện đó, nếu ông còn quấy rầy thì chỉ có thể đưa chứng cứ cho cảnh sát. Tôi rất muốn biết điều đó,

    Thân là giám đốc công ty mà lại đi bỏ rơi con, đánh đập con gái.. những chuyện như thế này, hẳn các phóng viên cũng phải rất quan tâm ".

    " Mày.. mày có ý gì? "

    Hạ Thiếu Hải kinh ngạc nhìn cô.

    Lời đáp lại của Hạ Hi Bối là cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên, sau đó bấm vào màn hình vừa ghi âm rồi quay màn hình về phía hắn.

    Hạ Thiếu Hải sắc mặt tái nhợt khi nhìn nàng trên màn hình điện thoại hung hăng ác liệt cùng cái tát kia.

    Hắn đã thực sự đọ sức!

    Hơn nữa, chiếc điện thoại Hạ Hi Bối đang cầm là điện thoại mới của một nhãn hiệu nào đó, ít nhất cũng phải năm nghìn tệ!

    Cô ấy lấy tiền ở đâu?

    Đương nhiên, đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là Hạ Hi Bối đã ghi lại những thứ này, nếu như bị công bố, hắn sẽ rất xấu hổ!

    " Đưa điện thoại cho tao! "

    Hạ Thiếu Hải đứng dậy lao về phía nàng. Nhưng mới đi được nửa đường, hắn lại bị đá văng xuống ghế sô pha.

    Hắn nhìn Hạ Hi Bối đầy hoài nghi, từ khi nào mà nàng lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

    Một nụ cười ác ý hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hi Bối," Ông Hạ, ông cho rằng tôi vẫn là đứa con gái nhỏ có thể để ông bắt nạt nhưng không phản kháng sao? "

    Hạ Thiếu Hải muốn có con trai, nhưng nàng lại là con gái, vì thế mà từ nhỏ bị đánh mắng chửi là chuyện rất đỗi bình thường.

    Hạ Thiếu Hải run lên, phản ứng của Hạ Hi Bối thật kinh hãi!

    " Mày không sợ tao đem chuyện của mày nói ra sao? "Hạ Thiếu Hải hét lên.

    " Ông nói đi. "Hạ Hi Bối nhún vai" Nhưng ông nghĩ ai đáng tin hơn? Nếu tôi đăng video này, tôi sẽ đến gặp các phóng viên và cảnh sát để khóc.. kết quả là gì, ông nên nghĩ đến nó. Tôi chỉ muốn 200.000 nhân dân tệ và ngôi nhà nhỏ này mà tôi xứng đáng. Điều đó có quá đáng không? "

    Hạ Thiếu Hải cảm thấy lạnh cả người khi Hạ Hi Bối nói những lời đe dọa này với vẻ mặt bình thản.

    Hắn cảm thấy Hạ Hi Bối hẳn là xấu xa!

    Tuy nhiên, dù có khuất phục trước cái ác, hắn cũng không thể làm khác được!

    Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi," Được, tao sẽ đưa cho mày! "

    Hạ Hi Bối cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ," Đúng vậy, ngay từ đầu như vậy không phải đỡ tốn thời gian của chúng ta hơn sao."
     
    Johanna thích bài này.
  11. Đặngg Ivy

    Bài viết:
    14
    Chương 9: Ân nghĩa đoạn tuyệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Động tác của Hạ Thiếu Hải rất nhanh, lại có chút liên quan cá nhân nên không lâu sau liền chuyển nhà sang tên Hạ Hi Bối.

    Sau khi xây nhà xong, Hạ Hi Bối đưa ra một lá thư đoạn tuyệt.

    "Sau khi ký kết, chúng ta từ nay sẽ đường ai nấy đi."

    Mặc dù thỏa thuận này có thể không có hiệu lực pháp lý, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

    Ít nhất đối với Hạ Hi Bối, thỏa thuận này có thể được sử dụng để ngăn chặn các tình huống xấu có thể xảy ra trong tương lai.

    Hạ Thiếu Hải nhìn thỏa thuận này, sắc mặt tối sầm lại.

    Nhưng nghĩ đến những thay đổi của Hạ Hi Bối, cuối cùng hắn lại nghiến răng nghiến lợi, "Sau khi tao ký, mày sẽ không đến làm phiền tao nữa?"

    "Đương nhiên."

    Hạ Hi Bối cười, "Tôi sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ. Hi vọng khi tôi giàu có, ông sẽ không tới đòi tiền."

    Hạ Thiếu Hải sắc mặt tối sầm lại.

    Nàng lấy đâu ra tự tin để nói rằng mình sẽ kiếm được nhiều tiền?

    Ngay cả khi nàng ấy thực sự giàu có, hắn ta có nghèo không?

    "Tao hy vọng mày sẽ làm theo những gì mày nói!"

    Hạ Thiếu Hải tức giận sải bước rời đi sau khi ký tên.

    Tuy nhiên, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, từ nay đã có thể thoát khỏi người con gái mà hắn không thích.

    Dù trông có vẻ tốt nhưng chúng không phải là những đứa trẻ ngoan, chúng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chính mình!

    Sau khi giải quyết xong Hạ Thiếu Hải, đến lượt Đổng Thục Lan.

    Đổng Thục Lan không bạo lực như Hạ Thiếu Hải, và cô ấy cũng sợ rằng những sự việc của mình hồi đó sẽ bị phanh phui.

    Mọi người đều biết rằng Hạ Hi Bối là con của cô ấy và Hạ Hi Bối.

    Không có Hạ Hi Bối, Hạ Thiếu Hải sẽ không gả cho cô.

    Ngay cả khi cô và Hạ Thiếu Hải ly hôn, câu nói này vẫn không thể thay đổi.

    Nếu ai đó phát hiện ra rằng nàng là một đứa trẻ được mua, nó rắc rối lắm.

    Vì vậy, Hạ Hi Bối nói như thế nào, cô đều làm như thế đó.

    Tuy nhiên, khi đưa tiền, cô cảm thấy rất đau khổ.

    Đây là hai trăm ngàn tệ!

    Hầu hết tiền tiết kiệm của cô ấy đã được tiêu hết trong những năm qua!

    Dù chồng có tiền nhưng cô ấy thường không nhận được nhiều tiền. Bây giờ cô ấy đã cho tất cả đi cùng một lúc, và tim, gan, lá lách, phổi và thận của cô ấy đều bị đau.

    Hạ Hi Bối hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của cô, nhận tiền xong liền lấy ra thỏa thuận.

    "Sau khi ký, cô sẽ không.."

    "Đừng lo lắng, sau này chúng ta sẽ ân nghĩa đoạn tuyệt."

    Đổng Thục Lan cau mày.

    Mặc dù đây là kết quả mà cô ấy mong muốn, nhưng Hạ Hi Bối làm như vậy thực sự quá phi lý!

    Nói như thế nào bọn họ đã nuôi nấng nàng nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ lại bị nàng uy hiếp như thế này! Đúng là một con người bạc tình bạc nghĩa!

    Tuy nhiên, theo quan điểm của Hạ Hi Bối, những gì nàng nợ họ đã được trả hết ngay từ kiếp đầu tiên.

    Nếu không phải bọn họ đã nuôi nấng nàng nhiều năm như vậy, phương pháp của nàng không thể nhẹ nhàng như vậy được.

    "Chà, tôi chúc bà hạnh phúc." Hạ Hi Bối dập tắt thỏa thuận và nở một nụ cười rạng rỡ với Đổng Thục Lan.

    Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô ấy, tâm trạng của Đổng Thục Lan rất phức tạp.

    Tuy nhiên, có thể hoàn toàn buông bỏ gánh nặng này, sau này sẽ không có vấn đề gì nữa, Đổng Thục Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, bước đi không ngoảnh lại, bước chân thả lỏng.

    Nhìn thấy thái độ và phản ứng của Đổng Thục Lan giống như Hạ Thiếu Hải, trong lòng Hạ Hi Bối chế nhạo mỉa mai.

    Khoảnh khắc tiếp theo, nghĩ đến việc nhận được bốn trăm nghìn tệ một lúc, nàng cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

    Tuy nhiên, bốn trăm ngàn này chỉ là vốn khởi đầu của nàng.

    Bốn trăm nghìn này thì nhiều nhưng với một số người, bốn trăm nghìn chỉ là tiền tiêu vặt của một tháng.

    Tuy nhiên, Hạ Hi Bối không lo lắng rằng bản thân mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn trong tương lai!

    Sau khi giải quyết xong vấn đề, nàng ngủ một giấc thoải mái và trở lại trường trung học Thanh Diệp nơi cô đang học vào sáng sớm hôm sau.


     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...