Đặng chí Cường vẫn đang nói chuyện, ánh mắt Hạ Hi Bối lạnh lùng, đá vào bụng hắn, đá hắn ra và áp đảo hắn bằng cái ghế.
Đặng Chí Cường ngớ người ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hạ Hi Bối tiến lại mình một lần nữa, túm lấy hắn trên mặt đất, đấm vào bụng hắn một cái.
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"
Đầu óc anh trống rỗng, Hạ Hi Bối đã trở nên độc ác từ khi nào vậy?
Hắn cao một thước tám thước, cỡ bằng hai người Hạ Hi Bối, nhưng ở trước mặt Hạ Hi Bối, hắn không có một chút sức lực đánh trả!
Nhưng điều khiến hắn sợ hãi chính là vẻ mặt của Hạ Hi Bối, rất bình tĩnh, như thể những gì nàng đang làm bây giờ là những việc rất đổi bình thường.
- -Nàng thật sự muốn giết hắn ta!
Đặng Chí Cường dựng tóc gáy, hắn vội vàng van xin lòng thương xót, "Tôi sẽ trả cho cô! Tôi sẽ trả tiền cho cô! Đừng đánh!"
Câu trả lời của Hạ Hi Bối là một cú đấm vào bụng hắn.
"..."
"Xin lỗi cho có."
Hạ Hi Bối ném hắn ta ra xa, mờ nhạt bày tỏ một lời xin lỗi nhưng lại không có chút nào là chân thành.
Nhưng, Đặng Chí Cường làm sao dám nói bất cứ điều gì? Hắn như chết lặng.
Đâu ai nghĩ một cô gái gầy gò yếu ớt lại có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Thì ra lúc trước nàng ăn hiếp như vậy, là giả heo ăn hổ sao?
Đặng Chí Cường bật dậy khỏi mặt đất, chạy ra sau quầy và lấy ra một xấp tiền, là năm nghìn nhân dân tệ.
Bốn nghìn lẻ năm trong số đó là tiền công của Hạ Hi Bối trong ba tháng trước đó mà hắn không trả cho nàng.
Nếu không có bữa ăn ở đây, Hạ Hi Bối có thể đã chết đói.
Hạ Hi Bối đưa tay ra.
Nhìn đôi bàn tay nhỏ bé non nớt của Hạ Hi Bối, Đặng Chí Cường run lên, hắn từ từ đưa xấp tiền.
Hạ Hi Bối thu tiền, sau đó đi vào phòng bếp để lấy đồ đạc của mình.
Không có nhiều thứ thuộc về nàng, chỉ là một chiếc cốc và một chiếc khăn.
Nhìn thấy nồi thịt lăn lóc ở sau bếp, khóe miệng nở nụ cười.
Sau khi Hạ Hi Bối rời đi, Đặng Chí Cường thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn lại tỏ ra vẻ khó chịu.
Hắn xoa xoa lồng ngực đau nhức, nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ chua xót.
Hắn nhất định phải khiến cho tên tiểu nhân* này phải trả giá!
*là
từ phản nghĩa với
quân tử theo định nghĩa của
Nho giáo, dùng để chỉ người không tuân thủ đạo đức và quy tắc một cách nghiêm khắc, người không có nhân cách cao thượng và lý tưởng lớn, không chiếu cố đến lợi ích của người khác.
Hắn ta nhấc điện thoại và bắt đầu gọi cảnh sát.
Ngay sau đó, cảnh sát đã đến.
"Đồng chí cảnh sát, tôi bị đánh!" Người cảnh sát nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó nghi hoặc, "Anh bị đánh ở đâu?"
"Đây!"
Đặng Chí Cường kéo quần áo của mình lên, nhưng không có vết thương nào.
Hắn ngây người, làm sao lại không có dấu vết nào? Rõ ràng ban nãy Hạ Hi Bối đã đánh hắn rất mạnh.
"Chắc chắn đó là một chấn thương nội tạng!" Hắn khẳng định.
"Nếu là chấn thương nội tạng, phải kiểm tra vết thương trước," cảnh sát nói.
Vừa dứt lời, điện thoại của một cảnh sát vang lên, sắc mặt anh ta thay đổi khi nghe thấy lời nói ở đầu dây bên kia.
".. Được rồi, tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại, Đặng Chí Cường đang định nói gì đó, liền nhìn thấy cảnh sát đang nghiêm túc lên tiếng: "Có người báo rằng anh trộn vỏ cây thuốc phiện vào thức ăn!"
Vỏ cây thuốc phiện?
Ngay sau đó, khuôn mặt Đặng Chí Cường đột nhiên thay đổi, khuôn mặt hắn tái nhợt, và hắn loạng choạng: "Không, không thể là tôi.. Chúng tôi ở đây làm ăn rất đúng đắn!"
Tuy nhiên, phản ứng của hắn rất kịch liệt nên cảnh sát không thể nào nhìn ra vấn đề.
"Có thật không? Chúng tôi sẽ giải quyết một cách chính đáng. Tuy nhiên, nếu ai đó báo cáo, chúng tôi phải xác minh điều đó. Chúng tôi tình cờ có mặt ở đây ngày hôm nay, vì vậy hãy bắt đầu."
Khuôn mặt Đặng Chí Cường trở nên nhạt màu và tinh thần của ông bắt đầu suy sụp.
- - xong rồi!