Ôn Đường nghiện Tác giả: Tống Mặc Quy Số chương: 76 Editor: InuMoA Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử, Ấm áp, Duyên trời tác hợp Văn án:
Chương 1: Ôn Đường đến gần Bấm để xem 7 giờ sáng đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, sợ làm ồn đến bạn cùng phòng, Ôn Đường tỉnh lại liền đem đồng hồ báo thức đi. Dán đầu vào gối tự hỏi nhân sinh 1 phút 27 giây, Ôn Đường ôm chăn ngồi dậy. Nhìn chằm chằm điều hòa phía trên cửa sổ phát ngốc ước chừng 30 giây, Ôn Đường nhẹ giọng bò xuống giường. Kéo ngăn kéo nhỏ trên bàn trang điểm Ôn Đường lấy ra đồ buộc tóc heo mập màu vàng nghệ, đem mái tóc đen dài tùy ý buộc ở sau ót, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đánh răng được một nửa, vội chạy ra giường kế bên vỗ vỗ cô bạn cùng phòng, "Hàn Mễ rời giường." Giọng cô không lớn, nhưng người nọ ở trên giường bị quấy nhiễu không nhẹ. Hàn Mễ đang ở trong mộng đẹp với nam thần bị Ôn Đường tàn ác lay tỉnh, mơ màng mở mắt mang theo điểm ai oán. "Hiện tại là mấy giờ?" Hàn Mễ mang biểu tình siêu cấp không muốn rời giường hỏi. Ôn Đường nói: "Hơn 7 giờ, không phải cậu muốn đi đóng dấu pháp điều sao, mau ngồi dậy." Kêu Hàn Mễ rời giường là do tối hôm qua đích thân cô ấy ngàn vạn dặn dò Ôn Đường, bởi vì sáng nay Hàn Mễ có tiết, hơn nữa tối hôm qua lúc sắp lên giường cô ấy mới nhớ đến việc giáo sư hình tố căn dặn đóng dấu pháp điều, tệ hơn nữa tiết sáng hôm nay chính là tiết hình tố. (hình tố: Có thể hiểu là tố tụng hình sự, vì nữ chính và bạn cô ấy học về Luật) Mặc khác 2 cô bạn cùng phòng còn lại buổi sáng đều không có tiết, có thể ngủ thoải mái. Ôn Đường sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, tiếp tục đi đánh răng. Sáng nay cô cũng không có tiết, nhưng cô phải đi thực tập, hôm nay là ngày thực tập đầu tiên. Ôn Đường rửa mặt xong đi ra, mở tủ lấy quần áo, mặc xong quần áo cô nằm phủ lên ghế dựa, phát ra tiếng động rất lớn. Ôn Đường lập tức ngượng ngùng. Bạn cùng phòng Ngải Từ ngủ đến lợi hại, không bị động tĩnh Ôn Đường làm ra quấy rầy, chỉ là tiếng lẩm bẩm ngừng lại, vài giây sau lại lần nữa vang lên. Cô bạn cùng phòng còn lại, Phương Tử Hân, trái lại bị đánh thức. Phương Tử Hân vén rèm ra xem xét, ánh mắt rơi xuống trên người Ôn Đường đang vội vàng, "Đường Đường, cậu muốn đi thực tập sao?" Ôn Đường gật đầu, nói: "Làm cậu thức giấc, thực xin lỗi." Phương Tử Hân: "Lại đây để tớ niết mặt cậu một chút bồi tội." Ôn Đường làn da rất trắng, có điểm phấn nộn như con nít, Phương Tử Hân luôn thích "đùa giỡn lưu manh" với Ôn Đường, tuy rằng nàng cũng là nữ. Ôn Đường: "Cậu tiếp tục ngủ đi." Thời điểm Hàn Mễ từ trên giường bò xuống, không nhịn được nói: "Đường Đường, chúc mừng cậu năm 3 đã bắt đầu đi làm, tớ bái phục cậu" Trong phòng các cô, Ôn Đường là người nỗ lực nhất, năm nhất năm hai liền không sai biệt lắm đã hoàn tất xong toàn bộ chương trình Luật, đến năm ba chỉ còn lại có mấy môn, tập trung ở thứ ba cùng thứ năm, không có việc gì Ôn Đường liền đi thực tập, công ty thực tập là công ty đứng đầu về bất động sản Kim Dục. Có thể trở thành thực tập sinh ở Kim Dục, tương lai lý lịch sơ lược của cô sẽ có dấu ấn tuyệt vời. Ôn Đường nói: "Sớm muộn gì cũng phải trải qua, trốn không thoát đâu." Hàn Mễ ôm chặt Ôn Đường, "Ô Đường Đường, ta không nghĩ tới sẽ đi làm, tớ muốn làm cá mặn nằm cũng có thể kiếm tiền." Ôn Đường nói: "Kiếp sau đầu thai làm gấu trúc đi." "..." Phương Tử Hân phốc một tiếng, không nhịn được cười lớn. Hàn Mễ nói: "Cậu cười cái gì a, cậu là người không tư cách cười nhất đó!" Phương Tử Hân là phú nhị đại, không cần phấn đấu trong nhà cũng có mỏ vàng để nuôi cô ấy, công việc trong nhà cũng sẽ an bài, mỗi ngày chỉ cần nghĩ hôm nay đi nơi nào, ngày mai lại đi nơi nào, làm người phú quý rảnh rỗi thật tốt. So với học bá Ôn Đường, nàng càng hâm mộ Phương Tử Hân. Hai người ríu rít, Ngải Từ rốt cuộc bị đánh thức, ở trong chăn rầm rì: "Các cậu nhỏ giọng chút đi." "Mau đi rửa mặt." Ôn Đường đẩy đẩy Hàn Mễ, nhỏ giọng nói. Phương Tử Hân cũng còn chưa ngủ đủ, không cùng Hàn Mễ lôi kéo, kéo rèm lại tiếp tục ở trong chăn ngủ. Hàn Mễ rửa mặt xong, sau một hồi cọ tới cọ lui trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Ôn Đường xách túi xách nhỏ đi ra cửa, ăn mặc cũng tùy ý, đem cô giữ chặt, "Cậu không trang điểm sao? Không phải muốn đi thực tập hả." Ôn Đường nói: "Không còn kịp rồi, tớ phải ngồi xe một tiếng rưỡi." Minh Đại ở vùng ngoại thành, cô thực tập ở trung tâm thành phố, phải ngồi tàu điện ngầm và giao thông công cộng, chủ yếu là cô không có đem thời gian trang điểm tính vào, bằng không cô dậy sớm hơn mười phút nữa là được. Hàn Mễ nhìn nhìn cô, nói: "Quên đi, cậu không trang điểm cũng khá xinh đẹp, mau đi đi mau đi đi, đừng đến muộn." Ôn Đường ừ một tiếng, ra cửa. * * * Hôm nay là thứ hai, mưa nhỏ, Ôn Đường đi đến cửa trạm tàu điện ngầm, thu dù lại, nhìn dòng người đến người đi vô cùng đông đúc. Thời gian làm việc 7 giờ rưỡi đến 9 giờ, thông thường chen chúc đến dọa người, tốc độ chân Ôn Đường quá chậm, không thể chen vào chuyến tàu điện ngầm đầu tiên, hai cánh cửa của toa tàu điện ngầm giống như bông hoa hờ hững trên núi, đóng kín một cách tuyệt tình Ôn Đường chỉ có thể chờ chuyến tàu điện ngầm tiếp theo. Cũng may Minh thành tàu điện ngầm hiệu suất rất cao, cứ năm phút lại có một chuyến, cô xem xong vài trang truyện tranh, chuyến tàu điện ngầm tiếp theo liền tới. Bởi vì chuyến tàu đầu không đuổi kịp, nên Ôn Đường xếp hàng ở phía trước, lúc này nhẹ nhàng chen vào tàu điện ngầm, những người trên tàu giống như chất dẻo, một số người hóp eo, một số thì cong đầu gối, Ôn Đường không suy nghĩ gì liền nắm lấy vòng an toàn trên đỉnh đầu, bên trái là bác gái, bên phải là thành phần tri thức, phía trước là học sinh trung học, cùng phía sau không biết là ai cũng đủ đem cô ép đến lợi hại. Ôn Đường chen chúc đi đến chỗ hai hàng ghế, lại qua thêm mấy trạm, người ngồi ở phía trước cô xuống xe. Cô vừa định ngồi xuống, dư quang nhìn thấy một bà cụ mái tóc xám trắng ôm quyển sách bước lên tàu điện ngầm, Ôn Đường ngồi xuống trước, quay đầu nhìn chằm chằm bà cụ. Cô thấy gần đó không có người nhường ghế cho bà, liền đối với bà vẫy vẫy tay, "Nãi nãi, đến đây ngồi đi." Ôn Đường đứng lên. "Cảm ơn nông." Bà cụ đi tới, khẩu âm Minh thành có chút đậm. Bà cố nội ngồi xuống xong, đẩy đẩy mắt kính trên mũi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Đường một cái. "Nông là muốn đi Ali (nơi nào) a?" Chiếm chỗ ngồi Ôn Đường, bà cụ có chút ngượng ngùng, đối với Ôn Đường hỏi. Ôn Đường nói: "Đến đường tây hoài." Bà cụ nói: "Xa đó, ngô (ta) đến đường tân thủy, liền vu (năm) cái trạm, ngô (ta) vì (sẽ) đem chỗ ngồi trả lại cho nông!" Phương Tử Hân là người địa phương Minh thành, đã dạy qua bọn cô một số tiếng địa phương, bà cụ nói cũng không hoàn toàn là tiếng địa phương, cho nên Ôn Đường nghe hiểu dễ dàng, nàng gật gật đầu, "Được ạ." Lúc sau bà cụ đem mắt kính đẩy đi lên, nhìn vào cuốn sách mà bà ôm trong tay. Khi bà cụ đem sách mở ra, Ôn Đường nhìn thoáng qua tên quyển sách《 Giả Bảo Ngọc ngồi tàu ngầm 》 Ôn Đường: "..." Cô nghĩ: Giống như rất có ý tứ. Tàu điện ngầm đến trạm đường Tân Thủy, bà cụ xuống xe, Ôn Đường ngồi lại chỗ cũ, móc di động ra, lên mạng tra tên quyển sách mà bà cụ vừa rồi xem.
Chương 1: Ôn Đường đến gần (tt) Bấm để xem Theo bản đồ Cao Đức, từ đại học Minh Thành đến cao ốc Kim Dục mất một giờ rưỡi đi xe, nhưng thật ra không mất nhiều thời gian như vậy, lúc Ôn Đường đến cách thời gian làm việc sớm hơn hai mươi phút. Ngay khi chân trước chuẩn bị bước vào cao ốc Kim Dục, cô nhận được tin nhắn wechat của Hứa Lam Sở, quản lí bộ phận pháp lý: [cô đến công ty chưa.] Ôn Đường đã gặp Hứa Lam Sở hai lần, ngũ quan hiền hòa, nhưng lời nói sắc sảo, hỏi người khác những câu hỏi sắc bén, lần đầu gặp mặt, Ôn Đường liền nghĩ đến ba từ: Khó đối phó. Dĩ nhiên đảm nhận vị trí quản lí bộ phận pháp lý ở Kim Dục không thể dễ dàng, Ôn Đường đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận bắt bẻ từ Hứa Lam Sở. Ôn Đường: [ quản lí, tôi vừa mới đến.] Hứa Lam Sở: [ tốt rồi, mua giúp tôi ly cà phê Americano, thêm sữa tách béo, nhiệt độ bình thường, cho cô mười phút.] Ôn Đường: "..." Mười phút. Vài giây sau, Ôn Đường vội vã chạy xuống bậc thang phía trước Kim Dục, tìm được tiệm cà phê gần nhất với tốc độ nhanh như gió. Nhưng trong tiệm cà phê này, người xếp hàng rất nhiều, dòng người di chuyển rất chậm, Ôn Đường liền chạy ngoài tìm một tiệm cà phê khác. Cô tìm được một tiệm khác cũng rất đông khách. Ôn Đường bắt đầu bối rối, cô phải làm sao bây giờ, cô cảm giác trong vòng mười phút cô không thể mua được cà phê, không đúng, ngay cả mười phút cũng không có, hiện tại còn lại nhiều lắm là sáu phút. Chỉ có cách -- chen ngang. "Thực xin lỗi chú, cháu có thể mua trước không, cháu rất gấp, thực xin lỗi." Ôn Đường chạy đến bên cạnh người chuẩn bị mua cà phê, nói lời xin lỗi với ông ta. Cô trước kia rất ghét những người chen ngang khi mua sắm, nhưng hiện tại cô trở thành một dạng với họ. "Có thể, cô mua trước đi." Cũng may người trước mặt là một quý ông thân sĩ không so đo với cô, cho cô mua trước. Khoảng chừng hơn một phút sau, Ôn Đường thành công mua được cà phê, chỉ còn hơn ba phút nữa cô phải đưa cà phê đến tay Hứa Lam Sở. Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi tiệm cà phê, một người trong hàng người nói: "Tiểu muội muội này, cô có biết bởi vì cô mà tôi lãng phí phút rưỡi không, một phút rưỡi này tôi có thể làm rất nhiều việc, tỷ như đi vệ sinh, hoặc đã uống xong cà phê trước khi đi làm." Ôn Đường: "..." Ôn Đường làm bộ như không nghe thấy gì, bước nhanh ra khỏi tiệm cà phê. Trên đường trở về Kim Dục, Ôn Đường cảm thấy tự trách trong lòng, thật ra cô không quá lo lắng đến mức sẽ chiếm mất một phút rưỡi của người khác để hoàn thành nhiệm vụ của Hứa Lam Sở, cùng lắm là lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Hứa Lam Sở, ngoài ra cô cũng không mất thứ gì. Nhưng vì cô mà nhóm người vừa rồi phải đợi lâu hơn một phút rưỡi. Nếu là mười người, thì chính là mười lăm phút. Cô cứ như vậy làm ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, đối với một số người, thời gian chính là tiền bạc. Mặc dù suy nghĩ lung tung nhưng không làm ảnh hưởng đến tốc độ chân của Ôn Đường. Cô không quản kim phút trên đồng hồ đeo tay đã đến đâu nữa, thả chậm bước chân, cầm cà phê trên tay vững vàng bước vào thang máy. Ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một người đàn ông rất tuấn tú. Thân hình cao lớn, bả vai rộng, tây trang phẳng phiu, đeo kính gọng vàng. Người đàn ông này có đôi mày rậm, mắt đào hoa, đôi môi gợi cảm, toàn thân bao phủ một cỗ hơi thở người sống chớ lại gần, trông rất lạnh lùng, khiến Ôn Đường nghĩ đến trời đông giá rét. Trong trời đông gió rét ấy lại có một đốm lửa. Cô không có nhìn lầm, người đàn ông này cũng đang quan sát cô. Ba giây sau, Ôn Đường chịu thua, đem ánh mắt dời đi, cảm nhận được hai má mình đang dần đỏ lên, cô dùng sức cầm cà phê thật chặt. Trong thang máy yên tĩnh, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Thực tập sinh?"
Chương 2: Gặp lại Ôn Đường Bấm để xem Thang máy không tính là nhiều người, Ôn Đường nhìn trái nhìn phải một chút, mọi người xung quanh đều mặc quần áo nghiêm túc, rất quy củ, chỉ có cô ăn mặc tương đối thoải mái, trông giống thực tập sinh nhất. Cho nên đối phương hẳn là đang hỏi cô. Ôn Đường ngẩng đầu, ánh mắt người đàn ông thần thái sáng ngời, làm cô có chút bối rối. Nghĩ đến giọng nói của mình sắp vang lên trong thang máy chật hẹp yên tĩnh này, cô có chút khẩn trương, vén mái tóc lòa xòa qua sau tai, trả lời: "Đúng vậy, hôm này là ngày đầu tiên tôi thực tập." "Bộ phận nào?" Anh hỏi. Ôn Đường nói: "Bộ phận pháp vụ." "À, pháp vụ sao." Giọng anh rất êm tai, lại ôn hòa "Vâng." Ôn Đường gật đầu. "Trường đại học nào". Anh lại hỏi. Tại sao hắn lại quan tâm cô như vậy! Bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên a, hai má Ôn Đường nóng hơn cả cà phê trong tay, cô khẽ cắn môi dưới, nói: "Minh đại" Người đàn ông nhìn qua cửa thang máy bên cạnh, nói với Ôn Đường: "Cô còn chưa ấn tầng lầu." A, là vậy thật! Ôn Đường mới nhớ tới việc này, hốt hoảng tìm tầng lầu mà mình muốn đi. "Bộ phận pháp vụ ở tầng mấy?" Người đang ông hỏi người phía sau mình. "Tầng 12." Người kia trả lời. Lúc Ôn Đường định ấn tầng lầu, thấy đối phương cũng nâng tay lên, bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng lại vô cùng sạch sẽ, giúp cô ấn tầng lầu. "Cảm ơn." Ôn Đường lại thấy mặt mình đỏ thêm một tầng, hô hấp cũng không thông suốt, thang máy tại sao đi chậm như vậy! Cô muốn nhanh chóng trốn khỏi chỗ này! Anh lớn lên rất đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe, người cũng đặc biệt tốt. "Tôi đã đến Minh đại vài lần, tôi nhớ Minh đại có.. sáu cái nhà ăn? Đồ ăn ở nhà ăn số ba là ngon nhất." Ngoài dự đoán của Ôn Đường, đối phương không có quên đề tài lúc ban đầu, mà còn thảo luận đến nhà ăn trong trường học của cô. Ôn Đường nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh nóng bỏng như có lửa, tim Ôn Đường nhảy lên, giọng cô không lớn lắm, dường như cô muốn những người khác trong thang máy nghe được: "Tôi thích nhà ăn số hai hơn." "Tại sao." "Bởi vì nhà ăn số hai gần ký túc xá của tôi nhất." Cô nghe thấy anh cười. Hắn đang nghĩ cái gì a! Buồn cười lắm sao! "Đinh" cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Ôn Đường theo bản năng đi ra ngoài, anh gọi cô lại: "Đây là tầng 11, còn một tầng nữa." Thật mất mặt! Ôn Đường nghĩ thầm, cô cầm cà phê trong tay quay trở lại. Cửa thang máy đóng lại, Ôn Đường cảm thấy toàn thân nóng lên, cô cảm giác mọi người đều đang nhìn mình. Đôi mắt ẩn dưới thấu kính trong veo của anh sâu thẫm, cực kỳ đẹp, nhưng nếu bị đôi mắt ấy nhìn vào, nhất định sẽ không được tự nhiên. Cũng sẽ cực kỳ khẩn trương. Anh không nói thêm nữa, tầng tiếp theo rất nhanh đã đến, cửa thang máy mở ra, Ôn Đương đi ra ngoài. "Tạm biệt." Ôn Đường cố gắng quay đầu lại nói với người đàn ông trong thang máy. Người đàn ông nở nụ cười tao nhã, đồng thời toát ra vẻ bí ẩn khó lường, vẻ lạnh lùng trên người không bị nụ cười trên mặt làm cho biến mất, anh nói: "Tạm biệt." * * * "Đang suy nghĩ cái gì, xem xong hợp đồng tôi đưa cho cô rồi sao." Hứa Lam Sở họp xong đi đến chỗ ngồi bên cạnh Ôn Đường, vỗ vỗ cái bàn hỏi. Trên bàn của Ôn Đường ngoài một đống hợp đồng cùng notebook, còn có một ly cà phê. Chính là ly cà phê mà Ôn Đường mua cho Hứa Lam Sở, nhưng cô đến muộn, đã vượt qua mười phút, Hứa Lam Sở vội vàng đi họp, nói với cô: "Tôi họp xong cà phê đều đã lạnh, cô uống đi." Cho nên Ôn Đường vừa mới bắt đầu thực tập, chưa kịp nhận lương, đã phải ứng trước 35 tệ tiền cà phê. Thật là xa xỉ. "Xem xong rồi ạ, tôi đem bản sửa chữa gửi vào hòm thư của chị rồi." Ôn Đường đã sớm làm xong, vừa ngẩn người không bao lâu liền bị Hứa Lam Sở bắt gặp. Nhưng mặc kệ như thế nào thì việc cô phát ngốc hai phút này cũng coi như là lãng phí thời gian. "Lại đây giúp tôi sắp xếp mấy cái văn kiện." Hứa Lam Sở gọi. Quả thật là: Một củ cải một cái hố, không có hố sẽ không có củ cải**, Ôn Đường vốn cho rằng thực tập sinh sẽ làm những việc đơn giản, cô đã thực tập tại viện kiểm sát vào kì nghỉ hè năm hai, lần đó là do trường sắp xếp, không có tiền lương, cho nên mỗi ngày đều không có việc gì để làm, phần lớn thời gian đều là ở tòa án học hỏi, nhưng lần này đi làm có một buổi sáng, Ôn Đường đã cảm nhận được hai chữ "bận rộn" thấm vào từng lỗ chân lông. (**: Đây là cách nói ẩn dụ, có nghĩa mỗi người một vị trí, mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm của mình và công ty không cần những người thừa thải) Hứa Lam Sở có rất nhiều việc linh tinh cho cô làm, làm xong một cái liền có thêm một cái, lúc rãnh rỗi Ôn Đường phải tìm hiểu về những tranh chấp pháp lý liên quan đến nghiệp vụ trong quá khứ của Kim Dục, trước tuần sau cô phải nộp một bản ghi chép lại những vấn đề quan trọng Cho Hứa Lam Sở. "Ôn Đường, muốn cùng đi ăn trưa không?" Nói chuyện với Ôn Đường là một chàng trai tuấn tú tên là Lâm Dương. Ngoài Ôn Đường ra, tháng chín năm nay bộ phận pháp lý của Kim Dục tuyển bốn thực tập sinh, Lâm Dương là một trong số đó. Lâm Dương đến từ đại học Yến Thành, đang là nghiên cứu sinh năm hai, nghe nói chú của anh ta là nhân viên cấp cao ở Kim Dục. Ngoại trừ các nhân viên ở gần đây, phần lớn mọi người đều không quay về vào giờ nghỉ trưa, Ôn Đường cũng không thể quay lại trường học. Tính cách của Ôn Đường không phải đặc biệt hướng ngoại, hôm nay cô cùng Lâm Dương là lần đầu gặp mặt, thay vì ăn trưa cùng người không quen biết thì cô càng muốn ăn một mình hơn, nhưng đi làm thì xã giao rất quan trọng. "Lâm Dương, cậu như thế nào chỉ gọi Ôn Đường mà không gọi chúng tôi a!" Một thực tập sinh khác - Đồ Nhạc Nhạc nói. Đồ Nhạc Nhạc thuộc dạng người có tính cách tùy tiện. "Cùng nhau đi đi." Lâm Dương nói. Ôn Đường nói: "Hai người đi trước đi, tôi muốn đi toilet một chút." Đồ Nhạc Nhạc nói: "Được, bọn tôi đi trước dành chỗ cho cô!" Ôn Đường nói: "Cảm ơn." Lâm Dương cùng Đồ Nhạc Nhạc đến nhà ăn trước, Ôn Đường rẽ hướng vào toilet. Sau khi đi vệ sinh xong, cô đến nhà ăn lấy cơm. "Ôn Đường, ở đây!" Vừa múc cơm xong, nhìn thấy Đồ Nhạc Nhạc vẫy tay với cô. Chỗ ngồi bên cạnh Đồ Nhạc Nhạc còn trống. Ôn Đường bưng mâm cơm qua đó ngồi xuống, đối diện Lâm Dương. "Ôn Đường, có phải cô mới năm ba không? Thật là trẻ, cô là người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta" Đồ Nhạc Nhạc nói. Ôn Đường đáp: "Không phải, là học sinh cấp ba." "Phốc!" Đồ Nhạc Nhạc cười ra tiếng, "Cô thật là buồn cười." "Càng nói tôi càng hâm mộ học sinh trung học hơn, trước kia tôi nghĩ thi đại học đã khó, không ngờ đi làm còn đau khổ hơn." Chu Bảo Uyển ngồi đối diện Đồ Nhạc Nhạc nói. Thật ra Chu Bảo Uyển học đại học chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, nhưng chuyên ngành này khó kiếm được công việc nào khác ngoài giáo viên nên đã chuyển sang chuyên ngành Luật, sau đó lấy bằng thạc sĩ chuyên ngành này, trước Kim Dục cô đã làm việc ở ba công ty khác nhau. Nói đến kinh nghiệm sống, cô già dặn hơn Ôn Đường và Đồ Nhạc Nhạc nhiều hơn một chút. Đồ Nhạc Nhạc nói: "Tôi cảm thấy mình già đi rồi! Ô ô ô, tôi muốn quay lại tuổi 18, tôi muốn làm thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, không muốn trở thành bà cô già chút nào!" Đồ Nhạc Nhạc lại nói thêm: "Làm việc ở đây, tôi cảm thấy thanh xuân của mình chớp mắt một cái liền không còn." Tâm trạng Lâm Dương tốt nhất trong bọn họ nói: "Chúng ta đều còn trẻ, tương lai rất đáng mong chờ."
Chương 2: Gặp lại Ôn Đường (tt) Bấm để xem "Đường Đường, hiện tại cậu mới về a." Hàn Mễ vừa ăn cơm vừa xem các oppa Hàn Quốc trên ipad, thấy Ôn Đường vào cửa liền nói. Hôm nay cô có tiết học buổi tối, sau khi học xong về phòng liền gọi đồ ăn bên ngoài, không nghĩ tới Ôn Đường còn về muộn hơn cô. Ôn Đường gật gật đầu, đem túi xách treo lên trên ghế, nói: "Tớ thực tập ngày đầu tiên liền tăng ca." Hàn Mễ: "..." Đi làm thật là vất vả a. "Công ty sẽ trả thêm tiền tăng ca chứ?" Hàn Mễ hỏi. "Có lương làm thêm nếu làm hơn bốn giờ, nhưng phải làm thủ tục đăng kí, làm thêm quá 10: 30 sẽ được chu cấp phí đi lại." Ôn Đường nói. "Cậu muốn ăn với tớ không?" Ôn Đường: "Tớ ăn ở công ty rồi." "Vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng rằng cậu cơm cũng không kịp ăn." "Tiểu Ngải cùng Hân Hân đâu?" Ôn Đường phát hiện chỉ có mỗi Hàn Mễ ở ký túc xá. Hàn Mễ: "Ngải Từ cùng bạn trai cậu ấy đi thư viện học, Hân Hân giống như đi quán bar chơi rồi." Ôn Đường a một tiếng, ngồi xổm xuống cởi giày vải ra, xỏ dép lê vào. Hàn Mễ đem ipad bấm tạm dừng, ôm lưng ghế hỏi Ôn Đường: "Đường Đường, ngày đầu đi thực tập cảm giác thế nào? Công ty yêu cầu cậu làm cái gì a, như thế nào ngày đầu tiên đã tăng ca?" Ôn Đường nói: "Ừmm.. là thế này, làm một ít việc lặt vặt, sau đó xem xét hợp đồng, nghiên cứu các vấn đề pháp lý của Kim Dục, tớ không muốn để đến ngày mai, nên liền tăng ca." Hàn Mễ: "Có chuyện gì vui không." Ôn Đường: "Không có." Hàn Mễ: "Ở Kim Dục có phải có rất nhiều tinh anh không?" Tinh anh.. Trong đầu Ôn Đường hiện lên không phải là Lâm Dương tốt nghiệp đại học Yến Thành, cũng không phải là nữ ma đầu Hứa Lam Sở, mà là.. Là người đàn ông cao lớn lại đẹp trai, tràn đầy hơi thở cấm dục kia. Trên người hắn đầy khí chất cao quý, ăn mặc tinh xảo, chững chạc lại trầm ổn, có lẽ cũng là nhân viên của Kim Dục. Ít nhất cũng là cấp độ quản lý đi. Hắn thoạt nhìn còn rất trẻ, chắc còn chưa đến 30. Ôn Đường móc quyển sổ ghi chép từ trong túi xách ra thả ở trên bàn, kéo kéo mấy sợi tóc rối nói: "Rất nhiều." Sự xuất hiện của hắn để lại trong lòng Ôn Đường một chút kinh diễm. * * * Một tuần sau đó, Ôn Đường ở Kim Dục không có gặp lại người đó, nhưng cô tựa hồ như không quên được anh. Khoảng thời gian này như con thuyền nhỏ xuôi dòng trên con sông chảy xiết. Tuần thứ hai đi thực tập, Ôn Đường được chọn sẽ tham gia một buổi hội nghị dành cho nhân viên của công ty, nghe nói buổi hội nghị này rất được coi trọng, do ba giám đốc của Kim Dục chủ trì và CEO của tổng bộ Kim Dục ở Yến Thành tham gia. Hội nghị sẽ diễn ra trong phòng huấn luyện ở lầu năm, Ôn Đường kiểm tra ngoại hình, trang phục và bảng công tác trước ngực, ôm quyển sổ ghi chép chuẩn bị đi lầu năm, Hứa Lam Sở gọi cô lại: "Ôn Đường cô đem cái này đến phòng giám đốc tài vụ trước đi." Hứa Lam Sở đem một bản báo cáo ném cho cô. Lâm Dương đi đến: "Quản lý, để tôi đi cho, Ôn Đường không phải còn phải tham gia hội nghị sao." Hứa Lam Sở nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay: "Không phải còn mười phút hội nghị mới bắt đầu sao, sẽ kịp, Ôn Đường cô đi đi." Sắc mặt Lâm Dương trở nên khó coi. Ôn Đường nói với Lâm Dương: "Để tôi tự mình đi, cảm ơn cậu." Ôn Đường cầm theo bản báo cáo và sổ ghi chép bước nhanh đến thang máy. Đưa xong bản báo cáo, Ôn Đường phát hiện hội nghị đã sắp bắt đầu rồi, cô vội vàng ấn thang máy, lại phát hiện ba thang máy đang đi lên, chỉ có một cái là đi xuống, nhưng đã qua khỏi tầng lầu của cô, Ôn Đường liền đi lên cầu thang. Dù không muốn bị muộn, nhưng cô cố hết sức để không lo lắng, nhưng khi chuẩn bị ra khỏi cầu thang, cô vấp phải cửa, ngã xuống. A! Cô như thế nào lại không có tiền đồ như vậy a! Ôn Đường bực bội trong lòng. Trước mặt có một đôi giày da màu đen, từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: "Cô không sao chứ?" Ôn Đường ngẩng đầu lên, là người đàn ông đẹp trai mà cô gặp ở tháng máy lúc trước. Anh hôm nay mặc một bộ tây trang màu xám, áo sơ mi màu đen, cà vạt màu xanh đậm, đôi mắt sáng phía sau cặp kính gọng vàng đổ dồn về phía cô. Ôn Đường nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của anh, đứng lên: "Anh.." "Chúng ta lại gặp nhau." Anh nói. Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt. Tim Ôn Đường đập thình thịch. Anh cúi xuống, nhặt sổ ghi chép và bút bi màu bưởi rơi trên đất, đưa tới trước mặt cô, "Cô định đi đâu vậy?" Ôn Đường thấy anh liếc nhìn thẻ công tác treo trên ngực mình. Ôn Đường khẽ cắn môi dưới, gương mặt đỏ bừng, nói: "Tôi đi hội nghị chuyên đề." Anh nói: "Thật là trùng hợp, cùng đi đi." Ôn Đường ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói khàn khàn đến mức cô còn không nhận ra chính mình: "Cũng ở phòng huấn luyện lầu năm sao?" A! Giọng của cô vì cái gì biến thành như vậy! Anh nói: "Hôm nay có rất nhiều hội thảo?" Ôn Đường: "..." Hình như chỉ có một cái. "Đi thôi." Người đàn ông đi phía trước. Ôn Đường nắm chắc quyển sổ trong tay đi theo sau anh. Đến trước cửa phòng huấn luyện, Ôn Đường cúi đầu nhìn thời gian, hiện tại đã qua thời gian bắt đầu hội nghị năm phút. Quả nhiên, bọn họ một trước một sau đi vào, nhìn thấy phòng huấn luyện đã ngồi đầy người, không còn chỗ nào trống, chỉ còn lại ba vị trí chính giữa hàng đầu tiên. Đừng nói đến loại hội họp này, cho dù là đi học Ôn Đường cũng không ngồi ở hàng ghế đầu, hàng ghế đầu chính là đối diện với lãnh đạo, hơn nữa còn ở ngay trung tâm! Cô thấy mình muốn ngất xỉu tại chỗ. Tuy nhiên, may mắn là không phải còn một người kế bên cô sao. Trong lòng có chút an ủi. Ôn Đường nhìn chằm chằm vào bóng lưng người phía trước, cùng anh đi vào. Ai ngờ, cô thấy người đàn ông đi đến hàng ghế đầu tiên mà không dừng lại, tiếp tục đi đến phía trước, dừng lại ở trước bàn dài dành cho lãnh đạo, ngồi vào vị trí chính giữa. Mấy chữ trên thẻ lớn rất bắt mắt. "Lục Duẫn Yến: Giám đốc điều hành" Ôn Đường: "..."
Chương 3 Ôn Đường thêm WeChat (1) Bấm để xem Ôn Đường không biết mình ngồi vào ghế bằng cách nào. Đợi đến lúc tỉnh táo được một chút, cô phát hiện chính mình đã chọn chiếc ghế ở chính giữa trong ba chiếc còn lại. Vị trí này đối diện với anh. Nhịp tim Ôn Đường tăng nhanh, khi người đàn ông mặc tây trang màu xám ngồi ở ghế lãnh đạo đối mắt với cô, cuối cùng cô cũng chấp nhận sự thật rằng anh chàng đẹp trai cô gặp ở thang máy hôm đó lại là lão tổng của công ty bọn họ? Trời ơi, thế giới này sao lại kỳ diệu như vậy a. Tiếp theo, Lục Duẫn Yến bắt đầu phát biểu, Ôn Đường có chút hoảng loạn mở sổ ghi chép, lấy bút bi ra vừa nghe anh nói, vừa ghi vào sổ, vẻ mặt nghiêm túc nhưng tai lại đỏ bừng, môi dưới bị cô cắn đến gắt gao. Sự thật là những gì Lục Duẫn Yến nói, một câu cô cũng không nghe lọt, cô cũng không hiểu nổi những chữ trong sổ ghi chép. Lục Duẫn Yến tạm thời dừng lại, Ôn Đường cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người lại chạm nhau trong giây lát, Ôn Đường không né tránh, chỉ là vội vàng cúi đầu nhìn sổ ghi chép, đột nhiên phát hiện trên bàn có một cái thẻ nhỏ, Ôn Đường đem bút kẹp vào sổ, đem thẻ nhỏ mở lên. Cấp trên kết thúc phát biểu, đến lúc các nhân viên nói chuyện, giám đốc ngồi bên cạnh Lục Duẫn Yến nói: "Nếu có thắc mắc hoặc kiến nghị gì, nhân dịp có sự góp mặt của Lục tổng hôm nay, chúng tôi mong mọi người hãy tích cực phát biểu." Ôn Đường cắn đầu bút, suy nghĩ xem có nên giơ tay đặt câu hỏi hay không. Nhân viên Kim Dục đều là những người có năng lực, năng động lại tự tin, không ít người giơ tay đặt câu hỏi cho Lục Duẫn Yến, có một số người không đặt câu hỏi nhưng họ đã bày tỏ ý kiến của mình một cách trôi chảy. Biểu cảm trên mặt Lục Duẫn Yến có chút xa cách, ánh mắt cũng rất lạnh lùng, nhưng mỗi vấn đề mà anh trả lời đều không hề qua loa, có lệ, khiến người khác cảm thấy thuyết phục, càng cảm thấy anh rất chân thành. "Còn ai muốn cùng Lục tổng giao lưu không?" Bầu không khí yên lặng lại không bao lâu, người ngồi ở cuối ghế lãnh đạo hỏi. Ôn Đường lúc này mới giơ tay lên. "Tốt lắm, tôi thích nhân viên chủ động, mỗi lần tổ chức hội nghị chuyên đề, không cần thiết phải làm theo hình thức, mục địch của hội nghị là để lắng nghe những suy nghĩ chân thật nhất của mọi người, mỗi đề xuất của mọi người có lẽ Kim Dục không hiện thực hóa được hoàn toàn, nhưng Kim Dục sẽ cố hết sức làm mọi người hài lòng, để mọi nhân viên trong ngôi nhà lớn Kim Dục này có thể có thể sống theo lý tưởng và sống hết mình!" Vị giám đốc nói nhiều này có chút bùi ngùi, nói với Ôn Đường: "Được rồi, vị nhân viên này, vui lòng cho biết câu hỏi của bạn." Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Ôn Đường. Ôn Đường còn tràn đầy khí chất học sinh, theo bản năng muốn đứng lên, Lục Duẫn Yến nhìn cô nói: "Ngồi nói là được." Mông Ôn Đường liền đặt lại ghế, cô cảm giác được hai má mình nóng bừng bừng. Lục Duẫn Yến hẳn là nhìn chăm chú vào cô! Ôn Đường nghĩ thầm, tim đập loạn, cô cắn môi dưới đem câu hỏi nói ra: "Xin hỏi Lục tổng, anh.. Ngài cho rằng năng lực cạnh tranh cốt lõi của một người là gì?". Không khí chớp mắt an tĩnh lại, Lục Duẫn Yến nói: "Tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô." "..." Hả. "Tại sao?" Ôn Đường ngẩng đầu nhìn anh, đối với câu hỏi của người khác, anh đều trả lời rất lưu loát kiên quyết. Lục Duẫn Yến nói: "Còn tùy trường hợp, nếu cô muốn hỏi năng lực cạnh tranh cốt lõi của một người ở Kim Dục, tôi khẳng định sẽ trả lời cô, là thực lực, nhưng nếu ở trường hợp khác, ví như.. tình yêu? Thì sẽ là đáp án khác." "..." Ôn Đường ngơ ngẩn mà nhìn Lục Duẫn Yến, anh đây là có ý gì a! Cô hiện tại ở cao ốc Kim Dục hỏi anh vấn đề này, bối cảnh giả thiết khẳng định là ở công ty này, tại sao anh lại nghĩ đến nơi khác a! "Còn có câu hỏi nào khác không?" Cô thấy Lục Duẫn Yến cười với cô một cái. Đôi mắt của anh rất đẹp, gọng kính viền vàng thu lại rất nhiều vẻ lạnh lùng, sắc sảo trên mặt anh. "Không có." Ôn Đường nói, cô nắm chặt quyển sổ trong tay. "Vậy hội nghị hôm nay kết thúc, tan họp." Lục Duẫn Yến nói. * Ôn Đường đứng lên đem thẻ nhỏ thả lại trên bàn, lúc khom lưng, bút bi nhét ở túi áo rơi xuống, cô đang định nhặt thì một hơi thở trong trẻo truyền đến, người đàn ông cúi xuống giúp cô nhặt bút lên. Là Lục Duẫn Yến, đây là lần thứ hai anh giúp cô nhặt đồ! "Cô có vẻ bất cẩn?" Đem bút đưa cho cô, anh nói. "..." Mặt Ôn Đường đỏ lên, anh cùng cô rất quen thuộc sao, tại sao nói cô như vậy! Ôn Đường lần này không có nói cảm ơn, giống như là quên nói, lông mi rung rung, cô cầm lại bút trong tay Lục Duẫn Yến, đầu ngón tay cô chạm vào tay Lục Duẫn Yến, tay anh rất lạnh lẽo, chỉ trong nháy mắt cũng đủ để làn hơi nóng trên mặt cô phát tán một lần nữa, cô trở nên rất không được tự nhiên. "Đi thôi, Ôn Đường." Lục Duẫn Yến gọi tên cô, Ôn Đường sửng sốt, đôi mắt đen láy bắt gặp ánh mắt sâu thẫm của anh dưới thấu kính trong suốt. Tuy rằng trên ngực cô treo thẻ công tác, mặt trên có tên của cô, nhưng khi bị anh gọi tên, loại cảm giác này quả thật rất kỳ diệu. Cách đó không xa, còn có hai giám đốc cùng với vài người, dường như là thư ký cùng trợ lý của Lục Duẫn Yến, khi Lục Duẫn Yến đi ra ngoài, bọn họ cất bước đi theo phía sau anh. Hầu như những người khác trong phòng huấn luyện đều đã đi. Ôn Đường ngẩn người một hồi, không biết lấy can đảm ở đâu ra, cô chạy nhanh ra ngoài, gọi Lục Duẫn Yến lại: "Lục tổng." Những người phía trước đều ngừng lại, người đàn ông mặc tây trang màu xám quay đầu lại trước, ánh mắt dừng lại ở trên người cô. Ôn Đường cảm thấy người đối diện đều nghe thấy tiếng tim đập của cô, nhưng cô bước đến không chút do dự, lướt qua những người đàn ông mặc tây trang đen phía sau Lục Duẫn Yến, xem họ như không tồn tại, cô đi đến trước mặt Lục Duẫn Yến, nói với anh: "Tôi có thể thêm wechat anh không?"
Chương 3: Ôn Đường thêm Wechat (tt) Bấm để xem "Đường Đường, cậu làm sao vậy?" Hàn Mễ lên lớp xong trở về, phát hiện Ôn Đường ghé vào trên bàn, mặt chôn ở cánh tay. Hàn Mễ hình như nghe cô a một tiếng, liền bỏ bánh su trong tay xuống, lại gần Ôn Đường hỏi. Ôn Đường ngẩng đầu, vẻ mặt không có gì khác lạ, ngoài trừ cô cắn môi, vẻ mặt điên cuồng. "Rốt cuộc làm sao vậy nha, cậu hôm nay trở về còn rất sớm, hôm nay rốt cuộc không có tăng ca." Hàn Mễ nói. "Tiểu Mễ, tớ hình như đã thích một người." Ôn Đường đột nhiên nói với Hàn Mễ. "..." Hàn Mễ sửng sốt, liền cười cười, ôm bả vai Ôn Đường: "Ai vậy, mau nói cho tớ biết!" "Quên đi." Ôn Đường lại cảm thấy ngượng ngùng, nhụt chí như bóng cao su. "Ai nha!" Hàn Mễ cuồng lắc bả vai Ôn Đường, "Cậu sao có thể như vậy a! Làm tớ rất tò mò! Tớ có cái gì bí mật đều nói cho cậu, cậu cũng không thể giấu tớ!" Ôn Đường hiện tại rất muốn tìm một người nói để tâm sự, trong phòng ngủ cô cùng Hàn Mễ quan hệ tốt nhất, vừa lúc Phương Tử Hân cùng Ngải Từ đều không ở đây, cô nói: "Tớ nói với cậu nhưng cậu không được nói cho người khác." Cô rốt cuộc vẫn là không thể nhịn lại. "Ừm Ừm." Hàn Mễ đem ghế dựa của mình kéo tới bên cạnh chỗ Ôn Đường ngồi xuống, mang vẻ mặt như là 'cậu mau nói đi'. Ôn Đường vén tóc ra sau tai, nói: "Là người tớ quen lúc thực tập." Hàn Mễ: "Đồng nghiệp của cậu?" Ôn Đường: "Không phải." "Vậy là ai?" Hàn Mễ rất tò mò. "Lãnh đạo của tớ." Ôn Đường che mặt lại. "..." "Đàn ông có vợ?" Hàn Mễ vừa nghe hai chữ "Lãnh đạo", đầu cô ấy theo bản năng nhảy ra cái ý nghĩ này. Ôn Đường hoảng sợ: "Cậu đừng nói bậy! Tớ làm sao mà thích đàn ông có vợ a!" "Ai nha, tớ nói giỡn mà, hiện tại chưa đến 30 tuổi rất khó làm lãnh đạo ở công ty lớn, anh ta là quản lý bộ phận của cậu? Không phải cậu nói quản lý của cậu là nữ ma đầu sao?" Hàn Mễ nói. Ôn Đường nói: "Không phải quản lý của tớ, anh ta là.. ở bộ phận khác.." Là lão tổng của Kim Dục! "Lớn lên đẹp trai sao?" Hàn Mễ hỏi. "Rất đẹp trai." Trong đầu Ôn Đường hiện ra khuôn mặt Lục Duẫn Yến, hai má cô đỏ bừng. Hàn Mễ nói: "Có đẹp trai hơn Chu Gia Duyên không?" Chu Gia Duyên là học trưởng mà Hàn Mễ yêu thầm. Ôn Đường nói: "So với hắn đẹp trai hơn." "..." "Cậu gạt tớ đó hả, ta thấy rất nhiều người đàn ông thành công không phải đầu trọc chính thì chính là mập, hắn không có khả năng đẹp trai hơn Chu Gia Duyên của tớ!" Hàn Mễ không tin. "Có ảnh chụp của anh ta không?" Hàn Mễ hỏi. Ảnh chụp.. Ôn Đường nhấp môi, ảnh chụp Lục Duẫn Yến cô khẳng định không có, bất quá muốn có, cũng không phải việc khó. Ảnh của chủ tịch Kim Dục chắc là có thể thấy trên mạng. Nhưng Ôn Đường lắc lắc đầu với Hàn Mễ. Hàn Mễ nói: "Cậu làm sao khẳng định là anh ta chưa kết hôn, nhỡ đâu đã kết hôn thì sao, Đường Đường thế giới bên ngoài rất nhiều cám dỗ, cậu nhất định không được để loại đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền như vậy mê hoặc! Cậu ưu tú như vậy, vẫn là nên tìm một người cùng trang lứa với cậu!" "..." Ôn Đường nói: "Tớ.. Không có nghĩ nhiều như vậy." Cô không có nghĩ xa như vậy. Có lẽ chỉ là muốn cùng anh nói chuyện yêu đương một chút. Có lẽ chỉ là muốn hiểu biết anh nhiều hơn một chút. "Hơn nữa anh ấy không có già." Ôn Đường nói, có chút quật cường. Hàn Mễ nói: "Bao nhiêu tuổi?" Ôn Đường nói: "Khoảng 30 tuổi đi.." Có khi còn nhỏ hơn một ít, nhưng làm được vị trí tổng tài này, chắc cũng không ít hơn bao nhiêu. Hàn Mễ: "..." "Quá già, không được không được! Đường Đường, cậu lý trí lên, lão nam nhân này nhất định sẽ gạt cậu, cậu không được bị chiếc Rolex trên tay và Berluti trên chân của anh ta mê hoặc được!" Hàn Mễ lo lắng sốt ruột. (*Rolex là hãng sản xuất đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ, Berluti là một hãng giày da thủ công của Ý nổi tiếng thế giới) Ôn Đường nói: "Ừm, tớ biết mà." ** Anh kết hôn rồi sao? Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Trước đây, Ôn Đường sẽ không leo lên giường sớm như vậy, mà sẽ ngồi học ở bàn bên dưới, hôm nay rửa mặt xong sau cô liền lên giường, đem mành kéo lại, mở đèn nhỏ màu vàng lên, đem laptop đặt lên bàn học nhỏ. Cô không thích những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng mà tay cô thì thành thật hơn, không nhịn được mà gõ tên "Lục Duẫn Yến" lên trang web. Sau đó nhấp vào Baidu. Đúng như cô đoán, trên Baidu có bách khoa toàn thư của Lục Duẫn Yến, nhưng trong đó chỉ có một bức ảnh, người trong ảnh không đẹp bằng anh. Anh tốt nghiệp ở đại học Harvard, khoa chính quy ứng dụng toán học, nghiên cứu sinh kinh tế học, người sáng lập Kim Dục, tuổi.. Ôn Đường dùng năm nay để trừ năm viết trên trang web, 28 tuổi. So với cô lớn hơn tám tuổi. Ôn Đường không nhịn được cắn cắn môi. Tại sao không viết tình trạng hôn nhân của anh ấy? Hẳn là anh vẫn chưa kết hôn đi, 28 tuổi cũng không phải là già. Anh ấy có bạn gái chưa? Ôn Đường xem xong bách khoa toàn thư trên Baidu, lại xem trang web chính thức của Kim Dục. Trên trang web chính thức của Kim Dục có nhiều ảnh của Lục Duẫn Yến nhiều hơn một chút, hầu như tất cả đều mặc tây trang mang giày da, dáng vẻ trang trọng. A! Cô làm cái gì vậy? Ôn Đường ôm lấy đầu, cảm thấy cảm thấy xấu hổ, không tin được hành động của mình bây giờ. Điện thoại bên cạnh laptop rung một cái. Ôn Đường không quan tâm, qua một hồi lâu mới ngẩng mặt lên lấy điện thoại. Là tin nhắn trên Wechat. Lục Duẫn Yến: [ thêm Wechat của tôi xong liền im lặng sao? ] Tác giả có lời muốn nói: Tình yêu chớp nhoáng sắp bắt đầu rồi!
Chương 4 Bấm để xem Ôn Đường nhìn chằm chằm vào tin nhắn Wechat, dại ra vài giây. Wechat của Lục Duẫn Yến được thêm sau cuộc họp, Ôn Đường cực kỳ hối hận vì hành động đột ngột của mình. Lúc ấy bên cạnh còn có rất nhiều người, những người đó sẽ nghĩ cô như thế nào. Đây có lẽ là hành động lớn gan nhất mà cô từng làm. May mà lúc ấy Lục Duẫn Yến không có cự tuyệt cô, Ôn Đường không dám nghĩ nếu anh cự tuyệt thì cô nên làm cái gì bây giờ. Cho nên sau khi thêm bạn bè xong, Ôn Đường cũng không dám nhắn tin chào hỏi anh. Trái lại, Lục Duẫn Yến lại dùng WeChat tìm cô nói chuyện. "Đường Đường, cậu có giấy A4 không, cho tớ hai tờ đi?" Ngải Từ không biết khi nào đã trở lại, hỏi Ôn Đường. "Đường Đường?" Không nghe thấy Ôn Đường đáp, Ngải Từ lại gọi một tiếng. "Đường Đường chắc là ngủ rồi, cậu muốn giấy A4 làm cái gì a?" Hàn Mễ hỏi. Ngải Từ: "Dùng để vẽ, tớ sắp tự kỷ đến nơi rồi, không phải tớ chọn lớp học của học viện Mỹ Thuật sao, lão sư môn học này đặc biệt nhiều chuyện, mỗi tiết hắn đều buộc chúng tớ phải giao hai bức tranh vẽ không giới hạn chủ đề." Hàn Mễ phốc một tiếng: "Không phải rất đơn giản sao, cậu vẽ một quả táo cùng một trái chuối không phải đã hoàn thành nhiệm vụ?" Ngải Từ: "Nếu cậu không nghĩ đến thành tích thì cậu có thể làm như vậy, nhưng mà tớ không dám." Hàn Mễ nói: "Cậu không cần vẽ trên giấy phác họa sao, dùng giấy A4 vẽ như vậy không sợ lão sư nói cậu không hợp quy cách?" Ngải Từ: "Cái này không quan trọng, lão sư nói dùng vải cùng cục đá vẽ đều được." "Tớ có nè!" Hàn Mễ cùng Ngải Từ nói chuyện, Ôn Đường đột nhiên kéo mành ra. Ngải Từ: "Cậu vừa rồi đang nghe nhạc sao?" Ôn Đường mặt có chút hồng, đảo đảo mắt trốn tránh mà gật đầu, nói với Ngải Từ: "Ở tầng thứ hai trên kệ sách, tự cậu tìm một chút." Ngải Từ: "Tốt quá, cảm ơn Đường Đường." "Tìm được rồi sao?" Ôn Đường hỏi. "Tìm được rồi tìm được rồi, tớ lấy hai tờ nhé." Ngải Từ nói Ôn Đường: "Được." Kéo mành lại lần nữa, ánh sáng của ngọn đèn nhỏ một lần nữa bao phủ Ôn Đường. Ôn Đường cắn ngón tay, một lúc lâu sau mới bắt đầu gõ chữ ở trên di động, trả lời người nọ: [ tôi không biết nên nói cái gì.] Cô đang nói sự thật. Cô rất tò mò về anh, nhưng cô không biết làm thế nào nói chuyện với anh. Giữa bọn họ có khoảng cách rất xa. Mặc dù cô cách một lúc lâu mới trả lời, nhưng bên kia hầu như không quá một giây đã phản hồi, làm cho Ôn Đường nghi ngờ rằng điện thoại của Lục đại tổng tài là do người máy điều khiển. Lục Duẫn Yến: [ cô còn chưa ngủ sao? ] Một vấn đề đơn giản như vậy, lại làm ngực Ôn Đường ngứa ngáy, Ôn Đường nói: [ còn chưa có.] Lục Duẫn Yến: [ thật trùng hợp, tôi cũng chưa ngủ.] Ôn Đường: "..." Trùng hợp sao? Một chút cũng không trùng hợp! Ôn Đường nhìn thời gian, hiện tại mới 8 giờ rưỡi, nam nữ thành thị ai mà ngủ sớm như vậy? Do dự một chút, Ôn Đường hỏi: [ anh đang làm gì vậy.] Dùng "Ngài" thì tốt hơn, nhưng mà cô không muốn dùng "Ngài". Lần này cũng rất nhanh, Lục Duẫn Yến: [cùng cô nói chuyện phiếm.] Ôn Đường: "..." Ôn Đường: [Ồ.] Lục Duẫn Yến: [ Cô thường ngày mấy giờ đi ngủ? ] Ôn Đường: [Trước 12 giờ.] Lục Duẫn Yến: [ Rất muộn, vì cái gì không ngủ sớm một chút.] Không muộn a, sinh viên bây giờ mười người liền có sáu người là cú đêm, Ôn Đường nói: [ Tôi quen như vậy rồi.] Lục Duẫn Yến: [Cô là năm cuối đúng không? ] Ôn Đường: [Không phải, tôi là năm ba, sang năm mới năm cuối.] Lục Duẫn Yến: [Năm ba liền đi thực tập sao, tôi còn tưởng rằng cô năm cuối.] Ôn Đường: [Phần lớn chương trình học của tôi đã hoàn thành lúc học năm nhất, và năm thứ hai rồi, năm ba này tôi có rất nhiều thời gian.] Lục Duẫn Yến: [Cô lợi hại hơn tôi rồi.] "..." Vị đại sư này tốt nghiệp ở Harvard, nói những lời này có phải quá khiêm tốn rồi không. Ôn Đường cười quái gỡ trả lời: [ Không có gì lợi hại, Lục tổng mới lợi hại.] Lục Duẫn Yến: [Cô làm sao biết tôi lợi hại? ] "..." Ôn Đường trong tiềm thức cảm thấy không ổn, Lục Duẫn Yến còn có thể biết cô vừa mới tra Baidu về anh sao? Nhất định không phải. Ôn Đường bình tĩnh lại, nhắn: [ Ngài tuổi còn trẻ mà đã làm ông chủ, mà tôi chỉ nhỏ hơn anh tám tuổi, còn chẳng làm nên trò trống gì.] Tin nhắn phát đi hai giây, máu Ôn Đường liền chảy tám hướng dồn lên não, gương mặt nóng lên, nhanh chóng rút về. Nhìn câu nhắc nhở "Bạn đã rút về một tin nhắn", Ôn Đường nhẹ nhàng thở ra, cầu trời Lục Duẫn Yến không nhìn thấy tin nhắn vừa rồi, cô thật sự muốn đánh chết chính mình a! Chính là trời cao cũng không nghe lời cô cầu nguyện, không lâu sau, di động rung lên, Lục Duẫn Yến: [Cô như thế nào biết cô nhỏ hơn tôi tám tuổi? ] "..." Không, tôi không biết, tôi một chút cũng không biết, anh đừng nói bậy! Ôn Đường cảm thấy nếu mình là một con hổ Hoa Nam, thì giờ khắc này lông cô toàn thân đều dựng ngược lên. Làm sao cô trả lời anh được đây, không lẽ thừa nhận đã tra Baidu về anh sao, liền biết tuổi của anh, hay là nói tâm sinh ra ái mộ với anh, cho nên rất tò mò? Không được, không thể nói như vậy được! Hay là làm bộ như mình đã ngủ rồi đi, tin nhắn kia là do cô mộng du đã gửi đi. Ôn Đường cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, cô dùng sức cắn môi mình một cái, đơn phương kết thúc trò chyện với Lục Duẫn Yến, tắt Wechat, làm như chưa xảy ra chuyện gì, đem điện thoại để qua một bên, gập bàn nhỏ lại, nàm xuống ngủ. Nằm hơn mười phút cũng không ngủ được, Ôn Đường bỏ xuống giường học bài. Học tập là cách tốt nhất làm người ta bình tĩnh hơn.
Chương 4 (tt) Bấm để xem Thứ ba Ôn Đường có tiết nên không đi thực tập, lúc học cô có vẻ thất thần, cô rất ít khi mất tập trung như vậy. Chờ sắp tan học, vẫn như thông thường cuốn sổ trong tay cô đầy ắp những ghi chú, nhưng một câu cô cũng không nhớ. "Đường Đường!" Lúc Ôn Đường đang thu dọn cặp sách, một nam sinh đi tới. Nam sinh này tên là Tạ Trì, là bạn cùng lớp của Ôn Đường, quan hệ cũng không tệ lắm. "Đường Đường, tối thứ sáu cậu có thời gian không?" Tạ Trì hỏi. "Thứ sáu tuần này sao?" Ôn Đường hỏi. Tạ Trì gật đầu: "Ừm! Thứ sáu tuần này! Có thời gian không?" Ôn Đường: "Làm sao vậy?" Tạ Trì: "Cậu nói trước xem có thời gian không." "..." Ôn Đường nói: "Rốt cuộc chuyện gì vậy?" Tạ Trì: "Đường Đường, cậu nói là có rảnh hay không trước đi!" Ôn Đường chỉ có thể nói: "Có." Thứ sáu buổi tối cô cũng không có chuyện gì làm. Tạ Trì nói: "Thật tốt quá, thứ sáu sinh nhật tớ, muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, cậu cũng phải tới nha! Tớ rất hy vọng cậu hôm đó có thể chúc tớ 'sinh nhật vui vẻ'." "..." Ôn Đường rơi vào khó xử, mặc dù tối thứ sáu cô không có việc gì, nhưng cô cũng không muốn đến dự sinh nhật Tạ Trì, bởi vì cô nhìn ra được Tạ Trì đối cô không giống với những bạn nữ khác, có lẽ cậu có cảm giác với cô, nhưng Tạ Trì không phải loại hình mà cô thích, bọn họ tốt nhất là nên duy trì khoảng cách với nhau. Ôn Đường nói: "Ngày đó, buổi tối tớ sẽ nhắn WeChat chúc cậu sinh nhật vui vẻ, bữa tối sẽ không ăn." Tạ Trì: "Làm sao vậy, thứ sáu cậu không có bận chuyện khác mà, đến lúc đó tớ mời cậu." Ôn Đường cũng không muốn cự tuyệt người khác như vậy, khiến cô cảm thấy mình rất tàn nhẫn, nhưng mà những chuyện liên quan đến tình cảm như thế này, gọn gàng dứt khoát sẽ tốt hơn, cô không muốn dây dưa với Tạ Trì, Ôn Đường nói: "Cậu cũng biết mà, con người của tớ không thích náo nhiệt, có quá nhiều người.. Tớ sẽ không được tự nhiên, tóm lại tớ không muốn đi." Tạ Trì không phải dạng người lì lợm la liếm, Ôn Đường không muốn đi, cậu không ép cô: "Được rồi, cậu không muốn đi thì thôi vậy." Lúc Tạ Trì rời khỏi phòng học, trên mặt đầy vẻ thất vọng cùng chán nản. ** Thời tiết mùa thu rất dễ đổ mưa, bầu trời lúc nào cũng sương mù dày đặc, rất dễ khiến người khác u buồn. Trên cửa kính của công ty phủ đầy những hạt mưa nhỏ, ngoài cửa sổ mưa phùn kéo dài, Ôn Đường làm xong công việc trong tay đã là chạng vạng 8 giờ rưỡi, lại tăng ca thêm một ngày. Bụng cô có chút đói, tuy rằng sợ nhà ăn Kim Dục đóng cửa nên 5 giờ rưỡi cô đã đi ăn tối rồi, nếu không cô phải ăn những hộp cơm đắt tiền bên ngoài. Trung tâm thành phố, giá cả cơm hộp so trong trường học đắt hơn không ít. "Cuối cùng cũng xong rồi ô ô ô!" Đây là tiếng Đồ Nhạc Nhạc rít gào, cô nàng duỗi người, đứng lên vặn vẹo eo răng rắc, chớp mắt liền đem đồ đạc thu dọn xong, mang túi lên vai, nói với Ôn Đường: "Ôn Đường, cậu cố lên ha! Tớ làm xong rồi phải đi về!" Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người Ôn Đường cùng Đồ Nhạc Nhạc. "Ừm, trên đường chú ý an toàn." Ôn Đường nói. Cô thật ra cũng làm xong hết rồi, nhưng lại có một loại cảm giác không muốn về. "Tạm biệt Ôn Đường!" "Tạm biệt." Sau khi Đồ Nhạc Nhạc rời đi, Ôn Đường chậm rì rì đem thẻ công tác trên cổ lấy xuống, sắc mặt thoạt nhìn có chút uể oải. Cô cho rằng hôm nay sẽ gặp lại anh. Nhưng mà không có. Hôm trước cô làm bộ như không thấy câu hỏi của anh, liền dừng nói chuyện phiếm, sau đó bọn họ cũng không liên lạc. Ôn Đường thậm chí không dám mở wechat của Lục Duẫn Yến xem thử, sợ rằng anh đã chặn cô. Nhưng mà Lục đại tổng tài sẽ không keo kiệt đến thế đâu. Ôn Đường thu dọn xong cái bàn, đem ly nước còn dư uống xong, chuẩn bị rời đi, vừa xoay người lại liền giật mình. Lục Duẫn Yến đứng ở phía sau cô! Anh đến khi nào vậy? Anh là cố ý tới tìm cô sao? Ôn Đường bỗng nhiên cảm thấy điều hòa trong phòng bị hỏng, hơi nóng quấn lấy cô, anh đây là cố ý hả? Ôn Đường nghĩ trong lòng. "Xin lỗi đã làm cô sợ." Lục Duẫn Yến cười nhạt, nhìn chăm chú vào cô. Anh mặc tây trang màu đen ở bên trong là sơmi trắng, không có cà vạt, cổ áo mở ra hai nút, âu phục tinh xảo mặc ở trên người anh làm toát ra vẻ cấm dục cùng mê hoặc. Ôn Đường không kiềm chế được khát vọng của mình đối với anh, cô nhìn vào mắt Lục Duẫn Yến: "Sao anh lại ở đây?" Giọng cô trở nên khác thường. Lục Duẫn Yến cầm trong tay một túi đồ, đưa cho Ôn Đường: "Tôi đi mua chút đồ ăn, đi ngang qua thấy chỉ có một mình cô nên tùy tiện lại đây, cô không ngại chứ?" Lục tổng, tôi làm sao có thể để ý, Kim Dục là của anh a, cái công ty này là anh mở đó! Ôn Đường cảm thấy Lục Duẫn Yến thật thân sĩ, giọng nói lại rất dễ nghe. "Anh mua cái gì?" Ôn Đường không trả lời mà đưa mắt nhìn chiếc túi. Lục Duẫn Yến nói: "Sủi cảo, nhân thịt heo củ cải." Ôn Đường nói: "Anh thích ăn sủi cảo?" Lục Duẫn Yến nói: "Xem là vậy đi." Anh không đợi Ôn Đường trả lời, liền đi tới đem túi bỏ xuống bàn Ôn Đường, nói: "Ăn lúc còn nóng, xong rồi thì tan tầm." "..." Nội tâm Ôn Đường: Anh có thể không cần đối với tôi tốt như vậy! Chúng ta không thân a! Hai má Ôn Đường đỏ lên, cô cắn môi một chút, nói: "Tôi ăn rồi vậy thì anh ăn cái gì? Không phải anh mua cho mình ăn sao?" Lục Duẫn Yến nói: "Tôi không đói lắm." Hôm nay thật sự không có mở điều hòa sao? Vì cái gì Ôn Đường cảm thấy nóng quá vậy, sủi cảo trong túi chắc còn không nóng bằng cô đâu. "Như thế nào, không dám ăn sao, sợ tôi hạ độc?" Lục Duẫn Yến cười với cô, anh cười rộ lên thật giống một con hồ ly. Hồ ly mê hoặc người. Ôn Đường lắc đầu, "Tôi cảm thấy Lục tổng sẽ không nhàm chán như vậy." Lục Duẫn Yến ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó ánh mắt một lần nữa phóng tới trên người Ôn Đường, trầm giọng nói: "Vậy thì mau ăn đi, ăn xong tôi đưa cô về trường học."
Chương 5 Ôn Đường hôn môi Bấm để xem Ôn Đường: "..." Cô không có nghe lầm đi? Anh vừa nói gì vậy. Anh muốn đưa cô về trường học sao? Ông chủ Lục rảnh rỗi như vậy hả! Ôn Đường vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, chậm rãi ngồi trở lại ghế, mở túi đồ trên bàn ra. Trong túi ngoài một hộp sủi cảo trắng nõn mềm mại ra, còn có mấy hộp nước chấm, giống như là hộp giấm, hộp rau thơm và sa tế, hộp nước tương, còn có một hộp thịt bằm. Ăn cái sủi cảo cần phải chấm nhiều như vậy sao, khẩu vị của anh cũng thật phong phú đi. Nhìn sủi cảo trước mặt mà thèm nhỏ dãi, Ôn Đường không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, nhưng cô biết rằng anh đang nhìn mình chằm chằm. Hai má cô nóng lên, Ôn Đường cảm thấy mình không thể ăn khi bị anh nhìn chăm chú như vậy. "Không ăn sẽ bị nguội." Lục Duẫn Yến rốt cuộc mở miệng thúc giục cô. "Lạch cạch" một tiếng, Lục Duẫn Yến vừa dứt lời, Ôn Đường bẻ chiếc đũa trong tay ra. Âm thanh này ở trong văn phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, mặt Ôn Đường đỏ lên. Tại sao cô lại chần chừ lâu như vậy để ăn một món ăn chứ. Ăn luôn! Có gì đâu mà sợ. Ôn Đường kẹp lên một miếng sủi cảo, bỏ vào hộp giấm chấm một chút, nhỏ giọng hỏi: "Lục tổng tại sao tốt với tôi như vậy?" Mỗi một chữ thốt ra, trong lòng Ôn Đường lại nhảy một cái. Lục Duẫn Yến nói: "Bởi vì cô là nhân viên của tôi." "..." Đây là cái lý do gì a! Nhưng là anh trả lời như vậy lại rất hợp lý. Cô quả thật là nhân viên của anh. Ôn Đường an tĩnh ăn sủi cảo. Lúc chuẩn bị ăn miếng sủi cảo thứ tư, Ôn Đường ngượng ngùng nhìn về phía Lục Duẫn Yến, hỏi hắn: "Anh có muốn ăn một chút hay không?" Khoan đã, vẻ mặt Lục Duẫn Yến làm sao vậy? Ánh mắt sáng quắc, có chút dọa người, như muốn nhìn thấu cô, lại giống như là.. Lục Duẫn Yến nói: "Tôi không đói bụng, cô ăn đi." Ôn Đường: "Tôi.. Tôi không ăn được nhiều như vậy, tôi đã ăn qua cơm chiều rồi." Lục Duẫn Yến cười: "Ăn thêm một chút." "..." Chủ yếu là lúc tôi đang ăn, anh có thể hay không đừng nhìn tôi nữa a! Ôn Đường nghĩ thầm. Bụng Ôn Đường no đến mức không thể ăn thêm nữa, cuối cùng còn dư lại năm sáu cái sủi cảo, cô đem hộp đóng lại, định mang về trường học. Lục Duẫn Yến nói: "Ném đi." Ôn Đường nói: "Ký túc xá của tôi có lò vi sóng, mang về trường học hâm nóng một chút là có thể ăn." Lục Duẫn Yến: "Sẽ không ngon nữa." Ôn Đường mang bộ dáng không chịu ném. Lục Duẫn Yến thỏa hiệp: "Được rồi, nếu muốn thì mang về." Chờ Ôn Đường mang túi vải nhỏ lên vai xong, Lục Duẫn Yến cùng cô bước ra bên ngoài. Khu văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người, Ôn Đường cảm thấy có lẽ Lục Duẫn Yến có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của cô đập loạn xạ. Ôn Đường đột nhiên dừng lại, xoay người nói với Lục Duẫn Yến: "Anh không cần đưa tôi về đâu." Lục Duẫn Yến nói: "Hiện tại đã khuya, cô một mình trở về không an toàn." Ôn Đường nghĩ thầm, ông chủ Lục à, tôi không phải tăng ca một ngày hai ngày, có lần đến tận 9 giờ rưỡi, thiếu chút nữa không đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về trường. "Hiện tại cũng không quá trễ." Ôn Đường nói. Lục Duẫn Yến nói: "Là tôi muốn đưa cô." "..." Lúc anh nói những lời này cũng không phải dịu dàng, thậm chí còn có chút bá đạo, ngực Ôn Đường đột nhiên nhảy lên một chút, gương mặt đỏ lên. Lục hồ ly, anh đừng câu dẫn người khác như vậy được không a? Cái này làm cho cô không chống đỡ được. Ôn Đường nhịn không được đặt biệt hiệu cho anh. Cô cắn cắn môi dưới, giọng nói ngượng nghịu, "Được rồi, tùy anh." "Lục tổng khỏe." Trong lúc hai người chờ thang máy, một nữ nhân viên xinh đẹp eo thon, chân dài thẳng tắp đi ngang qua, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Đường một cái. Ôn Đường không có lảng tránh ánh mắt của cô ấy, nhưng lại có chút không được tự nhiên. Ngoài dự kiến của Ôn Đường, Lục Duẫn Yến chỉ gật đầu nhẹ một cái với đối phương, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở xa cách như vậy rất giống lần đầu tiên cô gặp anh, giống như là trên người anh bẩm sinh có rào cản. Cửa thang máy rốt cuộc 'đinh' mà một tiếng mở ra, Ôn Đường thu hồi ý nghĩ, bước đi vào. Bên ngoài chỉ có Lục Duẫn Yến, anh cũng đi đến bước vào thang máy. Vài giây sau, cửa thang máy khép lại, Ôn Đường đột nhiên phải ở trong một không gian chỉ có cô và Lục Duẫn Yến. Thật là.. có chút hít thở không thông. Ôn Đường lại cảm giác được mặt cô nóng lên từng đợt, cổ họng khô khốc, đột nhiên muốn uống nước. Cô cùng Lục Duẫn Yến mới gặp qua.. Ba lần đi? Nhưng là lại giống như cùng anh quen biết thật lâu. Bây giờ anh sắp sẽ đưa cô về trường học. Hư ảo đến tựa như một giấc mộng, lại có một chút chân thật. Đây là.. Tình yêu sao? Hẳn không phải là ảo giác của cô đi, khi Lục Duẫn Yến nhìn cô, trong ánh mắt giống như có pháo hoa. "Đinh." Thang máy phát ra âm thanh đánh gãy suy nghĩ của Ôn Đường, sau khi cửa thang máy mở ra, một vài nhân viên khác tiến vào. Những người nhân viên này giống như chưa thấy qua Lục Duẫn Yến, cũng không biết thân phận của anh nên không có lên tiếng chào hỏi. Thang máy cũng rất rộng rãi, nhưng khi bọn họ tiến vào, Ôn Đường theo bản năng dịch qua hướng Lục Duẫn Yến một chút, không cẩn thận tay của cô chạm vào ngón tay của anh, mặt lập tức nóng lên, đỉnh đầu giống như bị rót nước ấm. Xuyên qua lớp kính pha lê của thang máy, ánh đèn bên ngoài rất đẹp, tòa nhà cao tầng đối diện vẫn sáng trưng. Ôn Đường lại không rảnh đi xem xét bên ngoài, tim đập tốc độ ở nhanh hơn. Thang máy rất nhanh đã đến lầu một, Ôn Đường thấy Lục Duẫn Yến không vội vã ra ngoài, nghĩ anh chờ những người khác đi xong rồi lại đi, cô cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nhóm người đi xong rồi, cô cất bước đi ra ngoài, Lục Duẫn Yến gọi cô lại: "Tôi đậu xe ở tầng hầm." Tại sao lại xảy ra tình huống như vậy, tại sao lại nói với cô là sai tầng a, cô cảm thấy thật tuyệt vọng, tình yêu thật sự sẽ làm con người trở nên ngu ngốc hơn sao, cũng có thể là do cô chưa yêu lần nào, bất quá cô lại không biết Lục Duẫn Yến đậu xe ở tầng hầm! Ôn Đường "Ồ" một cái, lui trở về. "Đường Đường!" Đột nhiên có người gọi tên cô. Ôn Đường nhìn ra bên ngoài xem, là Tạ Trì. Tạ Trì làm sao xuất hiện ở chỗ này? Tạ Trì hướng cô chạy đến. Cửa thang máy muốn khép lại, Ôn Đường theo bản năng ấn nút cạnh cánh cửa, cửa thang máy một lần nữa mở ra. Ôn Đường nói với Lục Duẫn Yến: "Anh có thể chờ tôi một chút không?" Lục Duẫn Yến nhìn thoáng qua Tạ Trì một cái, nói: "Có thể." Ôn Đường đi ra ngoài, Lục Duẫn Yến đương nhiên không thể ở bên trong thang máy chờ cô, nên cũng bước ra ngoài. Lúc này Tạ Trì đã chạy đến trước mặt Ôn Đường, "Đường Đường, may quá cậu vừa mới tan tầm sao, chúng ta cùng nhau về trường học đi!" "..." Ôn Đường rất tò mò Tạ Trì sao lại chạy đến Kim Dục, cậu không phải là bởi vì cô nên mới chạy tới chứ, ngày hôm qua cô biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao. "Sao cậu lại ở đây?" Ôn Đường hỏi. Tạ Trì nói: "Bạn tớ rủ tớ đến KTV ở đường Tây Hoài, lúc giải tán tớ liền nghĩ đến cậu thực tập ở gần đây, sau đó nghe Hàn Mễ nói cậu còn thường xuyên tăng ca, tớ nhắn tin hỏi xem cậu muốn cùng trở về không, nhưng là cậu vẫn chưa trả lời, nên tớ liền chạy tới Kim Dục xem một chút." Ôn Đường nói: "Điện thoại của tớ có lẽ sập nguồn rồi, không biết cậu nhắn tin." "Không có việc gì không có việc gì, chúng ta không phải gặp nhau rồi sao, cùng nhau.." Tạ Trì không thể không đem ánh mắt dời đến trên người Lục Duẫn Yến vẫn luôn đứng phía sau Ôn Đường "Đường Đường, anh ta là.." Người này giống như đang đợi Ôn Đường. Cậu hy vọng là nhìn lầm rồi. Ôn Đường nói; "Anh.. Anh ấy cũng nhân viên ở đây." "..." Thực xin lỗi Lục tổng, tôi thật sự không thể nói thật thân phận của anh a, nói ra Tạ Trì cũng không tin, chủ tịch Kim Dục sao có thể đi cùng cô, ngoài cô ra chắc cũng không ai tin. Lúc Ôn Đường giới thiệu Lục Duẫn Yến, quay đầu lại nhìn anh cô liền hoảng sợ, sắc mặt anh sao khó coi quá vậy, là cô nhìn lầm sao. "Cậu cũng học ở Minh đại?" Lục Duẫn Yến chủ động hỏi Tạ Trì, giọng nói hoàn toàn bất đồng so với vừa rồi, lộ ra một chút lạnh lẽo. "Đúng vậy." Ánh mắt Tạ Trì đối với Lục Duẫn Yến lộ ra địch ý. Hiển nhiên khí thế của cậu căn bản không bằng Lục Duẫn Yến, đối mặt Lục Duẫn Yến, Tạ Trì bị bạo kích một vạn điểm, cậu nghe thấy Lục Duẫn Yến nói: "Tôi sẽ đưa Ôn Đường trở về." Một câu rất đơn giản, lại có thể ép người khác không thở nổi. Tạ Trì nhìn Lục Duẫn Yến, lại nhìn Ôn Đường, trên mặt đầy xấu hổ, cậu nói: "Đường Đường, đã có người đưa cậu về, tớ đi trước." Tạ Trì xoay người rời đi, bước chân gấp gáp. Ôn Đường nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng có chút áy náy. Tuy rằng không phải cô cố ý, nhưng vẫn là xúc phạm tới Tạ Trì, cô móc di động trong túi ra, quả thật đã tắt máy. Nếu điện thoại không có tắt máy, cô sẽ từ chối đề nghị của Tạ Trì. Nếu hôm nay Lục Duẫn Yến không đưa cô về, cô cũng sẽ không về cùng Tạ Trì. Tạ Trì, sau ngày hôm nay, cậu từ bỏ đi, xin lỗi. "Cậu ta thích cô, cô lại không thích, không phải là cô sai, không cần cảm thấy có lỗi." Lục Duẫn Yến nhìn ra tâm tư cô liền nói. "Tôi.. Không có." Ôn Đường ngơ ngẩn mà nhìn anh, anh biết thuật đọc tâm sao, như thế nào biết cô suy nghĩ cái gì. Hơn nữa anh trước kia cũng không quen biết Tạ Trì, làm sao nhìn ra Tạ Trì thích cô? Năng lực quan sát của anh tốt như vậy sao. Lúc này cửa thang máy vừa lúc mở ra, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Lục Duẫn Yến, nói "Đi thôi." Ôn Đường mặt giống như lại đỏ, cô cắn môi, gật gật đầu, đi theo Lục Duẫn Yến đi vào thang máy. Lục Duẫn Yến ấn nút, cửa thang máy khép lại. Lại là chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa cô còn cùng anh đến tầng hầm âm u, liệu có an toàn không, có thể xảy ra chuyện gì hay không a? Ôn Đường, ngươi xác định ngươi thật sự muốn cùng một người đàn ông mới gặp qua ba lần đi xuống tầm hầm sao? Có một dạng ma quỷ trông rất giống thiên sứ. "Đinh." Cửa thang máy mở ra lúc Ôn Đường đang nghĩ đến mấy bộ phim kinh dị. Không đến một phút. Lục Duẫn Yến mang Ôn Đường đi đến trước mặt một chiếc Bentley màu đen. Anh mở cửa ghế lái phụ ra, nhìn Ôn Đường: "Lên xe đi." Ôn Đường không xấu hổ nữa, nghe lời mà chui vào. Sau khi lên xe, thông qua kính chiếu hậu, cô thấy mặt mình đặc biệt hồng, giống như quả táo, liền muốn đấm chết chính mình. Ngươi có thể có tiền đồ một chút không Ôn Đường! Tại sao mặt lại hồng thành như vậy? Ôn Đường vừa chửi rủa bản thân, vừa dùng sức cắn môi, khi Lục Duẫn Yến lên xe cô không muốn đối mặt với anh, liền quay đầu nhìn phía trước.