Bạn được Xuân Tương mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 40: Châm ngoài ly gián (2)

Từ sau tối hôm qua, tiện nha đầu này giống như biến thành một người khác, không còn nghe lời bà ta, cũng không vâng vâng dạ dạ nữa, hơn nữa còn biết mơ mộng thành đích nữ.

Nếu không còn tác dụng, phải nhanh chóng gả nha đầu này ra ngoài, kiếm ít ngân lượng, đừng có ở trong Diệp gia này, cản trở con đường của đại tiểu thư.

Diệp Bất Ngôn dựa vào đầu giường, sâu kín nói: "Xử Nữ hoa a, ta đem ăn nó rồi."

"Cái gì?" Quế di nương đột nhiên cất cao thanh âm, lấy ánh mắt tựa như nhìn kẻ thù mà nhìn Diệp Bất Ngôn.

"Ăn a, không phải có thể khoẻ mạnh trường thọ sao, đúng rồi, nghe nói còn có hiệu quả trừ sẹo." Diệp Bất Ngôn híp mắt nhìn Quế di nương lửa giận tận trời, vỗ vỗ khuôn mặt chính mình: "Ăn vào giúp thân thể khoẻ mạnh, một ít bị ta lấy ra đắp mặt, ta rất nhanh liền có thể khôi phục mỹ mạo."

Quế di nương vừa nghe, nổi trận lôi đình, vén tay áo: "Tiện nha đầu như ngươi, dám đoạt đồ vật với đại tiểu thư, có phải muốn tìm chết hay không, hôm nay ngươi nếu là ăn rồi, cũng phải nhổ ra cho ta, khuôn mặt này nếu tốt lên thì ta sẽ huỷ nó một lần nữa."

Xử Nữ hoa là của đại tiểu thư, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Bạch Lăng quốc, cũng chỉ có thể là của đại tiểu thư.

Tiện nha đầu này dám đoạt đại quang mang của tiểu thư, nàng liền đánh chết tiện nha đầu này!

Nhìn Quế di nương dữ tợn như người đàn bà đanh đá, Diệp Bất Ngôn hơi hơi nghiêng mình, đột nhiên nhấc chân đá vào bụng bà ta.

"Ai da!" Quế di nương bị đá chổng vó, bò dậy, tức giận mắng: "Ngươi cái tiện nhân này, dám động thủ với mẹ ruột, tiểu tạp chủng, xem ta hôm nay có đánh chết ngươi hay không."

Diệp Bất Ngôn đâu cho bà có cơ hội bò dậy, nhanh chóng xuống giường, lại một chân đá vào Quế di nương đang bò dậy, chân nhỏ trắng nõn, dùng sức đạp lên ngực bà ta.

"Tiện nha đầu, ngươi.. A!" Quế di nương ngực đau kêu rên, bà còn nghe được tiếng xương sườn đứt gãy.

Diệp Bất Ngôn dẫm lên Quế di nương, cao cao tại thượng nhìn bà ta: "Quế di nương đừng lộn xộn, chân nhỏ này của ta không biết phân biệt nặng nhẹ đâu, lần sau thứ ta dẫm chính là cổ của bà đó."

Thích động thủ như vậy, vậy thì động thủ, Diệp Bất Ngôn nàng cũng không phải nhược kê, có thể động thủ, động khẩu làm gì, đúng hay không?

Quế di nương chỉ cảm thấy cái chân đang đạp lên ngực bà như nặng trăm cân, khiến bà ta không thở nổi, cũng không dám lộn xộn nữa, nhìn Diệp Bất Ngôn như nữ vương, chỉ có thể chịu thua: "Ngôn Nhi, ta là nương của con a, chúng ta từ từ nói chuyện, con thả nương ra trước đã."

Diệp Bất Ngôn nhẹ liếc nàng, cười hỏi nàng: "Nương không phải muốn đánh chết ta sao? Không phải muốn hủy mặt của ta sao?"

Chỉ bởi vì nàng không giao ra Xử Nữ hoa đưa cho Diệp Liễu Uyển, đối xử với nàng như vậy, còn câu nào cũng tiện nha đầu, cũng thật là kỳ lạ.

"Nương cũng là không có biện pháp, là đại phu nhân ra lệnh cho nương làm như vậy, bắt nương tìm con lấy Xử Nữ hoa, con nếu là có mỹ mạo kinh người, đại phu nhân sẽ càng không bỏ qua cho con, nương đều là vì tốt cho con, con là một miếng thịt từ trên người nương, nương đau lòng còn không kịp, sao có thể làm như vậy với con, con phải hiểu khổ tâm của nương a."

Diệp Bất Ngôn nhìn Quế di nương nước mắt nước mũi một diễn khổ nhục kế, nhịn không được mắt trợn trắng, thật không biết nguyên chủ rốt cuộc có ngốc đến mức nào, lời nói dối rõ ràng như vậy, thế mà tin mười mấy năm.

Đại khái đây là ỷ lại cùng tín nhiệm trời sinh của nữ nhi đối với mẫu thân đi.

Nhưng Quế di nương làm đủ loại chuyện như vạy, không có điểm nào xứng với hai chữ mẫu thân này, còn không bằng kế mẫu!

Diệp Bất Ngôn khẽ nhúc nhích, cười nhìn Quế di nương: "Nương nói tất cả chuyện này đều do đại phu nhân sai sử?"
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 41: Châm ngoài ly gián (3)

Quế di nương nhìn Diệp Bất Ngôn cười, chỉ cảm thấy có chút âm hiểm, nhưng lúc này bà ta đang bị đạp trên mặt đất, cũng không nghĩ được nhiều, vội nói: "Đúng vậy, chính là đại phu nhân sai sử, nương cũng chỉ là một cái tiểu di nương, để che chở cho con cùng Tĩnh Nhi, nương cũng thực bất đắc dĩ a."

Từ trước đến nay Diệp Bất Ngôn luôn ỷ lại tín nhiệm bà ta, bà nói cái gì liền tin cái đó, nếu như vậy thì để cho Diệp Bất Ngôn đi đối phó đại phu nhân đi, đúng lúc cũng giải quyết phiền toái của bà ta!

"Đem chậu hoa đưa cho ta trước đi." Diệp Bất Ngôn đưa tay ra phía sau, truyền âm cho A Ngọc, ngay sau đó đôi tay của nàng liền nặng trĩu.

Diệp Bất Ngôn vươn tay, chậu hoa chỉ còn đất nhưỡng màu đỏ, nhìn Quế di nương: "Không có hoa, nương muốn báo cáo kết quả thế nào? Nếu cha hỏi sẽ trả lời như thế nào?"

Quế di nương nhận được chậu hoa tinh xảo kia, lúc này thấy trên chậu trống không, thật không có hoa, hận Diệp Bất Ngôn muốn chết, nhưng lúc này bị quản chế, cũng chỉ có thể vội vàng nói: "Xử Nữ hoa có thể khôi phục mặt của con, con dùng đừng để ai biết là tốt nhất, còn giờ để nương đem chậu hoa để vào trong viện của đại phu nhân, như vậy nương có thể báo cáo kết quả, cha ngươi cũng hoài nghi đại phu nhân, đúng lúc cũng có thể giúp con xả giận."

Chờ đến sau này, có thế nào bà ta cũng lấy gậy rộc đánh chết tiện nha đầu này!

Diệp Bất Ngôn khẽ cắn môi dưới, có chút sợ hãi nhìn Quế di nương, khiếp nhược mở miệng: "Như vậy không tốt, nương thương.."

"Nương không trách con, đây là khổ nhục kế, chờ đến khi đẩy ngã được đại phu nhân, con liền có thể khôi phục dung mạo, lên làm Hoàng Hậu, tất cả đều tốt rồi." Quế di nương thở hổn hển nói, chân của tiện nha đầu này cũng nặng, dẫm bà ta nặng đến mức bà ta sắp thở không nổi rồi.

Chỉ là như thế nào vừa rồi Diệp Bất Ngôn, còn thịnh khí lăng nhân sao lúc này ngữ khí lại là khiếp nhược?

"Nương, ta.. Ta không dám, cũng không muốn." Ngữ khí của Diệp Bất Ngôn càng thêm khiếp nhược cùng sợ hãi.

Quế di nương nghi hoặc không biết tại sao thái độ của Diệp Bất Ngôn lại chuyển biến như vậy, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác: "Mưu kế của Quế di nương thật là tốt a."

Vừa nghe lời này, Diệp Bất Ngôn liền như chim sợ cành cong, đột nhiên lấy chân nhỏ ra, chậu hoa trong tay cũng bỗng nhiên rơi xuống, trực tiếp rơi lên đầu của Quế di nương, khiến bà ta la lên thành tiếng.

Quế di nương duỗi tay chạm vào cái đầu đầu bị đánh trúng, toàn là máu tươi, còn dính một chút đất từ chậu cây, hai mắt như có thể phun hỏa, nhào lên người Diệp Bất Ngôn: "Tiện nha đầu, dám đá ta, ngươi tìm chết!"

"Đại.. Đại phu nhân." Diệp Bất Ngôn giương mắt nhìn Ôn Mỹ Oánh đang chậm rãi đi tới, giống bị dọa tới rồi giống nhau, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, toàn bộ thân mình cũng suy yếu trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

"Quế di nương!" Ôn Mỹ Oánh trầm giọng quát!

Diệp Liễu Uyển tốc độ càng nhanh, trực tiếp lắc mình, một chân nhẹ nhàng đá văng Quế di nương, tức giận quát lớn: "Quế di nương, nhị muội tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư của Diệp gia, bà sao có thể nhục mạ muội ấy như vậy?"

Diệp Bất Ngôn nhìn địch nhân vào trận, tức khắc kỹ thuật diễn bay lên, trong lời nói như mang theo khóc âm cùng nhút nhát: "Đại phu nhân, không phải, chuyện này không liên quan đến nương, là ta, là ta sai, cầu đại phu nhân không nên trách tội nương, Bất Ngôn chỉ có một mẫu thân thôi a."

Nàng sớm liền nghe được không ít tiếng bước chân đang đến đây, suy đoán là do nàng tỉnh nên đại phu nhân muốn qua đây, cho nên căn cứ vào tiếng bước chân đang tới gần, mới diễn như vậy.

Không phải vẫn luôn che chở Diệp Liễu Uyển sao?

Vậy nàng thật muốn nhìn, lúc này đây Diệp Liễu Uyển là tin tưởng Quế di nương, hay là hai người sẽ cắn nhau.

Nàng thích nhất là xem những tiết mục chó cắn chó.

Quế di nương nhìn Ôn Mỹ Oánh cùng Diệp Liễu Uyển, tức khắc liền choáng váng.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 42: Châm ngoài ly gián (4)

Lại nhìn Diệp Bất Ngôn, lúc này như tiểu bạch thỏ yếu đuối cùng bị chấn kinh, nào còn khí thế như nữ vương vừa rồi.

Diệp Bất Ngôn đang hãm hại bà!

Nghĩ thông suốt chuyện này, Quế di nương vội lớn tiếng giải thích: "Đại phu nhân, đừng tin tưởng lời nói của tiện nha đầu này, nàng đang giả vờ, cố ý để ngài nghe lời nói của ta, để ngài hiểu lầm, nàng muốn châm ngòi ly gián! Nàng ăn Xử Nữ hoa, nàng.."

Lời nói còn chưa nói xong, Quế di nương liền phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, kêu khóc: "Xương sườn, xương sườn của ta nhất định là bị tiện nha đầu kia đá gãy rồi."

Vốn đã bị thương, lại bị đại tiểu thư đạp, lúc này thương càng thêm thương.

Diệp Bất Ngôn "hộ mẫu sốt ruột", vội giải thích với Ôn Mỹ Oánh, trong lời nói như mang theo tiếng khóc thút thít: "Đại phu nhân, tiện nha đầu mà nương nói không phải là đại tiểu thư, không có trách đại tiểu thư đá gãy xương của nương, người nương nói chính là ta, là ta, đại phu nhân không nên trách nương."

"Tiện nha đầu, ngươi.. khụ khụ.. câm miệng! Lại nói bậy, ta đánh chết ngươi!" Quế di nương khí huyết dâng lên, lại thêm bị thương, tức khắc liền ho khụ khụ lên, nhưng còn không quên hung ác mắng Diệp Bất Ngôn.

Diệp Bất Ngôn bị dọa đến mức rụt rụt thân mình, hoàn hoàn toàn toàn chính là một con tiểu bạch thỏ bị chấn kinh.

Ôn Mỹ Oánh đi đến trước mặt Quế di nương, trầm giọng nói: "Quế di nương bất quá chỉ là nửa cái chủ tử, dám nhục mạ nhị tiểu thư là tiện nha đầu, người đâu, vả miệng hai mươi cái cho ta."

"Đại phu nhân oan uổng a." Quế di nương khóc lóc kêu oan.

Nhưng mà, tỳ nữ tùy thân của Ôn Mỹ Oánh trực tiếp giương tay đánh xuống, từng tiếng bạch bạch bạch vang lên, sau đó là tiếng kêu rên hỗn loạn của Quế di nương.

Ôn Mỹ Oánh liếc nàng một cái, mới chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Bất Ngôn, cong lưng nâng nàng dậy: "Bất Ngôn đừng sợ, tất cả đều có đều có mẫu thân lo, sau này mẫu thân sẽ không để con chịu uỷ khuất."

"Đại phu nhân, nương.."

"Nhục mạ chủ tử, tội đúng ra phải bị trượng đánh, sau đó bán đi, mẫu thân nể tình bà ta là nương của con, nên mới tha cho bà ta, con đừng cầu tình nữa, sau này cũng không thể mềm yếu để người khác khinh như vậy." Ôn Mỹ Oánh cầm khăn tay, ôn nhu xoa nước mắt cho Diệp Bất Ngôn.

"Cảm tạ đại phu nhân." Diệp Bất Ngôn nhu nhu trả lời.

Ôn Mỹ Oánh cười mười phần dịu dàng, đối với Diệp Bất Ngôn cũng rất là ôn nhu: "Đứa nhỏ ngốc, nên gọi là mẫu thân, mẫu thân sẽ che chở ngươi."

Diệp Bất Ngôn cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Ha, đại phu nhân này cũng thật ôn nhu, nói chuyện cũng nhu nhu như nước, chỉ với một thân hơi thở dịu dàng kia liền khiến người ta muốn thân cận.

Chỉ là, Ôn Mỹ Oánh có thật sự có ôn nhu như vậy, hiền huệ như vậy?

Nàng cũng không tin, Quế di nương nhiều năm qua ngược đãi nguyên thân, vì Diệp Liễu Uyển làm nhiều chuyện như vậy, Ôn Mỹ Oánh bà ta sẽ không biết sao?

Theo nàng thấy, Ôn Mỹ Oánh này xác thật ôn nhu như nước, nhưng lại là một nồi nước ấm, tùy thời có thể sôi trào lên, trực tiếp bỏng chết người.

"Mẫu thân, ta muốn đem Xử Nữ hoa đưa cho đại tỷ, chỉ là nương nói nó có tác dụng mỹ nhan, kêu ta ăn, này.." Diệp Bất Ngôn ngước mắt ủy khuất nhìn về phía Diệp Liễu Uyển: "Đại tỷ không nên trách nương, dù sao năm đó là nương bảo hộ không chu toàn, khiến ta bị hủy dung, trong lòng bà có thẹn ý, nghĩ lúc này có thể đền bù cho ta, mới kêu ta ăn."

Quế di nương bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, thật muốn một cái tát đánh chết Diệp Bất Ngôn.

Diệp Liễu Uyển nén lại ý nghĩ muốn xé nát Diệp Bất Ngôn, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đó là phần thưởng mà Hoàng Thượng thưởng cho nhị muội, nhị muội muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, nương cũng làm vậy, ta cũng mừng thay cho nhị muội vì có thể sớm ngày khôi phục dung nhan."

Quế di nương này, có phải thấy Diệp Bất Ngôn có khả năng là huyết mạch thiên phú chí tôn màu vàng, lại được phong hậu, cảm thấy cơ hội thăng chức rất nhanh tới rồi nên muốn khôi phục mặt của Diệp Bất Ngôn hay không?

Quả nhiên là cọng cỏ đầu tường, chặp nữa nhất định phải giáo huấn bà ta một chút!

"Nương nói vài ngày nữa liền có thể khôi phục dung nhan, chuyện này đều là nhờ có đại tỷ, Xử Nữ hoa không chỉ có thể chứng minh trong sạch của ta, hiện tại còn có thể giúp ta khôi phục dung nhan." Diệp Bất Ngôn không quên kích thích Diệp Liễu Uyển.

Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Diệp Liễu Uyển liền cứng lại, nàng muốn giết Diệp Bất Ngôn cái tiện nhân diễu võ dương oai này!
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 43: Thức tỉnh huyết mạch thiên phú chí tôn

Nhìn bộ dáng tức giận mà không thể làm được gì của Diệp Liễu, Diệp Bất Ngôn cười thật vui vẻ.

Ôn Mỹ Oánh ôn nhu nhìn Diệp Bất Ngôn, trên mặt đều tươi cười: "Ngôn Nhi có thể khôi phục dung nhan, mẫu thân thật lòng vui vẻ thay con, con nhìn xem nơi này còn thiếu cái gì, cứ việc nói, mẫu thân sẽ đặt mua cho con."

"Không cần, mẫu thân an bài rất tốt rồi." Diệp Bất Ngôn ngoan ngoãn đáp lời.

Còn không phải là diễn ôn nhu, làm bạch liên hoa sao, cái này đối với nàng mà nói là một chuyện rất đơn giản.

"Vậy là tốt rồi, con thân thể hư thực, cần phải nghỉ ngơi nhiều, mẫu thân liền đi trước." Ôn Mỹ Oánh nói, ngẩng đầu nhìn vết sẹo trên mặt Diệp Bất Ngôn, tràn đầy đau lòng lại thực may mắn: "Thật tốt, có thể khôi phục, ngày mai mẫu thân lại tới thăm con."

Diệp Bất Ngôn cảm động gật đầu: "Mẫu thân cùng đại tỷ thật tốt, con thấy đại tỷ sắc mặt cũng không tốt lắm, cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng tức giận."

Ôn Mỹ Oánh kéo tay của Diệp Liễu Uyển, lệnh tỳ nữ mang Quế di nương đi.

Chờ các nàng vừa đi, Diệp Bất Ngôn liền dỡ xuống bộ dáng ngoan ngoãn, lười biếng dựa vào đầu giường: "Xem ta đấu chết các ngươi."

Bất quá trước đó, nàng phải thức tỉnh huyết mạch thiên phú chí tôn trước đã, như vậy mới có thể tu luyện được, mở có thể cường đại lên, bằng không với thân thể nhỏ gầy này, ai cũng đều có thể khi dễ một phen.

Nàng không tính toán sẽ dựa A Ngọc suốt đời.

Đối với địch nhân, đương nhiên là phải tự mình đánh gục, mới có cảm giác thành tựu.

Diệp Bất Ngôn ngồi xếp bằng, về chuyện thức tỉnh huyết mạch, tu luyện linh khí như thế nào, A Ngọc đã đem tất cả tư liệu đều truyền vào trong óc nàng, nàng nhớ rất rõ ràng.

Ngồi xếp bằng, dồn khí vào đan điền, đem huyết mạch thiên phú chí tôn trong cơ thể dẫn vào đan điền, huyết mạch sẽ bao phủ bên ngoài đan điền, sau đó gột rửa đan điền, lại lưu chuyển huyết mạch toàn thân, sau đó lại vòng về đan điền, hoàn toàn mở ra Linh hải, thân thể này liền sẽ từ phế sài, trực tiếp lột xác thành thiên tài.

Diệp Bất Ngôn căn cứ vào trình tự này mà làm, tất cả đều rất tự nhiên, liền dường như nàng không hề xa lạ với cái quá trình này, còn cảm thấy rất quen thuộc, tựa hồ như đã làm vô số lần, thậm chí không cần nàng chỉ dẫn quá nhiều, huyết mạch đã tự động chạy khắp thân thể.

Phốc!

Sau nửa canh giờ, Diệp Bất Ngôn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mở hai tròng mắt, nhìn máu nàng nhổ ra, vừa đen vừa vẩn đục, đó chính là những tạp chất trong cơ thể nàng, tất cả đều đã được nàng phun ra hết.

Thân thể của nàng, tức khắc nhẹ nhàng không ít, giác quan còn nhanh nhạy hơn trước, cả người cũng cảm thấy khoẻ lên không ít.

Diệp Bất Ngôn nhắm mắt lại, thần thức tiến vào đan điền, nhìn thấy một mảnh trắng xóa, tựa như không có điểm cuối, chỉ là có một tia ánh sáng màu vàng, tựa như đang được bảo hộ.

Đây là đã thức tỉnh huyết mạch huyết mạch thiên phú chí tôn rồi sao?

Diệp Bất Ngôn vừa lòng mở hai mắt, thở nhẹ một hơi: "Thật là thuận lợi, thật là một thiên tài, nguyên chủ bị bôi đen thành phế sài, thật đủ đáng thương."

"Xuy."

Trong óc truyền ra tiếng cười nhạo khinh thường của A Ngọc khiến Diệp Bất Ngôn bực bội: "Có cái gì buồn cười chứ, ta thực mau có thể triệu hoán ngươi."

"Nếu không có hắn.." A Ngọc đột nhiên ngừng lại, trực tiếp từ Long Hồn ngọc ném ra một thứ gì đó lên giường: "Dược đã luyện xong rồi, còn có đi mua chút dược liệu đi."

Diệp Bất Ngôn cầm lấy đồ vật, là một bình sứ nhỏ, còn có mấy tờ phương thuốc, nàng nhướng nhướng mày: "Hắn là ai?"

A Ngọc này, hôm nay chính là lần thứ hai nhắc tới hắn đâu, thật làm nàng tò mò về người này.

Nhưng mà đợi mãi, cũng không thấy A Ngọc trả lời, Diệp Bất Ngôn chỉ có thể từ bỏ, ngồi vào bàn trang điểm, đem nước thuốc trong bình sứ đổ ra, bôi lên mặt một chút.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 44: Diệp Bất Ngôn đặc thù

Đây chính là nước thuốc được luyện chế từ Xử Nữ hoa, nàng thực mau là có thể khôi phục dung mạo.

"Cái này không thể trả lời, vậy chắc ngươi có thể nói cho ta, hiện đại vì sao lại xuất hiện ngày cuối thế kỷ? Còn có có phải bọn họ sẽ vĩnh viễn ngủ say hay không? Mà điều ta muốn hỏi nhất, có phải có thể cứu bọn họ đúng không?" Diệp Bất Ngôn vừa thoa thuốc vừa hỏi.

Có thể sống sót từ ngày cuối thế kỷ, là một điều vô cùng may mắn, nhưng nàng cũng muốn vãn hồi, bởi vì nơi đó, có cha mẹ nàng, có bạn thân của nàng, còn có những chiến hữu đã cùng nàng vào sinh ra tử.

Ở hiện đại, nàng không phải chỉ có một mình, nàng thực hạnh phúc, bọn họ cho nàng tình yêu, cũng dạy nàng cách yêu thương người khác.

Cho nên, nàng muốn cứu lại, cứu những người nàng yêu, cùng với những người yêu nàng.

Đợi mãi cũng không nghe thấy A Ngọc trả lời, Diệp Bất Ngôn cũng không giận, chỉ là chậm rì rì: "Ngươi có thể không trả lời, nhưng mà đừng quên, chúng ta đều là có chuyện nhờ nhau."

Nếu không cho nàng đáp án, vậy nàng sẽ cố gắng sống sót, cố gắng trở nên cường đại, tự mình đi tìm kiếm, và nàng sẽ không giúp A Ngọc hoàn thành tâm nguyện.

Trầm mặc trong chốc lát, mới truyền ra tiếng nói của A Ngọc: "Ngày cuối thế kỷ vì ngươi mà xuất hiện."

Diệp Bất Ngôn nghe đến đây, tay đang thoa thuốc liền dừng lại, nhìn chính mình trong gương, một nửa khuôn mặt đã dính nước thuốc màu đỏ, lúc này nhìn thật giống ma quỷ khát huyết, nhưng một nửa mặt còn lại lại vô cùng hoàn mỹ như thiên sứ.

"Bởi vì ta sao?"

Ha, ma quỷ cùng thiên sứ đồng thời tồn tại.

"Ngươi vốn là người của thế giới này, sinh ở hiện đại kia, chỉ là thời gian chưa tới, cho nên thời gian tới rồi, ngươi phải trở lại thế giới này, nơi đó liền sẽ lâm vào bóng tối cùng ngủ say, đó là ngày tận thế."

Diệp Bất Ngôn giơ tay đem nước thuốc màu đỏ bôi lên nửa khuôn mặt còn lại của mình: "Như thế, vậy tất nhiên sẽ có biện pháp cứu lại đi?"

Trọng sinh đã là nghịch thiên, những lời A Ngọc nói cũng không có gì kỳ quái.

Chỉ là, nếu khôi phục hiện đại, vậy cho dù nàng biến thành ma quỷ, thì cũng không sao, chỉ cần người thân, bạn bè, chiến hữu có thể tồn tại, vậy là tốt rồi.

"Có, tìm được tứ đại đồ cổ, luyện chế được một thứ tên Ngân hà là có thể tu bổ khe hở thời không, đến lúc đó hiện đại liền sẽ khôi phục, chỉ là.." A Ngọc dừng một chút, mới nói tiếp: "Ngươi cần phải trải qua rất nhiều trắc trở, hơn nữa thế giới kia sau khi được khôi phục cũng sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào của ngươi, trong ký ức của bọn họ, cũng đều không có ngươi."

Nói cách khác, Diệp Bất Ngôn sẽ bị thế giới kia hoàn toàn quên đi, giống như nàng chưa từng sống ở thế giới đó.

"Tứ đại đồ cổ, Ngân hà, ta phải tìm như thế nào?" Diệp Bất Ngôn tay vẫn không ngừng như cũ, cái điều kiện này, so với tưởng tượng của nàng còn nhẹ hơn rất nhiều, có thể tiếp thu.

Bọn họ không nhớ rõ nàng cũng không sao, còn sống thì tốt rồi, huống chi, nàng nhớ rõ bọn họ là được.

"Không biết, nhưng là ngươi sẽ tìm được, đến lúc đó, chỉ cần ngươi nhìn thấy, liền hiểu."

Diệp Bất Ngôn soi gương, xem còn có chỗ nào chưa bôi không, lại cẩn thận bôi lên: "A Ngọc, ngươi biết được rất nhiều thứ sao?"

"Không nhiều lắm, chỉ là những thứ linh tinh mà thôi, ký ức của bổn tọa cũng không hoàn chỉnh." Cũng giống như nàng chỉ biết nàng phải đi theo bảo vệ Diệp Bất Ngôn, biết chính mình phải đợi một người, nhưng lại không biết phải đợi ai.

Diệp Bất Ngôn buông bình sứ, xác định cả mặt đều đã được bôi dược, vừa lòng gật gật đầu: "Thực hảo, ngày mai là có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của ta, bây giờ cần phải nỗ lực tu luyện a."

Những cái khác không có đáp án cũng không sao cả, chỉ cần biết có thể cứu hiện đại đang ngủ say, vậy là đủ rồi.

Nàng sẽ cường đại lên, vì bạn bè thân thích ở hiện đại, cũng vì để cho chính mình có thể sống sót.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 45: Ta tuyệt đối không thể phản bội ngài

A Ngọc càng nhìn càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu Diệp Bất Ngôn, càng nguy hiểm thì nàng lại càng trầm tĩnh; nàng cười càng hồn nhiên vô hại thì nàng càng nguy hiểm, hoàn toàn chính là một người không theo lẽ thường mà ra làm.

* * *

Phanh phanh phanh.

Từng tiếng đồ vật rơi xuống đất bị đạp nát vẫn luôn không ngừng vang lên, những người hầu hạ trong sân, đã sớm bị điều đi ra ngoài nên không ai nghe được những động tĩnh đó.

Quế di nương nhìn Diệp Liễu Uyển ở trong phòng bà, đập tất cả những đồ vật có thể đập, một bên tránh đi những mảnh vỡ, một bên đau lòng những đồ vật đó, kêu: "Đại tiểu thư, ngài nhẹ một chút, đừng để mình bị thương, ném vào nơi xa một chút, đừng để cho mảnh vỡ bắn trúng ngài."

Diệp Liễu Uyển đập đến lúc dập tắt được cơn giận của mình mới ngừng lại, xoay người trừng mắt nhìn Quế di nương.

Thấy nàng quay người lại, Quế di nương tức khắc vội tiến tới đá những mảnh nhỏ đó: "Cẩn thận dưới chân, nêu không chân ngài có thể bị thương a."

Nhưng mà, Quế di nương bảo hộ tri kỷ như vậy, Diệp Liễu Uyển cũng không có bất luận cảm động gì, thậm chí là tràn đầy chán ghét, nàng lạnh lùng trào phúng: "Quế di nương còn đem đại tiểu thư như ta để ở trong lòng sao."

Nghĩ đến tiện nhân Diệp Bất Ngôn kia, vậy mà lấy Xử Nữ hoa của nàng chứng minh trong sạch rồi, còn lấy nó đi khôi phục dung nhan, vừa nghĩ đến lại tức giận.

Quế di nương nhìn mảnh vỡ hỗn độn đầy đất, sợ Diệp Liễu Uyển dẫm lên, vội tự mình dùng chân quét ra: "Đại tiểu thư nói gì vậy, ngài là.."

"Quế di nương!" Diệp Liễu Uyển tức giận đánh gãy lời nói của Quế di nương, dám nói thêm nửa chử nữa, nàng cũng không ngại giết chết Quế di nương!

Quế di nương bị ánh mắt sát khí hung ác kia làm hoảng sợ, vội sửa miệng: "Đại tiểu thư ngài là đích nữ, ta chỉ là một cái di nương nho nhỏ, ngài là chủ tử, tự nhiên đem ngài để ở trong lòng, chuyện hôm nay đều là do tiện nha đầu kia cố ý châm ngòi ly gián."

Đại tiểu thư kiêng kị nhất là chuyện kia, cho nên nếu không muốn chết, bà cũng không thể nhắc lại chữ kia.

"Là nàng cố ý, hay là ngươi có lòng riêng?" Diệp Liễu Uyển hừ lạnh một tiếng, tức giận chất vấn: "Chuyện tối hôm qua vì sao lại xảy ra sai lầm? Còn có không phải nói hôm nay liền mang Xử Nữ hoa về sao? Như thế nào liền biến thành tiện nhân kia dùng rồi? Còn có vì sao nàng vẫn còn huyết mạch thiên phú chí tôn? Nàng rốt cuộc có huyết mạch thiên phú chí tôn màu nào?"

Tối hôm qua cũng thật là ném mặt nàng đi, mọi người lại càng sôi nổi cười nhạo nàng không biết xấu hổ, bất quá là chỉ là một cái huyết mạch thiên phú chí tôn màu đồng, vậy mà muốn giả mạo huyết mạch thiên phú chí tôn màu vàng.

Còn đem nàng so sánh với bùn đất trên mặt đất, không xứng so sánh với người có huyết mạch thiên phú chí tôn màu vàng kia.

Mà những sỉ nhục đó, đều là Diệp Bất Ngôn cho nàng.

Đáng chết!

"Đại tiểu thư cũng biết lòng trung thành của ta đối với ngài, về Xử Nữ hoa, hôm nay ta căn bản là chưa thấy qua, năm đó kiểm tra huyết mạch thiên phú chí tôn của Diệp Bất Ngôn, thật là màu đồng." Quế di nương sợ Diệp Liễu Uyển không tin nàng, vội vàng yêu thương nhìn nàng: "Ngài cũng là biết, ta tuyệt đối không thể phản bội ngài."

"Không cần dùng ánh mắt ghê tởm đó của ngươi nhìn ta." Diệp Liễu Uyển chán ghét gào thét Quế di nương.

Quế di nương vội vàng dời đi ánh mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Nương muốn cho con những thứ tốt nhất trên đời, cho dù không thể, cũng phải đem những thứ tốt nhất mà nương có được cho con, con phải tin tưởng nương a."

Cho nên, nàng phản bội ai, từ bỏ ai, người đó cũng tuyệt đối không có khả năng là đại tiểu thư.

Với lời từ đáy lòng như thế, Diệp Liễu Uyển vẫn là chán ghét hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ không phải thấy Diệp Bất Ngôn có thân phận tôn quý hơn, ngươi có hy vọng lớn hơn nữa, liền muốn từ bỏ ta sao? Nói cho cùng, nàng mới là nữ nhi ngươi nuôi lớn mười mấy năm."
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 46: Ta phải làm Ngự Vương phi

Nghe được lời này, Quế di nương ngẩng cái đầu bị thương nhìn Diệp Liễu Uyển: "Không phải, không phải, tất cả những chuyện ta làm không phải vì có tham vọng gì, ta chỉ là muốn cho con những điều tốt nhất, chỉ là muốn.."

Diệp Liễu Uyển không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Quế di nương: "Tốt, đừng động một chút nhìn ta như vậy, bà muốn tất cả mọi người biết sao?"

Quế di nương khổ sở cúi đầu, nàng chỉ là muốn cho đại tiểu thư có cuộc sống tốt nhất, những thứ tốt nhất, muốn thỏa mãn tất cả tâm nguyện của đại tiểu thư, trừ những điều này, bà cũng không còn tâm nguyện nào khác.

Diệp Liễu Uyển nhìn chằm chằm Quế di nương trong chốc lát, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng cũng đã biến mất không ít, cả người cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng mở miệng: "Nói đi, sáng nay đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngài.. Ngài nguyện ý tin tưởng ta?" Quế di nương ngẩng đầu, hốc mắt tức khắc tràn ngập nước mắt nhìn Diệp Liễu Uyển.

Diệp Liễu Uyển chán ghét nhíu mày, nhưng vẫn là nhẹ gật đầu: "So với Diệp Bất Ngôn, ta tin tưởng ngươi hơn, chẳng qua nương của ta lại không tin ngươi."

Quế di nương cảm động rơi nước mắt: "Ta liền biết, đại tiểu thư sẽ tin ta." Đại tiểu thư tin nàng so với cái gì cũng tốt, người khác tin hay không, bà không để bụng.

"Đừng vô nghĩa, rốt cuộc là chuyện gì." Diệp Liễu Uyển rất là không kiên nhẫn.

Quế di nương vội đem tất cả mọi chuyện, đều nói một lần, nói xong còn không quên cường điệu nói một câu: "Ta nói đều là sự thật, tiện nha đầu kia giống như biến thành một người khác vậy."

Diệp Liễu Uyển không nói lời nào, cẩn thận nghĩ Diệp Bất Ngôn tối hôm qua cùng hôm nay, xác thật biến thành người khác, lấy hiểu biết của nàng đối với Quế di nương, bà ta tuyệt đối không thể phản bội nàng.

Nhưng chuyện đã phát sinh, nàng cũng không có biện pháp.

"Bất luận như thế nào, trước khi nàng ta kiểm tra huyết mạch thiên phú chí tôn, ngươi cần phải huỷ hoại nàng cho ta, cho dù là chết, hiểu không?" Diệp Liễu Uyển lãnh lệ nhìn Quế di nương.

Quế di nương liên tục gật đầu" "Biết, ta sẽ làm, cho dù đại tiểu thư không phân phó, ta cũng sẽ làm."

Nàng là tuyệt đối sẽ không cho Diệp Bất Ngôn có cơ hội lần thứ hai hại đại tiểu thư mất mặt!

"Dược này, trước ngày mai khiến cho nàng ăn vào." Diệp Liễu Uyển cầm một bình sứ đưa cho Quế di nương.

Ngày mai Diệp Bất Ngôn liền phải khôi phục dung nhan tuyệt thế, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép có người cướp đi danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Bạch Lăng, bất luận là đệ nhất thiên tài, hay là đệ nhất mỹ nhân, đều chỉ có thể là của Diệp Liễu Uyển nàng.

Quế di nương tiếp nhận: "Ta đã sớm nghĩ ra biện pháp rồi."

"Điều ta muốn chính là nàng cả đời cũng không thể khôi phục!" Diệp Liễu Uyển âm ngoan nhìn Quế di nương: "Đúng rồi, tam muội còn không biết chuyện Thẩm Ngạn bị biếm, mà nàng chỉ có thể cả đời làm thiếp đi?"

Quế di nương ngẩng đầu nhìn Diệp Liễu Uyển: "Đại tiểu thư, Tĩnh Nhi nàng.. Ngài nhất định phải giúp Tĩnh Nhi, nó không thể làm thiếp a."

"Yên tâm, nàng tốt xấu gì cũng là tam muội của ta, ta sẽ không ngồi xem náo nhiệt, chỉ là đầu sỏ khiến tam muội như thế, tam muội không nên nháo lên sao?" Diệp Liễu Uyển nâng chân lên, nhẹ nhàng quét mảnh nhỏ trên mặt đất, sau đó một chân dẫm xuống, đem những mảnh vỡ dẫm nát thành bụi.

Quế di nương nghe hiểu ý tứ của nàng, không có bất luận do dự gì: "Giấy không thể gói được lửa, đại tiểu thư yên tâm."

Nhân lúc hiện tại Diệp Bất Ngôn thân mình còn suy yếu, cho nàng ta một chút phiền toái.

Diệp Liễu Uyển vừa lòng ừ một tiếng: "Đúng rồi, nương, hiện tại ta không muốn làm Hoàng Hậu."

"Vậy.." Quế di nương thấy nàng muốn đi, vội quét những mảnh nhỏ ra, tạo thành một con đường nhỏ an toàn.

Diệp Liễu Uyển nhấc chân, chậm rãi đi trên con đường nhỏ đó: "Ngự Vương phi!

" Được."Quế di nương ứng hạ, vô luận phía trước là cái gì, cho dù chỉ toàn bụi gai, bà cũng sẽ tạo ra một con đường cho đại tiểu thư.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 47: Thiên tài tu luyện

Diệp Liễu Uyển ra khỏi phòng, nghênh diện chính là dương quang chói mắt, khẽ nâng đầu nhìn, phảng phất như nhìn nhìn thấy thân ảnh kia.

Trước đây nàng cũng chưa thấy qua Ngự Vương, đối với người này nàng chỉ có những hiểu biết từ truyền thuyết, cho nên vẫn chưa nghĩ nhiều, khi đó nàng còn nghĩ, Ngự Vương cho dù lợi hại như thế nào, chung quy chỉ là một cái Vương gia, sao có thể so được với Hoàng Thượng tôn quý.

Nhưng đêm qua vừa thấy, nàng cảm thấy chính mình nghĩ sai rồi, Vương gia cũng có thể so với Hoàng Thượng tôn quý, mà người kia chính là Ngự Vương.

Cho nên, Ngự Vương cùng Ngự Vương phi, nàng nhất định đạt phải được!

* * *

Diệp Bất Ngôn ngồi trong phòng, nghiêm túc tu luyện, bắt đầu hấp thu linh khí, nhận biết thuộc tính của chính mình, chỉ cảm thấy từ đan điền, tỏa ra hàn khí lạnh băng nhè nhẹ, khiến cho những tia màu vàng bị hàn khí cấp che lấp không ít.

Linh khí mà nàng cảm giác được, mang theo lạnh băng, chui vào thân thể của nàng, nhưng nàng lại không cảm thấy lạnh.

Đây là thuộc tính linh khí của nàng, băng linh lực.

Biết được thuộc tính của chính mình, Diệp Bất Ngôn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, dẫn khí nhập thể, vận chuyển một vòng, rồi sau đó tiến vào đan điền, trở thành linh lực, lại dẫn linh lực ra, tất cả đều vô cùng thuận lợi.

Diệp Bất Ngôn mở hai mắt, nhẹ búng tay, ngay sau đó một đóa băng hoa nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

"Đây là linh lực hệ băng a." Diệp Bất Ngôn nhướng mày nhìn băng hoa nho nhỏ, đầu ngón tay nhẹ chuyển, một chuỷ thủ bằng băng xuất hiện, sau đó lại xuất hiện một con băng thỏ đáng yêu..

Thật thú vị!

Linh lực chia thành năm thuộc tính: Hỏa, thổ, phong, băng, lôi.

Bốn hệ đầu rất thường thấy, cũng tương sinh tương khắc với nhau, chỉ có lôi, nghìn năm qua chưa từng xuất hiện.

Huyền linh sư trên cơ bản sẽ không dùng vũ khí được chế tạo, bởi vì bọn họ có thể dùng linh lực lĩnh ngộ ra vũ khí, còn gọi là võ linh, cùng loại với hồn, cũng có thể gọi là triệu hoán.

Nhưng mà điểm trí mạng của Huyền linh sư cũng là võ linh hoặc hồn của họ, một khi bị hủy, vậy Huyền linh sư, Hồn sư liền biến thành phế nhân, cả đời không thể tu luyện được nữa, trừ phi có thể lĩnh ngộ võ linh thứ hai hoặc là triệu hoán hồn thứ hai.

Diệp Bất Ngôn thu hồi băng linh lực, tay chống sườn mặt: "Quốc sư là băng linh lực, Ngự Vương là hỏa linh, tối hôm qua nam nhân trong Hàn Băng động, quanh thân nam nhân đó như có kết một tầng băng sương, vậy người đó không thể nghi ngờ chính là quốc sư."

Tuy rằng tối hôm qua sau khi gặp quốc sư cùng Ngự Vương, lại cảm thấy Ngự Vương mới là nam nhân bị nàng đè ra kia, nhưng sự thật ở trước mặt, Ngự Vương không phải nam nhân kia.

Cũng may nam nhân đó không phải tên biến thái Ngự Vương kia, bằng không cái đầu trên cổ nàng cũng sắp đi du lịch rồi.

"Ngươi mới vừa học được cách phóng thích linh lực, kiềm chế một chút, chặp nữa còn cần phải lĩnh ngộ võ linh." A Ngọc nhịn không được nhắc nhở Diệp Bất Ngôn, nàng chơi băng linh lực như vậy, chặp nữa ảnh hưởng tới việc lĩnh ngộ võ linh.

Đừng để linh lực đang tốt bị chơi thành phế linh a.

Diệp Bất Ngôn ra vẻ không sao cả nhướng mày: "Lĩnh ngộ võ linh gì, không cần, bởi vì băng có thể biến hóa thành bất cứ thứ gì."

A Ngọc không hiểu, đang muốn khuyên tiếp, lại nghe thấy phanh một tiếng, cửa trực tiếp bị đá văng.

Diệp Bất Ngôn ngước mắt, nhìn người đá cửa: "Trời cũng đen rồi, lại có người tới nháo."

Từ khi bọn Diệp Liễu Uyển đi, nàng vẫn luôn tu luyện, thời gian trôi thật nhanh, như là một cái chớp mắt.

"Tiện nhân, hôm nay ta liền phải.. A! A! A!" Diệp Liễu Tĩnh giương mắt, liền nhìn thấy một gương mặt màu đỏ đang cười quỷ dị nhìn nàng, sợ tới mức thét chói tai, sau đó chạy một mạch ra ngoài.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 48: Làm sự tình a (1)

Diệp Bất Ngôn nhìn Diệp Liễu Tĩnh té ngã lộn nhào chạy trốn, mắt trợn trắng, quay đầu nhìn vào bàn trang điểm cách đó không xa, trong gương phản ánh khuôn mặt của nàng lúc này, nước thuốc màu đỏ đã đọng lại thành màng, lúc này cả khuôn mặt nàng hồng hồng đỏ đỏ, xác thật rất giống quỷ.

"Thật không có can đảm, không thú vị." Diệp Bất Ngôn sờ sờ mặt, nàng còn phải để vậy cả đêm, sáng mai mới lấy xuống được, đến lúc đó sẹo cũng đi theo lớp màng đó mà biến mất.

Thật chờ mong bộ dáng tuyệt mỹ của chính mình, tối nay bộ dáng như quỷ thế này cũng được, miễn cho một đám đều tới nháo nàng, quấy nhiễu thanh tịnh của nàng.

"Diệp Bất Ngôn!"

Sau khi Diệp Liễu Tĩnh đi được một lúc, nàng liền nghe tiếng thét tức giận vang trời của nàng ta, sau đó lại thấy nàng ta nhanh chóng đi vào.

"Nga, còn dám trở về kìa." Diệp Bất Ngôn nhướng mày nhìn Diệp Liễu Tĩnh nỗ lực trợn to mắt, đang cố gắng áp chế sự sợ hãi, cả người phát run.

Diệp Liễu Tĩnh áp chế sự sợ hãi, nến được đốt, nháy mắt xung quanh liền sáng lên, nàng cũng thấy rõ mặt quỷ trước mắt, đó là Diệp Bất Ngôn, tức giận rống: "Ta tốt bụng tới thăm ngươi, ngươi vậy mà giả quỷ làm ta sợ, ngươi cái tiện nhân này!"

Vừa rồi nếu không phải cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy không đúng, còn tưởng rằng thật gặp quỷ, Diệp Bất Ngôn khẳng định là cố ý dọa nàng.

Diệp Bất Ngôn không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai: "Đừng vừa mở miệng ngậm miệng liền tiện nhân, cha mẹ tỷ muội của tiện nhân, cũng đều ti tiện đâu."

"Ngươi mới không phải.." Diệp Liễu Tĩnh kịp thời ngừng, căm tức nhìn Diệp Bất Ngôn, cường ngạnh nói: "Ta mặc kệ, ngươi làm hại ta bị ban cho Thẩm Ngạn làm thiếp thất, ngươi đến phụ trách."

Diệp Bất Ngôn nhìn Diệp Liễu Tĩnh sửa miệng, nhẹ nhíu mày: "Phụ trách như thế nào? Nói với Hoàng Thượng ngươi không muốn gả, muốn xuất gia làm ni cô?"

Nàng đã biết được một chút chuyện từ miệng của nha hoàn, chính là Hiền Vương bị đoạt danh hiệu thân vương, về sau chỉ có thể kêu Nhị vương gia, có thể cả cuộc đời này cũng không thể vào triều nghị sự, ha, chuyện này đối với một Vương gia có dã tâm, là trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Còn có Diệp Liễu Tĩnh một lòng muốn làm Vương phi, bởi vì thất trinh trước hôn, lại làm chuyện vu oan giá họa kia, cả đời chỉ có thể làm thiếp, đây cũng là trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Hoàng đế chính là hoàng đế, thưởng phạt phân minh, những trừng phạt này, nàng vẫn là thực vừa lòng.

"Ngươi hại ta cùng Vương gia thảm như vậy, đây chính là trách nhiệm của ngươi, ngươi phải đi thỉnh cầu Hoàng Thượng, khôi phục phong hào Vương gia, lại tứ hôn cho ta thành Hiền Vương phi." Diệp Liễu Tĩnh nhìn gương mặt như quỷ của Diệp Bất Ngôn, ngang ngược mệnh lệnh: "Đây là chuyện nên làm của một người làm tỷ tỷ như ngươi, còn có rửa khuôn mặt của ngươi một chút đi."

Trong buổi tối thanh vắng, nói chuyện với một khuôn mặt như dính đầy máu như vậy, thật sự là quá kích thích trái tim nàng.

Diệp Bất Ngôn nheo lại hai tròng mắt, cười nhìn nàng: "Được, sau này ta sẽ cầu tình với Hoàng Thượng."

Nàng nói sau này cầu tình, nhưng lại chưa nói khi nào sẽ đi, cách gây hiểu nhầm trong lời nói, nàng cũng rất am hiểu.

Thấy Diệp Bất Ngôn đáp ứng sảng khoái như vậy, Diệp Liễu Tĩnh vốn định mượn này đánh nàng một trận, chỉ có thể từ bỏ, nửa tin nửa ngờ nhìn nàng: "Ngươi thật sự sẽ đi cầu tình?"

Trước kia, Diệp Bất Ngôn là kiểu nàng nói gì thì nghe nấy, nhưng sau tối hôm qua, nàng liền cảm thấy chuyện này không quá có khả năng.

"Thật sự, muội chính là muội muội của ta, ta sao có thể để ngươi bị ủy khuất được." Diệp Bất Ngôn híp mắt cười thực chân thành, cũng rất vô hại, chỉ là dưới con ngươi kia, lại tràn đầy giảo hoạt, như đang nhìn con mồi nhảy vào hố nàng đã đào sẵn.

Diệp Liễu Tĩnh vừa lòng hừ lạnh một tiếng: "Vậy còn được, dù sao ta là muội muội của ngươi, ngươi phải vô điều kiện phục tùng ta, giúp ta làm việc, như vậy chờ ta trở thành Hiền Vương phi, liền không ai có thể khi dễ ngươi."

Diệp Bất Ngôn cười gật đầu, ngoan ngoãn giống như một con tiểu bạch thỏ, chính là khuôn mặt đỏ kia cười rộ lên, rất là quỷ dị.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 49: Làm sự tình a (2)

Diệp Liễu Tĩnh bị nàng nhìn đến sởn tóc gáy: "Nhanh rửa mặt quỷ này của ngươi đi, miễn cho đi dọa người khác, vốn đã xấu, đừng để xấu hơn."

Xấu nữa, liền không tư cách cầu tình giúp mình trước mặt Hoàng Thượng, nếu tối hôm qua Diệp Bất Ngôn không có việc gì, vậy còn có giá trị lợi dụng, có thể lâu lâu đối xử với nàng tốt một chút, khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt, kêu nàng làm việc cho mình.

Diệp Bất Ngôn đáp ứng dứt khoát như thế, Diệp Liễu Tĩnh muốn làm khó dễ, cũng không lý do, quan tâm cho có lệ hai câu, vội vã rời đi, thật sự không muốn tiếp tục nhìn một mặt quỷ như vậy, buổi tối tuyệt đối sẽ gặp ác mộng!

Quế di nương chờ mãi chờ mãi, muốn chờ Bích Lan uyển truyền ra động tĩnh lớn, lại chờ thế nào cũng không thấy được, chỉ thấy Diệp Liễu Tĩnh tâm tình cũng không tệ lắm trở về, liền đi tới đón: "Thế nào, tiện nha đầu kia có làm khó dễ con hay không?"

Diệp Liễu Tĩnh nhướng mày đắc ý: "Nàng sao có thể làm khó xử ta, yêu cầu của ta nàng đều đáp ứng rồi, hơn nữa nàng ta vẫn là Diệp Bất Ngôn yếu đuối, ta nói gì thì nàng ta phải nghe nấy, nương yên tâm đi."

Diệp Bất Ngôn từ nhỏ chính là bị nàng áp bức, nàng kêu nàng ta đi hướng đông nàng ta tuyệt không dám hướng tây, loại người này tiện từ trong xương cốt rồi, sao có thể nghĩ tới chuyện phản kháng, tối hôm qua là một ngoại lệ.

"Thật không có việc gì?" Quế di nương không tin.

"Thật sự không có việc gì, nương đừng nghĩ nhiều, nàng chính là một người như vậy, không có gì để lo lắng, nếu thật không nghe lời, đánh một trận thì tốt rồi, lại không được, nương liền lấy chữ hiếu ra là có thể áp chế nàng, khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời, cho chúng ta sử dụng, sợ cái gì." Diệp Liễu Tĩnh rất là không thèm để ý nói.

Quế di nương nhìn Diệp Liễu Tĩnh, xua xua tay: "Được, con đi về nghỉ ngơi trước, nương đi xác nhận lại một chút, chuyện của côn, không thể có sơ suất gì, sau này nếu rảnh rỗi không có việc gì thì qua chỗ đại tiểu thư, lấy lòng nàng ấy, về sau con sẽ có chỗ tốt."

Vốn là muốn mượn tay Tĩnh Nhi đả thương Diệp Bất Ngôn, nàng lại đưa dược qua cho Diệp Bất Ngôn uống, vừa hủy diệt huyết mạch thiên phú chí tôn vừa huỷ đi dung nhan, không nghĩ tới Tĩnh Nhi lại trở về như vậy, chuyện gì cũng không xảy ra.

Tính tình của Tĩnh Nhi giống bà, xúc động dễ tức giận, không có đầu óc gì, có thể làm Vương phi thì đã thực thỏa mãn.

Người đáng tin duy nhất vẫn là đại tiểu thư, hơn nữa người bà cảm thấy có lỗi, cảm thấy đau lòng nhất là đại tiểu thư.

Diệp Liễu Tĩnh nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Quế di nương, bất mãn hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đối xử với đại tỷ còn tốt hơn với ta, không biết còn tưởng rằng đại tỷ mới là thân sinh của bà đâu."

Quế di nương bưng vào một chén thuốc đã được nấu xong, đi vào Bích Lan uyển, mười phần ôn nhu từ ái kêu: "Ngôn Nhi."

Diệp Bất Ngôn đang tu luyện đến quên ăn quên ngủ, nghe được tiếng la, không kiên nhẫn trợn mắt, nhìn Quế di nương tiến vào: "Lại tới, đám người này thật là, không lẽ buổi sáng xuống tay quá nhẹ sao?"

Quế di nương tiến vào, vừa lúc nghe được lời này, vội nhẹ mắng: "Ngôn Nhi, những lời như thế sau này đứng nói nữa, bị người khác nghe, con sẽ bị người ta nói là bất hiếu, Bạch Lăng quốc từ trước đến nay rất coi trọng đạo hiếu."

Khi bà nhìn thấy khuôn mặt đỏ của Diêp Bất Ngôn thì ngây ra một lúc, sau đó lại coi như không phát hiện, một bộ ôn nhu từ mẫu đi qua.

"Có việc thì nói, không có việc thì mau đi đi, ta lười cùng ngươi diễn từ mẫu hiếu nữ." Đối với Quế di nương Diệp Bất Ngôn đến diễn cũng lười.

Mẫu thân ở hiện đại của nàng, tuy rằng luôn hố nàng, nhưng cho nàng rất nhiều tình thương của mẹ, làm nàng biết được có mẹ là như thế nào, nhưng Quế di nương ngược đãi nguyên chủ như vậy, đừng nói nàng hoài nghi không phải mẹ ruột, cho dù thật là mẹ ruột, vậy nàng cũng không muốn cho bà ta một cái sắc mặt tốt, bởi vì Quế di nương không xứng!

Nàng không phải quả hồng mềm, muốn bóp thì bóp, cũng không phải người ngu hiếu, chẳng lẽ làm mẫu thân, bắt nàng chết, nàng liền phải đi chết?
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 50: Làm sự tình a (3)

Quế di nương nghe thấy được liền bực bội, nếu không phải Diệp Bất Ngôn còn có chỗ hữu dụng, bà cũng lười diễn cái vai từ mẫu này, nhưng có việc cần phải làm, phải chịu đựng trước đã.

"Nương biết con vì chuyện lúc sáng mà tức giận, nhưng nương cũng là bất đắc dĩ, nương đã sớm biết đại phu nhân sẽ qua, lại không biết khi nào sẽ tới, chỉ có thể nhẫn tâm đối với con, phải biết rằng con từ nhỏ đã có dung nhan tuyệt thế cùng huyết mạch thiên phú chí tôn, nếu như bị đại phu nhân biết, hậu quả không dám tưởng tượng."

Quế di nương ngồi ở mép giường, đau lòng trìu mến nhìn Diệp Bất Ngôn, nghẹn ngào thâm tình nói: "Nương cũng là vì tốt con con, đánh vào người con nhưng đau ở trong lòng nương a."

Diệp Bất Ngôn lơ nàng, chỉ là lãnh đạm nga một tiếng: "Cho nên, ngươi tới đây là có chuyện gì?"

Nhanh nói rồi cút, nàng còn muốn tu luyện đâu.

Quế di nương nhìn Diệp Bất Ngôn một bộ biểu tình ngươi không nói chính sự, ta liền ném người, cũng lười nói những lời vô nghĩa nữa, bưng chén thuốc lên: "Đại phu nhân nói, Hoàng Thượng lo cho thân thể của con, cố ý ban một chén thuốc, nói nương cho con uống."

Nhanh uống vào, sau này sẽ không thể chặn đường của đại tiểu thư nữa, bà liền đem Diệp Bất Ngôn gả ra ngoài, miễn cho chướng mắt nàng.

"Hoàng Thượng ban thuốc?" Diệp Bất Ngôn nhẹ ngửi chén thuốc, ngước mắt cười nhìn Quế di nương.

Chén thuốc này đã được bỏ thêm không ít thứ tốt, Quang Ngàn đông trùng hạ thảo cùng với một loại mùi vị gì đó không nói rõ được, nhưng riêng Quang Ngàn đông trùng hạ thảo sau khi được dùng là có thể huỷ hoại được khuôn mặt này, còn loại dược còn lại chắc là có liên quan đến huyết mạch thiên phú chí tôn của nàng rồi.

Cho nên hiện tại là cảm thấy nàng có thể gây uy hiếp đối với Diệp Liễu Uyển nên muốn diệt trừ cái uy hiếp là nàng, lại không thể giết chết nàng được, liền dùng biện pháp này?

Quế di nương thật đúng là người mẹ tốt nhất trong lịch sử, thật muốn cho bà ta một giải thưởng.

"Đại phu nhân nói Hoàng Thượng ban tặng, đây là vinh dự, cũng là thánh chỉ, cho nên Ngôn Nhi, con nhất định phải uống hết đi." Quế di nương múc một muỗng, đưa đến miệng của Diệp Bất Ngôn, ôn nhu từ ái nói: "Nhân lúc còn nóng thì mau uống hết, thân thể cũng sẽ nhanh tốt lên, nương cũng yên tâm."

Đây chính là chén thuốc bà phải mạo hiểm tính mạng nói là do Hoàng Thượng ban, lại nói là đại phu nhân cấp, dù sao chỉ cần xảy ra chuyện, Diệp Bất Ngôn có chất vấn thế nào, đều là sai lầm của nàng, mọi người đều sẽ cảm thấy Diệp Bất Ngôn có dã tâm muốn hãm hại đại phu nhân cùng đại tiểu thư.

Diệp Bất Ngôn nhìn Quế di nương, cười nheo lại hai mắt: "Nếu là Hoàng Thượng ban cho, vậy ta liền uống, dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không hại ta, nương đưa chén thuốc qua cho ta, ta tự mình uống."

Quế di nương không nghi ngờ gì, đem chén thuốc đưa cho Diệp Bất Ngôn, dù sao chỉ cần uống xong liền thành, bà cũng lười đi hầu hạ nàng uống thuốc đâu.

Diệp Bất Ngôn một tay tiếp nhận chén canh, một tay đột nhiên đánh sau lưng Quế di nương, đánh bay bà, thân thể bà nện lên trên mặt bàn.

"Tiện nha đầu.." Quế di nương vừa mới xoay người muốn tức giận mắng, đột nhiên yết hầu bị bóp, thì ra là Diệp Bất Ngôn đã dùng tốc độ nhanh nhất tới trước mặt bà ta.

Diệp Bất Ngôn một tay bưng chén canh, một tay gắt gao bóp cổ của Quế di nương, mặt mang tươi cười nhìn bà: "Nương không cần lộn xộn, tay ta run, không biết là đổ chén thuốc trước, hay là bóp gãy cổ trước đâu."

"Ngươi.. Ngôn Nhi, ta là nương của con.. Chúng ta nói chuyện thật tốt, tay nhẹ một chút." Quế di nương sợ hãi đến mặt đều trắng bệch.

"Nếu không phải nể tình ngươi là nương của ta, chén thuốc này đã vào bụng của ngươi, mà cái cổ này của ngươi cũng đã sớm bị gãy." Diệp Bất Ngôn buông canh chén, buông lỏng tay ra, lạnh lùng nhìn Quế di nương: "Làm mẫu thân nên có bộ dáng của mẫu thân, còn có lần sau, ta sẽ không chừa mặt mũi cho ngươi nữa đâu, cút!"

Nói xong, Diệp Bất Ngôn ném Quế di nương cấp ra ngoài như ném một vật bẩn, còn chén thuốc kia đổ hết vào người Quế di nương.

"Ngươi.. Ngươi chờ đó cho ta!" Quế di nương tức giận mắng một câu, té ngã lộn nhào chạy.

Diệp Bất Ngôn sờ sờ dược còn đang được đắp trên mặt mình, nhìn vào cửa sổ, lạnh lùng mở miệng: "Xem xong vở kịch, không phải nên đi ra khen thưởng một chút hay sao?"
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 51: Bằng chứng nàng phạm tội

Người nọ cười to hai tiếng, ngay sau đó bay qua cửa sổ mà vào, phe phẩy đuôi Chu Tước trong tay, cười nhìn Diệp Bất Ngôn: "Vậy thưởng cho ngươi một người nam nhân."

Diệp Bất Ngôn ngước mắt, liền nhìn thấy quốc sư Đông Phương Hi ăn mặc như một con khổng tước đứng ở cửa sổ, mà đuôi Chu Tước lay động trong tay, lại khiến tâm nàng nhảy dựng, Long Hồn ngọc bên người, có cảm giác như nóng rực lên.

Nhìn thấy lông chim trong tay của Đông Phương Hi, Diệp Bất Ngôn liền nhớ tới lời A Ngọc nói, khi ngươi nhìn thấy, tự nhiên sẽ hiểu.

Chẳng lẽ lông chim trong tay hắn, chính là một trong Tứ đại đồ cổ mà nàng muốn tìm?

Đông Phương Hi thấy Diệp Bất Ngôn nhìn chằm chằm hắn, vội khoanh tay trước ngực, làm ra bộ dáng như gặp phải hái hoa tặc, hoảng sợ nói: "Ta không hề nghĩ tới đem chính mình thưởng cho ngươi, ngươi không cần xằng bậy."

"Lời này nên là do ta nói đi." Diệp Bất Ngôn thu hồi ánh mắt, trong lòng suy đoán cái quốc sư này buổi tối không ngủ được, tới ngồi nghe lén ở góc tường, vào phòng nàng làm gì.

Đông Phương Hi buông tay xuống, đi về phía Diệp Bất Ngôn: "Ta biết người tối hôm qua tiến vào Hàn Băng động chính là ngươi."

"Hàn Băng động không phải là một con hồ ly xông vào sao? Có liên quan gì đến ta? Ta lại không biết đã xảy ra chuyện gì." Diệp Bất Ngôn giả ngu, lòng nghi ngờ của quốc sư này thật nặng, đến bây giờ còn hoài nghi nàng.

Đông Phương Hi nhìn Diệp Bất Ngôn giả ngu, lấy ra một thứ từ nạp giới tùy thân: "Đây chính là chứng cứ phạm tội tối hôm qua ngươi ở Hàn Băng động để lại, đừng phủ nhận, ta tra qua, miếng vải dệt này đến từ Kim Sa quốc, chỉ có một miếng, đó là phục sức mà tối hôm qua ngươi đã mặc."

Đó là đai lưng màu đỏ, sờ vào rất mềm, nếu mùa hè mặc vào sẽ rất mát, xác thật là do Kim Sa quốc tiến cống, cũng là thứ tối hôm qua Diệp Bất Ngôn lưu lại, chính là đai lưng nàng dùng để che lại cặp mắt của nam nhân kia.

Nhưng cho dù có chứng cứ, Diệp Bất Ngôn cũng không hoảng không loạn: "Một cái đai lưng có thể chứng minh cái gì, sau khi ta hôn mê, cũng có thể là cung nữ tham tài nên lấy đi, rốt cuộc loại vải dệt này, cho dù là một cái đai lưng, cũng rất đáng giá."

May mắn thứ lưu lại không phải y phục bên người gì, bằng không thật đúng là giải thích không rõ được rồi.

Đông Phương Hi cầm đuôi Chu Tước, nhẹ phe phẩy: "Xem ra ngươi là không thừa nhận."

Không tồi, rất có quyết đoán, chứng cứ như thế, còn chưa có tý hoảng loạn nào, xác thật rất xứng đôi với A Hàn.

"Đầu tiên ta chỉ hôn mê một lúc trong Lãnh cung, tiếp theo quốc sư thật buồn cười, phát sinh chuyện gì lại không nói, muốn ta thừa nhận cái gì?" Diệp Bất Ngôn nhướng mày, dư quang lại chú ý đến đuôi Chu Tước.

Vừa rồi Long Hồn ngọc chỉ nóng rực trong nháy mắt, bây giờ thì đã hết, chỉ sợ đây là đồ vật nàng muốn.

Đông Phương Hi thu hồi đai lưng, lại duỗi tay đem đuôi Chu Tước cắm lên đầu, sau đó nháy mắt tới gần Diệp Bất Ngôn: "Vậy chỉ có thể mang ngươi đi một chỗ."

Diệp Bất Ngôn giơ tay, trong tay xuất hiện một miếng băng, bay về phía Đông Phương Hi, nhưng mà hắn chỉ giơ tay nhẹ phất, băng nháy mắt biến thành mảnh vụn, nàng lại muốn động thủ, nhưng một uy áp như băng sơn tức khắc áp lên người nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.

Thật lạnh!

Nam nhân như khổng tước này quả nhiên là đang ngụy trang, đây mới là gương mặt thật của hắn!

"Quốc sư, ta chính là người trong lòng của Hoàng Thượng, ngươi động thủ như vậy, không tốt lắm đâu?" Diệp Bất Ngôn bình tĩnh đạm nhiên nhìn quốc sư đang tới gần.

A Ngọc!

Diệp Bất Ngôn dùng linh hồn lực gọi vài tiếng A Ngọc, đều không được đáp lại, chỉ đành phải từ bỏ, cái hồn bắt nạt kẻ yếu này, sớm muộn gì nàng cũng treo nàng ta lên đánh một trận.

Đông Phương Hi nhìn Diệp Bất Ngôn cười cười: "Vừa rồi không phải nói sẽ thưởng ngươi một người nam nhân sao? Hiện tại liền mang ngươi đi."

"Quốc sư, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng sẽ bỏ qua ngươi sao?" Diệp Bất Ngôn lúc này chỉ có thể dọn hoàng đế ra để áp hắn.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 52: Diệp Bất Ngôn bị bắt đi

"Trước khi trời sáng, sẽ đưa ngươi trở về."

Nghe quốc sư nói, Diệp Bất Ngôn liền cảm thấy trước mắt tối sầm, nàng bị bỏ vào bao tải!

"Đông Phương Hi! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Diệp Bất Ngôn cắn răng hô, từ kiếp trước xuyên qua đến kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng nàng bị bỏ vào bao tải!

Đây là sỉ nhục! Sỉ nhục!

Đông Phương Hi cột bao tải lại, sau đó vác lên vai: "Về sau ngươi sẽ cảm tạ ta."

Thổi tắt ánh nến trong phòng, bay ra ngoài cửa sổ, đêm khuya bắt Diệp Bất Ngôn đem đi.

Diệp Bất Ngôn lại kêu to A Ngọc vài lần, vẫn là không được đáp lại, mà nàng chỉ vừa mới học được băng linh lực, hiện tại vô cùng yếu, căn bản là đánh không lại Đông Phương Hi.

Nàng nghĩ, Đông Phương Hi đã khẳng định người tiến vào Hàn Băng động chính là nàng, căn bản là không phải hoài nghi, mà là mười phần khẳng định đó là nàng.

Vậy đêm nay hắn đi bắt nàng, phỏng chừng là muốn ăn miếng trả miếng, nàng đè hắn, hắn liền muốn để cho người khác đè nàng, không hề quan tâm nàng có thừa nhận hay không đâu.

Cho nên, nàng phải cố gắng tỉnh táo lại, trong chốc lát phải hành động tùy theo hoàn cảnh!

Diệp Bất Ngôn chỉ cảm thấy bị xóc bá muốn phun ra, thả tốc độ kỳ mau, tràn đầy hô hô thanh âm, quá trong chốc lát, nàng liền cảm thấy cả người bị khí lạnh bao vây lấy, đó là băng linh lực.

Đông Phương Hi đây là muốn làm gì? Muốn đóng băng nàng sao?

Đang suy nghĩ, Diệp Bất Ngôn chỉ cảm thấy mình như bị Đông Phương Hi xách như xách đồ vật mà xách ra khỏi bao tải, nàng vừa lộ mặt ra liền đối mặt với một sát khí lạnh lẽo.

Nhưng mà, khi sát khí lạnh lẽo đó tới quanh thân nàng, liền bị băng linh lực hóa giải, đồng thời..

"Đông Phương Hi!" Diệp Bất Ngôn rống giận, tiếp sau đó thân thể nàng giống như một đồ vật bị ném đi, phịch một tiếng, rơi xuống.

Ục ục.

Nước lạnh băng tràn vào miệng nàng, hàn khí kia nháy mắt bao vây toàn thân nàng, cũng may nước không sâu, nàng rất nhanh liền đứng vững, ngước mắt vừa định rống giận, nhưng nhìn đến hình ảnh trước mắt, lại ngây ngẩn cả người.

Một đầu tóc đen nhu thuận từ như tảo biển vậy nổi trên mặt nước, từng giọt nước từ khuôn mặt cao lãnh cấm dục tuấn tú kia mà chảy xuống, nàng nhịn không được nuốt nước bọt, nhìn xuống cái hầu kết kia, lại đến khuôn ngực tinh tráng, khoan eo, mông, tam giác đảo..

Dáng người của mỹ nam này thật giống như nam nhân ở trong Hàn Băng động vậy, không, ở dưới hàn khí mờ mịt như có như không này, nam nhân trước mắt càng thêm dụ hoặc, càng khiến cho người ta có ham muốn đè hắn ra, cũng càng khiến cho nàng muốn xé rách lớp nước kia, nhìn xem kích cỡ của vật dưới tam giác đảo kia..

Lộc cộc.

Diệp Bất Ngôn bị dụ hoặc, nhịn không được nuốt nước miếng, nàng có thể đè hắn ra hay không? Như vậy có phải quá háo sắc hay không? Vẫn nên rụt rè một chút, nàng là nữ hài tử!

"A Hàn, chỉ có một canh giờ, ngươi kiềm chế một chút."

Thanh âm có chút hài hước của Đông Phương Hi từ nơi xa bay tới.

Bá!

Diệp Bất Ngôn chỉ cảm thấy cả người giống bị băng tuyết bao trùm, vừa nhấc mắt liền đối mặt với hai tròng mắt chứa toàn là sát khí, khiến nàng đang hoa si, nháy mắt thanh tỉnh.

"ahihi, là Vương gia biến thái!"

Đông Phương Hi này làm gì muốn thưởng nàng một nam nhân, đây quả thực chính là đưa nàng vào địa ngục a!

Nàng hiện tại không còn bất luận áy náy gì với Đông Phương Hi, hiện tại nàng chỉ nghĩ giết chết nam nhân khổng tước này!

Diệp Bất Ngôn xoay người muốn trốn, nhưng mặt nước tĩnh lặng, tức khắc lại nổi sóng gió mãnh liệt, như sóng triều, trực tiếp thổi qua, mà sóng triều này, giống như có ẩn chưa dao nhỏ vậy, nếu là bị đụng tới, nàng có khả năng sẽ bị cuốn thành thịt băm!

Diệp Bất Ngôn dùng tất cả sức lực, hết sức điên cuồng mà chạy, ngay khi nàng vừa lên bờ, một cái roi bằng nước quấn lấy chân nàng, khiến nàng đau rát, chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa liền ngã xuống, cũng chạy không được nữa.

Tên biến thái Ngự Vương này, cái tên cuồng sát này!
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 53: Gặp lại Ngự Vương Thẩm Tri Hàn

Diệp Bất Ngôn thở hổn hển, xoay người nhìn về vị trí vừa rồi của Thẩm Tri Hàn, lại thấy hắn đã lên bờ, trên người khoác lên một lớp y phục, từng sợi tóc ướt dầm dề, nhỏ nước, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm mê người.

Nhưng đối mặt với mỹ nam như tranh vẽ này, Diệp Bất Ngôn hiện tại không có tâm tình đi thưởng thức, chỉ phẫn nộ gào thét: "Ngươi có bệnh a, thấy ta liền giết, không thấy ta cũng là người bị hại sao?"

Thẩm Tri Hàn ưu nhã đeo đai lưng lên, nghe tiếng hô, ngước mắt liếc nhìn Diệp Bất Ngôn, lập tức cúi đầu, xoay người.

Diệp Bất Ngôn bị nhìn khiến cả người rét run, lúc này gió nhẹ phất qua, nàng cảm thấy khí lạnh nhè nhẹ thấm vào toàn thân nàng, không bỏ qua bất cứ góc nào.

Cúi đầu nhìn thoáng qua, cả người trơn bóng, không có bất luận cái gì để che đậy, tức giận mắng một tiếng, lập tức nhảy vào hồ, chỉ để lộ cái đầu trên mặt nước.

Nhưng là trong nước thật lạnh a, cái này hình như là hàn tuyền.

"Uy, nếu ngươi muốn đi, cũng phải để lại cho ta một kiện y phục chứ." Diệp Bất Ngôn xoay người về phía Thẩm Tri Hàn đang rời đi mà kêu.

Y phục vừa rồi của nàng đã bị linh lực Thẩm Tri Hàn phát ra xé nát rồi, nàng liền bị thấy hết như vậy, còn là bị tên biến thái muốn giết nàng thấy hết, thật hận a!

Nhìn nơi này giống như là sau núi, trống vắng, nếu là không có y phục mặc, chặp nữa nàng phải khỏa thân trở về sao?

Nhưng mà Thẩm Tri Hàn cũng không quan tâm nàng, tiếp tục rời đi, Diệp Bất Ngôn tức giận muốn mắng người, nhưng nàng càng không muốn khỏa thân.

"Ngự Vương, cho ta một kiện y phục đi." Diệp Bất Ngôn ôn tồn nói, chờ nàng ra nơi quỷ quái này, chờ nàng cường đại lên, có thế nào cũng phải đánh chết bọn họ.

Thẩm Tri Hàn tựa như bị điếc, tiếp tục rời đi, nhưng mà đi thêm vài bước, liền như đụng phải một bức tường vô hình, không thể đi ra nửa bước, hắn duỗi tay dùng linh lực phá vỡ, cũng không thể lay động nửa phần.

Thẩm Tri Hàn giương mắt quét một vòng, nhìn liền thấy một cục đá có phù văn ở cách đó không xa, nhíu mày, lạnh giọng hô: "Đông Phương Hi!"

Đó là Kết Giới thạch, là bảo bối hắn có được trước đó vài ngày, cho Đông Phương Hi, tương khắc với hỏa linh lực, cho nên hắn không thể mở kết giới ra, chỉ có thể chờ một canh giờ, kết giới tự động biến mất.

Lấy đồ hắn cho đi tính kế hắn, Đông Phương Hi thật đúng là chán sống rồi.

Diệp Bất Ngôn thấy hắn bất động, thấy hy vọng, vội còn nói thêm: "Vương gia, ngài vẫn là cho ta kiện y phục, ta lập tức rời đi, bằng không chuyện này nếu là truyền ra ngoài, ta cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Ngự Vương thực chán ghét nàng, khẳng định sẽ không muốn cưới nàng, cho nên đây tuyệt đối là lý do tốt để lấy y phục.

Thẩm Tri Hàn nhíu nhíu mày, xoay người nhìn Diệp Bất Ngôn đang trốn ở trong nước, khi nhìn đến khuôn mặt nàng, mày nhăn lại càng sâu.

Xem bộ dáng ghét bỏ của hắn, Diệp Bất Ngôn vội mở miệng: "Ngự Vương tôn quý như thế, chắc cũng không muốn một phế sài xấu nữ như ta chiếm vị trí Ngự Vương phi đúng không, cho nên ngài cho ta kiện một y phục, ta nhanh chạy đi, chuyện đêm nay, chúng ta coi như chưa từng phát sinh qua, đối với ngài tốt, ta tốt, mọi người đều tốt."

Mặt thật dính a, còn rất ngứa, thật khó chịu.

Diệp Bất Ngôn dùng đôi tay dính nước, cũng không rảnh lo nước lạnh băng, dùng sức xoa xoa khuôn mặt cho đến khi mặt thoải mái, mới ngẩng đầu xoa vệt nước trên mặt, thấy Thẩm Tri Hàn còn nhìn nàng, ngả ngớn nhướng mày: "Ngự Vương chẳng lẽ là muốn tắm uyên ương sao? Cho nên chỉ một kiện y phục cũng không chịu cho mượn?"

Mỹ nam tuy tốt, nhưng động một chút là muốn giết nàng, nàng không có hứng thú.

Thẩm Tri Hàn nhìn Diệp Bất Ngôn nguyên bản có vết sẹo xấu xí cùng với một lớp mỏng màu đỏ kia, khi nàng xoa xoa, bóc ra, lộ ra kiều nhan trắng nõn bóng loáng, nộn như đậu hủ.
 
669 ❤︎ Bài viết: 154 Tìm chủ đề
Chương 54: Vương gia thật quyến rũ

Nàng lúc này cũng hơi dính hơi nước, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, nhướng mày mang theo ý cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền, trông rất thanh thuần, cho dù lúc này, nàng cười thực ngả ngớn, nhưng vẫn thanh thuần như cũ, còn mang theo một tia vũ mị.

Nàng ở dưới nước cười, thuần khiết như tinh linh, vũ mị như yêu tinh.

Đây thật sự là đệ nhất phế sài xấu nữ của Bạch Lăng quốc trong lời đồn mười mấy năm qua – Diệp Bất Ngôn?

Chỉ trong một đêm, liền khôi phục dung nhan, với dung nhan như vậy thì cho dù có vô năng thì cũng có thể đứng ngang với thiên tài.

Mà nàng còn không biết dung nhan của nàng đã khôi phục.

Diệp Bất Ngôn lúc này..

Diệp Bất Ngôn bị hắn nhìn có chút sởn tóc gáy: "Ngự Vương, ngươi nếu là có ý, không ngại xuống đây cùng nhau tắm uyên ương?"

Nhân lúc hắn xuống nước không có phòng bị, cho hắn một đòn trí mạng, sau đó lột y phục của hắn, lại chạy trốn.

Thẩm Tri Hàn thu hồi ánh mắt, tùy tay vung lên, một bộ y phục sạch sẽ, liền rơi bên bờ, hắn lạnh lùng xoay người, một chữ cũng không phát ra.

Diệp Bất Ngôn không phải người tiến vào Hàn Băng động, không cần thiết phải hạ sát thủ, huống chi đêm nay nàng là bị bắt tới, để kiểm tra một chút chuyện với hắn.

"Giống như người câm vậy." Diệp Bất Ngôn lẩm bẩm một câu, bò lên bờ, cầm lấy y phục, liền mặc lên người, chỉ là nàng có 1m70, mặc một kiện y phục dài gần 1m90, thật sự có chút giống con nít mặc đồ người lớn

Chiều cao gần 1m90, cặp chân dài này, cái khuôn mặt này, hơi thở cấm dục này, quả thực là nam thần hoàn mỹ.

Diệp Bất Ngôn xé nát áo choàng quá dài, xoay người tính đi, kết quả giống như chạm phải một bức tường vô hình, làm như thế nào cũng không ra được.

"Kết giới, sau một canh giờ mới giải." Thẩm Tri Hàn xoay người nhìn Diệp Bất Ngôn khắp nơi đâm vào vách tường, lạnh lạnh mở miệng.

Nghe được lời này, Diệp Bất Ngôn xoay người, rốt cuộc hiểu được vừa rồi Thẩm Tri Hàn vì cái gì lại không đi rồi, thì ra là nguyên nhân này, mà nàng cũng hiểu được lời nói của Đông Phương Hi.

"Vương gia lợi hại như vậy, không thể mở ra kết giới?" Diệp Bất Ngôn nhìn Thẩm Tri Hàn đang đi tới chỗ nàng, trong lòng đột nhiên có chút hoảng.

Lần đầu tiên gặp mặt vào tối hôm qua, không biết vì lý do gì mà lại muốn giết nàng, hôm nay cũng là trực tiếp động thủ, nàng cùng hắn vốn đã bất hòa, ở chung một canh giờ, nàng có thể mất mạng hay không?

Nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Ngự Vương, A Ngọc lại giống như đã chết, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cứng không được, vậy thì mềm, lấy nhu thắng cương!

Vì mạng sống, tiết tháo gì, trước ném một bên đi.

"Khắc hỏa." Hỏa linh lực của hắn, đối với cái kết giới này, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Diệp Bất Ngôn tức khắc sáng đôi mắt: "Vậy băng linh lực chắc có thể đi?"

Thẩm Tri Hàn đã bước đến trước mặt nàng, cao cao tại thượng nhìn nàng: "Ngươi quá yếu!"

Nghe lời nói khinh bỉ như thế, Diệp Bất Ngôn không phục hừ một tiếng, xoay người phát ra băng linh lực đánh vào kết giới, kết quả nửa điểm gợn sóng cũng không có, không tin liền thử lại lần thứ hai, kết quả vẫn là như vậy.

Tên hỗn đản Đông Phương Hi này, cái gì cũng đều suy tính hết rồi.

Cảm nhận được phía sau có hơi thở xa lạ tới gần, Diệp Bất Ngôn vội xoay người, dựa lưng vào kết giới vô hình, Thẩm Tri Hàn đã tới trước mặt nàng, chỉ cách nàng khoảng chừng một tấc.

"Vương gia, ta là một nữ tử." Diệp Bất Ngôn suy sụp, hận không thể chạy đi, cách nam nhân tràn ngập nguy hiểm này xa một chút.

Thẩm Tri Hàn đứng bất động, nhìn Diệp Bất Ngôn đang khẩn trương, rồi lại chuẩn bị như mọi lúc có thể công kích: "Giơ tay."

"Ân?"

"Giơ tay." Thẩm Tri Hàn chân thật đáng tin mệnh lệnh.

Diệp Bất Ngôn nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn dựa vào tay nàng, tới mở ra kết giới? Cái này tốt, vậy hy sinh một chút bàn tay nhỏ của chính mình đi.

Mới vừa vươn tay, liền bị một bàn tay to nắm lấy, nâng lên trên, ngay sau đó ngón trỏ đầu ngón tay có cảm giác ướt át ấm áp, nàng ngước mắt nhìn lại, trừng lớn hai mắt, buột miệng thốt ra: "Vương gia thật là quyến rũ!"
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back