Chương 161: Đại tiểu thư Tô gia muốn gặp Thẩm tiểu thư.
Những lời này thật sự làm Bách Lý Thanh Tùng bối tối.
Hắn biết rất rõ Chu Quân Nguyệt.
Cô ta không ưa hai cô con gái của Thẩm Trí Hằng. Cô ta không ưa Thẩm Nhược Kiều vì nàng là con gái của Quân Ngọc, cũng không ưa Thẩm Ngữ Yên. Con gái của thiếp trong mắt Chu Quân Nguyệt chỉ ngang hàng với nô tỳ.
Nhưng, hắn không thể nói như thế trước mặt Hoàng thượng được.
"Bệ hạ, nàng ấy thích cả hai vị tiểu thư của Thẩm phủ. Nếu phải nói thích ai hơn, thì chắc chắn là Thẩm đại tiểu thư. Dù sao bọn họ cũng có quan hệ dì và cháu gái. Khi Thẩm phun hân còn sống, cùng với Quân Nguyệt là tỷ muội thân thiết, bệ hạ chắc hẳn cũng biết điều này." Bách Lý Thanh Tùng chỉ có thể nói dối, nhưng thực ra cũng có chút sự thật.
"Nếu Tử Loan không khỏe, có thể nói Thái y tới chữa trị bất cứ lúc nào." Mộ Dung Ngạo Thiên nghiêm giọng nói.
"Thần thay mặt con gái cảm ơn bệ hạ đã ban ơn." Bách Lý Thanh Tùng vội càng bày tỏ lòng biết ơn.
"Tiếp tục đi săn với trẫm." Mộ Dung Ngạo Thiên liếc nhìn hắn rồi bước về phía trước.
Bách Lý Thanh Tùng vội vàng đuổi theo, sau đí nghe thấy Hoàng thượng đột nhiên hỏi: "Huynh trưởng của ngươi đâu, sao vẫn không thấy tin tức gì?"
Nghe vậy, bước chân của Bách Lý Thanh Tùng đột nhiên trầm xuống, dường như ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy, nhưng hắn đã khống chế rất tốt,
Hắn thở dài một cách bất lực: "Không có. Thần đã tìm huynh ấy, và sẽ cố gắng tìm được huynh ấy."
"Ừm." Mộ Dung Ngạo Thiên lại nhẹ giọng đáp, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của hắn lúc này.
* * *
Tiên An hầu phủ.
Bách Lý Tử Loan lúc này muốn ngất đi, cô không muốn đối mặt với Thẩm Nhược Kiều chút nào, nhưng cô không thể ngất được.
Ngược lại, đầu óc cô ta càng lúc càng tỉnh, thậm chí còn cảm nhận được sự khiêu khích trong mắt Thẩm Nhược Kiều.
"Biểu muội, muội làm sao vậy? Sao muội lại nhìn ta như vậy? Nhưng mà muội làm sao vậy?" Thẩm Nhược Kiều mỉm cười, nhìn cô với vẻ khó hiểu, rồi đưa tay chạm vào má cô.
Nghe vậy, Bách Lý Tử Loan mới phản ứng lại, gượng cười: "Muội thật sự rất cảm động khi biểu tỷ đến thăm muội. Muội không sao cả. Xin lỗi vì đã khiến mẫu thân và biểu tỷ lo lắng."
Thẩm Nhược Kiều nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Chúng ta là người một nhà, sao lại khách sáo như vậy? Ta rất lo lắng cho muội, giờ muội đã khỏe, ta cũng yên tâm rồi."
Bách Lý Tử Loan vội vàng rụt tay lại, như thể Thẩm Nhược Kiều sẽ làm hại mình. "Cảm ơn biểu tỷ đã quan tâm. Muội còn hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi."
Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều đứng dậy cười nói: "Vậy ta không quấy rầy muội nữa. Lần sau ta sẽ tới thăm muội."
Nói xong, nàng mỉm cười nhẹ với Chu Quân Nguyệt rồi rời khỏi phòng.
"Mẹ.. phốc!" Bách Lý Tử Loan chưa kịp nói hết câu đã phun ra một ngụm máu lớn, sau đó mắt cô ta tối sầm lại, lại ngất đi.
"Tiểu thư!"
"Loan nhi!"
Nha hoàn và Chu Quân Nguyệt hét lên.
Có điều, Thẩm Nhược Kiều bước ra khỏi phòng lại nở một nụ cười nham hiểm, kiểu cười thể hiện sự mãn nguyện và kiểm soát.
Vừa đến giữa sân, nàng liền thấy Xuân Bạch đi về phía mình, mỉm cười gật đầu với nàng, thấp giọng nói: "Tiểu thư, mọi chuyện đã xong rồi."
"Ừm." Thẩm Nhược Kiều thản nhiên đáp: "Chúng ta hồi phủ thôi. Trong phủ còn nhiều việc phải làm! Lát nữa người của Thái hậu sẽ tới gọi ta vào cung."
"Tiểu thư, cẩn thận một chút." Xuân Bạch lo lắng nắm tay nàng, nói: "Mấy ngày nay tuyết đã tan, đường đóng băng, tiểu thư đi lại cẩn thận, đừng để ngã."
"Muội cũng cẩn thận." Thẩm Nhược Kiều mỉm cười.
Nha đầu ngốc này, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới nàng, chẳng để ý tới bản thân mình.
Kiếp trước sao nàng lại ngu ngốc như thế? Nàng lầm tưởng Xuân Bạch và Tú Đào, hai người vốn trung thành với mình thành những người có ý đồ xấu, lại lầm tưởng Đình Lan và Bán Dung là những người có ý xấu, thành những người tốt.
Nàng mỉm cười nhẹ nhõm với Xuân Bạch. May mà vẫn chưa muộn, nàng nhất định sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.
"Tiểu thư, đúng như người dự đoán, Đình Lan ở lại Tiên An hầu phủ không mấy vui vẻ." Xuân Bạch nghiêm giọng nói trong xe ngựa: "Cô ấy vừa nghe tin người tới Tiên An hầu phủ, liền vội vã đi tìm người. Nô tỳ đã đợi cô ta ở đó theo lệnh người, cô ta vừa thấy nô tỳ đã cầu xin cho gặp người."
"Cô ta cố tình để lộ vết thương trên cánh tay. Nô tỳ vén cổ tay cô ấy lên thì thấy khắp cánh tay cô ấy đều là vết bầm tím, chỗ sâu chỗ nông. Rõ ràng là ngày nào cũng bị đánh đập."
"Vì cô ta lựa chọn con đường này, dù tốt dù xấu cũng phải tự mình bước. Từ lúc cô ta chọn Bách Lý Tử Loan, phản bội lại ta, Thẩm phủ đã không còn chỗ cho cô ta nữa rồi." Thẩm Nhược Kiều mặt vô cảm nói.
"Không phải ta không cho cô ấy cơ hội. Nếu cô ấy cảm thấy Tiên An hầu phủ thích hợp hơn, vậy ta liền đáp ứng nguyện vọng của cô ấy."
"Tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi." Xuân Bạch gật đầu: "Là Đình Lan vô ơn. Cô ấy liên thủ với người ngoài hãm hại tiểu thư hết lần này tới lần khác. Nếu không có phu nhân, chúng nô tỳ đã không có ngày hôm nay! Tiểu thư, nô tỳ sẽ không làm người tổn thương, có chết cũng không."
Thẩm Nhược Kiều mỉm cười mãn nguyện: "Đương nhiên, sau này phải nhờ vào muội và Tú Đào nhiều rồi."
"Chỉ cần là chuyện tiểu thư muốn, có chết nô tỳ cũng làm." Xuân Bạch nghiêm túc nói.
"Không nghiêm trọng vậy đâu." Thẩm Nhược Kiều cười nhẹ: "Sau này ta sẽ cho muội một cuộc sống thật tốt, sau đó chọn một gia đình tốt để muội gả vào."
"Không!" Xuân Bạch từ chối: "Nô tỳ sẽ không thành thân, nô tỳ sẽ ở bên cạnh tiểu thư mãi mãi. Nô tỳ sẽ không bao giờ rời xa người!"
"Ồ." Thẩm Nhược Kiều cười khúc khích trêu chọc: "Vậy thì ta sẽ tìm một người trong Tần phủ cho muội, như vậy muội cũng không cần rời xa ta nữa."
'Tiểu thư! "Xuân Bạch giận dỗi, sau đó đổi chủ đề:" Nô tỳ đã nói với Đình Lan lời tiểu thư dặn rồi. Cô ấy nhất định sẽ đưa Tề đại phu vào phủ. "
" Được! "Thẩm Nhược Kiều gật đầu, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt:" Vậy thì chúng ta đợi Bách Lý Văn Dương đến Thẩm phủ đón Thẩm Ngữ Yên. "
Bách Lý Văn Dương sẽ tìm mọi cách để cứu Bách Lý Tử Loan.
Kiếp này, hãy để Thẩm Ngữ Yên làm bình máu của Bách Lý Tử Loan đi! Suy cho cùng, đây cũng là ý tưởng của Thẩm Ngữ Yên, nếu không được toại nguyện, chắc hẳn cô ấy sẽ rất thất vọng.
Chỉ cần Tiên An hầu phủ tới cầu hôn, nàng sẽ lấy lại được của hồi môn của mẹ.
Mẹ ơi, kiếp này con gái sẽ đòi lại công lý cho mẹ, con sẽ không để mẹ chết oan uổng nữa.
Chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại.
" Có chuyện gì vậy? "Xuân Bạch vén rèm xe lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi phu xe phía trước.
" Xin hãy chuyển lời tới Thẩm tiểu thư, Tô Thế Anh, đại tiểu thư nhà họ Tô, muốn gặp nàng nói chuyện."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, vừa có vẻ thành khẩn vừa gấp gáp.
Hắn biết rất rõ Chu Quân Nguyệt.
Cô ta không ưa hai cô con gái của Thẩm Trí Hằng. Cô ta không ưa Thẩm Nhược Kiều vì nàng là con gái của Quân Ngọc, cũng không ưa Thẩm Ngữ Yên. Con gái của thiếp trong mắt Chu Quân Nguyệt chỉ ngang hàng với nô tỳ.
Nhưng, hắn không thể nói như thế trước mặt Hoàng thượng được.
"Bệ hạ, nàng ấy thích cả hai vị tiểu thư của Thẩm phủ. Nếu phải nói thích ai hơn, thì chắc chắn là Thẩm đại tiểu thư. Dù sao bọn họ cũng có quan hệ dì và cháu gái. Khi Thẩm phun hân còn sống, cùng với Quân Nguyệt là tỷ muội thân thiết, bệ hạ chắc hẳn cũng biết điều này." Bách Lý Thanh Tùng chỉ có thể nói dối, nhưng thực ra cũng có chút sự thật.
"Nếu Tử Loan không khỏe, có thể nói Thái y tới chữa trị bất cứ lúc nào." Mộ Dung Ngạo Thiên nghiêm giọng nói.
"Thần thay mặt con gái cảm ơn bệ hạ đã ban ơn." Bách Lý Thanh Tùng vội càng bày tỏ lòng biết ơn.
"Tiếp tục đi săn với trẫm." Mộ Dung Ngạo Thiên liếc nhìn hắn rồi bước về phía trước.
Bách Lý Thanh Tùng vội vàng đuổi theo, sau đí nghe thấy Hoàng thượng đột nhiên hỏi: "Huynh trưởng của ngươi đâu, sao vẫn không thấy tin tức gì?"
Nghe vậy, bước chân của Bách Lý Thanh Tùng đột nhiên trầm xuống, dường như ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy, nhưng hắn đã khống chế rất tốt,
Hắn thở dài một cách bất lực: "Không có. Thần đã tìm huynh ấy, và sẽ cố gắng tìm được huynh ấy."
"Ừm." Mộ Dung Ngạo Thiên lại nhẹ giọng đáp, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của hắn lúc này.
* * *
Tiên An hầu phủ.
Bách Lý Tử Loan lúc này muốn ngất đi, cô không muốn đối mặt với Thẩm Nhược Kiều chút nào, nhưng cô không thể ngất được.
Ngược lại, đầu óc cô ta càng lúc càng tỉnh, thậm chí còn cảm nhận được sự khiêu khích trong mắt Thẩm Nhược Kiều.
"Biểu muội, muội làm sao vậy? Sao muội lại nhìn ta như vậy? Nhưng mà muội làm sao vậy?" Thẩm Nhược Kiều mỉm cười, nhìn cô với vẻ khó hiểu, rồi đưa tay chạm vào má cô.
Nghe vậy, Bách Lý Tử Loan mới phản ứng lại, gượng cười: "Muội thật sự rất cảm động khi biểu tỷ đến thăm muội. Muội không sao cả. Xin lỗi vì đã khiến mẫu thân và biểu tỷ lo lắng."
Thẩm Nhược Kiều nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Chúng ta là người một nhà, sao lại khách sáo như vậy? Ta rất lo lắng cho muội, giờ muội đã khỏe, ta cũng yên tâm rồi."
Bách Lý Tử Loan vội vàng rụt tay lại, như thể Thẩm Nhược Kiều sẽ làm hại mình. "Cảm ơn biểu tỷ đã quan tâm. Muội còn hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi."
Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều đứng dậy cười nói: "Vậy ta không quấy rầy muội nữa. Lần sau ta sẽ tới thăm muội."
Nói xong, nàng mỉm cười nhẹ với Chu Quân Nguyệt rồi rời khỏi phòng.
"Mẹ.. phốc!" Bách Lý Tử Loan chưa kịp nói hết câu đã phun ra một ngụm máu lớn, sau đó mắt cô ta tối sầm lại, lại ngất đi.
"Tiểu thư!"
"Loan nhi!"
Nha hoàn và Chu Quân Nguyệt hét lên.
Có điều, Thẩm Nhược Kiều bước ra khỏi phòng lại nở một nụ cười nham hiểm, kiểu cười thể hiện sự mãn nguyện và kiểm soát.
Vừa đến giữa sân, nàng liền thấy Xuân Bạch đi về phía mình, mỉm cười gật đầu với nàng, thấp giọng nói: "Tiểu thư, mọi chuyện đã xong rồi."
"Ừm." Thẩm Nhược Kiều thản nhiên đáp: "Chúng ta hồi phủ thôi. Trong phủ còn nhiều việc phải làm! Lát nữa người của Thái hậu sẽ tới gọi ta vào cung."
"Tiểu thư, cẩn thận một chút." Xuân Bạch lo lắng nắm tay nàng, nói: "Mấy ngày nay tuyết đã tan, đường đóng băng, tiểu thư đi lại cẩn thận, đừng để ngã."
"Muội cũng cẩn thận." Thẩm Nhược Kiều mỉm cười.
Nha đầu ngốc này, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới nàng, chẳng để ý tới bản thân mình.
Kiếp trước sao nàng lại ngu ngốc như thế? Nàng lầm tưởng Xuân Bạch và Tú Đào, hai người vốn trung thành với mình thành những người có ý đồ xấu, lại lầm tưởng Đình Lan và Bán Dung là những người có ý xấu, thành những người tốt.
Nàng mỉm cười nhẹ nhõm với Xuân Bạch. May mà vẫn chưa muộn, nàng nhất định sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.
"Tiểu thư, đúng như người dự đoán, Đình Lan ở lại Tiên An hầu phủ không mấy vui vẻ." Xuân Bạch nghiêm giọng nói trong xe ngựa: "Cô ấy vừa nghe tin người tới Tiên An hầu phủ, liền vội vã đi tìm người. Nô tỳ đã đợi cô ta ở đó theo lệnh người, cô ta vừa thấy nô tỳ đã cầu xin cho gặp người."
"Cô ta cố tình để lộ vết thương trên cánh tay. Nô tỳ vén cổ tay cô ấy lên thì thấy khắp cánh tay cô ấy đều là vết bầm tím, chỗ sâu chỗ nông. Rõ ràng là ngày nào cũng bị đánh đập."
"Vì cô ta lựa chọn con đường này, dù tốt dù xấu cũng phải tự mình bước. Từ lúc cô ta chọn Bách Lý Tử Loan, phản bội lại ta, Thẩm phủ đã không còn chỗ cho cô ta nữa rồi." Thẩm Nhược Kiều mặt vô cảm nói.
"Không phải ta không cho cô ấy cơ hội. Nếu cô ấy cảm thấy Tiên An hầu phủ thích hợp hơn, vậy ta liền đáp ứng nguyện vọng của cô ấy."
"Tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi." Xuân Bạch gật đầu: "Là Đình Lan vô ơn. Cô ấy liên thủ với người ngoài hãm hại tiểu thư hết lần này tới lần khác. Nếu không có phu nhân, chúng nô tỳ đã không có ngày hôm nay! Tiểu thư, nô tỳ sẽ không làm người tổn thương, có chết cũng không."
Thẩm Nhược Kiều mỉm cười mãn nguyện: "Đương nhiên, sau này phải nhờ vào muội và Tú Đào nhiều rồi."
"Chỉ cần là chuyện tiểu thư muốn, có chết nô tỳ cũng làm." Xuân Bạch nghiêm túc nói.
"Không nghiêm trọng vậy đâu." Thẩm Nhược Kiều cười nhẹ: "Sau này ta sẽ cho muội một cuộc sống thật tốt, sau đó chọn một gia đình tốt để muội gả vào."
"Không!" Xuân Bạch từ chối: "Nô tỳ sẽ không thành thân, nô tỳ sẽ ở bên cạnh tiểu thư mãi mãi. Nô tỳ sẽ không bao giờ rời xa người!"
"Ồ." Thẩm Nhược Kiều cười khúc khích trêu chọc: "Vậy thì ta sẽ tìm một người trong Tần phủ cho muội, như vậy muội cũng không cần rời xa ta nữa."
'Tiểu thư! "Xuân Bạch giận dỗi, sau đó đổi chủ đề:" Nô tỳ đã nói với Đình Lan lời tiểu thư dặn rồi. Cô ấy nhất định sẽ đưa Tề đại phu vào phủ. "
" Được! "Thẩm Nhược Kiều gật đầu, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt:" Vậy thì chúng ta đợi Bách Lý Văn Dương đến Thẩm phủ đón Thẩm Ngữ Yên. "
Bách Lý Văn Dương sẽ tìm mọi cách để cứu Bách Lý Tử Loan.
Kiếp này, hãy để Thẩm Ngữ Yên làm bình máu của Bách Lý Tử Loan đi! Suy cho cùng, đây cũng là ý tưởng của Thẩm Ngữ Yên, nếu không được toại nguyện, chắc hẳn cô ấy sẽ rất thất vọng.
Chỉ cần Tiên An hầu phủ tới cầu hôn, nàng sẽ lấy lại được của hồi môn của mẹ.
Mẹ ơi, kiếp này con gái sẽ đòi lại công lý cho mẹ, con sẽ không để mẹ chết oan uổng nữa.
Chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại.
" Có chuyện gì vậy? "Xuân Bạch vén rèm xe lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi phu xe phía trước.
" Xin hãy chuyển lời tới Thẩm tiểu thư, Tô Thế Anh, đại tiểu thư nhà họ Tô, muốn gặp nàng nói chuyện."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, vừa có vẻ thành khẩn vừa gấp gáp.