Hiện Đại [Edit] Ngày Thường Ấm Áp Cùng Con Gái Thích Diễn Sâu - Đại Bạch Be Be

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 23 Tháng hai 2024.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
  2. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 1: Mẹ, phải đánh sao.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Lưu, sau mười phút, thông báo toàn bộ môn mở hop."

    Để điện thoại xuống, ta nhìn tình trạng tiến độ của hạn mục mới nhất đưa đến, cả công ty trên dưới bận trong bận ngoài hai tháng, hạn mục chiến đấu đến chết này, lần này chúng ta là kiên quyết phải đạt được, nếu như thành công, tổng doanh thu của năm nay chí ít có thể gấp ba lần.

    Hiện tại là một giờ sáng thời gian Bắc Kinh, ta cũng đã hai mươi bốn tiếng chưa chợp mắt rồi, chỉ còn lại một chút công việc cuối cùng nhất.

    Sáng sớm hai giờ, ở trong tiếng hoan hô chúc mừng của toàn bộ nhân viên, ta thở dài một hơi, cuối cùng kết thúc rồi.

    Ta đơn giản giao phó với tiểu Lưu một chút, để nàng dẫn mọi người ra ngoài chúc mừng, tất cả chi phí tối nay, công ty chi trả, hơn nữa, mỗi một người tham gia hạn mục này, thưởng ba tháng tiền công coi là phần thưởng.

    Ở trong tiếng hoan hô của mọi người, ta đi vào thang máy, cũng mặc kệ cái gì có hình tượng hay không, trực tiếp nghiêng nghiêng dựa ở trên vách thang máy, thực sự là quá mệt rồi, hiện tại ta chỉ muốn về nhà tắm rửa, sau đó ngủ đến thiên trường địa cửu.

    Chạy xe, về nhà, thay quần áo, ngâm nước tắm, thậm chí ta còn mở chai rượu đỏ, giống như bầu không khí bình yên như vậy, chỉ có sau khi con ấu con kia của nhà ta bắt đầu học mới có thể có được.

    Nói tới con ấu con kia xác thực khác thường, nàng tựa hồ mỗi ngày đều sẽ gửi mấy chục tin nhắn cho ta, nhưng mà hôm nay, chỉ có mười giờ ba mươi phút gửi một tin weibo ngủ ngon, thật là rất khác thường, hơn nữa nàng một con cú đêm chuyên nghiệp, mười giờ rưỡi có thể ngủ? Ta thật sự rất hoài nghi.

    Một cuộc điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, là chỉ đạo viên đại học gọi đến, ba giờ sáng gọi điện thoại, sẽ không phải thật sự xảy ra chuyện chứ, ta vội vàng lấy điện thoại bắt máy.

    "Làm sao vậy, là con gái ta xảy ra chuyện rồi sao?"

    Ngữ khí của ta có chút gấp.

    "Mẹ Dương Dương, ngươi đừng gấp trước, đứa trẻ không có vấn đề rất an toàn, nhưng mà.."

    "Nhưng mà cái gì." Ta thực sự là không rõ, ngoại trừ vấn đề an toàn ra, còn có chuyện gì không thể trời sáng rồi nói, lại muốn ba giờ sáng.

    "Hiện tại chúng ta, ở trong đồn cảnh sát, vì một số nguyên nhân, trường học tạm thời không trở về được, cho nên nếu như ngài thuận tiện, đến bão lãnh đứa trẻ.."

    Nghe xong lời này một tiếng sét ở trong đầu ta nổ tung, không lo được hỏi quá nhiều, ta trực tiếp khoác áo khoác thì ra ngoài rồi.

    Xuống lầu, chạy xe, mở google map, thuận theo định vị của chỉ đạo viên gửi đến, ban đêm trên phố không có xe gì, ta chạy đến thành phố có lẽ tốc độ lớn nhất, còn sửng sốt chạy ba mươi phút mới đến được.

    Xa xa thì thấy được con gái ta và mấy bạn học ngồi xổm ở một bên đường, cái đầu nghiêng nghiêng, đừng nói nàng, giày vò đến bây giờ, ta cũng là mệt mỏi đến cực kì, chỉ đạo viên của nàng đang ở một bên nói chuyện với mấy người, chắc là phụ huynh của mấy bạn học khác.

    Tắt máy, xuống xe, xa xa thấy được ta đến, vẻ mặt của con ấu con kia, cùng với thấy Diêm La không có gì khác biệt, trực tiếp nhảy dựng lên, trốn đến một bên, thậm chí cách ta hơn ba mét.

    Ta tự cho rằng là một người mẹ ôn nhu có tính nhẫn nại hơn, thì cả nàng ngày ngày ở nhà từ tối thức đến sáng mới ngủ, ngủ đến chiều mới dậy, dậy thì gọi cái gì lẩu siêu siêu cay, lại phối thêm cái gì trà sữa nhiều đá.

    Đều như vậy rồi ta vẫn là nhẫn nại đè ép tức giận cố gắng nói chuyện với nàng, không thể không nói thu được tí hiệu quả, cũng thành thật được hai ngày.

    Nhưng mà hai tháng kia ta xác thực rất bận, trở về nhà cũng rất mệt, thực sự là lười tranh cãi với nàng, dứt khoác thì mặc nàng đi.

    Lần này nàng thấy ta có thể sợ thành như vậy, chắc là phạm sai lầm lớn gì, nghĩ đến đây huyệt thái dương của ta thì luôn giật giật mà nhảy, thật là đau đầu.

    Sau khi cùng chỉ đạo viên nói qua quá trình, ta biết được nàng cùng mấy bạn học chơi thân ở thành phố này, nửa đêm từ trường học leo tường ra ngoài, đi ăn đồ nướng.

    Đụng phải một nhóm bạn học khác leo tường ra ngoài, hai nhóm bình thường thì có chút mâu thuẫn, lần này đụng phải ở cùng một quán nướng, hai nhóm người một lời không hợp thì đánh nhau, quán người ta báo cảnh sát, lúc này, toàn bộ đều ở đây.

    Trong quá trình nói chuyện ta thường thường dùng mắt liếc tên vô lại con mấy lần, nhưng nàng từ đầu đến cuối cúi đầu, chỉ lưu lại cho ta một cái xoáy tóc.

    "Các vị phụ huynh, vì các đứa trẻ đều là của thành phố này, ta mới gọi điện để các ngài đến đón, đứa trẻ hiện tại trở về trường học, khẳng định sẽ nhớ qua."

    "Cũng không phải chuyện lớn gì, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, ở nhà cố gắng nói chuyện với đứa trẻ, thứ hai có thể trở lại trường học đi học trở lại bình thường."

    Ta cám ơn chỉ đạo viên, sau đó nhắm con ấu con này, ném ra một câu "Về nhà."

    Hai chữ về nhà này, ta tựa hồ là từ sau trong hàm răng nặn ra.

    Trên đường đi bầu không khí trong xe đè nén đến lạnh chút, đặc biệt kiềm nén, nàng thử làm dịu bầu không khí, rụt rè kêu ta mấy tiếng.

    Ta mặc kệ, thực sự là tức không lời để nói rồi, không muốn nói chuyện, nửa đêm leo tường đi ăn đồ nướng, còn đánh lộn, à không, cái này đã không thể nói là đánh lộn, hiện tại đều dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, cần phải để nàng cố gắng nhớ dai, quyết không thể tha nhẹ.

    Ta đang nghĩ chút nữa trở về làm sao thu thập con ấu con này, nàng bổng dưng nói với ta một câu.

    "Mẹ, phải đánh sao." Âm thanh mềm mềm còn nhiễm chút nứt nở.

    Hết chương 1
     
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 2: Qua đây, nằm sấp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta từ sau kính chiếu hậu liếc nàng một cái, đúng lúc nhìn thấy con mắt ủy khuất có chút hiện đỏ của nàng, trong chớp mắt đó vẫn thật là có chút dao động.

    Ta tự cho rằng là một người mẹ ôn nhu, mỗi lần nàng phạm sai ta đều cố gắng nói đạo lý với nàng.

    Thỉnh thoảng đối với nàng thái độ hơi tệ chút, nàng thì chạy đến nhà ông ngoại bà ngoại.

    Ta còn chưa làm gì nàng, chính mình thì bị ba mẹ giáo huấn một trận, nói cái gì, tính khí ta không tốt, đối với đứa trẻ không có tính nhẫn nại, sẽ tạo thành ám ảnh cái gì cho đứa trẻ.

    Thật là thiên địa lương tâm, rõ ràng ta đã rất có nhẫn nại rồi được chưa.

    Duy nhất môt lần đánh mạnh chút, là năm khi nàng cấp ba đó, buổi chiều ngày đó ta nhận được trường học gọi điện đến nói là đứa trẻ mất rồi.

    Khi đó xém chut ta đứng không vững, lão sư trong trường đều gấp như điên, cảnh sát cũng báo rồi, gọi điện cho nàng thì tắt máy, gửi tin nhắn không trả lời.

    Cả buổi chiều ta đều ở trong phòng camera của trường học, bận gọi điện đến nhà các bạn học quen biết và không quen biết, hỏi có biết nàng đi đâu không.

    Ba mẹ ta bên đó, ta không dám nói sự thật, sợ họ tuổi tác lớn rồi không chịu nổi, chỉ là nói nếu như đến chỗ họ vậy thì nói với ta một tiếng.

    Một buổi chiểu đó thật là một buổi chiều ta trải qua chật vật nhất không biết làm sao nhất.

    Cho đến chín giờ tối, tinh thần ta đã sắp sụp đổ rồi, mẹ ta gọi điện thoại nói với ta, đứa trẻ đi đến chỗ của nàng rồi, thật là trong nháy mắt, nước mắt thì tuông ra rồi.

    Sau đó ta mới biết, buổi chiều đó nàng thì leo tường ra trường học, đi tham gia lễ hội âm nhạc thành phố kế bên.. sợ ta tìm nàng thì đem điện thoại tắt đi.. Nếu như nàng nói điện thoại hết pin ta đều sẽ không tức giận như vậy..

    Xử lý xong một đống chuyện của trường học, ta trực tiếp phóng xe đến nhà ba mẹ ta, mặc kệ ngăn cản của hai người họ, rất bạo lực đem tên vô lại con này nhét trong xe, kéo về nhà, đè ở trên sofa đánh một trận.

    Nàng khóc kêu đến tê tâm phế liệt, vừa kêu ta, còn vừa nhận sai, ta cũng không có mềm lòng, luôn đánh đến cuối cùng nàng cả sức lực khóc cũng không có mới đừng tay.

    May mà căn hộ cao cấp này có một hộ, trên lầu dưới lầu cách âm cũng không tệ, nếu không thì cách khóc đó của nàng, khẳng định có người báo cảnh sát nói ta ngược đãi đứa trẻ.

    Lần đó tình hình cấp bách, ta là thuận tay vơ một cây chổi lông gà đánh, đánh đến khá hung, nàng ở trên giường nằm sấp cả một tuần.

    Sau đó thì dứt khoác mua cây thước, gỗ đàn đen, rất có xúc cảm, quan trọng nhất là đánh người rất đau, nhưng mà cây thước này mua trở về cũng dùng qua mấy lần, hiện tại, treo ở trong phòng của nàng, chủ yếu vẫn là có tác dụng cảnh cáo.

    Đánh đứa trẻ không phải mục đích, mấu chốt là để nàng ý thức được sai lầm của bản thân.

    "Xem ngươi biểu hiện đi."

    Ta trả lời nàng một câu, liền không có để ý nàng nữa, chỉ là chuyên tâm lái xe.

    Dằn vặt đến hiện tại trời đã sáng rồi, ta vào cửa thì nằm xìu ở trên sofa, buổi tối này, rất là mệt mỏi, nhưng mà còn phải giáo dục con ấu con này.

    Con ấu con kia thấy ta xìu ở trên sofa không để ý nàng, vậy mà muốn lén lút chuồng về phòng, nhưng mà bị ta kêu dừng lại rồi, để nàng đi góc tường đứng cố gắng phản tỉnh một chút.

    Ta xoa huyệt thái dương, nhìn con gái của ta đứng góc tường nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thật là giận không chỗ phát tiết, ta âm thầm niệm ba lần, đây là con ruột, con ruột, con ruột.

    "Dương Dương ngươi qua đây, chúng ta cố gắng nói chuyện." Ta đè ép lửa giận kêu nàng qua.

    Thấy thái độ của ta có điều hòa hoãn, nàng hùng hục chạy tới, ngồi xuống cọ bên người ta.

    "Mẹ, ngươi nghe ta giải thích, lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."

    Nàng thấy ta đau đầu, vừa giúp ta xoa huyệt thái dương vừa giải thích.

    Tay náng lạnh lạnh mát mát vẫn khá thoải mái, ta dứt khoác, nhắm mắt, ngồi xìu ở trên sofa, biểu ý nàng tiếp tục nói tiếp.

    "Thực ra tiệm nướng đó cách trường học chúng ta không xa, hơn nữa buổi tối cũng rất nhiều người, sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa."

    Ta trực tiếp cắt đứt lời nàng.

    "Nữa đêm ra ngoài ăn đồ nướng, à không, nữa đêm leo tường ra ngoài ăn đồ nướng, còn ở dưới tình trạng trường học không biết, chuyện này có thể kêu không nguy hiểm sao, lỡ như xảy ra chuyện rồi phải làm sao!"

    Trên tay nàng dừng lại, bắt đầu kéo lấy góc áo của ta, cúi đầu nhỏ tiếng lầm bầm nói "Đây không phải không sao rồi sao."

    Cái gì? Đây là lời gì, cái gì gọi đây không phải không sao rồi sao, ta thật sự cạn lời rồi.

    "Đây chính là kết quả phản tỉnh của ngươi sao." Ta vỗ bỏ cái tay nàng kéo góc áo của ta, ép buộc nàng nhìn mắt của ta.

    Biểu tình của nàng một mặt vô tội, trong mơ hồ còn lộ ra chút không phục.

    "Ha, được, vậy đánh lộn là chuyện thế nào, giải thích một chút đi."

    Ta ngược lại xem thử nàng muốn xảo biện với ta làm sao, dù sao bất luận nàng nói thế nào, hôm nay một trận này, là tránh không qua rồi.

    "Ta không đánh lộn, ta là khuyên đánh lộn, hơn nữa là người của đối phương ra tay trước, chúng ta đây tính là phòng vệ chính đáng."

    Nàng đem đầu cọ ở trong ngực ta, mềm mềm, lông xù, nhìn rất muốn sờ một cái. "

    Trên thực tế ta cũng thật sự làm như vậy rồi, cảm giác tay rất không tệ.

    " Phòng vệ chính đáng phải chứ. "Ta một mặt sáng lạng cười với nàng.

    " A, phải đó.. "Nàng một mặt cười bối rối. Ta thấy nàng không hế có lòng hối cải, còn lắm mồm với ta.

    " Cây thước, lấy qua. "

    " Ơ, đừng, mẹ, ta sai rồi, sai rồi. "Nàng bắt đầu hoảng rồi.

    " Ba.. hai.. "Ta mặc kệ nàng, trực tiếp đếm số.

    Tiếp đó, nàng nhanh chóng chạy về phòng, sau đó ôm cây thước đi chậm trở về.

    Ta hít sâu một hơi, nhìn nàng" Quy định đều nhớ kĩ rồi chứ, tự mình nói, bao nhiêu cây. "

    " Đừng mà, mẹ, cố gắng nói chuyện không được sao. "Nàng bắt đầu khóc với ta.

    " Cố gắng nói chuyện có tác dụng sao, cách lần trước bị đánh mới bao lâu, đây không phải vẫn là tái phạm rồi. "

    " Không cho phép khóc, phạm sai ngươi còn ủy khuất được. "

    " Rất muộn rồi, ngươi không chọn ta chọn. "Ta thúc giục nàng.

    " Nằm sấp. "Ta chỉ tay vịn sofa, cũng không quản nàng một mặt nước mắt nhìn ta.

    Bốp! Bốp! Bốp!

    Ta liên tục rơi mười mấy cái, phía sau con ấu con, một mảng đỏ thẫm, có mấy vết hằng đã sưng lên rồi.

    Chắc là đau cực kì, nàng nắm tay đỡ sofa thật chặt, lực đạo quá lớn, ngón tay đã có chút hiện trắng, nhưng cũng chỉ là tiếng thút thít nhỏ.

    Ta không thường đánh đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn, số lần nàng bị đánh có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần bị đánh đều phải giữ quy định, đánh xong làm sao khóc đều được, nhưng khi bị đánh không thể khóc, không thể kêu, cũng không thể tránh không thể che.

    Lần này vẫn tính thuận lợi hơn, bản thân nàng ngoan ngoãn nằm sấp, lúc trước đều phải dựa theo ta đè mới được, nghĩ đến đây trong lòng ta có chút an ủi.

    " Huh, che? "

    Ta thu lại lời vừa rồi ta nói, lần này ta còn chưa hạ thước, nàng bổng dưng vươn tay che ơ phía sau, nếu không phải ta phản ứng nhanh, kịp thời thu lực, cái này đánh xuống trên tay nàng thì phải sưng một cục.

    " Phải sao làm? "Ngữ khí ta rất là không tốt.

    " Làm lại."Nước mắt nàng đảo quanh ở trong mắt, cổ họng khàn khàn trả lời ta.

    Hết chương 2
     
  4. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 3: Thật là một oan gia.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Biết làm lại, còn dám che, nằm yên." Ta vẫn cứ là lời nói lạnh lẽo.

    Ta cái này còn chưa rơi xuống, vừa rơi ở không trung.

    "Mẹ."

    Chỉ thấy con ấu con kia trực tiếp đứng lên, lùi về sau hai bước, dựa vào tường, yếu ớt kêu ta một tiếng.

    "Trốn!"

    Ta một mặt không thể tin trừng nàng, hai bước đi này của nàng thực khiến ta không ngờ được, lần trước bị đánh trốn rồi, bắt trở về bị đánh thảm hơn, hiện tai ta suy nghĩ đều có chút đau lòng, lần này vậy mà còn dám trốn.

    "Chờ chút, mẹ, ta có lời muốn nói."

    "Muốn nhận sai, đánh xong rồi nhận! Vừa rồi còn che?"

    "Cho ngươi một cơ hội, tự mình nằm sấp qua đây, chuyện tránh, ta thì không truy cứu."

    "Ba, hai.." Thấy nàng không phản ứng, ta trực tiêp bắt đầu đếm số.

    "Mẹ.. mẹ, ta sai.. sai rồi, thật sự, không.. không dám nữa, chúng ta cố gắng nói chuyện.. đừng đánh, có.. được không.."

    Nàng khóc lợi hại rồi, âm thanh đều có chút khàn khàn, con mắt khóc đỏ nước mắt uông uông nhìn lấy ta, hai cái tay quấn lấy cùng nhau, vừa kéo vừa nhận sai.

    "Một.."

    Ta tự động phớt lờ dáng vẻ khóc tội nghiệp của nàng, đếm đến một, thì trực tiếp nắm lấy cánh tay của nàng, kéo qua, đè ở vị trí cũ.

    Cả động tác làm liền một mạch, chính là con ấu con này, luôn đang khóc, còn không thành thực, động lung tung.

    Bốp!

    Ta một thước đi xuống, nàng kêu đau một tiếng, cái mông cả đùi, mắt thường có thể thấy đang run rẫy, cái này ta dùng sức không nhỏ, tính là một cái rất mạnh.

    "Quy tắt khi bị đánh toàn bộ quên sạch rôi ư! Không cho phép khóc! Không cho phép che! Không cho phép trốn!"

    Ta lại liên tục năm cái đánh xuống, quất đến lại nhanh lại mạnh, nàng giãy giụa lợi hại, khóc cũng rất lợi hại, vừa khóc vừa kêu ta.

    Ta biết nàng là đang cược ta mềm lòng, cược ta sẽ không nỡ làm lại, nàng một tay chống sofa, tay khác gắt gao nắm góc áo ta.

    "A ô ô ô ô, ta thật sự biết.. biết sai.. sai rồi."

    "Mẹ."

    Tiếng mẹ âm đuôi kéo đến đặc biệt dài, phối hợp với âm thanh khàn khàn của khóc lần này, còn có cơ thể không ngừng run rẫy.

    Haizz, ta thừa nhận nàng thắng rồi, ta thật sự mềm lòng một mảng hồ đồ.

    Cái mông này sưng cũng khá lợi hại, còn lộ mấy nơi xanh tím.

    "Mẹ.. Ta sợ hãi, ta thật sự.. sợ hãi, xin ngươi, ta sai rồi.."

    Haizz, thật là một oan gia, nàng đã khóc không lên hơi được rồi.

    Đã nói bị đánh không cho phép khóc, ngoại trừ lần ở lớp 12 lợi hại kia, nàng vẫn thật sự không từng dám khóc qua như vậy, chắc là thật sự sợ rồi.

    Nghỉ đến đây, ta càng không nhẫn tâm đánh tiếp, nhưng nếu ta trực tiếp thừa nhận ta mềm lòng, vậy sau này nàng khẳng định càng thêm không kiên sợ

    Ta phải dọa nàng một chút.

    "Được! Còn khóc phải không! Đợi khi nào ngươi khóc xong rồi, lấy cây thước đến tìm ta."

    "Ngươi chủ động đến tìm ta, xem thái độ ngươi nhận sai rồi quyết định đánh bao nhiêu, nếu như đợi ta đến tìm ngươi, không nghe giải thích, trực tiếp gấp năm!"

    "Tốt nhất đừng đợi ta đến tìm ngơi, không tin ngươi thì thử xem!"

    Nói xong ta cả ánh mắt cũng không cho nàng, đem cây thước ném trên sofa, đi thẳng về trong phòng.

    Đóng lại cửa, ta dựa ở phía sau cửa, thở dài một hơi, lúc này còn có thể ẩn ẩn nghe được, tiếng khóc của nàng, chỉ là không có lợi hại như vừa rồi.

    Chờ nàng bình tỉnh lại đến tìm ta, đến khi đó ta giả vờ hung dữ, nói nàng vài câu, chuyện này thì như vậy qua đi rồi, sau này nàng chắc cũng không dám phạm sai nũa.

    Thời đại này làm mẹ đều không dễ dàng như vậy sao? Lúc trước ta không nhận ra con ấu con này khó trị như vậy

    Kéo lấy thân thể mệt mỏi, đi vào nhà vệ sinh, ta dự định vừa tắm rửa vừa chờ nàng đến, vào cửa liếc nhìn, ta nhìn thấy nước xà phòng đã mở một nữa, hiện tại nước đã lạnh rồi, thật lạnh thật lạnh, giống như tâm tình của ta hiện giờ.

    Còn có hương cỏ thơm đã cháy sạch, ta tiện tay cầm lên, ném vào trong thùng rác.

    "Haizz~Vốn nên là cảnh đêm tốt đẹp như thế a, làm sao trở thành như vậy rồi."

    Nhìn bản thân trong gương, vòng mắt đen kia, thật là tuyệt rồi.

    Nhanh chóng cứu vãn một chút, nếu không ngày mai khẳng định hết cách gặp người rồi..

    Hì! Ta đều thu thập xong, ở trên giường ngồi hơn mười phút rồi, tên gia hỏa kia làm sao còn không đến tìm ta.

    Sẽ không phải thật sự muốn ta đi tìm nàng chứ, đánh gấp năm xong, cái mông này của nàng còn cần hay không!

    Bỏ đi, bỏ đi, chờ thêm chút nữa đi.. Không thể không nói, ta cảm giác bây giờ ta có chút.. Hèn mọn..

    Trong mơ mơ hồ hồ ta cảm giác được một vật thể hình tròn lông xù tấn công dữ dội, giãy giụa mở mắt ra, ta thấy được con ấu con kia nằm sấp ở trên người ta ngủ rất ngon, cái đầu dựa ở trên cánh tay của ta, trên mặt còn có thể ẩn ẩn nhìn ra mấy vệt nước mắt.

    Ta vậy mà ngủ rồi, haizz, thật sự là quá mệt rồi, lao tâm tổn trí, còn có thể lực tiêu tan.

    Ta vươn tay sờ cái đầu của con ấu con kia, vẫn là dễ sờ như vậy tiếp đó lấy điện thoại nhìn thời gian, mười một giờ ba mươi phút, ngủ lâu như vậy rồi, cũng không biết con ấu con này khi nào đến.

    Hết chương 3
     
  5. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 4: Nói chuyện thôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta đơn giản rửa mặt một chút, quấn một cái búi tóc, liền chuẩn bị đi làm cơm.

    Đã lâu không về nhà rồi, bởi vì nhãi con này trọ ở trường không ở nhà, ta gần đây lại bận, dứt khoác trực tiếp ở tại công ty.

    Trong nhà không có gì ăn, làm cơm cũng không hiện thực, bỏ đi, vẫn là gọi giao hàng thôi.

    Vốn là muốn chọn chút đồ ăn thanh đạm, thế nhưng rối rắm một hồi, vẫn là chọn món lẩu tên kia thích ăn, dù sao tối hôm qua đem người ta đánh một trận..

    Chỉ có điều lẩu ta chọn hơi cay không phải cay siêu cấp nàng yêu nhất.

    Bận xong mấy cái này, ta lại làm ly cà phê, ngồi ở bên bàn, mở ra laptop, bắt đầu xử lý chuyện công việc.

    Hạng mục tiến triển rất thuận lợi, công việc tiếp sau cũng không cần ta tự mình trông chừng, có thể cân nhắc cho mình một kì nghỉ ngắn.

    Đến thời điểm hẹn mấy người bạn tốt, đến vùng ngoại thành xung quanh cắm trại, thả lỏng một chút, ngẫm lại thì không tệ.

    Ta phát hiện đứa trẻ lớn rồi, tuy so với khi còn bé càng làm người tức giận, nhưng cũng may, so với khi còn bé càng độc lập hơn, ta cũng có thời gian tự do nhiều hơn, nghĩ như vậy, tức người một chút thì tức người một chút thôi.

    Chuyện đi ra ngoài cắm trại ta đương nhiên sẽ không nói với nhãi con này, cái tên này từ nghỉ hè thì mỗi ngày ồn ào để ta dẫn nàng đi ra ngoài du lịch, nói là muốn đi dạo Tân Cương, đi cũng không phải không được, khi đó ta không phải bận sao, thì không đáp ứng.

    Hiện tại bản thân ra ngoài đi chơi, nàng khẳng định lại muốn mượn đề tài phát huy, nói ta là cố ý không mang theo nàng.

    Ta oan uổng mà, thật không phải là ta không muốn mang nàng ra ngoài chơi, nàng phải đi học ta có cách gì, chỉ có thể chờ đợi kì nghỉ đông rồi.

    Nói hành động thì hành động, ta đang định gửi tin cho bạn tốt hỏi có rảnh rỗi hay không, thứ hai xuất phát, mới vừa cầm điện thoại di động lên, phát hiện phía dưới vậy mà đè lên một tờ giấy ghi chép, là nhãi con kia ngày hôm qua viết.

    Nội dung đại thể chính là, nàng biết sai rồi, không nên buổi tối đi ra ngoài còn không báo, nàng biết rất nguy hiểm, sau này sẽ không nữa.. Sau đó tối hôm qua thấy ta ngủ rồi thì không có đánh thức ta, biết ta giảm cân chọn cho ta salad rau dưa và sandwich khoảng 12 giờ đưa đến..

    Nhóc con này, sợ ta tức giận, còn còn cố ý để lại tờ giấy.

    Tinh đong~

    Ta mới vừa thả xuống tờ giấy liền nghe được tiếng chuông cửa, mở cửa, chỉ thấy hai người giao hàng một vàng một xanh phân biệt nhấc theo món lẩu còn có salad rau dưa..

    Ta nặn ra một nụ cười lúng túng mà không mất đi lễ phép, sau đó tiếp nhận đồ giao, cũng không lo bầu không khí hai người này đối chọi gay gắt động một cái liền bùng nổ, chậm rãi đóng cửa lại..

    Vừa quay đầu lại ta liền nhìn thấy, nhãi con nhà ta một mặt lờ mờ dựa vào cửa phòng ngủ, tóc rối bời chất đống ở trên đầu, con mắt còn không có mở, đáng yêu cực kỳ.

    "Làm sao vậy, bị đánh thức rồi?"

    Ta đem đồ vật đặt ở bàn ăn, sau đó đi tới, vừa giúp nàng chỉnh lại tóc vừa nghẹ giọng hỏi.

    "Mẹ, hình như ta ngửi thấy được mùi vị của món lẩu, là bởi vì ta quá nhớ nó rồi sao?"

    Nhãi con này hơi mở mắt ra, một mặt chân thành nhìn ta.

    "Được rồi, chớ ba hoa, gọi lẩu cho ngươi rồi, hơi cay, rửa mặt xong lại đây ăn." Ta vừa nói vừa đẩy nàng hướng về phòng vệ sinh.

    "Oh, mẫu thượng đại nhân, món lẩu hơi cay không có linh hồn."

    Hắc! Cái tên này giả ra một bộ dáng dấp đáng thương bị ủy khuất, vừa nói vừa nhấp nháy hai mắt to với ta.

    "Ngươi nghe thử thanh âm kia của ngươi đều khàn thành dạng gì, còn muốn linh hồn, gọi cho ngươi hơi cay là tốt lắm rồi, ta vốn là gọi cho ngươi canh nhạt."

    Nói xong vứt cho nàng cái ánh mắt ngươi có thể làm khó dễ được ta.

    "Cổ họng khàn lại không phải lỗi của ta, đó là ai để ngươi đánh ta." Nàng nhỏ giọng lầm bầm một câu.

    Mặc dù là một câu nói rất nhỏ giọng, thế nhưng rất bất hạnh, ta nghe thấy rồi, cái tên này không suy nghĩ một chút chính mình làm ra chuyện quá vô lí cỡ nào, còn trách ta đánh nàng, may mà lúc đó ta còn nhẹ dạ để nàng ít bị đánh thêm mấy cái, thật không có lương tâm.

    "Được thôi, không có linh hồn đúng không, vậy ngươi đừng ăn, à, người nào đó hình như chọn salad rau dưa rồi, vừa vặn, ngươi ăn cỏ đi."

    Nói xong lưu lại cho nàng một nụ cười hiền hòa, liền đóng cửa phòng vệ sinh, trực tiếp đi phía phòng ăn.

    "Hoàng thượng! Thần thiếp không làm được a!" Cái tên này cách cửa kêu một câu.

    "Được rồi, chớ ba hoa, nhanh lên một chút đi, một chút ăn xong còn phải cố gắng nói chuyện, tối hôm qua ngươi thiếu nói chuyện, đừng tưởng rằng một tờ giấy là có thể lừa gạt qua."

    Quả nhiên, lời ta còn chưa nói xong, cái tên này thì không còn âm thanh rồi.

    Khóe miệng ta cong lên, nghĩ thầm, bé con, còn bắt bí không được ngươi.

    Hết chương 4

    Chương 5: Mẹ, ta yêu ngươi.

    Cơm nước xong, ta gọi nàng đến sofa ngồi xuống.

    "Cho ngươi cơ hội giải thích, nói một chút đi."

    "Ngươi đánh đều đánh xong rồi, giải thích nữa còn có ý nghĩa gì."

    Cái tên này, một bộ dáng vẻ mất tập trung, bắt đầu tóm lấy tóc ta.

    Ta đem tay nàng đập xuống "Việc liên quan ngươi là có kề bên bị đánh một trận hay không, hữu nghị nhắc nhở ngươi thái độ đoan chính, cố gắng nói."

    Cái tên này bất mãn nhìn ta, vừa xoa tay, vừa ôm oán.

    "Người nào đó, tự xưng là ôn nhu, thiện lương, có kiên trì, trên thực tế, nóng nảy cực kì, gặp phải chuyện chỉ có thể dùng võ lực giải quyết, chưa bao giờ chịu cố gắng nói!"

    Người nào đó? Nàng đây nói thẳng tên ta tốt hơn người nào đó, chỉ lo ta không biết nàng nói là ta ư.

    "Được! Vậy người nóng nảy đó, nếu có con gái không nghe lời, có phải là cũng nên bỏ mặc ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp đánh một trận! Đánh tới đời này không dám phạm sai lầm mới thôi."

    Ta trực tiếp đáp lời trở lại, nhìn vẻ mặt cái tên này là gì.

    "Mẹ!" Nàng cuống lên rồi.

    "Được rồi, không hù dọa ngươi, ta hỏi, ngươi nói." Ta vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm nàng.

    Nàng vừa véo lấy góc áo ta vừa gật đầu.

    "Tại sao trèo tường? Tại sao không thể ban ngày đi ra ngoài ăn, cần phải nửa đêm sao? Tại sao đánh nhau?" Ta thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

    Nàng ngẩng đầu nhìn ta một chút, tiếp đó lại cúi đầu, chuyên tâm thưởng thức góc áo của ta..

    Sự tình phát triển đến nơi này, kỳ thực ta đã có đốt đuốc lên rồi, nhưng vẫn là lẳng lặng chờ nàng trả lời.

    Một lát sau nàng mới chậm rãi mở miệng.

    "Bởi vì có một học trưởng, ngày hôm qua hắn tổ chức sinh nhật, chúng ta liền muốn chúc mừng cho hắn một hồi, kỳ thực vốn là muốn ban ngày đi ra ngoài."

    "Thế nhưng bởi vì tiết mấy người chúng ta cũng không giống, nếu ban ngày tụ tập, người không đông đủ, cho nên chúng ta mới nghĩ buổi tối tụ tập."

    "Buổi tối cụ lớn bảo vệ lại không cho ra, cho nên thì trèo tường thôi."

    Nói xong câu đó nàng lại ngẩng đầu nhìn ta một chút, thấy ta không phản ứng, nàng mới nói tiếp.

    "Cũng không có đánh nhau, vốn là có chút mâu thuẫn, sau đó tối hôm qua gặp được, thì nổi lên chút ranh cãi, không có động thủ, là quán ăn chuyện bé xé ra to, còn báo cảnh sát.."

    Nàng cúi đầu chuyên tâm giải thích, ta cũng cúi đầu nhìn trong tay nàng, ta vừa đáng thương góc áo đã bị vò không thành hình, vừa nghe nàng giải thích.

    "Tại sao sợ." Nghe xong một hồi ta không nhịn được hỏi ra vấn đề này, nói xong liền chuyên tâm cúi đầu nhìn nàng, không muốn bỏ qua bất cứ cái vẻ mặt nào của nàng.

    Giải thích này của nàng gần như với phụ đạo viên của nàng nói, lần nói chuyện này ta chủ yếu là muốn hỏi nàng tại sao sợ hãi.

    Ngày hôm qua ta ngoại trừ có mấy cái đánh đặc biệt mạnh ra, cái khác đều có thể ở trong phạm vi chịu đựng, thậm chí ngày hôm qua đánh còn không có như mấy lần trước đây, đánh đến tay đau, không đến nỗi sợ thành như vậy.

    "Cái gì?"

    Nàng hiển nhiên là bị vấn đề đột nhiên xuất hiện của ta, hỏi bối rối.

    "Tối hôm qua, tại sao luôn kêu sợ hãi." Ta lại lặp lại một lần.

    "Đánh ta, không cho ta khóc cũng thôi đi, sợ hãi còn không được sao, ngươi có phải có.. Tật xấu gì."

    Nàng giận hờn tựa như càng lớn hơn kéo góc áo của ta, tuy hai chữ cuối cùng, âm thanh cực nhỏ, vẫn là câu nói kia, rất bất hạnh, ta nghe được rồi, chỉ là hiện tại ta không dự định tính toán cùng nàng.

    Tối hôm qua ta suy nghĩ thật lâu, trên căn bản có thể đoán được tám chín phần.

    Lần nàng lớp 12 trốn học đi lễ hội âm nhạc đó, chính là đè ở trên tay vịn sofa đánh, cùng lần này cơ hồ là đồng nhất một vị trí.

    Lần kia là ở bên dưới tức giận đánh, đúng là đánh mạnh rồi, sau đó nàng liền hơn một tháng cũng không từng ngồi cái sofa này, lúc đó ta chỉ coi nàng vẫn là còn đang đùa bỡn tính nết, thì không lo nhiều nữa.

    Bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là lúc đó thì lưu lại ám ảnh rồi, tối hôm qua khi đánh nhớ tới đoạn ký ức kia, cho nên mới sợ hãi như vậy.

    Nghĩ tới đây trong lòng ta đau lòng một trận, nhìn nhãi con này, ta không tự giác thả chậm ngữ khí.

    "Cục cưng, có phải là nhớ đến lần lớp 12 kia, cho nên mới sợ hãi như thế không."

    Nghe xong nàng do dự trong nháy mắt, mở miệng phủ nhận.

    "Mới không phải đâu."

    "Vậy là nguyên nhân gì hả." Ta nhìn nàng bĩu môi một bộ dáng dấp đáng thương bị bắt nạt, không nhịn được sờ sờ đầu nàng.

    "Dù sao không phải, mẹ ngươi đừng hỏi." Nàng trực tiếp ôm vòng eo ta, sau đó đem đầu vùi trong lồng ngực ta.

    Ta vuốt đầu của nàng, chậm rãi nói rằng.

    "Được được được, ta không hỏi, thế nhưng mẹ xin lỗi với ngươi, xin lỗi, lần trước là ta đánh quá nặng, hơn nữa ta bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không nặng như vậy nữa, có được hay không." '

    Ta không thể không cảm thán thân thể nàng mềm mại, ôm thật là thoải mái, ta từng cái một vuốt ve lưng của nàng.

    Thấy nàng không có phản ứng gì, ta lại nói tiếp.

    "Ta cảm thấy sofa trong nhà không đẹp, suy nghĩ có cần thay đổi một cái không?"

    Nghe thế, nàng lập tức nổi lên hứng thú, một mặt hưng phấn nhìn ta.

    "Cần cần cần cần đổi, cần đổi." Nàng kích động chỉ lo ta đổi ý.

    "Oh!" Ta cố ý kéo dài âm điệu, ở trước mặt nàng dùng một bộ vẻ mặt sáng tỏ nói một tiếng oh, ý tứ trêu chọc quả thực đừng quá rõ ràng.

    Không nghĩ tới nàng trực tiếp nằm sấp trên người ta, ôm lấy ta, như khi còn bé.

    "Mẹ."

    "Hả?" Hành động này của nàng quá đột nhiên, ta lập tức không phản ứng lại.

    "Ta, yêu, ngươi."

    Nàng lặng lẽ nằm sấp bên tai ta, chậm rãi nói rằng.

    Hắc, nhãi con này, tuy mỗi ngày đều sẽ nói yêu ta, có lúc một ngày nói hết mấy lần, thế nhưng hiện tại dưới tình cảnh này, nghe được câu nói này nữa, cảm giác thật ấm lòng không tên, thậm chí còn có chút đau lòng..

    Ta cũng ôm lấy nàng, vẫn là mềm mại, ôm rất thoải mái, vào lúc này liền muốn cảm thán một câu, có con gái thật tốt.

    "Ta cũng yêu ngươi."

    Hết chương 5
     
  6. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 5: Mẹ, ta yêu ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơm nước xong, ta gọi nàng đến sofa ngồi xuống.

    "Cho ngươi cơ hội giải thích, nói một chút đi."

    "Ngươi đánh đều đánh xong rồi, giải thích nữa còn có ý nghĩa gì."

    Cái tên này, một bộ dáng vẻ mất tập trung, bắt đầu tóm lấy tóc ta.

    Ta đem tay nàng đập xuống "Việc liên quan ngươi là có kề bên bị đánh một trận hay không, hữu nghị nhắc nhở ngươi thái độ đoan chính, cố gắng nói."

    Cái tên này bất mãn nhìn ta, vừa xoa tay, vừa ôm oán.

    "Người nào đó, tự xưng là ôn nhu, thiện lương, có kiên trì, trên thực tế, nóng nảy cực kì, gặp phải chuyện chỉ có thể dùng võ lực giải quyết, chưa bao giờ chịu cố gắng nói!"

    Người nào đó? Nàng đây nói thẳng tên ta tốt hơn người nào đó, chỉ lo ta không biết nàng nói là ta ư.

    "Được! Vậy người nóng nảy đó, nếu có con gái không nghe lời, có phải là cũng nên bỏ mặc ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp đánh một trận! Đánh tới đời này không dám phạm sai lầm mới thôi."

    Ta trực tiếp đáp lời trở lại, nhìn vẻ mặt cái tên này là gì.

    "Mẹ!" Nàng cuống lên rồi.

    "Được rồi, không hù dọa ngươi, ta hỏi, ngươi nói." Ta vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm nàng.

    Nàng vừa véo lấy góc áo ta vừa gật đầu.

    "Tại sao trèo tường? Tại sao không thể ban ngày đi ra ngoài ăn, cần phải nửa đêm sao? Tại sao đánh nhau?" Ta thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

    Nàng ngẩng đầu nhìn ta một chút, tiếp đó lại cúi đầu, chuyên tâm thưởng thức góc áo của ta..

    Sự tình phát triển đến nơi này, kỳ thực ta đã có đốt đuốc lên rồi, nhưng vẫn là lẳng lặng chờ nàng trả lời.

    Một lát sau nàng mới chậm rãi mở miệng.

    "Bởi vì có một học trưởng, ngày hôm qua hắn tổ chức sinh nhật, chúng ta liền muốn chúc mừng cho hắn một hồi, kỳ thực vốn là muốn ban ngày đi ra ngoài."

    "Thế nhưng bởi vì tiết mấy người chúng ta cũng không giống, nếu ban ngày tụ tập, người không đông đủ, cho nên chúng ta mới nghĩ buổi tối tụ tập."

    "Buổi tối cụ lớn bảo vệ lại không cho ra, cho nên thì trèo tường thôi."

    Nói xong câu đó nàng lại ngẩng đầu nhìn ta một chút, thấy ta không phản ứng, nàng mới nói tiếp.

    "Cũng không có đánh nhau, vốn là có chút mâu thuẫn, sau đó tối hôm qua gặp được, thì nổi lên chút ranh cãi, không có động thủ, là quán ăn chuyện bé xé ra to, còn báo cảnh sát.."

    Nàng cúi đầu chuyên tâm giải thích, ta cũng cúi đầu nhìn trong tay nàng, ta vừa đáng thương góc áo đã bị vò không thành hình, vừa nghe nàng giải thích.

    "Tại sao sợ." Nghe xong một hồi ta không nhịn được hỏi ra vấn đề này, nói xong liền chuyên tâm cúi đầu nhìn nàng, không muốn bỏ qua bất cứ cái vẻ mặt nào của nàng.

    Giải thích này của nàng gần như với phụ đạo viên của nàng nói, lần nói chuyện này ta chủ yếu là muốn hỏi nàng tại sao sợ hãi.

    Ngày hôm qua ta ngoại trừ có mấy cái đánh đặc biệt mạnh ra, cái khác đều có thể ở trong phạm vi chịu đựng, thậm chí ngày hôm qua đánh còn không có như mấy lần trước đây, đánh đến tay đau, không đến nỗi sợ thành như vậy.

    "Cái gì?"

    Nàng hiển nhiên là bị vấn đề đột nhiên xuất hiện của ta, hỏi bối rối.

    "Tối hôm qua, tại sao luôn kêu sợ hãi." Ta lại lặp lại một lần.

    "Đánh ta, không cho ta khóc cũng thôi đi, sợ hãi còn không được sao, ngươi có phải có.. Tật xấu gì."

    Nàng giận hờn tựa như càng lớn hơn kéo góc áo của ta, tuy hai chữ cuối cùng, âm thanh cực nhỏ, vẫn là câu nói kia, rất bất hạnh, ta nghe được rồi, chỉ là hiện tại ta không dự định tính toán cùng nàng.

    Tối hôm qua ta suy nghĩ thật lâu, trên căn bản có thể đoán được tám chín phần.

    Lần nàng lớp 12 trốn học đi lễ hội âm nhạc đó, chính là đè ở trên tay vịn sofa đánh, cùng lần này cơ hồ là đồng nhất một vị trí.

    Lần kia là ở bên dưới tức giận đánh, đúng là đánh mạnh rồi, sau đó nàng liền hơn một tháng cũng không từng ngồi cái sofa này, lúc đó ta chỉ coi nàng vẫn là còn đang đùa bỡn tính nết, thì không lo nhiều nữa.

    Bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là lúc đó thì lưu lại ám ảnh rồi, tối hôm qua khi đánh nhớ tới đoạn ký ức kia, cho nên mới sợ hãi như vậy.

    Nghĩ tới đây trong lòng ta đau lòng một trận, nhìn nhãi con này, ta không tự giác thả chậm ngữ khí.

    "Cục cưng, có phải là nhớ đến lần lớp 12 kia, cho nên mới sợ hãi như thế không."

    Nghe xong nàng do dự trong nháy mắt, mở miệng phủ nhận.

    "Mới không phải đâu."

    "Vậy là nguyên nhân gì hả." Ta nhìn nàng bĩu môi một bộ dáng dấp đáng thương bị bắt nạt, không nhịn được sờ sờ đầu nàng.

    "Dù sao không phải, mẹ ngươi đừng hỏi." Nàng trực tiếp ôm vòng eo ta, sau đó đem đầu vùi trong lồng ngực ta.

    Ta vuốt đầu của nàng, chậm rãi nói rằng.

    "Được được được, ta không hỏi, thế nhưng mẹ xin lỗi với ngươi, xin lỗi, lần trước là ta đánh quá nặng, hơn nữa ta bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không nặng như vậy nữa, có được hay không." '

    Ta không thể không cảm thán thân thể nàng mềm mại, ôm thật là thoải mái, ta từng cái một vuốt ve lưng của nàng.

    Thấy nàng không có phản ứng gì, ta lại nói tiếp.

    "Ta cảm thấy sofa trong nhà không đẹp, suy nghĩ có cần thay đổi một cái không?"

    Nghe thế, nàng lập tức nổi lên hứng thú, một mặt hưng phấn nhìn ta.

    "Cần cần cần cần đổi, cần đổi." Nàng kích động chỉ lo ta đổi ý.

    "Oh!" Ta cố ý kéo dài âm điệu, ở trước mặt nàng dùng một bộ vẻ mặt sáng tỏ nói một tiếng oh, ý tứ trêu chọc quả thực đừng quá rõ ràng.

    Không nghĩ tới nàng trực tiếp nằm sấp trên người ta, ôm lấy ta, như khi còn bé.

    "Mẹ."

    "Hả?" Hành động này của nàng quá đột nhiên, ta lập tức không phản ứng lại.

    "Ta, yêu, ngươi."

    Nàng lặng lẽ nằm sấp bên tai ta, chậm rãi nói rằng.

    Hắc, nhãi con này, tuy mỗi ngày đều sẽ nói yêu ta, có lúc một ngày nói hết mấy lần, thế nhưng hiện tại dưới tình cảnh này, nghe được câu nói này nữa, cảm giác thật ấm lòng không tên, thậm chí còn có chút đau lòng..

    Ta cũng ôm lấy nàng, vẫn là mềm mại, ôm rất thoải mái, vào lúc này liền muốn cảm thán một câu, có con gái thật tốt.

    "Ta cũng yêu ngươi."

    Hết chương 5
     
  7. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 6: Có chút kì lạ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xế chiều hôm đó, ta liền dẫn nàng đi chợ vật dụng trong nhà chọn mua sofa, đi dạo một vòng, ta nhìn trúng một loại màu bơ, sofa vô cùng giản dị, tính chất nó rất mạnh hơn nữa rất mềm rất thoải mái, quan trọng nhất là, nó không có tay vịn.

    Nhãi con này kiên trì muốn mua sofa không có tay vịn, vừa vặn loại này thích hợp, cũng là tùy nàng rồi.

    Vốn là hết thảy đều rất bình thường, mãi đến tận nàng nhận điện thoại, vừa mới bắt đầu là nhận ngay trước mặt ta, sau đó hàn huyên hai câu, thì tránh ta đi cầu thang.

    Ta lúc đó thì nghĩ, cái tên này sẽ không lại đang giở trò quỷ gì chứ.

    Quả nhiên, nàng nhận điện thoại xong trở về, thì lạ lạ, một bộ dáng vẻ rất rối rắm nhưng lại không tên có chút hài lòng.

    Không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta cảm giác nàng có chút chột dạ hơn nữa không dám nhìn thẳng con mắt của ta..

    Đêm đó về nhà, nàng mấy lần dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhìn ta thực tại có chút sốt ruột.

    "Có chuyện liền nói."

    Cuối cùng, ở thời điểm nàng lần thứ ba làm bộ lơ đãng đi qua ta, ta mở miệng hỏi nàng.

    "Ừm.. Ngươi ngày mai có phải rất bận.."

    Nàng sửng sốt một hồi sau đó tiến đến trước mặt của ta, theo tính thăm dò hỏi.

    Thứ hai ngày mai, ta là hẹn bạn tốt đi cắm trại, thế nhưng việc này ta không nói cho nàng biết, miễn cho sau khi nàng biết oán giận ta không mang theo nàng đi chơi, lẽ nào nàng biết rồi?

    "A, cũng không phải rất bận, làm sao vậy?"

    Ta quyết định thăm dò một hồi.

    "Chính là.. Ngày mai ta muốn chính mình đi trường học, sẽ không làm phiền ngươi.." Nói xong bản thân nàng thì lúng túng nở nụ cười hai tiếng.

    Hắc, tiểu gia hỏa này, lúc nào từng khách khí như vậy, ta hình như đánh hơi được một tia linh cảm không lành.

    Ta buổi sáng cũng không có chuyện gì, hoàn toàn có thời gian đi đưa nàng, buổi trưa gặp mặt cùng và bạn tốt, xế chiều đi mua trang bị cắm trại, trang bị trước đây để thời gian quá lâu, cơ hồ cũng không thể dùng, chỉ cần buổi tối đến thì được rồi.

    Cái tên này không cho ta đi đưa nàng, không biết lại kìm nén xấu xa cái gì đây, ta càng muốn đi.

    "Không phiền phức." Ta đáp lễ nàng một ánh mắt từ ái, sau đó đầy mặt chờ mong, nhìn nàng làm sao lôi kéo cùng ta.

    Ai biết nàng thở dài, bỏ xuống một câu, sáng sớm tám giờ, trở về phòng ngủ, chỉ chừa cho ta một bóng lưng cô đơn..

    Ta sững sờ ở tại chỗ, tức xạm mặt lại, cảm giác một hơi chặn ở trong lòng không lên được, cũng không xuống được, nhưng ta lại nghĩ không hiểu tại sao..

    Sáng sớm ngày thứ hai, đưa tiểu tổ tông đi trường học, ta rất kiên trì dặn nàng, nhưng nàng một mặt thiếu kiên nhẫn.

    "Nhất định phải ăn cơm đúng hạn, đặc biệt là bữa sáng, không thể sáng sớm không có tiết ngay cả cơm cũng không ăn, hơn nữa nhất định phải chú ý ẩm thực thanh đạm, không thể ăn quá cay.. Còn có buổi tối không thể thức.."

    "Được rồi, mẹ, ta biết rồi, biết rồi, ngươi làm sao dài dòng như vậy!"

    Ta còn chưa nói xong, nàng thì đánh gãy lời ta, vừa chê ta dông dài vừa tháo dây an toàn xuống xe, cũng không quay đầu lại đi rồi, cả tạm biệt cũng không nói, rõ ràng hôm qua mới nói yêu ta nhất, mẹ già biểu thị bị tổn thương tâm..

    Vì phòng ngừa nàng tác quái, ta là nhìn tận mắt nàng tiến vào cửa trường mới đi.

    Đưa xong tổ tông một thân nhẹ nhõm, hiếm thấy thời gian tự do, ta đối với cắm trại lần này vẫn ôm chờ mong rất lớn.

    Nếu như ta sớm biết ngày mai sẽ bị con thỏ nhỏ chết bầm này tức bốc khói, hiện tại nhất định không nghĩ như vậy.

    - - - -

    Hết chương 6.
     
  8. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 7: Tốt nhất ngươi câm miệng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa chạm mặt cùng và bạn tốt, hàn huyên vài câu tình trạng gần đây, buổi chiều liền cùng đi chọn mua trang bị, tất cả những thứ này tiến triển vẫn tính thuận lợi, mãi đến tận, chúng ta lên cao tốc.

    Bạn tốt lái xe, ta ở ghế phụ, phụ trách xem hướng dẫn, đường thứ hai người xuất hành không nhiều, thêm vào chúng ta đi lại là vùng ngoại thành, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy mấy chiếc xe.

    Duy nhất đáng lưu ý chính là, ở phía trước chúng ta có hai cái đầu máy một nam một nữ.

    Hai người này đều là quần áo màu đen phối quần bò màu đen thêm giày martin màu đen, cả mũ bảo hiểm đều là màu đen, song song cưỡi xe, ở trên đường khoáng rộng này đặc biệt dễ thấy.

    Gió vừa thổi, quần áo bảo vệ rộng rãi khoác lên người, có thể nhìn ra vóc người hai người cũng không lớn, thuộc về loại hình gầy gò.

    Đoán mù, tuổi hai người này chắc cũng không lớn, hơn nữa có thể là tình nhân.

    Liên tục chạy đường xe mấy tiếng, ta và bạn tốt thật sự là tẻ nhạt rỗi rãnh, bắt đầu nhiều chuyện lên hai người trước mặt.

    Bạn tốt lười biếng thở dài nói: "Tuổi trẻ chính là hay lắm, chạy thời gian dài như vậy, xương cổ thật là có chút không chịu được, hai người bọn họ cưỡi xe lâu như vậy, cũng không nghỉ ngơi một chút thể lực thật tốt."

    Từ sau khi chúng ta mới vừa lên cao tốc thì theo phía sau bọn họ, đến bây giờ sắp bốn tiếng, bọn họ còn đang chạy, xác thực không thể không cảm thán một câu, tuổi trẻ thật tốt!

    Ta vừa định trêu chọc bạn tốt vài câu, liền nghe nàng đầy mặt bát quái hỏi ta.

    "Người gia trưởng này nghĩ như thế nào, để hai đứa nhỏ này cưỡi môtơ trên cao tốc, tốc độ xe nhanh như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì, rừng núi hoang vắng này, có thể làm sao bây giờ a."

    Ta ôm cánh tay một mặt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó chậm rãi nói rằng.

    "Gia trưởng có biện pháp gì, đứa trẻ cái tuổi này, cái gì nguy hiểm thì chạm cái đó, càng là ba mẹ không cho phép, càng là phải thử một chút, lại không thể 24h nhìn chằm chằm."

    "Làm sao, con gái ngươi không phải rất ngoan sao, cũng muốn chơi cái này?" Bạn tốt không buông tha bất luận cơ hội cái nào tổn thương ta, một mặt hưng phấn hỏi ta.

    Ta đáp lại nàng ánh mắt ha ha, sau đó một mặt một mặt bất đắc dĩ nói.

    "Mấy ngày trước, nhất định phải quấn quít lấy ta mua cho nàng cái gì Sportbike."

    "Cái gì là sportbike?"

    Ta chỉ chỉ đầu máy xe của hai người chạy phía trước.

    "Chính là loại hai người kia cưỡi, quấn ta rất lâu"

    "Ngươi đáp ứng rồi?"

    "Làm sao có khả năng, trừ phi ta điên rồi, hơn nữa ta còn nhắc nhở nàng, nếu như nàng dám lén lút cưỡi, trực tiếp đánh gãy chân."

    "Chậc chậc chậc, nhìn không ra a, ngài không phải nô lệ con gái sao, cam lòng như thế ư."

    Ta liếc nàng một cái, sau đó bắt đầu oán giận lại "Đúng vậy a, nào giống lão nhân gia ngài, cô độc, không ràng buộc."

    Đến đi, thương tổn lẫn nhau đi, nhưng mà bạn tốt này của ta lâu như vậy không gặp, oán giận lên ta vẫn là như thế.. Há mồm liền đến.

    "Cẩn thận!" Ta hô to một tiếng.

    Vốn là cô gái cưỡi ở phía trước chúng ta, bánh xe đột nhiên trượt té ngã, bạn tốt một cước thắng gấp, mới miễn cưỡng không có đụng tới nàng.

    Bạn tốt một bộ dáng vẻ sợ hãi không thôi, hẳn là dọa bối rối rồi. Ta trực tiếp xuống xe kiểm tra tình huống của cô gái, sau khi phục hồi tinh thần lại, bạn tốt vội vàng đi thả bảng cảnh giác.

    Đứa trẻ này thiệt là, biết mang mũ bảo hiểm lại không biết mang đồ bảo hộ, may là phía trước là cái gù giảm tốc sớm giảm tốc độ xe, mới không có trực tiếp bị quật bay đi ra ngoài.

    Nhưng cánh tay và trên đùi vẫn là đụng ra tảng lớn máu ứ đọng, nhìn rất đáng sợ không biết có thương tổn đến xương hay không.

    Không thể không nói cô bé này thân hình thật giống với con gái của ta, nháy mắt xuống xe, từ xa nhìn lại, nếu không phải ta sáng sớm tận mắt thấy con gái của ta tiến vào trường học, ta cơ hồ thì thật sự cho rằng đây là con gái ta.

    Nàng mang theo mũ bảo hiểm, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ ra sao.

    "Còn có thể động không" Ta hỏi nàng.

    Nàng cũng không nói chuyện, chỉ là theo tính máy móc lắc đầu, chắc cũng là dọa cho phát sợ, đứa con trai kia đang kiểm tra tình huống của xe gắn máy.

    Lúc này bạn tốt cũng đi tới, cùng ta ngồi xổm ở trước mặt cô gái.

    "Còn có thể động không, cần hỗ trợ không?"

    Lời còn chưa dứt, không nghĩ tới cô gái đột nhiên ôm lấy ta, nói thật ta có chút ngớ người, bạn tốt cũng quăng tới ánh mắt nghi hoặc về phía ta.

    Ta không thích cùng người khác có tiếp xúc tứ chi lắm, mặc dù đối với cô gái rất có cảm giác thân thiết nhưng là vẫn không quen bị người ôm như vậy.

    Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, sau đó chậm rãi đẩy nàng ra, ta xem nàng mang theo mũ bảo hiểm chắc rất bí bách, liền muốn để nàng tháo xuống hóng mát một chút, nhưng nàng hình như đặc biệt chống cự hành vi này, chết sống không chịu tháo mũ xuống.

    Chẳng biết vì sao, ta đối với cô gái kia chính là có loại cảm giác quen thuộc không tên.

    Bạn tốt trêu ghẹo ta, nói ta là làm mẹ làm lâu rồi, tình mẹ tràn lan, xem ai cũng giống như xem con cái nhà mình.

    Ta trực tiếp một cái liếc mắt trợn lên trời.

    "Tống Dương, ngươi không sao chứ!" Đứa con trai vừa chạy vừa gọi.

    Nghe thấy hắn gọi Tống Dương ta cơ hồ là phản xạ có điều kiện quay đầu lại, sau đó bỗng nhiên nhìn phía cô gái.

    "Tống Dương!"

    Ta cơ hồ là cứng nhắc đem đầu nón trụ từ trên đầu nàng kéo xuống, một khắc tháo xuống đó, đầu óc ta trống rỗng, lỗ tai vang lên ong ong, ta rõ ràng nhìn tận mắt con gái tiến vào trường học, lúc này đang một mặt sợ hãi nhìn ta.

    Trong nháy mắt đó huyết dịch lên đầu, bạn tốt vội vàng kéo ta ra, nói ta bây giờ khí tràng quá mạnh, sợ ta làm sợ đứa trẻ.

    Ha, thực sự là buồn cười, ta còn có thể làm sợ nàng! Nàng nếu như thật sự sợ hãi, thì sẽ không hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta.

    Ta tránh ra bạn tốt, xông lên trước kiểm tra vết thương của tên tiểu hỗn đản này, tảng lớn máu ứ đọng, ta nhìn thấy mà giật mình, thật là một oan gia, ta cưỡng chế ngọn lửa trong lòng hỏi nàng, còn có thể đứng lên hay không.

    Nàng thử động hai lần, còn có thể đứng lên, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

    "Mẹ.. Mẹ." Nàng ngậm lấy nước mắt sợ hãi kêu ta một tiếng.

    Ta nhìn nàng dáng dấp như vậy, càng xem càng tức giận, mỗi lần đều như vậy, sau khi phạm sai lầm khóc lóc kêu nhận sai, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, nhưng sau khi khóc xong đều sẽ tái phạm, lần này quá đáng nhất, rõ ràng trước đó một ngày mới vừa đánh xong, hôm nay thì chơi ra cái này cho ta.

    "Ta hiện tại không muốn nghe ngươi giải thích, ngươi tốt nhất câm miệng, đừng ép ta ở bên ngoài đánh ngươi một trận!" Ta chỉa về phía nàng nghiêm nghị nhắc nhở xong, thì không cùng nàng nói câu nào nữa.

    Cắm trại là khẳng định không đi được, bạn tốt tỏ ra là đã hiểu nàng cũng không phải người nhàn rỗi gì, vì lần cắm trại này cũng là chậm trễ không ít công tác, hiện tại tất cả đều bị nhỡ.

    Tuy nói hai nhà chúng ta là thế giao, chơi đùa từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt, nhưng trong lòng ta ít nhiều gì có chút hổ thẹn, ta cam kết lần sau nàng nói đi đâu, ta nhất định bầu bạn.

    Chờ sau khi xe kéo công ty đến đem xe của hai con gấu con này cưỡi di chuyển đi, ta trước tiên lái xe đem bạn tốt đưa về nhà, lại đem đứa con trai đuổi về trường học, ngay sau đó lái xe đi tới bệnh viện.

    Đứa con trai đồng hành cùng con gái ta, ta có ấn tượng, là một trong đám bạn học của ngày hôm qua ở đồn công an, còn về tình huống cụ thể thế nào, còn không rõ ràng lắm.

    Dù sao cắm trại cũng bị nhỡ rồi, đêm nay có nhiều thời gian, chậm rãi hỏi!

    Hết chương 7
     
  9. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 8: Ta ghét ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi về nhà, ta mang theo tên tiểu hỗn đản này đi bệnh viện chụp X quang trước.

    Nhìn có thương tổn đến xương hay không, tức giận nữa cũng phải xác nhận cái tên này có bị thương không trước.

    May mà cũng không quá đáng lo, chỉ là dây chằng bị thương nhẹ, một trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng rơi xuống đất.

    Ta một mực nghĩ lại, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, cái tên này tại sao bây giờ trở nên phản nghịch như thế.

    Ta thậm chí hoài nghi phương pháp giáo dục của mình có phải là có vấn đề, bình thường cùng đứa trẻ ở chung như bạn bè, nhưng cũng sẽ lập quy tắc cho nàng.

    Nếu như vi phạm sẽ bị phạt, thậm chí có thời điểm sẽ chịu đòn, trước đây đánh xong tốt xấu còn có thể có hiệu quả một quãng thời gian.

    Hiện tại, buổi tối một ngày trước mới vừa bị đánh, ngày hôm sau, như thường nên làm sao nghịch vẫn là như thế nghịch.

    Ta hoài nghi nước mắt lúc nàng chịu đòn chảy đều là kế tạm thời.

    Từ bệnh viện ra ngoài đêm đã khuya, tiểu gia hỏa này ở hàng ghế phía sau đã ngủ thiếp đi, ta tiếp tục lái xe nhưng không tự giác thả chậm tốc độ xe.

    Dừng xe, tắt máy, đem cái tên này đánh thức, ta trực tiếp lên lầu, hoàn toàn mặc kệ cái tên này ở phía sau khập khễnh rất mất công sức đi theo.

    Sau khi vào cửa ta trực tiếp gọi nàng đi góc tường đứng, cố gắng nghĩ một hồi nên làm sao giải thích với ta, nàng tuy nghe theo, thế nhưng đầy mặt dáng vẻ không tình nguyện nhìn ra ta thực sự là giận không chỗ phát tiết.

    Ta đổ một chén nước lạnh yên tĩnh một chút, muốn cố gắng nói chuyện cùng cái tên này, nhất định phải bình tĩnh, không thể kích động, phải nhớ đến đây là con ruột, đánh hỏng rồi lòng ta đau.

    Ta ngồi ở trên ghế salông, lại làm hít sâu mấy lần, mới gọi nàng đến đứng trước mặt của ta.

    "Cho ngươi cơ hội giải thích."

    Ta một mặt nghiêm túc nhìn nàng, đồng thời trong lòng đã làm xong chuẩn bị nàng khóc lóc nhận sai với ta.

    "Vậy ta giải thích xong, mẹ, ngươi có thể không đánh không?"

    Nàng lau nước mắt, sau đó rất lẽ thẳng khí hùng hỏi ta.

    Nghe xong câu nói này ta suýt chút nữa mất đi vẻ mặt trông coi, ta vạn vạn không nghĩ tới nàng có thể nói cái này cùng ta, đây là một điểm cũng không nhận thức được chính mình sai rồi.

    "Không thể!"

    Ta cưỡng chế lửa giận, nhìn nàng, rất bình tĩnh nói ra.

    Nàng nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, mang theo tiếng khóc nức nở.

    "Vậy còn giải thích cái gì, dù sao cũng phải chịu đòn."

    Ha! Thật giỏi, ta đây một đường đều đang khuyên chính mình bình tĩnh, cũng đè nén lửa giận cố gắng nói với nàng.

    Nhưng nàng thì sao, một mực dẫn lửa, vẫn nỗ lực khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta.

    Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, mắt thấy nàng đi vào gian phòng, cầm cây thước đi ra, đưa ở trước mặt ta.

    Ta không có nhận, chỉ là không chút động tĩnh nhìn chằm chằm nàng, nàng lúc này ánh mắt nhìn ta, khiếp đảm mà xa lạ, nhìn ra ta rất là đau lòng.

    Nói thật ta có chút đứng hình, nuôi đứa trẻ nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng gặp qua tình huống như thế, trong lúc nhất thời ta cũng không biết xử lý như thế nào tốt nhất.

    "Được! Trực tiếp đánh mãi cho đến đem cây thước đánh gãy, việc này cứ như vậy qua đi, ngươi cũng không cần giải thích."

    Ta chỉ có thể hù dọa nàng trước, đánh gãy là quá không có khả năng, đánh tới nàng tan vỡ xin tha ta lại dừng.

    Nghe thấy câu nói này, nàng dáng dấp oan ức kia quả thực một giây sau là có thể khóc lớn ra.

    Ta vừa định đưa tay đón cây thước, kết quả nàng trực tiếp đem cây thước vung một cái về phía bên cạnh, cây thước thẳng tắp hướng ngoài cửa sổ bay đi, bị kính cản một hồi, mới rơi trên mặt đất không có rơi xuống lầu.

    Tất cả những thứ này phát sinh quá đột nhiên, ta đều chưa kịp ngăn cản, thấy được cây thước rơi xuống đất, ta mới thở phào một hơi.

    "Tống Dương!"

    Ta trực tiếp hô to nàng.

    "Ngươi quá đáng rồi!"

    Ta để nàng đi qua đem cây thước nhặt lại, nàng không chịu, được, rất tốt, chính ta đi nhặt.

    Ta nhặt lên cây thước, từng bước một áp sát về phía nàng, không biết có phải ta thật sự rất đáng sợ hay không, nàng trực tiếp khóc ra thành tiếng.

    Nước mắt từng viên lớn rớt xuống, vẫn trốn ta, từ trước sofa trốn đến sau sofa.

    Ta bước chậm hai bước, ngăn chặn nàng, một cái kéo qua tay của nàng, khí lực trăm phầm trăm, cây thước mang theo tiếng xé gió nện ở trên tay nàng.

    Ta liên tiếp vung mười cái, nàng vẫn nỗ lực lui về sau, nhưng mà ta kéo rất chặt, nàng cũng lui không được.

    Nàng khóc càng thương tâm, càng tan nát cõi lòng, trên mặt trắng nõn toàn là nước mắt, chóp mũi cũng khóc ửng hồng, viền mắt rưng rưng, cứ như vậy sợ hãi nhìn ta.

    Mười cái đánh xong, cả bàn tay nàng một mảnh đỏ sẫm, thậm chí đều sưng lên rồi, ta tùy ý nàng khóc lóc thu tay về xoa.

    "Khi còn bé không từng dạy ngươi sao? Có thể vứt đồ vật về phía ngoài cửa sổ hay không! Đập trúng người thì làm sao!"

    Nàng một mình khóc, cũng không trả lời ta.

    "Nói chuyện! Có sai không!" Ta lại hỏi một lần, vẫn là không trả lời.

    Ta lần nữa mạnh mẽ kéo qua tay của nàng, vẫn là cùng một cái tay, lại là mười cái, tàn nhẫn mà đập xuống.

    "Mẹ, đau."

    Vừa đánh đến cái thứ năm nàng liền khóc lóc kêu đau.

    Đây không phải ta muốn nghe, ta cũng không ngừng lại, mãi cho đến mười cái kết thúc, ta mới ngừng tay.

    Nàng khóc quá lợi hại, trên lông mi đều dính giọt nước mắt.

    "Có thể thay đổi hay không!" Ta lần thứ ba hỏi nàng, nàng chỉ là khóc lóc nhìn ta, vẫn là không lên tiếng.

    Ta thực sự là khâm phục nàng, liên tục đánh hai mươi cái, toàn bộ tay sưng cao hai ngón tay, còn dám không trả lời, tiếp theo đánh nữa có chút không đành lòng.

    Ta trừng nàng một chút, chờ mong nàng có thể nhận thức cái sai, kết quả nàng vẫn là không phản ứng, lòng ta hung hăng, lần thứ ba kéo qua tay của nàng.

    Một cái còn không có hạ xuống, liền nghe nàng khóc lóc xin tha, mang theo giọng mũi dày nặng và khóc nức nở rất bức thiết kêu.

    "Mẹ, ta biết sai rồi, ta không dám."

    Ta đang do dự có muốn buông tha nàng hay không, trong lúc thất thần, trên tay buông lỏng sức, để cái tên này lấy tay rụt trở lại, ta cũng đơn giản cứ tính như thế.

    Việc này bỏ đi, thế nhưng chuyện trốn học chạy mô tô trên cao tốc vẫn chưa xong.

    "Nằm sắp."

    Ta chỉ chỉ chỗ tựa lưng sofa, sàn sofa mới thấp, chỗ tựa lưng này cơ hồ nghiêng 45 độ phía sau, hơn nữa độ cao vừa vặn, đặc biệt là thích hợp nằm sấp chịu đòn..

    Không nghĩ tới, nàng vọt thẳng lên, ôm vòng eo ta, vùi đầu ở trong lồng ngực ta, lên tiếng khóc lớn, âm thanh vô cùng oan ức.

    "Mẹ, ta không muốn.. Ta.. Khụ khụ khụ.." Nàng cơ hồ khóc không lên được hơi, lời còn chưa nói hết đã bị sặc, kịch liệt ho khan.

    Trong tay ta siết cây thước, không đẩy nàng ra cũng không ôm lại nàng, cứ như vậy sững sờ ở tại chỗ, tùy ý nàng nằm sấp trên người ta khóc.

    Buổi chiều, cảnh tượng trên đường cao tốc còn sờ sờ ở trước mắt, nếu không phải bạn tốt phanh xe đúng lúc.. Thực sự là không dám nghĩ.. Nàng nếu như có chuyện bất trắc gì, ta nên làm gì?

    Ta đem nàng từ trên người ta kéo xuống đặt tại trên ghế salông, hai cái tay ta cũng đặt ở trên eo nàng thật chặt, vung lên cây thước thì bắt đầu đánh.

    Cây thước mang theo tiếng xé gió đánh vào trên mông nàng, nàng đau đến lên tiếng khóc lớn, đó là âm thanh thật sự thả ra đang khóc.

    "Thời điểm bị đánh không cho khóc, quy tắc quên hết rồi đúng không!"

    Lúc đó, sở dĩ thời điểm bị đánh không cho nàng khóc, ngoại trừ sợ nàng đem cổ họng khóc khàn ra, nguyên nhân chủ yếu nhất là, ta thật sự là nghe không được nàng khóc lóc gọi ta, sẽ mềm lòng.

    Ta dừng lại, nắm cây thước chỉa về phía nàng, một cái tay khác siết cằm của nàng, ép buộc nàng nhìn con mắt của ta, từng chữ từng câu nói.

    "Không cho khóc, nhịn trở lại! Có nghe thấy không!"

    Nàng mấy sợi tóc tóc rối ngổn ngang treo ở trên mặt, con mắt khóc đỏ nhìn ta nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, đang khi nói chuyện hai hàng rưng rưng chảy xuống, nhỏ ở trên tay ta.

    "Nghe.. Nghe thấy rồi." Nàng vừa thút thít trả lời.

    Ta tiếp tục rơi xuống cây thước, nàng tuy còn đang khóc, nhưng rõ ràng có thể nghe được, là khóc nức nở sau khi khống chế, mà không phải thả ra âm thanh đang kêu

    Sau qua ba mươi cái, nàng giãy dụa lợi hại, ta ngừng tay, buông nàng ra, để nàng đứng trước mặt ta.

    Ta trầm mặt xuống nhìn chằm chằm nàng, nhìn tay nàng muốn vò lại không dám vò, cứ như vậy phủ ở bên cạnh người, kéo lấy góc áo, nhìn trong lòng ta một trận ê ẩm.

    "Cho ngươi một cơ hội nữa, giải thích!"

    Nàng khóc thở không ra hơi, hòa hoãn rất lâu mới miễn cưỡng có thể nói ra câu đầy đủ.

    "Ta.. Ta.. Sai rồi, ta.."

    Nàng nói đứt quãng, ta cũng miễn cưỡng có thể ghép lại quá trình xảy ra chuyện.

    Cơ bản ý tứ chính là, ngày hôm qua nàng nhận điện thoại, học trưởng mời nàng cùng chạy xe, suy nghĩ thứ hai, cả ngày cũng không có tiết, thì đáp ứng rồi.

    Vốn là muốn không trở về trường học trực tiếp đi, thế nhưng ta nhất định phải đi đưa nàng, nàng không có cách nào chỉ có thể leo tường ra ngoài.

    Vốn là kế hoạch ban ngày chơi xong, buổi tối tùy tiện tìm quán rượu ở, ngày hôm sau lại về trường học, không nghĩ tới sự tình phát triển trở thành như bây giờ..

    Ta xoa huyệt thái dương, không nói một lời, chủ yếu cũng không biết nên nói cái gì.

    "Ta có từng nói không cho ngươi chạy mô tô không, tại sao còn dám chạy! Tự ngươi nói hôm nay có nguy hiểm không!"

    Nàng không mạnh miệng cãi với ta nữa, bắt đầu xin tha nhận sai, cũng bắt đầu nhớ tới đáp lời, quả nhiên vẫn là đánh một trận hữu hiệu.

    "Ta sai rồi, thật sự.. Không dám.. Ta.. Bảo đảm.. Lần sau sẽ không."

    "Mẹ, trên người ta còn đau, ta.. Cái mông cũng đau.. Tay ta cũng đau." Nàng bắt đầu làm nũng với ta.

    Nàng khóc đáng thương, ta nhìn cũng đau lòng, nhưng việc này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

    "Nằm sấp, chính mình đếm, trăm cái, đánh xong thì qua," Ta chỉ vào sofa, thả nhẹ âm thanh nói cùng nàng.

    Ta lời còn chưa nói hết nàng trực tiếp khóc lớn tan vỡ, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.

    "Đều đánh nhiều như vậy rồi, tại sao còn muốn đánh?"

    "Nhanh lên một chút." Ta không trả lời, chỉ là thúc giục.

    Thấy nàng không phản ứng ta bắt đầu đi kéo lấy nàng, không nghĩ tới nàng trực tiếp né rồi, liên tục lui vài bước, trực tiếp chạy về phía cửa.

    Ta sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng lại, liền đi ra cửa đuổi theo, ở trước khi cửa thang máy đóng lại trước một giây, đem nàng từ trong thang máy lôi ra ngoài.

    Nàng giãy dụa lợi hại, ta cơ hồ là kéo nàng đi, đem nàng kéo dài tới phòng ngủ, ném ở trên giường.

    Nàng nhận mệnh tựa như ôm gối khóc lớn.

    Ta hít sâu thêm mấy lần, huyệt thái dương từng cái một nhảy đau đớn.

    "Lần trước nói như thế nào, trốn nữa thì lấy thắt lưng quất, ngươi coi ta đang đùa giỡn với ngươi hay sao, có phải là ta bình thường quá chìu ngươi, càng ngày càng không nghe lời!"

    Ta thật sự là tức giận quá rồi, lật ra một cái thắt lưng nữ đã lâu không dùng, giá cả không ít, bằng da trâu, tuyệt đối rắn chắc.

    Đi lên trước, một cái kéo xuống quần của nàng, ấn lại nàng liền bắt đầu đánh.

    Vết thương vừa rồi cây thước đánh, hiện tại đã bắt đầu phát sưng, cả cái mông một mảnh đỏ sẫm, lộ ra xanh tím, nếu như không phải hiện tại tức muốn chết, nhìn thương thế kia, ta có thể thật sự không hạ thủ được.

    Ta vừa đánh vừa quát "Trăm cái, che thì làm lại, trốn thì gấp bội, nói được làm được."

    Nàng giãy dụa đặc biệt lợi hại, lợi hại đến ta có loại kích động muốn lấy dây thừng đem nàng trói lại, nhưng nể tình nàng là con ruột, kích động kia ta nhịn được.

    Nàng toàn thân đều đang run, đặc biệt là tay bị ta đặt tại trên eo, run đến đặc biệt lợi hại, nhìn thực sự là đau lòng.

    "Mẹ.. Mẹ."

    Mới vừa đánh đến mười bảy cái, nàng đột nhiên mở miệng, mang theo khóc nức nở nồng nặc còn thút thít.

    Liên tục quất đến mười mấy cái ta đau lòng không xong, thật không biết phạt chính là nàng hay là chính ta.

    Nghe thấy nàng mở miệng, ta lập tức dừng lại, làm bộ ngữ khí cực kỳ hung ác nói rằng.

    "Có chuyện nói mau!"

    Đau lòng quy về đau lòng, thế nhưng đánh còn không có đánh xong, cũng không thể mỗi lần đều nhẹ dạ, để nàng cảm thấy làm nũng khóc một hồi thì chuyện gì đều có thể qua.

    Hiện tại để nàng nói, chỉ là dựa vào chỗ trống nàng giải thích tạm thời để nàng hòa hoãn một chút.

    "Ngươi.. Ngươi thật sự.. Rất.. Rất không nói lý, ta chán ghét ngươi."

    Ta sững sờ ở tại chỗ, cảm giác trong nháy mắt, một đạo dòng điện từ trong đầu ta xẹt qua, thắt lưng nắm trong tay không biết nên để ở đâu.

    Hết chương 8
     
  10. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 9: Được, ta nhịn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng biết lúc nào, cái đuôi nhỏ luôn sẽ đuổi ở phía sau ta kia cũng dần dần có cách nghĩ của chính mình.

    Cuộc sống của nàng cũng dần dần không chỉ có sự tồn tại của ta, cũng có ham muốn của chính mình, vòng tròn của chính mình, ý nghĩ của chính mình.

    Nàng từ từ thoát ly khống chế của ta cũng không cần ta bảo vệ nữa..

    Ta tự nhận là một người mẹ ôn nhu, nhưng con gái ta yêu nhất đang nằm sấp ở trên giường khóc đến cơ hồ tan vỡ.

    Bình thường, nhãi con đều sẽ đuổi theo ở phía sau ta nói yêu ta, hiện tại, đang đem đầu vùi ở bên trong gối, thậm chí cũng không muốn nhìn ta một chút.

    Tiểu gia hỏa này phía sau một mảnh đỏ sẫm, ngoại trừ mấy cái vết hằng phát sưng, còn có mấy chỗ sưng đỏ cơ hồ rách da.

    Chưa từng có đánh ác như vậy, ta đây rốt cuộc là giáo dục đứa trẻ, hay là, chỉ lo chính mình trút giận..

    "Ta.." Ta muốn nói chút gì, nhưng nhãi con này một mực khóc, khóc đến lòng ta đau quá, muốn nói lại nói không ra, như nghẹn ở cổ họng.

    Thắt lưng đã sớm trượt ở trên đất, ta chậm rãi đến gần, ngồi ở bên giường, nàng khóc đến không lên được hơi, ta muốn sờ lưng của nàng giúp nàng thở thông suốt.

    Ta vừa mới đụng tới nàng, cả người nàng thì không chịu khống chế run lên, ta trong nháy mắt nhớ tới lúc ấn lại nàng, tay nàng cũng là luôn đang run..

    "Dương Dương.." Ta thử kêu nàng một tiếng, âm thanh rất ôn hòa.

    "Mẹ, ta không dám, cầu ngươi, đừng đánh.." Âm thanh nàng bí hơi ở bên trong gối, mang theo khóc nức nở và giọng mũi rất đậm.

    Trong nháy mắt, ta cảm giác ta thật sự là một mẹ kế, thật khó chịu, đánh cũng là ta đánh, đau lòng cũng là ta đau lòng.

    Chóp mũi ta ê ẩm, thở nhẹ một hơi, không biết làm sao, ta chỉ có ở khi đối mặt con gái của ta là mới có thể như thế.. Luống cuống, có một loại cảm giác vô lực thật sâu, ta cảm giác cả người đều đang không ngừng sa sút, không có điểm cuối.

    "Được rồi, được rồi, không đánh nữa, có được hay không." Đây là lời duy nhất bây giờ ta có thể nghĩ đến an ủi nàng.

    Ta chậm rãi vuốt lưng của nàng, giúp nàng thuận khí, tâm tình nàng cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếng khóc dần nhỏ.

    "Chúng ta đều bình tĩnh một chút, cố gắng nói chuyện có được hay không." Ta hòa hoãn ngữ khí, nói chuyện như khi còn bé dỗ nàng.

    Nàng không để ý đến ta, nhưng vẫn là nhỏ giọng, khóc thút thít, ta muốn đưa tay sờ đầu của nàng, nàng tránh rồi, không để ta chạm.

    Tay ta cứ như vậy treo ở không trung, giãy dụa chốc lát vẫn là thu lại rồi.

    Xem ra nàng là thật sự giận ta rồi, cảm giác không quá dễ dỗ.

    "Dương Dương ngươi cố gắng suy nghĩ, ngươi từ trường học lén chạy ra ngoài chạy mô tô trên cao tốc, làm đúng không? Ngươi suy nghĩ một chút hôm nay có nguy hiểm hay không, nếu không phải a di phanh xe đúng lúc, ngươi bây giờ còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại nằm sấp ở đây sao? Cho nên trận đánh này ngươi oan uổng không?"

    Nàng vẫn là không phản ứng, nhưng ta cảm giác nàng hẳn là nghe lọt vào rồi.

    "Đương nhiên mẹ xin lỗi ngươi, xin lỗi bảo bối, ta đánh nặng rồi, ta không nên mang theo tâm tình đánh ngươi, ngươi có thể tha thứ cho mẹ không?"

    Nàng vẫn là không lên tiếng, nhưng ta có thể nghe được, nàng khóc so với vừa rồi càng lợi hại rồi.

    Nàng tình hình như bây giờ, cả người mềm mại nằm sấp ở trên giường, rất oan ức ôm gối khóc, nhìn ra lòng ta đau gần chết.

    "Ta cũng là lần đầu tiên làm mẹ, ngươi đừng không để ý tới ta, có chuyện gì thì nói cho ta biết có được hay không."

    Chưa kịp đợi nàng nói chuyện, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.

    Ta chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa trước, nhưng trong lòng nghi vấn, đã trễ thế này làm sao còn có người đến cửa.

    Là ba mẹ ta, mẹ của ta vừa tiến vào thì hỏi ta Dương Dương ở đâu, lòng ta nghĩ chuyện lớn không ổn, cứu binh này đến cũng quá đúng lúc rồi đó..

    Ta có chút chột dạ chỉ chỉ phòng ngủ.

    Quả nhiên, mẹ của ta vừa vào phòng ngủ liền trực tiếp gọi ta qua, nhãi con kia vừa nhìn cứu binh đến rồi, trực tiếp nằm sấp trên đùi mẹ của ta liền bắt đầu khóc lớn, khóc ào ào, loại mà ta thấy mà yêu.

    "Bà.. Bà ngoại, mẹ của ta đánh.. Ta đau, dùng cây.. thước, còn dùng.. thắt lưng.. quất."

    Tiểu gia hỏa này khóc thở không ra hơi cũng không lỡ nàng cáo trạng.

    Mẹ của ta trực tiếp một cái mắt đao bay tới phía ta, sau đó đầy mặt đau lòng giúp nhãi con này lau nước mắt.

    Ta thì hèn mọn đứng ở góc tường, có chút không nói gì nhìn tình cảnh này, thuận tiện nghe tiểu gia hỏa này cáo trạng cho mẹ ta.

    Đột nhiên mẹ của ta gọi ta qua, dọa ta run run một cái.

    "Đứa trẻ chính ngươi nuôi lớn, là thế nào nhẫn tâm đánh nàng như vậy!"

    Mẹ của ta nhặt lên thắt lưng trên đất chỉ vào ta, vọt tới phía ta.

    Này này này, ta tự nhận là giáo dục đứa trẻ không sai, hiện tại đây là cái tình huống gì?

    Mắt thấy thắt lưng này liền bắt chuyện phía trên người ta, cũng may cha ta tuy cũng tức giận, nhưng còn có lý trí, che ở phía trước ta giúp ta ngăn mẹ của ta.

    "Hôm nay nàng dám trốn học chạy mô tô trên cao tốc, không nên đánh sao?" Ta cảm thấy ta có lý, cho nên nói lẽ thẳng khí hùng.

    "Ngươi khi còn bé cũng không trốn học đi chơi cái gì cầu sinh hoang dã, ta đánh ngươi rồi chưa!" Mẹ của ta mắt thấy liền muốn tránh thoát ràng buộc của cha ta xông lại phía ta.

    Nhãi con kia cũng không khóc, thì thỉnh thoảng thút tha thút thít hai lần, hình như nghe được chuyện vui gì, nằm sấp ở trên giường xem cuộc vui..

    "Cái gì cầu sinh hoang dã, đó là tản bộ dã ngoại.." Ta đột nhiên có chút chột dạ, không phải vừa rồi lẽ thẳng khí hùng như vậy..

    "Bà ngoại!"

    Thời gian giương cung bạt kiếm nhãi con kia đột nhiên mềm mại kêu một tiếng.

    Mẹ của ta biểu diễn trở mặt tại chỗ, lập tức đổi một bộ dáng vẻ từ ái quay về nhóc con kia, dáng vẻ đối với ta vừa rồi quả thực không phải một người, má ơi, ta mới là con ruột của ngươi mà!

    "Làm sao vậy bảo bối, có phải là lại đau rồi" Mẹ của ta vừa vuốt đầu nhãi con vừa hỏi.

    "Nàng còn để ta phạt đứng, cả cơm cũng không cho ăn đó, ngươi cũng phạt nàng đứng đi." Tiểu gia hỏa này chỉ vào ta, cáo trạng với mẹ ta.

    Ta nào có không cho nàng ăn cơm, ta oan uổng a, ta vừa định để nàng chớ nói nhảm, liền nghe thấy một giọng vang dội của mẹ ta, để ta đi phòng khách đứng..

    "Ta.."

    Ta vừa định phản bác chút gì, thì đối mặt con mắt nhóc con kia, ánh mắt nàng lúc này nhìn ta hơi có chút đắc ý nhưng vẫn là sợ hãi, trong nháy mắt ta cũng không muốn giải thích.

    Được, ta thừa nhận lần này là ta ra tay nặng, không phải là đi phòng khách đứng sao, ta nhận.

    Mẹ của ta ở phòng ngủ dỗ nhóc con, cha ta ngồi ở trên ghế salông quở trách ta, mà ta chỉ có thể ở góc tường thấp kém.. Phạt đứng..

    Nhưng ta càng nghĩ càng không đúng, ba mẹ ta xưa nay không muộn như vậy thì tới, hơn nữa vừa vào cửa liền gấp tìm đứa trẻ.. Chẳng lẽ là, gấu con này cáo trạng..

    Hết chương 9.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...