[Edit] Nàng Thiếp Của Hoạn Quan - Ninh Lạc Vân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mi An, 1 Tháng mười hai 2019.

  1. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 50

    Ai lừa gạt Triệu Duật, kết cục chỉ có một chữ, chết.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng năm 2020
  2. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 51

    Ai lừa gạt Triệu Duật, kết cục chỉ có một chữ, chết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nể tình ngươi bình thường hầu hạ tận tâm tận lực, cho nên mới chỉ bảo ngươi tự đi lãnh mười lăm côn kia, đây là lời chính ngươi nói. Triệu Duật không mấy hứng thú nghe Ngọc Như cứ dây dưa ở đây," Nếu phiền ta nữa, sẽ không phải chỉ có kết quả này đâu. "

    Ngọc Như biết Triệu Duật là một kẻ nói được làm được, làm gì còn dám dừng lại thêm phút giây nào nữa, mau chóng đứng lên, vâng vâng dạ dạ đi lãnh mười lăm côn.

    Đây là lần thứ hai Tiết Lệnh Vi thấy dáng vẻ kinh hãi yếu thế ấy của Ngọc Như. Tiết Lệnh Vi cười lạnh trong lòng, nghĩ Ngọc Như cứ diễu võ dương oai trước mặt mình, nàng còn tưởng Ngọc Như là một nhân vật lợi hại lắm, không nghĩ tới Triệu Duật chỉ nói mấy câu liền dọa nàng ta sợ thành điệu bộ không chống đỡ nổi này, thật đúng là yếu ớt đến chút xương cốt cũng không có --

    Nhưng hình như nàng cũng không có tư cách nói Ngọc Như là đồ nhu nhược, lúc trước khi bị Triệu Duật hù dọa, nàng có lẽ cũng không tốt đi nơi nào. Vốn tưởng Triệu Duật sẽ vì Ngọc Như mà phạt nàng, không nghĩ tới y lại ngoài ý muốn mà chú ý sự thật.

    Triệu Duật thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, liền hỏi:" Đại nhân xử lý, nàng vừa lòng chứ? "

    Tiết Lệnh Vi vừa ngẩng đầu liền thấy trên mặt y nở nụ cười nhẹ, vội nói:" Đại nhân nhìn rõ mọi việc, nô gia hoàn toàn bái phục đại nhân. "

    " Ồ? "Triệu Duật nhướng đuôi lông mày lên:" Vậy nàng nói đi, nàng hoàn toàn bái phục ta thế nào?"

    "......" Tiết Lệnh Vi nhất thời nghẹn họng. Nàng chẳng qua chỉ nói lướt qua mà thôi, sao y còn chụp khuôn tưởng thật vậy?

    "Này......" Tiết Lệnh Vi chân chó nói: "Sự khâm phục của nô gia, há có thể sử dụng ngôn ngữ biểu đạt thành lời sao?"

    Triệu Duật tỏ vẻ đồng ý: "Nàng nói có lý, nếu không thể dùng ngôn ngữ nói thành lời, không bằng dùng hành động chứng minh?"

    "Vậy.. Đại nhân muốn như thế nào?"

    Triệu Duật cười xấu xa với nàng, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Ta muốn biết, nếu dùng những thứ trên giá gỗ lên người nàng thì sẽ như thế nào."

    Tiết Lệnh Vi hoảng sợ, lui về phía sau một bước.

    Triệu Duật lại cười phá lên, "Ta trêu nàng thôi."

    Tiết Lệnh Vi không hiểu mô tê gì, Triệu Duật cứ như một ngày không hù nàng sợ thì sẽ thấy khó chịu vậy, hoàn toàn mặc kệ nàng sẽ thầm hoảng sợ thế nào.

    Hoặc nói cách khác, Triệu Duật thích xem dáng vẻ sợ hãi của nàng.

    Rốt cuộc là từ khi nào y nhiễm sở thích cổ quái đó vậy? Hay là, Triệu Duật thật sự chính là một kẻ biến thái như thế --

    Tuy mỗi lần Triệu Duật hù nàng xong đều nói là trêu nàng, nhưng Tiết Lệnh Vi thật sự không đoán được rốt cuộc lời y là thật hay giả.

    Tiết Lệnh Vi gượng cười một tiếng: "Đại nhân luôn thích trêu ghẹo nô gia."

    Triệu Duật liếc mắt nhìn thủy tụ của nàng một cái, nói: "Luyện cho nhuần nhuyễn điệu múa đó của nàng đi, hơn mười ngày sau, nàng phải múa cho mọi người xem."

    "Cái gì?" Tiết Lệnh Vi kinh ngạc, "Ý của đại nhân chẳng lẽ là muốn nô gia......"

    Triệu Duật trả lời: "Chung quy nàng mang danh đệ nhất vũ cơ trấn Giang Nam, dù sao cũng không thể vào phủ Đề Đốc rồi bỏ phí vũ kỹ khuynh thành của nàng chứ." Triệu Duật cố ý nhấn mạnh bốn chữ "vũ kỹ khuynh thành", đặt tay lên vai nàng, thâm thúy nói: "Đến lúc đó, trước mặt người khác, nàng cũng không nên ném mặt mũi ta đâu."

    Tiết Lệnh Vi thầm cắn răng, tuy ở đây có người khác, nhưng rốt cuộc mình có biết múa hay không, chẳng lẽ y không rõ sao?!

    "Đại nhân, vũ kỹ của nô gia so ra kém Ngọc Như tỷ tỷ lắm, vì chuẩn bị cho sinh nhật của đại nhân, Ngọc Như tỷ tỷ còn cố ý chuẩn bị điệu múa trên trống, không bằng......"

    "Không bằng cái gì? Nàng quên Ngọc Như bị nàng phạt mười lăm côn rồi sao, qua mười lăm côn, sắp tới nàng ta làm gì còn thời gian chuẩn bị?" Triệu Duật thu tay về, "Trách nhiệm này, phải do nàng gánh vác."

    "Nhưng nô gia chưa từng nói muốn trừng phạt Ngọc Như tỷ tỷ, là đại nhân phân phó, nô gia từ đầu tới đuôi đều không nói một câu mà!"

    -- Rõ ràng là y giả vờ không biết chân tướng trước, sau đó kêu Ngọc Như nhảy vào tự đào hố chôn, đó là chuyện của hai người bọn họ, sao cuối cùng ngược lại thành chuyện của nàng chứ?

    * * *

    Editor: Mi An
     
  3. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 52

    Hay là -- Triệu Duật muốn cố ý để người khác nhận ra nàng sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế à." Không ngờ Triệu Duật không phủ nhận, nhưng y lại nói tiếp: "Nhưng hiện tại muốn nói miễn đi hình phạt cho Ngọc Như cũng đã chậm, nàng ta đã bị lãnh mười lăm côn rồi."

    Tiết Lệnh Vi lần đầu tiên thấy Triệu Duật nghiêm trang chơi xấu như vậy, Triệu Duật chắc chắn mình sẽ múa vào ngày đó đến thế, chẳng lẽ thật sự cảm thấy mình múa đẹp tại cung yến Trung Thu sao? Cho nên cho rằng mình hiện giờ vũ kỹ khuynh thành thật sao?

    "Đại nhân, người biết nô gia có bản lĩnh gì rồi mà." Nàng ẩn ẩn nhắc nhở y.

    "Ta không biết." Trông Triệu Duật như không biết thật, "Không bằng nàng kể xem nàng có bản lĩnh gì?"

    Tiết Lệnh Vi hơi bực mình: ".. Thôi, đại nhân không biết, nô gia cũng không có gì để nói."

    "Ân, vậy thì không nói." Triệu Duật không truy vấn, chỉ dặn dò: "Đến lúc đó đừng múa khó xem như hôm nay đấy."

    Bị nói thẳng khó xem, Tiết Lệnh Vi dừng một chút. Nhìn về khuôn mặt đang mỉm cười của Triệu Duật, nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng mặt ngoài vẫn gượng cười nói: "Khó xử đại nhân rồi, đại nhân thế mà cũng biết nô gia nhảy khó xem cơ."

    "Luyện cho nhuần nhuyễn vào, sẽ đến một ngày có thể lấy ra gặp người." Triệu Duật tựa hồ đã hạ quyết tâm muốn nàng biểu diễn trước mặt mọi người, Tiết Lệnh Vi không biết trong lòng y đang nghĩ gì, nếu biết dáng múa nàng khó coi, còn ôm kỳ vọng gì với nàng nữa? Lát sau, nàng lại nghe y nói: "Tối nay ta ở lại Đông Hán, ngày mai mới có thể trở về, mười mấy canh giờ này đủ để nàng luyện hoàn chỉnh điệu múa ấy. Chiều mai ta về sẽ xem nàng luyện thế nào." Dứt lời, y cuộn ngón tay lướt qua gò má nàng, "Đừng lười biếng, ta biết hết đấy."

    Thấy Triệu Duật không có ý định buông tha mình, Tiết Lệnh Vi chỉ đành đáp: "Nô gia nhớ kỹ."

    Triệu Duật dứt lời, liền đi Đông Hán.

    Triệu Duật đi rồi, Thanh Nghiên và Tiết Lệnh Vi trở về phòng.

    Thanh Nghiên thấy Tiết Lệnh Vi nằm lên giường, nàng không biết vì sao Hồng Lăng lại có biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc như thế, nhưng Triệu Duật có thể vì Hồng Lăng mà phạt Ngọc Như, còn chủ động bảo Hồng Lăng múa vào ngày đó, có thể thấy được địa vị của Hồng Lăng trong lòng Triệu Duật đủ để vượt qua nữ nhân Ngọc Như kia.

    "Hồng Lăng tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ thông minh như thế, ngay từ đầu vũ kỹ kia của tỷ quả thật cũng làm muội kinh hãi, nhưng sau đó thấy dáng vẻ Ngọc Như bị tức giận đến khóc thì muội liền hiểu, thì ra Hồng Lăng tỷ tỷ là vì chiêu thức ấy, hôm nay Ngọc Như bị phạt, xem nàng ta còn kiêu ngạo thế nào!"

    Tiết Lệnh Vi kinh ngạc cái gọi là "hiểu" này của Thanh Nghiên, nói: "Tỷ không nghĩ tới chuyện sẽ căng thẳng với Ngọc Như đâu, tỷ thật sự không biết múa."

    Đôi mắt Thanh Nghiên cong lên thành viền trăng non: "Hồng Lăng tỷ tỷ khiêm tốn như vậy làm chi? Nếu không biết múa, sao đại nhân bảo tỷ múa trước mặt khách khứa tại bữa tiệc sinh nhật của đại nhân được?"

    Thanh Nghiên đúng là đã nói trúng tim đen, nàng cũng muốn biết Triệu Duật có ý gì. Hơn nữa nếu mặt nàng bại lộ trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ dấy lên tranh luận.

    Hay là -- Triệu Duật muốn cố ý để người khác nhận ra nàng sao?

    "Hồng Lăng tỷ tỷ, trông đại nhân có vẻ thích tỷ thật đó, còn chưa bao giờ thấy ngài ấy thân mật với môt nữ tử nào như tỷ, ngay cả Ngọc Như, ngài ấy cũng không chủ động đến gần thế đâu!" Thanh Nghiên rất xem trọng Tiết Lệnh Vi, "Chỉ cần Hồng Lăng tỷ tỷ giành được toàn bộ sự sủng ái và tín nhiệm của đại nhân, đến lúc đó dù là muốn đuổi Ngọc Như kia ra phủ cũng chỉ cần một câu thôi."

    Tiết Lệnh Vi chỉ đành cười gượng.

    Thanh Nghiên không biết thân phận thật sự của nàng, cũng không biết giữa nàng và Triệu Duật rốt cuộc có một quá khứ thế nào, hiển nhiên nói rất nhẹ nhàng.

    Nhưng nàng biết Triệu Duật đã thủ hạ lưu tình với nàng, nếu không đổi lại là người khác, chỉ dựa vào việc nàng là người Hoàng thượng phái tới, nàng đã là một xác chết từ lâu rồi.

    * * *

    Editor: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tư 2020
  4. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 53

    "Tây Uyển? Vậy là Ngọc Như?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết Lệnh Vi không biết múa nhưng vẫn phải luyện tập theo chỉ thị của Triệu Duật.

    Nàng biết Triệu Duật vẫn luôn phân phó Tiền Trọng trông coi mình. Trong phủ Đề Đốc này, nàng thậm chí còn không biết đã bao nhiêu hành động của mình rơi vào mắt y. Nàng bị Triệu Duật nhìn chằm chằm, Vinh Nương còn bảo nàng đi trộm ấn tỉ gì đó, sao nàng có thể trộm được?

    Đêm qua Triệu Duật không có trong phủ, xem như đây là đêm Tiết Lệnh Vi ngủ an ổn nhất.

    "Hồng Lăng tỷ tỷ, Tiền Trọng đang đứng ở cửa phủ đó, không có đây đâu." Thanh Nghiên lén đi xem tình hình cho Tiết Lệnh Vi đã trở về. Tiết Lệnh Vi vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ném hai cái thủy kia qua một bên, đặt mông ngồi xuống dựa vào ghế, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.

    "Hồng Lăng tỷ tỷ, hai ngày này sao trông tỷ cứ uể oải thế?" Thanh Nghiên cảm thấy có thể được đại nhân chủ động yêu cầu múa trong yến tiệc sinh nhật hẳn phải là một chuyện rất đáng để vui mừng đối với Hồng Lăng chứ. "Hồng Lăng tỷ tỷ dường như không muốn múa nhỉ?"

    "Quả thật tỷ không muốn." Tiết Lệnh Vi căn bản không có thiên phú gì trong việc này cả, chiều nay Triệu Duật sẽ về rồi, nàng cũng chỉ có thể nhớ lại toàn bộ vũ bộ, nhảy trôi chảy hơn một chút mà thôi.

    "Hồng Lăng tỷ tỷ, hay là.." Thanh Nghiên ngồi xuống bên cạnh nàng, lặng lẽ hỏi: "Tỷ không biết múa thật sao?"

    Tiết Lệnh Vi khẽ nâng mắt, chìa hai tay ra: "Chẳng lẽ qua hai ngày rồi mà muội còn không tin sao?"

    Ngay từ đầu Thanh Nghiên vẫn không tin, cho rằng Tiết Lệnh Vi khiêm tốn. Nhưng nhìn chằm chằm cả hai ngày, nàng mới bắt đầu hơi tin vào sự thật Tiết Lệnh Vi không biết múa.

    "Nhưng.." Thanh Nghiên cảm thấy không thể nào nói nổi, "Không phải tỷ tỷ là đệ nhất vũ cơ của Giang Nam sao? Đại nhân cũng vì trúng dáng múa của tỷ tỷ, cho nên.."

    "Thanh Nghiên." Tiết Lệnh Vi ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi: "Muội nghe nói tỷ vì biết múa mới được đại nhân nhìn trúng ở đâu vậy?"

    - - Tiết Lệnh Vi cảm thấy mình cần phải tìm cho ra kẻ nào đã bịa đặt, vả miệng một trận! Nếu không phải Ngọc Như cũng tin lời này mà tìm đến mình nhờ chỉ điểm, nàng căn bản sẽ không phải đến bước đường này.

    Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, nói: "Người trong phủ đều nói vậy mà, bao gồm cả hai nha đầu hầu hạ chúng ta trong Đông Uyển, lúc đầu hình như truyền ra từ nha đầu hầu hạ bên Tây Uyển thì phải."

    "Tây Uyển? Vậy là Ngọc Như?"

    "Chắc là vậy."

    "Thế Ngọc Như này lại từ đâu nghe được tin nhảm này?"

    Thanh Nghiên lắc đầu: "Cái này thì muội không rõ lắm -- có cần cử nha đầu đến Tây Uyển hỏi thăm không?"

    Tiết Lệnh Vi xua xua tay: "Không cần đâu, cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Huống chi Ngọc Như hôm qua chịu mười lăm côn, trong lòng nhất định hận Đông Uyển chúng ta, không cần phải đi kiếm chuyện với nàng ta nữa."

    - - Tung tin vịt thì tung tin vịt đi, đến lúc đó nếu mất mặt trước mặt người khác, thì đó cũng chỉ là chuyện của Triệu Duật mà.

    Thanh Nghiên vẫn nghi hoặc trong lòng: "Nhưng mà Thanh Nghiên không nghĩ ra, nếu tỷ tỷ không biết múa thì tại sao lại có chút danh tiếng ở Giang Nam chứ.." Dứt lời, nàng lại vội vàng giải thích, "Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, muội tuyệt đối không có ý hạ thấp tỷ tỷ đâu."

    "Việc này nếu nói ra thì rất dài, giải thích một lúc cũng không xong đâu. Nhưng chờ về sau thời cơ chín mùi, tỷ nhất định sẽ nói cho muội."

    Thanh Nghiên nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, lúm đồng tiền lõm sâu trên gò má, "Thanh Nghiên tin tưởng dù tỷ tỷ làm gì cũng đều có đạo lý của mình -- nhưng nói gì thì nói, nếu đại nhân bảo buổi chiều muốn xem tỷ múa, tỷ tỷ vẫn là chuẩn bị cho thỏa đáng đi, nhân lúc đại nhân thích tỷ tỷ. Ngọc Như kia đã bị thương nặng, hoàn toàn không gượng người dậy nổi rồi. Nếu không phải hôm qua đại nhân đúng lúc nghe thấy tranh chấp trước đó giữa tỷ và Ngọc Như, dựa theo sự sủng ái mà đại nhân dành cho Ngọc Như ngày xưa, ngài ấy chắc chắn sẽ thiên vị Ngọc Như." Thanh Nghiên hạ thấp giọng xuống, "Phụ thân Ngọc Như là Liễu Tứ, Đề Hình Án Sát Sứ, bởi vì có qua lại thường xuyên trong triều với đại nhân nên đại nhân mới sủng ái nàng ta như thế."

    * * *

    Editor: Mi An
     
  5. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 54

    Nhưng đều là để sống sót, không bị người khác ức hiếp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thì ra là vậy." Tiết Lệnh Vi đã biết xuất thân của Ngọc Như, lúc ấy chỉ than Án Sát Sứ nãy cũng thật là nhẫn tâm, đứa nữ nhi dưới gối duy nhất cho thái giám làm thiếp, nguyên do trong đó nhất định rất phức tạp.

    Nhưng đó là chuyện của Triệu Duật, chẳng liên quan gì đến nàng cả.

    "Nhưng tỷ phải chuẩn bị cái gì?" Tuy Thanh Nghiên bình thường không tranh không đoạt nhưng thật ra lại là người nắm không ít những chuyện trong phủ Đề Đốc, thấy bộ dáng có cách của Thanh Nghiên, Tiết Lệnh Vi chỉ đành hỏi nàng.

    "Đại nhân thật ra rất thích mỹ nhân biết múa, ngoại trừ Ngọc Như, đại đa số nữ nhân bị ban cho phủ Đề Đốc trước kia đều vũ kỹ không tệ, hơn nữa đại nhân còn thích mỹ nhân mặc hồng thường [1] mà múa, muội nhớ rõ vào đêm tỷ tỷ nhập phủ, không phải cũng mặc xiêm y màu đỏ sao?"

    [1] 红裳 tương tự như hồng y

    Tiết Lệnh Vi nhớ lại ngày đó, nàng quả thật có mặc hồng y.

    - - Lúc ấy Vinh Nương yêu cầu nàng ăn mặc như vậy, thế mà hôm nay nàng mới biết được lý do.

    Là để đón ý nói hùa theo sở thích của Triệu Duật sao?

    Mấy năm ấy Triệu Duật làm nô hầu hạ nàng, quả nhiên thâm tàng bất lậu. Nàng nhớ rõ sở thích của Triệu Duật phần lớn đều thiên hướng những thứ gì đó thanh lịch trang nhã. Những năm đó vì khí chất sạch sẽ như lan không thể nào tìm thấy trong cung đình đế vương gia của y, nàng mới thích y như thế, luôn quấn quýt lấy y như thế.

    Khi đó Triệu Duật chính là ánh trăng trong lòng nàng.

    Bây giờ nhớ lại, chỉ còn không dám hồi ức nữa.

    Tiết Lệnh Vi đại khái đã hiểu ý của Thanh Nghiên: "Chẳng lẽ ý muội là, muốn tỷ mặc hồng y múa cho y xem?"

    "Luận về thủ đoạn và tâm cơ chúng ta đều kém hơn Ngọc Như, nếu không rèn sắt khi còn nóng, chúng ta sau này chỉ có thể mục rữa ở đây mãi, đến chết cũng không ai hỏi thăm!"

    Tiết Lệnh Vi nhìn chằm chằm Thanh Nghiên một lát, quen biết nhau càng lâu, nàng càng phát hiện Thanh Nghiên có ý chí và dục vọng cực kì mãnh liệt nào đó.

    Dường như đã bắt đầu từ khi mẫu thân muội ấy qua đời.

    Thanh Nghiên cầm tay Tiết Lệnh Vi: "Hồng Lăng tỷ tỷ, giữa muội và tỷ không có gì cần che che giấu giấu cả, trên đời này giờ chỉ còn Hồng Lăng tỷ tỷ đối xử với muội tốt nhất, muội nguyện ý vì Hồng Lăng tỷ tỷ làm tất cả mọi chuyện. Nhưng Hồng Lăng tỷ tỷ cũng phải rõ ràng một chuyện, muội lúc này chỉ có thể dựa vào một mình tỷ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."

    Nhưng đều là để sống sót, không bị người khác ức hiếp.

    Về mặt ý nghĩa nào đó, thật ra Thanh Nghiên cũng giống nàng. Nàng có thể hiểu được sự thay đổi của Thanh Nghiên.

    Tiết Lệnh Vi dừng một chút, cầm ngược lại tay Thanh Nghiên: "Yên tâm, tỷ hiểu cả."

    Lời Thanh Nghiên không phải không có lý, nàng không thể lãng phí niềm yêu thích hiện tại Triệu Duật dành cho nàng. Nàng phải chủ động ra tay. Triệu Duật hiểu nàng tận gốc rễ, nếu nàng cứ mãi mơ hồ về Triệu Duật như thế này, vậy chỉ đành luôn bị Triệu Duật dắt mũi đi.

    Nếu Triệu Duật thích nàng ngoan ngoãn, vậy nàng sẽ tuân theo.

    Giờ Mùi, Triệu Duật mới vừa hồi phủ, Tiền Trọng liền lập tức nói y: "Đốc Công, Hồng Lăng cô nương muốn thỉnh Đốc Công tới phòng khách, nói là sẽ luôn ở đó chờ Đốc Công."

    "Có chuyện gì à?" Từ trước đến nay Tiết Lệnh Vi toàn trốn y mà không kịp, chưa bao giờ chủ động thỉnh y sang. Cả hôm nay cũng vậy, nếu muốn xem nàng múa, y đã lường trước mình mà không sai người dẫn nàng, nàng sẽ không chủ động đến gặp y đâu. Nhưng mà, Tiền Trọng lại nói Tiết Lệnh Vi chủ động chờ y, nhất định có việc.

    "Nói là muốn múa một điệu cho Đốc Công xem."

    "Chỉ vậy thôi?"

    Tiền Trọng trả lời: "Hình như.. Chỉ vậy thôi."

    * * *

    Editor: Mi An
     
  6. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 55

    "Hôm nay nói những lời này, là muốn gì?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiền Trọng tuy vẫn luôn chú ý Đông Uyển, nhưng hắn xác thật chỉ biết Hồng Lăng muốn múa, trừ cái đó ra hắn không biết gì thêm nữa. Song trên thực tế, Tiết Lệnh Vi quả thật chỉ là múa mà thôi, mục đích không cần nói cũng biết.

    Triệu Duật đi thư phòng một chuyến rồi mới đi vòng sang phòng khách. Lúc đến nơi, ở đó chỉ có một mình Thanh Nghiên đang đứng.

    Thanh Nghiên hành lễ với y, nói: "Thanh Nghiên thỉnh an đại nhân." Sau đó lấy trong tay áo ra một mảnh lụa màu xanh lá, ".. Thỉnh đại nhân, để nô gia bịt mắt cho đại nhân trước."

    Thanh Nghiên sợ Triệu Duật nên khi lấy dải lụa ra và nói những lời này, nàng thấp thỏm đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Tiết Lệnh Vi phân phó che mắt Triệu Duật, Thanh Nghiên cảm thấy có lẽ y sẽ không đồng ý.

    Nhưng Tiết Lệnh Vi lại thề son sắt rằng Triệu Duật nhất định sẽ không cự tuyệt.

    Quả nhiên, Triệu Duật chỉ nhìn dải lụa kia một cái liền đồng ý ngay.

    Sau khi hai mắt Triệu Duật bị che lại, Thanh Nghiên nghĩ Triệu Duật không thấy đường, dù sao cũng phải đỡ đi nên nói: "Đại nhân, nô gia đỡ ngài vào." Nhưng tay còn chưa chạm vào Triệu Duật đã nghe y nói: "Không cần, nàng xuống đi."

    Thanh Nghiên gật đầu lên tiếng, lui xuống.

    Triệu Duật tiến vào, cửa phòng khách chậm rãi bị khép lại.

    Triệu Duật đứng im trong chốc lát, xung quanh một mảnh yên tĩnh như nơi đây chỉ có một mình y. Nhưng y cũng không lên tiếng thúc giục dò hỏi gì. Y biết nàng đang ở phương hướng nào.

    Tiết Lệnh Vi tay chân nhẹ nhàng nhấc làn váy đi ra từ bên cạnh, lặng lẽ tiếp cận phía sau y.

    - - Kẻ hai mặt thích tra tấn người khác này, nếu không phải sợ sẽ ăn đắng, nàng thật muốn hung hăng đá vào người y một cái.

    Nhưng trước mắt nàng chỉ có thể tưởng tượng một chút với bóng lưng của y.

    Tiết Lệnh Vi ngừng thở vòng đến bên cạnh y, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc lệnh bài treo bên hông y. Nàng biết chiếc lệnh bài này đại diện cho quyền lợi của Triệu Duật, nếu tương lai lấy được vào thời khắc mấu chốt, đừng nói rời đi phủ Đề Đốc, ra khỏi cửa thành cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

    "Đứng cạnh ta lâu như vậy, rốt cuộc nàng muốn làm gì?"

    Triệu Duật bỗng nhiên lên tiếng, dọa Tiết Lệnh Vi nhảy dựng. Nàng bình phục tâm tình, cười nói với Triệu Duật đang bị che mắt: "Đương nhiên là múa cho đại nhân rồi."

    Che mắt Triệu Duật lại rồi, Tiết Lệnh Vi thoải mái hơn rất nhiều, chủ yếu nàng sợ bị Triệu Duật chế giễu.

    Triệu Duật giương khóe môi lên: "Che mắt ta lại, muốn chơi trò gì sao?"

    Tiết Lệnh Vi không đáp lại, nàng cẩn thận tiến lại gần Triệu Duật, bàn tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên vai y. Thấy Triệu Duật không có phản ứng gì, nàng tiếp tục dựa sát bên tai Triệu Duật, giọng ngòn ngọt: "Nô gia có một chuyện không chắc chắn lắm, muốn hỏi đại nhân."

    Triệu Duật: "Nàng muốn hỏi gì?"

    "Đại nhân!" Tiết Lệnh Vi cố ý tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm Triệu Duật: "Thật sự thích nô gia sao?"

    Trước khi y tới, Tiết Lệnh Vi đã nghĩ xong hôm nay nên ứng phó Triệu Duật thế nào. Nàng hỏi ngược lại y bằng câu hỏi y đã dành cho nàng, cẩn thận quan sát cảm xúc trên mặt Triệu Duật.

    Lát sau, Triệu Duật hỏi lại nàng: "Theo nàng thì sao?"

    "Nô gia sao hiểu tâm tư của đại nhân được?" Tiết Lệnh Vi nhẹ nhàng cười bên tai y, êm dịu nhu mì như không xương: "Nếu không cũng sẽ không hỏi đại nhân."

    Triệu Duật không đáp.

    "Xem ra là nô gia si tâm vọng tưởng, cho rằng đã từng sớm chiều ở chung mấy năm với đại nhân, nói thế nào thì đại nhân cũng sẽ có chút cảm tình với nô gia, ai.."

    Triệu Duật lẳng lặng nghe nàng nói xong rồi lại cố ý thở dài. Hôm nay nàng hành động khác với mọi khi, sao y không đoán ra ý đồ của nàng được?

    Một lát sau, y hỏi nàng một câu: "Vậy nàng muốn gì?"

    Y đột nhiên hỏi làm Tiết Lệnh Vi nhất thời không hiểu được: ".. Ân?"

    "Hôm nay nói những lời này, là muốn gì?"
     
  7. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 56

    Tiết Lệnh Vi không muốn thừa nhận, nhưng nàng múa khó coi thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết Lệnh Vi không ngờ Triệu Duật sẽ đột nhiên hỏi vậy, không khỏi sửng sốt.

    Một lát sau, nàng nhìn y, gục đầu cười một tiếng: "Đại nhân hỏi thế, giống như chỉ cần nô gia nói gì đại nhân sẽ lập tức cho nô gia vậy."

    Tuy Triệu Duật bị che mắt nhưng vẫn có thể đoán được rốt cuộc nàng đang nhìn mình với vẻ mặt gì. Tiết Lệnh Vi cũng không hỏi tiếp, sao nàng có thể đòi hỏi gì Triệu Duật chứ?

    "Hôm nay đại nhân có kiên nhẫn nghe nô gia nói những lời này là đủ rồi." Tiết Lệnh Vi vòng ra sau y, khẽ trụ vai y, từ phía sau chậm rãi dán tai y thổi một hơi.

    - - Thanh Nghiên nói, có lần muội ấy nhìn thấy Ngọc Như làm thế này với Triệu Duật.

    Tiết Lệnh Vi không phải không biết những thủ đoạn tán tỉnh này, trong phủ Trưởng công chúa trước kia, nàng thường xuyên nhìn thấy bọn người đó lấy lòng mẫu thân thế nào. Sinh tại hoàng tộc, cước bộ trong hoàng cung, nàng không rõ ràng những chuyện ấy đúng là lạ.

    Chỉ là nàng không biết Triệu Duật có thích nàng làm vậy không thôi. Nhưng Thanh Nghiên nói khi Ngọc Như tán tỉnh Triệu Duật như vậy, Triệu Duật biểu hiện cực kỳ hưởng thụ.

    - - Nàng đã ở được đây rồi còn có thể không địch lại một Ngọc Như sao?

    Thấy Triệu Duật dường như không có vẻ không vui, tay Tiết Lệnh Vi chậm rãi từ trên vai y dọc theo lưng trượt xuống, dừng lại tại thắt lưng.

    Chiếc lệnh bài Đông Hán Đề Đốc này chỉ cần giơ tay là có thể với tới, nhưng nàng chỉ tạm dừng một lát rồi rời đi ngay.

    - - Tuy rằng trong tầm với, nhưng cũng xa xôi không thể với tới.

    Những việt nàng làm hôm nay chỉ để dò đường trước, nắm chắc cho ngày sau hành động. Tuy chỉ mới thấy Triệu Duật giết người một lần, Tiết Lệnh Vi cũng không có lòng tự tin lúc này mình có thể dễ dàng chạm tay chiếc lệnh bài này.

    Hành động của nàng ngoài ý muốn của Triệu Duật, nhưng rồi lại nằm trong tình lý.

    Y biết hôm nay nàng có chuẩn bị mà tới, chỉ là không rõ rốt cuộc nàng muốn làm gì.

    Bên tai bị nàng thổi có chút ngứa, tay nàng lại không an phận du tẩu khắp nơi, làm Triệu Duật có chút hoảng thần.

    Tiết Lệnh Vi thấy y bất động như núi, một chút phản ứng cũng không có. Hoạn quan không có mệnh căn quả nhiên đều không có dục niệm, có lẽ thật sự chỉ có loại chuyện đó mới có thể làm bọn hắn hưng phấn.

    "Không bằng nô gia vẫn múa cho đại nhân xem đi."

    Tiết Lệnh Vi buông lỏng y ra.

    Hơi ấm rời đi Triệu Duật. Không thể phủ nhận là y quả thật thích Tiết Lệnh Vi thân cận mình như thế này, cho dù đấy chỉ là hư tình giả ý.

    "Che mắt ta rồi, xem nàng múa kiểu gì?"

    "Dáng múa nô gia không đẹp, đại nhân vẫn là cảm nhận xem sao. Thật ra dùng thân thể để cảm nhận thú vị hơn xem trực tiếp nhiều."

    - - Tiết Lệnh Vi không muốn thừa nhận, nhưng nàng múa khó coi thật. Có thể phối hợp đã không tệ rồi, sao còn yêu cầu nàng múa đẹp nữa?

    Vấn đề đó Triệu Duật lại không phải không biết, nhưng y vẫn yêu cầu mình múa, thậm chí còn muốn nàng múa trước mặt mọi người nữa, rõ rành rành chính là đang khó xử nàng. Dựa vào đâu mà nàng không thể suy nghĩ biện pháp khác để vòng qua chứ?

    Nếu Triệu Duật thật sự nghiêm túc xem nàng múa, vậy mấy hành động tán tỉnh vừa rồi của nàng còn có nghĩa gì nữa?

    Thanh Nghiên nói nhất định phải đẹp. Nàng tự biết mình khiêu vũ khó coi nên mới nghĩ ra cách bịt kín mắt y. Vốn dĩ nàng cho rằng những hành động ấy có thể lấy lòng Triệu Duật, ai ngờ người này vững vàng như tượng đá, quả thực đang im lặng trả lời tất cả những gì nàng làm đều phí công mà thôi.

    Vừa định lùi ra sau, Triệu Duật đã giơ tay đột ngột kéo nàng về phía trước, một tay khác gỡ dải lụa đang che mắt xuống. Lúc này y mới nhìn thây dáng vẻ hôm nay của nàng. Một thân hồng thường lụa mỏng, trang dung cẩn thận được phác họa tinh xảo.

    So với đêm ấy còn xinh đẹp quyến rũ hơn mấy phần.

    Tiết Lệnh Vi đột nhiên bị y kéo vào lồng ngực y, lảo đảo một cái ôm choàng lấy eo y theo quán tính, lúc ngẩng đầu lên liền đụng phải mắt Triệu Duật.

    Triệu Duật nhìn nàng một lát, duỗi tay kéo dây cột tóc sau đầu nàng ra, tóc đen như thác nước nhu thuận xõa ra sau lưng nàng, khẽ khàng phất qua mu bàn tay đang ôm nàng của Triệu Duật, như một chiếc lông vũ xuyên qua khe hở, thoảng qua tim y.

    * * *

    Editor: Mi An
     
  8. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 57

    Động tác ấy quá hài hước, Triệu Duật không nhịn được bật cười ra tiếng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Y buông nàng ra, nói: "Ta vẫn thích nhìn trực tiếp hơn." Y lùi ra sau một bước, "Mặc kệ nàng còn trò gì thì phải dừng tại đây, để ta nhìn xem rốt cuộc nàng múa thế nào đã."

    Triệu Duật chắc chắn nàng phải múa.

    "Đại nhân không phải không biết nô gia trời sinh không thể múa mà." Tiết Lệnh Vi vẫn muốn thử làm Triệu Duật bỏ cuộc, "Kiểu múa của nô gia vào ngày đó, đại nhân cũng muốn xem sao?"

    Triệu Duật nói: "Cứ múa đi, ta xem."

    Tiết Lệnh Vi âm thầm phỉ nhổ trong lòng, Triệu Duật này rốt cuộc là hỏng mất dây thần kinh nào vậy, cứ khăng khăng đòi nàng múa. Rốt cuộc là xem múa hay là chế giễu đây?

    Múa thì múa đi -- Dù sao cho dù khó coi, kẻ phải chống mắt lên xem cũng là Triệu Duật mà.

    "Là đại nhân bảo nô gia múa đấy."

    "Ân." Triệu Duật gật đầu với nàng, "Múa đi."

    Tiết Lệnh Vi: "Nếu khó coi, đại nhân đừng trách tội nô gia nhé, hai ngày nay nô gia đều nghiêm túc luyện tập đấy."

    Triệu Duật cam chịu, xoay người ngồi xuống, xem ra muốn xem nàng múa thật.

    Tiết Lệnh Vi nhớ lại vũ bộ một chút, vung ống tay áo bắt đầu múa.

    Suy cho cùng Tiết Lệnh Vi vẫn không muốn vứt mặt mũi mình trước mặt Triệu Duật. Điệu thủy tụ nàng nhảy không đẹp, vũ bộ lại tương đối phức tạp, nên nàng đã đơn giản hóa nó. Dù vậy, điệu múa ấy vẫn khập khiễng không có chút kỹ xảo nào.

    Mấy động tác qua đi, Tiết Lệnh Vi lặng lẽ liếc mắt về phía Triệu Duật mấy lần, phát hiện sắc mặt Triệu Duật càng ngày càng cứng đờ.

    - - Nàng múa xấu thế à?

    Tiết Lệnh Vi ngây người, không cẩn thận dẫm phải góc váy mình, bước về phía trước hai bước thiếu chút nữa ngã nhào vào bên chân Triệu Duật. Thế rồi, nàng quên béng luôn bước tiếp theo.

    Động tác ấy quá hài hước, Triệu Duật không nhịn được bật cười ra tiếng.

    Bị y cười như thế, Tiết Lệnh Vi tức khắc có chút chân tay luống cuống.

    "Thôi, nàng lại đây."

    Tiết Lệnh Vi đi qua, thấy Triệu Duật thế mà còn đang cười nàng, xấu hổ đến tai cũng đỏ chót. Triệu Duật căn bản không phải xem nàng múa, mà là đến xem nàng làm trò!

    Tiết Lệnh Vi mặt mũi mất hết. Thấy Triệu Duật cứ cười mãi, trong lòng càng buồn bực, tức giận nói: "Nô gia không múa nữa!"

    Triệu Duật thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của nàng, không những không bực, trái lại còn phụt cười lần nữa, vẫy tay với nàng: "Lại đây, ta không bảo nàng múa nữa đâu."

    Hàm răng Tiết Lệnh Vi thầm căng thẳng, không được tự nhiên tiến hai bước đến trước mặt y.

    Triệu Duật duỗi tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, trên mặt chưa tan đi ý cười, "Không biết múa chút nào thật sao?"

    "Đại nhân hiểu nô gia tận gốc rễ, rốt cuộc nô gia có biết múa không, chẳng lẽ đại nhân còn không biết sao?"

    Thấy nàng biệt nữu, không vui gì lắm, Triệu Duật biết mình đã khó xử nàng. Tuy trước kia biết nàng không thích múa, cũng không có thiên phú, nhưng y không nghĩ tới nàng lại múa vụng về như thế.

    "Vậy hôm nay ta không làm khó nàng nữa." Hôm nay Triệu Duật từ bỏ, nhưng không có nghĩa sẽ hoàn toàn từ bỏ chuyện này, "Ngày khác ta sẽ phân phó Ngọc Như dạy nàng."

    Tiết Lệnh Vi thấy y chấp nhất chuyện này như thế, vừa bực vừa khó hiểu: "Vì sao đại nhân cứ muốn nô gia múa vậy?"

    - - Nàng vốn dĩ không thích, rốt cuộc Triệu Duật muốn làm gì?

    "Muốn tốt cho nàng cả thôi." Triệu Duật chỉ đáp lại một câu.

    "Nô gia học không được!" Tiết Lệnh Vi dứt khoát vứt lại một câu cho y.

    "Thế à?" Triệu Duật cong cong khóe môi, "Câu dẫn người khác cũng có thể học được, việc đơn giản như múa, sao không được?"

    "Nô gia không câu dẫn!" Tiết Lệnh Vi vội nói.

    "Không câu dẫn? Vậy xiêm y này là cái gì? Vừa rồi nàng còn vây quanh ta.." Bàn tay của Triệu Duật đặt lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, "Thì đang làm gì?"

    Tiết Lệnh Vi tức khắc á khẩu không trả lời được. Tuy vốn nàng đến đây là để thử điểm mấu chốt của Triệu Duật, nhưng những hành động ấy của nàng, nói thật ra chính là đang câu dẫn.

    "Nếu không phải câu dẫn, vậy nàng nói thử xem vừa rồi nàng làm gì đấy?" Triệu Duật bỗng nhiên nhéo eo nàng một cái, nghe nàng hô nhỏ một tiếng theo phản xạ, vặn vẹo thân mình tránh né, y lại giam cầm nàng không cho nàng thoát ra.

    * * *

    Editor: Mi An
     
  9. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 58

    Ngay một khắc đó, Triệu Duật đột nhiên kéo tầng xiêm y trên vai nàng xuống, hung hăng cắn bờ vai trắng nõn một cái.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết Lệnh Vi vốn muốn rời đi khỏi lồng ngực y, nhưng nghĩ đến mục đích của mọi thứ mình làm trong hôm nay, vốn dĩ chính là để lấy lòng Triệu Duật, vì thế mới giãy giụa một chút liền bỏ cuộc, hai tay câu lấy cổ y, cực kỳ kiên cường thừa nhận: "Là câu dẫn thì sao? Không phải đại nhân rất thích sao?"

    "Nhiễm Nhiễm, thật ra nàng muốn gì, có thể nói thẳng với ta, không cần vòng vo tam quốc với ta đâu." Ánh mắt Triệu Duật nhìn nàng chứa đựng đầy vẻ ôn nhu, làm Tiết Lệnh Vi không phân biệt được thật giả trong giây phút ấy, thiếu chút nữa sẩy chân hãm vào.

    - - Nếu nàng không biết đằng sau khuôn mặt ôn hòa thanh tuấn này là gì, có lẽ nàng sẽ rơi vào thật.

    "Nô gia muốn gì, đại nhân đều đồng ý cho sao?"

    Triệu Duật nói: "Trừ rời khỏi đây, cái gì ta cũng đồng ý."

    Cho dù Triệu Duật không nói những lời này, Tiết Lệnh Vi cũng sẽ không hài hước nghĩ Triệu Duật sẽ khẳng khái đồng ý thả nàng đi.

    Tiết Lệnh Vi cố ý hỏi: "Nếu nô gia muốn sao trên trời, có phải đại nhân cũng cho được không?"

    Triệu Duật chỉ nhìn nàng, không trả lời.

    Tiết Lệnh Vi cười nhạt một tiếng, hóa giải xấu hổ: "Nô gia chỉ thuận miệng đùa một chút thôi, đại nhân nhưng cho là thật."

    "Nếu thật sự nàng muốn, ta sẽ cho."

    Nghe câu trả lời ấy, Tiết Lệnh Vi nhất thời ngẩn ra. Triệu Duật bình tĩnh nói, thoạt nhìn có vài phần nghiêm túc.

    Tiết Lệnh Vi cười gượng: "Thôi thôi, nô gia không dám khó xử đại nhân --"

    Triệu Duật lại duỗi tay đè gáy nàng lại, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, "Đến một ngày nào đó nàng thật tình với ta, ta sẽ hái sao cho nàng."

    Tiết Lệnh Vi không biết vì sao Triệu Duật lại nói ra câu này. Nàng không nghe lầm chứ? Triệu Duật nói thật?

    "Vậy thì bỏ đi."

    Triệu Duật đột nhiên nhíu mày, ngữ khí cũng trầm xuống mấy phần: "Nàng nói cái gì? Bỏ đi?"

    Tiết Lệnh Vi lập tức sửa miệng: "Ý nô gia là không làm khó đại nhân hái sao gì nữa, đại nhân đừng nghĩ nhiều ạ."

    - - Tiết Lệnh Vi nhìn sắc mặt Triệu Duật thay đổi liên tục, trong lòng sởn gai ốc. Tuy đại đa số y luôn ôn nhu với nàng. Dù là tức giận, hay lúc uy hiếp nàng, y đều ôn nhu, làm nàng sợ hãi.

    Triệu Duật không nói gì nữa, đặt cằm lên xương quai xanh của nàng, khép mắt lại, ngửi mùi hương trên cơ thể và mái tóc nàng, bình tĩnh mà tham lam.

    Tiết Lệnh Vi đã quen y làm hành động này với mình từ lâu.

    Y buông nàng ra, ngón tay ôm lấy cằm nàng cẩn thận vuốt ve, ánh mắt từ khuôn mặt nàng dịch xuống môi nàng, một lát sau, lại như mê hoặc mà hỏi nàng:

    "Nhiễm Nhiễm, nàng ghét ta không?"

    "Đại nhân hỏi vậy thì oan cho nô gia quá, sao nô gia có thể chán ghét đại nhân được?"

    Y nhìn chăm chú vào nàng: "Vậy nàng thích đại nhân không?"

    Tiết Lệnh Vi nhẹ nhàng cười, cực kỳ tự nhiên mà đáp lời: "Thích chứ, nô gia đương nhiên thích đại nhân nhất."

    Nàng nào dám nói không thích?

    Mọi khi Triệu Duật nghe vậy đều cực kỳ vừa lòng, nhưng hôm nay, Triệu Duật trông có vẻ không vui gì cho cam.

    - - Nàng trả lời sảng khoái tự nhiên, lại rất giả.

    Sắc mặt Triệu Duật dần dần lạnh đi: "Nàng thích Triệu Duật, hay thích đại nhân?"

    Tiết Lệnh Vi không khỏi sửng sốt, vấn đề gì thế này?

    "Đại nhân hỏi như vậy, giống như bày ra hai người bảo nô gia chọn vậy."

    Nói câu đó xong, Tiết Lệnh Vi liền thấy thần sắc Triệu Duật bắt đầu không đúng lắm. Ngay một khắc đó, Triệu Duật đột nhiên kéo tầng xiêm y trên vai nàng xuống, hung hăng cắn bờ vai trắng nõn một cái.

    Tiết Lệnh Vi hít sâu một hơi, kêu lên đau đớn, nàng duỗi tay đẩy y ra, y lại trụ eo nàng cứng ngắc, căn bản không có chỗ để trốn.

    "Đau, đau quá!"

    Tiết Lệnh Vi bị giật mình hoảng sợ, không ngừng đánh vai y. Một lát sau, Triệu Duật mới há miệng ra. Khóe mắt Tiết Lệnh Vi thấy trên vai mình có một loạt dấu răng, máu cũng sắp ứa ra. Nàng nhăn mày lại, sắp đau đến chảy cả nước mắt, trong lòng thầm mắng đến long trời lở đất.

    "Nói, nàng thích ai hơn?" Triệu Duật lại hỏi một câu.

    Tiết Lệnh Vi âm thầm kêu khổ, mình đời trước rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì, làm nàng bây giờ vớ phải một kẻ như thế này vậy?

    Nhưng Tiết Lệnh Vi thông minh, nàng ôm cổ y, cười quyến rũ: "Đương nhiên thích đại nhân hơn rồi."

    - - Nàng không rõ vì sao Triệu Duật cứ mãi băn khoăn vấn đề này, mặc dù đó là y diễn, là giả, nhưng không phải cũng là y sao?

    * * *

    Editor: Mi An
     
  10. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 59

    Giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền vào tai Triệu Duật. Y bỗng nhiên trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Duật nhìn chằm chằm đôi mày đang nhíu chặt của Tiết Lệnh Vi, cứ như vậy mà ôm nàng, trên mặt không buồn không vui, vẻ đau đớn trên mặt nàng ánh vào mi mắt, đồng thời còn có nỗi sợ hãi dành cho mình.

    Lòng y đột nhiên như bị vét sạch không còn một mống.

    Tiết Lệnh Vi duỗi tay kéo xiêm y trên vai lại, cái cắn này của Triệu Duật cứ như nàng nợ y cái gì vậy. Nếu biết tiểu nô tài ngày xưa nay lại vong ân phụ nghĩa đối đãi nàng như thế, lúc trước nàng nên ném y cho Thần phi mới đúng!

    "Đau không?"

    Nghe Triệu Duật hỏi vậy, Tiết Lệnh Vi lắc đầu theo phản xạ: "Không đau."

    - -Nàng đau hay không đau chẳng lẽ trong lòng y không rõ sao? Cớ gì còn cố ý hỏi nàng nữa?

    Tay Triệu Duật đang đặt lên eo nàng chuyển lên phần vai bị mình cắn mà vuốt ve, ngón cái nhẹ nhàng phủ lên dấu cắn, nhìn Tiết Lệnh Vi như lâm đại địch, lại hỏi một câu: "Thật sự không đau sao?"

    "Đau! Đau!" Tiết Lệnh Vi mau chóng nói thật, nàng dự cảm nếu không nói có khi Triệu Duật sẽ nổi cơn điên gì nữa.

    Triệu Duật ôn hòa nhếch môi, ngón tay khẽ chỉnh lại vạt áo nàng, "Nhiễm Nhiễm, sao lại sợ ta thế chứ?"

    Dừng một chút, Triệu Duật lại nói với nàng: "Đừng sợ ta như vậy."

    "Nhưng.. không phải do đại nhân cứ luôn là hù dọa nô gia sao? Nô gia nhát gan, không nắm bắt được tâm tư của đại nhân, bị đại nhân hù dọa nhiều lần đương nhiên sẽ sợ."

    Triệu Duật nghe vậy thì cười cười, thấp giọng ôn nhu nói với nàng: "Chỉ cần sau này nàng đừng làmn ta tức giận, ta sẽ không hù nàng nữa."

    "Đại nhân nói thật chứ?"

    "Đương nhiên là thật." Triệu Duật duỗi tay nhẹ nhàng nhéo mặt nàng, "Dáng vẻ vừa nhát gan vừa cẩn thận của nàng, làm ta không đành lòng."

    Tiết Lệnh Vi nào còn tâm tư quản Triệu Duật không đành lòng thật hay giả không đành lòng? Y là loại chủ nhân âm tình bất định lúc nào cũng có thể sẽ làm chuyện điên rồ, nói thật nàng không nghĩ ra được lúc trước mình sớm chiều ở chung nhiều năm với một kẻ như vậy kiểu gì.

    "Sao nô gia biết đại nhân không vui khi nào, vui khi nào chứ?" Tiết Lệnh Vi cảm thấy mình dù sao cũng phải nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng, vì thế mềm giọng xuống, "Ngài biết Nhiễm Nhiễm mắt nhìn người khá kém, lại không thông minh như Ngọc Như tỷ tỷ, không bằng đại nhân khai ân, trực tiếp nói rõ ràng với Nhiễm Nhiễm, được chứ?"

    Giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền vào tai Triệu Duật. Y bỗng nhiên trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.

    "Đại nhân?" Tiết Lệnh Vi thấy y ngẩn người, quơ quơ tay trước mắt y.

    Triệu Duật bắt lấy tay nàng, thu hồi suy nghĩ, nói: "Giống như trước kia ấy."

    Tuy Tiết Lệnh Vi biết y đang nói về cái gì, nhưng nàng vẫn cố ý hỏi: "Trước kia gì cơ?"

    Hai tay Triệu Duật vòng bên hông nàng lại, nâng eo cho nàng: "Tựa như trước kia vậy, quấn quýt ta." Y giương mắt nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến, trầm thấp nỉ non: "Được không?"

    Vẻ ôn nhu của y làm Tiết Lệnh Vi hoảng thần trong nháy mắt. Cho tới nay, Tiết Lệnh Vi đã thấy nhiều mặt khác nhau của Triệu Duật, dù là trước đây hay hiện tại, ôn nhu hay rét lạnh, nàng cũng không biết đâu mới là y chân chính.

    Triệu Duật ngụy trang quá giỏi, y luôn có thể ngụy trang bản thân hoàn mỹ không chút sứt mẻ.

    Nhưng sự ôn nhu trước mắt này, làm nàng không thể từ chối.

    Thật ra không riêng gì Triệu Duật, đối với những người nào mềm dịu trước mặt nàng, thông thường Tiết Lệnh Vi đều không thể kháng cự. Huống chi, đây cũng là mục đích nàng muốn đạt được.

    Song Tiết Lệnh Vi cũng không muốn bị thua thiệt gì trong tay Triệu Duật nữa: "Nếu đại nhân muốn nô gia giống trước đây, nô gia đương nhiên nguyện ý. Chẳng qua đại nhân cũng phải đối tốt với nô gia như trước."

    "Ta sẽ đối tốt với nàng." Triệu Duật nói, "Nhưng, sẽ không giống loại như trước."

    "A? Đó.. Là loại nào?" -- Tiết Lệnh Vi sợ Triệu Duật sẽ nói điều gì mà nàng không thể tiếp nhận nổi.

    "Nhiễm Nhiễm, giả dối vĩnh viễn không tốt lành bằng sự thật, không phải sao? Chẳng lẽ nàng thích giả đến vậy sao? Giả tốt như vậy sao?"

    Tiết Lệnh Vi gượng cười phủ nhận: "Không, giả đâu tốt bằng đại nhân chứ."

    - - không! Thật ra nàng thích giả..

    Nàng không hiểu một kẻ như Triệu Duật rốt cuộc đang rối rắm cái gì? Thế nhân rối rắm thật giả cũng nhiều, nhưng những cái này rốt cuộc có gì để rối rắm đâu? Xoắn xuýt tới xoắn xuýt đi, cuối cùng vẫn phải nghĩ nên sống thế nào mà?

    * * *

    Editor: Mi An
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...