Ngôn Tình [edit] Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Nàng Thức Tỉnh Rồi - Kỳ Cốt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ManhManh84, 16 Tháng hai 2022.

  1. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 10. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.." Lục Thần cả người phát run, tức giận nói không ra lời.

    Quý Mạch Mạch một bộ dáng bình tĩnh, nâng chén trà lên uống một ngụm.

    Lục Thần rất muốn phất tay áo rời đi nhưng là nhìn đến bộ dáng bình tĩnh của Quý Mạch Mạch liền không thể động đậy nữa, hắn cảm thấy Quý Mạch Mạch bây giờ cùng trước kia không giống nhau, có điểm gì đó đã thay đổi rồi.

    Thực mau nghĩ đến nàng bây giờ không còn suốt ngày bám lấy hắn nữa.

    Trước kia nhìn thấy hắn nói chuyện với Đỗ Ngữ Nhu liền sẽ chạy theo bắt chuyện hỏi họ cặn kẽ.

    Nhưng bây giờ nàng không còn quan tâm nữa.

    Lục Thần cảm thấy trong lòng âm u, nắm chặt tay.

    Quý Mạch Mạch đặt chén trà xuống, hờ hững liếc nhìn, "Lục công tử không cần xem qua sổ sách sao? Vậy thì tốt quá rồi, Lục công tử đây thật là phóng khoáng. Trần ma ma người mang giấy nợ tới đây đi."

    "Vâng." Trần ma ma bước tới cầm lấy tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Lục Thần ấn dấu vân tay vào là nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức.

    Quý Mạch Mạch đưa ra một cử chỉ mời, "Nếu không có vấn đề gì thì ngươi hãy ấn dấu vân tay vào đây đi."

    Lục Thần khóe miệng giật giật, nàng thực sự đem ra tờ giấy nợ sao.

    Làm sao hắn có thể ấn dấu vân tay vào đó đây.

    Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn hòa li với Quý Mạch Mạch một chút nào.

    Lục Thần cố nén suy nghĩ của mình, ngẩng mặt nhìn Quý Mạch Mạch, ấm ức nói, "Mạch Mạch, nàng đây là làm sao vậy.. Ta biết nàng còn đang rất tức giận, đều là lỗi của ta, là ta tự tiện dẫn Ngữ Nhu trở về.."

    Lục Thần muốn ổn định cảm xúc của Quý Mạch Mạch trước, sau đó mới hỏi lý do tại sao nàng phải làm vậy.

    Hắn tin rằng khi hắn dỗ Quý Mạch Mạch xong, mọi chuyện sẽ trở về như cũ.

    "Mạch Mạch.." Lục Thần bước tới, đặt hai tay lên vai Quý Mạch Mạch, nhìn cô trìu mến nói, "Nếu tức giận thì có thể đánh ta, ta sẽ cho nàng đánh tới khi cơn giận nguôi đi, sau đó chúng ta hãy bình tĩnh cùng ngồi xuống nói chuyện lại được không?"

    Quý Mạch Mạch ngẩng đầu lên, "Để ta đánh ngươi?"

    Yoo, nếu nàng mà đánh hắn thật thì sợ là đến bố mẹ hắn cũng chẳng còn nhận ra được hắn.

    Lục Thần gật đầu, "Đúng vậy, ta biết nàng còn đang giận ta, đều là lỗi của ta, là do ta không suy nghĩ kỹ, nàng có thể đánh ta a.."

    Lục Thần ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng nghĩ Quý Mạch Mạch làm sao có thể sẽ đánh hắn được, bình thường hắn chỉ bị thương nhẹ một chút, Quý Mạch Mạch liền sẽ đau khổ mà khóc lóc.

    Vả lại cho dù có thật sự đánh hắn đi chăng nữa thì sức lực đàn bà có đáng là bao nhiêu.

    "Mạch Mạch, đánh đi."

    Quý Mạch Mạch nắm chặt tay, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của mình, lúc đầu nàng không muốn đánh hắn đâu, nhưng người trước mặt này cứ muốn nàng đánh hắn, vậy thì được thôi nàng thành toàn cho ý nguyện của hắn vậy..

    "Được rồi, đó là những gì ngươi đã nói đó, vậy thì đừng trách ta.."

    Lục Thần gật đầu.

    Lục Thần còn chưa kịp phản ứng, cả người đều giống như bị một bức tường tán qua mặt, bay ra xa hai mét ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu.

    Quý Mạch Mạch đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

    Cô liếc mắt nhìn tay mình, mới chỉ sử dụng có ba phần sức lực mà đã đánh Lục Thần bay lên không trung rồi..

    Nếu sử dụng toàn bộ sức mạnh mà đánh vào hắn ta, sợ rằng sẽ đánh hắn bay đầu mất.

    Khuôn mặt Lục Thần đỏ bừng và sưng lên, hơn một nữa khuôn mặt của hắn đặc biệt sưng tấy.

    Quý Mạch Mạch bước tới, chuẩn bị đỡ hắn dậy, giả nhân giả nghĩa nói, "Ôi Lục công tử, ngươi không sao chứ? Lục công tử đúng thật là già rồi còn chẳng đứng vững được nữa.."

    Lục Thần đầu óc ong ong, khi nhìn thấy Quý Mạch Mạch tới gần, trong tiềm thức hắn cảm thấy sợ hãi mà lùi về phía sau, "Ngươi, ngươi đừng tới đây."
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  2. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 10. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.." Lục Thần cả người phát run, tức giận nói không ra lời.

    Quý Mạch Mạch một bộ dáng bình tĩnh, nâng chén trà lên uống một ngụm.

    Lục Thần rất muốn phất tay áo rời đi nhưng là nhìn đến bộ dáng bình tĩnh của Quý Mạch Mạch liền không thể động đậy nữa, hắn cảm thấy Quý Mạch Mạch bây giờ cùng trước kia không giống nhau, có điểm gì đó đã thay đổi rồi.

    Thực mau nghĩ đến nàng bây giờ không còn suốt ngày bám lấy hắn nữa.

    Trước kia nhìn thấy hắn nói chuyện với Đỗ Ngữ Nhu liền sẽ chạy theo bắt chuyện hỏi họ cặn kẽ.

    Nhưng bây giờ nàng không còn quan tâm nữa.

    Lục Thần cảm thấy trong lòng âm u, nắm chặt tay.

    Quý Mạch Mạch đặt chén trà xuống, hờ hững liếc nhìn, "Lục công tử không cần xem qua sổ sách sao? Vậy thì tốt quá rồi, Lục công tử đây thật là phóng khoáng. Trần ma ma người mang giấy nợ tới đây đi."

    "Vâng." Trần ma ma bước tới cầm lấy tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Lục Thần ấn dấu vân tay vào là nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức.

    Quý Mạch Mạch đưa ra một cử chỉ mời, "Nếu không có vấn đề gì thì ngươi hãy ấn dấu vân tay vào đây đi."

    Lục Thần khóe miệng giật giật, nàng thực sự đem ra tờ giấy nợ sao.

    Làm sao hắn có thể ấn dấu vân tay vào đó đây.

    Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn hòa li với Quý Mạch Mạch một chút nào.

    Lục Thần cố nén suy nghĩ của mình, ngẩng mặt nhìn Quý Mạch Mạch, ấm ức nói, "Mạch Mạch, nàng đây là làm sao vậy.. Ta biết nàng còn đang rất tức giận, đều là lỗi của ta, là ta tự tiện dẫn Ngữ Nhu trở về.."

    Lục Thần muốn ổn định cảm xúc của Quý Mạch Mạch trước, sau đó mới hỏi lý do tại sao nàng phải làm vậy.

    Hắn tin rằng khi hắn dỗ Quý Mạch Mạch xong, mọi chuyện sẽ trở về như cũ.

    "Mạch Mạch.." Lục Thần bước tới, đặt hai tay lên vai Quý Mạch Mạch, nhìn cô trìu mến nói, "Nếu tức giận thì có thể đánh ta, ta sẽ cho nàng đánh tới khi cơn giận nguôi đi, sau đó chúng ta hãy bình tĩnh cùng ngồi xuống nói chuyện lại được không?"

    Quý Mạch Mạch ngẩng đầu lên, "Để ta đánh ngươi?"

    Yoo, nếu nàng mà đánh hắn thật thì sợ là đến bố mẹ hắn cũng chẳng còn nhận ra được hắn.

    Lục Thần gật đầu, "Đúng vậy, ta biết nàng còn đang giận ta, đều là lỗi của ta, là do ta không suy nghĩ kỹ, nàng có thể đánh ta a.."

    Lục Thần ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng nghĩ Quý Mạch Mạch làm sao có thể sẽ đánh hắn được, bình thường hắn chỉ bị thương nhẹ một chút, Quý Mạch Mạch liền sẽ đau khổ mà khóc lóc.

    Vả lại cho dù có thật sự đánh hắn đi chăng nữa thì sức lực đàn bà có đáng là bao nhiêu.

    "Mạch Mạch, đánh đi."

    Quý Mạch Mạch nắm chặt tay, cô có thể cảm nhận được sự tức giận của mình, lúc đầu nàng không muốn đánh hắn đâu, nhưng người trước mặt này cứ muốn nàng đánh hắn, vậy thì được thôi nàng thành toàn cho ý nguyện của hắn vậy..

    "Được rồi, đó là những gì ngươi đã nói đó, vậy thì đừng trách ta.."

    Lục Thần gật đầu.

    Lục Thần còn chưa kịp phản ứng, cả người đều giống như bị một bức tường tán qua mặt, bay ra xa hai mét ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu.

    Quý Mạch Mạch đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

    Cô liếc mắt nhìn tay mình, mới chỉ sử dụng có ba phần sức lực mà đã đánh Lục Thần bay lên không trung rồi..

    Nếu sử dụng toàn bộ sức mạnh mà đánh vào hắn ta, sợ rằng sẽ đánh hắn bay đầu mất.

    Khuôn mặt Lục Thần đỏ bừng và sưng lên, hơn một nữa khuôn mặt của hắn đặc biệt sưng tấy.

    Quý Mạch Mạch bước tới, chuẩn bị đỡ hắn dậy, giả nhân giả nghĩa nói, "Ôi Lục công tử, ngươi không sao chứ? Lục công tử đúng thật là già rồi còn chẳng đứng vững được nữa.."

    Lục Thần đầu óc ong ong, khi nhìn thấy Quý Mạch Mạch tới gần, trong tiềm thức hắn cảm thấy sợ hãi mà lùi về phía sau, "Ngươi, ngươi đừng tới đây."
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  3. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 11. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lục công tử, ngươi làm sao vậy?" Quý Mạch Mạch vẻ mặt vô tội nói, "Ta chẳng qua chỉ đánh ngươi nhẹ một cái, sao ngươi liền té ngã vậy.."

    Lục Thần cảm thấy đầu óc ong ong, thời điểm bị đánh hắn suýt chút nữa tưởng rằng bản thân đã xong đời rồi.

    Nhẹ nhàng? Đánh vậy mà kêu là nhẹ nhàng sao?

    Hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, "Ngươi đừng tới đây!"

    Quý Mạch Mạch đứng tại chỗ không có đi qua, nàng cũng không thật sự muốn đi đỡ Lục Thần dậy, chẳng qua là muốn xác nhận một chút hắn có bị thương hay không thôi.

    Lần sau cũng không thể đánh người bừa bãi, nếu lỡ không cẩn thận đánh chết người ta thì mang tội lớn lắm.

    Trần ma ma mới từ bên ngoài bưng trà bước vào liền thấy Lục Thần nằm ngã lăn trên mặt đất.

    "Có chuyện gì vậy?" Trần ma ma kinh ngạc hỏi.

    Quý Mạch Mạch ngẩng đầu nhìn Trần ma ma, nói: "Lục công tử muốn ta đánh hắn, nói nếu ta cảm thấy tức giận liền đánh hắn, đánh hắn tới khi nào hết giận thì thôi.. Không nghĩ tới ta chỉ mới nhẹ nhàng đánh một cái tát, hắn liền ngã lăn trên mặt đất."

    "Chẳng lẽ là.." Quý Mạch Mạch mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Lục Thần, "Chẳng lẽ là ngươi muốn gạt ta?"

    "Là ngươi kêu ta đánh, không phải chính bản thân ta muốn đánh ngươi a, ngàn vạn lần đừng ăn vạ trên người ta.."

    Trần ma ma nhíu nhíu mày, một người đàn ông to lớn như thế, sao có thể chỉ vì bị đánh một cái tát mà ngã lăn ra đất như vậy được.

    Chẳng lẽ đây là muốn chiếm được cảm tình của tiểu thư, muốn làm tiểu thư đau lòng sao?

    Trần ma ma đột nhiên có thành kiến với Lục Thần.

    Lục Thần đây là có khổ nhưng không thể nói rõ, kêu trời không thấu kêu đất không nghe, có ai sẽ tin là Quý Mạch Mạch chỉ bằng một cái tát liền đem hắn đánh bay ra ngoài đâu, đến bây giờ lỗ tai hắn vẫn còn rất ù a..

    Đến ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin được Quý Mạch Mạch một nữ nhân chân yếu tay mềm như vậy làm sao có thể có được sức lực lớn đến như thế?

    Nếu không phải người bị đánh là hắn, hắn sẽ không bao giờ tin đâu.

    Quý Mạch Mạch nhìn Lục Thần, nói: "Lục công tử, cơn tức của ta còn chưa nguôi đâu, ta có nên tiếp tục đánh nữa không?"

    Lục Thần giương mắt, nhìn thấy ánh mắt của Quý Mạch Mạch đột nhiên sợ tới mức cả người run lên, vội vàng bò lên, nói: "Không được, ngươi còn vẫn còn đang tức giận, chờ thêm mấy ngày nữa ta lại đến cùng ngươi nói tiếp chuyện lúc nãy."

    Nói xong liền xoay người rời đi.

    Hắn cũng không dám lưu lại nơi này, phải trở về cố gắng bình tâm một chút mới được.

    "Đứng lại!" Quý Mạch Mạch lạnh giọng gọi hắn lại.

    "Lục công tử có phải hay không quên mất một chuyện, ngươi còn chưa có đóng dấu tay vào giấy nợ đâu." Nàng chỉ chỉ giấy nợ.

    Lục Thần một thân kiêu ngạo không muốn cúi đầu trước người khác, Quý Mạch Mạch lại nhiều lần đề cập đến giấy nợ khiến hắn xấu hổ, hắn cắn chặt răng, căng da đầu đi đến chỗ tờ giấy nợ đóng một dấu tay lên trên đó.

    Quý Mạch Mạch thu hồi giấy nợ, thổi khô vết mực trên đó, cong khóe môi cười.

    "Được rồi, chờ đến khi Lục công tử đem tiền trả lại hết, chúng ta liền thanh toán xong."

    Lục Thần nắm chặt tay lại, cả người phát run.

    Hắn tức giận nhìn chằm chằm Quý Mạch Mạch, Được rồi! Sự sỉ nhục hôm nay Lục Thần hắn sẽ nhớ kỹ! Bọn họ cứ chờ mà xem!

    Lục Thần lạnh nhạt phất tay áo rời đi, nếu là như lúc bình thường, vẻ ngoài anh tuấn của hắn làm ra động tác này hẳn sẽ rất đẹp, nhưng là hiện tại nhìn lại có chút buồn cười.

    Một bên gương mặt của hắn sưng tấy lên, in rõ năm dấu ngón tay trông đặc biệt buồn cười.

    Quý Mạch Mạch ý cười trong mắt ngày càng đậm, mỉm cười nhìn hắn.

    Lục Thần kịp phản ứng vội vàng dùng tay bưng kín mặt, chật vật rời đi.

    Trần ma ma nhìn thấy Lục Thần tức giận rời đi, xoay người nhìn về phía tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư.."

    Quý Mạch Mạch lắc đầu, "Giấy nợ đã có, chờ lần sau hắn đến sẽ là hòa li, về sau Quý gia chúng ta sẽ không có ai tên là Lục Thần."
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...