Ngôn Tình [edit] Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Nàng Thức Tỉnh Rồi - Kỳ Cốt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ManhManh84, 16 Tháng hai 2022.

  1. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Xuyên nhanh: Pháo hôi nữ phụ nàng thức tỉnh rồi

    [​IMG]

    Hán Việt: Khoái xuyên: Pháo hôi nữ phối tha giác tỉnh liễu

    Tác giả: Kỳ Cốt

    Tình trạng bản gốc: Chưa hoàn

    Nguồn: wikidich

    Editor: Manh Manh

    Tình trạng edit: Đang lếch

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Xuyên việt, Hệ thống, Xuyên Nhanh, Nữ phụ, Pháo hôi


    Văn án

    Hệ thống: "Dựa theo cốt truyện, nam chủ vì để trả ân cứu mạng muốn kết hôn với nữ chủ, nữ phụ si tình không đồng ý, tính tình bướng bỉnh cố chấp, sau khi bị hủy đi dung mạo liền bắt đầu căm hận, điên cuồng trả thù nữ chủ.."

    Quý Mạch Mạch: "Đem tất cả tài nguyên của gia tộc ta ra theo bồi hắn đi trả thù"

    Hệ thống: "Nhưng ký chủ, trong sách ngươi lại là cái nữ phụ não tàn kia a.."

    Quý Mạch Mạch: "Ha hả, lão tử thức tỉnh rồi!"

    Quý Mạch Mạch ngoài ý muốn bị trói định với hệ thống, xuyên đến các thế giới khác nhau với vai trò là một nữ phụ pháo hôi.

    Các nàng đều có gia thế xuất chúng, dung mạo tuyệt mỹ, nhưng một khi gặp gỡ nam chủ liền biến thành một cái não tàn nữ phụ, đem một ván bài tốt đánh thành nát nhừ.

    Để nàng làm đá kê chân cho sự thăng hoa trong tình cảm của nam nữ chủ? Vì yêu mà làm ra những chuyện ngu xuẩn?

    Quý Mạch Mạch trực tiếp xé nát kịch bản, bỏ qua cốt truyện! Tập trung cho sự nghiệp, làm một cái đóa hoa cao lãnh chẳng lẽ không tốt hơn sao?

    Chỉ là ở từng thế giới đi qua đều luôn có người nhìn trộm đóa hoa này..

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Manh
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 1. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu óc Quý Mạch Mạch như muốn nổ tung ra, tiếng ầm ầm vang lên bên tai.

    Mở mắt ra, trước mặt là một nữ tử nhu nhu nhược nhược, lê hoa đái vũ hướng phía cô nói: "Quý cô nương, ta cùng Lục ca ca là thật lòng yêu nhau, cô có thể hay không thành toàn cho chúng tôi?"

    "Nếu cô tức giận, có thể sinh khí trên người ta, đánh ta mắng ta đều có thể.."

    Linh hồn Quý Mạch Mạch vừa mới tiến vào thân thể này còn chưa có hoàn toàn dung hợp, cả người đau như bị xé rách ra, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

    Trước mặt là một nữ tử khóc thút thít, tiếng nức nở khiến người ta dâng lên cảm giác buồn bực.

    Quý Mạch Mạch chịu đựng đau đớn, ép ra một câu, "Im lặng một lát xem."

    "Quý cô nương, dưa hái xanh không ngọt, người Lục ca ca yêu là tôi, cô hà tất gì phải chia rẽ chúng tôi.." Nữ tử lải nhải, vừa khóc vừa nói như thể vừa trải qua một thiên đại ủy khuất.

    Quý Mạch Mạch cả người đau không chịu được, thân thể khẽ phát run, nhịn không được mà rống giận một câu: "Câm miệng!"

    Một câu rống giận này trùng hợp bị người đàn ông ngoài cửa nghe được.

    Người đàn ông sải bước tiến vào, lạnh giọng trách cứ: "Quý Mạch Mạch, ngươi đây là phát điên cái gì! Nhu nhi có ý tốt tới đây cùng ngươi nói chuyện, ngươi vì sao phải nổi giận với nàng!"

    "Ngươi còn có mặt mũi nào nói chuyện với nàng? Ngươi cái đồ độc phụ này, thế nhưng tưởng đẩy Nhu nhi rơi xuống nước, là có thể dồn nàng vào chỗ chết.. Nếu không phải Nhu nhi kịp thời phản ứng lại, sợ là hiện tại đã chết rồi!"

    Đỗ Ngữ Nhu kéo nhẹ góc áo Lục Thần, nhu nhu nhược nhược nói: "Lục ca ca, ta không có việc gì, ngược lại Quý cô nương mới là người rơi xuống nước.."

    "A, đó là cô ta tự gieo gió gặt bão!" Lục Thần hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quý Mạch Mạch, trong mắt tràn đầy hận ý.

    Quý Mạch Mạch cái gì cũng đều không có làm, một đống lời buộc tội, chỉ trích dồn dập ập vào cô.

    Trái tim cô chùng xuống, trầm trọng ủy khuất thiếu chút nữa không thở nổi.

    Đó là cảm xúc mà nguyên chủ của cơ thể để lại.

    Trong đầu bỗng nhiên đinh một tiếng, âm thanh hệ thống vang lên.

    Hệ thống: "Linh hồn cùng thân thể hoàn toàn dung hợp."

    "Đang truyền ký ức.."

    Phải, Quý Mạch Mạch hiện giờ không còn là Quý Mạch Mạch của trước kia nữa.

    Nàng là một vong linh bị trói định với hệ thống.

    Nàng là vì thu thập linh ngọc mới có thể tiến vào khối thân thể đã chết này, chỉ cần thay thế nguyên chủ vượt qua toàn bộ kịch tình, nàng sẽ có thể lấy được một khối linh ngọc.

    Thân phận của Quý Mạch Mạch trong tiểu thuyết này là một nữ phụ não tàn, là Quý gia đại tiểu thư, khi còn nhỏ ở dưới chân núi nhặt được Lục Thần mình đầy thương tích mang về nhà chăm sóc, khi hắn bình phục biết hắn không còn chỗ để đi, Quý gia liền nhận hắn làm con nuôi.

    Quý gia coi hắn như con ruột, cho hắn ăn học đàng hoàng, mở sẵn một con đường cho hắn bước.

    Quý Mạch Mạch đối Lục Thần lâu ngày sinh tình, Quý lão gia nhìn ra tâm tư của ái nữ nhà mình, đến hỏi Lục Thần có nguyện ý cưới nàng hay không.

    Lục Thần gật đầu đáp ứng.

    Sau khi Quý Mạch Mạch đến tuổi cập kê, hai người chuẩn bị thành hôn, Quý lão gia đột ngột bệnh chết, Quý Mạch Mạch muốn giữ đạo hiếu ba năm.

    Mọi biến cố sau này bắt đầu từ đây, Lục Thần có việc phải đi xa nhà, gặp phải một tên thổ phỉ, thiếu chút nữa đã bỏ mạng, lúc này một nữ tử thông minh, dịu dàng đã cứu hắn ra.

    Nữ tử này là đệ tử thần y, y thuật cao minh, bộ dạng tuyệt mỹ.

    Hai người yêu nhau trong bí mật, lúc sau khi Lục Thần trở về, hắn liền đến tìm Quý Mạch Mạch bày tỏ muốn nghênh thú Đỗ Ngữ Nhu về làm vợ.

    Quý Mạch Mạch si tình không thể chấp nhận được những chuyện này, rõ ràng Lục Thần đã nói qua sẽ đối xử tốt với cô cả đời, vậy thì làm sao có thể cưới một nữ nhân khác.

    Lục Thần đối nàng chán ghét không thôi, liền tới một cái liếc mắt cũng không muốn cho nàng.

    Lúc sau còn xảy ra một ít sự cố, Quý Mạch Mạch chính mình đi tìm đường chết bị hủy đi dung mạo, từ đó trở về sau, nội tâm nàng trở nên vặn vẹo, bắt đầu điên cuồng tìm cách trả thù nữ chủ Đỗ Ngữ Nhu, cuối cùng chính mình lại rơi vào cái kết vạn kiếp bất phục.

    Ngay cả Quý gia cũng bị nàng liên lụy, cửa nát nhà tan.

    Lục Thần cao cao tại thượng trở thành Thủ phụ, còn lại Đỗ Ngữ Nhu trở thành nữ thần y, là Thủ phụ phu nhân.

    Nguyên chủ cười khổ chính mình ngu xuẩn, lúc sắp chết nghĩ thầm nếu có thể cho nàng thêm một cơ hội, nàng tuyệt đối sẽ không ngu như vậy, nhất định sẽ vứt bỏ tra nam, bảo vệ tốt Quý gia.

    Đoạn ký ức tới đây liền dừng lại.

    Sau đó hệ thống phát hiện ra một chấp niệm cực kì mãnh liệt nên đã đưa Quý Mạch Mạch đến đây thể thu thập linh ngọc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2022
  4. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 2. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào thời điểm Quý Mạch Mạch xuyên không đến, kịch tình đã phát triển đến chỗ Lục Thần mang theo Đỗ Ngữ Nhu trở về, tìm nguyên chủ nói muốn cưới Đỗ Ngữ Nhu về làm vợ.

    Nguyên chủ ban đầu chịu kích thích lớn, không tiếp thu được hết thảy những điều này, liền đi tìm bọn họ lý luận.

    Lúc ấy ở bên hồ, Lục Thần không có ở đó, chỉ có Đỗ Ngữ Nhu đứng một mình, nàng vội vàng chạy qua chất vấn, liền thấy Đỗ Ngữ Nhu bên hông đang đeo một miếng ngọc bội mà trước kia nàng đã đưa nó cho Lục Thần.

    Trong cơn tức giận, liền muốn đem khối ngọc bội kia kéo xuống.

    Đỗ Ngữ Nhu dùng khinh công, lắc mình nhẹ tránh, đồng thời đem nguyên chủ đẩy mạnh xuống hồ.

    Sau khi nguyên chủ rơi xuống nước, hôn mê suốt một ngày mới tỉnh lại.

    Hệ thống: "Đã hoàn tất quá trình truyền ký ức."

    Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ thân thể này, tâm trí không còn đau đớn nữa, ánh mắt Quý Mạch Mạch trở nên rõ ràng hơn.

    Lục Thần thấy nữ nhân trước mặt ngơ ngác không có phản ứng, chán ghét không chịu được, lạnh lùng nói: "Quý Mạch Mạch, ngươi thật là độc ác! Thế nhưng muốn hại chết Nhu nhi! Nhu nhi cái gì cũng đều không có sai, còn ăn nói khép nép tới cầu ngươi, ngươi thế nhưng lại muốn hại chết nàng."

    "Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi đồng ý hay không, ta đều phải cưới Nhu nhi làm vợ."

    "Nhu nhi đã cứu ta một mạng, còn bởi vì một chút sự tình, trong sạch đã trao cho ta, ta đối với nàng phải có trách nhiệm."

    Hệ thống trong đầu Quý Mạch Mạch vang lên tiếng nhắc nhở: "Dựa theo cốt truyện, nam chủ vì để trả ân cứu mạng của nữ chủ, muốn cưới nữ chủ về làm vợ, ngươi si tình không đồng ý.."

    "Muốn cưới liền cưới đi." Quý Mạch Mạch nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt nói.

    Hệ thống nhỏ giọng nói: "Ký chủ ngươi đây là đang làm gì a? Ngươi phải vào vai ác độc nữ phụ chứ.."

    Ha hả.

    Muốn ta dựa theo cốt truyện tiếp tục diễn vai si tình nữ phụ thiểu năng này?

    Ta tuyệt đối sẽ không để tình huống này xảy ra.

    Lời nói Lục Thần nghẹn lại, nhìn bộ dáng thanh lãnh của người trước mặt, tức khắc không nói ra lời.

    Quý Mạch Mạch trả lời ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngay cả Đỗ Ngữ Nhu đang rưng rưng nước mắt cũng kinh ngạc nhìn về phía nàng.

    "Ngươi.." Lục Thần ấp úng cả nửa ngày, không biết nên nói cái gì.

    "Ngươi nói cái gì?"

    Quý Mạch Mạch đứng dậy, khi linh hồn hoàn tất dung hợp đã đem thân thể ốm yếu của nguyên chủ ban đầu chữa trị tốt, giờ phút này thân mình sinh long hoạt hổ.

    Nàng đứng lên, "Ta nói ngươi muốn cưới liền cưới, còn có vấn đề gì sao?"

    "Nếu ngươi đã hủy hoại đi trong sạch của Đỗ cô nương, đương nhiên là muốn đem nàng cưới vào cửa, nhưng là.. người vợ là ta không đồng ý! Chờ một tờ hưu thư từ ta, sau đó ngươi liền muốn cưới Đỗ cô nương, Khương cô nương, Lâm cô nương, cái gì cô nương cũng đều được!"

    Muốn đơn giản từ hôn? Ha hả, không có cửa đâu!

    Phải để tên tra nam này đem trả lại tất cả tài nguyên mà Quý gia đã bồi cho hắn.

    Chỗ nào tốt như vậy, không chỉ muốn chiếm tài sản Quý gia, còn muốn cưới một một người vợ xinh đẹp khác.

    Quý gia không nợ hắn, ngược lại còn là đại ân nhân của hắn, đối hắn chân chính có ân cứu mạng không phải là Đỗ Ngữ Nhu, mà là nguyên chủ Quý Mạch Mạch!

    Nếu không phải nguyên chủ năm đó cứu hắn thoát chết, hắn làm sao có ngày hôm nay!

    Từ từ..

    Ân tình cứu mạng này cũng phải tính toán, phải để tên tra nam này đem tất cả trả về mới được.

    Quý Mạch Mạch nội tâm cười lạnh một tiếng, đầu óc xoay vòng tính toán.

    Lục Thần hồi phục tinh thần, sắc mặt lập tức lạnh đi, "Quý Mạch Mạch, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn ta hưu ngươi?"

    Quý Mạch Mạch ha hả một tiếng, "Không phải ngươi hưu ta, mà là ta hưu ngươi!"

    Lúc này Trần ma ma bưng chén thuốc đi vào, nhìn thấy Quý Mạch Mạch tỉnh lại, kích động thiếu chút nữa đã rơi lệ, "Tiểu thư, ngài rốt cuộc đã tỉnh.."

    "Cô gia ngài nghe tiểu thư giải thích, tiểu thư tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện đẩy người xuống nước, khẳng định là nữ nhân này đang vu khống tiểu thư."

    Lục Thần sắc mặt tối sầm lại, "Nhu nhi tâm địa thiện lương, tuyệt đối không bao giờ làm điều gì hại người, nếu ai có can đảm nói bậy về Nhu nhi thêm một câu nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

    "Cô gia.."

    Trần ma ma không thể tin được, từ khi cô gia ở bên ngoài mang theo một nữ nhân trở về, tính tình liền đại biến, hết thảy đều cùng trước kia không giống nhau.

    Lúc này Quý Mạch Mạch cắt ngang, "Trần ma ma, đừng kêu hắn cô gia, hắn từ nay về sau không phải là người Quý gia."
     
  5. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 3. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Làm sao có thể.." Trần ma ma nói không ra lời.

    Cô gia cùng tiểu thư ở chung mấy năm, nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn nhìn không ra tính tình của tiểu thư sao? Tiểu thư tuy rằng có chút ngông cuồng, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra những chuyện nguy hại đến tính mạng của người khác, nhất định là có hiểu lầm.

    Nhưng cô gia thậm chí còn không muốn nghe, liền nhận định là tiểu thư mưu hại Đỗ cô nương.

    Quý Mạch Mạch đi ra ngoài.

    Trần ma ma phản ứng lại, lập tức sốt ruột nói: "Tiểu thư, ngài không thể tùy tiện đi lung tung, trước đem chén thuốc này uống vào, dưỡng tốt thân mình.."

    Quý Mạch Mạch ngửi thấy mùi thuốc trung dược đắng nồng, lắc lắc đầu, "Ta đã không có việc gì, ma ma không cần lo lắng."

    "Nhưng.." Trần ma ma còn muốn nói gì đó.

    Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh, giọng điệu tràn đầy chán ghét, "Thân mình sinh long hoạt hổ, còn giả bệnh một ngày, Quý Mạch Mạch, ngươi thật sự là giở trò hay."

    Quý Mạch Mạch sau khi nghe được cũng lười nói, cùng loại người vô nghĩa này nói chuyện sẽ chỉ lãng phí thời gian.

    Loại người này là điển hình của suy nghĩ rằng cả thế giới đều xoay quanh một mình hắn ta.

    Ta gặp được chân ái, muốn cưới nàng về làm vợ, ta đều ăn nói khép nép tới đây tìm ngươi bày tỏ muốn thành hôn cùng nàng, ngươi vì sao còn không đồng ý? Không đồng ý chính là cảm thấy ngươi là một kẻ ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi.

    Hảo, còn không phải chỉ là một tờ hưu thư thôi sao.

    Quý Mạch Mạch đi ra khỏi phòng, lập tức hướng Thanh Trúc cư đi đến.

    Thanh Trúc cư là do Quý gia đặc biệt xây dựng để cho Lục Thần có thể thoải mái, an tĩnh học hành, nơi này có những cây cầu nhỏ, nước êm đềm chảy trôi, bao quanh là những rừng trúc cùng với các tòa lầu tinh xảo.

    Quý Mạch Mạch đi đến Thanh Trúc cư.

    Bọn hạ nhân tiến lên hành lễ, "Gặp qua tiểu thư."

    Quý Mạch Mạch hạ lệnh, "Từ nay đem nơi này cải tạo thành thư phòng của ta, đồng thời vứt hết những thứ linh tinh trong đó đi.. Không, thiêu hủy đi."

    "Tiểu thư, này.. Nơi này là chỗ ở của cô gia.." Bọn hạ nhân không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt mờ mịt.

    Quý Mạch Mạch đạm nhiên nói: "Về sau Quý gia sẽ không có người tên là Lục Thần."

    Bọn hạ nhân chần chừ không dám động.

    Quý Mạch Mạch quát lạnh: "Còn không mau làm việc."

    "Là!" Bọn hạ nhân lúc này mưới bắt đầu bận rộn, lập tức tiến vào Thanh Trúc cư đem hết đồ đạc của Lục Thần ra.

    Lục Thần cùng Đỗ Ngữ Nhu đi tới thấy một màn như vậy, sắc mặt Lục Thần tối sầm lại.

    "Quý Mạch Mạch, ngươi đang làm cái gì!"

    "Ta đang làm cái gì, Lục công tử còn không nhìn ra sao? Đương nhiên là đuổi ngươi ra cửa. Nơi này là Quý gia, không phải Lục gia."

    Một câu này như đâm thẳng vào tim đen của Lục Thần, nắm chặt nắm tay, hắn chán ghét nhất chính là sắc mặt này của người Quý gia, hắn ở Quý gia không dám ngẩng đầu, mỗi lần Quý gia đối xử tốt với hắn, đều phảng phất giống như đang cười nhạo hắn vô dụng.

    Hắn chán ghét Quý Mạch Mạch.

    Nhưng lại không thể không ở Quý gia lấy lòng nàng, đối nàng ôn nhu đối đãi.

    "Lục ca ca.." Đỗ Ngữ Nhu nắm lấy tay Lục Thần.

    Lục Thần đen mặt, lạnh lùng nói: "Quý Mạch Mạch, ngươi có phải hay không điên rồi, ta đã nói sẽ hưu ngươi khi nào? Ta chỉ là muốn cưới Nhu nhi về làm bình thê, tuyệt sẽ không uy hiếp đến vị trí chính thê của ngươi.."

    Quý Mạch Mạch nghĩ chỉ muốn nôn.

    Tên tra nam này thật đúng là coi bản thân mình như nạm vàng, tưởng thân mình cao quý lắm ai cũng thèm muốn hay sao!

    "Ha hả, cái gì vị trí? Vị trí chính thê của ngươi sao, xin lỗi, ta không thèm."

    "Ngươi muốn cưới Đỗ cô nương, có thể, đợi ta đưa cho ngươi một tờ hưu thư, ngươi lại đi cưới nàng! Làm như vậy, Đỗ cô nương nhất định sẽ càng thêm cảm động."

    Lục Thần sau khi nghe được nội tâm có chút hoảng loạn, hắn thật không nghĩ tới Quý Mạch Mạch sẽ nói ra những lời này, có phải hay không đầu óc bị đụng hỏng rồi. "Ngươi.. Ngươi sao có thể nói như vậy?"
     
  6. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 4. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi cho rằng sau khi hòa li liền có thể sống tốt sao! Rồi thanh danh của ngươi sẽ ra sao? Mọi người nghĩ về ngươi như thế nào? Hiện tại người nam nhân nào không phải là tam thê tứ thiếp, ta chỉ cưới thêm một mình Nhu nhi mà thôi, ta có thể thề với trời, sau này sẽ không cưới thêm ai khác.."

    Lục Thần đúng lý hợp tình nói ra, càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện nên là diễn ra như vậy.

    Hắn là chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của Nhu nhi, lại vấy bẩn đi sự trong sạch của nàng, Nhu nhi không gả cho hắn, còn có thể gả cho ai.

    Nếu không cưới Nhu nhi, chính là làm cho nàng phải đi tự tử.

    Hắn cảm thấy Quý Mạch Mạch có chút vô nhân đạo, quá ác độc, là thê tử của hắn, thế nhưng chuyện này một chút cảm thông cũng đều không có.

    "Lục ca ca, đều là ta sai.." Đỗ Ngữ Nhu nắm tay Lục Thần, ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đáng thương nói: "Nếu ta không ở đây, liền sẽ không phát sinh những việc này."

    "Lục ca ca, thực xin lỗi, ta đây liền rời đi."

    "Nhu nhi!"

    Lục Thần vội vàng bắt lấy tay nàng, "Ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm, nàng là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có nàng lúc này có lẽ ta đã chết.."

    Nói xong, nhìn về phía Quý Mạch Mạch nói: "Ngươi đừng vô cớ gây rối! Ngươi đây là muốn bức Nhu nhi đi tìm chết sao!"

    "Ha hả, đúng vậy, ngươi chính là ước nàng chết đi, nếu không sẽ không muốn đẩy nàng xuống nước." Lục Thần trong mắt tràn đầy ghê tởm, lạnh lùng nói.

    Quý Mạch Mạch sắc mặt bình tĩnh, một chút tức giận cũng đều không có.

    Nhìn một đôi nam nữ trước mặt tựa như đang xem kịch hay.

    Lục Thần nhìn thấy nàng một chút phản ứng cũng đều không có, Lục Thần có cảm giác nắm đấm của mình như đấm vào bông, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

    Quý Mạch Mạch cười khẽ một tiếng, "Như thế nào? Ta có ngăn trở các ngươi sao? Các ngươi tình đầu ý hợp như vậy, ta nguyện ý thành toàn cho các ngươi, rời khỏi chuyện tình của các ngươi, chuyện này còn không được sao?"

    Nàng mới không để bụng cái thanh danh gì, thanh danh nào có thể so được với một cuộc sống thống khoái đâu, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất!

    Nguyên chủ nghẹn khuất cả đời, vì yêu mà hắc hóa, chính mình đi tìm đường chết còn liên lụy đến toàn bộ gia tộc.

    Mà đôi nam nữ này lại sống tốt một cách kỳ lạ, dùng tiền Quý gia làm lót đường, một sớm trở thành Thủ phụ cùng nữ thần y.

    Nàng hiện tại không ném xuống một tờ hưu thư, còn tính giữ đến Tết hay sao?

    "Ngươi.." Lục Thần sắc mặt nghẹn đỏ bừng, hắn như thế nào không biết nữ nhân này thế nhưng lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, dám lấy hòa li tới uy hiếp hắn.

    "Quý Mạch Mạch, ngươi hãy tự mình suy nghĩ xem, sau khi hòa li, ngươi sẽ gặp rất nhiều lời phỉ nhổ."

    "Chuyện của ta không cần ngươi nhọc lòng, cứ tự lo cho bản thân ngươi trước đi." Quý Mạch Mạch nhàn nhạt nói.

    Cái tên tra nam này mấy phen từ chối, liền biết hắn không muốn hòa li.

    Hắn nếu thật sự yêu Đỗ Ngữ Nhu, đã sớm hòa li, chứ không phải chỉ đem nàng cưới về làm bình thê.

    Hắn tính toán đều là lợi ích của bản thân, nếu hòa li, hắn sẽ phải rời khỏi Quý gia, không có trợ cấp bạc từ Quý gia thì làm sao hắn có thể ở trong chốn quan trường bình đạm mà tiến lên.

    "Lục công tử, ngươi nói xong hết chưa? Nói xong liền nhanh đi, đừng ở chỗ này làm ngứa mắt ta!"

    "Người tới a, đem hai người bọn họ mời ra ngoài."

    Lục Thần tức giận đến nỗi khi nghe Quý Mạch Mạch nói câu này, sắc mặt hắn trở nên âm u, lạnh lùng nói: "Ta tự mình đi!" Nói xong lạnh lùng kéo tay Đỗ Ngữ Nhu rời đi.

    Hắn tin tưởng Quý Mạch Mạch chỉ là nhất thời nổi nóng, chờ thêm hai ngày liền sẽ hối hận.

    Nàng yêu hắn như vậy, ngày thường tất cả mọi thứ đều nghe theo hắn, sao có thể đột ngột thay đổi.

    Lục Thần tin tưởng mười phần, chờ đến khi Quý Mạch Mạch hối hận, khẳng định sẽ đến cầu hắn.

    Vừa mới đi được hai bước, Quý Mạch Mạch đột nhiên gọi lại, "Từ từ, Lục công tử ngươi có phải hay không đã quên cái gì?"

    Lục Thần xoay người, cao ngạo nâng cằm lên, quả nhiên nàng vẫn là không bỏ hắn được.

    Ngay sau đó, Quý Mạch Mạch nhàn nhạt nói:"Lục công tử, lương tháng của ngươi hẳn là mười lượng, đó là thứ thuộc về ngươi, còn lại những thứ thuộc về Quý gia ta tất cả đều phải để lại.

    Lục Thần sắc mặt cứng đờ, biểu tình thập phần khó coi.

    Phẫn hận từ bên hông tháo xuống túi tiền, ném xuống mặt đất.
     
  7. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 5. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Thần với sắc mặt u ám lôi kéo Đỗ Ngữ Nhu rời đi.

    Quý Mạch Mạch một bộ dáng đi thong thả không tiễn, khóe môi hơi cong lên, bình tĩnh nhìn hai người rời đi.

    Trần ma ma vội vàng đi tới, sắc mặt lo lắng, "Tiểu thư, nếu ngài làm như vậy, vạn nhất cô gia thật sự đồng ý hòa li.."

    Như thế này sẽ tổn hại đến thanh danh của tiểu thư, thiên hạ này vốn đã khắc nghiệt với phụ nữ, lại bị thiên hạ đâm chọc vào, e là tiểu thư sẽ không chịu được.

    "Tiểu thư, ngài lại khuyên cô gia một tiếng, hai người có cảm tình nhiều năm như vậy, làm sao một nữ tử khác bên ngoài có thể so được.. Nói không chừng ngài khuyên một câu, cô gia liền hồi tâm chuyển ý." Trần ma ma khổ tâm nói.

    "Hắn sẽ hồi tâm chuyển ý? A."

    Khuôn mặt Quý Mạch Mạch hoàn toàn lạnh lẽo.

    "Không, hắn sẽ không, hắn nhất định sẽ cưới nữ nhân kia làm vợ."

    Bởi vì bọn họ đã sớm có một đứa con, đứa nhỏ trong bụng Đỗ Ngữ Nhu cũng đã được ba tháng, cho nên Lục Thần mới có thể vội vàng trở về, muốn cưới Đỗ Ngữ Nhu làm vợ.

    Vì nếu kéo dài thêm mấy tháng thì chuyện của đứa nhỏ sẽ không giấu được nữa.

    "Tiểu thư, ai!" Trần ma ma cảm thấy đau lòng, tiểu thư nhà bà vốn ôn nhu thiện lương, vì cô gia tận tâm tận lực, làm mọi cách để mở đường quan chức, nhưng đến cuối cùng còn lại được cái gì a.

    Cô gia thật sự là nhẫn tâm, bị mỡ heo làm cho mù mắt không nhìn ra được lòng tốt của tiểu thư.

    Quý Mạch Mạch xoay người rời đi.

    "Ta đi tế bái cha mẹ một chút." Quý Mạch Mạch nói, khi nàng nói ra những điều này, trái tim bình tĩnh của nàng đột nhiên đập mạnh một cái, một cổ thương tâm bất giác lan tràn, tâm tình ngăn không được cảm thấy chán nản.

    Nàng đi tới ngọn núi phía sau Quý gia, đây là nơi chôn cất cha mẹ nàng, bên mộ có trồng một cây hoa lê.

    Cây hoa lê lá xanh um tươi tốt, hoa lê trắng như tuyết nở rộ ra, cánh hoa bay lả tả rơi xuống mặt đất.

    Quý Mạch Mạch nhìn cây hoa lê hồi lâu không có lên tiếng.

    Một lúc sau, nàng trịnh trọng nói, "Cha, nương các người hãy yên tâm, nữ nhi sẽ không để ai ức hiếp được con. Nói vậy dưới chín suối, cha, nương hãy yên tâm mà rời đi.."

    Lúc trước bị mù mắt mới có thể coi trọng cái loại người như Lục Thần.

    Quý lão gia trước khi qua đời đã đem tay nàng giao cho Lục Thần, gắt gao nắm lấy, dặn dò Lục Thần phải chăm sóc cho nàng thật tốt.

    Nhưng chỉ sau vài tháng hắn ta đã tìm được một tình yêu mới.

    Quý Mạch Mạch hít một hơi thật sâu, làm chính mình thoát khỏi bầu không khí bi thương này, đem rượu ra ngồi uống dưới bóng cây hoa lê.

    Lúc này bỗng nhiên có một cục lông trắng vụt ra tới.

    Quý Mạch Mạch tâm sinh cảnh giác, cả người căng chặt.

    Nhìn kỹ hơn là một con hồ ly trắng lông bù xù vô cùng đáng yêu.

    Hồ ly trắng nằm ở dưới bóng cây hoa lê, cuộn tròn thân mình, hơi hơi phát run. Quý Mạch Mạch cả người lúc này mới thả lỏng xuống, thở ra một hơi, thật cẩn thận đến gần, cúi đầu nhìn hồ ly nhỏ, "Thật là vật nhỏ đáng yêu.. Từ nơi nào ra tới đây?"

    Hồ ly trắng thân mình đầy lông giật giật lỗ tai nhỏ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn nàng.

    "Có thể sờ ngươi không?"

    Quý Mạch Mạch cẩn thận duỗi tay ra, hồ ly trắng không giống như muốn chạy trốn, cũng không có sợ người một chút nào.

    Lòng bàn tay Quý Mạch Mạch rơi trên bộ lông trắng lù xù, vuốt ve hai cái, cảm giác thật dễ chịu và mềm mại.

    Hồ ly trắng nheo nheo đôi mắt lại.

    Lúc này Quý Mạch Mạch mới phát hiện chân sau hồ ly trắng dính một ít máu, không khỏi nhíu mày, "Vật nhỏ ngươi bị thương sao? Cho ta xem.."

    Hồ ly trắng quả thực bị thương nhưng may mắn là vết thương không quá sâu.

    Quý Mạch Mạch dứt khoát đem nó ôm vào trong ngực, hướng dưới chân núi đi đến, "Ta mang ngươi trở về trị thương."

    Hồ ly trắng không có giãy giụa, thoải mái nằm trong lòng Quý Mạch Mạch, đôi tai nhọn còn cọ cọ vào cánh tay nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2022
  8. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 6. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Lục Thần cùng Đỗ Ngữ Nhu rời khỏi Quý gia định tìm một nơi để nghỉ chân trước, không thể ăn ngủ đầu đường xó chợ được.

    Lục Thần sắc mặt tối sầm khó coi, trong lòng nghẹn một cổ tức giận, hắn thật sự không nghĩ tới Quý Mạch Mạch lại đối xử với hắn như vậy.

    Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện.

    Đỗ Ngữ Nhu rất nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn đến gương mặt đen như muốn chảy ra nước của Lục Thần liền không dám nói.

    Khi bọn họ đến khách điếm, Lục Thần xấu hổ phát hiện chính mình không có một xu dính túi, túi tiền đã bị hắn ném văng, trên người ngay cả một chút bạc cũng đều không có, đồ vật đáng giá nhất chính là miếng ngọc bội đeo bên hông.

    Lúc này Đỗ Ngữ Nhu thiện giải ý nhân lấy bạc ra, nói "Ta sẽ trả tiền."

    Lục Thần xấu hổ gật đầu.

    Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ phải xấu hổ như vậy, tất cả điều này đều là do nữ nhân Quý Mạch Mạch kia gây ra!

    Sau khi hai người nhận phòng, Đỗ Ngữ Nhu rót ra một chén trà, đặ chén trà tới trước mặt Lục Thần, "Lục ca ca, ngươi trước uống chút trà cho bình tĩnh lại."

    Lục Thần nhấp một ngụm trà, kìm nén lửa giận trong lòng.

    Đỗ Ngữ Nhu nhìn Lục Thần, trong đầu chợt nảy ra một ý niệm.

    Những lời vừa rồi của Quý Mạch Mạch xác thực làm cho nàng hy vọng, nếu Lục ca ca hòa li liền có thể cưới hỏi nàng đàng hoàng, nàng chính là thê tử duy nhất của Lục ca ca.

    Lúc trước là sợ Quý Mạch Mạch không đồng ý mới có thể lui một bước nguyện ý làm bình thê.

    Nhưng là hiện tại nữ nhân kia đã đồng ý hòa li, nguyện ý thành toàn cho bọn họ, Lục ca ca vì sao lại không vui vẻ?

    "Lục ca ca, ngươi cùng Quý Mạch Mạch hòa li đi.."

    Đỗ Ngữ Nhu nhẹ nhàng khuyên nhủ.

    Lời vừa nói ra Lục Thần cũng không thèm nghĩ tới liền phản bác lại, "Không được!"

    Đỗ Ngữ Nhu trong lòng lộp bộp một tiếng, "Vì sao? Vì sao không cùng Quý Mạch Mạch hòa li? Lúc trước là sợ nàng không đồng ý hòa li nên mới quyết định cưới ta làm bình thê, hiện giờ Quý Mạch Mạch nguyện ý hòa li, này không phải là một chuyện tốt sao?"

    Theo lý mà nói hẳn là một chuyện tốt.

    Nhưng là Lục Thần lại không thể vui được.

    Đối với quyết định của Quý Mạch Mạch làm nội tâm hắn có điểm khó chịu, như thể mình đã bị phản bội.

    Ở trong ấn tượng của hắn, Quý Mạch Mạch đối với hắn luôn là thiên y bách thuận, nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn liền không ngại tiếp tục giả vờ dịu dàng với cô.

    Nhưng là hiện tại Quý Mạch Mạch dứt khoát yêu cầu hòa li, một chút do dự cũng đều không có.

    Sắc mặt kia hình như là thật.

    Quý Mạch Mạch thật sự muốn hòa li.

    Lục Thần trong lòng khó chịu không nói nên lời.

    Đỗ Ngữ Nhu nhìn đến Lục Thần không có trả lời nội tâm không khỏi cảm thấy bất an, chẳng lẽ Lục ca ca vẫn còn cảm tình với nữ nhân kia?

    Nàng lệ ý mông lung, khóe mắt phiếm hồng, "Lục ca ca chẳng lẽ chàng không muốn hòa li sao, chàng không nghĩ muốn cưới Nhu nhi sao?" Nàng nói, cánh tay phóng tới đặt trên cái bụng phẳng lì.

    Lục Thần phục hồi tinh thần lại, vội vàng dỗ dành Đỗ Ngữ Nhu, đem nàng ôm ở trong ngực, "Làm sao vậy, Nhu nhi nàng mới chính là chân ái của ta, hơn nữa nàng đã mang cốt nhục của ta, ta làm sao có thể vứt bỏ nàng.."

    "Cùng nữ nhân kia không thể hòa li là có nguyên nhân khác."

    "Ta ở trong quan trường cần rất nhiều bạc để lót đường, chỉ có Quý gia mới có thể hỗ trợ, Quý gia hiện giờ chỉ còn lại một mình Quý Mạch Mạch, chỉ cần chế trụ được nàng ta, liền sẽ tùy ý ta bài bố."

    Hắn cho rằng hắn đã đem Quý Mạch Mạch chặt chẽ khống chế ở trong tay.

    Không nghĩ tới khi mang Nhu nhi trở về sẽ khiến nàng ta có phản ứng lớn đến như vậy.

    Hắn không khỏi nhíu nhíu mi, chẳng lẽ là do hắn quá nóng vội?

    Chỉ là hắn có thể chờ nhưng đứa nhỏ trong bụng Nhu nhi lại không chờ được, qua mấy tháng nữa bụng của Nhu nhi sẽ lớn lên, chẳng lẽ còn để cho hài tử không có danh phận sao?

    Lục Thần đau lòng nhìn Đỗ Ngữ Nhu, cũng cảm thấy đau lòng cho chính cốt nhục của mình.

    Đỗ Ngữ Nhu ngẩng mặt lên nhìn hắn, "Vậy ta phải làm sao bây giờ?"

    Lục Thần cười lạnh, "Yên tâm đi, nữ nhân kia sẽ không hòa li, chờ nàng bình tĩnh lại liền sẽ tới cầu ta. Nàng tạm thời nhẫn nại mấy ngày.."

    "Ân." Đỗ Ngữ Nhu ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào trong lòng ngực hắn.
     
  9. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 7. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Mạch Mạch đem con hồ ly trắng mà nàng nhặt được mang về nhà.

    Lấy kim sang dược ra thật cẩn thận bôi vào miệng vết thương ở chân sau rồi dùng băng gạc quấn lại.

    Hồ ly trắng nằm ngoan ngoãn không có lộn xộn, đôi mắt đẹp hẹp dài nhìn chằm chằm vào Quý Mạch Mạch.

    "Được rồi mấy ngày nay đừng chạy loạn, qua khoảng mấy ngày là có thể khỏe hẳn." Quý Mạch Mạch nói.

    Hồ ly đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, nằm trong chiếc rổ nhắm mắt lại.

    Giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, nàng thở phào nhẹ nhõm, Quý Mạch Mạch ngồi xuống đánh thức hệ thống trong đầu.

    "Rút thẻ." Nàng nói thầm trong đầu.

    Mỗi khi bước vào thế giới mới đều sẽ có cơ hội được rút thẻ ba lần, có thể rút được các loại năng lực hoặc các vật phẩm khác nhau để có thể thuận lời thu thập linh ngọc.

    Nó cũng tránh cho nàng bị người khác tập kích, nếu chết thì uổng lắm.

    Hệ thống, "Thế giới này chỉ có một cơ hội rút thăm, xin hỏi hiện tại ký chủ muốn dùng sao"

    Quý Mạch Mạch gật gật đầu.

    Những gợn sóng mờ ảo hiện ra trước mặt dần dần ngưng tụ thành một bàn xoay lớn, cái này chỉ có người bị trói định với hệ thống mới có thể nhìn thấy.

    Hồ ly trắng đang cuộn tròn trong giỏ đột nhiên mở mắt ra, đôi tai nhọn của nó cũng động đậy.

    Hệ thống, "Thỉnh ký chủ quay bàn xoay.."

    Quý Mạch Mạch vung tay lên, đĩa xoay nhanh chóng chuyển động, một lúc sau, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng dừng lại trên một ký hiệu đặc biệt.

    "Đây là thứ gì?"

    Hệ thống, "Chúc mừng ký chủ rút được thẻ tăng sức mạnh."

    "Tăng sức mạnh?" Chẳng lẽ là thứ mà nàng đang nghĩ tới sao?

    Hệ thống trong đầu hồi đáp, "Là cái mà ký chủ đang nghĩ đến!"

    Quý Mạch Mạch, "..."

    Nàng lặng lẽ nâng tay lên, cầm lấy chén trà trên bàn, bóp nhẹ, chén trà lặng yên không một tiếng động bị nghiền thành tro, tro bụi rào rào từ kẽ ngón tay rơi xuống đất.

    Nàng sợ ngây người.

    Nàng là một nữ tử nhu nhược, muốn một thân sức mạnh để làm cái gì a?

    Bất quá kỹ năng này cũng khá hữu dụng, nếu có ai đó muốn đánh nàng, nàng liền đem họ đánh bay đầu.

    Quý Mạch Mạch muốn thử xem sức mạnh này có thể lớn đến bao nhiêu, nhìn đến chậu đá cảnh, nàng đi tới, véo nhẹ hòn đá, nhẹ nhàng bẻ ra, hòn đá cứng rắn kia trực tiếp gãy làm đôi.

    "Oh shit."

    Cảm giác thật tuyệt.

    Quý Mạch Mạch tự cho là trong phòng không người, không ai thấy, nhưng là hồ ly trắng đang cuộn tròn trong giỏ cả người dựng hết lông dậy, vừa rồi nó chứng kiến hết thảy.

    Quý Mạch Mạch vỗ vỗ tay, đem toàn bộ tro bụi trên tay vỗ rớt sạch.

    Ngay sau đó gọi Trần ma ma.

    Trần ma ma đi vào phòng, "Tiểu thư có chuyện gì sao?"

    Quý Mạch Mạch nói, "Gọi tất cả chưởng quỹ tới đây."

    "Tiểu thư tìm chưởng quỹ làm cái gì? Chính là để đối chiếu các khoản thu sao?" Trần ma ma khó hiểu, cơ bản đều là cuối tháng thì mới đối chiếu một lần còn nay mới là giữa tháng.

    "Ta có chuyện quan trọng cần gặp họ."

    "Vâng, tiểu thư." Trần ma ma không có hỏi nhiều, lập tức đi gọi các chưởng quỹ tại tất cả cửa hàng đứng dưới danh nghĩa Quý gia.

    Trong phòng khách, Quý Mạch Mạch bưng chén trà lên uống, động tác nhẹ nhàng thập phần ưu nhã.

    Kỳ thật không phải nàng cố tình làm ra vẻ, mà là.. nàng sợ chẳng may lỡ dùng sức liền đem chén trà nghiền nát.

    Nếu ở trước mặt mọi người mà nàng dùng một tay nghiền nát chén trà, chẳng phải sẽ bị mọi người xem thành yêu quái.

    "Tiểu thư, một số vị chưởng quỹ đã đến." Trần ma ma nói.

    Quý Mạch Mạch ngẩng mặt lên, nhìn lướt qua vài vị chưởng quỹ nói, "Ta có một số chuyện muốn nhờ các ngươi hỗ trợ, hôm nay các ngươi phải tính toán một số thứ."

    Các chưởng quỹ hai mặt nhìn nhau không biết tiểu thư đột nhiên kêu bọn họ tới là có chuyện gì.

    Trong số đó có một vị chưởng quỹ chắp tay nói, "Thỉnh tiểu thư phân phó."

    Quý Mạch Mạch cười lạnh nói, "Tính toán chi tiêu của Lục Thần trong mấy năm qua, Quý gia ta đã dốc hết tài lực để bồi dưỡng hắn, tiêu tốn biết bao nhiêu bạc, tất cả đều tính ra cho ta."

    "Một lượng bạc cũng không được bỏ, phải tính rõ ràng."
     
  10. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 8. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các vị chưởng quỹ sửng sốt, tiểu thư sao đột nhiên muốn tính cái này?

    Trần ma ma còn lại là kinh ngạc nhìn về phía Quý Mạch Mạch, xem ra lần này tiểu thư thật sự chuẩn bị hòa li, không phải chỉ nói những lời tức giận.

    Trần ma ma suy nghĩ trong chốc lát cảm thấy đây là một nước đi sáng suốt.

    Tiểu thư còn phải giữ đạo hiếu hai năm, chờ hai năm sau mới có thể gả chồng, phỏng chừng đến lúc đó cô gia cùng với nữ nhân kia đã có hài tử chạy đầy đất, đem tiểu thư đặt ở chỗ nào!

    Trừ phi cô gia có thể hồi tâm chuyển ý không cưới cái nữ nhân kia bằng không đối với tiểu thư thì hòa li mới là tốt nhất.

    Kỳ thật Quý Mạch Mạch đã hạ quyết tâm.

    Ngay cả khi tên tra nam kia thay đổi chủ ý nàng cũng sẽ không ở bên hắn ta.

    Như thế nào chẳng lẻ còn muốn lưu hắn lại để hút máu Quý gia sao?

    "Các ngươi trong ngày hôm nay phải đem số bạc tính ra được cho ta." Quý Mạch Mạch nói, nàng muốn đem tất cả tài lực mà mấy năm qua Quý gia đã chu cấp cho Lục Thần bắt hắn nôn trả lại hết.

    Hắn tới ghê tởm nàng?

    Vậy đừng trách nàng không khách khí.

    Các chưởng quỹ liếc nhau, mặc dù không biết tiểu thư muốn làm cái gì nhưng nếu đã phân phó bọn họ liền làm theo là được.

    "Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

    Các chưởng quỹ từ các nơi đem lại đây những quyển sổ dày nặng, còn từ nhà kho lấy ra những sổ sách của mấy năm trước, bắt đầu tính toán xem cô gia từ Quý gia đã lấy ra bao nhiêu bạc, đã sử dụng bao nhiêu.

    Bàn tính trong phòng khách kêu lên răng rắc, Quý Mạch Mạch nghe thanh âm thanh thúy kia vang lên, trong lòng thống khoái.

    Một chút không chú ý, hơi mạnh tay miết chén trà một chút, nhưng may mắn là kịp thời khống chế được lực đạo, không có nghiền chén trà thành bột phấn mà chỉ là nứt ra vài đường.

    Nước trà tích táp chảy xuống, lòng bàn tay ướt át, nàng lặng lẽ đặt chén trà xuống, lấy khăn tay lau.

    Trần ma ma đang đứng bên cạnh trùng hợp thấy một màn như vậy, vội vàng đi qua, "Tiểu thư, làm sao vậy?"

    Quý Mạch Mạch mặt đỏ bừng, tim không ngừng đập nói, "Chén trà đột nhiên nứt ra.."

    "Ai nha! Tay ngài có bị thương không?" Trần ma ma nâng tay Quý Mạch Mạch lên cẩn thận kiểm tra xem có bị thương hay không, chén trà nứt lợi hại như vậy, nếu không cẩn thận tổn thương đến tay liền không tốt. "

    " Những cái tiểu nha hoàn đó thật cẩu thả, chén trà có vết nứt như thế mà có thể đem đến cho tiểu thư sử dụng, lỡ không may bị thương thì phải làm sao.. Một lát nữa ta liền đi tìm các nàng nói chuyện. "

    Quý Mạch Mạch chỉ cười không nói.

    * * *

    Ngay hôm sau.

    Lục Thần cùng Đỗ Ngữ Nhu ở khách điếm đã được một ngày.

    Lục Thần đợi cả một ngày cũng đều không thấy Quý gia cho người đến thỉnh hắn trở về, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống trở nên khó coi.

    Theo lẽ thường, Quý Mạch Mạch nhất định sẽ hạ giọng xuống cầu xin hắn tha thứ, nhưng lần này cả một ngày vẫn không có tin tức gì.

    Hắn cảm thấy khó nhịn, liền đem chính mình bất tri bất giác trở nên bực bội lên.

    " Lục ca ca, chúng ta đi xuống ăn một chút gì đi. "Đỗ Ngữ Nhu nói.

    Lục Thần không có nghe thấy Đỗ Ngữ Nhu nói, giờ phút này trong lòng hắn đều tràn đầy hình ảnh của Quý Mạch Mạch, hắn luôn cảm thấy từ sau khi Quý Mạch Mạch rơi xuống nước liền trở thành người khác, phảng phất biến thành một người xa lạ."

    Đỗ Ngữ Nhu thấy hắn không có phản ứng, liền hô một tiếng, "Lục ca ca?" Lục Thần cảm thấy bực bội, lạnh lùng nói, "Làm sao vậy?"

    "Lục ca ca.."

    Đỗ Ngữ Nhu ngẩn ra, hốc mắt theo sau phiếm hồng.

    Lục Thần lấy lại tinh thần, nhìn đến Đỗ Ngữ Nhu đôi mắt đỏ bừng, một bộ dáng như sắp khóc đến nơi liền đau lòng không thôi, vội vàng đi qua an ủi nàng. "Nhu nhi, ta không phải giận ngươi, ta chỉ là đang suy nghĩ một chút sự tình.."

    Lúc này có người gõ cửa phòng.

    "Lục công tử.."

    Lục Thần nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức đi ra mở cửa.

    Là hạ nhân Quý gia.

    Lục Thần không khỏi nhếch lên khóe môi, nhìn xem, hắn đoán đúng rồi, Quý Mạch Mạch sau khi hết tức giận, tự nhiên sẽ cầu hắn trở về, này không phải phái người lại đây thỉnh hắn sao? "

    " Chuyện gì? "Hắn lạnh lùng nói.

    Hạ nhân Quý gia nói," Tiểu thư thỉnh Lục công tử trở về Quý gia một chuyến. "

    Lục Thần ý cười càng đậm, hoàn toàn không có chú ý đến hạ nhân Quý gia kêu hắn chính là 'Lục công tử', mà không phải là 'cô gia'.

    " Được rồi, lát nữa ta sẽ trở về."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng hai 2022
  11. ManhManh84

    Bài viết:
    17
    Chương 9. Nữ phụ si tình ta không làm nữa (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Thần đi đến Quý gia, lần này không có mang Đỗ Ngữ Nhu theo.

    Hắn chủ yếu muốn dỗ Quý Mạch Mạch một chút làm nàng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần ôn nhu dỗ dành nàng, Quý Mạch Mạch khẳng định sẽ giống như trước đối với hắn nói gì nghe nấy.

    Hắn biết Quý Mạch Mạch yêu hắn đến tận xương tủy.

    Lục Thần tới Quý gia, hạ nhân Quý gia dẫn hắn tới phòng khách.

    "Mạch Mạch đâu?" Hắn hỏi.

    Hạ nhân trả lời, "Thỉnh Lục công tử chờ trong chốc lát, tiểu thư sẽ sớm tới đây."

    Cứ như vậy Lục Thần đợi nửa canh giờ.

    Hắn cảm thấy không kiên nhẫn, nhăn lại mày nhưng cũng không nói gì.

    Quý Mạch Mạch khẳng định là trong lòng còn có chút giận dỗi cho nên mới cố ý để hắn đợi lâu như thế nhưng là hắn đợi được, chờ một lát liền dỗ dành nàng cho tốt.

    Hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

    Quý Mạch Mạch vừa mới rời giường ngáp một cái.

    Nàng đêm qua thức đến rạng sáng, kiểm tra sổ sách, xác nhận không có sai sót gì mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.

    Dẫn tới hiện tại nàng thiếu ngủ nghiêm trọng, sắc mặt khó coi.

    Nàng đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, đi tới phòng khách liền thấy Lục Thần ngồi đó.

    Lục Thần nhìn thấy Quý Mạch Mạch đi vào, sắc mặt tiều tụy, hai mắt xanh đen như cả đêm không ngủ, tức khắc khóe miệng hơi giơ lên.

    Hắn phỏng đoán quả nhiên không sai, Mạch Mạch trong lòng vẫn còn nhớ thương hắn, nếu không thì làm sao mất ngủ cả đêm.

    "Mạch Mạch.."

    Quý Mạch Mạch còn không thèm nhìn tới Lục Thần, lập tức đi tới ngồi xuống, phân phó hạ nhân bưng trà tới.

    À mà nói, chỉ bưng trà tới cho nàng mà thôi, không cần mang cho Lục Thần.

    Nha hoàn dựa theo chỉ dẫn bưng lên trà và điểm tâm, đặt chúng bên cạnh Quý Mạch Mạch cách Lục Thần rất xa.

    Lục Thần tức khắc cảm thấy xấu hổ.

    Quý Mạch Mạch vừa mới rời giường, không có ăn cơm, bụng đói có điểm hơi khó chịu, sau khi ăn từng cái bánh, uống một tách trà thì cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

    Chờ đến xong việc, kêu Trần ma ma mang đem sổ sách mà cô đã sắp xếp hôm qua mang đến.

    Lục Thần bị lơ ở bên cạnh một hồi lâu, nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của Quý Mạch Mạch, trong lòng bốc lên một cổ lửa giận, vốn dĩ muốn dỗ dành cô một chút nhưng là nhịn không được mà tức giận.

    "Quý Mạch Mạch, nàng đây là có ý gì?"

    "Ân!"

    Quý Mạch Mạch lúc này mới nhìn về phía hắn, "Lục công tử, thỉnh ngươi chờ thêm một chút, thực mau Trần ma ma sẽ mang sổ sách đến đây."

    "Sổ sách gì?" Lục Thần nhăn mày lại, hoàn toàn không đoán ra được tâm tư của người trước mặt, Quý Mạch Mạch dường như đã thay đổi thành một người khác, một người đã từng trong lòng toàn bộ đều là hình ảnh của hắn, sao có thể làm lơ hắn.

    Quý Mạch Mạch hơi mỉm cười, "Đương nhiên là sổ sách ghi lại số bạc mà mấy năm qua Lục công tử đây đã tiêu a."

    "Cái gì?"

    Lục Thần sững sờ.

    Đúng lúc này, Trần ma ma đã đem những sổ sách dày nặng đi đến.

    Quý Mạch Mạch nhàn nhạt nói, "Lục công tử có thể xem qua, nhìn xem có chỗ nào không đúng có thể nói ra. Nếu không có vấn đề gì thì cứ trả lại bạc cho Quý gia theo số bạc được ghi trên sổ, chúng ta liền có thể thanh toán xong."

    Lục Thần ngơ ngẩn nhìn những chồng sổ sách dày nặng, cả người như bị xét đánh trúng, đầu óc trống rỗng không kịp phản ứng.

    Trần ma ma đem sổ sách đặt trước mặt Lục Thần, cho hắn xem qua.

    Lục Thần mất một lúc sau mới có thể khôi phục lại, ngẩng đầu, "Ngươi, ngươi đây là có ý gì?"

    "Nếu ta nhớ không lầm, lúc ấy ta cứu ngươi, đem ngươi đưa tới Quý gia, ngươi đã nói về sau nhất định sẽ hoàn lại cái ân tình này." Quý Mạch Mạch bình tĩnh nhìn Lục Thần.

    "Không cần nói những lời sáo rỗng đó, cũng không cần báo đáp ân tình. Ngươi chỉ cần trả lại tất cả số bạc mà trước đây Quý gia đã tiêu trên người ngươi trả lại toàn bộ liền coi như thanh toán xong."

    "Ngươi.."

    Lục Thần cả người phát run, thẹn quá hóa giận, "Quý Mạch Mạch, ngươi đừng náo loạn! Ta biết ngươi không thích Nhu nhi, cũng không thể dung túng nàng, nhưng ngươi cũng không thể vô cớ gây rối như vậy!"

    Hắn không ngờ đến Quý Mạch Mạch lại là một người vô cớ gây rối như vậy.

    Quý Mạch Mạch nghĩ chỉ cười lạnh.

    Nguyên chủ thật là mắt bị mù mới có thể coi trọng một người nam nhân như vậy.

    Lục Thần cả giận run lên, hắn chỉ liếc nhìn những sổ sách này, lượng bạc trên đó đã lên tới một con số thiên văn.

    Hắn gắt gao nắm chặt tay, một hồi lâu mới nói, "Mạch Mạch, ta biết nagf đang rất tức giận, sựu tình của Nhu nhi chúng ta về sau lại thương nghị.."

    "Ngươi vẫn là đừng nhiều lời, nhanh xem sổ sách đi." Quý Mạch Mạch không muốn lãng phí thời gian nữa, muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.

    "Nếu ngươi không trả lại, ta không ngại làm cho cả kinh thành này nhìn xem ngươi là loại người như thế nào, kẻ vô ơn bạc nghĩa, không biết thế nhân sẽ đối đãi với ngươi như thế nào a.."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...