[Edit] Nàng Thiếp Của Hoạn Quan - Ninh Lạc Vân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mi An, 1 Tháng mười hai 2019.

  1. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 40

    Triệu Duật nghe thấy hai chữ "kẹo đường", đường bút trong tay khựng lại.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng năm 2020
  2. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 41

    Kết quả là còn không bằng nói Triệu Duật giữ ấm cho nàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày kế tiếp, Triệu Duật cơ bản đều ở trong phủ cả buổi tối. Những ngày này Triệu Duật cũng chỉ ôm Tiết Lệnh Vi ngủ, không làm chuyện dư thừa nào khác, ngoại trừ ép nàng nói một ít lời trêu đùa với mình. Nếu nàng không nói, y sẽ không bỏ qua.

    Ngay từ đầu Tiết Lệnh Vi còn cảm thấy khó mà mở miệng, nhưng qua mấy ngày không ngờ nàng cũng dần quen. Dù sao thì nói mấy lời bông đùa đó còn đỡ hơn bảo nàng làm mấy chuyện kia, nếu Triệu Duật thích nghe, nàng nói là được.

    Kể từ khi mỗi đêm nàng đến phòng Triệu Duật, Triệu Duật không còn gọi Ngọc Như qua hầu hạ nữa. Mặt ngoài Ngọc Như vẫn tỷ tỷ muội muội với Tiết Lệnh Vi, nhiệt tình quen thân. Nhưng trong lòng Tiết Lệnh Vi rõ ràng, nhất định rằng sau lưng Ngọc Như hận nàng đến nỗi sắp cắn nát cả răng.

    Tiết Lệnh Vi được sủng ái, Thanh Nghiên cũng được chỗ tốt theo. Từ đêm nhập phủ Đề đốc, sợ tới mức ngất xỉu trong phòng Triệu Duật, y liền ném Thanh Nghiên đến Đông Uyển không đề cập đến nữa. Tuy trước kia có thể ăn no mặc ấm, nhưng tóm lại không thoải mái như bây giờ, muốn ăn cái gì có cái đó, còn có châu thoa cùng xiêm y đẹp nữa. Ngay cả hai nha đầu đó của Đông Uyển cũng bỏ đi thái độ ngày xưa, bắt đầu tận tâm tận lực hầu hạ.

    Thanh Nghiên thở dài thườn thượt: "Quả nhiên vẫn là đắc thế thì tốt hơn."

    Thanh Nghiên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có một ngày lành, vẫn chỉ biết dựa vào ánh mắt của người khác mà dè chừng, nhận hết sự khi dễ. Hiện giờ được một phen nở mày nở mặt (1) nhỏ bé này, làm Thanh Nghiên vui sướng xưa nay chưa từng có.

    (1) Dương mi thổ khí (扬眉吐气)

    Sau giờ ngọ, Ngọc Như phái người đưa tới một chén cháo tổ yến, chờ người của Ngọc Như đi rồi, Tiết Lệnh Vi liền lặng lẽ đổ chén cháo ấy đi.

    Thanh Nghiên có chút tiếc hận: "Tuy chúng ta phải đề phòng Ngọc Như, nhưng nay tỷ tỷ được Đốc Công sủng ái, dù sao nàng ta sẽ không ngu ngốc đến mức hạ độc tỷ tỷ chứ?"

    Dù cho trước kia Tiết Lệnh Vi được Trưởng công chúa bảo hộ chưa bao giờ phải chịu những thương tổn gì, nhưng nàng từ nhỏ đã tiếp xúc hoàn cảnh như vậy, đã từng xem cũng từng nghe qua không ít một vài người sẽ vì lợi ích cùng mục đích mà trong tối ngoài sáng làm việc ác độc dơ bẩn, nàng không thể suy đoán Ngọc Như bởi vì ghen ghét mà sẽ làm ra chuyện gì với cái tính cách cực đoan ấy, cho nên nàng chỉ có thể vạn sự cẩn thận.

    "Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn, không phải lúc trước muội cũng từng nói muội hoài nghi những nữ nhân đã chết trong phủ đều do Ngọc Như làm sao?" Tiết Lệnh Vi lấp đất lên phần cháo tổ yến đã đỗ vào rễ hoa Thu Hải Đường (2), "Nếu muội muốn ăn, tỷ tự mình làm cho muội, thứ người khác đưa ai biết bên trong trộn lẫn cái gì chứ?"

    Mắt Thanh Nghiên sáng ngời: "Hồng Lăng tỷ tỷ biết làm sao?"

    "Tuy không thể nói là ăn rất ngon, nhưng có thể nuốt xuống bụng."

    "Đi theo Hồng Lăng tỷ tỷ thật tốt, khó trách đại nhân sẽ thích tỷ như thế! Nếu không có tỷ tỷ tới Đông Uyển làm bạn, có thể đại nhân còn nhớ không ra còn có một kẻ như muội nữa."

    Tiết Lệnh Vi cười thật sâu với nàng: "Thanh Nghiên, nếu muội cũng muốn phục vụ đại nhân, tỷ đây liền nói với đại nhân, đổi muội đi hầu hạ một đêm thế nào?"

    Thanh Nghiên nghe xong, sắc mặt biến đổi, vội đáp: "Muội tuyệt không có suy nghĩ này đâu, tỷ tỷ cứ yên tâm, muội sẽ không đoạt ân sủng của đại nhân với tỷ tỷ đâu, đi theo tỷ tỷ có thể ăn uống đầy đủ không bị khi dễ là đủ rồi --"

    Tiết Lệnh Vi thấy nàng kinh sợ, trêu ghẹo nàng: "Sao lại sợ thành thế này luôn rồi? Tỷ có phải Ngọc Như đâu."

    Thật sự thì nàng nói thật, Triệu Duật thích nữ tử đơn thuần an phận, vừa lúc Thanh Nghiên cũng vậy, huống hồ Thanh Nghiên khẳng định sẽ ngoan ngoãn hơn nàng. Nếu Thanh Nghiên cũng có thể được Triệu Duật thích, vậy nàng không cần hàng đêm làm kẻ ấm giường cho Triệu Duật nữa.

    Nói là ấm giường cho Triệu Duật, nhưng nàng trời sinh thể hàn, kết quả là còn không bằng nói Triệu Duật giữ ấm cho nàng.

    Thái độ Thanh Nghiên kiên quyết nghiêm túc: "Tỷ tỷ, muội nghiêm túc đó, muội hiểu làm người nên một vừa hai phải, ân sủng của đại nhân, muội chưa bao giờ nghĩ tới, nếu bởi vì điều này mà khiến tỷ muội chúng ta cách lòng thì đó mới là tội lỗi lớn nhất."

    Thấy Thanh Nghiên không muốn thật, có lẽ là phía trước có bóng ma về việc nàng nói Ngọc Như đã hầu hạ Triệu Duật như thế nào, liền không trêu ghẹo nàng nữa: "Rồi rồi rồi, muội không muốn thì bỏ đi."

    Nghe Tiết Lệnh Vi đáp vậy, Thanh Nghiên mới nhoẻn miệng cười.

    Vốn dĩ Tiết Lệnh Vi còn tính để Thanh Nghiên cũng đi theo cùng lấy lòng Triệu Duật, như vậy sẽ không phải chỉ mỗi mình nàng cố gắng, đối với chuyện nàng phải làm sau này cũng sẽ càng tiện lợi hơn một ít. Nhưng ai ngờ Thanh Nghiên căn bản không có ý đó, thậm chí còn có chút kháng cự, nàng chỉ đành từ bỏ.

    (2) Hoa Thu Hải Đường (danh pháp khoa học: Begonia) : Sinh sống trong khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới ẩm tại Nam và Trung Mỹ, châu Phi và miền nam châu Á. Ở Châu Âu, khi tặng nhau một chậu Thu Hải Đường nghĩa là gửi đến cho người nhận sự quan tâm, chăm sóc. Giống Thu Hải Đường có tên gọi Kim Chính Nhật là giống hoa biểu tượng của Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên.

    [​IMG]

    * * *

    Editor: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  3. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 42

    "Có một muội muội như muội, xem ra đúng là không tồi."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu Triệu Duật ở lại trong phủ, Tiền Trọng ắt sẽ đến nói cho nàng trước, sau đó nàng mới bắt đầu xuống tay chuẩn bị tắm gội, phết hương cao lên người, vào phòng y chờ y.

    Hương cao ấy có mùi vô cùng giống với hương cao Vân Lê trước kia nàng hay dùng, nhưng rồi lại không giống lắm. Thanh Nghiên cũng nói, mỗi khi có nữ nhân bị ban cho phủ Đề đốc, dù là ai, dù đã từng hầu hạ Triệu Duật chưa đều phải phết hương cao này lên.

    Tiết Lệnh Vi cảm thấy Triệu Duật có sở thích gì cũng không kỳ quái. Huống hồ này mùi của hương cao này nàng cũng rất thích, mùi hương còn thanh thanh hơn loại nàng dùng trước kia.

    Nhưng sau ngọ, Tiết Lệnh Vi tới quỳ thủy. Từ nhiều năm trước tới nay nàng vẫn luôn như vậy, ngày đầu tiên có nguyệt sự nàng đều sẽ khó chịu không đi đứng được, chỉ có thể ngồi hoặc nằm.

    Lúc Tiền Trọng tới, Thanh Nghiên đã đi nấu nước gừng cho nàng. Tiết Lệnh Vi đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể gọi nha hoàn hầu hạ nói cho Tiền Trọng thân thể nàng không khoẻ, không thể hầu hạ Triệu Duật. Tiền Trọng nghe nha hoàn nói xong, trầm tư một lát, nhớ tới lời dặn dò của Đốc Công, hắn cảm thấy vẫn là tự mình nhìn xem sao. Tiền Trọng là tâm phúc của Triệu Duật, nha hoàn không có quyền lợi ngăn trở, liền tùy ý hắn đi vào phòng ngủ của Tiết Lệnh Vi.

    Khi Tiền Trọng nhìn thấy Tiết Lệnh Vi sắc mặt tái nhợt đang quấn chăn thật dày trên giường, liền tin nàng xác thật là thân thể khó chịu, dò hỏi: "Nghe nói Hồng Lăng cô nương không khoẻ, cần mời lang trung đến xem bệnh cho cô nương không?"

    "Cảm ơn Tiền vệ trưởng quan tâm, không cần mời lang trung đâu, chỉ là ta tối nay không thể bồi đại nhân, ngươi giúp ta nói đại nhân một chút, tối nay xin ngài ấy gọi Ngọc Như hầu hạ đi."

    Thấy Tiết Lệnh Vi không khoẻ như thế còn nói không cần mời lang trung, sự nghi ngờ lại dâng lên trong lòng Tiền Trọng: "Sắc mặt cô nương không được tốt, thân mình khó chịu, sao không cần mời lang trung?"

    Tiết Lệnh Vi nghe ra Tiền Trọng đang nghi ngờ nàng, dừng một chút, đành nói: "Tiền vệ trưởng không cần nghi ngờ ta đâu, ta chẳng qua là đến nguyệt sự nên thân thể không khoẻ, đây là bệnh cũ, mời lang trung cũng vô dụng."

    Tiền Trọng vừa nghe là nguyệt sự liền bừng tỉnh, hắn không nói gì khác nữa, chỉ nói: "Vậy cô nương nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ nói cho đại nhân."

    "Làm phiền Tiền vệ trưởng."

    Tiết Lệnh Vi nằm mãi trên giường đến tận trời tối, Thanh Nghiên nấu không ít nước gừng đường cho nàng, cuối cùng đặt lên bụng nàng một bát súp.

    Thanh Nghiên rà qua chiếc chăn của Tiết Lệnh Vi, kinh ngạc nói: "Tuy bây giờ đã vào tiết trời thu mát mẻ, nhưng Hồng Lăng tỷ tỷ, tỷ nằm lâu thế này rồi, sao đệm chăn vẫn chưa ấm lên vậy?"

    "Tỷ trời sinh thể lạnh nên đệm chăn tỷ nằm thường không ấm mấy."

    Thanh Nghiên hiểu rõ: "Khó trách tỷ tỷ tới nguyệt sự sẽ đau bụng như thế. Nhưng không sao đâu, người muội ấm hơn người tỷ tỷ, tối nay tỷ tỷ không cần đi phục vụ đại nhân, muội tới giúp tỷ tỷ làm ấm đệm chăn đây."

    Tiết Lệnh Vi nhu hòa cười, nói: "Vậy làm phiền muội."

    "Tỷ tỷ và muội còn cần khách khí thế sao? Quá khách khí rồi." Thanh Nghiên ngồi bên mép giường cầm lấy tay Tiết Lệnh Vi, "Về sau đừng xa lạ với muội như vậy, tỷ tỷ rất tốt với muội, muội nhất định phải tốt với tỷ tỷ."

    Tiết Lệnh Vi từ nhỏ không có nhiều huynh đệ tỷ muội, người cùng chơi với nàng nhiều nhất chính là Nhân Chiêu công chúa hiện giờ đã gả đi xa, Nhân Chiêu công chúa cãi nhau ầm ĩ với nàng, tuy cảm tình không cạn, nhưng với Thanh Nghiên thì đó lại là một cảm giác khác.

    "Có một muội muội như muội, xem ra đúng là không tồi."

    Thanh Nghiên khẽ cười: "Hồng Lăng tỷ tỷ không có tỷ muội sao?"

    "Có một đường tỷ, nhưng tỷ ấy không tri kỷ như muội."

    Tiết Lệnh Vi nhớ tới Nhân Chiêu công chúa, cũng không biết tỷ ấy hiện giờ sống như thế nào.

    Sâu cung biến, nàng bị biếm làm thứ dân rời kinh, kể từ đó không còn gặp tỷ ấy nữa. Mãi cho đến khi trở về mới biết được, không bao lâu sau khi Chu Uân đăng cơ, tỷ ấy liền bị tứ hôn cho Trình Thượng Nguyên – Tri phủ của phủ Huy Châu – sau đó vẫn ở Huy Châu, không trở về.

    Nếu không được Hoàng đế cho phép, Nhân Chiêu công chúa cũng không có lý do gì mà trở về.

    Thanh Nghiên thấp giọng thở dài: "Tối nay thân mình tỷ tỷ không khoẻ, đại nhân nhất định sẽ gọi Ngọc Như hầu hạ, Ngọc Như đó nhất định vui sướng cực kỳ, sợ là ước gì tỷ tỷ mỗi ngày đều thân mình không khoẻ đây."

    "Trước kia vẫn luôn là Ngọc Như hầu hạ, hiện giờ tỷ tới, đoạt đi ân sủng của nàng ta, nàng ta khẳng định không phục trong lòng, nhưng cũng không thể luôn là tỷ phục vụ đại nhân, thêm nữa, Ngọc Như hầu hạ không phải cũng như chúng ta hầu hạ sao, đại nhân thích là được."

    Nàng còn ước gì Ngọc Như đi hầu hạ, nếu không mỗi đêm cứ ngủ bên cạnh Triệu Duật, nàng hoàn toàn không thể yên giấc nổi.

    * * *

    Editor: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  4. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 43

    "Ta tốt bụng tới bồi nàng, nàng không thể theo ta nói chuyện sao?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh Nghiên hừ lạnh: "Hai ngày này tiện nghi Ngọc Như."

    Bởi vì Ngọc Như trước kia thường xuyên gây khó dễ Thanh Nghiên, làm nàng khó xử, sống dưới cái miệng cả vú lấp miệng em của Ngọc Như thì làm cái gì cũng phải thật cẩn thận, cho nên Thanh Nghiên ghét Ngọc Như cực kì.

    Vốn cho rằng đêm nay sẽ cứ thế mà an ổn trôi qua, Tiết Lệnh Vi cùng Thanh Nghiên nằm bên nhau, có Thanh Nghiên làm ấm đệm chăn, Tiết Lệnh Vi nằm dễ chịu hơn lúc mới vào nhiều. Sau khi tắt đèn trò chuyện với Thanh Nghiên, đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên nghe thấy nha hoàn ở ngoài cửa gọi hai người.

    Thanh Nghiên đứng dậy cầm đèn tiến đến mở cửa. Sau khi cửa được mở ra, Tiết Lệnh Vi nghe thấy tiếng Thanh Nghiên cực kỳ kinh ngạc thốt lên:

    "Đại nhân?"

    Tiết Lệnh Vi nhất thời ngơ ngác, Triệu Duật tới?

    "Nàng ấy đâu?" Triệu Duật thoáng nhìn vào trong, "Đã ngủ rồi sao?"

    Thanh Nghiên nghiêng người nói: "Hồi bẩm đại nhân, nô gia cùng tỷ tỷ vừa mới ngủ."

    Triệu Duật nhìn Thanh Nghiên một cái, nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

    Y biết phòng ngủ của Thanh Nghiên ở cách vách, không phải ở đây.

    "Tỷ tỷ thân mình không thoải mái, cho nên tối nay nô gia ở lại muốn chiếu cố tỷ tỷ."

    Triệu Duật gật đầu, nói với nàng: "Ngươi trở về đi."

    "Vâng." Thanh Nghiên thấy Triệu Duật tới ngay lúc này, hơn nữa còn ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng hơn phân nửa là không gọi Ngọc Như đó đến hầu hạ, trong lòng âm thầm vui sướng rất nhiều, lại thấy Triệu Duật bảo nàng trở về, có lẽ là muốn gọi Hồng Lăng hầu hạ, nhưng nàng thấy Hồng Lăng hôm nay xác thật không thoải mái thật, có chút lo lắng cho nàng, sợ Triệu Duật sẽ không để tâm đến thân thể của Hồng Lăng mà làm chút chuyện gì đó, bèn to gan thêm một câu: ".. Nhưng mà đại nhân, tỷ tỷ hôm nay nàng.."

    Thanh Nghiên còn chưa nói xong đã bị Triệu Duật bất động thanh sắc đánh gãy: "Ta biết, ngươi trở về đi."

    Thanh Nghiên không dám nói thêm nữa, vào lại phòng mặc xiêm y của mình liền đi ra ngoài.

    Khi Triệu Duật và Thanh Nghiên đang nói chuyện, Tiết Lệnh Vi đã ngồi dậy, sau khi Thanh Nghiên rời đi, nàng nghe thấy tiếng cửa bị khép lại một lần nữa. Tiếp đó, Triệu Duật tiến về phía nàng, ngồi xuống mép giường.

    Tiết Lệnh Vi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đại nhân, sao ngài lại đến đây?"

    - - Đáng lẽ lúc này Triệu Duật đang được Ngọc Như hầu hạ chứ?

    Triệu Duật bỗng nhiên bắt đầu cởi giày.

    Tiết Lệnh Vi ngồi thẳng người vội vàng ngăn cản: "Đại nhân, hôm nay ta có nguyệt sự, người không thoải mái thật, hay là người gọi Ngọc Như hầu hạ nhé?"

    Nàng không muốn vào lúc khó chịu thế này còn phải thêm một Triệu Duật khiến nàng lo lắng đề phòng.

    Triệu Duật đã cởi cả giày lẫn áo ngoài, không để ý tới lời của nàng mà chỉ nói: "Ngủ trong đi."

    Tiết Lệnh Vi dừng một chút, vẫn ngoan ngoãn dịch vào bên trong. Triệu Duật xốc chăn lên nằm xuống, thấy sắc mặt nàng xác thật tái nhợt khá giống như trước kia, nhưng lại nơm nớp lo sợ nhìn y.

    Y bật cười: "Đã ngủ chung mấy đêm rồi, còn chưa yên tâm sao? Nàng nghĩ lại xem, nếu ta thật sự muốn làm gì nàng, nàng thoát được sao?"

    Tiết Lệnh Vi nắm chặt đệm chăn, "Nhưng.. Nhưng mà.."

    Nhưng tại sao đã giờ này rồi mà y còn muốn ngủ với mình? Rõ ràng có thể gọi Ngọc Như hầu hạ mà?

    "Nhưng gì?" Triệu Duật tới gần nàng, "Buổi tối nếu không ôm nàng ngủ lại có chút không quen."

    Tiết Lệnh Vi theo phản xạ dịch ra sau, nhưng lưng nàng đã dán sát tường.

    Nàng chẳng hiểu gì cả.

    "Không phải nàng hay sợ lạnh sao? Nằm đó làm gì, ta sẽ không ăn nàng đâu." Triệu Duật kéo nàng vào lòng mình, sau đó dựa vào đầu giường, sửa lại chăn, "Trước kia trời lạnh nàng cứ nháo đòi ta ngủ cùng nàng, bây giờ ta chủ động tới bồi nàng lại không muốn à?"

    Nàng đúng là không mấy bằng lòng --

    Nhưng nàng không thể nói ra câu này, liền nói: "Thật ra nô gia đã quen ngủ một mình từ lâu rồi, nô gia ngủ một mình cũng sẽ có thể khỏe lên nhanh hơn, mới sớm được phục vụ đại nhân hơn, không phải sao?"

    "Nàng trời sinh thể lạnh, nếu ngủ một mình, buổi tối còn không đau chết nàng?"

    "Một năm nay nô gia đều ngủ một mình, không phải vẫn ổn sao.." Lúc trước còn ở Phúc Châu, mỗi lần có nguyệt sự, ngày đầu tiên nàng luôn nhét hai ba bát canh trong chăn, cứ như vậy cho đến bây giờ.

    Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của Triệu Duật bỗng nhiên nắm cằm nàng, y và nàng bốn mắt nhìn nhau: "Ta tốt bụng tới bồi nàng, nàng không thể theo ta nói chuyện sao?"

    Qua một đoạn thời gian như vậy, thân thể Tiết Lệnh Vi đã được Triệu Duật sưởi ấm một lần nữa. Bảo Tiết Lệnh Vi nói thật thì, đúng là ấm áp thoải mái hơn khi nàng ở một mình thật --

    Triệu Duật biết khi nàng tới cái đó thì khó chịu thế nào, thấy khí sắc nàng không được tốt, cũng không muốn khó xử nàng làm gì, liền buông nàng ra, chuyển đề tài: "Có muốn biết đêm nay ta mang gì đến cho nàng không?"

    * * *

    Editor: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  5. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 44

    Thứ gì không đoán ra được càng làm người ta sợ hãi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết Lệnh Vi ngẩn người, theo phản xạ hỏi: "Gì ạ?"

    Nháy mắt trong lòng bàn tay Triệu Duật xuất hiện một chiếc bình nhỏ làm từ bạch ngọc. Tiết Lệnh Vi nhìn thứ xuất hiện trong lòng bàn tay y, sửng sốt trong nháy mắt.

    "Chắc là nàng lâu lắm rồi không ăn kẹo đường của kinh thành." Triệu Duật thấy nàng chỉ là ngơ ngác nhìn không nhúc nhích thì thấp giọng cười, mở tay nàng ra, đặt chiếc bình kẹo đường vào lòng bàn tay nàng, nói: "Không phải trước kia nàng thích ăn cái này nhất sao?"

    Tiết Lệnh Vi ôm lấy chiếc bình bạch ngọc nhỏ ấy, nó giống như đúc chiếc bình năm đó.

    Giống, nhưng không phải.

    "Không nếm thử sao? Trịnh Quý phi ở hậu cung vừa lúc cũng thích kẹo đường, hôm nay vừa lúc gặp có người tới trình lên, trùng hợp ta cũng ở đó, liền thỉnh Quý phi nương nương ban thưởng một ít. Hương vị của nó ngon hơn kẹo bán trong phố phường nhiều."

    "Đa tạ đại nhân đã nhớ." Tiết Lệnh Vi lẳng lặng trả lời, "Chỉ là.. Nô gia không thích ăn cái này từ lâu rồi."

    Triệu Duật nghe vậy, trầm mặc một lát mới hỏi: "Là thật sự không thích ăn, hay là không thích thứ ta cho nàng?"

    Tiết Lệnh Vi nghe y nói vậy thì ngẩn ra, không dám giương mắt lên nhìn y.

    Triệu Duật ôm lấy tay nàng, thoáng cầm chặt, ngữ khí nghe qua thì có vẻ không đổi bao nhiêu: "Hôm qua không phải còn đòi Tiền Trọng ra phủ mua cho nàng sao? Ta tưởng nàng muốn ăn, hay là, nàng thích người khác mua hơn?"

    Tiết Lệnh Vi không thấy cảm xúc khác thường dưới đáy mắt Triệu Duật.

    "Không có." Tiết Lệnh Vi trả lời, "Hôm qua là để dỗ Thanh Nghiên, không phải nô gia muốn ăn."

    Tiết Lệnh Vi dứt lời, Triệu Duật im lặng một lúc lâu.

    Suy nghĩ trong lòng Tiết Lệnh Vi chính là, cái gì, tại sao y không biết?

    Lát sau, chỉ nghe Triệu Duật bỗng nhiên cười cười, nói với nàng: "Đúng là cô nàng không lương tâm. Ta nghe nói nàng không thoải mái liền tự mình đến đây bồi nàng, lại còn đem kẹo đường đến cho nàng, nàng lại không biết cảm kích." Tuy lời nói mang theo chút oán trách, nhưng ngữ khí vẫn không nặng hơn nửa phần, kể từ khi gặp lại nhau lần nữa, dường như ngữ khí của y khi nói chuyện với nàng đều không nặng nề hơn nữa.

    Dù là uy hiếp hay cảnh cáo.

    Đa phần Tiết Lệnh Vi nhìn không thấu Triệu Duật, không hiểu được y đang buồn hay vui, hoặc là nói mọi cảm xúc của y phần lớn đều bị tầng biểu hiện ôn hòa giả dối ấy bao trùm.

    Thứ gì không đoán ra được càng làm người ta sợ hãi.

    Tiết Lệnh Vi chỉ đành trả lời: "Nô gia không phải là không cảm kích ngài, chỉ là nô gia xác thật không còn thích nữa." Nàng giương mắt nhìn y, đôi mắt sạch sẽ vô hại, "Không phải đại nhân đã nói nô gia không thể lừa đại nhân sao? Nô gia không thích, dù sao cũng không thể lừa đại nhân chứ."

    Triệu Duật nghe nàng miệng lưỡi nhanh nhẹn, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt qua gò má nàng, ánh mắt dần dần thâm thúy hơn vài phần, không biết đang suy nghĩ gì. Đôi mắt ấy đã sớm không còn sạch sẽ thấu triệt như năm ấy nữa, bên trong đã sớm chôn vùi rất nhiều thứ Tiết Lệnh Vi nhìn không hiểu.

    "Nhiễm Nhiễm." Y nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, hỏi: "Ta của trước kia, nàng thật sự thích đến vậy sao?"

    Triệu Duật đột nhiên như thế hỏi vậy, Tiết Lệnh Vi không trả lời.

    Triệu Duật cười khẽ, "Triệu Duật ấy đúng là rất may mắn -- đáng tiếc, đó là giả. Triệu Duật mà nàng thích hay không thích, đều là ta. Nhiễm Nhiễm, nàng nghiêm túc nói cho ta xem, đừng lấy lời hay dỗ dành ta, Triệu Duật của trước kia thật sự tốt thế à?"

    Tiết Lệnh Vi theo phản xạ nghĩ dù Triệu Duật bảo nàng không cần lấy lời hay mà dỗ dành y thì cũng không thể nói thật ra luôn. Nhưng tiếp theo, nàng lại nói. "Vâng."

    Một chữ đơn giản vô cùng, lại làm ánh mắt Triệu Duật trầm xuống ba phần, không còn độ ấm như vừa rồi nữa.

    "Nhiễm Nhiễm, sao nàng lại tin lời ta vậy?"

    Tiết Lệnh Vi cảm thấy sau gáy bỗng dưng có gió lạnh thổi qua. Nàng lầm rồi, Triệu Duật luôn âm tình bất định, mặc kệ y nói thế nào đi chăng nữa, chỉ cần làm là lời làm y không cao hứng, nàng đều không nên nói ra mới đúng.

    * * *

    Editor: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  6. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 45

    Triệu Duật lên tiếng, không nói gì khác, chỉ ôm nàng đi vào giấc ngủ.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng năm 2020
  7. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 46

    N hưng nàng ta vẫn cực kỳ tin tưởng vào vũ kỹ của mình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa tháng trôi qua, trừ việc không có tự do, Tiết Lệnh Vi xem như vẫn sống thư thái.

    Đã sắp đến sinh nhật Triệu Duật, Thẩm Vân dạo gần đây không luôn vắng mặt trong phủ Đề đốc nữa, nàng ta bắt đầu phân phó hạ nhân chuẩn bị. Dường như Thẩm Vân cực kỳ coi trọng sinh nhật của Triệu Duật.

    Trong án xử Hoàng thái tử năm đó có vô số người bị liên lụy mà chết trong tay mẫu thân, Triệu gia cũng vậy, bị liên lụy cửu tộc, chỉ có Triệu Duật cùng vị biểu cô Thẩm Vân còn sống.

    Năm đó nàng cũng biết được vài chuyện, những kẻ được phái đi bao vây diệt trừ đảng Hoàng thái tử chính là người Tây Hán và Cẩm Y Vệ. Những người đó luôn luôn diệt trừ dị kỷ sạch sẽ, không để lại hậu hoạn, năm đó Triệu Duật chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi mà thôi, y và Thẩm Vân đã làm thế nào mà tránh được một kiếp vậy?

    Điều này chỉ sợ chỉ có mỗi Triệu Duật và Thẩm Vân biết.

    Tuy tò mò thật, nhưng Tiết Lệnh Vi sẽ không nhàn rỗi mà đi điều tra, quá khứ Triệu Duật thế nào, tương lai Triệu Duật thế nào, đều không liên quan đến nàng.

    Đây là lần đầu tiên Tiết Lệnh Vi biết sinh nhật của Triệu Duật. Trước kia nàng từng hỏi y, nhưng khi đó y lại nói không nhớ rõ.

    Y sinh vào đầu tháng hai, còn mười hai ngày nữa.

    Ngọc Như cũng bắt đầu chuẩn bị sớm, nói là chuẩn bị một điệu múa tỳ bà, đến lúc đó nở rộ phong hoa trong yến hội. Nàng ta không tránh Tiết Lệnh Vi, muốn làm gì đều phụng cáo hết cho nàng.

    Thật ra Ngọc Như không giữ bí mật cũng vì muốn biết Tiết Lệnh Vi sẽ chuẩn bị gì cho ngày đó. Dù sao nàng ta biết Tiết Lệnh Vi có danh hào đệ nhất vũ cơ của Giang Nam, một vũ khuynh thành. Nàng ta nghe người ta nói vào trung thu hôm đó, Tiết Lệnh Vi đã dùng một điệu múa mà thu hút Triệu Duật, nên mới được đưa vào phủ Đề đốc làm thị thiếp Triệu Duật.

    "Luôn nghe nói Hồng Lăng muội muội nhất vũ khuynh thành mãi, tỷ tỷ bất tài, muốn nhờ muội muội chỉ điểm một ít, không biết muội muội có thể chỉ giáo không?"

    "Ngọc Như tỷ tỷ quá khen, kỳ thật những điệu múa đó của muội cũng không lên được mặt bàn đâu." Tiết Lệnh Vi muốn nói qua loa có lệ cho xong. Trời mới biết nàng căn bản không biết múa, nhiều lắm chỉ biết một điệu mà trước đó Vinh Nương có dạy nàng, nhưng cái đó căn bản không lấy ra được trước mặt Ngọc Như, huống hồ đã qua lâu vậy rồi, những vũ bộ ấy nàng đã quên kha khá.

    Có ai biết cái danh 'nhất vũ khuynh thành' này của nàng căn bản chỉ là mạo danh thay thế?

    "Hồng Lăng muội muội sao lại khiêm tốn như thế chứ? Nếu điệu múa của muội không lên mặt bàn được, vậy tỷ đây còn làm gì được chứ?"

    Ngọc Như cười lạnh trong lòng. Hồng Lăng này dung mạo dáng người không kém, nàng ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tiết Lệnh Vi có thể múa kinh diễm đến trình độ nào, đến lúc đó, nàng ta cũng chuẩn bị trước được.

    Tiết Lệnh Vi thấy bộ dáng không chịu bỏ qua của Ngọc Như, đang nghĩ ngợi tiếp tục qua loa cho xong thì Thanh Nghiên đứng bên cạnh chợt nói: "Nếu Ngọc Như tỷ tỷ tới mời Hồng Lăng tỷ tỷ chỉ giáo, không bằng Ngọc Như tỷ tỷ nhảy một điệu trước, Hồng Lăng tỷ tỷ cũng dễ chỉ điểm hơn không phải sao?"

    Ngọc Như nghe xong, nở nụ cười tràn đầy tự tin. Tuy không biết Hồng Lăng này được mấy cân mấy lượng, nhưng nàng ta vẫn cực kỳ tin tưởng vào vũ kỹ của mình.

    "Thanh Nghiên muội muội nói rất đúng, vậy không bằng ta bêu xấu trước mặt hai vị muội muội trước rồi Hồng Lăng muội muội chỉ điểm, thế nào?"

    Tiết Lệnh Vi nói gì thêm cũng không phải, chỉ đành cười đồng ý. Ngọc Như nói chuẩn bị một chút, liền bắt đầu dáng múa lay động. Tiết Lệnh Vi chột dạ cực kỳ, nàng có hiểu điệu múa này tốt hay xấu đâu? Chỉ biết là đẹp hay khó coi thôi --

    Huống hồ Ngọc Như quả thật múa rất đẹp.

    * * *

    Editor: Mi An
     
  8. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 47

    Nhưng nàng.. không biết múa thật mà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọc Như múa một điệu xong, hạ màn hoàn hảo. Vì phải biết rốt cuộc Hồng Lăng này có mấy cân mấy lượng, điệu múa hôm nay có thể nói là nàng ta đã dụng tâm múa tốt nhất. Nàng ta trở lại trước mặt Tiết Lệnh Vi, nhìn không hiểu vẻ mặt trên Tiết Lệnh Vi là như thế nào.

    Chẳng lẽ vũ bộ của mình không vào mắt con hồ ly tinh này được?

    Ngọc Như âm thầm phỉ nhổ trong bụng, trên mặt mang theo ý cười, ngữ khí ôn hòa: "Hồng Lăng muội muội cảm thấy điệu múa vừa rồi của tỷ thế nào? Có chỗ nào chưa ổn không?"

    "Ngọc Như tỷ tỷ dáng múa khuynh thành, hoàn mỹ không tì vết, sao lại chưa ổn được?"

    Ngọc Như nghe vậy, cười cười: "Muội muội chớ lấy lời hay có lệ tỷ, tỷ chân thành thỉnh giáo, còn thỉnh Hồng Lăng muội muội không tiếc chỉ dạy."

    "Ngọc Như tỷ tỷ nói đùa, dáng múa của muội so ra kém tỷ tỷ, nào dám nói chỉ giáo gì đây?" Tiết Lệnh Vi không phải có lệ thật, nàng xác thật cảm thấy Ngọc Như múa rất đẹp. Nếu bảo soi điểm thật thì gọi Vinh Nương tới, nói không chừng khi đó mới có thể nhìn ra, còn nàng thì không hề nhìn ra chỗ nào không ổn cả.

    Người đẹp, múa cũng đẹp.

    Ngọc Như trong lòng cười lạnh, cho rằng Tiết Lệnh Vi đang cố ý khiêm tốn, muốn bảo tồn thực lực. Nàng ta nói: "Không bằng muội muội múa một điệu, để tỷ mở rộng tầm mắt?"

    Nàng đã "thành tâm" xin chỉ giáo như vậy, đã nói đến mức này rồi, nàng không tin Hồng Lăng thật sự không cho mặt mũi!

    Tiết Lệnh Vi ấp úng, Ngọc Như đã nói muốn nàng khiêu vũ đến thế này, nếu nàng từ chối tiếp thì thành là nàng không phải.

    Nhưng nàng.. không biết múa thật mà.

    "Muội.." Tiết Lệnh Vi cười gượng, nếu nàng múa sẽ bị Ngọc Như chế giễu, nghĩ tới nghĩ lui, Tiết Lệnh Vi cảm thấy mình vẫn nên nói thật cho thỏa đáng. "Muội không biết múa thật, muộ nói thật đấy."

    Ngọc Như sao có thể tin được? Nha đầu này nhất định đang muốn lén lút thể hiện phong thái vào ngày sinh nhật của đại nhân, phòng bị nàng đấy!

    Nụ cười của Ngọc Như tức khắc có chút cứng đờ, "Tỷ đã thành tâm thỉnh giáo như thế, muội muội vẫn không chịu cho mặt mũi, nói vậy có vẻ dáng múa của tỷ tỷ căn bản không vào được mắt xanh của muội muội, cho nên muội muội mới không chịu chỉ điểm tỷ tỷ."

    Tiết Lệnh Vi tựa như người câm ăn hoàng liên vậy, giải thích không rõ được. Nàng lại không thể nói mình không phải Hồng Lăng. Huống hồ, dù nàng nói mình không phải Hồng Lăng, nhìn dáng vẻ này của Ngọc Như, xem ra nàng ta cũng chỉ cho rằng nàng đang từ chối.

    Thanh Nghiên đứng bên cạnh có chút không phục, tuy nghĩ đến việc có thể Tiết Lệnh Vi không muốn bày ra thực lực trước mặt Ngọc Như, nhưng Ngọc Như hùng hổ dọa người như thế, nếu không cho Ngọc Như này phục ngược lại còn có chút yếu thế.

    "Ngọc Như tỷ tỷ nói sai rồi, Hồng Lăng tỷ tỷ chẳng qua chỉ là không muốn trương dương thôi, sao Ngọc Như tỷ tỷ lại nói thế?" Thanh Nghiên khẽ thúc thúc Tiết Lệnh Vi, nói: "Nếu Ngọc Như tỷ tỷ thành tâm như vậy, không bằng Hồng Lăng tỷ tỷ tùy ý nhảy một điệu đi."

    Ngụ ý của Thanh Nghiên chính là để Hồng Lăng tùy tiện nhảy một điệu để tống cổ Ngọc Như, làm nàng ta câm miệng.

    "Nhưng, nhưng tỷ.."

    Thanh Nghiên cũng luôn cho rằng Tiết Lệnh Vi dung mạo dáng người đều đẹp, lại là đệ nhất vũ cơ Giang Nam, vậy vũ kỹ nhất định cao hơn Ngọc Như rồi.

    Ngọc Như cười lạnh, dứt khoát nói theo Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên muội muội cực kỳ đúng, cho nên Hồng Lăng muội muội vẫn là giúp tỷ tỷ ta mở rộng tầm mắt đi."

    Thanh Nghiên thấy Tiết Lệnh Vi do do dự dự thì có chút kinh ngạc, tưởng Tiết Lệnh Vi khinh thường múa cho Ngọc Như xem, vì thế kéo Tiết Lệnh Vi qua, nhỏ giọng nói: "Hồng Lăng tỷ tỷ, tỷ tùy tiện nhảy một điệu tống cổ nàng ta là được, đã nói đên mức này rồi, nàng ta lại kiêu ngạo như vậy, khẳng định sẽ không bỏ qua đâu."

    "Nhưng mà Thanh Nghiên, tỷ thật sự không biết múa a."

    Lời này đừng nói Ngọc Như không tin, cả Thanh Nghiên cũng không tin: "Hồng Lăng tỷ tỷ, Ngọc Như tới với ý gì muội cũng rõ ràng, nhưng muội cảm thấy, không bằng tỷ múa đi, để nàng ta cảm thấy mình không có phần thắng càng tốt."

    "Thanh Nghiên, tỷ nói thật mà, tỷ thật sự.. không biết múa.."

    "Hồng Lăng tỷ tỷ, sao tỷ cũng nói vậy với cả muội vậy?"

    Tiết Lệnh Vi quả thực dở khóc dở cười, sao không ai tin nàng thế nhỉ?

    Ngọc Như thấy hai người khe khẽ nói nhỏ, lường trước có lẽ Hồng Lăng này căn bản sẽ không dễ dàng múa, liền giương giọng cố ý âm dương quái khí nói: "Chắc là Hồng Lăng muội muội thật sự coi thường vũ kỹ của tỷ, muội muội trước đó còn nói muốn có quan hệ tốt với tỷ, nhưng thái độ ngày hôm nay thật sự là làm tỷ khó hiểu đấy."

    * * *

    Editor: Mi An
     
  9. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 48

    Múa được một nửa, Tiết Lệnh Vi đột nhiên quên động tác, sau đó ngừng lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết Lệnh Vi thật sự không còn cách nào. Trầm mặc một lát, đành phải căng da đầu cắn răng nói: ".. Là do các ngươi bảo ta múa đấy."

    Ngọc Như thấy nàng đồng ý lập tức có tinh thần: "Muội muội chẳng lẽ còn sợ mình kỹ không bằng người sao?"

    Tiết Lệnh Vi cười khổ, nàng ta nói đúng, nàng đúng là kỹ không bằng người thật.

    Thanh Nghiên không phục cố ý nói Ngọc Như: "Dáng múa của Hồng Lăng tỷ tỷ đã kinh diễm tứ tòa tại cung yến Trung Thu, sao lại kỹ không bằng người được chứ?"

    Tiết Lệnh Vi quả thực muốn khóc, rốt cuộc là ai truyền nàng dáng múa kinh diễm tứ tòa vậy? Thế mà Ngọc Như và Thanh Nghiên lại tin tưởng không nghi ngờ, lúc này đúng là muốn hại khổ nàng --

    "Thế nên không phải tỷ mới muốn Hồng Lăng muội muội làm tỷ mở rộng tầm mắt một chút sao? Tỷ rất chờ mong vũ kỹ của Hồng Lăng muội muội có thể làm ta tâm phục khẩu phục, không còn lời nào để nói."

    Ngọc Như thầm phun một câu trong lòng. Nha đầu Thanh Nghiên chết tiệt này, trước kia thì vâng vâng dạ dạ cụp mi rũ mắt với mình, hiện giờ thì dựa vào Hồng Lăng đắc thế, càn rỡ thế đấy. Sau này đừng để nàng bắt được cơ hội gì, nếu không nàng thế nào cũng phải sửa trị nha đầu chết tiệt này! --

    "Tất nhiên rồi!" Thanh Nghiên xoay mặt nói với Tiết Lệnh Vi, "Vũ kỹ của Hồng Lăng tỷ tỷ nhất định là độc nhất vô nhị thiên hạ!"

    Tiết Lệnh Vi nghe mà càng chột dạ hơn -- Thanh Nghiên à, tỷ cầu muội đừng nói nữa.

    Tiết Lệnh Vi chột dạ không dám nói lời nào, nàng chỉ biết điệu Thủy tụ vũ ấy, chỉ đành kêu nha hoàn lấy thủy tụ tròng lên, sau đó cẩn thận nhớ lại điệu vũ bộ ấy.

    Ngọc Như và Thanh Nghiên lẳng lặng chờ nàng, Tiết Lệnh Vi trầm mặc một hồi lâu, hai người họ cũng không mở miệng nói gì, đại khái đang nghĩ Tiết Lệnh Vi đang thật sự vận sức chờ thể hiện.

    Ngọc Như thì thong thong thả thả, mặc kệ Tiết Lệnh Vi muốn chuẩn bị bao lâu, nàng ta cũng sẽ chờ đến khi bắt đầu mới thôi, nàng muốn nhìn xem, dáng múa kinh diễm toàn bộ cung yến ấy sẽ làm nàng ta không còn lời nào để nói thế nào.

    Tiết Lệnh Vi cẩn thận nhớ lại điệu vũ bộ ấy mấy lần, sau khi nhớ lại gần hết thì ngẩng đầu nhìn hai người, chột dạ nói: "Ta bắt đầu nhé."

    Thanh Nghiên cho nàng một nụ cười tươi rói, cũng cực kỳ chờ mong.

    Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Thanh Nghiên, Tiết Lệnh Vi tức khắc muốn lùi bước, nàng còn có thể tưởng tượng ra được lát nữa Thanh Nghiên sẽ có sắc mặt thất vọng thế nào. Nhưng tên đã trên dây, không thể không phát. Nàng dứt khoát không nhìn họ nữa -- mà bắt đầu căng da đầu nhảy múa.

    Mấy động tác trôi qua, vẻ mặt Ngọc Như bắt đầu lâm vào nghi hoặc, lại thêm mấy cái phất tay áo qua nữa, mặt Ngọc Như từ nghi hoặc chuyển thành cứng đờ. Không chỉ Ngọc Như, cả mặt Thanh Nghiên cũng bắt đầu đờ đẫn.

    Động tác phất tay áo cứng đờ, vũ bộ cũng như là miễn cưỡng kéo ra vậy.

    Múa được một nửa, Tiết Lệnh Vi đột nhiên quên động tác, sau đó ngừng lại.

    "Từ từ đã, ta hơi quên múa sao rồi." Tiết Lệnh Vi cũng mặc kệ Ngọc Như và Thanh Nghiên đang có biểu cảm gì, mặc kệ nói thế nào thì cũng phải múa xong điệu múa này chứ?

    "Ngươi.." Vẻ mặt Ngọc Như cực kỳ khó coi, như đã phải chịu đựng nỗi nhục nhã cực kỳ lớn vậy.

    "À à à ta nhớ ra rồi!" Để nối tiếp động tác, Tiết Lệnh Vi lặp lại một cái phất tay áo, thủy tụ vừa giơ lên thì đột nhiên nghe tiếng quát vô cùng phẫn nộ của Ngọc Như:

    "Đủ rồi!"

    Tiết Lệnh Vi nhất thời ngơ ngẩn, khó hiểu nhìn về phía Ngọc Như: ".. Sao vậy?"

    Ngọc Như lên cơn thịnh nộ, nói: "Hồng Lăng ngươi hay lắm! Cho dù ngươi không muốn chỉ giáo cũng đừng lấy cái hành động đó để nhục nhã ta chứ! Ngươi cho rằng hiện giờ đại nhân sủng ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"

    Lúc này đến lượt Tiết Lệnh Vi khó hiểu. Nàng chỉ nhảy một điệu thôi, có nói gì khác đâu, nàng nhục nhã Ngọc Như khi nào chứ?

    "Không phải do ngươi cứ bảo ta múa sao?" Tiết Lệnh Vi phản bác lại.

    Ngọc Như không kiềm nổi cơn giận, "Ngươi cố ý lấy cái điệu múa chẳng ra gì này lừa gạt ta, là muốn nói vũ kỹ của ta chỉ giá trị đến trình độ đấy sao? Ngươi không muốn chỉ giáo thì đừng làm, không muốn xây dựng mối quan hệ tốt với ta thì cứ việc nói thẳng! Ta khỏi phải lấy mặt nóng dán cái mông lạnh của ngươi!"

    Tiết Lệnh Vi đột nhiên bị oan uổng vô cớ như vậy cũng bực: "Ngọc Như, lời này của ngươi không có lý gì cả, trước đó ta đã nói không biết múa, ngươi không tin, một hai phải muốn ta múa, ta múa xong ngươi lại nói ta nhục nhã ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Rốt cuộc là ai không muốn chung sống hòa bình? Chẳng lẽ không phải lần nào cũng luôn là ngươi chủ động gây chuyện sao?"

    * * *

    Editor: Mi An
     
  10. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chương 49

    "Ngươi nói không biết là ta mặt lạnh hay mông lạnh, chẳng lẽ hàm ý của ngươi là mắng ta mặt không bằng mông?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi!" Ngọc Như bị lời này chọc giận, dứt khoát xé đi mặt giả nhân giả nghĩa đã đeo mấy ngày nay, "Ngươi con hồ ly bỉ ổi này! Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!"

    Bị mắng vô cớ như vậy một hồi, Tiết Lệnh Vi cũng rất bực mình, "Rốt cuộc là ai không biết tốt xấu? Ngọc Như tỷ tỷ đừng nói mình ủy khuất lắm vậy, ngươi nói ngươi lấy mặt nóng dán mông lạnh người khác, ai biết mặt ngươi là nóng hay lạnh? Kết quả còn không phân biệt xanh đỏ đen trắng mà trách người khác mông lạnh?"

    Ngọc Như không ngờ bị sặc không nói nên lời.

    Thanh Nghiên cũng nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hồng Lăng ôn nhu mắng người, không ngờ cũng có thể lợi hại như thế.

    "Ngươi dám mắng ta?"

    Tiết Lệnh Vi rất ủy khuất: "Ta mắng ngươi khi nào? Là ngươi mắng ta trước mới đúng chứ? Ngươi nói thử xem, câu nào của ta mắng ngươi?"

    Ngọc Như xác thật tìm không ra chỗ nào trong câu của nàng mắng mình, nhưng lời Tiết Lệnh Vi nói đã làm Ngọc Như rất tức giận.

    "Ngươi nói không biết là ta mặt lạnh hay mông lạnh, chẳng lẽ hàm ý của ngươi là mắng ta mặt không bằng mông?"

    Thực tế Tiết Lệnh Vi không nghĩ tới tầng nghĩa này, bị Ngọc Như cắt câu lấy nghĩa nhắc nhở như vậy, hiểu ra: "Đây là do tự Ngọc Như tỷ tỷ nói, muội chưa bao giờ nói vậy, muội chẳng qua là việc nào ra việc đó, mọi chuyện đều phải nói cho có lý. Ngọc Như tỷ tỷ luôn thích cắt câu lấy nghĩa tự cho là thế, cảm thấy mỗi người đều muốn gây khó dễ tỷ, muội cũng không thể nói gì hơn!"

    "Ngươi! Ngươi!" Ngọc Như cảm thấy Tiết Lệnh Vi hết nhục nhã vũ kỹ mình khổ luyện mười mấy năm trời đến nhục nhã dung mạo của mình, một hơi nghẹn tức này không thể đi lên cũng không rơi xuốngd dược, vừa tức vừa bực, nghĩ không ra lời nào để phản bác, cuối cùng không ngờ tức giận đến khóc.

    "Ngươi nói cái gì? Ngươi có bản lĩnh nói lại một lần nữa đi?" Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không chịu rơi xuống.

    "Muội không còn gì để nói nữa." Tiết Lệnh Vi quả là rất tốt với Ngọc Như.

    Ngọc Như đang định mở miệng mắng, nhưng ánh mắt Tiết Lệnh Vi vừa lúc liếc đến Triệu Duật không biết đã đứng tại cửa bao lâu, theo phản xạ buột miệng thốt ra: "Đại nhân?"

    Lời chửi rủa sắp ra ngoài miệng của Ngọc Như bị một tiếng này cứng rắn nuốt về.

    Bên cạnh Triệu Duật là Tiền Trọng, thấy nàng rốt cuộc thấy mình liền đi qua.

    Ngọc Như cắn môi dưới, lập tức bật khóc, ủy khuất tiến đến trước mặt Triệu Duật: "Đại nhân.."

    Triệu Duật liếc nàng một cái, "Đây là chuyện gì vậy?"

    "Nô gia tới Đông Uyển muốn Hồng Lăng muội muội chỉ điểm vũ kỹ, ai ngờ muội ấy.." Ngọc Như cúi đầu nức nở, dáng vẻ ấy như thật sự bị ủy khuất rất nhiều vậy, lấy tay áo lau mặt, quả thực nhìn thấy mà thương tiếc, "Ai ngờ Hồng Lăng muội muội ỷ vào việc được đại nhân sủng ái, lên tiếng nhục nhã nô gia!"

    "Có việc này cơ à?" Triệu Duật nhăn mày lại, như thật sự mới biết được vậy, "Nàng ấy nhục nhã nàng cái gì?"

    Ngọc Như thấy Triệu Duật hỏi vậy thì cho rằng y mới tới, có lẽ không nghe được vừa rồi bọn họ cãi gì nhau, vì thế tiếp tục ủy khuất nói: "Muội ấy nói nô gia hạ tiện, ghen ghét muội ấy được đại nhân sủng ái, nói một kẻ như nô gia căn bản không xứng được phục vụ đại nhân --"

    Tiết Lệnh Vi trố mắt, Ngọc Như này đúng là biết lật ngược phải trái, không ngờ bôi nhọ nàng như thế trước mặt Triệu Duật. Sao nàng có thể chịu đựng được bị nói xấu vô lý như vậy? Lập tức cãi lại: "Ngươi nói bậy! Ta nói ngươi như vậy khi nào chứ? Chuyện mặt nóng dán mông lạnh đó không phải do ngươi nói trước sao? Ta căn bản chưa bao giờ mắng ngươi!"

    Ngọc Như không màng Tiết Lệnh Vi cãi lại, tiếp tục khóc lóc nói với Triệu Duật: "Đại nhân, nô gia vẫn luôn tận tâm phục vụ đại nhân, đại nhân vẫn luôn biết nô gia trung thành. Hiện giờ Hồng Lăng muội muội nói nô gia hạ tiện, không phải cũng đồng nghĩa với việc nhục nhã gia phụ đường đường một Đề hình Án Sát Sứ sao?"

    Câu sau Ngọc Như cố ý lôi phụ thân nàng ta ra, lặng lẽ quan sát thần sắc Triệu Duật.

    * * *

    Editor: Mi An
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...