208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
5405 182
Kiếm tiền
Naeil đã kiếm được 54050 đ
151778144_247004820226191_5398740411310871947_n.jpg

Hán Việt: Khoái xuyên phản phái: Nam chủ, đẳng ngã liêu!

Tác giả: Nhục Tô

Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

Mới nhất: Chương 754 đại kết cục (1)

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Ngọt sủng, Hệ thống, Song khiết, Xuyên nhanh, Xuyên sách, Xuyên thành vai ác, Ngược tra, Nghịch tập, 1v1

Editor: Naeil

Văn án: Lục Tử Câm chẳng qua chỉ chế nhạo nhân vật phản diện trên truyền hình năng lực kém một chút, như thế nào liền xuyên thành vai ác BOSS chuyên đi làm chuyện xấu trong từng quyển sách!

Xuyên thành vai ác coi như xong đời thì thôi đi! Này mỗi vai ác đều cặn bã đến mức không muốn làm!

Trời mới biết, ngươi đem vai chính ngược, vai chính trên đầu có vầng hào quang sẽ ngược ngươi đến chết đi sống lại!

Lục Tử Câm: Không được, ta muốn ôm đùi!

Mỗ nam nào đó: Cho ngươi ôm.

Lục Tử Câm tỏ vẻ: Ôm đùi không cẩn thận ôm tới rồi đùi x như thế nào phá, online chờ, rất gấp.

《 vai ác một trăm loại cách chết 》, 《 giáo ngươi như thế nào ôm đùi 》, 《 mau xuyên lữ hành chuẩn bị thuốc hay 》.

Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của naeil
 
Chỉnh sửa cuối:
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (1)

"Cốc cốc cốc" nghe tiếng ai đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Lục Tử Câm xốc xốc mí mắt, này chắc là em gái muốn hướng cô khoe ra soái ca nhà bên cạnh đối với nó tốt như thế nào, Lục Tử Câm ăn không ngồi rồi mà nghĩ.

Cô đem chính mình đang nằm lười ở trên sô pha, đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Lục Bạch Liên đứng ở cửa, đang thật cẩn thận mà nhìn cô.

"Chị." Lục Bạch Liên thở nhẹ một tiếng, tiến lên nắm lấy tay Lục Tử Câm, đem cô một bên mang ra ngoài, một bên hưng phấn mà nói, "Hôm nay A Minh lại đưa em quà tặng, em dẫn chị đi xem xem."

Lục Tử Câm thấy không bình thường, lui về sau một bước, "bang" một tiếng đóng cửa phòng lại, bước chân nhảy lên, nhào vào trên giường, ý đồ tê liệt thần kinh của chính mình: Cự tuyệt! Không đi!

Đúng như dự đoán, âm thanh hệ thống không hề có độ ấm vang lên bên tai.

Cô cảm thấy đại não có hơi đau, xuyên qua tới thế giới này giờ đã có kí ức, nguyên thân là vai ác của thế giới này, nói cách khác, cô không thể làm bất luận hành vi gì khác biệt với vai ác..

Nhiệm vụ của cô, chính là dùng sức mà ngược nữ chính!

Liều mạng gây trở ngại nam nữ chính ở bên nhau!

Nội tâm cô không hề dao động, thậm chí còn có điểm muốn ăn cơm gà hầm nấm..

Tục ngữ đã nói, ninh phá mười tòa miếu, không hủy một cọc hôn*.

(Ninh phá mười tòa miếu, không hủy một cọc hôn: Phá mười tòa miếu cũng không nên phá hủy một cuộc hôn nhân)

Lục Tử Câm cũng từng thử phản kháng, nhưng cuối cùng hệ thống cực kỳ tàn ác nói câu thông suốt: "Vai ác đến cuối cùng kết cục đều đặc biệt thảm có phải hay không?"

Lục Tử Câm: "..."

"Kia còn ngược nam nữ chủ cái gì nữa? Chạy nhanh ôm đùi a!" Lục Tử Câm âm thầm mà nghĩ, trước định một cái tiểu mục tiêu, từ đùi nữ chủ tiến lên.

Lục Tử Câm: ".. Nếu là nguyên thân thì sẽ làm chuyện gì?"

Lục Tử Câm: "..."

Cô có thể làm thế nào bây giờ, cô cũng thực tuyệt vọng a.

Giờ này khắc này, cô chỉ rít gào trong lòng: "Vì cái gì lựa chọn ta!"

Lục Tử Câm yên lặng mà nhớ tới lúc còn đang ở trên xe buýt, cô một bên xoát Weibo một bên cùng bạn bè chế nhạo nhân vật phản diện trong phim truyền hình mới chiếu mà ngờ đâu giờ đây chính mình lại xuyên vào..

"Cốc cốc cốc." Cửa phòng lại lần nữa bị gõ vang.

Thanh âm nhu nhược của Lục Bạch Liên vang lên: "Chị, đi sao?"

"Đi!" Lục Tử Câm đột nhiên ngồi dậy, làm một người chị gái có tư cách, đương nhiên muốn đi xem đối tượng mình cùng em gái mình yêu thầm một chút xem đối tượng này có cái gì.

Lục Bạch Liên tâm tư thực đơn thuần, tựa hồ nhìn không ra Lục Tử Câm trên mặt không vui, chỉ lo nói chuyện của bản thân mình.

"Chị, hôm nay A Minh tặng em một bức tranh, chị xem có phải thật xinh đẹp hay không?"

"Chị, hôm nay A Minh nói em có điểm đáng yêu."

"Chị.."

Nói thật, Lục Tử Câm cảm thấy, Lục Bạch Liên thật không hổ kêu là bạch liên, không hề cảnh giác mà ở trước mặt chị mình kéo thêm cừu hận, cũng thật là vô cùng thanh thuần thiện lương, không chút nào làm ra vẻ, cùng bên ngoài yêu diễm đê tiện không giống nhau chút nào, mỉm cười.

Lục Tử Câm cam chịu ra vẻ kiên định lắng nghe nhưng thật ra lại "Vào tai này ra tai kia", ở một bên yên lặng gọi hệ thống: "Trước mắt mới tới thôi, ' ta ' đã làm ra cái sự tình gì phát rồ chưa?"

Cô ngẫm nghĩ lại thật kĩ, nhìn xem còn có biện pháp nào có thể vãn hồi hay không.
 
Chỉnh sửa cuối:
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (2)

Lục Tử Câm: "..."

Mỉm cười để lộ ra một chút mỏi mệt, này thì còn vãn hồi cái gì, vị tiểu tỷ tỷ này mỗi năm đều cần thiết phải làm một chuyện xấu sao?

Lục Tử Câm trợn trắng mắt, còn chút lý giải nào không thể: "Nếu như vậy, vì cái gì em gái còn tin tưởng ' ta '?"

Lục Tử Câm không khỏi ghé mắt nhìn nhìn Lục Bạch Liên đang giơ lên khuôn mặt nhỏ, cô ấy vẫn hưng phấn như cũ mà hướng cô kể ra bản thân cùng đối tượng ở chung đủ loại.

Lục Tử Câm không khỏi cảm thán thốt lên: Hãm hại nhiều lần, nhưng cũng chưa thực hiện được lần nào, vầng hào quang của nữ chủ không phải bình thường a, tâm địa thánh mẫu của nữ chủ không phải lớn bình thường a.

Nếu như vậy, dám làm trái lại vai chính đại nhân, kia cô cuối cùng chẳng phải là bị chết thực thảm?

Lục Tử Câm chọc chọc ngón tay, lại gọi hệ thống: "Cái kia.. Yếu ớt hỏi một câu, ' ta ' cuối cùng sẽ chết như thế nào?"

Lục Tử Câm: ".. Này cách chết xác thật mới mẻ độc đáo t-t." Cô lại có chút khó chịu, "Ta lại không làm gì nam chủ, hắn vì cái gì muốn đẩy ta.."

Này thật là kết quả tồi tệ nhất!

Nói, Lục Bạch Liên đã đẩy ra một cánh cửa, Lục Tử Câm lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nơi này là cửa lớn biệt thự nhà hàng xóm của các cô, những người ở tại các biệt thự kiểu này, đều là vô cùng giàu có.

Quản gia đối với việc Lục Bạch Liên đến tựa hồ phi thường tự nhiên, trên mặt hơi hơi mang theo ý cười: "Thiếu gia đang chờ ở hậu viện." Hắn nhìn nhìn thấy ở phía sau là Lục Tử Câm, sắc mặt có chút không tốt, "Này.."

Lục Bạch Liên dắt tay Lục Tử Câm, trong mắt ủy khuất hề hề: "Chị của ta cũng đi vào có được hay không?"

Lục Tử Câm trong lòng bất ngờ, ngày thường đều không cho cô đi vào sao?

Quản gia nhìn nhìn Lục Tử Câm biểu tình lãnh đạm, hừ một tiếng: "Nếu không phải những sự việc cô thường xuyên gây ra, tôi sẽ không cho cô đi vào sao?"

"Quản gia~không có việc gì, lần này ta đi cùng chị, chị sẽ không gây chuyện, đúng hay không?" Nói, Lục Bạch Liên liền nhìn về phía Lục Tử Câm.

Lục Tử Câm sững sờ không rõ bọn họ đang nói gì, liền theo thói quen gật gật đầu.

Lục Tử Câm: "..."

Còn có thao tác như vậy?

Lục Tử Câm: "..."

Nói như vậy xác định sẽ không bị đánh sao?
 
Chỉnh sửa cuối:
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (3)

Lục Tử Câm cực kỳ tàn ác nhanh chóng nói một cái:

"Phí.. Nói cái gì, cửa này của nhà ngươi hôm nay ta nhất định phải vào." Lục Tử Câm nhẹ nhàng mà nói.

Lục Tử Câm: "..."

Ta có thể giả là vai ác..

Quả nhiên, quản gia nghe xong lời này, giá trị tức giận thẳng tắp bay lên, sắc mặt tức khắc tối sầm: "Ta nguyên bản còn tính toán cho ngươi đi vào, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây thật đúng là không thể cho ngươi đi vào."

Vì để tránh cho OOC (Out of character), Lục Tử Câm quyết định cái gì cũng không nói, động tác gì cũng không làm bừa, này giá trị sinh mệnh vẫn luôn bị hạ xuống, không đợi đến nam chủ đại nhân đá cô xuống cầu thang, cô cũng đã đi đời nhà ma.

Bầu không khí một lần nữa rơi vào trạng thái phi thường xấu hổ, Lục Bạch Liên cũng không biết nói gì.

"Đứng ở cửa làm gì, còn không nhanh tiến vào." Một giọng nam thong thả từ phía sau quản gia vang lên, nghe giọng nói này, liền biết đây chắc chắn là giọng nam chính.

Quản gia ngoài mạnh trong yếu lúc này bộ dáng tức khắc liền quỵ xuống, cung kính lui thân ra một chút, trước khi đi còn thoáng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lục Tử Câm một cái.

Quản gia vừa lui ra, tức khắc liền lộ ra bộ dáng nam chính, đôi mắt dưới lớp mày kiếm sáng như sao trời vô cùng xinh đẹp, môi mỏng mím chặt, da trắng như tuyết, những đường nét trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, thân cao ước chừng 185, này đúng là tiêu chuẩn của nam chính a!

Lục Bạch Liên nhanh chóng tiến lên kéo lấy cánh tay nam chủ: "Dạ Minh.."

Dạ Minh liếc mắt một cái, nhẹ nhàng đánh giá Lục Tử Câm, nhàn nhạt nói: "Vào đi."

Lục Tử Câm bị nhìn lướt qua, tức khắc cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, đây chính là người cuối cùng xử lý cô a, tuy rằng cô giờ này khắc này chỉ nghĩ nhào lên ôm lấy đùi hắn, thỉnh cầu hắn buông tha cho mình.

Đối với quản gia sắc mặt kém cỏi là thế, nhưng thời điểm đối mặt với Dạ Minh, sắc mặt Lục Tử Câm vẫn là có chút hòa hoãn, tức khắc liền cười cười.

Tuy rằng Lục Tử Câm không có cảm giác gì, nhưng dựa vào cảm nhận của nguyên thân, vẫn là nên cảm thấy chướng mắt em gái mình kéo tay Dạ Minh, bày ra sắc mặt không có thiện cảm nhìn chằm chằm hai bàn tay, lại dời đi đôi mắt.

Dạ Minh nhìn thấy động tác của cô, không nói cái gì, xoay người liền hướng bên trong đi vào.

Dạ Minh đi ở phía trước, lúc đi đường động tác đều ưu nhã tựa như vương tử cao quý, Lục Tử Câm không khỏi cảm thán thốt lên: Này nam chủ so với phim truyền hình thật ra khá hơn nhiều.

Ba người cùng tiến vào hậu viện, hậu viện được san bằng trồng một loại cỏ rất mịn, được trộn lẫn với cỏ thật và cỏ giả, đi lên vậy mà thập phần mềm xốp.

Cách đó không xa có hơn mười chú mèo sữa nhỏ đang phơi bụng dưới ánh mặt trời, con mắt khép hờ, có thể nói là thập phần dễ thương.

"Thích sao?" thanh âm Dạ Minh vậy mà so với vừa rồi nhu hòa rất nhiều, Lục Tử Câm liếc mắt nhìn Dạ Minh một cái, thiếu chút nữa bị tầm mắt ôn nhu của hắn làm chết chìm, ánh mắt hắn nhìn mèo sữa nhỏ thật ôn nhu a.

"Hắt xì!" Lục Bạch Liên ngượng ngùng mà xoa xoa cái mũi, có chút tiếc nuối nói, "Em dường như bị dị ứng với lông mèo."

Dạ Minh mím môi, nhàn nhạt mà ừ một tiếng, tự mình đi qua bế lên một con mèo sữa, ở trên cánh tay nhẹ nhàng xoa, mèo sữa nhỏ thoải mái mà nhắm mắt lại, thuận theo mà cọ cọ cánh tay hắn.

Lục Tử Câm xem đến trong lòng ngứa ngáy, cô tuy rằng chưa bao giờ chân chính nuôi một con mèo, nhưng lại thường xuyên dạo Weibo, theo dõi rất nhiều người nuôi mèo, đều là những người chăm sóc mèo phi thường có "Thâm niên".

"Cái kia, tôi có thể ôm một cái sao?" Lục Tử Câm hỏi.

Lời này vừa nói ra, bên tai lại lập tức vang lên thanh âm hệ thống.

Lục Tử Câm: ".. Còn có thể như vậy?" Thao tác thực lợi hại.

Có thể, này rất tốt.

Lục Tử Câm phảng phất thấy được hy vọng của cuộc sống, nhân tính của con người.
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (4)

Chỉ cần có thể giải trừ hạn chế về OOC, ngày thuận lợi ôm đùi nam chủ còn xa sao?

Ha ha ha ha, Lục Tử Câm hắc hắc mà cười.

Bởi vì Lục Bạch Liên bị dị ứng với lông mèo, cho nên cô chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn bọn họ vuốt mèo, Lục Tử Câm tuy rằng có phát hiện, nhưng là cô đối với vật đáng yêu lại không có một chút sức chống cự nào, đã sớm đem Lục Bạch Liên để một bên.

Lục Tử Câm tuy đã xem nuôi mèo nhiều năm, nhưng lại không có kinh nghiệm nuôi mèo thực tế, chỉ có thể ở một bên nhìn động tác của Dạ Minh, một bên học vươn ba ngón tay, ở dưới cằm mèo nhỏ gãi gãi, lại thử vuốt lông trên đầu mèo, mèo nhỏ khả năng không có cảm nhận được sự thoải mái, trực tiếp liền trượt khỏi cánh tay Lục Tử Câm.

Lục Tử Câm: "..."

Nhìn mèo nhỏ trốn, có chút không muốn buông.

Dạ Minh lại vào lúc này lên tiếng, hắn nhìn nhìn tay Lục Tử Câm, nói: "Động tác không cần quá thô lỗ, phải mềm nhẹ một chút." Nói, liền đưa tay mình vuốt mèo tới.

Lục Tử Câm có chút thụ sủng nhược kinh*, vội không ngừng tiến lên tiếp lấy, kia mèo sữa nhỏ được gãi đến thoải mái, bị thay đổi người vuốt cũng không biết, Lục Tử Câm thật cẩn thận mà vuốt vuốt lông mèo, mèo sữa nhỏ xốc xốc mí mắt, lại ngủ thiếp đi, thân mình nhẹ nhàng đáp ở trên tay Lục Tử Câm, đáng yêu đến rối tinh rối mù.

(Thụ sủng nhược kinh có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ)

Lục Tử Câm có chút hưng phấn, không khỏi hướng Dạ Minh biểu hiện ánh mắt cảm kích.

Dạ Minh có chút ý vị không rõ mà nhìn cô, môi mím lại, mới đứng dậy đi ôm một chú mèo khác lại đây.

"Này mèo đều rất ngoan a, quả nhiên là ở nhà cần có một con để sủng." Lục Tử Câm cảm thán nói.

Dạ Minh nghe lời này, khẽ lắc đầu: "Mèo thật tình rất cao lãnh, so với lòng trung thành của loài chó, thậm chí còn có chút tùy hứng hơn, thường hay làm theo ý mình."

"Đúng đúng đúng." Lục Tử Câm tựa hồ nhớ tới cái gì, "Trên mạng nhìn thấy rất nhiều truyện cười đều nói mèo mới là chủ nhân trong nhà, các ngươi nuôi mèo, nhiều nhất chỉ tính là cái sạn phân quan, ha ha ha.."

Lục Tử Câm cảm thấy, bản thân mình càng ngày càng thăm dò được rõ ràng kịch bản của hệ thống.

Dạ Minh nghe vậy, giật mình, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, nếu không phải Lục Tử Câm thời khắc lưu ý phản ứng của Dạ Minh, cũng sẽ không có thể phát hiện.

Lục Tử Câm nghĩ nghĩ, liền gọi hệ thống: "Nói, ngươi không phải bảo Dạ Minh biết bộ mặt thật của nguyên thân sao? Ta xem phản ứng của hắn đối với ta khá tốt, còn chủ động cho ta tiến vào."

Ân?

Nói như vậy, thời khắc ôm đùi nam chủ, quả thực sắp tới!

"Kia rốt cuộc phát sinh chuyện gì, làm Dạ Minh hoàn toàn đối nguyên thân hết hy vọng?" Lục Tử Câm yên lặng nói.

Trát thiết, lão tâm.

Lục Tử Câm: "..."

Ta không nghĩ giết chết Lục Bạch Liên a, cô hơi hơi ngoảnh mặt về phía Lục Bạch Liên nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lục Bạch Liên lòng tràn đầy nóng bỏng mà nhìn về bên này.

Lục Tử Câm đem mèo ôm về ổ mèo, tay chậm rãi rời khỏi mèo con, mèo con lại lập tức tỉnh dậy, nâng lên thân mình liền đáp xuống tay Lục Tử Câm, giống như muốn cô tiếp tục vuốt.

Lục Tử Câm có chút dở khóc dở cười, thật tự nhiên mà nhìn về phía Dạ Minh: "Ngươi xem, nó luyến tiếc ta, ha ha ha.."

Dạ Minh nhìn mặt Lục Tử Câm, cuối cùng dường như không thể chịu đựng được nữa, mím môi, tiến lên một bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

A? Người bỗng chốc dấu chấm hỏi đầy mặt.

Mặc kệ Dạ Minh xuất phát từ tâm trạng gì mà hỏi cô những lời này, nhưng hắn thoạt nhìn dường như có điểm không vui, nam chủ một khi không vui, mạng nhỏ liền phải khó bảo toàn.

Lục Tử Câm bỗng chốc thu hồi tươi cười, chẳng lẽ là bản thân mình cười đắc ý quá, làm cảm xúc hắn biến đổi?

"Cái.. Có ý tứ gì?" Nhất định là khí thế Dạ Minh quá cường đại, cho nên mới khiến chính mình nói chuyện không tự tin, Lục Tử Câm có chút khóc không ra nước mắt.
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (5)

Dạ Minh tiến lên một bước, nắm lấy một bên cổ tay không ôm mèo của Lục Tử Câm, cười lạnh một tiếng: "Cô nói đi?"

Nam chủ đại nhân, ta thật sự không biết a..

Ngươi liền không thể trưởng thành giống ta sao, chỉ động khẩu không động thủ?

Lục Tử Câm nhìn nhìn hướng Lục Bạch Liên, ý bảo Dạ Minh buông tay, không đúng a, đối tượng của ngươi ở bên kia, ngươi liền tính muốn cùng ta âm thầm tư thông, cũng phải tìm một nơi mà em gái không ở đó chứ, cứ như vậy trắng trợn táo bạo trèo tường, thật sự là đại trượng phu sao?

Quả nhiên, Dạ Minh nhìn theo ánh mắt cô, dùng dư quang liếc liếc bên kia, cuối cùng vẫn thả tay ra, chỉ là sắc mặt tựa hồ ngày càng đen, hơi hơi đè thấp thanh âm: "Lục Tử Câm, cô còn có cái gì không dám làm?"

Xong rồi, hắn nói chuyện hạ giọng như vậy, lại tự mang ra vẻ mặt tiêu chuẩn của nam chủ, thế nhưng cảm thấy hắn mỹ - sắc khó chắn.

Lục Tử Câm: "..."

Này hệ thống chính là trời cao phái tới ngược cô đi, lời này nói ra, xác định chắc chắn sẽ bị đánh a.

"Không biết a, ngươi không bằng nói ta có cái gì không dám làm?" Lục Tử Câm cười cười, ý đồ hòa hoãn bầu không khí đang trong trạng thái xấu hổ này.

Thoạt nhìn, sự lựa chọn thứ hai khả năng bị đánh dường như nhẹ hơn một chút, Lục Tử Câm không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.

Chỉ là tươi cười kia dường như làm đau mắt Dạ Minh, hai tròng mắt hắn hơi hơi nhíu lại, rốt cuộc xoay người đưa lưng về phía cô, phất phất tay: "Cô đi đi, tôi không muốn nhìn đến cô."

Lục Tử Câm: "..."

Này tươi cười nơi nào chọc giận hắn.. Bất quá nhờ họa được phúc, giá trị sinh mệnh tăng thêm cũng coi như là không tồi đi, Lục Tử Câm mỉm cười mang theo một chút mệt mỏi, hệ thống đại nhân, ngươi lớn nhất, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.

Lục Tử Câm nhìn nhìn bóng dáng Dạ Minh, thế nhưng cảm thấy hắn có chút cô đơn, cô lắc đầu, bước nhanh đi ra khỏi mặt cỏ, Lục Bạch Liên liền lập tức đi theo, hai chị em một bên đi ra ngoài, một bên nói: "Thực có lỗi a, không nghĩ tới anh Dạ Minh đưa em lễ vật là mèo nhỏ, em còn dị ứng với lông mèo."

Lục Tử Câm: "Bị dị ứng với lông mèo cũng không phải em sai."

"Bất quá hai người đang nói chuyện gì vậy? Giống như rất vui vẻ." Lục Bạch Liên hỏi.

Lục Tử Câm nghĩ nghĩ, quyết định chua ngoa nói với nữ chủ vài câu: "Đúng vậy, chúng ta bàn luận rất nhiều về kỹ xảo chăm sóc mèo, em bị dị ứng với lông mèo thật là quá đáng tiếc."

"A? A Minh thích nuôi mèo như vậy a." Lục Bạch Liên dường như có chút áy náy, cô không thể tiếp xúc với mèo, đã nói lên.. Về sau, ân.. Về sau kết hôn, liền có rất nhiều mâu thuẫn.. Cô vừa nghĩ, một bên lại cảm thấy đỏ mặt.

"Ai nha." Lục Tử Câm cau mày, dường như vô cùng lo lắng nói, "Đúng nga, các ngươi về sau sẽ nghĩ đến kết hôn, Dạ Minh lại nuôi hơn mười con mèo sữa, chẳng lẽ hắn phải tặng cho người khác toàn bộ?"

Lục Tử Câm vừa lòng mà tiếp thu thanh âm hệ thống rửa tội ở bên tai, này với kịch bản của hệ thống thật đúng là một, sử dụng cùng một cái phương pháp lần thứ hai sẽ làm giảm bớt hiệu quả, xem ra cô đã khai phá và mở ra được nhiều kỹ năng mới.

"Kia làm sao bây giờ?" Lục Bạch Liên dường như có chút sốt ruột, như vậy làm theo cũng không phải là biện pháp, cô chính là muốn sống cả đời với Dạ Minh đó, ngẫm lại thực có chút thẹn thùng.

"Như vậy." Lục Tử Câm nói một tiếng, "Chị giúp em nghĩ lại biện pháp, em chờ tin tức tốt của chị."
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (6)

Mấy ngày sau đó, vậy mà lại yên ổn không có việc gì, Lục Bạch Liên cũng không hề ở bên tai cô lải nhải những sự tình trải qua cùng Dạ Minh, Lục Tử Câm bên tai thanh tịnh nên rất mừng rỡ.

Dường như từ ngày đó xem mèo, đả kích đến Dạ Minh có điểm lớn, sợ là thân phận tra nữ của cô càng thêm thâm nhập nhân tâm, Dạ Minh nếu không có sự việc gì cũng sẽ không kêu các cô qua đi.

Lục Tử Câm ngồi ở trên chiếc bàn dài ăn bữa sáng, chậm rãi nhấp một ngụm sữa bò, xuyên tới thế giới này, đại khái nhất là hưởng thụ, chính là người hầu thành đàn, ăn mỹ thực miễn phí đi.

Lục Bạch Liên ngồi ở đối diện cách xa cô, trong nhà này tạm thời cũng chỉ có hai người các cô, vợ chồng Lục thị vì để gia nghiệp có thể liên tục phát triển, hàng năm ở bên ngoài nói chuyện làm ăn, đều không thể nào về nhà.

Đây đúng là vì việc Lục Tử Câm đối với Lục Bạch Liên xuống tay, cung cấp cơ hội hoàn hảo.

Di động ở một bên rung lên, Lục Tử Câm phân tâm liếc mắt một cái, một hàng chữ thình lình đập vào mi mắt: "Tiểu cục cưng, ra ngoài chơi không?"

Ân?

Lục Tử Câm nhăn mày lại, phát hiện sự tình thật không đơn giản.

Ghi chú phía trên viết rõ ràng: Tra nam.

Đây là có cái chuyện xưa về nam nhân.

Lục Tử Câm duỗi tay liền gọi hệ thống: "Uy, ra đây giải thích một chút.."

Lục Tử Câm: "..."

Cô phảng phất ngửi được mùi hương bát quái.

Ăn xong bữa sáng, Lục Tử Câm mới từ từ đi ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân tựa vào cửa xe, đôi tay ôm ngực, dùng ánh mắt tự cao đầy tà khí nhìn cô.

Nội tâm cô không hề dao động, thậm chí còn có điểm muốn cười.

Anh ta vừa thấy cô, liền đi tới: "Lục Tử Câm, đêm nay du thuyền có party tưng bừng đi hay không?"

Lục Tử Câm không đáp, nhướng mày một cái, vừa lúc nhìn thấy ở trước cửa biệt thự bên cạnh có một thân ảnh màu trắng đang đi lại trong hoa viên, này dáng người, vừa thấy chính là nam chủ đại nhân.

Nam nhân cũng theo ánh mắt cô nhìn qua, nhìn đến thân ảnh Dạ Minh, mới hiểu rõ mà cong cong khóe môi: "Ngươi vẫn là không quên được hắn."

Lục Tử Câm khịt mũi một cái, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một lúc lâu: "Ta cũng đang tiến hành suy nghĩ kĩ lại, vì sao lúc trước sẽ coi trọng ngươi?"

Nam nhân dường như bị nghẹn một chút, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ: "Đúng vậy, lúc trước là ta nói ngươi cùng ta ở bên nhau để kiểm tra sự chân thành của Dạ Minh, ngươi xem hắn, ta cùng ngươi ở chỗ này nói chuyện lâu như vậy rồi, hắn nếu để ý ngươi, lại vì cái gì mà không quan tâm tới?"

Nga?

Lục Tử Câm lơ đãng phát hiện chân tướng bát quái.

Khiếp sợ! Nguyên chủ cùng nam nhân bộ dạng vô cùng không tốt trước mắt này ở bên nhau, lại là vì xem Dạ Minh ghen?

Này vai ác mọi chuyện đều có trăm phương ngàn kế, vì sao đến lúc này, đầu óc lại như bị rỉ sét..

Đang nghĩ ngợi, nam nhân trước mặt lại đi lên phía trước một bước, khoảng cách với Lục Tử Câm chỉ còn nửa bước, hơi thở của hắn thậm chí còn có thể phun trên mặt Lục Tử Câm, hắn nói: "Thế nào, hay là tiếp theo chúng ta hôn một cái, xem hắn có thể vì ngươi làm được đến trình độ gì?"

Lục Tử Câm: ?

Lục Tử Câm bất động thanh sắc mà lui về phía sau một bước, nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn xuống được: "Không được, ngươi có miệng thối." Vừa mới đến gần như vậy, nói chuyện đều có mùi.

Nam nhân: "..."

Sắc mặt của hắn, phải nói là phi thường xanh mét.

Anh ta đứng tại chỗ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được lái xe rời đi.

Thanh âm hệ thống từ từ vang lên bên tai, Lục Tử Câm nghĩ nghĩ, xem ra, nguyên thân cùng nam chủ chia tay khẳng định là bởi vì tra nam này ở bên tai cô ấy nói không ít lời tẩy não, bằng không lấy tiêu chuẩn nam chủ, thật là đầu óc rỉ sét, mới có thể ngoại tình.
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (7)

Tra nam ác ý xúi giục nguyên chủ ngoại tình, cô đột nhiên hiểu được sự tức giận của Dạ Minh từ đâu mà đến.

Dám ở trước mặt nam chủ đại nhân ngoại tình, này dũng khí của vai ác rốt cuộc là ai cấp?

Bất quá đúng là bởi vì nguyên chủ ngoại tình, Lục Bạch Liên mới có cơ hội tiến lên, trong thời gian này, đối với nam chủ tri kỷ an ủi, nhân cơ hội đạt được tình cảm chân thành của nam chủ, đến lúc nguyên chủ ăn năn muốn quay đầu làm lại, nhưng tình cảm của nam nữ chủ lúc này đã vô cùng bền chặt, không thể lay động, khiến nội tâm ghen ghét của nguyên chủ càng thêm bành trướng rồi lại nhận về con đường đau xót phía trước.

Lục Tử Câm đưa ra kết luận, vừa ngước mắt lên lại thấy, kia thân ảnh màu trắng, đã biến mất khỏi hoa viên.

Lục Tử Câm nhướng mày, vào hậu viện nhà mình, nằm ở trên chiếc xích đu, tính toán ngủ nướng.

Căn cứ theo tiến độ của hệ thống, đại khái còn khoảng ba năm nữa, Lục Tử Câm mới có thể chết, ba năm này, phải là khoảng thời gian thật vui vẻ, Lục Tử Câm đau lòng mà ôm ôm thân hình gầy gầy của mình.

Ngủ đến mơ mơ màng màng, Lục Tử Câm thế nhưng cảm thấy mặt có chút ngứa, nhưng thật sự là quá mệt nhọc, trên xích đu tuy rằng có lá cây che chắn, nhưng vẫn có một vài tia nắng mặt trời chiếu xuống từ khe hở giữa những chiếc lá cây, chiếu lên trên mí mắt, càng thêm khó mà mở mắt ra được.

Cứ như thế ngủ thẳng tới thời gian ăn cơm trưa, Lục Tử Câm mới ngồi dậy, thế nhưng cảm thấy môi mình hơi sưng lên, cô dùng ngón tay chạm chạm, còn có chút đau nữa.

Hiện tại muỗi đều càn rỡ như vậy?

Hôm nào nhất định phải bảo người hầu tập trung ở trong hoa viên diệt muỗi.

Lục Tử Câm nhảy khỏi xính đu, trực tiếp đi đến nhà ăn, Lục Bạch Liên đã ngồi ở đối diện cô, tâm tình thoạt nhìn thực không tồi, Lục Tử Câm hỏi: "Em gái đang cao hứng cái gì vậy?"

Này bàn ăn thật sự dài, Lục Tử Câm không khỏi hơi hơi đề cao âm điệu một chút.

Lục Bạch Liên dường như có chút thẹn thùng, ngượng ngùng vân vê góc áo, lúng túng không nói.

Lục Tử Câm khịt mũi một cái: "Có cái gì liền mau nói, đừng có xấu hổ nữa, không cẩn thận lại là chuyện không tốt."

"Dạ Minh nói.. Ba ngày sau, ừm.." Thanh âm Lục Bạch Liên nhỏ như muỗi kêu.

Lục Tử Câm: "..."

Cái bàn này thật không phải là địa điểm tốt để nói chuyện.

"Ba ngày sau, ừm.." Lục Bạch Liên lại nói một lần, thanh âm còn nhỏ hơn lần trước.

Lục Tử Câm từ bỏ, liền tính, hẳn cũng chỉ là khoe ra Dạ Minh lại tặng cô ấy cái lễ vật gì đi.

* * *

Ba ngày sau, người hầu mang đến một bộ lễ phục, ý bảo Lục Tử Câm thay.

Lục Tử Câm: ?

"Đổi lễ phục làm gì?" Lục Tử Câm hơi hơi nghĩ nghĩ, "Hôm nay cũng không phải là ngày gì quan trọng."

"Đại tiểu thư, hôm nay là ngày nhị tiểu thư đính hôn nên rất quan trọng đó, ngài phải nhanh thay đồ đi." Người hầu nói.

Đính.. Đính hôn?

Cô bỗng nhiên cảm thấy răng mình đang run cầm cập, dựa theo kiếp trước, đính hôn cũng là ở ba năm sau, khi đó Dạ Minh hoàn toàn hết hy vọng với Lục Tử Câm, mà Lục Tử Câm cũng là ở lúc ấy bùng nổ, hạ quyết tâm muốn giết chết nữ chính, và cô cũng chết vào chính lúc ấy..

Cô gọi hệ thống: "Uy! Ngươi cái hệ thống này đúng là vô lương tâm! Ngươi nói cho ta đây là có chuyện gì, ngươi có bản lĩnh đem ta đến nơi này, thì ngươi cũng phải có bản lĩnh ra đây giải thích a!"

Hệ thống ở bên kia một hồi lâu mới xuất hiện, dường như vừa mới online liền tắt, thanh âm đều có chút đứt quãng.

Lục Tử Câm: "?"

Ngươi làm vậy ta như thế nào không lo lắng?

Bổn vai ác chính là không muốn chết sớm ba năm đâu?
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (8)

Lục Tử Câm cõi lòng đầy tâm sự mà đến tham gia buổi lễ đính hôn, hội trường hôn lễ được chọn là ở trong khách sạn sang trọng nhất thành phố, giao thông thuận tiện, tứ thông bát đạt*, có thể chứa khách đến mức tối đa.

(Thành ngữ tiếng Trung: 四通八达 (Sìtōngbādá) – Tứ Thông Bát Đạt thông cả bốn mặt suốt cả tám phía. Nghĩa là từ chỗ này tới chỗ kia mà được thông suốt không ngăn trở gì được gọi là đạt)

Địa điểm này cũng bố trí thật sự là quá sang trọng, đèn pha lê treo trên trần nhà, lóa mắt đến mức làm khách khứa rơi lệ, Lục Tử Câm không khỏi dùng ngón tay lau lau khóe mắt sắp rơi nước mắt.

"Nha, Lục đại tiểu thư, đây là ở thương tâm sao?"

Lục Tử Câm quay người lại, tra nam mang vẻ mặt xấu xa đang cười mà nhìn cô, cô nhíu nhíu mày: "Không phải, bị đèn pha lê sáng mù mắt mà thôi."

Tra nam im lặng không nói, nhìn cô có chút cười như không cười, phảng phất đang nói, được rồi, không cần phải nói, ta đều hiểu.

Lục Tử Câm: "?"

Ngươi thì biết cái gì nha, ngươi căn bản không hiểu một người sắp chết nên có cái hoạt động tâm lý nào sao!

Lục Tử Câm không muốn lại nhìn thấy gương mặt này, xoay người liền hướng hậu trường mà đi.

Quay người lại, nam chủ đại nhân Dạ Minh không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, một thân tây trang màu đen khiến cho mặt hắn càng thêm tinh xảo, vòng eo thon thả, một đôi chân dài tỏa sáng chiếu vào trước mắt, nhưng nhìn hắn giống như là đang tức giận, không khí chung quanh hắn như đang được bao trùm bởi tầng mây đen.

Lục Tử Câm nghĩ sau mấy ngày liền bị người này đẩy xuống cầu thang, sắc mặt cũng không thể nào tốt được, hiện tại liền tính xông lên đi ôm đùi thì sẽ OOC, nghĩ nghĩ, liền lướt qua hắn, tính toán đi thẳng đến hậu trường.

"Đêm nay tôi cùng Bạch Liên sẽ đính hôn, tôi hy vọng cô không cần làm chuyện gì phá hư." Thanh âm Dạ Minh từ từ vang lên.

Bước chân Lục Tử Câm hơi dừng một chút, tiếp nhận trong chốc lát, mới phát hiện lời này là nói với chính mình.

Cô mím môi, đánh giá phần lớn vai ác đều có đầu óc như trẻ con, liền xoay người lại, đối diện với đôi mắt quyền lực của nam chủ, nói: "Tưởng bở, muốn thuận lợi đính hôn? Trừ khi bước qua xác tôi."

Nói xong, Lục Tử Câm nhìn chằm chằm vào mặt Dạ Minh, thế nhưng phát hiện đối phương giật mình, sau đó khóe môi lại hơi hơi cong cong, xoay người đi rồi.

Lục Tử Câm: "..."

Hắn không phải là nên càng thêm tức giận mới đúng sao?

Đi rồi? Cứ như vậy đi rồi?

Tâm tư nam chủ ngươi đừng đoán nha, ngươi đừng đoán.

Lục Tử Câm gọi hệ thống: "Ngươi vừa nãy có thấy Dạ Minh đang cười hay không?"

Lục Tử Câm khinh bỉ nói: "Nam chủ vẫn là ở trong phạm vi ngươi quản đó, vì cái gì không thể nghị luận?"

Lục Tử Câm: "..."

Phục hồi tinh thần lại, cô mới phản ứng rằng chính mình đang muốn đi hậu trường, đi được nửa đường, Lục Tử Câm mới bỗng nhiên nhớ tới đã nhiều ngày điểm tích lũy giá trị sinh mệnh đều đạt từ 80 tích phân trở lên đi, kia hiện tại có phải hay không liền có thể đi ra ngoài ôm đùi?

Cô gọi hệ thống: "Nói sao, giá trị sinh mệnh không lên tới 80 điểm?"

!

Nếu hệ thống có thực thể, Lục Tử Câm hiện tại nhất định sẽ bóp cổ hắn, sau đó đem một cái đại đao dài 30 mét đặt trên cổ hắn, tra hỏi hắn: "Vì cái gì!"

Lục Tử Câm cảm giác được tim mình đang nhỏ máu, vì sao cô lại gặp phải một hệ thống như vậy, cô cuối cùng cũng phát hiện, chỉ lúc cái hệ thống này có việc cầu cô, trừ tích phân của cô, hoặc khi hổ thẹn với cô, mới có thể kêu cô là "Ngài".

"Kia vì cái gì không nhắc nhở ta!" Lục Tử Câm hiện tại chỉ nghĩ giết người, không, là giết hệ thống.

Lục Tử Câm: "..."

Cả tâm và thân cô đều có điểm mệt mỏi, quên đi, hiện tại có nói ra sao cũng không thay đổi được gì.

Lục Tử Câm: "..."

Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho hệ thống a, lạnh nhạt. ⊙﹏⊙∥
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (9)

Nhiều người trong đại sảnh đang đứng nói chuyện với nhau, Lục thị cùng Dạ thị liên hợp, sẽ làm giới thương nghiệp biến đổi vô cùng lớn, rất nhiều người cũng cảm thấy trong lòng không có bao nhiêu vui vẻ, nhưng trên mặt, vẫn là ý cười uyển chuyển mà chúc phúc, nỗ lực duy trì vẻ mặt bên ngoài thật hài hòa.

Lục Tử Câm tiến vào phòng thay đồ của em gái, Lục Bạch Liên đang trang điểm, thấy Lục Tử Câm tiến vào, lông mày cong cong, tâm tình Lục Tử Câm trong trạng thái rất tồi tệ, liền qua loa gật gật đầu.

Tiếng cảnh cáo đột nhiên vang lên, Lục Tử Câm đầu óc hỗn loạn liền lập tức thanh tỉnh: "Các ngươi giúp ta mua cái sản phẩm gì, khấu trừ nhiều giá trị sinh mệnh như vậy?"

Lục Tử Câm: "..."

Vô ngữ nói, này ngữ khí, thoạt nhìn như là chính mình nhặt được kho báu.

Cũng không biết Lục Tử Câm như thế nào từ thanh âm hệ thống không hề có độ ấm nghe ra hắn có cái ngữ khí gì.

Lục Tử Câm ngồi trên ghế sô pha phía sau phát ngốc, Lục Bạch Liên đi ra ngoài từ khi nào, cũng không biết, phục hồi tinh thần lại, phòng thay đồ đã trống không, nhìn thấy trên bàn bày mấy bình rượu, Lục Tử Câm lảo đảo đứng lên, cầm lấy liền trực tiếp mở ra rót.

Bụng rỗng mà uống rượu, đặc biệt mau say.

Nhưng Lục Tử Câm không nghĩ thanh tỉnh, vì những việc mấy ngày nay gặp phải, cảm thấy thật buồn.

Cô đần độn mà đi đến đại sảnh, nơi đây vang lên âm thanh ủng hộ hết đợt này đến đợt khác, Lục Tử Câm đứng ở đằng sau đám đông, ngước mắt nhìn lên, vừa lúc liền đến phân đoạn hai người trao nhau nhẫn đính hôn.

Dạ Minh mặc thành như vậy thật đẹp trai hơn người a, thân hình như ngọc, cả khuôn mặt giống như được điêu khắc từ ngọc thuần trắng trong suốt, ngũ quan cũng thật tương xứng, hài hòa, lông mi dài, sống mũi cao, mắt phượng hẹp dài phảng phất như đang tỏa sáng. Nếu không phải là vai ác, tìm một người như vậy kết hôn, cũng không tồi đi..

* * *Dải phân cách đây (*  ̄3) (ε ̄ *) --------------------------------------------------

Cô không biết nguyên chủ có cái cảm giác gì, dù sao cô hiện tại.. Có điểm chóng mặt.

Dạ Minh ở trên sân khấu, ánh mắt thanh lãnh lại vẫn luôn để ý phía dưới sân khấu, các phân đoạn của lễ đính hôn cứ liên tiếp diễn ra, người chủ trì ở trên sân khấu quá độ nhiệt tình mà khàn cả giọng, nhưng những lời này hắn đều không nghe thấy, chỉ yên lặng tìm kiếm thân ảnh người nào đó.

Không phải nói, muốn thuận lợi đính hôn, trừ khi bước qua xác cô ấy sao?

Người đâu?

Tới rồi lại chạy trốn?

Hắn có thể thông cảm cho quá khứ bất hạnh của cô, cũng muốn giúp cô quay lại con đường đúng đắn, thậm chí có thể tha thứ việc cô ngoại tình..

Ngày ấy trước hoa viên, nếu không phải bởi vì xử lý cát mèo, ra cửa muộn, cũng sẽ không thấy hình ảnh cô cùng nam nhân khác gặp gỡ, ghen tuông trong lòng không thể chịu đựng được nữa, dưới cơn giận dữ, liền có lễ đính hôn này, nếu ngươi đã không thèm để ý đến cảm nhận của ta, ta cần gì phải để ý đến cảm nhận của ngươi?

Nhưng hiện tại, lập tức liền phải trao nhẫn đính hôn.

Em đều không tới ngăn cản sao?

Ta hối hận.

Em tới, ta liền đi theo em.

Trong chớp mắt, Dạ Minh nhìn thấy nữ nhân sau đám đông, cô híp mắt, bước chân hơi loạn, lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, dựa lưng trên vách tường, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Uống rượu? Dạ Minh nghĩ.

"Đông" một tiếng, Lục Tử Câm gục đầu xuống đất, cảm giác say liên tục ập tới làm cô không thể mở mắt ra được, thảm này cũng thật mềm mại, ngủ giống như cũng không tồi..

Dạ Minh lại vào lúc này, bước chân hơi loạn.

Hắn một bên đẩy hộp nhẫn mà nhân viên nghi lễ đưa qua ra, đôi chân dài một đường tiến lên, lao xuống sân khấu.

Đám người một mảnh ồ lên, tự giác vì hắn tránh ra một con đường.

Dạ Minh bước nhanh đi tới trước mặt Lục Tử Câm, nhìn thấy Lục Tử Câm đang ngủ ngon lành trên mặt đất, lại có chút bất lực mà cười cười, khớp xương ngón tay rõ ràng hơi cong lại, hắn cúi thân mình xuống, cánh tay vòng qua sau lưng cùng đầu gối cô, sải bước mà rời khỏi hội trường.

Lưu lại một mảnh khách khứa không rõ chân tướng, cùng một vị hôn thê đang không biết phải làm sao.
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (10)

"Ngô.." Lục Tử Câm giơ tay đập đập đầu chính mình, đầu nặng trĩu, bụng thực đói..

Lục Tử Câm ở trong chăn lăn một vòng, sau đó chộp lấy chăn và ngửi ngửi, thanh hương gỗ thông nhàn nhạt này.. Không giống như là giường của mình, giường mình, giường.

Cô nhớ rõ chính mình giống như say rồi ngã xuống lễ đính hôn.. A, không xong, chẳng lẽ bị cái tra nam nào đó chiếm tiện nghi?

Lục Tử Câm nhanh chóng mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ mới thấy rõ bố cục căn phòng này, đờ mờ, này không phải phòng Dạ Minh sao? Lại nhanh chóng xốc chăn lên nhìn nhìn quần áo của mình --áo ngủ của nam nhân.

"Lễ phục mặc không thoải mái, tôi nhờ bảo mẫu giúp em đổi." Dạ Minh đứng dậy, bước sang một bên, kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng bên ngoài liền chiếu vào, cổ họng khẽ ho nhẹ một tiếng, "Không có áo ngủ của nữ giới, đành phải cho em mặc của tôi."

Lục Tử Câm liền ngồi dậy, giơ tay chắn chắn ánh sáng, tâm loạn như ma!

Vội vàng gọi hệ thống: "Làm sao bây giờ.. Làm sao bây giờ.. Nguyên chủ vậy mà không có trải qua chuyện này a, nam chủ nào có đem chị gái nữ chủ mang về nhà?"

Bên kia hệ thống dường như thở dài, mới nói một câu.

Lục Tử Câm nóng nảy: "Sau đó bọn họ không có đính hôn thành công? Việc họ dẫm lên xác của ta gì gì đó, chỉ là do hiệu ứng cốt truyện mà thôi a."

Lục Tử Câm trong lòng chấn động: "Đờ mờ! Chính là bọn họ ở ba năm sau thuận lợi đính hôn a, như thế nào hiện tại lại hoàn toàn lộn xộn."

Hệ thống quân tựa hồ không thể nhịn được nữa, hắn gần như rít gào mà mắng.

Lục Tử Câm thật là so với Đậu Nga* còn oan hơn: "Ta không có cùng hắn hôn môi a."

( "Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong "Liệt Nữ truyện" giống như sử ký vậy.

Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua).

Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.

Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.

Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Trên đường ra pháp trường, nàng đã xin được giải đi ngõ sau, chứ không bị diễu qua phố, vì nàng sợ mẹ chồng nàng nhìn thấy sẽ không thể chịu nổi)

Thân thể Lục Tử Câm tê liệt như bùn: "Vậy hiện tại làm sao bây giờ?"

Hệ thống quân dường như đang chờ cô nói những lời này, ho nhẹ một tiếng, mới nói ra.

Lục Tử Câm: "..."

Còn có thao tác như vậy? Cô còn có thể viết báo cáo tổng kết? Hắc hắc, cô dường như đã nắm giữ được điểm yếu của hệ thống quân.

Lục Tử Câm trầm ngâm một tiếng, tựa hồ có chút khó xử nói: "Không được nga, đây là một việc làm dối trá, ta như thế nào sẽ làm đâu? Ta giống người như vậy sao?"

Cho ngươi một chút thuốc màu, ngươi liền có thể mở một xưởng nhuộm đúng không.

Lục Tử Câm cũng không làm khó hệ thống: "Như vậy đi, về sau xem kĩ biểu hiện của ngươi."

Tức giận nga.

Bên này cùng hệ thống nói thỏa đáng, sắc mặt Lục Tử Câm mới thoáng tốt chút, bên kia Dạ Minh đang trực tiếp dựa vào cửa sổ Pháp bên cạnh tấm rèm, đôi tay ôm ngực, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm cô: "Thế nào, nghĩ muốn hảo hảo ôn lại chuyện xưa sao?"

Lục Tử Câm giương mắt nhìn anh, anh đã thay quần áo bình thường, đáy mắt một tầng màu xám nhạt, con ngươi mang theo tơ máu, bộ dáng thoạt nhìn một đêm không ngủ, cô nhớ rõ, lúc vừa tỉnh lại, đã thấy Dạ Minh ngồi ở một bên.

Kinh khủng! Nam chủ một đêm không ngủ, lại là vì cô mà dốc hết sức lực đến loại tình trạng này!

Lục Tử Câm không thể chịu nổi a: "Dạ.. Minh ca." Lục Tử Câm một bên xuống giường, một bên tìm giày, hoảng loạn nói, "Không ôn chuyện xưa, quấy rầy a, ta hiện tại liền đi, hiện tại liền đi."

Dù sao hệ thống quân đã cùng cô đứng chung trên một cái thuyền, hiện tại nói chuyện như thế nào, hắn cũng không quản được đi.

Dạ Minh nhìn Lục Tử Câm bộ dáng hoảng loạn, nhướng mày, ý bảo dép lê dưới gầm giường, lại nhìn bộ dáng Lục Tử Câm mặc áo ngủ của mình, ánh mắt thâm trầm, bước gần lại, từ trên cao mà nhìn xuống cô: "Em, rất sợ tôi?"

* * *

Giờ em mới phát hiện truyện không có trích dẫn lời nói của hệ thống quân (●ˇ∀ˇ●), tuy hơi khó hiểu nhưng chắc vẫn đọc tạm được nhỉ?

(*  ̄3) (ε ̄ *)

(Còn một vấn đề đó là mắt em lại tăng độ rồi huhuhuhuhuhuhuhu

(❁´◡`❁))
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (11)

Sợ! Sợ muốn chết! Ngươi chính là muốn lấy mạng chó của ta đó? Không, mạng người mới đúng a!

Buông tha ta đi, ta vẫn còn là cái tiểu hài tử a!

Nhưng trên mặt, Lục Tử Câm vẫn là duy trì ổn trọng, cô hơi hơi mỉm cười: "Như thế nào sẽ vậy đâu, ngươi là vị hôn phu của em gái ta, ta cũng sẽ không sợ ngươi."

"Nga? Phải không?" Dạ Minh đột nhiên đem thân mình áp lại gần, dường như vì một câu nói "Vị hôn phu" kia mà có chút tức giận, lại nghĩ tới cái gì, nói, "Em tối hôm qua không phải còn nói, muốn thuận lợi đính hôn, trừ khi bước qua xác em sao?"

Lục Tử Câm nuốt nuốt nước miếng, vẫn luôn lui về sau.

Kia đều là cô tùy tiện nghĩ ra một cách tình cờ a!

"Hi hi, này không phải nói giỡn sao." Lục Tử Câm nói, "Ngươi đừng coi là thật sự."

Ánh mắt Dạ Minh ngưng lại, trong mắt hàn khí càng sâu, lạnh nhạt nói: ".. Muộn rồi, tôi đã coi là thật."

Lục Tử Câm bất đắc dĩ, đành phải xin sự giúp đỡ từ hệ thống quân: "Uy, đừng ở một bên xem diễn không lên tiếng nha, ta gặp nạn, ngươi cũng đừng nghĩ sung sướng. Không bằng ta trước làm bộ cự tuyệt một chút, sau đó trên thực tế lựa ý mà hùa theo mong muốn của hắn?"

Lục Tử Câm nghiến răng nghiến lợi nói: ".. Ngươi lấy lời thoại từ đâu ra!"

Lục Tử Câm giận tới không thể lấn át: "Im đi đại ma đầu!" Lục Tử Câm quyết đoán cự tuyệt.

"Kia.. Vậy ngươi muốn thế nào?" Lục Tử Câm run rẩy hỏi, cô đã không còn chỗ đứng, Dạ Minh ngươi đừng có áp lại đây.

Dạ Minh nhìn Lục Tử Câm bộ dáng quẫn bách, hàn khí trong mắt dần dần tan, thấy Lục Tử Câm sắp ngã, vươn cánh tay bắt lấy, hai người liền cùng nhau ngã xuống giường, Dạ Minh đem cằm gác trên vai Lục Tử Câm, thanh âm mang theo một chút giọng mũi: "Tôi buồn ngủ quá, một đêm không ngủ, em bồi tôi ngủ một giấc."

Ngủ, ngủ một giấc?

Nam chủ đại nhân yêu cầu ngươi cùng hắn ngủ một giấc làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách.

Lục Tử Câm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chẳng lẽ nam chủ đại nhân muốn cùng cô làm những cái đó sự tình?

Cô tư thế cứng đờ mà đợi trong chốc lát, nhưng Dạ Minh chỉ là ôm lấy cô, điều chỉnh tư thế ngủ một chút, liền nặng nề ngủ, sau lưng truyền đến hô hấp nhàn nhạt, khẽ lướt qua cổ cô.

Ngứa.

Sau lưng truyền đến một trận ấm áp, Lục Tử Câm thế nhưng cũng yên tâm thoải mái mà lại ngủ rồi.

Thời điểm lần nữa tỉnh lại, vẫn là bị đói tỉnh, cô muốn duỗi tay sờ sờ bụng, ai ngờ nửa đường liền đụng phải cánh tay Dạ Minh, đang gắt gao mà ôm lấy eo cô..

Lục Tử Câm có điểm đỏ mặt, tay tựa như đụng tới rắn rết mà đột nhiên rút ra, nội tâm giống như ngàn vạn con ngựa đang lao nhanh, đờ mờ! Lớn như vậy còn không có cùng nam nhân ngủ qua, đây là lần đầu ta ngủ a!

Mấu chốt là giá trị nhan sắc còn cao như vậy!

Được, lần này không lỗ.

Dạ Minh mở mắt ra, thời điểm Lục Tử Câm đụng tới cánh tay anh đã tỉnh, thấy cô chịu kinh hách mà cố tránh thoát, anh có chút dở khóc dở cười, vì tránh cho cô xấu hổ, đành phải qua vài phút mới "Tỉnh".

Dạ Minh khẽ nhúc nhích, Lục Tử Câm vội vàng nhắm mắt lại, bộ dáng giả vờ còn đang ngủ, tuy nói lần này không thiệt, nhưng mặt đối mặt, thật là quá xấu hổ.

Dạ Minh nhìn Lục Tử Câm phản ứng, lắc đầu, liền ngồi dậy, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào vai Lục Tử Câm: "Đói bụng đi, tôi kêu dì lấy chút đồ ăn."

Lục Tử Câm lúc này mới mang bộ dáng như là vừa tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn Dạ Minh một cái, mới nhàn nhạt mà ừ một tiếng.

Nội tâm hung hăng phun tào: Ngươi diễn thật giỏi!

* * *

Lại bắt đầu chuyên mục nói tào lao nữa rồi ψ (`∇´) ψ

Chuyện là em lại mới tăng cân nữa rồi (3 cân lận đó) φ (゜▽゜*) ♪ Mà thôi kệ em cũng không lo lắm lúc nào đi học lại thì sút ý mà, với lại em vốn hơi gầy nên không bao giờ lo béo (dáng người thanh mảnh cực kì xinh đẹp đó nha)

(•̀ ω •́) ✧

Thực ra là còn rất nhiều chuyện muốn nói, nếu rảnh thì vào đây nha Chuyên mục show ảnh đi khai trương bể bơi của em nè ☜ (゚ヮ゚☜)
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (12)

Lục Tử Câm bị Dạ Minh mang xuống lầu, ánh mắt quản gia từ khi thấy mặt cô, liền bắt đầu có điểm không tốt lắm, không phải trợn trắng mắt, mà chính là run rẩy.

Bàn ăn nơi này thật không giống như ở Lục gia vừa dài vừa phô trương, chỉ là đơn thuần to giống nhau, trên bàn bày hai chén cháo tôm, hai khoanh chân gà, cùng mấy cái sủi cảo tôm đã được bóc vỏ, Dạ Minh ngồi ở bên cạnh cô, cười: "Tôi nhớ rõ em, thời điểm còn rất nhỏ đã sống ở Quảng Đông bên kia tận đến tám tuổi, mới được Lục thúc bọn họ tiếp nhận về, khẩu vị hẳn là cũng rất thanh đạm."

Lục Tử Câm ngẩn người, không chỉ có mỗi nguyên chủ, cô trước kia còn chưa có xuyên qua, cũng là người phương nam, nhìn đến những món này, có thể nói là phi thường thân thiết.

Nhưng nghe Dạ Minh khẩu âm, như thế nào cũng là cái người phương bắc chính gốc a.

"Ngươi đang nhân nhượng ta?" Lục Tử Câm nghĩ nghĩ, nói, "Ngươi có phải có thói quen ăn tỏi với sủi cảo hay không? Không quan hệ a, ngươi cứ ăn."

Dạ Minh động tác cứng lại, khuôn mặt ưu nhã lộ ra vết nứt: "Người phương bắc không được đầy đủ mới ăn sủi cảo tỏi."

(Nói thật luôn là lúc edit cái đoạn này em khổ cực kỳ, không hiểu gì lun ý /_ \. Nguyên bản là thói quen ăn tỏi liền bánh mì, gì kì vậy bay?((o (*゚▽゚*) o))

Chắc là edit sai nên mong mọi người thông cảm đoạn này dùm em nha ╯︿╰ (/▽\))

"Úc." Lục Tử Câm ngồi ở trên ghế, rụt rè mà ăn cháo.

Cùng nam chủ ăn cơm, áp lực không phải lớn bình thường.

Lục Tử Câm ăn xong chạy nhanh đi đổi quần áo liền vô cùng lo lắng mà chạy về Lục gia, thẳng đến khi đóng lại cửa nhà mình, còn có chút kinh hồn chưa bình tĩnh, che ngực lại hít sâu một hơi, mới ổn định lại được.

Sự tình phát triển đến mức thái quá như vậy, cô thật đúng là không nghĩ tới như thế nào cùng Lục Bạch Liên giải thích.

"Chị." Lục Bạch Liên nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Thân mình Lục Tử Câm run run lên, giương mắt mới thấy Lục Bạch Liên đứng ở cạnh cửa, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm: "Chị đi đâu?"

Lục Tử Câm xoa xoa đầu, nói: "Chị uống say, tỉnh lại mới phát hiện chính mình ở khách sạn."

"..."

Lục Bạch Liên nhàn nhạt nói, "Không phải Dạ Minh đem chị mang đi sao? Anh ấy liền đem chị ném ở khách sạn?"

"Khụ khụ, là vậy." Lục Tử Câm nắm tay ho nhẹ một tiếng.

Lục Bạch Liên trong mắt rốt cuộc hiện lên một tia nghi ngờ, không lưu tình chút nào mà vạch trần cô: "Nhưng em vừa mới thấy chị từ nhà Dạ Minh chạy về."

Lục Tử Câm: "..."

"Vì cái gì muốn gạt em?" Lục Bạch Liên thanh âm thực bình tĩnh, nhưng bình đạm trái lại mang theo một chút lạnh lẽo.

Lục Tử Câm: "..."

Không biết a, thân là một cái vai ác, vì cái gì hiện tại ta thực chột dạ?

"Chị đã nói giúp em giải quyết vấn đề dị ứng lông mèo, sau đó thì sao, nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?" Lục Bạch Liên hỏi.

"Còn đang suy nghĩ." Lục Tử Câm nói.

Ngươi muốn ta nói như thế nào đây? Kiếp trước Lục Tử Câm chính là lấy cái lí do này ngụy trang, đem ngươi mang tới nhà xưởng cũ kia, tính toán giết chết ngươi. Sau đó ngươi được Dạ Minh chạy tới cứu, trong quá trình tẩu thoát, Dạ Minh đem nguyên chủ đẩy xuống cầu thang.

Lục Bạch Liên dường như nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoát một tiếng, rút ra con dao nhỏ bên hông, ha hả cười một tiếng: "Em có thể tha thứ việc chị tranh đoạt cha mẹ sủng – ái với em, có thể tha thứ chị vì chạy trốn không màng em sống hay chết, thậm chí có thể tha thứ chị chơi thủ đoạn cố ý chỉnh em. Nhưng em," Lục Bạch Liên dừng một chút, "Có thể hay không cũng vẫn cứ như vậy mà bị chị cướp đi tất cả mọi thứ?"

Thời điểm lưỡi dao sắc bén cọ qua vỏ dao, Lục Tử Câm mới phát hiện biệt thự này ngày thường người hầu nơi nơi đi lại tất cả đều không thấy, đèn không mở, cửa sổ cũng gắt gao đóng chặt.

Lục Tử Câm nuốt nuốt nước miếng, này không thích hợp a, xem bộ dáng này, Lục Bạch Liên là muốn "Làm" cô rớt đài a, nhanh chóng gọi gọi hệ thống: "Uy! Hệ thống quân! Cứu mạng a!"

Lục Tử Câm: ".. Ngươi oa cái gì? Mau nghĩ cách a."

Lục Tử Câm: ".. Ngươi làm gì mau!"

* * *

Thực ra là trong suốt cả một tuần em đã nghĩ ra rất nhiều chuyện để nói ra trong chuyên mục nói tào lao tùm lum tà la của tuần này O (∩_∩) O

Nhưng bây giờ em lại chẳng nhớ ra gì để mà kể cả huhuhu ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ

Hehe! À đúng rồi ⊙﹏⊙∥ Sắp đi học lại rồi nhỉ, mọi người cảm thấy sao nè?

Em thì tất nhiên là muốn nghỉ nữa rùi nhưng 1/9 phải đi tập trung ≡ (▔﹏▔) ≡ ヽ (*. >Д<) o゜
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (13)

Thiếu một chút kịch bản, nhiều một chút chân thành, không tốt sao?

Lục Tử Câm trở mặt trợn trắng mắt: "Đi đi, mau!"

Lục Tử Câm: "..."

Sợ ngây người, còn có nước thuốc như vậy.

Tạm thời tin ngươi một lần đi!

Ánh mắt Lục Tử Câm đột nhiên lạnh lẽo, tính toán tiên hạ thủ vi cường*: "Như thế nào, tính toán giết chết ta?"

(Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế)

Lục Bạch Liên dường như vừa mới phát hiện hành vi hoang đường này của chính mình, sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, ánh mắt cũng trở nên có chút chậm chạp, cô sợ tới mức ném con dao trong tay.

Lục Tử Câm không ngừng cố gắng, cô nhìn nhìn biệt thự huy hoàng này, "Ngươi muốn lấy máu vấy bẩn lên căn nhà mà cha mẹ ngươi đã vất vả gắn bó duy trì sao?"

"Không.. Em không muốn.." Lục Bạch Liên đột nhiên hai tay ôm đầu, trên mặt đất quay cuồng, hai loại dục vọng đang giao nhau triền đấu, giương mắt thấy Lục Tử Câm, lại dường như đột nhiên tỉnh táo lại, từ trên mặt đất nhặt lên con dao, "Là ngươi.. Là ngươi.. Nếu không phải ngươi, anh ấy căn bản sẽ không rời khỏi ta."

Lục Bạch Liên nắm con dao, nhanh chóng xông tới.

Lục Tử Câm sợ tới mức đôi mắt trừng to, chỉ gắt gao mà dán chặt vào cửa.

"Nước thuốc này của ngươi không dùng được a!"

Mới vừa kêu xong câu này, Lục Bạch Liên liền giống như là chính mình bị buộc chân ngã bùm một tiếng, nhào vào bên chân Lục Tử Câm.

Lục Tử Câm: "..."

Lợi dụng thời cơ này, Lục Tử Câm tay mắt lanh lẹ mà đem con dao đá văng ra, tiến lên đem Lục Bạch Liên chế trụ: "Em gái, cùng chị đi một chỗ đi."

"Ân." Lục Bạch Liên gật gật đầu, ánh mắt có chút tan rã.

Lục Tử Câm vội vội vàng vàng đem Lục Bạch Liên kéo đến gara, tùy tiện chọn một chiếc xe, đem Lục Bạch Liên nhét vào ghế sau, mới gọi hệ thống: "Biện pháp của ngươi rốt cuộc là cái gì? Trước nói cho ta nghe một chút đi, làm lòng ta có cái cơ sở, trước nói tốt, nhân mệnh quan thiên sự*, ta sẽ không làm."

(Xin lỗi mọi người nha 〒▽〒, em thật sự không hiểu nhân mệnh quan thiên sự có nghĩa là sao cả, ai biết thì nhắc em với nha (* ̄3 ̄) ╭)

"Vậy là tốt rồi." Lục Tử Câm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lái xe rời khỏi Lục trạch.

(Chuyện quan trọng x 3 "Chuyện quan trọng quá nên phải nhắc lại 3 lần ý mà" Chắc có lẽ mọi người đang thắc mắc ở chỗ này và thậm chí là còn ở nhiều chỗ khác nữa là tại sao Lục Tử Câm vừa hỏi hệ thống mà lại tự trả lời rồi. Thực ra thì như em đã nhắc ở chương 10 là em phát hiện truyện không có trích dẫn lời thoại của hệ thống quân, em còn tưởng là do bản convert thiếu nhưng bản raw Trung em dùng cũng không thấy trích dẫn, đây là link bản raw em dùng: 快穿反派︰男主, 等我撩! (肉酥) _繁體 快穿反派︰男主, 等我撩! 卡提諾 - 微風小說網

Tại sao em lại nói chuyện này ở đây là bởi vì những chỗ khác không trích dẫn lời thoại của hệ thống quân thì còn hiểu được nhưng chỗ này lại hơi khó hiểu nên em sẽ giải thích qua. Từ bây giờ cũng vậy, cứ chỗ nào hơi khó hiểu thì em sẽ giải thích qua nhưng chỉ theo ý hiểu của em thôi nha tại vì em cũng không biết hệ thống nói gì "Hệ thống quân bí ẩn quá mà". Theo em hiểu ở chỗ này ý là khi Lục Tử Câm hỏi hệ thống quân biện pháp thì có lẽ là hệ thống quân đã nói cứ làm theo nguyên cốt truyện, là bắt cóc Lục Bạch Liên đến nhà xưởng cũ rồi bị nam chính đẩy xuống cầu thang là kết thúc công việc ở thế giới này của Lục Tử Câm)

- -

"Thiếu gia, Lục đại tiểu thư mang theo nhị thiếu tỷ rời khỏi Lục trạch, thoạt nhìn.." Người nọ hơi dừng lại, "Nhị tiểu thư, không có ý thức."

Dạ Minh không có lên tiếng, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chiếc ô tô lướt qua, bụi bay mù mịt.

Người nọ thấy Dạ Minh không có phản ứng, lại nói: "Chẳng lẽ là, đại tiểu thư lại phải đối với nhị tiểu thư xuống tay? Lục Tử Câm cũng không biết ngài tối hôm qua không có đính hôn thành công, nếu là cô ấy bởi vì cái này mà sinh ra cái lòng đố kỵ gì.."

Dựa vào hệ thống biết đính hôn thất bại Lục Tử Câm: . Ta biết đấy, ngươi diễn thật nhiều nga.

Dạ Minh nắm chặt tay, trong lòng lỡ một nhịp.

Đây là điều hắn sợ hãi nhất.

Kia nhà xưởng thật sự xa, Lục Tử Câm đi ước chừng mười lăm phút, mới vừa tới được con đường tràn đầy đá nhỏ bên ngoài nhà xưởng, ô tô không đi vào được, Lục Tử Câm liền mang theo Lục Bạch Liên xuống xe.

"Cái kia điểm kích phát ở đâu?" Lục Tử Câm hỏi.

Ầm vang! Không trung đánh một tiếng sấm.

Lục Tử Câm bỗng nhiên giương mắt nhìn bầu trời, trong lòng hiểu rõ: "Ngươi nói, thời điểm nguyên chủ chết, chính là ngày mưa, kế hoạch của ngươi chính là muốn ta ở chỗ này chết đi."

Nếu là ngày thường, Lục Tử Câm sẽ nói: "Sợ, sợ đến muốn chết."

Nhưng giờ phút này, cô chỉ nghĩ nhanh nhanh kết thúc, cô nhắc nhở nói: "Sau thùng xe có ô, ta mang lên."

Thời điểm Lục Tử Câm ở phía dưới cầu thang mở chiếc ô màu hồng đem theo lên, mới phát hiện tay chính mình có điểm run, tiến vào thế giới này tới nay, liền vẫn luôn rất sợ chết, hiện tại cũng vẫn như cũ sợ hãi.

* * *

Ngày mai là 1/9, em phải đi tập trung rùi \ ( ̄︶ ̄*\))

Chắc từ bây giờ sẽ khá bận nên em tranh thủ ngày rảnh cuối cùng và hiếm hoi này edit thêm một chương.

Haiz ( ̄o ̄). Z Z Từ sáng giờ chơi máy tính nhiều quá rùi ಥ_ಥ

Mọi người cùng em cầu nguyện cho em không tăng độ với >︿<
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (14)

Đôi lời (cũng không quan trọng lắm nhưng cũng khá quan trọng! Để ở đầu chương thì chắc mọi người cũng hiểu rùi ha.. hahaha) Tin vui tin vui tin vui

Tung hoa thui, tung hoa thui.. Chuyện là: Em vừa mới tìm được một bản raw Trung có lời thoại của hệ thống quân a! (Hệ thống quân: "Mừng quá! Cuối cùng ta cũng không phải diễn kịch câm nữa rồi!")

Cũng có chút chuyện ờm ờ thực ra là cả mấy chương trước cũng có lời thoại nữa nhưng với cái tính lười của em (ai cũng hiểu rồi đó) chắc em sẽ không sửa lại mà bắt đầu từ giờ thui [nhưng nếu sau này có thời gian thì em sẽ sửa (chỉ là "nếu" thui nha) ahihi] Dài dòng quá rùi, và giờ câu chuyện sẽ được bắt đầu dưới đây:

* * *Giải phân cách thui! Có gì đâu mà nhìn----------------------------------------------

"Nguyên chủ Lục Tử Câm sẽ không mở cái ô này của chính mình đi." Lục Tử Câm đột nhiên hỏi.

[ Sẽ không, ba năm sau, nơi này đã chuẩn bị xây dựng lại, có ô của công nhân ở dưới mặt đất.]

"Úc." Lục Tử Câm lên tiếng, cũng không có ai tự mình chuẩn bị công cụ giết chết chính mình đi, giống như tự sát vậy, quả nhiên là vai ác bi thống nhất, trừ bỏ cô còn có ai?

"Có thể giảm đau đớn một chút không? Ta sợ đau." Lục Tử Câm lại hỏi, khẩn trương lên, dường như đang lảm nhảm.

[ Đến lúc đó ngươi sẽ không cảm giác được đau đớn đâu, vèo một chút là đi ngay.]

Lục Tử Câm: "..."

Đợi ước chừng năm phút, ý thức Lục Bạch Liên đã dần dần có chút thanh tỉnh, nhìn hoàn cảnh phức tạp này, trong lòng hoảng hốt, khiếp sợ mà nhìn Lục Tử Câm: "Chị muốn làm gì?"

Lục Tử Câm ngồi ở một bên, ăn không ngồi rồi mà liếc mắt nhìn Lục Bạch Liên một cái, nhàn nhạt nói: "Chờ một chút, chờ Dạ Minh tới, lại diễn kịch."

Lục Bạch Liên: "..."

Lục Tử Câm quan sát đến tình huống phía sau, chiếc xe của Dạ Minh đã tới gần nơi này, liền thấy trên xe có thân ảnh bước nhanh mà chạy vội ra tới, tiến vào tòa nhà xưởng cũ này.

Lục Tử Câm mới chậm rì rì mà đi đến gần Lục Bạch Liên, nói: "Đừng sợ, để chị sẽ làm bộ bắt cóc em, em liền vẫn luôn duy trì sợ hãi, khiếp sợ, không thể tưởng tượng cùng với bộ dáng rộng lượng mà muốn khuyên giải chị là được."

Lục Bạch Liên: Bắt cóc này cùng em tưởng tượng có điểm không quá giống nhau..

"Em không phải muốn Dạ Minh yêu em sao? Vậy em liền nói là chị làm." Lục Tử Câm nói, "Chỉ cần làm hắn đối với chị thất vọng, em liền có cơ hội, không phải sao?"

Lục Bạch Liên cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Vậy bắt đầu đi." Lục Tử Câm rút ra con dao nhỏ bên hông, đặt lên trên cổ Lục Bạch Liên, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, "Là ngươi.. Là ngươi.. Nếu không phải ngươi, hắn căn bản sẽ không rời khỏi ta.."

Lục Bạch Liên: Lời kịch này thực quen mắt a..

Quả nhiên vừa ngẩng đầu, liền thấy Dạ Minh hoảng sợ chưa rõ mà thở hổn hển, khiếp sợ mà nhìn hai cô: "Lục Tử Câm! Em làm gì! Đừng làm việc ngốc!"

Lục Tử Câm dường như vừa mới thấy bộ dáng Dạ Minh, liền lập tức tiến lên một bước, đem Lục Bạch Liên lôi kéo, dao nhỏ gắt gao tới gần cổ cô ấy: "Ngươi đừng tới đây, ngươi lại đây, ta liền lập tức giết chết cô ta!"

"Tử Câm, đừng như vậy, thu tay lại đi." Lục Bạch Liên nhập diễn thực mau, cơ hồ than thở khóc lóc, cô xem cách Lục Tử Câm dùng dao đối với mình, liền biết Lục Tử Câm nói lời diễn kịch.

Lục Tử Câm: "..."

Quả nhiên là quen diễn đơn thuần thiện lương, cái gì đều có thể hạ bút thành văn.

Dạ Minh gần như hỏng mất, mắt như muốn nứt ra: "Lục Tử Câm, anh không có cùng cô ta đính hôn, đó là để lừa gạt em thôi, bỏ dao xuống, được không?"

Lục Tử Câm trong lòng đột nhiên vừa động, ngữ khí khẩn cầu này của Dạ Minh..

Làm ta như thế nào diễn đoạn tiếp theo đây?

Nàng kéo theo Lục Bạch Liên, từng bước một hướng cầu thang mà lui tới, trong cổ họng hừ một tiếng: "Đừng nghĩ gạt ta, ta đã không có được, cô ta cũng đừng nghĩ đến sẽ có được."

"Em liền không thể tin tưởng tôi?" Dạ Minh đuổi theo sát, thanh âm xem chừng khàn khàn.

Lục Tử Câm bên này lùi nửa bước chân liền rơi xuống cầu thang, chỉ cần lui về phía sau nửa bước, là có thể thành công ngã xuống đi.

Cô thấp giọng tới gần cổ Lục Bạch Liên, tính toán bàn bạc một chút kế hoạch phía sau: "Chờ chị.. Ngô.." Ba giây sau buông em ra, em liền dùng sức chạy trốn..

Lục Bạch Liên cũng không biết là cố ý hay là không cẩn thận, khớp xương ở khuỷu tay bỗng nhiên vùng ra phía sau một cái, nguyên bản liền đang dần dần buông Lục Bạch Liên ra, Lục Tử Câm nháy mắt không có cái gì chống đỡ, thẳng tắp mà ngã xuống.

Khi đó tia chớp từ gian cửa sổ cầu thang chợt lóe qua, đem mặt mỗi người phản chiếu đến trắng bệch, ngay sau đó tiếng sấm liền nối gót nhau tới, ầm vang một tiếng, chấn động đến nỗi đầu quả tim mỗi người đều run run lên.

Lục Tử Câm thấy Dạ Minh mở to hai mắt nhìn, bất quá.. Khoảng cách này, trừ khi có thể bay qua tới, bằng không, mặc kệ như thế nào đều cứu không được cô, cô đối với hắn vừa lòng mà cười cười, lúc này, rốt cuộc có thể hết hy vọng về ta đi.

* * *

Đôi lời: Đã có lời ở đầu rùi lại có lời ở cuối nữa, thấy mà tui chán à!

Thực ra thì dạo này đúng là hơi bận thật, cũng có nhiều chuyện tích tụ lâu ngày trong lòng muốn kể ra lắm ý. Nhưng chắc là hổng phải bây giờ rùi vì em mỏi tay () Thì ấn nhiều cũng mỏi chứ bộ!

Thui! Nhưng dù sao lời quan trọng nhất vẫn không thể thiếu nhỉ:

Trung Thu vui vẻ

(Hồng lun à nha! Vui hông nè)
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (15)

Lục Tử Câm nhưng thật ra cũng không có đâm vào chiếc dù hồng đã chuẩn bị tốt lúc trước, mà là phần đầu rơi xuống đất trước tiên, kịch liệt va chạm, tử vong ngay tại chỗ.

Đương nhiên, cô đều không có cảm giác gì lúc đó. Lục Tử Câm nhéo nhéo cái tay đầy thịt của chính mình, cảm nhận thân mình cao không đến 1 mét, lạnh lùng mà nhìn biệt thự trước mắt, thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi nói cho ta, hiện tại là cái tình huống như thế nào?"

[ Thành công sử dụng công năng của 'Thời gian hồi tưởng', trở về thời điểm nhân vật phản diện tám tuổi.]

Lục Tử Câm nhắm mắt lại, theo lý thuyết, cô không phải là trực tiếp đi đến thế giới sau luôn sao? "Thời gian hồi tưởng" này lại là cái quỷ gì?

[ Đây là sản phẩm khi mua hệ thống xảy ra bug, ngài đã không thể dựa theo mong muốn làm cho Dạ Minh đối với ngài hết hi vọng để yêu thương Lục Bạch Liên, ngược lại làm cho hắn cả đời đều ghi tạc ngài trong lòng, nhiệm vụ thất bại, thế giới bắt đầu lại.]

Lục Tử Câm: ".. Nhưng mà từ giờ trở đi, ta cũng không muốn làm những chuyện trái với lương tâm đó nữa a?"

[ Dựa theo cái suy nghĩ của ngài, không cần biết nhân vật phản diện có bao nhiêu lần đi quấy rối, chỉ cần nghĩ mỗi một nhân vật phản diện đều gánh vác sứ mệnh vinh quang là thúc đẩy tình tiết phát triển, là nhân vật quan trọng làm cho nam nữ chính càng thêm cường đại, tỏa sáng thì ngài đã thất bại rồi.]

Lục Tử Câm: ".. Như ngươi vừa nói, nhân vật phản diện còn cao thượng hơn cả đi?"

[ Có thể nói như vậy, dù sao nhân vật phản diện đến cuối cùng cũng đều gặp kết cục chết.]

Lục Tử Câm: "..."

Lương tâm liền không thấy đau sao?

[..] Lương tâm? Không tồn tại.

Lục Tử Câm đứng ở trước cửa biệt thự, đây là thời điểm cô vừa mới được vợ chồng Lục thị dẫn trở về, toàn bộ chuyện xấu đều chưa có làm, cũng còn chưa đến thời điểm tội nghiệt gì đều mang trên tay, cô bỗng nhiên cảm giác được một hồi nhẹ nhàng, khoác cái áo choàng tội nghiệt của nguyên chủ Lục Tử Câm trên lưng, mỗi một lần đều làm cho cô áp lực đến không thở nổi.

"Tới, đây là em gái của con, Bạch Liên." Lục phụ nói, "Từ nay về sau con sẽ đi theo ta, nên sửa thành họ Lục đi."

Lục Tử Câm thu hồi tâm tư, ngước mắt nhìn lại, là một em gái nhỏ phấn điêu ngọc trác* nha, đôi mắt to chớp chớp, giống một con búp bê sứ.

(Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu)

Cô đi qua, xoa xoa đầu Lục Bạch Liên, cười cười với em gái nhỏ.

[ Thành công làm cho đối phương bỏ xuống tâm phòng bị, giá trị sinh mệnh thêm 10 phân.]

Lục Tử Câm "..."

┗ (T﹏T) ┛ rốt cuộc cũng không phải là người chơi nghèo giá trị sinh mệnh nhất.

Lục Bạch Liên cũng đối với cô nở một nụ cười rạng rỡ.

Lục phụ đem các cô dẫn vào nhà, đưa vào một gian phòng tràn ngập màu hồng nhạt: "Nơi này chính là phòng của các con, về sau sẽ cùng nhau ở đây, các con chơi đùa một lát trước, ta bảo a di chuẩn bị đồ ăn." Nói xong, liền đi ra ngoài.

Lục Tử Câm tự hỏi một đời này nên làm cái gì bây giờ, Lục Bạch Liên luôn luôn vô hại thế nhưng lại tiến về phía trước dùng bàn tay ngắn mập mạp đẩy cô một cái: "Ngươi là cái tên ăn mày, không được ngồi trên giường của ta."

Lục Tử Câm vừa cúi đầu liền thấy, thân mình này xác thật rách nát một chút, nhưng cũng không đến mức bẩn a.

Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lục Bạch Liên, đối lập với lúc trước tươi cười rạng rỡ, trong lòng cười lạnh, em gái nhỏ này còn là cái người hai mặt đâu, hóa ra kiếp trước thiện lương đáng yêu đều là giả?

Cô bỗng nhiên nhớ tới khi đó lúc ở trên cầu thang, thậm chí còn chưa có nói cho Lục Bạch Liên kế hoạch tiếp theo, Lục Bạch Liên kia tránh thoát thật không đúng lúc nha, khuỷu tay trong lúc lơ đãng dường như đẩy về phía sau, cô không có phòng bị, trực tiếp ngã xuống.

Trong lòng hiểu rõ, Lục Bạch Liên là cố ý.

Cô chậm rãi ra chiêu: "Ta cứ ngồi thì làm sao? Ta còn muốn cướp đoạt ba mẹ ngươi, về sau liền tính ngươi muốn khóc, cũng không có chỗ khóc."

[ Giá trị sinh mệnh tăng thêm 8 phân.]

Lục Bạch Liên vừa nghe lời này, quả nhiên liền nóng nảy, rốt cuộc tâm trí vẫn còn là cái tiểu hài tử, hốc mắt thoáng chốc trở nên hồng hồng, nhưng tia kiên định trong mắt lại càng thêm mãnh liệt: "Ngươi cứ việc cướp đoạt, đoạt được liền tính ta thua."
 
208 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Trò đùa dai chi hôn (16)

[ Khích lệ nhân vật chính trở nên kiên cường, giá trị sinh mệnh tăng thêm 15 phân.]

Lục Bạch Liên vừa mới nói xong lời này, cửa phòng bị gõ nhẹ, từ ngoài cửa ló vào một cái đầu nhỏ: "Bạch Liên, ở trong phòng sao?"

Lục Tử Câm ngẩn ra, trước mắt là một cái tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác*, không phải Dạ Minh phiên bản thu nhỏ thì còn ai nữa!

(Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu)

Một đôi mắt trong veo, sạch sẽ như nước hồ thu, sáng ngời, lông mi so với Lục Bạch Liên càng dài hơn, rũ xuống dưới, nước da so với sau khi lớn lên càng thêm trắng nõn, tinh tế, môi đỏ bừng, dường như vừa mới ăn cái gì đó.

Lục Tử Câm đối với những gì dễ thương luôn luôn không có sức chống cự, lúc này chỉ cảm thấy có người lấy một mũi tên, nặng nề mà cắm vào ngực của cô, không thể nhúc nhích.

Tiểu Dạ Minh đang càu nhàu đột nhiên chuyển qua liếc mắt nhìn Lục Tử Câm một cái, mới lại nhìn về phía Lục Bạch Liên, thanh âm mềm mềm mại mại: "Lục thúc thúc kêu cậu xuống ăn cơm."

Lục Bạch Liên gật gật đầu, thanh âm mềm mại nhu thuận đáp: "Cậu xuống trước đi, tớ dẫn chị gái xuống."

Tiểu Dạ Minh ừ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi khỏi.

Lục Bạch Liên một lần nữa nhìn về phía Lục Tử Câm, thanh âm giống như thay đổi thành một người khác: "Nhớ kỹ, ở cái nhà này, ta mới là lão đại."

Lục Tử Câm: "..."

Rất muốn cười làm sao bây giờ, Lục Bạch Liên còn nhỏ như vậy liền đi giảng đạo lý.

Giảng đạo lý, Lục Tử Câm không sợ.

Lục Tử Câm đi theo Lục Bạch Liên xuống lầu, quả nhiên thấy Tiểu Dạ Minh ngồi trên sô pha lớn trong phòng khách, một đôi chân ngắn nhỏ buông xuống, trong tay cầm một quả dâu tây to, bẹp bẹp ăn.

Lục Tử Câm đi qua, nhìn hắn, chỉ vào một mâm dâu tây: "Có thể cho ta ăn một quả sao?"

Tiểu Dạ Minh siết chặt dâu tây trong tay một chút, giống như tiểu vương tử đang ban ân gật gật đầu: "Ăn đi."

Lục Tử Câm hưng phấn mà đi qua cầm một quả, nhảy lên cái sô pha nơi Tiểu Dạ Minh ngồi, cùng Tiểu Dạ Minh xích lại gần nhau, dù sao sô pha lớn như vậy, ngồi hai cái tiểu hài tử, cũng có thể ngồi đến rộng, cô hỏi: "Ngươi vì sao lại tới nhà Lục thúc thúc ăn cơm?"

Tiểu Dạ Minh ngẩn ra, dường như không có thói quen cùng người khác ngồi đến gần như vậy, mông nhẹ nhàng dịch ra xa một chút, đem một quả dâu tây đang cắn dở lập tức nhét vào trong miệng, có chút rầu rĩ không vui nói: "Bố mẹ ta không có ở nhà, Lục thúc thúc thấy vậy liền kêu ta lại đây ăn cơm."

Hai người ngồi đến gần như vậy, Lục Tử Câm còn có thể ngửi thấy trên người hắn nhàn nhạt mùi sữa, nghe hắn nói vậy, trong lòng đã mềm thành một bãi thủy, Tiểu Dạ Minh này thật đúng là đáng thương, thật muốn bế lên thân thân một lát a!

[ Xin kí chủ tự trọng! Nhớ lấy, ngài là một nhân vật phản diện!]

Hệ thống quân không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Lục Bạch Liên đứng cách đó không xa, nhìn Lục Tử Câm cùng Dạ Minh vừa nói vừa cười, trong lòng có chút hụt hẫng, mép váy trong tay đã bị nắm chặt nửa ngày, cũng không dám trực tiếp lại gần.

"Ăn cơm." Lục phụ gọi một tiếng, tự mình từ trong phòng bếp mang đồ ăn ra tới, thoạt nhìn ở nhà vẫn là cái hảo nam nhân đâu.

Lục Tử Câm nhảy khỏi sô pha, một phen giữ chặt tay Tiểu Dạ Minh, làm hắn theo lực đạo của cô nhảy xuống, rốt cuộc tuy rằng tuổi xấp xỉ, nhưng về chiều cao, đúng là Lục Tử Câm cao hơn một ít.

Tiểu Dạ Minh vẫn là không có thói quen cùng nữ sinh thân mật tiếp xúc như vậy, khuôn mặt nhỏ có điểm hơi hơi đỏ lên, phấn nộn, chọc đến cái sói xám Lục Tử Câm này càng thêm tâm thần nhộn nhạo.

Tiểu Dạ Minh nhảy xuống xong thử đem tay chính mình rút về tới, không muốn lại bị Lục Tử Câm gắt gao nắm chặt, nhưng như thế nào đều tránh không ra, đành phải một đường lôi kéo tay nhỏ tới nhà ăn, Lục Tử Câm nhìn thấy thức ăn, mới hơi hơi thả lỏng một ít.

Trong lúc ăn, Lục Tử Câm phá lệ săn sóc Tiểu Dạ Minh, xem tay hắn kẹp không được đồ ăn, liền tự anh dũng mà đem chiếc đũa đi qua, đem đồ ăn gắp lại đây, thả vào trong bát Tiểu Dạ Minh, cũng không biết người ta có để ý nước miếng của cô hay không.

* * *

Nhân dịp hôm nay là ngày mùng 8 tháng 3, em tranh thủ ra 1 chương truyện✍ (◔◡◔)

Em xin gửi tới tất cả những người phụ nữ trên thế gian này lời chúc tốt đẹp nhất (Thực ra là không biết chúc gì (ಥ _ ಥ) nghe mỹ miều quá mà! (*✧×✧*))

Cả ngày hôm nay em còn chẳng được nhận món quà nào đây này huhuhu (ಥ _ ಥ) (Mà mình đã được coi là phụ nữ chưa ta? W (゚Д゚) w)

Sắp thi giữa kì rồi, còn kì thi học sinh giỏi nữa! Không biết bao giờ em mới chăm chỉ edit được đều đều đây >︿<
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back