Chương 100: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (17)
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Nhiễm Nguyệt vội vàng rời khỏi tẩm điện, nhưng không ngờ lại gặp cái người gọi là tiểu sư muội.
Khuôn mặt Tây Hoa treo lên nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ rất ngây thơ đơn thuần. Ngọt ngào gọi câu: "Sư huynh."
Nhiễm Nguyệt giống như không nghe thấy, đạm nhiên đi qua người nàng.
Đáy mắt Tây Hoa tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng rất nhanh liền được nàng che dấu. Lộ ra một biểu tình thập phần ủy khuất: "Sư huynh.. Sư huynh chán ghét sư muội sao."
Nhiễm Nguyệt cũng không để ý tới, tiếp tục rời đi, cuối cùng ngừng lại, quay đầu hướng nàng nói một câu: "Gương mặt này ở trên người của ngươi, thật, buồn, nôn!"
Khuôn mặt Tây Hoa ngay lập tức liền trắng xanh, hốc mắt tựa hồ trong nháy mắt liền đỏ.
Nhưng mà Nhiễm Nguyệt đã về tới tẩm điện của mình, cửa cũng đóng lại.
Ở trên cửa làm cái chú ngữ, sau đó liền mở mật thất ra.
Đúng! Vô Dược lúc này đang ở mật thất, bên trong tẩm điện của Nhiễm Nguyệt. Đây là lồng giam mà hắn tự tay chế tạo chín năm trước vì cô. Từ khi cô nói cô có người ái mộ, liền bắt đầu chế tạo.
Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng đến gần, âm thanh rất nhỏ, tựa hồ không muốn kinh động cô.
Hắn ngồi bên cạnh cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua vết máu ứ đọng trên cơ thể của cô. Đôi mắt thâm thúy tràn đầy đau lòng.
Hắn không muốn đối với cô thô bạo như vậy, chỉ là hắn không khống chế được chính mình, nghĩ đến trong lòng cô chứa người khác, hắn liền nhịn không được mà phát cuồng, liền muốn trong lòng cô trong mắt cô đều chỉ có hắn.
Linh lực vờn quanh cơ thể của cô, vì cô chữa thương. Hắn thập phần ôn nhu ôm cô, môi dừng trên tóc cô nói nhỏ: "Về sau không cần thích người khác được không? Có ta là được rồi."
Vô Dược tựa hồ cảm giác được cơ thể của mình đỡ hơn chút, mi nhăn lại cũng chậm rãi buông lỏng.
* * *
Vô Dược ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại thì phát hiện nam nhân bên cạnh mình cũng không kinh ngạc. Chỉ là không biết bên ngoài đang là canh giờ nào, không biết người nam nhân bên cạnh này có phải lại thay đổi một nhân cách hay không.
Nhiễm Nguyệt giống như nhận ra cô đã tỉnh, con ngươi cũng chậm rãi mở ra. Con mắt màu đen không lạnh băng giống như trước, ngược lại trần ngập ấm áp.
Nhìn thấy hắn như vậy, cô khẳng định hắn lại thay đổi một nhân cách khác.
Vô Dược khe khẽ thở dài, cuối cùng bình tĩnh lại. Cô ngước mắt nhìn lên đôi mắt hắn, âm thanh tựa hồ còn hơi khàn khàn: "Chàng thích ta!"
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định, đối với nam thần nhà mình, cô vẫn là rất có lòng tin.
Gương mặt Nhiễm Nguyệt nhàn nhạt ửng đỏ lên, gật gật đầu ứng thanh: "Ừ! Thích, thích sư tỷ nhất."
Khóe miệng Vô Dược lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhưng ánh mắt lại thập phần nghiêm túc: "Nhiễm Nguyệt, người trong lòng ta là chàng, từ lúc bắt đầu đã là chàng. Chàng tin ta không?"
Có lẽ cô quá mức nghiêm túc, hắn bất giác liền tin: "Ta tin."
Ta tin lời nàng nói, cho dù không phải là sự thật ta cũng nguyện ý tin tưởng, cho dù có khả năng đó chỉ là một lí do để lừa chính mình.
Hắn vừa trả lời xong, cũng không khống chế lại hỏi một câu: "Nàng vì sao lại đối với Hoa Quy Ức lộ ra biểu tình như vậy."
Hắn vừa hỏi xong liền hối hận, sợ chọc cô tức giận, vội vàng nói: "Không phải, ta không phải không tin nàng, ta chỉ là.. Chỉ là tò mò."
"Biểu tình như thế nào?" Vô Dược có chút ngốc, cô hẳn là không có đối với Hoa Quy Ức lộ ra biểu tình thái quá nào khiến người khác hiểu lầm đi?
"Chính là.." Nhiễm Nguyệt hướng cô giải thích: "Chính là.. Biểu tình đối với người trong lòng mình."
Vô Dược bất tri bất giác, cuối cùng nhớ tới ngày bị xóa tên, bị cảm tình của Hoa Thiển Ca chủ đạo cơ thể.
Sau đó mới biết được bí mật này: Hoa Thiển Ca thích sư phụ của mình!
Một đợt cốt truyện sư đồ ngược luyến cẩu huyết xuất hiện trong đầu Vô Dược.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Nhiễm Nguyệt vội vàng rời khỏi tẩm điện, nhưng không ngờ lại gặp cái người gọi là tiểu sư muội.
Khuôn mặt Tây Hoa treo lên nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ rất ngây thơ đơn thuần. Ngọt ngào gọi câu: "Sư huynh."
Nhiễm Nguyệt giống như không nghe thấy, đạm nhiên đi qua người nàng.
Đáy mắt Tây Hoa tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng rất nhanh liền được nàng che dấu. Lộ ra một biểu tình thập phần ủy khuất: "Sư huynh.. Sư huynh chán ghét sư muội sao."
Nhiễm Nguyệt cũng không để ý tới, tiếp tục rời đi, cuối cùng ngừng lại, quay đầu hướng nàng nói một câu: "Gương mặt này ở trên người của ngươi, thật, buồn, nôn!"
Khuôn mặt Tây Hoa ngay lập tức liền trắng xanh, hốc mắt tựa hồ trong nháy mắt liền đỏ.
Nhưng mà Nhiễm Nguyệt đã về tới tẩm điện của mình, cửa cũng đóng lại.
Ở trên cửa làm cái chú ngữ, sau đó liền mở mật thất ra.
Đúng! Vô Dược lúc này đang ở mật thất, bên trong tẩm điện của Nhiễm Nguyệt. Đây là lồng giam mà hắn tự tay chế tạo chín năm trước vì cô. Từ khi cô nói cô có người ái mộ, liền bắt đầu chế tạo.
Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng đến gần, âm thanh rất nhỏ, tựa hồ không muốn kinh động cô.
Hắn ngồi bên cạnh cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua vết máu ứ đọng trên cơ thể của cô. Đôi mắt thâm thúy tràn đầy đau lòng.
Hắn không muốn đối với cô thô bạo như vậy, chỉ là hắn không khống chế được chính mình, nghĩ đến trong lòng cô chứa người khác, hắn liền nhịn không được mà phát cuồng, liền muốn trong lòng cô trong mắt cô đều chỉ có hắn.
Linh lực vờn quanh cơ thể của cô, vì cô chữa thương. Hắn thập phần ôn nhu ôm cô, môi dừng trên tóc cô nói nhỏ: "Về sau không cần thích người khác được không? Có ta là được rồi."
Vô Dược tựa hồ cảm giác được cơ thể của mình đỡ hơn chút, mi nhăn lại cũng chậm rãi buông lỏng.
* * *
Vô Dược ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại thì phát hiện nam nhân bên cạnh mình cũng không kinh ngạc. Chỉ là không biết bên ngoài đang là canh giờ nào, không biết người nam nhân bên cạnh này có phải lại thay đổi một nhân cách hay không.
Nhiễm Nguyệt giống như nhận ra cô đã tỉnh, con ngươi cũng chậm rãi mở ra. Con mắt màu đen không lạnh băng giống như trước, ngược lại trần ngập ấm áp.
Nhìn thấy hắn như vậy, cô khẳng định hắn lại thay đổi một nhân cách khác.
Vô Dược khe khẽ thở dài, cuối cùng bình tĩnh lại. Cô ngước mắt nhìn lên đôi mắt hắn, âm thanh tựa hồ còn hơi khàn khàn: "Chàng thích ta!"
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định, đối với nam thần nhà mình, cô vẫn là rất có lòng tin.
Gương mặt Nhiễm Nguyệt nhàn nhạt ửng đỏ lên, gật gật đầu ứng thanh: "Ừ! Thích, thích sư tỷ nhất."
Khóe miệng Vô Dược lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhưng ánh mắt lại thập phần nghiêm túc: "Nhiễm Nguyệt, người trong lòng ta là chàng, từ lúc bắt đầu đã là chàng. Chàng tin ta không?"
Có lẽ cô quá mức nghiêm túc, hắn bất giác liền tin: "Ta tin."
Ta tin lời nàng nói, cho dù không phải là sự thật ta cũng nguyện ý tin tưởng, cho dù có khả năng đó chỉ là một lí do để lừa chính mình.
Hắn vừa trả lời xong, cũng không khống chế lại hỏi một câu: "Nàng vì sao lại đối với Hoa Quy Ức lộ ra biểu tình như vậy."
Hắn vừa hỏi xong liền hối hận, sợ chọc cô tức giận, vội vàng nói: "Không phải, ta không phải không tin nàng, ta chỉ là.. Chỉ là tò mò."
"Biểu tình như thế nào?" Vô Dược có chút ngốc, cô hẳn là không có đối với Hoa Quy Ức lộ ra biểu tình thái quá nào khiến người khác hiểu lầm đi?
"Chính là.." Nhiễm Nguyệt hướng cô giải thích: "Chính là.. Biểu tình đối với người trong lòng mình."
Vô Dược bất tri bất giác, cuối cùng nhớ tới ngày bị xóa tên, bị cảm tình của Hoa Thiển Ca chủ đạo cơ thể.
Sau đó mới biết được bí mật này: Hoa Thiển Ca thích sư phụ của mình!
Một đợt cốt truyện sư đồ ngược luyến cẩu huyết xuất hiện trong đầu Vô Dược.[/HIDE-THANKS]