THẾ GIỚI THỨ HAI: HỌC BÁ NGẠO KIỀU Bấm để xem "..." Vân Y hiểu câu hỏi này, nhưng mà bởi vì hệ thống theo sau phát ra âm thanh nhắc nhở. Hai âm thanh xen kẽ với nhau, khiến phản ứng của cô chậm đi. Ngẩn người một lúc mới suy nghĩ được. Loại vấn đề này, cũng là câu hỏi trong cuộc sống thường ngày? Không phải nói chỉ hỏi câu hỏi trong cuộc sống thường ngày sao? Nhưng mà, cũng bởi vì câu hỏi này, cô bị loại rồi.. Trở lại phòng học, Vân Y có chút suy sụp, dù sao, cô vốn nghĩ rằng muốn nhân cơ hội này ở chung một mình với học bá cơ mà. Bây giờ, cơ hội gì cũng không có nữa. "Làm sao thế?" Đồng Giai Trạch về lớp, nhìn bộ dáng của Vân Y, hiếu kỳ dâng trào mà chọt chọt cô. "Tớ vốn muốn cùng cậu tham gia cuộc thi cả nước, nhưng mà cậu xem, bây giờ không còn cơ hội nữa." Vân Y có chút hối hận vì sao bản thân mình lại không chịu học tập cho tốt cơ chứ. Đồng Giai Trạch nhìn Vân Y, không nói gì, trong mắt lóe lên tia sáng mà Vân Y không nhìn thấy. "Giai Trạch, cậu phải cẩn thận một chút nha, tuyệt đối, tuyệt đối không được.." Cách nữ sinh khác quá gần. Câu nói của Vân Y nói không xong, kìm lại trong lòng, nói không ra lời. Bởi vì, cô biết mình không có tư cách này, cho dù độ hảo cảm là 55, cô cũng không mù quáng cho rằng đây là tình yêu, có lẽ là tình bạn hay bạn học cũng không nhất định. "Hửm?" Đồng Giai Trạch nhướn mày nhìn Vân Y, cũng không nghe được lời nói nỉ non trong miệng Vân y là gì. Vân Y lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Đồng Giai Trạch nhìn Vân Y như vậy, cũng không nói gì thêm nữa. Rất nhanh, một tuần nữa lại qua đi. Vân Y dựa vào cốt truyện tính toán ngày. Hiện tại cách ngày nữ chính chuyển đến không xa, nếu không có gì ngoài ý muốn, chính là trong tuần này. 55 điểm độ hảo cảm, chắc là hẳn sẽ có ưu thế hơn so với nữ chính nhỉ.. "Giai Trạch, bài này nên giải thế nào?" Vân Y đang làm bài vật lí, có thể là vì không hiểu lắm đối với môn học này. Đồng Giai Trạch nhìn đề bài, nhíu mày, vật thể chuyển động rơi tự do.. Vân Y nghiêm túc lắng nghe, gặp phải chỗ nào không hiểu liền hỏi ngay, thần sắc nghiêm túc suy nghĩ, khiến Đồng Giai Trạch ghé mắt nhìn một chút. Chỉ là Vân Y cũng không tính là ngốc, một lát liền hiểu được. Vẻ mặt Đồng Giai Trạch kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, khiến Vân Y không khỏi xấu hổ. Lúc trước, không biết có bao nhiêu người "trẻ nhỏ không dễ dạy" tìm đến mà hỏi Đồng Giai Trạch các loại vấn đề a. 【 Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 60, ký chủ làm không tồi, không ngừng cố gắng! Tiếp tục cố lên nha! 】 Thời điểm Vân Y đang rối rắm vấn đề này, hệ thống đột nhiên vang lên một thanh âm. "Bốp bốp" Một tiếng vỗ tay vang lên, các bạn học trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía bục giảng, chỉ thấy giáo viên chủ nhiệm cùng một bạn học tiến vào. Cô gái kia mặc một bộ váy quây trắng lộ vai, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, chất liệu váy trắng như trong suốt, hơi hơi phản chiếu, liền giống như đôi cánh của thiên thần, nhưng lại không bị lộ ra chút nào. [ Tại sao? Tại sao ở đây không mặc đồng phục? Tui ghen tỵ aaaaaaaaaaaa] Lúc Vân Y nhìn thấy tên cô gái, ánh mắt lơ đãng mà co thắt lại, đây chính là nữ chính a.. "Chào mọi người, tôi là học sinh mới chuyển trường, tên tôi là Trưởng Tôn Lộ, sau này xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn." Trưởng Tôn Lộ vẻ mặt đầy lanh lợi, khiến người ta ấn tượng là một nữ sinh ngoan ngoãn. Chỉ là nếu như tiếp xúc rồi bạn sẽ phát hiện, đó chỉ là vẻ ngoài của nữ chính mà thôi. Hoạt bát, thích quấy rối đó mới là nữ chính trong cốt truyện của chúng ta a. Thành tích có thể nói là đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong lớp, chỉ là trong cốt truyện, Trưởng Tôn Lộ sau này được Đồng Giai Trạch kèm cặp, miễn cưỡng có thể vào đại học. Trưởng Tôn Lộ nhìn một lượt mọi người ngồi trong lớp, lúc nhìn đến Đồng Giai Trạch, đôi mắt đột nhìn tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Đồng Giai Trạch. Đồng Giai Trạch đương nhiên cũng không phải người không có cảm giác, ánh mắt của Trưởng Tôn Lộ nóng bỏng như vậy, làm hắn có chút không thoải mái nhíu mày một cái. Từ lúc Trưởng Tôn Lộ đi vào lớp Vân Y vẫn luôn quan sát cô ta, đương nhiên cũng không bỏ qua hành động lúc cô ta nhìn về phía Đồng Giai Trạch, hai mắt sáng lấp lánh. Mà Đồng Giai Trạch.. Haha, quả nhiên giống y như đúc trong cốt truyện. "Lão sư, em muốn ngồi cùng bạn kia" Ngón tay Trưởng Tôn Lộ chỉ một cái, chỉ về hướng Đồng Giai Trạch đang ngồi. Chủ nhiệm lớp nhìn Trưởng Tôn Lộ yêu cầu vô lễ như thế, có chút khó xử. Đồng Giai Trạch kia có bạn cùng bàn rồi. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, hiệu trưởng đã nói, phải chiếu cố học sinh này thật tốt.. Mà Đồng Giai Trạch, cũng là bảo bối của trường, cũng cần phải chiếu cố.. "Vân Y, em xem, hiện tại như thế này.." Chủ nhiệm lớp quay đầu nhìn về phía Vân Y, lúc này có thể sai khiến, cũng chỉ còn Vân Y. Mà Vân Y đương nhiên sẽ không đồng ý, tự mình nhường chỗ cho Trưởng Tôn Lộ ngồi cùng Đồng Giai Trạch, thế không phải là ngu à? Đ** x***[tui là dấu sao văn minh lịch sự], cô có còn muốn tự do, có còn muốn công lược nam chính không? "Lão sư, chỗ này đã có người ngồi rồi." Vân Y cũng không nể tình, nhìn chủ nhiệm lớp của mình, cũng không còn sự.. tôn kính như lúc trước. Nhìn chủ nhiệm lớp đối với Trưởng Tôn Lộ, bên trong còn có sự nịnh bợ lấy lòng, thật sự đúng là giúp cô hiểu thêm một ít nội tình của những người làm giáo viên này. Chủ nhiệm lớp nhếch khóe miệng một cái, có chút lơ đãng nhìn Trưởng Tôn Lộ đang đứng bên cạnh "Nếu em Vân Y đã nói thế, em Trưởng Tôn Lộ.." "Không được" Trưởng Tôn Lộ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, bước tới bàn Vân Y. Vân Y đột nhiên nhớ tới một việc trong cốt truyện, dường như khi đó, dưới dâm uy của Trưởng Tôn Lộ, cuối cùng nguyên chủ cũng nhường chỗ cho cô ta. Nhưng mà, cô cũng không phải vị nguyên chủ nhát gan yếu đuối kia. "Bạn học này, bởi vì chỗ này tương đối gần bảng, tôi lại bị cận, bạn có thể nhường vị trí này cho tôi không?" Trưởng Tôn Lộ lộ ra vẻ mặt ủy khuất, dáng vẻ như bị ai khi dễ qua. Vân Y nhìn vẻ mặt của Trưởng Tôn Lộ.. Đây không phải là bạch liên hoa sao? "Xin lỗi, tôi cũng bị cận" Vân Y cự tuyệt rồi nhìn về phía chủ nhiệm lớp. "Lão sư, có phải mỗi bạn học đều có thể không để ý đến kỷ luật của lớp, tùy ý đổi vị trí không? Nếu là như vậy, vậy lúc đầu cô sắp xếp chỗ ngồi để làm gì ạ?" Vân Y vừa nói như thế, trên mặt chủ nhiệm hiện lên đủ loại màu sắc, sau đó nhìn về phía Trưởng Tôn Lộ. "Khụ khu, em Trưởng Tôn Lộ, tôi nghĩ em nên đến vị trí bên kia, nơi đó có một chỗ trống, cũng rất gần với bảng" Chủ nhiệm chỉ vào một vị trí bên phải. Trưởng Tôn Lộ nhìn cả lớp giống như toàn bộ đều bất mãn với mình.. Đặc biệt là một ít nữ sinh. Cô ta câu môi cười một cái, đây là ghen tị, ghen tị cô ta xinh đẹp. Lúc trước còn ở trường khác, không phải cũng là như vậy sao?
THẾ GIỚI THỨ HAI: HỌC BÁ NGẠO KIỀU Bấm để xem Ghen tị là thiên tính của phụ nữ, những người đó chính là nhìn không được người đẹp mắt hơn mình. Trưởng Tôn Lộ bĩu môi, đi tới vị trí mà chủ nhiệm nói. Cô ta vốn định gần quan được ban lộc, nhưng mà không sao, dù sao cũng học cùng một lớp mà. Không vội không vội. Tiếng chuông nghỉ tiết vang lên, Trưởng Tôn Lộ lập tức đi đến bên cạnh Đồng Giai Trạch. "Xin chào, tôi tên là Trưởng Tôn Lộ, đồng học, bạn tên là gì vậy?" Đồng Giai Trạch vốn định lấy sách vở ra xem, nhưng mà bên cạnh liền có một vị khách không mời mà đến, đứng đó nói ríu rít. Liếc mắt một cái: "Bạn có chuyện gì sao?" "Không có gì, chỉ là cảm thấy, vừa đến trường mới, đối với mọi thứ đều rất xa lạ, cho nên muốn làm quen thêm bạn học mà thôi." Yêu cầu và ý muốn này của Trưởng Tôn Lộ nghe qua cũng không có gì là quá đáng. Giáo dục tốt không cho phép Đồng Giai Trạch mở miệng mắng người, chỉ là hắn cũng không muốn nói chuyện cùng. Đồng Giai Trạch không thèm để ý đến Trưởng Tôn Lộ. Mà Vân Y đứng bên cạnh nhìn đến, tự nhiên cười một cái, xin thứ lỗi khi cô cười trên nỗi đau của người khác qa. Nhưng mà.. Vân Y dò xét xong, đi đến trước mặt Trưởng Tôn Lộ, hữu nghị nói: "Xin chào bạn Trưởng Tôn Lộ, tôi tên là Vân Y." Trưởng Tôn Lộ vốn đang nói chuyện cùng Đồng Giai Trạch [chỉ có mình bà Trưởng Tôn Lộ nghĩ vậy thôi], Vân Y đột nhiên đi tới, trên mặt cô ta liền lộ vẻ bất mãn. Không thèm để ý đến Vân Y. Vân Y đứng đó cười cười, có chút lúng túng ngước nhìn Đồng Giai Trạch. Đồng Giai Trạch nhìn vẻ mặt Vân Y, có chút không đồng tình nói với Trưởng Tôn Lộ: "Nếu người ta đã đến chào bạn, tại sao bạn lại không để ý đến người ta?" Lời của Đồng Giai Trạch vừa dứt, đừng nói là Trưởng Tôn Lộ, đến cả Vân Y cũng cảm thấy sững sốt. Thấy thái độ Trưởng Tôn Lộ vẫn như cũ, Đồng Giai Trạch lại càng.. Vân Y nhìn vẻ mặt của Đồng Giai Trạch, cô thật sự muốn biết, độ hảo cảm của nam chính học bá khi lần đầu tiếp xúc với nữ chính a. Là nhiều hay ít đây? Nhưng mà, hệ thống không cho cô quyền lợi này. "Hệ thống hệ thống, kêu gọi hệ thống kun, làm sao để ta có thể biết độ hảo cảm của nam chính đối với nữ chính đây?" Trong lòng Vân Y ngứa ngáy, thật sốt ruột, làm xao đây, online chờ. 【Có thể, dùng tích phân để mua, nhưng mà điểm cô không đủ, cần 100 tích phân】Giọng nói máy móc vang lên, mang theo chút cót két làm Vân Y lạnh run một cái. Thấy Vân Y run người cúi đầu, Đồng Giai Trạch còn tưởng rằng do Trưởng Tôn Lộ đứng đây khiến Vân Y không vui. "Đi" Đồng Giai Trạch kéo tay Vân Y đi ra ngoài, Đồng Giai Trạch nắm tay Vân Y đi ra ngoài như thế khiến cô ngây người, không tự giác cũng đi theo. Đồng Giai Trạch nắm tay Vân Y như thế khiến các bạn học trong lớp đồng thời đều nhìn hai người. Mà các nữ sinh đều nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Đồng Giai Trạch và Vân Y, trần trụi* mà hâm mộ ghen tị a [Từ gốc là xích quả quả: Đây là từ ngữ mạng của TQ, nghĩa là nude, khỏa thân] "Giai Trạch?" Đứng trên sân thượng, Vân Y có chút mê man nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại làm vậy. Đồng Giai Trạch lúc này cũng hối hận, hắn đang làm gì vậy chứ? Vào lúc nhìn thấy vẻ mặt kia của Vân Y, Đồng Giai Trạch chỉ cảm thấy đầu óc mình trong lúc nhất thời nở cả hoa.. Nhìn khuôn mặt đang hối hận của Đồng Giai Trạch, Vân Y không nói gì, chỉ nhìn hắn, trong mắt thấp thoáng tia cảm xúc mờ ảo. "Không có gì" Đồng Giai Trạch cười nhẹ một tiếng, có lẽ biểu tình của Vân Y quá mức ngốc manh, khiến Đồng Giai Trạch không nhìn được vươn tay sờ sờ mái tóc mềm của Vân Y. Đứng trên sân thượng, cảm nhận hương vị làn gió xuân thổi qua, dưới làn gió nhè nhẹ, tóc dài của Vân Y theo chiều gió mà bay đến trước ngực Đồng Giai Trạch. Đồng Giai Trạch cuối đầu nhìn Vân Y, vừa vặn Vân Y cũng ngước mắt nhìn hắn. 【 Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 65, ký chủ cố lên! (๑•̀ㅂ•́) و】 "Đồng Giai Trạch" Vào thời điểm bầu không khí đang tốt đẹp, từ đằng sau truyền đến một âm thanh phá hư đi mất. Trưởng Tôn Lộ? Vân Y híp mắt nhìn lại, đúng rồi, hình như cô nhớ ra rồi, trong thế giới này, bàn tay vàng của nữ chính có hoạt động. Cho dù nữ chính cưỡng bách không cho phép người khác đến gần nam chính như thế nào đi nữa, cuối cùng, nam chính vẫn tiếp nhận nữ chính, hai người ở bên nhau. Không giống những câu chuyện máu chó khác.. Đồng Giai Trạch cũng quay sang nhìn, lúc nhìn thấy Trưởng Tôn Lộ, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn. Trưởng Tôn Lộ lại không biết mình đã quấy rầy người khác, không biết xấu hổ mà đi lên phía trước: "Tôi biết tên bạn rồi, là Đồng Giai Trạch.. Tên thật là đẹp. Xin chào, tôi là Trưởng Tôn Lộ." Nhìn bộ dạng kia của Trưởng Tôn Lộ, Vân Y cảm thấy có chút mất mặt giùm cô ta. Đồng Giai Trạch không thèm để ý đến Trưởng Tôn Lộ. Cô ta thấy vậy, lại gắt gắt nhìn chằm chằm vào Vân Y. Vân Y cũng không để ý, chỉ kéo kéo tay áo của Đồng Giai Trạch, rất lịch sự, cũng không mượn việc này mà tiếp xúc da thịt cùng Đồng Giai Trạch. "Sắp vào lớp rồi, chúng ta nên trở về thôi" Vân Y nói xong, Đồng Giai Trạch gật đầu. Trước khi đi, Vân Y nhìn về phía Trưởng Tôn Lộ, cười hữu nghị một cái. Chỉ là trong mắt Trưởng Tôn Lộ, Vân Y đang trắng trợn mà trào phúng cô ta. A.. Chỉ là, thời gian sau đó, Vân Y cảm thấy thế giới quan của mình bị hung hăng mà đổi mới một lượt. Trưởng Tôn Lộ thật sự là.. Để có thể cùng Đồng Giai Trạch nói vài câu, hoặc là nói để khiến Đồng Giai Trạch đem cô ta đặt trong lòng.. Trong mắt. Nếu đến cả bản thân mình cũng không nhớ mình, thì làm sao có thể khiến người khác nhớ được mình cơ chứ? Lại không biết, làm nhưng vậy, chỉ khiến ấn tượng của Đồng Giai Trạch với cô ta càng kém hơn thôi. Trưởng Tôn Lộ nhìn bóng dáng hai người Đồng Giai Trạch và Vân Y rời đi, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc. "Bạn muốn làm gì?" Sau lưng Trưởng Tôn Lộ, vang lên một âm thanh trầm thấp có từ tính. Trưởng Tôn Lộ xoay người lại, một khuôn mặt cười xấu xa in vào trong mắt cô ta. Hai hàng lông mày rậm hiện lên gợn sóng nhu hòa, thật giống như luôn mang theo nụ cười, cong cong, giống như huyền nguyệt sáng trong trong bầu trời đêm. Trưởng Tôn Lộ nhìn người trước mắt, làn da trắng nõn làm nổi bật lên đôi môi màu hồng đào nhàn nhạt, ngũ quan tuấn mĩ nổi bật, một gương mặt hoàn mỹ. Đặc biệt là khuyên tai kim cương lóe sáng bên tai trái, khiến cho hắn đứng dưới ánh nắng mặt trời càng thêm một vẻ bất kham. Chẳng qua, trong nụ cười của hắn, có cất giấu ý tứ khiến cô ta có chút kinh hãi mà run sợ. Trưởng Tôn Lộ nhíu mày, rồi lùi lại một bước, rất cảnh giác nhìn tên nam sinh trước mắt này. "Bạn là ai?" Trưởng Tôn Lộ cảnh giác, nhưng lại khiến nam sinh đối diện buồn cười. "Bạn, nếu không động đến cô ấy, thì, tôi cũng sẽ không làm gì bạn." Nam sinh kia nhìn Trưởng Tôn Lộ, thấy cô ta không có phản ứng gì, bước lên nói: "Biết chưa?" Trong ánh mắt sâu thẳm mang theo tia hung ác, chỉ là, Trưởng Tôn Lộ không nhìn thấy được. Trưởng Tôn Lộ lại đem tầm mắt mình đặt lên Vân Y và Đồng Giai Trạch vừa rời đi, mà nam sinh đứng bên cạnh, đã bị cô ta bỏ quên.
THẾ GIỚI THỨ HAI: HỌC BÁ NGẠO KIỀU Bấm để xem Tuy rằng nam sinh này lớn lên đúng là tuấn mỹ, so với Đồng Giai Trạch mà nói.. Có thể còn tuấn mỹ hơn vài phần. Chỉ là, trên người nam sinh này luôn toát ra loại khí chất khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm, có thể cô ta hold không được! Nam sinh kia nhìn thấy biểu tình của Trưởng Tôn Lộ, cười lạnh một cái, sau đó mới đem tầm mắt dời lời người đã rời đi, ý vị thâm trường xa xôi, khiến người nan giải. [Nhân vật thần bí lên sàn] Ngày hôm sau, Trưởng Tôn Lộ diện một chiếc váy ngắn hơn đồng phục một đoạn, nút áo trước xiong [Xiong: Là ngực ấy Tác giả ghi xiong tớ vẫn giữ nguyên nha] không cài lại, mặc trên người cô ta, kết hợp với vóc người thon thả, tỏ ra cực kỳ bốc lửa. Mà những người trong lớp, hoàn toàn không nhìn ra, cô gái nhìn ngoan ngoãn như công chúa này, lại có một vóc người bốc lửa như vậy. Vốn dĩ, Trưởng Tôn Lộ muốn đi quyến rũ Đồng Giai Trạch, đáng tiếc, Đồng Giai Trạch lại không thèm để ý tới. Ngay cả Trưởng Tôn Lộ cố tình đem phần xiong tròn trịa hạ thấp xuống ngang tầm mắt Đồng Giai Trạch, Đồng Giai Trạch càng ghét cô ta hơn, một bộ dáng vẻ ghét bỏ. Khiến Vân Y đứng một bên nhìn xem, cũng cảm thấy có chút buồn cười, IQ của nữ chính, bị áp chế rồi à? Cũng bởi vì như thế, Trưởng Tôn Lộ chỉ trong một ngày đã đem hình tượng mà ban đầu cô ta đắp nặn nên xóa sạch sẽ không còn gì, đã vậy còn kéo theo thù hận của tất cả nữ sinh trong lớp. Đặc biệt là những cô gái có chậu [ dễ hiểu là đã có người yêu, bạn trai.], mà chậu của mình luôn nhìn chằm chằm vào.. chỗ nào đó của con hồ ly tinh kia, không nhúc nhích một chút nào. Nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy tức giận, nắm đánh bóp cũng không có.. Khụ khụ! [thật ra dòng này tui không hiểu nắm đánh bóp là gì, cao nhân đi qua xin chỉ giáo] Thấy dáng vẻ không nhúc nhích của Đồng Giai Trạch, Trưởng Tôn Lộ cũng không tự ti, không khổ sở, ngày thứ ba, tiếp tục cố gắng. Lần này, là hình tượng một bông hoa sen nhỏ màu trắng trong thuần khiết, chuyên môn làm bộ ngã trước mặt Đồng Giai Trạch.. Ngày thứ tư.. Ngày thứ năm.. Vân Y nhìn thủ đoạn kém chất lượng như vậy của Trưởng Tôn Lộ, đ** x*** [tui cũng muốn nói bậy vào mặt bạn học Trưởng này rồi], đừng nói là Đồng Giai Trạch, tùy tiện là một người nào khác có đầu óc, cũng sẽ không thích cô ta. Nhìn xem.. Thật sự là, ném đi mặt mũi của con gái các nàng mà. Bất qua, trải qua một tuần luyện tập, Trưởng Tôn Lộ dường như đã biết, những thủ đoạn kia của mình đối với Đồng Giai Trạch mà nói, căn bản là vô dụng. Chỉ đành phải thay đổi sang cách khác. Trải qua mấy ngày tìm hiểu Đồng Giai Trạch, mới phát hiện, Đồng Giai Trạch này, căn bản là một con mọt sách. Ngoài việc đọc sách, đọc sách, vẫn là đọc sách. Trưởng Tôn Lộ cầm một cuốn sách, đến trước mặt Đồng Giai Trạch: "Giai Trạch, tôi có thể bạn một vấn đề học tập không?" Đồng Giai Trạch vốn đang nghiên cứu Olympic Toán, nhưng bị Trưởng Tôn Lộ cắt ngang như thế, ngẩng đầu nhìn qua. Trưởng Tôn Lộ? Vừa nhìn thấy Trưởng Tôn Lộ, tâm tình của hắn trong nháy mắt liền không tốt tý nào. Sau khi nhìn quyển sách kia, đề bài kia.. trong tay Trưởng Tôn Lộ, Đồng Giai Trạch không muốn cùng cô ta nói chuyện luôn. Thấy vẻ mặt đó của Đồng Giai Trạch, Vân Y vẫn đang nghiên cứu cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, cùng với tiếp xúc trong thời gian qua. Tự nhiên liền biết, vẻ mặt này, là thể hiện tâm trạng hiện tại của Đồng Giai Trạch không tốt, có chút không kiên nhẫn. Vân Y rất là thiện giải nhân ý [Thiện giải nhân ý: Quan tâm, thông cảm với người khác], dò xét đi qua. "Bạn Trưởng Tôn Lộ, không bằng, để tôi giải thích giúp bạn đi." Thiện giải nhân ý của Vân Y, Đồng Giai Trạch tự nhiên có thể cảm nhận được. Nhưng mà, trong mắt của Trưởng Tôn Lộ, cho rằng Vân Y đang quấy nhiễu thời gian ở chung của mình và Giai Trạch. Ánh mắt hung tợn trừng qua: "Ai mượn bạn nói, không biết tôi đang hỏi bạn Đồng Giai Trạch à?" Ngữ khí kia, giống như người phụ nữ đang tranh đoạt chủ quyền của mình, khiến Vân Y lại một lần nữa mà.. xấu hổ ngước mắt nhìn về phía Đồng Giai Trạch. Đồng Giai Trạch nhíu mày nhìn Trưởng Tôn Lộ: "Con người bạn làm sao vậy? Câu hỏi đơn giản vậy cũng không biết, lúc bạn lên lớp có nghe giảng không? Người như bạn, thân là một học sinh, lại không lo chăm học, bạn không thấy có lỗi với cha mẹ bạn sao? Có lỗi với chính bản thân bạn sao?" Đồng Giai Trạch nghiêm khắc phê bình, nhìn mắt Vân Y rớm nước ủy khuất, trong lòng giống như bị nhéo một cái vậy. Mà Trưởng Tôn Lộ, vẻ mặt không thể tin mà nhìn Đồng Giai Trạch, cái này, cái này, hắn, hắn, vì Vân Y mà dạy dỗ cô ta? Chỉ là, trừ một mình Trưởng Tôn Lộ nghĩ như vậy ra, tất cả nữ sinh trong lớp đều cảm thấy Đồng Giai Trạch nói không sai. Nhưng mà, cũng có vài nam sinh trong lớp, cảm thấy Đồng Giai Trạch nói rất quá đáng, đứng lên, chỉ vào Đồng Giai Trạch mà chỉ trích: "Đồng Giai Trạch, sao bạn có thể nói như vậy với.." Tiếp theo, nữ sinh trong lớp liền không vui.. Tiếp theo nữa, trong lớp hỗn loạn, cãi nhau.. Vân Y không nghĩ tới là, Đồng Giai Trạch này, thì ra còn là người.. có nhân cách quyến rũ như vậy nha. 【 Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 70, ký chủ còn cần tiếp tục nỗ lực a! ✺◟ (• ω •) ◞✺】 Vân Y đột nghiên ngẩng đầu, nhìn vào con ngươi trong veo của Đồng Giai Trạch, trong mắt của hắn, phản chiếu lại bóng dáng của mình. "Giai Trạch" Vân Y nỉ non lên tiếng, mà bàn tay nâng lên, đang muốn chạm vào người Đồng Giai Trạch.. Đã bị một tiếng nói lớn trên bục giảng thức tỉnh. "Các em đang ồn ào cái gì? Chuông vào lớp vang lên rồi, không biết quay về chỗ của mình à?" Chủ nhiệm lớp cực kỳ tức giận, khiến đôi nam nữ "thâm tình nhìn nhau" thức tỉnh. Vân Y lập tức ngồi xuống, trong lòng có chút hoảng hốt, tim đập nhanh hơn, khiến nguyên ngày sau đó, Vân Y cũng không dám nhìn Đồng Giai Trạch. Rõ ràng, cô cũng không có làm gì sai mà.. Sau khi về nhà, Vân Y vẫn cảm thấy tim của mình đập không được bình thường. "Hệ thống, ta bị làm sao thế?" Vân Y hỏi hệ thống, đáng tiếc, cho dù hệ thống nghe được, cũng sẽ không trả lời. "Vân Y đã về rồi à? Mau rửa tay, chờ ba con tan việc, là có thể ăn cơm rồi." Mẹ của Vân Y trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Mà ba, vẫn còn đang làm việc, chưa về nhà. "Dạ." Vân Y vui vẻ đáp một tiếng, đối với mẹ của thân thể này, Vân Y rất tôn kính, cũng rất hưởng thụ.. Trước kia vẫn luôn nằm trong phòng bệnh, cho dù ba mẹ đã tiêu phí rất nhiều tiền chữa trị cho cô, nhưng mà, lại không có ân cần hỏi han.. cùng cô ăn một bữa cơm. Vân Y nghĩ đến những việc đã xảy ra trong hôm nay, cây bút trong tay cũng không dừng lại, hôm nay có rất nhiều bài tập aaaaaa, bởi vì cô luôn xuất thần, nên cũng không nghe giảng được gì. Sáng sớm, trên đường phố tĩnh lặng. Khi tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua màn sương, đường phố liền nghênh đón một bình minh đầy ấm áp. "Ba mẹ, con đi học đây." Trước khi ra khỏi nhà, Vân Y đều chào một tiếng. "Vân Y, đợi chút, con xem, dự báo thời tiết nói sẽ mưa, con vẫn mang dù theo đi." Mẹ của Vân Y thấy Vân Y ra cửa, không mang gì theo, liền nhắc nhở. Vân Y nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài.. Ánh nắng tươi sáng.. Dự báo thời tiết nói có mưa? Nhất định là không thể nào. "Không sao đâu ạ, sẽ không mưa đâu." Vân Y lắc đầu, sau đó hào hứng vội vàng chạy đi. Sợ mình muộn một giây thôi, liền bị ép phải mang theo dù.
THẾ GIỚI THỨ HAI: HỌC BÁ NGẠO KIỀU Bấm để xem Mới vừa đi đến cổng trường, liền bị một nam sinh chặn lại. "Đồng học, có chuyện gì sao?" Vân Y có chút mơ mịt nhìn nam sinh ngăn mình lại, thấy hắn cũng mặc đồng phục học sinh, chắc cũng là học sinh trường cô nhỉ.. Chỉ là, trong ấn tượng cô, thì hình như cô không biết người này.. "Vân Y đúng không?" Nam sinh kia, chính là nam sinh đã uy hiếp Trưởng Tôn Lộ trên sân thượng. "Có chuyện gì à?" Vân Y nhìn nam sinh trước mắt, không có ấn tượng gì, đương nhiên sẽ không có thái độ tốt. Hơn nữa, hành vi không lịch sự như thế, xin lỗi, cô sẽ không có ấn tượng tốt được. "Tôi tên là Lam Hồng Vân, nhớ kỹ tên của tôi, nó, sẽ theo bạn cả đời." Lam Hồng Vân cười tà, khiến Vân Y cảm thấy không giải thích được.. Không lẽ cô, gặp phải tên thần kinh chứ? Một nam sinh khôi ngô thế này.. Lại bị bệnh thần kinh, thật là đáng tiếc. Vân Y xoay người rời đi, đứng gần bệnh thần kinh, sẽ bị lây đó. "Giai Trạch?" Vừa xoay người, liền nhìn thấy được người quen. Giọng nói có chút kinh ngạc đó của Vân Y, lọt vào tai Đồng Giai Trạch, chẳng biết tại sao, trong lòng lại hiện lên một chút vui sướng. Nhìn tên nam sinh trước mắt: "Lam Hồng Vân, bạn muốn làm gì?" Đồng Giai Trạch vừa nói xong, Vân Y kinh nhạc nhìn Đồng Giai Trạch: "Giai Trạch, bạn biết người này à?" Đồng Giai Trạch cúi đầu, dịu dàng nhìn Vân Y, sau đó lại ngẩng đầu, gật một cái: "Biết" "Đồng Giai Trạch.. Chậc chậc, không nghĩ đến, bạn gái của cậu, dáng dấp.." Lam Hồng Vân lắc đầu tiếc nuối nói. Khiến người ta còn tưởng rằng, hắn ta còn đang thương tiếc Đồng Giai Trạch sa đọa. Chỉ là, nghe được lời của Lam Hồng Vân, Vân Y kéo áo Đồng Giai Trạch: "Giai Trạch, chúng ta đứng xa bệnh thần kinh một chút, sẽ bị lây đó." Lời Vân Y vừa nói, khiến Lam Hồng Vân nháy mắt đen mặt lại, mà Đồng Giai Trạch, mắt mang theo ý cười: "Được." Nhìn bóng lưng rời đi của hai người Đồng Giai Trạch và Vân Y, Lam Hồng Vân suy tư nhìn bọn họ hai lần, rồi hứng thú gật đầu một cái. [Có vấn đề hoặc cậu nhóc này thật sự bị bệnh thần kinh. Dù là cái nào thì thân phận vẫn là một bí mật.] "Giai Trạch, cậu cùng người kia.. Có thù sao?" Vân Y mang theo chút tò mò và lòng hóng tin bát quái, nhỏ giọng hỏi. "Cũng không coi là thù, chỉ là có chút đụng chạm nhỏ thôi." Lời này của Đồng Giai Trạch, khiến Vân Y trợn to hai mắt. "Cậu mà cũng cùng người ta đụng chạm nhỏ á? Tại sao tại sao?" Khó mà tưởng tượng được, người như Đồng Giai Trạch, lại có đụng chạm cùng người khác. Hắn không phải luôn là.. một tiên sinh tốt.. không tức giận sao? Đương nhiên, một màn Đồng Giai Trạch khiển trách Trưởng Tôn Lộ kia, trong mắt Vân Y.. Chưa tính là nổi giận. Nhìn dáng vẻ Vân Y như thế, còn có vẻ mặt không che giấu kia, Đồng Giai Trạch liền biết Vân Y đang nghĩ gì. Nhẹ nhàng thân mật ngắt mũi Vân Y một cái: "Sự việc không như cậu nghĩ đâu." Động tác vừa dứt, hai người đồng thời cứng người lại.. 【 Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 75, rất nhanh thôi là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, ký chủ fighting! ✺◟ (• ω •) ◞✺】 Vân Y vẻ mặt hồng hồng, căn bản không để ý tới lời nhắc nhở của hệ thống, mà Đồng Giai Trạch nhìn xuống, hai tai đỏ hồng, sáng tỏ cười một tiếng. Tan học -- Mưa phùn lất phất, dưới mặt đất xào xạt, giống như từng cây kim bạc trong suốt, từ trên trời rơi xuống, như trang điểm thiên sơn vạn hác [Thiên sơn vạn hác: Hình dung dãy núi liền nhau, cao thấp chồng lên nhau], tựa như trân châu sáng chói, rối rít mà rơi, khảm bằng những cánh đồng xanh. Vân Y trợn to mắt mình.. Cái này, lúc cô ra khỏi cửa, mẹ cô có nhắc nhở rồi, còn nói, thời tiết tốt như thế, làm sao có mưa được. Lúc đó, cô còn xem thường dự báo thời tiết một chút.. Xem ra, người nên bị khinh bỉ, là cô mới đúng. "Giai Trạch, tôi.." Trưởng Tôn Lộ đi đến, đang muốn nói chuyện, Vân Y lập tức ngắt lời. "Giai Trạch, tôi quên mang ô rồi, cậu có mang không?" Cô mới không cho nữ chính có cơ hội ở chung với nam chính đâu. Vân Y mang cặp nhỏ, khuôn mặt trắng hồng, trong mắt mang theo vẻ đáng thương cầu khẩn, Đồng Giai Trạch đưa cây dù trong tay mình: "Đương nhiên, tôi đưa cậu." Trưởng Tôn Lộ thấy vậy, đương nhiên không cam lòng yếu thế, chen vào giữa hai người. "Giai Trạch, tôi cũng không mang ô, bạn có thể đưa cho tôi không?" Đồng Giai Trạch căn bản không đem tầm mắt của mình nhìn Trưởng Tôn Lộ nửa cái, trực tiếp nói với Vân Y: "Chúng ta đi thôi." Trưởng Tôn Lộ nhìn bóng dáng hai người rời đi, hung hăng dậm chân một cái, ngoài miệng mắng: "Chết tiệt, chết tiệt." "Bạn Trưởng Tôn Lộ, tôi có mang ô, có cần tiễn bạn một đoạn không?" Cơ hội tốt, mỹ nữ quên đồ, tự nhiên có hộ hoa sứ giả xuất hiện vây quanh. Trưởng Tôn Lộ quay đầu một cái, mẹ nó, một cái sống mũi tẹt, cả mặt toàn là răng hô.. "Cút ngay!" Loại người này, cũng dám tới gần cô ta? Xứng à? Dáng vẻ hung hãn của cô ta khiến nam sinh răng hô sợ tới mức vội vàng lùi lại, nữ thần dữ thật, cao lãnh thật. Ô của Đồng Giai Trạch không nhỏ, nhưng mà, gió nhẹ đi đôi với mưa phùn, từng cơn lạnh lẽo ập tới. Dưới chiếc ô, Vân Y thấy cặp sách của Đồng Giai Trạch sắp ướt, nhích lại gần kéo khoảng cách của hai người gần lại, hai người đụng nhau. "Giai Trạch, cặp của cậu.." Vân Y chỉ chỉ cái cặp trên vai phải Đồng Giai Trạch, có chút lo lắng mà nói. "Không sao." Đồng Giai Trạch lắc đầu. "Ô nhỏ như vậy, lại hai người cùng dùng, dễ bị ướt lắm đó." Vân Y liếc mắt qua một cái, kéo cánh tay Đồng Giai Trạch, thân thể hai người càng sát vào nữa. Đồng Giai Trạch cúi đầu nhìn cánh tay Vân Y đang kéo tay mình, lại sít sao dán vào chỗ tròn trịa nào đó. 【 Đinh – Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 85, ký chủ không tệ, fighting! ✺◟ (• ω •) ◞✺】 Không biết vì sao, thời điểm mỗi lần nghe được âm thanh máy móc này, Vân Y luôn có một cảm giác khó hiểu.. Đây là máy móc.. Hay là một hệ thống hả? Độ hảo cảm sao lại tăng thêm 10 rồi? Vì sao? Vân Y trước sau vẫn không hiểu lắm.. Lần này là vì sao? "Nhà tôi ở phía trước." Vân Y rất là xấu hổ khi Đồng Giai Trạch đưa cô về, vốn muốn mời hắn vào nhà ngồi một lúc, nhưng mà bị cự tuyệt rồi. "Vậy cậu đi cẩn thận." Mưa gió qua đi trời lại sáng. Gió mai hơi thổi tới, những giọt sương trong suốt rơi từ trên lá cây xuống, vui vẻ nhảy múa. Cỏ xanh nhỏ bé tỉnh giấc trong cái vuốt ve dịu dàng của ánh nắng ban mai, sau trận mưa phùn càng thêm xanh biếc. Vân Y cầm hộp đựng canh gừng, đi vào lớp học, đặt trên bàn Đồng Giai Trạch. "Cái này là gì?" Đồng Giai Trạch nhìn động tác của Vân Y, có chút tò mò hỏi. "Ngày hôm qua chắc là cậu dính mưa rồi, canh gừng, tôi đặc biệt nấu cho cậu, có thể đuổi lạnh". Vân Y cười tủm tỉm mà nói. "Vậy cậu có uống không?" Đồng Giai Trạch quan tâm hỏi. "Có." Gật đầu. "Cậu mau uống đi, lần đầu tiên tôi nấu loại canh này đó.." Vân Y nói xong, sau lưng vang lên tiếng cười nhạo. "Lần đầu tiên nấu canh.. Có thể uống à? Có bị trúng độc chết không?" Nhìn thấy cách nói chuyện như thế của Đồng Giai Trạch và Vân Y, đương nhiên có người sẽ đố kỵ.
THẾ GIỚI THỨ HAI: HỌC BÁ NGẠO KIỀU Bấm để xem Đặc biệt là các nữ sinh cảm mến Đồng Giai Trạch, ví du như Vương Nguyên Sương.. Nghe lời châm chọc của Vương Nguyên Sương, Vân Y không có nửa điểm nào bị cô ta ảnh hưởng đến, lại vui vẻ cười nhìn Đồng Giai Trạch. Nhìn đôi mắt nhỏ đầy mong chờ kia, Đồng Giai Trạch không đành lòng cự tuyệt. Đồng Giai Trạch mở nắp hộp canh gừng ra, một mùi hương là lạ tràn vào trong mũi. Lại nói, hắn ta còn chưa từng uống qua loại canh này đâu. "Thử xem, thử xem." Vân Y giành trước nói, đôi mắt sáng lấp lánh kia, Đồng Giai Trạch nhìn thoáng qua, sau đó gắt gao nhắm mắt lại, như là đang chịu chết. "Trong này có cái gì vậy? Có chút, ngọt ngọt?" Gừng.. Không phải nên cay sao? "Có vụn xuyên bối mẫu, mứt quả hồng, lê và đường phèn." Vân Y cực kỳ ngạo kiều mà trả lời, canh này là sau khi cô suy nghĩ rất lâu, hỏi qua mẹ rồi mới nấu đó. 【 Đinh – Độ hảo cảm +5, tổng đổ hảo cảm là 90, ký chủ không tồi, tiếp tục cố lên! Rất nhanh là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. (o^▽^o) 】 Hệ thống lại tới bán manh, Vân Y bắt đầu học cách lơ nó rồi. "Cũng không tệ lắm." Đồng Giai Trạch khen ngợi, khiến hai mắt Vân Y híp cả lại, giống như một con mèo nhỏ vừa mới được vuốt lông vậy. "Hừ." Vương Nguyên Sương thấy không ai để ý đến mình, hừ lạnh một tiếng, bày tỏ sự tồn tại của mình. Đáng tiếc.. Vẫn không có ai để ý đến cô ta. Thế giới này chính là như vậy, khi người bạn thích đứng trước mặt bạn, cho dù chỉ hơi cau mày, tim của bạn cũng sẽ giống như bị nhéo đau một cái. Còn người bạn không thích, cho dù đứng trước mặt bạn khóc đến tung trời lật đất, bạn cũng sẽ thờ ơ không để ý đến. Trưởng Tôn Lộ thấy hành động của hai người họ, trong lòng nổi lên sự không cam tâm, nắm bàn tay lại thành quả đấm thật chặc, gân xanh nổi cả lên. Bên ngoài phòng học, Lam Hồng Vân vừa đi ngang qua, thấy cảnh tượng ấy, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi. "Giai Trạch, tôi.." Vân Y có chút thẹn thùng nhìn Đồng Giai Trạch, vừa định nói chuyện, liền bị người phía sau lên tiếng cắt ngang. "Vân Y, Vân Y, bên ngoài có người tìm bạn." Một nữ sinh không quen biết chọc chọc sau lưng cô. Vân Y nhíu mày, có chút không rõ, là ai tìm cô? "Ai?" Lại nói, hình như cô.. Cũng không có quen nữ sinh đột ngột xuất hiện này ha. "Ngay ở cửa đó, tôi cũng không biết" Nữ sinh kia chỉ ra bên ngoài, không có người, Vân Y không để ý, cô cũng không quen biết nha. "Ei, bạn cái người này.." Nữ sinh kia thấy Vân Y không để ý đến mình, trong lòng có vẻ không cam tâm mà nổi giận. "Reng reng reng.." Cũng không biết tiếng chuông vào học này, là tới cứu Vân Y, hay tới cứu nữ sinh kia nữa. Nghe tiếng chuông vào học vang lên, nữ sinh kia liền rời đi. Vân Y cũng không để ý việc này, mà Đồng Giai Trạch, nhìn hướng nữ sinh kia rời đi, có chút suy tư. Vừa hết giờ.. Lam Hồng Vân liền xuất hiện trước mặt Vân Y, nhìn dáng vẻ phong tao kia của hắn, Vân Y liền nhích lại gần chỗ Đồng Giai Trạch đang ngồi một chút. Cách xa bệnh thần kinh. Nếu không sẽ bị lây bệnh a. "Bạn Vân Y, có thể cùng tôi đi dạo một vòng trường được không?" Một đôi mắt trong veo giống như thủy tinh ngâm trong nước, khóe mắt hơi giương lên, tỏ ra quyến rũ, con ngươi tinh khiết cùng khuôn mắt tinh xảo dung hợp thành một vẻ cực kỳ phong tình xinh đẹp, đôi môi mỏng, màu nhạt như nước. "A, là Lam Hồng Vân, Lam Hồng Vân ư?" Trong lớp có vài người nhận ra hắn, kích động kêu lên. "Lam Hồng Vân? Là ai?" Còn người không biết, vẻ mặt mê mang, nhưng mà, người này, dáng dấp quả thật.. kinh diễm. "Giáo thảo [ Giáo thảo: Hotboy của trường], giáo thảo Lam Hồng Vân chỉ nghe thấy danh chứ không thấy người của trường chúng ta đó." Chỉ vào hắn, hàng loạt tiếng kêu chói tai vang theo. "Thật á? Thật á?" "Wow, hình như là vậy" "Sao cậu ta lại biết Vân Y?" Lam Hồng Vân cau mày, nhìn thấy bộ dạng si mê của bọn họ, lại thêm cái âm thanh chói tai kia, thật sự không muốn nán lại đây chút nào nữa. "Vân Y?" Lam Hồng Vân lần nữa nhích người dò xét, cánh mũi hơi nóng lên, sắp thổi đến bên tai Vân Y. "Bạn làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân, bạn cách xa tôi một chút được không?" Vân Y ghét bỏ mà nói, khiến Lam Hồng Vân sửng sốt một chút. Vừa rồi, hắn là bị ghét bỏ à? Đồng Giai Trạch thấy vậy, cười khẽ một tiếng, đây là lần đầu tiên Lam Hồng Vân gặp tình huống thế này. "Of course, bạn Vân Y, không biết, có thể cho tôi một cơ hội làm quen với bạn không?" Lúc Lam Hồng Vân nói lời này, mơ hồ còn ngước mắt nhìn Đồng Giai Trạch phía sau một cái. "Không được." Vân Y chắc như đinh đóng cột mà từ chối, các nữ sinh đứng bên cạnh nghe thấy, toàn bộ phòng học nháy mắt yên lặng tờ. Mà Trưởng Tôn Lộ, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Y, giống như Vân Y là kẻ thù giết cha cô ta vậy.. Vì sao? Vì sao? Vân Y kia rõ ràng chỉ là một lọ lem nho nhỏ, làm sao có thể, cũng tại sao có thể khiến những nhân vật kia, đối xử với cô ta như vậy? Rõ ràng.. Rõ ràng bản thân mình mới là công chúa.. Mà Vân Y, lại cảm thấy có chút kỳ lạ, Lam Hồng Vân này.. Mặc kệ là trước cốt truyện hay sau cốt truyện, đều là nhân vật không nên xuất hiện nha. Lẽ nào, thế giới xuất hiện bug [ lỗi] rồi? Mặt trời ngã về tây, trường học đắm mình trong ánh chiều tà ráng màu, học sinh tốp năm tốp ba bước đi chậm trong sân trường, gió đêm từng đợt thổi đến hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ, khiến mọi người vui vẻ thoải mái, càng cảm thấy hoàng hôn đẹp vô cùng. Vân Y một mình bước ra khỏi cổng trường, lúc này, sau lưng cô, một chiếc xe taxi màu bạc đang đi theo cô mà không thấy được. "Vân Y." Nghe có người kêu tên khách hàng, người đàn ông lái xe taxi hướng về phía sau nháy mắt, cứ nghĩ khách hàng có việc gì đó nên dừng xe. Xe taxi vừa dừng lại.. Cửa xe mở ra.. Đưa tay kéo một cái.. Thuận tay đóng cửa lại.. Động tác này, không đến mười giây, Vân Y liền biến mất trong tầm mắt Đồng Giai Trạch. Nhìn thấy Vân Y đi phía trước, nhìn bóng lưng của cô ấy, cảm thấy rất cô độc, chuẩn bị tiến lên cùng đi. Nhưng mà, không nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt, Vân Y đã bị mang đi rồi. Đồng Giai Trạch hốt hoảng đuổi theo, nhưng mà, con người chỉ có hai chân, làm sao có thể đuổi kịp xe taxi bốn bánh chứ. Thấy xe taxi biến mất trước mặt mình, Đồng Giai Trạch dừng lại, móc điện thoại ra, thở hồng hộc mà nói: "Hẻm nhỏ ở phố Tây, dẫn người tới đây, nhanh lên." Đồng Giai Trạch nhìn chiếc xe taxi kia, biến mất trước mắt mình, mà mình, chỉ có đứng đây chờ, trong mắt nổi lên bão táp. "Bang." Một bàn tay đánh vào mặt Vân Y, đánh cô từ trong hôn mê mà tỉnh lại. Vân Y có chút mê mang mà mở to mắt, qua một lúc lâu, mới phản ứng được, tình trạng của cô hiện giờ ra sao. "Trưởng Tôn Lộ?" Vân Y ngước mắt nhìn nữ sinh trước mặt, không phải là.. Trưởng Tôn Lộ à? Cái này, là nữ chính đã biến đen rồi ấy hả?
THẾ GIỚI THỨ HAI: HỌC BÁ NGẠO KIỀU Bấm để xem Có hào quang của nữ chính mà tính tình lại bạo ngược.. luôn sẽ làm hại đến nhân gian luôn đó. "Làm sao, không đoán được là tao à?" Trưởng Tôn Lộ đi đến trước mặt Vân Y, cười lạnh một tiếng, có chút dữ tợn đưa tay nâng cằm Vân Y lên. "Chậc chậc, nhìn một cái xem, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp này, cũng không biết, tí nữa, sau khi bị hủy dung và phá thân rồi, còn có thể khiến Đồng Giai Trạch thích hay không đây?" Trưởng Tôn Lộ hung hăng hất một cái, mặt của Vân Y bị ném qua một bên. Bốn phía xung quanh, nhìn giống một kho hàng cũ bị vứt đi, đã lâu không có người sử dụng. Trên mặt đất trong kho hàng, còn có vết máu loang lỗ, chỉ sợ.. là máu của nạn nhân lúc trước để lại. Trưởng Tôn Lộ này.. làm việc quen tay như vậy, chắc cô không phải là người đầu tiên. Vân Y ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Lộ sắp trở nên điên cuồng.. không đúng, cô ta đã điên cuồng rồi: "A, coi như cậu ấy không thích tao, thì cũng sẽ thích người khác. Mày? Vọng tưởng." Lời Vân Y vừa nói xong, Trưởng Tôn Lộ lập tức quăng một cái tát tới. Tay chân Vân Y bị dây thừng trói lại, không thể động đậy, cứng rắn chịu cái tát, trong nháy mắt, khuôn mặt liền sưng lên. Có thể thấy được, Trưởng Tôn Lộ đã dùng bao nhiêu là lực. Vân Y đau đến nỗi nước mắt chảy ròng, chỉ là không có kêu ra tiếng. Cô biết, Trưởng Tôn Lộ hành hạ cô, không phải là muốn nhìn thấy dáng vẻ quỳ xuống cầu xin của cô sao? "Hừ, đúng là quật cường, cũng không biết mày có thể kiên trì đến cuối cùng hay không?" Trưởng Tôn Lộ vung bàn tay lên, người đàn ông sau lưng liền đi tới. "Đứa con gái này, thưởng cho bọn mày." Trưởng Tôn Lộ cực kỳ hào phóng nói với những người đó. Vân Y mở to hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn Trưởng Tôn Lộ.. Cô ta, làm thật à? 【 Chẳng lẽ cô tưởng là giả à? 】Hệ thống khinh bỉ, nhả ra một câu. Mấy người đàn ông vừa nghe vậy, trên mặt lộ vẻ dâm tà mà nhìn Vân Y, tiểu cô nương lớn lên thanh tú, nhưng mà dáng người.. Haha, thôi chẳng phải vẫn nói có còn hơn không sao? "Các người, các người, các người muốn làm gì?" Vân Y tuy là bị trói, nhưng mà thân thể vẫn phản xạ có điều kiện muốn lùi về phía sau. "Các người không được tới đây, không được tới đây." Vân Y hét lên, cô, cô, không thể ** được. "Tránh ra, tránh ra." Nhìn thấy những người đàn ông kia từng người một đi về phía mình, Vân Y cảm thấy sợ hãi, bắt đầu lớn tiếng hét. Mà Trưởng Tôn Lộ đứng một bên nhìn, lộ ra nụ cười điên cuồng dữ tợn. "Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là kết quả cùng tranh đàn ông với tao, tao nhìn xem, mày còn có tư cách gì mà tranh với tao?" Bóng tối trong lòng Trưởng Tôn Lộ, hiển lên trên mặt cô ta. "Tránh, tránh ra.." "Phanh –––" Cửa kho hàng bị đá văng ra một cách bạo lực, Trưởng Tôn Lộ bất mãn nhìn về phía cửa, không phải cô ta đã dặn rồi à? Không có sự cho phép của cô ta, ai cũng không thể vào. Bây giờ là có chuyện gì? Chỉ là, thời điểm nhìn thấy người đứng ở cửa, vẻ mặt của Trưởng Tôn Lộ từ bất mãn chuyển thành kinh hồn. Đồng Giai Trạch? Lam Hồng Vân? Bọn họ, bọn họ, sao hai người bọn họ lại ở đây? Còn nữa, còn nữa, đám người mặc đồ đen đằng sau kia.. Nhìn giống xã hội đen.. Là cái quỷ gì thế? Thấy có người đi vào, đám đàn ông kia buông Vân Y ra, Đồng Giai Trạch lúc này cũng thấy được bộ dạng thảm hại của Vân Y. Quần áo trên người có chút rách rưới, vẻ mặt hoảng hốt. "Vân Y!" Sau khi Đồng Giai Trạch vọt tới, tình cảnh bắt đầu trở nên rối loạn, một người đàn ông lấy khi thế sét đánh không kịp bưng tai vung nấm đấm về phía hắn. Quả đấm trong không trung xẹt qua thành một đường vòng cung ưu nhã, vốn tưởng rằng nhất định sẽ nặng nề đáp xuống khuôn mặt trắng nõn của Đồng Giai Trạch. Đồng Giai Trạch né người sang một bên, nhanh như chớp đá một cước, thân hình cao lớn của người đàn ông kia bay thẳng tắp ra ngoài. Thân hình chó dữ vồ mồi hoàn mỹ mà rơi xuống đất, toàn bộ gương mặt tiếp xúc thân mật cùng nền xi măng, đến mức trầy da tróc thịt, máu tươi chảy ròng ròng. Một người đàn ông bên cạnh thấy vậy, lập tức lấy dao nhỏ ra, hướng Đồng Giai Trạch mà đâm tới, Đồng Giai Trạch thủ đoạn một cái đoạt lấy con dao trong tay người đàn ông kia. Tiếp theo, dao rời tay, hóa thành một luồng ánh sáng, bắn vào bắp đùi gã ta. Gã kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau. "Vân Y, Vân Y.." Đồng Giai Trạch vội vàng chạy qua, mà những người hắn đem đến, đã khống chế hiện trường. "Vân Y, tỉnh lại, tôi là Đồng Giai Trạch, Vân Y, không có chuyện gì rồi, đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây." Đồng Giai Trạch ôm Vân Y, gắt gao ôm chặt Vân Y đang kinh hoảng mà né người. Ở bên tai Vân Y dịu dàng dỗ: "Vân Y, tôi là Đồng Giai Trạch, đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám làm tổn thương cậu đâu." Đồng Giai Trạch cởi áo của mình, đắp lên những chỗ quần áo bị xé rách không che được trên người Vân Y. Ôm cô lên, bước ra ngoài. "Hey, cậu đi đâu?" Lam Hồng Vân nhìn hành động của Đồng Giai Trạch, có chút bất mãn, tại sao có thể bỏ lại cậu ta chứ? "Bệnh viện." Đồng Giai Trạch không có ý định cùng Lam Hồng Vân nói nhiều lời, ít nhất, bây giờ không có tâm trạng. "Thế cô ta thì sao?" Lam Hồng Vân chỉ vào Trưởng Tôn Lộ đã bị khống chế trên mặt đất. "Đưa vào bệnh viện tâm thần." Đồng Giai Trạch nghiêng mặt nhìn sang, chán ghét mở miệng. "Tích, tích tích.." Âm thanh đơn điệu, cảm giác nhợt nhạt. Bên ngoài phòng bên to như vậy, là tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng nói tận lực nhỏ nhẹ, vẻ mặt bác sĩ trở nên quẫn bách. Nguyên nhân là vì cô gái còn nằm hôn mê trên giường bệnh, bởi vì cô bất tỉnh, khiến bọn họ luôn bị thanh niên trước mắt nhìn ôn hòa nhưng nổi giận lên khiến người ta khiếp sợ này uy hiếp. "Tại sao cô ấy còn chưa tỉnh lại? Các người làm việc gì kiểu gì vậy? Đám bác sĩ các người.." Đồng Giai Trạch đang phát huy công lực độc miệng của hắn. "Rít!" Một âm thanh nhỏ xíu vang lên, khiến Đồng Giai Trạch kinh động vội vàng ngồi xuống, đến gần bên cạnh Vân Y. "Vân Y, Vân Y, cậu tỉnh rồi?" Thấy Vân Y chậm rãi mở mắt, Đồng Giai Trạch kinh ngạc nở nụ cười. "Giai Trạch?" Vân Y vừa tỉnh lại, có chút mê màng nhìn bốn phía xung quanh, qua một hồi lâu, mới hoàn hồn lại. "Huhu.. Giai Trạch.. Giai Trạch.." Vân Y nghĩ đến chuyện lúc trước, ôm lấy Đồng Giai Trạch, nghẹn ngào khóc. "Không khóc, không khóc, không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi." Đồng Giai Trạch có lẽ không biết dỗ người, cứng đờ vỗ vỗ lưng của Vân Y mà an ủi. Vân Y sao có thể vì như vậy mà nín đây? Lúc ấy cô thật sự rất sợ hãi, cô không muốn chết.. Cô còn chưa khôi phục được cơ thể tự do, làm sao cô có thể chết được? "Giai Trạch, tôi cho rằng, sẽ không còn được gặp lại cậu nữa, tôi sợ quá, sợ quá." Vân Y vừa nghẹn ngào vừa nói. "Không có việc gì rồi, không phải tôi đang ở đây sao?" Thanh âm chậm chạp nhỏ xíu truyền đến trong tai Đồng Giai Trạch, chưa kịp chờ hắn hiểu rõ ý, Vân Y liền tiếp tục nói. "Giai Trạch, tôi thật sự sợ mình không còn được gặp lại cậu nữa, Giai Trạch, tôi thích cậu, thích câu thật lâu rồi." 【 Đinh – Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 100, độ hảo cảm công lược đạt tới 100, phục chế ý thức ký chủ.. Phục chế thành công, đang rời khỏi thế giới.. 】 * * *Ta là đường phân cách phiên ngoại nhoaaaaaaaaaa---------------------------------------------------------------- 【Nhận được 100 tích phân, 10 điểm phân phối, xin hỏi phân phối như thế nào? 】 Âm thanh máy móc không cảm tình vang lên. "100 tích phân? So với lần trước nhiều hơn một nửa à." Vân Y cao hứng nhảy lên, sau đó, cô nghĩ tới một chuyện.. "Đúng rồi, nếu muốn lên cấp cần bao nhiêu tích phân?" Chắc là cô sắp lên được cấp rồi nhỉ.. 【1000 điểm】 Âm thanh máy móc vang lên, vẫn khó nghe như cũ. "5 điểm vào dung mạo, 5 điểm phân vào trí lực." Nhìn tư liệu của mình, Vân Y tự hỏi một chút. Trải qua lần công lược này, hoặc là ký ức đối với thế giới này, cuối cùng cô cũng không còn là tiểu bạch thỏ ngây thơ không biết ý nghĩa những thứ kia nữa. "Đúng rồi, nếu những mục kia đều đến trạng thái cao nhất, mà điểm phân phối của ta vẫn còn, thì không dùng được nữa à?" Vân Y rất để ý việc này. Nhưng lại chưa nghĩ qua, muốn được đến trạng thái cao nhất, còn rất là sớm. 【Có thể sử dụng như tích phân bình thường】 Việc này cũng không phải bí mật không được biết, nên hệ thống tốt bụng giải thích. Tải lại dữ liệu của ký chủ: Ký chủ: Vân Y Tuổi: 20 Dung mạo: 15 (cao nhất 100) Dáng người: 30 (cao nhất 100) Mị lực: 0 (cao nhất 100) Trí lực: 20 (cao nhất 100) Thể lực: 15 (cao nhất 100) Sở trường: Tạm thời không có Kỹ năng đặc biệt: Tạm thời không có Điểm: 150 【dùng để mua sắm vật phẩm trong thương thành hoặc nâng cấp】 Level: 0 Lúc sau Vân Y mới biết, thì ra, Lam Hồng Vân không phải là bệnh thần kinh, mà là cùng Đồng Giai Trạch.. chào hỏi? Đậu xanh, có người chào hỏi như hắn sao? (*﹏*;) Trong cốt truyện Lam Hồng Vân không xuất hiện là bởi vì cậu ta.. chỉ là người qua đường Giáp mà thôi. Nguyên chủ cũng không có ký ức về hắn. Được rồi, Vân Y cũng chỉ có thể tiếp thu sự thật này. "Cậu cách bạn gái tôi xa ra một chút." Đồng Giai Trạch có chút muốn chiếm hữu mà ôm lấy Vân Y, trừng mắt nhìn Lam Hồng Vân. Vừa trở về đã làm Đông làm Tây, còn không bằng ở lại bên Mỹ không trở về. Còn về Trưởng Tôn Lộ, bị Đồng Giai Trạch đưa đến bệnh viện tâm thần, khi đó Vân Y mới biết, hóa ra nhà của Đồng Giai Trạch, rất là giàu đó. Hơn nữa còn cùng hắc bang.. Có chút giao tình【Lam Hồng Vân còn không phải là thiếu chủ hắc bang à】 "Giai Trạch, không cần che chở bạn gái như thế đâu. Chúng tôi chỉ làm quen một chút, kết bạn bè mà thôi. Gọi tôi là Vân Vân cũng được nha." Lúc Lam Hồng Vân nói lời này, còn xấu ý véo mặt Vân Y một cái. Đồng Giai Trạch đánh một cái.. Sau đó, Vân Y nhìn hai người bọn họ lặp đi lặp lại động tác lúc trước, đánh nhau.. Cuối cùng, Vân Y cùng Đồng Giai Trạch đậu cùng một trường đại học. Lại gặp người được đã từng theo đuổi nguyên chủ, Vân Y giễu cợt nhìn người nọ, ôm cánh tay Đồng Giai Trạch: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi." Một tra nam mà thôi, ha.. Chỉ là, bởi vì việc này, khiến Đồng Giai Trạch rốt cuộc cũng cảm nhận được độ được hoan nghênh của Vân Y. Không bằng, mau mau, cùng Vân Y đính hôn thôi. Nhìn Đồng Giai Trạch, người mặc âu phục, vì tiến vào nghi thức đính hôn mà bận rộn. "Giai Trạch.." Vân Y gọi một tiếng, Đồng Giai Trạch xoay người. Hoa thơm trong nháy mắt này, tựa như dừng lại vĩnh hằng, màu sắc xinh đẹp tinh khiết khiến người ta không đành lòng chạm vào, như thể tất cả chỉ trong nháy mắt liền phiêu dật..
THẾ GIỚI THỨ BA: GIÁO CHỦ MUỘN TAO Bấm để xem Ánh mặt trời chậm rãi xuyên qua tầng cửa sổ, chiếu vào căn phòng lạnh lẽo, bên trong phòng là một nữ tử áo trắng ngồi một mình bên cạnh bàn, trên bàn như cũ vẫn là ngọn đèn dầu chiếu sáng mỏng manh. Cô nhìn ánh sáng đang dao động trước mặt, khẽ nhíu mày, thổi một hơi làm tắt ngọn đèn. Khói lượn lờ, chậm rãi bay lên tựa như âm hồn bất tử, nhìn ngọn đèn một lúc, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lúc này đầu thu xơ xác tiêu điều, lạnh thấm tận xương tủy. Vân Y bị hệ thống truyền tống đến nơi này, còn chưa kịp tiếp nhận cốt truyện, một nữ nhân xa lạ bỗng chạy tới. Nàng kia một thân màu hồng, dưới cổ ngọc mảnh mai, nhìn qua như ngưng chi bạch ngọc, nửa che nửa lộ, eo buộc màu trắng, một tay là có thể ôm được, một đôi chân dài đều đặn trơn bóng như nước để lộ ra, chân tựa ngó sen xinh đẹp không tiếng động phát ra lời mời gọi mê người. Một nữ nhân mê hoặc như vậy đứng trước mặt cô còn đang tính xem có nên lấy ra roi da bên hông không.. Đánh cô? Vân Y cũng không rõ nguyên chủ là loại người gì, đã làm việc gì mà lại khiến nữ nhân đối diện hận mình như vậy. Chẳng lẽ nguyên chủ chiếm đoạt chồng nàng ta? Theo quan sát của cô dạng phòng như thế này chỉ có thể là ở cổ đại. Mà nữ nhân kia chỉ chỉ vào mặt cô mắng to một lúc cũng không có động thủ đánh người. Việc này làm Vân Y cảm thấy kinh ngạc. Bộ dạng cô ta tức giận như vậy lại có thể nhịn xuống được? [Mời tiếp nhận cốt truyện] Sau khi tiếp nhận xong, Vân Y không khỏi cảm thán đúng là cẩu huyết mà. Theo như cốt truyện thì giáo chủ của ma giáo thích con gái của võ lâm minh chủ. Mà nguyên chủ vừa vặn là con gái của võ lâm minh chủ. Nhưng bởi vì chính tà không thể cùng tồn tại, huống hồ trong lòng nguyên chủ đã có một thanh mai trúc mã. Cho nên nguyên chủ đương nhiên sẽ không chấp nhận vị giáo chủ này. Cho nên dưới tình huống như vậy, nguyên chủ bị giáo chủ giam lỏng. Sau khi bị giam, nguyên chủ liền oán hận đem thông tin mật của ma giáo truyền ra ngoài. Kết quả bởi vì nguyên chủ mật báo làm ma giáo tổn thất đáng kể. Sau khi bị phát hiện, là lúc mà Vân Y xuyên qua, cũng chính là thời điểm hiện tại. Nguyên chủ chỉ là vật hi sinh không đáng nhắc đến, mà hộ pháp của giáo chủ cũng chính là nữ chính đối với giáo chủ hỏi han ân cần, sau này hai người họ liền qua lại. Nữ chính cũng không phải là bạch liên hoa, cô ta chính là người một lần lại một lần tra tấn nguyên chủ đến chết. Hiện tại Vân Y chỉ muốn hung hăng mắng cho nguyên chủ một trận, cái loại tra nam cùng tra cha kia có cái gì đáng để nguyên chủ hi sinh chứ. Gì mà thanh mai trúc mã, cũng không phải tốt bụng gì cho cam, mà người cha kia ngoại trừ lợi dụng con mình còn gì nữa đâu? Nữ nhân vừa rồi hẳn là hộ pháp cũng chính là nữ chính a, quả nhiên đủ yêu mị. Sau khi tiếp thu xong, rốt cuộc cũng biết cô ta tới làm gì, không phải chính là mắng cô một chút lại vui sướng khi người gặp họa sao? Người này có bệnh à? Nữ chính như vậy không biết bà tác giả có phải cũng có bệnh luôn không lại đi viết ra một nữ chính ngu ngốc như vậy. Mà hiện tại theo cốt truyện, bởi vì ma giáo tổn thất nghiêm trọng nên giáo chủ kia phải đi xử lí, mà cô thì.. Nghĩ đến đây, Vân Y không khỏi có chút đau đầu. Hệ thống cũng thật là, tại sao không truyền tống cô khi nguyên chủ vừa bị giam? Như vậy độ hảo cảm căn bản là không cần tiến công chiếm đóng cũng ok! Nghĩ đến đây, Vân Y liền cảm thấy nguyên chủ này thật không hiểu chuyện. Nguyên chủ à, cô đi tìm đường chết làm gì vậy? "Đã nhận được nhiệm vụ hai sao này thì ký chủ không cần suy nghĩ nhiều, cứ lo hoàn thành nhiệm vụ của mình cho tốt là được." Khi nghe Vân Y lải nhải, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên. "Hệ thống, thanh âm của mi khi nào mới có thể thay đổi, có thể nâng cấpđược không?" Vân Y mỗi lần nghe hệ thống nói trong lòng đều cảm thấy cực kỳ kinh hãi, lông tóc đều dựng đứng. "Ngiêm cấm ký chủ nói xấu người ta." Thanh âm hệ thống vẫn lạnh lùng khiến Vân Y không nói nên lời, thì ra hệ thống lại có chỉ số thông minh cao như vậy. Còn có, hệ thống là người sao? "Hệ thống không phải người, hệ thống chính là một đồ vật." Tiếng hệ thống vừa dứt, Vân Y liền cười lớn. "Được được được, mi không phải người, mi là đồ vật" Lời nói của Vân Y mang tính trêu đùa khiến cho hệ thống thấy mình hình như đã nói sai rồi. "Mong ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thăng cấp cao hơn." Sau đó dù Vân Y kêu gọi cỡ nào hệ thống cũng không lên tiếng. Vân Y hiện tại bị nhốt ở trong phòng, suy nghĩ về việc tiến công chiếm đóng giáo chủ bị bệnh kiều còn có chút thần bí kia, Vân Y lại cảm thấy không quá khó. Dục vọng chiếm giữ rất mạnh, cố chấp, cực đoan, biến thái.. Cô gõ gõ cửa, "Ta muốn gặp giáo chủ của các ngươi." Ngoài cửa không ai để ý tới cô, hoặc là nói bọn họ không thích cô, cho nên đối với lời nói của cô coi như không nghe thấy. "Mở cửa, ta muốn gặp giáo chủ! Mở cửa, mở cửa!" Vân Y dùng sức đập cửa gỗ nhưng vẫn không ai để ý tới cô. Vân Y nheo mắt, cũng không biết đây là mệnh lệnh của giáo chủ hay là mệnh lệnh của hộ pháp kia. Phải biết rằng hộ pháp này ở ma giáo cũng có địa vị rất cao. Nói cách khác, cô ta rất có năng lực, đưa người của mình vào để trông coi còn có thể vào để ngược đãi cô. Ngoài cửa đám người kia vẫn không để ý đến cô, Vân Y cười lạnh, trong nháy mắt đem những thứ có trong phòng ném hết xuống đất, phát ra tiếng ồn. Cô dùng sức đạp đồ vật dưới mặt đất, lại sợ vài thứ này không đáng tiền, không đủ vang dội, không thể khiến bọn họ chú ý. Người bên ngoài vẫn không có phản ứng gì, cô xoay người nhìn về phía cây nến. Ngọn lửa bắt đầu cắn nuốt, nơi mà nó đi qua đều đổ nát, ngọn lửa hừng hực không kiêng nể ai bắt đầu khuếch trướng lãnh địa, đem nơi này thành nơi thống trị của nó. Ân Tây Dã đang ngồi ở trong thư phòng, mấy ngày nay đều tự hỏi ma giáo tổn thất như vậy có thể phục hồi như thế nào. Mà Vân Y.. Khi Ân Tây Dã đang suy nghĩ về cô thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào còn có tiếng kêu cứu ở bên ngoài. Nhíu mày, Ân Tây Dã buông đồ trong tay mình rồi đi ra ngoài lại chỉ thấy sương phòng bên trái khói đặc nổi lên bốn phía, mà sương phòng đó.. "Vân Y." Ân Tây Dã nhất thời mở to hai mắt nhìn, lập tức chạy qua, trong lòng lo lắng như kiến bò chảo nóng. Vân Y đứng ở cửa sương phòng mở cửa ra, mà vẻ mặt Ân Tây Dã lộ ra vẻ bạo tàn nhìn lướt qua thủ vệ bên cạnh liền tát cho hắn một cái. Một tát kia khiến thủ vệ bị đánh đến đầu như muốn quẹo về một bên, khóe miệng tràn ra máu nhưng vẫn cung kính với người trước mặt. Ân Tây Dã hung ác nhìn về căn phòng thấy được trên người Vân Y dính khói đen, toàn thân lẫn lộn trắng đen, nhìn liền biết vừa từ trong đám cháy đi ra.
THẾ GIỚ THỨ BA: GIÁO CHỦ MUỘN TAO Bấm để xem "Vân Y, Vân Y.." Ân Tây Dã kích động chạy qua ôm lấy Vân Y cực kỳ mạnh như thể muốn đem cô hòa làm một với mình, khảm vào trong xương của mình. Mà những người bị bỏ rơi bên kia, đặc biệt là thủ hạ ma giáo nhìn Ân Tây Dã biến thành cái dạng này đều rơi vào trầm mặc. Giáo chủ.. đây đích thực là vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn mà. Giáo chủ, nữ tử này căn bản là một con rắn giảo hoạt muốn ăn toàn bộ ma giáo. Ân Tây Dã gắt gao ôm lấy Vân Y, mà Vân Y chỉ cảm thấy thắt lưng bị hắn ôm lấy sắp gãy rồi. "Tây, Tây.. khụ khụ.. Ta, ta sắp.." Vân Y ngay cả nói cũng không rõ, cô cảm giác mình sắp hít thở không thông. Cũng không biết là do nhìn thấy mặt Vân Y mặt đỏ hồng lạ thường hay là nghe đến âm thanh đứt quãng kia mà cuối cùng cũng có người có chút lương tâm phát hiện ra điều khác thường. "Giáo, giáo chủ, nàng, nàng sắp bị ngài ôm đến chết rồi." Vốn cũng muốn Vân Y chết nhưng nếu nàng ta cứ như vậy mà chết thì thực sự.. Đến lúc đó giáo chủ tức giận rồi còn không biết việc gì sẽ xảy ra tiếp nữa đâu. Sau khi nghe thấy tiếng nói có lương tâm kia, Ân Tây Dã mới chậm rãi hoàn thần nhưng vẫn chưa buông người trong lòng ra. Vân Y nhìn vào ánh mắt hắn, có chút điên cuồng, còn mang theo sự cố chấp mà tin tưởng Vân Y rằng đã chết rồi.. "A Tây, ta không sao." Sắc mặt Vân Y ửng hồng nhưng vẫn giả vờ mình rất bình tĩnh. Cô nâng mắt nhìn hắn, mới phát hiện nam chính này, không hổ là nam chính, là con ruột của tác giả. Một thân y phục màu đen cũng không giấu được tư thế oai hùng của hắn. Hắn sinh ra đã có khí thế vương giả, quân lâm thiên hạ, ngũ quan anh tuấn như được khắc từ đá cẩm thạch, miệng hình lăng giác [không hiểu miệng hình lăng giác là như thế nào], đường cong môi phân ra rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác bị áp bức. Nhưng cô bình tĩnh không có nghĩa người khác bình tĩnh. A Tây là cái quỷ gì vậy? Giáo chủ thần võ anh minh của bọn họ từ khi nào lại có cái tên dân dã như vậy? Vân Y nhìn thấy bộ dáng Ân Tây Dã ngây ngốc rất dễ thương liền cười khẽ một tiếng, lộ ra một nụ cười ấm áp. Độ cong khóe miệng hoàn mỹ, nụ cười đó như quanh quẩn trong đầu Ân Tây Dã, không thể lau đi. Đây không phải là lần đầu hắn nhìn thấy Vân Y cười nhưng kể từ khi cô biết thân phận của hắn liền trốn tránh, cô tránh hắn liền đuổi, cuối cùng giam cô ở ma giáo này, sau này, không còn thấy cô cười nữa. Ân Tây Dã lại ôm chặt Vân Y, khiến cô cũng muốn hoài nghi độ hảo cảm của hắn đối với mình có phải bùng nổ rồi không. Mà nhiệm vụ cứ như vậy hoàn thành thì sao còn gọi là nhiệm vụ hai sao? "Hệ thống, hệ thống, kêu gọi hệ thống hiện thân, ta muốn biết độ hảo cảm hiện nay là bao nhiêu?" Vân Y biết rằng muốn tiến công chiếm đóng thì phải xem độ hảo cảm trước đã. "..." Trả lời lại là sự trầm mặc của hệ thống. Đậu má, phải thù dai như vậy sao? Đúng là một hệ thống keo kiệt! "Nghiêm cấm ký chủ nói xấu người ta." Tiếng máy móc vang lên khiến Vân Y sửng sốt một chút. Ân Tây Dã cảm nhận được Vân Y bị hắn ôm có chút cứng ngắc nhất thời sinh ra hiểu lầm. Nghĩ đến Vân Y không thích hắn, trên mặt liền lộ vẻ âm trầm, hung ác, càng dùng sức ôm lấy lại không biết có thể làm Vân Y bị ôm chặt đến mức suýt bị bóp chết. "A Tây, ta có lời muốn nói với ngươi." Vân Y nói những lời này là mong Ân Tây Dã có thể cho người khác rời đi. Ân Tây Dã nặng nề nhìn Vân Y đang ở trong lòng mình, cũng biết vừa nãy hắn thất thố rồi. Sau đó hắn giơ tay lên, "Các ngươi lui xuống hết đi!" Đám "cấp dưới" kia vốn đang nghĩ muốn nói với giáo chủ, khuyên ngài cách xa nữ nhân ác độc này một chút, không cần vì nữ nhân ác độc này mà bị ảnh hưởng tâm tình, không cần lại vì nàng mà làm ma giáo bị tổn thất nữa. Nhưng thấy tâm tình của giáo chủ nhà mình hiện tại như vậy, tâm tư lại khó đoán, làm sao có thể làm trái? "Dạ." Đặc biệt là hộ pháp kia, chính là nữ chính, đúng vậy, chính là cô ta gắt gao liếc cô sau đó tâm không cam, lòng không nguyện mà rời khỏi. Có thể nhìn thấy rằng khi cô ta rời đi, bước chân trầm trọng, phẫn nộ đến độ nghiến răng nghiến lợi, cô ta đi đã xa mà Vân Y vẫn có thể cảm nhận được oán hận của cô ta. Thân là một nữ phụ thành công, có thể đem nữ chính tức giận thành như vậy, Vân Y cảm thấy chính mình thật là tuyệt vời "Nàng có gì muốn nói với ta?" Ân Tây Dã khôi phục lại bộ dáng bình thường, buông Vân Y đang bị mình ôm chặt ra. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh lại có chút âm trầm kia, nếu không phải động tác vừa rồi của Ân Tây Dã, Vân Y thiếu chút nữa đã cho rằng hắn đã thông đồng trước với nữ chính rồi! "A Tây, chàng có phải vẫn trách ta? Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Khi Vân Y nói những lời này, vẻ mặt lê hoa đái vũ, trong giọng nói mang theo áy náy cùng ủy khuất khiến người khác nghe mà đau lòng. Vừa rồi Vân Y đã mua từ chỗ hệ thống "Họa nhân tâm" và "Họa nhân tâm bản tăng cường lê hoa đái vũ" [Chỗ này mìnhmifnh không hiểu tên nó là gì nên cứ để vậy. Cao nhân đi qua cho xin ý kiến. Mình cảm ơn.] Mặc dù hơi khác kỹ năng tự thân mang theo lúc trước của cô, Ân Tây Dã lại khó khăn hơn nhiều, nhưng đối với một Ân Tây Dã hung ác lại vẫn còn yêu cô thì hai cái kỹ năng này là phù hợp nhất. "A Tây, chàng nghe ta giải thích được không?" Thấy vẻ mặt Ân Tây Dã có vẻ buông lỏng, Vân Y lớn mật vươn tay kéo tay áo của hắn. Ánh mắt Ân Tây Dã thật sâu nhìn thoáng qua Vân Y, mà ánh mắt hắn lúc này tàn ác giống như cô là kẻ giết cha mẹ hắn vậy. Vân Y có chút ngơ ngốc, tâm tình bất định của nam chính đúng là như trong truyền thuyết, vừa rồi còn là vẻ mặt động tâm mà hiện tại.. Cô là lần đầu gặp được nam chính như vậy! Khi biết được suy nghĩ của Vân Y, hệ thống liền chế nhạo, cô con mẹ nó mới làm có hai nhiệm vụ, một cái là nam phụ, cái còn lại là nam chính mà thôi! Đáng tiếc Vân Y không nghe được lời chế nhạo của hệ thống nếu không sẽ cảm thấy chính mình cũng không biết nói gì. "A Tây." Vân Y nhìn vẻ mặt Ân Tây Dã, âm thầm nuốt nước miếng xuống, không biết tại sao hắn lại có vẻ mặt này. "Vân Y, nàng, tốt lắm!" Ân Tây Dã lạnh lùng nhìn cô một cái, giống như vẻ xung động cùng xúc động vừa rồi đều là giả dối. Nhìn Ân Tây Dã nghiến răng nghiến lợi, Vân Y không hiểu mình đã chọc gì hắn, mà kế hoạch của cô.. "A Tây, thật xin lỗi, ta thật sự không cố ý làm vậy, A Tây, chàng tha thứ cho ta được không?" Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Vân Y mang theo âm thanh nghẹn ngào cùng đôi mắt hơi dính nước làm Ân Tây Dã mềm lòng. 【 Đinh! Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 40, ký chủ cố lên! 】 Tiếng máy móc vang lên khiến Vân Y không thể tiếp nhận được, 40? Nhưng vừa mới bắt đầu tiến công chiếm đóng độ hảo cảm như vậy cũng không ít. Mà nhiệm vụ hai sao không có đơn giản như vậy. Hơn nữa nếu muốn đem cô đang bị giam trở thành người bên cạnh hắn, biết cô gặp nguy hiểm lại còn nhanh chóng chạy tới.
THẾ GIỚI THỨ 3: GIÁO CHỦ MUỘN TAO Bấm để xem Vân Y còn tưởng rằng.. Độ hảo cảm không 80 thì 90 cơ.. Đờ mờ! Ý nghĩa kia Vân Y để trong lòng, cũng không biểu hiện lên mặt, ngược lại yên lặng mà nhìn Ân Tây Dã. Chỉ là, đôi mắt ngập tràn hơi nước kia, lại giống như một mũi tên nhọn, đâm vào trong lòng Ân Tây Dã. Ân Tây Dã không biết, lúc này có phải Vân Y đang diễn trò với mình hay không, nhưng mà.. Đưa tay ôm lấy Vân Y: "Được." Một giọng nói trầm thấp, lại giàu từ tính, khiến tai Vân Y sắp mang thai luôn rồi, run rẩy một cái. "A Tây, thật sự không phải ta muốn hại ma giáo đâu, là, là cha ta.. Ông ấy nói, nếu ta không làm như thế, ông ta sẽ.. Sẽ mang theo nhân sĩ võ lâm, san bằng ma giáo. Còn nói, còn nói nếu ta đem địa hình của ma giáo nói cho ông ta, thì có thể.. Có thể coi như mọi chuyện chàng từng làm trước kia thành chưa từng xảy ra. A Tây, ta thật sự, thật sự.." Lúc Vân Y nói lời này, vừa lắp bắp, lại vừa nghẹn ngào. Đồng thời còn đem tờ giấy trong tay mình đưa cho Ân Tây Dã, cái này, đúng là do người tra cha kia viết cho cô. Chỉ là Vân Y cảm thấy khá may mắn, thư tra cha viết cho cô, không chỉ thế này đâu, nhưng mà cô đã đem phần thư không cần thiết đốt đi rồi. Phần còn lại.. Ân Tây Dã cầm lấy tờ giấy, nói thật, việc này cũng không hoàn toàn giống như lời nói của Vân Y, chỉ là trong lời nói ẩn giấu hàm ý khác. Nếu như dựa theo lời giải thích của Vân Y mà xem, Ân Tây Dã lúc này, đúng là cảm thấy mọi việc đúng như vậy. 【 Đinh - Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 50. Ký chủ cố gắng lên! ✺◟ (• ω •) ◞✺】 Vân Y nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Ân Tây Dã, tâm trạng lo lắng không thôi, sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần mất. Nhưng mà, sau khi nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, tảng đá lớn trong lòng Vân Y cuối cùng cũng để xuống được rồi. "Ừ, ta đã biết rồi." Sau khi Ân Tây Dã xem tờ giấy xong, cũng không trả lại cho Vân Y mà bỏ vào trong tay áo của mình. Vân Y đối với việc này cũng không để ý, chỉ cần hắn tin tưởng cô là được rồi. "A Tây, chàng còn nghi ngờ ta hay không? Ta thật sự không biết, cha ta sẽ làm như vậy. Ông ấy, ông ấy lừa ta?" Vân Y khóc lóc kể lể. Trong mắt Ân Tây Dã, Vân Y giống như thật sự bị lừa gạt, khiến hắn có chút không đành lòng. "Không sao, ta không trách nàng." Trên khuôn mặt âm u của Ân Tây Dã lúc này mới lộ ra một nét ôn hòa, nhưng theo Vân Y cảm thấy đáng sợ quá. Vân Y làm như không để ý, ôm lấy eo của Ân Tây Dã, đem đầu mình chôn vào trong ngực Ân Tây Dã. "A Tây, chàng thật tốt." Nghĩ một đằng nói một nẻo, Ân Tây Dã ngửi mùi hương của Vân Y, dần dần rơi vào trầm tư. "A Tây, ta có thể không hoạt động trong phòng này không, ta có thể ra ngoài đi dạo không?" Vân Y cảm thấy nếu như chỉ một mực đợi trong căn phòng này, nhất định sẽ bị ngộp chết mất. Lúc Ân Tây Dã nghe được yêu cầu của Vân Y, đột nhiên buông Vân Y ra, âm u mà nhìn cô một cái, giống như đang cố chịu đựng cơn bạo lực đang bốc lên. 【 Đinh - Độ hảo cảm -10, tổng độ hảo cảm là 40. Ký chủ kém quá (*﹏*;), phải nỗ lực hơn nữa! 】 Vân Y trợn tròn hai mắt, cô, cô, cô đã làm chuyện gì khiến hắn không hài lòng hay nói lời không nên nói sao? Cứ ngây ngốc như vậy mà nhìn Ân Tây Dã, chỉ tiếc là Ân Tây Dã không thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt Vân Y, mà lại trực tiếp bỏ đi. Cho đến khi Ân Tây Dã đi một lúc sau, Vân Y mới hoàn hồn lại, chỉ là cô vẫn không biết mình đã làm sai điều gì, hay là đã nói sai cái gì đây? "A Tây, ta có thể không hoạt động trong phòng này không, ta có thể ra ngoài đi dạo không?".. Cô chỉ nói một câu này. Câu này có gì không đúng à? Đâu có đâu.. Sau khi Ân Tây Dã ra khỏi phòng của Vân Y thì quay lại thư phòng, ngồi vào ghế, bắt đầu suy nghĩ. Nghĩ đến lời nói ban nãy của Vân Y, hắn không tự chủ mà nghĩ đến thời gian trước kia, Vân Y cũng luôn ra vẻ thông minh như vậy.. Lừa gạt hắn, còn khiến trên dưới ma giáo tổn thất nhiều như vậy. Chỉ là.. Ân Tây Dã lấy tờ giấy trong tay áo ra, nhìn nét chữ, đúng vậy, hắn đã từng nhìn thấy nét chữ của minh chủ Vân Thiên Nguyên, chính là nét chữ này. "Giáo chủ." Lúc Ân Tây Dã đang suy nghĩ việc này, hộ pháp Khuông Chỉ Dung một thân y phục đỏ, dáng người như được khăc gọt, tình ý trong mắt khiến mây mưa phải thẹn thùng, cử chỉ lại càng kiều mị. Nhưng mà, rõ ràng cách ăn mặc của Khuông Chỉ Dung lại không được Ân Tây Dã chú ý tới. Thấy Ân Tây Dã một mực cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong lòng Khuông Chỉ tức giận không thôi. Cô ta đặc biệt chuẩn bị y phục tới nửa canh giờ, sau đó lại trang điểm tinh xảo như vậy. Đứng trước gương mà xem, cô ta cũng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đấy được không? Muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, quyến rũ biết bao nhiêu. Mà người đàn bà kia, có cái gì tốt hả? Trông cũng chỉ là loại thanh tú bình thường, cũng không biết vì sao giáo chủ lại đặt người đàn bà kia vào tim như thế. Khuông Chỉ Dung nghĩ tới đây, thì cảm thấy không cam lòng, chẳng qua là không thể hiện ra mặt mà thôi. "Giáo chủ." Ân Tây Dã không để ý đến cô ta, cô ta lại gọi thêm một lần nữa. Ân Tây Dã ngước mắt lên, lạnh lùng liếc qua, mới nhàn nhạt mà trả lời: "Có chuyện gì à?" Giọng nói của Ân Tây Dã hơi lạnh, khí chất của hắn lại âm u lạnh lẽo, nhưng cho dù mặc ít vải thì Khuông Chỉ Dung cũng không cảm thấy lạnh. Ngược lại càng thêm nhiệt tình. "Giáo chủ, thuộc hạ cảm thấy là, Vân Y kia chỉ muốn nói chuyện riêng với giáo chủ, chắc chắn là muốn lừa dối giáo chủ, sau đó lại lấy tin tức của ma giáo chúng ta, báo cho bọn người danh môn chính phái biết. Giáo chủ, ngài phải suy xét cẩn thận." Lời của Khuông Chỉ Dung khiến Ân Tây Dã nhớ lại yêu cầu của Vân Y, muốn đi lại hoạt động trong giáo một chút.. Lạnh lùng híp mắt lại, trong mắt nổi lên một ít gợn sóng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Khuông Chỉ Dung: "Ồ? Vậy ngươi biết cái gì rồi sao?" "Giáo chủ, chúng ta trước tiên đừng quan tâm cái gì cả, từ từ mà quan sát." Khuông Chỉ Dung nói xong, im lặng một chút, lại tiếp tục nói. "Giáo chủ, nếu như thuộc hạ đoán không sai, Vân Y chết.. kia chắc chắn đã giải thích hành động của cô ta với giáo chủ rồi, chắc là, cô ta muốn xin ngài tha thứ cho cô ta đấy?" Lời nói thăm dò của Khuông Chỉ Dung khiến Ân Tây Dã nhíu mày một cái, không sai, lời cô ta nói không sai chút nào.. "Ồ, vậy thì sao?" Mặc dù Ân Tây Dã biết Vân Y vì nguyên nhân này mới đến gần mình, nhưng cũng không nói ra trước mặt Khuông Chỉ Dung. "Giáo chủ, nếu như Vân Y thực sự có nỗi khổ riêng, chúng ta cũng phải điều tra cho rõ ràng, không phải sao ạ?" Khuông Chỉ Dung cũng không ngốc.
THẾ GIỚI THỨ 3: GIÁO CHỦ MUỘN TAO Bấm để xem Lúc này cô ta đương nhiên biết không nên nói xấu Vân Y, lúc này chủ yếu là xoát độ hảo cảm của giáo chủ thôi. Để cho giáo chủ biết được cô ta cũng là một người có tấm lòng lương thiện không kém đóa hoa trắng nhỏ kia. "À đúng rồi, giáo chủ, về việc tốn thất lần này của ma giáo chúng ta, cái này, Vân Y không chỉ đem tin tức báo cho võ lâm minh chủ, cũng báo cho thanh mai trúc mã của cô ta, chính là cái gã đàn ông dẫn đầu công kích ma giáo chúng ta, Toàn Từ Dương." Khuông Chỉ Dung vừa nói xong câu này, tâm tình của Ân Tây Dã đột nhiên nhấp nhô mà nắm chặt tờ giấy trong tay. Đối với vẻ mặt này của giáo chủ mình, Khuông Chỉ Dung đương nhiên hiểu rõ, dù sao cũng là người đi theo bên người hắn nhiều năm như vậy cơ mà. "..." Ân Tây Dã càng im lặng, hơi thở âm u lạnh lẽo bao trùm lấy hắn. Khuông Chỉ Dung ngây người bên Ân Tây Dã lâu như vậy, tự nhiên biết được lúc này mình không cần làm gì cả, chẳng qua ánh mắt liếc nhìn tờ giấy mà Ân Tây Dã cầm. Ban này giáo chủ cầm tờ giấy này nhìn đến xuất thần, cô ta cũng biết có vấn đề rồi. Cô ta nheo mắt lại thật sâu, nhìn Ân Tây Dã một cái, cái này à, đợi đến khi cô ta tìm được tin tức của Toàn Từ Dương rồi.. Haha. Đến lúc đó, chỉ không biết Vân Y kia trong lòng giáo chủ còn chiếm được bao nhiêu.. 【 Đinh – Độ hảo cảm –10, tổng độ hảo cảm là 30. Ký chủ phải cẩn thận nhé, trừ nữa là hết luôn đó! 】 Thời điểm Vân Y đang ngồi trên giường suy nghĩ xem nên làm sao để công lược nam chính này, thì tiếng nói máy móc của hệ thống vang lên, khiến cô nhất thời không thể đón nhận được. Thế này, thế này, thế này là chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên.. Giảm bớt độ hảo cảm rồi? Từ đầu đến cuối Vân Y luôn cảm thấy cốt truyện mà hệ thống đưa có bug, nếu không, sao lại thế này. Chẳng qua may mắn là còn có được 30 độ hảo cảm. Hơn nữa, sau khi cô suy nghĩ xong, rốt cuộc cũng biết được tại sao nam chính lại giảm độ hảo cảm rồi. Cô là vì muốn đi ra ngoài hấp thu không khí trong lành, nên mới bảo Ân Tây Dã cho cô ra ngoài đi dạo. Nhưng không nghĩ được yêu cầu này trong mắt Ân Tây Dã, lại nghiêm trọng như vậy.. Được rồi. Vân Y tự thở dài trong lòng một cái, không còn gì để nói. Một làn sương mù nhẹ nhàng dâng lên bên sông, nhẹ nhàng nhuộm trắng cả dãy núi, một màu trắng xóa phủ lên khiến mọi thứ vừa mông lung vừa huyền ảo. Ân Tây Dã đứng bên vách núi, lúc này là thời điểm mặt trời vừa lên, luyện công vào lúc này, nhất định là hiệu quá nhất. Một người múa kiếm, trong màn sương trắng, bóng dáng của nam tử kia càng thêm thon dài. "Giáo chủ." Ám vệ bên người Ân Tây Dã đột nhiên đi đến, nhưng Ân Tây Dã cũng không ngừng lại. Ngược lại múa càng thêm tùy ý thoải mái, xoay người một cái, kết thúc lần luyên công này. "Có chuyện gì à?" Ân Tây Dã cầm lấy khăn tay màu trắng, lau chùi bảo kiếm trong tay. "Bọn thuộc hạ đã làm xong các biện pháp đối phó với bọn người chính phái kia, bọn họ sau khi biết không thể tiến vào trong giáo chúng ta được, bắt đầu ra tay với các cửa hàng của chúng ta.." Ám vệ kia còn chưa nói xong chuyện này, Ân Tây Dã lạnh lùng ngước mắt, âm u mà nói: "Loại chuyển nhỏ này chẳng lẽ nào cũng cần ta đến dạy ngươi sao?" Lời Ân Tây Dã vừa nói xong khiến ám vệ đột nhiên nhớ lại giáo chủ nhà mình là một người như thế nào. Ngươi nói xem, sao hắn ta có thể khinh suất như thế? "Vâng ạ." Ám vệ lắc người một cái, rời khỏi nơi giáo chủ luyện công. Ân Tây Dã ném cái khăn đang cầm trong tay về phía sau, khăn tay theo gió bay xuống vách đá. Nhìn ánh trăng vàng dần dần lặn xuống, thân hình Ân Tây Dã như được mạ lên một sắc vàng. Khiến người nhìn vào liền cảm thấy chói mắt, mà đôi mắt nhắm lại kia của hắn, khiến ngũ quan trầm tĩnh càng thêm tuấn tú lạ thường. "Đúng rồi, nàng ấy bây giờ thế nào rồi?" Đột nhiên Ân Tây Dã mở mắt, mở miệng hỏi một câu này. Rõ ràng bốn phía không có ai, nhưng lời của Ân Tây Dã vừa dứt, lại nghe được giọng nói của một ám vệ vang lên: "Không có làm gì cả, giống như không hề thay đổi." Ân Tây Dã cau mày, sau đó xoay người, bước về phía phòng Vân Y. Vân Y ngồi trước bàn, tuy rằng Ân Tây Dã tức giận bỏ đi rồi, nhưng mà, cũng không có ý định ngược đãi cô. Cho nên mỗi sáng sớm, đều có hai thị nữ đến đưa cơm cho cô. Nhưng mà, trừ hai thị nữ đưa tới đưa cơm ra, cô chưa từng nhìn thấy những người khác.. Đương nhiên, lúc dập lửa tối hôm qua, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Ân Tây Dã ôm kín vào trong lòng. Cũng hoàn toàn không nhìn thấy được ai.. "À này, ta có thể gặp A Tây.. giáo chủ của các ngươi một lát không?" Vân Y nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi. Chỉ là, Vân Y dịu dàng khiến người khác nhìn không được, bởi vì lúc này.. Những thị nữ kia cực kỳ hận Vân Y, cũng bởi vì cô, mới khiến ma giáo bị thiệt hại nặng nề như vậy. Vân Y bị đối xử lạnh nhạt cũng không thèm để ý, dù sao.. cô cũng có biện pháp. Chẳng qua, 30 độ hảo cảm, Vân Y vẫn cảm thấy đây là một khởi đầu tốt đẹp, dựa theo tình tiết phát triển trong cốt truyện, cô phát hiện ra một vấn đề. Thì ra nguyên chủ đã quen biết trước với giáo chủ, nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là vì trước kia.. nguyên chủ chán ghét hắn? Bởi vì sau khi xảy ra chuyện lần này, nguyên chủ vẫn rất là chán ghét hắn, cũng không hề cảm thấy áy náy về hành vi của mình. Dần dần sau đó, giáo chủ kia bởi vì tức giận, nên đã tìm hộ pháp chời trò giả yêu nhau.. giả đến thành thật. Nghĩ đến đây, Vân Y cảm thấy cần phải tăng nhanh tiến độ rồi, quan trọng nhất là, hiện tại cách thời điểm kia không xa lắm. Thời điểm gì? Đương nhiên là thời điểm giáo chủ đi tìm hộ pháp chọc giận Vân Y, cuối cùng giả mà thành thật ấy. Lúc Ân Tây Dã đi đến cửa phòng Vân Y, mơ hồ nghe được tiếng nói từ bên trong vọng ra. Lắng nghe cẩn thận, nàng ấy tìm mình? Chẳng qua, mọi người trong giáo đối xử với Vân Y như vậy, hắn cũng có thể đoán được một chút. Dù sao, nàng ấy làm như vậy, đối với mọi người trong giáo mà nói, thật sự là.. "Khụ khụ!" Ân Tây Dã đột nhiên cảm thấy hắn làm việc ngu ngốc rồi, cư nhiên lại giả vờ ho khan để biểu thị sự tồn tại của mình sao? Ân Tây Dã có chút lúng túng, sau đó phất tay áo, để hai thị nữ kia đi xuống trước. Mà hắn, đứng đối diện với Vân Y, nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Nghe nói, nàng tìm ta?" Vân Y vừa nghe hắn hỏi như thế, mồ hôi chảy xuống, cái gì mà nghe nói.. Nghe ai nói? Cô vừa nói hết câu là hắn đã xuất hiện rồi.