Chương 40: Khuyên bảo.
Viên cảnh sát bên cạnh thấy Hoắc Tường đi vào siêu xe, thần sắt trong ánh mắt biến đổi mấy lần.
Ở trong mắt hắn, Hoắc Tường cùng Cố Cửu ngồi bên trong xe khẳng định quan hệ không đơn giản.
Xe đối phương lái là loại xe cãi tiến Hãn Mã mới nhất.
Hơn nữa ngữ khí khi nói chuyện cùng Hoắc Tường cũng mang theo một tia "mệnh lệnh".
Chuyện này ở trong mắt của viên cảnh sát liền trở nên có ý nghĩa không giống nhau.
Giống như Hoắc Tường được người bên trong xe bao dưỡng vậy.
Hoắc Tường cùng Cố Cửu không hề hay biết ý nghĩ của người khác như thế nào.
Sau khi Hoắc Tường ngồi vào ghế phụ, Cố Cửu liền mở miệng hỏi ra nghi hoặc của mình: "Tiểu Thất đâu?"
Nghe được Cố Cửu hỏi, Hoắc Tường có chút ngốc lăng.
Hắn còn tưởng đối phương có chuyện gì muốn cùng hắn thảo luận đâu. Lại không nghĩ đến là hỏi về tình huống của Tiểu Thất a.
"Tiểu Thất ở nhà, tôi để cậu ấy ở trong nhà nghĩ ngơi, không biết mấy ngày nay cậu ấy bị làm sao, cả người giống như nhũn ra không có sức lực gì cả".
Cố Cửu nghe vậy đem tầm mắt đặt trên người Hoắc Tường dời đi chỗ khác, nhìn về phía hiện trường vụ án cách đó không xa.
Tình huống của Tiểu Thất lúc này, cô cũng có một chút suy đoán, nhưng mà trước mắt vẫn là không nên kết luận quá sớm.
Ngón tay trắng nõn của Cố Cửu gõ trên tay lái, một chút rồi lại một chút, làm bầu không khí ở trong xe trở nên khẩn trương.
Hoắc Tường hai mắt ngốc lăng nhìn thẳng cô gái trước mắt.
Rõ ràng là cô gái đã trưởng thành, nhưng khuôn mặt lại mang theo bộ dạng trẻ con, giống như một cô bé không rành sự đời.
Cố Cửu trước mắt nếu không mở miệng, cùng cặp mặt lạnh lung không có chút tình cảm kia, hắn thực dễ dàng đem đối phương trở thành thiếu nữ trẻ tuổi trong trường học.
Thấy qua một mặt bất đồng của Cố Cửu, hắn biết người trước mắt, không bao giờ là thiếu nữ trong trường học của mấy năm trước, là cái người mà hắn đặt ở trong lòng.
Khoảng cách của bọn họ thật giống như cách một dãy núi lớn, cách một con sông rộng.
Cố Cửu cảm giác được ánh mắt của Hoắc Tường nhìn mình.
Tầm mắt kia không có làm cho cô cảm thấy không thoải mái, nên cô liền xem nhẹ cho qua.
Cố Cửu nhìn về phía hiện trường vụ án, nhìn hiện trường thi thể của chàng trai kia, đã bị nhân viên công tác dùng vải bố trắng đắp lên, chuẩn bị nâng đi.
"Sự cô giống hôm nay, gần đây có phải hay không liên tiếp xảy ra".
Hoắc Tường nghe được cô dò hỏi, nhìn theo tầm mắt của đối phương, nhìn về phía hiện trường vụ án.
Hắn mệt mỏi duỗi tay ấn ấn cái trán, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, mỗi ngày đều có mấy vụ như vậy: .
Động tác gõ tay lái của Cố Cửu dừng lại:" Những cái thi thể đó được an bài tới nơi nào? ".
Hoắc Tường nói:" Được đưa đến bộ phận pháp y, lát nữa tôi phải đi theo đồng đội tới đó một chuyến ".
Khẩu khí nói chuyện của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có vài phần mệt mỏi.
Cố Cửu nhíu chặt mày lại.
Một lúc sau cô nhìn về phía Hoắc Tường nghiêm túc nói:" Cậu có muốn từ chức hay không? , những cái thị thể bị an bài đến bộ phận pháp y đó, đại đa số đều sẻ bị biến thành tang thi, nếu xảy ra chuyện, cậu có khả năng sẻ gặp nguy hiểm ".
Cô không biết những lời này đã tác động tới dây thần kinh của Hoắc Tường, hắn đem thân thể dựa hẳn trên xe.
Trên mặt cũng mang theo vài phần bi thương.
Cảm giác được người bên cạnh tâm tình thay đổi, Cố Cửu biết chuyện này không thể trộn lẫn.
Tất cả chỉ có thể xem ý nguyện của Hoắc Tường.
Trong lúc nhất thời trên xe rơi vào trầm lặng.
Hoắc Tường rất nhanh đã hu hồi cảm xúc bi thương trên người, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn đồng đội cách đó không xa đang bận biệu trước sau, kỳ thật hắn cũng có chút chán ghét sinh hoạt như vậy.
" Chúng ta cùng học ngành tài chính, cậu biết vì sao tôi sẽ ăn chén cơm này sao?"
Cố Cửu nghe vậy lắc đầu.
Ở trong mắt hắn, Hoắc Tường cùng Cố Cửu ngồi bên trong xe khẳng định quan hệ không đơn giản.
Xe đối phương lái là loại xe cãi tiến Hãn Mã mới nhất.
Hơn nữa ngữ khí khi nói chuyện cùng Hoắc Tường cũng mang theo một tia "mệnh lệnh".
Chuyện này ở trong mắt của viên cảnh sát liền trở nên có ý nghĩa không giống nhau.
Giống như Hoắc Tường được người bên trong xe bao dưỡng vậy.
Hoắc Tường cùng Cố Cửu không hề hay biết ý nghĩ của người khác như thế nào.
Sau khi Hoắc Tường ngồi vào ghế phụ, Cố Cửu liền mở miệng hỏi ra nghi hoặc của mình: "Tiểu Thất đâu?"
Nghe được Cố Cửu hỏi, Hoắc Tường có chút ngốc lăng.
Hắn còn tưởng đối phương có chuyện gì muốn cùng hắn thảo luận đâu. Lại không nghĩ đến là hỏi về tình huống của Tiểu Thất a.
"Tiểu Thất ở nhà, tôi để cậu ấy ở trong nhà nghĩ ngơi, không biết mấy ngày nay cậu ấy bị làm sao, cả người giống như nhũn ra không có sức lực gì cả".
Cố Cửu nghe vậy đem tầm mắt đặt trên người Hoắc Tường dời đi chỗ khác, nhìn về phía hiện trường vụ án cách đó không xa.
Tình huống của Tiểu Thất lúc này, cô cũng có một chút suy đoán, nhưng mà trước mắt vẫn là không nên kết luận quá sớm.
Ngón tay trắng nõn của Cố Cửu gõ trên tay lái, một chút rồi lại một chút, làm bầu không khí ở trong xe trở nên khẩn trương.
Hoắc Tường hai mắt ngốc lăng nhìn thẳng cô gái trước mắt.
Rõ ràng là cô gái đã trưởng thành, nhưng khuôn mặt lại mang theo bộ dạng trẻ con, giống như một cô bé không rành sự đời.
Cố Cửu trước mắt nếu không mở miệng, cùng cặp mặt lạnh lung không có chút tình cảm kia, hắn thực dễ dàng đem đối phương trở thành thiếu nữ trẻ tuổi trong trường học.
Thấy qua một mặt bất đồng của Cố Cửu, hắn biết người trước mắt, không bao giờ là thiếu nữ trong trường học của mấy năm trước, là cái người mà hắn đặt ở trong lòng.
Khoảng cách của bọn họ thật giống như cách một dãy núi lớn, cách một con sông rộng.
Cố Cửu cảm giác được ánh mắt của Hoắc Tường nhìn mình.
Tầm mắt kia không có làm cho cô cảm thấy không thoải mái, nên cô liền xem nhẹ cho qua.
Cố Cửu nhìn về phía hiện trường vụ án, nhìn hiện trường thi thể của chàng trai kia, đã bị nhân viên công tác dùng vải bố trắng đắp lên, chuẩn bị nâng đi.
"Sự cô giống hôm nay, gần đây có phải hay không liên tiếp xảy ra".
Hoắc Tường nghe được cô dò hỏi, nhìn theo tầm mắt của đối phương, nhìn về phía hiện trường vụ án.
Hắn mệt mỏi duỗi tay ấn ấn cái trán, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, mỗi ngày đều có mấy vụ như vậy: .
Động tác gõ tay lái của Cố Cửu dừng lại:" Những cái thi thể đó được an bài tới nơi nào? ".
Hoắc Tường nói:" Được đưa đến bộ phận pháp y, lát nữa tôi phải đi theo đồng đội tới đó một chuyến ".
Khẩu khí nói chuyện của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có vài phần mệt mỏi.
Cố Cửu nhíu chặt mày lại.
Một lúc sau cô nhìn về phía Hoắc Tường nghiêm túc nói:" Cậu có muốn từ chức hay không? , những cái thị thể bị an bài đến bộ phận pháp y đó, đại đa số đều sẻ bị biến thành tang thi, nếu xảy ra chuyện, cậu có khả năng sẻ gặp nguy hiểm ".
Cô không biết những lời này đã tác động tới dây thần kinh của Hoắc Tường, hắn đem thân thể dựa hẳn trên xe.
Trên mặt cũng mang theo vài phần bi thương.
Cảm giác được người bên cạnh tâm tình thay đổi, Cố Cửu biết chuyện này không thể trộn lẫn.
Tất cả chỉ có thể xem ý nguyện của Hoắc Tường.
Trong lúc nhất thời trên xe rơi vào trầm lặng.
Hoắc Tường rất nhanh đã hu hồi cảm xúc bi thương trên người, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn đồng đội cách đó không xa đang bận biệu trước sau, kỳ thật hắn cũng có chút chán ghét sinh hoạt như vậy.
" Chúng ta cùng học ngành tài chính, cậu biết vì sao tôi sẽ ăn chén cơm này sao?"
Cố Cửu nghe vậy lắc đầu.