VÒNG XOÁY MẠT THẾ Hán việt: Mạt thế đại tuyền qua Tác giả: Ngã Yếu Thụy Hạ Phô Editor: Min Yuri Tình trạng: Đang tiến hành Thể loại: Mạt thế, dị năng, trọng sinh Văn án:
Chương 1: Trọng sinh Bấm để xem "Đau đầu quá.." Giang Ninh tỉnh dậy trong bóng đêm bao trùm mọi thứ xung quanh, híp lại đôi mắt đau nhức của mình, mùi hôi thối của cống thoát nước khiến anh muốn nôn. "Đây.. Đây là nơi nào?" Anh không bị đuổi ra khỏi thành phố vì không giao nộp lương thực đúng hạn, lại còn xui xẻo đụng phải làn sóng tang thi khi đang trên đường bỏ chạy thoát thân? Đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đây là một căn phòng chưa tới mười mét vuông, bốn mặt đều là tường đá, ngoại trừ một ô cửa sổ lọt sáng và cửa sắt ra, trong này cũng chỉ còn một ít miếng giẻ lau và chăn bông. Khá giống nhà tù trong tưởng tượng, nhưng một tên rác rưởi không có lương thực không có dị năng ở mạt thế như anh thì sao có tư cách để được giam trong tù. Giang Ninh lẩm bẩm trong lòng, những vết bầm tím trên người anh chẳng biết có từ lúc nào, từ từ đi đến trước cửa sắt muốn xem quang cảnh bên ngoài ra sao. Nhìn ra ngoài qua song sắt của cánh cửa, trong khung cảnh tối tăm chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài là một hành lang, cuối hành lang có ánh sáng le lói. "Hình như là sắt bình thường?" Anh sờ lên cửa sắt, mang theo cảm giác nghi ngờ trong lòng mà thử siết chặt cơ thể, hai tay dùng một lực nhẹ, muốn bẻ cong cánh cửa sắt này, nhưng phát hiện cơ thể cường tráng khỏe mạnh trước đó của mình đã biến mất tăm, sức lực như trứng chọi đá mà tác động lên cánh cửa sắt. Giang Ninh vội vàng nhặt mảnh vải vụn trên cánh tay nhỏ lên, ba vết máu vốn phải ở nơi đó lúc này đã không cánh mà bay. "Chuyện này.. Chuyện này không thể nào." Cả người loạng choang ngã ra đất, đôi mắt của anh vô hồn, trong mạt thế, người không có sức mạnh chẳng khác nào người chết. Tiếng khóa cửa vang lên vào lúc nào, một người bước vào, trên người mặc đồng phục màu xanh, trong tay còn cầm cây côn sắt. Đang trong cơn tuyệt vọng nên Giang Ninh chẳng buồn nhấc mí mắt lên, trong đầu mơ hồ nghe thấy một câu: "3527, ra ngoài hóng mát." Ánh nắng chói chang chiếu lên mặt Giang Ninh, trong lòng anh khó chịu, có hơi khó mở mắt ra được, vết bầm tím trên người ngày càng đau hơn, đầu cũng choáng váng. Thờ ơ đi đến một bãi đất trống phủ đầy cát và cỏ, cạnh bên được bao quanh bởi một hàng dây thép gai cao ba bốn mét, bên ngoài là một khu rừng sâu vô tận. Trong nhà tù có bốn khi chính A, B, C và D, anh được nhốt ở khu B. Thỉnh thoảng sẽ có một số cảnh vệ được trang bị vũ khí hạng nặng mang súng đi tuần tra. Giang Ninh đờ đẫn đi tới một ụ cát ngồi xuống, nhìn vị trí vết máu trên cánh tay mà trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này một bóng đen phủ xuống chỗ anh đang ngồi, buộc anh phải dời tầm mắt đi, ngẩng đầu nhìn lên. Đó là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp toàn thân đang nhìn mình, cả khuôn mặt đầy vết sẹo ngang dọc, có mấy đàn em theo sau lưng. "Tên nhóc này đến khi nào, sao trước đó ông đây chưa từng gặp?" Người đàn ông nheo mắt lại hỏi đàn em bên cạnh, tên đàn em cao gầy cúi đầu cong lưng trả lời lại. "Đại ca, trước đó chưa từng gặp, nhưng nghe trưởng ngục bảo mấy hôm trước có một đám côn đồ tụ tập gây rối, hình như giết người, có mấy kẻ bị kết an, đoán chừng là tên này." "Hừ, tên già đó lại thu bao nhiêu tiền của người ta, tụ tập gây sự? Vừa nhìn đã biết là bắt mấy tên thế tội rồi, này nhóc con, ở ngoài còn tiền không, chu cấp cho ông đây, sau này theo ông lăn lộn." Vẻ kiêu ngạo hống hách trên mặt người đàn ông tỏ vẻ như thể anh ta thống trị tù này. Nhưng Giang Ninh nắm bắt được cuộc đối thoại của hai người, giết người bỏ tù? Tiền? Bên ngoài.. Kết hợp với kinh nghiệm trước đây, một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu anh, anh ngẩng đầu mạnh lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, hỏi một câu. "Bây giờ là ngày tháng năm nào?" "Ha ha ha.." "Đại ca à, tên nhóc này bị kích thích đến điên rồi đi." Mấy người cười to nhìn Giang Ninh, ngay cả người đàn ông đi đầu kia cũng lộ ra vẻ mặt không vui, thấy không thể bòn rút được gì, anh ta chẳng còn hứng thú gì nữa, mở miệng mắng nhiếc. "Mẹ nó, đưa thứ đồ gì đến chỗ tạo vậy hả, Lão Hắc, tối nay gọi trưởng ngục tới đây cho tao, siết chặt mớ da thịt lỏng lẻo của nó lại thôi, đi." Người đàn ông dẫn theo mấy đàn em của mình rời đi, mặt trời ngày càng sáng hơn, thời gian cũng trôi qua từng chút một, loa phát thanh của nhà tù vang lên. "Bây giờ là 12 giờ trưa ngày 7 tháng 9 năm 2017 theo lịch Hoa Hạ, bản tin thời sự trưa nay là.." "Ngày 7 tháng 9 năm 2017.." Đôi mắt vốn đang u ám của Giang Ninh bỗng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cho đến khi trở về phòng giam, anh mới dần lộ ra nụ cười trong bóng tối. Trên đường trở về phòng giam, không chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng sừng sững ở phía xa của thành phố, đôi lúc còn có thể nhìn thấy một vài chiếc ô tô chạy ngang qua, điều này càng khẳng định suy đoán của bản thân hơn. Anh đã trọng sinh trước khi mạt thế xảy ra, trở thành tù nhân bị kéo ra làm thế thân đang phải cải tạo lao động. Ngồi khoanh chân trên sàn nhà giam, đôi mắt sâu thẳm của anh trông rất sắc bén trong bóng tối, vẻ phấn khích trên khuôn mặt không còn bị che giấu nữa, một đoạn ký ức sắp phai nhạt đi hiện về trong đầu anh. Đầu tháng 10 năm 2017 theo lịch Hoa Hạ, sau ngày đen tối đó, mặt đất sụp đổ, trật tự hỗn loạn, nhà cửa đổ nát, trong không khí tràn ngập khói mù. Chín mười phần trăm người dẫn trên Trái Đất bị nhiễm bệnh trở thành tang thi, ăn máu thịt để sống, thấy người là cắn, báo hiệu cho mạt thế đã đến. Giang Ninh của kiếp trước là một người thích ở nhà, trong nhà tích trữ rất nhiều nước và lương thực, nửa tháng gắng gượng sống sót sau mạt thế, nhưng anh vừa đẩy cửa sổ ra, thứ đón chào lại là không khí toàn mùi thối rửa, thành phố hoang tàn từ lâu đã không còn phồn vinh nữa. Anh cũng phải lên thân giả mập của mình rời khỏi nhà, những Giang Ninh rất may mắn, sai sót ngẫu nhiên mà trở thành một Huyết Võ Giả, có được quyền sống sót cơ bản nhất, không bị cắt thành từng mảnh để lấp đầy dạ dày của đồng loại. "Còn một tháng, kiếp này, có lẽ mình có cơ hội gặp được lĩnh vực đó." Giang Ninh lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên, đó là một lối tắt, một lối tắt giúp người ta trở thành Võ Giả dễ dàng hơn, một con đường của kẻ mạnh chân chính. Sống lại một đời, lần này anh bị mắc kẹt trong nhà giam, rất nhiều việc bị hạn chế.
Chương 2: Bắt đầu Bấm để xem Chẳng bao lâu, trong phòng giam nhỏ có một tiếng thở nhẹ phát ra, cảnh ngục đi ngang qua nghi ngờ nhìn người đàn ông gầy gò trước mặt mình đang luyện tập không ngừng, tập luyện bằng sức lực chẳng có bao nhiêu của mình. Nhưng anh ta không xen vào, dù sao loại người gì trong nhà tù này cũng có, chỉ múc một muỗng nước canh thừa lại, bỏ vào vài chiếc bánh ngô trộn với bùn vào trong chiếc bát vỡ trước cửa như thường lệ rồi bỏ đi. Giang Ninh tập luyện mệt mỏi ngồi ngay cửa sắt, bưng bát nước canh lên ăn từng chút một, đến khi đáy bát chỉ còn sót lại vài hạt cơm, đưa lưỡi liếm sạch tất cả, vị ngọt nơi đầu lưỡi khiến anh vô cùng hài lòng. Món ăn tưởng chừng như vô vị này lại là thứ anh muốn mà không thể có được ở kiếp trước, vì để sống sót mà ăn cây bỏ, nếu không nhờ có thể chất đặc thù của Võ Giả thì đã chết từ lâu rồi. Sau bữa ăn ngắn ngủi, anh lại tiếp tục dành thời gian cho việc luyện tập. Cuộc sống kiểu này rất khô khan, khiến người ta quên mất thời gian. Buổi tối, Giang Ninh vừa nhai bánh bao có một nửa là ngũ cốc hỗn hợp một nửa là cát, vừa chống đẩy bằng một tay, phần thân trên đã xuất hiện đường nét của cơ bắt, trông rất khỏe khoắn. Nhưng chỉ vậy mà thôi. "Quá chậm." Hơn hai mươi ngày trước, cơ thể anh giống như thứ rác rưởi, không có một chút cơ bắt nào, ngay cả chạy mấy vòng phòng giam cũng đã thở hổn hển rồi. Được định sẵn là trở thành thức ăn cho tang thi. Những ngày này, Giang Ninh tập trung vào rèn luyện sức bật, anh liên tục rèn luyện những kỹ năng của kiếp trước, mặc dù tố chất cơ thể không còn, nhưng một số thứ chẳng thể nào quên được. "Hôm nay, có lẽ là ngày cuối cùng của tháng chín rồi." Anh ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cánh cửa sắt, trên khuôn mặt vốn là vẻ chán chường có thêm chút quyết tâm, đôi mắt sáng rực, trạng thái cơ thể trông cũng tốt hơn trước rất nhiều. Tiếng đập cửa vang lên, đi sau tiếng hét của cảnh cục chính là hai chiếc bánh bao tạp cốc được đặt trong bát vỡ, lần này Giang Ninh không ăn ngay mà ôm vào trong lòng, sau đó nhanh chóng cầm bát lên ném vào cửa sắt. "Loảng xoảng.." Tiếng bát sứ vỡ thành từng mảnh, Giang Ninh vội vàng cầm một mảnh vỡ dài nhất nắm chặt trong tay. Tiếp đó, anh bắt đầu đập cửa sắt hét lớn lên, ngay sau đó đã thu hút được cảnh ngục chưa đi được mấy bước vòng về lại đây. Người đàn ông cảnh ngục này chưa tới ba mươi, anh ta lấy chùm chìa khóa bên hông mở cửa sắt ra, vẻ mặt nhăn nhó nhịp nhịp côn sắt trong tay bước vào. "Mẹ nó, mày thấy mình sống nhiều quá rồi đúng không, đêm hôm rồi không yên lặng." Nói xong, anh ta vung côn sắt đánh xuống, nhưng Giang Ninh đã chuẩn bị từ trước, cơ thể nhanh chóng né được, mảnh sứ dài trong tay đâm mạnh vào bụng người đàn ông, máu bắn ra tung tóe. Động tác tàn nhẫn, không chút do dự. Người đàn ông trợn to mắt, vùng bụng đau đến mức mất hết sức lực mà làm rớt côn sắt trong tay ra, nằm dài trên đến không còn hơi thở, anh ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ chết thế này. Giang Ninh khẽ thở dốc, nhét mảnh sức còn dính máu vào trong túi, nhặt cây côn sắt vừa tay lên, cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên đất, trong lòng chẳng hề có chút cảm giác tội lỗi nào. Cho dù anh ta không chết, sau mười hai giờ cũng sẽ biết thành tang thi, cảm giác người không ra người quỷ không ra quỷ đảm bảo còn khó chịu hơn cái chết gấp trăm ngàn lần. Mọi thứ xảy ra chưa tới mấy phút, nến chẳng thu hút sự chú ý của mấy cảnh ngục bên ngoài, Giang Ninh mặc đồ cảnh ngục rồi bước ra khỏi phòng giam, anh không ra ngoài mà lựa chọn đi vào sâu trong nhà giam. Các phòng giam của khư Ba đều là hình chữ U, mỗi bên đều có bốn phòng giam, ở chỗ cong chữ U là một phòng nghỉ nhỏ được chuẩn bị cho hai cảnh ngục. Không cóc cách nào biết được thời gian cụ thể khi ở trong nhà tù, đài phát thanh cũng chỉ phát lên vào mỗi bốn tiếng một lần, nhưng trong phòng nghỉ nhất định sẽ có đồng hồ. Đẩy cánh của phòng nghỉ ra, cửa không khóa, Giang Ninh bước vào. Trong căn phòng nhỏ chưa tới mười mét vuông có hai chiếc giường nhỏ và một chiếc tủ nhỏ, nhưng thứ khiến anh ngạc nhiên lại chính là đồng hồ treo trên tường đang dần xoay tròn. "18: 07" Giang Ninh kiếp trước không biết thời gian bùng nổ mạt thế cụ thể, anh chỉ nhớ mình chơi game đến tối muộn, bỗng nhiên ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy bản thân mình ở trong một thế giới hoang tàn rồi. Sau khi lục soát trong phòng, ngoại trừ tìm thấy mấy viên kẹo và một gói lương khô ra thì chẳng còn thứ gì khác nữa. "Tiếc là không tìm thấy súng." Vũng khí nóng ở thời kỳ đầu mạt thế là thứ cực kỳ hữu dụng, không chỉ có thể đối phó tang thi, mà quan trọng nhất là còn có thể đối phó với con người, hay nói đúng hơn là đối phó với bản chất của con người.. Giang Ninh không nghĩ nhiều nữa, nhảy lên lấy chiếc đồng hồ treo tường xuống, chính giữa chiếc đồng hồ khác mới này có một cái đồng hồ điện tử, anh đập vỡ mặt kính của đồng hồ, lấy đi pin của đồng hồ. Khi mạt thế đến, điện trên toàn thế giới sẽ bị tê liệt ngay lập tức, loại vật tư như pin rất quý giá, đương nhiên các thiết bị máy móc càng được nhiều người ưa thích hơn. Làm xong tất cả, Giang Ninh nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, lẳng lặng đợi mạt thế đến. Trong lúc này, một cảnh ngục khác cũng quay về, là một ông già, cả người nồng nặc mùi rượu, nằm ngã ra giường mà chẳng thèm nhìn xung quanh, ngủ say như chết. Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Ninh dám yên tâm nghỉ ngơi như vậy, trong nửa tháng quan sát này, ông già này đều mỗi ngày quay về đúng giờ trong tình trạng say khướt, sức chiến đấu bằng không. Khi ông già cất tiếng ngáy, thời gian cũng dần trơi qua, mười hai giờ đã đến như đã hẹn, một thời đại mới bắt đầu mở màn.. Trong phút chốc, bầu trời đen kịt chuyển sang màu xanh sẫm, tiếp đến là cơn mưa nặng hạt, những người lao động nhập cư sống trong thành phố nghi ngờ nhưng vẫn vội vã muốn mau chóng về nhà. Hồi lâu sau mới có người phát hiện hạt nước trong cơn mưa này hình như hơi dính, rơi trên người rất khó chịu, dưới ánh trăng sáng, rất nhiều người lúc này mới thấy rõ màu mưa lại là màu đỏ máu. Những người dính nước mưa cũng nhanh chóng nhận thấy cơ thể mình đang khác thường, bọn họ bỗng nhiên cơ giật, da thịt toàn thân dần thối rửa, tiếng hét chói tai cũng dần trở thành tiếng gào rống trầm đục, mọi người bắt đầu cắn xé lẫn nhau. Một cô bé nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng khóc nức nở, cô bé không biết tại sao mẹ lại biến thành quái vật trong phim, tấn công người đi đường không ngừng, nhưng rất nhanh, sau lưng cô bé cũng xuất hiện một bóng dáng đang bổ nhào về phía mình. Da thịt mềm mại bị xé rách, nội tạng bị kéo mạnh ra ngoài, mùi hôi thối và máu nóng đã thu hút tang thi ăn điên cuồng. Chuyện như này xảy ra trên toàn thế giới. "Thế giới thú vị này, lại bắt đầu rồi."
Chương 3: Cảnh tượng thật quen thuộc Bấm để xem Mưa đã ngừng, bầu trời vẫn mang màu dầu xanh, ánh trăng hắt sáng lên những vũng nước hình thành sau cơn mưa trông có phần kỳ quái, hiện tại đã là hai tiếng sau khi tận thế bùng nổ. Giang Ninh cầm một thanh sắt, ngồi bên cạnh một thùng xăng ở nơi thường dành cho tù nhân ra ngoài hít khí trời hút thuốc các kiểu, đôi mắt chăm chú nhìn một con tang thi đang một mình lang thang không xa. Đó là một con tang thi gác cổng, chỉ tiếc rằng khẩu súng bên tay nó không biết đã vứt đi đâu. Giờ đây những sinh vật thối rữa này vẫn chưa có khả năng nghe thấy hay ngửi thấy gì, càng không có trí óc, xử lý rất dễ dàng. Nếu chờ thêm vài tiếng nữa, bọn chúng sẽ tiến hóa ra khứu giác, hơi thở của người sống sẽ là thứ hấp dẫn nhất trong mắt tang thi, đến lúc đó dù có ở cách trăm mét cũng sẽ bị chúng phát hiện ra. Giang Ninh không do dự, vài bước đã tiến đến trước mặt tang thi, vung thanh sắt đập mạnh vào đầu nó, nhưng cơ thể anh dù sao cũng chỉ là của một người bình thường, không nhắm chuẩn nên đã đập vào cánh tay. Anh thầm nghĩ không ổn, nhưng tang thi đã quay lại, một mùi thối nồng nặc xộc vào mũi Giang Ninh, anh lại vung thêm một cú nữa, lần này đập mạnh chính xác vào đầu tang thi. Một dòng máu lạnh lẽo phun thẳng lên mặt anh, còn có một số thứ đỏ đỏ trắng trắng, tỏa ra mùi thối khiến người ta muốn nôn. Đầu của tang thi bị đập nát, nhưng thân thể nó vẫn vùng vẫy, cố gắng bắt lấy Giang Ninh, bị anh đá một phát mạnh xuống đất, đưa tay đào vào chỗ trái tim như thể xuyên qua thạch rau câu. Anh tìm kiếm một hồi, rút ra một thứ gì đó, không quan tâm bẩn hay sạch đã lập tức bỏ vào túi, trước khi đi còn khéo léo lấy đi một con dao găm từ trên người tên gác cổng. Chưa đi xa bao nhiêu, bảy tám con tang thi khác ào ào nhào tới, trên mặt chúng là những vết thương thối rữa, thậm chí có vài con giòi đang bò trên mắt chúng, thỉnh thoảng lại rơi xuống vài mảnh vụn thịt. Nhưng bọn chúng đều tụ tập bên con tang thi vừa chết, đầu ngẩng cao nhìn quanh, như thể đang thắc mắc món ăn ngon trước đó đã chạy đi đâu mất rồi. Quay trở lại phòng nghỉ, trong bóng tối lờ mờ có thể thấy Giang Ninh ngồi khoanh chân trên đất, sau lưng có một người có hai tay hai chân đều bị trói chặt, đó là ông già giám sát, rất may là không bị nhiễm bệnh. Giang Ninh không xử lý ông ta vì máu tươi sẽ thu hút tang thi, với sức mạnh hiện tại của bản thân thì không nên gây thêm rắc rối, hơn nữa lão già này vẫn đang say khướt, không ồn không quậy. Lấy thứ kia ra từ trong túi, là một tinh thể nhỏ được bao bọc bởi chất lỏng đỏ trắng, anh khẽ cười, đôi mắt dán chặt vào thứ trong tay. "Thật sự có, vận may mẹ nó tốt thật đấy." Giang Ninh chà tinh thể nhỏ lên người, bề mặt đen bóng có thể thấy bên trong chứa đựng chất lỏng, chạm vào lạnh buốt, trông như ngọc. Rút con dao găm vừa lấy được, anh khía vào bề mặt tinh thể, chất lỏng trong suốt chảy ra, anh lập tức dùng mũi dao chấm một ít. Chất lỏng không có mùi khó chịu, ngược lại còn mang một hương thơm đặc biệt, ngửi vào thấy dễ chịu, khiến người ta muốn uống vào ngay. Anh không do dự mà uống chất lỏng từ chỗ vừa khía ra, chất lỏng vào miệng mát lạnh, không có một chút mùi lạ, nhưng chỉ trong chốc lát, một cơn đau nhói mạnh mẽ xuyên qua toàn thân, một người đàn ông cao lớn cứ như vậy mà ngất đi.. Một loạt tiếng bước chân lạo xạo vang lên, không xa nơi Giang Ninh ngất xỉu, trong bóng tối lộ ra hai đôi mắt, chúng như những con sói đói nhìn nhau, từ từ bước ra. Tại một nhà giam trong khu C của nhà tù. "Đại ca, bên ngoài đã loạn rồi, mấy tên lính đầu to thấy người là cắn, đều biến thành quái vật hết cả." "Chúng ta đang trốn quái vật thì gặp phải tên này nên kéo về, là người bị nhốt ở khu B." Một người đàn ông lực lưỡng ngồi giữa ngẩng đầu lên, là một người đàn ông một mắt với cái đầu bóng loáng, bên cạnh có hai tên đàn em đang khẽ xoa bóp chân cho anh ta, một khẩu súng trường bên cạnh vô cùng nổi bật. Ánh mắt của người đàn ông lực lưỡng mờ đục, mặt mày đầy vẻ hiểm ác nhìn Giang Ninh đang nằm bên cạnh rũ rượi như một đống bùn, chỉ là một tội phạm bình thường, anh ta vung tay nói. "Cứ tìm đại một phòng giam rồi ném vào đó đi." Lúc này, một số đàn em bước vào. "Đại ca, những người ở khu D nói rằng tình hình bên đó cũng giống như bên chúng ta, còn mấy anh em ở khu A vẫn quay về kia, có lẽ.. Đã chết rồi." "Cái gì? Không thể như vậy.." Người đàn ông một mắt nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng, nhưng không chú ý tới nét mặt không thoải mái của mấy đàn em vừa quay về kia, làn da của bọn họ dần bắt đầu thối rữa.. Giang Ninh tỉnh dậy lần nữa là do bị đá dậy, anh lật người muốn đứng dậy nhưng bị một chân đè mạnh xuống đất. Trong phòng giam, mấy người đàn ông ăn mặc tồi tàn vây quanh anh, trong số đó có một tên đang đè lên lưng anh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và khinh bỉ. "Thật là một cảnh tượng quen thuộc." Giang Ninh lẩm bẩm trong miệng. Kiếp trước khi còn là Võ Giả cấp một, chỉ vì không hài lòng với phân phối lương thực trong thành phố mà bị một Võ Giả cấp hai trong quân đội sỉ nhục, cũng đã từng bị đè dưới chân như vậy, không thể nào phản kháng lại được. Vì vậy khi anh trở thành Võ Giả cấp ba, dưới sự chứng kiến của mọi người đã hành hạ tên đó đến tàn phế, lạnh lùng ném vào giữa đám tang thi, mặc cho bị nuốt chửng. Không ai dám cản trở, dù sao cũng cách biệt nhau tới một cấp. Tàn dư thuốc lá kém chất lượng rơi đầy đất, suy nghĩ của Giang Ninh cũng quay trở lại thực tại, con dao găm ở thắt lưng đã không còn, chắc hẳn đã bị người khác cướp mất. Mấy tên đàn ông lần lượt hút đầu thuốc lá đầy nước bọt, cơn cám dỗ nicotine tràn ngập trong não, ngay cả trong những ngày tận thế, thuốc lá vẫn là hàng hóa dễ dàng có được. Bọn họ không hề chú ý, thần chết đang lặng lẽ đến gần. Tên đầu tiên chính là tên đang đè lên người mình, Giang Ninh nắm lấy chân của tên đàn ông, trực tiếp hất ngã hắn xuống, sức mạnh từ cánh tay thật kinh người. Khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, Giang Ninh đã đứng dậy, cầm mảnh sứ trong tay, với tốc độ người thường khó mà nhận ra, cứa về phía cổ mấy người còn lại, máu bắn tung tóe, vài người vẫn còn đang mở to mắt, không cam lòng ngã xuống. Người vừa bị hất xuống đất kia không thể ngờ rằng bỗng nhiên tỉnh táo lại, đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng giam, Giang Ninh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, ném mảnh sứ như dao bay ra. Mảnh sứ cắm vào sau đầu, một phát chết ngay.
Chương 4: Dị năng Bấm để xem Tất cả chỉ diễn ra trong vòng mười giây, Giang Ninh phủi bụi trên người, trong lòng không hề có chút dao động, rút mảnh sứ dính đầy não ra thì mới nhận thấy cánh tay dưới có chút đau, anh nhìn xuống, bỗng bật cười thành tiếng. Một vết sẹo dài vài centimet hiện lên, còn đang rỉ máu. Đây gọi là "Huyết Ngấn", là biểu tượng của sức mạnh trong ngày tận thế, một vết sẹo đại diện cho một cấp, mỗi vết sẹo thêm vào là sự biến đổi to lớn về gen, sức mạnh tăng lên. Ở kiếp trước, phải qua một tháng kể từ khi tận thế bùng nổ, Giang Ninh mới biết được chuyện này. Trong quá trình trốn chạy anh có thấy một xác chết của xác sống, sau một thời gian dài không được ăn uống, anh nảy sinh một ý tưởng đáng sợ: Ăn thịt xác sống. Giang Ninh vì đói đến ngất xỉu đã lao vào xác sống và cắn một miếng, thật bất ngờ là anh lại cắn trúng vào trái tim, nuốt chửng tinh thể và nhận được Huyết Ngấn. Những người như vậy được gọi là Võ Giả. Mà kiếp này, chỉ sau ba tiếng bùng nổ tận thế, Giang Ninh đã trở thành một Võ Giả cấp một, điều này giúp anh vượt lên vị trí đứng đầu trong đám người tiến hóa, là nhóm xuất sắc nhất. "Quân đội dường như cũng chỉ biết tin này vài ngày sau đó." Anh lẩm bẩm, bây giờ thể chất của bản thân ít nhất cũng phải gấp ba lần người bình thường. Sau khi điều chỉnh trạng thái, anh nhìn đồng hồ "03: 19". Giang Ninh thò đầu ra quan sát xung quanh, đây cũng là một phòng giam hình chữ U, trên con đường tối tăm không có một ai cả. Khi anh đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nghe thấy một tiếng gầm thấp mà người bình thường khó có thể nghe thấy. "Có tang thi." Âm thanh này anh rất quen thuộc, thể chất của Võ Giả giúp anh nhanh chóng xác định vị trí âm thanh, là ở ngay bên cạnh. Anh đi bộ đến gần, đưa mắt nhìn vào một phòng giam lớn, trên sàn có vài xác chết không còn hình thù gì, nội tạng bị lôi ra khắp nơi, trong đó có một cái đầu trọc rất nổi bật, trên xác chết còn có hai con tang thi đang cặm cụi gặm nhấm. Rõ ràng sự hấp dẫn của con người đối với tang thi lớn hơn nhiều so với xác chết, hai tang thi bỗng nhiên ngẩng đầu, bước đi khập khiễng về phía Giang Ninh. Trên mặt Giang Ninh không có chút cảm xúc nào, mặc dù Võ Giả cấp một không còn sợ bị nhiễm bệnh từ tang thi, nhưng bị cắn thì cũng rất đau, nên anh đã quyết định là ra tay trước. Điểm yếu của tang thi nằm ở phần đầu, chỉ cần phá hủy hoàn toàn đầu thì nó mới thật sự chết. Chạy nhanh tới đá văng một cong tang thi, mảnh sứ trong tay trượt về phía cổ một con tang thi khác, gây ra một vết thương nhưng rõ ràng không thể giết chết nó, Giang Ninh nắm chặt đầu tang thi, cố gắng phá hủy phần xương của nó. Lúc này một con tang thi khác đã bò dậy, muốn nhảy lên lưng Giang Ninh, nhưng Giang Ninh làm sao có thể để cho nó thành công, anh dùng sức ở cánh tay, ném con tang thi đang giữ trong tay vào con tang thi phía sau. Khi chúng chưa kịp phản ứng, Giang Ninh dẫm một chân lên mặt một tang thi, mạnh tay giật đầu nó ra. Giải quyết xong một con rồi nhưng còn một con nữa, anh nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm vũ khí, phát hiện ở hành lang không xa có một khẩu súng trường, Giang Ninh không giấu nổi niềm vui, nhanh chóng chạy tới nhặt lấy khẩu súng. Cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến anh cảm thấy quen thuộc. Ở kiếp trước, khả năng bắn súng của anh khá tốt, trong vòng trăm mét chưa bao giờ bắn trượt phát nào, nhưng bây giờ anh không thể nổ súng, tiếng súng sẽ thu hút tang thi chạy đến. Anh cầm nòng súng đập thẳng vào đầu một con tang thi khác, báng súng đã hất bay hộp sọ đối phương, máu và não văng tung tóe. Sau khi giải quyết xong hai con tang thi, Giang Ninh đi vào phòng giam, cố gắng tìm kiếm một số vật dụng hữu ích, nhưng bọn tội phạm thì có thể có cái gì, nhưng may mắn là anh tìm lại được con dao găm kia, còn thu được một khẩu súng trường.. "Chết tiệt, chỉ còn một viên đạn sao?" Giang Ninh cũng ngơ luôn, như này khác gì với súng hết đạn? May mà báng súng cũng có thể giết người. Khi rời khỏi hành lang phòng giam, anh mới phát hiện mình đã không còn ở khu B, có vẻ như lính canh trong nhà tù đã chết gần hết, nếu không những người này cũng không thể vượt khu để bắt anh về được. Nhà tù này chia thành bốn khu, được xây dựng theo hình vuông, giam giữ bốn trăm tội phạm, lính canh mang súng ít nhất cũng trên năm mươi người, ở giữa tòa nhà hình trụ có lẽ có vật tư và súng đạn dự trữ, nhưng cũng báo hiệu rằng bên trong có nhiều xác sống hơn, cũng nguy hiểm hơn. Nhưng theo thời gian trôi qua, xác sống chỉ ngày càng mạnh lên, nên Giang Ninh không do dự, chuẩn bị một chút rồi di chuyển về phía tòa nhà hình trụ. Trên đường không có quá nhiều trở ngại, trong nhà tù này có rất nhiều người nhưng hầu hết đều bị nhốt trong phòng giam, vì vậy số tang thi lang thang bên ngoài cũng chỉ khoảng vài chục con. Trong phòng nghỉ của khu B, lão già bị trói lúc này đã tỉnh dậy, miệng lảm nhảm: "Con mẹ nó, thằng ranh nào trói tao lại thế này?" Trên tay ông ta đang cầm một con dao nhỏ, từ từ mài dây thừng.. Ở phía bên kia tòa nhà hình trụ, Giang Ninh không chọn cách vào từ cửa chính, anh dùng báng súng đập mở một cánh cửa nhỏ, thật may khi bên trong là lối thoát khẩn cấp của cầu thang, không có ai cả. "Đừng nhúc nhích, giơ tay lên!" Lúc Giang Ninh vừa bước vào, hai bên đã có súng trường chĩa vào thái dương, anh ngoan ngoãn đặt súng xuống đất, giơ tay lên. Hai người cầm súng từ từ lộ diện, là người sống, một người bụng phệ mặc áo nhà bếp, người còn lại gầy gò, mặc đồng phục, nhưng không ai ngoại lệ, cả hai đều run rẩy khi cầm súng. Đó cũng là lý do tại sao Giang Ninh đồng ý chơi đùa với bọn họ một chút, vì hiện tại anh hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài, thậm chí không biết mình đang ở đâu. "Hai người anh em, là người mình cả, tôi là giám sát phòng giam." Người thanh niên gầy gò từ từ hạ súng xuống, nghi ngờ nhìn khuôn mặt Giang Ninh và hỏi. "Anh ở khu nào? Tôi chưa từng gặp anh bao giờ." Giang Ninh chớp mắt: "Tôi ở đây đã nhiều năm rồi, nhìn anh trông lạ quá, chắc là mới tới đúng không?" Hai người không biết cách sử dụng súng, chỉ có thể người mới hoặc là nhân viên hậu cần. Không ngoài dự đoán của anh, người nói chuyện tên là Lưu Dũng, nhà có chút tiền, đến nhà tù rèn luyện hai tháng để làm màu, người kia là đầu bếp, chưa bao giờ động vào súng. "Hì hì, tôi mới đến được hai ngày. Ủa người anh em, bên ngoài sao lại có nhiều tang thi vậy?" Trong hai năm qua, phim về tang thi nổi lên như cồn ở trong nước, nhiều người đã đoán được đó là gì, chỉ là không dám chấp nhận thực tế tận thế đã đến. Đầu bếp thấy đồng đội đã hạ súng, cũng giảm cảnh giác, từ từ buông súng. Giang Ninh thấy cảnh này, trong lòng thầm nghĩ thời cơ đã đến, anh một chân đá vào mặt người đầu bếp, đồng thời cướp lấy khẩu súng, một tay khác đã đặt dao găm lên cổ Lưu Dũng. "Bằng!" Tiếng súng vang lên, khói thuốc từ nòng súng từ từ tỏa ra. Khi Lưu Dũng kịp phản ứng thì người đầu bếp đã nằm trên đất ngừng thở, máu chảy ra từ vết thương, cánh cửa phía sau đã bị khóa chặt nên tang thi không thể vào. Mặt anh ta trắng bệch, tên này sao dám giết người? Chuyện này là phạm pháp. Nhưng so với chuyện này, Lưu Dũng hiện tại còn lo cho mạng sống của mình hơn, dù sao khoảng cách giữa con dao găm và anh ta chỉ một milimet. Giang Ninh thở hổn hển, tư thế cầm súng rất chuyên nghiệp, người không biết còn tưởng rằng anh là cựu quân nhân, mà lần này băng đạn đã đầy. Anh liếc mắt nhìn Lưu Dũng, con dao găm tiến lên một chút, trên cổ người kia ngay lập tức hiện ra một đường máu.