Ngôn Tình [Edit] Khe Nứt (Mạt Thế) - Tòng 0

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TiểuMộcMộc, 3 Tháng mười 2021.

  1. TiểuMộcMộc

    Bài viết:
    3
    Khe Nứt (Mạt Thế)

    Tác giả: Tòng 0

    Editor: Tiểu Mộc Mộc

    Thể loại: Ngôn tình, mạt thế, tương lai, khoa học viễn tưởng..

    [​IMG]

    Văn án:

    Vào năm 2020, một vết nứt nhỏ bất ngờ xuất hiện trên bầu trời trong xanh. Ba ngày sau, vô số con bọ nhỏ có thể cắn người lặng lẽ bay ra khỏi khe nứt và phân tán khắp nơi trên thế giới.

    Hạ Dao chưa bao giờ nghĩ rằng cha cô sẽ tự tay giết mẹ, càng không thể nghĩ đến cô lại tự tay giết cha mình.

    Tuy nhiên, khi đến ngày tận thế, tất cả những điều không tưởng này thật sự xảy ra.

    Đô thị sầm uất, náo nhiệt trong quá khứ chỉ trong một đêm đã trở thành địa ngục nhân gian, nơi hoành hành của những con quái vật.

    Mà việc đầu tiên cô phải làm là trốn khỏi tòa nhà cao tầng này..

    * * *

    Người Giang Chước thầm mến cũng sống trong tòa nhà này, mà đối phương lại hoàn toàn không biết gì.

    Kể từ sau khi tai nạn xe hơi, điều duy nhất anh mong chờ mỗi ngày là ngồi bên cửa sổ và đợi cô xuất hiện.

    Chỉ là sau khi bị tàn tật, anh không bao giờ nghĩ đến chuyện tỏ tình, anh thậm chí không hi vọng xa vời có thể nói một câu với cô.

    Cho đến khi.. Tận thế đến.

    Anh ngồi trên xe lăn, nhìn người mà anh luôn tâm niệm bước vào nhà mình.​

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Tiểu Mộc Mộc

    Editor có điều muốn nói: Vì truyện mạt thế mà dẫn thân vào con đường edit. Lần đầu tự edit truyện, cầu nhận xét ạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. TiểuMộcMộc

    Bài viết:
    3
    Chương 1.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1.1:

    Editor: Tiểu Mộc Mộc

    ------------------

    "Gần đây, những vết nứt màu đen xuất hiện không thể giải thích được trên bầu trời đã trở thành chủ đề bàn tán của cả nhân loại. Hôm nay, chúng tôi may mắn mời được nhà vật lý giáo sư Giả.."

    Âm thanh TV trong phòng khách truyền vào phòng ngủ Hạ Dao qua cánh cửa khép hờ.

    Cô đặt cuốn tiểu thuyết trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập ánh sáng.

    Thời tiết hôm nay rất tốt, trên bầu trời trong xanh thậm chí không có dù chỉ là một đám mây trắng.

    Nhưng - Ở phía bên trái bầu trời, bỗng nhiên có một vết nứt dài nhỏ màu đen.

    Đã ba ngày kể từ khi nó xuất hiện, lúc trời vừa hửng sáng mọi người lập tức phát hiện ra vết nứt.

    Cả thế giới đều lâm vào hoảng loạn.

    Hiện tại, chính phủ chỉ thông qua các kênh thông tin truyền thông lớn nói với mọi người: Theo nghiên cứu của các chuyên gia, vết nứt này không có bất kỳ tác động nào đến cuộc sống của con người – nhằm xoa dịu lòng người.

    Tuy nhiên, trên Internet tất cả các loại bình luận tiêu cực lại đang tràn ngập.

    Tận thế đã đến, Trái Đất sắp bị hủy diệt, người ngoài hành tinh đang xâm lược.. đủ loại ý kiến làm rối loạn tâm trí con người.

    Điều này đã trực tiếp dẫn đến việc giá cả tăng vọt, thậm chí một gói mì ăn liền giá hai nhân dân tệ hiện giờ được bán với giá năm nhân dân tệ.

    Hạ Dao cũng dự trữ một số thứ ở nhà, chủ yếu là gạo, bánh quy nén và hai thùng nước khoáng.

    Chỉ là mặc dù như thế, những người nên đi làm vẫn đang đi làm, nên đến trường thì vẫn đến trường một người cũng không nghỉ.

    Tiếng TV trong phòng khách nhỏ hơn một chút, sau đó vang lên tiếng nói chuyện của mẹ Hạ.

    "Alô, Lão Hạ, tan làm thì ông tranh thủ thời gian về nhà nhanh nha, bên ngoài không an toàn. Lúc nãy, trên TV nói ở thành phố C có mấy vụ trộm cướp! Hơn nữa, ngày mai ông nhớ xin nghỉ một ngày, chúng ta đến trường đón Tiểu Thụy về.."

    Bà đang gọi điện cho cha Hạ, em trai của Hạ Dao hiện tại học lên sơ nhị cũng ở thành phố này, nhưng khoảng cách giữa nhà và trường học khá xa, vậy nên để cho cậu ở lại trường, chỉ về nhà vào cuối tuần.

    *Sơ nhị = Lớp 8 ở Việt Nam.

    Hạ Dao thầm nghĩ về nhà cũng tốt, lần này không giống như những tin đồn giả về ngày tận thế trước kia, quả thật trên trời có một vết nứt mà khoa học không thể giải thích được, nếu có chuyện gì thì cả nhà ở bên nhau cũng yên tâm hơn một chút.

    Khoảng sáu giờ chiều, cha Hạ đi làm về, mang về một bông hồng như thường lệ, bất lực nói: "Tôi không thể xin nghỉ được, dạo này có quá nhiều người xin nghỉ, công ty không đủ người làm."

    Mẹ Hạ cầm lấy bông hoa đi đến bàn ăn thay vào bông hoa hôm qua, nói: "Vậy thì tôi sẽ tự đi đón, đi bằng xe buýt cũng được."

    "Haiz, cứ gọi điện thoại để em ấy về, nó đã lên sơ nhị rồi, cũng không phải trẻ con nữa."

    Mẹ Hạ lắc đầu: "Chuyện này không thể được, con không thấy tin tức sao, bây giờ ở đâu cũng hỗn loạn cả."

    "Vậy để A Dao đi cùng đi, một mình bà, tôi cũng thấy không yên tâm."

    Mẹ Hạ nhìn sang phòng con gái "Con bé say tàu xe quá.."

    Đang nói chuyện thì cửa phòng khép hở mở ra, Hạ Dao đứng ở cửa nói: "Không sao đâu mẹ, chúng ta cùng đi."

    Thấy con gái nói như vậy, mẹ Hạ liền gật đầu, nói: "Vậy được rồi, mẹ đi nấu cơm trước, lát nữa gọi cho em trai con sau, sáng mai đi sớm."

    Cha Hạ cởi áo khoác đặt ở trên sô pha, gãi gãi nốt đỏ nhỏ trên mu bàn tay: "Đúng rồi, hôm nay bên ngoài không biết côn trùng ở đâu bay ra, cắn rất đau, ngày mai trước khi ra ngoài, nhớ bôi một ít dầu thơm gì đó để đề phòng."

    Mẹ Hạ dừng lại một chút hỏi ngược lại: "Bị cắn? Côn trùng gì, có vấn đề gì không?"

    "Không sao, chỉ bị chích một cái thôi, công ty tôi rất nhiều người bị cắn, cũng có người đi bệnh viện kiểm tra, không có độc."

    Cha Hạ nói: "Lúc bị cắn thì có đau một chút, nhưng sau đó chỉ ngứa thôi, giống như bị muỗi đốt."

    Mẹ Hạ nghe nói không có độc liền cảm thấy yên tâm, chỉ vào phòng ngủ: "Ngăn tủ đầu giường bên trái có thuốc cao, ngăn ngứa, ông nhanh đi bôi đi."

    Hạ Dao quay trở lại phòng mở máy tính lên, quả nhiên thấy một chủ đề có tên là [Côn trùng không xác định cắn người ] xuất hiện trên hot search.

    Con côn trùng trong video nhỏ hơn một chút so với con muỗi, toàn thân có màu đỏ sẫm, với đôi cánh dài thon, bốn chân và hai mắt kép lồi ra màu đen.

    Trên mạng có rất nhiều ý kiến khác nhau, còn phía bên chính phủ lập tức giải thích rằng đó chỉ là một dạng biến thể của muỗi, sau khi kiểm tra đã xác định là không độc, mong mọi người đừng hoảng sợ và đóng kín các cửa lại.

    Cũng có tin tức cảnh sát sẽ trừng trị nghiêm khắc những kẻ tung tin đồn thất thiệt, xin mọi người đừng mù quáng chạy theo phong trào.

    Một số tài khoản chính phủ ở các khu vực khác nhau tuyên bố rằng họ đã bắt giữ một số người tung tin đồn và đính kèm ảnh của những người đó.

    Bởi vì động thái đó, những người bình thường đang muốn thảo luận về vấn đề này không còn dám tùy ý đăng những suy đoán của họ trên Internet nữa.

    Mãi cho đến khi ai đó tung ra một dòng tin, nói rằng anh ta đã nhìn thấy một đàn bọ dày đặc bay ra từ một vết nứt đen trên bầu trời qua một kính viễn vọng có độ phóng đại lớn.

    Tình hình cuối cùng cũng không thể kiểm soát được nữa.

    Hạ Dao đóng trang web lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng.

    Nếu côn trùng thực sự bay ra khỏi khe nứt kia, thì chỉ sợ rằng..

    Có lẽ cô đã bị tẩy não bởi những câu nói trên mạng rồi, nhưng trong nội tâm thật sự có một loại cảm giác rằng ngày tận thế sắp đến.

    Cô cau mày lo lắng - Cha cô bị loại bọ đó cắn rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?

    Trong bữa tối, Cha Hạ chưa ăn được hai miếng mà đã bắt đầu gãi mu bàn tay.

    Hạ Dao nhìn sang thì thấy một mảng da trên mu bàn tay cha cô đã bị trầy xước, chảy ra một ít máu.

    Mẹ Hạ cũng chú ý tới lo lắng nói: "Sao lại ngứa thành ra như vậy? Không được rồi, hay là đi bệnh viện khám xem sao?"

    "Không sao đâu." Cha Hạ thu tay về, ăn hai miếng cơm rồi nói: "Bị cào xước thì lại ổn rồi, không ngứa nữa."

    "Vậy lát nữa tôi lại bôi cho ông một ít thuốc." Mẹ Hạ nói, rồi gắp cho ông một miếng thịt.

    "Bây giờ thịt lợn được bán với giá năm mươi nhân dân tệ một kg." Bà nói: "Ông đừng mua hoa về nữa, tiết kiệm một ít tiền mua thêm thịt cho hai đứa."

    Cha Hạ cười nói: "Gia đình chúng ta không phải là giàu có, nhưng cũng không thiếu tiền mua một bông hoa, lúc đó bà gả cho tôi không phải đã nói rồi sao, tôi sẽ kiếm tiền mua hoa cho bà cả đời."

    Mẹ Hạ nhanh chóng liếc nhìn Hạ Dao rồi trừng mắt với chồng mình: "Con bé ở đây, ông nói nhảm gì vậy."
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  4. TiểuMộcMộc

    Bài viết:
    3
    Chương 1.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1.2:

    Editor: Tiểu Mộc Mộc

    ------------------

    Càng về đêm, càng có nhiều tin tức về côn trùng cắn người, chuyện này xảy ra khắp nơi trên thế giới.

    Cảm giác lo lắng của Hạ Dao ngày càng mạnh.

    Cô nằm trên giường trằn trọc trở mình, trong lòng luôn để ý đến bàn tay bị cắn của cha, cô sợ sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

    Vào lúc này, trong bóng tối một con côn trùng nhỏ bé lặng lẽ tiếp cận cô, từng chút, từng chút một, nhẹ như bụi rơi xuống vành tai cô, sau đó dùng hết sức há miệng!

    Hạ Dao đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ vành tai phải của mình, như thể bị người ta dùng một mũi kim mạnh mẽ đâm vào.

    Cô nhanh chóng nhận ra đó là gì, lập tức đưa tay ra đập một cái.

    Đèn bàn bên cạnh giường được bật lên, cô liếc nhìn bên tay phải của mình - Có một con bọ màu đỏ đã bị đập bẹp, chính xác là loại bọ kỳ lạ không tên kia.

    Cơn đau trên vành tai đang dần biến mất.

    Hạ Dao sờ sờ tai, ngoại trừ khá đau đớn ra, cô không cảm thấy được gì khác lạ.

    Làm sao mà nó vào được? Cửa sổ không phải đều đóng rồi sao? Thứ này có hại cho con người không?

    Cô cũng bị cắn, vậy còn mẹ thì sao?

    Cô định đứng dậy đi qua xem một chút, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét thảm thiết chói tai từ ngoài cửa sổ truyền đến!

    Âm thanh cách chỗ này rất xa, nhưng sự hoảng sợ và tuyệt vọng xen lẫn trong đó quá rõ ràng!

    Nhịp tim của Hạ Dao như đột ngột dừng lại.

    Cô đứng dậy, chạy nhanh đến phòng ngủ chính, dùng sức vỗ mạnh vào cửa, hét lớn: "Cha, mẹ, mau dậy đi, hình như đã xảy ra chuyện!"

    Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô nói, liên tiếp có vài tiếng hét thảm thiết vang lên, truyền đến từ các hướng khác nhau.

    Một trong số đó.. Hình như đến từ nhà bác Lưu phía đối diện.

    "Lão Hạ, bên ngoài có chuyện gì vậy?"

    Giọng nói của mẹ Hạ truyền đến, chỉ nghe nhẹ nhàng một tiếng lách cách vang lên, một tia sáng yếu ớt lập tức xuyên qua khe cửa chiếu ra ngoài.

    Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng hét.

    Con ngươi của Hạ Dao co rút lại, lập tức vặn tay nắm cửa xông vào trong phòng!

    Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, thứ mà đầu tiên cô nhìn thấy đó là một con quái vật màu ngọc lam với những chiếc xúc tu trên đầu và vô số cái mụn nhọt trên da.

    Con quái vật mặc quần áo của cha Hạ quay lưng về phía này, nằm trên người mẹ Hạ.

    Tiếng nhai nuốt rất nhỏ, gần như bị âm thanh hỗn loạn bên ngoài che lấp hoàn toàn.

    Mẹ Hạ tay trái chống trên giường, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

    Trong đầu Hạ Dao vang lên âm thanh ong ong, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại trong giây lát.

    Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, thấy con quái vật không có ý định quay lại tấn công mình, cô lao vào nhà bếp, bật bếp ga, mở nắp chai dầu thực vật, đốt khăn mặt rồi lấy một cái dao róc xương xoay ngược lại giắt lên lưng quần. Cô quay người chạy về phía phòng ngủ với chiếc khăn mặt đang cháy và chai dầu ăn.

    Con quái vật trong bộ đồ ngủ của cha đang chăm chú nằm bên cạnh mẹ Hạ, phát ra âm thanh nhai nuốt đứt quãng.

    Trên ga giường, vết máu chói mắt dần dần xuất hiện.

    Hạ Dao cắn mạnh môi dưới, cố gắng kiềm chế hơi thở, cẩn thận từng bước đến gần, sau đó đổ dầu thực vật lên người con quái vật!

    Con quái vật bị công kích, gầm lên, cuối cùng cũng buông tha cho thức ăn trước mặt, sau đó nó quay đầu sử dụng đôi móng vuốt sắc nhọn để tóm lấy cô!

    Cùng lúc đó, chiếc khăn bị đốt cháy đã được ném lên người nó.

    Ngọn lửa chạm vào bộ đồ ngủ tẩm dầu thực vật, ngay lập tức lan ra, thiêu rụi toàn bộ cơ thể con quái vật.

    Nó tru lên vì bị thiêu cháy đến đau rát, thậm chí còn lao về phía Hạ Dao điên cuồng hơn.

    Cô đã sớm đoán trước được loại tình huống này, lập tức lăn người về phía bên trái, thuận lợi tránh được con quái vật to lớn.

    Vừa đứng dậy, cô đã nắm lấy chăn trên giường, trực tiếp trùm lên đầu con quái vật!

    Lợi dụng lúc tầm nhìn nó bị che khuất, Hạ Dao rút dao róc xương, hai tay nắm chặt cán dao, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.

    Khi chiếc chăn bị con quái vật kéo xuống, cô hét lên, dùng hết sức lực để đâm lưỡi dao vào hốc mắt của con quái vật!

    Chỉ có ở đây.. Chỉ có đôi mắt là nơi mềm nhất, là nơi dễ dàng đâm nhất.

    Tiếng gầm của con quái vật đột ngột dừng lại, một thứ chất lỏng ấm áp có mùi tanh hôi phun ra, làm ướt đầy đầu và mặt của Hạ Dao.

    Cô thở hổn hển, cả người run rẩy nhìn con quái vật giống hệt cha cô, "Bịch" một tiếng ngã xuống trước mắt mình.

    Không có thời gian để buồn bã.

    Hạ Dao quay lại vội vã đến bên giường nơi mà mẹ cô đang nằm, dùng sức xé rách ga giường để ngăn chặn những vết thương nghiêm trọng của bà, miệng kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ, mẹ cố gắng lên, con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện ngay lập tức!"

    "Sống sót.. Tìm, Tiểu Thụy.."

    Hơi thở mẹ Hạ mong manh nói những lời cuối cùng bằng một giọng yếu ớt.

    Trong phòng im lặng.

    Cái xác trên mặt đất bên mắt phải vẫn còn cắm một chiếc dao róc xương chói mắt, ngọn lửa vẫn đang cháy, tỏa ra mùi khét khó chịu.

    Cái xác trên giường vẫn còn ấm, bà nằm trên vũng máu, đôi mắt trừng lớn nhưng ánh mắt tràn ngập sự lo lắng cho con cái.

    Đây vốn là một đôi vợ chồng ân ái, cách đây không lâu họ còn phát cẩu lương trước mặt con gái.

    Người đàn ông mỗi ngày tan làm đều mang hoa hồng về nhà đã tự tay cướp đi mạng sống của người mình yêu, rồi lại chết dưới tay chính con gái mình..

    Thật nực cười, thật hoang đường.

    Hạ Dao nửa quỳ trước giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ, ngây người hồi lâu.

    Đến lúc hồi phục lại tinh thần, cô mới giật mình nhận ra rằng bản thân đã khóc ướt đẫm cả khuôn mặt.

    Cho đến lúc này, cơ thể cô mới hậu tri hậu giác* bắt đầu run lên. Bởi vì sợ hãi, nhưng cũng vì đau buồn.

    *Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

    Sống sót, tìm Tiểu Thủy.

    Đây là lời cuối cùng mà mẹ cô để lại cho cô trước khi chết, lẽ ra cô phải làm điều đó.

    Nhưng mà..

    Hạ Dao sờ sờ nơi rất ngứa bên tai phải, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.

    Xin lỗi mẹ, chắc con.. Cũng không sống nổi nữa.


    Editor có điều muốn nói: Không biết mn như nào chứ tui tra gg mới biết "À, thì ra có dao róc xương."
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  5. TiểuMộcMộc

    Bài viết:
    3
    Chương 2.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 2.1:

    Editor: Tiểu Mộc Mộc

    ---------------

    Hạ Dao có thể được coi là một người kiên cường.

    Cô vội vàng lau thật nhanh nước mắt, rút dao róc xương trong mắt cha ra, tìm một chiếc chăn sạch sẽ, đặt hai vợ chồng cạnh nhau.

    Tắt đèn, đóng cửa lại như thể họ chỉ đang ngủ.

    Sau đó, cô cầm điện thoại gọi cho em trai mình.

    Chờ đợi rất lâu, mỗi lần một tiếng "Tút" vang lên, trái tim của Hạ Dao lại lạnh đi một.

    Ngay khi cô nghĩ rằng số điện thoại này có thể sẽ không bao giờ gọi được nữa, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.

    "Alo, chị à! Chỗ chị thế nào rồi? Bố mẹ đâu?"

    Giọng nói lo lắng của Hạ Thụy phát ra từ điện thoại.

    Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm khi nghe ra được dáng vẻ rất có tinh thần của.

    Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng thoải mái: "Mọi người không sao cả, đừng lo lắng. Tiểu Thụy, trường học bọn em bên kia gần nơi quân đội đóng quân phải không? Em phải nhớ, nhân lúc mọi thứ mới bắt đầu, bên ngoài không có quá nhiều quái vật, nếu tìm được cơ hội thì phải nhanh chóng rời khỏi trường học và theo kịp đội quân!"

    "Em, em.. còn mọi người thì sao? Chị, em muốn về nhà."

    "Em đi theo quân đội trước đi, bọn chị sẽ tìm em."

    Hạ Dao lo lắng tín hiệu gián đoạn, cô nhanh chóng nói: "Tiểu Thụy, hãy cẩn thận với lũ bọ và quái vật, cũng phải cẩn thận với những người xung quanh em. Bây giờ thế giới đang hỗn loạn, rất nhiều người sẽ thay đổi, dù là người quen cũng đừng dễ dàng tin tưởng, phải tự bảo vệ mình, nhớ chưa."

    Người có tính cách nhảy cảm như Hạ Thụy dường như đã nhận ra điều gì đó, im lặng trong vài giây, rồi nói: "Em biết rồi, chị, mọi người cũng phải cẩn thận, nhất định phải tới tìm em!"

    "Được.."

    Âm thanh chói tai phát ra từ điện thoại truyền đến, cắt ngang lời nói của Hạ Dao.

    Những dòng chữ mà cô không muốn thấy nhất xuất hiện trên màn hình điện thoại - Không có dịch vụ.

    Cô hít sâu hai hơi, cất điện thoại, đi đến bên cửa sổ, nhìn thế giới rực rỡ ánh đèn bên ngoài.

    Đã hai giờ rưỡi sáng, nhưng hiện tại thành phố náo nhiệt chưa từng thấy.

    Hầu như cửa sổ nào cũng có ánh đèn chiếu xuyên qua, tiếng hét chói tai cầu cứu của mọi người vang lên không ngừng, trên đường phố vô số người chạy như điên và những con quái vật với nhiều hình dạng khác nhau đang đuổi theo họ.

    Hiện tại mọi người lái xe đã chẳng còn quan tâm đến luật giao thông gì nữa, hung hăng lao nhanh trên đường quốc lộ, chạy lấn làn gây bất tiện lớn cho những xe khác, dẫn đến việc tất cả mọi người đều bị chặn đường, từng tiếng còi xe chói tai vang lên lập tức trở thành một trận huyên náo.

    Đột nhiên, một số quái vật đang đuổi theo con mồi bị thu hút bởi tiếng còi, sau đó lao đến những chiếc xe gần đó, vỗ xuống cửa kính một cái xe lập tức vỡ nát!

    Người lái xe trước đó vẫn còn chửi ầm lên chỉ kịp kêu cứu một tiếng, đã bị con quái vật cắn đứt yết hầu.

    Hạ Dao chú ý tới một người đàn ông đang chạy đột nhiên dừng lại, ôm bụng cuộn tròn tại chỗ.

    Trông anh ta có vẻ rất đau đớn, nhưng ngay sau đó, hai cánh khổng lồ màu đen bằng thịt xuất hiện trên lưng anh ta!

    Gần như đồng thời, anh ta quay người lao về phía những người xung quanh.

    Ngày càng có nhiều người.. Đang lần lượt biến thành quái vật.

    Chuyện này chắc có liên quan đến khoảng thời gian bị bọ cắn, Hạ Dao sờ sờ tai phải của mình, nghĩ thầm mình có lẽ còn có thể sống đến sáng.

    Thực sự không muốn trở thành loại quái vật ghê tởm như vậy mà..

    Hạ Dao thở dài, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi trở lại phòng ngủ khóa trái cửa lại.

    Những con quái vật trông cũng không thông minh, nếu như biến dị, cái cửa khóa trái này có lẽ có thể khóa nó lại?

    Cô cầm cuốn tiểu thuyết chưa đọc xong, bình tĩnh chui vào trong chăn, yên lặng chờ đợi cái chết ập đến.

    Khi sắc trời dần sáng lên, Hạ Dao cảm thấy trong người có một chút rét lạnh.

    Rõ ràng là cô đang ngồi ở trong chăn, nhưng loại cảm giác ớn lạnh này hoàn toàn không hề bị chăn ngăn lại chút nào, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn - Giống như là đang tỏa ra từ cơ thể cô.

    Trong vòng chưa đầy nửa giờ, cô lạnh đến mức cuộn tròn người lại, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.

    Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, từng mảnh ký ức hỗn độn lần lượt xuất hiện trong tâm trí cô, cuối cùng dừng lại trước hình ảnh cha Hạ đau đớn bị ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt.

    Cha Hạ bị một con dao sáng bạc sắc bén đâm vào mắt, dòng máu tươi chói mắt theo hốc mắt chảy xuống, ra một vệt nước mắt máu dài.

    Ông ấy vươn hai tay ra từ trong ngọn lửa, bi thương gào lên với Hạ Dao: "Là con, là con giết cha.. Cha là cha của con mà.."

    Một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ đột nhiên dâng lên trong lòng Hạ Dao, trong miệng liên tục nói: "Con xin lỗi, cha, con xin lỗi.."

    Tuy nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.

    "A Dao."

    Mẹ Hạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau Hạ Dao, mỉm cười vẫy tay với cô.

    Cô nói: "A Dao, mau tới đây."

    Hạ Dao chớp chớp mắt, không hiểu vì sao một dòng nước mắt nóng hổi chợt trào ra.

    "A Dao, mẹ là mẹ của con." Mẹ Hạ vẫn cười như cũ: "Lại đây, con không muốn ở cùng với mẹ sao?"

    Hạ Dao tiến lên một bước.

    Trong giây tiếp theo, chân lại rụt trở về.

    Suy nghĩ của cô rối bời đến mức không thể nghĩ ra được điều gì, cũng không biết tại sao, nhưng cô chỉ cảm thấy không thể qua đó.

    Một lúc sau, cha Hạ như cũ không tổn thương gì xuất hiện bên cạnh mẹ Hạ, hai vợ chồng tựa vào nhau âu yếm, cùng nhau gọi: "A Dao, nhanh đến đây với cha mẹ đi."

    Cuối cùng, Hạ Dao cũng bị bọn họ thuyết phục.

    Đôi mắt cô nhòe đi, cô vô thức đi về phía hai người, từng bước một, khoảng cách càng ngày càng gần.

    Hai người ở đối diện nở nụ cười càng dịu dàng, yêu thương, chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Dao với ánh mắt đầy mong đợi.

    Nhưng vào lúc này, Hạ Dao đột nhiên dừng lại, ánh mắt trấn tĩnh: "Cha mẹ thật sao có thể muốn con cùng chết với mình?"

    Giọng nói vang lên, mọi thứ trước mắt đột nhiên sụp đổ.

    Cô đột nhiên mở mắt ra, lập tức ngồi bật dậy.

    Ánh nắng đẹp đẽ, ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô, khiến cô có chút chói mắt.

    Cô vô thức đưa tay ra ngăn cản ánh sáng, ngay sau đó lập tức thanh tỉnh lại – Cô hình như.. Còn sống?
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  6. TiểuMộcMộc

    Bài viết:
    3
    Chương 2.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 2.2:

    Editor: Tiểu Mộc Mộc

    ---------------

    Bây giờ là 3 giờ 28 phút chiều, thành phố ồn ào một lúc lâu cuối cùng cũng đã an tĩnh trở lại.

    Không còn con người chạy trốn trên đường phố, chỉ có những con quái vật dưới nhiều hình dạng khác nhau đang đi lại hoặc đang ăn - thức ăn đương nhiên là vô số xác chết trên mặt đất.

    Cảm giác cực kỳ ngứa trên tai của Hạ Dao hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết, tựa như chưa từng xuất hiện.

    Mà lẽ ra cô cũng đã bị biến dị từ lâu rồi mới đúng, nhưng bây giờ cô không trở thành quái vật.

    Nếu không phải là thời gian đột biến bị chậm lại, thì người bị bọ cắn có thể không nhất định biến dị, cũng có khả năng bình yên vô sự?

    Nghĩ đến khả năng này, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

    Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì ít nhất bây giờ, cô cũng thấy được hy vọng sống.

    Vì vậy kế tiếp, việc đầu tiên cần làm là.. rời khỏi đây.

    Lợi dụng lúc thảm họa vừa mới bắt đầu, đi ra ngoài sẽ dễ dàng hơn một chút, còn nếu cứ tiếp tục trì hoãn, thì số lượng quái vật chỉ có tăng lên mà thôi.

    Đến lúc đó, cũng chỉ có thể bị mắc kẹt và chết ở nơi này.

    Hạ Dao đưa ra quyết định, lập tức lôi ba lô ra, nhanh chóng chất đầy vật phẩm -

    Nửa túi bánh quy nén, ba chai nước khoáng, tất cả các loại thuốc trong nhà và một tấm ảnh gia đình.

    Sau khi làm xong, cô lấy cây gậy bóng chày trong phòng của em trai mình ra, tháo cán của con dao lóc xương, buộc chặt lưỡi dao vào đầu cây gậy bóng chày bằng một sợi dây thép.

    Suy nghĩ một chút, cô lại đóng đầy đinh lên cây gậy, mặc dù đầu to hướng ra ngoài nhưng sức tấn công mạnh hơn gậy gộc rất nhiều.

    Sau khi chuẩn bị đơn giản xong, cô xách ba lô lên và cầm vũ khí bước ra cửa.

    Đầu tiên Hạ Dao liếc nhìn mắt mèo một chút, liền thấy cửa nhà đối diện đang mở toang, trên sàn có những vệt kéo màu đỏ, nhưng không có quái vật nào xuất hiện trong tầm mắt của cô.

    Cô nhẹ nhàng mở hé cửa, cẩn thận thăm dò xung quanh.

    Mỗi tầng ở đây có hai loại thang và bốn hộ gia đình, thang máy và thang bộ đều nằm bên trái hành lang, nhưng nhà của Hạ Dao lại ở bên phải, muốn xuống lầu phải đi qua cả một dãy hành lang.

    Nhưng vào lúc này, hành lang mà bình thường hàng xóm cũng hiếm khi chạm mặt nhau.. lại có hai con quái vật đang du đãng.

    Một người trong số họ vẫn giữ hình dáng của một con người, nhưng cơ thể đã trở nên lớn hơn nhiều, quần áo bị rách nát, cơ thể anh ta trần trụi không biết xấu hổ mà ở đó đi tới đi lui.

    Một con quái vật khác trông đáng sợ hơn - đầu của nó bị gãy ngược xuống, phần ót dính vào xương sống và một khuôn mặt khổng lồ khác nhô ra từ cái bụng dày của nó.

    Khi Hạ Dao nhìn thấy khuôn mặt trên người của nó, hai con mắt đen láy to bằng quả bóng bàn trên đó đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào cô!

    Gần như cùng lúc, con quái vật lao tới!

    Trong đầu Hạ Dao nhanh chóng xoay chuyển vài vòng, lập tức nghiêng người dựa sát người vào bức tường phía sau cánh cửa - cô không đóng cửa.

    Ngay sau đó, con quái vật kia lao tới, dung sức lực rất lớn đâm vào cửa rồi lao thẳng vào nhà!

    Nhìn thấy nó đi vào huyền quan*, Hạ Dao lập tức gắng sức đóng cửa lại.

    *Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.

    Hành động của con quái vật to lớn kia rõ ràng chậm hơn rất nhiều, cho tới lúc này nó vẫn chưa tới gần. Vì vậy cánh cửa này đã ngăn cách chúng thành công.

    Hạ Dao không chắc sẽ đối phó được với hai con quái vật cùng một lúc - không, dù chỉ là một con cô cũng không dám nói nắm chắc được bao nhiêu phần, chẳng qua là cô nhất định phải làm như vậy mà thôi.

    Cửa vừa đóng lại, quái vật trong phòng khách gầm lên một tiếng, cái miệng khổng lồ trên bụng điên cuồng mở ra, lao về phía Hạ Dao!

    Cô muốn tránh cũng không thể, đành liều mình cầm lấy cây gậy bóng chày quật thẳng vào mắt nó!

    Một tiếng "Bịch" vang lên, chiếc gậy bóng chày rất nhanh đã bị cánh tay của con quái vật dễ dàng chặn lại.

    Cánh tay rắn chắc của nó dường như không hề bị tổn thương bởi những chiếc đinh trên cây gậy bóng chày, nó thậm chí còn không có chút biểu hiện đau đớn nào.

    Trong giây tiếp theo, nó gầm lên, đột nhiên bắt lấy gậy bóng chày dùng sức lôi kéo cô, sức lực kinh khủng khiến cả người Hạ Dao đều lảo đảo như muốn ngã xuống!

    Cô không nghi ngờ gì rằng một khi cô ngã xuống, cái miệng khổng lồ trên cơ thể con quái vật sẽ cắn đứt đầu cô chỉ trong một phát.

    Nhưng lúc này cô không có cơ hội để tránh thoát.

    Hạ Dao từ bỏ sự phản kháng, để cơ thể ngã về phía cái miệng khổng lồ của con quái vật.

    Nhìn thấy đồ ăn sắp tới miệng, con quái vật cười ra tiếng quái dị, há to miệng, nóng lòng dùng tay kia túm lấy cổ cô!

    Bỗng nhiên, lóe lên một cái, động tác của nó đột nhiên dừng lại, một tiếng kêu hết sức thảm thiết lập tức vang lên từ cái miệng khổng lồ của nó!

    Tay của Hạ Nghiêu chính xác túm lấy mắt trái của con quái vật, ngón tay của cô không lưu tình chút nào dùng hết sức, một tiếng "Bụp" bóp nát nó!

    Đồng thời, cô dùng tay chống lên người con quái vật, mượn lực để đẩy người lăn sang bên phải - dừng lại trước tủ bên trái cửa.

    Ở đây có một bình xịt thơm phòng.

    Bởi vì cơn đau dữ dội, con quái vật thậm chí còn hung bạo hơn nhanh chóng quay lại đuổi tới, giơ đôi cánh tay rắn chắc lên chộp về phía cô!

    Chỉ nghe một tiếng "Xịtttt", những tia trắng dày đặc phun ra từ trong bình, bắn vào mắt phải còn lại của con quái vật!

    Lại là một tiếng kêu thảm thiết chói tai.

    Nhưng lần này, hai mắt của con quái vật đều không nhìn thấy gì, nó chỉ có thể điên cuồng dùng hai tay tìm kiếm dấu vết của Hạ Dao trong bóng tối.

    Nhân cơ hội này, Hạ Dao cẩn thận nhặt cây gậy bóng chày lên, chờ thời cơ dùng lưỡi kiếm buộc phía trên đâm thẳng vào mắt phải của con quái vật!

    "Bụp phụt" âm thanh đâm vào thịt truyền đến, chất lỏng màu xanh đen sền sệt, ghê tởm lập tức phun ra ngoài.

    Hạ Dao không dám dừng lại, sau khi rút dao ra, lại điên cuồng chém khắp mọi nơi trên người nó!

    Cô không biết mình đã chém bao nhiêu lần, chỉ thấy trên người quái vật không ngừng xuất hiện những vết thương mới, máu bắn tung tóe khắp nơi.

    Và mãi cho đến khi toàn thân đầy vết thương, nó mới "Rầm" một tiếng ngã xuống.

    Hạ Dao cầm cây gậy bóng chày dính đầy máu đứng trước mặt con quái vật đang hấp hối, thở hổn hển.

    Sau đó, cô bước tới cố gắng hết sức để cắm lưỡi kiếm vào sâu giữa hai mắt của nó.

    Cơ thể con quái vật đột nhiên run rẩy một chút, cuối cùng cũng chết hoàn toàn.

    Hạ Dao ngồi phịch xuống đất, nhìn chằm chằm thi thể trước mặt một lúc lâu, mới để ý hai tay mình đang kịch liệt run rẩy.

    Cuối cùng thì.. bước đầu tiên đã thành công.

    Tuy nhiên, không đợi Hạ Dao được nghỉ ngơi quá lâu, ngoài cửa cách đó không xa đã vang lên tiếng va chạm mạnh.

    Sau hai tiếng "Rầm rầm" cánh cửa chống trộm chắc chắn xuất hiện những vết lồi lõm rõ ràng - con quái vật bên ngoài hẳn là mạnh vô cùng!
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  7. TiểuMộcMộc

    Bài viết:
    3
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 3:

    Editor: Tiểu Mộc Mộc

    ------------

    Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa chống trộm nhanh chóng bị đập ra một vết lồi sâu, ván cửa bên cạnh vách tường bắt đầu bong ra, nhiều nhất là một phút cánh cửa sẽ bị phá hủy hoàn toàn!

    Không được.. bây giờ không thể lại chiến đấu với con quái vật này nữa.

    Cánh tay của Hạ Dao khẽ run lên - Đây là do vừa rồi dùng lực quá mạnh, bây giờ cô không có đủ sức để chiến đấu với một con quái vật với sức mạnh như thế.

    Làm sao bây giờ?

    Nhìn quanh phòng, ánh mắt của Hạ Dao rơi vào cửa phòng ngủ kép hờ phía bên trái, cô lập tức nghĩ được một kế hoạch đơn giản.

    Cô nhìn sang cánh cửa chống trộm phía sau đã bị biến dạng rồi chạy nhanh vào phòng ngủ, đồng thời lấy điện thoại ra, ấn nhanh vài cái rồi ném xuống giường.

    Sau đó cô quay lại, cố gắng hết sức, một tiếng "Rầm" đóng cửa lại.

    Bên ngoài tiếng tông cửa ngừng lại một giây, rồi lại vang lên.

    Một tiếng, rồi lại một tiếng.. Cuối cùng, cánh cửa chống trộm chắc chắn "Ầm" một tiếng rơi xuống trước phòng khách.

    Con quái vật to lớn cao hơn hai mét rưỡi cúi đầu, bước đi nặng nề, từng bước từng bước một đi vào trong phòng.

    Mỗi bước đi của nó đều phát ra tiếng động lớn, cánh cửa chống trộm dưới chân cũng bởi vì nó dẫm lên mà liên tục bị biến dạng, đủ để thấy được sức mạnh của nó.

    Rất nhanh, nó đạp lên cánh cửa đi vào phòng khách, sau đó dừng lại.

    Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của chính nó, như thể ngoại trừ nó thì không còn tồn tại sinh mệnh nào khác trong căn nhà này.

    Con quái vật bắt đầu quay cái đầu khổng lồ kia, đôi mắt của nó ẩn ẩn như phát ra ánh sáng đỏ quét từ trái sang phải, không nhanh không chậm nhìn qua.

    Tất cả ba cửa phòng ngủ đều đóng, chỉ có cửa kính của phòng bếp bên phải là mở rộng.

    Nó trông có vẻ hơi ngốc nghiêng đầu một cái, giống như không thể quyết định nên đến chỗ nào để tìm người trước.

    Nhưng mạch não đơn giản của con quái vật nhanh chóng hạ cho nó một mệnh lệnh mà trong mắt người bình thường được xem là ngu ngốc - Đi vào chỗ cửa bếp đang được mở rộng.

    Từng bước một, nó đi về phía phòng bếp một cách chậm chạp nhưng chắc chắn với tiếng bước chân cực lớn.

    Lúc này, Hạ Dao đang đứng trong bếp.

    Cô đứng dựa vào tường ở phía bên phải của cửa bếp, thứ duy nhất có thể dùng làm nơi ẩn náu cho cô là chiếc tủ lạnh bên cạnh.

    Nhưng chỉ cần con quái vật bước vào cánh cửa này và quay lại nhìn, nó có thể nhìn thấy cô ngay lập tức.

    Tim của Hạ Dao đập thình thịch, căng thẳng đến mức ngay cả hít thở cũng không tự chủ được mà ngừng lại.

    Cô nhẹ nhàng dùng tay trái che miệng và mũi, trong lòng thầm đếm: "54, 55, 56.."

    Khi con số lên đến năm mươi chín, chân phải của con quái vật bước vào bếp.

    Những đường gân mạch của đôi chân rắn chắc ấy đan xen vào nhau, thấy rõ từng khối cơ bắp lồi lên rõ rệt, khi chân nâng lên, dẫm xuống thì cơ bắp cũng theo chuyển động rung lên.

    Hạ Dao không nghi ngờ gì, cho dù chỉ cần bị nó giẫm lên một cái, thì đã lấy đi nửa cái mạng nhỏ của cô.

    Vào lúc này, một tiếng chuông sôi động đột nhiên vang lên trong phòng ngủ bên trái.

    Tiếng chuông xuyên qua ô cửa mà không bị cản trở, truyền vào phòng khách rồi vào nhà bếp.

    Thân thể quái vật đang chuẩn bị vào phòng bếp đột nhiên đình trệ, phát ra tiếng kêu "Gừ gừ" kỳ quái, sau đó nhanh chóng xoay người nặng nề chạy về phía phòng ngủ!

    Mặc dù nó đang chạy, nhưng tốc độ chạy của nó cũng chỉ nhanh hơn so với con người đi bộ một chút mà thôi.

    Vì vậy một lúc sau, Hạ Dao mới nghe thấy tiếng đập cửa phòng ngủ.

    Cuối cùng cô cũng thở ra một hơi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng cũng trở lại vị trí ban đầu.

    Cũng may.. Lúc ấy cô nghĩ ra chiêu đó - Trước khi con quái vật phá cửa xông vào, cô đã đặt đồng hồ báo thức đổ chuông sau một phút bằng điện thoại di động của mình.

    Nhưng bây giờ không phải lúc để hoàn toàn thả lỏng, cô nhất định phải tìm thời điểm thích hợp để yên lặng rời khỏi đây.

    "Rầm rầm" tiếng đập cửa liên tục vang lên từ phía phòng ngủ, chất lượng cửa gỗ này kém xa cửa chống trộm, chắc chỉ có thể kéo dài hơn mười giây.

    Hạ Dao nhẹ nhàng di chuyển chân, từng chút một đi tới cửa phòng bếp, cẩn thận nhìn về phía đối diện.

    Ở phía đối diện nhà bếp, con quái vật hình người trần truồng to lớn đang điên cuồng vung đôi tay trông như búa, một cái rồi lại một cái không biết mệt mỏi mà đập cánh cửa gỗ trước mặt nó.

    Vụn gỗ theo động tác của nó như bông tuyết văng ra khắp nơi, rồi chỉ nghe thấy một tiếng "Đùng", giữa tấm cửa đột nhiên bị nắm tay phải của nó xuyên thủng!

    Cánh cửa bị thủng chắc chắn càng không thể ngăn cản tiếng chuông, âm thanh càng thêm rõ ràng mà truyền vào tai con quái vật.

    Nó giống như bị khiêu khích, trong miệng phát ra tiếng rống giận "Gừm gừm", đấm như mưa, trong phút chốc nó điên cuồng đấm xuống!

    Không đến năm giây, trên cánh cửa xuất hiện lỗ thủng lớn đủ để một người lọt qua.

    Nếu con quái vật này có đầu óc một chút, thì lúc này nó nên đưa tay qua lỗ mở khóa cửa ra. Nhưng nó rất ngu ngốc, vì vậy nó lựa chọn cách dùng thân hình to lớn của mình để chui vào từ lỗ thủng.

    Hạ Dao suýt nữa thì bật cười vì phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng này.

    Cô không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy - Chẳng bao lâu, cơ thể con quái vật đã bị mắc kẹt ở bên trong cánh cửa.

    Hoàn hảo.

    Nhân cơ hội này, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bếp, bước qua xác con quái vật trên mặt đất, cẩn thận lách qua cửa chống trộm, cuối cùng thuận lợi bước ra khỏi nhà!

    Tiếng chuông điện thoại vẫn chưa dừng lại, con quái vật to lớn vẫn đang tức giận chui vào trong cửa.

    Hạ Dao không dám dừng lại thêm một giây nào cả, hai tay cầm gậy bóng chày, nhanh chóng nhưng cũng rất cẩn thận chạy tới cầu thang phía trước!

    Hiện nay vẫn chưa xảy ra sự cố mất điện, cả hai thang máy đều hoạt động bình thường.

    Nhưng cô không dám sử dụng chúng - Có quá nhiều nguy cơ không thể lường trước được. Lỡ như mất điện sau khi vào thang máy, lỡ như quái vật bị nhốt trong thang máy, lỡ như trong trường hợp đi xuống, cửa thang máy mở ra bên ngoài đầy ắp quái vật..

    Nói một cách khái quát, đi thang bộ an toàn hơn nhiều.

    Tuy nhiên, khi Hạ Dao chạy đến đầu cầu thang nhìn thấy tình hình bên dưới, cô không khỏi sửng sốt –

    Trên cầu thang đi xuống, khắp nơi đều có tơ nhện màu xanh!

    Thấp thì khoảng 5 cm ở dưới chân, cao thì tới đầu cầu thang, các ngóc ngách gần như giăng đầy tơ nhện, chỗ cho người bước xuống cũng không có!

    Ngoài ra, điều khiến cô kinh sợ nhất là một cái kén dài màu xanh lá cây treo ở trung tâm của cầu thang.

    Cái kén kia hiện ra hình dạng con người rõ ràng.

    Mà dưới những lớp tơ nhện, người bên trong vẫn chưa chết, giống như một con sâu không ngừng uốn qua uốn lại!

    Hạ Dao cổ họng cuộn trào, đại não chưa kịp truyền đạt mệnh lệnh, thân thể đã phản ứng trước, trốn ở vách tường bên cạnh cầu thang.

    Vị trí này tuy ở hành lang nhìn một cái là có thể thấy hết, nhưng đối với cầu thang lại là điểm mù tuyệt đối không thể nhìn thấy.

    Nhưng..

    Trong nhà cô cũng có một con quái vật không biết bao giờ thì ra.

    Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô chỉ có thể đánh bừa một lần, đi thang máy?

    Không được, bây giờ không phải lúc để liều mạng..

    Ngay lúc Hạ Dao đang cố hết sức tìm ra giải pháp, đột nhiên một tiếng "Lạch cạnh" khe khẽ truyền đến từ căn nhà đối diện.

    Lông tơ trên người cô lập tức dựng đứng, cả người giống như một con mèo bị xù lông, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia.

    Ngay sau đó, cửa chống trộm với chữ chúc dán ngược nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ.

    Trái tim Hạ Dao chợt hạ xuống - Những con quái vật sẽ không mở cửa.

    Ngay lập tức, cô nhìn thấy một con mắt đen đang ló ra từ khe cửa.

    Là Tiểu Tuyết?

    Dương Tiểu Tuyết, con gái của hàng xóm cách vách nhà Hạ Dao, năm nay 8 tuổi. Ngày thường khi Tiểu Thụy được nghỉ học về nhà, bé sẽ đến nhà Hạ Dao tìm cậu chơi, mở miệng một tiếng anh Thụy, vừa ngọt ngào lại dễ thương, cực kỳ đáng yêu.

    Ngay cả cha mẹ của Hạ Dao và cha mẹ nhà họ Dương cũng thỉnh thoảng nói đùa rằng họ sẽ đính ước cho hai đứa nhóc.

    Mà bây giờ.. mọi thứ đã thay đổi.

    Sau khi Hạ Dao nhìn thấy Dương Tiểu Tuyết sau khe cửa, vì sợ bé đột nhiên hét lên, cô nhanh chóng đưa tay ra làm động tác im lặng.

    Dương Tiểu Tuyết quả nhiên ngoan ngoãn không có phát ra tiếng, còn cận thẩn từng li từng tí mở cửa ra.

    Hạ Dao cảm thấy yên tâm hơn một chút, trong lòng mơ hồ có chút rối rắm - Hiện tại cô còn không thể tự bảo vệ mình, nếu mang theo một đứa trẻ thì càng khó khăn hơn.

    Nhưng nếu muốn cô bỏ rơi đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như này, cô thực sự không đành lòng.

    Cô do dự một chút, trong khoảng thời gian này Dương Tiểu Tuyết đã đứng ở cửa, cho dù cửa đã mở toang, bé cũng không chạy về phía Hạ Dao.

    Ánh mắt một lớn một nhỏ giao nhau trong không trung, đối diện với đôi mắt ngây thơ kia, Hạ Dao khẽ cắn môi, cuối cùng đưa ra quyết định.

    Nếu bỏ lại đứa trẻ một mình, vậy cô và con quái vật vô nhân tính kia có khác gì nhau?

    Cô đưa tay ra không tiếng động ra hiệu cho Dương Tiểu Tuyết.

    Ánh mắt Dương Tiểu Tuyết lập tức sáng lên, bé nở nụ cười rạng rỡ, đó nhấc chân chạy về phía Hạ Dao.

    Hạ Dao thậm chí không kịp nhắc nhở cô bé nhỏ giọng một chút đừng phát ra âm thanh.

    Trong giây tiếp theo, Dương Tiểu Tuyết vừa mới bắt đầu từ cửa chạy ra, đã xuất hiện trước mặt Hạ Dao.

    Cô ngây ngẩn cả người.

    Từ cánh cửa đó đến đây, khoảng cách cũng phải khoảng chục mét.

    Ngay cả một vận động viên chạy nước rút, có lẽ cũng không có khả năng ở vừa lúc nhấc chân lập tức xuất hiện ở bên ngoài khoảng 10 mét.

    Đây là.. Xảy ra chuyện gì vậy?

    Lẽ nào Dương Tiểu Tuyết cũng trở thành một con quái vật?

    Trong tiềm thức Hạ Dao muốn lui ra ngoài, nhưng trước khi cô nhích người, góc áo đã bị đối phương nắm lấy.

    Dương Tiểu Tuyết ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Chị Hạ Dao, cha mẹ em xuống lầu với một chú trông rất kỳ lạ, bảo em đợi ở trong nhà, nhưng đã rất lâu rồi họ không về, có chuyện gì xảy ra rồi đúng không ạ?"

    Nghe cô bé nói những lời như vậy, tâm Hạ Dao lập tức thả lỏng.

    Mặc dù không rõ vừa rồi Dương Tiểu Tuyết làm như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ đây vẫn là một con người.

    Hạ Dao thở dài một cái cũng không dám nhiều lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà mình, chỉ nghe thấy con quái vật vẫn còn đang kêu "Gừ Gừ" dường như tạm thời sẽ không đi ra.

    Mà trên cầu thang không có con quái vật nào xuất hiện.

    Trước hết, mạng nhện hẳn là không có độc, nếu không người bị quấn ở trong kén kia sẽ không còn giãy giụa như hiện tại.

    Con quái vật giăng mạng nhện không xuất hiện, không biết có phải nó đã đuổi theo những con người khác hay không.

    Nhưng cho dù như vậy, cô cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể xuống lầu, nếu không lỡ như đi được nửa đường đột nhiên con quái vật xuất hiện, vậy thì muốn tránh cũng không thể tránh.

    Hạ Dao nghiêng người nhìn xuống cầu thang, mạng nhện dày đặc chằng chịt lấp kín phía dưới không một kẽ hở.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười 2021
  8. TiểuMộcMộc

    Bài viết:
    3
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 4:

    Editor: Tiểu Mộc Mộc


    -------------

    "Đúng rồi Tiểu Tuyết, vừa nãy em.. sao có thể chạy nhanh như vậy?"

    Hạ Dao đứng trong phòng chứa đồ của nhà họ Dương đổ một chai rượu đắt tiền nổi tiếng của Trung Quốc lẫn nước ngoài vào một cái xô nhựa, trông không khác gì là đổ nước lã.

    Cha Dương là quan chức nhà nước, tuy không phải là nhân viên cấp cao nhưng trong tay vẫn nắm một ít thực quyền, vì vậy rất nhiều người tìm đến ông.

    Trong thời buổi này, ai mà không hiểu được đạo lí nhân tình thế chứ?

    Mà cha Dương thì không có sở thích nào khác, chỉ thích uống rượu nên những người đến thăm hỏi đều rất hiểu ý.

    Tuy rằng hành vi nhận hối lộ này không tốt lắm nhưng hiện tại lại là sự giúp đỡ rất lớn.

    Dương Tiểu Tuyết đứng sang một bên giúp nhặt vỏ chai rượu, nhẹ nhàng nói: "Em cũng không biết, nhưng tối hôm qua khắp nơi đều có tiếng la hét rất lớn, khi mẹ em mở cửa ra xem thì có một chú người lạ chạy vào nhà. Chú ấy trông rất dữ tợn nên mẹ em chạy ra khỏi cửa còn nói với chú ấy qua bên đó.. Sau đó cái chú trông kỳ lạ đã đi ra cùng với mẹ."

    "Cha em hét lên bảo em chạy nhanh về phòng. Khóa cửa lại, chờ cha mẹ về." Dương Tiểu Tuyết nói: "Lúc đó, em chạy cực kỳ, cực kỳ nhanh!"

    Hạ Dao cẩn thận nghe xong, khẽ cau mày, trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ - Dị năng?

    Trong rất nhiều tiểu thuyết cũng có loại năng lực đó, đặc biệt là tiểu thuyết tận thế. Chỉ là cô không thể ngờ rằng thực tế cũng sẽ.. Không, ngay cả tận thế cũng đến thì còn có cái gì mà không kỳ quái chứ.

    Nhưng loại dị năng này xuất hiện như thế nào? Cô có không?

    Hạ Dao mở một chai rượu khác, mùi hắc của rượu xông lên làm cô hắt hơi một cái.

    Cô cúi đầu hỏi: "Vậy thì Tiểu Tuyết, trước giờ em có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"

    Dương Tiểu Tuyết suy nghĩ một chút rồi gật đầu lia lịa: "Có ạ, tối hôm qua em rất lạnh, mẹ em bật điều hòa đến hơn 30 độ cũng không đỡ, sau đó em ngất xỉu. Cha mẹ định đưa em đi bệnh viện nhưng khi vừa xuống cầu thang thì em tỉnh dậy, hơn nữa người em cũng không có chuyện gì nữa rồi."

    Nghe vậy, đáy mắt Hạ Dao hiện lên một tia vui vẻ - hôm nay cô cũng xuất hiện tình trạng giống hệt như vậy!

    Cô gần như không thể chờ đợi được mở miệng: "Hôm qua em bị bọ cắn à?"

    Dương Tiểu Tuyết lập tức gật đầu, cau mày chỉ vào bên phải cổ của cô bé: "Cắn vào đây, vừa đau vừa ngứa!"

    Lúc này Hạ Dao mới chú ý tới, quả thực có một số vết xước trên cổ cô bé.

    Thế này thì tất cả điều ổn.

    Một số người bị côn trùng cắn bị biến thành quái vật, một số khác lại thức tỉnh và có được loại dị năng nào đó!

    Nói cách khác – Hạ Dao không cần lo lắng về việc biến thành một con quái vật, hơn nữa cô cũng đã có được một dị năng nào đó!

    Tim cô đập thình thịch, không thể nói đó là kích động hay là khẩn trương: Có dị năng, như thế sinh tồn cũng tốt hơn một chút? Đợi đến khi tìm được Tiểu Thụy, cô sẽ có năng lực bảo vệ cậu.

    Nhưng cô lại rất lo rằng mình chỉ có dị năng vô dụng nào đó.

    Bởi vì cho đến thời điểm hiện tại, dị năng của cô không phải là tốc độ nhanh giống như Dương Tiểu Tuyết, cũng không phải là lực lượng hay thể lực.

    Cuối cùng là cái gì chứ? Cô thực sự mong rằng đó là một loại dị năng mạnh mẽ có thể hô mưa gọi gió..

    Hạ Dao lắc đầu nén lại suy nghĩ lung tung trong lòng - Hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, rời khỏi đây rồi nói sau.

    Cô đã nghĩ tới rồi, trong tòa nhà có nhiều hộ gia đình như vậy, mình cô và Dương Tiểu Tuyết đương nhiên không thể sống sót được.

    Chỉ cần những người sống sót khác không ngu ngốc, họ nhất định cũng giống như cô lựa chọn rời khỏi khu dân cư này càng sớm càng tốt.

    Như vậy trong quá trình đi xuống cầu thang hoặc ở trong sảnh tầng một, bọn cô chắc chắn sẽ gặp những người khác.

    Mọi người cùng nhau hành động sẽ an toàn hơn rất nhiều.

    Một lúc sau, Hạ Dao nhét cây gậy bóng chày vào ba lô phía sau, sau đó dùng vải băng buộc chặt con dao róc xương của nhà họ Dương vào đùi, tìm hai chiếc bật lửa bỏ vào trong túi, rồi nhấc xô nhựa chứa ba phần tư rượu trắng loại mạnh lên, nói với Dương Tiểu Tuyết: "Nhờ cả vào em."

    Dương Tiểu Tuyết gật đầu, đi trước đến gần cánh cửa mở rộng kia, hít một hơi thật sâu, cất bước chạy ra khỏi cửa.

    Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của cô bé đã biến mất không còn tăm hơi.

    Vài giây sau, cô bé lại xuất hiện trước mặt Hạ Dao, lắc lắc đầu nói: "Nó không có ra ngoài, vẫn còn ở bên trong đó."

    Hạ Dao vỗ đầu bé, nói nhỏ: "Được rồi, chúng ta đi thôi. Lát nữa cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm thì em chạy trước, với tốc độ của em con quái vật có lẽ không đuổi kịp."

    Dương Tiểu Tuyết chớp mắt và lắc đầu và nói: "Không, em tách ra khỏi mẹ cha, họ không quay lại nữa. Chị Hạ Dao, em sẽ không tách ra với chị nữa đâu."

    Hạ Dao không nói nhiều lời, mỉm cười một cái liền bước ra ngoài.

    Cô dừng lại trong phòng khách một chút, cầm cây chổi lên.

    Hành lang vắng vẻ giống như trước, không có một bóng người, trong nhà cô mở hồ phát ra tiếng rống giận "Gừm Gừ".

    Nếu chưa tắt báo thức điện thoại, cứ sau năm phút lại đổ chuông, có lẽ có thể trì hoãn một lúc lâu.

    Trở ngại lớn nhất lúc này là mạng nhện trên cầu thang - Chính xác mà nói đó là do con quái vật bố trí.

    Khi nhìn thấy mạng nhện xanh rậm rạp chằng chịt lần nữa, trong lòng Hạ Dao vẫn có một cỗ áp lực vô hình.

    Kẻ thù vô hình thường là kẻ đáng sợ nhất.

    Cái kén hình người treo giữa cầu thang vẫn còn vặn vẹo, trông giống như con cá vùng vẫy giãy chết trên bờ.

    Hạ Dao mím môi dưới, sau khi chuẩn bị tâm lý, cô vung cây chổi về phía trước.

    Mạng nhện bị nó kéo làm thay đổi hình dạng ngay lập tức, bị quấn lại như sợi len dưới sự chuyển động của cô, chẳng mấy chốc đầu chổi màu đỏ đã quấn thành một quả bóng màu xanh lá cây hình bầu dục lớn.

    Cho đến nay, con quái vật vẫn chưa xuất hiện.

    Trong lòng Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm - Có lẽ quái vật thật sự đuổi theo người khác xuống lầu hoặc là đi lên lầu, sau đó bị giết ở đâu đó.

    Nếu không, mặc kệ con mồi quấn đầy tơ nhện trước mặt cũng quá kỳ lạ.

    Động tác của cô nhanh hơn một chút, sau đó dứt khoát đặt xô rượu xuống đất, dùng sức sử dụng hai tay, nhanh chóng quét sạch tơ nhện màu xanh lá cây đang chắn trước mắt cô.

    Tuy không quá sạch sẽ, nhưng ít nhất khi đi qua sẽ không bị dính đầy tơ nhện.

    Không bao lâu, mạng nhện trong phạm vi của cây chổi gần như bị quét sạch.

    Hạ Dao nâng xô rượu lên và ra hiệu cho Dương Tiểu Tuyết, cả hai cùng nhau bước vào cầu thang.

    Vừa đi vừa quét, rất nhanh họ đã đến trước cái kén hình người.

    Người trong kén vẫn đang vặn mình, không biết có phải đã phát hiện ở bên ngoài có người hay không, hắn vặn vẹo càng ngày càng mạnh, cứ như con chạch xanh.

    Hạ Dao dừng lại và hơi do dự.

    Người này vẫn còn sống, cô có lẽ nên cứu hắn ra.

    Nhưng việc này phải tốn không ít thời gian, lỡ như con quái vật chưa chết, trong lúc này nếu nó đột nhiên quay trở lại thì cô xong đời.

    Lúc này, Dương Tiểu Tuyết nhẹ nhàng giật góc áo của cô.

    Hạ Dao nhìn xuống, thấy cô bé đang ngây thơ chỉ vào cái kén hình người trước mặt.

    Khi con dao vạch ra lớp tơ nhện dày trên cái kén hình người, Hạ Dao không khỏi thầm mắng một câu - Cô điên rồi sao, bản thân còn khó bảo vệ, lại muốn cứu người?

    Ngay lúc đó, cô nghĩ đến em trai Hạ Thụy của mình.

    Nếu Hạ Thụy gặp phải nguy hiểm như vậy, cô cũng hy vọng có người có thể cứu cậu.

    Nhưng cô không biết, mình có thể giữ được lòng tốt ít ỏi này của mình bao lâu.

    Không biết lớp tơ nhện quấn quanh bao nhiêu vòng, phủ kín người bên trong không một kẽ hở.

    Ngay cả con dao nhập khẩu cực kỳ sắc bén của nhà họ Dương cũng phải mất một lúc mới cắt được lớp ngoài.

    Cũng may người trong kén cảm thấy có người cứu giúp nên không còn giãy giụa nữa, nếu không quá trình này có thể tốn nhiều thời gian và công sức hơn.

    Hạ Dao cứa đi cứa lại lưỡi dao giống như dung cưa, lại mất thêm nửa phút mới cắt được một lớp tơ nhện nữa.

    Nhưng điều làm người ta lo lắng là.. Vẫn còn một lớp khác nữa.

    Nhìn qua lớp tơ nhện này, cô có thể nhìn thấy một chút quần áo của người đàn ông bên trong.

    Chỉ cần cắt đi lớp này, phần còn lại sẽ dễ dàng hơn để xử lý hơn.

    Và ngay khi cô ấy đặt lưỡi dao lên tơ nhện một lần nữa, chuẩn bị cắt nó, động tác của cô theo bản năng dừng lại.

    Hai giây sau, khuôn mặt Hạ Dao hiện lên vẻ sợ hãi.

    Mẹ kiếp - Lòng tốt ngu ngốc của cô thiếu chút nữa đã để con quái vật ra ngoài rồi!

    Ở đây vốn dĩ không có nhện, con quái vật cũng chưa bao giờ rời đi!

    Mọi thứ trước mắt chỉ là thủ đoạn để đánh lừa con người, nó ẩn mình trong kén giống như một miếng mồi, đợi kẻ ngốc nào đó tự tay thả nó ra!

    Thực ra đây là một con quái vật rất yếu, nó hẳn không phải chủ động bọc mình ở bên trong, nếu không nó phải có khả năng tự chui ra mới đúng.

    Có lẽ sau khi đột biến nó đã giống như thế này rồi và nó đang đợi kẻ ngu ngốc nào đó thả nó ra.

    Mà bữa tiệc lớn đầu tiên sau khi ngoài chính là người đã cứu nó.

    Nhưng vốn dĩ là lại có người ngu ngốc như vậy - Chẳng hạn như Hạ Dao, người gần như đã bị lừa.

    Thử nghĩ xem, một cái kén dày như vậy, nếu thật sự là người, e rằng đã chết vì thiếu không khí từ lâu rồi!

    Cho dù hắn có khả năng sống đến bây giờ, cũng không thể còn sức lực để giãy giụa mạnh như vậy!

    Cô nhanh chóng lùi về phía sau, cắm lại con dao vào trong băng vải, nâng xô rượu lên, kéo theo Dương Tiểu Tuyết không nói một lời mà vòng qua cái kén hình người, dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu!

    Một nửa tơ nhện phía dưới chưa được dọn dẹp lập tức đập vào đầu và mặt của hai người, nhưng Hạ Dao không dám dừng lại, trên người dính đầy tơ nhện xanh giống như trúng độc đi xuống lầu.

    Rẽ vào một góc, cô nhìn thấy một cái xác đẫm máu nằm phía dưới cầu thang.

    Nội tạng và thịt nát rơi ra từ thi thể, vương vãi khắp cầu thang.

    Mà dưới vũng máu, Hạ Dao cũng nhìn thấy hai dấu móng vuốt máu – Theo hướng cầu thang có lẽ đã đi đến tầng năm.

    Dù sao thì Dương Tiểu Tuyết cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu và kinh khủng như vậy, cô bé lập tức sợ hãi, thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng.

    Cũng may vừa mở miệng, Hạ Dao đã kịp thời bịt miệng cô bé lại.

    Hai người cẩn thận từng bước một lách qua thi thể, dự định trực tiếp đi đến lầu bốn.

    Tuy nhiên, khi đến cầu thang trên tầng năm, Hạ Dao vẫn lặng lẽ nhìn vào trong hành lang một chút.

    Một con quái vật giống tinh tinh, toàn thân mọc đầy lông đen đang đi lại trên hành lang.

    Cô nuốt nước bọt, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, sợ thu hút sự chú ý của nó.

    Cô quay lại không tiếng động nói một câu với Dương Tiểu Tuyết: "Cẩn thận." sau đó mới tiếp tục đi xuống cầu thang.

    Cầu thang dẫn đến tầng 4 không những trông rất sạch sẽ mà còn an toàn.

    Xem ra ít nhất cũng có thể an toàn để đến tầng tiếp theo..

    Hạ Dao vừa nghĩ như vậy, sau lưng lập tức phát ra một tiếng "Xít..".

    Sắc mặt cô thoáng chốc thay đổi, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Tiểu Tuyết giẫm phải một miếng thịt nát, lúc đang đi thì đột nhiên trượt chân khiến cô bé bị ngã về phía trước!

    Mặc dù cô bé lập tức giữ vững vào bức tường, nhưng đế giày cọ vào thành cầu thang phát ra một tiếng vang nhỏ không có cách nào có thể khống chế được.

    Âm thanh này cũng không lớn, những lúc bình thường chắc chắn không thể khiến cho người khác chú ý được.

    Nhưng bây giờ..

    Nghe thấy âm thanh truyền đến từ hành lang tầng năm, Hạ Dao biết rằng đã xảy ra chuyện lớn.


    #Bên VNO sao dấu ba chấm đều tự động chuyển sang hai chấm, mình cũng thấy khó chịu lắm nhưng không làm được gì. Có gì mn thông cảm ạ, nếu ai biết cách sửa thì nhắn cho mình với.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...