Trọng Sinh [Edit] Ta Có Thú Sủng Thần Thoại Tại Mạt Thế - Lục Kiêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Trần Ngọc Phong, 10 Tháng chín 2021.

  1. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 20: Wolfgang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng súng của tên lính canh cao lớn trước khi chết truyền đến từ xa, đến nỗi hai lính canh gần đó cũng chú ý, đúng lúc thấy Tiểu Hoàng giết người một cách thô bạo.

    "Cái đéo gì vậy, đó là một con chó?"

    Sau một cú sốc ngắn, một tên lính canh mặc áo khoác xanh ngay lập tức giơ súng bắn, linh cảm rằng mình sẽ chết nếu để con chó to lớn này lao tới!

    Oanh, oanh!

    Tiếng súng vang lên.

    Nhưng thứ ngã xuống lại là tên lính canh mặc áo xanh.

    Trong bốt điện thoại ở phía xa, Trác Phàm từ lâu đã sử dụng EM957 để nhắm mục tiêu hai lính canh ở khoảng cách xa.

    Sau một phát bắn, động tác của Trác Phàm không có chút nào dừng lại, hắn trực tiếp dịch họng súng 90 độ, lại bóp cò.

    Viên đạn và đầu của lính gác thứ tư vừa vặn trên một đường thẳng.

    Não của hắn ta bắn tung tóe, và trước khi chết, lính canh thứ tư vẫn mở to mắt, với vẻ mặt bỡ ngỡ.

    Trác Phàm cất súng, lập tức từ bốt điện thoại chạy về phía chiếc Peterbilt 389 với tốc độ cao.

    Ngoài ra còn có ba lính canh ở phía sau siêu thị WalMart, sau khi nghe thấy tiếng súng, phải mất ít nhất 30 giây để vượt qua.

    Với tốc độ của hắn, 30 giây thì đã ngồi trong xe tải đọi nổ máy rồi.

    Lightning vốn dĩ đang đứng trên nóc buồng điện thoại nhìn thấy chủ nhân mình di động, liền vung vẩy nhảy lên vai Trác Phàm, đôi mắt to cũng giúp chủ nhân mình chú ý đến tình trạng sau lưng của hắn.

    Tiểu Hoàng cũng đã chạy vào bên trong bãi đậu xe để gặp chủ nhân, khi đi ngang qua hàng rào thép gai, nó dùng hai bàn chân trước của nó nắm lấy hàng rào và ngay lập tức xé một cái lỗ có thể cho một người đi qua, để Trác Phàm không cần chờ đợi mà chạy thẳng qua hàng rào thép gai.

    Trong bãi đậu xe, một người đàn ông tóc đen chạy với một con mèo đen trên vai và một con chó lớn màu vàng bên cạnh.

    Cảnh tượng này tình cờ lọt vào mắt một "Tiểu la lỵ" (loli đó) tóc vàng trên tầng hai của Siêu thị WalMart.

    Cô kéo tay áo người phụ nữ lạnh lùng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, nhìn xem, ngoài cửa sổ có một đại ca ca đang dắt chó với mèo."

    Giọng nói vừa rơi xuống liền là một viên đạn xuyên qua kế bên mặt hai người. Viên đạn va vào một chai Cocacola trên kệ phía sau, và với một tiếng nổ.

    Helena xạm mặt lại, vỗ vỗ mái tóc vàng trên đầu trên đầu của tiểu la lỵ, Gằn giọng nói: "Jinna, mau trốn đi, đừng làm phiền chị đánh nhau."

    "Chị, là thật!" Tiểu la lỵ tức giận nhấn mạnh.

    Helena buộc tóc đuôi ngựa, cầm một khẩu súng trường hạng nhẹ và duy trì tư thế quỳ gối nhắm bắn. Tài thiện xạ của cô ấy cực kỳ chính xác, và ít nhất ba thành viên của Câu lạc bộ săn gấu đã chết dưới họng súng của cô.

    Quỷ thần xui khiến, đang cùng Câu lạc bộ săn gấu sẽ kịch liệt giao chiến Helena thật hướng ngoài cửa sổ liếc mắt nhìn, sau đó khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

    Những gì Jinna nói hóa ra là sự thật!

    Thực sự có một người đàn ông dắt chó đi dạo với một con mèo trên lưng!

    Chính xác mà nói, người đàn ông sẽ lấy được Peterbilt 389 của Yuri!

    Helena nhanh chóng nhận ra rằng đây có thể là một cơ hội để đột phá vòng vây, và hét lên với phía bên kia: "Wolfgang, hãy đến xem! Ai đó muốn cướp lấy chiếc xe tải đó!"

    Helena và Ginna ở trong Siêu thị WalMart tầng 2 ở góc tây bắc của tòa nhà, ngoài hai người trong số họ, có hơn 20 thường dân bị mắc kẹt tại đây bởi những người của Câu lạc bộ săn gấu.

    Những người này đều là những người sống sót sau khi ngày tận thế bùng nổ, cuối cùng họ cũng giết được hết những thây ma trong siêu thị này, tưởng có thể trốn an toàn một lúc nhưng không ngờ Câu lạc bộ săn gấu đã đột nhập vào.

    Thành viên của những người sống sót này tương đối phức tạp, bao gồm những chiến binh phi thường như Wolfgang và Helena, cũng như những trí thức cấp giáo sư, nhà khoa học và nhà quản lý tổ chức.

    Ban đầu bọn họ định thương lượng với Câu lạc bộ săn gấu, không ngờ không những bị tùy tiện từ chối mà còn bắt đi hai người thương lượng, nam nhân bị giết còn nữ nhân bị bắt biến thành nô lệ để thỏa mãn bọn chúng.

    Trong suy nghĩ của tên trùm Yuri, trong tận thế này, những kẻ không vâng lời là những kẻ vô dụng, hắn muốn bắt tất cả thường dân và sử dụng họ làm nô lệ cho chính mình.

    Nhưng Yuri không ngờ Wolfgang lại có mặt trong nhóm này.

    Dưới sự lãnh đạo của Wolfgang, những người sống sót này đã chiếm giữ góc tây bắc của tầng hai của siêu thị, giằng co với Câu lạc bộ săn gấu trong hai ngày, và sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào.

    Nhưng rõ ràng, Yuri đã dần mất kiên nhẫn và sẵn sàng loại bỏ họ bằng bất cứ giá nào.

    Wolfgang có mái tóc ngắn cá tính, khuôn mặt sắc sảo và đôi môi mỏng, và hắn trông giống như một người đàn ông có khí chất cương nghị. Lúc này, hắn đang cầm súng lục bắn vào đám thợ săn gấu, nghe thấy lời Helena nói, tinh thần hắn bỗng phấn chấn lên, "Cô nói cái gì?"

    Với một cú lăn lộn mạnh mẽ, Wolfgang xuyên qua hai cái kệ qua làn mưa đạn, lao tới cửa sổ nơi Helena đang ở, nhìn xuống và thực sự nhìn thấy Trác Phàm, người đã ở rất gần chiếc Peterbilt 389.

    "Anh chàng này là ai?" Mắt Wolfgang mở to.

    Tình huống trước mắt thực sự rất kỳ quái!

    Trong ngày tận thế hiểm nghèo này, có ngươi lại cùng một con mèo và một con chó để cướp một chiếc xe tải hạng nặng! Như vậy là thế nào?

    Cùng lúc đó, Ivan, hắn đang chỉ đạo anh em của mình bắn tới, cũng đang cầm bộ đàm, với vẻ mặt kinh ngạc, "Cái gì! Bốn người đã bị giết? Và thằng nhóc đó định cướp lấy xe tải của Boss?"

    Peterbilt 389 thế nhưng là đứa con của Boss, nếu bị mất, thì Boss Yuri, chắc chắn sẽ lột sạch da của họ.

    "Đi với tao, những người còn lại ở lại đây!" Ivan đã có lựa chọn, thuận tay chạy xuống lầu một.

    Đừng bao giờ để nó ăn cắp chiếc xe tải đó!

    Ở tận thế, một chiếc xe như vậy thực sự quá quan trọng.

    Nguyên bản có hơn mười tên săn gấu người đang vây quanh góc Tây Bắc đánh, Ivan lập tức mang đi năm sáu tên, Wolfgang đám người áp lực lập tức chợt nhẹ đi.

    Hắn nhận ra rằng đây là cơ hội tốt để đột phá vòng vây!

    "Ivan đã đưa không ít người đi, và có vẻ như hắn ta sẽ ngăn cản chàng trai ở bên ngoài!" Wolfgang ra hiệu cho mọi người lại gần, "Tôi quyết định, nhân cơ hội này lao ra ngoài, các người nghĩ sao?"

    "Bây giờ lao ra ngoài sao?" Helena là người có uy tín thứ hai trong số những người sống sót này. "Cho dù Ivan có lấy nhiều người trong số họ, thì sẽ có ít nhất mười người đang canh gác bên ngoài. Nếu chúng ta xông ra, chúng ta chắc chắn sẽ chết."

    "Đúng thế." người đàn ông trung niên với mái tóc lốm đốm và cũng đứng dậy nói, "Wolfgang, chúng tôi không có các khả năng của các người, khó khăn như vậy, chúng ta rất có khả năng bị đạn lạc bắn chết."

    Còn lại những người sống sót, có mấy người nguyện ý đi theo Wolfgang liều một phen, nhưng càng nhiều người vẫn là không nguyện ý mạo hiểm.

    Dù sao ở chỗ này, có Wolfgang, Helena đám người ngăn tại phía trước, tựa hồ cũng không có trực tiếp nguy hiểm tính mạng.

    Wolfgang lông mày nhíu lại, có chút nổi giận, "Ở chỗ này tiếp tục chờ đợi chỉ là chờ chết mà thôi, trước mắt cơ hội ngàn năm một thuở, bỏ qua, chúng ta đều muốn bị vây chết ở chỗ này. Mặc kệ các ngươi có đi hay không, tôi là nhất định phải lao ra!"

    Lời này vừa nói ra, rất nhiều người nhất thời sắc mặt kịch biến. Một người nữ nhân trung niên mặc trên người là bộ đồ hàng hiệu, "Ngươi tại sao có thể như thế! Vứt bỏ chúng ta mặc kệ, ngươi đây là phạm tội!"

    Wolfgang nhìn lạnh và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, "Nếu cô không có tôi, có lẽ cô đã bị những tên người Nga đó biến thành đồ chơi cho chúng rồi!"

    Bị Wolfgang ánh mắt lạnh lùng một nhìn chăm chú, người phụ nữ kia còn lại lời nói lập tức bị nghẹn trở về trong cổ họng.

    Với vết xe đổ của người phụ nữ này, những kẻ khác muốn nói điều gì cũng nghĩ đến và tạm thời tất cả im lặng.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2022
  2. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 21: Kịch chiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Siêu thị WalMart lầu hai góc Tây Bắc, những người sống sót kịch liệt thảo luận.

    Như với tư cách là người uy tín thứ 2 trong đội, Helena cũng phân tích tình hình hiện nay và yêu cầu hai người khác "Các ngươi thấy thế nào?"

    Một trong những người đàn ông có vẻ hơi giống Helena. Hắn mặc một bộ đồng phục ngụy trang và trông giống như đã phải chịu đựng huấn luyện quân sự, "Đại tỷ, tôi nghĩ rằng Wolfgang là đúng. Nếu ta không chiến đấu vào thời điểm này, ta thậm chí sẽ không có cơ hội để chiến đấu."

    Helena gật đầu. Trên thực tế, trái tim cô cũng là muốn lao ra ngoài, nhưng khi cô nghĩ đến đội có rất nhiều phụ nữ và trẻ em bình thường trong đó, và họ có không có khả năng chống trả.

    Lúc này, người thứ hai hỏi, giáo sư có ánh mắt lúc trước nói: "Wolfgang, chúng ta cùng nhau xông ra ngoài, nguy hiểm quá lớn. Ngươi làm được cái này không, ngươi chạy nhanh ra ngoài trước, đi tìm cảnh sát đón chúng ta đi.

    Mắt Helena sáng lên. Vì Jinna, cô thực sự không sẵn sàng chấp nhận rủi ro." Giáo sư có lý, Wolfgang chúng tôi tin tưởng vào khả năng của cậu. "

    " Cảnh sát? "Wolfgang thì trầm mặt." Cái đám phế vật bọn chúng đến bây giờ cũng không có bóng dáng chắc là trốn ở đâu rồi, vậy mà các ngươi còn tin tưởng chúng! "

    " Vậy được rồi, Helena, Parker, hai người ỉm hộ cho tôi! "Wolfgang đột nhiên quẳng vài chai thuốc trừ sâu, rồi vung súng lên, thuốc trừ sâu phát nổ trong không khí, làm nổ ra rất nhiều bột màu da cam.

    " Móa! Cái quái gì! "

    " Có vẻ là khí độc! Bịt mũi miệng lại! "

    Những thợ săn gấu nhất thời không biết tình hình, cả người đều kinh hãi.

    Helena và người đàn ông trong trang phục ngụy trang ngay lập tức đứng dậy và bắn bằng súng máy, trấn áp lẫn nhau. Đạn nổ tanh tách đập vào bức tường đối diện, nổ tung xung quanh, bọn chúng vừa nằm xuống không dám đúng thẳng lên vì sợ bị đạn lạc bắn vào đầu.

    Wolfgang lao về phía trước như một con báo và đi thẳng lên đầu cầu thang được canh gác cẩn mật.

    " Tên đó định bỏ chạy, ngăn hắn lại! "Một tên có hình xăm con gấu Bắc Cực trên cánh tay nhận thấy ý đồ của Wolfgang và đứng dậy và hét lên, nhưng Wolfgang đã giơ tay và bắn vào đầu hắn.

    Lập tức người người cảm thấy bất an, sửng sốt không ai dám cản, nhường Wolfgang thuận lợi lao xuống tầng.

    Một màn này cũng làm cho Helena đám người nhẹ nhàng thở ra, dưới đáy lòng âm thầm cầu nguyện," Wolfgang, ngươi có thể nhất định phải trở lại. "

    Trong bãi đậu xe của siêu thị.

    Trác Phàm mang theo Tiểu Hoàng cùng Lightning chạy như điên, mắt thấy khoảng cách chiếc kia tha thiết ước mơ xe tải hạng nặng chỉ có 50m khoảng cách.

    Đột nhiên, siêu thị cửa chính lao ra một đám cầm trong tay súng máy, cầm đầu chính là tên Ivan, phụ tá đắc lực của lão đại bọn chúng

    " Ngăn thằng đó lại, bắn cho tao! "

    Ivan đã dẫn đầu một đám người cầm lên những khẩu AK47 và bóp cò. Tổng cộng có sáu súng máy bắn tóe lửa, tạo thành một làn đạn.

    " Cần gì đội hình lớn như vậy chứ! "

    Trác Phàm hít một hơi, thần kinh vận động siêu phàm lộ ra, hắn tăng tốc đột ngột, ngay tại chỗ liền chạy về phía trước, trong nháy mắt chạy qua khoảng cách năm mươi mét, những viên đạn tất cả đều rơi xuống đất phía sau.

    Lightning và tiểu Hoàng thậm chí còn cường điệu hơn.

    Lightning trực tiếp kích hoạt khả năng tàng hình và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Tiểu Hoàng di chuyển còn nhanh hơn Trác Phàm nhiều lần, nhưng không cùng chủ nhân mình chạy tới chiếc xe tải mà di chuyển theo hình zíc zắc và lao về phía Ivan và đám người!

    " Tiểu Hoàng, cẩn thận một chút! "

    Trác Phàm thấy tiểu Hoàng khí thế dũng mãnh, cũng không nhịn được vì đó lo lắng, dù sao đối phương thế nhưng là có sáu cây súng.

    " Chủ nhân, đừng lo lắng, hỏa lực cấp độ này không làm gì được ta. "Câu trả lời đầy tự tin của Tiểu Hoàng lập tức từ trong ý thức của hắn phát ra.

    Ivan và những người thợ săn gấu khác trông thật ngớ ngẩn khi nhìn thấy một con chó to lớn màu vàng lao lên chống lại tiếng súng.

    " Chết tiệt! Con chó này làm sao vậy, tốc độ quá nhanh! "

    Ivan sắc mặt càng thêm khó coi trước đó ở trong bộ đàm răn dạy thủ hạ lời nói còn còn bên tai, bây giờ chó lớn vậy mà hướng về phía hắn lao đến, vội vàng hô:" Còn đứng ngây đó làm gì! Đem con chó này bắn cho tao! "

    Tuy nhiên, Tiểu Hoàng đã hóa thành một bóng mờ lao lên với tốc độ khó tin, lao thẳng về phía của một người, cổ họng của một người đã bị nghiền nát.

    " Bà mẹ nó! Là quái vật! "

    Những người khác hoảng sợ bắn vào mông Tiểu Hoàng, không những không bị thương một sợi lông, mà đạn lạc phóng ra còn làm bản thân chúng bị thương rất nhiều.

    Ivan cảm thấy không ổn, bọn hắn nhóm người này đang tách ra đứng, khiến cho đầu chó lớn tiêu diệt từng tên một khi cơ hội, hắn hét lên," Theo sát tao, tập hợp một chỗ! "

    Còn lại năm người lập tức lưng tựa lưng, họng súng xông bên ngoài, đem Tiểu Hoàng bức lui.

    Nhưng Ivan đã quên một người.

    Trác Phàm nấp sau chiếc xe tải hạng nặng. Tận dụng cơ hội khiến Tiểu Hoàng gây náo loạn, hắn đã tìm được một góc tuyệt vời, hắn giơ EM957 lên để bắn.

    Oanh!

    Năm người dựa vào nhau, nhưng đầu một người trong đó đột nhiên nổ tung, não nùng nóng rực bắn vào mặt người khác, ngay cả những tên sát nhân hung ác này cũng phải rùng mình kinh hãi.

    Oanh!

    Tuy nhiên, chúng chưa kịp phản ứng thì phát súng thứ hai đã tiếp theo.

    Một cú vỡ đầu khác!

    " Cái đéo gì vậy t, xạ thủ à! Thằng nhóc đó là xạ thủ của lực lượng tổ chức nào đó sao? "

    Một con chó to lớn màu vàng kỳ dị, một người phương Đông bí ẩn với tài bắn súng đỉnh cấp, lúc này Ivan hoàn toàn không muốn chiến đấu," Quay trở lại siêu thị! "

    Nếu hắn bây giờ không rời đi, thì thực sự sẽ không thể rời đi!

    Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông với mái tóc ngắn màu vàng lao ra khỏi siêu thị, nhìn thấy Ivan và những người khác, hắn không thể không dùng súng bắn, hiện trường rất hỗn loạn.

    " Hả? Tên này này sao lại có chút quen mắt? "Trác Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng có phần mơ hồ kia, lập tức ra lệnh cho Lightning chạy đến xem xét.

    Dưới tầm nhìn được chia sẻ của Lightning, Trác Phàm thấy rõ vẻ mặt của người đó.

    " Hóa ra là Wolfgang! Tại sao hắn lại ở đây? "Sau một thoáng ngạc nhiên, Trác Phàm vui mừng khôn xiết." Lần này, bỏ công đi đến đây quả thực không uổng công! "Trong kế hoạch của mình, Wolfgang nhất định phải khuất phục một tướng quân dũng mãnh.

    " Tiểu Hoàng, giúp người đó! Đừng để anh ta chết! "

    Rống--

    Tiểu Hoàng gầm lên, bay qua tường, từ trên cao giẫm lên mái nhà, và giết chết hai thành viên của câu lạc bộ săn gấu.

    " Ác ma.. "Trong nháy mắt, đội hình có vẻ mạnh mẽ này tan rã, những người sống sót rùng mình, cảm thấy thế giới quan lần nữa sụp đổ.

    " Tất cả chết hết cho ta! "Ivan hoàn toàn điên cuồng, trong huyết dịch cuồng bạo bộc phát ra, hắn liền lấy bên hong bốn quả lựu đạn và rút chốt, liền hướng Tiểu Hoàng cùng Wolfgang ném về phía trước. Đồng thời, hắn ta dùng hai tay đẩy hai tên thuộc hạ kia ra ngoài, điên cuồng bỏ chạy về phía cửa sau của siêu thị.

    " Nguy hiểm!"

    Wolfgang nhìn thấy bốn quả lựu đạn lao vun vút, nhưng đã quá muộn để né tránh, nên hắn chỉ có thể làm thế phòng thủ ngay lập tức, hy vọng có thể sống sót.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười hai 2022
  3. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 22: Đột kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn quả lựu đạn phát nổ cùng lúc, và Wolfgang ở giữa vụ nổ, gần như không thể chạy thoát.

    Nhưng vừa lúc, một ánh sáng màu vàng xẹt qua, đẫy hắn tránh ra phạm vi nổ tung.

    Phía sau, sóng xung kích cực lớn đánh sập cổng siêu thị, khói mù mịt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gầm rú.

    "Mình vậy mà không chết?"

    Wolfgang ngã trên mặt đất và thấy rằng mình đã tránh được một kiếp.

    Hắn gắng gượng đứng dậy, vừa mở mắt ra đã thấy một con chó to lớn màu vàng hùng vĩ đang đứng trước mặt.

    "Bà mẹ nó! Đây là chó? Chẳng lẽ là ngươi đã cứu ta?"

    Sau đó, một đôi ủng chiến thuật xuất hiện trước mặt hắn.

    Wolfgang nhìn lên và thấy rằng đó là một người phương Đông.

    "Hi, xin chào, nó tên là Tiểu Hoàng, là đồng đội của tôi. Tôi rất vui mừng được cứu anh." Trác Phàm đưa tay ra, đồng thời nở nụ cười có vẻ vô hại. Người trước mặt là bắt buộc phải đạt được, nhưng hắn không muốn có bất kì hiểu lầm giữa đôi bên.

    Wolfgang giật mình, nắm lấy tay Trác Phàm ra sức đứng lên rồi kiểm tra cơ thể, may mà hắn không bị thương. "Ừm, tôi tên là Wolfgang, và con chó của cậu thực sự rất ngầu. Nhân tiện, tôi chưa biết tên của cậu."

    "Trác Phàm."

    "Người Hoa ư?"

    "Vâng, tôi là học sinh du học." Trác Phàm chuyển cuộc trò chuyện, anh khéo léo nói: "Ý anh là.. anh tên là Wolfgang?"

    "Vâng, có vấn đề gì không?" Wolfgang ngạc nhiên.

    "Ừm, anh có một cô em gái tên là Bonnie sao? Bonnie Muller." "

    Anh biết em gái tôi sao?" Wolfgang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kích động nắm lấy vai Trác Phàm, "Sau khi tận thế, tôi đã không gặp em ấy, cậu có tin tức gì về em ấy không? Hãy cho tôi biết."

    "Hóa ra thực sự là anh. Thật là trùng hợp. Thực ra, tôi đã cứu em gái anh và hiện giờ cô ấy đang được tôi bảo vệ." Trác Phàm cũng giả vờ kinh ngạc.

    "Thật sao! Điều này thực sự tuyệt vời!" Tin tức này mang một niềm vui cho Wolfgang.

    Nhưng vẻ mặt của hắn nhanh chóng trở nên căng thẳng, "Đây không phải là chỗ để nói chuyện, Ivan, tên vừa chạy trốn, nhất định sẽ báo cáo ông chủ Yuri của mình, ta tin rằng một nhóm săn gấu sẽ sớm tới, chúng ta phải được chuẩn bị."

    "Ừ, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!" Trác Phàm chỉ vào Peterbilt 389 sau lưng anh, "Với xe tải này, không ai có thể ngăn cản chúng ta."

    Tuy nhiên hành động của hắn làm cho Trác Phàm bất ngờ, Wolfgang lắc đầu, "Không, tôi còn đồng bọn bị mắc kẹt trong siêu thị, tôi nhất định phải giải cứu bọn họ, nếu không, bọn họ sẽ không sống sót qua đêm nay."

    Trác Phàm vừa nghe, con mắt suýt trừng ra ngoài, đến lúc nào rồi, lại còn nghĩ đến người khác, ngay cả mình em gái cũng đều mặc kệ.

    Nhưng khi nghĩ lại, hắn củng cảm thấy nhẹ nhõm.

    Tình thâm nghĩa trọng, đây là Wolfgang mà hắn biết, nếu hắn ta chỉ là một tên tham sống và sợ chết thì dù tài giỏi đến đâu, Trác Phàm cũng sẽ không coi trọng.

    Trác Phàm thờ ơ nói: "Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra bên trong."

    "Anh muốn đi cùng tôi sao? Không, nguy hiểm quá!" Wolfgang nghe vậy liền muốn ngăn cản.

    "Hì hì, ngươi vừa rồi nên xem năng lực của ta, hơn nữa còn có bạn của ta. Tin tưởng tôi, chúng tôi nhất định có thể giúp anh." Trác Phàm cười vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng bên cạnh.

    "Đã vậy, cám ơn cậu, tôi nợ cậu một lần." Wolfgang nhớ tới năng lực chiến đấu kinh khủng của Tiểu Hoàng, lập tức gật đầu, dù sao có sự trợ giúp của Trác Phàm và Tiểu Hoàng, cơ hội thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

    "Nhân tiện, tôi nhớ anh còn nuôi một con mèo, nó đã đi đâu vậy?" Wolfgang đột nhiên nhớ lại những gì Tiểu la lỵ Ginna đã nói.

    Trác Phàm mỉm cười bí ẩn, "Anh sẽ biết sớm thôi."

    Khi Trác Phàm quyết định quay lại siêu thị với Wolfgang, Lightning đã bật khả năng tàng hình của mình và chạy đến trước do thám.

    Bây giờ, tình huống ở tầng một của toàn bộ siêu thị đã bị Lightning nắm bắt rõ ràng, tầng này hầu như không có người sinh sống, chỉ có một số vệ sĩ của câu lạc bộ săn gấu đang canh gác cầu thang. Tất cả các loại hàng hóa nằm ngổn ngang trên sàn, nhưng nhiều hơn cả là những tên thây ma.

    Không có xác chết nào, bởi vì tất cả đều đã biến thành thây ma.

    Lightning xuyên qua cầu thang dưới con mắt của hai bảo vệ và hùng hổ chạy lên tầng 2. Hai bọn chúng thậm chí còn không biết rằng có một con mèo vừa đi ngang qua mình.

    Thông qua tầm nhìn được chia sẻ, Trác Phàm cũng bí mật cảnh giác khi nhìn thấy tầng 2. Ít nhất 30 thành viên câu lạc bộ săn gấu với súng và đạn thật canh gác mọi ngóc ngách của tầng này.

    Ở góc tây bắc, có hơn mười lính canh bổ sung, và những người bạn đồng hành của Wolfgang đang ở phía sau họ.

    "Đi thôi, đánh nhanh thắng nhanh!" Trác Phàm xua tay ra hiệu cho Wolfgang đi theo mình.

    "Chờ đã, cậu không hiểu rõ tình huống, tốt hơn là đi theo tôi!" Wolfgang lo lắng, chàng trai phương Đông này có phải là hơi quá khích, như vậy mà mạnh mẽ xông vào, chẳng khác nào tống hắn vào chỗ chết.

    "Ồ? Tại sao chúng ta không đánh cược, trong trận chiến này, ai giết được nhiều kẻ địch hơn?" Trác Phàm khiêu khích nói.

    "Đến lúc nào rồi, ngươi còn đang nghĩ đến đánh cược!" Wolfgang có chút tức giận.

    Trác Phàm không cho hắn cơ hội tiếp tục nói nữa, liền xông vào trước.

    "Nhanh quá!

    Wolfgang khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, phát hiện Trác Phàm đã tiến vào siêu thị tầng thứ 1, vừa khiếp sợ lại là sốt ruột. Tốc độ nhanh cũng không đại biểu sức chiến đấu thật sự có mạnh cỡ nào, một khi trúng đạn cũng sẽ chết!

    Wolfgang lo lắng lao vào.

    " Có kẻ xâm phạm! "

    Hai bảo vệ ở đầu cầu thang phát hiện có người đột nhập liền chuẩn bị nổ súng. Tuy nhiên, trước khi họ giơ súng lên, hai viên đạn đã xuyên thẳng vào mi tâm của chúng.

    Bịch!

    Cả hai người đều ngã ngửa với một tiếng động bị bóp nghẹt.

    " Làm sao? "Trác Phàm nhìn lại Wolfgang đang ngẩn người.

    " Người này quá mạnh! "Wolfgang lúc đó mới hiểu ra tại sao cậu nhóc Phương đông trước mặt mình lại dám một mình mang theo một con chó để thách đấu câu lạc bộ săn gấu.

    Khi còn trẻ, hắn đã tham gia Lữ đoàn xung kích số 3 của Thủy quân lục chiến Hoàng gia, nơi tập hợp những lực lượng đặc biệt mạnh nhất, một số còn giỏi hơn cả Wolfgang.

    Nhưng ngay cả ở một nơi như vậy, chiến sĩ mạnh nhất cũng có thể kém người trẻ tuổi trước mặt!

    Sự nhanh nhẹn, ổn định và phản ứng đó chỉ đơn giản là vượt quá giới hạn của con người!

    May mắn thay, người này đã đứng về phía mình..

    Đột nhiên, Wolfgang có được một chút tin tưởng vào hành động này.

    Cả hai đi theo cầu thang lên tầng hai và đến đầu cầu thang, Trác Phàm ra hiệu cho Wolfgang ngồi xổm xuống đợi.

    Vị trí của hai người bọn họ đúng là giới hạn mà ính canh trên lầu hai không thể nhìn thấy, chỉ cần tiến lên một bước, sẽ lọt vào tầm mắt của chúng.

    Tương tự, Câu lạc bộ săn gấu ở tầng trên cũng không tìm thấy Trác Phàm.

    Rốt cuộc, phóng lao thì phải theo lao thôi?

    " Có lẽ người này sẽ chuẩn bị một cách ổn thỏa điểm phương án chiến đấu."Wolfgang vừa mới nghĩ như vậy đến, liền phát hiện chính mình suy luận quá hạn hẹp.

    Trác Phàm nâng súng chĩa vào tường!

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười hai 2022
  4. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 23: Người tiến hóa Nhất Tinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trác Phàm định bắn xuyên tường?

    Wolfgang cảm thấy rằng não hắn có vấn đề.

    Đừng nói là bọn họ hoàn toàn không xác định được vị trí cụ thể của những tên ở tầng 2. Cho dù biết, làm sao có thể đảm bảo bắn trúng mục tiêu xuyên tường?

    "Trác Phàm, việc này quá vô nghĩa! Chẳng những không giết được địch mà còn đả thảo kinh xà!" "Wolfgang rất muốn mắng hắn, nhưng nhớ tới trước đó biểu hiện Trác Phàm, muốn nói thì lại im.

    Xem đến cùng thằng nhóc này có bản lĩnh gì.

    Wolfgang có một chút sai lầm, Trác Phàm thật có thể xác định được vị trí của những tên đó.

    Bởi vì hắn có thể" nhìn thấy ".

    * * *

    " Hắt xì hơi! "

    Trên tầng hai của siêu thị, một thành viên săn gấu đội mũ lưỡi trai và áo khoác đen vừa hắt hơi vừa dụi mũi mạnh.

    Tên đứng bên cạnh chế nhạo," Malfoy, ngươi sẽ không bị nhiễm vi rút đúng không? Khi trở thành Thây ma, ta sẽ tự tay giết chết các ngươi đó. "

    Malfoy áo khoác đen hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Đánh trả," Carlos, cậu mới bị nhiễm bệnh! Tôi không bao giờ hắt hơi, chỉ khi gặp mèo, tôi mới làm thế này. Tôi bị dị ứng với con vật khó ưa đó! "

    " Hahaha, Thật là buồn cười! Có bóng dáng của một con mèo nào ở gần đây ư, hahaha.. "Carlos cười gần như bật khóc.

    Búng!

    Ngay tại lúc Carlos đắc ý vênh váo, thì tiếng cười đột nhiên im bặt mà dừng, chỗ mi tâm thình lình xuất hiện một cái vết đạn, ngã ngửa lên trời.

    " Carlos! Làm sao vậy? "Tên áo khoácmàu đen lộ vẻ kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, tuy rằng không nhìn thấy kẻ tấn công, nhưng vẫn hét lên," Có địch tập kích! "

    Hắn vừa kêu lên thì cũng ngã xầm xuống.

    Lại một phát súng được bắn ra!

    Ở phía sau cầu thang, Wolfgang nhìn Trác Phàm bóp cò hai lần vào tường, và sau đó nghe thấy hai tiếng xác chết rơi xuống đất ở đằng xa, kinh ngạc không nói nên lời.

    " Đừng nói với tôi, là cậu đã giết hai lính canh bằng hai phát súng này? "Hắn hỏi một cách ngờ vực.

    " Vậy anh thấy sao? "Trác Phàm hỏi ngược lại, nhưng vẻ mặt tự tin của hắn chắc chắn đã trả lời.

    " Móa! Cậu là cái thứ gì thế! "Wolfgang bị sốc.

    Trác Phàm cười không nói lời nào, hắn không thể nói là do một con mèo.

    " Ngắm! "

    Lightning vô hình nhảy qua cơ thể hai cái xác và tiếp tục tiến về phía trước. Với sự giúp đỡ của chia sẻ tầm nhìn của Lightning, Trác Phàm như hack mọi phát đều ghim thẳng vào đầu.

    Hai tên bảo vệ ngã xuống đất, điều này ngay lập tức khơi dậy tinh thần cảnh giác của nhiều tên khác ở tầng này.

    Mỗi tên đều lo lắng nhìn xung quanh với khẩu AK47 và các loại vũ khí hạng nặng khác, nhưng chúng hoàn toàn không thấy bóng dáng của kẻ thù.

    " Chết tiệt! Viên đạn từ đâu bắn ra! "Một người đàn ông lực lưỡng với thân hình ngực trần và hình xăm con gấu trên lưng giận dữ nói.

    " Có thể là tụi người ở góc tây bắc? Tài thiện xạ của "con chó cái" tóc vàng đó rất chính xác! "Một người nào đó nói.

    " Không thể! Dù sao xa như vậy cũng không thể giết được Malfoy và Carlos. "

    Ngay khi họ đang tranh cãi, lại có hai tiếng bốp cò, và cả hai lại ngã xuống đất.

    Như thể có một thần chết đáng sợ lơ lửng trên bầu trời, coi họ như con mồi, gặt hái sinh mạng một cách không thương tiếc.

    Một nhóm người tái mặt và không thể không lùi lại.

    Mặc dù chúng đều là những kẻ giết người và độc ác, nhưng chúng cũng không khá hơn người thường là bao khi đối mặt với những nỗi sợ hãi không tên.

    " Các người làm gì vậy! Tại sao các người vẫn chưa giết kẻ xâm nhập! "Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm và nghiêm nghị từ phía sau đám đông, khiến những người săn gấu run rẩy.

    Tất cả đều nhường đường, và một người đàn ông cao hai mét, khỏe như gấu, nhưng đôi mắt hung dữ hơn gấu gấp mấy lần, hiên ngang chạy tới. Phía sau hắn, Ivan [Hổ Siberia] nổi tiếng trong thế giới ngầm ở thành phố Fox, nhưng trước mặt người này giống như một cậu học sinh mắc lỗi, run rẩy đi theo sau hắn.

    Ở nơi đây, chỉ có một người đàn ông có sức mạnh như vậy, và đó chính là Yuri, ông chủ của Hội săn gấu.

    " Đại ca! "

    " Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi! "

    Nhìn thấy bộ dạng của Yuri, các thành viên của hội săn gấu, những người suy sụp tinh thần lúc trước dường như đã nhìn thấy sự sống, và tinh thần của chúng được nâng lên rất nhiều.

    Cảnh tượng này khiến Trác Phàm nhíu mày.

    Wolfgang sau lưng nói:" Có phải đó là Yuri không? Người này không dễ dàng gì mà tạo ra được Câu lạc bộ săn gấu từ con số không. Chỉ cần chúng ta giết được hắn, chúng ta sẽ chiến thắng! "

    " Tốt! "Trác Phàm chia sẻ tầm nhìn do Lightning cung cấp. Xoay họng súng lại, ngắm vào Yuri trên bức tường ngăn.

    Khi Yuri xuất hiện, bọn chúng lần lượt trốn tránh, bên ngoài một bức tường, giữa hắn và Trác Phàm không có người thứ hai.

    Đối với Trác Phàm, người đã bước vào vào con đường tiến hóa, không thể nào bắn hụt cả!

    Bằng--.

    Trác Phàm bóp cò, viên đạn bay ra, xuyên qua bức tường và bắn về phía đầu Yuri!

    " Đã xong! "Trác Phàm trong lòng hủng hờ nói.

    Bị đàn em vây quanh, Yuri đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh vô cớ, cảm giác áp bức chết chóc, nặng trĩu giữa lông mày.

    " Rầm! "

    Giữa thời khắc sinh tử, toàn bộ sức mạnh của Yuri bộc phát hoàn toàn, hắn gầm lên, bao phủ toàn thân bằng một lớp vảy dày trong vòng một phần nghìn giây, xương cốt tăng vọt, chiều cao không chỉ tăng gấp rưỡi, cũng đã phát triển về kích thước, và móng tay của hắn đã trở thành những móng vuốt sắc nhọn, giống như quái vật.

    Sau đó đột nhiên khoanh tay trước mặt, chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, thật sự là chặn được súng của Trác Phàm!

    Yuri hóa ra là một người tiến hóa!

    Và đó là một sự tiến hóa biến thân đặc biệt!

    Cảnh tượng này khiến Trác Phàm sau bức tường sững sờ.

    Ở kiếp trước, mặc dù đã nghe nói về một số tin tức của Yuri, nhưng lại không trực tiếp tiếp xúc nên không biết chi tiết của hắn.

    Không ngờ, đây lá bài tẩy của hắn ta!

    Với sự xuất hiện của thời kỳ tận thế, sự xuất hiện của Thây ma chỉ là bước đầu tiên, chẳng bao lâu nữa, động vật và thực vật sẽ trải qua nhiều đột biến khác nhau, và trong số những người sống sót, cũng sẽ có những người tiến hóa với khả năng khác nhau.

    Ở kiếp trước, Tập đoàn Shelter chia các cấp bật tiến hóa thành 1 đến 9 sao theo sức mạnh của họ, tiến hóa Nhất Tinh là cấp nhập cảnh, và tiến hóa Cửu Tinh đại diện cho sự tồn tại tối cao trong truyền thuyết.

    Nửa năm sau khi tận thế xuất hiện, cấp độ tiến hóa cao nhất mà nhân loại biết là Ngũ Tinh, và Thập nhị sứ đồ của tập đoàn Shelter đều ở cấp độ này, và mỗi một người trong đấy đều có thể một tay tiêu diệt một căn cứ.

    Còn về trên Lục Tinh thì vẫn chưa xuất hiện, chỉ tồn tại trên lý thuyết.

    Hiện giờ, Trác Phàm, người đã sử dụng thuốc gen Apostle X, và Yuri, người có khả năng biến hình, chỉ có thể được coi là những người tiến hóa Nhất Tinh.

    Chỉ là Yuri có thể đỡ được viên đạn của EM957 sau khi biến hình, vấn đề này mới là lớn!

    Giống như một con quái vật trong truyện tranh, Yuri thở ra một lần nữa, hạ cánh tay xuống, và ngay lập tức nhắm mắt vào bức tường ở đầu cầu thang," Viên đạn đến từ bức tường kia, và có người ở đó. "

    " Chơi chết nó cho tao!"Ivan cũng giơ hai tay lên, và đột nhiên hơn chục tên cầm súng lao tới.

    Cùng lúc đó, những viên đạn điên cuồng trút xuống bức tường đó.

    Trác Phàm chứng kiến cảnh tượng này qua khả năng chia sẽ tầm nhìn, da đầu tê dại.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2023
  5. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 24: Đột phá vòng vây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với rất nhiều người và súng lao vào cùng một lúc, dù Trác Phàm có là siêu nhân cũng không thể chống lại được. Hắn kéo Wolfgang chạy, thay vì rút lui, hắn đột nhập thẳng vào tầng hai của siêu thị từ cầu thang, và lao thẳng về phía có các viên đạn bắn tới.

    Trác Phàm hét lên, "Tiểu Hoàng, giết chúng cho ta!"

    Yuri cùng hàng chục tên cầm súng đi cùng, dù Trác Phàm thiện xạ như thần cũng không thể chống lại được, phải tìm cách đánh bại từng tên.

    Tiểu Hoàng là lá bài có khả năng chiến đấu cá nhân mạnh nhất trong đội. Có thể dùng nó để đánh bại Yuri.

    Vút-

    Một luồng sáng màu vàng xẹt qua đầu của mọi người, và nó lao vào cánh tay của Yuri như một quả đạn đại bác, đó là Tiểu Hoàng.

    Cơ thể hiện tại của Yuri đủ khỏe để chịu được va chạm của một chiếc ô tô con, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, hắn đã bị cú húc của Tiểu Hoàng húc bay, rơi xuống sàn và bay lộn được hơn 20 mét, hất tung vô số kệ hàng mới dừng lại.

    Hắn nghiêng người, nổi giận chửi rủa: "Con chó này là cái quái gì vậy!"

    Đôi mắt của Tiểu Hoàng sắc hơn một con hổ, nó nhìn Yuri một cách lạnh lùng, thậm chí có một chút khinh thường và mỉa mai.

    "Một con súc sinh mà cũng dám kiêu ngạo!"

    Yuri tức giận, đây thật sự là bị chó khinh thường? Ngay lập tức hét lên và tiến lên nghênh chiến.

    Sau khi tận thế nổ ra, hắn lập tức trở thành người tiến hóa, với khả năng biến hình của mình, hắn một mình đánh nát đồn cảnh sát ở nơi này, đồng thời dẫn dắt Câu lạc bộ săn gấu trở thành ông vua ở đây.

    Hắn ta còn có tham vọng lớn hơn, đó là chiếm toàn bộ Fox City!

    Há lại bị một con chó ngăn cản?

    Bùm! Bùm! Bùm!

    Một người một chó đâm đầu vào nhau, oanh tạc dữ dội tạo ra âm thanh như hai con thú khổng lồ va chạm. Kệ siêu thị và xe đẩy hàng có thể bị lật, nhiều thanh kim loại bị đập và biến dạng.

    Lực xung kích quá lớn khiến ai cũng phải choáng váng.

    Vảy trên nắm đấm của Yuri đặc biệt dày, móng vuốt cực kỳ sắc bén, đòn bắn phá có thể để lại một lỗ hổng lớn trên tường, nhưng khi đánh vào người Tiểu Hoàng, nó không có vẻ gì là đau đớn hay ngứa ngáy, cho dù là bị cặp móng vuốt sắc nhọn kia xẹt qua người thì cũng không tổn hại một cộng lông.

    Bộ lông vàng mượt của Tiểu Hoàng dường như còn chắc khỏe hơn cả vảy của Yuri.

    Còn Tiểu Hoàng thì nhẹ nhàng lột ra từng lớp vẩy của Yuri cho dù có dùng răng hay móng.

    Nếu là người tiến hóa Nhất Tinh, thì Tiểu Hoàng có thể dể dàng chiếm thế thượng phong!

    Trông thấy cảnh này, ngoại trừ Trác Phàm, thì tất cả mọi người đều có vẻ mặt sửng sờ.

    "Cậu tìm thấy con chó này ở đâu vậy?" Wolfgang vừa mở miệng hỏi, vịn trán của mình hỏi.

    "Mua nó từ cửa hàng thú cưng." Trác Phàm cười toe toét, hắn giơ súng và bóp cò đột ngột. Ở chế độ liên thanh của súng EM957, những viên đạn tuôn ra như mưa rơi vào người của đám săn gấu.

    "Wolfgang, cho người của ngươi xông ra!"

    Mặc dù Trác Phàm có thể tự mình trấn áp Câu lạc bộ săn gấu bằng một khẩu súng và một con chó, nhưng tình hình có thể đảo ngược bất cứ lúc nào một khi đối thủ giải vây.

    Nhưng một khi Helena, những người khác lao tới từ phía sau và chạy sang hai bên, chiến thắng đã có thể được phân định.

    Wolfgang cũng biết tận dụng thời cơ, ở trong mưa bom bão đạn thì đã áp sát mặt đất liên tục lăn lộn hai lần, tiếp cận góc Tây Bắc sau đó, dắt cuống họng hô, "Helena! Nhanh! Phát động công kích! Lao ra!"

    Khi vừa chạy qua, thì một ít đạn cọ xát da đầu của mình.

    Wolfgang không hề giật mình mà quay lại giận dữ, và bắn liên tiếp ba phát đạn vào ngực một thành viên của hội săn gấu.

    Hơn 20 người sống sót tập trung ở góc Tây Bắc của siêu thị.

    Họ đã nghe thấy âm thanh của Tiểu Hoàng chiến đấu với Yuri và cuộc đấu súng nổ ra.

    Bảy hoặc tám người đứng lên, đứng đầu là Helena và Parker, là phe chiến đấu chính, họ nghĩ rằng mình nên nắm bắt cơ hội và ngay lập tức phát động một cuộc tấn công và lao ra ngoài, cùng người thần bí công kích nội ứng ngoại hợp.

    Còn lại hơn mười người, dẫn đầu là Felis, người phụ nữ trung niên mặc nhãn hiệu nổi tiếng trước kia bảo thủ, bọn họ đều cho rằng nên ngồi trên núi xem hổ tranh đấu thì sẽ an toàn hơn là đi ra bên ngoài.

    Bên ngoài giao tranh ác liệt, đánh nhau đến đỏ mắt.

    "Này ở trong tình huống này, các ngươi nên bảo vệ chúng ta và đặt sự an toàn của chúng ta lên trên hết, thay vì cứ lao ra ngoài!" Felis khoanh tay trước ngực của mình nói, vô tư đổ trách nhiệm về Helena.

    Trong mắt ả, Helena không khác gì một con điếm chỉ biết ra vẻ ta đây. Nhưng ả hoàn toàn quên mất rằng nếu không có Wolfgang, Helena và những người khác, ả đã trở thành đồ chơi cho đám người kia rồi.

    Helena nhíu mày nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Thật sự nếu không lao ra, và để cho săn gấu lấy lại tinh thần, chúng ta sẽ chết hết! Tại thời điểm đó, không ai có thể chạy đi!"

    Nghe lời thuyết phục của Helena, mọi người có chút dao động, bắt đầu bàn tán xì xào, có một vài người định lên tiếng thì đều bị con ả Felis chặn họng.

    Parker cuối cùng cũng không chịu nổi lên tiếng, "Chị mặc kệ họ, đi thôi!"

    Lời vừa nói ra, Felis lập tức biến sắc, không có Helena cùng Pack đám người bảo hộ, thì ả có thể đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.

    "Cô không thể làm điều này!" Felis thậm chí còn trực tiếp dừng lại trước mặt Helena và Parker, và đưa tay ra định chộp lấy khẩu súng của Helena nhưng ả không kịp.

    Đúng lúc này, tiếng hét của Wolfgang vang lên.

    Helena biết rằng cuối cùng cơ hội đã đến, vì vậy nàng quay lại chĩa súng về phía Felis, "Cô buông tôi ra!" Felis sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, nhưng ả không tin Helena thực sự dám bắn ả, "Tôi không buôn ấy! Sao? Cuối cùng cô cũng lộ rõ bộ mặt thật của mình? Không phải chúng ta đều trở thành nô lệ của cô sau khi trốn khỏi đây sao?"

    Đùng!

    Helena ngừng nói những điều vô nghĩa, nhấc báng súng lên, một viên đạn sượt qua mặt của Falis, ả ta kiêu thảm một tiếng.

    "Không có thời gian để nói những điều vô nghĩa với các người! Những ai không muốn ở lại đây, hãy đi theo tôi!" Sau cùng, những người sống sót quyết định, họ cùng Parker và những người khác lao ra ngoài.

    Những người khác nhìn Felis trên sàn, nghĩ tới đó cắn răng tiếp tục cầm vũ khí trong tay lao ra cùng đám người Helena. Chỉ có ở lại Felis nguyền rủa với vẻ mặt dữ tợn.

    Hầu hết vũ khí của Helena và những người khác đều được lấy từ các giá vũ khí trong siêu thị, may mắn thay, Fox City không thể không có súng và siêu thị Wal-Mart này có thể coi là rất giàu đạn dược.

    Helena sử dụng một khẩu súng trường hạng nhẹ, Parker là một khẩu tiểu liên thu nhỏ, và một anh chàng tên là Harvey sử dụng súng trường liên thanh.

    Họ đã phát động tấn công vào câu lạc bộ săn gấu từ phía sau, hợp tác với Trác Phàm và Wolfgang, và ngay lập tức thay đổi mô hình chiến đấu.

    Kỹ năng bắn súng của Trác Phàm như thần thánh, hầu như không bắn hụt viên nào, tỷ lệ trúng hơn 90%.

    Hắn đã giết một nửa trong số hơn ba mươi tay súng của Câu lạc bộ săn gấu.

    Wolfgang cũng không chịu thua, sau khi lấy được một khẩu súng lục khác, hắn cúi đầu trái phải và bắn liên tiếp cả hai khẩu súng.

    Dưới tác động của hai nhóm người, họ nhanh chóng hòa vào nhau và trấn áp những thợ săn gấu còn lại.

    "Wolfgang, tôi biết anh sẽ quay lại cứu chúng tôi." Helena hất mái tóc dài màu vàng kim, sau đó đưa mắt về phía Trác Phàm, "Mau giới thiệu chúng ta với vị ân nhân này đi."

    "Tại sao lại là cô ta!" Trác Phàm nhìn thấy Helena, tinh thần chấn động, nghĩ không ra thế mà lại vào lúc này nhìn thấy nữ nhân này.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2023
  6. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 25: Diệt trừ Câu lạc bộ săn gấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu nói khi bước đến nơi này hắn đã gặp một tên lính bán tỉa là đã người tiến hóa, thì Helena ở kiếp trước chính là tay bắn tỉa mạnh nhất mà hắn từng thấy.

    Helena, một người tiến hóa Tứ Tinh, có biệt danh là Hoa hồng chết chóc, là một lính đánh thuê nổi tiếng.

    Các khả năng đã biết của cô ta bao gồm siêu thị lực, khả năng bắn tỉa, cảm nhận nguy hiểm, v. V.

    Kỷ lục sáng giá nhất là sử dụng súng trường điện từ để giết một Tang thi Vương cách đó 15 km.

    Và tên Tang thi Vương này sở hữu một khả năng tấn công tinh thần vô cùng đáng sợ, nó đã phá hủy ba trại sống sót trước đó, thậm chí giết chết ba tiến hóa giả Tứ Tinh.

    Tập đoàn Shelter luôn muốn chiêu mộ Helena, nhưng vẫn không được nên đã dùng 2 thế lực lớn hơn để chèn ép.

    Sở dĩ Trác Phàm rất quen thuộc với Helena là vì nơi mà cô ta giết Tang thi Vương chính là trại mà Trác Phàm trước đó ở.

    Tôi không ngờ lại được gặp "nữ thần bắn tỉa" vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn vào lúc này.

    "Nhân tiện, nghe nói Helena còn có một người em trai, Parker, cũng là một người tiến hóa Tam Tinh.." Trác Phàm đưa mắt, chợt nhìn thấy Parker, người đang mặc một bộ đồ rằn ri, mảnh khảnh, đằng sau Helena.

    "Này, nhóc đang nhìn cái gì vậy? Bộ chưa nhìn thấy phụ nữ biết đánh nhau sao?" Wolfgang nhận thấy Trác Phàm đang nhìn chằm chằm vào Helena, không khỏi vỗ một cái vai Trác Phàm trêu chọc, sau đó hướng đến sắc mặt của Helena có chút ửng đỏ giới thiệu nói:

    "Hắn tên là Trác Phàm, là người dắt mèo dắt chó, nếu không phải hắn, ta cũng không có thể đem các ngươi giải cứu."

    Lần này Trác Phàm cũng có chút xấu hổ, mỉm cười một cách nhanh chóng chuyển chủ đề, "Chiến đấu còn chưa kết thúc, trước tiên đem bọn này ác đồ này giết chết, bằng không mà nói, chúng ta tùy thời cũng có nguy hiểm tính mạng."

    "Được."

    "Đúng vậy."

    Helena cùng Parker hai người cũng sắc mặt nghiêm một chút, khôi phục trạng thái chiến đấu.

    Mặc dù Câu lạc bộ săn gấu không phải là một băng đảng xã hội đen bình thường, mà là một băng đảng thế giới ngầm được đào tạo bài bản, nhưng đối mặt Trác Phàm cùng một đám đại thần kiểu này, rất nhanh bị đánh cho đội hình tan rã, bị toàn bộ tiêu diệt.

    Là chỉ huy thứ hai của Câu lạc bộ săn gấu, Ivan là người chống cự lâu nhất, cuối cùng, hắn thậm chí còn muốn lao tới bằng một quả lựu đạn và chết cùng mọi người, nhưng Trác Phàm đã bắn trúng hắn.

    Ở phía bên kia, cuộc chiến giữa Tiểu Hoàng và Yuri cũng đã dừng lại.

    Yuri hắn bị thương rất nặng, hơn nửa bộ giáp trên đã bị xé toạc.

    Mà Tiểu Hoàng chẳng những lông tóc không tổn hao gì, mà lại tinh thần phấn chấn, giống như vừa mới làm nóng người hoàn tất.

    Song phương căn bản không cùng một cấp bật.

    "Con chó này quá quái dị. Nếu tiếp tục đấu thì, chắc chắn hôm nay mình sẽ chết ở đây!" Nhìn xác của những anh em đã đi theo mình nhiều năm như vậy, Yuri trong lòng hận muốn điên, nhưng là hắn hiểu được, bây giờ nhất định phải chạy.

    Yuri dùng ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn Trác Phàm, chính là người này đem hắn hại cho tới bây giờ tình trạng này "Thằng nhóc, mày đợi đấy! Một ngày nào đó, tao sẽ đập vỡ đầu mày và chém con chó chết tiệt của mày thành trăm mảnh."

    Sau đó, Yuri đẩy Tiểu Hoàng và đập mạnh vai về phía bức tường gần nhất, với một tiếng nổ, hắn tạo ra trong một cái lỗ trên tường, nhảy xuống từ tầng hai, rồi điên cuồng bỏ chạy.

    "Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy!" Trần Phàm ánh mắt lạnh lẽo, nếu để cho Yuri chạy như vậy, trong tương lai sẽ là hiểm họa.

    Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!

    Nhanh như chớp, Trác Phàm đã nhảy tới cái lỗ mà Yuri đã đâm vào, giơ súng lên và nhắm vào lưng Yuri.

    Chuyển động nhanh đến nỗi Wolfgang và những người khác thậm chí còn không nhìn rõ.

    Nhưng mà, trong nháy mắt như vậy, Yuri đã chạy hơn hai trăm mét, tốc độ không thể tin được.

    Bùm!

    Một viên đạn ra khỏi miệng súng và bắn thẳng vào sau đầu Yuri.

    Nhưng sau đầu Yuri dường như có mắt, ngay lúc Trác Phàm bóp cò, hắn lập tức dùng tay chặn súng!

    "Ngươi muốn giết Lão tử, ngươi vẫn chưa đủ tư cách!" Yuri điên cuồng hét lên.

    Tình huống này khiến Wolfgang, Helena và những người khác choáng váng.

    Hắn là một con quái vật bất khả xâm phạm như vậy, nếu không có Tiểu Hoàng, e rằng kết quả của trận chiến hôm nay vẫn chưa biết được.

    Có thể thấy sức mạnh của sự tiến hóa.

    Một phát súng lãng phí, Trác Phàm không chút nào nản chí, thậm chí còn nhảy lên, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, mở rộng hai chân, chạy theo Yuri.

    Tốc độ nhanh không kém Yuri!

    Tuy nhiên, vẫn nhanh hơn với tốc độ của Trác Phàm!

    Một cái bóng màu vàng xuất hiện từ phía Trác Phàm, thậm chí hắn cũng chỉ có thể trông thấy một cái bóng mờ.

    Và cái bóng đó là Tiểu Hoàng!

    Tốc độ là 60 mét / giây!

    Trác Phàm tự hiểu tránh ra, tốc gần bằng một chiếc siêu xe thể thao, thực sự rất kinh người.

    Trong hai hoặc ba giây, Tiểu Hoàng đã đuổi kịp Yuri.

    Tiểu hoàng cảm thấy rất tức giận để hắn trốn thoát dưới bàn chân của mình.

    Giống như Lang Vương không bao giờ cho phép con mồi thoát khỏi móng vuốt của chính mình, kẻ này phải chết!

    Hô ---

    Cả hai chênh lệch chừng năm mét, Tiểu Hoàng nhảy lên một cái, chân trước đã đột nhiên chụp về phía đầu Yuri.

    Nếu như trúng cú đó, ngay cả khi khả năng phòng thủ của Yuri cứng rắn, thì hắn cũng sẽ chết vì vỡ hộp sọ.

    Yuri xứng danh là một trong những Tiến hóa Giả đầu tiên trên thế giới, giữa ranh giới sinh tử, hắn lại tăng tốc, vọt tới một lúc rồi thoát khỏi một đòn chí mạng.

    Tuy nhiên, móng vuốt của Tiểu Hoàng không hoàn toàn trượt, mà rơi vào áo ba lỗ của Yuri, và bành một tiếng đánh cho hắn trực tiếp ngã xuống đất, trên mặt đất tạc ra một cái hình người lõm.

    Cú đánh này làm gãy xương sống của Yuri và hoàn toàn hủy bỏ khả năng di chuyển của hắn ta!

    Tiểu Hoàng nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cắn vào gáy Yuri, kéo hắn ra khỏi chỗ lõm trong lòng đất.

    "..."

    Yuri hét lên, giống như con vịt bị cắn vào cổ, không còn là tên trùm băng hắc bang vẻ vang như xưa nữa.

    Lúc này, Trác Phàm đã đuổi kịp.

    Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vòng 10 giây, và nó gần giống như một ánh hào quang lấp lánh, làm chói mắt Wolfgang, Helena và những người sống sót khác.

    "Bọn gia hỏa này là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đều là siêu nhân sao?" Parker lẩm bẩm nói.

    "Có vẻ như tận thế đã bùng nổ, và tất cả các loại người kỳ quái cũng sẽ xuất hiện." Wolfgang gật gật đầu.

    Ngược lại, giáo sư Peter đeo kính trầm ngâm, ".. Có lẽ, một thời đại mới đã đến, và nhân vật chính của thời đại này là những người có siêu năng lực."

    Trác Phàm bước đến bên cạnh Tiểu Hoàng, xoa xoa Tiểu Hoàng, nó vẩy đuôi một cách hào hứng.

    Ngay lập tức, Trác Phàm túm lấy cổ Yuri nhấc lên, hai con ngươi như dao nhìn chằm chằm đối phương.

    "Ngươi có di ngôn gì không?"

    "Hehe, sớm muộn gì mày cũng trở thành một con quái vật như tao thôi!" Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Yuri lảm nhảm như một kẻ điên.

    "Đừng lo lắng, tao sẽ sống. Dù tao có trở thành quái vật thì cũng là quái vật có nhân tính" Trác Phàm từ phía sau lấy ra Glock 19, nhét vào miệng Yuri và bắn mấy phát.

    Ngay tại bây giờ thì toàn bộ Câu lạc bộ săn gấu toàn binh đại bại.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2023
  7. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 26: Gọi tôi là ông chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Trác Phàm quay trở lại tầng hai của siêu thị, ánh mắt của những người còn sống nhìn hắn có chút đề phòng.

    Dù sao ở trận chiến trước, Trác Phàm giống như sát thần, nếu muốn công kích bọn họ, hắn so với Yuri còn đáng sợ hơn.

    "Meo meo!"

    Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng tao nhã xuất hiện dưới chân Trác Phàm, một thân bộ lông màu đen giống như dạ chi vũ giả.

    "Đúng là một con mèo dễ thương!"

    Tiểu la lỵ Jinna nhìn thấy Lightning đột ngột xuất hiện, đôi mắt to sáng lên, chớp chớp.

    Đối với mấy bé gái, Lightning có lực sát thương thật sự là quá cao.

    Lightning ngẩng đầu tự hào, gạt đi ánh mắt yêu thích của Jinna. Nó cho Tiểu Hoàng một cái nhìn không có thiện ý, dường như nó muốn dùng lưng của Tiểu Hoàng làm bàn đạp mà nhảy lên vai của Trác Phàm, nhưng nhìn thấy ánh mắt băng hàn của Tiểu Hoàng, nó lập tức gạt bỏ ý định đó, thành thật mà nói, chỉ một bước nhảy vọt, nó đã vững vàng đứng trên vai phải của Trác Phàm.

    "Đây là con mèo đó!" Helena chợt hiểu ra điều gì đó "Nó từ đâu đến? Sao trước đây không để ý?"

    Trác Phàm cười cười, không nói gì.

    Tiểu Hoàng lúc trước trong chiến đấu đã để những người may mắn còn sống sót này nhóm giật nảy mình, lúc này lại xuất hiện một con thần bí khó lường mèo, Trác Phàm tại mọi người trong mắt trực tiếp thần bí tới cực điểm.

    Sau khi Yuri bị giết, những người sống sót mà hắn ta bắt trước đó cũng được tự do, đặc biệt là một số phụ nữ, họ càng biết ơn Trác Phàm.

    Mà Trác Phàm càng là thu hoạch đầy túi, đứng mũi chịu sào liền là chìa khóa chiếc xe Peterbilt 389. Với chiếc xe tải hạng nặng này, Trác Phàm có thể vận chuyển một lượng lớn vật tư từ Câu lạc bộ săn gấu chỉ trong một lần.

    Đương nhiên, đối với Wolfgang, Helena nhân tài như vậy, Trác Phàm cũng không có ý định buông tha.

    Nhất làm cho Trác Phàm cảm giác hết sức thoải mái là, thậm chí không cần hắn mở miệng, Wolfgang liền tự mình đứng dậy.

    "Này! Người anh em, kế hoạch tiếp theo của cậu là gì? Ngày tận thế đến rồi. Mặc dù cậu rất mạnh nhưng những gì bản thân làm được là có hạn. Cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?" "Tham gia cùng anh?" Trác Phàm hỏi, "Anh có phải là thủ lĩnh của đội này không?"

    "Uh, tôi không phải." Rõ ràng là Wolfgang không mong đợi vấn đề này suy nghĩ kỹ một chút, hắn thậm chí không biết những người may mắn còn sống sót này có tính không được một đoàn đội hay không nữa. "Hay là, chúng ta bầu ra một người lãnh đạo, cộng đồng làm ra quyết định."

    Sau khi suy nghĩ về điều đó, Wolfgang nói thêm, "Chúng tôi đã làm điều này trong hai ngày, trong lúc chúng tôi đã chiến đấu với Câu lạc bộ săn gấu."

    Trác Phàm ngắt lời anh ta, "Anh cho rằng làm như vậy ra quyết định liền nhất định chính xác sao? Còn nữa nói, anh không cảm thấy như thế hiệu suất rất thấp sao?"

    Trong khi đang thảo luận vấn đề này, thì nó đã làm rất nhiều người chú ý, nhao nhao đem tầm mắt dời đi tới.

    Đặc biệt là Helena, nhớ lại cảnh cả đội chia phe lập phái thì cô lại nhíu mày.

    Thấy thời cơ đã đến, Trác Phàm lập tức lớn tiếng nói: "Ta nghĩ chúng ta có thể thành lập một đội mạnh, nhưng không phải là ta gia nhập với ngươi, mà là ngươi gia nhập với ta. Đúng vậy, đội mới này sẽ chỉ có một thủ lĩnh, chính là tôi. Nếu các người tin tưởng tôi và tuân theo sự sắp đặt của tôi, tôi nhất định sẽ dẫn dắt mọi người sống sót trong tận thế này và thậm chí có thể sống một cách tôn nghiêm."

    Một cuộc sống có tôn nghiêm?

    Những lời này ngay lập tức đập vào trái tim của những người sống sót này, đặc biệt là những người bị Yuri bắt giữ, và họ hiểu sâu sắc rằng việc muốn sống một cuộc sống đàng hoàng trong những ngày cuối cùng là điều quý giá đến nhường nào.

    Mọi người đều lộ ra vẻ trầm ngâm, không ít người bắt đầu nghiêm túc xem xét đề nghị của Trác Phàm.

    Trác Phàm cũng biết, không có khả năng dựa vào chính mình hai câu nói liền đem một đoàn đội giải quyết, "Cho các ngươi một canh giờ cân nhắc, sau một canh giờ, ta sẽ lái chiếc kia xe tải hạng nặng rời đi nơi này, ta có một cái kế hoạch, muốn ở ngoài một nông trường xây dựng môt căn cứ sinh tồn."

    "Tất nhiên, căn cứ này sẽ do tôi quản lý."

    Sau cùng, Trác Phàm đưa Tiểu Hoàng và Lightning và bắt đầu chuyển vật tư.

    Phải nói Yuri vẫn có tầm nhìn xa khi chọn căn cứ trong siêu thị, ít nhất đồ ăn cũng khỏi lo, nguồn hàng dồi dào.

    Đầu tiên Trác Phàm nhắm đến thuốc men, sau đó là một số công cụ, pin và các nguồn năng lượng khác.

    Tuy nhiên, ngay khi Trác Phàm bắt đầu làm việc đó, hắn nghe thấy một giọng nói chói tai và ngăn hắn lại: "Anh không có quyền lấy những thứ này, những thứ thuốc này thuộc về chúng tôi!"

    Trác Phàm rất ngạc nhiên vì có người dám nói chuyện với hắn như thế?

    Vừa quay đầu lại, đó là một phụ nữ trạc ba mươi, nhìn ra được nguyên bản khuôn mặt khí chất mỹ lệ, nhưng hiện tại sắc mặt xanh mét, chính là Felis bị Helena đánh ngã xuống đất.

    "Cô là ai?" Trác Phàm nhìn Felis nở nụ cười nhưng không phải cười.

    Felis bị Trác Phàm nhìn chằm chằm đến run rẩy, nhưng cô ta trong lòng lại là không tin Trác Phàm dám làm gì, mà một thằng nhóc châu Á, người như vậy ba ngày trước ả còn không thèm nhìn thẳng.

    "Tôi là Felis Frye, người thừa kế của gia tộc Frye." Nói xong, Felis vẻ mặt kiêu ngạo, giống như Trác Phàm nghe được lời nói của nhà Frye nên lập tức chào hỏi.

    Trác Phàm nhìn người phụ nữ này như một tên ngốc, "Wolfgang, con đàn bà này là người sao của các ngươi? Tuyên bố trước, loại này rác rưởi, coi như muốn gia nhập đội ngũ của ta, ta cũng sẽ không thu."

    "Ngươi!" Felis từ nhỏ đến lớn, còn chưa hề có người dám dùng từ rác rưởi hình dung qua nàng, tức giận đến toàn thân run rẩy, liền chuẩn bị chửi ầm lên.

    Tuy nhiên, Trác Phàm đã đáp lại bằng một ánh mắt sắc như lưỡi dao. "Cô Felis, trước khi hành động việc gì thì hãy suy nghĩ thật kỹ, một khi cô được tôi coi như là địch nhân thì cô cũng sẽ không tốt hơn Câu lạc bộ săn gấu là bao đâu.

    " Khi bị Trác Phàm trừng mắt, lửa giận của Felis lập tức bị dập tắt. Giống như một con vịt bị bóp cổ đột ngột, cô ta không dám nói ra điều gì nữa. Trong đầu chỉ có một điều duy nhất. "Thằng nhóc này, nó nghiêm túc."

    Bộ dạng đó, cô chỉ nhìn thấy ở cha cô, đó là người đàn ông đã thành lập tập đoàn lớn nhất ở *Pennsylvania. (Edit: *là một trong những tiểu bang của Mỹ)

    Người đàn ông có đôi mắt như thế này sẽ không bao giờ nói đùa, nếu cô nói thêm một lời, Trác Phàm nhất định sẽ giết cô!

    Felis toàn thân run rẩy, cô mặc dù có chút không nói đạo lý, nhưng tuyệt đối không ngốc, lúc này lại cùng Trác Phàm ngạnh kháng, thì chỉ có một con đường chết. Thế là đem ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ lên những người khác.

    "E hèm, không có gì phải suy nghĩ nữa." Wolfgang hắng giọng và thu hút sự chú ý của mọi người, mặc dù gọi là một đội nhưng ở đây mọi thứ hầu như đều do Wolfgang quyết định.

    Nghe những lời này, Felis sắc mặt kịch biến, nếu Wolfgang từ chối Trác Phàm, thì chắc chắn cô ấy sẽ lại chiếm thế thượng phong.

    Tuy nhiên, thực tế nhanh chóng giáng cho cô một cái tát không thương tiếc.

    Chỉ cần nghe Wolfgang tiếp tục: "Trác Phàm, tôi tham gia nhóm của cậu từ bây giờ, cậu bây giờ là ông chủ của tôi,"

    Trác Phàm nở nụ cười, mở rộng cánh tay, "Chào mừng gia nhập thế lực của tôi"

    Wolfgang đưa ra quyết định này, hắn không ngạc nhiên chút nào, dù sao, hắn đã cứu Bonnie.

    Khi Wolfgang dẫn đầu, Helena và Parker liếc nhìn nhau và đồng thời nói: "Ngài Trác Phàm, chúng tôi cũng tham gia vào đội của anh. Hay bây giờ chúng tôi nên gọi ông là ông chủ?"

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2023
  8. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 27: Nhân từ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người thứ tư tham gia khiến Trác Phàm có chút buồn cười.

    "Tôi cũng đang tham gia! Tôi muốn chơi với mèo con!" Đôi mắt nhỏ của Tiểu la lỵ Jinna nãy giờ vẫn chưa rời khỏi Lightning, và đột nhiên hỏi Trác Phàm với giọng điệu nghi ngờ, "Đại ca ca, tại sao anh lại cho họ gọi cho anh là Ông chủ [Boss]Huh?"

    Trác Phàm giả vờ bí ẩn, "Bởi vì, ta thực sự là chủ của một cửa hàng thú cưng. Có rất nhiều động vật tiến hóa trong cửa hàng của ta."

    "Thật sao?" Cô bé Jinna nhảy cẫng lên sung sướng.

    "Tất nhiên, Đại ca ca ta không bao giờ nói dối."

    "Ừ!"

    Tiểu la lỵ muốn ôm Lightning trong khi Trác Phàm đang cúi xuống, nhưng Lightning quay lưng bỏ chạy.

    Bên kia, Tiểu Hoàng còn lạnh hơn, Jinna chút nào cũng không dám tới gần, đôi mắt to vẫn đuổi theo bóng Lightning, cô lại càng trông mong vào cửa hàng thú cưng của Trác Phàm.

    "Cậu Trác, bên ngoài hiện tại như thế nào, anh có thể nói cho chúng tôi biết được không?" Lúc này, giáo sư Peter đeo kính đi lên, rốt cuộc nhóm bọn họ đã bị kẹt trong siêu thị này vào thời điểm bắt đầu tận thế nên không biết gì về thế giới bên ngoài.

    "À, cậu bạn trẻ, cảnh sát đi đâu vậy?"

    "Tại sao khi chết người ta lại trở thành xác chết biết đi?"

    "Trật tự xã hội thật sự bị phá vỡ sao? Không biết gia đình còn không, nhất định phải tìm con gái tôi!"

    Nhiều người vẫn mong được đoàn tụ với gia đình.

    Nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao về nhau.

    Trác Phàm không khỏi cau mày. Hắn muốn xây dựng một căn cứ sống sót. Căn cứ này sẽ được mở rộng trong tương lai, nhưng khi bắt đầu thành lập, nhóm phải dựa trên những tinh hoa tài năng, giống như việc muốn xây một căn nhà to lớn thì phỉa có nền móng vững chắc.

    "Tôi không thể trả lời nhiều câu hỏi của các người. Tôi chỉ có thể nói với các người rằng tận thế đã đến, và thế giới trong quá khứ đã biến mất vĩnh viễn, và sẽ không bao giờ trở lại. Bây giờ trật tự xã hội đã sụp đổ. Càng hỗn loạn, luật rừng sẽ trở thành luật duy nhất trong một khoảng thời gian. Mạnh được yếu thua và phải thích nghi với những việc này mới có con đường sống. Trước khi trật tự mới được thiết lập, ai cũng muốn tồn tại trong thế giới này. Phải trở nên mạnh mẽ hơn!"

    "Gia nhập đội của tôi không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, và tôi sẽ không phải là bảo mẫu của các người. Ngoại trừ trẻ con, ai cũng phải có giá trị riêng và tự ăn ở. Những người có kỹ năng tốt thì đặc biệt chào mừng đến đây, và họ sẽ được đối xử tốt hơn."

    Sau khi Trác Phàm nói xong, đám đông im lặng, và tình hình phức tạp hơn họ nghĩ.

    ".. Tôi sẽ đi tìm gia đình mình, có lẽ họ vẫn đang đợi tôi ở nhà." Một nam nhân đột nhiên nói, lúc trước hắn một mực muốn đi theo Wolfgang cùng Helena, lúc này đột nhiên muốn đi, hết sức ngoài dự liệu.

    Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người đều nhao nhao biểu thị muốn về nhà. Trác Phàm cũng không có ngăn cản, dưa hái xanh không ngọt, bất quá những người này có thể hay không còn sống để đi về nhà của bọn hắn liền không nhất định. Coi như có thể trở lại nhà, trong nhà còn có hay không thân nhân, vậy thì là một vấn đề khác.

    Trong mười phút, ngoài Wolfgang, Helena, Parker và Jinna, nhóm còn lại tổng cộng khoảng mười người, và vẫn còn lại bảy người còn một chút chưa quyết định.

    Trác Phàm không quan tâm, hắn đã có được những người mà hắn chắc chắn sẽ giành được. Phần còn lại, để lại một cái nữa, đều là những bất ngờ thú vị.

    Điều hắn không ngờ là vị giáo sư là người đặt câu hỏi đầu tiên với anh, "Ông chủ, tên tôi là Peter. Tôi là một nhà thực vật học. Tôi hy vọng được tham gia nhóm của cậu, nhưng tôi không biết kiến thức của mình có giúp ích được gì hay không."

    Nhà thực vật học?

    Đây thực sự là một nghề hiếm.

    Trác Phàm hơi giật mình, nhưng nhanh chóng bắt tay đối phương cười chân thành, "Hoan nghênh gia nhập, tôi tin tưởng ông sau này nhất định phải có chỗ đứng."

    Sau Peter, kiến trúc sư Nasri, bác sĩ Marvel và bác sĩ thú y Flamenco cũng gia nhập đội của Trác Phàm, và nguyên mẫu của một đội bước đầu đã được thành lập.

    "Xin lỗi, tôi có thể tham gia không?"

    Điều mà Trác Phàm không ngờ là Felis thực sự ở lại, yêu cầu một cách trơ trẽn được gia nhập đội của Trác Phàm.

    "Không, người khác có thể, nhưng cô không thể." Trác Phàm trực tiếp từ chối.

    Giáo sư Peter cùng bác sĩ Marvel đều lộ ra vẻ mặt không đành lòng, hai người bọn họ có quan hệ tốt với Felis, đặc biệt là Marvel, người đàn ông Latin này vẫn có ấn tượng tốt về Felis, dù sao thì tướng mạo của cô cũng đâu phải hạng soàn.

    "Ông chủ, thêm một người cho ta thêm sức mạnh. Tuy trước đây Felis vô lễ với cậu, nhưng cậu có nghĩ đến không? Felis là một người bạn tốt của tôi. Nếu cậu đồng ý để cô ấy ở lại, tôi nhất định sẽ ra sức phục vụ hết mình vì cậu." Marvel thuyết phục, thậm chí còn cẩn thận từng lời nói.

    Tư thế của Felis lúc này cũng rất thấp, lông mày trầm xuống vừa lòng mắt, "Ngài Trác, tôi có bằng thạc sĩ kinh tế và luật của đại học Harvard, tôi rất giỏi về quản lý. Nếu như ngài để cho ta gia nhập, về sau ngài sẽ còn đạt được gia tộc Laijia tộc ủng hộ, sẽ không để cho ngươi thất vọng."

    Trác Phàm đầu tiên là dùng một cái rất có thâm ý ánh mắt nhìn một chút Marvel, đối với gia hỏa này biểu hiện hắn rất thất vọng, nguyên bản một cái bác sĩ, đối với đoàn đội tới nói là rất trọng yếu.

    Về phần Felis, cho hắn tiền hắn cũng không nhận.

    "Bằng kép về luật và kinh tế? Trong thời đại trước đây thì nó đúng thật hủ dụng nhưng bây giờ nó có thể làm được gì. So với ông Flamenco, điều đó gần như vô dụng. Và đối với tôi, tiêu chuẩn đạo đức của cô không thể xuất hiện trong đội của tôi." "

    " Đến nỗi ông, bác sĩ Marvel, tôi có thể cho ông một cái cơ hội thu hồi lời nói trước đó, bằng không mà nói, tôi cũng không để ý ông và cô ta cùng rời đi. "

    Lời vừa nói ra, Marvel cùng Felis sắc mặt trong nháy mắt biến đến trắng bệch.

    Ngay cả Helena, Peter và những người khác cũng hơi biến sắc, không ngờ Trác Phàm lại cứng rắn như vậy, hoàn toàn khác với những người da vàng có tính cách dịu dàng hoàn toàn khác biệt.

    " Thằng nhóc, mày sẽ hối hận đấy, gia tộc Laijia sẽ bắt mày trả giá! "Felis biết không thể làm gì hơn, nên ả chỉ đơn giản là ngừng giả vờ, nhìn Trác Phàm một cái nhìn hằn học, rồi quay sang người khác," Marvel, ông có nguyện ý hay không cùng tôi cùng đi, chỉ cần bảo hộ tôi tìm tới người nhà, tuyệt sẽ không bạc đãi ông. "

    " Được rồi. "Marvel ngập ngừng, và cuối cùng đã quyết định đồng ý với Felis. Sau tất cả, dù sao hắn đã đắc tội Trác Phàm, lưu lại nữa, sợ cũng sẽ không có quả ngọt để hắn ăn.

    " Đi thôi! "Felis không đề cập tới vật tư, cô ta đã đoán được Trác Phàm sẽ không bao giờ để bọn họ lấy đi thứ gì.

    Thực tế cũng đúng.

    " Ông chủ, có phải chúng ta đã quá tuyệt tình không "Sau khi hai người rời đi, Peter hỏi.

    " Chắc chắn không? "Trác Phàm vỗ vai người trí thức trung niên và nói đầy ẩn ý," Về sau ngươi sẽ biết, ở tận thế, hành động của ta hôm nay là nhân từ đến cở nào."

    Wolfgang và Helena lắng nghe trầm ngâm.

    Trác Phàm hướng dẫn mọi người chuyển những vật dụng hữu ích lên xe tải, sau đó lái xe trở lại cửa hàng thú cưng.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2023
  9. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 28: Huynh muội trùng phùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trác Phàm lái chiếc Peterbilt 389 và chạy hùng hục trên đường phố Fox City.

    Tất cả những rào chắn, những chiếc xe giữa đường phố và những xác chết đi bộ không có mắt đều bị xô ngã hoặc nghiền nát như gà.

    Wolfgang ngồi trên trần xe, Helena ngồi bên nghế phụ, và những người khác ngồi trong sau xe.

    Trên đường đi, khung cảnh đổ nát trong ngày tận thế của Fox City khiến họ bị sốc.

    Cửa sổ của các cửa hàng hầu như đều bị đập vỡ, một số lượng lớn các tòa nhà có dấu hiệu bị đốt cháy, trên mặt đất có rất nhiều máu và nội tạng, nhưng không có xác chết hoàn toàn, bởi vì chúng đều bị biến thành Thây ma, hoặc được xé thành nhiều mảnh để làm thức ăn.

    "Không ngờ nước Mỹ vĩ đại lại thực sự trở nên như thế này!" Giáo sư Peter kinh hãi nhìn qua cửa sổ bên ngoài đầu voi đuôi chuột, "Tổng thống đâu? Có hay không lên tiếng? Hoặc là đứng ra người lãnh đạo nhân dân?"

    "Còn quân đội thì sao? Thây ma tràn lan, các băng nhóm mới được thành lập, và đường phố rất hỗn loạn. Ngay cả khi hệ thống cảnh sát bị tê liệt, quân đội cũng nên chuẩn bị sẵn sàng!", Bác sĩ thú y Flamenco hỏi.

    "Đúng vậy, mặc dù đám Thây ma này rất khó đối phó, nhưng chúng hoàn toàn không phải là mối đe dọa đối với quân đội. Hãy giao cho tôi một Lực lượng Thủy quân lục chiến 50 người, và tôi có thể kiểm soát sự lây lan của chúng trong Fox City." Parker, một trinh sát cho biết.

    "Tôi không biết, không ai có thể giải thích rõ ràng." Trác Phàm cho bọn họ một câu trả lời ngắn gọn.

    Trên thực tế, những vấn đề này coi như qua nửa năm nữa, cũng không có người nói đến rõ ràng.

    Sau khi ngày tận thế nổ ra, đội quân Mỹ hùng mạnh nhất hành tinh giống như bốc hơi, biến mất không còn tăm hơi.

    Các nhà lãnh đạo chính thức chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng theo nhiều cách khác nhau, như thể có một thế lực bí ẩn ngăn cản loài người tổ chức chống lại cuối cùng.

    Và một số lực lượng vũ trang còn lại của chính phủ, ngay cả khi đối đầu với Thây ma bình thường không phải là vấn đề lớn, nhưng mọi thứ đã thay đổi khi có những dị chủng xuất hiện.

    Trong kiếp trước, Trác Phàm đã từng chứng kiến cả một đội quân đội Hoa Kỳ bị giết bởi một con trăn đột biến quái dị. Cho dù có dùng đạn pháo chống tăng, thì nó cũng không hề hấn gì cũng bình an vô sự!

    Trác Phàm không nói với giáo sư Peter và những người khác về những điều này, mà nó cũng không cần thiết. Theo thời gian, mọi người sẽ hiểu họ đang phải đối mặt với thế giới nào.

    Chẳng bao lâu, Cửa hàng thú cưng bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn của Trác Phàm.

    Xoẹt--

    Hơn 20 chiếc lốp xe, cao một mét rưỡi, phát ra tiếng cọ xát nhẹ với mặt đất, và chiếc xe tải nặng nề từ từ dừng lại trước cửa hàng thú cưng.

    "Chà! Đây là cửa hàng thú cưng của" Ông chủ ca ca "sao?

    Cô bé tiểu la lỵ Jinny là người đầu tiên lao ra khỏi xe. Trên đường đi, cô bé đã đổi tên Trác Phàm từ Đại ca ca thành Ông chủ ca ca.

    Tuy nhiên, cô bé vừa nhảy ra khỏi xe, cô bé đã vô cùng hoảng sợ trước hai con quái vật khổng lồ bất ngờ xuất hiện, cô bé kêu lên:" Ông chủ ca ca, có quái vật "

    Hai đầu Chó Địa Ngục Ba Đầu đang" Vô cùng nhu thuận "đứng tại cửa hàng thú cưng cửa ra vào, nghênh đón chủ nhân của bọn chúng trở về.

    Nhưng trong mắt những người sống sót khác, chúng chắc chắn là hai con quỷ chui ra từ địa ngục.

    Ken két--

    Wolfgang, Helena và những người khác lần lượt lấy vũ khí, chĩa mõm đen vào hai con chó địa ngục ba đầu chực chờ xung trận, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

    " Tất cả chớ động! "Trác Phàm lên tiếng, vội vàng thò tay ra hiệu không được khai hỏa.

    Sau đó Tiểu Hoàng bước tới hai con Chó Ba Đầu Địa Ngục dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, uy nghiêm gầm lên, hai con Chó Ba Đầu Địa Ngục lập tức giống như binh lính gặp tướng quân, cúi đầu mở đường cho chúng.

    Trác Phàm đi tới, vỗ nhẹ vào đầu của hai con chó ba đầu và khen ngợi," Làm tốt lắm! "

    Hai sinh vật giống quỷ lập tức vẫy đuôi tỏ vẻ phấn khích, và vẻ mặt hài lòng của chúng tạo thành một sự tương phản rất lớn.

    " Đây, là tình huống gì! "Wolfgang cảm thấy đầu óc choáng váng.

    " Loại sinh vật này không phù hợp với lẽ thường của khoa học! "Đôi mắt của Giáo sư Peter mở to.

    Chỉ có Tiểu la lỵ Jinna là có phản ứng, hai mắt chớp chớp, mặc dù còn hơi sợ hãi nhưng vẫn thu hết can đảm tiến lại gần hai con chó ba đầu," Ông chủ ca ca, đây đều là thú cưng của anh sao? "

    " Đúng vậy, một trong số này Hai con chó tên là Rai Er và con kia là Ram Do. Chúng là hai anh em. Mặt dù có vẻ ngoài hung dữ, nhưng chúng thực sự rất đáng yêu. "Trác Phàm híp mắt, ra sức hướng tiểu la lỵ giới thiệu.

    Wolfgang, Helena và những người khác đều đang cảm thấy ớn lạnh với hai chữ" Đáng yêu ".

    " Wow, tuyệt vời! Đúng là hai con chó uy phong! "

    Nhưng Jinna ngay lập tức chấp nhận cách sắp đặt này, khiến mọi người thở dài rằng mạch não của trẻ em thực sự khác với người lớn.

    Lúc này, một người phụ nữ với mái tóc đỏ rực đẩy cửa, lao ra khỏi cửa hàng thú cưng, lao vào vòng tay của Trác Phàm.

    " Ông chủ, cuối cùng anh cũng đã về. "

    Mặc dù Trác Phàm mới đi được nửa ngày, nhưng đối với Bonnie, nửa ngày này gần như dài hơn một tháng.

    Trước đây cô là một người phụ nữ rất độc lập, không thích dựa dẫm vào người khác, dù gặp khó khăn cô cũng quen tự mình giải quyết.

    Nhưng từ khi tận thế nổ ra, cô đã vô thức nảy sinh cảm giác phụ thuộc vào Trác Phàm, ngoài ra cô còn có một cảm giác khác lạ mà bình thường vẫn không cảm giác được, cái này nửa ngày một mình, nhường loại tâm tình này triệt để bộc phát ra, đến mức nhìn thấy Trác Phàm trở về, khống chế không nổi nhào tới, ôm chặt lấy lão bản của nàng.

    Sau khi ôm một lúc, Bonnie nhận thấy rằng ông chủ không chỉ quay lại một mình mà còn dẫn theo rất nhiều người, bao gồm cả đàn ông và phụ nữ.

    Bonnie, người lần đầu tiên ôm một người đàn ông trong đám đông, đỏ mặt và không dám nhấc nó lên, vì vậy cô ấy chỉ tiếp tục ôm nó.

    " Dù sao mình cũng là người đi theo ông chủ nên mình không muốn buôn thì ai có thể làm gì được mình! "

    Bonnie nghĩ vậy, liền cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng xoa đầu mình.

    " Bonnie, cô khẳng định nghĩ không ra tôi cùng trở về với ai. "

    " Còn có thể là ai, chẳng lẽ ca ca ta cũng cùng anh đồng thời trở về rồi? "Bonnie nhỏ giọng thầm thì.

    Ngay sau khi giọng nói đó rơi xuống, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngạc nhiên," Bonnie! Đó thực sự là em! Chúa ơi, nó thực sự tuyệt vời, anh lo lắng rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. "

    Wolfgang nhìn thấy muội muội của mình, Người đàn ông sắt thép ấy trong mắt cũng xuất hiện nước mắt.

    " Anh!"Nghe thấy giọng nói mà mình vô cùng nhớ nhung, Bonnie không quan tâm đến điều gì nữa, bất ngờ đứng dậy khỏi vòng tay của Trác Phàm.

    Trác Phàm lặng lẽ bước sang một bên, nhường chỗ cho hai anh em tương phùng.

    Mà Helena đám người nhìn thấy hai huynh muội ôm nhau, nhớ tới chính mình không biết người nhà ở chỗ nào, thậm chí sống chết không rõ người thân, con mắt cũng đều đỏ lên.

    Sức mạnh của con người chính là nhờ sự tồn tại của loại cảm xúc này.

    Mùa đông đến rồi, bầy sói sinh ra và những con sói đơn độc chết.

    Chúng ta phải đoàn kết để tồn tại trong thế giới tàn khốc này.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2023
  10. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    70
    Chương 29: Đại Thánh sắp tiến hóa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói cách khác, ông chủ, mục đích của anh là đi để lấy chiếc Peterbilt 389, chứ không phải hàng hóa trong siêu thị, mà là vì đem cả cửa hàng thú cưng động vật toàn bộ chở đi?"

    Các con thằn lằn lớn, chó săn pharaoh Ai Cập, khỉ, ngựa..

    Helena nhìn đủ loại thú cưng quái đản trong cửa hàng thú cưng mà chóng mặt.

    "Mấy bạn nhỏ này khỏe lắm!" Bác sĩ thú y Flamenco không lạ gì môi trường này, hắn là người Tây Ban Nha, chính vì tình yêu với động vật mà hắn đã chọn nghề thú y.

    Giáo sư Peter kinh ngạc nhìn hai con thằn lằn rồng, lẩm bẩm nói: "Cái này phi khoa học, cái này phi khoa học.."

    Trác Phàm cười cười, "Chính là như vậy, những động vật này, là bằng hữu tốt nhất, tin tưởng ta, mang theo bọn hắn, tuyệt đối sẽ không để các ngươi hối hận."

    Helena bĩu môi, vốn là muốn phản bác, nhưng nghĩ tới uy phong của tiểu Hoàng cùng cái kia hai con chó đị ngục ba đầu, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

    "Hahaha, chị ơi, nhìn con khỉ này dễ thương và thông minh quá!" Parker ở một bên hoàn toàn hòa nhập với mọi thứ xung quanh và cổ tay của một người một khỉ chéo nhau.

    "Nó gọi là Đại Thánh, cẩn thận một chút, vật tay với nó ngươi không đấu lại đâu." Trác Phàm cười cười, cảm thấy được kích thước đã nữa ngày không gặp dường như lớn hơn rất nhiều.

    "Thôi đi, không thể nào! Đừng nhìn thể hình của tôi, nhưng về sức mạnh thể chất, thì tôi là số một trong quân đội thế nhưng là số một số hai, sao tôi lại sợ một con khỉ?" Parker tỏ vẻ khinh thường, nắm tay của Đại Thánh và nhấn xuống.

    "Ngươi thua chắc rồi!"

    Tuy nhiên, sau khi hét lên, Parker phát hiện ra rằng cổ tay của hắn không hề cử động, và con khỉ đối diện đang nhìn hắn với một nụ cười nhếch mép.

    "Lại tiếp tục!"

    Parker nghiêm túc nói, lần này dùng 100% sức lực, mặt đỏ lên, nhưng cổ tay của con khỉ đó vẫn là bất động.

    Trái lại, Đại Thánh một lần phát lực, lại lập tức đem Parker cổ tay đập vào trên mặt bàn.

    "Cạc cạc cạc cạc!" Đại Thánh phình bụng cười to, để cho người ta nhìn trực tiếp muốn chọc giận chết.

    "Móa nó, lão tử vậy mà lại bại bởi một con khỉ!" Parker tức giận không thôi, những người khác thì tại một bên cười trộm.

    Mà Trác Phàm nhướng mày, ngay lúc Đại Thánh xuất lực, thật sự thấy cánh tay trên của con khỉ đột nhiên trở nên dày hơn.

    "Xem ra con khỉ này cách tiến hóa không xa. Không biết sau khi tiến hóa xong sẽ như thế nào." Trác Phàm trong lòng hiểu rõ, trong lòng tràn đầy chờ mong.

    Gần như không có thời gian nghỉ ngơi, Trác Phàm chỉ đạo mọi người chuyển đồ và vật nuôi lên xe tải.

    Đây là lần đầu tiên Tony đi trên một chiếc xe tải lớn màu đen như vậy, và nó có chút chống cự, nhưng Tiểu Hoàng đã chạy đến và gầm lên hai lần và nó lên xe một cách thành thật, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Cô bé Jinna đối xử với Tiểu Hoàng như một siêu nhân hay một anh hùng, với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

    Mọi người đã cùng nhau làm việc, và trong vòng một giờ, mọi thứ đã sẵn sàng.

    Trác Phàm lái chiếc Peterbilt 389, Wolfgang, Helena và Parker mỗi người một chiếc SUV, tổng cộng bốn chiếc tạo thành một đoàn xe, và lái xe đến trang trại hoàng hôn bên ngoài thành phố.

    "Ùm ùm!"

    Wolfgang dũng cảm lái xe đi trước đội, bật liên lạc nội bộ và thử âm thanh, báo cáo tình hình đường xá, "Ông chủ, có năm tên Thây ma đang đi giữa đường phía trước, cậu có muốn không giết chúng?"

    "Không muốn lãng phí viên đạn, trực tiếp nghiền ép đi qua!" Giọng nói trên đài của Trác Phàm rất bình tĩnh và chắc chắn.

    "OK~Những con chó nhỏ, tao đến rồi!" Wolfgang kêu lên một cách kỳ lạ, nhấn ga, và chiếc SUV màu đen lao đi như một chiếc xe tăng, va chạm vài lần, và năm tên Thây ma đó như những quả bóng ném bị ném lên trời.

    Lý do tại sao Trác Phàm chọn không bắn là anh ta sợ rằng tiếng súng sẽ thu hút nhiều Thây ma, và cả những sinh vật mạnh mẽ như Thây ma đột biến.

    Trong khoảng nửa giờ, đoàn xe đã chạy ra khỏi khu đô thị, không gặp rủi ro, không gặp sự cố lớn nào.

    Trên quốc lộ thỉnh thoảng liền có xe chiếc đụng vào nhau, thậm chí có chiếc nằm chắn ngang đường nên việc tăng tốc độ của phương tiện là rất khó khăn, chỉ có thể chạy xe với tốc độ trung bình.

    Hai bên đường là một vùng đất hoang vu vô tận, nhìn bề ngoài thì có vẻ như tận thế cũng không ảnh hưởng lớn đến thế giới bên ngoài thành phố.

    Hít thở bầu không khí trong lành, tâm trạng của mọi người dần được cải thiện, thần kinh vốn đang căng thẳng cũng được thả lỏng.

    Parker và ông Flamenco đã bắt đầu mong chờ môi trường của trang trại hoàng hôn trong miệng ông chủ.

    Tuy nhiên, Trác Phàm luôn có một linh cảm đáng ngại, "Không thích hợp, trên đường đi quá yên tĩnh!"

    Trác Phàm nhặt bộ đàm và nói: "Tất cả mọi người bảo trì cảnh giác, có điểm gì là lạ."

    "Boss, anh đang quá lo lắng!" Parker là hờ hững một chút. "Nếu trước mặt có một đám Thây ma, anh không cần động thủ, Wolfgang và tôi sẽ lo liệu cho mọi người." "Đừng xem nhẹ!" Trác Phàm lại nhấn mạnh rằng trong ngày tận thế, thứ dễ đối phó nhất là Thây ma.

    Những thứ kia có thể nguy hiểm nhưng không nguy hiểm bằng lòng người.

    Đoàn xe chạy về phía trước được chừng năm phút thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn xe ô tô.

    Đúng vậy, chiếc xe xếp chồng lên nhau như những khối gạch, chồng chất lên đến độ cao hơn chục mét, giống như một bức tường.

    "WTF! Cái quái gì vậy!" Wolfgang, người lái xe phía trước, đập mạnh tay lái, phanh gấp, lấy một khẩu súng lục từ thắt lưng và bước ra ngoài.

    Xe dẫn đầu vừa dừng thì ba xe phía sau cũng lần lượt dừng lại.

    "Chủ nhân, gần đây có năng lượng dao động rất mạnh mẽ!" Đột nhiên, Tiểu Hoàng nói với Trác Phàm trực tiếp thông qua thần thức.

    Trác Phàm biến sắc, không kịp giải thích, trực tiếp quay kiếng xe xuống hô to, "Wolfgang, cẩn thận!"

    "A? Bất quá là một đống xe mà thôi, không có gì, chờ ta nghĩ biện pháp đem chúng dời đi."

    Wolfgang quay người lại, thần sắc chẳng hề để ý, nhưng nhìn thấy cái khác người trên xe, sắc mặt cũng giống như như là thấy quỷ, một mảnh trắng bệch.

    Phía sau hắn, trong vùng hoang vu hai bên đường, bốn cái thùng xăng dày cộm phóng lên không trung, giống như xúc tu của một loại quái thú khổng lồ nào đó, đột nhiên quấn quanh chiếc xe SUV của hắn.

    "Cái đéo gì vậy!" Wolfgang hồn phi phách tán, vội vàng liền hướng về phía trước lăn một vòng, chỉ nghe sau lưng con đường một tiếng ầm vang, một cái sợi roi trùng điệp rơi xuống, đem mặt đường đều rút ra một mảnh rạn nứt.

    Bốn sợi roi quấn quanh chiếc SUV từ hai hướng, quấn quanh thân xe và kéo lên trên không, rồi đột ngột bị xoắn.

    Đây là một lực lượng mạnh mẽ!

    Nếu như là trên cơ thể người, e rằng cả một mảnh xương cũng không còn sót lại!

    "Wolfgang, chạy mau! Xe phía sau, quay đầu lại! Quay lại!"

    Trác Phàm là người duy nhất giữ được bình tĩnh, hét lên để nhắc nhở đồng đội.

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi chiếc SUV bị xoắn lại, bốn cái roi trồi lên khỏi mặt đất đột nhiên nhắm vào một mục tiêu mới-Peterbilt 389, nơi Trác Phàm đang ở, biến thành bốn đạo tàn ảnh đánh đến!

    "Hỏng bét!"

    Vẻ mặt của Trác Phàm kịch biến, hắn lập tức cài số lùi và điên cuồng dậm chân ga.

    Một khi đã cuốn lấy thì muốn đi không thể đi được!

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Trần Ngọc Phong

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin hẹn gặp mọi người vào chương sau! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ! ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...