Chuông Gió
Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!
Bài viết: 275 

Chương 100- Đi tìm sức mạnh
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, Quan Ngọc đang nhìn tôi đầy lo lắng, chưa bao giờ tôi thấy mình yếu ớt như vậy, đến mức không thể nhấc nổi mấy ngón tay, đã vậy đầu còn đau như búa bổ, dường như toàn thân đã chẳng còn chút sinh lực nào.
Nhưng lúc này, ngực tôi lại nhói đau, khiến tôi nhớ tới căn bệnh kỳ lạ của mình, không biết có phải nó đã có từ lúc tôi còn nhỏ hay không? Lần nào phát bệnh cũng giống hệt nhau, nhất là cảm giác nóng ran ở ngực, như đang có lửa đốt.
"Cậu không sao chứ? Làm tớ sợ muốn chết." Quan Ngọc nắm chặt tay tôi, mắt ngân ngấn lệ, nhìn đồng hồ, mặt tôi hơi biến sắc, bây giờ là chín giờ, mà đợt bỏ phiếu mới thường được bắt đầu từ lúc tám giờ, vậy là tôi đã bỏ lỡ đợt bỏ phiếu rồi ư?
"Yên tâm, đợt bỏ phiếu hôm nay đã kết thúc rồi." Quan Ngọc đưa điện thoại cho tôi xem, lúc này tôi mới biết, đợt bỏ phiếu mới đã có, lần này nội dung bỏ phiếu rất đơn giản.
"Lựa chọn thứ nhất: Ngụy Trì phải tỏ tình với người mình thích.
Lựa chọn thứ hai: Ngô Nguyệt phải tỏ tình với người mình thích."
"Không thể nào, từ lúc nào nhiệm vụ lại đơn giản như vậy chứ?" Tôi đọc nội dung đợt bỏ phiếu xong thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, lần nào đợt bỏ phiếu cũng đưa ra những nhiệm vụ khắc nghiệt, đặc biệt là phải có một trò chơi tử vong nào đó, nếu không chết vài người thì trò chơi vẫn sẽ không kết thúc.
Nhưng lần này, nhiệm vụ lại dễ dàng đến vậy, chỉ cần tỏ tình là xong, điều này khiến cho tôi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, ít ra bây giờ, tôi không phải lo lắng chuyện mình vừa thoát khỏi trò chơi tử thần này, lại phải tham gia vào một trò chơi tử thần khác, liên tục như vậy, chắc tôi cũng chẳng giữ nổi cái mạng mình.
Dù là ai, trải qua mấy trò chơi kinh hoàng đó hết ngày này tới ngày khác, tinh thần có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ suy sụp, vì những đợt bỏ phiếu nào cũng có mấy trò chơi chết chóc, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mất mạng như chơi.
"Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã, hôm nay đã ổn hết rồi mà." Quan Ngọc trấn an, tôi gật đầu, yếu ớt nằm trên giường bệnh, cảm thấy hơi khó chịu trong người.
Chuyện xảy ra hôm qua lại hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi, lần đầu tiên tôi đánh bại được quỷ thần, mà còn tiêu diệt một cách rất dễ dàng, nhưng khi nhớ tới cái chết của Lý Mạc Phàm, ánh mắt lại trở nên buồn bã.
"Người chết không thể sống lại được, tuy Lý Mạc Phàm không còn, nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp." Quan Ngọc siết chặt tay tôi, tôi khẽ gật đầu, nằm trên giường, tinh thần rã rời, suy sụp.
"Ừ, tớ hiểu, Lý Mạc Phàm không còn nữa, nhưng nhất định tớ sẽ tìm ra hung thủ." Tôi nghiến răng nói, cái chết của Lý Mạc Phàm mãi mãi là nỗi đau lớn trong lòng tôi, nhưng, điều tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Lý Mạc Phàm lại mất đầu? Còn chiếc bóng đẩy tôi trong cung điện là ai? Những chi tiết này khiến tôi nghi ngờ mãi.
Nhưng không hiểu tại sao, càng nghi ngờ, cơ thể tôi lại càng đau nhức, cùng với sức mạnh kỳ lạ mà tôi có được vào hôm qua, càng khiến tôi kinh hoàng, nhất là, vào thời điểm đó, tôi có cảm giác như mình đã biến thành một người hoàn toàn khác, tôi trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng rất mạnh mẽ, cảm giác này, vô cùng kỳ lạ.
Tôi vốn không phải là một người như vậy, nhưng lại biến khác đi trong tích tắc, mới nghĩ thôi tôi đã sởn gai ốc rồi, chẳng lẽ giống như trong truyền thuyết, trong tôi còn có một người khác nữa?
Nhưng nhớ tới sức mạnh trong cơ thể mình vào tối qua, tôi thầm thề rằng, chỉ cần có thể báo thù cho Lý Mạc Phàm, dù có biến thành ác quỷ, tôi cũng chấp nhận. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Đúng rồi, tối hôm qua sao cậu thoát ra ngoài được vậy? Lúc đó, thấy của ra đã bị đóng lại, tớ tuyệt vọng vô cùng, cứ nghĩ là cậu bị kẹt trong đó luôn rồi." Quan Ngọc xoa xoa mặt tôi.
"Tớ cũng không biết nữa." Tôi quay đầu sang chỗ khác, cũng không nói cho cô ấy biết chuyện kỳ lạ trong cơ thể mình, bởi vì, tôi cảm thấy, ngày hôm qua, tôi giống như biến thành một con quái vật, lúc đó, sức mạnh của tôi quả thật phi thường.
Trần Đạo Lĩnh đã từng nói với tôi, muốn đối phó với ma quỷ, ngoài bảo vật ra thì không còn có thứ gì có thể khắc chế được chúng. Vậy thì hôm qua, tại sao tôi lại dễ dàng đánh bại ma nữ đó như vậy, thậm chí, chỉ xem nó như một con kiến bé nhỏ mà thôi.
Chuyện này khiến đầu óc tôi mang đầy hoài nghi, nằm trên giường trằn trọc mãi, Quan Ngọc ngồi bên cạnh dịu dàng nhìn tôi, cô ấy chống cằm, gương mặt xinh như ngọc: "Trương Vỹ, sao mặt cậu xanh xao quá vậy?"
"Đâu, cho tớ nhìn xem." Tôi vội đưa tay ra, nhận lấy chiếc gương trên tay Quan Ngọc, khi nhìn thấy mình trong gương, tôi hơi giật mình.
Gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen kịt, nhìn y như quỷ, khiến tôi giật mình kinh hãi, nhưng, Quan Ngọc dường như chẳng thèm quan tâm, cô ấy nắm tay tôi nói: "Dù cậu là ai, tớ vẫn thích cậu."
"Nhưng rốt cuộc mặt tớ bị sao vậy?" Tôi buồn rầu, bây giờ nhìn tôi rất đáng sợ, hèn chi mấy vị y tá bên ngoài không ai dám vào thăm khám, không chỉ gương mặt, ngay cả làn da của tôi cũng trắng xanh quỷ dị.
Tôi sực nhớ tới những gương mặt trắng xanh của trong bức ảnh treo trên tường phòng tôi, những người đã chết, làn da của họ đều biến thành như vậy, khiến tôi sợ đến lạnh người.
"Tớ không biết, hôm qua cậu bất tỉnh, sau đó bọn tớ liền đưa cậu đến bệnh viện, tớ ở đây đợi cậu đến tận bây giờ, cũng bỏ phiếu giúp cậu luôn rồi." Quan Ngọc đưa điện thoại cho tôi.
"Thôi, dù thế nào thì vẫn còn sống là tốt rồi." Tôi nhìn cánh tay mình, nhưng đột nhiên, Quan Ngọc ngắt lời tôi.
"Đúng rồi, di ảnh của Lý Mạc Phàm tớ đã chuẩn bị xong rồi." Quan Ngọc cầm tấm hình trong tay đưa lên, là một bức ảnh trắng đen, gương mặt của Lý Mạc Phàm, nhìn thấy bức ảnh, khuôn mặt vốn đã bình tĩnh của tôi lại trở nên vô cùng đau đớn.
Nhưng tôi cố nén nước mắt, nắm chặt tấm hình trong tay, tự giễu: "Không thể tin được là tớ không thể mang thi thể của cậu ấy trở về."
"Thôi đừng buồn nữa, cũng không còn cách nào!" Quan Ngọc bất lực nói.
"Ừ!" Tôi khẽ thở dài, bỗng cánh cửa mở ra, một người chậm rãi đi vào, lúc này, hai chúng tôi đều ngơ ngác, là Diệp Nhã Tuyết, vì sao cô ấy lại đến thăm tôi?
Cô ấy mặc một chiếc đầm màu xanh, mang giày cao đến đầu gối, để lộ cặp đùi trắng nõn nà, trang điểm nhẹ nhàng, mỉm cười trông rất đáng yêu, tay lại xách thêm một giỏ trái cây.
"Cậu tới đây làm gì?" Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy, tâm trạng của tôi đang không tốt, nên dĩ nhiên \, chẳng có hứng thú quan tâm đến bất kỳ ai khác.
Diệp Nhã Tuyết cắn môi, cúi đầu nhìn giỏ trái cây, giọng lí nhí: "Tớ biết cậu bị thương, nên đặc biệt đến thăm cậu."
"Không cần đâu, để đó và cậu có thể đi rồi." Tôi hất hất tay.
"Ừ.." Diệp Nhã Tuyết tỏ vẻ rất thất vọng, liếc qua nhìn Quan Ngọc một cái, rồi nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây xuống, xoay người rời khỏi, trước khi đi, hình như cô ấy muốn nói gì đó, nhưng chỉ khẽ mấp máy môi, rồi lại thôi.
"Tại sao cô ấy là đến đây? Hay là muốn nối lại tình xưa với cậu?" Quan Ngọc liền nhìn tôi, nghi ngờ hỏi, nhưng bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng để mà đùa giỡn, chỉ ra hiệu ý bảo Quan Ngọc im lặng.
Quan Ngọc không dám nói gì nữa, nói nhỏ với tôi: "Cậu chê tớ lắm chuyện à, vậy tớ ngậm miệng lại là được chứ gì. Cậu đừng đuổi tớ đi là được."
"Ừ." Tôi nhìn Quan Ngọc, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên đùi cô ấy, Quan Ngọc nhìn tôi giận dữ, nhưng cũng không phản ứng lại, chỉ nắm nhẹ lấy tay tôi.
Mệt mỏi rã rời, tôi nằm trên giường trò chuyện với Quan Ngọc hết cả buổi sáng mà không làm gì khác.
Đến đầu giờ chiều, tôi muốn xuất viện, dù can ngăn hết lời nhưng Quan Ngọc vẫn không thể thay đổi được quyết định của tôi, cuối cùng, cô ấy đành miễn cưỡng chấp nhận, hiện tại, tôi như một người bị bệnh nặng, chân tay rã rời, khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt.
"Đi với tớ, tớ đưa cậu về thăm bà nội tớ." Tôi đề nghị với Quan Ngọc.
"Ừ, có cần gọi xe không?" Quan Ngọc hỏi.
"Cậu gọi đi." Bây giờ tôi không cần phải tiết kiệm tiền nữa, chẳng mấy chốc Quan Ngọc đã tìm được một chiếc xe, chúng tôi liền lên xe về quê, trong lòng tôi luôn có thắc mắc, ngày hôm qua, sao tôi lại biến thành như vậy? Chỉ có bà nội mới có thể cho tôi đáp án mà thôi.
Ngồi trên xe, nhìn bàn tay trắng bệch của mình, tôi thấy hơi buồn, bây giờ chân tay tôi không thể cử động được, giống như một người tàn phế, so với sức mạnh đánh bại ma quỷ hôm qua, đúng là khác một trời một vực.
Tôi còn cảm nhận được, dù tôi có cố gắng đến đâu, cũng không thể giống như tối hôm qua, rốt cuộc, hôm qua tôi đã làm gì, để biến thành như thế, tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, mà vẫn không có đạp án.
Nhưng chuyện tôi đủ sức mạnh để tiêu diệt ma nữ kia một cách dễ dàng là có thật, tôi bị ám ảnh vì điều đó, nhất là bây giờ, sự thèm khát có lại sức mạnh đó đã lên tới cực điểm trong tôi.
Tôi hiểu rằng, không chỉ mình tôi, cả Dương Á Thịnh hay Quan Ngọc cũng vậy, lần nào đối diện với ma quỷ, chúng tôi cũng rơi vào hiểm cảnh, thật chẳng khác gì những con kiến bé nhỏ, thậm chí vào lần tôi và Đoan Mộc Hiên liên thủ, thì cũng chỉ dựa vào quy tắc trò chơi để đối phó mà thôi.
Nếu có được sức mạnh của thần linh để chiến đấu với ma quỷ, chúng tôi sẽ đồng ý đánh đổi bằng bất cứ giá nào, đây rõ ràng là một quyết tâm rất lớn.
Ngồi trong xe, tôi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vui vẻ nắm lấy bàn tay Quan Ngọc, tôi tin rằng, bà nội sẽ cho tôi biết cách điều khiển sức mạnh đó, vì chỉ cần có được sức mạnh, tôi sẽ đối phó được với ma quỷ, trả thù cho Lý Mạc Phàm.
Nhưng Trần Đạo Lĩnh cũng chẳng lừa tôi, 'đạo cao một thước ma cao một trượng', cách làm này, nhất định sẽ không được chính đạo chấp nhận, nhưng bây giờ, tôi không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
"Sắp tới rồi." Tôi nhìn non xanh nước biếc đằng xa rồi nói với Quan Ngọc.
"Quê của cậu đẹp quá." Quan Ngọc nắm tay tôi, thốt lên khi nhìn thấy phong cảnh qua cửa kính, nhưng tôi cũng cảm giác được, cô ấy đang rất hồi hộp, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Đây là lần đầu tôi đưa cô ấy về ra mắt bà nội, cảm giác chẳng khác gì con dâu ra mắt cha mẹ chồng, chẳng trách, cô ấy lại căng thẳng như vậy.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, Quan Ngọc đang nhìn tôi đầy lo lắng, chưa bao giờ tôi thấy mình yếu ớt như vậy, đến mức không thể nhấc nổi mấy ngón tay, đã vậy đầu còn đau như búa bổ, dường như toàn thân đã chẳng còn chút sinh lực nào.
Nhưng lúc này, ngực tôi lại nhói đau, khiến tôi nhớ tới căn bệnh kỳ lạ của mình, không biết có phải nó đã có từ lúc tôi còn nhỏ hay không? Lần nào phát bệnh cũng giống hệt nhau, nhất là cảm giác nóng ran ở ngực, như đang có lửa đốt.
"Cậu không sao chứ? Làm tớ sợ muốn chết." Quan Ngọc nắm chặt tay tôi, mắt ngân ngấn lệ, nhìn đồng hồ, mặt tôi hơi biến sắc, bây giờ là chín giờ, mà đợt bỏ phiếu mới thường được bắt đầu từ lúc tám giờ, vậy là tôi đã bỏ lỡ đợt bỏ phiếu rồi ư?
"Yên tâm, đợt bỏ phiếu hôm nay đã kết thúc rồi." Quan Ngọc đưa điện thoại cho tôi xem, lúc này tôi mới biết, đợt bỏ phiếu mới đã có, lần này nội dung bỏ phiếu rất đơn giản.
"Lựa chọn thứ nhất: Ngụy Trì phải tỏ tình với người mình thích.
Lựa chọn thứ hai: Ngô Nguyệt phải tỏ tình với người mình thích."
"Không thể nào, từ lúc nào nhiệm vụ lại đơn giản như vậy chứ?" Tôi đọc nội dung đợt bỏ phiếu xong thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, lần nào đợt bỏ phiếu cũng đưa ra những nhiệm vụ khắc nghiệt, đặc biệt là phải có một trò chơi tử vong nào đó, nếu không chết vài người thì trò chơi vẫn sẽ không kết thúc.
Nhưng lần này, nhiệm vụ lại dễ dàng đến vậy, chỉ cần tỏ tình là xong, điều này khiến cho tôi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, ít ra bây giờ, tôi không phải lo lắng chuyện mình vừa thoát khỏi trò chơi tử thần này, lại phải tham gia vào một trò chơi tử thần khác, liên tục như vậy, chắc tôi cũng chẳng giữ nổi cái mạng mình.
Dù là ai, trải qua mấy trò chơi kinh hoàng đó hết ngày này tới ngày khác, tinh thần có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ suy sụp, vì những đợt bỏ phiếu nào cũng có mấy trò chơi chết chóc, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mất mạng như chơi.
"Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã, hôm nay đã ổn hết rồi mà." Quan Ngọc trấn an, tôi gật đầu, yếu ớt nằm trên giường bệnh, cảm thấy hơi khó chịu trong người.
Chuyện xảy ra hôm qua lại hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi, lần đầu tiên tôi đánh bại được quỷ thần, mà còn tiêu diệt một cách rất dễ dàng, nhưng khi nhớ tới cái chết của Lý Mạc Phàm, ánh mắt lại trở nên buồn bã.
"Người chết không thể sống lại được, tuy Lý Mạc Phàm không còn, nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp." Quan Ngọc siết chặt tay tôi, tôi khẽ gật đầu, nằm trên giường, tinh thần rã rời, suy sụp.
"Ừ, tớ hiểu, Lý Mạc Phàm không còn nữa, nhưng nhất định tớ sẽ tìm ra hung thủ." Tôi nghiến răng nói, cái chết của Lý Mạc Phàm mãi mãi là nỗi đau lớn trong lòng tôi, nhưng, điều tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Lý Mạc Phàm lại mất đầu? Còn chiếc bóng đẩy tôi trong cung điện là ai? Những chi tiết này khiến tôi nghi ngờ mãi.
Nhưng không hiểu tại sao, càng nghi ngờ, cơ thể tôi lại càng đau nhức, cùng với sức mạnh kỳ lạ mà tôi có được vào hôm qua, càng khiến tôi kinh hoàng, nhất là, vào thời điểm đó, tôi có cảm giác như mình đã biến thành một người hoàn toàn khác, tôi trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng rất mạnh mẽ, cảm giác này, vô cùng kỳ lạ.
Tôi vốn không phải là một người như vậy, nhưng lại biến khác đi trong tích tắc, mới nghĩ thôi tôi đã sởn gai ốc rồi, chẳng lẽ giống như trong truyền thuyết, trong tôi còn có một người khác nữa?
Nhưng nhớ tới sức mạnh trong cơ thể mình vào tối qua, tôi thầm thề rằng, chỉ cần có thể báo thù cho Lý Mạc Phàm, dù có biến thành ác quỷ, tôi cũng chấp nhận. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Đúng rồi, tối hôm qua sao cậu thoát ra ngoài được vậy? Lúc đó, thấy của ra đã bị đóng lại, tớ tuyệt vọng vô cùng, cứ nghĩ là cậu bị kẹt trong đó luôn rồi." Quan Ngọc xoa xoa mặt tôi.
"Tớ cũng không biết nữa." Tôi quay đầu sang chỗ khác, cũng không nói cho cô ấy biết chuyện kỳ lạ trong cơ thể mình, bởi vì, tôi cảm thấy, ngày hôm qua, tôi giống như biến thành một con quái vật, lúc đó, sức mạnh của tôi quả thật phi thường.
Trần Đạo Lĩnh đã từng nói với tôi, muốn đối phó với ma quỷ, ngoài bảo vật ra thì không còn có thứ gì có thể khắc chế được chúng. Vậy thì hôm qua, tại sao tôi lại dễ dàng đánh bại ma nữ đó như vậy, thậm chí, chỉ xem nó như một con kiến bé nhỏ mà thôi.
Chuyện này khiến đầu óc tôi mang đầy hoài nghi, nằm trên giường trằn trọc mãi, Quan Ngọc ngồi bên cạnh dịu dàng nhìn tôi, cô ấy chống cằm, gương mặt xinh như ngọc: "Trương Vỹ, sao mặt cậu xanh xao quá vậy?"
"Đâu, cho tớ nhìn xem." Tôi vội đưa tay ra, nhận lấy chiếc gương trên tay Quan Ngọc, khi nhìn thấy mình trong gương, tôi hơi giật mình.
Gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen kịt, nhìn y như quỷ, khiến tôi giật mình kinh hãi, nhưng, Quan Ngọc dường như chẳng thèm quan tâm, cô ấy nắm tay tôi nói: "Dù cậu là ai, tớ vẫn thích cậu."
"Nhưng rốt cuộc mặt tớ bị sao vậy?" Tôi buồn rầu, bây giờ nhìn tôi rất đáng sợ, hèn chi mấy vị y tá bên ngoài không ai dám vào thăm khám, không chỉ gương mặt, ngay cả làn da của tôi cũng trắng xanh quỷ dị.
Tôi sực nhớ tới những gương mặt trắng xanh của trong bức ảnh treo trên tường phòng tôi, những người đã chết, làn da của họ đều biến thành như vậy, khiến tôi sợ đến lạnh người.
"Tớ không biết, hôm qua cậu bất tỉnh, sau đó bọn tớ liền đưa cậu đến bệnh viện, tớ ở đây đợi cậu đến tận bây giờ, cũng bỏ phiếu giúp cậu luôn rồi." Quan Ngọc đưa điện thoại cho tôi.
"Thôi, dù thế nào thì vẫn còn sống là tốt rồi." Tôi nhìn cánh tay mình, nhưng đột nhiên, Quan Ngọc ngắt lời tôi.
"Đúng rồi, di ảnh của Lý Mạc Phàm tớ đã chuẩn bị xong rồi." Quan Ngọc cầm tấm hình trong tay đưa lên, là một bức ảnh trắng đen, gương mặt của Lý Mạc Phàm, nhìn thấy bức ảnh, khuôn mặt vốn đã bình tĩnh của tôi lại trở nên vô cùng đau đớn.
Nhưng tôi cố nén nước mắt, nắm chặt tấm hình trong tay, tự giễu: "Không thể tin được là tớ không thể mang thi thể của cậu ấy trở về."
"Thôi đừng buồn nữa, cũng không còn cách nào!" Quan Ngọc bất lực nói.
"Ừ!" Tôi khẽ thở dài, bỗng cánh cửa mở ra, một người chậm rãi đi vào, lúc này, hai chúng tôi đều ngơ ngác, là Diệp Nhã Tuyết, vì sao cô ấy lại đến thăm tôi?
Cô ấy mặc một chiếc đầm màu xanh, mang giày cao đến đầu gối, để lộ cặp đùi trắng nõn nà, trang điểm nhẹ nhàng, mỉm cười trông rất đáng yêu, tay lại xách thêm một giỏ trái cây.
"Cậu tới đây làm gì?" Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy, tâm trạng của tôi đang không tốt, nên dĩ nhiên \, chẳng có hứng thú quan tâm đến bất kỳ ai khác.
Diệp Nhã Tuyết cắn môi, cúi đầu nhìn giỏ trái cây, giọng lí nhí: "Tớ biết cậu bị thương, nên đặc biệt đến thăm cậu."
"Không cần đâu, để đó và cậu có thể đi rồi." Tôi hất hất tay.
"Ừ.." Diệp Nhã Tuyết tỏ vẻ rất thất vọng, liếc qua nhìn Quan Ngọc một cái, rồi nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây xuống, xoay người rời khỏi, trước khi đi, hình như cô ấy muốn nói gì đó, nhưng chỉ khẽ mấp máy môi, rồi lại thôi.
"Tại sao cô ấy là đến đây? Hay là muốn nối lại tình xưa với cậu?" Quan Ngọc liền nhìn tôi, nghi ngờ hỏi, nhưng bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng để mà đùa giỡn, chỉ ra hiệu ý bảo Quan Ngọc im lặng.
Quan Ngọc không dám nói gì nữa, nói nhỏ với tôi: "Cậu chê tớ lắm chuyện à, vậy tớ ngậm miệng lại là được chứ gì. Cậu đừng đuổi tớ đi là được."
"Ừ." Tôi nhìn Quan Ngọc, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên đùi cô ấy, Quan Ngọc nhìn tôi giận dữ, nhưng cũng không phản ứng lại, chỉ nắm nhẹ lấy tay tôi.
Mệt mỏi rã rời, tôi nằm trên giường trò chuyện với Quan Ngọc hết cả buổi sáng mà không làm gì khác.
Đến đầu giờ chiều, tôi muốn xuất viện, dù can ngăn hết lời nhưng Quan Ngọc vẫn không thể thay đổi được quyết định của tôi, cuối cùng, cô ấy đành miễn cưỡng chấp nhận, hiện tại, tôi như một người bị bệnh nặng, chân tay rã rời, khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt.
"Đi với tớ, tớ đưa cậu về thăm bà nội tớ." Tôi đề nghị với Quan Ngọc.
"Ừ, có cần gọi xe không?" Quan Ngọc hỏi.
"Cậu gọi đi." Bây giờ tôi không cần phải tiết kiệm tiền nữa, chẳng mấy chốc Quan Ngọc đã tìm được một chiếc xe, chúng tôi liền lên xe về quê, trong lòng tôi luôn có thắc mắc, ngày hôm qua, sao tôi lại biến thành như vậy? Chỉ có bà nội mới có thể cho tôi đáp án mà thôi.
Ngồi trên xe, nhìn bàn tay trắng bệch của mình, tôi thấy hơi buồn, bây giờ chân tay tôi không thể cử động được, giống như một người tàn phế, so với sức mạnh đánh bại ma quỷ hôm qua, đúng là khác một trời một vực.
Tôi còn cảm nhận được, dù tôi có cố gắng đến đâu, cũng không thể giống như tối hôm qua, rốt cuộc, hôm qua tôi đã làm gì, để biến thành như thế, tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, mà vẫn không có đạp án.
Nhưng chuyện tôi đủ sức mạnh để tiêu diệt ma nữ kia một cách dễ dàng là có thật, tôi bị ám ảnh vì điều đó, nhất là bây giờ, sự thèm khát có lại sức mạnh đó đã lên tới cực điểm trong tôi.
Tôi hiểu rằng, không chỉ mình tôi, cả Dương Á Thịnh hay Quan Ngọc cũng vậy, lần nào đối diện với ma quỷ, chúng tôi cũng rơi vào hiểm cảnh, thật chẳng khác gì những con kiến bé nhỏ, thậm chí vào lần tôi và Đoan Mộc Hiên liên thủ, thì cũng chỉ dựa vào quy tắc trò chơi để đối phó mà thôi.
Nếu có được sức mạnh của thần linh để chiến đấu với ma quỷ, chúng tôi sẽ đồng ý đánh đổi bằng bất cứ giá nào, đây rõ ràng là một quyết tâm rất lớn.
Ngồi trong xe, tôi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vui vẻ nắm lấy bàn tay Quan Ngọc, tôi tin rằng, bà nội sẽ cho tôi biết cách điều khiển sức mạnh đó, vì chỉ cần có được sức mạnh, tôi sẽ đối phó được với ma quỷ, trả thù cho Lý Mạc Phàm.
Nhưng Trần Đạo Lĩnh cũng chẳng lừa tôi, 'đạo cao một thước ma cao một trượng', cách làm này, nhất định sẽ không được chính đạo chấp nhận, nhưng bây giờ, tôi không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
"Sắp tới rồi." Tôi nhìn non xanh nước biếc đằng xa rồi nói với Quan Ngọc.
"Quê của cậu đẹp quá." Quan Ngọc nắm tay tôi, thốt lên khi nhìn thấy phong cảnh qua cửa kính, nhưng tôi cũng cảm giác được, cô ấy đang rất hồi hộp, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Đây là lần đầu tôi đưa cô ấy về ra mắt bà nội, cảm giác chẳng khác gì con dâu ra mắt cha mẹ chồng, chẳng trách, cô ấy lại căng thẳng như vậy.[/HIDE-THANKS][/BOOK]