Đam Mỹ [Edit] Cuộc Gặp Gỡ Của Đại Diện Lớp Sinh Học - Thanh Âm Vô Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Littlelemon, 7 Tháng ba 2021.

  1. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    TÁC PHẨM: Cuộc Gặp Gỡ Của Đại Diện Lớp Sinh Học

    [​IMG]

    Tác giả: Thanh Âm Vô Tuyền

    Dịch giả: Littlelemon

    Thể loại: @Đam mỹ

    Số chương: 20 chương

    Lịch đăng: 1 chương/2 ngày

    Link: [Thảo luận - Góp ý] - Một số tác phẩm của Chanh nhỏ

    Văn án 1: Giây phút tấu hài

    Bác sĩ ngồi xuống bên giường tôi và hỏi: "Có phải anh trai của em không?"

    "Tôi không có một người anh trai xấu xí như vậy, anh ấy là giáo viên thể dục của tôi."

    "Ôi, giáo viên thể dục, so đo hắn sẽ không có một cái anh trai xấu xí như vậy."

    Bác sĩ này có phải là người không? Có thể bắt nạt người khác bằng cách dựa vào đẹp trai?

    Anh cười: "Lúc giận trông dễ thương lắm, má phồng như ếch".

    Không biết xấu hổ, thực sự đã nói rằng bệnh nhân giống như một con ếch, đi xuống địa ngục!

    "Đừng nhìn chằm chằm, nhìn càng thích."

    Ta lập tức giả bộ không sai: "Tiểu Bạch, ngươi thật sự là ném ta cho bác sĩ biến thái, ngươi.."

    Văn án 2: Giây phút lãng mạn

    "Em rất ghét anh sao?"

    Nghe giống như một câu chuyện tình yêu, nhưng khi tôi nhìn vào anh ấy, anh ấy có một khuôn mặt nghiêm túc. Tôi bật cười: "Ngay từ đầu em đã ghét anh rồi."

    Anh có chút tức giận: "Em đừng ghét anh."

    Thật buồn nôn, nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng của tôi đã bắt đầu tốt hơn. Ta cong cong môi: "Em chỉ hận anh không ăn được em."

    Ngay sau giây phút ấy anh đột nhiên nắm cổ tôi kéo xuống trao nụ hôn thô lỗ

    Văn án 3: Giây phút cảm động

    Sau tiếng sét ái tình, chúng tôi vẫn cứ ôm nhau khóc. Sau đó, nhịp tim dần lấn át tiếng sấm, mọi thứ lắng xuống, và dường như có điều gì đó đã thay đổi~

    Buổi sáng tỉnh dậy đã thấy mình bị *** ôm rất chặt. Anh ấy vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say. Tướng ngủ của anh ta thật sự rất ưa nhìn, con người cũng không xấu xa, nhưng không chịu thừa nhận.

    Hắn rũ mi, chớp chớp tựa hồ sắp mở ra, tôi vội vàng nhắm mắt lại. Ngay sau khi nhắm mắt lại, tôi cảm thấy trên trán mình có một nụ hôn nhẹ. Tôi giả vờ tỉnh dậy thì thấy anh nhìn tôi và mỉm cười dịu dàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng ba 2021
  2. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước mặt tôi bày biện một bộ đề thi thế này:

    Sinh vật đại diện ở Vòng Nam Cực: Gấu Bắc Cực.

    Thần trí của tôi đã vượt quá giới hạn. (Suy nghĩ nát óc :) Gấu bắc cực, gấu bắc cực, gấu bắc cực, gấu bắc cực..

    Gấu bắc cực, gấu bắc cực, làm ơn hãy nói cho tôi biết, tôi đang làm gì sai? (Gấu Bắc Cực: Tôi lại làm gì sai) Tại sao? Tại sao tôi phải dành cả tuổi thanh xuân tươi đẹp và rực rỡ của mình cho chuyện như vậy. Phải biết, đối với một học sinh trung học, năm thứ hai là một năm quan trọng làm sao! Mấu chốt cỡ nào! Tại sao tôi phải lãng phí thời gian quý báu như vậy cho cho việc ngồi đối diện với thứ này..

    Tôi trịnh trọng thề: Kiếp sau, kiếp sau sau, kiếp sau nữa.. Dù sao thì ngoài kiếp này, tôi sẽ không bao giờ làm lớp trưởng sinh học nhảm nhí nữa. Đại diện của lớp sinh học! Hahaha, Còn không bằng làm đầu heo sống sảng khoái!

    Bạn không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Được rồi, hãy tua lại ba ngày trước và nhìn cho rõ điều gì đã xảy ra.

    * * * ( Ngược dòng thời gian ING)

    Hoàn tất xuyên về quá khứ..

    Ba ngày trước.

    8: 30 sáng.

    Đương lúc kiểm tra môn sinh học, tôi xoa xoa cánh tay đau nhức, ngẩng đầu lên liếc nhìn giáo viên dạy Sinh đang thong thả đi tới đi lui trên bục giảng. Tôi nhìn xuống thấy mình làm gần một nửa bài thi, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu.

    Tôi dùng khóe mắt lướt qua một lượt khắp phòng học, đột nhiên phát hiện nam sinh ngồi bên phải trước mặt tôi đang ghé vào bàn ngủ say sưa!

    Trời! Sao lại quang minh chính đại như thế được! Không đời nào?

    Tôi thoáng ngạc nhiên một lúc, thì cô giáo giận dữ đùng đùng bước xuống khỏi bục giảng với khuôn mặt đen xì, hầm hầm tiến về phía tôi. Dọc theo dãy bàn, vừa đi vừa điên cuồng hét:

    "Hoàng Phủ Dực!"

    Kính trong toàn bộ lớp học rung lên bần bật.. nhưng người đồng chí phía trước tôi dường như không có động tĩnh gì. Giáo viên đứng trước mặt cậu ta lại gầm lên một tiếng khác:

    "Hoàng Phủ Dực!"

    Đèn trong phòng học chói lòa, cuối cùng thì vị đồng học nào đó rốt cục cũng có phản ứng, tạ ơn trời đất.

    Cậu ta ngồi dậy, cầm bút lên, ngay trên bài thi cuồng vũ xẹt xẹt không quá 30 phút, thế mà thực sự nộp bài, rồi rời đi.

    Vừa trầm trồ, tôi vừa cẩn thận kiểm tra lại bài làm của mình hai lần rồi nộp bài thi. Khi bước tới bục giảng, tôi thấy thầy giáo đang nhìn tờ giấy kiểm tra trên tay với vẻ mặt xanh mét, tranh thủ nhìn lén trước khi tôi đặt tờ giấy thi lên bàn. Khá lắm cậu trai trẻ, tất cả đáp án đều điền C.

    Ngớ ngẩn!

    Bạn biết đấy, chính lúc đó, vận mệnh của tôi về cơ bản đã thay đổi..

    Các bác sĩ cho biết thêm

    Một vài lời của editor: Xin chào mọi người, lần đầu edit còn nhiều thiếu sót nhưng mong mọi bỏ qua và ủng hộ mình nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ*vno 13**vno 13**vno 13*

    [​IMG] Quà Bonus
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng ba 2021
  3. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đó vừa ra khỏi phòng học, trái tim mong manh của tôi lập tức đông cứng khi nhìn thấy ánh nắng rực rỡ. Ôi chúa ơi! Sao ngài lại muốn bắt nạt con, chẳng lẽ người không biết chiều nay có bơi nhanh sao? Hãy để trời mưa. Hãy để trời mưa.. Chỉ cần có thể không tham gia lớp học bơi, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì..

    Đừng cười tôi là vịt lên cạn. Tôi mắc chứng sợ nước. Đó không phải lỗi của tôi, đều tại ông bố độc ác, tàn nhẫn, háo sắc của tôi. Vào một ngày Chủ nhật nắng đẹp khi tôi mới 5 tuổi, bố tôi đã đưa tôi ra vùng ngoại ô. Chơi ở công viên. Kết quả là khi đến công viên, trong mắt đồng chí chỉ còn lại cặp đùi của mỹ nữ, không quan tâm đến sống chết của con mình. Tôi đi dọc bờ hồ, vô tình vấp phải hòn đá, lao xuống hồ.

    Khi bố tôi phát hiện ra tôi mất tích, một người bác trung niên đã vớt tôi lên khỏi mặt nước. Tôi đã bị chứng sợ nước kể từ đó. Trong N lần học bơi từ cấp tiểu học đến sơ trung, các giáo viên dạy thể dục tốt bụng đã vô số lần cố gắng giúp tôi vượt qua chứng sợ nước, nhưng tất cả đều thất bại, không có ngoại lệ.

    Đến khi vào cao trung, TMD phải đi học bơi, mấy lần đầu cũng may trời mưa, nhưng lần này thì.. nắng chang chang, không có mây, cũng không có dấu hiệu gì mưa, đoán chừng lần này chết chắc.

    (TMD: Là lời chửi thề của người Trung, tương tự như 'mẹ nó' của VN

    Không, tôi không muốn xuống nước~~~~~

    Thời gian trôi nhanh quá, ăn một chút đã đến xế chiều. (Vớ vẩn) Trời ơi, nhìn đến hoa cả mắt rồi mà vẫn chưa thấy mây mù tích tụ từ trên trời rơi xuống, chết chắc rồi.

    Hai giờ chiều, lớp học bơi đúng giờ bắt đầu. Hôm nay chắc là gặp xui xẻo, vừa bước vào, tiến tới vị trí hồ thì TMD mí máy phải không ngừng nhảy lên. Sau khi làm vài động tác thể dục khởi động nóng người, mọi người lần lượt từng người xuống nước, tôi chạy tới bên giáo viên thể dục: "Thầy.."

    Bạch lão sư cười lóe lên làm lô hàm trắng răng, nói với tôi: "Bình Nhạc, từ tiểu học đến sơ trung, mỗi lần học bơi, cậu đều giống như giết heo. Hiện tại vẫn như thế này à?"

    "Thầy ơi, có thể nói hoa mỹ thêm chút không, nói là'giống giết heo' nhưng đâu có tương đồng?

    " Này, cậu nhóc, cái miệng khá đấy. Nhưng cậu nhớ ký cho tôi, bây giờ tôi là giáo viên của cậu, không phải là Bạch ca nhà bên cạnh đã nhìn thấy cậu từ hồi mặc tả đến khi đi học cấp ba mặc quần, ok? "

    " Không coi một giáo viên thể dục, ồ chảnh cái gì chứa? Hãy cẩn thận đấy, đừng để tôi đem sự xấu hổ của ngài đây tung ra, chẳng hạn như lần trước người nào đó đi tắm.. "

    Bạch Ưng sắc mặt tái xanh, cầm tập tài liệu gõ mạnh vào đầu tôi:" Câm miệng! "

    Ta hét lên:" A~~~Anh không sợ ta bẩm báo với mẹ anh nói anh bắt nạt tôi sao? "Sau đó, tôi liền giả bộ đáng thương, đôi mắt to đẫm lệ, u buồn hiện rõ lên () :" Dì, sư huynh, Anh ta bắt nạt con. Anh ta.. "

    Mặt Bạch Ưng biến hóa khôn lường trừ trắng chuyển xanh, rồi từ xanh sang đen, quát:" Đủ rồi, Bình Nhạc, đừng náo loạn nữa. Làm ơn đi~~~~Không sao đâu, cậu cứ đứng xem hết tiết này đi ha. "

    " Tuyệt, cảm ơn Tiểu Bạch."Khi tôi nói điều này bằng giọng của cậu bé bút chì Shin-chan, Bạch Ưng liền sinh khí gần như lật ngược tôi lại với vẻ mặt tức giận muốn dở khóc dở cười.

    Anh ta đánh tôi trong khi tôi đang bận cười điên cuồng. Ban đầu, tôi nghĩ đánh liền đánh đi, nhưng lúc đó tôi đang đứng bên hồ bơi, vì vậy tôi rơi xuống nước ngay lập tức. Chắc chắn rồi, luật cổ xưa quả đúng ----hạnh phúc tạo ra phiền muộn~~~~vui quá hóa buồn


    Tác giả: 218.14.103 * 2005-3-25 16: 50 trở lại tuyên bố này

    [​IMG] Lại là mình đây (*3*)
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng ba 2021
  4. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi kịp phản ứng sau trạng thái phấn khích tột độ, tôi đã nằm dưới nước rồi. Tôi bắt đầu bủn rủn tay chân, hô to: "Cứu với! Tôi không biết bơi!" Không la thì không sao, nhưng đã la thì nước bắt đầu tràn vào bụng. Quả không có gì nằm ngoài dự đoán khi mí mắt cứ giật giật lên liên tục ngay khi tôi bước về phía bể bơi..

    Đột nhiên, có một người nắm lấy cánh tay, ôm lấy eo tôi và nâng tôi lên khỏi mặt nước. Sau khi đứng vững, tôi mông lung nhìn thấy một bóng người cao lớn, tôi lập tức cảm động nước mắt lưng tròng, dùng móng vuốt níu lấy tay của anh ta lắc lắc lên xuống: "Ân nhân ơi, cám ơn anh.."

    "Thật ra cậu không cần phải cảm ơn tôi, là tôi vô tình đụng phải, làm cậu rơi xuống nước."

    "Cái gì?" Tôi lau mặt và nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trước mặt: Hoàng Phủ Dực?

    "Không có ý tứ gì khác đâu, nhưng cậu đừng xấu hổ như vậy, nước chưa tới ngực! Đây là bể bơi, không phải hào sông."

    Lẽ nào lại như vậy? Hắn va người khác té xuống nước mà còn mặt dày nói năng vô liêm sỉ làm người khác mất mặt, tôi thoáng chóng mặt ngã xuống, cũng may mà anh ta một tay ôm eo tôi. Sau khi tôi được kéo lên bờ, Bạch Ưng vội vàng chạy tới hỏi: "Bình Nhạc, em có sao không?"

    "Anh Tiểu Bạch, em không thoải mái, uống biết bao nhiêu nước rồi, muốn đến phòng y tế." Lúc đó không nhìn thấy rõ mặt của Bạch Ưng, nhưng đoán chừng để cho tôi thấy được tình trạng lúc đó sẽ cười như điên bất kể tình trạng của mình như thế nào.

    Bạch Ưng không nói gì, chỉ quay sang nói với một giáo viên khác: "Cô giáo Trương, quan sát các học sinh của tôi một chút, tôi đưa em học sinh này đến bệnh xá!" Sau đó anh ấy đỡ tôi đi.

    Khoảng cách giữa bệnh xá và bể bơi không dài lắm, khi đến đó, Bạch Ưng chào bác sĩ của trường rồi đặt tôi lên giường trong phòng y tế. Thực ra tôi cũng đủ sức tự mình chạy tới, nhưng vẫn giả vờ sống dở chết dở, Bạch Ưng cau mày hỏi: "Bác sĩ, anh nhìn xem, cậu ấy có sao không?"

    Bác sĩ đang ghé vào bàn viết viết gì đó, nghe xong liền xoa xoa gáy, đứng dậy xoay người.

    WOW! Một đại soái ca, thật là quyến rũ! Tóc nâu thẳng bồng bềnh. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mày kiếm cao, mắt sáng đẹp đẽ, nhưng anh ta từ chỗ nào chui ra vậy? Còn ông chú bác sĩ trung niên dễ mến đâu?

    Tôi không hiểu hỏi: "Bác sĩ Cố ở đâu?"

    Anh ta cười cười: "Nhị bá? À! Bác sĩ Cố đang đi công tác. Tôi là thực tập sinh mới, họ của tôi cũng là Cố."

    Bạch Ưng gật đầu: "Xin chào, làm phiền cậu đến xem một chút được không, cậu học sinh này vừa nãy mới rơi xuống bể bơi." Có lẽ bản thân anh ta cũng thấy lý do này quá mất mặt nên mặt có nên má có chút ửng hồng. Ha ha, Bạch Ưng, xem xét tình hình hiện tại liền biết anh mới là lính mới nha.

    Bác sĩ đến khám, tôi giả bộ làm vẻ đáng thương: "Tôi bị sặc, uống rất nhiều nước, khó chịu quá." Tôi thấy anh ta trợn mắt nhìn rồi khinh khỉnh nói: "Tôi nhìn thấy em rất khỏe mà! Được rồi, có phải không muốn vào lớp không?"

    Bạch Ưng vội vàng nói: "Bình Nhạc rất ngoan, cậu ta chỉ mắc chứng sợ nước nghiêm trọng."

    Anh Tiểu Bạch, anh thật tốt bụng, em rất "nghiêm trọng" đấy. Mắt tôi tỏa ra ánh như vì sao, bộ dạng cảm kích vạn phần, Bạch Ưng chả thèm liếc mắt, nghiêng đầu sang một bên.

    Bác sĩ đứng thẳng dậy, "Ồ" một tiếng, nói: "Em cứ nghỉ ngơi đi."

    Bạch Ưng gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ." Sau đó anh ta cúi xuống nói với tôi: "Bình Nhạc, cậu nghỉ ngơi một lát, tôi phải về lớp." Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.

    Tôi vội túm lấy góc áo sau lưng: "Anh Tiểu Bạch.."

    Bạch Ưng quay đầu lại nhướng mày: "Bình Nhạc, đừng náo loạn nữa, tôi còn lên lớp."

    Tôi vẫn cố chấp. Bác sĩ đi tới, thở dài: "Tiểu ca ca, anh đang học năm hai, không phải là học sinh tiểu học."

    Hừm, anh ta dám khi dễ tôi. Tôi nhướng mày nhìn hắn chằm chằm: "Vị này, anh bây giờ là bác sĩ, không phải bạn học, sao có thể bắt nạt bệnh nhân."

    Bạch Ưng mặt đen cười nhìn anh: "Thực xin lỗi, cậu ấy không hiểu chuyện."


    Tác giả: 218.14.103 * 2005-3-25 16: 50 trở lại tuyên bố này

    -------------------------------------------------- ------------------------------

    Hừ, Bạch Ưng, anh thuộc phe nào đây? Đừng quên rằng tôi có thông tin tối mật của anh trong tay. Tôi tức giận buông bàn tay đang nắm áo anh ta ra, do phản lực cộng với quán tính, Bạch Ưng và bác sĩ đụng nhau một cú trời giáng.

    Bác sĩ đỡ lấy Bạch Ưng, nhìn tôi nhếch mép cười nói: "Xem ra em đã khá hơn rồi. Được, trở về lớp đi."

    Bạch Ưng quay lại, nhìn tôi đầy căm phẫn: "Bình Nhạc, đủ chưa? Về lớp đi."

    Nói xong, hắn nhấc bổng tôi lên mang đi, tôi hắt hơi một cái thật to.

    Tôi tận dụng ngay thời điểm này nói: "Bác sĩ ơi, tôi bị cảm".

    Đoán chừng bác sĩ cũng đang cảm thấy tôi phiền, tiện tay rút một cái nhiệt kế nhét nó vào miệng tôi. Bạch Ưng mặt tái xanh, tôi nhăn mặt ngậm lấy nhiệt kế làm hai cái mặt quỷ với hắn. Hắn chẹp miệng, tôi biết ý anh muốn nói: Tiểu tử ranh ma này gặp lợi dụng nhiệt độ cơ thể vốn đã cao của mình để đánh lừa thầy thuốc thực tập hả. Ta phizz.

    Năm phút sau, bác sĩ cầm nhiệt kế lên: "37, 9 hơi cao, nằm nghỉ một lát là được".

    Bạch Ưng vỗ vai bác sĩ: "Bình Nhạc đành nhờ anh, tôi về lớp trước." Nói xong liền chuồn mất.

    Bác sĩ ngồi xuống bên giường tôi và hỏi: "Có phải anh trai của em không?"

    "Tôi không có một người anh trai xấu xí như vậy, anh ta là giáo viên thể dục của tôi."

    "Ồ, giáo viên thể dục, Nghĩ cũng phải, sao hắn lại có một đứa em xấu xa như vậy."

    Vị bác sĩ này có phải là người không? Ỷ vào bộ dạng mình đẹp trai liền có thể bắt nạt người sao?

    Hắn cười: "Lúc giận trông em rất đáng yêu, hai má phồng lên như con ếch".

    Không biết xấu hổ, dám nói bệnh nhân giống ếch xanh, đi chết đi!

    "Đừng nhìn chằm chằm, nhìn càng thích."

    Tôi lập tức giả bộ ủy khuất: "Tiểu Bạch, anh thật sự đã ném tôi cho bác sĩ biến thái, anh.."

    "Tiểu Bạch?" Hắn trầm ngâm hỏi: "Tên anh ta là gì?

    " Bạch Ưng, 'Bạch' trong 'Bạch si' (ngốc), 'Ưng' trong 'Tiểu kê tróc lão Ưng'"Tôi lập tức đáp.


    Mình edit còn non tay, mọi người có ý kiến đều có thể đóng góp, mình sẽ cố gắng cải thiện. Chúc mọi người có phút giây thư giản, một ngày tốt lành, vui vẻ*boni 54**boni 54**boni 54*

    [​IMG] HELLO EVERYONE I AM BACK!
     
  5. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đó tôi đã dành cả một buổi chiều trong phòng y tế, một mực ở lại cho đến khi kết thúc giờ học, rồi bị vị bác sĩ biến thái kia đuổi ra ngoài.

    Khi quay trở lại lớp học, tôi ngân nga vui mừng. Hôm nay xem ra tôi đã kiếm được lời, nhân họa đắc phúc (Tương tự câu "Trong cái rủi có cái may" của VN). Nào biết niềm vui sướng đó ngắn ngủi đến vậy, ba ngày sau chính là hôm đại họa ập xuống đầu.

    Tiết học thứ hai trước giờ tan học hôm nay là Sinh, khi tờ giấy kiểm tra sinh học được phát xuống, Tôi-vị thiên tài nhỏ tuổi này, quả nhiên đứng nhất lớp. Sau khi học xong, giáo viên nói với vẻ mặt buồn rầu: "Các em sửa lại bài kiểm tra trước khi kết thúc tiết tự học tiếp theo sau đó nộp lên." Một thoáng ông dừng lại và nói, "Bình Nhạc, Hoàng Phủ Dực, hai bạn đến văn phòng của tôi một chuyến."

    Chúng tôi theo thầy vào văn phòng của giáo viên. Đãi ngộ của vị lão sư này quả khiến cho người khác thèm thuồng, một phòng làm việc đơn chỉ có một phòng, nhưng đầy đủ các thiết bị điện rất tiện nghi.

    Bức tường của văn phòng phủ đầy giấy khen lớn nhỏ khác nhau, rõ ràng người thầy này có khuynh hướng tự luyến cao.

    Ông ngồi xuống ghế làm việc, khoanh tay nói: "Hoàng Phủ Dực."

    "..."

    Giọng điệu của ông rất tệ: "Cậu có ý kiến gì với tôi không?"

    "Không."

    Thầy đứng dậy "phốc" một cái, ném tờ giấy kiểm tra vào mặt cậu ta, lớn tiếng nói: "Vậy thì chuyện gì xảy ra? Có thầy cô như tôi ở trong mắt cậu không!" Nói xong không ngừng thở dốc. Tôi nhanh chóng rót một cốc nước đưa tới.

    "..."

    Ông nhấp một ngụm rồi hỏi: "Hay là cậu có ý kiến về môn này?"

    "Không."

    "Vậy thì tờ giấy kiểm tra của cậu là có ý gì vậy? Đừng nói là cậu không làm được!"

    "Em không làm được." Hoàng Phủ Nhiên lạnh lùng nói.

    "Được rồi, cậu không làm được phải không? Bình Nhạc! Từ nay, cậu sẽ chịu trách nhiệm cho cậu ấy học phụ đạo, Hoàng Phủ Dực, cậu có hài lòng không? Đây là thiếu niên đại diện môn sinh học đầu tiên của khóa."

    TMD (con mẹ nó), cuối cùng tôi cũng biết tại sao Thầy lại gọi bọn tôi đến cùng với nhau. Thầy thật độc ác!

    Ông lại nói: "Em không có vấn đề phải không?"

    Tôi bày ra vẻ mặt tươi cười: "Đương nhiên không có."

    "Trong trường hợp này, để khơi dậy tinh thần trách nhiệm của em, chúng ta hãy chơi một trò chơi. Nếu lần sau Hoàng Phủ đậu, tôi sẽ cho cậu bảng kết quả với thành tích max điểm.. Nếu cậu ấy vẫn không qua, thì điểm số của em sẽ được xử lí coi như thất bại!"

    Sấm sét giữa trời quang a! Tại sao? Tại sao tôi phải lấy điểm số của mình để chôn cùng loại người này? Không công bằng! Nhưng tôi nhếch miệng nói: "Không sao đâu."

    Thế là một màn mở đầu xuất hiện..

    Nhìn thoáng qua đã biết, hắn ta hoàn toàn không để tôi vào mắt, chẳng qua là muốn bắt nạt tôi mà thôi!

    Hừ hừ, ông đây không phải là một kẻ dễ bắt nạt.

    TMD, Hoàng Phủ Dực! Ông đây không tin rằng trên đời này có ai lợi hại hơn ông! Được lắm! Chúng ta hãy chờ xem!

    * * * ------------------------------

    Tôi tức giận đùng đùng quay lại lớp học, anh chàng Hoàng Phủ đã biến mất không tăm tích. Cuối cùng sau khi tan học, tôi sôi ruột về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên lão ba đi công tác, không biết đồng chí mẹ có sao không.

    Ngay khi tôi vừa về đến của, thì nghe thấy một tiếng hét chói tai, ngay trước khi chìa khóa được tra vào lỗ khóa. Là mẹ! Đã xảy ra chuyện gì nữa? Tôi vội vàng mở cửa dựa theo tiếng khóc đi thẳng vào nhà bếp.

    Trời ạ! Ngọn lửa trên bếp đang nung cái chảo với độ cao đáng ngạc nhiên, bốc lên hơn một gang tay rồi, nồi canh bên cạnh đang "sôi sùng sục" trào ra những lớp bọt màu trắng, một bên nồi cơm điện có mùi khét.. Tôi cầm trên tay cái thìa ngơ ngơ ngác ngác hướng về phía cái nồi, mẹ tôi hét lên: "Mau đứng sang một bên!" Rồi mẹ lao tới, vơ lấy cái nắp đậy cái chảo còn đang bốc cháy, tắt van gas. Một tay mở nắp nồi canh, một tay rút phích cắm của nồi cơm điện, cuối cùng vặn tắt vòi nước chảy.

    Còn chưa kịp lau mồ hôi thì đã nghe thấy tiếng bước chân đi thẳng vào bếp. Sau đó, Tiểu Bạch xuất hiện ở cửa nhà bếp: "Cô ơi, cô có sao không?" Aaaaaa cứu mạng, anh Tiểu Bạch cứu mạng, tôi hoảng sợ..

    Khi Bạch Ưng chứng kiến căn bếp như bị pháo bắn phá, mặt anh tái xanh. Anh bước đến vỗ nhẹ vai mẹ tôi rồi bất lực nói: "Cô ơi, ra phòng khách ngồi đi, chỗ này giao cho con".

    Mẹ gật đầu một cách máy móc: "Được rồi, cô đi pha trà."

    Sau khi mẹ tôi đi, Bạch Ưng và tôi xem xét lại căn bếp khủng khiếp này một lần nữa, bậy giờ mới thực sự hiểu tại sao lão ba nhà tôi không để đồng chí vợ mình ở gần bếp trong nhiều năm. Mẹ và bếp đồng nghĩa với thảm họa..

    Người phụ nữ này như thế mà sẽ sử dụng chảo để nấu ăn, không, đã sử dụng rồi. Ôi chúa tôi! Khi tôi và Tiểu Bạch nhìn cái thứ nhầy nhụa cạnh cái đầu cá gớm ghiếc trong nồi canh màu trắng trắng, đỏ đỏ, bọn tôi nhìn nhau không thể nói thêm được gì. Tiểu Bạch run rẩy hỏi: "Cô à, trong nồi canh của cô đang nấu cái gì vậy?"

    "À, đó là canh đậu hũ đầu cá. Không phải sao?" Mẹ tự tin trả lời.

    Tiểu Bạch và tôi ngất xỉu ngay lập tức. Súp đậu đầu cá? Với một cái đầu cá gớm ghiếc như này..

    Nhìn vào nồi cơm, cơm bị nát lại khét, tôi đoán là cho quá ít nước, còn nữa, chỉ để tẩy rửa hai cái đĩa mà đồng chí ấy liền xả đầy một bể nước; cửa tủ lạnh được mở ra một góc vuông 90 độ tuyệt hảo, hơi điều hòa đều theo ra ngoài hết, lão ba trước đó trữ nhiều rau, giờ đều bị mẹ lôi ra làm nát..

    Chúa tôi! Tại sao tôi có thể có một người mẹ như vậy! Bố đi công tác chưa được một ngày, mai này con biết sống sao đây?

    Sau khi dọn bếp xong, lại có tiếng hét khác từ phòng khách. Này! Lại có chuyện gì nữa?

    Tiểu Bạch và tôi chạy nhanh vào phòng khách liền thấy nước sôi bốc lên nghi ngút trên bàn cà phê, những cái cốc, ấm nằm la liệt, đổ ngổn ngang đầy sàn, còn đồng chí nào đó đang ngơ ngác đứng bên cạnh.

    Tiểu Bạch chạy đến giúp, tôi đã nhanh tay kéo bà ấy sang một bên dặn dò bà ngồi xuống ghế sofa: "Mẹ, đừng can thiệp vào bất cứ điều gì, nếu không nhà mình sẽ bị phá hủy."

    Khi mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, mẹ tôi đang cầm tách trà mà Tiểu Bạch pha cho bà, nói với vẻ mặt tội lỗi và bất lực: "Ôi, tôi thậm chí còn không thể làm mẹ. Khi bố của nó đi, tôi vẫn hứa.. đã.. hứa. Chăm sóc tốt cho Bình Nhạc, nhưng thực tế.. Tôi thậm chí không thể tự chăm sóc cho mình, tôi.." Đôi mắt bà đỏ lên khi nói vậy, bà quay sang chỗ khuất yên lặng dùng cọ trang điểm lau đi vệt nước mắt.

    Tôi choàng tay qua vai mẹ nói: "Mẹ đừng khóc nữa, con không phải không biết tự lo cho bản thân. Bố không có ở đây, nên để con lo việc nhà đi".

    Tiểu Bạch cũng nhẹ nhàng an ủi: "Cô à, đừng lo, đã có con! Hôm nay chúng ta ăn tối tại nhà con đi."

    Nhà của Tiểu Bạch nằm đối diện nhà tôi, cho nên một lúc sau, tôi và mẹ đã ngồi vào bàn ăn của nhà anh ấy, vui vẻ nhìn vào bàn ăn nhiều món ngon.

    Tiểu Bạch dịu dàng: "Tệ quá, không có gì nhiều để ăn. Cô, Bình Nhạc đừng khách khí, nhân lúc nóng thì ăn thêm nhiều một chút."

    Đồng chí mẹ một bên thưởng thức những món ngon, một bên hết lời khen ngợi với mẹ của Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch thật tốt, dáng đẹp trai, nhân cách lại tốt, còn có thể nấu ăn. Thực sự là 'Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp '. Cô gái nào có thể kết hôn với thằng bé thì phải là cô gái đã tích góp vô vàng đức độ trong tiền kiếp."

    Dì cười: "Đâu có."

    "Nhưng mà nói đến thì Tiểu Bạch đã đến tuổi tính chuyện kết hôn, đại tỷ có dự tính gì không?"

    "Đó là chuyện riêng của nó, chị không quan tâm. Chỉ cần thằng bé cảm thấy tốt là được."

    Mẹ tôi sùng bái nói: "Đại tỷ thật tuyệt. Nếu Bình Nhạc nhà tôi không tìm được một người lên sân khấu cùng thì tôi phải cắt ngắn chân chó của nó thôi".

    Mẹ ơi! Mẹ ơi! Sao người có thể làm vậy với con? Mẹ cũng học hỏi một chút từ mẹ người ta đi! Haizzz..

    Tôi thức dậy vào sáng hôm sau và nhìn đồng hồ báo thức: 7 giờ.

    Aaaaaa~~~~Tại sao không ai đánh thức tôi? Mặc quần áo, lao ra khỏi phòng ngủ với tốc độ nhanh nhất có thể, tôi chợt nhận ra: Từ hôm qua, bố tôi đã đi công tác.

    Rửa mặt xong, tôi leo lên xe đạp đi mà còn chưa kịp ăn sáng, vừa bước vội vào lớp thì tiếng chuông vang lên.

    Thật vất vả mới hết hai tiết đầu tiên, tôi cuối cùng cũng được giải lao, chỉ cần hoàn thành bài tập thể dục giữa giờ là có thể mua đồ ăn sáng.
    Ai dè vừa chạy ra sân chơi thì bầu trời tối đen, chả biết gì. Khi tôi tỉnh dậy, tôi lại ở trong bệnh xá.

    [​IMG] Mọi người đọc truyện vui vẻ. Moah moah da!
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2021
  6. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm trên giường trong phòng y tế. TMD, mới vừa gặp bác sĩ biến thái chiều hôm qua giờ sáng nay tôi lại phải giải quyết việc này với anh ta. Thật là xui xẻo.

    Lúc này, Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh mới ngẩng đầu quan tâm hỏi: "Bình Nhạc, em cảm thấy thế nào?"

    "Em ổn."

    Sau khi nghe câu trả lời của tôi như vậy, anh ấy thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, giọng bác sĩ từ phía bên kia: "Tôi đã nói không sao, thế nào?" Anh ta liếc nhìn tôi và cười nói: "Nếu cậu thực sự thích bệnh xá này, chỉ cần cho tôi tín hiệu, hay nói thẳng cũng được. Đừng thể hiện sự yêu thích bằng cách đến thăm nghiêm túc như vậy."

    Tôi lườm anh ta: "Miệng chó không mọc được ngà voi. Anh còn y đức hay không?"

    Tiểu Bạch vươn tay ngăn cản giữa chúng ta, nói: "Hai người có chịu thôi không? Gặp nhau liền rùm beng. Kiếp trước có thù sao?"

    Bác sĩ lập tức nở một nụ cười dịu dàng: "Nào có? Chúng tôi tình cảm rất tốt! Vừa nãy chỉ là điều chỉnh bầu không khí thôi." Anh ta liếc tôi một cái hỏi "Buổi sáng ăn sáng chưa?"

    "Không phải việc của anh!"

    Tiểu Bạch trừng mắt nhìn tôi; "Cậu không được đi, còn muốn làm loạn đến khi nào? Nhanh, trả lời câu hỏi của bác sĩ đi."

    Tôi thì thào: "Không có."

    Bác sĩ đứng lên: "Vậy thì không sao, chỉ là tụt đường huyết thôi."

    Tôi đơn giản "Ồ" một tiếng, để anh ta tiếp tục: "Bụng đói rất dễ gây ra lượng đường trong máu thấp, cộng với việc vừa rồi cậu tập thể dục cường độ cao nên bị ngất xỉu. Về sau phải chú ý, biết không?"

    Tôi gật đầu, vừa định nói "cảm ơn", còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy một tiếng "Rột rột~~~~~~~~" rất lớn của bác sĩ truyền đến.

    Tiểu Bạch và tôi đồng loạt hướng ánh mắt về phía anh ta.

    Bác sĩ lúng túng gãi đầu: "Hehe, tôi cũng dậy muộn.."

    Tiểu Bạch kéo dài giọng một cách khinh thường, "Ồ~~~~~" rõ dài

    Bác sĩ lo lắng: "Mọi người đều đã dậy muộn rồi, vậy thì.."

    Tiểu Bạch đứng lên nói: "Tôi đối với hai người không làm gì được nữa.. Được rồi, ngồi một lát đi, tôi đi mua bữa sáng cho."


    Mười phút sau, Tiểu Bạch đưa mấy chiếc bánh hấp cho bác sĩ và tôi.

    Bánh bao thơm quá~~A! Ăn rất ngon.. Tôi cảm kích nhìn Tiểu Bạch, đang gặm bánh, tôi vô tình liếc nhìn bác sĩ. Anh ta cũng cầm chiếc bánh bao còn nóng hổi, ngấu nghiến, với vẻ mặt hạnh phúc và mãn nguyện, ngước đôi mắt như sao sáng cho một năm sắp tới nhìn Tiểu Bạch, nở một nụ cười đến nheo cả mắt. Wow~~~Bác sĩ.. bác sĩ thật dễ thương! Tại sao trước đây không phát hiện nhỉ? Lại nhìn Tiểu Bạch, trên mặt lộ ra một tia khó hiểu. Chà! Đáng yêu nha Tiểu Bạch. Thảo nào bác sĩ vừa nhìn Tiểu Bạch vừa gặm mấy cái bánh! Ôi~hạnh phúc quá, tôi cũng muốn!

    Tôi đoán Tiểu Bạch bị chúng tôi nhìn chằm chằm nên bắt đầu lo lắng: "Mọi.. người có thể tập trung ăn không? Đừng nhìn chằm chằm tôi như nhìn bánh bao vậy, được không?"

    Vừa dứt lời, bọn tôi cũng đã ăn xong. Tiểu Bạch bất lực thở dài: "Bình Nhạc, thừa dịp chưa đến giờ lên lớp anh đưa em về phòng học."

    "Không cần," tôi vừa nói vừa bước đi, "Em cũng không phải không đi được. Bái bai!"

    Tôi hấp tấp trở lại phòng học ngồi xuống chỗ của mình, hờ hững liếc nhìn bạn cùng bàn, sau đó như giết heo mà la lớn: "Hoàng Phủ Dực! Tại sao cậu ngồi chỗ của tôi?"

    Hoàng Phủ Dực liếc nhìn tôi một cái: "Nhìn cho rõ ràng, chỗ ngồi của cậu ở bên cạnh!"

    "Nhưng tại sao tôi lại ngồi cùng bàn với cậu?"

    "Chỗ này của nhà cậu? Vì sao tôi không thể ngồi?"

    "Nhưng chỗ này cũng không phải của nhà cậu a!"

    "Ai nói nó không phải của tôi?" Cậu ta tự tin trả lời.

    Ngay khi giọng nói đó kết thúc, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp. Sau khi nhìn thấy tôi, ông ấy hỏi: "Vừa rồi em có sao không?"

    "Thưa thầy, bác sĩ nói rằng em bị hạ đường huyết, hiện tại đã ổn."

    "Tốt quá. Nhân tiện, tôi có chuyện muốn trao đổi với em: Thầy Đường (giáo viên dạy sinh học) nói rằng thầy ấy đang sắp xếp em học bù cho Hoàng Phủ Dực. Để thuận tiện, tôi sẽ xếp hai em vào cùng một bàn. Sao? Em có có ý kiến gì không?"

    Chúa tôi, Còn có thể phản đối sao? Tôi chỉ còn cách đáp lại với một nụ cười gượng ép trên môi: "Tốt quá. Cảm ơn thầy."

    "Vậy thì phải cố gắng lên." Ông vui vẻ quay người rời đi.

    Tôi quay người lại hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Dực: "Chẳng lẽ, Bình Nhạc đây sẽ sợ nhà ngươi sao? Về sau cậu sẽ biết tay!"

    Hoàng Phủ nhướng mày khiêu khích, khóe miệng hiện lên một vòng cung gợi cảm: "Tùy thời phụng bồi."

    Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, tôi không thể không chấp nhận, đành phải ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Dực, trong lòng thầm nghĩ: Được rồi. Quên đi, có chuyện gì nói sau

    Thông báo đột xuất! Tại kì thi sắp tới, nên thứ 6 mình mới có thể đăng tiếp chương mới, mọi người thông cảm! Mình mà thi không tốt là bị lặt đầu ☹️☹️☹️

    MỌI NGƯỜI MỘT NGÀY VUI VẺ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2021
  7. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một ngày lên lớp dài đằng đẵng, tôi gần như kiệt sức. Chủ nhiệm lớp nói trước khi kết thúc giờ học: "Các bạn trong lớp, đừng quên ngày mai họp phụ huynh. Về kêu phụ huynh chuẩn bị."

    Trái tim tôi chấn động, trời đất, từ khi tôi đi học đến nay bố tôi đã tham gia hàng chục cuộc họp phụ huynh lớn nhỏ, bây giờ bố tôi đang đi công tác, còn mẹ tôi thì sao? Haizzzz, quên nó đi, quay về lại nói sau.

    Cô giáo chủ nhiệm nói "tan học", mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà. Tôi chợt nhớ tới bộ đề kiểm tra mà Hoàng Phủ đã làm ngày hôm qua, vì vậy tôi lấy nó trong cặp ra đưa cho cậu ấy: "Đây là bộ đề kiểm tra ngày hôm qua. Tôi đã đổi rồi. Cậu có thể về nhà xem thử." Thanh minh một chút, tôi không phải học sinh giỏi, nếu không phải vì điểm bình thường, tôi sẽ không đời nào dành hai giờ để sửa những tờ giấy đầy chữ "..."

    Đó! "

    Cậu ta quay đầu lại và nhìn tôi ngạc nhiên, tôi cố làm cho vẻ mặt của mình nghiêm túc hơn. Cậu ta gật đầu nhận lấy và nói" cảm ơn ".

    Ồ, cuối cùng ông đây cũng nắm được điểm yếu của nhà mi. Thì ra chịu ăn mềm chứ không ăn cứng.

    Tuy nhiên, cái giá của em nó không hề nhỏ. Các bài kiểm tra đều được đóng gói kĩ với các chữ cái nhỏ dày đặc, tất cả đều do tôi viết từng nét.

    Hắn nhìn lướt qua bộ bài kiểm tra, nét mặt khẽ nhúc nhích. Tôi không bỏ qua cơ hội đưa ngay một tờ giấy kiểm tra khác:" Cậu làm cái này đi, không khó đâu, tôi đã chuẩn bị rất lâu. "

    Khi tôi nhìn thấy mặt cậu ấy tái xanh, tôi lập tức biểu hiện vô tội và nhìn cậu ấy với đôi mắt sáng nhất. Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp và chấp nhận tờ giấy kiểm tra.

    Tôi bước nhanh ra khỏi lớp:" Bye. "Sau đó tôi biến mất khỏi tầm mắt của.

    Sau khi trở về nhà, tôi sẽ bận rộn nấu ăn cho người mẹ mù bếp của tôi.

    Trên bàn ăn, tôi đề cập đến cuộc họp phụ huynh của giáo viên với mẹ tôi. Mẹ tôi dừng đũa, sững người một lúc lâu rồi mới nói:" Để mẹ đi. Bố đã dặn mẹ phải chăm sóc con thật tốt ".

    Tôi nói với giọng hoài nghi:" Mẹ? Được không.. "Lời chưa dứt, còn chưa kịp phản ứng thì chiếc đũa của mẹ đã thò ra.

    " Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? "Tôi hét lên.

    " Ngươi dám coi thường mẹ ngươi. Mẹ ngươi tuy rằng không chăm làm việc nhà cho lắm, nhưng đã không làm được việc bếp thì phải ra được nhà khách, đúng không? "Mẹ ngươi dù gì cũng là một nhà văn nổi tiếng, còn có cảnh gì mà mẹ đây chưa thấy qua?"

    "Mẹ, mẹ! Con sai rồi, mẹ không nỡ lòng thương xót sao?"

    "Hừ, nhóc con." Mẹ thu hồi đũa tiếp tục ăn, "Nhưng mà nói, tài nấu nướng của con cũng khá đấy. Này, anh họ thứ hai của con cũng sắp chuyển trường rồi."

    "Cái gì?" Ta kinh ngạc suýt chút nữa đánh rơi bát cơm, "Người nói anh họ thứ hai sao?

    " Ừ, chú hai của con nói rằng muốn cậu ấy học trường tốt hơn. "

    Tôi nhai cơm trong miệng:" Woo.. như vậy? Anh họ thứ hai sắp chuyển đến trường nào? "

    " Trường trung học thứ mười bốn. "

    " Ồ, trường trung học mười bốn.. Tốt? Khụ.. khụ khụ.. Đó không phải là trường của con sao? "

    " Phải. "Mẹ trả lời với vẻ thản nhiên.

    " Bạn học bạn nói đó là trường học của cậu là như thế nào? "Người phụ nữ này! Tôi hỏi:" Vậy anh ấy định sống ở đâu? Trường học à? "

    " Không phải, chú hai của con nói học ở trường dễ học cái xấu, nên để nó ở chung với anh rể của chú ấy. "

    Tự dưng tôi thương cảm cho người anh em này của mình, than ôi, từ nay tôi sẽ phải rời quê hương bắt đầu đi học. (Quá cường điệu) Amen! Anh họ thứ hai, tôi chúc anh lên đường an toàn. (Thậm chí còn phóng đại hơn)

    " Tuy rằng năm thứ ba cao trung rất quan trọng, nhưng tầm quan trọng của năm thứ hai cao trung cũng không thể xem thường. Bình Nhạc, kiến thức một năm nay con phải nắm chắc. "

    Tôi gật đầu tiếp tục ăn.

    Bà đặt đũa xuống nói:" Mẹ no rồi, con ăn từ từ, mẹ đi gọi cho ba con trước. "Sau đó mẹ bước vào phòng khách.

    Ngồi trong phòng ăn, tôi mơ hồ nghe thấy mẹ tôi đang thảo luận những vấn đề liên quan đến cuộc họp phụ huynh với bố tôi.

    Sáng hôm sau, tôi đã dậy quá muộn để ăn sáng. Tôi thường ăn trực tiếp thức ăn bố tôi đã chuẩn bị, bây giờ, làm thế nào tôi có thể có thời gian để làm nó công phu chậm rãi Vì vậy, tôi chỉ vơ lấy vài lát bánh mì và cưỡi xe đến trường.

    Nhưng những lát bánh mì đó không làm tôi no bụng, sau khi tập thể dục buổi sáng, tôi đã tiêu hóa hoàn toàn. Làm thế nào bây giờ? Tiếp theo còn tận ba tiết học nữa! Đang lẩn quẩn trong vòng nghĩ như vậy, tôi chợt nghe thấy có người gọi tên mình:" Bình Nhạc! "

    Tôi nhìn lên, đó là Tiểu Bạch. Anh ta xách cặp bước vào lớp, đặt chiếc cặp lên bàn tôi, mở khăn trải bàn ra, đựng hai hộp cơm, một lớn và một nhỏ. Anh ta đưa chiếc nhỏ hơn đưa cho tôi và nói:" Bình Nhạc, tôi nghe mẹ cậu nói sáng nay cậu chưa ăn sáng. Lúc nãy tôi tiện làm rồi mang cho cậu. Còn nóng ăn đi."

    [​IMG]

    Mình đã trở lại Muahahha
     
  8. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi xúc động đến mức đánh rơi nước mắt. Anh Tiểu Bạch thật tốt bụng, dường như chỉ có thể lấy thân báo đáp mới có thể báo đáp đại ân đại đứ nhà anh đó Tiểu Bạch à Nhưng còn một hộp cơm trưa khác. Tôi chỉ vào hộp cơm còn thừa và hỏi:

    "Anh cũng chưa ăn sáng à?"

    "Tôi đã ăn từ lâu rồi, cái này là cho Thánh Tiệp." Mặt anh hơi ửng hồng. "Thánh Tiệp? Ai?" Tôi nghi ngờ hỏi.

    "Là bác sĩ, được rồi, cậu ăn nhanh đi, tôi qua đó." Nói xong liền chuồn mất, Anh làm gì mà gấp thế hả. Chết tiệt, tên bác sĩ dị thường đó sao có thể có phần. Vả lại nó lại lớn hơn của tôi. Có lẽ nào anh ta dám cho Tiểu Bạch thứ bùa mê thuốc lú gì ngày hôm qua khi mình đi? Quên nó đi, trước mắt là cứ lấp đầy cái bụng rỗng này trước, sau đó lại tìm anh ta tính sổ sau.

    Mở hộp cơm ra và xem thử, ah! Là cơm chiên vàng với trứng. Cắn một miếng, ooh, mùi thơm quá, không hổ danh là Tiểu Bạch, tay nghề thực sự tốt. Tôi bắt đầu coi thường hình tượng mình mà ăn ngấu nghiến, những học sinh xung quanh tôi chảy nước miếng.

    Sau khi ăn xong, tôi thỏa mãn vỗ bụng, vui vẻ thở dài, sau đó dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn tên Hoàng Phủ Dực bàn bên: "Tại sao vừa rồi cậu lại nhìn chằm chằm tôi ăn từ đầu đến cuối thế hả." "Ồ, xin lỗi, nói ra lại thấy kỳ quái, nhưng tôi thật sự là chưa từng thấy heo ăn đồ ăn, ai ngờ nhìn cậu một chốc lại xuất thần."

    Tên này quả thật không dễ xơi miệng lưỡi sắt bén ghê chưa, thế mà có thể làm tôi tức đến không thể nói được gì. Lời không thốt ra được, vì vậy tôi chỉ còn cách trừng mắt nhìn anh ta đầy sát khí. Đã như vậy mà hắn còn có thể cười: "Nhưng nói thật, cách cậu ăn thật sự dễ thương khỏi nói." Ngay khi tôi định bóp chết cậu ấy, chuông vào lớp lại vang lên.

    Bây giờ tạm thời tha cho hắn đi, dù sao sau này cũng có thời gian, từ từ thanh toán nợ cũ, oán mới với hắn. Những ngày lo lắng và sợ hãi luôn bay rất nhanh, về cơ bản mấy ngày nay tôi dành phần lớn thời gian để nghĩ cách đối phó với cuộc họp phụ huynh - giáo viên, lo lắng tới lo lắng lui hận không thể ngay lập tức xóa giờ tan học ra khỏi từ điển. Đó là một điều ác thực sự. Bình thường mình đã làm gì để trải qua nhỉ, hôm nay tại sao thời gian trôi đặc biệt nhanh?

    Sáu giờ rưỡi tối, tôi và mẹ đang ngồi trong phòng khách mắt to nhìn mắt nhỏ. Mẹ tôi đột nhiên duỗi bàn chân phải ra và nắm lấy cánh tay tôi:

    "Bình Nhạc. Mẹ lo lắng quá, phải làm sao đây?"

    "Không phải nói chưa có cảnh hoành tráng, sự kiện lớn nào mà mẹ chưa chứng kiến sao? Một cuộc họp phụ huynh học sinh thôi mà, chuyện nhỏ, có cần thiết không?"

    "Vậy thì.. Cái đó cũng đúng.. Vậy thì, đi thôi."

    "Được rồi" tôi đứng dậy. "Chờ một chút."

    Cô ấy nắm lấy tôi, "Mẹ nên mặc cái gì?" Không phải quần áo mẹ đang mặc đẹp lắm rồi sao? "

    " Không thích hợp. Chờ năm phút, mẹ đi chuẩn bị. "..

    Năm phút đã trôi qua, mười phút đã trôi qua, và hai mươi phút đã trôi qua. Tôi trở nên mất kiên nhẫn lớn tiếng hô:" Mẹ! Mẹ rốt cụ là xong chưa hơn chưa? "

    " Chờ một chút, sắp xong rồi. "Chúa ơi, cuộc họp phụ huynh bắt đầu lúc bảy giờ, giờ đã 6 giờ 50 rồi. Đồng chí cón muốn nán lại bao lâu?

    Kết quả lúc chúng tô hùng hùng hổ hổ đến thì cuộc họp phụ huynh đã bắt đầu. Bà lịch sự xin lỗi, sau khi bắt tay với Chủ nhiệm, nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.

    Một người phụ nữ ngồi bên cạnh liên tiếp nhìn lại bà, đột nhiên kêu lên:" Toan Giác! "

    Mẹ tôi vội quay đầu lại, kinh ngạc hét lên:" Tứ trùng! "

    Sau đó, ánh mắt của toàn bộ lớp học đều tập trung vào đôi nữ nữ đang ôm nhau trong lớp. Tôi thực sự muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất. Mẹ, tốt xấu gì cũng nên nghĩ một chút.
    Bây giờ vẫn có cuộc họp phụ huynh - giáo viên. Tôi chọc chọc bà:" Mẹ ơi, sau này có việc gì hãy để ".

    Họ nhanh chóng khôi phục sự im lặng và tiếp tục lắng nghe bài phát biểu nhàm chán của giáo viên trong lớp một cách nghiêm túc. Sau khi giáo viên chủ nhiệm lải nhải nói trong suốt hơn một giờ, cuối cùng đã có thể giao tiếp thoải mái.

    Mẫu thân cao hứng hỏi tiểu thư:" Tứ ca, cậu sao lại ở đây?" "Đến đây để tham dự cuộc họp phụ huynh của con trai tôi, cậu cũng vậy?"

    Mẹ tôi kéo tôi đến bên bà và nói: "Đúng vậy, đây là con trai tôi." Sau đó bà nói với tôi: "Bình Nhạc, mau gọi dì". Ta tươi cười hô to: "Chào dì ạ!" Người phụ nữ hớn hở nâng mặt tôi lên hôn trán một cái: "Chà, thật dễ thương, nó được gọi là Bình Nhạc sao?"

    Trên mặt tôi hiện lên một loạt hắc tuyến: "Vâng, vâng." Mẹ tôi hỏi: "Con trai cậu không đến à?" "Chà. Nó nói rằng anó phải hoàn thành một bài kiểm tra sinh học, vì vậy đã không đến." "Con trai bạn bao nhiêu tuổi?" "Mười tám." "A, hơn Bình Nhạc nhà mình một tuổi! Gọi là gì?" "Hoàng Phủ." gì? Hoàng Phủ Dực!

    Tôi đã rất ngạc nhiên. Mẹ tôi cười và nói: "Tứ Trùng! Chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi. Mất liên lạc ngay sau khi học xong đại học, thậm chí còn không biết còn đang ở thành phố này."

    * * * ------------------------------

    [​IMG] MÌNH ĐĂNG BÙ MẤY HÔM MÌNH NGHỈ ÔN THI
     
  9. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mình đã mở một chi nhánh ở đây vào tháng trước, và đã chuyển đến đây để thuận tiện cho việc quản lí."

    "Ở đây vất vả lắm phải không? Nghe người khác nói bây giờ cậu nuôi con một mình."

    "Đúng vậy, chồng mình còn muốn ở Nhật Bản ngây ngốc vài năm."

    "Thật là vất vả!"

    "Nhân tiện, mình mua sách của cậu lần sau cậu nhớ ký cho mình."

    "Không sao đâu. Khi nào thì mình đi ăn cơm cùng nhau?"

    Mẹ của Hoàng Phủ đột nhiên chìm trong nỗi nhớ sâu sắc: "Tôi nhớ quãng thời gian học đại học. Thường gom tiền để đi ăn ngoài."

    "Khoảng thời gian học đại học thật vui vẻ biết bao! Nhân tiện, Tứ Trùng, cậu có nhớ sự việc đó không?"

    "Có chuyện gì vậy?"

    Mẹ tôi đột nhiên nở một nụ cười tinh quái, và chỉ vào bụng của mình và người bên kia.

    Mẹ của Hoàng Phủ chợt nhận ra: "Ồ! Vậy là cậu vẫn nhớ rõ. Nhưng thật sự rất đáng tiếc, có vẻ như mọi thứ đã không đi theo hướng chúng ta muốn".

    "Đúng vậy, tôi luôn muốn có một đứa con gái."

    "Hừ, mình còn nhớ lời thề son sắt lúc đó, cậu nguyện sinh một đứa con gái, làm hại mình mong chờ trong vô vọng."

    Mẹ tôi rất bực bội: "Đều trách Bình Nhạc không ngoan, sinh ra lại một bé trai, nếu không thì.."

    Tôi bất lực xen vào: "Con bị sao vậy? Tại sao lại đổ lỗi cho con?"

    Mẹ của Hoàng Phủ nói một cách bí ẩn: "Tại sao đó không phải việc của con? Con với Tiểu Dực nhà cô có ước định đính hôn từ bé a.."

    Đừng ồn ào như vậy! Mọi người nghe thấy đó, người nhìn xem, mọi người đều đang nhìn về phía này! Cứ như vậy, danh tiếng được giữ gìn bấy lâu nay của tôi đã bị phá hủy trong tay của hai người phụ nữ này.

    Sáng hôm sau, gần như toàn trường biết rằng tôi và Hoàng Phủ đã đính hôn. Ai bảo Hoàng Phủ nổi tiếng trong trường của chúng tôi, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả tôi cũng trở thành nạn nhân.

    Vừa bước vào lớp học hôm nay, tiểu lớp trưởng đã hớn hở chào hỏi: "Ồ, đây không phải là con dâu nhà Hoàng Phủ sao? Sao đến muộn vậy?"

    Cái người này a, thật muốn lấy cặp dánh thật mạnh vào đàu hắn, hỗ đản. Nhưng tôi không muốn gây chuyện nên cứ lướt qua cậu ta vờ như không nghe thấy, đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống, quay đầu lại nhìn thấy nụ cười mơ hồ của Hoàng Phủ Dực, khiến lòng tôi lạnh lẽo, sinh ra lớp lớp da gà.

    "Cười cái gì vậy? Chưa thấy qua soái ca?"

    "Qua thật, soái ca có gặp qua không ít, bất quá chưa gặp người nào 'soái' như nàng."

    Tên khốn chết tiệt, tôi cầm một quyển sách lao tới: "Ngay cả anh cũng đang giễu cợt tôi, anh không thể bơ nó đi sao?"

    Anh ta bắt lấy cuốn sách tôi dang dùng, nói: "Nàng dâu, cứ từ từ nói chuyện. Đừng hấp tấp, sao nói đánh là đánh được.."

    Chính vì lời nói này của anh, nó lại gây ra vô số ồn ào.

    Tôi muốn giết anh ta sau đó tự sát. Trong lòng chợt lóe lên một cảm hứng, tôi cười hỏi: "Nghe mẹ cậu nói ngày hôm qua cậu làm bài tập sinh học, hiện tại chắc hẳn là xong rồi nhỉ, nếu không lấy ra tôi kiểm tra giúp cho."

    Quả nhiên, mặt cậu ta đen lại.

    Tôi nhanh chóng tận dụng thời gian bộc lộ biểu cảm: "Được rồi, lấy ra nhanh."

    Hắn miễn cưỡng lấy xấp đề ra và đưa cho tôi. Sau khi xem qua mọt chút, tôi thật sự rùng mình: Thế mà thực sự đã làm xong. Phải biết rằng bình thường cậu ta cắt xén bài tập do giáo viên giao cho, nhưng tại sao lần này lại.. Có âm mưu gì sao? Thật kỳ lạ..

    Anh ta chọc tôi và nói: "Làm ơn, có thể cho tôi một phản ứng khác không? Đừng buồn rầu sừng sờ ở đó. Có phải cậu không vui khi tôi làm xong bài tập?"

    Tôi lập tức cười đáp: "Không tệ, không tệ, tôi vừa rồi cảm động quá, nhất thời không phản ứng kịp. Nếu cậu đã ngoan như vậy, lần sau sẽ thưởng cho cậu."

    Hắn cười nhẹ, ngay cả hồn ma cũng nhìn ra được là đang có ý xấu. Tôi bắt đầu hối hận..

    Đêm đó, khi tôi hóa thân liều mạng như Tam Lang kiểm tra bài của Hoàng Phủ, thì chuông cửa vang lên.

    Tiểu Bạch?

    Tôi đặt bút xuống, đi qua mở cửa, mẹ tôi nhanh chân bước tới trước. Còn chưa nhìn rõ người đứng ngoài cửa, mẹ liền chạy tới, ôm lấy hắn: "Cuối cùng cũng tới rồi."

    Một cuộc hẹn.. Là một cuộc hẹn trước sao?

    Sau khi buông người kia ra, mẹ tôi quay lại nói với tôi: "Bình Nhạc, mẹ và dì đi ra ngoài dự tiệc, con và Tiểu Dực ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập đi~~~Đi thôi, tạm biệt.."

    Lúc này tôi mới để ý thấy Hoàng Phủ Dực đứng đằng sau họ! Chúa tôi! · # ¥% *..

    Lại là mình đây!

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2021
  10. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mẹ tôi dắt tay dì đi ra ngoài, tôi và Hoàng Phủ Dực bị bỏ lại tại cửa mắt to trừng mắt nhỏ. Tôi vô tội nhìn hắn, hắn lại vô tội nói: "Tôi cũng là người bị hại, bị buộc tới đó.."

    Tôi đột nhiên rất.. lo lắng.

    Không đúng, Khẩn trương cái gì tôi a, tôi lễ phép mời Hoàng Phủ vào cửa, lễ phép rót nước pha trà, lễ phép gọt dưa cắt hoa quả vô cùng lịch sự, tao nhã, từ lúc cậu ta bước vào cửa đã nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn với hàm răng trắng tươi, cho dù là tự nhận, cách tiếp đãi của tôi không phải là không ra gì.

    Cậu ta cũng rất biết điều nói "Cảm ơn" rất lịch sự, cầm ly trà từ tốn nhấp từng ngụm.

    Nhưng phép lịch sự không làm giảm sự ngại ngùng giữa chúng tôi. Khi tôi không thể chịu đựng được, tôi không thể không nghĩ đến Tiểu Bạch.

    Tôi lịch sự "Xin lỗi không tiếp một chút được không?", liền đứng dậy và đi đến cửa nhà của Tiểu Bạch, gõ nhẹ cửa ba lần.

    Bác gái vui vẻ trả lời mời tôi vào cửa: "Bình Nhạc. Vào ngồi đi."

    Tôi lắc đầu: "Anh Bạch Ưng có ở đó không?"

    Dì Tư cười đáp: "Tiểu Bạch đến nhà một người bạn ăn tối, lát nữa mới có thể quay lại. Có chuyện gì liên quan đến nó sao?"

    Tôi thất vọng nhưng vẫn nở nụ cười gian dối: "A. Không sao, tìm anh ta chơi chung một chút. Vậy thì, con đi đây."

    Khi quay mặt ra đối diện cửa nhà mình, mặt tôi lập tức đen lại. Tôi thầm mắng trong lòng: Chết tiệt Tiểu Bạch, luôn chơi trốn tìm với mình những lúc nguy cấp.

    Nhưng khi tôi quay lại thấy Hoàng Phủ, đó là một khuôn mặt tươi cười lịch sự khác.

    Tôi cười đến nỗi tưởng chừng cứng đờ cả cơ mặt: "Vừa đỏi kênh TV, anh xem thử đi."

    "Được."

    Khi tôi đến phòng làm việc, tôi một bên đem Hoàng Phủ sớm chửi trong lòng đến gà bay chó sủa nhưng đến cuối vẫn nhường ghế cho cậu ta ngồi. Tôi thực sự có bản lĩnh hơn người a, thậm chí đến cả tôi cũng không thể không khen ngợi bản thân.

    Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc, quay người định ngồi xuống đối diện với Hoàng Phủ, đột nhiên đứng thẳng bất động tại chỗ đó mới vừa rồi một bộ dạng sạch sẽ đàng hoàng, nho nhã dịu dàng của Hoảng Phủ cuốn gói bay đến nơi chân trời xa xôi, bản tính sói đã đến. Hắn nâng hai chân vắc lên trên bàn, chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế, khoanh tay trước ngực, nhếch khóe miệng cười vô cùng tà ác. Tôi nổi hết da gà bởi nụ cười ranh mãnh của hắn. Tôi thực sự hối hận vì đã kìm lại ham muốn đánh cậu ta, không nhấc bàn mà chỉ trừng mắt nhìn anh ta một cách hằn học, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với cậu ta, trải những đề kiểm tra cậu ta đưa cho tôi trong ngày, và đặt nó vào trước mặt của hắn.

    Đang chuẩn bị giải đề thi, chợt nhận ra Hoàng Phủ Dực hoàn toàn không có ý định nghe tôi giải thích, bởi vì hắn vẫn ở tư thế như cũ.

    Tôi bức xúc ngay: "Này, đây là làm lao động tự nguyện cho cậu, mà cậu lại làm thái độ!".

    Cậu ta nhướng mày: "Tuy rằng có chút sai lệch, nhưng nói chung là đúng."

    Tôi cầm một quyển sách lên đập tới, hung dữ nói: "Hỗ đản, ông đây cực khổ như vậy là vì ai hả? Tôi đã làm gì ở tá kiếp trước a?"

    Hắn bắt lấy cuốn sách tôi: "Nương tử, nàng hãy nguôi giận đi. Nếu nóng giận quá, sẽ sớm già."

    Toàn thân tôi run rẩy đồng dạng: "Hoàng Phủ Dực, cậu.. cậu.." Tôi tức đến mức không thốt nên lời.

    Hắn đặt sách lại trên bàn, nhún vai nói: "Nhìn thật thà như thế, khi dễ chút xíu, nhỏ mọn đến thế à?"

    Tôi chắc chắn-và khẳng định (mặc dù tôi đã sớm xác nhận), nhưng bây giờ tôi xin xác nhận lại một lần nữa-Hoàng Phủ Dực, cậu ta là một đại ác ma!

    Sau khi bị chọc đến phát điên, tôi mới chợt nhớ ra rằng cậu ta ăn mềm chứ không ăn cứng. Tốt! Tôi- Bình Nhạc không phải người dễ bắt nạt, Hoàng Phủ Dực, nếu tôi không trị cậu, cậu quả thực không biết trời cao đất dày.

    Tôi nở một nụ cười mê mẩn chết người không đền mạng (tôi nghĩ vậy), ôn nhu khỏi phải bàn (tôi cũng nghĩ vậy) : "Được rồi, không sao, chỉ cần điều chỉnh không khí thôi, chúng ta hãy bắt đầu giải thích chủ đề này đi."

    Hắn thực sự bị lừa, dịch chuyển ghế của mình làm ra vẻ cậu ta đã sẵn sàng để học.

    Tôi cầm bút giải thích đề thi, hắn chú ý lắng nghe, vừa nghe vừa gật gù như gà mổ thóc.

    Tôi đột nhiên trở nên tự hào nhìn hắn một chút. Trong ánh sáng đèn dịu nhẹ, mái tóc hắn nhuốm sang màu hổ phách, gương mặt phi thường nhu hòa, đôi môi màu mật ong được tô một lớp bóng. Haizz, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa. Thật sự tiếc cho một chiếc túi da xịn. Được rồi, chúng ta hãy tiếp tục chủ đề.

    Sau ba đạo đề, tôi đột nhiên quyết định để cậu ấy củng cố lại những câu hỏi mà đã giải thích qua. Vì vậy, tôi chỉ vào câu hỏi đầu tiên và nói: "Cậu lấy đề này làm thuật lại một lầm tôi xem thử xem."

    Anh ta khinh thường nhìn câu hỏi, và nói, "Hả, một câu hỏi đơn giản như vậy.. Tôi không biết."

    Khốn nạn, cái "không biết" này có thể đem mặt mũi thẳng thắn kiêu ngạo nói ra như vậy! Tôi thực sự muốn giết cậu ta!

    "Cái gì?" Tôi vừa muốn nổi giận, rồi lại nghĩ đến: Nếu tôi tiếp tục đấu võ mồm với cậu ta thì cái đống đề này biết tới bao giờ mới xong. Sau khi cân nhắc ưu khuyết điểm, tôi mỉm cười (thực ra là giấu dao trong nụ cười) và nói: "Không sao đâu, không sao đâu, để tôi nói lại đi, lần này cậu phải nghe kỹ."

    * * * ------------------------------

    Mọi người đọc truyện vui vẻ!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...