Chương 110: Bỏ đi

[HIDE-THANKS]Có thể khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó với Vương Ngọc mà chúng tôi không biết. Tính cách đã hình thành trong nhiều năm, sẽ không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Nếu Ôn Thư đã chứng minh trước kia cậu ta không có những hành vi ẻo lả, vậy thì nhất định có gì đó không ổn.

Tôi không để Ôn Thư đến chỗ Vương Ngọc. Nơi này có Hoa Cô, vong nhi, phiên bản nữ của Vương Ngọc, cũng đủ rối rắm rồi. Lát nữa Lão Hà và Lý Tiểu Lộ sẽ tới, e rằng cậu ấy đến sẽ càng thêm phiền phức. Hiện tại không thể nói việc Vương Ngọc bị sa thải, chờ khi mọi việc sáng tỏ, tất cả chân tướng rõ ràng, lúc đó nói cho cậu ấy cũng không muộn.

Sau khi hiểu rõ sự tình, tôi và Ôn Thư nói sơ qua về tình hình của nhau, tôi hứa sẽ gọi lại cho cô ấy sau.

Đồng hồ báo thức vừa chỉ vào chín giờ, chuông cửa vang lên. Tôi xỏ dép đi ra mở cửa, Tiểu Lộ và Lão Hà đứng bên ngoài, hai người tay xách nách mang, cầm theo rất nhiều đồ ăn sáng.

"Đói bụng rồi, mau gọi Vương Ngọc và mọi người cùng đến ăn sáng." Lão Hà vội vàng vào nhà, bày bữa sáng lên bàn ăn rồi bắt đầu tìm người từ trong ra ngoài. Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, còn Vương Ngọc đang nói chuyện với Hoa Cô trong phòng.

"Đừng tìm, bọn họ đều đang ngủ." Tôi ngồi ở bên bàn đầy suy tư, đứng lên cầm bánh bao gặm. Tiểu Lộ ngồi xuống, bưng một chén cháo gạo tía, nhẹ nhàng ăn. Lão Hà cũng chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng, vừa đặt mông trên băng ghế, Hoa Cô nghe tiếng động liền từ trong phòng ngủ đi ra.

Lần đầu tiên gặp mặt trong cảnh trên bàn đầy thứ lộn xộn như thế này, Lão Hà và Tiểu Lộ cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Hoa Cô ngượng ngùng cười với họ, tôi còn chưa kịp giới thiệu về bọn họ, cậu ấy quay sang tôi và nói, "Hiểu Vũ, tôi đã nghĩ về những gì xảy ra ngày hôm qua. Sẽ không tốt nếu chúng tôi ở lại đây thêm nữa, chúng tôi sẽ trở về Làng Miêu. Đây là hai ngàn đồng tiền các cậu đã để lại trên bàn khi rời đi, chúng tôi xin trả lại."

Tôi chết lặng. Tiểu Lộ và Lão Hà bối rối, hỏi thẳng chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Vương Ngọc đang ở trong phòng ngủ, tôi không thể nói với mọi người tất cả những biểu hiện lạnh lùng của anh ấy đêm qua. Tôi đành phải đối phó vài câu, sau đó chuyển đề tài Hoa Cô trở về bằng cách nào.

Hoa Cô tính cách luôn mạnh mẽ, có thể thấy cậu ấy không thích vô cớ nhận sự giúp đỡ của người khác. Cho nên, cậu ấy nói đến thế nào thì sẽ trở về như thế đó, sẽ không làm chúng tôi lo lắng, cũng không yêu cầu chúng tôi phải tiễn cậu ấy.

Nhìn cậu ấy dứt khoát như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu. Trở lại làng Miêu, Vương Ngọc ốm yếu, cậu ấy đi tìm thuốc để chăm sóc cho Vương Ngọc. Vương Ngọc đêm qua nhìn cậu ấy với thái độ có chút lấy oán trả ơn. Hoa Cô trong lòng nguội lạnh, tôi cũng có chút nguội lạnh.

Cậu ấy nhất quyết bỏ đi khiến Tiểu Lộ và Lão Hà không biết lý do nên không thuyết phục được. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cậu ấy ôm vong nhi từ trong phòng và dẫn A Li ra ngoài, mọi người đã một phen hú vía.

Một người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ ra đi, khiến cho ba thanh niên chúng tôi trông chẳng ra làm sao!

Lão Hà đề nghị đưa họ trở lại Làng Miêu. Lúc đầu, Hoa Cô kiên quyết từ chối, sau khi tôi và Tiểu Lộ thuyết phục, đưa ra lý do để vong nhi và A Li đi đường đỡ vất vả, cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý.

Vì vậy, Lão Hà về nhà lấy xe, tiện thể mua một số đồ đặc sản của địa phương, chở Hoa Cô và hai đứa trẻ lên đường. Khi lên xe, tôi lặng lẽ kéo Lão Hà sang một bên và kể cho anh ta nghe chi tiết về chuyện của vong nhi, và yêu cầu anh ta phải cẩn thận hơn.

Trong lần quăng quật này, Vương Ngọc vẫn đợi ở trong phòng, không thèm ló đầu ra, cứ như thể đây hoàn toàn không phải nhà của cậu ta, và những gì xảy ra bên ngoài không liên quan gì đến cậu ta.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 111: Người nào đã làm tính cách của Vương Ngọc thay đổi 1

[HIDE-THANKS]Hoa Cô đi rồi, Tiểu Lộ và tôi trở về nhà của Vương Ngọc.

Thực ra trong lòng tôi đã có khúc mắc với Vương Ngọc, tôi không muốn quay lại đây lần nữa. Chỉ là nghĩ về lòng tốt của Vương Ngọc với bản thân mình trước đây, tôi cảm thấy nên tìm ra sự thật về chuyện của cậu ấy. Nếu là vấn đề là ở cậu ấy, tôi đương nhiên không có quyền đưa ra quá nhiều ý kiến, chỉ có thể nói là bạn bè cũng để ý đến duyên phận, nếu không phải ở cậu ấy mà là do nguyên nhân khác thì tôi có trách nhiệm giúp cậu ấy thoát khỏi khó khăn này.

Chúng tôi ra ngoài ban công tựa vào lan can ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài ngôi nhà, trong không khí thoang thoảng hương thơm ngào ngạt của hoa quế, làn gió mùa hè sảng khoái thổi qua mặt thật dễ chịu. Tôi đặt tay lên vai Tiểu Lộ, cảm ơn cậu ấy đã quan tâm đến chị gái trong thời gian này và thẳng thắn thú nhận rằng đã có lúc tôi hiểu lầm cậu ấy bắt cóc chị gái và Lão Hà.

Cậu ấy thản nhiên nở nụ cười, nói rằng đó chỉ là những điều cậu ấy nên làm, cậu ấy cũng là một phần nguyên nhân gây nên tội ác của Lý Tiểu Hào.

Sau một hồi giãi bày tâm sự, tình bạn của tôi và Tiểu Lộ ngày càng sâu đậm. Cậu ấy không nói nhiều, nhưng cậu ấy luôn hành động một cách im lặng. Khi chủ đề chuyển sang Vương Ngọc, cậu ta lấy ra một vài tờ giấy đã in và nói: "Hôm qua tôi đã tìm thấy một số tài liệu, trong đó có đề cập đến một vài truyền thuyết về đột biến nhân cách của con người, hầu hết đều là những câu chuyện xưa cũ về những hồn ma bám vào cơ thể con người. Tuy nhiên, khả năng này rất đáng để chúng ta nghiên cứu."

Tôi lấy tờ giấy ra và xem lướt nhanh một lượt, nó nói rằng ai đó đã bị ma bám lên người, con ma sẽ mượn thân thể của người đó để làm chuyện hại người khác, để báo thù cho những gì nó phải chịu đựng khi còn sống. Có lẽ đó là bản tái bản của "Đêm Phục Sinh", từ lâu đã bị viết lại bởi những câu chuyện ma quái khác nhau.

Đọc xong, tôi đưa tay về phía cậu ấy và nói trong bất lực: "Nên bắt đầu từ đâu?"

Tiểu Lộ dùng ngón tay xoa xoa cằm, trầm ngâm nói: "Trong khoảng thời gian này hai người đều ở bên nhau. Cậu bắt đầu nhận thấy cậu ấy không bình thường từ khi nào?"

Câu hỏi này thật khó trả lời, tôi nhìn về phía xa xăm và bắt đầu nhớ lại quãng thời gian ở bên Vương Ngọc: "Có vẻ như khi nhìn thấy vong nhi trên biển vong linh, đã có chút nữ tính. Lần đó, chúng tôi không biết đứa bé là vong nhi, cậu ta chủ động ôm nó vào lòng, sau đó thì lại không thể đặt xuống, đến Tĩnh Âm thôn cậu ấy nấu ăn cùng Quế Phương và giúp chị ấy công việc bếp núc, mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn. Quá đáng nhất là khi chúng tôi cứu chị gái trở về nhà Quế Phương, cậu ấy đã ném những chiếc bánh do Quế Nhi mang đến vào đĩa. Đêm qua, cậu ấy gần như xem Hoa Cô và vong nhi là kẻ thù, trợn mắt nhìn người ta, đi một mình vào phòng và cũng không chịu ra"

"Vấn đề đáng lẽ phải đến trước khi cậu ấy gặp vong nhi. Cậu cố nhớ lại xem, trước đó đã xảy ra điều kỳ lạ gì không?"

Để nói về những điều kỳ lạ, suốt dọc đường đi. Vong linh cũng đã đụng phải, thây ma đã cũng đã nhìn thấy, hồ nước đầy máu cũng bơi qua. Cái nào liên quan đến Vương Ngọc?

Tôi chợt nghĩ đến nàng tiên cá, "Ồ, phải rồi, khi chúng tôi ở Biển Vong Linh, chúng tôi đã bị nàng tiên cá quyến rũ. Lúc đó, tôi coi nàng tiên cá là Ôn Thư, còn Vương Ngọc thì coi đó là Hoa Cô. Chúng tôi gần như đã bị nàng tiên cá đánh lừa thị giác. Hầu Đại Dũng đã đánh một trận với nàng tiên cá, cho tôi và Vương Ngọc vài cái tát mới giúp chúng tôi tỉnh táo."

Tiểu Lộ lắc đầu nói: "Không đúng, tôi biết kỹ thuật quyến rũ của nàng tiên cá chỉ là ảo giác. Sau khi tỉnh dậy nó sẽ biến mất, cũng không tồn tại được lâu."

"Vậy thì phải làm sao? Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến." Tôi bất lực nói.

"Trước khi đến biển Vong Linh, các cậu đã đi những đâu?" Tiểu Lộ không bỏ cuộc, lại tiếp tục hỏi.

"Biệt thự, nhà tang lễ, cục cảnh sát, làng Miêu.." Tôi liệt kê những nơi chúng tôi đã đến thăm trong mấy ngày qua.

"Có thể là làng Miêu! Tôi biết ba địa điểm đầu tiên, loại chuyện này khó có thể xảy ra ở đó." Tiểu Lộ nói chắc như đinh đóng cột.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 112: Người nào đã làm tính cách của Vương Ngọc thay đổi 2

[HIDE-THANKS]Làng Miêu? Tôi cố gắng nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra ở Làng Miêu, gã mặt sẹo treo cổ, thây ma bỏ chạy, tóm lấy mặt sẹo, Bạch Hoa Kiền xuất hiện.. mọi chi tiết đều được sàng lọc trong đầu tôi, không bỏ sót một chi tiết nào. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn không tìm được manh mối.

Tiểu Lộ đã ở bên cạnh để giúp tôi sàng lọc những sự kiện này, hy vọng tìm ra manh mối liên quan đến Vương Ngọc.

Cho đến nay, tôi có thể liên tưởng đến những điều kỳ lạ đã xảy ra với Vương Ngọc, ngoài việc bị một nàng tiên cá quyến rũ, đêm đó khi gã mặt sẹo bị bắt, cậu ấy và những người còn lại trong làng đã biến thành chiến binh tiêu diệt thây ma. Tuy nhiên, chính cậu ấy không có ấn tượng gì về sự việc đó, và có vẻ như không ai gặp vấn đề như cậu ấy, ít nhất chúng tôi không nghe Hoa Cô nói trong làng có ai giống như Vương Ngọc.

"Đúng rồi, trên đường các anh có gặp người phụ nữ đã xảy ra chuyện gì đó không?" Tiểu Lộ hỏi.

"Người phụ nữ đã xảy ra chuyện gì đó?" Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là chị gái, nhưng chị ấy bây giờ vẫn bình thường, hẳn không phải là do chị ấy gây ra. Người phụ nữ không bình thường thứ hai, tôi e rằng là do Hoa Kim Lan. Đúng rồi, có thể là cô ấy!

Trong khi nhớ lại cách tôi gặp Hoa Kim Lan, tôi nói với Tiểu Lộ: "Hoa Kim Lan không biết có thể đưa vào diện tình nghi hay không. Đầu tiên chúng tôi đến Ngô Trang để tìm cô ấy và được biết cô ấy đã về quê chịu tang, chúng tôi liền đuổi theo đến tận làng Miêu. Đến làng Miêu phát hiện ra không có ai trong gia đình cô ấy đã qua đời, nhưng mọi người nói rằng cô ấy đang trốn trên núi để nuôi trùng độc. Gã chồng mặt sẹo của cô ấy bị treo cổ chết bất thường trong nhà nhưng cô ấy không quay về chịu tang. Chỉ sau khi tôi thiêu xác gã mặt sẹo, cô ấy mới xuất hiện và nói mình chính là Hoa Kim Lan là vợ của gã mặt sẹo. Lúc sau, cô ấy xé da mặt và biến thành chị gái, rồi lại xé da mặt để biến thành Bạch Hoa Kiền. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng người thay đổi gương mặt liên tục đêm đó hẳn là Bạch Hoa Kiền. Nếu quả đúng là vậy, có lẽ chúng tôi đã không nhìn thấy Hoa Kim Lan thật từ đầu đến cuối"

Tiểu Lộ gật đầu đồng ý với phân tích của tôi: "Tôi e rằng vấn đề nằm ở người phụ nữ này. Từ đầu đến cuối cô ấy thực sự chưa bao giờ xuất hiện, cứ như thể cô ấy luôn bị Bạch Hoa Kiền cải trang vậy. Kể cả việc về trùng độc, bề ngoài tưởng là Hoa Kim Lan đã làm điều đó, nhưng chính là Bạch Hoa Kiền từ lâu đã chấp nhận đó là sự sắp đặt giữa cô ta và Lý Tiểu Hào. Vậy Hoa Kim Lan đã ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy mà chưa bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta?"

"Một câu hỏi hay, xem ra chúng ta còn phải quay về làng Miêu. Vừa hay, lần trước rời đi, chúng tôi đã hứa với bà bà là sẽ làm một chuyện giúp bà, dù gì cũng nhờ có thuốc của bà chị gái mới được giải độc, chúng tôi nên trở về càng sớm càng tốt". Tôi cảm thấy được một chút hi vọng xuất hiện ở trước mắt, ít nhất lần này trở lại làng Miêu, tôi có thể làm được hai việc: Một là giữ lời hứa, hai là để kiểm tra mối liên hệ giữa Hoa Kim Lan và vấn đề hiện tại của Vương Ngọc.

Ngay khi chúng tôi đạt được sự đồng thuận, cửa phòng ngủ cọt kẹt mở ra. Tiểu Lộ và tôi cùng lúc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nhau.

Chỉ thấy thấy Vương Ngọc mặt mũi nhếch nhác, đi dép lê từ trong đi ra, vẻ mặt không tỉnh táo: "Hiểu Vũ, sao chúng ta về nhà?"

Câu hỏi này làm khó tôi rồi! Tôi tự nhủ, chả nhẽ cậu ấy không quay về cùng với chúng tôi, làm thế nào mà giờ như kẻ mất trí nhớ.

Tôi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Vương Ngọc đã sững sờ trước người đứng bên cạnh ban công, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Lộ, há mồm thật lâu cũng không thốt nên lời.

Đột nhiên, cậu ấy quay đầu về phía tôi, ngạc nhiên hỏi: "Hiểu Vũ, chuyện này là sao? Từ khi nào mà kẻ thù lại trở thành bạn bè thế này?"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 113: Mất trí nhớ

[HIDE-THANKS]Ngay khi vấn đề này xảy ra, tôi và Tiểu Lộ đã chết lặng.

Chẳng lẽ việc Tiểu Lộ dùng Bạch Hoa Kiền làm con tin trao đổi để đưa cậu ấy trở về, cậu ta không nhớ? Cậu ấy không nhớ những gì đã xảy ra trên đường đi? Cậu ấy không nhớ gì chuyện tối qua cậu ấy dùng ánh mắt xem thường để nhìn Hoa Cô? Vô số câu hỏi đang nhảy loạn trước mắt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu cho tôi một lời giải thích, làm thế nào mà cậu lại cho Lý Tiểu Lộ vào nhà tôi?" Vương Ngọc tức giận hỏi.

Ây da, cơn tức giận không hề nhỏ chút nào! Có vẻ như bộ não của cậu ta vẫn bị mắc kẹt trong một góc nào đó của quá khứ. Tuy nhiên, bộ dạng này trông giống như Vương Ngọc ban đầu, giọng điệu của anh ấy rất cứng và trông anh ấy không giống phụ nữ chút nào.

"Cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra trên đường sao?" Tôi hỏi ngược lại

"Trên đường?" Vương Ngọc đưa tay sờ sờ sau đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. "Dọc đường đã xảy ra chuyện gì? Làm sao chúng ta về nhà? Tại sao cậu ấy lại ở đây?"

Tôi bước vào phòng, kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống trước mặt Vương Ngọc, nhìn cậu ta ngây người, không biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy tôi ngồi xuống, Vương Ngọc cũng ngồi trên ghế sô pha, ngước nhìn Tiểu Lộ, rồi nhìn lại tôi, bối rối.

"Xin chào, Vương Ngọc, tôi là Lý Tiểu Lộ. Chúng ta chưa gặp mặt chính thức. Người mà cậu nhìn thấy trước đây là anh trai Lý Tiểu Hào của tôi." Tiểu Lộ ngồi bên cạnh Vương Ngọc, giới thiệu bản thân và đưa tay phải ra ý muốn bắt tay với cậu ấy.

Vương Ngọc không thể tin được người đàn ông trước mặt mình. Tuy nhiên, thấy tôi ngồi bên cạnh, nên vẫn đưa tay ra bắt lại.

"Cậu có nhớ ký ức cuối cùng là gì không?" Tôi vào thẳng chủ đề.

Vương Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đến Tĩnh Âm sơn, nhìn thấy một đám thây ma đứng cạnh cây đa. Cậu vội vàng đi về phía trước, tôi đã kéo cậu lại trốn vào trong bụi cây."

"Sau đó, hai người chúng ta bị Bạch Hoa Kiền dùng kỹ thuật điều khiển thây ma. Tôi bị Bạch Hoa Kiền bắt đi, còn cậu ở lại bên cạnh cây đa làm con tin, cậu không ấn tượng chút nào sao?"

Vương Ngọc lắc đầu, nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu.

"Sau đó, Lão Hà và Tiểu Lộ đã dùng mưu kế để giải cứu tôi khỏi Bạch Hoa Kiền, hơn nữa còn bắt được cô ta. Chúng tôi đã dùng Bạch Hoa Kiền để trao đổi con tin với Lý Tiểu Hào và giải cứu cậu khỏi Lý Tiểu Hào. Nhớ không?"

Vương Ngọc vẻ mặt kinh ngạc nói: "Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta trở về như thế nào?"

"Sau đó, Tiểu Lộ đưa sách tem cho Lý Tiểu Hào, trước khi giao sách tem, cậu và chị gái tôi, hai người đã chạy từ Tĩnh Âm sơn về Tĩnh Âm thôn. Khi chúng tôi đến nhà của Quế Phương, cậu đã đến trước rồi. Chị gái của tôi tiết lộ, chỉ có cậu biết đường, đưa chị ấy đến nhà Quế Phương."

Vương Ngọc lấy tay che mặt với vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi hoàn toàn không nhớ! Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?"

Tôi bất lực nói: "Tất cả chuyện tiếp theo đều là do cậu, đầu tiên, cô bé Quế Chi mang một đĩa bánh hấp để mọi người ăn cho đỡ đói, cậu đã ném những chiếc bánh hấp vào đĩa và chê nó không thể ăn được. Sau đó, cậu còn không nhớ cách lái xe thế nào, đành phải nhờ Lão Hà chở chúng ta về Tương Thành trên chiếc xe của cậu. Tiếp theo cậu đã làm Hoa Cô buồn, cậu đã lườm cô ấy, tức quá nên sáng sớm nay cô ấy đã mang hai đứa nhỏ về lại làng Miêu. Hai ngày liền cậu đã thay đổi tính cách, hành vi thực sự bất thường."

Nghe nói Hoa Cô tức giận, Vương Ngọc hơi kinh ngạc, liên tục hỏi: "Tôi gặp Hoa Cô rồi? Sao lại thế? Sao tôi lại lườm cô ấy như vậy? Cậu nhắc đến việc này, tôi một chút cũng không nhớ rõ!"

Những câu Vương Ngọc hỏi cả Tiểu Lộ và tôi đều không biết trả lời thế nào, nếu chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi sẽ không phải mất công phân tích chuyện này cả buổi như vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 114: Sai lầm khi rời đi

[HIDE-THANKS]Tôi đợi Vương Ngọc bình tĩnh hơn, nói lại với cậu ấy chi tiết về suy đoán của tôi và Tiểu Lộ vào sáng nay.

Sau khi nghe xong, cậu ấy tỏ vẻ cái hiểu cái không, im lặng một lúc rồi nói: "Nói tóm lại, cậu nghĩ tôi bị ma bám trên người, tôi không nhớ một đoạn ký ức, là do hồn ma này khống chế. Hơn nữa còn nghi ngờ hồn ma này có thể là cô gái ở làng Miêu Hoa Kim Lan, người mà chúng ta đã tìm kiếm trước đây, nhưng vẫn chưa tìm được".

Tiểu Lộ và tôi gật đầu đồng ý, cực kỳ tán thành tổng kết của cậu ấy.

Vương Ngọc tựa lưng vào ghế sô pha, hít một hơi thật sâu, trầm ngâm hỏi: "Hoa cô lúc rời đi có nói gì không?"

Tôi lấy ra hai ngàn, đặt trên bàn cà phê, "Cô ấy yêu cầu tôi trả lại cho cậu cái này."

"Ồ!" Vương Ngọc thở dài, không thèm nhìn đến xấp tiền giấy.

"Câu hỏi hiện giờ là, cậu có thể sẽ trở lại trạng thái bất thường trước đây hay không. Nếu không, mọi người đều vui vẻ. Nếu ngược lại, chúng ta phải tìm cách giải quyết vấn đề này, bằng không cậu sẽ không thể trở lại cuộc sống bình thường", Tiểu Lộ nói.

Lại thêm một hồi im lặng, bầu không khí có một chút khó xử. Ý kiến của Tiểu Lộ và tôi, dù sao cũng không thể quyết định thay Vương Ngọc, nếu cậu ta không đồng ý giải quyết vấn đề của chính mình, không ai trong chúng tôi có thể ép buộc.

"Hiểu Vũ," sau một lúc im lặng, Vương Ngọc đột nhiên gọi tôi, "có phải bà nội ở làng Miêu nói chúng ta sau khi cứu chị gái cậu, quay lại và giúp bà ấy làm gì đó?"

Tôi cười cười, đáp: "Đúng vậy, tôi còn nợ bà ấy một ân tình, nhất định phải đền đáp".

"Nếu không, chúng ta hãy đến Làng Miêu. Một mặt, chúng ta sẽ giữ lời hứa, mặt khác chúng ta có thể hỏi bà ấy về chuyện của tôi."

Đây chính là kế hoạch mà tôi đã nghĩ từ trước, tôi vốn định đồng ý ngay, đột nhiên nghĩa đến chuyện Ôn Thư nói Vương Ngọc bị bệnh viện sa thải, tôi không biết có nên kể cho cậu ấy biết bây giờ không.

"Quyết định vậy đi, chúng ta thu dọn đồ đạc rồi lái xe đến làng Miêu thôi." Vương Ngọc thấy tôi hồi lâu không trả lời, có chút thiếu kiên nhẫn.

Nhìn thấy cậu ấy như vậy, lời nói vừa đến miệng tôi đã bị nuốt lại, nghĩ đợi anh bình thường trở lại rồi sẽ nói, dù sao cũng là sự đả kích không hề nhỏ.

"Không nên gấp gáp" Tiểu Lộ nói, "Tôi vẫn còn một số việc phải giải quyết, chờ xong việc, chúng ta cùng nhau đi đến làng Miêu được chứ?"

"Còn chuyện gì nữa?" Vương Ngọc ngập ngừng hỏi, như thể cậu ấy không muốn làm trì hoãn thời gian.

"Đó không phải là chuyện lớn, nhưng tốt hơn là nên giải quyết ngay bây giờ. Hãy cho tôi một ngày. Chúng ta có thể giải quyết vấn đề cùng nhau vào sáng mai được không?"

Vương Ngọc sau hồi lâu mới gật đầu đồng ý, tựa hồ có chút miễn cưỡng. Có lẽ cậu ấy sợ bản thân mất ý thức một lần nữa.

Sau đó, Tiểu Lộ rủ tôi đến nhà cậu ấy để giúp đỡ, nhưng không nói cụ thể đó là việc gì. Vương Ngọc đã đồng ý ngày mai xuất phát, tôi cũng không có việc gì khác để làm, vì vậy chấp nhận lời đề nghị của Tiểu Lộ và cùng cậu ấy rời khỏi nhà Vương Ngọc.

Lúc đi ra ngoài, tôi có chút lo lắng cho Vương Ngọc, nhưng tôi thấy cậu ấy có tinh thần tốt, tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, tôi yên tâm đi cùng Tiểu Lộ. Tôi nào biết hành động này là một sai lầm lớn. Tuy nhiên, tôi sẽ nói chuyện này sau.

Tiểu Lộ dẫn tôi đến một khu chung cư ở phía đông thành phố. Mọi thứ trong khu chung cư đều được sắp xếp ngay ngắn trật tự, xung quanh được phủ xanh cây cối và những cụm hoa. Tôi tò mò hỏi cậu ta hàng tháng cần phải trả bao nhiêu cho phí quản lý tài sản để có thể quản lý chung cư ở mức cao như vậy.

Cậu ta lạnh nhạt cười, và nói: "Một số vấn đề không phải là tiền mà là con người. Chung cư này không có công ty quản lý tài sản, ủy ban chủ sở hữu đề xuất một số người già đã về hưu quản lý các công việc hàng ngày của chung cư. Nguồn thu nhập duy nhất là tiền thuê chỗ đậu xe."

Ra là vậy, tôi gật đầu hiểu ý. Đi theo cậu ta đến một cánh cửa trên tầng ba.

Trước khi mở cửa, Tiểu Lộ quay lại đối mặt với tôi, và nói một cách bí ẩn: "Ngôi nhà này đã xảy ra một vụ đẫm máu, từ đó về sau không có ai sống ở đây. Tôi đã phát hiện có một bí mật được cất giữ bên trong nó."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 115: Hiện trường gây án

[HIDE-THANKS]
Vừa nghe nói có một bí mật, máu của tôi đã sôi lên, lòng hiểu kỳ của tôi bị đẩy lên cực điểm.

"Bí mật là gì, nói cho tôi nghe thử." Tôi nóng lòng hỏi.

Tiểu Lộ không vội trả lời. Nghiêng người mở khóa, dùng một tay đẩy cửa, một mùi ẩm mốc xộc lên.

Tôi vội vàng lui về phía sau hai bước, bịt mũi đứng ở cửa.

Cậu ấy không bận tâm đến mùi của cả ngôi nhà, thay vào đó, ung dung bước vào phòng khách, vẫy tay với tôi và nói, "Vào và đóng cửa lại, rồi sẽ quen ngay thôi"

Nghe nói như thế, tôi gần như phát điên. Đứng bất động ở cửa, tôi muốn quay người đi về. Tuy nhiên, bị cậu ta kéo vào.

Cánh cửa bị đóng lại với một tiếng ầm. Bây giờ, chúng tôi đang đứng giữa một căn phòng đầy bụi, phía trước là ban công bị khóa, phía sau là nhà bếp đầy mạng nhện, bên trái là cánh cửa ra vào vừa đóng, bên phải có một cánh cửa dẫn đến phòng ngủ.

"Đoán xem cánh cửa bên phải dẫn đến đâu?" Tiểu Lộ cố tình trêu chọc tôi với giọng điệu giễu cợt.

"Rõ ràng là phòng ngủ, Thế mà cũng hỏi! Cậu dùng ngón chân để nghĩ cũng biết." Tôi phản bác cậu ấy dùng câu hỏi não tàn để thử thách trí tuệ của tôi.

"Nếu không có cánh cửa nào khác, câu trả lời của cậu là đúng 100%." Nói xong, Tiểu Lộ đẩy cánh cửa bên phải sang một bên. Một căn phòng ngủ bừa bộn hiện ra trước mắt, có thể thấy chủ nhân cuối cùng vẫn chưa dọn dẹp nó khi rời khỏi, chăn ga gối đệm đầy nhện và cánh cửa tủ quần áo cũng đang mở.

Ngay bên trong cánh cửa tủ quần áo đang mở, không có quần áo, không có vách ngăn, không có móc, chỉ có một đường hầm dài, kéo dài ra xa.

"Nhìn thấy đường hầm sau cánh cửa này, đáp án sẽ đi theo hướng khác." Tiểu Lộ chỉ tay vào trong.

"Làm sao có thể? Bên trong dẫn đi đâu?" Tôi tự hỏi, đây rõ ràng là lầu ba tòa nhà, làm sao có thể có đường hầm trong phòng. Đằng sau bức tường này phải là bức tường bên ngoài của tòa nhà, không thể tồn tại khoảng trống cho phép một đường hầm xuất hiện trong tủ quần áo như thế này.

"Cậu cũng biết là không thể có đường hầm ở đây, cho nên đường hầm này dẫn đến một nơi khác thường, hơn nữa nơi này cậu cũng đã đến"

Trong đầu tôi chợt lóe lên một linh cảm, bóng dáng của ngôi biệt thự hiện ra trước mắt, tôi đau đầu khi nghĩ đến nơi đó, vì nó là nguồn gốc của mọi vận rủi của tôi trong thời gian này.

"Biệt thự? Cậu sẽ không muốn tôi gặp tại họa nữa phải không?" Tôi nói với Tiểu Lộ với vẻ mặt sợ hãi.

"Căn biệt thự thuộc về Lý Tiểu Hào và của tôi. Chúng tôi là anh em sinh đôi. Mỗi người chúng tôi đều thừa hưởng một bản sao di sản do tổ tiên để lại. Trước đây cậu chỉ đến một nửa mà hắn ta được thừa kế. Hôm nay, tôi sẽ đưa cậu đến một nửa còn lại thuộc quyền sở hữu của tôi. Có rất nhiều sách trong đó, viết về vong linh và thây ma, có thể có thông tin về vong nhi và ma bám trên người. Đây không phải là những gì chúng ta cần bây giờ sao?" Cậu ấy nói rất nghiêm túc, không giống như đang đùa một chút nào.

Nhìn hành lang trước mặt, nghĩ đến lời cậu ta nói, trong đầu tôi hiện lên một đống câu hỏi, tôi hỏi: "Cậu nói trước đây ở nhà này xảy ra một vụ án mạng đẫm máu, vụ án đẫm máu như thế nào?" Làm sao mà cậu lại phát hiện ra hành lang này? Khi cảnh sát điều tra hiện trường, họ không tìm thấy đường hầm này sao? Biệt thự một nửa là của cậu, vậy ngôi nhà này cũng là của cậu? "

Tôi ú ớ và phun ra một đống câu hỏi, có xu hướng dùng những câu hỏi để áp đảo người đối diện. Loại động lực này có thể đến từ nội tâm hoảng sợ, bởi vì thế giới này càng ngày càng rối rắm, không ai biết sẽ có bao nhiêu chuyện trái với lẽ thường xảy ra.

Tiểu Lộ nhếch môi và nở một nụ cười, nói:" Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy những người sống sót trong vụ thảm sát vào buổi sáng."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 116: Chia rẽ vợ chồng

[HIDE-THANKS]
"Buổi sáng mới thấy?" Tôi kinh ngạc, đếm những người tôi gặp sáng nay: "Vương Ngọc, Lão Hà, Hoa Cô, cậu ta, tôi, bác bảo vệ.. chẳng lẽ là vong nhi?"

Tiểu Lộ không khẳng định cũng chẳng phủ định, tìm một nơi sạch sẽ hơn một chút để ngồi xuống.

Kỳ thực, không có nơi nào trong căn phòng này thực sự sạch sẽ, chỉ là mấy ngày nay đã đi qua nhiều nơi hơn, chứng kiến nhiều hoàn cảnh khắc nghiệt hơn. Tiêu chuẩn về sự sạch sẽ cứ thế trở nên dễ dãi hơn trước. Theo tôi mà nói, chỉ cần không có vết máu, côn trùng, mạng nhện.. thì dù có sạch thì cũng khó tránh khỏi bụi, nhưng nó sẽ không dính vào quần áo như máu và côn trùng. Trong căn phòng trước mặt tôi, chỉ có một khu vực nhỏ ở giữa là đáp ứng yêu cầu này. Ở những nơi khác hoặc xung quanh có đầy mạng nhện, hoặc khắp nơi có vết máu đã chuyển sang màu đen.

Tôi cũng ngồi xuống đất bên cạnh Tiểu Lộ, cậu ấy trò chuyện và nói: "Ban đầu có một gia đình ba người sống ở đây. Người phụ nữ tên là Phương Phương và người đàn ông tên là Ngũ Đinh. Họ đã có một con gái hai tuổi tên là Manh Manh. Phương Phương và Ngũ Đinh quen nhau từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã. Họ bắt đầu yêu nhau ở trường đại học, sau hai năm đi làm thì kết hôn. Lúc đầu gia đình này rất hạnh phúc và hai vợ chồng có một mối quan hệ rất hòa hợp và sống rất hòa thuận. Chẳng bao lâu Phương Phương đã mang thai cô con gái Manh Manh. Nhưng thời gian hạnh phúc không kéo dài, khi Phương Phương mang thai, Ngũ Đình đã dan díu bên ngoài và thường xuyên cả đêm không về.

" Lúc đầu, Phương Phương nghĩ chồng mình bận nhiều việc, không thể quan tâm đến việc mang thai của mình, cô ấy đã tự đi làm, rồi làm việc nhà, chuẩn bị chuyện sinh nở. Khi Manh Manh ra đời, Ngũ Đình vẫn "tăng ca" như thường lệ, không có thời gian đến bệnh viện chăm sóc Phương Phương. Vẫn nghĩ Ngũ Đình coi công ty là nhà, làm việc đến mức không ăn ngủ, Phương Phương một mình chăm chỉ nuôi dưỡng Manh Manh mới sinh. Cứ như vậy, liên tục cho đến khi Manh Manh tròn 100 ngày, trong thời gian đó Ngũ Đình vẫn hiếm khi về nhà. Mỗi lần trở về, anh ấy chỉ ôm Manh Manh rồi vội vàng rời đi. Cuối cùng Phương Phương không chịu nổi, muốn thương lượng với Ngũ Đình, mong anh ấy có thể thay đổi công việc, chăm sóc gia đình nhiều hơn.

"Tuy nhiên, cái nhận được khi nói chuyện không phải là sự áy náy, hối lỗi của người chồng, mà là cảm giác sấm giữa trời quang. Ngũ Đinh đã thú nhận với Phương Phương về chuyện anh ấy có người khác, nói rõ là anh ấy không có ý định ở lại ngôi nhà này. Phương Phương đầy đau buồn và phẫn nộ, mắng Ngũ Đinh không bằng loài cầm thú. Quá kích động, Phương Phương đã lấy dao làm bếp chém vào Ngũ Đinh, Ngũ Đinh né sang một bên, đồng thời vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đâm vợ. Ngũ Đinh đã tập taekwondo từ nhỏ, thân thủ rất nhanh, con dao làm bếp của Phương Phương vừa lao vào không trung, trước khi nhát dao thứ hai rơi xuống, con dao gọt hoa quả của anh ấy đã đâm vào ngực Phương Phương. Máu phun ra theo tiếng khóc, Phương Phương ngay lập tức ngã xuống đất.

" Sau đó, Ngũ Đinh thu dọn đồ đạc, để lại Manh Manh đang khóc đòi ăn, một mình bỏ chạy. Đêm đó, tôi mơ thấy Phương Phương bê bết máu, quỳ xuống đất cầu xin tôi cứu con cô ấy. Tỉnh dậy, tôi làm theo lời chỉ dẫn trong giấc mơ và tìm thấy nhà của Phương Phương và gõ cửa. Không ai ra mở cửa nhưng nghe rõ tiếng khóc của trẻ con. Tôi đã gọi cảnh sát. Cảnh sát đến ngay, phá cửa vào, phát hiện xác chết đẫm máu của Phương Phương, còn Manh Manh nằm hấp hối trong nôi vì đói."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 117: Manh Manh chính là A Li


[HIDE-THANKS]

"Cảnh sát vội vàng khám nghiệm hiện trường và điều tra vụ án. Tôi làm đơn xin bọn họ cho chăm sóc Manh Manh và họ đồng ý. Tôi đưa Manh Manh về nhà, mua sữa bột và cho bú bình. Rất nhanh, con bé đã lấy lại tinh thần, trở nên hoạt bát giống như những đứa trẻ khác. Sau đó, cảnh sát phát hiện ra Phương Phương có một chị gái sống ở Làng Miêu, là dì họ của Manh Manh. Tôi đi cùng cảnh sát đưa Manh Manh cho dì của con bé. Họ đã đổi tên con bé. Nuôi con bé như con gái ruột của mình, tôi dự định sẽ không bao giờ để con bé biết chuyện của bố mẹ đẻ, kể cả khi gặp Manh Manh, tôi cũng chỉ có thể giả vờ như không biết con bé và để con bé dứt bỏ hẳn quá khứ của bố mẹ mình. " Nói xong, Tiểu Lộ thở dài, giống như cảm thản về thế sự vô thường, một cặp vợ chồng lúc đầu yêu thương nhau, thế mà lại có kết cục như vậy.

"Làng Miêu có phải ngôi làng bên cạnh thành phố không?" Tôi tự hỏi Làng Miêu trong câu chuyện của cậu ấy, có mối liên hệ thế nào với Làng Miêu mà tôi đã từng đến.

"Đúng", Tiểu Lộ gật đầu khẳng định, "Dì của Manh Manh là vợ của trưởng thôn. Họ đã đổi tên Manh Manh thành A Li, hy vọng sử dụng tên của con mèo nhỏ để Manh Manh vượt qua nỗi bất hạnh, giúp cô ấy sống sót kiên cường".

Gì! Chuyện này đối với tôi mà nói, chắc chắn là ngoài ý muốn! Tôi còn nhớ khi mới biết bố A Li là một trưởng thôn ở tuổi xưa nay hiếm, tôi vẫn cười thầm trong bụng về tuổi của ông. Lúc này, nó có vẻ là suy nghĩ tiểu nhân của tôi. Tuy nhiên, A Li thực sự rất nhạy cảm và yêu thương mọi người, con bé nhất định rất hạnh phúc khi lớn lên.

Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ tới đường hầm, chỉ vào đường hầm nói với Tiểu Lộ: "Đường hầm này được phát hiện khi nào? Làm sao cậu vào được sau khi cảnh sát phong tỏa hiện trường?"

Tiểu Lộ im lặng một lúc rồi nói: "Sau khi vụ án được khép lại, cảnh sát đã trả lại ngôi nhà cho người giám hộ của Manh Manh, bà ấy là mẹ hiện tại của A Li và là vợ của trưởng thôn làng Miêu. Sau khi lấy được chìa khóa, cô ấy đã đến một lần, kinh hãi khi thấy máu khắp nơi trong phòng, định bán nhà nhưng tất cả tài sản của ngôi nhà này đều do A Li thừa kế, Luật tài sản quy định bất động sản thuộc sở hữu của trẻ vị thành niên sẽ không được định đoạt trừ khi là vì lợi ích của trẻ vị thành niên. Nhà bán không được, cô ấy đã bỏ hoang nó.

"Một tối, tôi đi học về, vừa đi tới cửa, bỗng nhiên thấy một người phụ nữ, đầu tóc rối bù ngồi xổm bên cạnh, tôi nhìn kỹ thì thấy người phụ nữ đó bộ dạng đến bảy phần giống vợ ông trưởng thôn, chỉ khác là ăn mặc hơi nhếch nhác. Cô ấy nói với tôi cô ấy là vợ của trưởng thôn và là mẹ nuôi của A Li.

"Tôi hỏi cô ấy tại sao lại ở trước cửa nhà tôi. Cô ấy nói trong khoảng thời gian này, mẹ ruột của A Li đến tìm mình hàng đêm, mỗi lần xuất hiện cô ta đầu đầy máu và tóc bết lại, vừa khóc vừa than thở, nói rằng cái chết của cô ta là do cô ta đã chém chồng trước, tội lỗi không thể miễn trừ, linh hồn không thể siêu thoát, chỉ có thể gắn vào thân xác tình nhân của một thương gia. Một lần ả tình nhân đi gặp thầy xem tướng, muốn biết khi nào ả có thể trở thành vợ chính thức. Người Thầy trong nháy mắt nhìn ra mẹ của A Li, nắm lấy cổ tay của ả nhân tình, muốn thu hồi linh hồn của mẹ ruột A Li. Trong tình thế cấp bách, mẹ ruột của A Li đã nói với Thầy về cuộc đời bất hạnh của cô ta, mong nhận được sự đồng cảm. Người Thầy động lòng trắc ẩn, chỉ cho cô ta một con đường, nói rằng chỉ cần cô ta thu thập đủ số tem thông hai giới âm dương, cô ta có thể sử dụng tem để mua chuộc thẩm phán cho cô ấy một cơ hội để đầu thai.

"Mẹ ruột của A Li đã dùng thân xác của ả tình nhân và tiền của thương gia để sưu tập những con tem cũ lưu hành trên thế giới, hầu hết những con tem này đều được phát hành vào thời Quang Tự nhà Thanh, mặt trên có hình một con rồng vàng năm móng, rất có giá trị. Một lần mẹ ruột của A Li đọc thông báo về buổi bán đấu giá, nhìn thấy thông tin về một bộ tem có hình rồng Đại Thanh, cô ta dựa vào thân thể của ả nhân tình đi cầu xin thương gia đấu giá. Lúc đầu, thương gia này không muốn trả tiền, nhưng sau không cưỡng lại được sự quyến rũ của ả nhân tình, nên đành chấp thuận. Xảy ra chuyện lớn với vụ đấu giá này, vợ của thương gia đã truy ra tình nhân của ông ta từ tài liệu đấu giá. Lập tức cử người đến dạy cho ả một bài học, rồi lấy lý do ông chồng bị điên mà tống vào bệnh viện tâm thần.... "


[/HIDE-THANKS]
 
Chương 118: Quỷ Triền Thân

[HIDE-THANKS]
"Thương nhân kia họ Thiệu, đã sống trong bệnh viện tâm thần nhiều năm!" Không đợi Tiểu Lộ nói xong chuyện, tôi đã cắt ngang.

Tiểu Lộ ngạc nhiên hỏi: "Làm sao cậu biết?"

Tôi bình tĩnh nói: "Cậu quên tôi cũng ở bệnh viện tâm thần sao? Lão Thiệu là bạn bè của tôi, nhưng hắn hiện tại đã qua đời."

Tiểu Lộ thở dài và tiếp tục: "Sau khi thương gia bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nguồn cung cấp tài chính của ả nhân tình bị cắt đứt. Ả đã xin việc nhiều nơi, nhưng đều không được nhận. Để kiếm sống, ả phải làm gái ở quán bar. Các cô gái trong quán bar cũng có sự cạnh tranh, người mới đến luôn bị người cũ bắt nạt. Ả tình nhân công việc không suôn sẻ, hết lần này đến lần khác bị quản lý đánh đập và bị những cô gái khác chế giễu. Ả không thể chịu nổi cuộc sống như vậy, tự sát hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như vậy mẹ ruột của Ali đều phải đấu tranh với linh hồn trong thân xác của ả, thì mới có thể sống yên ổn. Vì nếu ả chết đi đương nhiên có thể được đầu thai. Nhưng mẹ của A Li đã chết một lần rồi nếu ả lại tự sát, nghiệp chướng của cô ấy sẽ ngày càng nặng, trở thành một hồn ma, quỷ lang thang cô độc thực sự, mãi mãi lưu lạc giữa hai thế giới âm và dương.

" Con đường kiếm tiền đứt đoạn, con đường sưu tầm tem cổ căn bản là vô dụng. Ở trong thân xác ả tình nhân cũng không phải là giải pháp lâu dài. Mẹ ruột của Ali tối nào cũng đi tìm mẹ nuôi của Ali, chị gái của cô ta, nhờ cô ấy tìm cách giải thoát bản thân. Lúc đầu, mẹ nuôi của Ali tự biết mình không có khả năng làm việc đó, lưỡng lự không đồng ý. Về sau nó dần phát triển thành sự uy hiếp, dụ dỗ, hàng đêm đủ loại yêu tinh ma quái lẻn vào giấc mơ của mẹ nuôi Ali, khiến cô ấy luôn khiếp sợ. Mẹ nuôi của Ali buộc phải đi trốn, cô ấy nghĩ có thể trốn ở nơi mà mẹ ruột của Ali không thể tìm thấy nhưng lần nào cũng thất bại. Sau mỗi lần bị tìm thấy, mẹ ruột của Ali sẽ tạo ra đủ loại ảo giác đáng sợ, khiến mẹ nuôi của Ali hoảng sợ cả ngày.

"Sau đó, mẹ nuôi của Ali đã nghĩ đến tôi. Trước đó, mẹ ruột của Ali đã yêu cầu tôi cứu Ali trong một giấc mơ, hẳn là lời khuyên của tôi đã tác động đến mẹ ruột của Ali, khiến cô ấy cam chịu số mệnh của mình. Vì thế, mới có cảnh mẹ nuôi A Li đầu bù tóc rối đứng ở cửa nhà tôi." "

" Chuyện này liên quan gì đến việc khám phá ra đường hầm? "Tôi có chút càng nghe càng thấy rối.

Tiểu Lộ tiếp tục nói:" Nhất định là có thì tôi mới kể cho cậu nghe câu chuyện này. Khi mẹ nuôi của ALi đến nhà tôi, cô ấy đã mang theo một cuốn sách dạy sử dụng ma thuật. Cô ấy bảo tôi khi mẹ đẻ của Ali xuất hiện, làm theo lời chỉ dẫn trong sách để nói chuyện với cô ấy, thuyết phục cô ấy đừng mù quáng theo đuổi những điều không thể làm được, và hãy để chị gái mình trở lại cuộc sống bình thường, Ali cần người chăm sóc. "

" Đêm đó, mẹ nuôi của A Li ở lại nhà tôi. Chúng tôi đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ theo hướng dẫn trong sách, thắp bảy bảy bốn mươi chín ngọn nến ở giữa phòng. Nửa đêm, đồng hồ điểm mười hai giờ. ", mẹ đẻ A Li xuất hiện. Đầu tiên là một cơn gió thổi tắt những ngọn nến, sau đó cô ta xuất hiện cạnh cổng, với một con dao gọt hoa quả găm vào ngực, máu chảy đầm đìa sàn nhà, tóc cô ta loang lỗ, từng bước đi để lại dấu chân đẫm máu, chậm rãi đi về phía chúng tôi.

" Mẹ nuôi của Ali cuộn tròn và trốn sau lưng tôi, tôi cũng vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc mình là người đàn ông duy nhất trong căn phòng này, trời có sập tôi cũng phải đứng vững. Tôi phải lấy hết can đảm, nói chuyện với mẹ đẻ của Ali 'Cô còn nhớ rõ cháu không? Đêm hôm đó cô đã đến trong giấc mơ của cháu và cầu xin cháu cứu Manh Manh. Sau đó, cháu đã tìm được ngôi nhà theo địa chỉ mà cô nói, gọi cảnh sát và giải cứu Manh Manh, và cảnh sát đã bắt được hung thủ.'

"Mẹ ruột của Ali gật đầu, một đám tóc xộc xệch rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, một đôi nhãn cầu đỏ đến mức khiến người ta hoảng sợ."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 119: Nữ quỷ báo ân

[HIDE-THANKS]
"Manh Manh bây giờ cần chị của cô chăm sóc. Cô không thể làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa. Điều này sẽ hủy hoại hạnh phúc của Manh Manh, con bé đã rất bất hạnh, cô nên làm điều gì đó cho con bé.", tôi nó lý lẽ với cô ấy. Sau khi nghe thấy những lời này, mẹ ruột của A Li ngồi xổm xuống và bắt đầu khóc, nói rằng cô ấy rất lạnh và cô đơn, chỉ muốn được siêu thoát. Tuy nhiên, không ai có thể siêu thoát cho cô ấy.

"Tôi nhớ rằng khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường vụ án mạng, họ tìm thấy một quyền sách" Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh "trong tủ của cô ấy. Cuốn sách không liên quan gì đến vụ án nên không bị cảnh sát lấy đi. Tôi hỏi khi còn sống cô ấy có đọc quyển sách đó không, cô ấy lắc đầu, cô ấy thậm chí không biết rằng có một cuốn sách như vậy trong nhà của mình. Tôi đột nhiên được truyền cảm hứng và nghĩ rằng cuốn sách đó sẽ giúp cô ấy.

" Vì thế, tôi đã đồng ý gặp cô ấy tại hiện trường vụ án mạng vào nửa đêm ngày hôm sau, đó là căn phòng mà chúng ta đang ở. Mẹ nuôi Ali và tôi sẽ có mặt ở đó lúc mười giờ, trước tiên hãy tìm ra "Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh". Ngồi ở vị trí hiện tại này, đọc kinh im lặng trong khi chờ vong linh của mẹ ruột Ari hiện ra.

"Cô ấy rất đúng giờ, đúng nửa đêm sẽ xuất hiện, vẫn là hình dạng của một bóng ma, ôm đầu đi tới, tóc che hết mặt, máu chảy khắp người sẽ không bao giờ khô. Tôi mời cô ấy ngồi xuống, tĩnh tâm nghe tôi niệm kinh. Sau đó, tôi đọc" Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện kinh "trước sau bảy lần, cho đến khi miệng khô và cổ họng không phát ra được âm thanh nào, tôi mới dừng lại.

" Hỏi xem cô ấy có đỡ hơn không, cô ấy đứng thẳng người và nói rằng cô ấy đã khá hơn. Tôi thấy mắt cô ấy không còn đáng sợ như trước, chỉ còn chút tia đỏ. Lúc đó mẹ nuôi của A Li mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, mỗi đêm tất cả chúng tôi đều đến ngôi nhà này để tụng kinh cho cô ấy và đọc trong bảy, bảy, bốn mươi chín ngày. Ngày cuối cùng, cô ấy đột nhiên trở lại hình dáng giống khi còn sống, vui vẻ nói với chúng tôi rằng cô ấy có thể lên thiên đàng. Trước khi rời đi, cô ấy muốn tiết lộ cho tôi một bí mật, như sự báo đáp cô ấy dành cho tôi. "

" Bí mật là gì? "Tôi nóng lòng hỏi Tiểu Lộ, sau khi nói chuyện lòng vòng chán chê mới tiếp cận vấn đề chính, cậu ấy rất giỏi trong việc gây tò mò.

" Bí mật chính là, "Tiểu Lộ vừa nói, vừa đứng lên, đi vào phòng ngủ, chỉ vào tủ quần áo đang mở, nói với tôi:" Lấy tấm gỗ phía sau tủ trong phòng ngủ, có một lối đi dẫn đến một thế giới khác, nơi có một số thứ thuộc về tôi. Đây là những gì mẹ ruột của A Li vô tình nghe lén được từ các vong linh khi đi lang thang xung quanh. "

Câu chuyện kết thúc tại đây. Trong lòng tôi cảm thán, không ngờ A Li lại có thân thế như vậy. Nếu tôi là cha mẹ nuôi của cô bé, tôi sợ mình sẽ giống như bây giờ, không dám nhắc đến cha mẹ ruột của cô bé, mãi mãi chôn vùi mảng ký ức trong giai đoạn u ám đó. Cho dù có như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục, mặt trời vẫn mọc từ phía đông mỗi ngày.

" Sau đó, cậu đã vào đường hầm này một mình chưa? "Tôi tò mò hỏi, thật ra muốn biết cậu ấy có thực sự đủ dũng khí, một mình đối mặt với thế giới vô định kia hay không.

Tiểu Lộ ậm ừ rồi nói:" Tôi vốn dĩ muốn mời mẹ nuôi của A Li đi cùng. Nhưng vì cô ấy rất sợ hãi, hơn nữa bên trong nguy hiểm khó lường, A Li vẫn cần người chăm sóc, cô ấy không thể mạo hiểm như vậy. Do cảm kích, cô ấy đã cho tôi chìa khóa phòng để tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào. "

" Nói như vậy, chính là lần đầu tiên cậu đến biệt thự một mình?"Nhớ lại hai lần chính mình phải đối mặt với mạo hiểm ở biệt thự, lòng ngưỡng mộ của tôi đối với Tiểu Lộ tự dưng tăng lên.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back