Chương 30: Không Để Cô Chạy Thoát Bấm để xem "Cậu Kinh, có khi nào.." Cậu Tần cảm thấy chuyện này ngày càng kỳ lạ. Dựa theo các chứng cứ đã điều tra được, thật sự không giống tiểu thư Cố Khuynh Thành, khả năng cao là Cố Tư Tư. "Không đâu." Cậu chủ Kinh biết Tần Cửu định hỏi gì. Dù tối qua anh không nhìn rõ bóng dáng của cô ấy, nhưng anh có thể chắc chắn rằng người tối qua không phải Cố Tư Tư. Vì để chạy trốn, cô đã còng tay anh vào giường. Vì muốn trốn thoát khỏi Cố Ngũ, cô đã đánh Cố Ngũ. Có thể nói, vì chạy trốn cô đã không từ thủ đoạn, làm đủ mọi cách. Vì lẩn trốn, cô còn trang bị đầy đủ. Cố Ngũ đã chạm mặt cô ngay cửa thang máy, thậm chí còn ra tay rồi, nhưng người quan sát tỉ mỉ như Cố Ngũ đây cũng không phát hiện ra được bộ mặt thật của cô. Nếu thật sự là cô, để anh bắt được chắc chắn sẽ tìm trăm phương ngàn kế để che đậy. Còn Cố Tư Tư chỉ hận không thể phơi bày toàn bộ vết tích trên người cho anh xem, hận không thể nhào đến và nói rằng người con gái hôm qua chính là mình. "Cậu Kinh, vẫn còn một vấn đề nữa. Khi tôi tìm hiểu về Cố Tư Tư, thấy cô ấy có ở trong phòng cô dâu, nhưng không biết được cô ấy đến phòng cô dâu bằng cách nào." Giọng nói Cố Ngũ ngắc ngứ một lúc mới nói tiếp: "Camera ở thang máy số 5 bị hỏng, nhưng camera ở phòng khách và chỗ để xe tầng hầm vẫn hoạt động bình thường. Theo lý mà nói, cho dù Cố Tư Tư đi từ hầm để xe lên hay đi qua phòng khách đều sẽ bị camera quay được. Nhưng video camera không hề xuất hiện cô ấy. Tôi thấy chuyện này không bình thường, nên đã cho người đi phân tích video camera." "Vì theo thông tin tôi điều tra được, Cố Tư Tư chắc chắn là người mà cậu Kinh tìm kiếm. Vậy nên tôi đã mời Cố Tư Tư tới đây." Không thể phụ nhận rằng Cố Ngũ làm việc rất cẩn thận, thấu đáo. "Vẫn chưa có kết quả phân tích video camera." Vốn dĩ, Cố Ngũ cảm thấy chuyện này và chuyện điều tra thiết bị định vị không liên quan đến nhau mấy, dù sao thiết bị định vị đúng là tìm thấy trong túi của Cố Tư Tư. Nhưng bây giờ nghe cậu Kinh nói vậy, mọi chuyện có vẻ không đơn giản. Đúng lúc này, Cố Ngũ nhận được một cuộc điện thoại. Nghe điện thoại xong, sắc mặt anh ta nghiêm trọng hẳn lên: "Cậu Kinh, có kết quả phân tích video rồi. 9 giờ 48 phút đến 9 giờ 50 phút, hình ảnh video trong hai phút này là của hai ngày khác nhau." "Wow, gặp phải cao thủ rồi sao? Ai mà lợi hại vậy? Đến video camera của chúng ta cũng thâm nhập được?" Tần Cửu bị dọa một phen. Mặc dù cậu Kinh thường không quan tâm đến gia sản nhà họ Kinh, nhưng video giám sát gia sản đó đều là cậu Kinh đây phụ trách. Việc camera của khách sạn Kinh Hoa đang bị sập đã đủ làm mọi người kinh ngạc, giờ còn thêm vụ camera bị cắt ghép chỉnh sửa hình ảnh. Đôi mắt Kinh Lan Thần nheo lại: "Nghĩ cách lấy vân tay của cô ta ngay." May lúc đó cô vừa đến khách sạn Kinh Hoa, chuyện này chắc chắn liên quan đến cô. Anh không muốn chậm trễ một giây phút nào. Cô đã đích thân còng cổ tay anh, chắc chắn để lại dấu vân tay trên còng số tám. Vân tay không thể làm giả được. Sau khi có kết quả vân tay, anh sẽ không để cô chạy thoát. Đợi có kết quả điều tra từ Mạnh Nhiên, chuyện từ bảy năm trước cũng nên tính cả vào. "Cậu đến phòng 1909, nghĩ cách lấy vân tay của tiểu thư Cố cho tôi." Tần Cửu hiểu ngay được ý đồ của cậu Kinh. Tần Cửu nghĩ việc này giao cho Cố Ngũ là hợp lý nhất. Dù sao Cố Ngũ cũng từng đánh nhau với người phụ nữ ấy sáng nay, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó, Cố Ngũ quan sát tỉ mỉ, không ai có thể làm giả qua mắt được anh ta. "Tiểu thư Cố ở phòng 1909? Người cậu vừa điều tra là Cố Khuynh Thành à? Tại sao phải lấy được vân tay của cô ấy?" Cố Ngũ không biết nhiều về chuyện tối qua. "Đừng hỏi thừa, cứ làm như tôi nói là được." Chuyện riêng của cậu Kinh, Tần Cửu đương nhiên không thể nói năng bừa bãi. Tần Cửu nghĩ một lúc rồi lại nói: "Cậu nhớ phải chắc chắn đó là vân tay của tiểu thư Cố Khuynh Thành, phải tận mắt nhìn thấy cô ấy điểm chỉ." Tần Cửu nghĩ không phải anh ta cố tỏ ra nghiêm trọng, nếu người tối qua thật sự là tiểu thư Cố, cô ấy lại còng được tay cậu Kinh vào giường, ngủ với cậu Kinh rồi vẫn trốn thoát thành công, còn dễ dàng thoát khỏi tay Cố Ngũ. Chuyện này có vẻ ngày càng kỳ lạ hơn. Tần Cửu cảm thấy không thể lơ là chuyện vân tay được. "Được." Cố Ngũ không hề cảm thấy Tần Cửu làm quá. Cố Ngũ làm việc gì cũng cẩn thẩn, đã vậy sáng nay cô còn thoát được khỏi tay của Cố Ngũ. Lúc này, Cố Ngũ dốc hết tâm sức để hoàn thành tốt việc được giao. "Cậu mau đi đi, đừng làm lỡ thời gian." Tần Cửu sợ lỡ xảy ra chuyện gì nên việc này làm càng nhanh càng tốt. Cố Ngũ không nói thêm lời nào, quay người đi thẳng đến phòng 1909 để lấy vân tay của Cố Khuynh Thành.
Chương 31: Con Trai Của Cô Bấm để xem "Cậu đi kiểm tra camera của khách sạn Kinh Hoa tối qua đi." Kinh Lan Thần thất thần, giọng nói trầm xuống, tiếng thở lại càng làm người khác kinh ngạc. Càng điều tra chuyện này càng làm anh ngạc nhiên. Trong chốc lát, Tần Cửu hiểu được ý của cậu Kinh. Nếu đối phương đã cắt sửa được video camera của khách sạn Kinh Niệm thì bên Kinh Hoa cũng có thể làm vậy. Nhưng khoảng thời gian bên Kinh Hoa quá lâu, không dễ điều tra. "Đưa video đã cắt xóa cho Tô Dương xem có khôi phục lại được không." Kinh Lan Thần nói thêm. "Vâng." Giọng nói của Tần Cửu kèm thêm sự hứng thú. Đối phương có cao thủ, họ cũng có. Xem xem ai là người thắng cuộc. Thế giới chẳng có mấy ai là đối thủ của Tô Dương, nên chắc họ sẽ không thua. "Cậu Kinh, lúc tôi kiểm tra video thì thấy cậu Hòa Thiếu Bạch. Cậu ấy cũng ở khách sạn Kinh Niệm, phòng cậu ấy lại đúng ngay cạnh phòng tiểu thư Cố." Gần đây, tổng giám đốc Kinh giao cho cậu Kinh phải chiêu mộ được Hòa Thiếu Bạch, nhưng họ vẫn chưa liên hệ được cậu ta. "Tôi kiểm tra camera thấy cậu Hòa rời khách sạn lúc 9 giờ tối qua, nhưng không trả phòng. Trong video không thấy cậu ấy trở về. Video của chúng ta hôm nay có vấn đề, có khi cậu ấy về đúng vào khoảng thời gian đó. Cậu Kinh, chúng ta có cần lên đó xem không?" Tần Cửu nghiêm túc đưa ra đề nghị. Không ngờ mọi việc lại trùng hợp như vậy. Cậu Hòa trùng hợp ở ngay cạnh phòng cô Cố. Tần Cửu sẽ không thừa nhận trong lòng đang giống như bị mèo cào, rất muốn biết Cố Ngũ có thuận lợi lấy được vân tay của cô Cố hay không. Không biết cậu Kinh có nóng lòng hay không? Tầng 19 khách sạn Kinh Niệm là phòng Tổng thống, hành lang không có camera, nếu muốn xem tình hình thế nào chỉ còn cách đích thân lên. Xem xem cậu Kinh có chấp nhận lý do này cậu ta tìm ra không. Kinh Lan Thần nhìn Tần Cửu, không ngờ anh lại đồng ý: "Ừ." Đúng là trùng hợp thật! Hòa Thiếu Bạch ở cạnh phòng Cố Khuynh Thành! Lúc đó, đúng là Cố Khuynh Thành đang ở phòng 1909. Nhưng trong phòng không chỉ có Cố Khuynh Thành, còn có Đường Quân Diệp và một cậu con trai trai điểm lộng lẫy, ngũ quan cân đối khiến người ta muốn thơm một cái, con mắt đen nhánh như sao trời. Cậu chính là Cố Tiểu Viêm! Ngày sinh nhật 18 tuổi bảy năm trước, Cố Khuynh Thành bị người khác tính kế. Khi tâm trí cô không ổn định, nhiều chuyện không còn nhớ được nữa. Cô chỉ nhớ sáng hôm sau mình tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm, cả người đau nhức. Lúc ấy, người đàn ông nằm bên cạnh cô ngủ rất say sưa, mà trong phòng quá tối tăm, cô không nhìn rõ gương mặt ngườiđàn ông kia. Lúc ấy, cô không rảnh, cũng không dám nhìn kỹ. Vì cô thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết có người tính kế hãm hại mình. Cô sợ nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, bản thân không thể chấp nhận. Cô cũng sợ người hãm hại mình đến bắt cô tại trận, nên cô lặng lẽ mặc quần áo và chạy đi. Lúc cô chạy ra, gặp người anh đang tìm mình đến phát điên. Những chuyện còn lại đều là anh trai xử lý giúp cô. Lúc đó, tâm trạng của anh trai vô cùng nặng nề, bối rối. Hôm đó vừa đúng là sinh nhật của ông nội, anh trai nói dự tiệc sinh nhật của ông xong rồi về nói kỹ hơn cho cô nghe. Nhưng ai ngờ, họ gặp tai nạn xe trên đường về nhà cũ, đến giờ anh trai vẫn hôn mê bất tỉnh. Nên đến giờ, cô vẫn không biết nhiều về chuyện buổi tối bảy năm trước. Bảy năm trước, gia đình gặp tai nạn xe, bố mẹ qua đời, anh trai hôn mê, cô làm gì còn thời gian lo chuyện tối hôm đó. Cô xử lý xong xuôi mọi việc đã là bốn tháng sau. Lúc đó, cô mới phát hiện mình đang mang thai. Nghĩ đứa trẻ đã ở trong bụng mình bốn tháng, Cố Khuynh Thành thật sự không nỡ phá nó đi. Cô rất vui vì khi đó mình đã sinh đứa nhỏ. Mặc dù đến giờ cô vẫn chưa biết bố của Cố Tiểu Viêm là ai. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Con trai là của cô. Cố Khuynh Thành nhìn Cố Tiểu Viêm, ánh mắt dịu dàng. Cố Tiểu Viêm ưa nhìn, thông minh lanh lợi, hiểu chuyện, còn rất yêu thương cô. Cố Khuynh Thành không hề biết có người đang đi đến phòng 1909 để lấy vân tay của cô, cũng không biết thân thể của Cố Tiểu Viêm sắp bị bại lộ.
Chương 32: Hời Cho Anh Ta Quá! Bấm để xem "Bước đầu kế hoạch của chúng ta rất thành công." Trong phòng 1909, Đường Quân Diệp nhìn Cố Khuynh Thành tâm lặng như nước ngồi trước mặt. Kế hoạch ở hôn lễ rất thành công, kết quả cũng rất bùng nổ. Cảm xúc anh ta lúc này đang sôi sục, không thể bình tĩnh được như cô: "Bước hai khi nào mới bắt đầu?" "Sắp rồi.." Cố Khuynh Thành không nhìn vào Cố Tiểu Viêm nữa, đôi mắt đẹp kia dần lạnh lùng hơn. Bố mẹ cùng mất, anh trai hôn mê giờ vẫn chưa tỉnh. Cô sẽ tính từng món nợ một. Nhưng cô không ngu ngốc đến mức lấy đá chọi đá, lấy mạng đổi mạng. Cô ấm ủ suốt bảy năm qua, bây giờ trở về để tìm chứng cứ Tần Ngôn Minh và Cố Chính Quốc năm đó hại bố mẹ mình. Cô muốn dùng cách quang minh chính đại nhất để đòi lại công bằng cho bố mẹ! Chuyện ác hôm nay đều do Tần Ngôn Minh làm ra. Coi như cô đã tìm lại công bằng cho 21 mạng người ấy. Còn mấy đứa trẻ kia đúng là con của Tần Ngôn Minh. Ông ta toàn lén lút bao nuôi phụ nữ ở nước ngoài. Hầu hết họ đều bị Tần Ngôn Minh lừa gạt. Ban đầu Cố Khuynh Thành chỉ định cho bà Tần biết được việc chồng mình bao nuôi phụ nữ khác bên ngoài, làm đảo lộn gia đình ông ta. Nhưng mấy người phụ nữ đó thấy bất bình nên đã dẫn con đến hôn lễ quậy phá. Kế hoạch tiếp theo càng quan trọng. "Nhất thiết phải chuyển tập đoàn Cố sang tên của Tần Vũ Phàm sao? Như thế hời cho anh ta quá!" Đường Quân Diệp vẫn không bằng lòng chuyện này. Người nhà họ Tần tâm địa thâm độc. Biết đây là kế hoạch của Cố Khuynh Thành nhưng Đường Quân Diệp vẫn thấy quá hời cho Tần Vũ Phàm khi được đứng tên tập đoàn Cố, dù chỉ là tạm thời. Anh ta chỉ muốn đạp chết Tần Vũ Phàm ngay và luôn. "Xì.. chú Đường à, làm người phải hiền lành phúc hậu. Mẹ cháu đào không dưới hai chục cái hố, ôm không dưới mười cái" lệnh ". Không vùi anh ta chết thì cũng nổ tanh bành. Vậy mà là hời cho anh ta sao cậu?" Cố Tiểu Viêm ngồi đối diện anh ta. Dù người thấp bé hơn nhiều nhưng khí thế chẳng thua kém chút nào. "Chú chỉ buột miệng nói ra thôi." Đường Quân Diệp nghĩ đến mấy cái bẫy Cố Khuynh Thành đặt trong tập đoàn Cố cũng không nhìn được cười. Đúng là Tần Vũ Phàm sẽ chẳng được lợi lộc gì. Tần Ngôn Minh cũng đừng hòng có được chút lợi ích. Đến lúc đó chỉ có thảm hại hơn. Cố Khuynh Thành không nói gì, ánh mắt sâu thẳm hơn. Muốn đạp đổ nhà họ Tần không cần cồng kềnh như thế. Nhưng mục đích của cô là tìm ra chứng cứ năm đó họ hại bố mẹ mình. Tần Ngôn Minh quá xảo quyệt. Bảy năm rồi cô vẫn không tìm được chứng cứ ông ta đã sử dụng dao. Nên cô đã dùng tập đoàn họ Cố làm mồi nhử. Đương nhiên, cô đã sắp xếp ổn thỏa trước khi để Cố thị ra làm mồi câu. Cô muốn từng bước một ép họ phải lộ ra nguyên hình. "Mẹ, sao đêm qua mẹ đến khách sạn Kinh Hoa cả đêm không về?" Cố Tiểu Viêm bỗng quay sang Cố Khuynh Thành, đôi mắt đen nhánh ánh lên sự dò hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì mà mẹ bỏ con trai ruột của mình ở khách sạn cả đêm không về?" Cố Khuynh Thành hơi giật mình. Thằng nhóc này sao lại gãi đúng chỗ ngứa như vậy! "Ừ đúng. Sao cả đêm qua em không về?" Đường Quân Diệp cũng thấy kỳ lạ nhưng hôm nay nhiều việc quá, anh ta vẫn chưa kịp hỏi. Tối qua Cố Khuynh Thành không về, anh ta luôn ở cạnh Cố Tiểu Viêm nên biết rất rõ cô đi suốt cả đêm. "Tối qua em đi xử lý việc của Cố Tư Tư. Chuyện đấy đối với em dễ như ăn bánh. Hay xảy ra chuyện gì rồi?"
Chương 33: Không Gặp Bấm để xem "Không có chuyện gì cả." Cố Khuynh Thành nhất định không thể nói ra chuyện tối qua. Cô không thể nói mình đã ngủ với cậu chủ nhà họ Kinh được. Đã vậy, cô còn còng tay anh vào giường. "Mẹ, con thấy hôm nay mẹ trắng hơn bình thường, nhất là cổ." Cố Tiểu Viêm nhìn cổ cô, cười rạng rỡ. Cố Tiểu Viêm nhìn rất kỹ càng, tỉ mỉ. Cố Khuynh Thành vừa bước vào cửa cậu bé đã phát hiện điều này. "Mặc váy cưới đánh chút phấn là chuyện bình thường mà con?" Cố Khuynh Thành bỗng nhiên "có tật giật mình". Tối qua, người đàn ông đó quá mạnh bạo, trên người cô vẫn còn vết tích, phải đánh mấy lớp phấn mới che được mờ đi. Cô thật sự hết cách rồi! "Mẹ biết thế nào gọi là giấu đầu hở đuôi không?" Cố Tiểu Viêm nửa chữ cũng không tin lý do thoái thác ấy của mẹ mình. Đến hôn lễ mẹ còn không quan tâm, lại còn để ý cổ có trắng không? Cố Tiểu Viêm nghĩ tối qua chắc chắn có chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện lớn. Kế hoạch hôm nay quan trọng như vậy, cả đêm qua mẹ lại không về. Cậu bé nghĩ người có thể giữ chân mẹ cả đêm qua không hề tầm thường. Đúng, không hề tầm thường! Cố Khuynh Thành thở dài. Có một cậu con trai quá thông minh lanh lợi, đôi lúc cũng rất đau đầu. "Thành Thành, rốt cuộc tối qua có chuyện gì?" Giọng nói Đường Quân Diệp nghiêm trọng hơn: "Có phải là Cố Chí Quốc không?" "Không phải." Cô không muốn cũng không thể nhắc đến nửa chữ về chuyện tối qua. Đường Quân Diệp thấy cô không muốn nói, nhìn cô cũng không sao nên không gặng hỏi nữa. "À đúng rồi, nhà họ Kinh có ý định tuyển dụng em. Nói trắng ra là tuyển dụng Hòa Thiếu Bạch. Tổng giám đốc Kinh sai cậu Kinh đích thân đi xử lý chuyện này. Nếu cậu Kinh thực sự đến tìm em, em có gặp không?" Quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Kinh khá tốt nên Đường Quân Diệp biết rõ chuyện này. Cố Khuynh Thành chính là Hòa Thiểu Bạch mà người ngoài không ai biết, đương nhiên nhà họ Kinh cũng không rõ, nên mới bảo cậu Kinh tìm Hòa Thiếu Bạch. "Không gặp." Cố Khuynh Thành thầm thở dài, bàn tay cầm chiếc điện thoại dường như siết chặt hơn. Cô mong không còn liên quan gì đến Kinh Lan Thần nữa, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại, cho dù là với thân phận Hòa Thiếu Bạch. Hơn nữa, cô còn có nhiều việc cần làm, cũng không tiếp nhận lời mời tuyển dụng của tập đoàn họ Kinh được, nên cô thấy không cần gặp Kinh Lan Thần. Đường Quân Diệp không bất ngờ về câu trả lời của cô. Anh ta biết kế hoạch của cô là gì, biết cô chắc chắn sẽ không nhận lời tuyển dụng của tập đoàn họ Kinh. Nhưng nghĩ đến thông tin mình có, anh ta không nhịn được cười: "Cậu Kinh luôn không chịu tiếp quản chuyện làm ăn của nhà họ Kinh. Lần này tổng giám đốc Kinh giao cho cậu Kinh nhiệm vụ" tử thần ". Nếu cậu Kinh không hoàn thành chắc chắn sẽ bị tổng giám đốc Kinh xử." Cố Khuynh Thành không nói gì. Cô nghĩ về cảnh tưởng tối qua. Tối qua cô đi sắp xếp vài việc, tiện giải quyết việc của Cố Tư Tư. Vì không để bại lộ, cũng vì mấy việc tối qua cô xử lý hơi đặc biệt, tối qua cô đã giả danh Hòa Thiếu Bạch ra ngoài. Nên khách sạn Kinh Niệm không tìm ra được lịch sử cô đi ra ngoài. Bảy năm trước, cô đến một ngôi làng nhỏ sâu trong núi, tìm học thuật hóa trang của một người dân tộc Mèo đã trăm tuổi. Thuật hóa trang của ông được truyền lại nhiều đời, tổ tiên ông gọi là thuật dịch dung. Cô cũng chỉ vô tình biết được chuyện này. Sau khi chứng kiến, Cố Khuynh Thành thấy gọi là thuật dịch dung không quá chút nào.