Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh Chi Bệnh Kiều Nam Thần Tập Kết Lệnh - Đường Thư Kỳ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ái Tịch, 13 Tháng tám 2021.

  1. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 10: Học trưởng, nghe em giải thích (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng vừa phải, hơi thở mùa xuân quấn lấy trường cao trung Xuyên Vinh. Là một trường cao trung quý tộc, cho dù là kiến trúc thiết kế hay thiết bị trang trí đều là cao cấp nhất đẳng. Có thể hình dung địa vị học sinh ở đây kiểu gì cũng cao quý, không có tiền thì là có thế, tuy có tuyển sinh đặc biệt, đặc cách tuyển sinh những người nghèo học xuất sắc, nhưng đều là số ít. Là một trường cao trung đã bồi dưỡng nhiều nhân tài cao cấp, vượt xa tầm làm các trường khác theo không kịp.

    Thiếu nữ nằm trên bàn, gió thổi bay mái tóc uốn đen nhánh của cô, nở rộ như mặc liên trên bộ đồng phục học sinh trắng tinh anh. Khuôn mặt trắng nõn mềm mại bị ấn ra từng vết đỏ, vừa trắng vừa đỏ, khiến người ta không khỏi sinh ra dục vọng muốn hung hăng chà đạp cô.

    Không kịp dự phòng, thiếu nữ khẽ mở mắt, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên trong mắt tràn đầy hơi nước, mang theo chút mềm mại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi ngáp một cái. Các bạn trong lớp nhìn thấy cảnh này nhịn không được nghĩ vì sao lại có người đáng yêu như vậy và người đáng yêu như vậy lại là tiểu khả ái của tất cả bọn họ a.

    Đường Thư Kỳ tỉnh dậy, nhìn giáo viên vị tha trên bục giảng, trong lòng vô cùng mộng bức. Vì sao? Bởi vì khi xuyên qua bọn họ sẽ tiếp quản một thể xác, có được ký ức của chủ nhân cơ thể và điều kiện là phải giúp họ, nói chung là thực hiện tâm nguyện còn canh cánh trong lòng, chỉ khi hoàn thành mới có thể chân chính tiếp quản thân thể này. Nếu không, cơ thể sẽ hư thối trong thời gian quy định, mà ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân xác mình hư thối đến mức còn mỗi xương trắng mới có thể rời khỏi vị diện, hơn nữa không cẩn thận liền có khả năng bị phản phệ tinh thần.

    Nếu ngươi không có được ký ức và tâm nguyện của cơ thể này, thì không gì hơn ngoài hai tình huống.

    Môt, cơ thể này bị mất trí nhớ trước khi xuyên qua giả tiếp quản.

    (Xuyên qua giả: Người xuyên qua thời không)

    Hai, xuyên qua giả đã từng tiếp quản cơ thể này cũng đã thành công đạt được quyền sử dụng thân thể, nói cách khác cơ thể đó hoàn toàn thuộc về xuyên qua giả.

    Đường Thư Kỳ xoa xoa đôi mắt, mở sách bài tập trên bàn ra, nhìn thấy tên viết trên đó thì sửng sốt một chút, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Giang Nhu, còn may là nhìn quen mắt, hẳn là tiếp quản thân thể, rốt cuộc nếu là mất trí nhớ, không chỉ phải tự mình kéo dài thiết lập nhân vật, chính mình phải tự đào ký ức, còn phải khai quật tâm nguyện nguyên chủ, đặc biệt phiền toái. Nhưng giây tiếp theo người lại đông cứng.

    Mẹ kiếp, ký ức của cô bị cẩu ăn hay sao mà chẳng nhớ rõ gì, ấn tượng đối với cái tên không tồi, càng đừng nói đến thông tin liên quan, xong rồi, xong rồi, có khác gì mất trí nhớ đâu.

    Cô là tới "nghỉ phép", tại sao lại đối xử như vậy với cô, anh anh anh..

    (anh anh anh: Tiếng khóc)

    Trong mắt người khác, thiếu nữ nhỏ nhắn dịu dàng, làn da trắng nõn, thời điểm cặp mắt mèo kia nhìn qua, biểu tình có hơi buồn rầu, như con mèo nhỏ đáng yêu đến bạo.

    Trên thực tế, Đường Thư Kỳ làm bộ đọc sách, ngoài mặt nhàn nhạt như mây trôi, trong lòng hoảng thành một nhóm.

    Sau giờ học, khi Đường Thư Kỳ đang định chuồn ra ngoài, một nữ sinh xinh đẹp trước bàn xoay người đối diện với cô.

    "Nhu Nhu ơi.." vẻ mặt Triệu Lan hoa si.

    Đường Thư Kỳ mặt mày giật giật, "sao vậy?"

    "Cậu sao lại đáng yêu vậy chứ.. A.. Quá đáng yêu.. Cậu ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) lớn lên đi!"

    Đường Thư Kỳ: .

    Cô đã biết thân thể này đi theo lộ tuyến đáng yêu.

    "Tớ mới không có ăn nhiều Khả Ái Đa! Quá ngọt, tớ không thích đâu. Tớ đi WC đây." Đường Thư Kỳ phồng quai hàm ủy khuất nói, xong liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài.

    Bạn học chứng kiến toàn bộ quá trình: Kawaii.. Đáng tiếc là có chủ rồi, không thể trêu vào.

    Đường Thư Kỳ tìm thấy WC đi vào, trước khi vào cách gian thì nhìn vào kính. Chà, lớn lên cũng rất đáng yêu nhưng có hơi lùn. Sau đó không chút để ý đi vào cách gian và khóa cửa lại.
     
  2. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 11: Học trưởng, nghe em giải thích (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong trí nhớ của cô, nhiệm vụ trên vị diện vườn trường cũng không nhiều. Hình như chỉ có hai cái thiết lập nhân vật đáng yêu, một là cùng giáo thảo yêu đương, hai là cùng giáo bá, hiện giờ tìm ra đó là ai hẳn không vấn đề gì.

    Nói là làm, Đường Thư Kỳ theo thiết lập nhân vật đi ra ngoài. Dọc đường đi đủ loại ánh mắt đổ vào, bất kể là loại nào, Đường Thư Kỳ đều đáp lấy một nụ cười mềm mại ngọt ngào.

    Mọi người: Anh anh anh, thật đáng yêu!

    Ở chỗ ngoặt cầu thang, nơi thường gọi là chỗ ngoặt tình yêu, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn cúi đầu bước xuống không biết đang nghĩ gì, gió thổi bay tóc cô, duỗi bàn tay trắng nõn sau người, lộ ra lỗ tai đáng yêu.

    Thiếu niên tuấn mĩ tinh xảo ngẩng đầu bước lên, thân hình thon dài đĩnh bạt* như giá treo áo quần gắt gao bao trong bộ đồng phục học sinh, hấp dẫn người ta tự hỏi bộ đồng phục này sao lại có sức hút như vậy. Hơi thở thanh lãnh tự phụ ập vào mặt cô, mặt mày thanh tú hơi sửng sốt khi thấy thiếu nữ.

    (Đĩnh bạt: Cao chót vót. Bản trung là "mảnh khảnh" nhưng thấy không phù hợp để tả nam nên giữ nguyên vậy luôn)

    Hai người đi thoáng qua, vốn không có bất kỳ dấu vết nào, nhưng thiếu niên tuấn mỹ tự phụ đột nhiên xoay người nắm lấy cổ tay thiếu nữ sắp rời đi, thiếu nữ nhỏ nhắn đáng yêu bị giữ chặt không kịp dự phòng quay lại đối mặt thiếu niên, vừa nhấc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ ngũ quan tinh xảo của hắn đập vào mắt.

    Nghe nói nữ sinh nhìn thấy cảnh này thì mất hồn, cảnh Mary Sue này còn hoài mộng hơn phim truyền hình, không ít thiếu nữ mặt đỏ tâm động.

    Thiếu nữ vẻ mặt mê mang nhìn thiếu niên ngũ quan tinh xảo, "Cậu.."

    Âu Dương Trì Mặc sau khi tỉnh dậy ở vị diện, thấy tay mình đang đặt trên dương cầm, hắn là người duy nhất trong lớp học.

    Tiếp thu ký ức nguyên chủ mới biết cơ thể này gọi là Tiêu Trạch Vũ.

    Tiêu Trạch Vũ là học sinh năm hai của trường cao trung Xuyên vinh, cũng là chủ tịch hội học sinh. Điển hình con cưng của trời, con nhà người ta trong mắt người khác, học giỏi, lớn lên đẹp lại có tiền, đa tài đa nghệ, tính tình thanh nhã, toàn trường cao trung Xuyên vinh không người nào không yêu thích.

    Nhưng mà, vị thiên tử hoàn mĩ như vậy lại có một bí mật không dám nói ra, bí mật này cũng chính là nguyên nhân cống hiến thể xác lần này.

    Cha mẹ Tiêu Trạch Vũ là liên hôn chính trị, căn bản không có cảm tình gì cả, hai người sinh hạ Tiêu Trạch Vũ xong liền ném cậu cho bảo mẫu chăm sóc, sau đó ai chơi theo ý người nấy. Cậu chưa bao giờ biết cảm giác được cha mẹ yêu thương là thế nào cả.

    Dưới việc thiếu thốn tình cảm trong thời gian dài, cậu đã phủ lên mình tấm màng mà không ai có thể chen chân. Mà lúc này có người xông vào cuộc sống cậu, đánh Tiêu Trạch Vũ trở tay không kịp.

    Nữ sinh đột nhập vào sinh hoạt hắn là con gái của bảo mẫu đã chăm sóc hắn lớn lên, và là chiêu sinh đặc biệt do nhà bọn họ giúp đỡ.

    Trong thế giới dài tăm tối, thiếu nữ ấy như chiếu sáng cuộc đời hắn, cho hắn biết thế nào là yêu.

    Mọi người đều nói, khi đã quen với hắc ám thì không nên khát vọng quang minh, bởi vì có ánh sáng rồi thì ai lại muốn trở lại bóng tối.

    Vấn đề là liệu ánh sáng này có thể luôn thuộc về hắn hay không.

    Tiêu Trạch Vũ quá sợ mất đi, nhưng nhịn không được muốn lại gần, thẳng đến khi thiếu nữ ở bên người khác, cảm giác tuyệt vọng bị quang minh vứt bỏ làm hắn lựa chọn từ bỏ rồi lại không cam lòng.

    Mong ước của hắn rất đơn giản, chỉ muốn được quang minh ôm một lần.

    Âu Dương Trì Mặc tiếp thu xong kí ức, trầm mặc, được quang minh ôm?

    Đột nhiên vành tai nhiễm một tầng phấn hồng.

    Ôm quang minh nghĩa là đi công lược cô ấy đi?

    Âu Dương dựa vào ký ức trở lại lớp học, cứ như vậy ở đầu cầu thang gặp mặt trời của Tiêu Trạch Vũ.

    Hắn chưa từng nói qua luyến ái, không biết phải làm sao, vốn chỉ định gặp thoáng qua, dù sao thiếu nữ cũng không nhìn thấy hắn, nhưng thiếu nữ cho hắn cảm giác rất quen thuộc, có lẽ là vì cô là người Tiêu Trạch Vũ để ý nhất?
     
  3. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 12: Học trưởng, nghe em giải thích (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thư Kỳ nhìn thiếu niên liền suy nghĩ, chỉ bằng cách ăn mặc đồng phục nghiêm cẩn này, hẳn là học trưởng đi, trước khi thiếu niên lên tiếng thì chính mình đã điên cuồng trích xuất ký ức về học trưởng trong não.

    Lúc sau Âu Dương Trì Mặc bắt lấy thiếu nữ vì giữ thiết lập nhân vật, trên mặt vẫn lạnh lùng tao nhã, nhưng trong lòng có hơi luống cuống, không biết tiếp theo nên làm gì.

    Khi mắt mèo thiếu nữ nhìn qua, hắn liền nhớ tới mèo sữa nhỏ mình nuôi, rất đáng yêu, nghĩ xong liền muốn nói ra trong trí nhớ nguyên chủ làm hắn có chút ngượng ngùng.

    "Nhu, nhu nhu.."

    Lúc này, thiếu nữ di chuyển.

    Thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn đưa bàn tay còn lại của mình ra cho hắn, tay nhỏ đến mức tay hắn có thể bao trọn hết cô.

    Thiếu niên sững người một lúc, buông bàn tay đang bắt lấy tay cô ra, do dự dắt tay thiếu nữ. Thật giống trong tưởng tượng, rất nhỏ và cũng thật mềm.

    Đường Thư Kỳ cười, dắt tay thiếu niên bước xuống, thế cho nên không có nghe được người xung quanh nói chuyện.

    "Giáo bá* lại bị tiếp rồi sao?"

    "Không biết nha!"

    "Trước kia nghe nói giáo thảo* có một chân với Giang Nhu, hóa ra là thật!"

    *Giáo bá: Bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay cách gọi khác là anh đại.

    *Giáo thảo: Người con trai đẹp nhất trong trường, như kiểu hoa khôi ấy nhưng là nam.

    "Nói bậy, Giang Nhu chỉ là học sinh mà gia đình giảo thảo giúp đỡ thôi."

    "Nhưng khó mà nói."

    "Cận thủy lâu đài*, hiểu chưa?"

    *Cận thủy lâu đài (lâu đài gần nước) : Những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.

    "Tôi vẫn thích giáo bá và Giang Nhu nha."

    "Mà này, sao gần đây giáo bá không tới trường?"

    "Không biết."

    "Cảm giác trên đầu giáo bá là một mảnh xanh, đáng thương."

    "Cẩn thận giáo bá nghe thấy cái lời tâm tư nhỏ này, muốn chết à?"

    "Không phải đều nói giáo bá không có sao, đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan."

    * * *

    Đường Thư Kỳ nắm tay thiếu niên, nghĩ thầm, tay của hắn dài như vậy, rất muốn liếm.

    Keke, ừm, cô nhớ rõ vị diện giáo thảo này, thân phận của cô hình như là tiểu thanh mai của Thiên đạo chi tử. Khi cô thay thế nguyên chủ, nguyên chủ vừa mới bị tên bạn trai cũ phản bội, tâm nguyện của cô là trả thù bạn trai cũ, bởi vì nguyên chủ lúc trước gia thế lớn, cô liền thông động với Thiên Đạo chi tử, mượn tay hắn diệt căn bã tiền nhiệm.

    Về sau, đây là cuộc tình thoải mái nhất mà cô từng nói đến.

    Hắn chăm sóc cô rất nhiều, là kiểu người đối với người ngoài lạnh lùng, đối với bạn gái mình dịu dàng chăm sóc, rất chu đáo, chưa bao giờ cãi vã, hắn luôn có thể tìm ra phương pháp thích hợp trước những dao động tình cảm của cô, để cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn luôn có thể hiểu thấu suy nghĩ cô, giống như một cái khác của mình.

    Đối lập như vậy, tên giáo bá kia cực kỳ ác liệt!

    Mặc dù lớn lên rất đẹp trai, nhưng cô là loại người sẽ bị sắc đẹp câu dẫn sao?

    Đúng thế, nàng là! Để rồi những giọt nước mắt hối hận sót lại.. Anh anh anh..

    Vốn dĩ nhiệm vụ rất đơn giản, cũng không phải công lược hắn, nhưng là cô không chịu nổi thấy sắc nảy lòng tham, sau đó nói nhiều hơn nữa liền rơi nước mắt!

    Chiếm hữu dục quá cường, hắn hận không thể buộc cô vào thắt lưng. Bệnh đa nghi rất nặng, chỉ cần cô vô tình liếc mắt nhìn nam sinh khác một cái, hắn đã cảm thấy cô muốn "Xuất quỹ", sau đó nam sinh kia thảm, cô cũng thật thảm..

    Nghĩ đến đó nước mắt cô đều lăn tròng, không muốn, không muốn. May mắn thay, lần này không phải giáo bá kia, cô vẫn có thể yên tâm "thưởng thức" xong vị diện này, về phần con bê Đường Vũ kia, đến lúc đó lại nói.

    Đường Thư Kỳ càng nghĩ càng vui vẻ, quay người lại nói với thiếu niên: "Chúng ta đi xem phim nhé?"

    Âm thanh mềm mại như làm nũng, đôi mắt mèo xinh đẹp như có cả một biển sao trời mênh mông, lúc nhìn cô, phảng phất như cô chính là cả thế giới của hắn.

    "Được!" Đôi mày luôn lạnh lùng của Âu Dương Trì Mặc nhiễm ý cười, giọng nói trở lại ưu nhã.

    Nghĩ thầm, Tiêu Trạch Vũ, tuy rằng mặt trời của cậu ta dường như chưa từ bỏ hắn, nhưng vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

    Hai người vẫn nắm tay nhau, cùng nhau lên xe, cùng nhau xuống xe, cùng nhau đi mua bỏng ngô, cùng nhau bước vào rạp chiếu phim.

    Đường Thư Kỳ nghĩ thầm, con cưng Thiên Đạo vẫn là trước sau như một, tuy rằng ít nói, nhưng là người hiền lành, ngoan ngoãn nha! Nhìn đi, vẫn luôn nắm tay người ta.

    Âu Dương Trì Mặc nghĩ thầm, bản thân cứ cảm thấy phương hướng cốt truyện không phù hợp với ký ức mà hắn tiếp thu được. Trong trí nhớ hắn, từ khi thiếu nữ yêu đương với giáo bá Tịch Chiến, thì vẫn luôn giữ khoảng cách với nguyên chủ, cứ như người xa lạ. Nhưng ngẫm lại Tiêu Trạch Vũ vẫn luôn nghe lời thiếu nữ nói, liền bình thường trở lại, nhưng nhiệt độ bên tai vẫn chưa biến mất.
     
    Huyền Trần 22012001Kang Bo Ra thích bài này.
  4. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 13: Học trưởng, nghe em giải thích (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phim Đường Thư Kỳ chọn là bộ phim khoa học viễn tưởng.

    Bộ phim rất hấp dẫn, nhưng mọi chú ý của Đường Thư Kỳ đều đổ dồn vào việc trêu đùa thiếu niên, mà Âu Dương Trì Mặc cũng bị "hành động vô ý" của thiếu nữ làm cho mặt đỏ tai hồng, trong lòng thầm nghĩ, may mà không nhìn ra được.

    Bỏng ngô vốn là một người một hộp, thiếu nữ đưa tay ra nhét một ít bỏng ngô vào miệng, cô nói: "Bỏng ngô này hình như không ngon lắm, anh thử xem?"

    Thuận tay nhét một ít vào miệng thiếu niên, thiếu niên lạnh lùng hơi sửng sốt, ăn bỏng ngô vào.

    Không chờ hoàn hồn, thiếu nữ đột nhiên dùng thân đè ép lại. Mùi hương thơm ngọt độc hữu của thiếu nữ phả vào mặt, ở trong không gian tối phá lệ nồng nàn. Tóc theo động tác thiếu nữ mà xẹt qua gương mặt, cổ hắn, làm hắn hơi ngứa.

    Đường Thư Kỳ duỗi tay gắp một cái nhét vào trong miệng, miệng phồng lên như hamster nhỏ, "Của anh hình như so với em ngọt hơn nha."

    Nửa thân mình của thiếu nữ đều ép lên trên đùi của thiếu niên.

    Đột nhiên có hơi hiểu tại sao bạn cùng phòng của hắn ham thích tìm bạn gái yêu đương như vậy. Thiếu nữ câu người lại không hề hay biết.

    "Sao anh không để ý tới en?" Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ như ngâm trong nước mật ong, rất ngọt nhưng không nhờn dính.

    "Anh sao vậy?" Thiếu nữ ôm lấy eo thiếu niên, ưỡn ẹo thắt lưng, hơi ủy khuất nói, "Anh không thích em sao? Em tức giận, anh không để ý tới em, hừ!'

    Sau khi Đường Thư Kỳ cùng giáo thảo ở bên nhau, rất ít kêu tên của hắn, dù sao bây giờ cô cũng không nhớ được, khá tốt!

    Bởi vì nguyên thân bị tiền nhiệm tổn thương, sau khi yêu đương với giáo thảo, cô vẫn luôn lấy hình tượng tiểu khả ái yếu ớt đối mặt với hắn. Lúc nào cũng muốn ôm hôn, muốn làm thế nào thì làm thế đó, cho nên hiện tại, ba từ, củng củng củng*, ta củng!

    *Củng: Tựa như là nắm bắt, giữ chặt ấy.

    Được rồi, năm từ cộng thêm dấu chấm câu.

    " Đừng nháo. "Thiếu niên cứng ngắc nói, biểu tình trên mặt ẩn trong bóng tối.

    " Người ta không có nháo. "Thiếu nữ như đứa trẻ làm nũng, giọng điệu có hơi ủy khuất.

    " Dậy! "Giọng nam tử hơi trì độn, tay vô thức đẩy cái đầu nhỏ lông xù trên người mình ra.

    Thiếu nữ như là bị thương, ngồi trở lại vị trí của mình không nói một lời.

    Âu Dương Trì Mặc há miệng, cuối cùng vẫn chọn trầm mặc.

    Hắn nhìn khuôn mặt thiểu nữ ẩn trong bóng tối, không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến hắn cảm thấy trước mặt mình đều có thể nhìn rõ từng tấc da thịt mỏng manh của thiếu nữ.

    Hắn quay đầu, dưới hàng mi cong đen láy, trong đôi mắt lạnh lùng kia hiện lên nhè nhẹ nghi hoặc.

    " Nhu nhu. "

    Đáp lại hắn là giọng điệu ngạo kiều của thiếu nữ," Hừ!"

    Hắn chắc chắn Giang Nhu nhất định là nhiệm vụ giả của thí luyện lần này.

    Trong trí nhớ nguyên chủ mà hắn tiếp thu, Giang Nhu là cô gái rất dễ thương nhưng lại rất mạnh mẽ. Cô ấy đối với mọi thứ có hơi mơ hồ, nhưng không bao giờ nao núng, giống như khó khăn gì đều không thể hạ gục cô, ôn hòa thân thiện với người khác, cho nên mới đả động được trái tim của nguyên thân.

    Hơn nữa theo trí nhớ nguyên chủ, Giang Nhu là người có nguyên tắc rõ ràng. Sau khi cô ấy cùng giáo bá Tịch Chiến ở bên nhau, tuy vẫn rất thân thiện đối với nguyên thân nhưng cô luôn bảo trì khoảng cách. Tình huống hiện tại, hắn còn chưa làm ra động tĩnh gì mà đối phương đã đưa tới cửa.

    Rõ ràng ký ức mà cô tiếp thu được có khả năng hơi lệch lạc so với ký ức của hắn.

    Hắn không biết nhiệm vụ của bên kia là gì, và bên kia là ai, hắn cũng không muốn biết. Dù sao, nhiệm vụ của cô có lợi cho hắn mà nhiệm vụ của hắn liên quan đến cô, vậy là đủ.

    Để cô chủ động giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, còn chần chừ gì mà không làm!

    Giả vờ thành kết quả cô ta muốn là được rồi.

    Edit by Ái Tịch
     
    AlissaHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  5. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 14: Học trường, nghe em giải thích (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bộ phim kết thúc, Âu Dương Trì Mặc chủ động kéo tay thiếu nữ, rất mềm mại lại nhỏ nhắn.

    Cả hai người đều là soái ca, mỹ nữ với ngoại hình cao ráo, nắm tay nhau đứng ở cửa rạp chiếu phim, vì vậy đôi tình nhân này lập tức hấp dẫn tới ánh mắt của vô số người.

    Đây là phản ứng của những người không quen biết.

    "Cặp đôi kia có giá trị nhan sắc thật cao, nhìn vẫn là học sinh."

    "Trời ạ! Đều chín năm giáo dục bắt buộc, vì sao bọn họ lại ưu tú như thế!"

    "Hâm mộ."

    "Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, nhìn chiều cao chênh lệch kìa, yêu yêu yêu!"

    "Tôi đến mệt mỏi khi phải nói hai chữ hâm mộ."

    "Nhìn xem bạn nam đang giúp bạn gái buộc dây giày, lại còn mua trà sữa, a!"

    "Vậy cậu cũng phải đẹp như cô bạn gái kia."

    "Cậu sợ là ngứa da đi!"

    "Quả thực là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết, quả nhiên, người đẹp trai bỏ chạy với mỹ nữ hoặc là bỏ chạy với người đẹp trai hơn."

    "Đừng nói gì nữa, tôi có thể cùng người đẹp này trải qua một năm!"

    Đây là phản ứng của những người có quen biết.

    "Mẹ nó, giáo bá thật sự bị đội nón xanh rồi!"

    "Lúc trước tôi đã nói rằng mối quan hệ của hai người này không đơn giản."

    "Ai, ở trường cao trung Xuyên Vinh, Giang Nhu cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, cùng lắm là dễ thương, như thế nào giáo bá cùng giáo thảo lại giống như bị rót mê hồn dược"

    "Ai biết được?"

    "Giáo bá chưa rời đi được bao lâu, Tiêu Trạch Vũ liền lập tức thượng vị, sợ là đã sớm ở bên nhau!"

    "Nói loạn gì thế? Có lẽ là bạn tốt.. Tụ hội."

    "Chính cậu nói ra đều không tin, còn vọng tưởng tôi tin!"

    "Vừa buộc dây giày, lại còn sờ mặt, cậu mẹ nó lừa ai!"

    "Tự dưng lại thấy đồng tình với giáo bá trường cao trung Xuyên Vinh nhưng đầu lại xanh dã man này."

    "Đồng tình +1"

    "Đồng tình +2"

    * * *

    "Kỳ thật tôi tương đối đồng tình với giáo thảo."

    ?

    "Dám cùng giáo bá đoạt nữ nhân, đủ tàn nhẫn!"

    "Đúng, đúng"

    "Đồng tình +1"

    "Đồng tình +2"

    * * *

    "Kỳ thật tôi thấy Giang Nhu khả năng cũng thảm." Cô gái vừa nói đồng tình với giáo thảo lại im lặng.

    "?"

    "Mấy người nhìn đằng sau xem."

    Mọi người vừa chuyển đầu, liền thấy đám bằng hữu tốt cùng đàn em của Tịch Chiến thần sắc quỷ dị nhìn hai người Giang Nhu "Lải nhải dài dòng"

    Mọi người chứng kiến một màn như Tu La dưới địa ngục: Mẹ ơi, con sợ quá, con muốn về nhà.

    Mà lúc này, bạn tốt của Tịch Chiến vẻ mặt thâm trầm nhìn Giang Nhu, giữ giao diện mở số điện thoại của Tịch Chiến, nghĩ xem, ăn không ngon sao?

    "Anh Lâm, đây không chừng là hiểu lầm" Một tên đàn em run run rẩy rẩy nói.

    "Tao cũng là như vậy, mày nghĩ xem, Tịch ca của chúng ta là ai? Đại ca của Xuyên Vinh, lớn lên lại đẹp trai, lại có tiền, ai mà dám không biết tốt xấu? Đúng không!"

    "Nhưng Tiêu Trạch Vũ cũng vậy, lớn lên đẹp trai lại có tiền, giáo thảo cao trung Xuyên Vinh, huống hồ lại là trúc mã của chị dâu." Một tiểu đệ ngơ ngác nói.

    "Đồ ngu!" Chưa gì đã bị tát một cái.

    Mỗ tiểu đệ: Tôi là ai, tôi ở đâu? Tôi nói không sai mà?

    "Vậy thì anh Lâm, hiện tại làm sao bây giờ?"

    Người được xưng là anh Lâm cũng chính là bạn tốt của Tịch Chiến, Lâm Hải Hàm, bên ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại bất đồng.

    "Anh Lâm, bọn họ đi rồi."

    "Đuổi theo!" Lâm Hải Hàm nuốt nuốt nước miếng, gọi điện thoại cho sát thần Tịch Chiến.

    Tiếng di động "bíp bíp" như bùa đòi mạng truyền đến bên tai Lâm Hải Hàm, lại bùng nổ ở trái tim nhỏ bé của hắn.

    Người khác không biết, nhưng hắn biết.

    Hai người Tịch ca bọn họ, nói thật dễ nghe là lưỡng tình tương duyệt*, thật ra lại là một mình Tịch ca đầu óc cuồng nhiệt.

    *Hai người đều thích nhau.

    Ngoài mặt hai người ân ân ái ái, tình cảm gắn bó keo sơn, thật ra lại là Tịch ca không biết xấu hổ bám lấy Giang Nhu.

    Tuy rằng Giang Ngu vẫn luôn cư xử như một đứa trẻ hư hỏng chỉ biết làm nũng với Tịch ca, nhưng tình yêu trong mắt Tịch ca gần như tràn trề và có thể làm người ta chết chìm. Tuy nhiên ánh mắt của Giang Nhu nhìn Tịch ca với ánh mắt nhìn bọn họ không hề khác nhau.

    Có một số việc có thể nhìn thấu mà không cần nói ra. Tuy nói Giang Nhu không yêu Tịch ca nhưng vẫn rất xứng chức bạn gái.

    Chịu đựng được sự lưu manh của Tịch ca, bảo trì khoảng cách an toàn với các nam sinh khác, nhưng hôm nay Tịch ca mới vừa đi không bao lâu, Giang đại khả ái liền ngoại tình, chuyện này.. Hắn đột nhiên cảm thấy cuộc đời của chính mình giống như một mảnh u ám, lời dặn dò của Tịch ca trước khi đi còn vang vọng bên tai.

    "Giúp lão tử để mắt tới Giang Nhu, đề phòng những tên rác rưởi không biết tốt xấu. Nếu lão tử phát hiện mày làm không tốt, ha, sẽ có một bất ngờ lớn dành cho mày, nhớ chuẩn bị tốt tâm lí."

    Tịch ca, hắn sai rồi a!
     
    chiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...